Truyện teen Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Truyện teen Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Tác giả: Internet

Truyện teen Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

za! Đúng là nói dối mà cũng siêu quá ha.
Đồng hồ kêu lên một tiếng. Nó giật mình. Thôi chết, nó quên mất buổi diễn.
"Vậy được rồi. Bạn về đi. Tôi coi như chưa xảy ra chuyện gì"
Nói rồi nó đi vào nhà. Hắn nhảy cẫng lên sung sướng.
Nó đi qua đi lại trong phòng khách, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Tuyên Vỹ đã gọi cho nó bảo 30p nữa sẽ đến. Nhưng đã lâu quá rồi mà chưa thấy cậu ấy đâu. Nó cảm thấy rất lo lắng. Không lẽ Tuyên Vỹ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nghĩ vậy, nó liền mở cửa dắt theo Ricki chạy đến kí túc xá.
"Cốc ... cốc ... cốc"
Nó gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời.

Tuyên Vỹ đi ra ngoài rồi sao? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi? Nó vội quay người đi. Nhưng vừa bước được hai bước thì cửa phòng lại mở, một giọng nói quen thuộc vang lên
"Có chuyện gì vậy?"
Nó vội quay người lại, hỏi gấp gáp
"Tuyên Vỹ đâu? Cậu ấy có ở đây nữa không?"
"Không. Nhưng mà có chuyện gì sao?"
Hắn hỏi với giọng ngái ngủ.
"Cậu ấy trễ hẹn vớ tôi đã lâu rồi. Tôi lo cậu ấy xảy ra chuyện"
"Lỡ cậu ta có việc đột xuất thì sao?"
"Không thể nào" noa vội vàng ngắt lời hắn " nếu có việc cậu ấy cũng sẽ báo cho tôi một tiếng. Nhưng lúc nãy tôi gọi cho cậu ấy không được."
"Có lẽ không sao đâu. Có khi cậu ta đi cùng người phụ nữ đó"
Hắn lẩm bẩm trong miệng tuy vậy, nó vẫn nghe thấy
"Người phụ nữ nào?"
"Tôi không biết. Bà ta cũng tầm 31, 32 tuổi gì đó. Nhìn bà ta ăn mặc sang trọng lắm. Nhưng có vẻ như quan hệ của hai người đó không được tốt, cậu ta nói chuyện với bà ta lạnh lùng lắm"
Hắn vừa nói vừa cố hình dung lại ngoại hình của người phụ nữ đó.
Nó nghe vậy thì hơi giật mình. Không lẽ bà ấy chính là... không thể nào! Tuyên Vỹ không thể nào bị phát hiện được. Thần thái của nó trở nên hốt hoảng khiến hắn tò mò. Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Có quan hệ gì với nó và Bạch Tuyên Vỹ?
"Bạn có thể đi tìm Tuyên Vỹ giúp tôi được không? Tôi thế này thì... khó mà tìm kiếm được"
Nó nói bằng giọng hơi run.
Hắn thấy vậy thì cũng thấy tội nghiệp cho nó nên đồng ý giúp đỡ.
Hắn chở nó trên chiếc xe 2 bánh hắn mới dùng có hai lần đi một vòng thị trấn. Vừa đi vừa dáo dác tìm Bạch Tuyên Vỹ.
Hắn đạp xe được một lúc khá lâu thì điện thoại nó kêu lên. Nó vội vàng bắt máy. Hắn chỉ thấy nó khẽ thở phào, "ừ" một tiếng rồi gác máy. Sao thế nhỉ? Tìm được Bạch Tuyên Vỹ rồi chăng?
"Ai vậy?"
"Tuyên Vỹ gọi. Cậu ấy không sao."
Nó nói bằng giọng nhẹ nhõm
"Đấy! Tôi nói có sai đâu. Chắc là cậu ta có việc bận thôi mà"
Hắn vừa nói vừa vỗ tay bốp bốp đắc ý.
Nó thì khác. Trong lòng nó bỗng trịu xuống như có tảng đá đè lên. Tại sao? Khi nghe Tuyên Vỹ bảo không sao, nó cũng cảmthấy an tâm đấy chứ. Nhưng không hiểu vì sao, cảm giác bất an lại dấy lên ngay sau đó. Tại sao chứ? Vì giọng của Tuyên vỹ có phần gượng gạo? Hay là có liên quan đến người phụ nữ kia? Không thể nào! Nó đâu có người quen nào khác ngoài Tuyên vỹ? Ba mẹ nó đều là trẻ mồ côi nên càng không có họ hàng. Vậy thì nó bất an về chuyện gì?
"Bạn đưa tôi về nhà dùm được không"
Nó lấm lét hỏi hắn.
"Ừ. Tôi đưa bạn tới đây thì sẽ đưa bạn trở về. Yên tâm. Tôi không bỏ bạn đâu"
Hắn nói rồi dắt nó lên xe và đèo nói về.
"Cảm ơn"
Nó khẽ nói. Nhưng có lẽ hắn không nghe thấy đâu, hắn đâu coa để ý gì đâu.
...
Chở nó về đến nhà thì hắn thấy có một chiếc ô tô sang trọng đỗ ngay sát cổng nhà nó. Nhìn chiếc xe, hắn đoán chắc rằng chủ nhân của nó cũng phải vào bậc cực giàu có. Lại thắy bóng một người phụ nữ trước cổng. Do người ấy quay lưng về phía này nên hắn không thấy mặt. Hắn quay sang sang nó, nói:
"Nhà bạn có khách kìa!"
