Teya Salat
Truyện Teen - Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Truyện Teen - Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

những gì đang diễn ra trên sâu khấu bên kia. “Hả?” Khả Hân mù mờ không biết phải xoay xở thế nào. “Yên tâm đi, mình sẽ kéo mọi người quay lại”, Hạ Mạt mỉm cười, “Chỉ cần cho mình biết cậu muốn biểu diễn trước hay sau thôi”. “Mình…” Sự bình tĩnh của Hạ Mạt chính là cọng rơm cuối cùng cô có thể tóm được, Khả Hân cố gắng không nghĩ thêm gì nhiều nữa. Phản ứng đầu tiên là muốn biểu diễn sau, không có khán giả xem thật đáng sợ, nếu Hạ Mạt lên sân khấu có thể kéo được khán giả tới xem… Nhưng, không được, Hạ Mạt lúc nào hát cũng… cô ấy ra sân khấu ngộ nhỡ, nói không chừng tới lúc ấy cô ấy biểu diễn xong muốn khán giả kéo tới lại càng khó… Khả Hân cắn răng, “Mình trước”. “Được”. Hạ Mạt gật đầu, cầm lấy ngay micro đi ra giữa sâu khấu. Khả Hân kinh ngạc, vừa xong đã bảo là mình ra sân khấu trước, sao cô ta lại đi ra luôn vậy? Cầu vồng bảy sắc. Óng ánh sắc màu. Dưới nắng vàng rực rỡ, cầu vồng thủy tinh chiếu bảy sắc màu huyền ảo. Bên trái chiếc cầu vồng, sân khấu phông nền màu cam, một cô gái cầm micro đi ra. Cô gái đó mặc chiếc váy xanh biển đậm, da trắng như ngà, mái tóc dày như rong biển được buộc dối, đôi mắt bình lặng như mặt biển xanh. “Xin chào mọi người!” Cô gái mỉm cười nhìn xuống dưới sân khấu. Yên lặng. Dưới sân khấu vắng lặng không một bóng người. Nhưng

cô gái vẫn cười như đang đứng trước mặt một biển người ồn ào náo nhiệt, cô nâng cao giọng thánh thót vui vẻ: “Hôm nay thời tiết tuyệt quá, một ngày đẹp trời để đi mua sắm! Đi mua sắm, bạn không những cần thời tiết đẹp mà còn mong các cô gái trong các cửa hàng phục vụ bạn nhiệt tình và nhất thiết bạn còn phải cần đến tâm trạng vui vẻ, hưng phấn, thoải mái! Sau đây, chúng tôi sẽ mời Khả Hân – cô ca sĩ mới xuất sắc – tặng ngay quý vị một bài hát! Bài hát rất tuyệt
có tựa Ánh mặt trời!” Giọng nói Hạ Mạt nhẹ nhàng mà mạnh mẽ hiên ngang. Ngữ điệu đầy nhiệt tình hoạt bát! Hầu như tất cả khán giả sân khấu phía đối diện đều nghe thấy. Lúc này, Phan Nam đã hát xong đang xuống sân khấu, đến lượt Ngụy Nhân. Tiếng hát của Ngụy Nhân rất hay, nhưng cách thể hiện lại kém, đương lúc chán nản gặp ngay những lời nói đầy kích động của Hạ Mạt, thế là một số khán giả lập tức quay người bỏ sang xem sân khấu bên kia. “Hôm nay là lần đầu tiên Khả Hân chính thức biểu diễn trên sân khấu trước mặt khán giả đó! Khả Hân không chỉ sở hữu một gương mặt dịu dàng đáng yêu, cô còn có một giọng hát cũng ngọt ngào không kém. Chỉ có điều…”. Cô gái cố ý ngừng lại một lúc, nháy mắt bộ dạng làm tếu với khán giả đang từ từ kéo đến tụ tập phía dưới sân khấu, “Chỉ có điều vì đây là lần đầu tiên biểu diễn, Khả Hân có đôi chút căng thẳng lo lắng!”. Khán giả cười ồ lên. Tiếng cười đầy thiện ý. Cô gái cầm micro trên sân khấu gật đầu vỗ tay, cao hứng nói: “Nào! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay chân thanh nhất đón chào Khả Hân! Nhiệt tình cổ vũ cho cô ấy!” Tiếng vỗ tay vang dậy. Khán giả phía dưới sân khấu hoàn toàn bị hấp dẫn trước giọng nói nhiệt tình đầy kích động của Hạ Mạt, ánh mắt họ chuyển từ sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội sang sân khấu quảng cáo kem dưỡng da chống nắng, cùng lúc họ vỗ tay cổ vũ cho sự xuất hiện của Khả Hân. Ban nhạc chơi khúc dạo đầu. Nụ cười rạng rỡ tràn đầy trên gương mặt, Hạ Mạt đưa tay phải về phía Khả Hân đang