Truyện Teen - Cậu Là Ai
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Cậu Là Ai
bao giờ chứ? Chỉ đơn giản là đợi… đợi một điều mông lung và không biết khi nào sẽ trở lại… Cái đợi đó làm tim nó đau lắm… Những hình ảnh hôm đó hiện về trong trí nhớ rõ như chỉ mới hôm qua. Nó rất muốn biết cô bé đó là ai? Hai người có quan hệ gì? Nhìn gương mặt cô bé thì khẳng định cô bé đó thích Nhật Nam… Hai người bỏ đi như vậy và không nói với nó một câu nào.. Nó biết phải nghĩ thế nào đây? Ngồi thụp xuống bàn, nó gục mặt vào lòng bàn tay, nó rất muốn khóc nhưng cố nén lại… Nhật Nam đã nói nó phải tin cậu dù chuyện gì xảy ra… nó sẽ tin.. tin đến khi nó biết nó đang tin vào điều gì… Sự trống vắng trong lòng nó lúc này đang gào thét lên nó thích cậu bao nhiêu? Nó đã quá quen với sự hiện diện của cậu, những trò đùa, bộ mặt thản nhiên, đôi mắt như biết hát và nụ cười làm xung quanh cậu bừng sáng… Bây giờ xung quanh nó chỉ còn nỗi cô đơn…. “ Tên ngốc! Cậu bắt tôi phải đợiđến bao giờ?” Mấy đứa trong hội học sinh nhìn thấy khuôn mặt u ám đang mất dần sức sống của nó đều ngao ngán thở dài. Mọi người đều không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết rằng từ hôm diễn kịch Nhật Nam không đến lớp, hỏi Thanh Linh thì nó nói nhà cậu có việc riêng, khuôn mặt nó lúc nào cũng u ám nên không ai muốn hỏi nữa… - Chị Linh….- nhỏ Lan gọi Nó giật mình ngẩng mặt lên, cười: - Sao thế em? - Có chuyện gì xảy ra ạ? Nhìn chị buồn quá! Chẳng giống chị chút nào! Nó ngơ ngác nhìn. - Đúng đấy chị! Chắc anh Nhật Nam không đến lớp làm chị buồn đúng không? Dù em không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng em tin anh ý sẽ xuất hiện thôi. - Phải đó! Chị mất tinh thần như vậy thì anh ý biết sẽ buồn lắm! - Chị phải vui vẻ lên! Nó cười, may quá! Bên cạnh nó lúc nào cũng còn những người bạn tốt. - Ừm! Chị hiểu rồi. Nhìn mặt nó đã tươi tỉnh hơn, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm. Đúng! Bây giờ nó chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cần phải đợi, vui vẻ mà đợi… Nhất định Nhật Nam sẽ cho nó câu trả lời đúng nhất! ********************************************** Biệt thự Wu - Ba nói vậy là sao? Con phải trở về bây giờ ư ? - Đúng vậy !- người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành quay lại, chống tay vào bàn làm việc, ông nhìn vào con trai mình không chớp mắt. - Ba nói là sẽ để con học hết 3 năm mà !- Nhật Nam cố gắng bình thản nhìn vào mặt cha mình. Đó là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi nhưng đôi mắt vẫn hiện lên tinh anh, vầng trán cao thông minh và dáng người thẳng, giọng nói trầm đầy quyền lực. - Đúng là lúc đầu ba đã có ý định như vậy ! Nhưng bây giờ ba thấy không cần thiết nữa !- ông nói rất chậm-Con đã được học đủ về cuộc sống của những người bần hàn rồi, biết đủ về cuộc sống rồi… Ba muốn con sẽ sang Mỹ tiếp tục học với Bảo Ngọc. Hai con trước sau cũng sẽ kết hôn, nên học quen với cách sống ở bên nhau ! - Không được ! Con cảm thấy chưa đủ ! con muốn được tiếp tục học ở đó đến hết 3 năm sau đó con sẽ đi theo ý ba ! đó là điều mà ba đã hứa, ba đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời. Việc con với Bảo Ngọc, trước sau con chỉ coi Ngọc như em gái, con sẽ không đặt hạnh phúc của mình vào lợi ích của ba ! - Con không thể nói như vậy ! Hai đứa đã đính ước từ nhỏ, bây giờ con nói không thể kết hôn với Ngọc, con bảo làm sao nó có thể đến với ai khác ! - Đó là lỗi của ba !- Nhật Nam cảm thấy cơn giận đang sôi lên trong lòng mình- Làm sao ba có thể lừa
hai đứa trẻ mới chỉ 7 tuổi làm cái lễ đính hôn vớ vẩn đó được ! con bây giờ đã 17 tuổi biết suy nghĩ và không cần có trách nhiệm với hành động của một đứa nhóc chưa biết nghĩ ! Với Ngọc con chỉ coi nó là một cô em gái ốm yếu, cần chăm sóc ! con không bao giờ nghĩ gì thêm ! Ba đừng ép con, cả con và Ngọc sẽ rơi vào đau khổ mà thôi ! - Vì cô bé đó đúng không ? Nguyễn Thanh Linh…- ông khẽ trầm giọng xuống. Nhật Nam cảm thấy có một luồng điện xẹt qua tim mình, ba cậu là người có thể làm mọi điều mà ông muốn và đủ khả năng làm mọi thứ chạy trong quỹ đạo của mình. - Sao…sao ba biết cô ấy ? - Con đừng tưởng ba để cho con đi thì ba sẽ để mặc con. Con làm gì hàng ngày ba đều biết… - Ba theo dõi con? - Ba chỉ muốn biết con trai của ba sẽ trưởng thành lên như thế nào? Con là người sống quen trong nhung lụa, ba muốn con về đó học chỉ là để con học thêm về cuộc sống này, hiểu những người không giống như con
và hi vọng một ngày con đủ khả năng gánh vác lại sự nghiệp mà ba đã cố gắng xây dựng… Ba đã rất vui mừng khi con hòa nhập nhanh được vào cuộc sống đó, đi tìm hiểu và học hỏi rất nhiều, làm từ thiện và thân thiên với người già trẻ nhỏ… Không hổ danh con là con trai của ba… Giọng ông đều đều… - Cô bé Thanh Linh đó là một người phản chiếu lại cuộc sống của con, con mạnh mẽ và đầy quyền lực cô bé ấy yếu đuối và phải tự dựa vào sức mạnh của mình; con có tất cả còn cô bé đó phải đấu tranh cho sự sống của mình; con yên bình thản nhiên, cô bé đó đầy nhiệt huyết và sức sống…. Ba rất mừng khi con có người bạn như vậy, sẽ chỉ cho con biết muốn tồn tại sẽ phải vươn lên như thế nào! Một con người thuần khiết… Nhật Nam nghe ba mình khen Thanh Linh mà mắt to ngạc nhiên. - Nhưng tình cảm giữa hai đứa thì…. Không thể được!- ông ngước lên nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt mệnh lệnh- Người mà con chọn chỉ có thể là Bảo Ngọc! - Con chỉ có thể coi cô ấy là em gái! - Chúng ta nợ gia đình Bảo Ngọc! Bản thân con nợ họ! Ba mẹ Bảo Ngọc đã hi sinh mạng sống để cứu con, món nợ đó con không thể không trả. - Con biết điều đó! Nhưng như vậy không có nghĩa là con phải cưới Bảo Ngọc! Con có thể coi Ngọc là em gái và chăm sóc cho Ngọc suốt đời, giúp Ngọc tìm được hạnh phúc nhưng con không thể yêu cô ấy!!!- mặt Nhật Nam đã đỏ bừng vì tức giận. - Nhưng Ngọc nó yêu con, con cũng biết nó bị bệnh tim… Con đừng làm nó phải sốc! - Đó chính là do ba!