Polly po-cket
Truyện Teen - Chàng Trai Không Biết Yêu

Truyện Teen - Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Chàng Trai Không Biết Yêu

nằm trên salon như vậy . Chắc hôm nay cũng thế, vì mệt mõi ngủ quên đi... - À! Bà gật đầu vỡ lẽ. Hữu Bằng lại nắm tay bà : - Nội à ! Tịnh Nghi ngủ rồi, cứ để cô ta ngủ đi, nội ra đây với cháu. Bảo đảm nội sẽ thích lắm. Lúc lắc hộp há cảo trên tay, Hữu Bằng cười hí hửng. Há cảo “Minh Châu” là món bà vẫn ưa thích nhất. - Không được . –Lắc đầu, bà chẳng buồn để tâm đến lòng hiếu thảo của thằng cháu nội- Đằng nào Tịnh Nghi cũng phải dậy để lên giường ngủ . Hữu Băn`g ! Con mau đánh thức nó dậy, ăn cho kịp nóng. Thấy Hữu Bằng đứng yên, bà giục: - Mau đi nào ! Sao cháu chẳng quan tâm đến vợ chút nào vậy ? Chẳng bù cho ba cháu ngày xưa, cưng vợ như trứng mỏng. - Bà đừng nhắc chuyện ba cháu ngày xưa,cháu chẳng thích nghe đâu. Nét mặt càng trở nên lầm lỳ khó chịu. Hữu Bằng nắm tay Tịnh Nghi lay mạnh : - Dậy mau! - Coi kìa cháu! –Bà Thanh vội hốt hoảng kêu lên –Từ từ thôi, kẻo kinh động đến thai nhi không tốt. - Ôi! Gì thế này? Tiếng động đã làm Tịnh Nghi thức giấc . Lồm cồm bò dậy , nhìn thấy Hữu Bằng đứng cạnh bà Thanh nét mặt hầm hầm, cô sợ quá kêu lên : - Lộ rồi à ? - Cháu nói lộ... mà lộ c ai gì? Bà Thanh không hiểu. Hữu Bằng quát lớn : - Lộ... lộ cái gì ! Làm gì mà mấy bửa nay không chịu ăn uống hả ? Vậy là chưa lộ . Ôi! Thật là may mắn . Tịnh Nghi ôm ngực thở phào ra . Bà Thanh ngồi xuống cạnh bên, vẻ quan tâm : - Cháu nói lộ... lộ cái gì hả ? Tim Hữu Bằng thót lại. Tịnh nghi vẫn tỉnh queo : - Dạ , lộ chuyện cháu và anh Hữu Bằng giận nhau . Chúng cháu sợ nội buồn nên dặn lòng giấu kín. - Giận nhau ? Thảo nào . –Bà gật đầu chợt hiểu . Thì ra thế nên nãy giờ thái độ thằng Bằng mới kỳ quặc quá .- Nhưng chuyện gì , ai giận ai trước hả ? - Dạ , anh Bằng giận cháu, chứ cháu nào đâu dám giận . –Tịnh Nghi cúi đầu- Phận cháu nghèo hen, được vào đây là phước phận nhất đời, cháu làm sao dám. - Đừng nói vậy cháu. –Cắt ngang lời Tịnh Nghi, bà Thanh yêu thương vuốt tóc cô. - Giàu nghèo chẳng là gì cả, con người mới là vốn quý. - À quên ! Nội có tiềm gà cho cháu ăn đó. Món này bổ lắm,giúp ăn ngon, ngủ khỏe đấy. Nội phải nấu gần hai giờ mới được. - Nội nấu cho con ăn ư ? –Tịnh Nghi giật mình hốt hoảng- Ôi ! Như vậy sao được. Con không dám ăn đâu , nội ăn đi. - Ta già rồi, ăn món này làm gì ? –Bà bật cười vui, đưa cái chén lại gần –Ăn đi cháu, ngon lắm đấy. - Nhưng... Đưa mắt nhìn Hữu Bằng một cái, Tịnh Nghi lắc đầu- Cháu không ăn được . Mùi thuốc bắc này, xin lỗi nội , cháu rất dị ứng từ nhỏ nên mỗi lần nghe thấy, cháu buồn nôn lắm. - Vậy à ? Mặt bà Thanh lộ vẻ thất vọng : - Vậy là công sức của ta đổ sông, đổ biển rồi. À! Phải rồi... - Mắt bà lại sánh lên –Còn một món, cháu nhất định ăn được đấy. Hữu Bằng ! Hộp há cảo của con đâu mau đem cho Tịnh Nghi ăn. - Cái gì ? –Hữu Bằng nắm chặt hộp há cảo- Cái này cháu mua về cho nội ăn mà. - Nhưng nội không ăn nữa . Cháu mau đem mời Tịnh Nghi ăn, coi như làm hoà với nó. Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường huề. Hơn nữa, Tịnh Nghi đang mang thai, cháu không nên chọc giận nó đâu. - Nội à... - Tịnh Nghi vội kêu lên- Hộp há cảo đó anh Bằng cố tình mua cho nội, con làm sao ăn được. - Con phải ăn. –Bà Thanh nghiêm giọng.- Không th`i ta giận đấy, Hữu Bằng ! Cháu có nghe bà nói gì không ? - Dạ –Thở mạnh một cái, Hữu Bằng giận dỗI đặt hộp há cả xuống trước mặt Tịnh Nghi –Ăn giùm đi. - Ăn đi cháu . –Bà Thanh vui vẻ mở hộp- Ăn rồi lên giường ngủ cho khỏe . Cháu mang thai, không nên nằm
co rút trên ghế salon như vậy. - Dạ . –Tịnh nghi cầm hộp há cảo lên, ngần ngừ - Nội ơi ! Nhiều quá, con ăn không hết . Hay là bà cháu mình ăn chung vậy. - Được lắm. Bà Thanh đồng ý ngay . Rồi như quên mất sự hiện diện của Hữu Bằng, hai bà cháu cùng vui vẻ ăn há cảo, tiếng cười vui rộn rã. Bà như quên mất mình rồi .Tự nhiên nghe hờn dỗi. Hữu Bằng bỏ ra cửa sổ đứng ngắm trăng . Môt. nỗi ghen hờ, ganh tỵ xâm chiếm vào người. Anh không thích nội thân mật , vui vẻ cùng Tịnh nghi như thế ? Cô có phải cháu của bà đâu , sao tối ngày sáng đêm cứ quấn lấy cô chuyện trò vui vẻ vậy, còn lo lắng thương yêu cô nữa . Liệu rồi bà có thương cô hơn thương mình không nhỉ ? Sao anh thấy lo trong lòng quá. Đang ngủ ngon , Hữu Bằng bỗng có cảm giác râm ran khắp cả người.. Dường như có một đàn côn trùng đang lúc nhúc bò trên da thịt anh. Gì thế nhỉ ? Trong tiềm thức mơ màng , Hữu Bằng tìm bắt một con bóp mạnh. Ui da ! Ngón tay anh đột nhiên đau điếng . Giật mình, anh bừng tỉnh dậy ngay. Kéo chiếc đèn ngủ đến gần, Hữu Bằng bỗng bật ngồi lên kinh hãi. Có một đàn kiến lửa to đùng đang hành quân hàng dọc trên giường ngủ của anh . Con nào cũng vắt trên đầu một cục mồi to tướng. Kiến ởđâu ra thế nhỉ ? Hữu Bằng nghe lạ lẫm. Tính anh sạch sẽ xưa nay, làm gì có chuyện kiến bò trên giường làm tổ được ? Lần ngược đoàn hành quân của kiến đến sát góc giường lần tay xuống nệm , Hữu Bằng bỗng gầm lên một tiếng to đầy giận dữ. Thủ phạm chính là một gói xôi mè ai đó đã ác độc nhét xuống giữa hai làn nệm. Còn ai vào đây được nữa ? Bước vội xuống giường đến cạnh ghế salon, Hữu Bằng giật mạnh chiếc chăn ra khỏi người Tịnh Nghi, hét lớn : - Tịnh Nghi ! Cô lập tức dậy mau. - Hả ? - Bị hét lớn , Tịnh Nghi hốt hoảng bật ngồi ngay dậy . Gương mặt còn ngáy ngủ, nhìn quanh ngơ ngác- Làm gì mà anh la lớn vậy ? - Tịnh Nghi ! Có phải ban ngày cô vẫn thường lên giường tôi ngủ không ? Tưởng chuyện gì . Đưa tay che miệng ngáp. Tịnh nghi gật đầu ngay không suy nghĩ. Thái độ vô tình của cô càng khiêu khích cơn tức giận của Hữu Bằng : - Ai cho phép cô lên giường tôi chứ ? Gãi tóc, giương cặp mắt chưa minh mẫn của mình lên, Tịnh Nghi cười biết lỗi : - Không ai cho phép cả , nhưng tôi thích nằm trên giường của anh quá, nó êm và mát hơn ghế salon nhiều . Tôi tưởng nằm lên anh không biết , nên... Xin lỗi anh, từ nay tôi sẽ không lên giường anh nằm nữa đâu. Nói rồi, cô ngã nằm ngay xuống salon toan ngủ tiếp . Hữu Bằng giằng mạnh gói xôi xuống mặt bàn kính, hét lớn : - Cái này có phải của cô không ? - À ! Phải rồi - Tịnh Nghi nhận ngay - Của tôi đó . Anh tìm thấy ở đâu mà hay vậy ? - Còn ở đâu nữa ? Cô nhét nó ngay đầu nằm của tôi . Có phải muốn kiến lên cắn chết tôi không ? - Thì ra nó lọt xuốgn kẽ giường à ? Tịnh Nghi vỡ lẽ - Vậy mà tôi cứ tìm dưới gầm giường , hèn gì không thấy... - Rồi cô chợt ngập ngừng - Anh bị kiến cắn à ? Có nhiều không ? Có đau lắm không ? Để tôi xức dầu cho. - Cô giễu cợt tôi đó phải không ? Hữu Bằng chau đôi mày lại . Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy : - Không đâu . Không phải tôi cố tình nhét gói xôi xuống nệm cho kie6 n cắn anh đâu . Tuy ghét anh, tôi cũng đâu đến nỗi ác tâm như vậy . Với lại, mất gói xôi, tôi cũng đói bụng từ chiều đến giờ đây. Đói bụng ? Gói xôi ? Lại thêm một phát hiện . Cô ả Tịnh Nghi này ghê thật , vờ bỏ cơm cho nội và ba anh lo lắng, rồi lén ra ngoài mua xôi về ăn . Hừ ! - Tịnh Nghi ! T.ai sao lại giả vờ bệnh hoạn không ăn được ,trong lúc có thể ăn bình thường ? Cô muốn giở trò gì . -

Tịnh Nghi hạ giọng - Chỉ không muốn bị người khác coi thường, cũng như không muốn bị trừ lương một cách oan uổng thôi. Ra là chuyện trừ lương hôm nọ , Hữu Bằng như vỡ lẽ . Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà cũng biết thù dai nữa. Chương 7 - Cô định làm reo, chờ tôi nài nỉ đó phải không ? - Tôi không làm reo, cũng chẳng cần anh nài nỉ - Tịnh Nghi hất mặt lên - Tôi chỉ muốn chứng minh
cho anh biết , ngoài việc thích ăn ngon mặc đẹp ra, tôi còn có lòng tự trọng rất dễ bị tổn thương. - Tự trọng ? Hữu Bằng như ngạc nhiên . Tịnh Nghi gật đầu : - Không chỉ lòng tự trọng , còn là nhân cách, sĩ diện của một người con gái nữa . Tôi là nhân viên, anh là chủ . Tôi chấp nhận bị khiển trách khi không tròn phận sự. Chứ tôi không thể để anh vìmiếng ăn mà chà đạp lên danh dự . Từ hôm bị mắng oan, bị anh trừ lương, tôi đã hứa sẽ không ăn cơm cũng không xài bất cứ vật dụng gì trong nhà anh nữa. Nghèo, không đủ tiền mua cao lương mỹ vị, tôi vẫn có thể tự nuôi mình bằng xôi , bằng bắp. Có phải Tịnh Nghi vừa nhắc đến lòng tự trọng không nhỉ ? Hữu Bằng thấy khó tin, thấy buồn cười quá . Một cô gái chuyên đi ăn đám cưới lậu như cô mà dám dạy anh về lòng tự trọng à ? - Những danh từ cao thượng, hoa mỹ kia chỉ có thể gom lại một từ thôi . - Quẹt tay lên mũi một cái, Hữu Bằng cười khẩy- Đừng tưởng tôi không biết nhé , đó chính là từ cay cú. - Cay cú ư ? Tịnh Nghi bàng hoàng hỏi . Hữu Bằng nhịp nhịp chân trên ghế : - Phải . Cô đang cay cú vì bị tôi trừ mất tiền lương. Thấy ba và nội tôi nhẹ dạ , cả tin lại giàu lòng nhân hậu , cô định nhân cơ hội này trả đũa tôi. - Tại sao tôi phải trả đũa anh cơ chứ ? Tịnh Nghi uất ức . Hữu Bằng vẫn thản nhiên : - Vì cô thừa biết họ là nguồn quan tâm lớn nhất đời tôi . Cô muốn tôi hạ mình năn nỉ , trả lại cho cô số tiền lương bị trừ hôm nọ. - Không có, tôi không có . - Tịnh Nghi lắc đầu nhanh . Thật không ngờ Hữu Bằng lại nghĩ cô tồi tệ đến thế - Xin thề , nếu tôi có ý muốn thừa cơ hội trả thù anh thì cho trời đánh tôi đi. - Không cần thế đâu . - Hữu Bằng đưa một ngón tay lên - Tất cả những thủ đoạn mánh khóe của cô đều không thể