Snack's 1967
Người đàn ông đi về phía cầu vồng

Người đàn ông đi về phía cầu vồng

Tác giả: Sưu Tầm

Người đàn ông đi về phía cầu vồng

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Khanh đáp chuyến bay sớm nhất về Hà Nội. Cô muốn Nguyên bất ngờ nên không báo trước cho anh.


***


Sau những giờ bay mệt mỏi máy bay đã hạ cánh, Khanh xách vali bước ra ngoài sân bay. Cô nghiêng đôi mắt to tròn ngắm nhìn một góc Hà Nội đã xa cách hơn 2 năm trời. Hà Nội đón cô bằng một cơn mưa rực rỡ, đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại cơn mưa mùa Hạ của Hà Nội ba sáu phố phường. Khanh đứng nhìn mưa qua ô cửa kính, vẻ mặt cô không có biểu hiện nào của sự vui mừng hay thoáng buồn. Cô nhìn mưa một cách lạnh lùng rồi cầm di động bấm con số quen thuộc, điện thoại đổ một hồi chuông đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm và nhẹ nhàng:


- Em à.


Khanh im lặng, cô không nói gì. Đầu dây bên kia dường như bắt đầu lo lắng khi thấy cô không nói câu nào. Người đàn ông kiên nghị, điềm tĩnh và không kém phần sôi nổi hài hước bỗng chốc giọng nói trở nên gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng:


- Anh đây.


- ......


- Khanh. Sao em không nói gì?


Cô nhìn mưa và nghe anh nói, biết anh đang lo lắng nhưng cô không lên tiếng. Cô vẫn hay trêu đùa anh, để anh lo lắng một chút rồi phì cười khi anh giả vờ tức tối trước trò đùa tai quái của cô. Một lúc sau anh cũng im lặng, có lẽ dừng nói để kiểm tra xem cô có còn nghe anh nói không. Cô nhoẻn cười:


- Nguyên. Đón em. Mưa to quá em không về được.


Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi giọng Nguyên sửng sốt:


- Em đang ở sân bay? Sao về không báo trước cho anh? Đợi anh 15 phút.


[.....]


Người đàn ông đi về phía cầu vồng


Hà Nội một ngày mưa nặng hạt, Khanh nhìn những giọt mưa qua ô cửa kính và như thấy hình ảnh của Thụy Khanh 2 năm trước.


- Thụy Khanh. 22 tuổi, tốt nghiệp Đại học Văn Hóa, thành tích công tác một năm qua tốt..... Xét duyệt hồ sơ bảo tàng quyết định cử cô sang Thượng Hải 2 năm nghiên cứu mảng văn hóa Trung Quốc – Việt . Nếu không có vấn đề gì cô sẽ nâng cao ngoại ngữ thêm 2 tháng sau đó sang Thượng Hải. Ý cô thế nào?


Nghe xong câu nói của giám đốc Khanh giật mình, cô đã từng sang Thượng Hải nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở lại đó những 2 năm. Sau khi tốt nghiệp cô cũng có ý định đi du học nhưng khi vào bảo tàng làm việc cô hoãn lại ý định đó. Một năm đi làm cô thấy mình còn nhiều thiếu xót và muốn tìm cơ hội học thêm cái gì đó, hơn nữa cô cũng đang muốn xa Hà Nội một thời gian để nhìn lại một vài điều. Quan trọng là cô thích Thượng Hải, thích những miền đất của Trung Quốc, dù đã qua thời sinh viên nhiều mơ mộng nhưng Thụy Khanh vẫn mê tiểu thuyết Trung Quốc, cô vẫn mong một lúc nào đó sẽ đến Thượng Hải lâu lâu chừng hơn tháng thả hồn miên man ngắm nhìn những địa danh cô từng biết đến qua bao trang truyện. Khanh miên man với vài suy nghĩ giám đốc Hà lại giục cô xem qua giấy tờ. Ngày Khanh đón nhận chuyến công tác dài ngày đầu tiên là ngày nắng ngập tràn Hà Nội.