đứng bên sân khấu. Mọi ánh mắt đều phải hướng theo. Khả Hân dịu dàng ngọt ngào trong bộ váy công chúa bồng bềnh màu phấn hồng e thẹn đi ra sân khấu. Vào lúc này, sân khấu bên kia chỉ còn lại một vài khán giả nán lại tiếp tục xem Ngụy Nhân hát. Trong chiếc Porsche. Chiếc nhẫn hồng ngọc giữa ngón tay Thái Ni lấp lánh, ánh mắt anh ta không rời Hạ Mạt đang yên lặng đứng một góc sân khấu xa xa. “Một cô gái thông minh!”, Nhã Luân khen ngợi, “Cô ta sử dụng cách có hiệu quả trực tiếp. Cái kiểu rao mời này thu hút được sự chú ý của khán giả rất tự nhiên, không gượng gạo mà lại động lòng người khiến khán giả không thể không có sự yêu thương trìu mến, cũng không đến nỗi ép buộc chờ đợi một Khả Hân xuất hiện phải cực kỳ xuất sắc”. “Đích thực là một cô gái thông minh”, Jam phụ họa, “Tránh lúc Phan Nam đang biểu diễn, nhân lúc thực lực bên đó đang suy giảm mới giới thiệu Khả Hân lên sân khấu, cô ta cũng biết nắm thời co đấy chứ”. Nhã Luân tự dưng nghi ngờ: “Sao cô ấy không lên biểu diễn nhỉ? Đây là thời cơ tốt, cô ấy nhân lúc này lên biểu diễn không tốt hơn sao?” “Có lẽ bản tính cô ấy tốt bụng”, Jam vừa nói vừa lắc đầu. Bao nhiêu năm qua làm việc trong làng giải trí, Jam từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ dùng đủ mọi thủ đoạn để có được cơ hội tốt, có được địa vị, đâu có thấy mấy ai hiền lành tốt bụng, “hoặc có lẽ cô ấy vẫn không có cách nào để có thểcất tiếng hát trước đông người, vì thế mới để Khả Hân xuất trận trước”. Nhã Luân không nói gì. Có một linh cảm mách bảo cho anh hay Doãn Hạ Mạt không hề có những suy nghĩ trù tính trước, đó thuần túy chỉ do bản tính hiền lành tốt bụng của cô ấy mà thôi. Nhưng, tốt bụng là cái gì, trong thế giới showbiz đầy tranh giành, lấy đâu ra chút tốt bụng vụn vặt? “Dưới sân khấu không một bóng khán giả mà cô ấy chẳng chút lo sợ, ngày thường cô ấy rất kiệm lời, ít thân thiện vậy mà lên sân khấu lại nhiệt tình hoạt nào đến thế. Nhưng…”, Thái Nhi nhìn dán mắt vào Hạ Mạt đứng đằng xa”, “không hiểu nguyên nhân gì khiến cô ta không khắc chế nổi bản thân để cất được tiếng hát trước đám đông”. Nhã Luân và Jam nhìn nhau. Đúng vậy. Trước đây mọi người luôn nghĩ Hạ Mạt là con người khó gần, lời nói hành động luôn cẩn thận, e dè, ở những chỗ đông người cô ấy rất khó hòa nhập, vì thế cất tiếng hát cũng rất khó khăn. Nhưng những gì cô ấy thể hiện ngày hôm nay chứng tỏ cô hoàn toàn không phải là một cô gái e dè nhút nhát. Trên sâu khấu màu da cam. Khả Hân đã hát xong. Rải rác dưới sân khấu có tiếng vỗ tay, không nhiệt tình lắm. Trong lúc Khả Hân hát, nhiều khán giả đã bỏ đi, một số quay sang sân khấu bên cạnh xem Ngụy Nhân biểu diễn. Dù thế nào đi nữa cũng không có sai lầm gì lớn, khán giả dưới sân khấu cũng không đến nỗi vắng quá mức phải xấu hổ mất mặt. Khả Hân nhẹ nhàng thở phào nhìn về phía Hạ Mạt đang đứng bên sân khấu tỏ lòng biết ơn. Hạ Mạt mỉm cười nhìn Khả Hân vỗ tay. Trong lòng Khả Hân
ấm áp, thế rồi cô muốn học cách hồi nãy của Hạ Mạt để giới thiệu Hạ Mạt ra sân khấu biểu diễn. Nhưng khi ngó lại dưới sân khấu thấy mọi người đã tản đi gần hết, Khả Hân lại hoảng loạn nghĩ không ra phải nói cái gì, trong hốt hoảng cô chỉ nói vào micro được câu: “Tiếp theo đây… xin mời mọi người nghe Doãn Hạ Mạt biểu diễn…” Hình như không có ai nghe thấy tiếng nói của cô. Mọi người vẫn tiếp tục nhanh chóng tản đi. Khán giả dưới sân khấu còn lại không bằng một nửa hồi nãy, nhiều người cũng đã xoay người đang chuẩn bị bỏ đi sang sân khấu màu hồng phía bên kia xem Đới Tây biểu diễn. Đới Tây đã ra sân khấu. Tiếng hát Đới Tây trẻ trung dễ thương, chiếc váy trễ ngực, da trắng nõn nà mê hoặc lòng người. Đới Tây vừa hát vừa lắc lư những tư thế từ từ khoan thai. Càng nhảy chậm càng hấp dẫn, một nét đẹp sexy gợi cảm. Khán giả gần như ngạt thở. Ánh nắng màu vàng cam. Sân khấu màu cam rực sáng. Sân khấu yên tĩnh vắng lặng. Không tiếng vỗ tay, không tiếng hoan hô reo hò, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ bước ra sân khấu. Tinh thần bình tĩnh, nụ cười trên môi, chiếc váy xanh biển dưới ánh nắng nhẹ nhàng, thuần khiến, trông cô tựa nhe biển cả mênh mông. Chiếc micro trong tay, “Tôi xin hát tặng mọi người một bài hát mang tựa Kim cương”. Tiếng nhạc vang lên. Dưới sân khấu trống vắng, không một khán giả đứng xem, Hạ Mạt bình tĩnh đứng giữa sân khấu lặng ngắt như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình cô, Hạ Mạt lặng lẽ bắt đầu hát. … Nếu khóc lóc thỉnh cầu Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại. … Chàng mua kim cương vì cô ta Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta Cô ta là kim cương vô giá… Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền … Tiếng hát đó lặng lẽ, giọng hát cô đơn buồn bã nhưng tiết tấu nhịp điệu lại vô cùng vui vẻ dồn dập. Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu không một khán giả, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng hát của cô rõ từng chữ từng lời, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như không có, giấu đi tất cả nước mắt không để ai hay. “Bài hát này!” Trong chiếc Porsche, Thái Nhi rất kinh ngạc, anh ta dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt trên sân khấu

màu da cam, nét mặt đầy nghi hoặc. Jam cũng kinh ngạc như vậy, chú tâm nhìn Doãn Hạ Mạt. “Các anh đã nghe rồi à?” Nhã Luân không hiểu hỏi. Nhã Luân chưa bao giờ nghe bài hát này, anh cho rằng đây là bài hát mới, có thể là do Hạ Mạt tự sáng tác. “Bài hát này có tựa Kim cương”. Jam hồi tưởng nói: “Nhiều năm trước đây, bài hát Kim cương rất nổi tiếng trong phòng trà, bài hát do một nữ ca sĩ phòng trà sáng tác cho người tình thay lòng đổi dạ của mình. Các cô gái tại phòng trà rất thích. Lời bài hát rất hay, nhiều nhà sản xuất đĩa hát muốn thu âm phát hành CD bài hát này, nhưng nữ ca sĩ kia tuyên bố bài hát này chỉ để dành cho riêng người tình của cô ấy mà thôi. Nữ ca sĩ này là người có địa vị trong giới giang hồ, các công ty sản xuất đĩa hát đánh phải buông xuôi. Thế là bài hátKim cương chỉ nghe được tại phòng trà đó mà thôi. Sau đó…” Nhã Luân chờ đợi… Jam thở dài tiếc rẻ, “Sau này… ca sĩ phòng trà đó chết, để tưởng nhớ cô ấy, các nữ ca sĩ phòng trà khác đã không bao giờ hát bài Kim cương. Bài hát này từ đó không còn lưu truyền nữa”. “Nhưng cô ta đang hát bài hát đó”. Thái Ni sờ lên chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, nghi hoặc nói. Doãn Hạ Mạt không những chỉ thuộc bài hát đó mà cô ấy còn thể hiện rất uyển chuyển những cảm giác đau thương của bài hát, từng từ từng câu đong đầy nước mắt khiến người nghe trong lòng cũng phải cảm thấy như đang bị vò nát. Trong nắm mặt trời chói sáng rực rỡ. Người người qua lại ồn ào náo động. Quảng trường Cầu Vồng đẹp đẽ. Nhưng… Nhưng yên lặng. Tiếng hát. Doãn Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu màu da cam trống vắng. Tiếng hát nhẹ nhàng. … Ai ai cũng yêu cô ta Cô ta là kim cương hoàn mĩ lóng lánh Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết. Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay thơ gió Thiếp thê tiện, thiếp phiêu bạt Thiếp thế cô, thiếp phức tạp Cô ta là kim cương vô giá… Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền. … Người đi lại trên quảng trường Cầu Vồng dừng bước, họ nghe thấy tiếng hat, thi luật đơn giản, lời ca rõ ràng, giọng người hát cũng lặng lẽ cô đơn buồn
