Hạnh phúc tới nơi chưa?
Hạnh phúc tới nơi chưa?
Hôm nay, tôi và bạn, chúng ta ngồi đây chẳng để kể nhau nghe về chính mình như mọi khi nữa. Tôi không miên man nhảm nhí về cuộc đời mình hay những buồn vui ngớ ngẩn thường nhật với người đàn ông của mình nữa. Tôi kể bạn nghe, chuyện về một người con gái, một người vợ trẻ, người mẹ trẻ khiến tôi luôn băn khoăn trong lòng.
***
Chị ở kế bên nhà mẹ chồng tôi. Hàng ngày chị cũng sống như bao người mẹ người vợ khác, chị hơn người ở chỗ biết chịu đựng. Chị gần như chai lì với những nỗi đau. Sống và sống, chị gửi gắm tâm hồn mình vào đứa con nhỏ, chị nhìn vào nó để sống, chị lơ đi những con điếm đang quằn quại sung sướng trong phòng chồng chị. Chị tồn tại như cái bóng lặng lẽ.
18 tuổi chị theo chồng về nhà với cái bụng to vượt mặt. Có người nói chị ngu dại, có người thấy cảm thông, Ừ thôi thì một thời lầm lỡ của người ta, dù là tình nguyện hay ép buộc thì đứa trẻ bây giờ cũng lớn lắm rồi, ta không nên nhắc lại nhiều về nguyên nhân ra đời của nó nữa. Ấy thế mà, thằng bố của nó cứ rảnh mồm không uống rượu ra là chửi "đồ xui xẻo, mày ra đời làm tao lụi bại, mày ra đời làm tao hết tự do, mày ra đời nên tao vập mặt kiếm tiền cung phụng mà đéo có thời gian đi chơi gái điếm. À mà, mẹ mày cũng chỉ là một con điếm rẻ tiền thôi con à" ... Nó còn bé lắm để hiểu hết những điều trong lời nó đó.
Nhiều khi lão chồng tôi nghe mà cũng tặc lưỡi tội nghiệp. Nhà có 2 phòng ngủ. Từ nhỏ nó đã không được ngủ với mẹ, còn mẹ nó, đương nhiên sẽ ngủ cùng phòng bố nó rồi, nhưng là ngủ trên 1 cái chiếu ở sàn nhà, hàng đêm nằm nghe những tiến rên rỉ trên cái giường chật hẹp của 1 con điếm nào đó mà chồng chị mới mang về mấy hôm trước. Đó là cái cách hắn ta hành hạ chị, hắn muốn thế.
Chị mất mẹ từ nhỏ, lớn lên trong tình yêu thương của ngoại và sự ghẻ lạnh của bà cô bên chồng. Con bên chồng, nghe đâu bố mẹ chồng cũng chết rồi, chị chẳng buồn quan tâm nữa vì từ cái ngày quen biết nhau, nhiều khi gặng hỏi, hắn cũng không thèm kể với chị, chỉ nói, hắn có 1 mình. Kể cũng lạ, thế mà chị thấy thương, thấy yêu, chị muốn thành gia đình của hắn để hắn không còn một mình như lời hắn nói nữa. Chị mơ đến những đứa trẻ do chị và hắn sinh ra, những đứa trẻ xinh đẹp tung tăng sách vở đến trường và hàng ngày dần lớn lên trong sự yêu thương của hắn và chị. Chị mơ đến một mái ấm không có sự ghẻ lạnh hay mồ côi nào hết. Ban đầu hắn tốt tính, yêu thương chị lắm. Ngày nào cũng lo lắng, chăm sóc cho chị như vật báu. Hắn lo từng miếng ăn giấc ngủ, chị mà ốm, hắn điên cuồng đưa đi bệnh viện, hắn tự mình nấu cháo bón cho chị từng thìa. Chị hạnh phúc rơi nước mắt. Hạnh phúc cũng chẳng lâu khi hắn nói muốn quan hệ trước khi cưới, muốn biết chị có còn trinh hay không. Nhưng dù chị thề thốt đủ kiểu, hắn vẫn một mực. "em yêu anh, vậy cởi ra chứng minh đi" .
Chị rơi nước mắt, lần đầu tiên biết yêu là gì, chị không nghĩ chứng minh một tình yêu là phải cởi, cởi hết, cởi sạch....
Máu chảy, nước mắt chảy, chị đau . Trong lòng vừa chua xót vừa thấy yên tâm một chút. Hắn thấy rồi, hắn sẽ tin chị, sẽ yêu chị đến hết đời. Hắn cũng nói thế sau khi phá trinh chị
Chỉ là một cái là đằng nào cũng sắp lấy nhau, nhưng hắn luôn ép chị uống thuốc tránh thai. Cái lí do không muốn có con là công việc chưa ổn định, không muốn sinh con ra mà nó phải khổ như bố mẹ nó.
Chị tin.
