Disneyland 1972 Love the old s
Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Tác giả: Internet

Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Chương 1

Đồ Kiều Kiều vẫn biết mình rất đẹp. Đúng, tôi biết câu này mình đãnói qua, nhưng dựa vào yêu cầu mãnh liệt của nữ chính, tôi phải nhấnmạnh lại lần nữa! Đồ Kiều Kiều là mỹ nữ bên trong lẫn bên ngoài đều hoàn mỹ.
 
Thân cao 165, nặng bốn lăm ký, cúp c ba mươi tư không lớn không nhỏ,vừa vặn là cup hoàn mỹ nhất, lại xứng với eo thon 22 tấc cùng cái môngđẹp rất tròn, và đôi chân thon dài cân xứng, dễ dàng cướp mất ánh mắtcủa mọi người.
 
Trừ dáng người ma quỷ, cô còn có khuôn mặt diễm lệ, dưới cặp mày liễu được chăm sóc cẩn thận là một đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, khóe mắt hơi hơinhướng lên giống như đang dụ dỗ người đối diện, còn có đôi môi dầy, hơicong lên, khiến cho người ta muốn âu yếm.
Cô hiểu ưu điểm của mình, luôn chải mascara, khiến cho lông mi vốndài càng giống một cái quạt, chớp chớp, cặp mắt hoa đào đẹp luôn khôngba thì bốn phóng điện. Cô thích trang điểm nhẹ, càng làm khuôn mặt xinhđẹp thêm tinh tế.
 
Niềm vui duy nhất của cô chính là trang điểm ình trở nên xinhđẹp, thu hút ánh mắt của người khác, thỏa mãn hư vinh của chính mình.
 
Hôm nay cũng vậy, cô mặc một cái váy âu phục ngắn bó sát, để lộ bờvai trắng mịn như sữa bóng loáng, rãnh ngực mê người hơi lộ ra, đôi giày cao gót màu vàng nhạt càng làm nổi bật đôi chân thon dài, mái tóc dàydài mượt mà cột cao lên, phần đuôi tóc hơi xoăn buông thả tự nhiên, đểlộ bông tai hình con bướm trên vành tai tinh tế.
 
Khuôn mặt xinh đẹp đánh phấn mắt màu hồng nhạt, đôi môi đánh son bóng màu anh đào, lúc này hơi nhướng lên thản nhiên cười ngọt ngào, thoạtnhìn vừa gợi cảm lại vừa ngọt.
 
Chỗ cô đi qua, đều làm ọi ánh mắt kinh ngạc, mặc kệ là nam hay là nữ đều không tự chủ được đem tầm mắt dán lên người cô.
 
Sớm thành thói quen được mọi người chú ý, cánh môi kia tươi cười càng ngọt, cô tự tin bước vào thang máy, nhấn nút đi lên tầng 9.
 
Hôm nay cô chuẩn bị ký một hợp đồng quan trọng.
 
Thời gian trước, dưới chân núi có xây một khu nghỉ mát, hơn nữa là do tập đoàn quốc tế T-K nổi danh tài trợ. Khu nghỉ mát bao gồm khách sạn,khu trò chơi, suối nước nóng. Rõ ràng là một cơ hội lớn, thân là trưởngtrấn trấn Hoa Đào, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.Lúc trước cô đã cử trợ lý đi bàn chuyện này, không ngờ cô trợ lý xinhđẹp kia còn bản lĩnh hơn cô nghĩ, thế mà trực tiếp cưỡng luôn CEO tậpđoànT-K. Chuyện phu nhân tương lại của CEO yêu cầu, CEO làm sao có thểkhông để ý?
 
Lại nói, chuyện hợp tác với trấn nhỏ Hoa Đào chỉ có lợi chứ khônghại, Đồ Kiều Kiều rất tin tưởng trấn nhỏ của bọn họ, lần hợp tác này cục diện đã được quyết định.
 
Cho nên hôm nay cô mới có thể bước vào khu nghỉ mát, ký hợp đồng với người phụ trách.
 
Bước ra khỏi thang máy liền thấy một người chừng bốn mươi tuổi, mặc váy lê đứng ở cửa chờ cô.
 
Lúc trước cô đã liên lạc với thư ký của người phụ trách khu nghỉ mát, cô nhớ rõ đối phương họ Lí.
 
“Chào Lí thư ký, tôi là trưởng trấn trấn Hoa Đào, lúc trước đã liênlạc với cô, tôi đã hẹn với Đan tiên sinh gặp nhau lúc mười giờ, có thểnhờ cô thông báo dùm tôi một tiếng được không?”
 
Đồ Kiều Kiều lễ phép cười ngọt ngào, giọng nói nũng nịu thoát ra khỏi cánh môi. Giọng nói của cô trời sinh đã nhẹ nhàng nũng nịu, hơn nữatheo cá tính của cô, trừ khi cần thiết, bằng không cô sẽ bày ra dáng vẻcông chúa ngọt ngào vô hạn, giọng nói phát ra cũng càng mềm mại đángyêu.
 
“A…… Chào cô, Đồ tiểu thư phải không?” Đại mỹ nhân sống động đứngtrước mặt làm cho Lí thư ký giật mình, hơn nữa giọng nói của cô ấy thiếu chút nữa làm cho cô không hồi hồn được.
 
