Polaroid
Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Tác giả: Internet

Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

ràng với cô ấy sao? Bây giờ cô ấy thật vất vả mới tìm được đốitượng, cũng chấm dứt quan hệ phức tạp với cậu, như vậy không phải thựcđáng ăn mừng sao?” Tất cả đều như cậu mong muốn nha!
“Này……” Đúng rồi, đây không phải điều anh muốn sao? Anh muốn cô rờixa anh, cô rời xa ; Anh muốn cô chuyển ra ngoài, không cần anh mở miệng, cô liền chủ động mở miệng nói muốn chuyển; Anh không muốn cưới cô, màcô cũng không muốn gả cho anh, ngay cả cha của đứa con cũng tự động tìmđược rồi. Vậy anh còn gì không hài lòng? Anh có thể tiếp tục cuộc sốngđộc thân tốt đẹp của anh, không có người làm phiền anh ầm ỹ, làm cho cõi lòng anh đại loạn, không lâu sau anh còn có thể cưới người vợ lý tưởng, tiếp tục sống cuộc sống bình tĩnh tốt đẹp của anh, sau đó sinh hai đứacon, cứ như vậy tiếp tục cuộc sống anh đã lên kế hoạch tốt.
Đây là cuộc đời anh đã sớm lên kế hoạch tất cả, mà anh cũng muốn anổn đi từng bước đạt được, không có gì ngoài ý muốn! Trừ cô, cô là điềungoài ý muốn duy nhất.
Mà bây giờ ngoài ý muốn này muốn rời khỏi, không làm phiền anh nữa,anh nên vui vẻ, không phải sao? Anh lại có thể khôi phục sinh hoạt êmđềm.
Nhưng anh lại tuyệt không vui vẻ, thậm chí vì cô rời khỏi mà lo âu, vì lời cô nói mà phát điên, hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Nhìn vẻ mặt Đan Thiên Tề giật mình ngốc ra, Phạm Sĩ Hách nhịn khôngđược than nhẹ, vươn tay vỗ nhẹ vai bạn học cũ.“Thiên Tề, con người ấy,có đôi khi đừng quá cố chấp.”
“Cái gì?” Đan Thiên Tề

nghi hoặc nhìn Phạm Sĩ Hách.
Phạm Sĩ Hách cười nhẹ.“Cuộc đời quá êm đềm không phải không tốt, tớcũng ghét những chuyện mình không kiểm soát được, nhưng đôi khi cũngphải gặp, cuộc sốnng mà, không thể cứ êm đềm không sóng gió mãi, nhấtđịnh sẽ có biển, mà đối mặt với biển ngoài ý muốn, lựa chọn như thế nàolà do cậu.”
Đan Thiên Tề không nói, nhăn mày lại.
“Thiên Tề, cậu thật sự không để ý Đồ Kiều Kiều kia sao?”
Không để ý…… Không, anh để ý cô!
Đan Thiên Tề không thể không thừa nhận, anh để ý cô gái kia muốnchết, bằng không bây giờ anh sẽ không giống người điên rống to mắng tonhư vậy.
Nhưng loại để ý này làm anh cảm thấy xa lạ, anh không thích cảm giácmình không thể kiểm soát được mọi chuyện như vậy, giống như lý trí củamình không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại bối rối không thể nói ra.
Loại cảm giác hoảng loạn khổ sở này, cô luôn làm anh có loại cảm giác này, không thể nắm bắt, không thể khống chế.
Điều này không phù hợp với anh, cô giống như mưa rền gió dữ, khôngtiếng động liền đảo lộn cuộc sống của anh, làm anh vừa tức vừa bất đắcdĩ, nhưng mỗi lần đều cam tâm tình nguyện thuần phục dưới nụ cười củacô, nguyện ý vì cô tươi cười mà chấp nhận loại cảm giác tâm loạn khôngthể làm chủ này.
