Truyện teen-  BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

Truyện teen- BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

Tác giả: Internet

Truyện teen- BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

thích, đắm mình trong biển cả để ôm trọn đất trời.
– Chỉ có những lúc như thế này tôi mới thấy thoát ra được cái

tước vị khốn khổ của mình.
– Ông vẫn chưa thay đổi cách nhìn của ông về những người trong gia tộc ư?
– Không bao giờ.
– Tôi hy vọng rằng ông sẽ im lặng về việc thiếu sự tin yêu với những
người thân của mình. Nếu họ biết rằng ông thù ghét họ và nghi ngờ một
người trong số họ đã dùng những thủ đoạn phá hoại công ty, thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm và vô cùng phẫn nộ.
– Thế nên làm gì?
Lục Di ngước mắt nhìn lên bầu trời:
– Bây giờ ông được coi như đã được cử đứng đầu trong số những người ấy,
tôi nói là gia đình. Ông phải gắng đi cùng với họ, cho họ thấy rằng ông
không phải là kẻ thù của họ. Triều Phong đây là gia đình của ông cơ mà.
– Lục Di, cô là con người đa cảm quá.
– Tôi thà sau lầm là nặng về tình cảm gia đình, còn hơn là một người chai sạn, lạnh lùng và vô cảm.
Triều Phong nhìn thẳng vào mắt nàng.
– Có phải cô nghĩ tôi như vậy không?
Lục Di ngập ngừng trong một thoáng nàng nghĩ mình không nên nói thêm một
lời nào nữa, nhưng người đàn ông này luôn luôn là một sự thách thức đối
với nàng.
Nàng nhẹ nhàng nói:
– Tôi nghĩ, ít ra ông cũng
cố tỏ ra như vậy. Sau những gì xảy ra năm năm trước đây, có thể ông nghĩ làm như thế an toàn hơn Triều Phong, tôi hiểu điều đó như chính bản
thân mình.
– Có thật vậy không?
– Ông có nghĩ rằng, có
những lúc tôi cũng muốn từ bỏ tất cả không? Nhưng tôi không thể làm
chuyện đó được. Chúng ta có những ràng buộc riêng trong cuộc sống. Tôi
có mẹ tôi. Còn gia đình ông thì đang phụ thuộc vào ông. Ông phải có
trách nhiệm với họ.
Khuôn mặt anh thay đổi phẳng lì như gỗ đá.
– Tại sao tôi phải có nghĩa vụ với những con người độc ác và vô tâm đó?
– Bởi vì ông cũng là một trong số họ.
– Không. Tôi không phải là người trong số họ. Tôi là ''đứa con hoang''. Cô còn nhớ điều đó không?
– Ông có vẻ không muốn quên những chuyện ấy?
Triều Phong nhếch môi cười:
– Rất tiếc. Và tôi đang làm đúng cái công việc mà mọi người đang nguyền rủa. Tôi sẽ không bao giờ hối hận.
– Triều Phong! Tôi thật sự không nghĩ ông là hạng người như mọi người đã nói. Vì thế ông hãy nên nghĩ đến nguồn cội của mình.
Triều Phong gượng cười:
– Có thể cô nói đúng. Nhưng đâu phải ai cũng xuất thân từ một gia đình đáng cho mình có thể tự hào.
Anh có vẻ cay đắng khi nhìn lại quá khứ. Và Lục Di không muốn nói thêm gì
nữa. Hai người im lặng ngồi bên nhau. Chính sự yên lặng ấy rất hợp với
tình cảnh giữa hai người và những mâu thuẫn vừa qua của họ dường như tan biến hết.
Cuối cùng Lục Di lên tiếng phá tan sự yên lặng.
– Tôi phải về thôi.
– Cô có việc gì phải làm khi về nhà chăng?
– Chỉ để được ở bên cạnh mẹ tôi.
– Mẹ cô cần đến cô?
– Không luôn luôn như thế, nhưng ...
– Vậy thì tôi cần cô.
Không gian giờ đây tĩnh mịch ấm áp. Trăng đã lên cao, bầu trời tối mịt với vô số vì sao lung linh. Ánh sáng vàng dịu bao phủ xung quanh họ. Và tất cả những thứ đó càng khiến Lục Di để ý đến người đàn ông đang hiện diện,
bên cạnh nàng. Như là một sự va chạm tự nhiên từ bàn tay anh và hơi ấm
từ người anh toát ra ... Một cảm giác xốn xang không lý giải được. Và
nàng không thoát ra được thực tế ấy.
Nàng nhìn anh và bắt gặp anh đang nhìn nàng. Một lần nữa, nàng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng, u uất ấy
quyến rũ hơn bất kỳ một ánh mắt đa tình nào.
Nàng nói:
– Có phải đây là mệnh lệnh của ông chủ đối với một người giúp việc không ?
Hay ông đang mời tôi một cách lịch sự?
– Tất nhiên tôi lịch sự mời cô. Nếu cô từ chối, tôi sẽ biến nó thành mệnh lệnh. Tôi cần một người nào đó trò chuyện. Hôm nay là một ngày dài và
một buổi tối lại còn dài hơn nữa.
