Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu

Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu

Tác giả: Sưu Tầm

Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")


Nàng thốt lên như vậy sau vai anh, khi anh định quay lại ôm nàng.


Ừ, chắc là không cần thiết nữa, không quay lại sẽ tốt hơn.


Anh bước đi.


Phía sau anh, nàng khóc.


***


Anh gặp nàng ở đại học. Một tiểu thư đúng nghĩa trong mắt anh. Nàng ngây thơ, dịu dàng, hơi yếu đuối và có chút mong manh.


Nàng được gia đình bảo bọc từ nhỏ. Dù ba mẹ không giàu có nhưng họ luôn dành cho nàng mọi điều tốt nhất có thể. Nàng kể với anh, từ nhỏ đến khi vào đại học, đi đâu nàng cũng được ba chở. Hồi mẹ tập cho nàng đạp xe, hai mẹ con phải lựa lúc ba nàng đi lưới cá chưa về mới dắt chiếc xe đạp Phượng Hoàng ra con đường đất trước nhà. Vì ba nàng rất cưng con gái, lúc nào cũng lo nàng bị ngã, trầy xước chỗ nọ chỗ kia. Ở nhà, nàng cũng không phải động tay vào bất cứ việc gì nếu nàng không thích.


Anh nhớ anh đã cười khá lâu khi nàng kể với anh "chiến công" lớn nhất của nàng cho đến năm mười tám tuổi. Đó là lần nàng tự ra bến xe, đón xe khách về quê một mình! Anh từng thấy khó hiểu sao một người luôn nhìn cuộc sống màu hồng, luôn nghĩ mọi người đều hiền, đều tốt như nàng lại thực sự tồn tại trước mắt anh! Nàng "lành" như đất và không rõ từ khi nào, anh mặc định sứ mạng của mình là ở bên nàng, chở che cho nàng. Anh yêu trái tim đa cảm của nàng, yêu cái cách nàng luôn nhìn nhận mọi thứ thật lạc quan, yêu cách nàng quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhưng khiến người khác hạnh phúc, yêu nét mỏng manh và ánh mắt đầy tin tưởng của nàng dành cho anh.


Những lần giận nhau giữa hai người luôn xuất phát từ sự dỗi hờn, nhõng nhẽo quá mức của nàng. Dù đã cố gắng nhưng nàng vẫn không bỏ được thói quen muốn gì được nấy như khi sống với ba mẹ. Còn anh thì không thể chiều theo ý nàng như ba chiều con gái được. Vậy nhưng lần nào thấy nàng khóc, anh cũng không cầm lòng được và luôn là người "xuống nước" xin lỗi trước!


Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu


Công việc cuốn anh vào những bận rộn mới và thêm nhiều lo toan. Anh dễ khó chịu hơn khi nàng cư xử không vừa lòng mình. Anh dễ bực mình hơn khi nàng giận dỗi và anh không đủ kiên nhẫn dỗ dành nàng nhiều như trước nữa.


Anh nhận ra mình thật sự khác biệt nhau. Anh đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể hòa hợp được nữa. Anh phải buông tay em rồi.


Anh bấm bàn phím, những kí tự nhảy múa, rồi lại xóa. Thật lâu anh mới có thể gửi cho nàng tin nhắn đó. Và như mọi lần giận nhau, nàng lặng im. Không có tin nhắn nào dành cho anh.


Anh gặp nàng vào một ngày nắng rất đẹp. Nàng đưa cho anh cái túi nhỏ, đựng mấy cái áo sơ mi của anh. Từ khi đi làm, quần áo của anh luôn được nàng giặt ủi cẩn thận. Áo sơ mi anh mặc, ngoài mùi xà phòng và nước xả vải còn có hương thơm của nàng. Anh hay hít hà hương thơm ấy trên áo và luôn cảm thấy dễ chịu.


Nàng đứng trước mặt anh. Không khóc nhưng đôi môi thỉnh thoảng lại mím chặt như cố ngăn tiếng khóc bật ra. Nàng vẫn mong manh và đầy kiêu hãnh. Chưa khi nào nàng níu tay, bảo anh quay lại, kể cả lần này.


