Bong bóng tình yêu

Bong bóng tình yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Bong bóng tình yêu

(Admin - : ''Chuyện đời sinh viên.'')


Trong đời sinh viên của mình, Diệp Anh cảm thấy có hai điều đáng nhớ nhất. Một là: Bị anh ấy từ chối tình cảm lần hai tương tự lần thứ nhất. Và trước đó thì cô tình cờ gặp lại anh ở hoàn cảnh sau y hệt hoàn cảnh trước.


******


Bong bóng tình yêu


Đầu học kỳ hai - năm nhất đại học.


Còn mười lăm phút nữa là đến giờ vào lớp.


Diệp Anh đang dùng tốc độ nhanh nhất để chép bài thảo luận. Nếu hồi học cấp ba, soạn văn đầu giờ là cuộc thi marathon tay thì giờ đây, trên giảng đường đại học, chép bài thảo luận Triết học là cuộc thi tay đua F1 khủng khiếp.


Còn năm phút nữa đến giờ giờ vào lớp.


Diệp Anh khóc không ra nước mắt khi còn đẫy một trang giấy A4 nữa, cô chưa chép xong.


- Đề nghị các bạn trật tự... - Lớp trưởng Mạnh Duy chạy vào thông báo cái gì đó.


Diệp Anh không nghe thấy rõ Mạnh Duy nói gì, chỉ thấy một lũ con gái ồ lên một tiếng rồi thôi. Một luồng khí vụt qua cô, thoảng mùi hương Romano nam tính.


Cái cảnh này có vẻ quen thuộc. Đã hơn một lần, Diệp Anh mơ về khoảnh khắc ấy.


Khi ấy, đầu năm học lớp 12.


Diệp Anh đang cắm cúi chép bài soạn văn từ sách hướng dẫn làm bài, thì cũng thấy bạn lớp trưởng nói cái gì đó, rồi thấy cả lớp đang nhốn nháo tự dưng im bặt, rồi lại nhốn nháo. Có vẻ như có người chuyển lớp? Có vẻ như chẳng có ai quan tâm?


Diệp Anh lúc ấy cũng đang mải miết hệt như lúc này nên không có để ý lắm. Cô không hề ngẩng đầu lên, chỉ cảm giác có ai đó lướt vèo qua cô một cái, các phần tử không khí xung quanh lập tức loãng ra, mùi hương Romano đầy nam tính tỏa ra, xộc thẳng vào mũi cô. Cô ngẩng lên, rồi từ từ quay đầu một góc 90 độ về đằng sau thì thấy một gương lạ hoắc, đen ngòm như mặt Bao Công. Thế là, cụt hết cả hứng. Diệp Anh vốn định nói gì đó, liền thôi.


Cảm giác có gì đó quen quen, Diệp Anh lúc này liền quay lại:


- Ồ. Thật trùng hợp. - Diệp Anh khẽ thốt.


Lại là anh ấy. Hai năm không gặp, khuôn mặt anh ấy bỗng dưng tuấn tú và trắng trẻo lên rất nhiều. Cô nghĩ, đây có khi mới là thời kỳ dậy thì xuân sắc của anh.


Diệp Anh chợt nhớ năm ấy, cái thời điểm cô quay xuống rồi lập tức quay lên, trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhoẻn miệng cười, hai hàm răng trắng toát, một bên má lúm đồng tiền cực dễ thương...


Thế giới này có một vài chuyện không nhất định xảy ra với mình: tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và nụ cười đi vào lòng người. Nhưng chuyện thứ hai nhất định đã xảy ra với cô. Nhưng nếu có chuyện thứ nhất thì chưa chắc đã có chuyện thứ hai. Nhưng đã xảy ra chuyện thứ hai thì rất dễ có chuyện thứ nhất. Diệp Anh thấy chính mình cứ không ngừng nghĩ về nụ cười người ấy nên có khi nào, cô đã nhất kiến chung tinh với người có nụ cười ấy?


Thực ra, mọi chuyện vốn không có gì đặc biệt hơn mấy chữ: nụ cười ấn tượng. Nếu một ngày rồi hai ngày, ba ngày sau đi học, Diệp Anh đều không thấy anh ấy.