– Thôi được, tôi chỉ có thể ngồi lại một chút thôi. Mẹ tôi sẽ đợi.
– Tôi hiểu.
Anh khẽ đáp rồi dịu dàng choàng chiếc áo khoác mỏng lên đôi vai trần của
nàng. Gió quất vào tóc nàng ngát mùi hương của biển. Tiếng rì rầm của
sóng biển tràn lên bãi cát.
Tay nàng run run trê làn áo vải còn phảng phất hương thơm và hơi ấm của anh.
Triều Phong khẽ khàng nói:
– Đừng sợ. Tôi không ăn thịt cô đâu.
– Tôi không nghĩ ông sẽ làm như vậy.
– Chúng ta hãy nói chuyện đi.
Lục Di có thể cảm thấy lòng bàn tay mình lấm tấm mồ hôi, nàng nhẹ nàng nói:
– Thế bây giờ ông muốn nói chuyện gì?
Triều Phong ngửa đâu nhìn lên bầu trời, khuôn mặt đăm chiêu như đắm chìm vào trong một thế giới khác.
– Cô sẽ làm gì sau khi cuối cùng cô thoát ra khỏi nanh vuết của tôi?
– Thẳng thắn mà nói khi thoát ra được sự thực thi các mệnh lệnh của ông,
tôi muốn được làm chủ chính bản thân mình. Tôi muốn được tự do và tự
mình quyết định tạo dựng tương lai cho cuộc đời mình.
– Từ lâu rồi, cô đã bị trói buộc vào đây, có phải không?
– Tôi có thể chịu đựng tất cả, vì mẹ tôi. Tôi yêu mẹ tôi hơn bất cứ điều gì khác trên đời.
– Và nếu được tự do, cô muốn bay đi đâu cũng được à?
Lục Di nhắm mắt lại và đắm chìm suy tư với những giấc mơ của nàng.
– Tôi có thể dang rộng đôi cánh và chấp nhận một sự mạo hiểm.
– Cô hãy nói tôi nghe nào.
Nàng ngạc nhiên trước sự quan tâm của anh. Tại sao câu hỏi của anh lại gây
cho nàng một sự xúc động đến như vậy? Có chuyện gì với mình thế nhỉ?
Nàng bỗng nhiên im lặng và mở choàng mắt ra, trả lời một cách thận trọng nhưng vẫn đắm chìm với những ước mơ của mình.
– Tôi sẽ bị lôi cuốn vào một cuộc sống xã hội thú vị hơn. Nếu như có một người đàn ông nào đấy đúng như lòng tôi mong muốn.
– Mỗi người đều có một hình ảnh của người đàn ông hay đàn bà làm bạn đời.
Cô hãy miêu tả mẫu người tình hoàn hảo của cô xem nào?
Nàng ngập ngừng nhìn Triều Phong nhưng anh vẫn ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Nàng để ý khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, vầng tránrộng, sống mũi cao
thẳng và chiếc cằm cương nghị, làn da màu đồng của anh như ánh lên dưới
ánh trăng. Anh đẹp như một lực sĩ bước ra từ một bức tranh sống động.
Hơn thế nữa, nàng cảm thấy ở anh như có một mãnh lực làm sống lại những cảm xúc mà nàng đã cố quên đi. Và khơi dậy trong lòng nàng niềm khát khao
được yêu thương và san sẻ tình yêu thương cho người khác. Nhưng nguy
hiểm là những cảm giác này chỉ của riêng nàng. Triều Phong đã chứng minh cho nàng thấy, anh đã vì nàng mà quay về mảnh đất quê hương này. Tuy
nhiên, không có gì chắc chắn để nàng tin rằng anh cần có nàng và điều
nàng cảm nhận sâu sắc hơn là một khoảng cách không gì khỏa lấp nổi giữa
anh và nàng.
Nàng chậm chạp nói:
– Người đàn ông lý tưởng của tôi phải là một người tôi có thể đặt niềm tin.
Triều Phong từ từ quay lại nhìn nàng. Cái nhìn của anh chứa đầy đe dọa. Cặp mắt muốn gói trọn tất cả.
Lục Di lùi lại xa hơn khoảng cách giữa anh và nàng. Nhưng anh đã giữ chặt
đôi vai nàng và nhẹ nhàng kéo nàng lại gần anh hơn. Lục Di có thể nhận
biết hơi ấm của làn da anh và cơ thể cường tráng của anh cũng đang run
lên.
Một giọng thì thầm vang lên, rất gần bên tai nàng:
– Cô có biết tôi đang nghĩ gì không, Lục Di?
Những cảm xúc trỗi dậy khiến nàng như ngạt thở. Tim nàng đập nhanh, hai má nóng bừng.
Giọng nàng nhẹ như hơi thở:
– Nghĩ gì?
Đôi môi của anh gắn chặt vào môi nàng thay cho câu trả lời.
Lục Di cố gắng kiềm chế ngọn lửa khát khao như chợt bùng lên trong người
nàng. Nàng thoát ra khỏi nụ hôn của Triều Phong và run rẩy nói:
– Ông không được làm như thế, Triều Phong.
Giọng anh khẽ và trầm ấm:
– Khi tôi muốn lời

khuyên, tôi sẽ hỏi điều đó.
