Trò chơi tình yêu

Trò chơi tình yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Trò chơi tình yêu

(Admin - "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")


Tình yêu tựa như trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương.


***


.....Quá khứ......


- Tao thách mày tán đổ được con bé kia đấy! con đây kiêu lắm, trông bình thường mà kiêu thấy tởm.


- Tán thì tán, nếu tao tán đổ thì mày mất cái gì?


- Tán đổ là nó nhận lời mày đến dự sinh nhật tao tháng sau nhé, nhưng mày phải đá nó ngay cho hết kiêu , làm được thì tao mất mày đống trang bị trong game được chưa!


- Ok! Thế nhé!


Tôi đã nghe không dưới hai mươi lần đoạn ghi âm này, đã bảy năm trôi qua nhưng những ký ức tuổi học trò vẫn còn y nguyên trong đầu tôi. 


Trò chơi tình yêu


Ngày đó tôi là một con bé học đứng nhất nhì trường tuy không xinh đẹp nhưng lại là mục tiêu của nhiều chàng trai muốn cưa.


- Hà ơi! Em đang làm gì thế? Học hành ít thôi em học giỏi thế kiểu gì chẳng đỗ.


Tôi lắc đầu nhìn Nam:


- Anh lúc nào cũng chủ quan, giỏi thì cũng trượt như thường.


Nam cười cười gãi đầu:


- Ừ cũng đúng, em muốn ăn gì anh mua cho!


- Em muốn ăn kem, em muốn ăn kem!


Tôi lúc nào cũng làm nũng anh như thế khiến Na dở khóc dở cười.


- Em cứ như trẻ con ý suốt ngày đòi ăn kem, thế muốn ăn gì khác kem nữa không?


Tôi cười tươi roi rói năm lấy khủy tay Nam:


- Thật không? Thật không? Em muốn ăn Sô cô la nữa! Anh mua đi, mua đi!


- Được rồi, lên xe anh đèo.


Tình yêu cứ thấm thoắt đến tôi và Nam cũng yêu nhau được ba tháng, sinh nhật bạn anh cũng sắp đên.


- Hà! Tối thứ bảy này đi đến sinh nhật thằng Minh cùng anh được không?


Tôi gãi gãi đầu:


- Nhưng em ngại lắm, bạn anh có chê em xấu không? Em biết mình xấu như ma mà!


Nam cốc vào đầu tôi một cái:


- Đến đi em, sợ gì? Chúng nó chê thì kệ chúng nó miễn là chúng mình yêu nhau là được.


Tôi hơi ngần ngại:


- Được rồi! Hôm đó em đến nhà Minh anh ra đón em nhé! Đừng qua nhà em bố mẹ em lại không cho đi đâu, bố mẹ em nghiêm lắm lúc nào cũng cấm tiệt chuyện yêu đương.


Nam cười hiền đáp:


- Được rồi! Nghe theo em tất.


Tình yêu ở tuổi này đối với anh chắc chỉ là trò chơi mà thôi, tôi biết thừa kế hoạch của anh và lũ bạn, họ muốn tôi bẽ mặt một phen cho bõ tức nhưng tôi lại là đứa ngang bướng từ bé chuyện gì cũng không bao giờ để cho mình chịu thiệt, anh muốn chơi trò chơi thì em cũng xin được tiếp anh vài hiệp. Quan niệm của tôi cực đoan lắm phải không?


Kết quả chính là tôi không đến cuộc sinh nhật đó mà theo bố mẹ đi chơi ở Quảng Ninh. Anh có đến nhà tìm tôi hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm, tình yêu của chúng tôi được mấy phần là thật sự mấy phần là giả dối tôi cũng không đo được. Thứ hai anh đến tìm tôi với một câu hỏi:


- Sao hôm đấy em lại không đến? Anh đến nhà em cũng chẳng có ai ở nhà.


Anh đến nhà tôi sao? Đến để lôi tôi đến bữa tiệc rồi làm nhục tôi sao?


- Chúng mình chia tay đi!


Anh ngơ ngác như không hiểu, anh nắm chặt vai tôi bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:


- Sao lại chia tay? Em bị sao thế? Em lừa anh rồi muốn chia tay anh là sao? Em nói thật đi là vì sao? Vì sao?