"Khách?"
Nó nhíu mày hỏi lại.
"Ừ! Mà còn là người giàu có nữa"
Hắn thấy người nó khẽ run lên một cái. Sao chứ?
Nó hít một hơi sâu, chầm chậm tiến về cổng nhà. Mong sao suy đoán của nó là sai.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, trên người toát lên vẻ quyền quý
"Cô là Lại Băng Tâm?"
Hắn hơi ngạc nhiên. Bà ta chính là người phụ nữ tìm Bạch Tuyên Vỹ lúc sáng. Sao bà ra lại ở đây? Tìm nó có việc gì?
"Vâng ạ. Cho hỏi bác là..."
Giọng nó hơi run run.
"Tôi là mẹ của Bạch Tuyên Vỹ - Phương Tiểu Uyển"
"Tôi là mẹ của Bạch Tuyên Vỹ - Phương Tiểu Uyển"
Hắn thấy người nó cứng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo sợ. Sao lại phải sợ? Chẳng phải đó là mẹ của bạn thân nó hay sao? Rồi hắn nhớ tới biểu cảm khi gặp mẹ của Bạch Tuyên vỹ sáng nay, lông mày khẽ nhíu lại. Cậu ta cũng giật mình, lo lắng và sợ hãi. Hơn nữa, cậu ta còn thể hiện sự chán ghét... đối với mẹ mình. Tại sao?
"Tôi muốn nói chuyện với cô. Được chứ?"
Phương Tiểu Uyển nhàn nhạ nói, trong mắt không dấu diếm vẻ khinh thường nhìn nó.
"Dạ... vậy... mời bác vào nhà mời nước rồi... có chuyện gì chúng ta... nói sau.. được không ạ?"
Nó rụt rè hỏi, trong lòng sợ hãi không thôi.
Phương Tiểu Uyển nhìn căn nhà cấp 4 trước mặt, lại nghĩ không thể nói chuyện này ở ngoài đường được, do dự 1 lát rồi gật đầu đồng ý.
Nó quay sang chỗ hắn nói nhỏ
"Cảm ơn bạn nhé. Giờ bạn về đi. Tôi có việc mất rồi"
"Không sao.... tôi... vào trong với bạn!"
"Chuyện này.."
Hắn đặt tay lên bờ vai đang run rẩy của nó, nói bằng giọng chân thành
"Không sao đâu. Có tôi, chí ít bà ta cũng không dám làm gì bạn"
Nó cảm động đến suýt khóc, nhưng khi nghe tiếng giày cao gót gõ vào nền nhà đã không còn nữa, nó vội vàng gật đầu.
Vậy là hắn và nó cùng vào nhà. Hắn đưa nó lại sofa rồi lần tìm vào bếp pha hai tách trà. Nó ngồi đối diện với Phương Tiểu Uyển, dù không nhìn thấy nhưng nó biết bà ta đang quét mắt trên người nó. Nó căng thẳng đến mức tim đập loạn xạ trong lồng ngực, lại thấy đối phương không có ý định lên tiếng trước đành mở lời
"Bác tìm cháu có việc gì ạ?"
Vừa lúc ấy hắn mang trà lên, đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh nó. Phương Tiểu Uyển nhìn hắn đánh giá rồi quay lại tập trung vào mục đích đến đây.
"Dạo này cô khỏe chứ?"
"Dạ?"
Nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp trả "dạ khỏe ạ"
"Vậy ba mẹ cô đâu?"
Nó khẽ giật mình, ánh mắt ánh lên tia đau thương.
Hắn nghe vậy cũng tò mò quay sang nhìn nó. Vấn đề này hắn cũng đã từng muốn hỏi. Hai lần đến nhà nó mà chưa lúc nào hắn gặp ba mẹ nó cả. Nhưng vừa quay sang thì hắn thấy nó cúi gằm mặt xuống
"Ba mẹ cháu... mất rồi ạ"
Hắn trừng mắt nhìn nó. Không phải chứ?
Trái với biểu hiện của hắn, Phương Tiểu Uyển không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Như thể bà ta đã biết trước việc này vậy.
"Tôi nghe nói thị giác của cô có vấn đề, nó không thấy được?"
"Dạ.."
"Vì vậy cô dùng nó để lợi dụng lòng thương hại của con trai tôi?"
Nó vội vàng ngẩng đầu lên phủ định
"Không... không phải vậy đâu.. cháu..."
Chưa để nó nói hết, Phương Tiểu Uyển đã tiếp lời
"Vậy tại sao cô cứ bám lấy nó, hại nó không thể về nhà?"
"Cháu không có..."
"Cô nói cô không có? Một đứa con gái quê mùa như cô, thậm chí đi ại cũng bất tiện, sắc đẹp không có, địa vị cũng không, cô lấy tư cách gì mà quấn lấy Tuyên Vỹ nhà tôi?"
"Cháu.."
Nó chưa nói được gì thì hắn đã chen vào bênh vực cho nó
"Phu nhân đây xin bà ăn nói cho cẩn thận. Nhận mình là người giới thượng lưu mà luôn miệng nhục mạ người khác như thế, bà không thấy xấu hổ sao?"
