Polaroid
Tuyết

Tuyết

Tác giả: Sưu Tầm

Tuyết

Tuyết của cô ấy, là màu trắng...


Tuyết của tôi, lại là màu đỏ...


Tuyết đối với cô ấy, là lãng mạn...


Tuyết đối với tôi, lại là bi thương...


Tôi gặp anh lần đầu tiên trong một ngày đầy tuyết...


Và cũng mất anh mãi mãi trong hoàng hôn tuyết đỏ...


***


Lần đầu tôi gặp anh, toàn thân băng trắng chỉ chừa đôi mắt, đôi mắt gắt gỏng, đôi mắt cau có, đôi mắt giận dữ, nhấn chìm tôi trong đó, không thể thoát ra...


Đầu đông, nhưng rất lạnh, tuyết phủ dày mặt đường...


Người ta bảo anh gặp tai nạn trong một vụ nổ xe, may mắn sống sót, nhưng kí ức hầu như không còn...


Anh nổi điên vì không biết mình là ai, cũng không ai biết anh là ai?


Tôi thấy anh rất đáng thương, rất muốn làm bạn, chăm sóc cho anh. Thực ra, tôi bị ánh mắt cương nghị của anh thu hút, đôi mắt anh dài và hẹp, tròng đen trắng rõ ràng, rèm mi dài cong khiến con gái như tôi cũng phải ghen tị...


Tôi không biết tên anh, anh cũng không biết, nên tôi gọi anh là "Tuyết".


Tuyết


"Tuyết... Tuyết... Tuyết..."


"Tên anh đó sao?" Anh dựa vào thành giường, nghiêng đầu, hỏi...


"Em gặp anh trong một ngày đầy tuyết, nên tên anh là Tuyết!" Tôi vừa gọt táo cho anh, vừa khẳng định chắc nịch.


"Nghe thật ủy mị!" Anh nhìn tôi, cười...


Anh cười bằng mắt thôi, vì miệng của anh còn đau lắm...


Tôi là y tá tập sự ở đây được ba tháng, mọi người rất tốt với tôi, trừ một vài bệnh nhân thường xuyên cáu kỉnh như anh ra, ai cũng đáng yêu cả, nhất là những đứa bé ngây thơ luôn hỏi:


"Sao cô suốt ngày gọt táo, chú ấy có ăn được đâu?"


"Cô ấy gọt táo cho chú, nhưng người ăn là cô ấy!" Anh trừng mắt nhìn tôi.


Oan cho tôi quá, tôi gọt táo rồi xay sinh tố cho anh mà...


Mọi người nói với tôi:


"Anh ta chỉ tử tế với cậu!"


Đương nhiên là tôi rất vui, tôi đã rất vất vả để làm thân với anh, chịu đựng những cơn nóng giận vì anh không nhớ ra được ký ức của mình, và rất thường xuyên đau đầu...


Anh đập, ném mọi thứ có trong tay, đến nỗi, trưởng khoa định đuổi anh đi, nhưng tôi đã ra sức van nài, rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh...


Anh bắt đầu mở lòng với tôi, từ hôm tôi vì anh mà bị đứt tay, vết đứt lớn lắm, máu chảy rất nhiều, anh hoảng hốt, còn tôi cứ luôn miệng trấn an:


"Không sao, không sao..."


Từ hôm đó, anh không gắt gỏng nhiều với tôi nữa, anh bảo:


"Sao không lấy mạng tôi luôn đi, con người sống không có kí ức, chẳng khác nào tàn phế, mà tôi băng trắng toàn thân thế này, cũng rất giống tàn phế."


"Anh bị chấn thương nặng, bác sĩ bảo tuy mất khá nhiều thời gian nhưng sẽ hồi phục sớm thôi, kí ức không có, thì em giúp anh tạo ra kí ức, rồi anh sẽ nhớ được thôi!" Tôi đập bàn, nói.


"Em sẽ giúp anh tạo ra những hồi ức đẹp..." Tôi nhủ thầm.


***


Một năm sau, anh hồi phục, da dẻ trở lại hồng hào, những vết sẹo từ từ lành lại, trông thật sự giống đại soái ca.