Cô rất hiếu kì vì điều này nhưng các bạn trong lớp lại rất dửng dưng. Có lẽ sắc tố đen trên mặt anh ấy khi đó quá nặng nên mọi người mới không quan tâm. Thế mà, cô lại cứ chú ý.


Tuy vậy, cô cũng tuyệt nhiên không dám hé răng hỏi han nửa lời. Cô sợ, mọi người hiểu lầm cô có gì ám muội. Nhưng cho dù cô có hỏi, mọi người cũng chẳng ai quan tâm. Con gái, trong một vài trường hợp luôn tự nghĩ, tự suy diễn ra mà thôi...


Bẵng đi một thời gian toàn tâm dồn lực chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp, Diệp Anh tưởng chừng đã hoàn toàn quên mất chuyện này thì cô lại phát hiện ra, anh ấy học ở ngay lớp bên cạnh. Hóa ra, hồi đó, anh ấy vào nhầm lớp.


Chuyện đơn giản thế mà cô lại cứ cho rằng anh ấy đã biến mất một cách kỳ lạ. Khi này, cô mới hiểu triệt để ý nghĩa câu nói: ''Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.''


Lễ tốt nghiệp cấp ba, khoảnh khắc cuối cùng của đời học sinh nên ai nấy đều mặt mày, ủ rũ và đầy tâm trạng. Bạn thích ai, bạn ghét ai, trong ngày này tất cả mọi thứ sẽ được thổ lộ.


Diệp Anh hôm ấy nhận được rất nhiều hoa và lời thổ lộ. Nhưng cô chẳng chú ý đến một ai. Cô chỉ hướng ánh nhìn về phía anh ấy. Cô nghĩ rằng, không biết anh ấy thi đại học trường nào. Đây rất có thể là lần cuối họ gặp nhau. Cô không kềm được lòng mình mà chạy sang lớp bên cạnh với ý định chỉ hỏi một cái tên mà thôi.


Trong khoảnh cách, cách nhau ba bước chân, tự dưng Diệp Anh nghe các bạn nữ lớp này hét lên:


-Tỏ tình đi. Tỏ tình đi...


Thực ra, lời cổ động ấy vốn không dành cho Diệp Anh nhưng chẳng hiểu sao, cô lại kích động làm theo:


- Tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên tôi quay xuống nhìn thấy anh.


Và anh ấy trả lời:


- Xin lỗi, tôi không quen cô.


Thế là, một đám đông nhốn nháo.


- Ha ha. Buồn cười quá.


- Diệp Anh, bạn bị từ chối kìa.


- Ôi! Em đau lòng.


- Tôi thích anh.


- Xin lỗi. Tôi không quen cô.


- ...


Giữa bầu trời nắng hạ gay gắt, Diệp Anh cảm thấy một tầng sương phủ dày đặc bao trước mắt mình. Cô không biết, cô đã thoát ra khỏi cảnh xấu hổ ấy như thế nào. Sau này nhớ lại, cô sẽ gọi tên nó bằng hai chữ: ''bi hài.''


Reng! Reng! Chuông reo vào lớp kêu inh ỏi. Cô giáo bộ môn Triết học khoan thai bước vào.


- Chào các em.


- Chào cô giáo. - Cả lớp đồng thanh.


Cô giáo sau đó nở nụ cười nửa miệng nàng Monalisa. Cô nã một tràng liên tiếp:


- Các em. Kiểm tra bài vở nhé. Ừm. Bắt đầu từ số thứ tự... Ồ. Rất tiếc, cô lại để quên danh sách lớp ở nhà rồi. Thật ngại, cô lại không nhớ tên các bạn chứ. Vậy thì thế này đi. Ta kiểm tra theo họ nào. Ừm... Tất cả những bạn họ Bùi nhé, các bạn nữ thôi. Mà những bạn nào trong tên không có chữ Thị ý... Và có tổng số chữ trong tên từ bốn trở nên.


Cả lớp cứ gọi là chóng mặt.


Nhưng Diệp Anh lại cảm thấy hình như cô giáo cố ý nhắm vào mình vì hình như chỉ mình cô là thỏa mãn hết tất thảy mọi yêu cầu. Bùi Ngọc Diệp Anh từ từ bước lên chịu trận.