- Em... hãy sống tốt nhé!


Câu duy nhất anh có thể nói với nàng.


Nàng lặng lẽ gật đầu. Mắt nàng ướt dần rồi ngân ngấn nước.


Anh quay lưng bước đi.


Giữa thinh lặng phía sau, anh nghe tiếng nàng nấc lên.


Đôi chân anh như hóa đá, nặng trĩu. Anh vừa định xoay người lại, ôm nàng vào lòng dỗ dành như mọi khi, nhưng...


- Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu!


Nàng nói, chỉ vừa đủ nghe nhưng anh có cảm giác đó là một tiếng thét đau đớn.


Anh cất bước.


Lần cuối anh gặp nàng.


Hôm đó, nắng rất vàng và ấm.


***


Máy bay đáp xuống đường băng, đánh một vòng khá rộng trước khi dừng hẳn lại. Chi xem đồng hồ. Chín giờ bốn mươi lăm phút tối.


Cái lạnh bao trùm vóc dáng nhỏ bé của Chi khi vừa xuống máy bay đã bị mấy lớp cửa kính liên tục chặn lại. Chi đã không nghĩ sân bay lại rộng đến như vậy. Từ nơi xuống máy bay đến chỗ làm thủ tục nhập cảnh là một loạt cầu thang lên xuống và hành lang dài, có cả băng chuyền tự động giúp hành khách đỡ mất sức khi di chuyển.


Chi nhập vào dòng người đang xếp hàng chờ qua cổng kiểm soát. Không có lấy một khuôn mặt thân quen nào.


Anh nhân viên an ninh kiểm tra hộ chiếu của Chi. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô, anh nở nụ cười thân thiện. Chi nhận hộ chiếu, cười đáp lại. Nụ cười làm khuôn mặt cô có sức sống hơn hẳn.


Cảm giác choáng ngợp và lẻ loi vây lấy Chi khi cô bước ra đại sảnh. Sân bay Incheon quá rộng và không còn nhiều người vào lúc này. Chi có cảm giác chỉ cần cô chớp mắt một cái thôi thì những người đứng ngồi rải rác ở sảnh sẽ tan biến đi mất.


Theo lời những anh chị qua trước mách nước, Chi bước ra cửa lớn, xuống thang máy, băng qua sảnh chờ ở tầng dưới. Chi tìm quầy bán vé xe điện. Đã khuya nhưng trang phục của cô nhân viên bán vé vẫn rất chỉn chu. Cô mỉm cười và nói chậm lại khi nhận ra Chi là người ngoại quốc.


Chi cầm vé, lấy sức xốc ba lô lên vai rồi kéo lê cái va li về phía xe điện.


Chuyến xe từ sân bay về nhà ga Seoul khởi hành. Mười một giờ ba mươi lăm phút. Nhiều vệt sáng loang loáng ngoài cửa kính xe. Khoang xe sáng choang. Sát hai bên thành xe, hàng ghế bọc vải nhung xanh mềm mại còn mới tinh. Chi nhìn hai hành khách còn lại trong khoang xe rồi tựa đầu vào cửa kính. Giờ đầu tiên ở Hàn Quốc, không ngượng ngùng, Chi khóc lớn như một đứa trẻ.


***


Anh buông điện thoại. Giọng cô tổng đài vẫn đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm khóa. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau".


Hai tháng sau ngày nàng gửi lại anh những chiếc áo sơ mi, anh mới nhắn cho nàng cái tin thăm hỏi đầu tiên. Không có tin hồi đáp. Anh nghĩ nàng vẫn buồn giận mình. Anh gọi. Không nghe giọng nói quen thuộc của nàng đâu, chỉ có câu thông báo cài sẵn của tổng đài.


Những thứ mà anh có thể dễ dàng kết nối với nàng trước đây cũng dừng hoạt động. Email, facebook, yahoo. Nàng không xóa tài khoản nhưng tất cả dường như trống rỗng, không ai coi sóc.