Tôi gạt tay anh ra nhưng không được, chúng tôi hiện giờ đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người:


- Em lừa anh? Em lừa anh? Anh nên nghĩ kỹ lại xem là ai lừa ai? Chẳng phải việc anh tán tỉnh em rồi mời em đến bữa tiệc bạn anh tất cả đều là trò anh cá cược với lũ bạn anh hay sao?


- Em nói gì thế? Anh lừa em bao giờ? Anh yêu em là thật mà!


Anh vẫn còn biện hộ cho chính mình một cách trắng trợn như vậy sao?


- Em biết tất cả rồi, anh đừng lừa em nữa! Dừng trò chơi lại đây đi!


Anh thả tay tôi, tức giận nói:


- Hóa ra em đã biết tất cả mà vẫn tiếp tục diễn trò với anh sao? Em thật độc ác!


- Tôi độc ác còn anh thì chắc là tử tế đấy! Anh đừng nghĩ là anh có tiền, đẹp trai mà cô nào cũng chết mê chết mệt anh, tiền cũng chỉ là những thứ do bố mẹ anh chu cấp cho mà thôi đâu có phải của anh? Anh có biết những kẻ như anh gọi là gì, anh chỉ là thế hệ F2 mà thôi, còn F2 là gì thì nếu anh tập trung nghe giảng chắc biết.


Những lời tôi nói chắc anh hiểu, F2 là từ dùng chỉ những thứ mang nghĩa bỏ đi, nếu ai đã từng học sinh học thì cũng biết đến phép lai kinh tế người ta không bao giờ sử dụng phép lai đến đời F2. Tôi dùng từ đó để nói anh thực sự cũng rất hối hận nhưng lời nói như bát nước hắt đi mãi mãi chẳng bao giờ thu lại được.


Trò chơi tình yêu


***


.........Hiện tại........


Bảy năm đã trôi qua, quá khứ đã chôn vùi nhưng những ký ức về anh vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tình yêu là một trò chơi nguy hiểm kẻ nào chơi đều bị tổn thương, những vết cắt lên trái tim tôi cũng đã lành theo năm tháng thì vết sẹo để lại thi thoảng lại đau nhức. Bảy năm không gặp anh chắc giờ này anh đã quên con bé năm xưa đã từng tổn thương anh, anh chắc cũng đã có người yêu hoặc có vợ rồi. Bảy năm tôi học xong đại học sau đó du học 2 năm cũng khiến tôi trưởng thành hơn, trải qua vài cuộc tình người Việt cũng có người nước ngoài cũng có nhưng không ai có thể cho tôi bến đỗ cuối cùng, bây giờ tôi rất muốn gặp anh nói với anh một câu "Em rất nhớ anh, em yêu anh là sự thật".


- Ngày mai đi làm rồi à? - Hiền, cô bạn thân của tôi hỏi.


- Ừ! Làm về Marketting mày ạ, cũng chán lắm, tao muốn đi dịch hơn chứ ngành đó tao chẳng biết mấy.


- Con ngốc, biết chấp nhận thử thách chứ! Chồng con đi chứ, bé Cún đang đợi vợ nó được sinh ra đấy! Tao quyết định sẽ phải làm thông gia với mày.


- Thông gia với thông khói cái gì! Chưa thằng nào thèm rước thì lấy đâu tao sinh được vợ cho thằng Cún đấy, mày muốn tao làm Thị Mầu phiên bản hiện đại à!


Hiền lườm tôi một cái:


- Mày bỏ cái thói nói năng xỉa xói người khác đi thảo nào chẳng thằng nào chịu được cái tính của mày, tức muốn chết!


Tôi cười giảng hòa:


- Được rồi, tao sẽ sửa nhưng mà tao mới 25 tuổi thôi, còn trẻ chán chồng con gì bây giờ!


Sáng hôm sau, tôi lục đục dậy, trang điểm phóng xe như bay đến công ty, ngày đầu tiên đi làm nên đi sớm chứ đi muộn chỉ có ê mặt mà thôi. Anh nhân viên trong phòng Marketting lân la giới thiệu:


- Chào em, anh là Quân 28 tuổi, chưa vợ. Đây là Hải đã có vợ và con, đây là chị Oanh 30 tuổi đã có chồng, đây là Minh 24 tuổi đã có bạn trai và chuẩn bị xuất giá về dinh.


Anh ta loanh quanh giới thiệu một vòng, rồi chợt nói lớn:


- Nhân vật quan trong nhất của phòng đã đến rồi, đây là Nam nó còn trẻ nhưng mà đã lên được chức trưởng phòng rồi đó, bọn anh cũng chịu thua nó luôn.