bã. Không rõ vì nguyên nhân gì mà bài hát đó lại đột ngọt đánh động trái tim họ, khiến họ không thể bỏ đi được, kéo họ từ từ đi tới sân khấu màu da cam. Dưới sân khấu. Nước thủy triều nhè nhẹ dâng. Người người kéo tới mỗilúc một đông. Những người nãy giờ đang chú ý xem Đới Tây hát trên sân khấu màu hồng đã quay lại, họ lắng nghe tiếng hát mê hoặc của Doãn Hạ Mạt. Lời bài hát rất rõ ràng. Linh hồn trong tiếng hát khiến mọi người cảm động. Ánh nắng mặt trời mùa hè chiếu lên chiếc Bentley màu đen hào hoa, quảng trường quá đông, bác tài mặc bộ đồng phục màu trắng khuy vàng buộc phải giảm tốc chạy chậm lại. Đột nhiên trước đầu xe, một em bé nắm tay mẹ chạy ngang qua về hướng sân khấu màu cam giữa quảng trường. Bác tài vội vàng đạp phanh. Chấn động trong xe khiến Âu Thần ngẩng đầu lên. “Xin lỗi, Thiếu gia…” Bác tài vội vàng nhận lỗi. Âu Thần không nói gì, anh đóng chiếc laptop đang đặt trên đùi lại, dùi dụi mắt. Trên gương mặt thanh tú đẹp như tượng thần Hy Lạp thoảng chút mệt mỏi. Quản gia Thẩm ngồi bên cung kính giúp cất chiếc laptop đi rồi nhẹ nhàng đặt một ly rượu Brandy cạnh tay Thiếu gia. Trước kia Thiếu gia không biết uống rượu, nhưng từ sau sự kiện ngoài ý muốn xảy ra năm năm về trước, Thiếu gia tự dưng thích những loại rượu có tính mạnh. Chiếc Bentley chạy chậm chậm ngang qua quảng trường cầu vồng. Âu Thần âm trầm nhấp một ngụm Brandy, ánh mắt mặc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cổ tay cậu buộc một sợi dây ren lụa màu xanh đang phất phơ theo gió, tuy đã lâu ngày, nhưng sợi ren lụa đường nét hoa văn phức tạp vẫn còn rất đẹp, nó là thứ yêu thương quý giá vô cùng của chủ nhân. Không khí trong lành mát mẻ mang hương vị của nắng mặt trời, sợi ren lụa màu xanh, trong thoáng giây, một cảm giác số mệnh từ từ nhẹ nhàng lướt trong không gian. Doãn Hạ Mạt đứng trên sân khấu. Ánh nắng nóng bỏng chiếu vào người cô, cầu vồng pha lê phản xạ khúc chiếu những tia sáng chói mắt, người người dưới sân khấu mỗi lúc một đông, ồn ào như thuỷ triều dâng lên. Cổ họng Doãn Hạ Mạt dần thít chặt. Nhắm mắt lại, Hạ Mạt cố gắng để mình không nhìn vào đám người đen kìn kịt kia. Quên đám đông đi! Quên đám đông đi! Hạ Mạt cố gắng nhắc nhở bản thân, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng, ánh năng khóc liệt thiêu đốt khiến cổ họng cô càng thít chặt hơn. Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai… Cô sợ đám đông… Đặc biệt những đám đông ồn ào như tổ quạ vỡ… Từ từ, bên tai cô lại bắt đầu những âm thanh ầm ầm kịch liệt, nhắm chặt mắt lại, muốn bật tiếng hát, cô cần phải phát ra tiếng hát, nhưng dưới sân khấu đám người ồn ào, đám người như nước biển đang dâng từng đợt từng đợt… Tất cả… Giống như đêm hôm đó… … Nếu khóc lóc thỉnh cầu Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại. … Chàng mua kim cương vì cô ta Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta Cô ta là kim cương vô giá… Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền. … Đếm hôm đó là sinh nhật bảy tuổi của cô, cũng làm lần