Phương Tiểu Uyển chuyển ánh mắt qua hắn, chẳng thèm dấu diếm vẻ chán ghét liền từ tốn trả lời, giọng điệu hết sức ngạo mạn
"Tôi có thấy xấu hổ hay không không đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu lo. Huống chi, lời tôi nói đó toàn là sự thật."
Tay nó bấu chặt vào đùi, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra. Nó không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt những kẻ coi thường mình.
"Bác nói đúng. Cháu chả có gì cả. Gia đình không, tiền tài không, sắc đẹp không, ngay cả ánh sáng cũng không có. Cháu đúng là không có tư cách để đứng bên cạnh Tuyên Vỹ. Nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lợi dụng lòng tốt của cậu ấy, cháu cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của cậu

ấy. Cháu chưa bao giờ dù là một giây thoáng qua nghĩ mình sẽ bám lấy Tuyên Vỹ cả đời cả. Cháu là thật lòng thật dạ với Tuyên Vỹ... vì vậy... cháu đã cố gắng để tự lập, cố gắng để không phải dựa dẫm vào cậu ấy. Vậy nên... xin bác đừng nghĩ như vậy"
Rõ ràng là Phương Tiểu uyển hơi bất ngờ về những gì nó nói, nhưng bà ta lại nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi một câu không ăn nhập với câu chuyện
"Vậy cô nghĩ điều gì sẽ khiến Tuyên Vỹ hạnh phúc?"
Nó mím môi, cố gắng hình dung thử nụ cười của Tuyên Vỹ trong đầu. Nó mỉm cười, nhẹ nhàng nói
"Tự do"
"Hử?"
Phương Tiểu Uyển khó hiểu nhìn nó
"Cậu ấy sẽ hạnh phúc nếu có một cuộc sống tự do, không gò bó trong khuôn khổ. Cậu ắya sẽ hạnh phúc nếu được sống trong môi trường mà ở đó, không có sự giả tạo, không có cạnh tranh trên thương trường. Cậu ấy có thể làm điều mình thích, nói những gì mình nghĩ, ăn những món cậu ấy thích ăn. Và hơn hết, là cậu ấy muốn được sống là chính mình. Cậu ấysẽ hạnh phúc. Nhưng liệu bác có hiểu được điều đó?"
Phương Tiểu Uyển khinh thuờg liếc nó, trả lời ngay sau đó
"Tuổi trẻ các người hay hiếu thắng và manh động. Cô mới 15 tuổi đầu, quen con trai tôi được bao lâu mà lại dám chắc đó là những thứ nó muốn? Cô lại còn cho rằng tôi không hiểu con trai mình? Cô dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Cháu..."
"Nói cho cô biết, tôi cũng là người từng trải, những biến cố trong cuộc sống tôi đã trải qua nhiều. Ngần ấy naqm có thể cho tôi biết thứ gì là tốt cho con trai của mình. Bây giờ nó đang còn trẻ, vẫn chưa hiểu rõ các mánh khóe trong cuộc sống. Bây giờ nó sống một mình không có sự bảo bọc của ba mẹ, cô nghĩ nó có thể gắng gượng được bao lâu? Lo cho bản thân nó đã phải, nay lại thêm một của nợ như cô. Thử hỏi tương lai của nó sau này như thế nào khi trưởng thành trong một môi trường không xứng đáng với đẳng cấp của mình? Tôi là mẹ của nó. Một người mẹ thì luôn muốn điều tốt nhất cho con mình. Chắc là cô hiểu điều đó chứ?!"
Nó cúi gằm mặt xuống. Đúng vậy, những lời bà ấy nói không sai. Nếu bây giờ Tuyên Vỹ về với họ, cậu sẽ có một tương lai sáng lạng. Còn nếu ở đây với nó, đừng nói đến chuyện tương lai mà bây giờ đây, cuộc sống của Tuyên Vỹ cũng đang rất khó khăn.
Phương Tiểu Uyển thấy nó không nói gì, chắc rằng trong lòng nó đang do dự, bà ta đành xuống nước dịu giọng nói
"Cô cũng biết Tuyên Vỹ nó bỏ nhà đi cũng đã 4 năm rồi. Trong 4 năm đó tôi và ba nó đi tìm nó rất vất vả, ngày đêm lo lắng nó xảy ra chuyện. Hôm nay tìm được nó ở đây, nếu trên cương vị là một người mẹ, cô chắc chắn cũng phải mang nó về bằng được đúng không? Huống chi, nó cũng đã có hôn ước"
Nó kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Hắn ở bên cũng ngạc nhiên không kém liền mở miệng lắp bắp hỏi
"Hôn... hôn ước?"
Phương Tiểu Uyển thấy biểu hiện của nó thì khá hài lòng, nụ cười trên môi có một vài phần đắc ý
"Đúng vậy. Con bé cũng trạc tuổi cô nhưng nó học giỏi lại rất xinh đẹp. Con bé là con gái của một gia đình quý tộc có gia giáo, không như cô"
Nó mím môi, cố gắng để không bật khóc. Đúng vậy, nó thua người ta về mọi mặt. Nó không thể, mãi mãi không thể đứng bên cạnh Tuyên Vỹ. Cậu ấy có quyền được hạnh phúc, có quyền được ước mơ. Và có quyền có một tương lai tười sáng. Nó sẽ không để mình trở thành vật cản trên con đường thành công của Tuyên Vỹ. Nó sẽ làm bất cứ điều gì chỉ cần Tuyên Vỹ hạnh phúc.