Ngày anh tháo băng, tôi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lòng cảm thấy mình đúng là không chọn lầm người.


Anh lo lắng nhìn tôi:


"Sao, anh xấu lắm à!"


"Anh xấu, vậy em gọi là gì?" Tôi bĩu môi.


Từ ngày anh hồi phục, tôi phát hiện ra anh có tài vẽ chân dung rất đẹp. Bệnh nhân trong viện nhỏ ở huyện chúng tôi tăng cao, vì có một chàng họa sĩ đẹp trai xuất hiện. Giám đốc bệnh viện cũng không đuổi anh đi, còn cho anh một căn phòng nhỏ vốn là chỗ nghỉ của nhân viên bệnh viện.


"Cậu ấy góp phần tăng doanh thu của bệnh viện, rất đáng hoan nghênh!" Ông nói.


Tôi đương nhiên cũng không từ bỏ cơ hội làm giàu, một bức 30 tệ, có khi một ngày được cả trăm bức...Anh vẽ mệt nghỉ, tôi đếm tiền mỏi tay.


"Hữu Ân, em bóc lột anh vừa thôi!" Tuyết của tôi càu nhàu.


"Người ta đến ngắm anh là chính, vẽ chỉ là phụ, anh tiện tay quẹt vài cái là có 30 tệ, tối nay em nấu súp bò cho anh!" Tôi cười cầu hòa.


Thật ra tôi muốn đưa anh về sống chung, tôi là trẻ mồ côi, chuyện lễ giáo không mấy quan tâm, tôi cũng quyết cả đời không phải anh thì không lấy. Nhưng trưởng khoa nhất quyết không cho, ông bảo:


"Chừng nào hai đứa kết hôn rồi tính! Con là con gái đó!"


Ừa thì tôi là con gái, chẳng lẽ lại là con trai?


Tuấn Hào cũng nói với tôi:


"Cậu thử cho hắn về nhà cậu xem!" Tay dứ dứ nắm đấm, rồi cốc đầu tôi, hậm hực bỏ đi.


Tôi chẳng hiểu, cậu ta luôn gắt gỏng với tôi, từ nhỏ đến lớn, Tuấn Hào vốn cùng cô nhi viện với tôi, cũng mang tiếng thanh mai trúc mã, mà tôi làm gì, cậu ta cũng mắng, đáng ghét!


Tuyết của tôi thực sự, thực sự rất đẹp trai...


Tuyết


Tôi biết, nhưng điều tôi không ngờ tới, anh lại chính là người mẫu kiêm nhà thiết kế nổi tiếng nhất Đài Loan một năm trước. Chuyện tình của anh với cô người mẫu xinh đẹp cũng hao tốn không biết bao nhiêu giấy mực của phóng viên. Nghe nói cô ta dính scandal, rồi biến mất khỏi làng giải trí. Cô ta đi đâu, không ai biết, tôi đương nhiên không biết, tôi chỉ biết, cô bỏ rơi anh trong lúc anh cần cô nhất.


"Cậu thấy đó, anh ta với cậu không cùng thế giới!" Tuấn Hào dí tờ báo vào mặt tôi, không hiểu tại sao cậu ta lại quan tâm đến giới giải trí đến vậy, cậu ta giống tôi, chỉ thích ăn thôi.


"Cậu im đi!" Tôi ném tờ báo vào mặt cậu ta rồi bỏ đi, bật khóc.


Cô gái ấy rất xinh đẹp, tôi chỉ là cô gái bình thường.


Cô gái ấy rất nổi tiếng, tôi chỉ là cô gái bình thường.


Cô gái ấy rất giàu có, tôi chỉ là cô gái bình thường.


Cô gái ấy là người anh yêu sâu sắc, tôi chỉ là cô gái anh mang ơn...


Tôi trốn trong góc cây khóc một trận rồi chạy đi hỏi trưởng khoa, giúp tôi tìm cô gái đó.


Trưởng khoa quen nhiều với giới truyền thông, không lâu sau đã cho tôi địa chỉ.


Tôi đến tận nơi bấm chuông.


Ra mở cửa cho tôi là một cặp rất đẹp đôi, họ bảo với tôi:


"Tiểu Nghi đi du học rồi, không biết bao giờ mới về!"