Diệp Anh nghĩ rằng, có ai đó đã cố tình chỉ điểm cô...


Quãng đời sinh viên, đôi khi có một vài chuyện xấu như thế đấy.


Đối diện với cô giáo chưa đầy 60 giây, Diệp Anh đã bị ném ra ngoài cửa lớp...


Diệp Anh hét trong vô vọng: ''Không được! Không được đuổi tôi. Tôi còn chưa làm quen với anh ấy. Tôi linh cảm anh ấy sẽ biến mất sau một tiết học.''


Và thật sự, tiên đoán của cô đã ứng nghiệm.


Anh ấy đã lặn mất tăm, Diệp Anh không có cách nào tìm được.


- Lớp trưởng. Lớp trưởng. - Diệp Anh nhìn thấy Mạnh Duy đi ngang qau thì gọi lại.


- Diệp Anh.


- Hỏi chút. Anh chàng sinh viên ngồi bàn sau tớ giờ Triết học là ai thế?


- Cậu nào? - Mạnh Duy ngẩn tò te.


Diệp Anh chợt hiểu. Học đại học, không giống học phổ thông. Giảng viên không nhớ hết mặt các sinh viên nên nhiều khi, có bạn nhờ người học hộ hoặc điểm danh hộ.


- Vậy lớp mình hôm nay có ai đi học hộ không? - Diệp Anh cười tươi như hoa, nhằm moi thông tin của lớp trưởng.


Mạnh Duy rất thích Diệp Anh nên không ngần ngại tiết lộ:


- Có. - Mạnh Duy ghé sát vào Diệp Anh. Trong tích tắc, miệng anh sượt nhẹ qua cánh tai cô, khiến toàn thân cô rung lên như bị điện giật.


Một phút cho cả hai cùng cảm thấy ngượng ngùng. Diệp Anh khẽ liếc nhìn khuôn mặt Mạnh Duy đang cúi gằm xuống, đỏ rần lên. Lúc này, cô lại thấy, anh ấy rất là đẹp trai.


- Là ai, học ngành nào? - Diệp Anh lên tiếng phá tan bầu im lặng.


- Không nói được.


- Nói đi. Tớ năn nỉ cậu đấy. - Diệp Anh dẩu môi nũng nịu.


Cô tự buồn nôn vì chính hành động này của mình. Sau cùng, Mạnh Duy đành nói:


- Lớp bên cạnh.


- ...


Có một sự trùng hợp khá tương đối ở đây. Mọi chuyện năm đó, giờ lại đang tái diễn lại một cách hoàn hảo. Thế nhưng, Diệp Anh lại phát điên về cái sự hoàn hảo ấy.


Diệp Anh quyết định cúp một tiết, trốn về ký túc nằm suy nghĩ. Có lẽ nào, ông trời cho cô duyên gặp mặt nhưng lại không cho cô phận làm quen. Sau cùng, cô kết luận, cô và anh được miêu tả bằng bốn chữ: ''Có duyên không phận.''


Nhưng nghĩ đi, Diệp Anh lại nghĩ trở về: ''Duyên phận chính là do con người tạo ra.''


Vì vậy, cô lập tức quay lại trường, ngó sang lớp bên cạnh.


Và rồi, cô cũng đã tìm thấy anh ấy.


Cô cảm thấy, cuộc sống này thật thú vị. Có những sự việc cứ lặp đi lặp lại như hàng ngày, Mặt trăng vẫn quay quanh Trái đất còn Trái đất lại quay quanh Mặt trời.


Diệp Anh bỗng nở hoa trong lòng. Lớp học hết giờ. Cô chạy đến.


Trong khoảnh cách, cách nhau ba bước chân, Diệp Anh nhìn thấy bảng tên của anh ấy: Phan Tuấn Vũ. Hóa ra tên anh là như thế.


''Cuối cùng tôi cũng biết tên anh rồi nha. Phan Tuấn Vũ'' - Cô mừng quá hóa rồ mà tự thốt ra khỏi miệng: ''Tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên tôi quay xuống nhìn thấy anh.''


Dĩ nhiên, câu nói này là chỉ tự nói cho chính bản thân cô nhưng có điều Tuấn Vũ và các bạn học xung quanh đều nghe thấy.