Sáu tháng kể từ ngày chia tay, anh đến nhà trọ nàng. Căn phòng nhỏ đã có chủ nhân khác. Nhà xuất bản nơi nàng làm việc cho anh biết nàng đã thôi việc từ lâu. Những người bạn thân thiết nhất cũng không có chút thông tin gì về nàng (hay họ cố tình không cho anh biết!).


Đã một năm từ ngày anh quay lưng lại với nàng rồi bước đi. Gần như ngày nào anh cũng gọi cho nàng. Vẫn chỉ có câu nói mặc định của tổng đài, nghe đến phát chán. Anh nhớ nàng, quay quắt. Rất nhiều lần anh tự hỏi sao mình có thể lạnh lùng với nàng như thế. Một người sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong thiếu thốn như anh, tưởng chừng rất mạnh mẽ khi vượt qua rất nhiều khó khăn, giờ lại cảm thấy khổ sở vì mối tình đầu không trọn vẹn. Phải, anh và nàng là mối tình đầu của nhau. Mối tình mà nàng đã nói sẽ là duy nhất của cuộc đời nàng.


Không chịu đựng nổi nỗi nhớ nàng cồn cào, không chịu đựng nổi khao khát được ghì chặt nàng vào lòng, anh vùng dậy, lao xe đi trong đêm. Hai giờ sáng, con đường quốc lộ nối Sài thành với quê nàng thưa vắng. Chỉ có những chiếc xe tải chuyển mình không kể ngày đêm và vài ba chiếc xe máy khác.


Gió quất vào mặt anh, lạnh ngắt. Anh lại nhớ, lại thèm cảm giác ấm nóng khi nàng ngồi phía sau, vòng tay ôm lấy anh.


Mặt trời lên. Anh đã ngồi một mình suốt gần ba giờ đồng hồ để đợi nhà nàng mở cửa. Cuối cùng cánh cửa sắt cũng rục rịch chuyển động. Âm thanh giữa những lá sắt khô dầu miết vào nhau ken két. Một người đàn ông hói đầu đẩy cửa. Không phải ba của nàng!


Người chủ mới dọn về nhà nàng mới hơn một tháng. Ông không biết gia đình nàng chuyển đi đâu, cũng không còn lưu bất cứ số điện thoại nào của ba mẹ nàng.


Nàng đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời anh, như một làn khói mảnh giữa cơn gió lốc vậy.


Anh ngỡ ngàng, tay ôm lấy ngực. Một cơn đau buốt vừa nhói lên trong tim anh. Anh tự hỏi, có phải đó là cơn đau mà nàng đã chịu đựng khi anh quay lưng bước đi hay không. Nhưng cũng ngay lúc đó anh nhận ra, mình đã mất cơ hội tìm được câu trả lời.


***


Chi ngước nhìn vòm cây trên lối đi. Những bông hoa anh đào, hoa mộc liên đua nhau nở. Hoa trắng, hoa hồng mỉm cười e ấp trong gió xuân dịu dàng. Lối đi trong công viên tràn ngập sắc hoa. Năm thứ tư ở Hàn Quốc, Chi vẫn cảm thấy thật là một điều kì diệu khi chỉ một đêm thôi, những cành cây khô, nâu xỉn suốt mùa đông đã thức dậy, thay chiếc áo mới tươi tắn. Những bông hoa xinh xắn, mặc cái lạnh mười lăm độ vẫn ung dung khoe sắc mà không đợi đến lúc lộc xanh lách mình khỏi lớp vỏ cây thô sần.


Chi kéo chiếc khăng quàng cổ thấp xuống, ngẩng mặt, thở nhẹ vào không khí. Cô rất thích nhìn hơi thở mình kết thành làn sương mỏng giữa tiết trời se lạnh thế này.


Từ chiếc tai nghe, giai điệu một bài hát liên tục vang lên.


"Buông tay anh em nhé, đừng theo anh làm chi nữaAnh sẽ nhớ em rất nhiều, yêu thương của anh..."


Không biết Chi nghe bài hát này đã bao nhiêu lần. Bài hát thay cho lời chia tay mối tình đầu của Chi.


"Khi cô đơn hay yếu đuối, đừng khóc khi không có anh


Biết không em, anh yêu em".


Chi khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc khăn quàng cổ màu rêu.