Quân kéo tôi ra giới thiệu với vị trưởng phòng mà theo trí tưởng tượng phải là già tầm 40- 50 tuổi, bụng phệ hoặc béo phì, mặt đầy nghiêm khắc nhưng thật không tưởng tượng nổi lại là anh.


- Giới thiệu với trưởng phòng đây chính là nhân viên mới, tên là Thanh Hà, giỏi lắm nhé, đi học thạc sĩ ở nước ngoài, 25 tuổi đấy sếp.


Quân quay ra huých vào tay tôi cười nói:


- Đây là trưởng phòng của chúng ta, tên là Nam chưa vợ đâu!


Thật sự là anh nhưng tôi lại không thể nói với anh như xưa mà chỉ có thể như hai người xa lạ mới gặp nhau :


- Chào anh! Tôi là Hà rất mong được sự giúp đỡ của anh.


Anh cũng chẳng phản ứng gì cũng chỉ lạnh lùng đáp lại:


- Chào cô, rất mong cô tập trung vào làm việc có gì không rõ thì hỏi tôi hoặc hỏi anh Quân.


Anh khác xưa rất nhiều chững chạc hơn, ít cười hơn, nghiêm khắc và lạnh lùng hơn. Tôi yêu anh nhưng tình cảm này nên chôn chặt vì hiện giờ chúng tôi chỉ có quan hệ đồng nghiệp, chắc anh đã quên tôi thậm chí căm ghét tôi cũng nên nhưng thế thì sao? Có người đã từng nói rằng "em không phải người tốt nhưng trên toàn thế giới này thì em là duy nhất. Anh trân trọng cũng được, không trân trọng cũng không sao. Nếu một ngày anh lạc mất em thì em sẽ không để anh tìm thấy. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế nếu đã nói tạm biệt thì sau này không hẹn gặp lại".


Dù nói thế nào yêu một người muốn quên là quên được ngay đâu, nhìn thấy người ta mà không nói được câu "em yêu anh" thì có gì đau khổ hơn.


- Này Hà, cô ngồi xuống đây ăn chung với hai chúng tôi luôn đi, dù sao cũng là đồng nghiệp.


Hóa ra là anh và bạn gái, anh có ý gì đây?


- Đây là bạn gái tôi, Mai hiện đang làm bên kế toán. Còn đây là Hà, nhân viên mới nhân tiện gặp thì mời vào đây ăn luôn.


Nhân tiện mời vào ăn luôn? Đúng là dùng từ hay thật! Nhìn anh với cô gái thân mật khiến trái tim tôi nhói đau như thể vết thương cũ lại bị rỉ máu vậy, đau ? Rất đau, đau khiến cho tôi khó thở.


- Chào chị! Em là Mai, bạn gái của anh Nam, rất vui được gặp chị. Chị trông quen lắm, ngày trước chị học Kinh tế quốc dân ạ?


- Không chị học Ngoại ngữ,


- Ồ, học mấy trường đấy vất vả lắm, thế chị đã kết hôn chưa ạ?


- Chị chưa! Về nước ổn định rồi mới kết hôn.


Cô gái tên là Mai này thì nhiệt tình đến mức thái quái:


- Chị có bạn trai chưa, em có anh bạn cũng giỏi giang lắm ngày trước cũng đi du học hiện làm chủ công ty máy tính. Anh ấy giỏi quá nên chẳng cô nào dám với hiện vẫn "ế".


- Chị chưa nghĩ đến nhưng có cơ hội sẽ gặp xem "nhà khoa học" mà em nói đó thế nào nhé!


Nam ngồi nghe hai người chúng tôi nói chuyện:


- Hai người không định ăn trưa à?


Mai quay ra cười hiền:


- Có có! Anh gọi món đi!


Mai quay ra hỏi tôi tiếp:


- Chị Hà này? Cấp 3 chị học trường của tỉnh phải không?


- Ừ! Sao em?


- Thì anh Nam cũng học trường đó đấy, anh chị liệu có biết nhau không?


Tôi cười:


- Biết làm sao được, hồi đó chị là mọt sách chính hiệu mà ngay cả quen người tên là Nam cũng chẳng có cơ.