Triều Phong nghĩ anh sẽ chìm nghĩm trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Di, cái
nhìn của nàng có vẻ tò mò, thận trọng của người phụ nữ làm anh cảm thấy
như mình đang được cân đo bằng một thứ cân vô hình. Cảm giác đó làm anh
khó chịu và anh muốn phải chiến thắng nàng, muốn nàng phải khuất phục
anh.
Anh ôm nàng trong vòng tay trong khi những suy tưởng tràn
ngập con người anh như nham thạch chảy trong các mao quản. Anh nhận ra
rằng anh mong đợi giây phút này từ khi anh trở về mảnh đất quê hương.
Lục Di muốn một người đàn ông mà nàng có thể đặt niềm tin, nàng tự nhủ:
Người đàn ông đó phải là anh.
Và giờ đây, không gì có thể ngăn cản anh đến với nàng.
Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong anh khi anh cảm thấy một niềm vui chiến thắng.
Nàng thật mềm mại trong vòng tay anh. Anh vòng tay qua gáy nàng, tận hưởng
cảm giác mượt mà khi tay chạm vào da thịt nàng. Mùi hương từ người nàng
từ từ xâm chiếm anh. Anh đã bị khuất phục trước nỗi đam mê mà không thể
nào kiềm chế nổi.
Anh hôn nàng lần nữa, chiếm đoạt đôi môi nàng
khi ngả người kéo nàng nằm xuống bên cạnh anh. Rồi như một vệt lửa nóng
đôi môi anh lướt dần xuống cổ nàng. Nụ hôn của anh cứ nhân lên mãi,
cuồng nhiệt, nhưng cũng rất dịu dàng.
– Triều Phong!
Anh
chẳng nghe nàng gọi gì cả. Hoàn toàn không biết gì. Quá chìm đắm bởi sự
đam mê của chính mình, làm Triều Phong phải mất vài phút sau mới nhận
thấy là Lục Di không hề đáp ứng lại. Nhận thức ấy làm anh kinh ngạc khi
cuối cùng anh đã nhận ra.
Anh sững sờ khi nhìn thấy người nàng
cứng đờ khuôn mặt phẳng lì. Anh bực bội không hiểu có phải nàng đang chờ một cái gì đó từ cõi thiên đàng để rồi mới chịu khuất phục trước tình
cảm trần tục của con người không? Anh đã chuẩn bị để đối phó với một
loạt các phản ứng khác nhau nhưng không phải là sự vô cảm.
Một
cảm giác thất bại đột nhiên trào lên trong con người Triều Phong. Anh
không thể tin rằng anh đang bị khuấy đảo bởi một người phụ nữ chẳng hề
cần anh như anh cần cô ta. Chắc chắn sự đam mê cuồng nhiệt ấy phải là
tương đồng.
Anh chắc nàng đã biết anh nghĩ thế nào về điều này
ngay từ lúc đầu. Tất cả những cảm giác trong người đàn ông của anh đã
khẳng định rằng nàng nhận thức được dòng điện mà xuất hiện trong khung
cảnh xung quanh họ giống hệt như anh.    
Chương 9
Triều Phong ngẩng đầu ngỡ ngàng. Anh không thể tin được là nàng không hề bị
lôi cuốn vào dòng thác của sự đắm say ngây ngất giữa hai người. Anh
không muốn tin điều đó.
Anh nhìn thấy đôi môi mím chặt của Lục Di bắt đầu mấp máy.
– Tôi đã nói anh không nên như thế.
– Cô chỉ có thể nói thế thôi ư?
– Này, chắc anh cũng biết là anh không phải mẫu người tôi thích và đối
với anh, tôi cũng vậy. Đó chưa nói đến chuyện chúng ta còn phải làm việc với nhau.
Tôi cho rằng tốt nhất, chúng ta nên tránh kiểu dính líu với nhau như thế này, có phải không?
Triều Phong khẽ kêu lên một tiếng phản đối, anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
– Tôi không thể tin chuyện này được.
– Cái gì?
– Tôi không tin là cô chẳng mảy may băn khoăn về những gì đã xảy ra giữa chúng ta.
– Điều đó không có ý nghĩa gì cả, Triều Phong ạ.
– Cô sợ tôi có phải không?
– Không. Chỉ là sự cẩn trọng. Tôi luôn xử sự như thế với những sự việc, những con người mà tôi đã gặp trong cuộc sống.
– Cô không thể vứt tôi vào chung một rọ với họ. Tôi không giống họ.
Nàng cười nhợt nhạt:
– Anh nghĩ như vậy à?
– Thôi, đừng cưỡng lại nữa, hãy hôn anh đi, Lục Di.
Lục Di sững sờ:
– Tại sao?
Anh nhìn thẳng vào nàng:
– Bởi vì em sẽ thích điều ấy.
– Thế còn anh?
– Anh cũng sẽ thích. Giữa hai chúng tạ .... Lục Di run rẩy nói:
– Tôi nghĩ như thế là đủ rồi. Tôi phải về nhà đây.
Anh yêu cảm giác mềm mại của đôi tay nàng. Nhưng cuối cùng thì anh cũng nhận ra rằng nàng đang lấy tay đẩy ngực anh ra.