Tôi cảm ơn họ rồi rời đi ngay sau đó.


"Tốt nhất là cô đừng bao giờ về, cô hay lắm, anh ấy dở sống dở chết, còn cô thì đi du học, nước Pháp tốt đến thế sao? Tốt hơn cả Tuyết của tôi?"


Tôi vui mừng trở về thì nhận được điện thoại của Huyền Tử:


"Cậu biến đi đâu cả ngày nay, Tuyết nghe bảo cậu khóc, tìm không thấy cậu, đang nổi điên kìa!"


"Uh, tôi phải về với Tuyết của tôi mới được!"


---


Kí ức của anh vẫn chưa hồi phục, anh cũng không mấy quan tâm.


Đôi lúc tôi hỏi:


"Anh không bận tâm quá khứ nữa sao? Kí ức của anh ấy? Cũng hơn một năm rồi?"


"Kí ức của anh, chỉ cần em lấp đầy là đủ!"


Anh xoa đầu tôi, rồi kéo tôi vào lòng, ôm chặt.


Tôi đương nhiên vui lắm, cười rất hạnh phúc đó.


---


Hôn lễ mà tôi chờ đợi cuối cùng cũng được tổ chức, anh cầu hôn tôi khi những bông tuyết đầu mùa rơi. Mùa đông năm ấy, là mùa đông hạnh phúc nhất của tôi.


Tôi bước về phía anh trong bộ váy trắng muốt, mọi người trong bệnh viện đều vỗ tay chúc mừng chúng tôi, vì cả hai chúng tôi đều không có người thân, nên không cần rườm rà, chỉ một buổi tiệc nhỏ trong hội trường của bệnh viện. Chủ hôn là giám đốc bệnh viện, ông cười to, bảo:


"Chờ mãi mới tới ngày này nhỉ, ta cứ tưởng không gả được con ấy chứ!"


Nắm tay tôi dắt về phía anh là trưởng khoa, ông bảo:


"Hai đứa phải sống hạnh phúc nha!"


Tôi thấy hình như ông hơi xúc động, người xúc động phải là tôi mới đúng chứ, tôi chỉ thấy rất vui thôi.


Tuấn Hào tối hôm trước còn kéo tôi vô một góc, nói:


"Cậu, có thể không kết hôn, được không?"


Rốt cuộc bị Huyền Tử véo tai kéo đi, mồm la oai oái.


Hôm nay, dù cáu kỉnh, nhưng Tuấn Hào cũng chịu làm phù rể cho Tuyết, còn phù dâu là Huyền Tử.


Tôi nghĩ, sau hôn lễ của tôi, sẽ là hôn lễ của hai người này.


Giây phút anh đeo nhẫn vào tay tôi, hôn lên trán tôi, tôi đã nghĩ:


"Tôi sống 24 năm không lãng phí, cuối cùng cũng có thể gả cho một đại soái ca! Tôi mãn nguyện, thật sự rất mãn nguyện!"


---


Nhưng định mệnh nghiệt ngã không buông tha Tuyết của tôi.


Trong một lần sửa bóng đèn phòng khách, Tuyết đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh.


Tôi sợ lắm, thật sự rất sợ.


Trưởng khoa nói với tôi, di chứng của vụ nổ một năm trước, đã ảnh hưởng đến giác mạc của anh, ở đó, có một khối u, ác tính, khả năng phẫu thuật thành công rất thấp..."Cậu ấy có thể sẽ chết!"


Tôi không muốn nghe, thật sự không muốn...


Tại sao, ông trời đem Tuyết đến cho tôi, lại muốn cướp Tuyết khỏi tôi?


Tại sao, ông trời gieo vận xấu lên mỗi mình Tuyết, tôi cũng được vậy?


Tôi phải làm sao? Không thể nói với Tuyết, Tuyết biết, nhất định sẽ đau đớn!


Tuyết đau đớn, tôi như muốn chết đi...


Tuyết nói với tôi:


"Anh nằm mơ, trong mơ, một cô gái cứ đưa tay về phía anh rồi hét "Đừng rời bỏ em, hãy tin em, làm ơn!"