Hai tháng sau Khanh dời Hà Nội trong cái lạnh cắt da thịt của gió mùa đông bắc tràn về. Cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc áo bông to sụ, đi đôi bốt đen tuyền, mái tóc dài bay trong gió, Susu cô bạn thân đáng yêu của Khanh không quên quàng cho cô chiếc khăn hồng ấm áp. Thụy Khanh kéo va li bước vào khoang máy bay nhoẻn cười tạm biệt Hà Nội, tạm biệt gia đình và bạn bè. Cô đến Thượng Hải và đến với Châu Nguyên – một nửa của trái tim cô bây giờ.


[......]


Cô trở về. Vẫn là Thụy Khanh với đôi mắt sắc lạnh yêu kiều, đôi môi đỏ mọng nhưng luôn kiệm lời, khuôn mặt thanh tú vẫn hay nhíu mày mỗi khi Châu Nguyên cố chọc cô cười. Cô gái 24 tuổi mỏng manh trong cơn mưa Hà Nội với chiếc váy voan xanh điệu đà nữ tính. Soi ngắm mình trước ô cửa kính Khanh thấy cô gái 24 tuổi bây giờ cũng không kém phần trẻ trung so với Thụy Khanh 22 tuổi, có khi còn đáng yêu hơn Thụy Khanh tuổi 22 ngày nào. Chờ Nguyên một lúc Thụy Khanh cứ miên man trong vài suy nghĩ, cô biết nên dừng lại, biết đâu đấy lại chạm vào vài điều không nên nghĩ. Nguyên đến mang theo nụ cười tỏa nắng đón cô về với tình yêu dịu dàng của anh. Bên anh mọi thứ như ngưng chậm và cô được che chở dù trời có mưa bão nặng hạt.


Hai năm trước Khanh rời Hà Nội mang theo bao háo hức về một miền đất mới, khi trở về cô mang theo bao dư vị của Thượng Hải nhiều nắng gió, và đặc biệt có hạnh phúc của cuộc đời cô. Khanh cười nháy mắt tinh nghịch nhìn anh, cô pha trò nũng nịu trước khi anh trách mắng sự trở về đường đột này, Châu Nguyên nhìn cô gái bướng bỉnh của anh không mắng nổi câu nói dịu dàng nào. Hai năm nay anh vẫn luôn thắc mắc tại sao cô gái anh yêu cứ như hai Thụy Khanh vậy. Thời gian đầu quen biết anh thấy một Thụy Khanh bướng bỉnh lạnh nhạt, đôi mắt to tròn nhưng sắc lạnh của cô lúc nào cũng như thách thức sự kiên định nơi anh, đôi môi đỏ mọng như trái dâu thơm lừng luôn và chỉ phát ra vài câu nói trong trẻo trong một vài tình huống cần thiết, người khác có thể nói với cô cả chục câu còn cô kết thúc buổi trò chuyện bằng một câu. Điều khiến anh quyết yêu cô bằng được là cái dáng vẻ mỏng manh nơi Khanh luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ, ngay cả khi gục ngã cũng muốn tự đứng lên. Về sau Châu Nguyên không tin nổi cô gái của mình lại đáng yêu như thế, dù anh biết cái dáng vẻ thường ngày chỉ là một phần nhưng anh vẫn có chút bất ngờ. Khanh cười trông giống một cô bé mới 18, đôi mắt sắc lạnh của cô trở nên trong và dịu dàng như tia nắng sớm, giọng nói của cô trong trẻo và ấm hơn giọt nắng bên thềm cửa sổ. Cái dáng vẻ cô nũng nịu, quan tâm và yêu thương khiến anh một người đàn ông 28 tuổi sớm trưởng thành có lúc tự hào khi là chỗ dựa cho cô gái nhỏ Thụy Khanh, lại có lúc phì cười khi nhìn dáng vẻ tất bật của cô bạn gái nhỏ bé chăm sóc anh lúc ốm đau. Anh cứ muốn Khanh mãi là cô gái nhỏ bé như thế, để anh che chở cho cô, yêu thương cô mãi mãi. Thụy Khanh có lẽ chưa cảm nhận hết tình yêu sâu đậm của Châu Nguyên, hoặc cô có nhận ra nhưng cô vẫn cho dư một phần trăm không tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu.