"vậy.. bác muốn cháu... làm gì?"
Phương Tiểu Uyển nghiêm túc nhìn nó, nụ cười cợt nhả cũng biến mất, nói rành rọt từng chữ
"Rời xa nó. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa. Hãy buông tha cho nó"
Từng câu thừng chữ đâm vào tim nó, đau nhói. Nó cảm thấy lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt lại. Thật là khó chịu. Bởi vì lâu nay, cái tên Bạch Tuyên Vỹ đã khắc sâu trong trái tim nó, đã trở thành một phần trong cuộc sống của nó. Nhưng cũng không thể vì vậy mà trói buộc Tuyên Vỹ ở lại bên cạnh mình được. Tuyệt đối không thể.
"Bác... cho cháu.. ba ngày nữa được không? Sau ba ngày nữa... cháu... sẽ... biến mất khỏi cuộc sống của Tuyên Vỹ"
Cổ họng nó như nghẹn lại, nói từng chữ thật khó khăn. Phải rồi, nó đang rất đau... như nỗi đau của 5 năm trước... nỗi đau mất đi người mà mình yêu thương hơn cả bản thân.
Phương Tiểu Uyển hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Sau đó, bà ta liền ra về. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở nó, ba ngày sau bà ta sẽ lại đến.
"Cạch" tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc thế giới của nó sụp đổ. Nó ngồi bệt dưới nền nhà bật khóc tức tưởi.
Hắn vội vàng ngồi xuống cạnh nó, luống cuống không biết nên an ủi nó như thế nào. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả. Hắn đặt tay lên vai nó, giọng rối rít
"Bạn... bạn... bạn mau nín đi...đừng khóc nữa"
Nó gạt tay hắn ra khiến hắn hơi hụt hẫng. Nó nói trong tiếng khóc
"Bạn... bạn về... hức.. đi. Tôi... hức ... muốn ở... một mình... hức.."
"Nhưng..."
"Đi đi... xin bạn... đừng ... nói cho Tuyên Vỹ biết... xin bạn... hức ... đấy"
Hắn nhíu mày rồi khẽ thở dài.
"Được rồi. Vậy bạn nín đi. Bạn có nín thì tôi mới yên tâm về được"
Hắn vỗ nhẹ lên lưng nó.
Nó vội vàng lau nước mắt, tay đẩy hắn ra ngoài. Rồi đoang cửa lại.
Hắn đứng ngoài cửa, biết rằng giờ có nói gì cũng không được nên đành quay người trở về kí túc xá.
....
Nó ngồi bệt xuống, dựa người vào cửa khóc nức nở. Tại sao chứ? Tại sao nó cứ phải rời bỏ người mà nó yêu thương chứ? Tại sao trong khi nó bất hạnh thì những người khác lại được hạnh phúc? Ông trời ơi! Tại sao ông nỡ cướp đi mọi thứ của nó? Tại sao lại bất công đối với nó như vậy? Tại sao chứ?
---------
Hạnh phúc:
- Là thôn thúc hay nhạt nhòa
- Là vỡ òa hay câm lặng
- Là nhớ
- Là yêu
- Là hận
- Hay là.... giọt nước mắt chảy từ khóe mi cay nồng????
Bỏ cái mặt buồn xuống
Treo cái mặt cười lên
Đời mà!
Chuyện vui thì ít
Bi kịch thì nhiều
Cứ sống mà chống chọi!
--------------------
Nó thức dậy sau một đêm dài trằn trọc, lười nhác nằm ỳ trên giường. Trong đầu không ngừng vọng về những lời nói của Phương Tiểu Uyển ngày hôm qua. Cố gắng để xua đi những lời nói đó, nó lết tấm thân đang mỏi nhừ vào phòng tắm.
Khoát mạnh nước lên mặt, nó lắc đầu cho thật tỉnh táo rồi cố nặn ra một nụ cười méo mó. Nhưng mà chả cười được, cơ mặt chả hoạt động theo ý muốn của nó, chúng cứ co lại như sắp khóc. Nó vỗ mạnh vào má, tự nhủ bản thân không được khóc. Ngày hôm qua đã khóc nhiều lắm rồi, hôm nay không thể để Tuyên Vỹ thấy bộ mặt đó được. Phải cười lên thôi.
"Cốc ... cốc ... cốc" tiếng gõ cửa vang lên. Giọng Tuyên Vỹ từ bên ngoài truyền vào
"Tâm ơi! Cậu dậy chưa vậy?"
Nó đứng trong nhà tắm nói vọng ra
"Tớ dậy rồi đây. Tớ ra liền"
Nó lau khô mặt, hít một hơi thật sâu rồi mang bộ mặt tươi tỉnh ra ngoài. Nó đứng trước cửa phòng bếp, nghe tiếng bước chân Bạch Tuyên Vỹ đi qua đi lại, lòng trùng xuống. Sau này, nó không thể nghe được tiếng bước chân của Tuyên Vỹ nữa rồi.
"Sao hôm nay cậu đến sớm vậy?"