Nhưng cô gái ấy xinh lắm, không phải Hữu Ân em đâu, đừng tưởng bở.


Tôi gọt táo cho anh, gượng cười nói.


"Bình giấm trong người em đủ để nuôi anh cả đời đó!"


Rồi tọng một miếng táo bự vào mồm anh.


Tôi biết, cô gái ấy là ai.


Tôi biết, ký ức của anh, đang bắt đầu quay trở lại.


Đôi lúc, anh bất giác gọi tôi là Phương Nghi. Rồi anh giật mình, bảo đột nhiên từ đó xuất hiện.


Đôi lúc, anh nấu những món mà trước đây anh chưa từng nấu cho tôi, còn bảo tôi thích ăn nhất món đó.


Là Phương Nghi của anh thích, không phải tôi...


Tôi buồn lắm, rất buồn, nhưng bác sĩ nói, thời gian của anh không còn nhiều nữa, cần phải sớm quyết định, phẫu thuật hay không.


Anh đương nhiên chấp nhận phẫu thuật, anh bảo tin tưởng vào sự tiến bộ của y học, và sự tận tâm của các bác sĩ ở đây, họ đã từng cứu mạng anh. Anh còn lo gì nữa chứ!


Tôi biết, phần trăm khả năng phẫu thuật thành công rất thấp, nên tôi quyết định, tìm Phương Nghi về cho anh, ít nhất, anh cần phải biết quá khứ của mình, cô gái mà anh yêu, nơi mà anh từng sống.


Vừa hay, Phương Nghi đã trở lại giới giải trí, với cương vị nhà thiết kế trẻ triển vọng từ Pháp về, scandal trước đây của cô cũng được làm rõ, cô chỉ là người bị hại.


Tôi bắt chuyến xe sớm nhất lên Đài Bắc tìm Phương Nghi, Tuấn Hào bảo cô ta sẽ tham gia buổi triễn lãm thời trang ở khách sạn S nổi tiếng xa hoa, Huyền Tử bắt tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của nó.


"Ít nhất đối mặt với cô ta cậu cũng không kém cạnh!"


Huyền Tử cũng kêu tôi ngốc, làm vậy để làm gì? Tôi bảo tôi yêu Tuyết, vì thế tôi không thể ích kỷ giữ Tuyết cho mình.


---


Cô ta ngạc nhiên khi thấy tôi biết rõ về Tuyết. Những cảm xúc dấy lên trong đáy mắt của cô ta, vui mừng, giận dữ, đau đớn...


Đằng xa, một người đàn ông lịch lãm luôn nhìn về phía cô ta, tôi biết, người đàn ông đó rất yêu cô ta...


Cô ta đã có người yêu mình, liệu có còn cần Tuyết của tôi? Liệu có thể buông tha cho Tuyết của tôi?


"Cô nói đi, trong lúc tôi đau khổ nhất, Arron bỏ rơi tôi, bây giờ tôi tỏa sáng trở lại, thì kiếm tôi trở về sao?"


Cô ấy vừa khóc vừa nói, tôi biết, cô ấy rất yêu Tuyết của tôi...


"Tuyết, à không, Arron, anh ấy không còn sống bao lâu nữa!" Tôi vừa nén đau đớn vừa kể lại sự tình cho cô ta nghe, tôi không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt cô ta...


"Cô là gì của Arron!" Phương Nghi dò xét...


"Chỉ là... một người bạn!" Tôi nói...


"Tôi là vợ của Tuyết!" Tôi rất muốn nhìn vào mắt cô ta và nói như vậy, nhưng Arron là của cô ta, Tuyết là của tôi...


---


Tôi đưa Phương Nghi đến gặp Tuyết, nhưng trái với sự xúc động cùng yêu thương trong ánh mắt của Phương Nghi, là sự lạnh lùng xa cách của Tuyết, sự lạnh lùng ấy, khiến tôi cũng phải sợ hãi...


"Em đưa cô ta đến làm gì?" Tuyết nắm tay tôi và hôn nó...


Ánh mắt Phương Nghi có sự đổ vỡ... Tôi rút vội tay lại và nói...