Anh nhăn mặt đáp:


- Anh cũng chẳng để ý hồi đấy gái bâu quanh anh đầy, toàn hotgirl chứ hơi đâu mà quan tâm mọt sách.


Mai lè lưỡi:


- Lại nói phét! Năm lớp 12 chẳng thấy cô nào cả mà dám khoe gái bâu đầy!


Tôi cũng không muốn ngồi ăn cùng hai người này, dù thế nào hiện giờ nhìn thấy họ bên nhau khiến tôi vô cùng khó chịu.


- Thôi xin phép hai người, tôi có việc đi trước. Hẹn gặp buổi chiều!


Anh muốn xem tôi còn tình cảm gì hay không sao? Tôi là kẻ một đi không quay đầu lại hơn nữa anh đã có bạn gái thì tình cảm này nên che giấu.


Trò chơi tình yêu


Hai tháng làm việc, tôi vẫn luôn như vậy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tinh với anh bao giờ, còn anh đối với tôi thì vẫn lạnh lùng thậm chi nghiêm khắc liên tục bắt lỗi tôi trong công việc để kiếm cớ phê bình, anh cũng hay đưa bạn gái đến để trêu tức tôi nhưng tôi cũng chẳng màng quan tâm nữa, tôi sẽ dần thu lại tình cảm này, chôn thật sâu sẽ luyện bản thân mình lý trí hơn, nhìn thấy anh tim không được đập nhanh nữa sẽ quên anh đi, sẽ tập coi anh chỉ là cấp trên và cũng sẽ tập yêu người khác nữa.


- Chỗ này em phải điền thêm phần chú thích nữa, đùng nản có gì anh sẽ giúp!


Phong bên phòng kinh doanh liên tục quan tâm đến tôi, giúp tôi khắc phục những lỗi sai, nhắc nhở tôi ăn trưa..vv nói tóm lại là người đàn ông tốt rất tốt. Tôi thường xuyên ăn trưa, đi làm về và đi chơi cùng anh. 25 tuổi sắp đi qua 26 tuổi chuẩn bị tới tôi cũng nên tìm cho mình một bến đậu chứ?


- Cô làm cái gì đây, đây mà là bảng biểu à? Cô nên tập trung vào công việc đi suốt ngày chỉ lo chuyện yêu đương!


Đây chính là lời nhận xét của trưởng phòng về bảng biểu tôi vừa làm.


- Xin lỗi! tôi làm sai chỗ nào thì anh phải chỉ ra chứ không thể nhận xét chung chung như thế được.


Tôi cũng chẳng phải là dạng vừa đâu, kẻ nào vô cớ phê bình tôi không lý do thì tôi phải đấu tranh đến cùng.


- Cô sai ở đâu? Công ty này tuyển cô về để làm gì? Mỗi chỗ sai ở đâu mà cũng chẳng thể nhận ra thì từ chức đi cho rồi.


- Được anh chỉ cho tôi chỗ sai thì tôi lập tức từ chức ngay!


Kết quả sau cuộc cãi nhau với vị trưởng phòng thì tôi không đi làm nữa thậm chí nghỉ không lý do. Anh muốn gì? Đuổi việc tôi thì rất đơn giản chỉ cần nói một câu là được không cần làm mấy việc vô bổ đó. Chẳng nhẽ anh chẳng còn tý tình cảm nào với tôi chăng? Có người từng nói khi người ta chẳng còn tình cảm thì họ có thể vô tư làm tồn thương nhau mà chẳng mảy may bận tâm. Hơn 8 năm rồi, chúng tôi chắc sẽ chẳng thể nào quay lại được như xưa nữa, tình yêu của chúng tôi chỉ là lừa dối, yêu, hận liệu có thể đến được bến bờ nào đây?


- Ping pong....ping pong


Tôi chạy ra mở cửa:


- Ai đấy?


- Là tôi! Sao không đi làm?


Tôi cũng chẳng thèm mời anh vào nhà, đáp ngắn gọn:


- Mai nộp đơn nghỉ việc!


Anh chỉ nói:


- Em nghỉ việc thì đống việc của em thì thế nào? Em đừng quên em ký hợp đồng một năm với công ty nếu phá thì phải bồi thường.


Tôi gắt lên nói:


- Chẳng nhẽ gia đình người ta có việc mà công ty không xử lý cho sao? Công ty gì mà quá đáng thế.


Anh đáp gọn lỏn:


- Việc gì?