Tuy rằng trước kia đã từng nghe thấy giọng nói mềm mại này qua điệnthoại, cũng đoán được vị trưởng trấn này hẳn còn trẻ, nhưng làm sao côcũng không tưởng tượng được người ta là một mỹ nữ làm cho người kháckinh ngạc như vậy.
 
“Đúng vậy.” Sớm quen với những ánh mắt kinh ngạc, Đồ Kiều Kiều càngcười ngọt ngào, đưa cái túi trong tay cho Lí thư ký.“Đây là sản phẩm nổi tiếng của trấn nhỏ chúng tôi, hy vọng cô thích.”
 
“A…… Ngại quá.” Mỹ nữ tặng quà làm Lí thư ký được sủng mà kinh.
 
“Làm sao có thể? Về sau còn phải nhờ cô nhiều!” Giao tiếp là điều phải làm, về sau cô và Lí thư ký sẽ chạm mặt nhau nhiều!
 
“Nào có, Đồ tiểu thư quá khách khí rồi.” Lí thư ký cười nhận lấy quà, ấn tượng với Đồ Kiều Kiều vô cùng tốt, người ta là mỹ nữ rồi thì thôi,đã vậy còn là một mỹ nữ vô cùng lễ phép, khiến cho người khác càng thêmnhiệt tình theo bản năng,“Trợ lý đang chờ cô trong văn phòng.”
 
“Tốt, cám ơn cô.” Đồ Kiều Kiều gật đầu mỉm cười, biết bước ngoại giao đầu tiên của mình đã thành công, chi còn lại trợ lý ở bên trong.
 
Quan hệ tốt, sau này mới có thể hợp tác thuận lợi! Lí thư ký nhấn nút gọi,“Trợ lý, Đồ tiểu thư đã đến.”
 
“Ừ, mời cô ấy vào.” Một giọng nói trầm truyền ra từ điện thoại. Líthư ký tới cửa, gõ vài cái, cửa mở ra, nghiêng người nhìn Đồ Kiều Kiềumỉm cười.“Đồ tiểu thư, mời vào.”
 
“Cám ơn.” Đồ Kiều Kiều gật đầu mỉm cười, đi vào văn phòng, chỉ thấymột người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, màn hình máy tính che mất khuôn mặt người đàn ông, cô chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím vang lên sau mànhình.
 
“Chào Đan tiên sinh, tôi là trưởng trấn trấn Hoa Đào.” Cô dịu dàng mở miệng, nghe thấy tiếng gõ bàn phím dừng lại, khuôn mặt người đàn ônglập tức lộ ra sau màn hình.
 
Cô hơi hơi sửng sốt, vì tướng mạo trẻ tuổi của người đàn ông. Cô vốntưởng rằng đối phương ít nhất cũng là người trung niên bốn mươi, nămmươi tuổi, nhưng người đàn ông trước mắt nhiều lắm cũng chỉ ba mươi màthôi.
 
Hơn nữa…… Bề ngoài cũng không tệ lắm, chính xác mà nói, cấp bậc“không tệ” này xem ra là thượng đẳng. Anh có mái tóc ngắn thư sinh, làkiểu tóc chỉ cần phất nhẹ là có thể lộ ra khuôn mặt đẹp, ngũ quan trẻđẹp lịch sự dễ nhìn, nhưng mà có hơi đứng đắn nghiêm cẩn, khi nhìn thấycô, người đàn ông đó nhíu mày cực nhẹ.
 
Ừ…… Xem ra là một người đàn ông nghiêm túc.
 
Lúc Đồ Kiều Kiều đánh giá anh, Đan Thiên Tề cũng cẩn thận đánh giángười phụ nữ trước mặt, đẹp không tỳ vết. Cô gái trước mặt rấtđẹp,chính xác mà nói, tuy rằng anh gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng mà người trước mắt này có thể xem là cực phẩm.
 
Anh vốn tưởng trưởng trấn là người trung niên bốn mươi, năm mươituổi, không ngờ lại là một mỹ nữ dịu dàng, nhìn cô hẳn là chưa đến bamươi tuổi, lại nhìn cách cô ăn mặc ……
 
Âu phục bó sát, bờ vai trắng nõn như sữa, hơi lộ ra rãnh ngực…… Côgiống như món kem vani ngon miệng, chẳng qua là, người bị hòa tan nhấtđịnh sẽ bị phục dưới váy của cô.
 
Cách ăn mặc này rất đẹp, nhưng lại không phù hợp với hoàn cảnh. Hômnay tới để ký hợp đồng, không phải là hẹn hò cùng bạn trai, ăn mặc thành công chúa như vậy để làm gì?
 
Lại nhìn nụ cười ngọt ngào không tỳ vết kia, đôi mắt đơn thuần mộtchút chỉ số thông minh cũng không có. Sắc mặt Đan Thiên Tề hơi trầmxuống, trực giác cho thấy mỹ nhân trước mắt này chẳng qua chỉ là một bao cỏ (người ngu ngốc).
 
“Chào Đồ tiểu thư.” Anh đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc.
 