Nó nhẹ nhàng hỏi.
"À... hôm nay tớ tính đưa cậu đi chơi"
Bạch Tuyên Vỹ vui vẻ lên tiếng, tay vẫn tập trung vào việc xào nấu.
"Ừ. Tớ cũng tính rủ cậu đi. Lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng đi cắm trại nhỉ? Hôm nay đi cóđược không?"
"Tớ cũng nghĩ vậy. Cậu ngồi xuống đi, tớ sắp xong rồi"
Nó ngồi vào bàn, nụ cười gượng gạo vẫn giữ

trên môi. Thôi thì cứ dung túng cho bản thân thêm một lần nữa. Ba ngày sau nó sẽ thực hiện lời hứa với Phương Tiểu Uyển. Nên chỉ lần này nữa thôi, nó sẽ trân trọng từng phút giây bên cạnh Tuyên Vỹ.
"Tuyên Vỹ này!"
"Sao?"
"Tớ..."
"Sao vậy?"
Bạch Tuyên Vỹ thấy nó ấp úng không nói nên dừng tay, bước đến bên cạnh nó.
"À... không có gì đâu. Tớ định hỏi, hôm qua sao cậu không đến?"
Nụ cười trên môi Bạch Tuyên Vỹ cứng lại, bàn tay cuộn lại. Không lẽ nó biết chuyện gì rồi à?
"Hả? Hôm qua ý hả? Hôm qua... lớp tớ có việc đột xuất... nên không đến được. Điện thoại lại hết pin nên... cậu giận tớ à?"
"Không. Tớ chỉ hơi lo cho cậu thôi. Không có gì thì tốt"
"Tâm này..." Bạch Tuyên Vỹ hơi ngập ngừng nhưng cũng quyết định nói tiếp "Nếu sau này, tớ chỉ nói nếu thôi, tớ bắt buộc phải rời xa cậu... cậu có buồn không?"
Đầu nó vang lên một tiếng. Tuyên Vỹ đã quyết định rồi sao? Cậu ấy sẽ bỏ rơi nó sao? Không! Lại Băng Tâm! Mày đang nghĩ gì vậy? Dù mẹ Tuyên Vỹ không đến tìm mày, Cậu ấy cũng chẳng thể ở bên mày cả đời được. Huống chi mày đã hứa với bà ấy sẽ rời xa Tuyên Vỹ, nếu Tuyên Vỹ có ý định quay về, không phải chuyện này sẽ dễ dàng hơn sao? Nực cười, mày còn mong chờ vào điều gì nữa? Mong rằng Tuyên Vỹ sẽ ở lại bên cạnh mày sao? Thật là...
"Tớ... sẽ không buồn đâu."
Tim Bạch Tuyên Vỹ khẽ nhói lên một cái, cậu lắp bắp hỏi
"Tại... tại sao?"
Nó mỉn cười, lời nói tựa như gió bay vào không trung
"Vì chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ sẽ không buồn. Cho dù là cậu không còn bên cạnh tớ nữa."
Tuyên Vỹ à! Chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ cũng hạnh phúc.
Bạch Tuyên Vỹ vui vẻ cười lên một tiếng. Cậu cầm lấy tay nó đặt vào lòng bàn tay mình khẽ nói
"Tâm à! Tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu. Tớ cam tâm trở thành đôi mắt của cậu kể cả kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa. Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Cậu sẽ không bao giờ cô đơn đâu"
Nó lao vào lòng Bạch tuyên Vỹ òa khóc nức nở.
Tuyên Vỹ à, cho tớ tựa vào vai cậu một lần nữa thôi.
Tớ sẽ không yếu đuối nữa.
Tớ sẽ không khóc nữa.
Tớ sẽ không để mình phải dựa dẫm vào ai nữa.
Tớ sẽ học cách để bản thân mạnh mẽ
Tớ sẽ sống thật tốt.
Hứa đó!!!!
Hạnh phúc của tớ:
+, Đơn giản là được yêu cậu bằng cả trái tim.
+, Được nghe giọng cậu, thấy cậu cười.
+, Dù sắp xa nhau nhưng tớ cảm thấy rất hạnh phúc
+, Vì khi đã chọn yêu cậu thì chẳng bao giờ tớ biết đến hai chữ "hối hận".
------------------
Bạch Tuyên Vỹ xếp đồ cắm trại đơn giản vào giỏ xe. Vì dự định về trước khi trời tối nên Bạch Tuyên Vỹ không mang theo lều trại, chỉ mang theo một cái khăn trải, một ít thức ăn và một vài vật dụng sơ cứu phòng khi cần thiết. Cuối cùng thì quyết định mang theo cái ghi-ta. Sau đó, Bạch Tuyên Vỹ chở nó quẹo vào một con đường đất nhỏ, men theo dọc trường Đặng Thai Mai. Phía sau trường khoảng 1km có một ngọn đồi, nơi ấy là chỗ rất thích hợp để cắm trại. Vì là đường đất nên có nhiều ổ gà, ổ voi, vậy nên Bạch Tuyên Vỹ nhắc nhở nó ngồi vững rồi tiếp tục đạp đều về phía trước.
Nó ngồi ở sau, tay nắm lấy gấu áo hai bên hông của Bạch Tuyên Vỹ, cố gắng hưởng thụ cảm giác được che chở này.