đầu tiên cô bé đứng trên sâu khấu. Mẹ đã uống rất nhiều rượu và đang say bí tỉ. Ông chủ khuyên can mẹ không nên lên sâu khấu, coi như tặng mẹ số tiền thù lao. Mẹ đẩy ông chủ ra, lướt khướt gào lên: “Lộ Na tôi thừa biết những phép tắc trong giang hồ chứ, đã cầm tiền thì phải hát, bằng không làm sao có thể sống nổi”. Người bạn nhảy trong phòng trà không tới, mẹ loạng choạng tóm lấy cô bé đáng đứng bán hoa cho khách đẩy lên sân khấu. … Ai ai cũng yêu cô ta Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết. Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt Thiếp thế cô, thiếp phức tạp Cô ta là kim cương vô giá… Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền. … Sâu khấu màu đỏ rực, quả đèn cầu điên cuồng xoay tròn tung ra những tia sáng bảy màu chói lóa mắt. Mẹ mặc chiếc váy dài ngực khoét sâu màu đỏ, bộ ngực trắng nõn như chỉ chực nhảy ra ngoài. Mẹ vừa hát vừa nhảy. Mẹ say, bước nhảy càng hoang dại, hai má mẹ đỏ rực, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cháy rực. Mẹ hát khàn cả tiếng đứt cả hơi. Cổ họng gần như tắc nghẹn. Hồi đó Hạ Mạt tuy còn rất nhỏ, nhưng vẫn biết được từ lúc chú đó bỏ đi, mẹ liền trở nên buồn bã, không còn Chương 9 Tối hôm đó, tất cả các đài truyền hình đều
đưa tin Lạc Hi xuất hiện tại quảng trường Cầu Vồng, lên sân khấu biểu diễn cùng gương mặt mới Doãn Hạ Mạt. Tuy những tin đồn liên quan đến việc Lạc Hi xuất hiện ở đâu, biểu diễn ở đâu liên quan tục xuất hiện trên các đài phát thanh, truyền hình hay báo chí, nhưng trước nay anh chỉ kết giao với những ngôi sao đang hot, lần này lại cùng một gương mặt mới toanh, tên tuổi chưa bao giờ xuất hiện, giữa hai người là quan hệ cũ hay lần đầu tiên, được phát thanh viên các đài thi nhau bình phẩm, phỏng đoán xem Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt rốt cuộc có quan hệ gì. Ngày hôm sau, trên tất cả các mặt báo đều cho đăng những dòng tít nóng, tất cả các tạp chí lấy ảnh Lạc Hi đích thân tới quảng trường Cầu Vồng cổ

vũ cho gương mặt mới Doãn Hạ Mạt làm trang bìa. Mấy ngày tiếp theo, phàm là liên quan đến sự kiện Lạc Hi ở quảng trường Cầu Vồng trên các đài đều có lượng khán giả cao. Các báo, tạp chí đăng tin về sự kiện Lạc Hi ở quảng trường Cầu Vồng đều được mua sạch. Báo chí xuất xưởng cạnh tranh nhau buôn loạn những tin tức đại loại như: Doãn Hạ Mạt có phải là bạn gái mới của Lạc Hi hay không? Lạc Hi đã chính thức chia tay nữ ca sĩ đang hot Thẩm Tường hay không? Thẩm Tường tinh thần ủ ê buồn rầu sa sút, người thân và bạn bè trong giới showbiz đã phải tới an ủi cô. ***Buổi chiều. Phòng họp tầng hai công ty Sun. Trên bàn, một cuốn tạp chí có trang bìa đăng hình Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt. Lạc Hi nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt, anh mỉm cười ngưng thần nhìn vào mắt cô, trên sân khấu màu da cam, hai người trông như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Nhã Luân đặt điện thoại xuống nói với Thái Ni đang ngồi đối diện: “Lại có một chương trình mời Doãn Hạ Mạt tham gia”. Bắt đầu từ sau buổi sáng Chủ nhật Lạc Hi xuất hiện trên sân khấu ấy, vô số những cú điện thoại gọi tới công ty đòi phỏng vấn Hạ Mạt, yêu cầu công ty cung cấp những thông tin tư liện về Hạ Mạt hoặc mời cô ấy tham gia chương trình nào đó. Chỉ sau một đêm, Hạ Mạt đã trở thành một hotgirl. Thái Ni cười, ngóntay vuốt ve trên chiếc nhẫn hồng ngọc, “Lạc Hi không hổ thẹn là Lạc Hi, chỉ cần có một chút quan hệ với