- Nhật Nam hét lên- Chính ba đã luôn nhồi nhét vào đầu Ngọc rằng con sẽ là người cưới cô ấy và luôn ở bên cô ấy! Chính ba gây ra cảnh tréo ngoe này! Không phải là con! - Dù là ai thì sự việc cũng đã đến nước này rồi- ông vẫn bình tĩnh, đôi mắt ông buồn rầu nhìn những biểu hiện đau khổ trên mặt Nhật Nam- Chẳng lẽ con lại muốn nhìn thấy Bảo Ngọc phải đau đớn hay đột quỵ vì chính con? Câu nói này đã rút hết mọi phản kháng trong Nhật Nam. Cậu run run bám chặt vào thành ghế cho khỏi ngã. Cậu nợ Bảo Ngọc món nợ ân tình với ba mẹ cô ấy- người đã hi sinh mạng mình để cứu cậu, làm sao cậu có thể hại con của họ. Cậu đồng ý đến sống ở một nơi khác cũng chính vì cậu muốn Ngọc xa cậu, tìm được tình yêu của mình. Cậu không yêu Ngọc, làm sao có thể là người mang đến hạnh phúc cho cô ấy! Còn Thanh Linh, một tình yêu còn chưa kịp bắt đầu…. Trái tim cậu đau thắt như có ai đang xẻ nó làm đôi… Người đàn ông ngồi im lặng lẽ nhìn con trai mình. Ông thương cho nó với mối tình mới chớm nở nhưng nó sẽ phải học cách trở thành một người đàn ông và có trách nhiệm với tất cả mọi người xung quanh mình, nhất là Bảo Ngọc, con bé từ khi ba mẹ nó mất nó đã luôn coi Nhật Nam là chỗ dựa duy nhất của mình. Ông vẫy tay gọi người quản gia: - Ông mau đưaNhật Nam về phòng, nhớ canh giữ cẩn thận! Tôi không muốn nó bỏ trốn! Còn lại một mình, ông Trung nhìn ra bên ngoài, trời đang tối dần. Ông nghĩ đến người vợ đã khuất của mình “ Nếu bà còn sống có lẽ bà sẽ biết nên làm gì?”. Ông nghĩ đến hai người bạn thân thiết của mình, hai người đã hi sinh mạng mình để cứu đứa con trai bé bỏng mới chỉ 6 tuổi của ông trong một tai nạn trên núi, sau đó
họ còn để lại toàn bộ tài sản sát nhập với công ty của ông. Nhờ có họ, ông mới có thể gây dựng tập đoàn Lotus lớn mạnh như bây giờ. Ông đã luôn tự hứa với lòng sẽ chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của họ. Nhớ lại ngày đầu tiên khi hai đứa nhỏ gặp nhau, Nhật Nam đã tỏ ra rất trưởng thành và trở thành chỗ dựa cho nỗi đau mất mát của nó. Con bé luôn bám lấy Nhật Nam và quen với sự hiện diện của thằng bé trong cuộc sống của nó… đến mức bây giờ ông sợ nó sẽ đột quỵ nếu Nhật Nam rời xa nó… Ông Trung thở dài, chưa bao giờ ông thấy làm cha khó như bây giờ! Dù bây giờ Nhật Nam cảm thấy hận ông, nhưng có lẽ cậu cũng hiểu điều ông làm là đúng đắn và cậu sẽ phải học cách chấp nhận nó. Bảo Ngọc đứng ngoài cửa, nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện… Giống như những câu chuyện hai người đã nói suốt những ngày qua, nó buồn vì Nhật Nam vẫn không thay đổi ý định… Sau khi Nhật Nam đi khỏi, dựa lưng vào tường nhìn cái bóng cậu đã đi khuất, nó gõ cửa và bước vào trong. - Con chào bác! – Ngọc mỉm cười. - Con ngồi xuống đây! – Ông Trung hiền từ. Nhìn thấy những nét buồn trên gương mặt nhăn nheo của ông Trung, nó cảm thấy chạnh lòng. Nó mất ba mẹ từ rất sớm, từ cái tuổi mà mà nó cảm tưởng như nó sẽ chết nếu phải xa ba mẹ. Nhưng cuối cùng thì nó cũng đã vượt qua nhờ có ông và nhờ Nhật Nam. Ngọc đã sớm coi ông Trung là người cha của mình. Ông cũng luôn chăm sóc và bảo bọc cho nó như một đứa con bảo bối của mình đúng như cái tên của nó- một viên ngọc quý! Nếu tình cảm gia đình đến với nó dễ dàng bao nhiêu thì tình yêu đối với Nhật Nam cũng dễ dàng như vậy. Từ khi ba mẹ nó mất, Nhật Nam là người duy nhất nó muốn ở bên cạnh. Nó nhớ như in tất cả những kỉ niệm hai đứa đã có với nhau, những lần chạy nhảy rong chơi, những quyển sách mà Nhật Nam dạy nó học, những câu chuyện Nhật Nam kể với nó, những lần Nhật Nam lo lắng chăm sóc khi nó trở bệnh… Tất cả… tất cả làm nên một tình yêu mà nó biết cả đời nó cũng không muốn thay đổi. Ngọc cũng biết ngay khi nhận ra tình cảm khác lạ mà nó dành cho Nhật Nam, cậu đã chọn cách sống xa nó… Đã hơn một năm trôi qua, nó cũng đã mong cho cậu được hạnh phúc và cũng cầu chúc cho mình như vậy. Nhưng nó vẫn hi vọng Nhật Nam sẽ cảm nhận được cậu yêu nó nếu rời xa nó… Và bây giờ sự thật thì đã ngược lại, nó vẫn mãi chỉ là một cô em gái. Nếu nó không để Nhật Nam đi, cậu không gặp được cô gái đó thì có lẽ nó sẽ là người được ở bên cậu. Nhưng bây giờ thì cậu đã gặp được Thanh Linh… Không có Nhật Nam, nó thật sự sợ nó sẽ không sống nổi… Nước mắt nó chợt rơi…. Ông Trung thở dài, ông cầm lấy bàn tay nó. Ngọc là một cô gái tốt và yếu đuối, mỏng manh như ngọn cỏ, ông thực sự mong Nhật Nam có thể hiểu và chọn Ngọc. - Con đừng khóc! Bác đã nhốt Nhật Nam lại rồi… Sớm muộn gì nó cũng sẽ nghĩ thông! Ngọc khẽ lắc đầu. - Con nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu bác ạ… Anh ấy sẽ phản đối đến cùng…. Ông Trung thở dài. - Bác… không biết nói gì để xin lỗi con… - Bác hãy để cho anh ấy quay về đó đi… - Sao?- ông Trung ngạc nhiên- Con muốn bác cho nó quay lại đó? - Vâng…- Ngọc khẽ đáp- Cứ như thế này sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ tìm cách phản đối… Bác hãy để anh ấy về đó đi! Hãy để anh ấy ra đi một cách tự nguyện. Con cũng sẽ chuyển về đó.. Con sẽ giành lấy anh ấy bằng mọi giá! Ngọc cắn chặt môi. Ông Trung thở dài: - Con phải cẩn thận. Bác sẽ cho người trông nom hai đứa. - Vâng…. **************************************** Thanh Linh gục mặt xuống bàn, mắt lim dim. Mấy hôm nay nó cảm thấy bất kì lúc nào rảnh là nó có thể ngủ ngay được. Nó đã đi tìm một công việc mới trong một cửa hàng sách, không đông khách lắm nhưng riêng việc bê những chồng sách nặng trịch rồi sắp xếp lên giá cũng đủ quay nó mệt dừ người rồi. Ít nhất lương ở đó cũng khá… Nhật Nam vẫn chưa quay về dù đã 3 tuần lễ trôi qua! Nó luôn tự hỏi là cậu đã đi đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nó chẳng biết gì về cậu cả nên dù có muốn, nơi duy nhất nó có