Do đoạn đường khá xa nên một lát sau, lưng áo Bạch Tuyên Vỹ đã bắt đầu ươn ướt, tuy nhiên, tốc độ vẫn không hề giảm. Nó mím môi, mày nhíu chặt lại. Một lát sau thì đành nói nhỏ với Bạch Tuyên vỹ
"Cậu xịch chân vào đi"
"Sao?"
Bạch Tuyên Vỹ khó hiểu trả lời, hơi thở cũng có phần gấp gáp
"Để tớ đạp xe cùng cậu"
"Không sao đâu. Cứ để cho tớ. Cậu cứ ngồi đấy đi"
Tuy Bạch Tuyên Vỹ nói vậy nhưng nó vẫn đưa chân tìm bàn đạp và ép chân Bạch Tuyên Vỹ vào trong. Bạch Tuyên Vỹ thấy nó cương quyết như vậy cũng không nói gì nữa, quay lại tiếp tục công việc của mình.
Cả hai đều im lặng nên không khí có phần gượng gạo. Nó lại chẳng biết nên nói gì nên cũng thôi.
Nó nắm chặt lấy gấu áo của Bạch Tuyên Vỹ hơn, do dự một chút rồi tựa trán mình lên lưng cậu. Nó cảm thấy Bạch Tuyên Vỹ hơi giật mình trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, người ta thấy một trai một gái cùng đạp xe trên con đường đất nhỏ. Cô bé dựa đầu lên lưng cậu bé. Trên môi cả hai đều nở một nụ cười hạnh phúc.
Tâm trạng của cả hai khá tốt nên cảm thấy quãng đường như rút ngắn lại, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Chọn một cây có tán rộng, Bạch Tuyên Vỹ dựng gọn xe tựa vào đó.
Nhanh chóng trải khăn và bày đồ ăn ra, nó và Bạch Tuyên Vỹ nhanh chóng giải quyết bữa sáng.
"Tâm này, giờ cậu có muốn chơi gì không?"
Bạch Tuyên Vỹ tự nhiên hỏi nó, vẻ mặt hớn hở như một đứa trẻ sắp được nhận quà. Tiếc là nó không thể thấy được vẻ mặt này, nếu không nó đã ôm bụng cười lăn rồi.
Nó cảm thấy giọng Bạch Tuyên Vỹ có tám phần háo hức liền giả vờ sờ cằm suy nghĩ. Thoạt nhìn trông rất nghiêm túc.
"Tớ nghĩ chúng ta nên..."
Nó cố úp úp mở mở để Bạch Tuyên Vỹ tò mò. Quả nhiên, Bạch Tuyên vỹ đã trúng kế, vội vàng hỏi nó
'Sao? Trò gì?"
Nó nhịn cười rồi "A" lên một tiếng nhưng chưa vội nói mà giữ bộ mặt đắc ý khiến Bạch Tuyên Vỹ đã tò mò nay càng tò mò hơn, càng tò mò lại càng háo hức
"Trò gì? Nói đi mà. Tớ đang tò mò lắm đây"
"Hmp... chúng ta sẽ chơi trò..."
Bạch Tuyên Vỹ nhìn nó mong đợi, như thể nó sắp công bố chuyện gì đó quan trọng lắm.
"Chúng ta sẽ chơi trò....."
"Nhanh đi nói nhanh đi"
Nó càng úp mở thì Bạch Tuyên vỹ lại càng thúc giục.
"Là trò... không chơi gì cả. Hắc hắc hắc"
"Ôi trời"
Mặt Bạch Tuyên Vỹ méo xệch, khác hẳn với vẻ háo hức lúc nãy. Mặt cậu xị xuống như đứa trẻ bị đòi lại quà.
"Tâm. Cậu ác quá hà. Cậu biết là tớ tò mò và mong đợi thế nào không?"
Bạch Tuyên Vỹ giận dỗi ngoảnh mặt đi nơi khác. Đúng là trẻ con quá mà.
Nó lại nín cười, trả lời tỉnh bơ
"Không"
Còn lắc đầu phụ họa.
Bạch Tuyên Vỹ giận dỗi đứng phắt dậy, đi hướng vào sâu trong ngọn đồi
"Không thèm chơi với cậu nữa. Tớ đi đây"
"Cậu định đi đâu?"
Nó nói vọng theo.
"Đi đâu kệ tớ. Cậy cứ ngồi đó mà cười cho đã đi. Rpoif có lúc cậu biết tay tớ"
Bạch Tuyên Vỹ vừa đi vừa lầm bầm.
Nó lắc đầumỉm cười. Dù Bạch Tuyên Vỹ bình thường có đứng đắn, nghiêm túc như người lớn nhưng bản chất sâu bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi. Nhưng điều này, là một bí mật, chỉ mình nó biết
Nó nằm xuống tấn khăn trải, lôi mp3 trong túi ra nghe nhạc giết thời gian trong lúc anh chàng Bạch Tuyên Vỹ kia đang giận dỗi. Máy mp3 tình cờ phát bài Because of you - một bài hát mà nó rất thích. Đơn giản vì bài hát này phù hợp với tâm trạng của nó.