Châu Nguyên là người đàn ông sớm thành đạt, hai năm trước cô tình cờ gặp anh trong buổi hội thảo tại Thượng Hải, kể từ đó Châu Nguyên bước vào cuộc sống của cô. Anh là đại diện của một công ty tại Thượng Hải, do công việc anh vẫn thường đi lại giữa Hà Nội và Thượng Hải, chuyến công tác một năm của anh tại Thượng Hải trở nên ý nghĩa khi có sự xuất hiện của Thụy Khanh. Hai năm trời vun vén tình cảm Châu Nguyên sốt sắng đợi ngày Thụy Khanh về Hà Nội, anh sẽ bất ngờ cầu hôn cô, chiếc nhẫn lung linh anh đã chuẩn bị sẵn từ mấy tháng nay. Nhưng anh phải hoãn lại ý định cầu hôn vì Thụy Khanh về anh lại có chuyến công tác đột xuất, ngay ngày hôm sau khi Thụy Khanh đặt chân trở về Hà Nội Châu Nguyên lên máy bay sang Thái.


Chuyến công tác của anh kéo dài 3 tháng, dù biết thi thoảng Nguyên sẽ đáp chuyến bay bất ngờ về bên cô nhưng Khanh vẫn thấy thoáng buồn khi một mình đi trên Phan Đình Phùng đầy nắng. Cô quen được anh chăm sóc, ít ai biết rằng Thụy Khanh thường ngày rành rọt mạnh mẽ lại mỏng manh trong sự che chở của Châu Nguyên. Những ngày Hà Nội mưa nặng hạt thiếu vắng anh cô nhìn xa xăm về bầu trời nơi Nguyên đang tất bật với các buổi dự thảo và kí hợp đồng với đối tác. Gạt đi những ý nghĩ vẩn vơ cô hào hứng trở về với công việc ở bảo tàng, cô đã hoàn thành đề tài nghiên cứu và hằng ngày tiếp tục công việc tại văn phòng đã thiếu vắng cô hai năm nay. Thời gian rảnh rỗi cô lang thang ngắm nhìn từng góc phố Hà Nội, thi thoảng cô cùng vài người bạn ăn tối, đi café rồi thăm thú vài nơi. Bạn bè cô hầu hết đã có gia đình, cả Susu cô bạn thân của cô mới đây cũng vừa lên xe hoa.


Một buổi chiều mưa tầm tã Khanh ngồi café một mình trong một quán yên tĩnh, cô nhìn những giọt nước bên ô cửa kính, vẫn dáng vẻ bình thản thường ngày cô không mảy may tỏ vẻ ưu tư. Bên ngoài mưa trắng rực rỡ như muốn cuốn trôi tất cả, qua ô cửa kính cô nhìn thấy một một dáng hình cao ráo đi vào quán, không hiểu sao Khanh có một cảm giác lạ mà quen đối với hình ảnh vừa rồi. Cô nhoẻn cười rồi nghiêng đôi mắt kiếm tìm phục vụ gọi thêm ly nước, người phục vụ bưng ly nước đến Khanh ngoảnh lại định nói câu cám ơn,bất chợt cô sững lại vài giây không tin nổi vào mắt mình. Người cầm ly nước đứng trước mặt cô không phải người phục vụ vừa nãy, anh ta đặt ly nước xuống bàn, mỉm cười rạng rỡ kèm theo một cái nháy mắt nghịch ngợm :


- Mời cô gái xinh đẹp


Ngoài trời mưa vẫn rơi, người đàn ông nói dứt lời nhưng nụ cười vẫn chưa tắt. Khanh khựng lại thêm vài giây, cô lúng túng và căm ghét nụ cười của người đối diện, một làn sóng như dội vào tâm can Khanh, cô cảm thấy từng mớ hỗn độn đang chảy ào trong người. Cô nhanh chóng đứng dậy với một vẻ bình thản lạ lùng, cô nhoẻn cười và nhìn người đối diện với ánh mắt sắc lạnh. Cô cứ nhìn như thế và không nói câu nào, bên tai cô ngoài bản nhạc cho ngày mưa vang lên giọng nói trong như giọt mưa ồn ào ngoài kia:


- Chào em. Không ngờ Hà Nội lại trở nên nhỏ bé.


Khanh nhíu mày giọng nói không biểu lộ chút sửng sốt nào:


- Vâng. Không ngờ gặp anh ở đây. Anh về lúc nào vậy?


[......]