"Cô ấy biết về quá khứ của anh, cô ấy là người anh từng yêu"


"Kí ức của anh, chẳng phải anh đã từng nói chỉ cần có em lấp đầy là được rồi sao?" Tuyết ôm chặt tôi, nói, rồi lạnh lùng nhìn Phương Nghi...


"Cô về đi, tôi không quen cô!" Tuyết dứt khoát, trong ánh mắt anh, cũng có sự đổ vỡ...


Phương Nghi nhìn tôi giận dữ...


"Cô gạt tôi!" Cô ấy cho tôi một cái tát rồi chạy đi... Tôi muốn đuổi theo nhưng bị anh giữ lại...


"Không cần đâu!" Tuyết nói... "Để cô ấy quên anh, cô ấy sẽ không đau khổ!"


"Anh đã có lại trí nhớ?" Tôi hoảng hốt...


Tuyết gật đầu...


Tôi bàng hoàng, chân đứng không vững, tôi biết ngày này sẽ đến nhưng không nghĩ nó khiến tôi đau đớn đến thế... Đến tận phút cuối, anh vẫn chọn cách bảo vệ cô ta...


"Hữu Ân, anh yêu em!"


"Anh nói dối, từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có cô ấy!"


"Không phải, Hữu Ân nghe anh nói!"


"Anh lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy đau lòng, còn em thì sao, em cũng đau lòng, rất đau lòng!"


Tôi hét lên với anh, đẩy đôi tay anh đang giữ lấy tôi, chạy đi, thật xa, tôi thật muốn trốn đi một nơi nào đó, quên hết tất cả, tôi biết, tôi đang ghen, tôi đang ích kỉ...


---


"Trưởng khoa nói anh không chịu phẫu thuật, anh hứa với em phẫu thuật rồi mà?" Tôi giận dữ...


"Khả năng là 1%, và anh sẽ không bao giờ tỉnh lại, Hữu Ân, anh xin lỗi, anh phải đi gặp Phương Nghi!"


"Anh!" Tôi trừng mắt nhìn anh, tròng mắt đầy ắp nước chờ chực rơi...


"Đến phút cuối, anh vẫn muốn đi gặp cô ta!"


---


Anh rời bỏ tôi trong một ngày đầy tuyết, khi tôi tỉnh dậy, trên bàn chỉ có một lá thư, vỏn vẹn ba chữ "Anh xin lỗi!".


Tôi cầm con dao vẫn thường gọt táo cho anh, cặm cụi gọt, tôi không đi tìm anh, tôi biết anh đi đâu, đó là quyết định của anh, tôi sẽ không ngăn cản...


Tôi thấy máu của chính mình đang nhỏ xuống từng giọt, từng giọt, ướt đẫm nền tuyết trắng, không còn là màu trắng của tuyết, mà là màu đỏ của máu...


Tôi với bàn tay đầy máu đi từng bước, từng bước đến nơi anh thường đứng, nơi đó, anh thấy gì, vô định, tương lai của tôi, cũng vô định...


---


Sau này, tôi mới biết, anh rời bỏ tôi, không phải đi tìm Phương Nghi, anh rời bỏ tôi, vì không muốn tôi nhìn anh từ từ chết đi...


Sau này, tôi mới biết, lúc đó, anh thật tâm yêu tôi, chỉ là, anh không muốn tôi đau khổ...


Sau này, tôi mới biết, tôi ích kỉ nhường nào...


Tại sao lại không tin anh?


Tôi ôm di ảnh của anh, khuỵu xuống, nước mắt ướt đẫm vai áo, anh không còn ở bên tôi, không còn ai lau nước mắt cho tôi nữa...


Anh đi rồi, đi rất xa, anh ra đi, mang theo Tuyết của tôi ra đi...


Tuyết, đã không còn là màu trắng...


Tuyết, trong kí ức của tôi, chỉ còn một màu đỏ, máu của anh, máu của tôi, máu của chúng tôi...


---


Tôi gặp anh lần đầu tiên trong một ngày đầy tuyết...


Và cũng mất anh mãi mãi trong hoàng hôn tuyết đỏ...


Thủy Thiên Nhu

2hi.us