làm tôi mảy may động lòng chuyển ý . Tôi sẽ không trả cho cô số tiền lương bị trừ hôm trước, cũng như không hề hạ mình xin lỗi cô , vì xin lỗi cô vì đó là xúc phạm đến lòng tự trọng đáng kính của cô . Chỉ có một lời thôi , đó là lịnh . Tôi ra lịnh cho cô , ngày mai hãy dẹp bỏ tất cả những trò sĩ diện lố lăng kia . Không được để ba và nội tôi phải bận lòng lo lắng về cô nữa . Nghe rõ chứ ? Còn gì khó chịu , đau tức hơn khi bị nghĩ xấu , nói oan mà không thể nào tranh cãi. Tịnh Nghi cắn chặt môi , cố kềm lòng không hét lớn vào mặt Hữu Bằng . Có nói cũng vậy thôi, gã không bao giờ tin , không bao giờ chịu hiểu . Nếu muốn tiếp tục làm thì ráng nhịn, ráng dằn lòng làm một pho tượng đá trơ trơ không xúc cảm . Nhưng việc này xem ra với Tịnh Nghi chẳng dễ chút nào, vì ngày thường cô vốn bướng bỉnh , độc tài . Ở nhà, mỗi lời nói, mỗi ý kiến của cô đều được mẹ và em Nhật Hà nhất nhất nghe theo. - Tôi hỏi nghe rõ chưa ? Thấy Tịnh Nghi cứ ngồi ngây người không đáp . Hữu Bằng tức giận hét to : - Nghe rõ . - Không dằn lòng được , Tịnh Nghi hét to đáp trả - Nhưng con người anh thật bất bình thưỜng, khi thế này, khi thế khác, tôi chẳng biết đâu mà lần cả . Vậy anh muốn tôi làm những gì , xin ghi rõ ràng ra giấy để sau này làm bằng chứng . Tôi không muốn bị trừ lương oan, khi vâng lời anh làm vui l`ong bà nội. Hả Hữu Bằng giận run người . Tịnh Nghi này gớm thật , dám trả lời anh, lại còn dám sai anh ghi mệnh lệnh lên giấy nữa . Thật ngang ngạnh , thật trèo cao. Tức nhưng không trả lời được... Lý lẽ chắc chắn lắm . Không để thua cô , Hữu Bằng gằn giọng : - Được . Ngày mai tôi sẽ ghi cho cô những việc nên làm. Vi phạm một điều nhỏ là tôi sẽ trừ lương ngay. - Tôi chẳngdại gì phạm luật đâu. Tịnh Nghi nói với vẻ tự tin - Còn bây giờ, thưa ông chủ , mời ông chủ trở về giường cho , tôi buồn ngủ lắm rồi. - Đây là phòng của tôi , tôi muốn đứng muốn ngồi ở đâu tùy ý , cô không được quyền nhắc nhở. Bị đuổi khéo, GB bực bội hét lên . Rồi để chứng minh mình luôn hành động ngược , anh đến ngồi vào chiếc ghế salon đối diện , châm môt. điếu xì gà : - Đêm nay tôi không muốn ngủ. - Tùy ông thôi ,ông
chủ. Rùn vai, Tịnh Nghi thả người nằm xuống ghế kéo chiếc chăn lên đắp ngang người, cô nhắm mắt lại ngủ ngay như khiêu khích . Hữu Bằng bực bội hét lên : - Này, ngồi dậy mau . Tôi chưa nói hết. - Còn chuyện gì nữa chứ ? - Chống tay ngồi dậy , Tịnh Nghi nhăn nhó - Nên nhớ , trong hợp đồng không có những khoản làm việc nửa đêm như thế này. Tôi sẽ đòi thêm lương đó. - Đừng lải nhải nữa , nghe đây... - Hữu Bằng cắt ngang lời - Tôi muốn cái bào thai vô tích sự trong bụng cô ngày mai sẽ không còn tồn tại nữa. - Thì thật sự nó co tồn tại đâu ? Tịnh Nghi tròn mắt ngây thơ . Hữu Bằng phà một hơi thuốc : - Phải , nó đã tồn tại trong kịch bản thì cũng phải biến mất trong kịch bản. Ngày mai, cô hãy bịa ra một lý do làm biến mất nó đi . Tôi không muốn ba và nội tôi phải lo lắng, thương yêu cô nhiều như thế. - Tôi hiểu rồi . - Gật đầu, Tịnh Nghi che miệng ngáp- Bây giờ thì hết chuyện bàn rồi phải không ? Ghét cay đắng cái