anh ta là lập tức có thể trở thành tiêu điểm của nhân thế. Xem ra Hạ Mạt đã có chút vận may rồi”. Nhã Luân còn hơi nghi vấn: “Nhưng Hạ Mạt hát…”. Lẽ ra dựa vào tình hình hiện tại của Hạ Mạt thì giờ này có thể nắm thời cơ cho phát hành đĩa hát là thích hợp nhất, nhưng, một ca sĩ không cất được tiếng hát trước mặt công chúng sao có thể gọi là ca sĩ cơ chứ? Thái Ni lật tập tài liệu, ảnh năm cô gái đều nằm trong đó. “Anh thấy cô nào đủ tư cách chính thức phát hành đĩa?” “Phan Nam”. “Ok! 100% phiếu thông qua”. Thái Ni cười mãn nguyện, rồi nói tiếp: “Còn ai nữa”. Ánh mắt Nhã Luân quét một lượt qua các tấm ảnh, Khả Hân, Đới Tây, Ngụy Nhân, Hạ Mạt, anh lắc đầu. Lại nhìn một lượt, Đới Tây, Hạ Mạt… “Đới Tây cũng không tồi, nhưng, hình như cô ấy thiếu hụt sự thân thiện và sức khỏe, công chúng có thể tạm thời bị cô ấy thu hút, nhưng không bền”. Nhã Luân cảm thấy tiếc rẻ. Thực ra Đới Tây cũng là cô gái rất chăm chỉ, nhưng có dã tâm, công ty đã có một Vi An như thế rồi. Dạo này, tuy Vi An đang vướng vào vụ xì căng đan ồn ào, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều fan hâm hộ cô. Đới Tây không thể vượt mặt Vi An được. “Vì thế, vấn đề liên quan là ở chỗ…”, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Thái Ni lấp lánh những tia sáng sâu thẳm tĩnh mịch, “rốt cuộc Hạ Mạt có thể hát trước công chúng được hay không mà thôi”. Vừa dứt lời. Điện thoại Thái Ni vang lên. ***Vẫn là nhà hàng Pháp đó. Khăn trải bàn trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa mà đỏ, nghệ sĩ violin tấu khúc nhạc lãng mạn. Khách vẫn không nhiều. Phía ngoài có những chậu cây che kín, vị trí khá yên tĩnh. “Đang nghĩ gì thế?” Lạc Hi buông dao nĩa trong tay xuống, anh chăm chú nhìn Hạ Mạt. Từ hôm ở quảng trường Cầu Vồng đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô. Lúc đầu anh cứ nghĩ là Hạ Mạt có thể sẽ đối xử thân thiện với mình hơn, đương nhiên cũng có thể cô sẽ ghét anh nhiều chuyện. Nhưng dù cô ấy có thái độ gì đi nữa thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Vậy mà cô ấy chỉ yên lặng dùng bữa. “Đồ ăn ngon thế sao?”, Lạc Hi giọng hờn dỗi, “Ngon đến nỗi chả thèm để ý tới anh một chút sao? Sau lần đó anh cũng đã chẳng còn hứng đưa em quay lại nhà hàng này lần nữa…” Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt rất lặng lẽ, cô cẩn thận
thăm dò anh, nhìn anh rất lâu, mắt trong veo nhưng rất nghiêm túc. “Xin anh hãy cho em biết…” “…” “Tại sao anh lại xuất hiện ở quảng trường Cầu Vồng?”. Ánh mắt cô không rời anh. “Em nghĩ anh thế nào?”, Lạc Hi mỉm cười. “Là vì… thói khoe khoang?” “Khoe khoang?”. Anh cười như bông hoa anh đào vào độ nở rực, “Nếu như vì thói khoe khoang, anh nên xuất hiện trên sân khấu màu hồng trước biển người để làm nổi bật sự cô đơn trống trải của em. Như thế không những biểu diễn khoe khoang càng tuyệt hơn mà lại có thể làm tổn hại em tốt hơn, phá tan tành ước mơ trở thành ca sĩ của em”. Hạ Mạt im lặng trầm tư. Đúng, anh nên làm như thế mới đúng. Năm đó cô để anh ra đi, anh không hận cô thờ ơ lạnh lùng sao? Lẽ ra anh phải báo thù cô mới đúng. “Hạ Mạt…”, Lạc Hi cũng trầm tư. Rất lâu sau, Lạc Hi mím chặt môi, nói nhỏ: “Làm thế nào để em không đối xử với anh như thế này nữa?” Cô giật mình ngỡ ngàng nhìn anh. “Là anh sai gì nào?”