Có phải định mệnh cho cô gặp lại anh. Người đàn ông này, Dương Lâm cô từng yêu thương, Dương Lâm cô từng ghét cay đắng và cả hờn trách những tháng ngày dài. Người cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt khi anh ta cười rạng rỡ hỏi:


- Nhóc đến chúc mừng sinh nhật anh à? Vẫn nhớ sinh nhật anh sao?


Anh ta vừa nói vừa hớn hở mời cô vào nhà, Khanh vẫn đứng nhìn Lâm và lạnh lùng buông một câu:


- Không. Em đến để nói...


Cô nhìn mắt Lâm dò xét và ngưng lại câu nói:


- Chúc mừng sinh nhật đúng không?


Anh ta lại cười và nhìn thẳng vào mắt Khanh . Ánh mắt Khanh trở nên lạnh hơn, cô chớp mắt :


- Em đến để nói: Em hết yêu anh rồi. Không phải lo cho em.


Dương Lâm vẫn giữ nụ cười rạng rỡ. Anh ta với tay xoa đầu Khanh:


- Quà sinh nhật đặc biệt nhất anh từng nhận đấy. Anh thực sự có lỗi, xin lỗi em.


Anh ta lại cười, lúc nào anh ta cũng cười, Khanh căm ghét nụ cười trên gương mặt của anh ta. Cô nhìn Lâm với ánh mắt lạnh hơn:


- Anh giữ lại nhé. Và em không bận tâm về nó nữa.


Nói xong Khanh ra về, cô ngoảnh lại nhìn Lâm thêm lần nữa:


- Sinh nhật vui vẻ. Chúc anh đi may mắn.


Đó là lần cuối cùng cô gặp Lâm. Đã 6 năm trôi qua kể từ khi Lâm rời Hà Nội, cũng ngần ấy năm cô trưởng thành và tìm được hạnh phúc mới cho mình.


Hà Nội một chiều mưa nặng hạt, café vắng, Khanh và Lâm ngồi ngắm nhìn con phố vội vã trong chiều mưa, một cảm giác xa lạ chen lấn trái tim Khanh, cô và Lâm nói vài câu chuyện hỏi thăm như hai người bạn lâu ngày gặp mặt. Lâm vẫn thế, anh ta vẫn cái vẻ đĩnh đạc chín chắn, mái tóc rối bù sạm nâu như xưa, đôi mắt sâu thẳm chắc vẫn làm bao cô gái bị mê hoặc. Cái thói quen nói nhiều và hay cười của anh ta vẫn không thay đổi. Khanh cũng cười, dường như cô luôn bị người khác làm cho phải cười, không cười trông cô cũng rất đẹp nhưng khi cười cô trở nên duyên dáng hơn. Mỗi lần cô cười Châu Nguyên đều nói với cô như thế. Còn Dương Lâm cô chẳng còn nhớ 6 năm trước anh ta đã từng nói những gì. Kí ức cũ dường như đã nhạt nhòa theo năm tháng. Có chăng chỉ còn lại vài vết thương khi gặp gió bão lại có chút nhói đau. Lâm đưa cô về và hai người trao đổi số di động, mail, facebook. Ngày hôm sau Khanh đến bảo tàng và lại bất ngờ gặp Lâm, do công việc cô và Lâm gặp nhau gần như mỗi ngày. Cả hai dường như không còn ngại ngần, cô và Lâm cùng trao đổi công việc rồi cô cũng không từ chối mãi những bữa cơm Lâm mời, Khanh chỉ đơn giản nghĩ quá khứ đã ngủ yên từ lâu, giờ đây hai người là bạn, cùng làm việc và ăn vài bữa cơm cũng không có vấn đề gì. Đôi lúc cô thấy tim mình cũng bồi hồi vài xúc cảm khó gọi tên, những lúc ấy cô lại nhoẻn cười và trách thầm những ý nghĩ vẩn vơ. Châu Nguyên sang Thái đã hơn một tháng, dạo gần đây công việc của anh bận rộn hơn, dù thế anh vẫn luôn tranh thủ gọi về cho Khanh, cô thương anh nhiều hơn vì anh đã bận bịu lại lo lắng cho cô nữa. Cô bảo anh cứ tập chung giải quyết công việc không cần tận dụng thời gian ít ỏi giữa đêm khuya gọi về cho cô nhiều. Nguyên ở đầu dây bên kia nghe cô nói chỉ khẽ cười. Một tháng rồi tháng tiếp theo trôi qua, Châu Nguyên như đếm từng ngày để về Hà Nội trao Khanh chiếc nhẫn gắn kết cô và anh mãi mãi.


