Truyện Teen - Mặt Trời Và Mưa – Tôi Đã Yêu Như Thế Nào.
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện Teen - Mặt Trời Và Mưa – Tôi Đã Yêu Như Thế Nào.
thì… khiếp – nhớt gì mà đen thế ~~
Lau xong thì nhỏ mới cất lời.
- Hì. Cảm ơn bạn nhiều nhé. Mà bạn học PBC à? – Nhỏ nhìn vào băng tên trên ngực áo tôi rồi phán.
- Ừ. Mà bạn… – Ba chữ “học trường nào?” đang chạy ra tới cổ thì nghẹn ứ lại. Úi cha, con nhà ai mà xinh thế bay. Tôi đứng hình mất mấy giây. Làm con nhỏ phải huơ huơ tay trước mặt xem tôi có bị gì không.
- Này sao thế? Tự nhiên đang nói lại đứng hình luôn. Điện giật à?
- Không. Bị sét đánh. – Tôi nói rồi cười ha hả. Còn con nhỏ thì đỏ mặt quay đi chỗ khác.
- Này! Mình đùa thôi. Bạn tên gì thế? – Tôi gỡ cho con nhỏ.Thấy ngụng nghịu hoài.
- Mình tên Ly. Thảo Ly. Mà bạn gọi mình là Xu được rồi. – Xu nói (tới đây mình đổi ngôi nhỏ thành Xu hoặc Ly luôn nhé. Nhỏ này nhỏ kia cũng không tốt)
- Ừ mình tên Tú. Bạn học trường nào thế? – Nãy giờ mới cạy được ba chữ chết tiệt đó ra khỏi mồm.
- Mình học trường chuyên.
- Chà. Giỏi ghê bay. Học chuyên luôn, nghe mà thấy ngưỡng mộ quá. Hic hic.
- Hì. Cũng may mắn mình mới thi được vào chuyên thôi. Mà bạn ngày nào cũng đi học về qua đường này hết à?- Xu tự nhiên đổi chủ đề.
- Ừ. Mà sao? – Tôi thắc mắc
- Thì bữa sau là ngày nào hai đứa mình cũng được đi học về chung chứ sao. Nhà mình bên đường XXX nè. – Xu ra vẻ háo hức với phát hiện của mình lắm.
- Ừ. Nhà mình cũng đường XXX
.
- Hì. Thôi về đi. Mẹ mình ở nhà đang chờ. – Xu nói rồi leo lên xe đạp đi luôn.
Tôi thấy thế thì cũng đá chống xe leo lên đạp cho kịp. Hai đứa đi trên đường mà nói chuyện tíu tít. Hồi ấy con nít gặp mặt rất dễ bắt chuyện với nhau, cứ một hai câu hỏi thăm là quen.Có khi đi về rồi nhớ lại chẳng biết tên thằng đó hay con bé ấy là gì? Nhưng mà mặc kệ, ai quan tâm chứ. Giờ nhớ lại thấymình sao mà muốn quay lại cái ngày đó quá. Còn đi học trong sự bảo bọc của bố mẹ. Chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Học xong thì lại vứt sách đi chơi. Không đá banh thì cũng theo đám bạn cùng xóm mà leo cây hái trộm. Để rồi chủ nhà thả chó ra xua đi. Rồi những buổi ra biển tắm.Nhìn những cơn sóng vỗ bờ, vỗ bờ mãi mà không dừng. Tôi
thích ngắm biển lắm, thích nhất là ngắm hoàng hôn trên biển, từ nhỏ cho tới lúc này đã ngắm không biết bao nhiêu hoàng hôn rồi. Nhưng chẳng bao giờ trong tôi xuất hiện một chữ “chán”, mỗi lần như vậy thì cái xúc cảm tinh nguyên của vầng dương chói lọi lại xưa tan cái cô đơn, sưởi ấm lòng tôi. Thôi nãy giờ lan man nhiều quá. Quay lại câu chuyện của Thảo Ly nhé.