“Xin chào.” Đồ Kiều Kiều lộ ra ánh mắt thưởng thức, không ngờ ngườiđàn ông này trời sinh đúng là cái giá áo, có lẽ cao 185, tây trang mặclên người anh nhìn rất đẹp.
 
Ánh mắt của cô làm cho Đan Thiên Tề hơi hơi nhíu mày, ánh

mắt càng lộ ra tia xa lánh, nhưng vẫn giữ phép vươn tay đến trước mặt cô. Đồ KiềuKiều cũng vươn tay nắm chặt tay anh, thu hết sắc mặt người đàn ông nàyvào trong đáy mắt, cô là người nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ, cũng đoánđược người đàn ông này bây giờ đang nghĩ gì.
 
Xem ra, anh ta đã coi cô là một cô gái có diện mạo không có đầu óc.
 
Đối với loại hiểu lầm này, Đồ Kiều Kiều đã sớm quen, cũng không để ý, dù sao chuyện này đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại, như vậy thìlúc bàn điều kiện trong hợp đồng cô mới có thể giả heo ăn hổ, cô rấthiểu câu “Người tài vẻ ngoài đần độn” này.
 
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương trắng mịn giống đậu hủ, Đan ThiênTề hơi hơi dao động, phát hiện móng tay của cô được chăm sóc cẩn thận,hơn nữa cũng không vẽ hoa vẽ lá như trào lưu bây giờ.
 
Anh hơi kinh ngạc, anh nghĩ một tiểu thư như cô phải sơn móng tay vẽ hoa văn! Ít nhất, theo kinh nghiệm của anh là thế.
 
Tiếng gõ cửa làm cho anh hoàn hồn, anh không dấu vết buông tay ra, Lí thư ký bưng trà tiến vào, đặt lên bàn, lại không tiếng động lui rangoài.
 
“Mời ngồi.” Đan Thiên Tề vươn tay chỉ ghế sô pha mời Đồ Kiều Kiềungồi rồi lập tức đến bàn làm việc cầm hợp đồng, đến một cái ghế sô phađối diện ngồi xuống.“Đồ tiểu thư, đây là hợp đồng, không có vấn đề gìthì chúng ta có thể ký kết luôn.” Anh đưa hợp đồng cho cô.
 
Lần hợp tác này tuy rằng do CEO căn dặn, nhưng mà người phụ trách khu nghỉ mát là anh, kế hoạch, tiến trình thi công, mọi hạng mục đều do anh giám sát chỉ huy. Mà ngay từ đầu, anh đã ủng hộ lần hợp tác này.
 
Trấn nhỏ Hoa Đào cũng là một đối tượng làm ăn tốt. Trấn nhỏ này tuyhẻo lánh, nhưng mà quan cảnh rất được, gần đây phát triển cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Anh đánh giá lần hợp tác này khá cao, ngay từ đầuđã thảo luận qua với CEO, nhưng anh ta lại không đồng ý.
 
Không ngờ sau khi khu nghỉ mát được khởi công, CEO lại lệnh cho anhnhất định phải hợp tác với trấn nhỏ Hoa Đào. Về phần nguyên nhân, anhcũng đoán được đại khái.
 
Tin đồn về cấp trên thời gian trước cũng hot một thời, cho dù anhkhông có hứng thú với mấy tin đồn, nhưng thân là trợ lý của CEO, anhcũng nghe ít nhiều một số chuyện.
 
Nghe nói vị hôn thê của CEO là người của trấn nhỏ Hoa Đào, nghĩ cũngbiết đây là yêu cầu của phu nhân tương lai CEO. Nhưng mà làm việc cùngnhau lâu như vậy, anh không ngờ CEO từ trước tới nay luôn công tư phânminh lại làm một việc ảnh đến công việc như vậy, điều này làm cho anhrất bất ngờ. Nhưng mà cũng không liên quan gì đến anh, trách nhiệm củaanh là điều hành khu nghỉ mát quy hoạch tốt, anh mới có thể yên tâm giao cho cấp dưới, về tổng công ty.
 
Đan Thiên Tề nhìn đồng hồ trong tay, đã qua 10 phút, anh lạnh nhạt mở miệng.“Đồ tiểu thư, hợp đồng không có vấn đề gì chứ?” Cô đã lãng phí 10 phút của anh, chỉ có mấy tờ giấy mà thôi, có cần đọc lâu như vậy haykhông? Hay là vị tiểu thư này đọc không hiểu?
 
Tuy rằng ngữ khí của Đan Thiên Tề rất khách khí, nhưng Đồ Kiều Kiều vẫn nghe ra trong giọng nói của anh không có kiên nhẫn.
 
Cũng đúng, cô lật qua lật lại cũng 10 phút rồi, đang chờ anh mở miệng đây!
 
Cô cười khanh khách ngẩng đầu nhìn anh cười,“Đan tiên sinh, hợp đồngkhông có vấn đề gì, chẳng qua……” Vẻ mặt của cô có chút khó xử.
 
“Có chuyện gì sao?” Mặt Đan Thiên Tề không đổi sắc, không vì vẻ mặt khó xử của người đẹp mà mềm lòng.
 