Triều Phong sững sờ, anh hỏi với vẻ không tin:
– Em muốn về ư?
– Muộn quá rồi. Mẹ tôi sẽ băn khoăn không biết là tôi đang ở đâu.
– Giờ thì em không thể về được.
Nàng bặm môi:
– Anh đã hứa là sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của tôi mà.
– Tôi biết, nhưng ...
– Nhưng anh nghĩ tôi sẽ không vô tri vô giác như thế chứ gì?
Nàng nhếch môi cười:
– Đúng là cung cách điển hình của gia đình họ Nhậm.
– Này, Lục Di? Tôi phải cánh cáo cô nếu cô tiếp tục nói tôi giống như những người trong gia tộc mình.
– Thế anh sẽ làm gì? Đuổi việc tôi phải không?
Anh lườm nàng:
– Cô thích thế?
– Điều đó chắc chắn sẽ làm mọi việc đơn giản hơn theo cách nhìn của tôi.
– Đừng hy vọng như vậy.
–Thôi, tôi về đây.
– Thôi, đi đi ... thiên thần. Hãy bỏ chạy cùng với những suy nghĩ của cô.
Lục Di thở dài:
– Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này không có một ý nghĩa gì cả.
– Tại sao, có phải vì tôi là thành viên của gia đình họ Nhậm?
Lục Di đứng phắt dậy:
– Còn nhiều điều khác nữa.
Anh nhìn nàng với vẻ thành khẩn:
– Lục Di! Hãy nói cho tôi biết?
– Đừng nhìn tôi như vậy. Cả hai chúng ta đều biết là anh thật ra chẳng có thiện cảm với tôi. Triều Phong ạ! Anh khó chịu với tôi vì tôi đã thuyết phục anh đến đây để giúp gia đình anh. Anh cảm thấy tức tối và cáu bẳn
vì tôi đã buộc anh phải gánh trách nhiệm của gia đình. Anh quyết định
trả đũa tôi bằng cách cố gắng cưỡng đoạt tôi.
Anh chớp mắt ngạc nhiên trước cái logic ngu xuẩn của nàng.
– Ngốc thật?
– Đúng như vậy. Anh biết điều đó. Tôi có thể hiểu được phản ứng của anh.
Quyến rũ hình như là cách trả thù tôi, bù lại việc tôi đã can thiệp vào cuộc
đời của anh. Nhưng tôi không bao giờ bị quyến rũ theo cách như vậy,
Triều Phong ạ. Anh có thể trả thù tôi bằng cách dọa nạt tại văn phòng
như cách những ông chủ đối với người giúp việc của mình.
– Lục Di, rồi cô sẽ thấy hối tiếc.
– Tại sao? Chẳng lẽ anh sẽ hành hạ tôi trong công việc ư?
– Những gì xảy ra giữa chúng ta trong công việc không liên quan gì đến
chuyện này. Lý do mà cô sẽ lấy làm tiếc khi đi khỏi đây đêm nay là vì cô sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời phân vân không hiểu những gì
giữa chúng ta có một ý nghĩa như thế nào.
– Lạy Chúa! Triều Phong! Anh nhặt được điều ấy ở đâu ra vậy?
Môi nàng khẽ mím lại:
– Giữa chúng ta là một ranh giới của hai thái cực khác biệt nhau. Sẽ không bao giờ có chuyện tình yêu.
– Cô nghĩ như thế à?
– Tất nhiên. Tôi chẳng trông đợi gì ở một người họ Nhậm.
– Tại sao?
Đôi mắt nàng thật trong sáng và nghiêm nghị:
– Điều cuối cùng là tôi muốn trở về nhà.
Lục Di quay ngoắt lại rồi bước đi. Triều Phong chịu đựng vài giây phút sững sờ rồi vội chạy theo Lục Di.
Anh khoác tay nàng đi vào bóng đêm.
Không khí lạnh ban đêm phả vào mặt Triều Phong như gáo nước lạnh.
Anh bắt đầu thấy tỉnh táo hơn. Phần nào anh đã bình tĩnh lại. Anh tự nhủ:
Anh cần có thời gian để thuyết phục Lục Di rằng nàng cũng cần anh như anh cần có nàng.
Anh cũng chẳng cần phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai người khi đi bộ
một quãng đường đến căn nhà gỗ của nàng. Tới nơi, anh kiên nhẫn đứng chờ nàng mở khóa cửa. Căn phòng phản chiếu một ánh sáng vàng dịu ...
Lục Di lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa và đóng cửa lại trước mặt Triều Phong, môi thoáng nở nụ cười buồn.
– Tôi xin lỗi đã làm anh hiểu lầm. Lẽ ra tôi không nên để cho anh hôn tôi.
Nếu anh nghĩ những gì xảy ra trên bãi biển khi nãy là lỗi

của tôi thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi rất lấy làm tiếc.
Triều Phong đặt một bàn tay vào khung cửa và tựa sát vào. Anh muốn nàng thấy được sự tức giận trong ánh mắt của anh.
– Chúng ta cần làm rõ chuyện này tại đây Lục Di? Những gì xảy ra là lỗi
của tôi. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Thôi, bây giờ thì cô hãy ngủ đi và hãy quên tất cả những chuyện ấy trước khi nhắm mắt.