Và anh đáp lại:


- Xin lỗi, tôi không quen cô.


- ...


Khoảng thời gian sau đó, Diệp Anh cảm thấy cuộc sống vô cùng bế tắc. Cô mất trọn hai tháng mới cân bằng được trạng thái cảm xúc của mình.


Nhưng cái ngày mà Diệp Anh tươi tắn tinh thần trở về thì lại gặp Tuấn Vũ.


Anh và cô ngược chiều nhau trong hành lang giảng đường đại học chật hẹp.


Cô lại một lần nữa đánh mất bản thân:


- Tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên tôi quay xuống nhìn thấy anh.


Tuấn Vũ giật mình chu chu cái môi thì thấy mắt cô hơi ươn ướt. Anh nuốt lời định nói xuống.


Thực ra, Tuấn Vũ thấy cô gái này khá xinh xắn. Anh nghe nói, người thích cô ấy xếp thành hàng dài tới từ nhà ra cổng. Nếu có được cô gái này làm người yêu thì cái hàng dài từ cổng vào nhà kia sẽ rất chi là ghen tỵ với anh nha.


Có điều, có một vài chỗ không hợp lý. Cô ấy là con gái mà lại đi cầm cưa, cưa cái gì không cưa, cưa phải ngay cái cây đại thụ sống từ thời nguyên thủy là anh. Anh luôn cho rằng là con trai mà để con gái theo đuổi thì sẽ rất mất mặt.


Nhưng lần này lại ngoại lệ. Anh bỗng thấy cô rất thú vị.


Anh nghiêng đầu cười, nói:


- Vậy chúng ta hẹn hò thử xem.


Có điều, Diệp Anh lại liền thấy nhàm chán. Cô chợt nhận ra, thời gian qua, cô đã vô tình làm mất đi sự tôn nghiêm cũng như hình tượng của phái đẹp rồi.


Vì vậy, cô mím môi, trưng bộ mặt như vừa lấy từ trong tủ lạnh ra.


- Nhưng giờ tôi lại không thích anh.


Tuấn Vũ á khẩu. Mặt anh cứng đơ như quân bài Pocker.


Con gái thật là khó hiểu, sáng nắng chiều mưa, nóng lạnh thất thường.


Anh nhất thời không biết phải làm gì cho nên cuối cùng, anh không có làm gì cả.


Mọi chuyện sau đó bẵng đi một thời gian, rồi chìm vào dĩ vãng...


Về sau, Diệp Anh nhiều lần gặp lại Tuấn Vũ trong các cuộc đi chơi cùng bạn bè.


Tình cờ, anh là bạn trai của một bạn gái cùng quê với cô. Còn cô đã quyết định hẹn hò với Mạnh Duy. Nhưng cả cô và anh đều làm lơ, giả bộ như không hề quen biết.


Đôi lúc, trong vài lần, tại một thời khắc, Diệp Anh ngẩng lên liếc Tuấn Vũ thì lại bắt gặp anh đang chăm chú nhìn cô... Cô mỉm cười, cầm điện thoại lén nhắn cho anh một cái tin: ''Tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên tôi quay xuống nhìn thấy anh.''


Sau đó... Nói chung là không có sau đó nữa.


Bởi vì Tuấn Vũ khi ấy đắn đo không biết nên trả lời rằng: ''Xin lỗi, tôi không quen cô.'' Hay là: ''Vậy chúng ta thử hẹn hò xem.'' thì tốt hơn. Anh không biết phải làm thế nào. Nên cuối cùng, anh không làm gì hết.


Trong đời sinh viên của mình, Diệp Anh cảm thấy có hai điều đáng nhớ nhất. Một là: Bị anh ấy từ chối tình cảm lần hai tương tự lần thứ nhất.


Và trước đó thì cô tình cờ gặp lại anh ở hoàn cảnh sau y hệt hoàn cảnh trước.


Giống như bong bóng xà phòng, Diệp Anh nghĩ cuộc đời con người có nhiều đoạn tình cảm lung linh và sắc màu y hệt vậy. Dù chỉ tồn tại trong tích tắc rồi lập tức tan biến nhưng nó cũng thật dễ thương và đáng nhớ, phải không nào?


Ngọc Phạm Như


 

2hi.us