Người đàn ông đi về phía cầu vồng


Hà Nội qua những ngày nắng nóng là những cơn mưa xối xả trắng mọi góc phố. Sinh nhật Khanh, Châu Nguyên bận đột xuất không về được, anh gửi cho cô bó hoa tươi thắm và hộp quà nhỏ nhắn xinh đẹp. 8h tối Hà Nội ngập trong cơn mưa nặng hạt, Khanh mời vài người bạn đi café ở một quán trên Phan Đình Phùng, vài người đến vài người đi vì ai cũng đang chăm chút cho tổ ấm nhỏ. Thêm một lần nữa chỉ còn Lâm và Khanh ngồi một góc quán ngắm nhìn mưa qua ô cửa kính. Ngoài trời những giọt mưa lung linh dưới ánh đèn của Phan Đình Phùng huyền ảo, những giọt mưa rơi vỡ bên cửa kính thu hút sự chú ý của Khanh và Lâm, bản nhạc cho ngày mưa và đặc biệt dành cho sinh nhật Khanh vang lên dịu nhẹ trong không gian café tĩnh lặng, Lâm nhìn Khanh, ánh mắt sâu thẳm như chứa ngàn lời yêu thương muốn giãi bày. Hôm nay Khanh đẹp, cô trở nên dịu dàng trong chiếc váy xanh nước biển Châu Nguyên tặng vài tháng trước. Chỉ có đôi mắt cô vẫn sắc lạnh và khiến Lâm nhói đau khi nhớ đến ánh mắt Khanh dành cho anh sáu năm trước, vậy mà ngày ấy anh vẫn cười, vẫn tỏ ra bình thản để làm tổn thương cô nhiều như thế. Anh nhìn cô hồi lâu khiến Khanh bối rối, cô vẫn giữ vẻ bình thản nhưng tim bắt đầu đập những nhịp nhanh hơn.Cô không biết tại sao nhìn vào mắt người đàn ông đối diện cô lại có sự bối rối đó? Cô trấn tĩnh lại, xưa nay Thụy Khanh vốn là cô gái biết chế ngự tốt cảm xúc của mình. Nhưng Dương Lâm tàn nhẫn, anh ta nhìn cô rồi cười nụ cười đã từng làm Khanh hạnh phúc. Cô nhìn anh đôi mắt vẫn không chút biểu lộ gì, cô không hiểu Dương Lâm sẽ còn nhìn cô bằng ánh mắt đó đến khi nào. Rồi bất chợt, khi cô định lên tiếng phá tan bầu không khí nghẹt thở Dương Lâm đã nhanh nhảu bắt đầu trước:


- Thụy Khanh. Sáu năm qua anh luôn nhớ đến em.


- Anh luôn muốn gặp lại em


- ....


- Anh vẫn còn yêu em.