Chap 12:
Như đã nói ở trên hai đứa cứ đi học về là lại song song với nhau. Lâu dần thì nó trờ thành một thói quen khó bỏ. Mõi lần tôi về sớm thì lại đứng trước cổng trường chuyên mà chờ.Ngược lại, mỗi lần Xu ra sớm không thấy tôi đâu, thì cũng nán lại cho dù các bạn trong trường đã ra về gần hết, cốt chỉ để đạp về cùng tôi. Hai đứa nói chuyện hợp với nhau lắm. Cứ xáp vào là nói đủ thứ chuyện trên đời. Lúc hết đề tài thì con mèo gần nhà đi lạc hay cái cây trước sân bị rớt mấy cái lá cũng đem ra mà tám được. Hai bên gia đình của tôi và Xu thì cũng biết chuyện hai đứa chơi thân. Một hôm ba tôi chở tôi tới nhà Xu mượn cuốn bài tập địa thì mới vỡ lẽ ra là hai nhà có quen nhau. Hồi ấy ba tôi đi bộ đội là anh em kết nghĩa hay là gì gì đó với ba của Xu. Rồi mẹ tôi với mẹ Xu thì hình như là chị em cùng xóm với nhau thì phải. Hồi ấy mẹ tôi với mẹ Xu đi thi hoa hậu xóm thì người giải nhất người giải nhì (chằng biết ba tôi chém hay nói thật). Rồi ba tôi với ba Xu cứ chia ra cua cho được hai hoa hậu của xóm. Cưới xong thì nhà Xu phải chuyển đi theo gia đình vào ở với nhà nội. Nghe hai bậc tiền bối khơi chuyện hồi ấy có hứa nếu một nhà mà đẻ con trai một nhà mà đẻ con gái thì cho chúng nó cưới nhau nữa.Tôi với Xu đứng ngoài nhìn nhau mà chỉ biết cười hì hì.
Từ đó tôi cũng hay qua rủ Xu đi chơi. Kiêm luôn công việc chở Xu đi học luôn. Lâu dần thành lệ. Tôi tới nhà Xu chơi cũng chẳng cần phải xin phép nữa. Hai bác bên ấy cũng quí tôi lắm.Cứ chọc miết.
- Con cứ ráng học đi. Rồi ba mẹ gã con gái cho (hồi ấy ba mẹ em cứ gọi tôi là con trai, rồi xưng mình là ba mẹ, tôi cũng chẳng để ý lắm. Ba mẹ tôi cũng quí Xu. Cũng gọi là con gái rồi cũng tự xưng là ba mẹ nốt. Ríêt rồi thành thử ra tôi và Xu có tới hai ông bố và hai bà mẹ).
- Xu có nhà không mẹ? – Tôi hỏi mẹ Xu.
- Nó trên lầu ấy. Con đi lên trên đi.
- Dạ con xin phép.
Thấy tôi tới chơi thì Xu mừng lắm. Cứ tung ta tung tăng, khoác tay tôi đi xuống. Thấy thế ba mẹ hai(cách tôi gọi ba mẹ Xu) cũng chỉ biết nhìn nhau rồi tủm tỉm.
- Này. Tuy ba mẹ với nhà thông gia (ba mẹ hai cứ gọi ba mẹ tôi là thông gia, ba mẹ tôi cũng gọi ba mẹ hai như thế. Giờ nghĩ lại cũng chỉ biết lắc đầu) cho hai đứa cưới nhau rồi. Nhưng hai đứa vẫn còn đang đi học. Không được đi quá giới hạn đâu đấy. – Ba hai nói với tôi.
- Ông này. Để cho hai đứa nó tự nhiên. – Mẹ hai thúc tay ba hai.
- Thì tôi nhắc chừng như thế. Với cả chồng mày còn ở đó có chạy đi đâu mà sợ. Vội vàng làm gì con gái nhỉ?- Ba hai nói xong thì nhìn Xu ý nhị. Mẹ hai cũng chỉ biết cuời trừ.
Tôi với Xu thì lúc đầu cũng còn sượng sùng đỏ mặt. Nhưng nghe mãi cũng thành quen rồi. Xu qua nhà tôi chơi thì ba mẹ tôi cũng chọc Xu y chang. Cứ như là hai nhà móc nối với nhau gán ghép tôi với Xu vậy.