Anh như vậy, tuyệt không giống anh. Mà cô, làm cho anh nắm bắt khôngđược, nhìn không thấu. Cho nên anh mới muốn rời xa cô, cứ nghĩ chỉ cầncách xa cô, chặt đứt quan hệ với cô, anh liền có thể khôi phục cuộc sống bình tĩnh.
Nhưng đã từng gặp biển, làm sao có thể cam tâm trở về sông nhỏ? Tâm của anh đã bị cô nắm giữ.
Đan Thiên Tề nhắm mắt lại. ‘‘A Hách……” Anh muốn khóc.
“Tôi biết cảm giác của cậu.” Phạm Sĩ Hách cảm động lây vỗ vỗ bả vaiĐan Thiên Tề, anh biết cậu ta nhất định không thể thừa nhận ngoài ý muốn này, bởi vì anh cũng từng giãy dụa tâm tư như vậy.
“Phạm Sĩ Hách! Phạm Sĩ Hách!” Cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, một cô gái giống như gió kích động chạy vào.
“Chuyện gì?” Phạm Sĩ Hách bất đắc dĩ nhìn “Biển” của anh.
“Trời ơi! Thật lãng mạn nha! Dưới đại sảnh có người đàn ông đang cầu hôn Kiều Kiều!” Vẻ mặt cô gái hưng phấn thông báo.
Cái gì?! Đan Thiên Tề nhanh chóng ngẩng đầu.“Cầu hôn? Cô nói ai cầu hôn ai?” Anh kích động bắt lấy cô gái.
“A?” Cô gái bị bộ dáng của anh hù dọa, ngoan ngoãn trả lời.“KiềuKiều! Trưởng trấn trấn nhỏ chúng tôi đang ở dưới lầu nhận lời cầu……”
Nói còn chưa nói xong, Đan Thiên Tề lậptức buông cô ra, nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng.
A, cầu hôn đó!
Đại sảnh dưới lầu tập đoàn T-K, tất cả nhân viên đều tò mò tụ tậplại, nhìn một người đàn ông gợi cảm diện mạo hơi thô lãng mạn quỳ mộtgối xuống, cầm nhẫn trên tay cầu hôn nữ nhân vật chính. Mà nữ nhân vậtchính…… Oa! Là một mĩ nhân đẹp đến mức làm cho người ta ghen tị, cô cắncánh môi, thẹn thùng nhìn nam nhân vật chính đang quỳ xuống đất cầu hônmình.
“Kiều Kiều, anh yêu em, từ khi gặp em, anh mới biết thế nào là yêunghiêm túc, cho dù trong bụng em có con của người khác anh cũng không để ý, em nguyện ý trở thành cha của con em, yêu thương nó, Kiều Kiều, tình yêu của anh, em đồng ý gả cho anh nhé!”
Lời kịch buồn nôn làm điên đảo những cô gái có mặt tại hiện trường,người nào cũng tò mò nhìn cái bụng bằng phẳng của nữ nhân vật chính.Trời ơi! Sao cô ấy lại may mắn như vậy, mang thai còn có người nguyện ýcầu hôn cô?
Đồ Kiều Kiều mắc cỡ đỏ mặt, nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên tay người đàn ông, cô cười chậm rãi vươn tay trái.
“Em……”
“Tôi không cho phép!” Một tiếng rống giận dữ từ cửa thang máy truyền đến.
Người vây xem sửng sốt, đồng loạt quay đầu, lại ngạc nhiên nhìn thấyngười ngăn cản lại là trợ lý đơn độc nổi tiếng bình tĩnh nghiêm túc nhất công ty.
Mà bây giờ, trợ lý luôn luôn bình tĩnh một chút cũng không bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú hừng hực lửa giận, cắn răng trừng mắt nhìn đôi nam nữ trong đại sảnh.
Những lời vừa người đàn ông kia nói anh nghe rất rõ, shit! Cái loại lời nói nhảm nhí như vậy hắn ta cũng có thể nói được?
Mà cô gái ngu ngốc kia còn tin tưởng!