Từng đợt
gió lạnh đập vào chiếc áo khoác của Triều Phong khi anh lướt đi dọc theo bãi cát dưới ánh trăng. Anh muốn không khí lạnh sẽ làm anh tỉnh táo,
quên đi những cảm xúc trong người ...
Cuối cùng khi đến tận cuối
bãi biển, anh đã hoàn toàn lấy lại tự chủ. Anh có thể tính toán rõ ràng
và trở về sự lạnh lùng cố hữu của anh. Anh tự hỏi:
Tại sao mình
lại quyết định quay trở lại mảnh đất này? Anh cố nói với mình là anh
theo đuổi cơ nghiệp của gia tộc. Anh đã đùa cợt với ý nghĩ sẽ trả thù
dòng họ mình.
Anh nhận sự thách thức khi đối đầu với quá khứ.
Giờ thì anh nhận ra thực tế phũ phàng là cuối cùng anh đã có câu trả lời thật sự cho những câu hỏi của mình:
''Anh đến mảnh đất này là vì Lục Dí'.
Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy, Lục Di đã đối diện với một vị khách trước ngưỡng cửa nhà mình. Nàng buông một tiếng thở dài:
– Chào Lãnh Bình.
Người đàn ông trong quá khứ đầy ám ảnh của nàng dường như đã biến thành một con người khác, nghiêm trang và thành khẩn:
– Cho tôi vào chứ, Lục Di?
– Được thôi.
Lục Di miễn cưỡng mở cửa cho Lãnh Bình bước vào.
Anh hỏi khẽ:
– Cho phép tôi ngồi xuống chứ?
Vẫn bị ám ảnh với quá khứ, Lục Di khua tay một cái hờ hững về phía chiếc ghế.
– Xin cứ tự nhiên.
– Cám ơn.    
Chương 10

Khi cánh cửa khép lại, Lục Di quay mặt từ phía bãi biển lại đối mặt với khách – Anh muốn nói chuyện gì với tôi vậy?
Sự thiếu vắng nụ cười làm nổi bật thêm sự cay đắng nặng nề trong cặp mắt của Mã Lãnh Bình.
– Kể ra cũng hơi phức tạp. Một sự việc mà tôi không thể nói với cô tại văn phòng.
Lục Di cảm thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Lãnh Bình. Nàng rót một tách trà nóng trao cho anh.
Lãnh Bình nhìn nàng qua làn khói thơm ngát của tách trà nóng trên tay:
– Lục Di ạ! Tôi đang gặp một chuyện rắc rối, mà chỉ có cô mới có thể giúp tôi được.
Lục Di lắng nghe với vẻ cảm thông:
– Tôi vui mừng sẽ làm được gì có thể, Lãnh Bình, anh hiểu đấy. Chúng ta
vẫn là những người bạn tốt. Anh đang nói đến chuyện rắc rối gì vậy?
– Có lần Triều Phong đã nói, có một kẻ giấu mặt trong hàng ngũ lãnh đạo đang phá hoại công ty. Kẻ đó chính là ... tôi.
Lục Di gần như đánh rơi tách trà đang cầm trên tay:
– Cái gì? Lãnh Bình! Anh đang nói đùa đấy chứ?
– Tôi cũng mong đó là chuyện đùa.
Lãnh Bình thọc hai tay vào túi và nhìn xuống mũi giày. Khi anh ta ngước cặp mắt lên nhìn nàng, ánh mắt thật thảm hại:
– Tờ giấy nợ này, đã đẩy tôi vào bước đường cùng.
Lãnh Bình đưa một tờ giấy tới trước mặt Lục Di. Nàng đọc nhanh và sững sờ:
– Gần như cả một gia tài.
– Ôi, Lãnh Bình! Anh đang gặp phải chuyện gì vậy?
– Lý do là chỗ tôi góp vốn làm ăn. Chuyện này có quy mô lớn, rất hứa hẹn, Lục Di ạ. Nếu thành công thì chắc chắn tôi có thể chứng tỏ với bà Gia
Yến và mọi người là tôi có đầu óc và có khả năng kinh doanh.
Lục Di nheo mắt:
– Tôi hiểu. Thế sao?
– Chuyện liên kết đổ bể vì đã không có sự cam kết về tài chính. Trước
đây, tôi đã lạm dụng khá nhiều về khoản ngân quỹ của công ty. Nhưng kể
từ khi thay thế bà Gia Yến lên nắm quyền lãnh đạo,Triều Phong đã khiến
cho tôi vừa căm ghét vừa kính nể anh ta. Đúng như lời cô đã nói, nếu như có một ai đó cứu vãn và lãnh đạo được công ty, thì người đó chính là
Nhậm Triều Phong.
Lục Di vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
– Trời! Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
– Tôi cần phải vay tiền Lục Di ạ. Nếu không thanh toán được nợ, tôi sẽ phải vào tù.
– Vào tù à?
Lục Di nhìn chằm chằm vào Lãnh Bình:
– Làm sao tôi có được khoản tiền đó, anh thừa biết rồi đấy.