“Điều thứ năm của hợp đồng, muốn trấn của chúng tôi cung cấp xe miễnphí chở khách, xin hỏi xe chở khách có thể dùng xe vận tải nhỏ thaythế……”
 
Nói còn chưa xong, Đan Thiên Tề lập tức mở miệng.
 
“Đương nhiên không được.” Xe vận tải nhỏ? Cô tưởng đang chở hàng hóasao? Đó đều là khách nha.“Đồ tiểu thư, chúng ta đều làm kinh doanh, tôitin cô cũng biết đạo lý khách là thượng đế, làm sao có thể để họ ngồi xe vận tải nhỏ?”
 
“Điều này tôi biết, nhưng mà……” Cắn môi, vẻ mặt Đồ Kiều Kiều rất khóxử, “Trấn chúng tôi chỉ có xe vận tải nhỏ, cũng không thể để cho kháchngồi xe bò, đúng không? Vậy thì đi đến tối cũng không đến được trấn……”Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
 
Xe bò? Đan Thiên Tề nhắm mắt, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.“Trấn của cô không thể bỏ kinh phí để mua xe sao?”
 
“Thực xin lỗi……” Đồ Kiều Kiều gục đầu xuống, hai tay nhỏ bé dường như bối rồi vặn vẹo. “Trấn chúng tôi thật sự không có nổi khoảng kinh phínày……” Giọng nói giống như sắp khóc.
 
Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn gáy của cô, cô gái này không phải định khóc cho anh xem chứ? Anh lại nhắm mắt,“Được, tôi biết rồi.”
 
Anh cầm lấy hợp đồng trên tay cô, cầm bút máy soạt soạt sửa trên giấy.“Xe chở khách sẽ do bên chúng tôi cung cấp……”
 
“Thật sao?” Đồ Kiều Kiều vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặtvui mừng.“Đan tiên sinh, thật sự cám ơn anh, nếu anh muốn thì lái xe sẽdo trấn chúng tôi đảm nhiệm, bọn họ rất quen đi đường núi.” Chiếm tiệnnghi đương nhiên phải cho kẹo, đạo lý này cô rất hiểu.
 
Hơnnữa người trong trấn lái xe, trên đường cũng có thể giới thiệuđặc sản nổi tiếng của trấn để du khách mua về làm quà, người trong trấnliền có tiền tiêu a!
 
“Ừ, vậy lái xe liền phiền Đồ tiểu thư.” Đan Thiên Tề gật đầu, đem bản hợp đồng đã được sửa chữa cho cô.“Còn vấn đề gì không?”
 
“Hết rồi.” Đồ Kiều Kiều cười rất ngọt, đầu óc lại đảo quanh nội dungcủa bản hợp đồng, đại khái cũng không có vấn đề gì, lợi nhuận hai bên cô cũng có thể chấp nhận,“Đúng rồi, Đan tiên sinh, không biết khách sạncủa anh đã tìm được nơi cung cấp hoa lâu dài chưa? Nếu chưa có, khôngbiết anh có muốn hợp tác với cửa hàng bán hoa của trấn chúng tôi haykhông? Chỗ chúng tôi vừa gần, hơn nữa hoa của cửa hàng bán hoa trấnchúng tôi cũng rất tốt.”
 
Đan Thiên Tề suy tư, đề nghị của cô không sai, mặc dù có khảo sát qua mấy cửa hàng bán hoa danh tiếng nhưng họ đều ở xa, trấn Hoa Đào quảthật gần khu nghỉ mát nhất.
 
Thấy vẻ mặt của anh, Đồ Kiều Kiều cười càng ngọt.“Hơn nữa cửa hàngbán hoa chúng tôi cũng có thể chiết khấu cho khách sạn, để cám ơn cácanh đã cung cấp xe miễn phí.”
 
“Hả?” Đan Thiên Tề nhíu mày, tuy rằng phần tiền mua hoa chỉ rất nhỏ,nhưng mà mua lâu tích lũy lại cũng không nhỏ, nếu có thể giảm bớt mộtphần cũng không sai.“Không biết Đồ tiểu thư muốn chiết khấu bao nhiêu?”
 
Không ngờ anh lại mở miệng hỏi chiết khấu, nụ cười trên mặt Đồ KiềuKiều không thay đổi, trong đầu lại bắt đầu tính toán, phải thế nào mớicó thể làm anh ta vừa lòng, mà cô cũng không bị thiệt?
 
“Chín phần……”
 
“Tám phần.” Đan Thiên Tề trực tiếp mở miệng, có lễ nhìn cô.“Như thế nào?”
 
Anh đã quyết định còn hỏi tôi? Đồ Kiều Kiều trả lời trong bụng, trênmặt vẫn là nụ cười, “Tám phần à……” Ừ, vẫn có thể kiếm được lời, tuy rằng cũng không nhiều, nhưng mà về lâu dài cũng được khối tiền.
 
“Tốt, vậy tám phần.” Cô cười thật ngọt, như hoàn toàn không có khái niệm tiền tài.
 
“Tốt lắm, vậy chúng ta ký luôn hợp đồng cung cấp hoa đi!” Đan ThiênTề vừa lòng gật đầu, cầm điện thoại thông báo cho thư ký chuẩn bị hợpđồng.
 