Khi nào cô trở nên ngu ngốc như vậy, loại lời ngon tiếng ngọt này côthế mà cũng tin, lại tính nhận lời cầu hôn, cô mù mắt rồi sao?
“Anh họ?” Nhìn thấy anh, Đồ Kiều Kiều chớp chớp mắt đẹp, còn gọi anh như vậy làm anh tức hộc máu.
Anh họ? Cô gái này thế mà dám nói ra!
Sắc mặt Đan Thiên Tề càng khó xem, cất bước đi tới chỗ cô.
“À? Thì ra là anh……” Người đàn ông cầu hôn lấy lòng mở miệng.
“Câm miệng!” Đan Thiên Tề cũng không cho người đàn ông đó có cơ hộinói, ánh mắt hung tợn trừng qua, “Cô ấy sẽ không gả cho anh.”
Ai ngờ người đàn ông lại không nhìn Đan Thiên Tề, trên mặt cực tự tin.“Ai nói……”
“Ai nói em sẽ không gả cho anh ấy?” Đồ Kiều Kiều lại dẫn đầu mởmiệng, mắt đẹp liếc Đan Thiên Tề. “Em đang định nhận lời cầu hôn của anh ấy!”
Đan Thiên Tề lập tức rống to: “Tôi không cho phép cô nhận lời cầu hôn của anh ta.” Cô gái này nghĩ cũng đừng có nghĩ!
“Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?” Đồ Kiều Kiều nâng cằm, bất tuân trừng anh.
“Bằng tôi là cha của đứa bé trong bụng cô, cô đừng có mơ mang con tôi gả cho người khác!” Đan Thiên Tề rống giận, lời của anh lập tức làm đám người xung quanh kinh hô.
“Cái gì, cái gì?” Người đàn ông lập tức kinh hô, khiếp sợ nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, anh ta nói thật sao?”
“Đương nhiên không phải!” Đồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu.”A Kiệt, anh đừng nghe anh ấy nói lung tung, anh ấy là anh họ của……”
“Anh họ cái quỷ!” Đan Thiên Tề tức giận ngắt lời cô. “Ngày nào côcũng ngủ với tôi, cô gái theo tôi lên giường sẽ là em họ của tôi sao!”Anh không có hứng thú với loại quan hệ loạn luân.
“Á!” Đồ Kiều Kiều dậm chân.“Đan Thiên Tề, anh đang làm gì vậy? Sao lại phá hư mọi chuyện thế!”
“Đúng! Tôi muốn phá hư đấy, trừ tôi ra, cô đừng hòng gả cho ngườikhác.” Anh đã quen biết cô – biển ngoài ý muốn này, cô đừng mơ trêu chọc anh xong liền bỏ chạy.
Nghe được lời anh nói, Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, lập tức nói.“ĐanThiên Tề, anh điên rồi sao! Anh đang nói cái gì? Tôi mới không cần gảcho anh!”
“Cái gì?” Không lấy anh! “Đồ Kiều Kiều, đứa con trong bụng cô là của tôi, cô không gả cho tôi thì gả cho ai?”
“A Kiệt nha!” Ngón tay chỉ người đàn ông ở một bên.
Đan Thiên Tề lập tức trừng người đàn ông kia. Bị trừng, vẻ mặt người đàn ông rất vô tội.
“Anh muốn cưới cô ấy?” Đan Thiên Tề âm thầm xoa tay, hắn dám gật đầu, anh tuyệt đối sẽ cho hắn chết thật sự khó coi.
“À……” Người đàn ông tên là A Kiệt do dự, gặp sắc mặt Đan Thiên Tềkhông tốt, hắn rất thức thời lắc đầu.“Tôi, tôi nghĩ tôi cần suy nghĩ một chút……”
“A Kiệt!” Đồ Kiều Kiều không thể tin được hô to. “Anh nói cái gì……”
Vẻ mặt Đan Thiên Tề đắc ý.“Xem đi, anh ta không muốn cưới cô.”