lời nói như trêu ngươi, chọc tức của Tịnh Nghi, Hữu Bằng chỉ muốn lôi thật nhiều lý do để bắt cô ngồi đến sáng . Nhưng nghĩ mãi chẳng tìm được cớ gì, anh đành phải khoát tay. - Hết rồi, ngủ đi. - Cám ơn ông chủ. Lại ngáp , Tịnh Nghi thả nằm ngay xuống ghế . Đôi mắt nhắm lại, cô như không muốn quan tâm đến sự hiện diện của anh trước mặt mình . Bực bội đứng lên trở về giường , nhưng vừa nằm xuốgn, anh đã phải nhỏn dậy ngay . Đàn kiến lửa - thủ phạm dứt anh ra khỏi giấc ngủ ngon lành vẫn còn ngang nhiên bò lổn ngổn khắp giường thế kia , làm sao anh ngủ được ? - Tịnh Nghi ! Cô lập tức lên dọn sạch mấy con kiến cho tôi. Hét một lầ, hai lần vẫn không đánh thức Tịnh Nghi khỏi giấ ngủ ngon , Hữu Bằng đành phải tự mình dọn lại chiếc giường. Vừa làm, anh vừa lầm bầm mắng : - Đồ con gái vô tích sự . Tối ngày chỉ biết ăn với ngủ. Hé một con mắt ra , nhìn Hữu Bằng hý hoáy cúi bắt từng con kiến, môi Tịnh Nghi nở một nụ cười mãn nguyện . Cuối cùng , cô cũng "đì" được Hữu Bằng , cũng như đã có cách chọc hắn nổi nóng, làm gã tức điên lên Lấy cớ bận giải quyết việc nhà, Hữu Bằng từ chối lời mời đến quán bar hát karaoke cùng dám bạn, dù đây là thói quen ưa thích của anh hàng mấy năm rồi. Thật ra, Hữu Bằng không thích uống rượu, cũng chẳng thích hát như đám bạn bè và nhân viên dưới cấp tưởng lầm đâu . Bản thân kinh doanh nhà hàng, tối ngày tiếp xúc với tiệc tùng, đình đám, anh đã quá mệt mỏi rồi . Tối nào cũng đến quán bar tán dóc với bạn be, chẳng qua anh quá đỗi dư dã thời gian, không biết làm gì. Người ta xong việc ra, lo hối hả tất bật chạy về vui vẻ với vợ con. Còn anh, hổng lẽ đêm nào cũng về nhà chui vào phòng ôm chiếc TV , nghe bà và ba ca mãi bài ca về hôn nhân, về gia đình, con cái. Trốn cô đơn, trốn những lời ca cẩm của nội, của ba bằng những cuộc vui đến tối mịt mới về, Hữu Bằng biết mình đang tự dối lòng . Sự

thật, anh rất thích những giây phút được trở về nhà quây quần bên mâm cơm , nghe nội và ba nhắc về quá khứ . Anh thích nghe nội kể chuyện ba cưng mẹ, dù lần nào bà nhắc đến chuyện này, anh cũng vội nhắm mắt lắc đầu, bảo mình chẳng muốn nghe đâu. Vậy là đã 14 năm rồi không gặp mẹ. Không biết bà bây giờ thế nào rồi ? Mập ốm ? Có còn xinh đẹp như xưa ? Bao nhiêu hình của mẹ, anh đã đem đốt hết rồi, nên bây giờ giương mặt mẹ , anh chỉ thỏang nhớ trong mơ hồ, mờ ảo . Chỉ biết là mẹ xinh đẹp lắm , mẹ dịu dàng nhân hậu lắm, chí ít là cho đến khi mẹ bỏ ba mà theo người đàn ông đó. Mười bốn tuổi, chưa đủ trí khôn để hiểu hết chuyện đời, như ng đủ Hữu Bằng hiểu hành động mẹ làm là sai trái . Ngày ngày nhìn ba buồn đau bên ảnh mẹ , khoé mắt trũng sâu , cơm không muốn ăn, nước không muốn uống, Hữu Bằng biết là ba đã yêu thương , đã nhớ nhung, đau khổ vì mẹ biết bao. Ngày ngày, những tiếng ngoại tình, phản bội , theo trai, cắm sừng lên đầu... của người lớn cứ lập đi lặp bên tai, làm lòng cậu bé thiên về cuộc sống nội tâm thêm nặng nề đau đớn. Mỗi lần nghe ai nhắc đến mẹ là cậu nghe xấu hổ , nghe căm hận. Tại sao mẹ lại bỏ ba, trong khi ba đã yêu thương, cưng chiều mẹ hơn trứng mỏng ?