“Phiền cô chờ một chút.” Buông điện thoại, anh lạnh nhạt mở miệng,lập tức ngồi vào bàn làm việc, “Ngại quá, tôi làm việc một chút.” Anhcũng không muốn lãng phí thời gian mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
 
Đồ Kiều Kiều cũng không để ý, nâng tách trà lên uống một

ngụm. Vị trí cô ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy anh. Thấy anh nghiêm túc gõ máy, đọcvăn kiện, mày đẹp nhịn không được nhíu nhíu.
 
Một đại mỹ nhân như cô ngồi ở đây, anh còn làm như không thấy? Trường hợp này vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải.
 
Người đàn ông không thèm quan tâm cô như vậy, anh là người đầu tiên.
 
Đồ Kiều Kiều không khỏi cảm thấy thú vị, đôi mắt đẹp tò mò theo dõianh. Đan Thiên Tề này bề ngoài thật sự không tồi! Tuy rằng đã gặp quangười còn đẹp hơn anh, nhưng mà nói thế nào nhỉ, vẫn cảm thấy anh có một loại hương vị đặc biệt. Nghĩ tới thái độ của anh đối với cô vừa rồi, cô càng cảm thấy thú vị. Bình thường, cho dù đàn ông cảm thấy cô là baocỏ, cô vẫn tự tin với diện mạo của mình. Đàn ông mà, đàn bà não lớn haynhỏ cũng không quan trọng, bề ngoài đẹp là được! Bởi vậy thái độ của bọn họ vẫn rất tích cực, không dịu dàng hỏi thăm thì thái độ cũng dịu dàng.
 
Chỉ có Đan Thiên Tề, từ đầu tới đuôi thái độ vẫn luôn khách khí xacách với cô, hơn nữa dù khinh thường cô nhưng vẫn duy trì lễ độ, nếukhông phải năng lực nhìn mặt đoán ý của cô không tồi, thì đúng là sẽ xem nhẹ thái độ không kiên nhẫn của anh đối với cô.
 
Nếu là lạt mềm buộc chặt…… Đầu ngón tay vuốt chén trà, cô ngắm vẻ mặt nghiêm túc của Đan Thiên Tề, có thể khẳng định người đàn ông này khôngrãnh để đùa như vậy.
 
Nhìn anh, ngay cả ở chính văn phòng của mình cũng ăn mặc chỉnh tề như vậy, tuy rằng áo khoác được cởi, nhưng áo sơ mi vẫn thẳng, ngay cả vaiáo cũng thẳng, nút áo được cài đoàng hoàng, caravat cũng vẫn thắt trêncổ, một chút lộn xộn cũng không có, có thể thấy anh phiền phức baonhiêu.
 
Cô nghĩ người đàn ông này nhất định rất nghiêm túc, khi nào làmchuyện gì cũng đều nhớ rõ ràng, không chấp nhận có một chút sai sót nào. Cho nên lạt mềm buộc chặt, loại kỹ xảo này anh tuyệt đối không chơi,không phải sẽ không, mà là không cần phải lãng phí thời gian làm loạichuyện nhàm chán này.
 
Thích thì làm, không cần sẽ không làm, anh nhất định đem tất cả mọi chuyện lên kế hoạch thật sự hoàn mỹ.
 
Nói tóm lại, người đàn ông như vậy thực không thú vị, tuyệt đối không thích hợp làm tình nhân, nhưng mà nếu làm chồng thì……
 
Ánh mắt Đồ Kiều Kiều nhất thời lòe lòe tỏa sáng.
 
“Đồ tiểu thư, xin hỏi có việc gì sao?” Bị người đánh giá lâu như vậy, Đan Thiên Tề cho dù xem như không thấy, cũng rất khó mà chịu đựng được. Lí thư ký đang là cái gì vậy? Một bản hợp đồng cũng làm lâu như thế!
 
Đan Thiên Tề ngẩng đầu khỏi văn kiện, lạnh nhạt nhìn về phía ngườiđẹp ngồi trên sô pha. Cô bưng tách trà, đôi chân thon dài bắt chéo. Anhnhìn thấy trên mắt cá chân phải của cô có một cái lắc bạc, ngón chânxinh đẹp được chăm sóc cẩn thận sơn màu hồng nhạt, càng làm tăng vẻtrắng nõn mê người của bàn chân xinh đẹp.
 
Anh là đàn ông, người đẹp như vậy đương nhiên sẽ thưởng thức, nhưngmà xin miễn cho kẻ bất tài, thân là trợ lý CEO tập đoàn T-K, anh gặpnhiều người đẹp như Đồ Kiều Kiều vậy, đương nhiên cũng thưởng thức quavẻ kiêu căng tùy hứng của các cô, đẹp thì có đẹp, nhưng cá tính làm chongười ta không dám lĩnh giáo.
 