I will not make the same mistakes
that you did
I will not let myself cause my heart so much misery
I will not break the way you did
You fell so hard
I learned the hard way to never let it get that far
Because of you
I never stray too far from the side walk
Because of you
I learned to play on the safe side
So I don't get hurt
Because of you
I find it hard to trust
Not only me but everyone around me
Because of you
I am afraid
I lose my way
And it's not too long
before you point it out
I cannot cry
Because I know that's weakness
in your eyes
I'm forced to fake a smile a laugh
Every day of my life
My heart can't possibly break
When it wasn't even whole to start with
Because of you
I never stray too far from the side walk
Because of you
I learned to play on the safe side
So I

don't get hurt
Because of you
I find it hard to trust
Not only me but everyone around me
Because of you
Nó nhắm mắt chìm trong dòng cảm xúc của bài hát. Cảm xúc lúc này... thật là hỗn độn... một mớ cảm xúc liên tiếp ập đến như những cơn sóng giận dữ lao lên bờ biển, từ đợt này sang đợt khác, từ cảm xúc này đến cảm xúc kia.
Buồn...
Trống trải...
Đau...
Và...
Sự cô đơn!
Nó sợ.
Sợ lắm cái cảm giác không có ai ở bên cạnh mỗi ngày
Sợ lắm cái cảm giác chính là đứng giữa phố đông người nhưng một mình nó lạc lõng
Sợ lắm mỗi sớm mai không còn được thấy bóng dáng của ai đó.
Sợ lắm khi bờ vai mà mình thường tựa vào mỗi khi yếu lòng bỗng dưng biến mất.
Cứ đà này, đến lúc Bạch Tuyên Vỹ ra đi, nó sẽ ra sao? Nó thật giận bản thân mình. Giận bản thân sao bao ngày qua luôn dựa dẫm vào Tuyên vỹ? Để rồi lúc cậu ấy sắp ra đi, cuộc sống của nó bị đảo lộn.
Bài hát nhạc rock vang lên khiêan nó giật minhg khỏi suy nghĩ. Rồi nó nhận ra, Bạch Tuyên Vỹ bỏ đi cũng đã khá lâu rồi, đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng đâu cả. Nó bắt đầu lo lắng. Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nó ngoảnh nhười, giọng vang lên trong không trung
"Tuyên Vỹ! Cậu đâu rồi? Tuyên Vỹ!"
Đáp lại nó là một sự im lặng đến đáng sợ. Nó vội vàng đứng dậy, men theo các gốc cây chậm rãi tiến về phía đỉnh đồi, miệng liên tục gọi tên Bạch Tuyên Vỹ
"Tuyên Vỹ! Cậu mau trả lời tớ đi. Tuyên Vỹ!"
Nó cứ bước về phía trước mà không biết rằng, bản thân nó đang tiến gần lại một đoạn đường dốc. Thoạt nhìn như một cái vách đá.
Nó cứ tiến gần đến cái dốc. Khoảng cách dần bị rút ngắn lại.
5 bước...
4 bước..
3 bước...
2 bước...
1 bước...
Và...
"Tâm! Cậu chạy vào đây làm gì? Hại tớ tìm muốn đứt hơi"
Nghe tiếng Bạch Tuyên Vỹ, nó dừng bước, thở phào một cái rồi quay người lại, bước về phía phát ra tiếng nói.
Bạch Tuyên Vỹ đang chống tay lên đầu gối lấy lại nhịp thở, thấy nó đang di chuyển thì nhanh chóng bước đến đưa nó ra ngoài. Vừa đi Bạch Tuyên Vỹ vừa trách nó
"Cậu thật là! Vào đấy làm gì? Nguy hiểm lắm biết không?"
"Tớ chỉ thấy lo cho cậu thôi"
Nó biết chuyện này hoàn toàn là lỗi củ mình nên cũng không cãi lại, chỉ nhỏ giọng nói.
Bạch Tuyên Vỹ thở hắt ra, bất lực nhìn nó
"Ngọn đồi này tớ đã đi òn đường rồi còn sợ xảy ra chuyện sao?"
"Vậy tại sao cậu lại đi lâu như vậy?"
"Tơa đi hái táo dại cho cậu. Chả phải lần trước tớ mang đến, cậu rất thích sao?"
Nó cảm thấy tim mình như được một dòng nước nóng tràn qua, ấm áp vô cùng, miệng không tự chủ nở nụ cười. Thì ra Tuyên Vỹ vẫn nhớ!
Bạch Tuyên Vỹ ngẩng đầu lên bầu trời, không kiềm chế được liền than vãn
"Khỉ thật!"
"Sao vậy?" Nó có phần ngạc nhiên hỏi Bạch Tuyên Vỹ.
"Mây kéo đến rồi. Có thể là trời sắp mưa."
Nó thất vọng cụp mắt xuống, thở dài một tiếng. Ông trời sao cứ thích trêu ngươi nó thế nhỉ? Chả nhẽ kiếp trước nó là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung nên bây giờ ông trời đang đùa giỡn với nó? Một trò đùa mang tên số phận?