Lãnh Bình gợi ý:
– Ồ! Nhưng cô có thể kiếm được.
– Trời! Làm sao tôi có thể kiếm được khoản tiền khổng lồ ấy. Đi ăn cướp nhà băng chắc?
Mồm của Lãnh Bình méo xệch:
– Cũng không hẳn như vậy. Tôi đã có một kế hoạch.
Lục Di đổ nước sôi vào bình trà.
– Tôi không thích nghe chuyện này nữa.
Nhưng nhìn vẻ thảm hại trên khuôn mặt của Lãnh Bình, nàng lại nói:
– Thôi, nói đi xem nào.
– Đơn giản thôi, cô vay của Triều Phong một khoản tiền, nói là để chuẩn
bị mở một dưỡng đường cho mẹ cô và những con người bệnh tật đáng thương
khác. Tôi thừa biết rằng Triều Phong sẽ giúp cô.
Lục Di nói một cách quả quyết:
– Tôi không muốn vay tiền của Triều Phong. Thật ra, đấy là điều cuối cùng tôi muốn làm. Tôi cố thoát khỏi con người đấy.
– Lục Di! Món tiền ấy không phải là cho cô mà cho tôi. Cô vay tiền của
Triều Phong và trao nó cho tôi. Tôi dùng số tiền đó để trả những nhà đầu tư và rồi sẽ trả lại cho cô sau.
– Điều này không thể thực hiện được.
– Ồ! Chắc chắn là được Lãnh Bình ngập ngừng rồi tiếp - Tất nhiên tôi
không thể trả ngay một lúc cho cô. Nhưng cuối cùng tôi cũng có thể thu
xếp được.
Lục Di nói một cách nghiêm trang:
– Tất nhiên anh phải thu xếp được. Tự anh phải đến gặp Triều Phong.
Lãnh Bình đập một bàn tay vào bức tường:
– Trời ơi! Tôi không thể làm chuyện ấy được và cô thừa biết điều đó.
Chuyện ấy chỉ khẳng định thêm điều mà mọi người đã tin là tôi chỉ có
tham vọng và thiếu khả năng. Và Triều Phong, anh ta sẽ xử lý thế ào khi
biết tôi chính là kẻ đã phá hoại công ty.
– Tôi tin Triều Phong.
– Nhưng tôi thì không. Lục Di ạ! Tôi không bao giờ đến gặp Triều Phong để cầu cứu. Hắn ta sẽ cười vào mặt tôi, thẳng tay trừng phạt tôi. Cái đứa
con hoang lạnh lùng và cay nghiệt đó sẽ chẳng mảy may xúc động nếu tôi
có phải đi tù.
– Lãnh Bình! Anh cũng biết, tất cả những gì tôi làm là để trả ơn bà Gia Yến.
Tôi phải trung thành với ân nhân của mình. Còn với anh, với tất cả chân thành của một người bạn, tôi khuyên anh hãy ...
Vẻ đau khổ hằn sâu trên khuôn mặt thiếu vắng nụ cười của Mã Lãnh Bình.
– Tôi chỉ còn biết trông cậy vào cô thôi, Lục Di.
Không gian màu xám ngắt nằm dưới bầu trời nặng trĩu, lác đác những con tàu
lênh đênh trên biển như một thế giới thu hẹp. Hừng đông không đủ xua tan màn sương mù đang bao phủ mọi cảnh vật. Nhìn từ xa, cơ ngơi họ Nhậm
trông thật tuyệt vời.
Nàng ngước nhìn bầu trời cao lồng lọng, phân vân một cách chán chường.
Liệu nàng có đang biến mình thành một con ngốc hay không? Nàng luôn nghĩ đến người khác, cho dù kẻ đó đã lạm dụng tình cảm của nàng. Có lần Nhậm
Tinh Doanh đã nói với nàng:
“Có lẽ cô chẳng bao giờ tha thứ cho
tôi về việc tôi đã lấy Mã Lãnh Bình. Nhưng thật ra, cô đang mắc nợ tôi
về những gì tôi đã gánh chịu khi cưới anh ta”.
Ơn Chúa! Nàng đã
thoát khỏi giấc mơ ngày ấy. Nếu như có một người đàn ông nào đó đến với
cuộc đời nàng làm rung động tình cảm của nàng hơn là sự say đắm thì
người đó chỉ có thể là Nhậm Đình Phong.
Ý nghĩ đó là nàng choáng
váng. Chỉ có những người điên mới có những ý nghĩ như thế. Lục Di này
chẳng bao giờ muốn tha thiết với bất cứ sự quyến rũ nào. Nàng tự an ủi
mình khi đứng trước ngưỡng cửa của văn phòng làm việc.
Ngay khi
đặt tay lên nắm đấm cửa, nàng đã linh cảm thấy có sự hiện diện của ai đó trong phòng. Bàn tay nàng đông

cứng lại. Tim nàng đập mạnh theo một
phản ứng tự nhiên. Nàng biết rõ người đó là ai cho dù chưa nhìn thấy.
Anh ta ở trong tâm trí nàng suốt đêm trong cơn ác mộng như một bóng ma
đen kịt, nguy hiểm và đầy kích động. Anh ta là người cuối cùng nàng nghĩ đến trước khi chợp mắt và là người đầu tiên hiện ra trong óc nàng khi
vừa bừng tỉnh. Anh ta luôn là nỗi ám ảnh nàng.