Mà vị Đồ Kiều Kiều này, ngay ấn tượng vừa rồi, anh nghi cô có được vị trí trưởng trấn này cũng là dựa vào diện mạo mà có. Anh chán ghét những cô gái tùy hứng kiêu căng, nhưng mà cũng không có hứng thú với loạibình hoa ngốc ngếch. Lại nói, trên tay anh có một đống công việc, vớianh mà nói, nhìn người đẹp không bằng bắt tay vào xử lý công việc, dùsao vế trước không có ý nghĩa, vế sau mới có thể kiếm tiền. Đồ Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt đẹp, lông mi cao vút vừa dày vừa dài, rất xinh đẹp.Cô đưa tay đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, hơihơi cúi người, rãnh ngực vì động tác của cô càng mở rộng. Cô nhìnanhcười mê người.
 
Đan Thiên Tề cũng không bị dụ hoặc, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, chẳng quamày lại hơi hơi nhíu, ánh mắt không tự chủ được quét qua bộ ngực sữa mêngười, cô gái này muốn làm gì?
 
“Đan tiên sinh.” Hai tay chống cằm, Đồ Kiều Kiều tuyệt không để ýcảnh xuân mê người bị lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười càng ngọt. “Anh có vợchưa?”
 
Hả? Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cô.
 
“Muốn cùng tôi qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết hay không?” Cô nháy mắt với anh, cười càng mê người.
 
Mà biểu tình của Đan Thiên Tề lại mất đi vẻ lạnh nhạt hiếm thấy, kinh ngạc nhìn cô.
 
Cô gái này có bệnh sao?
 



Chương 2

Muốn cùng cô qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết hay không?Đương nhiên không! Cô gái này có bệnh sao? Sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy với một người mới gặp mặt lần đầu? Đan Thiên Tề tuy biết điều kiệncủa mình không tệ, nhưng mà cũng không tốt đến mức có thể để một ngườiđẹp như vậy mở miệng cầu hôn?
Lại nói, Đồ Kiều Kiều không phải là chén trà anh muốn uống, thưởngthức mỹ nữ có thể, qua lại cũng có thể, nhưng anh không thấy cô thíchhợp để lấy về nhà làm vợ.
Càng nói là trước mắt anh chưa tính kếthôn. Kinh ngạc xong, Đan Thiên Tề lập tức khôi phục bình tĩnh, không cần suy nghĩ, đang định mở miệng từ chối thì thư ký lại vừa vặn gõ cửa tiến vào.
Mà vị Đồ tiểu thư kia căn bản không cho anh có cơ hội mở miệng, lấybản hợp đồng trong tay thư ký, không đến mười giây, cô lập tức cầm bútký tên lên hợp đồng, sau đó đặt xuống bàn của anh. Khuôn mặt xinh đẹpnhìn anh cười duyên ngọt ngấy.“Hai bản hợp đồng không có vấn đề gì, tôicó việc đi trước.” Nói xong, cô rất tự nhiên cầm lấy tay trái của anh,nhìn đồng hồ trên tay anh. “Ừ…… Anh sáu giờ tan làm đúng không?”
Theo cô đoán, cỡ sáu giờ không sai biệt lắm, mà theo như cô biết thìvị tiên sinh nghiêm cẩn đơn độc này tuyệt đối là loại người tan làm đúng giờ.
“Sáu giờ tôi tới đón anh, tôi biết một nhà hàng nấu ăn rất ngon, cùng nhau ăn bữa tối nha.” Cô nháy mắt với anh, trước khi đi, còn tặng thêmcái hôn gió.“Bye bye…… Buổi tối gặp lại!”
Trước sau không đến 5 phút, cô gái kia cứ như vậy quyết định tất cả,căn bản không cho anh cơ hội mở miệng từ chối. Đan Thiên Tề lại kinhngạc.
Anh nhìn cửa đã được đóng, lại chậm rãi nhìn bản hợp đồng trên bàn.Anh nhớ rõ bản hợp đồng lúc nãy cô xem tới 10 phút, mà bản hợp đồng muahoa này ngay cả mười giây cũng chưa tới, là sao? 10 phút kia là đùa giỡn anh sao?
Còn thái độ của cô, Đan Thiên Tề nhíu mày nhớ lại, từ khi vào cửa, nụ cười trên mặt cô chưa từng biến mất, giọng nói luôn mềm nhẹ ngọt ngấy,giống như viên kẹo đường, mở miệng đều là những lời nói mù mờ như khônghiểu chuyện, nhưng mà……
Anh mở hợp đồng, nhìn điều kiện thứ năm bị anh sửa lại. Lúc ấy anhkhông nghĩ nhiều lắm, trực tiếp đánh giá điều kiện cung cấp xe này không ảnh hưởng lớn đến tập đoàn. Anh cũng không có hứng thú bỏ thời gian đểxem xét kỹ chuyện này, lập tức đồng ý hủy bỏ điều kiện trấn Hoa Đào cung cấp xe khách. Còn hợp đồng mua hoa, cũng là cô mở miệng hỏi trước…… Cônhìn có vẻ chuyện gì cũng không hiểu, nhưng chuyện cô mở miệng yêu cầu,đều dễ dàng đạt được mục đích, chẳng lẽ cô gái kia giả vờ?
Nghĩ vậy, Đan Thiên Tề nhíu mày, đừng nói anh bị đùa giỡn mà không biết chứ?
“Trợ lý.” Lí thư ký gõ cửa tiến vào, lại nhìn