Người đàn ông kia có điểm gì hơn ba được ? Lẽ nào chỉ là dục vọng thấp hèn như lời mọi người chê bai chỉ trích? Một ngày , hai ngày, những ngày mẹ mới rời nhà, đêm nào Hữu Bằng cũng khóc . Cậu nhớ mẹ cồn cào gan ruột , nhớ không sao ngủ được . Ôm chiếc gối vào lòng, cậu đã nguyện cầu, đã chờ mong mẹ quay trở lại . Ba cũng thế, ông đã nói với cậu rằng . Ông không hề giận mẹ, cũng như sẳn sàng bỏ qua tất cả . Mẹ Ơi ! Mau trở về đi. Bao nhiêu người trông mẹ, cả nội cũng đêm ngày thờ thẫn ngóng trông. Thời gian lặng lẽ trôi đi, mới đó đã một năm rồi, nỗi nhớ thương khắc khỏai đã trở thành thù hận trong lòng cậu con trai 15 tuổi . Cậu đã đem tất cả hình ảnh của con người mình yêu thương nhất ra đốt bỏ với lời thề sẽ hận thù, sẽ không bao giờ tha thứ. Chiều hôm đó đi làm trở về, nhìn những hình ảnh thân thương bị đốt vụn thành tro, ba đã lặng người chết điếng. Không nói một lời cũng chẳng rầy con một tiếng, ông bỏ vào phòng nằm khóc. Hữu Bằng đến bên cha cảm thấy thương cha vô hạn, cậu bảo : - Ba ơi ! Đừng buồn, cũng đừng tiếc thương người đàn bà phản bội ấy làm gì. Hãy quên đi, hãy cưới một người vợ khác. Nhẹ nắm tay con, ông cất giọng buồn buồn : - Hữu Bằng ! Con còn nhỏ, chưa thể hiểu được tất cả đâu . Cuộc đời ba, ngoài mẹ của con ra, sẽ không còn yêu ai được. Trọn kiếp này, ba sẽ ở vậy nuôi con, sẽ cho con tất cả tình cảm của một người cha và lòng yêu thương của mẹ. - Ba ! Ôm ông vào lòng, cậu bé Hữu Bằng đã khóc. Cũng may, anh lanh trí, nghĩ được cách "tiếp mộc di hoa" tìm được Tịnh Nghi làm kẻ thế thân. Chứ không thì giờ đây cô Kim Tuyết nào đó đãlà vợ của anh rồi. Tịnh Nghi sẽ nhận lời làm vợ hờ cho mình trong bao lâu nhỉ ? Hữu Bằng đột nhiên lo sợ . Giá mà cô ả đồng ý làm vợ hờ của anh đến già , đến chết nhỉ . Công bằng mà nói, thế gian này kiếm được một người như ả chẳng dễ đâu . Gan` gàn, bướng bướng hay trả lời nhưng cũng vui vui. Mãi nghĩ, vào đến nhà lúc nào không biết , Hữu Bằng vui vẻ bước vội ra sau, hy vọng kịp bửa cơm chiều. Ơ ! Chuyện gì thế này ? Hữu Bằng dừng chân ngơ ngác. Sao nội một góc, ba một góc buồn thiu , mâm cơm lạnh tanh, lặng ngắt dọn lên bàn. Cả con Sen cũng ngồi bó gối nơi góc cầu thang, mắt hoe hoe đỏ. - Nội... Ba ! Chuyện gì thế ? Bước vội đến bên bà, Hữu Bằng lo lắng. Đôi mắt ngước lên, bà nhìn anh một cái u buồn rồi chuyển nhanh về phía ông Thái : - Chuyện này con nói đi. - Con không nói được đâu . - Ông Thái lắc đầu chậm rãi - M a nói hay hơn. - Ta làm sao mà nói được bây giờ. Giọng bà nghèn nghẹn . Hữu Bằng can`g lo sợ cuống cuồng : - Có chuyện gì a ? Sao thái độ của nội và ba úp mở lạ lùng thế. - Số là... - Bà ngập ngừng rồi lắc đầu đau khổ - Nội không nói được . Sen ! Hay là con nói đi. - Dạ - Đưa tay quẹt ngang mắt, con Sen thút thít rồi khóc oà lên - Cậu Bằng ơi ! Em bé trong bụng cô Nghi bị mất rồi. - Tưởng chuyện gì ? - Hữu Bằng thở phào ra nhẹ nhõm - Ô ! Sao hả Sen ! Mày vừa nói gì ? Thấy mọi người đồng tròn xoe mắt nhìn mình kinh ngạc, Hữu Bằng giật mình chợt nhớ . Anh đã có một phản ứng không đúng với một người cha nghe ti con mình bị mất. - Dạ, con nói em bé trong bụng cô Nghi bị mất rồi . - Con Sen lặp lại. - Hả ? Chiếc cặp da trong tay bị buông cho rơi xuống đất , Hữu Bằng cố thể hiện một sự buồn đau, mất mát . Nhưng... phải buồn cỡ nào mới đúng đây ? Để có cảm giác thật , anh cố tưởng tượng ra mình vừa bị mất một hợp đồng : - Sao lại như thế chứ ? - Tất cả cũng tại con . - Bà Thanh buồn rầu ngước mắt lên trách nhẹ - Con không cho Tịnh Nghi sử dụng chung toilet nên mới ra nông nỗi. Khốn kiếp ! Hữu Bằng mắng thầm trong bụng . Đúng là cay như cà cuống chết đít vẫn còn cay, khéo lựa lý do để anh bị nội và ba trách móc. - Con mau vào với vợ con đi, nhớ lựa lời an ủi đó . Từ sáng đến giờ, vì quá buồn rầu , nó không chịu ăn uống gì. - Vâng .