Thụy Khanh nhìn Lâm, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt Lâm dò xét từng lời anh nói. Đã từ lâu cô chôn vùi Thụy Khanh tuổi 18, Dương Lâm sáu năm trước cũng đã nhạt nhòa đi vào kí ức. Sáu năm, cô hiểu cả anh và cô đã thay đổi, gặp lại nhau thật tốt khi vẫn có thể làm bạn. Vậy mà giờ đây, người đàn ông ngồi đối diện cô đang nói gì kia chứ? Cô luôn cố gắng không chú ý đến giọng nói đó, trước khi quen với giọng nhẹ ấm của Nguyên cô đã từng nhớ biết bao nụ cười và giọng nói trong như giọt mưa đêm vui tươi. Cô đã từng nhớ rồi quên trong bao ngày thiếu vắng, gặp lại anh cô cố gắng không lưu giữ giọng nói đã trở nên xa lạ. Vậy mà giờ anh ta cứ nói, café yên lặng cô nghe rõ từng câu chữ bên tai. Bỗng chốc tai cô như ù đi, cô không muốn nghe thêm điều gì, cô không thể tiếp tục nghe, cô sợ chạm vào quá khứ. Thụy Khanh đứng phắt dậy nhìn Lâm chừng nửa phút, anh đã không còn nói câu nào, Lâm chỉ đang chăm chú nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt Khanh. Cô không nói gì và chạy ra khỏi quán, ngoài trời mưa vẫn dữ dội tan vào lòng đất. Cô cố chạy thật nhanh, cố vùi vào mưa để quên đi giọng nói của người đàn ông vừa ngồi cùng cô trong quán. Mắt cô nhòa đi, đường phố phủ một màu trắng xóa của mưa, những giọt nước lăn dài trên má, cô không còn biết mưa đang khóc hay cô đang khóc. Lâm chạy theo cô, anh kéo cô lại hét bên tai cô điều gì đó. Cô quay lại nhìn anh rồi vung tay tát mạnh một cái vào khuôn mặt thanh tú đang lo lắng nhìn cô, những giọt nước trên má cô hòa vào mưa không còn vị mặn chát, cô hét trong mưa, trút hết bao nỗi đau anh đã bắt cô phải gánh chịu khi sáu năm trước nhẫn tâm dời xa cô. Cô vùng vẫy trong vòng tay anh, cô căm ghét vòng tay cô từng nhớ da diết, cô hờn trách hơi thở đã từng quen thuộc, mọi cảm xúc cô chôn vùi bấy lâu vỡ òa trong mưa. Anh kéo cô vào lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang cố thoát khỏi anh. Anh ta liên tục nói xin lỗi, liên tục nói hãy cho anh ta cơ hội bù đắp cho cô. Cô không nghe thấy, cô kiệt sức và không nghe thấy bất kì điều gì, cô như con mèo nhỏ ướt sũng đứng dưới mưa, cô chẳng còn đủ sức vùng vẫy, chẳng còn đủ sức tặng cho người đàn ông xấu xa đó thêm một cái tát. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không còn biết nên làm gì . Mưa tạnh, cô run rẩy trong vòng tay anh, một cảm giác xa lạ len lỏi trong tim cô, vòng tay này sáu năm trước đã từng rất quen thuộc. Giờ đây hơi ấm đã lạnh ngắt trong mưa, cô ngước mắt nhìn anh, anh khẽ hôn lên vài sợi tóc mai ướt trên trán cô rồi thì thầm:


- Hãy để anh về bên em thêm một lần nữa. Được không em?


Tai Khanh vẫn ù đi, cô không còn chút sức lực nào, cô không biết điều gì đang xảy ra với cô. Cô rụt tay và lùi lại tránh vòng tay của Lâm, giọng nói của cô trở nên yếu ớt:


- Anh về đi và đừng nói thêm điều gì.


Lâm thừa biết tính cô, một khi cô đã nhìn anh với ánh mắt mỏi mệt là lúc không thể làm trái sự bướng bỉnh của cô, nhưng nhìn dáng vẻ mỏng manh của cô anh không thể để cô tự về. Anh lẳng lặng đi lấy xe rồi mỉm cười:


- Để anh đưa em về.


Hà Nội sau cơn mưa trở nên lặng lẽ, đường phố vẫn lung linh ánh đèn nhưng dường như thoáng buồn sau cơn mưa nặng hạt. Cô và Lâm đều im lặng, cả hai không ai nói thêm câu nào. Bước vào căn phòng quen thuộc cô ngồi thụp xuống. Hôm nay sinh nhật cô, Châu Nguyên không ở bên, Hà Nội tặng cô một cơn mưa rực rỡ và thổi vào lòng cô một con sóng dữ dội. Mưa tạnh rồi sao cô vẫn thấy má mình ướt sũng, cô nhận ra cô đang khóc, lòng cô rối ren bao hỗn độn, cô khóc nhưng không vì một điều cụ thể nào. Cô khóc vì mọi thứ cứ rối lên, cô không còn biết nên đứng lên thế nào. Dương Lâm, thực ra anh cũng không đáng nhận cái tát mạnh như thế. Sáu năm trước ai có lỗi ai đau khổ cũng đâu có thể trở lại, còn Châu Nguyên, cô có yêu anh bằng một nửa tình yêu anh dành cho cô? Lần đầu tiên cô nhận ra hai năm nay cô đã quá tàn nhẫn với anh. Và Dương Lâm, lẽ nào vì mối tình đầu dang dở mà cô hờn trách anh mãi? Đôi vai gầy của cô rung lên khe khẽ, nước mắt cô lăn dài ướt đẫm chiếc gối màu hồng . Điện thoại cô rung liên tục nhưng cô chẳng còn đủ sức với tay nghe máy. Và cô thiếp đi trong đêm .