thể đến là căn nhà lúc nào cũng không có người mở cửa. Nó vẫn chờ vì nó tin những gì Nhật Nam đã nói với nó trước khi đi, nhưng nếu lâu quá nó sợ nó sẽ quên giọng nói của cậu mất… Thanh Linh thở dài…. Đôi mắt nó mơ màng… Nó ngủ rất ngon… Có tiềng ồn ào bên ngoài nhưng nó không nghe thấy gì cả ! Cạch ! Rầm rầm rầm !!!!!!! Những tiếng bước chân đi như nện xuống sàn làm nó nheo mắt, đầu nó đau nhức vẫn muốn tiếp tục ngủ. - Chị Linh !!! Dậy…dậy mau !!!!! Linh bị nhỏ Lan kéo dậy khỏi bàn một cách bạo lực, nó nheo mắt, nhay nhay trán hỏi lơ đãng : - Sao thế ? Chị đang ngủ ngon mà… - Chị ơi !!! Anh Nhật Nam đến lớp rồi !! Hả ? Giống như nó vừa nghe thấy một tiếng sét rất lớn vậy, mắt nó mở to tỉnh cả ngủ, tim nó chợt ngừng đập vài s khi nghe đến cái tên đó. Nó nhìn nhỏ Lan đang phấn khởi nhìn nó : - Nhật Nam…đến lớp rồi à ? Có thật không ?- Linh bật dậy khỏi ghế ! - Thật đấy ! Chị đến lớp 11b mà xem ! Em vừa nhìn thấy anh ấy còn vẫy tay chào em mà ! Thanh Linh chạy vụt ra cửa lớp, vừa ngoặt ra cửa nó đã đâm sầm vào một người , mũi nó đập vào ngực người đó đau điếng. - Ui da…. !- nó kêu lên. Linh sây sẩm mặt mũi, nó phải chống hai tay vào ngực người đó cho khỏi ngã, một đôi tay nắm chặt lấy hai bả vai nó. - Cậu đi đâu mà vội thế ? Giọng nói quen thuộc cất lên làm Thanh Linh khẽ thót một cái trong tim. Nó quên luôn cả cái đau dần dần ở mũi, mắt nó mở to hết cơ, nó thấy mình đang run run, nó ngước mắt lên nhìn. Nhật Nam đang ở trước mắt nó…. Đúng là cậu ấy… ! Cậu ấy đang cười… - Cậu không sao chứ ?- Nhật Nam mỉm cười. - Tôi….tôi… Không thể tin được là Nhật Nam đangthực sự ở trước mặt nó, nước mắt nó đang chuẩn bị trào ra…. Bỗng Nhật Nam kéo nó thật mạnh ! Tay cậu ôm thật chặt đầu nó vào ngực mình, cậu nói thật khẽ : - Bình tĩnh, Thanh Linh….không được khóc ! Cúi mặt xuống tai nó, cậu nói thật nhỏ chỉ mình nó nghe thấy : - Tôi đang bị theo dõi… cả cậu cũng vậy… Thanh Linh khẽ giật mình, nó cố nín không khóc. Giọng Nhật Nam vẫn nói đều đều : - Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu… Cậu phải chờ tôi… Tôi sẽ giải thích mọi chuyện… Bây giờ cậu phải tin tôi... Linh khẽ gật đầu. Nhật Nam khẽ đẩy nó ra : - Lần sau cậu đi phải cẩn thận ! Không có tôi cậu đã ngã mất rồi đấy ! Vỗ nhẹ lên vai nó, cậu bước đi…. Thanh Linh nhìn theo, một người đàn ông to lớn trong bộ vest màu xám đi theo cậu. Đi qua Thanh Linh, ông ta nhìn nó rồi cũng mỉm cười bước đi. Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế ? Đột nhiên nó thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt buồn và nụ cười kém tươi. Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam mà thấy ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là được, nó khẽ mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi ! Nước mắt khẽ rơi xuống mằn mặt trên môi, nó cũng không hiểu sao lại khóc, chắc là nó đang vui quá đó mà! 3 ngảy trôi qua… Nó không có cơ hội nào nói chuyện với Nhật Nam… Ngày nào cậu cũng đến lớp và ngồi im đó… Người đàn ông không lúc nào cách cậu quá 3 bước. Mỗi giờ ra chơi Thanh Linh đều đi tuần qua để nhìn Nhật Nam, khuôn mặt cậu thản nhiên như suy nghĩ đến điều gì đó xa lắm. Nó khẽ thở dài, cậu đã bảo nó đợi thì nó nên đợi vậy… Nhưng thật sự trong lòng nó có quá nhiều câu hỏi, nó rất muốn hỏi và rất muốn biết, rất muốn được giúp đỡ cậu… Chương 7 Giờ thể dục…. Các bạn gái ngồi xúm lại bàn tán xôn xao… Các bạn nam đang đá bóng… Thanh Linh ngồi bên cạnh nhóm con gái những không muốn tham gia bàn luận gì cả, nó dựa lưng vào tường, ngước lên nhìn bầu trời nắng nhẹ, nó thở dài mệt mỏi. Không biết đến bao giờ nó mới được nói chuyện với Nhật Nam ? Cái khoảng cách giữa hai người làm nó thấy bức bối ! Xoẹt !!!!!!!!!!!br/brroot>
/> Một cái bóng đang xoẹt tới…. Đôi mắt nó mở to rồi theo phản xạ nó bật ngay dậy… Binh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một tiếng va chạm lớn nổ ra ! Tay nó đang chặn một quả bóng lao tới với tốc độ tên lửa… Tay nó run run…. Trán lấm tấm những giọt mồ hôi… Thật sự là rất đau ! - Cảm…cảm ơn cậu Thanh Linh…- một giọng nữ run rẩy. Cô nàng đang ngồi phệt dưới tay nó. Không có nó kịp thời chặn quả bóng đó lại, nguy cơ là cô nàng đã bị ngất xỉu rồi cũng nên. - Không có gì !- nó khẽ đáp, mặt nó đã chuyển sang màu tái. Mấy tên con trai bắt đầu chạy lại. - Trời !!! Xin lỗi !! Tớ không để ý quả bóng… - Cậu có sao không Thanh Linh ? - NÀY!!!- Nó hét lên- CÁC CẬU ĐÁ BÓNG THẾ HẢ? NẾU KHÔNG CÓ TÔI THÌ CÔ ẤY ĐÃ PHẢI VÀO VIỆN RỒI!!! MẮT MŨI CÁC CẬU ĐỂ ĐÂU THẾ HẢ? Mặt nó đỏ bừng vì giận, nó đang cố ngăn cơn đau ở cánh tay đang lan ra làm bủn rủn chân tay. Nghe nó quát, đứa nào cũng cúi mặt nhận lỗi. Thanh Linh quát to hơn: - TÔI SẼ VÀO GỌI THẦY THỂ DỤC! CÁC CẬU ĐỨNG IM ĐÓ CHUẨN BỊ CHỊU PHẠT ĐI! Rồi nó hằm hằm bỏ đi… Ngay sau khi khuất sau bức tường, chân nó khuỵu xuống, người nó run rẩy, phải dựa vào tường nó mới đứng vững được. Đau! Thật sự là đau quá! Thanh Linh cắn môi thật chặt, nó phải cố lết được đến phòng y tế ! Chợt nó thấy mình bị nhấc bổng lên ! - Á !!! Nó giật mình ngước lên nhìn và thấy Nhật Nam. - Yên nào ! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện !- Nhật Nam mỉm cười. - Nhưng… nhưng…- má nó nóng bừng. Nó vội nhìn đằng sau Nhật Nam nhưng người đàn ông không đứng ở đó. Nhận thấy nó đang nghĩ gì, Nhật Nam cười : - Đừng lo ! Tôi cắt đuôi ông ta rồi…Bây giờ chúng ta phải chạy thật nhanh khỏi đây ! Nên…cậu đừng quẫy trên tay tôi !- cậu nhìn nó bằng ánh mắt đắm đuối. Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, mắt nó rơm rớm… ***************************** Bệnh viện. - Phù…- ông bác sĩ thở ra nhẹ nhõm- may mà không bị gãy xương, chỉ bị sưng một thời gian thôi… cháu nhớ đến thay băng thường xuyên nhé ! - Vâng !- Linh vui vẻ đáp, đúng là tay nó đã đỡ đau hẳn. Nhìn xuống cánh tay bị băng kín của mình, nó khẽ cử động đầu ngón tay. Phù.. !!! May quá ! Nó vẫn có thể cầm bút. Nó bước ra ngoài, Nhật Nam đang ngồi ở ghế chờ đợi nó. Nhìn thấy nó, cậu đứng dậy : - Tay cậu sao rồi ?- Nhật Nam lo lắng hỏi. - Không sao ! Băng lại rồi…- nó mỉm cười- Mà sao cậu lại ở đó ? - Cửa sổ lớp tôi nhìn xuống sân thể dục mà… Va chạm mạnh như vậy ai mà không nghe thấy chứ ! Nhìn mặt cậu là tôi biết…Tôi đã phải giả vờ đến nhà vsinh rồi trèo cửa sổ trốn ra đấy! - Ừm…cảm ơn cậu… - Sao cậu phải cố chịu đau làm gì ? - Tôi….chỉ không muốn các bạn lo lắng… Hơn nữa, cũng không chảy máu mà… -Thật là hết biết ! – Nhật Nam thở dài. Thanh Linh cúi mặt xuống, nó chợt thấy ngượng, tim nó đập thật nhanh… Nó có rất nhiều điều để hỏi Nhật Nam nhưng khi đối diện với cậu thì trí khôn của nó dường như bay đi đâu hết. Nhật Nam tóm lấy tay nó : - Đi thôi! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu!- cậu mỉm cười. - Ừm… tôi cũng thế…- nó khẽ đáp! ***************************** - Sao lại là nhà cậu? Ông ta có thể quay về đây bất cứ lúc nào ?- Thanh Linh thảng thốt. Nhật Nam mỉm cười, ấn nó ngồi xuống ghế : - Không đâu ! Ông ta sẽ không nghĩ đến việc tôi dám về nhà mà sẽ đôn đáo chạy đi tìm khắp nơi… Đây thực ra lại là nơi an toàn nhất…. Nhật Nam đặt một lon nước trước mặt nó. - Cậu nói đi….tất cả chuyện này là thế nào ?- Thanh Linh nhìn Nhật Nam