thấy cảnh cấp trên luôn luôn làm việc nghiêm cẩn ngẩn người khó gặp, hình ảnh thần kỳ này làmcho cô kinh ngạc.
“Hả? Chuyện gì?” Đan Thiên Tề nâng mắt, thần sắc không thay đổi,giống như cái gì cũng chưa xảy ra, thái độ vẫn thong dong bình tĩnh.
Nếu không làm việc với anh một thời gian dài, Lí thư ký nhất định sẽcảm thấy vừa rồi mình bị ảo giác, nhưng mà thân là cấp dưới tri kỷ, côthật thức thời làm bộ như không phát hiện.
“Cơm trưa có cần gọi người đem lên cho trợ lý không ạ?”
Cơm trưa? Đan Thiên Tề giật mình, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, kinh ngạc phát hiện mình thế mà ngẩn người mất nửa tiếng, mà nửa tiếng nàyđúng là suy nghĩ về cô gái Đồ Kiều Kiều kia.
Loại chuyện làm lãng phí thời gian này, không phải là chuyện anh sẽ làm!
“Trợ lý?” Thấy anh không nói lời nào, Lí thư ký gọi nhẹ một tiếng.
“Ừ! Phiền cô.” Đan Thiên Tề lập tức trả lời, khuôn mặt anh tuấn vẫnlãnh đạm, che giấu sự ngạc nhiên rất khá. Thấy Lí thư ký rời đi, anhnhắm mắt lại.
Nhất định là những lời trước khi rời đi của Đồ Kiều Kiều làm cho anhrất kinh ngạc, mới có thể làm lãng phí thời gian như thế. Mặc kệ Đồ Kiều Kiều có não hay là ngốc nghếch, đó cũng không phải chuyện của anh.
Hợp đồng không có vấn đề, tập đoàn T-K cũng không có tổn thất gì, như vậy là tốt rồi, không có gì hay để nghiên cứu.
Mở mắt ra, anh nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Về phần lời nói của Đồ Kiều Kiều, còn có lời mời ăn tối của cô, anh cho đó là việc khôngđáng lo, trong chớp mắt liền quên hết.
Anh không có hứng thú với mỹ nữ, công việc quan trọng hơn.
Đúng sáu giờ, Đan Thiên Tề khép quyển công văn cuối cùng, chỉnh tềđặt qua một bên, tắt máy tính, đứng dậy mặc áo vét, cầm lấy tập côngvăn.
Anh có thói quen việc hôm nay hôm nay làm, mọi công việc anh đều giải quyết hết ở công ty, tuyệt không mang về nhà. Mỗi ngày sáu giờ tan làm, tám giờ đi làm, anh cũng không muộn, cũng không lùi lại thời gian tanlàm.
Ừ…… Tối nay ăn mỳ được lắm, anh nhớ ở nhà còn mỳ sợi và rau dưa, vừahay có thể giải quyết một bữa cơm, ngày mai tan làm lại đi siêu thị muathức ăn tuần tới. Anh không thích ăn thức ăn ngoài, cũng không có ýtưởng nhàm chán đàn ông phải cách xa nhà bếp. Người đàn ông độc thânsống một mình ở bên ngoài, trừ khi anh muốn đói chết, bằng không nấu ănnhất định phải biết.
Mỗi tuần lễ anh đều đến siêu thị một chuyến, mua thức ăn dùng trongmột tuần, trừ bữa  cơm trưa, buổi sáng, bữa tối anh đều tự mình chuẩnbị. Anh sẽ không ngược đãi dạ dày của mình, mỳ ăn liền và thức ăn nhanhchưa bao giờ nằm trong thực đơn của anh. Anh thích mua đồ tươi, hạn sửdụng tốt, mình ăn vừa tốt vừa ngon.
Đi ra khỏi văn phòng, Lí thư ký đã tan làm,bước chân ổn định tiếp tục đi về phía trước, anh ấn thang máy, chờ thang máy đi lên.
“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của anh lập tức nổi lên dao động, mày rậm hơi nhíu lại.
“Hi! Tan làm?” Trong thang máy, Đồ Kiều Kiều cười ngọt ngào, đôi mắtđẹp nhìn chằm chằm anh, đánh giá vẻ mặt của anh. Đừng nói người đàn ôngnày đã quên hẹn ăn tối với cô rồi nha?
Anh đã quên, đúng vậy! Mặt Đan Thiên Tề không chút thay đổi, nhìnthấy cô, anh mới nhớ tới lời nói trước lúc cô rời khỏi. Cô gái này làmthật sao?
Khác lúc sáng, bây giờ cô mặc một cái váy màu đào hồng nhạt, một cáiáo khoác ngắn màu trắng vắt trên tay, mái tóc xoã tung dùng một cái kẹphình hoa sơn trà kẹp lại. Dưới chân là đôi giầy cao gót màu hồng nhạtcân xứng. Cô cả người màu hồng, màu hồng xinh đẹp, so với vẻ diễm lệ lúc sáng lại là một vẻ phong tình khác, nhưng vẫn làm cho người ta kinhngạc.
Người đẹp thôi! Ai không thích nhìn, nhưng cho dù cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt Đan Thiên Tề vẫn lạnh nhạt. Khuôn mặt anh tuấn không có chúttươi cười, cũng không tính mở miệng nói chuyện.