Sáng sớm tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, hơi thở cô yếu ớt và cô thấy toàn thân nóng ran. Cô mở đôi mắt tròn tinh nghịch nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng buổi ban mai đẹp lạ lùng, từng tia nắng rọi vào khung cửa sổ như vẫy tay mỉm cười với cô. Sau một đêm mưa gió dữ dội bầu trời lại trong xanh và nắng đã lên. Cô cố nhổm dậy nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nhấc thân hình nhỏ bé của mình. Bỗng dưng nhìn ngắm tia nắng đẹp rạng ngời kia cô thấy mình đơn độc, cô thấy mình đang thiếu vắng điều gì đó. Đêm qua chạy trong mưa, tiếng hét của cô làm cổ họng khản đặc, cô thèm một cốc nước cam mát lạnh, thèm một bàn tay đỡ cô ngồi dậy và cô sẽ ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ vai ấm của anh. Cô muốn lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô sẽ cười và cố gắng tỏ ra rất ổn, anh sẽ lại cốc lên trán cô rồi bắt cô phải nghe lời. Những lúc đó Châu Nguyên của cô trở nên đáng yêu vô cùng, cô cứ thích ngắm nhìn anh như thế. Và đúng, cô nhận ra cô đang nhớ Châu Nguyên, cô nhận ra cô nhớ anh nhiều đến mức nào, giọt nước mắt lăn dài hai bên má và cô nhớ bàn tay đã từng lau khô nước mắt cho cô. Nhưng cô chẳng còn đủ sức tìm di động gọi cho anh, cô lại thiếp đi khi giọt nước long lanh trong như giọt sương nắng sớm vẫn bướng bỉnh lăn dài ướt đẫm tóc Khanh.


[......]


Người đàn ông đi về phía cầu vồng


Một buổi chiều đầy nắng, Khanh đứng trên bãi cỏ mênh mang ngắm nhìn cầu vồng sau mưa. Mái tóc mềm của cô tung bay trong gió, trên bãi cỏ những giọt mưa lung linh vẫn đọng lại trong từng chiếc lá xanh mướt. Cô nhìn về phía trước, Dương Lâm cười rạng rỡ đi về phía cô. Khanh nhìn anh ta không chớp mắt, cô thắc mắc tại sao khi anh ta cười cô cứ liên tưởng đến một cơn mưa mát lạnh chứ không phải một tia nắng ấm? Dương Lâm tiến đến gần Khanh, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn này cô cứ cảm thấy quen mà lạ. Khanh ngỡ ngàng ngước mắt nhìn Lâm, bàn tay anh ta siết nhẹ tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm cô thấy những tiếng cười, những chiều mưa cùng ai đó đi dưới con phố ồn ào.... Cô thấy nhiều thứ cứ hiện về trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đứng đối diện cô. Hình ảnh cuối cùng cô nhận ra là giọt mưa trong như pha lê rơi vỡ xuống lòng đất làm cô tiếc nuối. Cô nhìn Lâm với ánh mắt sắc lạnh hơn, cô muốn trách anh ta sao không hứng giọt mưa đó, sao để nó rơi vỡ như vậy. Cô rụt tay và nghoảnh lại đi về phía trước. Thụy Khanh khựng lại ngỡ ngàng, phía trước rất gần cô và Lâm có một người đã đứng đó từ khi nào. Anh ta đứng ở phía có cầu vồng và nắng, anh ta nhìn Khanh với ánh mắt dịu dàng, Khanh nhìn thấy trong sâu thẳm ánh mắt dịu dàng đó thoáng một nỗi buồn. Anh ta dường như muốn tiến đến kéo Khanh đi, nhưng cũng lại như chờ đợi Khanh đến gần. Khanh vẫn đứng như thế, cô cũng muốn bước đến gần xem anh ta là ai nhưng cái sự ương ngạnh nơi cô lại không cho đôi chân dảo bước. Ánh mắt anh ta chuyển sang lạnh lùng rồi như tức giận, sau đó lại vờ như ấm áp. Anh ta nhìn Khanh thêm một hồi lâu, rồi Khanh thấy cầu vồng nhòa đi, ánh nắng tươi vui như đang tắt dần, hình ảnh người đàn ông đó mờ dần với ánh mắt hờn giận. Khanh muốn đuổi theo tia nắng đó, nhưng cô cứ đứng mãi như thế, nhìn cầu vồng nhòa đi không cách nào đuổi theo. Cô muốn gọi tên hình ảnh vừa rồi, nhưng cổ họng cô cứng lại, cô không gọi nổi và cầu vồng nhòa dần trong mắt cô. Bỗng cô nhận thấy hình ảnh vừa rồi quen thuộc vô cùng. Cô hoang mang sợ hãi, không kịp suy nghĩ gì cô chạy thật nhanh về phía cầu vồng, không kịp rồi... Ánh nắng đã vụt tắt trong sự nuối tiếc của Khanh, cô ngồi thụp xuống bãi cỏ và khóc nức nở. Cô khóc và gọi tên anh:


- Châu Nguyên. Trở lại đi, đừng rời xa em.


- Châu Nguyên, em sai rồi. Em xin lỗi.


- Châu Nguyên.....


- .........


Vai cô rung lên liên tục, cô khóc như mưa, tim cô đau tê tái. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, rồi bàn tay đó nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của cô. Mắt cô nhòa đi không nhìn rõ hình ảnh trước mắt mình. Cô giật mình mở to đôi mắt đang ướt đẫm, ngoài kia ánh nắng vẫn rọi vào căn phòng nhỏ, bên cạnh giường người đàn ông đi về phía cầu vồng cô vừa gặp trong giấc mơ đang mỉm cười nhìn cô:


- Em vừa gặp ác mộng à?


Nguyên nháy mắt cười hóm hỉnh:


- Em đúng là xấu xa. Lúc nào cũng làm người khác lo lắng


- Đợi anh 3 phút anh ra lấy cốc nước


Anh kéo chăn đắp cho cô, cười cười rồi quay lưng định dảo bước đi. Khanh kéo vội chăn ra khỏi người, cô nhổm dậy bước xuống giường và nhanh chóng vòng tay ôm chặt anh từ phía sau. Nguyên bất ngờ khi thấy cô ôm chặt anh như thế, lâu nay anh chưa từng thấy cô như vậy. Anh cười dịu dàng siết nhẹ bàn tay cô:


- Nhớ anh à?


Cô gật đầu:


- Nhớ anh và cả yêu anh, sẽ mãi yêu anh.


Anh lại cười định quay lại ôm lấy cô gái bé nhỏ của mình, nhưng Khanh càng ôm chặt anh hơn, cô không nói gì nhưng anh biết cô đang muốn anh đứng yên như thế. Châu Nguyên thấy áo anh bắt đầu thấm ướt những giọt nước mắt của cô, anh quay lại mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nước mắt đang đầm đìa. Vuốt ve mái tóc mềm của cô, đặt lên trán cô một nụ hôn mềm anh ôm cô vào lòng. Khanh ngoan ngoãn rúc vào lòng anh như con chim nhỏ ngủ ngoan trong tổ ấm.


- Anh sẽ không để em một mình nữa, sẽ luôn bên em.


Cô mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Khanh nhận ra, cô yêu anh nhiều hơn cô nghĩ. Dương Lâm, kí ức, vết thương lòng, tất cả đã nhòa từ lâu, sáu năm sau dù có chạm vào thêm lần nữa cũng chỉ còn hoài niệm. Trái tim cô đã hướng về phía cầu vồng, nơi có người đàn ông yêu cô đứng đợi. Khoảnh khắc nắng tắt và người đàn ông phía cầu vồng rời đi cô mới biết nếu xa Nguyên cô sẽ đau biết nhường nào. Cô đã từng do dự, từng ngờ vực tình cảm dành cho anh. Giây phút này cô biết, cô yêu người đàn ông đi về phía cầu vồng rất nhiều. Cô sẽ không vì tiếc nuối và hờn trách xưa cũ mà trở nên tàn nhẫn với anh. Cô sẽ chạy về phía có cầu vồng, nơi Châu Nguyên đang dang tay đón cô.


_nangthang7_



 

2hi.us