. Đôi mắt đen mã não của Lạc Hi, đáy mắt có sự yếu đuối của con người đang bị tổn thương, “Từ năm năm trước, khi xuất hiện trước mặt em, hình như anh đã là cố nhân của em, em cẩn thận từng ly từng tý đề phòng anh, tuyên chiến cảnh cáo anh, coi anh như thể là một mầm bệnh đánh sợ… có lẽ, là anh đã sai. Anh không nên tự tay vứt bỏ những món đồ người ta tặng mình, không nên phẫn nộ nói anh sẽ phải báo thù khi em đưa anh ra sân bay. Nhưng, Hạ Mạt, thật sự em không thể cảm nhận được cõi lòng anh sao?” Cô ngạc nhiên. Tiếng Lạc Hi rất khẽ: “Mỗi lần anh thương yêu gia đình nào đó, nhưng lần nào họ cũng chọn cách vứt bỏ anh… em có hiểu được cảm giác bị người ta vứt vào thùng rác không… anh chỉ muốn bảo vệ bản thân mình không vướng phải những tổn thương đau khổ, vì khi gặp những tổn thương đau khổ đó sẽ rất khó sống, khó vượt qua, khi đó anh đã buông ra những lời không thích hợp… nhưng, anh đã có lỗi gì đối với em, với Tiểu Trừng, với bố Doãn và mẹ Doãn?” Hạ Mạt yên lặng bất động nhìn anh. Trong đầu cô, những chuyện ngày xưa lại từ từ kéo về, không có, thật sự anh ấy chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mọi người trong gia đình. Nhưng… Trái tim cô quặn thắt, đôi mắt u ám nhìn xuống. Nhưng… Nhưng chuyện đó lại không phải có nguồn cơn từ Lạc Hi sao? Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thực cô đang giận cá chém thớt, trút giận lên Lạc Hi sao? Suy cho cùng, lỗi không phải do Lạc Hi, mà nguyên nhân chính là ở bản thân cô. “Xin lỗi”. Hạ Mạt kẽ nói. Sâu thẳm trong đôi mắt Lạc Hi như có làn sương đêm tuyệt đẹp, ươn ướt, lóng lánh, anh mỉm cười với Hạ Mạt, vì anh có thể nghe thấy trong tiếng nói thành ý của cô, một âm thanh day dứt. “Cảm ơn em”. Đột nhiên anh lại cười giống như một đứa trẻ. Hạ Mạt một lần nữa lại là ngẩn người ngạc nhiên. Cô ngỡ ngàng nhìn gương mặt Lạc Hi cười. Là trước đây cô cả nghĩ quá sao? Thì ra trước đây cô luôn mang trên người bộ áo giáp sắt để tự bảo vệ mình, vì một câu nói của cô mà anh vui vẻ đến vậy sao? Trước đây cô lại luôn âm thầm để phỏng đoán, dò xét anh. Vào giây phút này, cô thầm cảm thấy ân hận và xấu hổ. ***Chiếc bàn họp mày đen của một nhà thiết kế nổi tiếng Italia, mặt sàn đã cẩm thạch đen, rèm cửa sổ một lớp màu xanh sẫm và một lớp bằng vải ren trắng. Thư ký Simon yên lặng đứng bên, từ khi anh đem mấy quyển tạp chí để lên bàn Thiếu gia, Thiếu gia đã nhìn cô gái trên cuốn tạp chí đó hàng giờ liền. Ánh mắt cô gái lắng đọng nhìn vào đôi mắt chàng trai. Hai người nắm chặt tay nhau. Hình như tất cả ánh mặt trời

trên thế gian này đều đang rọi chiếu trên người cô gái và chàng trai. Ngón tay dài lướt lên gương mặt cô gái trên trang bìa tạp chí, lướt lên đôi mắt như biển rộng, lướt lên mái tóc dày như rong biển củacô. Những ngón tay Âu Thần nắm chặt lại, mối hoài nghi xuất hiện trên gương mặt thanh tú lạnh lùng. Không hiểu sao, từ hôm nhìn thấy cô gái này trên sân khấu ở quảng trường Cầu Vồng, anh không sao dứt bỏ được hình bóng cô ra khỏi đầu mình, hình bóng ấy từng phút từng giây cứ ám ảnh quẩn quanh bên anh. Đêm qua… anh lại gặp ác mộng. Màn đêm bao phủ khắp nơi, sương mù dày dặc, bóng hình cô gái mờ mờ ảo ảo tan biến, hối hận, đau khổ, dù anh có giãy giụa thế nào, cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi nối đau thương đang giày vò. Bóng hình cô gái mờ nhạt trong màn đêm đen kịt, cô gái không quay đầu, bóng đêm tràn ngập từ từ nuốt gọn… Vẫn là cây anh đào… Vẫn là sợi ren lụa màu xanh cô