- Hữu Bằng gật đầu nhanh- Mà ba và nội cũng đừng đau lòng quá . Sẩy mất thì thôi, mai mốt sanh đứa khác, lo gì. Nói rồi không để ý đến vẻ mặt của ba và nội , Hữu Bằng đi thẳng lên lầu, lòng thầm lo sợ . Liệu mình có đi sai nước cờ không ? Rũ được nỗi lo cho ba và nội , hay khiến họ phải phiền lòng ? Cuối cùng, mọi chuyện chỉ có ả Tịnh Nghi kia là được lợi. Ách xì... ách xì... Vừa bước vào ph`ong, Hữu Bằng bỗng bị hắc hơi liên tục , tối tăm cảm mặt mày . Có mùi gì lạ quá, tựa như mùi đàn bà đẻ. - Sao vậy ? Cảm rồi à ? Tiếng Tịnh Nghi văng vẳng . Hữu Bằng ngẩng đầu lên , giận đùng đùng khi nhận ra cô ả đang chễm chệ nằm dài trên giường nệm của mình, miệng nhồm nhoàn nhai trái ổi xanh to tướng. - Lại lên giường tôi nằm hả ? Sao mà cô lì thế ? - Không phải lì đâu . - Tịnh Nghi ngọam một miếng ổi to - Tình thế bắt buộc thôi . Tôi bị sẩy thai , dĩ nhiên là phải nằm trên giường rồi . Cứ năm phút một lần, nội và ba anh lại vào thăm , làm sao tôi xuống nằm ở salon được. Hừ ! Cứng lời , Hữu Bằng không còn lý lẽ . Đưa tay nới lỏng cà vạt , anh gằn giọng : - Cô cũng khéo chọn lý do lắm đó . Đừng tưởng tôi không biết cô muốn lợi dụng cơ hội trả đũa tôi . Liệu hồn đấy ! Nhún vai không trả lời , Tịnh Nghi chấm mạnh trái ổi vào gói muối ớt đặt trên đầu giường. Hữu Bằng trông thấy , kêu lên hốt hoảng : - Trời ơi, trời ! Cô định báo hại cho kiến lên cắn tôi nữa , phải không ? - Đừng lo . - Tịnh Nghi vẫn thản nhiên - Kiến không ăn muối đâu. Lại không có lý do bắt bẻ . Chưa kịp tìm ra lý do khác trả đòn, anh lại phải hắc hơi vì... một mùi dâu , nó dường như được phát ra từ người của Tịnh Nghi. - Cô xức thứ dầu quái quỷ gì mà hôi thế ? - À ! Dầu Hồng Hoa . - Tịnh Nghi cười vui vẻ - Thứ dầu mấy bà đẻ hay xài đó mà. Trời đất ơi! Hữu Bằng nghe kinh hãi . Trong đời anh sợ nhất mùi dầu nóng, kế tiếp là mùi Nhị Thiên Đường. - Cô xuống mau, không khéo trây đầy giường tôi đó. Cốc... cốc... cốc... Tiếng gõ cửa chợt vang đột ngột, Tịnh Nghi và Hữu Bằng đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai

cùng nhau quýnh quáng . Ba và nội vào đó... nằm xuống mau đi. Tịnh Nghi vội vã nằm xuốgn giường, còn Hữu Bằng lật đật chạy đến ngồi cạnh bên cô mà lòng đầy ghê sợ . Trời ơi ! Mùi dầu nồng nặc quá, dễ chừng Tịnh Nghi đã đổ cả chai dầu lên người vậy. Chỉ kịp kéo chiếc chăn lên đắp nửa thân người, cánh cửa đã bật mở ra. Ông Thái và bà Thanh hớt hãi bước vào : - Xin lỗi, vì gõ cửa lâu quá không thấy động tịnh gì , nội sợ . - Nói đến đây, bà bỗng kêu lên hốt hoảng - Tịnh Nghi ! Cháu ăn ổi hả ? - Dạ... Tịnh Nghi còn lúng túng , Hữu Bằng đã giật mạnh trái ổi khỏi tay cô : - Không có... Con ăn. Nói rồi, thấy mắt nội vẫn chưa tin lắm , Hữu Bằng vội đưa trái ổi lên miệng cắn một miếng to , nhai rau ráu : - Không hiểu sao , dạo này con thèm ăn chua quá. Nhìn ông Thái một cái, bà Thanh bước lên nắm lấy tay Tịnh Nghi , ân cần hỏi : - Con thấy đỡ chưa ? - Dạ , cám ơn nội , con đỡ nhiều rồi. Tịnh Nghi trả lời vẻ yếu ớt . Bà Thanh lại lấy chai Hồng Hoa dầu ra, đổ đầy lên chân Tịnh Nghi . - Con nhớ phải thoa dầu thường xuyên đó . Một lần sẩy bằng ba lần sanh , không dễ ngươi được đâu . Hữu Bằng ! Nội giao chai dầu này cho cháu . Cứ cáhc nửa tiếng thì thoa một lần . Ráng đi con. Ngày trước , lúc mẹ con sanh con , bà nhớ ba con phải thức suốt mấy ngày lo săn sóc . Nói có mặt nó đây , bà không thèm bớt một lời . Ngày đó, cả bệnh viện ai cũng khen ngợi ba con cả. - Nội à ! - Nhón tay cầm lấy cả chai dâu , Hữu Bằng nhăn nhó - Con biết rồi , nội đừng lập đi lặp lại mãi thế , không khéo lại làm ba con buồn đấy. - Hả ? Ờ... - Quay nhìn ông Thái cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi phòng sau câu nói của mình, bà Thanh tặc lưỡi - Nội lại quên nữa rồi . Thật tội nghiệp ! Tho6i
, con ráng lo săn sóc Tịnh Nghi , nội ra với nó đây . Nói xong, bà đứng dậy tất tả bước đi , trên nét mặt hằn một vẻ buồn thương ảmđạm. - Hữu Bằng... - Bóng bà vừa khuất sau cánh cửa , Tịnh Nghi lập tức bật dậy hỏi ngay - Mẹ của anh đâu rồi ? Sao ba anh lại buồn, mỗi khi nghe ai nhắc đến bà hả ? - Không phải chuyện của cô . - Trừng mắt, Hữu Bằng ném trả trái ổi vào người Tịnh Nghi - Ăn lẹ đi, rồi mau dọn giường trả cho tôi đó. Rồi lòng cũng quặn đau , Hữu Bằng bước nhanh vào toilet . Mười bốn năm rồi, ba vẫn không quên được người đàn bà phản bội kia . Vẫn hy vọng đợi chờ bà ta quay trở lại .Sao lại thế ? Sao ba không nghĩ rằng , bà ta đã quên mất ông lẫn đứa con mình đã sanh ra này ? Giờ này , nơi góc biển chân trời nào, bà ta đang nhởn nhơ, vui say ân ái bên người đàn ông đó . Mà... liệu có là ông ta không , hay là bà cũng bỏ ông ta như từng bỏ ba rồi ? Vùi mạnh đầu vào chiếc khăn, Hữu Bằng chỉ muốn hét to lên . Trong phút chốc , chỉ muốn chạy ra mắng Tịnh Nghi cho hả giận. Nhưng thật ức lòng, khi anh trở ra, Tịnh Nghi đã ngủ say. Gương mặt bầu lên trông ánh đèn hồng, cô ngủ vô tư như đứa trẻ trên ghế salon . Chiếc giường của anh đã được cô trải phẳng phiu , ngăn nắp , nhưng Hữu Bằng vẫn nghe bực bội , vẫN không tài nào ngủ được. Ách xì... Ách xì... Lại ngồi dậy . Hữu Bằng phập phồng cánh mũi . Tịnh Nghi không còn ở trên giường , sao mùi dầu cứ nồng nặc vậy ? Trời ơi ! Trên gối , trên chăn, nơi nào cũng có . Ngồi dậy bước đến bàn làm việc , lấy quyển nhật ký ra , Hữu Bằng ngồi luôn đến sáng. - Này, Hữu Bằng ! Bao giờ thì cậu đặt thẳng vấn đề với ông
2hi.us