Nhậm Triều Phong!
Lục Di nín thở, cố gắng tỏ ra hết sức bình tĩnh khi nàng đẩy cửa bước vào.
Triều Phong đứng đó, một vai tựa vào bên cửa sổ, mắt nhìn bình minh phía chân trời. Chỉ cần liếc nhìn trên bàn cũng đủ biết anh đã uống rượu trong
phòng làm việc của mình.
Lục Di nhận thấy tim nàng đập thình
thịch và toàn thân căng thẳng. Tư thế nàng đang ở vào trạng thái sẵn
sàng đối phó hoặc chuồn đi dù trong trí nàng chưa hề có sự đe dọa tấn
công nào trước mắt.
– Trời! Anh làm tôi sợ gần chết! Anh làm gì ở đây?
Triều Phong chẳng buồn quay lại:
– Mã Lãnh Bình muốn gì ở cô vậy?
Việc nhìn thấy Triều Phong trong văn phòng làm việc của nàng thật giống như
rơi vào hang cọp, không có gì là bình yên cả. Nàng nói với anh giọng bất bình:
– Lạy Chúa! Anh làm tôi giật mình. Tôi không thể nghĩ anh theo dõi tôi như vậy.
– Xin lỗi, lần sau tôi sẽ gõ cửa. Hắn muốn gì ở cô vậy?
– Đó là một cuộc viếng thăm riêng tư, không liên quan gì đến công việc cả.
– Đối với Mã Lãnh Bình thì khác, hắn không bao giờ hành động mà không có mục đích.
– Anh ấy chỉ muốn nói chuyện, điều đó có gì là lạ. Lãnh Bình và tôi biết nhau bao nhiêu năm nay chẳng có gì đáng kể cả.
– Có phải cô hẹn với Lãnh Bình để làm cho tôi ghen không?
Lục Di sững người lại:
– Trời! Không phải vậy đâu. Tất nhiên là không phải thế rồi. Anh có điên không đấy? Sao tôi lại muốn làm anh ghen?
– Làm sao tôi biết được. Vì đó là chiến thuật của phụ nữ.
Lục Di bắt đầu trấn tĩnh lại, nàng đĩnh đạc nói:
– Có lẽ là một vài phụ nữ làm thế, nhưng không phải là tất cả phụ nữ.
Vai anh từ từ chuyển động, anh quay lại đối mặt với Lục Di. Lần đầu tiên
như vậy, cặp mắt sâu thẳm của anh nhìn nàng đăm đắm như thôi miên.
Anh nói khẽ khàng:
– Điều ấy có tác dụng đấy. Tôi đã ghen ...    
Chương 11
Anh ngồi xuống ghế, hớp một ngụm rượu dở dang trong chiếc cốc:
– Tôi chẳng bao giờ thích cái cảm giác ấy. Suốt thời gian đính hôn với
Hứa Lệ Đình, tôi hầunhư lúc nào cũng cảm thấy ghen tuông.
– Này, Triều Phong!
– Khi Lệ Đình bước vào một căn phòng tất cả đàn ông đều nhìn nàng chằm
chặp và thèm muốn nàng. Cô ta biết điều ấy. Và thích thú xem phản ứng
của tôi ra sao, rồi nói ghen tuông làm cho tình yêu mới tuyệt diệu.
Lục Di thận trọng ngồi xuống trên ghế. Những ngón tay nàng run rẩy, giọng
nói của Triều Phong sắc lạnh như dao, nhưng chứa đầy đau thương buồn bã.
Đột nhiên nàng có một mong muốn được an ủi anh mà không hiểu lý do làm sao.
– Tôi xin lỗi. Triều Phong?
Anh lại đưa cốc rượu lên môi:
– Không cần phải như vậy đâu. Cô ấy là một phụ nữ đẹp. Cô ấy không thể không làm như thế được.
– Tất nhiên rồi.
Nhưng có lẽ Lệ Đình không nên tỏ ra thích thú trước sự ghen tuông của Triều Phong. Lục Di nghĩ:
Cô ta cũng không nên sử dụng điều đó để kích thích niềm say mê của anh ấy.
– Và cô ấy đã đạt được mục đích trong tình yêu của mình.
Lục Di nắm chặt bàn tay trên đùi:
– Tôi hiểu rồi. Thế điều gì làm anh phiền lòng, khi anh biết sự ghen
tuông sẽ làm cho tình yêu của anh và Lệ Đình thêm tuyệt diệu?

Tôi ghét chuyện này. Chỉ có một điều có thể làm tôi chịu đựng được là
tôi biết cô ấy yêu tôi. Cô ta chỉ muốn chơi đùa thôi. Nhưng tôi lại ghét trò chơi đánh đố. Hình như cô ta chẳng bao giờ hiểu được điều ấy.
Lục Di cố tìm điều gì đó để nói:
– Triều Phong! Tôi chẳng hề muốn làm anh ghen tuông sáng nay đâu. Tôi và
anh chẳng hề có quan hệ gì, vì vậy chẳng có lý do gì để mỗi người trong
chúng ta phải ghen tuông với nhau hoặc có tình cảm mãnh liệt với nhau.