bằng đôi mắt buồn rười rượi.- Từ đầu đến cuối vẫn là tôi chẳng biết gì về cậu hết… Nhật Nam bước đến, cậu khẽ lau những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy xuống má nó. - Tôi sẽ kể cho cậu…về tôi…. Thanh Linh im lặng, nó chăm chú nghe câu chuyện của Nhật Nam…
30 phút trôi qua…. - Khoan đã…- nó hoang mang- Nói như vậy nghĩa là ba cậu biết tôi ???? - Ừm… về cơ bản là biết khá rõ. - Axxxx !!! Sao cậu có thể làm bộ mặt thản nhiên đó chứ !!- Nó hét lên, cốc vào đầu Nhật Nam. - Cậu bạo lực quá đấy !- Nhật Nam xoađầu. Thanh Linh định nói thêm nhưng đôi mắt Nhật Nam dường như đã đi xa hơn, cậu tiếp tục kể : - Tôi hiểu rất rõ về ba… Ông ấy có thể làm được những điều không thể ! Mặc dù tôi biết rõ điều đó, biết rõ rằng ba sẽ kiểm soát tôi nhưng tôi đã lơ là…- Nhật Nam nhìn Thanh Linh- Tôi đã lơ là cậu cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của ông ấy… - Tôi không bao giờ trách ba… Tất cả những gì ông làm đều đúng! Ông dạy cho tôi cách học, cách sống, dạy tôi tất cả những kĩ năng cần thiết để trở thành một quý ông hoàn hảo. Ông chỉ cho tôi thấy thế giới này cần những con người như thế nào? Ông đưa tôi đến đây cũng vì muốn dạy cho tôi cách trưởng thành hơn… Ba tôi là một người biết nhìn xa… - Bảo Ngọc….- giọng cậu trầm xuống- là một câu chuyện của một món nợ ân tình… Tôi nợ ba mẹ Ngọc mạng sống của mình… Ngọc bị suy tim, nó luôn coi tôi là người duy nhất của cuộc đời mình. Từ nhỏ nó đã không chịu rời xa tôi rồi… Tôi đã luôn chăm sóc nó như một cô em gái bé bỏng mà mình hằng mong ước… - Nhưng con bé không muốn dừng lại ở đó…. Những câu chuyện cứ tiếp diễn, Thanh Linh cúi mặt xuống… Nó có cảm giác nó đang nghe câu chuyện về một ai đó chứ không phải Nhật Nam…. Trước đây Nhật Nam với nó gần gũi bao nhiêu thì bây giờ cậu xa cách bao nhiêu… Giống như cậu là một người ở một thế giới khác và bây giờ cần quay về thế giới đó. - Như vậy….- nó khẽ hỏi-… Bảo Ngọc sẽ đến đây? - Con bé nói với tôi như vậy… Nhưng tôi cũng không biết là lúc nào? - Và ba cậu sẽ canh chừng không cho cậu lại gần tôi… - Về cơ bản là như vậy…. …………………. Nhận thấy sự im lặng của nó, Nhật Nam lo lắng: - Cậu không sao chứ? - Cậu nghĩ…tôi không sao à?- nó ngẩng mặt lên, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đầy giận dữ, hai má đỏ bừng, mím chặt môi lại.- VÌ SAO CẬU CÓ THỂ GIẤU TÔI NHIỀU VÀ LÂU NHƯ VẬY?- Nó túm lấy cổ áo Nhật Nam, hét lên. - Vì cậu đâu có hỏi tôi….- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn - Tôi hỏi thì cậu có nói không?- Nó run run. - Tôi sẽ nói… chỉ cần là Thanh Linh hỏi tôi, thì dù là điều gì tôi cũng sẽ nói….- Nhật Nam nhìn nó, đôi mắt đầy tình cảm chân thành. Thanh Linh run run, đôi mắt nó đã muốn khóc, nó cúi mặt xuống: - Tôi….tôi ghét tất cả những điều này…. Tôi ghét tất cả những sự thật về cậu…Tôi thực sự ghét….- giọng nó run run Nó bắt đầu khóc. - Vì sao cậu lại trở nên xa cách với tôi như vậy? cậu thực sự… quá khác với tôi…- Linh nghẹn ngào, nó không thể giữ được những bức xúc đang dâng lên trong lòng. - Nhưng….tôi lại thích cậu… Tôi thực sự thích cậu.- con tim nó đang thổn thức. Nhật Nam tròn mắt nghe những gì nó đang nói. - Tim tôi như muốn ngừng đập khi cậu hôn và nói thích tôi…. Tôi đã rất nhớ cậu… rất nhớ cậu khi cậu bỏ đi…. Đôi vai nó run lên trong tiếng khóc. Một bàn tay khẽ chạm lên má nó… Một nụ hôn đến bất ngờ… Đôi môi Nhật Nam thật ấm, đôi tay cậu vững chắc như truyền cho nó thêm can đảm. Nhật Nam nhìn vào mắt nó: - Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh… Tôi sẽ trở lại là Nhật Nam thuộc về nơi này… Tôi nhất định sẽ làm thế và cậu phải đợi tôi.. - Hãy hứa là cậu sẽ đợi tôi…. Nó khẽ gật đầu, Nhật Nam ôm chặt lấy nó, ở trong vòng tay cậu nó cảm thấy yên bình. Nó sẽ đợi… Sẽ đợi dù không biết là sẽ đợi đến bao giờ…. Chỉ cần Nhật Nam hứa sẽ trở về thì nó sẽ đợi… Chương 8 Sáng hôm sau. Trường Union. Lớp 11a. - Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to. Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười: - Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới! Cả
lớp đều hướng mắt ra cửa. Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ… Con gái bắt đầu xôn xao…. Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt…. Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười. Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay. Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến… - Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ! Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ. - Hura…!!!! - Cô ấy xinh quá! - Cứ như búp bê vậy ! - Giọng nói cũng dễ thương nữa… - Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé ! - Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép. Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh. - Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ? Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong manh khiến cho người ta muốn được chở che. Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười : - Cậu giúp đỡ mình nhé ! Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp : - Ừm…. Với nó, mọi cô gái yếu ớt đều cần được bảo vệ. Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữa đều vây quanh hỏi han Bảo Ngọc. Cô bé cũng rất vui vẻ kể cho mọi người nghe những câu chuyện của mình, thái độ cởi mở của Bảo Ngọc làm cả lớp quý mến. - Wa….nghĩa là trước khi về đây, cậu học ở nước ngoài à ? - Ừm… - Ngọc khẽ đáp - Bên đó chắc chắn là tuyệt hơn ở đây rất nhiều lần !...- cô bạn tỏ ý ngưỡng mộ. - Nhưng… nhưng mình thích học ở đây hơn !- Ngọc mỉm cười hiền dịu - Sao thế ? - Vì…vì…- Ngọc đỏ mặt-… ở đây có người Ngọc thích ! - Waaaaaaaaa !!!!!- tất cả cùng đồng thanh kêu lên. Thanh Linh ngồi im nãy giờ, nó bỗng thấy tim mình giật thót. - Người Ngọc thích là ai thế ????- tất cả cùng tò mò. Bỗng nó đứng phắt dậy : - Xin…xin lỗi…mình phải đi đến văn phòng hội… Thanh Linh vội bước đi thật nhanh, một cảm giác dâng lên làmnó thấy tim mình đau nhói. Một bóng người đi tới làm nó đứng khựng lại ở cửa lớp. Nó ngước mắt lên, giật mình nhìn thấy Nhật Nam.