"Chúng ta ra khỏi đây nhanh thôi. Cẩn thận kẻo ngã"
Bạch Tuyên Vỹ vừa nói vừa kéo nó đi nhanh hơn. Vừa ra đến chỗ cắm trại thì trời đổ mưa. Bạch Tuyên Vỹ đưa nó đứng dưới một gốc cây trú mưa. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất, trên tán cây. Một vài hạt mưa bướng bỉnh xuyên qua kẽ lá rơi xuống chỗ bọn nó. Nó áp lưng vào gốc cây sần sùi phía sau, hai tay che lấy đầu. Bạch Tuyên Vỹ dich lại sát bên cạnh nó, lấy khăn trải che lên đầu của cả hai.
"A! Xui thật đó. Rõ ràng đài báo trời hôm nay sẽ nắng đẹp mà."
Bạch Tuyên Vỹ bực bội lên tiếng, lông mày cũng theo đó mà nhíu lại.
Nó nghe vậy thì bật cười. Cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh, nụ cười trên môi càng đậm hơn.
"Tớ đang nghĩ không biết khung cảnh bây giờ có lãng mạn không nhỉ?"
Bạch Tuyên Vỹ tiện tay cốc một cái lên trán nó, hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt
"Ngốc thật! Trời âm u như thế này thì lãng mạn cái khỉ khô gì"
Nó xoa xoa trán, nói với giọng ấm ức
"Có vậy cũng không nên cốc trán tớ như vậy chứ"
"Yên nào! Cậu không im lặng được sao? Coi coi có bị ướt chỗ nào k"
"Không! Tớ đang ở trong vòng bảo vệ của cậu mà"
"Ngốc thế! Bây giờ là vậy nhưng tớ không thể bảo vệ cậu cả đời được. Cậu phải học cách tự bảo vệ bản thân để khi không có tớ bên cạnh, cậu cũng không bị tổn thương"
Lòng nó chùng xuống. Đúng rồi! Tuyên vỹ đâu thể ở bên nó cả đời được. Chỉ hai ngày nữa là Tuyên Vỹ sẽ mãi rời xa nó rồi. Nó phải học cách tự lập thôi.
"Về thôi"
Cơn mưa đi nhanh cũng như lúc nó đến vậy. Chỉ để lại đây bầu không khí ẩm ướt và bức bối. Con đường đất nhiều ổ gà giờ đây cũng đã trở nên ướt nhẹp và đọng nước.
Nghe Bạch Tuyên Vỹ nhắc mình nhấc chân lên mỗi lần vượt qua vũng nước, đôi mắt xám tro lại phảng phất một nỗi buồn.
Liệu sau cơn mưa, trời có sáng?
----------- chia ly ------------
Em trả anh về với tự do !
Còn em! Em trở về với cô đơn và trống trải.
Ta trả nhau về nơi ta vốn thuộc về
- 2 thế giới, 2 người xa lạ
Gặp nhau...
- Biết nhau...
-- Yêu nhau ..
--- Rồi rời xa nhau...
Như thế là đã... đủ!
¤ Đủ thương nhau để biết chẳng bao giờ trở lại như xưa
¤ Đủ nước mắt đểbiết...
mãi mãi ta sinh ra KHÔNG PHẢI để ... "dành cho nhau".
------------------------
Từ đằng xa, Bạch Tuyên Vỹ thấy một bóng người đang đứng thập thò trước cửa nhà nó. Dáng người này trông rất quen thuộc. Bên cạnh còn có một người ngồi trên bậc tam cấp trước nhà, hai người đang trao đổi gì đó. Một dự cảm không lành ập đến khiến Bạch Tuyên Vỹ run người. Không lẽ là người của mẹ? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị bác bỏ khi Bạch Tuyên Vỹ nhận ra người đang ngồi trên bậc tam cấp kia. Là hắn.
Hắn chán nản chống cằm nhìn ra đường, không một chút quan tâm tới kẻ đang đi đi lại lại trước mặt. Tại sao hắn phải ngồi đây chờ người cùng một kẻ xa lạ thế này chứ? Nhớ đến khiến hắn phát bực.
------- Flash back------
2 tiếng trước...
Hôm nay là một ngày nghỉ, hắn hớn hở lôi cái laptop mới được cấp sign in vào Mộng Du Giang Hồ chuyên tâm thăng level. Vừa giết quái vừa nhai bim bim nhóp nhép, hắn thực sự cảm thấy sung sướng. Hôm nay Bạch Tuyên Vỹ sẽ đi vắng cả ngày, hắn tha hồ mà độc chiếm gian phòng này mà không lo bị mắng đến thủng cả lỗ tai. Chỉ trong vòng 30p say, cái căn phòng vốn sạch sẽ đã thay đổi. Vỏ bim bim, vỏ kẹo bay khắp nơi. Những lon nước rỗng lăn lóc dưới sàn nhà. Người ngoài nhìn vào chỉ biết lắc đầu chào thua. Hắn lại càng không để tâm đến chuyện đó, vẫn một lòng một dạ với em laptop. Căn phòng chìm vào yên lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng bấm máy "cạch cạch", đôi khi còn vang lên một vài tiếng chửi rủa của hắn khi bị quái giết. Căn phòng thực đã trở thành thế giới của hắn.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí yẻn tĩnh. Hắn với tay cầm lấy điện thoại của mình, mắt hơi liếc qua màn hình. Không phải điện thoại hắn đổ chuông. Hắn đưa mắt tìm kiếm xung quanh, liền thấy chiếc Samsung màu trắng trên bàn của Bạch Tuyên Vỹ kêu lên từng hồi. Hắn
2hi.us