Có đúng thế không?
Lục Di tiếp tục nói một cách kiên quyết:
– Tôi muốn nói rằng tôi chẳng bao giờ cố làm cho người mà tôi quan tâm phải ghen tuông. Đó là điều cuối cùng mà tôi làm.
Triều Phong uống nốt phần rượu còn lại trong cốc:
– Tôi đồng ý với cô. Tôi cũng phải nói rằng, tôi chẳng hề tìm cách làm cho người mà tôi quan tâm phải ghen.
Lục Di tin anh. Nàng mỉm cười run rẩy:
– Được, tôi giả thiết là như vậy.
– Chúng ta không có quan hệ với nhau, nhưng chúng ta sẽ thề với nhau không làm cho nhau ghen. Cô có đồng ý không?
Triều Phong đặt cốc rượu xuống bàn, anh co chân lại bước ra khỏi ghế.
Lục Di từ từ đứng lên, khi anh bước về phía nàng. Nàng lặng người đi, nàng đã hiểu anh ...
– Triều Phong!
Anh dừng lại trước mặt nàng, mặt không rời mắt nàng:
– Tôi hiểu, tôi không phải là loại người mà em mong ước. Nhưng với tất cả chân thành, tôi hứa sẽ giữ cho mối quan hệ của chúng ta hoàn toàn trong sáng.
Như vậy đã đủ với em chưa?
Lục Di nhận ra mình đang cố nín thở. Một ngọn lửa nóng bỏng ngọt ngào đang bừng cháy trong người nàng. Cảm giác ấy chưa bao giờ nàng cảm nhận.
Nàng nín thở, băn khoăn nhưng đồng thời lại hồ hởi.
Lục Di tự nhủ:
Nàng vốn không phải là loại người cuồng nhiệt, nhưng không thể quên đi cái
cảm giác xao xuyến lạ lùng này được. Tự nhiên nàng chợt nghĩ mình chưa
hề có cảm giác tương tự như vậy với bất cứ người đàn ông nào khác.
Nếu nàng không nắm lấy cơ hội này, có lẽ suốt cả đời nàng sẽ luyến tiếc cơ
hội bỏ qua này. Nhưng thật sự nàng đã bỏ qua biết bao cơ hội trong cuộc
đời này ...
Lục Di mở tung cửa sổ cho những ngọn gió mát tuông
vào phòng. Đêm thật đẹp và bình yên, ánh trăng hạ huyền trên bầu trời
đêm và muôn sao lấp lánh. Tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá tiếng gió rít qua
những rặng thông già ...
Lục Di có thêm vài giờ làm việc ở văn
phòng, vùi đầu vào công việc khiến nàng quên cả thời gian. Cho đến khi
anh thấy mi mắt nặng trĩu, nàng gục đầu lên bàn giấy và khép hờ mi mắt
lại. Gió mát và sự tĩnh lặng khiến nàng đi dần vào giấc ngủ lúc nào
không hay.
Nàng không nghe tiếng cú sang canh lẫn tiếng bước chân trên dãy hành lang vắng lặng. Rồi trong một thoáng mơ màng, nàng nghe
có ai đó gọi tên mình.
– Lục Di!
Nhưng nàng vẫn chìm trong giấc ngủ chập chờn.
– Gì vậy?
– Muộn quá rồi, để tôi đưa cô về nhà.
Nàng dường như không biết mình đang nói gì.
– Đây là nhà của tôi, của tôi ...
Yên lặng trong một lúc ...
– Lục Di?
– Gì vậy?
– Mã Lãnh Bình muốn gì ở cô?
Lục Di quá buồn ngủ, không ý thức về câu hỏi lẫn những gì xung quanh nàng. Nàng trả lời như một cái máy không hề suy nghĩ:
– Để vay một món tiền.
– Bao nhiêu?
Nàng muốn chồm dậy về phía ánh sáng muốn mở mắt ra. Nhưng thật không may đầu óc nàng vẫn mê mệt vì nàng quá buồn ngủ. Nàng nghe mình nói:
– Cả một gia tài.
– Cái gì!?
Lục Di chớp chợt tỉnh trước sự sắc lạnh của câu hỏi. Nàng nhổm dậy và nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Triều Phong:
– Tôi sẽ cho tên khốn ấy một trận.
Lục Di chợt nhận ra mình đã tạo nên một cơn sóng phẫn nộ trong lòng Triều Phong mà nàng không kiềm chế nổi.
– Thôi nào, Triều Phong. Hãy bình tĩnh lại đi.
Triều Phong quẳng chiếc áo khoác sang một bên rồi đứng phắt dậy, anh đi lại trong phòng:
– Bình tĩnh ư? Cái tên đốn mạt ấy đòi cô cho vay một khoản tiền lớn, thế
mà cô muốn tôi bình tĩnh lại

ư? Tôi không hiểu tại sao hắn lại trông cậy vào cô với một việc như vậy.
Lục Di thở dài, có lẽ sẽ dễ dàng
hơn nếu nói chuyện với anh vào một lúc nào đấy mà
2hi.us