Suốt những năm qua, Chi vẫn không thể hiểu được. Đến phút cuối anh vẫn bảo yêu Chi nhưng lại không tiếp tục đi bên cạnh cuộc đời cô nữa.


Những người qua lại nhìn Chi. Giữa tiết trời mùa xuân dễ thương và phong cảnh lãng mạn như thế này, chú ý đến một cô gái đứng khóc là điều dễ hiểu thôi.


Chi không khóc lớn như đêm đầu tiên đến Hàn Quốc nữa. Không có tiếng khóc, chỉ có đôi vai Chi rung lên từng đợt và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.


- Ji-su à!


Chi giật mình, lau vội nước mắt, chuẩn bị vẻ mặt tươi tắn nhất có thể rồi mới quay lại.


Min-su chạy về phía Chi, trên tay cầm một túi vải.


Anh nhìn đôi mắt hơi ướt và cái mũi ửng đỏ của Chi, chân mày hơi nhíu lại.


- Em mới khóc à?


- Em bị cảm nên mới sụt sịt chút vậy mà. Ai lại khóc khi mùa xuân đến phải không anh? Anh đem theo gì vậy?


Min-su cười với Chi, đôi mắt nhỏ của anh thêm hẹp lại.


- Thức ăn nhẹ thôi mà. Bánh gạo với mì đen. Anh tự làm đấy.


- Chắc là ngon lắm anh nhỉ!


- Phải làm ngon thì Ji-su biếng ăn mới chịu ăn chứ.


Chi cười, rụt cổ vào chiếc khăn quàng.


Min-su là người bạn Hàn Quốc đầu tiên Chi quen. Anh đã giúp Chi rất nhiều từ khi cô lơ ngơ làm thủ tục nhập học cho đến lúc cô tốt nghiệp, có việc làm. Min-su học trên Chi hai khóa và trong ba năm đầu, lúc nào Chi cũng gọi anh là "tiền bối" theo cách gọi bậc đàn anh của người Hàn. Cái tên Ji-su là do anh gọi dựa theo tên "Chi" của cô. Min-su yêu Chi. Chi biết và mọi người quen họ đều biết nhưng suốt thời gian qua, Chi không thể khép lại kí ức của mối tình đầu.


***


Anh vừa xong thủ tục ở sân bay và bước ra ngoài. Một nhân viên ở công ty đối tác đón anh ở sảnh. Trên xe về khách sạn, nhân viên nọ cho biết đã bố trí một cô phiên dịch người Việt trong thời gian anh làm việc ở Hàn Quốc.


Anh kéo va li vào, đóng cửa phòng, duỗi người trên giường khách sạn, hơi mệt vì chuyến bay kéo dài. Nghỉ một lát, anh mở va li sắp xếp đồ đạc. Phía trên cùng mớ quần áo là cái khăn quàng cổ và đôi găng tay len. Trúc đã đan cho anh đề phòng tiết trời quá lạnh. Trúc là trưởng phòng nhân sự, cô thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, cá tính và độc lập. Ngay lần đầu phỏng vấn, cô đã dành sự quan tâm đặc biệt cho anh. Nhân viên trong công ty đều nghĩ hai người yêu nhau. Anh không thừa nhận, cũng không phản đối điều đó, chỉ cười khi có ai hỏi về mối quan hệ giữa hai người. Anh cũng mến Trúc nhưng có lẽ chỉ dừng ở mức hai người bạn khá thân, vậy thôi.


Công ty đối tác cho xe đến đón. Anh vừa bước ra ngoài vừa định mang găng tay. Nhưng anh chợt sững người khi trông thấy cô gái đứng chờ cạnh chiếc xe. Cô gái mà anh mong nhớ và kiếm tìm trong vô vọng. Là nàng!


Anh nhét vội đôi găng tay vào túi. Một chiếc rơi xuống, anh không hay biết.


Nàng cũng trông thấy anh. Đôi mắt trong veo như ngày nào, đang mở to nhìn anh. Và khi nàng chớp mắt, giọt nước mắt tan ra dưới hàng mi cong.


