Teya Salat
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Tác giả: Sưu Tầm

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không thỏa mãn những mong ước trẻ con của bạn. Bởi vì, quan trọng không phải là nói lại lời bạn muốn nghe, mà là lắng nghe tất cả những điều bạn muốn nói.


***


(Dành tặng sinh nhật anh và tặng những tình yêu xa)


Cô thích nhất chính là cảm giác này, ngồi thư thái trong quán cà phê, ngắm nhìn những người xung quanh, có đôi khi là quan sát những cặp đôi đang hẹn hò và phỏng đoán về những xúc cảm ẩn chứa bên trong mỗi câu chuyện.



Từ lúc mới bước vào đây cô đã chú ý đôi nam nữ ngồi bàn đối diện, chàng trai ngồi hướng mắt về phía cô, đôi lông mày đang nhíu lại lắng nghe bạn gái nói. Nhìn cảm xúc trên gương mặt chàng trai trẻ, cô đoán chừng bạn gái anh đang giận dỗi điều gì đó. Bất giác, cô cảm thấy thích thú lẫn chút tò mò. Quan sát kĩ hơn một chút, cô nhì thấy đôi vai thon gầy của cô gái, mái tóc dài buông xõa, bàn tay đang bám vào cánh tay chàng trai, lắc nhẹ như chờ đợi, van nài câu trả lời. Giọng chàng trai bỗng cất lên, có chút mệt như sau một chuyến đi dài:


- Thế em nghĩ vì sao anh lại ngồi đây?


- Nhưng mà, nói nhớ em chẳng nhẽ khó đến như vậy?- Cô gái trẻ phụng phịu.


- Quan trọng gì lời nói... - Chàng trai có chút bực dọc nhưng vẫn ân cần đáp lại.


- Nhưng em muốn biết.- Cô gái kiên trì chất vấn


- Nhớ, nhớ nhớ. - Chàng trai đáp nhanh


- Đấy, đơn giản mà. - Giọng cô gái trẻ tràn đầy sự thỏa mãn cùng tiếng cười trong trẻo.


Đang ngẩn ngơ nhìn đôi tình nhân nói chuyện, vô tình ánh mắt chàng trai lướt nhẹ qua cô. Chột dạ, cô nâng nhanh ly cà phê lên uống. Nhấp một ngụm nhỏ như khỏa lấp cảm giác nghe trộm, cô bỗng khựng lại vì vị cà phê thật đắng. Nhìn ly cà phê trên tay, lời chàng trai chạm mạnh vào trái tim, cô vô thức ngước lên nhìn chàng trai xa lạ ấy, bỗng nhiên hiểu ra quá nhiều thứ...


---------


Kí ức xưa như những thước phim chậm hiện ra rõ trước mắt cô, từng chút từng chút một. Cô nhớ, ngày xưa lúc ngẫu hứng cô cũng thường luôn miệng hỏi anh có nhớ cô không. Mỗi khi nhắn tin hay trò chuyện, câu đầu tiên của cô đều là " anh có nhớ em không?" Lần nào cũng vậy, anh đều chỉ cười hoặc gửi cô hình icons ngộ nghĩnh. Có lần cô cố chấp hỏi tới cùng, hy vọng anh trả lời có cho qua chuyện; anh cũng chỉ bảo " nghĩ thế nào em vui là được". Cuối cùng cô vẫn thua anh. Cô cố chấp, anh còn cố chấp hơn khiến cô không khỏi ấm ức.


Cô lại nhớ có lần cô và anh chát. Hôm đó rất muộn rồi, cô hẹn bạn rồi lại có việc phải đi. Lúc về nhà vội mở máy tính lên, cô thấy nickname anh còn sáng. Chưa kịp buzz anh đã vội nhắn:


- Em về rồi à? Có mệt không?


- Nhớ em không ngủ được? - Cô lại ngang ngạnh hỏi.


- Đã ăn gì chưa? - Anh không trả lời lại hỏi chẳng liên quan.


- Sao không trả lời câu hỏi của em? - Cô lì lợm chất vấn


- :))


Tranh luận một hồi anh bảo:


- Thôi muộn rồi anh đi ngủ đây. Hôm nay mệt quá


- Vậy thôi từ mai ngủ sớm đi. Ai bắt thức đâu mà thức làm gì.- Cô lại trẻ con nói dỗi.


Cửa sổ chat đứng yên trong chốc lát. Cô biết anh vẫn chưa tắt máy, nhưng tự nhiên lại không gõ gì khiến cô có chút chột dạ. Một lúc sau cửa sổ chat hiện lên dòng chữ của anh:


- Quan trọng gì lời nói. Anh vẫn ở đây đấy thôi. Ngủ đi, anh mệt, mai nói tiếp...


Thế rồi anh out. Cô hẫng một nhịp.


Cô bỗng ghét internet, ghét cái chào vô tình của mạng.


Cô giận anh mấy ngày liền....


-----------


Bây giờ, ngồi đây nhớ lại về chuyện đó, cô bỗng thấy mình thật trẻ con. Nếu không nhớ cô, hà tất phải ngồi đến tận sáng chỉ để biết xem cô đã về nhà chưa? Nếu không nhớ, cần gì cứ khi cô gọi anh đều có. Nếu không bận tâm, dù là rất bận nhưng chỉ cần cô cần gấp, anh đều thu xếp công việc để giúp cô xử lý... Công việc của anh bận tối mắt đến ăn cũng không kịp, nhưng anh thà ngủ ít đi một chút chỉ để làm thùng rác của cô thêm một giờ cho những thứ bức xúc không đầu không cuối vô cùng nhảm nhí trong cuộc sống hàng ngày của cô.


Còn nữa, những cuộc điện thoại đường dài khi biết cô ốm; những tin nhắn an ủi mỗi khi cô buồn; cả những dòng thông báo đang ở đâu vì biết cô lo lắng... Tất cả những điều đấy, những điều anh làm cho cô; nếu không phải là vì nhớ... Vậy mà, trước đây cô đều không nhìn thấy những điều nhỏ nhặt như thế. Vậy mà, phải đợi đến khi nghe câu hỏi của chàng trai trẻ kia với bạn gái của mình: "Em nghĩ vì sao anh lại ở đây?" cô mới nhận ra những yêu thương...


Trái tim cô bỗng như thắt lại, lồng ngực muốn vỡ oà... Nếu có thể, lúc này đây cô chỉ muốn chạy đến bên anh, đứng trước mặt anh. Đúng vậy, cô không muốn hỏi tại sao, cũng không hỏi anh có nhớ. Cô sẽ không nói gì cả. Chỉ đơn giản là nhìn vào đôi mắt ấy; nhìn vào tận sâu tâm hồn ấy. Cô có một niềm tin mãnh liệt; rằng chỉ cần đối diện anh thôi; cô sẽ hiểu được những yêu thương đong đầy... Và như thế, cần gì đâu một lời nói.


Vô thức cô đưa mắt nhìn cô gái, đoán tuổi cô bé cũng chỉ như mình năm xưa. Bỗng nhiên cô muốn đến bên bàn đối diện, nói với cô gái ấy rằng hãy bằng lòng như vậy, chẳng phải anh ý đang ở ngay trước mắt đó sao. Thay vì vặn vẹo hỏi có nhớ, hãy nói rằng cô rất nhớ anh, và chỉ cần anh ấy vẫn luôn ở đây, thế là đủ.


Nhấp nốt ngụm cà phê đã nguội lạnh, cô mỉm cười với chính mình: „Ừ nhỉ, chỉ cần hàng ngày vẫn có người lắng nghe cô nói nhớ, thế là được"


 

2hi.us