hai đứa trẻ mới chỉ 7 tuổi làm cái lễ đính hôn vớ vẩn đó được ! con bây giờ đã 17 tuổi biết suy nghĩ và không cần có trách nhiệm với hành động của một đứa nhóc chưa biết nghĩ ! Với Ngọc con chỉ coi nó là một cô em gái ốm yếu, cần chăm sóc ! con không bao giờ nghĩ gì thêm ! Ba đừng ép con, cả con và Ngọc sẽ rơi vào đau khổ mà thôi ! - Vì cô bé đó đúng không ? Nguyễn Thanh Linh…- ông khẽ trầm giọng xuống. Nhật Nam cảm thấy có một luồng điện xẹt qua tim mình, ba cậu là người có thể làm mọi điều mà ông muốn và đủ khả năng làm mọi thứ chạy trong quỹ đạo của mình. - Sao…sao ba biết cô ấy ? - Con đừng tưởng ba để cho con đi thì ba sẽ để mặc con. Con làm gì hàng ngày ba đều biết… - Ba theo dõi con? - Ba chỉ muốn biết con trai của ba sẽ trưởng thành lên như thế nào? Con là người sống quen trong nhung lụa, ba muốn con về đó học chỉ là để con học thêm về cuộc sống này, hiểu những người không giống như con
và hi vọng một ngày con đủ khả năng gánh vác lại sự nghiệp mà ba đã cố gắng xây dựng… Ba đã rất vui mừng khi con hòa nhập nhanh được vào cuộc sống đó, đi tìm hiểu và học hỏi rất nhiều, làm từ thiện và thân thiên với người già trẻ nhỏ… Không hổ danh con là con trai của ba… Giọng ông đều đều… - Cô bé Thanh Linh đó là một người phản chiếu lại cuộc sống của con, con mạnh mẽ và đầy quyền lực cô bé ấy yếu đuối và phải tự dựa vào sức mạnh của mình; con có tất cả còn cô bé đó phải đấu tranh cho sự sống của mình; con yên bình thản nhiên, cô bé đó đầy nhiệt huyết và sức sống…. Ba rất mừng khi con có người bạn như vậy, sẽ chỉ cho con biết muốn tồn tại sẽ phải vươn lên như thế nào! Một con người thuần khiết… Nhật Nam nghe ba mình khen Thanh Linh mà mắt to ngạc nhiên. - Nhưng tình cảm giữa hai đứa thì…. Không thể được!- ông ngước lên nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt mệnh lệnh- Người mà con chọn chỉ có thể là Bảo Ngọc! - Con chỉ có thể coi cô ấy là em gái! - Chúng ta nợ gia đình Bảo Ngọc! Bản thân con nợ họ! Ba mẹ Bảo Ngọc đã hi sinh mạng sống để cứu con, món nợ đó con không thể không trả. - Con biết điều đó! Nhưng như vậy không có nghĩa là con phải cưới Bảo Ngọc! Con có thể coi Ngọc là em gái và chăm sóc cho Ngọc suốt đời, giúp Ngọc tìm được hạnh phúc nhưng con không thể yêu cô ấy!!!- mặt Nhật Nam đã đỏ bừng vì tức giận. - Nhưng Ngọc nó yêu con, con cũng biết nó bị bệnh tim… Con đừng làm nó phải sốc! - Đó chính là do ba!- Nhật Nam hét lên- Chính ba đã luôn nhồi nhét vào đầu Ngọc rằng con sẽ là người cưới cô ấy và luôn ở bên cô ấy! Chính ba gây ra cảnh tréo ngoe này! Không phải là con! - Dù là ai thì sự việc cũng đã đến nước này rồi- ông vẫn bình tĩnh, đôi mắt ông buồn rầu nhìn những biểu hiện đau khổ trên mặt Nhật Nam- Chẳng lẽ con lại muốn nhìn thấy Bảo Ngọc phải đau đớn hay đột quỵ vì chính con? Câu nói này đã rút hết mọi phản kháng trong Nhật Nam. Cậu run run bám chặt vào thành ghế cho khỏi ngã. Cậu nợ Bảo Ngọc món nợ ân tình với ba mẹ cô ấy- người đã hi sinh mạng mình để cứu cậu, làm sao cậu có thể hại con của họ. Cậu đồng ý đến sống ở một nơi khác cũng chính vì cậu muốn Ngọc xa cậu, tìm được tình yêu của mình. Cậu không yêu Ngọc, làm sao có thể là người mang đến hạnh phúc cho cô ấy! Còn Thanh Linh, một tình yêu còn chưa kịp bắt đầu…. Trái tim cậu đau thắt như có ai đang xẻ nó làm đôi… Người đàn ông ngồi im lặng lẽ nhìn con trai mình. Ông thương cho nó với mối tình mới chớm nở nhưng nó sẽ phải học cách trở thành một người đàn ông và có trách nhiệm với tất cả mọi người xung quanh mình, nhất là Bảo Ngọc, con bé từ khi ba mẹ nó mất nó đã luôn coi Nhật Nam là chỗ dựa duy nhất của mình. Ông vẫy tay gọi người quản gia: - Ông mau đưaNhật Nam về phòng, nhớ canh giữ cẩn thận! Tôi không muốn nó bỏ trốn! Còn lại một mình, ông Trung nhìn ra bên ngoài, trời đang tối dần. Ông nghĩ đến người vợ đã khuất của mình “ Nếu bà còn sống có lẽ bà sẽ biết nên làm gì?”. Ông nghĩ đến hai người bạn thân thiết của mình, hai người đã hi sinh mạng mình để cứu đứa con trai bé bỏng mới chỉ 6 tuổi của ông trong một tai nạn trên núi, sau đó
họ còn để lại toàn bộ tài sản sát nhập với công ty của ông. Nhờ có họ, ông mới có thể gây dựng tập đoàn Lotus lớn mạnh như bây giờ. Ông đã luôn tự hứa với lòng sẽ chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của họ. Nhớ lại ngày đầu tiên khi hai đứa nhỏ gặp nhau, Nhật Nam đã tỏ ra rất trưởng thành và trở thành chỗ dựa cho nỗi đau mất mát của nó. Con bé luôn bám lấy Nhật Nam và quen với sự hiện diện của thằng bé trong cuộc sống của nó… đến mức bây giờ ông sợ nó sẽ đột quỵ nếu Nhật Nam rời xa nó… Ông Trung thở dài, chưa bao giờ ông thấy làm cha khó như bây giờ! Dù bây giờ Nhật Nam cảm thấy hận ông, nhưng có lẽ cậu cũng hiểu điều ông làm là đúng đắn và cậu sẽ phải học cách chấp nhận nó. Bảo Ngọc đứng ngoài cửa, nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện… Giống như những câu chuyện hai người đã nói suốt những ngày qua, nó buồn vì Nhật Nam vẫn không thay đổi ý định… Sau khi Nhật Nam đi khỏi, dựa lưng vào tường nhìn cái bóng cậu đã đi khuất, nó gõ cửa và bước vào trong. - Con chào bác! – Ngọc mỉm cười. - Con ngồi xuống đây! – Ông Trung hiền từ. Nhìn thấy những nét buồn trên gương mặt nhăn nheo của ông Trung, nó cảm thấy chạnh lòng. Nó mất ba mẹ từ rất sớm, từ cái tuổi mà mà nó cảm tưởng như nó sẽ chết nếu phải xa ba mẹ. Nhưng