“Anh……” Đồ Kiều Kiều thở phì phì trừng mắt nhìn Đan Thiên Tề. “Vậy thì sao? Tôi vẫn không lấy anh đấy!”
“Cô……” Đan Thiên Tề cũng trừng cô, bắt lấy tay cô.“Vì sao không lấytôi? Ngay từ đầu không phải cô đã đưa ra điều kiện qua lại lấy kết hônlàm điều kiện tiên quyết với tôi sao?”
“Đó là tôi đùa thôi!” Cô vui đùa tùy hứng, muốn hất tay anh ra,“Buông tay!”
Đan Thiên Tề không để ý, thậm chí con siết chặt tay hơn.“Này! Đưanhẫn đây!” Sau đó vươn tay hướng người đàn ông đang đứng ngốc một bênđòi nhẫn.
“A!” Đàn ông ngoan ngoãn đưa

nhẫn.
“Anh làm cái gì?” Đồ Kiều Kiều rống lên, liều mình giãy dụa, vẫn bị anh ép mang nhẫn.
“Tốt lắm, em đồng ý gả cho anh.” Đan Thiên Tề bá đạo quyết định.
“Tôi nào có?” Đồ Kiều Kiều tức giận đến dậm chân, muốn lấy nhẫn ra.
Nhưng anh lại bắt lấy tay cô, không để cô làm vậy. “Không cho phép lấy nó xuống!”
“Anh dựa vào cái gì mà không cho phép? Dựa vào cái gì muốn tôi gả cho anh? Họ Đan kia, anh không yêu tôi, tôi mới không cần gả cho anh ……”
“Ai nói anh không yêu em?” Đan Thiên Tề rống lên ngắt lời cô.
“A?” Đồ Kiều Kiều bị rống mà choáng váng.
Đan Thiên Tề dùng sức chà mặt, bất chấp tất cả.“Anh không yêu em thìsao anh lại ngăn cản người ta cầu hôn em? Sao anh lại mang nhẫn cho em?Sao anh lại diễn xiếc khỉ ở nơi này cho người ta xem hả?” Loại chuyệnmất lý trí không khống chế được này lần đầu tiên xảy ra trong đời anh,mà cô đầu sỏ gây nên còn không biết cảm ơn.
“Anh……” Đồ Kiều Kiều chớp mắt.“Nhưng, nhưng không phải anh luôn chê em phiền phức……”
“Đúng! Em chính là phiền phức!” Anh chịu không nổi cúi đầu hôn cô,miệng lẩm bẩm, “Anh biết anh sẽ yêu em – phiền phức này, nên anh mớimuốn tránh xa em!”
Ai biết tình yêu chính là vậy, một khi tới, dù anh kháng cự thế nào cũng trốn không thoát.
Đại phiền phứcchết tiệt này, đã làm cho anh yêu cô, thì đừng mơ thoát khỏi anh!
 -Kết thúc-



Chương 11

Đan Thiên Tề cũng không phải ngốc, lúc mọi chuyện chấm dứt, tỉnh táolại rồi anh liền cảm thấy mọi chuyện không thích hợp. Vì sao tiết mụccầu hôn lại tiến hành dưới đại sảnh công ty? Đồ Kiều Kiều không phảingười của T-K, người đàn ông tên A Kiệt kia lại càng không, vậy sao lạiphải nhất nhất cầu hôn dưới đại sảnh công ty anh?
Anh từng nói ra nghi vấn của mình cho Phạm Sĩ Hách nghe, Phạm Sĩ Hách bỏ lại một câu rất mơ hồ!“Thiên Tề, tôi cũng thân bất do kỷ a!”
Câu nói kia làm Đan Thiên Tề có chút đăm chiêu, mà bây giờ, anh đang ở trấn Hoa Đào, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông kia mặc áo phông màu đen, quần bò bạc màu dường nhưbiến thành màu trắng, chân mang dép chân không, miệng ngậm điếu thuốc,lắc lư đứng trước mặt anh.