đơn, lạnh lẽo phất phơ trong không trung vắng lặng… Cầu xin cô gái… Gào thét gọi cô gái… Dấu ấn cô gái để lại chỉ là cái bóng quay lưng với anh… Dù có cầu xin thế nào… Dù có gọi thế nào… Cô gái vẫn tan biến trong màn đêm đen, không quay lại, không ngoái đầu lại nhìn anh lấy một lần… Thế giới đen kịt… Không một đốm sáng… Cũng từ đó, cuộc đời không còn hoàn chỉnh nữa… Anh hốt hoảng kinh ngạc, từ trong cơn ác mộng, anh bừng tỉnh! Mồ hôi đầm đĩa, trái tim đau đớn, hơi thở đứt quãng. Trong bóng tối, anh ngồi rất lâu, rất lâu, mồ hôi trên người khô dần, giá lạnh. Đã năm năm rồi không còn gặp lại dáng hình cô gái trong ác mộng, anh nhắm mắt lại cười chua xót. Và rồi, thời gian còn lại anh ngồi trên giường cho tới sáng, trong bóng đêm tĩnh mịch, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp lặng lẽ làm bạn. ***Hôm nay, Simon đã tìm được một chút tư liệu về cô gái đó. Tên cô gái là Doãn Hạ Mạt. Là ca sĩ chưa chính thức của công ty Sun. Buổi biểu diễn tại quảng trường Cầu Vồng hôm đó chỉ là cuộc khảo sát tại hiện trường sức hấp dẫn công chúng của họ. Cô ta xuất thân từ cô nhi viện, sau khi bố mẹ nuôi mất, một mình cô ta nuôi dưỡng một đứa em trai, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng vẫn kiên trì học lên đại học. Doãn Hạ Mạt… Đúng ra cái tên này phải thân thuộc ăn sâu, trong máu xương anh chứ? Tại sao cái tên này…, xa lạ quá, nhưng nó lại có thể kéo căng dây cung ẩn sâu trong trái tim anh? ***Nghệ sĩ violin trong nhà hàng Pháp tấu khúc nhạc nhẹ nhàng, vui vẻ. Bông hồng trắng trong chiếc bình cao cổ tỏa hương thơm dịu, nhẹ nhàng và thanh nhã. Hai câu nói “Xin lỗi” và “Cảm ơn em”giống như phép giải trừ lời nguyền ma thuật, mở lối trong trái tim Hạ Mạt. Cùng một kiếp người, không nên làm tổn thương đến nhau, có lẽ, nên hòa hợp sống dựa vào nhau mới càng dễ sống hơn. Nhiều lời không cần phải nói ra cũng có thể hiểu được tâm ý nhau. Và rồi Hạ Mạt nhận ra mình và Lạc Hi lại có thể nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm. Lạc Hi hỏi cô: “Sao em lại muốn trở thành ca sĩ?”. Dù là năm năm về trước hay ngay đến bây giờ, chỉ cần đứng trên sân khấu, cô như bị một ma lực vô hình kìm hãm. Cô vốn không phải là người không biết lượng sức mình, vì thế, anh thực sự muốn biết tại sao cô lại có ý đồ muốn làm ca sĩ. Doãn Hạ Mạt cười nhạt: “Em cần tiền”. Không ngờ cô lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn đến vậy, nhìn đôi mắt trong vắt của cô, tận sâu trong trái tim, Lạc Hi cảm nhận dòng nước nóng đang chảy qua. Đúng vậy, cô đã nói với anh như nói với một người bạn. “Nếu như…” “Nếu như anh mà nói những lời đó”, Hạ Mạt bưng tách cà phê đặt lên môi, “sau này em sao còn dám nói chuyện cùng anh nữa”. Lạc Hi nhìn cô. Cô yên lặng nhấp ngụm cà phê, cô mặc quần bò áo trắng giản dị nhưng lại giống như một cô công chúa ưu nhã. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lãnh đạm, mỉm cười, nói: “Nếu anh muốn dùng tiền giúp em, em sẽ có cảm giác mình là hàng hạ giá”. Anh hiểu sự kiên quyết trong đôi mắt cô, Lạc Hi nói nhỏ: “Vì thế, nhất định phải trở thành ca sĩ?” Hạ Mạt cười, tư tưởng tình cảm của cô bắt đầu phiêu du, cô nhớ lại phản ứng của Tiểu Trừng mấy ngày trước, khi nhìn thấy cuốn tạp chí có đăng ảnh cô và Lạc Hi trên sân khấu. … “Vì lẽ gì?” Tiểu Trừng đau khổ đặt cuốn tạp chí trước mặt cô, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế ngữ khí tức giận của mình. Hạ Mạt cứng đờ người, ban đầu cô dự tính để vài ngày nữa mới nói chuyện với Tiểu Trừng, tránh ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học và việc đăng ký thi đại học của nó.
2hi.us