cuối cùng thì nó cũng đã vượt qua nhờ có ông và nhờ Nhật Nam. Ngọc đã sớm coi ông Trung là người cha của mình. Ông cũng luôn chăm sóc và bảo bọc cho nó như một đứa con bảo bối của mình đúng như cái tên của nó- một viên ngọc quý! Nếu tình cảm gia đình đến với nó dễ dàng bao nhiêu thì tình yêu đối với Nhật Nam cũng dễ dàng như vậy. Từ khi ba mẹ nó mất, Nhật Nam là người duy nhất nó muốn ở bên cạnh. Nó nhớ như in tất cả những kỉ niệm hai đứa đã có với nhau, những lần chạy nhảy rong chơi, những quyển sách mà Nhật Nam dạy nó học, những câu chuyện Nhật Nam kể với nó, những lần Nhật Nam lo lắng chăm sóc khi nó trở bệnh… Tất cả… tất cả làm nên một tình yêu mà nó biết cả đời nó cũng không muốn thay đổi. Ngọc cũng biết ngay khi nhận ra tình cảm khác lạ mà nó dành cho Nhật Nam, cậu đã chọn cách sống xa nó… Đã hơn một năm trôi qua, nó cũng đã mong cho cậu được hạnh phúc và cũng cầu chúc cho mình như vậy. Nhưng nó vẫn hi vọng Nhật Nam sẽ cảm nhận được cậu yêu nó nếu rời xa nó… Và bây giờ sự thật thì đã ngược lại, nó vẫn mãi chỉ là một cô em gái. Nếu nó không để Nhật Nam đi, cậu không gặp được cô gái đó thì có lẽ nó sẽ là người được ở bên cậu. Nhưng bây giờ thì cậu đã gặp được Thanh Linh… Không có Nhật Nam, nó thật sự sợ nó sẽ không sống nổi… Nước mắt nó chợt rơi…. Ông Trung thở dài, ông cầm lấy bàn tay nó. Ngọc là một cô gái tốt và yếu đuối, mỏng manh như ngọn cỏ, ông thực sự mong Nhật Nam có thể hiểu và chọn Ngọc. - Con đừng khóc! Bác đã nhốt Nhật Nam lại rồi… Sớm muộn gì nó cũng sẽ nghĩ thông! Ngọc khẽ lắc đầu. - Con nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu bác ạ… Anh ấy sẽ phản đối đến cùng…. Ông Trung thở dài. - Bác… không biết nói gì để xin lỗi con… - Bác hãy để cho anh ấy quay về đó đi… - Sao?- ông Trung ngạc nhiên- Con muốn bác cho nó quay lại đó? - Vâng…- Ngọc khẽ đáp- Cứ như thế này sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ tìm cách phản đối… Bác hãy để anh ấy về đó đi! Hãy để anh ấy ra đi một cách tự nguyện. Con cũng sẽ chuyển về đó.. Con sẽ giành lấy anh ấy bằng mọi giá! Ngọc cắn chặt môi. Ông Trung thở dài: - Con phải cẩn thận. Bác sẽ cho người trông nom hai đứa. - Vâng…. **************************************** Thanh Linh gục mặt xuống bàn, mắt lim dim. Mấy hôm nay nó cảm thấy bất kì lúc nào rảnh là nó có thể ngủ ngay được. Nó đã đi tìm một công việc mới trong một cửa hàng sách, không đông khách lắm nhưng riêng việc bê những chồng sách nặng trịch rồi sắp xếp lên giá cũng đủ quay nó mệt dừ người rồi. Ít nhất lương ở đó cũng khá… Nhật Nam vẫn chưa quay về dù đã 3 tuần lễ trôi qua! Nó luôn tự hỏi là cậu đã đi đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nó chẳng biết gì về cậu cả nên dù có muốn, nơi duy nhất nó có
thể đến là căn nhà lúc nào cũng không có người mở cửa. Nó vẫn chờ vì nó tin những gì Nhật Nam đã nói với nó trước khi đi, nhưng nếu lâu quá nó sợ nó sẽ quên giọng nói của cậu mất… Thanh Linh thở dài…. Đôi mắt nó mơ màng… Nó ngủ rất ngon… Có tiềng ồn ào bên ngoài nhưng nó không nghe thấy gì cả ! Cạch ! Rầm rầm rầm !!!!!!! Những tiếng bước chân đi như nện xuống sàn làm nó nheo mắt, đầu nó đau nhức vẫn muốn tiếp tục ngủ. - Chị Linh !!! Dậy…dậy mau !!!!! Linh bị nhỏ Lan kéo dậy khỏi bàn một cách bạo lực, nó nheo mắt, nhay nhay trán hỏi lơ đãng : - Sao thế ? Chị đang ngủ ngon mà… - Chị ơi !!! Anh Nhật Nam đến lớp rồi !! Hả ? Giống như nó vừa nghe thấy một tiếng sét rất lớn vậy, mắt nó mở to tỉnh cả ngủ, tim nó chợt ngừng đập vài s khi nghe đến cái tên đó. Nó nhìn nhỏ Lan đang phấn khởi nhìn nó : - Nhật Nam…đến lớp rồi à ? Có thật không ?- Linh bật dậy khỏi ghế ! - Thật đấy ! Chị đến lớp 11b mà xem ! Em vừa nhìn thấy anh ấy còn vẫy tay chào em mà ! Thanh Linh chạy vụt ra cửa lớp, vừa ngoặt ra cửa nó đã đâm sầm vào một người , mũi nó đập vào ngực người đó đau điếng. - Ui da…. !- nó kêu lên. Linh sây sẩm mặt mũi, nó phải chống hai tay vào ngực người đó cho khỏi ngã, một đôi tay nắm chặt lấy hai bả vai nó. - Cậu đi đâu mà vội thế ? Giọng nói quen thuộc cất lên làm Thanh Linh khẽ thót một cái trong tim. Nó quên luôn cả cái đau dần dần ở mũi, mắt nó mở to hết cơ, nó thấy mình đang run run, nó ngước mắt lên nhìn. Nhật Nam đang ở trước mắt nó…. Đúng là cậu ấy… ! Cậu ấy đang cười… - Cậu không sao chứ ?- Nhật Nam mỉm cười. - Tôi….tôi… Không thể tin được là Nhật Nam đangthực sự ở trước mặt nó, nước mắt nó đang chuẩn bị trào ra…. Bỗng Nhật Nam kéo nó thật mạnh ! Tay cậu ôm thật chặt đầu nó vào ngực mình, cậu nói thật khẽ : - Bình tĩnh, Thanh Linh….không được khóc ! Cúi mặt xuống tai nó, cậu nói thật nhỏ chỉ mình nó nghe thấy : - Tôi đang bị theo dõi… cả cậu cũng vậy… Thanh Linh khẽ giật mình, nó cố nín không khóc. Giọng Nhật Nam vẫn nói đều đều : - Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu… Cậu phải chờ tôi… Tôi sẽ giải thích mọi chuyện… Bây giờ cậu phải tin tôi... Linh khẽ gật đầu. Nhật Nam khẽ đẩy nó ra : - Lần sau cậu đi phải cẩn thận ! Không có tôi cậu đã ngã mất rồi đấy ! Vỗ nhẹ lên vai nó, cậu bước đi…. Thanh Linh nhìn theo, một người đàn ông to lớn trong bộ vest màu xám đi theo cậu. Đi qua Thanh Linh, ông ta nhìn nó rồi cũng mỉm cười bước đi. Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế ? Đột nhiên nó thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt buồn và nụ cười kém tươi. Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam mà thấy ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là được, nó khẽ mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi ! Nước mắt khẽ rơi xuống mằn mặt trên môi, nó cũng không hiểu sao lại khóc, chắc là nó đang vui quá đó mà! 3 ngảy trôi qua… Nó không có cơ hội nào nói chuyện với Nhật Nam… Ngày nào cậu cũng đến lớp và ngồi im đó… Người đàn ông không lúc nào cách cậu quá 3 bước. Mỗi giờ ra chơi Thanh Linh đều đi tuần qua để nhìn Nhật Nam, khuôn mặt cậu thản nhiên như suy nghĩ đến điều gì đó xa lắm. Nó khẽ thở dài, cậu đã bảo nó đợi thì nó nên đợi vậy… Nhưng thật sự trong lòng nó có quá nhiều câu hỏi, nó rất muốn hỏi và rất muốn biết, rất muốn được giúp đỡ cậu… Chương 7 Giờ thể dục…. Các bạn gái ngồi xúm lại bàn tán xôn xao… Các bạn nam đang đá bóng… Thanh Linh ngồi bên cạnh nhóm con gái những không muốn tham gia bàn luận gì cả, nó dựa lưng vào tường, ngước lên nhìn bầu trời nắng nhẹ, nó thở dài mệt mỏi. Không biết đến bao giờ nó mới được nói chuyện với Nhật Nam ? Cái khoảng cách giữa hai người làm nó thấy bức bối ! Xoẹt !!!!!!!!!!!br/brroot>
/> Một cái bóng đang xoẹt tới…. Đôi mắt nó mở to rồi theo phản xạ nó bật ngay dậy… Binh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một tiếng va chạm lớn nổ ra ! Tay nó đang chặn một quả bóng lao tới với tốc độ tên lửa… Tay nó run run…. Trán lấm tấm những giọt mồ hôi… Thật sự là rất đau ! - Cảm…cảm ơn cậu Thanh Linh…- một giọng nữ run rẩy. Cô nàng đang ngồi phệt dưới tay nó. Không có nó kịp thời chặn quả bóng đó lại, nguy cơ là cô nàng đã bị ngất xỉu rồi cũng nên. - Không có gì !- nó khẽ đáp, mặt nó đã chuyển sang màu tái. Mấy tên con trai bắt đầu chạy lại. - Trời !!! Xin lỗi !! Tớ không để ý quả bóng… - Cậu có sao không Thanh Linh ? - NÀY!!!- Nó hét lên- CÁC CẬU ĐÁ BÓNG THẾ HẢ? NẾU KHÔNG CÓ TÔI THÌ CÔ ẤY ĐÃ PHẢI VÀO VIỆN RỒI!!! MẮT MŨI CÁC CẬU ĐỂ ĐÂU THẾ HẢ? Mặt nó đỏ bừng vì giận, nó đang cố ngăn cơn đau ở cánh tay đang lan ra làm bủn rủn chân tay. Nghe nó quát, đứa nào cũng cúi mặt nhận lỗi. Thanh Linh quát to hơn: - TÔI SẼ VÀO GỌI THẦY THỂ DỤC! CÁC CẬU ĐỨNG IM ĐÓ CHUẨN BỊ CHỊU PHẠT ĐI! Rồi nó hằm hằm bỏ đi… Ngay sau khi khuất sau bức tường, chân nó khuỵu xuống, người nó run rẩy, phải dựa vào tường nó mới đứng vững được. Đau! Thật sự là đau quá! Thanh Linh cắn môi thật chặt, nó phải cố lết được đến phòng y tế ! Chợt nó thấy mình bị nhấc bổng lên ! - Á !!! Nó giật mình ngước lên nhìn và thấy Nhật Nam. - Yên nào ! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện !- Nhật Nam mỉm cười. - Nhưng… nhưng…- má nó nóng bừng. Nó vội nhìn đằng sau Nhật Nam nhưng người đàn ông không đứng ở đó. Nhận thấy nó đang nghĩ gì, Nhật Nam cười : - Đừng lo ! Tôi cắt đuôi ông ta rồi…Bây giờ chúng ta phải chạy thật nhanh khỏi đây ! Nên…cậu đừng quẫy trên tay tôi !- cậu nhìn nó bằng ánh mắt đắm đuối. Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, mắt nó rơm rớm… ***************************** Bệnh viện. - Phù…- ông bác sĩ thở ra nhẹ nhõm- may mà không bị gãy xương, chỉ bị sưng một thời gian thôi… cháu nhớ đến thay băng thường xuyên nhé ! - Vâng !- Linh vui vẻ đáp, đúng là tay nó đã đỡ đau hẳn. Nhìn xuống cánh tay bị băng kín của mình, nó khẽ cử động đầu ngón tay. Phù.. !!! May quá ! Nó vẫn có thể cầm bút. Nó bước ra ngoài, Nhật Nam đang ngồi ở ghế chờ đợi nó. Nhìn thấy nó, cậu đứng dậy : - Tay cậu sao rồi ?- Nhật Nam lo lắng hỏi. - Không sao ! Băng lại rồi…- nó mỉm cười- Mà sao cậu lại ở đó ? - Cửa sổ lớp tôi nhìn xuống sân thể dục mà… Va chạm mạnh như vậy ai mà không nghe thấy chứ ! Nhìn mặt cậu là tôi biết…Tôi đã phải giả vờ đến nhà vsinh rồi trèo cửa sổ trốn ra đấy! - Ừm…cảm ơn cậu… - Sao cậu phải cố chịu đau làm gì ? - Tôi….chỉ không muốn các bạn lo lắng… Hơn nữa, cũng không chảy máu mà… -Thật là hết biết ! – Nhật Nam thở dài. Thanh Linh cúi mặt xuống, nó chợt thấy ngượng, tim nó đập thật nhanh… Nó có rất nhiều điều để hỏi Nhật Nam nhưng khi đối diện với cậu thì trí khôn của nó dường như bay đi đâu hết. Nhật Nam tóm lấy tay nó : - Đi thôi! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu!- cậu mỉm cười. - Ừm… tôi cũng thế…- nó khẽ đáp! ***************************** - Sao lại là nhà cậu? Ông ta có thể quay về đây bất cứ lúc nào ?- Thanh Linh thảng thốt. Nhật Nam mỉm cười, ấn nó ngồi xuống ghế : - Không đâu ! Ông ta sẽ không nghĩ đến việc tôi dám về nhà mà sẽ đôn đáo chạy đi tìm khắp nơi… Đây thực ra lại là nơi an toàn nhất…. Nhật Nam đặt một lon nước trước mặt nó. - Cậu nói đi….tất cả chuyện này là thế nào ?- Thanh Linh nhìn Nhật Nam
bằng đôi mắt buồn rười rượi.- Từ đầu đến cuối vẫn là tôi chẳng biết gì về cậu hết… Nhật Nam bước đến, cậu khẽ lau những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy xuống má nó. - Tôi sẽ kể cho cậu…về tôi…. Thanh Linh im lặng, nó chăm chú nghe câu chuyện của Nhật Nam…