Nhưng đến khi lấy nhau rồi, một năm, hai năm, chị vẫn không được phép có con, chị không có quyền làm mẹ. Một lần bỏ thuốc, chị mất kinh, bụng to dần. Chị thấy lo sợ lắm vì hắn đang đi làm xa nhà, khi về thấy chị bụng to liệu hắn có bắt chị phá bỏ đứa con này. Cũng đến ngày hắn về, chị trốn trong phòng sợ hãi, hắn thấy, hắn đánh đập. Mà chị cũng chẳng kể tôi nghe làm sao chị sống sót qua những lần đánh đập ấy, và nhất là, đứa bé vẫn tồn tại khi bao đòn roi giáng xuống lưng chị.
Ngày đứa bé ra đời cũng là ngày hắn đưa một người đàn bà về, ăn mặc hỏ hang, môi đỏ chót, dáng đi õng ẹo, nhất là cái ngực ấy, như sắp rớt xuống nền nhà vì quá đồ sộ. Cứ thế, hết người này đến người kia được gã đưa về làm tình trên ngay cái giường của 2 người, khi mà, chị nằm ôm con sát vách phòng ấy. Chị nghẹn ngào, nức nở mãi cũng thôi, chị giờ chai lì như sỏi đá, cạn khô mà cằn cỗi. Chị nuôi con mà sống, nhờ nó để sống.
Hết kì nuôi bằng sữa mẹ, hắn bắt chị cho con ngủ riêng và trải cho chị một cái chiếu trên sàn nhà trong phòng hắn, ngay dưới chân giường. Mùa đông cũng như mùa hè, chỉ một manh chiếu và cái chăn mỏng. Nhưng điều tồi tệ nhất không phải đó, hắn luôn dẫn đàn bà về nhà, đêm đến, hắn làm tình ngay trên đầu chị, hắn bắt con đàn bà kia kêu gào thật to và theo như lời hắn nói, đó là "cho chị vui cùng"...
Một năm nay, đêm nào chị cũng được "vui cùng" như thế. Tôi thấy buồn cười là tại sao chị có thể câm lặng đến bây giời mà hẳn như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ cái nhà này. Cái thời đại này rồi mà vẫn có chuyện bất công như thế sao, tôi định hoài nghi chị nhưng không thể vì những vết thâm đầy rẫy trên người chị như khắc sâu từng thớ thịt vậy, cả những tiếng rên rỉ hằng đêm mà ai nghe cũng biết không phải tiếng chị.
Chị cam chịu quá, vì chị ngu ngốc, chị không thể bỏ được người đàn ông đầu tiên của đời mình hay không thể để đứa con không cha, để nó sống trong cái mơ ước không mồ côi mà chị từng vẽ ra, hay là như thế nào thì tôi cũng không thể hiểu được. Tôi cũng có con, có chồng, chồng tôi yêu thương tôi lắm nhưng nếu gã dám để tôi phải chịu uất ức , tủi nhục thì tôi cá, tôi sẽ bỏ gã, mang theo đứa con của mình ngay. Đằng này, đến mức như chị, chị vẫn chịu đựng, vẫn thầm lặng, vẫn hàng ngày giặt giũ nấu cơm hầu hạ hắn , mặc những đòn roi, xỉ vả đổ xuống người, kể cả cái việc ép chị nghe mấy tiếng rên rỉ hoan lạc hàng đêm như 1 sự tra tấn tinh thần nữa.
Xã hội này nhiều điều nực cười quá, buồn cười đến rơi nước mắt, đến nhói cả tim, thắt cả ruột. Một người đàn bà cam chịu và một thằng đàn ông bệnh hoạn, họ đang sống trong một căn nhà nhỏ cùng với đứa con gày gò ngây ngốc của mình. Họ sống trong nhưng bi kịch tinh thần mà họ tự tạo ra cho nhau, khiến người ta vừa khó hiểu, vừa lạ đời, vừa thương xót. Có những người đàn ông sau khi lấy vợ liền đổi tính đổi nết mà chẳng một lí do. Nhưng như hắn, dù là lí do gì thì cùng tệ hại quá. Đã lâu rồi tôi không về đó, bố mẹ chồng chuyển về sống cùng chúng tôi và cho người khác thuê lại căn nhà của 2 cụ. Không biết chị sống sao rồi, còn thằng con chị, liệu nó còn phải nghe những lời cay nghiệt hơn thế không nữa
Tôi nghe nhiều về những cảnh gia đình còn tệ hơn thế, nhưng gia đình chị là hoàn cảnh đầu tiên tôi thấy ngoài đời thực. Chắc cũng tại, nó gần gũi với tôi quá nên tôt cứ thấy xót xa cho chị mãi, đến giờ, nhiều khi vẫn còn khó hiểu về tâm lí gia đình này. Nhưng tối thấy thương chị, còn bạn, nghe tôi kể, bạn có thấy thương chị ấy chút nào không?