Thấy anh không nói lời nào, Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng nhướng mày, không ngại chủ động.
“Đi thôi, tôi mang anh đến nhà hàng này nấu ăn ngon lắm.” Nhấn nútthang máy, không nhìn vẻ lạnh lùng của anh, cô cười chờ anh tiến vào.
Thấy cô cười đến ngọt, vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn không ảnh hưởng được cô, Đan Thiên Tề rốt cục mở môi mỏng. “Đồ tiểu thư……”
“Kiều Kiều.”
“Hả?” Anh sửng sốt.
Đồ Kiều Kiều tặng anh một nụ cười ngọt đến tận xương.“Anh có thể gọitôi là Kiều Kiều.” Cô cho phép anh gọi cô như vậy, loại vinh hạnh nàykhông phải ai cũng có.
Đan Thiên Tề nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hơn.“Đồ tiểu thư.” Anh không quen gọi tên cô thân mật như vậy. “Cô……”
“Anh không vào sao?”
Lại bị ngắt lời, Đan Thiên Tề âm thầm thở sâu,“Thật xin lỗi, buổi tối tôi có việc.” Nói xong, anh bước đi, quyết định vào một thang máy khác.
Anh nhìn đồng hồ trong tay, thế mà lại lãng phí 5 phút. Nếu không có Đồ Kiều Kiều, bây giờ anh đã sớm lên đường về nhà.
“Anh bận chuyện gì?” Đồ Kiều Kiều đi sau anh, tươi cười trên mặt mộtchút cũng không thay đổi, cũng không để ý lại sang một thang máy khác.
Đan Thiên Tề không muốn để ý cô, cửa thang máy mở ra, anh đi vào. Cô gái phía sau cũng bước vào theo, “Cô……”
“Cùng tầng với anh, cám ơn.” Cô nghiêng mặt tặng anh một nụ cười.
Đan Thiên Tề lại hít sâu, quyết định giải thích.“Đồ tiểu thư, tôikhông tính dùng bữa tối với cô, cũng không tính qua lại lấy kết hôn làmđiều kiện tiên quyết với cô……”
“Anh có bạn gái rồi à?” Chớp mắt đẹp, Đồ Kiều Kiều cười khanh khách hỏi.
“Không có, nhưng mà……”
“Tôi không đẹp sao?” Cô hỏi lại.
“Đồ tiểu thư……”
“Anh ghét tôi sao?”
Đủ!
“Đồ tiểu thư! Cô có thể đừng ngắt lời tôi nữa không?” Đan Thiên Tề không kiên nhẫn, tiếng nói trầm thấp có một tia tức giận.
“À, thực xin lỗi.” A a, Đan tiên sinh rốt cuộc tức giận! Đồ Kiều Kiều cười thầm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ vô tội,“Mời anhnói.”
Phát hiện mình nổi giận, thần sắc Đan Thiên Tề lạnh lùng hơn. Khuônmặt kia có vẻ vô tội, nhưng anh vẫn bắt gặp tia thực hiện được ý đồ lướt nhanh trong mắt cô.
Mày tuấn hơi hơi nhíu lại, vừa rồi cô luôn ngắt lời anh là cố ý sao?Chính là muốn chọc giận anh? Hay là muốn xem anh sẽ có phản ứng gì?
Mà anh quả thật như cô mong muốn, nổi giận…… Loại cảm giác bị người gài bẫy này thật là tệ!
Tốt lắm, cô đã tự tin như vậy nghĩa là tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch của cô?
Ấn thang máy xuống, Đan Thiên Tề dựa vào tường, con ngươi đen sâuthẳng nhìn chằm chằm cô. “Đồ tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không có khảnăng qua lại với cô……” Anh dừng một chút, thấy cô vẫn tươi cười, giốngnhư sự từ chối của anh một chút cũng không ngoài ý muốn của cô, tốt lắm. “Nhưng mà đêm nay tôi có thể cùng dùng cơm với cô.”
“Hả?” Đồ Kiều Kiều kinh ngạc, cô còn tưởng Đan Thiên Tề sẽ cố gắng từ chối dùng bữa tối với cô. Cô đã nghĩ cách để ứng phó rồi, không ngờ anh thế mà lại đồng ý.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà anh dứt khoát đồng ý cũng giảm bớt phiền phức cho cô, ha ha…… Cô cũng không tin thực sự có người đàn ông có thểkháng cự mị lực của cô! Về phần anh từ chối qua lại, cô tự động xem nhẹ, dù sao đó không phải điều quan trọng.
Cô có tự tin, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ làm Đan Thiên Tề thu lại câu nói kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười càng ngọt, Đồ Kiều Kiều chớp mắt đẹp, đang chuẩn bị mở miệng.
“Nhưng mà……” Đan Thiên Tề còn có phần ngoại lệ.“Không đi tới nhà hàng cô nói.”
“Hửm?”
“Hôm

nay đột nhiên tôi muốn dạo chợ đêm, cũng lâu rồi chưa ăn quán ven đường.” Trên cơ bản, anh rất ít ăn quán ven đường.
“A?” Chợ
2hi.us