Đan Thiên Tề nheo mắt, chỉ cần người đàn ông này chỉnh lại tóc một chút, thay đổi cách ăn mặc thì rất giống một người……
“Hi!” Người đàn ông rất rộng rãi chào hỏi anh, khai ra tên của mình.“Phương Nhĩ Kiệt.”
Phương Nhĩ…… Kiệt?
“Anh……” Đúng! Chính là tên đàn ông theo đuổi vợ của anh, sao hắn ta lại ở đây?
“Tôi là bác sĩ trấn này.” Phương Nhĩ Kiệt thân mật cười với anh, sau đó vỗ nhẹ vai anh.
“Tôi rất thông cảm với anh.” Nói xong câu đó, hắn ta liền chân mang dép chân không đi trở về phòng khám.
Thông cảm với anh……
Những lời này làm Đan Thiên Tề nhíu mày.
“À, anh gặp A Kiệt rồi sao!” Đồ Kiều Kiều từ phía sau ôm lấy cánh tay Đan Thiên Tề, ngẩng đầu cười duyên với anh, vẻ mặt tự nhiên.
Đan Thiên Tề nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô cười đắc ý, nhất thời sángtỏ toàn bộ.“Em gài bẫy anh?” Hơn nữa nếu không ngoài ý muốn, cấp trêncủa anh cũng có phần.
“Đúng vậy!” Đồ Kiều Kiều hào phóng thừa nhận.“Không như vậy, tên cốchấp như anh làm sao có thể rơi vào tay em?” Cô phải phí rất nhiều tâmtư nha!
“Em……” Cô gái này, a…… Đan Thiên Tề rất muốn bóp chết cô. Loại cảm giác bị gài bẫy này một chút cũng không tốt!
“Anh giận rồi sao? Muốn ly hôn với em sao?” Đồ Kiều Kiều chớp mắtđẹp, lôi kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt rất là vôtội.“Anh muốn em một mình một người nuôi con sao?”
Đan Thiên Tề trừng cô, cô gái này nghĩ anh nằm trong tay cô sao?
Đúng vậy, cô chính là nắm anh trong tay!
Đồ Kiều Kiều nhón mũi chân, vươn tay ôm lấy cổ anh. Anh rõ ràng tứcgiận, nhưng bàn tay vẫn tự động ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô vào lòng.
“Đừng giận nha! Người ta chỉ vì yêu anh nên mới gài bẫy anh như vậy!Bằng không anh vừa đứng đắn vừa ngoan cố biết khi nào mới có thể hiểura, em tính nhẫn nại chờ anh, nhưng đứa con trong bụng thì không.” Côlàm nũng với anh, nói một câu liền hôn anh một cái.
Lửa giận trong lòng theo từng lời nói của cô cùng nụ hôn lấy lòng kia mà dần dần phai đi, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh, câu này hoàn toàn làm tâm của anh nở hoa.
Khuôn mặt tuấn tú cố gắng duy trì biểu tình lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại xẹt qua hào quang.
Đồ Kiều Kiều thấy được, nhịn không được cười trộm trong lòng, người đàn ông trong ngoài bất đồng này!
Giọng nói của cô càng mềm, thân thể kề sát anh.“Được rồi được rồi,không giận nữa! Bởi vì người ta rất yêu anh nha!” Biết anh thích nghe,cô sẽ nói cho anh nghe.
Đan Thiên Tề hừ nhẹ, khóe môi lại nhịn không được gợi lên.
Cô hôn miệng anh, nhẹ nhàng nói một câu.“Yêu anh lắm!”
Anh cúi đầu lẩm bẩm, hôn lại cô.
Cô nghe anh nói: “Chỉ có lúc này…… Quên đi…… Ai bảo anh yêu em?”
Cô cười càng ngọt, tay nhỏ bé ôm anh thật chặt.
Người đàn ông đứng đắn trong ngoài bất đồng này, là thu hoạch ngoài ý của cô!
2hi.us