Tôi đâu có kém:


- Ra nước ngoài định cư! À không lấy chồng, chồng không cho đi làm nữa.


- Lấy Phong à? Nghe nói cậu ta vẫn còn lo sự nghiệp lắm chưa tính đến chuyện kết hôn đâu.


Anh cũng biết chuyện tôi và Phong cơ đấy, vậy đã sao, không có người tên Phong thì cũng có người tên Minh, tên Lâm, tên Hải, chẳng nhẽ thế giới này đàn ông chết hết rồi sao?


- Vậy sao? Nhưng tiếc phải thông báo rằng chồng tôi không phải tên Phong đâu! Anh ấy là bạn học cũ của tôi ở bên Nhật đó chúng tôi dự định kết hôn sau đó sang đấy định cư luôn.


Lần này anh không nói gì nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngàn lời muốn nói, chúng tôi đã làm tổn thương nhau rất nhiều nhiều đến mức trái tim chồng chéo vết thương này đến vết thương khác, vết thương này chưa lành lại đến vết thương khác, những vết sẹo để lại sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể xóa được cứ lúc trở trời nó lại nhói đau.


- Chúc em hạnh phúc!


Đây chắc là câu duy nhất anh có thể nói lúc này sao? Sao anh không nói em đừng đi, em đừng lấy hắn ta chẳng hạn, cũng đúng làm sao anh có thể nói được trong khi anh đã có bạn gái thậm chí còn đang hận tôi chăng?


- Cám ơn anh!


Quay đi mà nước mắt cứ tuôn trào, giá ngày trước tôi không quá cạn tình với anh, không quá cực đoan, không quá hiếu thắng có lẽ giờ đây hai chúng tôi đã khác, sẽ không phải nói không lên lời như bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ không phải xa nhau đến vậy. Giờ đây có lẽ anh đã đi rồi chứ đâu còn rảnh mà đứng nhìn tôi đâu, bỏ lỡ chính tình yêu của mình mới là điều đáng hối hận nhất.


Một đôi bàn tay ấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, chẳng lẽ là anh sao? Anh không đi sao?


- Yêu anh sao không nói?


Đúng là anh thật rồi, tôi chỉ muốn hét lên "em yêu anh, thật đấy!" nhưng cổ họng cứ nghẹn lại:


- Em ... em.. em


Anh hôn tôi cái hôn chứ đựng sự nhớ nhung kèm theo cả hờn dỗi, tôi cũng ôm anh mặc cho anh muốn hôn bao nhiêu cũng được bởi vì tôi cũng thực sự rất rất nhớ anh nhớ đến mức mỗi lần đi trên đường phố bất kể ở Hà Nội hay Osaka tôi cũng giáo giác nhìn xem có phải anh không. Nỗi nhớ gặm nhấm khiến trái tim có sắt đá đến đâu cũng có lúc mềm yếu.


- Thế còn Mai thì sao đây anh?


Anh cười:


- Ngốc à! Chuyện gì cũng tinh quái mà sao mỗi việc nhìn xem anh và nó có phải người yêu không mà cũng chẳng nhận ra, nó là bà cô bên chồng tương lai của em đấy.


Tôi bật cười, anh nhìn tôi thở dài:


- Thế bạn học cũ bên Nhật kiêm chồng tương lai của em phải tính sao đây?


Tôi cười:


- Thế mà đã kêu Mai là bà cô bên chồng của em rồi, thế phải tính sao đây? Nhưng mà dù thế nào thì cũng kệ anh ta!


Anh ôm tôi vào lòng và nói:


- Thế em yêu anh từ bao giờ?


Tôi đáp:


- Yêu từ lâu, từ lâu lắm rồi, ngày trước em nói không yêu anh chỉ là giả thôi, lúc đấy đã thích anh lắm rồi mà. Được chưa?


Tình yêu đúng như trò chơi vậy, hiệp đầu cả hai chúng tôi đều thua trái tim ai cũng ngổn ngang vết thương, hiệp hai chúng tôi dùng trái tim tổn thương đó để làm tổn thương nhau nhưng đến hiệp thứ ba cả hai chúng tôi đều là những người chiến thắng, 3 tháng yêu thương, 7 năm tương tư, lại 3 tháng giành lại tình yêu cứ thế tôi và anh cứ đi lòng vòng rồi cuối cùng lại gặp nhau nơi cuối con đường.


Di Nhiên

2hi.us