30 phút trôi qua…. - Khoan đã…- nó hoang mang- Nói như vậy nghĩa là ba cậu biết tôi ???? - Ừm… về cơ bản là biết khá rõ. - Axxxx !!! Sao cậu có thể làm bộ mặt thản nhiên đó chứ !!- Nó hét lên, cốc vào đầu Nhật Nam. - Cậu bạo lực quá đấy !- Nhật Nam xoađầu. Thanh Linh định nói thêm nhưng đôi mắt Nhật Nam dường như đã đi xa hơn, cậu tiếp tục kể : - Tôi hiểu rất rõ về ba… Ông ấy có thể làm được những điều không thể ! Mặc dù tôi biết rõ điều đó, biết rõ rằng ba sẽ kiểm soát tôi nhưng tôi đã lơ là…- Nhật Nam nhìn Thanh Linh- Tôi đã lơ là cậu cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của ông ấy… - Tôi không bao giờ trách ba… Tất cả những gì ông làm đều đúng! Ông dạy cho tôi cách học, cách sống, dạy tôi tất cả những kĩ năng cần thiết để trở thành một quý ông hoàn hảo. Ông chỉ cho tôi thấy thế giới này cần những con người như thế nào? Ông đưa tôi đến đây cũng vì muốn dạy cho tôi cách trưởng thành hơn… Ba tôi là một người biết nhìn xa… - Bảo Ngọc….- giọng cậu trầm xuống- là một câu chuyện của một món nợ ân tình… Tôi nợ ba mẹ Ngọc mạng sống của mình… Ngọc bị suy tim, nó luôn coi tôi là người duy nhất của cuộc đời mình. Từ nhỏ nó đã không chịu rời xa tôi rồi… Tôi đã luôn chăm sóc nó như một cô em gái bé bỏng mà mình hằng mong ước… - Nhưng con bé không muốn dừng lại ở đó…. Những câu chuyện cứ tiếp diễn, Thanh Linh cúi mặt xuống… Nó có cảm giác nó đang nghe câu chuyện về một ai đó chứ không phải Nhật Nam…. Trước đây Nhật Nam với nó gần gũi bao nhiêu thì bây giờ cậu xa cách bao nhiêu… Giống như cậu là một người ở một thế giới khác và bây giờ cần quay về thế giới đó. - Như vậy….- nó khẽ hỏi-… Bảo Ngọc sẽ đến đây? - Con bé nói với tôi như vậy… Nhưng tôi cũng không biết là lúc nào? - Và ba cậu sẽ canh chừng không cho cậu lại gần tôi… - Về cơ bản là như vậy…. …………………. Nhận thấy sự im lặng của nó, Nhật Nam lo lắng: - Cậu không sao chứ? - Cậu nghĩ…tôi không sao à?- nó ngẩng mặt lên, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đầy giận dữ, hai má đỏ bừng, mím chặt môi lại.- VÌ SAO CẬU CÓ THỂ GIẤU TÔI NHIỀU VÀ LÂU NHƯ VẬY?- Nó túm lấy cổ áo Nhật Nam, hét lên. - Vì cậu đâu có hỏi tôi….- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn - Tôi hỏi thì cậu có nói không?- Nó run run. - Tôi sẽ nói… chỉ cần là Thanh Linh hỏi tôi, thì dù là điều gì tôi cũng sẽ nói….- Nhật Nam nhìn nó, đôi mắt đầy tình cảm chân thành. Thanh Linh run run, đôi mắt nó đã muốn khóc, nó cúi mặt xuống: - Tôi….tôi ghét tất cả những điều này…. Tôi ghét tất cả những sự thật về cậu…Tôi thực sự ghét….- giọng nó run run Nó bắt đầu khóc. - Vì sao cậu lại trở nên xa cách với tôi như vậy? cậu thực sự… quá khác với tôi…- Linh nghẹn ngào, nó không thể giữ được những bức xúc đang dâng lên trong lòng. - Nhưng….tôi lại thích cậu… Tôi thực sự thích cậu.- con tim nó đang thổn thức. Nhật Nam tròn mắt nghe những gì nó đang nói. - Tim tôi như muốn ngừng đập khi cậu hôn và nói thích tôi…. Tôi đã rất nhớ cậu… rất nhớ cậu khi cậu bỏ đi…. Đôi vai nó run lên trong tiếng khóc. Một bàn tay khẽ chạm lên má nó… Một nụ hôn đến bất ngờ… Đôi môi Nhật Nam thật ấm, đôi tay cậu vững chắc như truyền cho nó thêm can đảm. Nhật Nam nhìn vào mắt nó: - Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh… Tôi sẽ trở lại là Nhật Nam thuộc về nơi này… Tôi nhất định sẽ làm thế và cậu phải đợi tôi.. - Hãy hứa là cậu sẽ đợi tôi…. Nó khẽ gật đầu, Nhật Nam ôm chặt lấy nó, ở trong vòng tay cậu nó cảm thấy yên bình. Nó sẽ đợi… Sẽ đợi dù không biết là sẽ đợi đến bao giờ…. Chỉ cần Nhật Nam hứa sẽ trở về thì nó sẽ đợi… Chương 8 Sáng hôm sau. Trường Union. Lớp 11a. - Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to. Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười: - Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới! Cả
lớp đều hướng mắt ra cửa. Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ… Con gái bắt đầu xôn xao…. Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt…. Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười. Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay. Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến… - Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ! Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ. - Hura…!!!! - Cô ấy xinh quá! - Cứ như búp bê vậy ! - Giọng nói cũng dễ thương nữa… - Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé ! - Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép. Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh. - Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ? Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong manh khiến cho người ta muốn được chở che. Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười : - Cậu giúp đỡ mình nhé ! Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp : - Ừm…. Với nó, mọi cô gái yếu ớt đều cần được bảo vệ. Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữa đều vây quanh hỏi han Bảo Ngọc. Cô bé cũng rất vui vẻ kể cho mọi người nghe những câu chuyện của mình, thái độ cởi mở của Bảo Ngọc làm cả lớp quý mến. - Wa….nghĩa là trước khi về đây, cậu học ở nước ngoài à ? - Ừm… - Ngọc khẽ đáp - Bên đó chắc chắn là tuyệt hơn ở đây rất nhiều lần !...- cô bạn tỏ ý ngưỡng mộ. - Nhưng… nhưng mình thích học ở đây hơn !- Ngọc mỉm cười hiền dịu - Sao thế ? - Vì…vì…- Ngọc đỏ mặt-… ở đây có người Ngọc thích ! - Waaaaaaaaa !!!!!- tất cả cùng đồng thanh kêu lên. Thanh Linh ngồi im nãy giờ, nó bỗng thấy tim mình giật thót. - Người Ngọc thích là ai thế ????- tất cả cùng tò mò. Bỗng nó đứng phắt dậy : - Xin…xin lỗi…mình phải đi đến văn phòng hội… Thanh Linh vội bước đi thật nhanh, một cảm giác dâng lên làmnó thấy tim mình đau nhói. Một bóng người đi tới làm nó đứng khựng lại ở cửa lớp. Nó ngước mắt lên, giật mình nhìn thấy Nhật Nam.