***


Kết thúc chuyến tham quan nhà máy sản xuất của đối tác, anh trên đường trở về khách sạn. Chiếc ô tô lao vun vút trên xa lộ sáng đèn. Nàng ngồi ghế sau xe cùng anh. Có cảm giác nàng cố nép mình sát vào cánh cửa xe. Khoảng trống giữa anh và nàng trở nên thênh thang.


- Mình đi ăn chút gì em nhé!


Nàng vẫn hướng mắt ra con đường bên ngoài, không nhìn anh.


- Không cần đâu, em mệt rồi, muốn về nghỉ.


Người tài xế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, hơi hiếu kì vì thấy người thanh niên mặc vét đen không lúc nào rời mắt khỏi cô phiên dịch.


***


Anh ở trước cửa phòng trọ của nàng nhiều giờ liền. Trước đó không lâu, Min-su đến, nàng mở cửa nhưng vẫn để mặc anh đứng đợi bên ngoài. Nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn trong anh. Nhớ thương, hờn ghen, tức giận.


Anh tựa người vào tường. Những lời nói bằng tiếng Việt lơ lớ của người thanh niên cao một mét tám văng vẳng trong đầu anh.


- Tôi nghĩ anh không nên đợi ở đây nữa. Ji-su đã khóc rất nhiều vì anh. Cô ấy không đáng phải chịu đựng điều này thêm nữa. Hãy để Ji-su có thể mỉm cười hạnh phúc.


Có thể Min-su nói đúng. Nhưng nghĩ đến việc đánh mất nàng một lần nữa, cảm giác buốt đau lại nhói lên trong tim anh. Anh đưa tay ôm ngực. Vài người hàng xóm của nàng đi ngang, nhìn anh tò mò.


Cửa phòng nàng lại bật mở.


Nàng đặt trước mặt anh tách trà bốc khói rồi áp túi chườm nóng lên hai bàn tay lạnh cóng của anh. Nàng xoa từng ngón tay một của anh, thật dịu dàng.


Trong căn phòng nhỏ là giai điệu bài hát anh đã gửi cho nàng.


"Buông tay anh em nhé, đừng theo anh làm chi nữa..."


Một giọt nước mắt rớt trên tay anh, nóng hổi.


***


Sau đêm anh đến nhà nàng, nàng không còn lảng tránh anh như trước nữa. Nàng đã mỉm cười với anh nhưng theo cách xã giao, giữa hai con người không thân thuộc. Khoảng trống vô hình giữa anh với nàng khiến anh khổ sở.


Anh chuẩn bị ra sân bay. Chuyến công tác đã kết thúc. Sáng nay Trúc gọi cho anh. Giọng cô qua điện thoại đầy mong ngóng anh quay về.


Nàng cũng đến tiễn anh. Nàng mặc một chiếc váy dài, khoác áo len mỏng. Nàng chào anh theo phép lịch sự rồi không nói gì thêm.


"Khi cô đơn hay yếu đuối, đừng khóc khi không có anh..."


Nàng giật mình, luống cuống, lục tìm điện thoại trong giỏ xách, tắt chuông đi. Nàng ngước lên nhìn anh, đôi mắt lại long lanh như có nước.


Loa phát thông báo đến lúc anh phải lên máy bay. Khi đi về khu vực cách ly, anh dừng bước, muốn quay lại với nàng.


- Đừng ngoảnh lại! Em không sao đâu.


Cũng là câu nói đó nhưng lần này anh không bỏ đi. Nàng quay mặt đi ngay như sợ anh đoán được những suy nghĩ của mình.


- Ừ, sẽ không sao đâu, đã có anh đây rồi... Quay về với anh, em nhé!


Anh ôm nàng thật chặt từ phía sau, vùi mặt vào bờ vai khẽ rung của nàng.


Giọng đọc thông báo trên loa lại đều đều vang lên, nhắc nhở hành khách nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay.


Anh và nàng đứng giữa đám đông ồn ào. Vài người hiếu kì nhìn lại.


Nàng úp mặt vào ngực anh, thổn thức.


Bên ngoài, những cánh hoa anh đào đua nhau bung nở.


An Minh

2hi.us