- Dạ thôi con xin phép ba mẹ. – Tôi chào ba mẹ hai
- Dạ chào ba mẹ con đi. Chồng nhỉ? – Xu cũng pha trò. Ba mẹ em nghe thấy thế thì cũng bật cười. Tôi cũng chẳng biết nói gì im lặng mà chở Xu đi.
Cái tình cảm tuổi học trò trong tôi và Xu trong sáng, thánh thiện. Nó nảy nở theo thời gian chúng tôi bên nhau, như những dây leo quấn quanh một gốc cây đại thụ của tình yêu vậy. Tôi hàng ngày vẫn qua nhà Xu chơi. Vẫn chở đi chơi đều đặn. Chúng tôi cũng có những lúc cãi vã. Nhưng tôi luôn là người chủ động xin lỗi dù mình có lỗi hay không.Tôi quý Xu và tôi chẳng muốn mất đi thứ tình cảm mình đang có một chút nào. Xin lỗi – Làm lành – Đi chơi – Rồi lại tíu tít vui vẻ tay trong tay.
Cái thành phố Phan Thiết này bé lắm. Bạn nào có đến Phan Thiết chơi một lần chắc cũng biết Phan Thiết cũng chẳng có gì nhiều. Quay đi quẩn lại cũng chỉ là đi dạo trên cung đường biển, hoặc đi qua bên đường TKH mà ngắm các gian hàng hai bên đường. Nhưng mà nếu đó là lùc tôi đi một mình. Nhưng ngày ấy tôi còn có Xu, đi với Xu thì tôi bao giờ cũng vui cả, và Xu cũng vậy. Hai đứa lúc nào cũng có nhau, tay trong tay. Cứ như mặc định một liên kết vô hình là sau này lớn lên tôi với Xu sẽ cưới nhau vậy.Ít nhất đó là trong suy nghĩ của tôi. Tôi với Xu có chung một kỉ vật. Đó là một chậu cây xương rồng nhỏ mua vào một ngày tôi đi chơi Tết với Xu. Cây xương rồng đặt ở sau vườn nhà tôi. Tôi và Xu vẫn hàng ngày chăm sóc nó. Tôi quí nó lắm. Trân trọng nó như trân trọng tình cảm mà tôi đang có vậy.
Nhưng mà có câu: Tình đầu là tình dang dỡ. Phần lớn mối tình đầu, nhất là mối tình tuổi học trò thì càng không bao giờ bền vững. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Là một ngày hè cuối năm lớp mười. Trời mưa tầm tã. Xu hẹn tôi ra cung đường biển quen thuộc. Tôi đội áo mưa vào mà phi như bay ra giữa màn mưa trắng xoá. Lúc đó đang lo cho Xu lắm. Chẳng biết đang mưa gió đầy trời còn hẹn mình ra làm gì. Tới nơi thì đã thấy Xu ngồi trên chiếc ghế đá mà chúng tôi vẫn hay ngồi. Toàn thân bây giờ đã ướt sũng.Tôi vội vàng xuống xe, lột cái áo mưa đang mặc ra che cho Xu.
- Này. Em có làm sao không thế? Trời mưa lại ra đây ngồi. -Tôi ngồi xuống bên cạnh Xu nhưng hai tay vẫn giữ áo mưa che cho hai đứa.
- Anh này. Chúng mình chia tay đi! – Tôi như vẫn chưa tin vào tai mình. Có lẽ tiếng mưa đã át đi tiếng Xu chăng?
- Em nói sao?
- Em nghĩ chúng mình nên chia tay. Em thấy mình không còn hợp với anh nữa.
Tai tôi ù đi. Như không tin vào lời nói đó lại từ chính miệng của “cô vợ hờ” bé nhỏ của tôi phát ra.Tay tôi buông thõng xuống. Chiếc áo mưa cũng theo đó mà rớt xuống vỉa hè.
- Nhưng mà… tại sao? Anh cần biết lý do?
- …!
- Có phải… vì anh ta? Vì anh ta đúng không? Em trả lời đi. -Tôi lúc này đang xúc động, bóp chặt lấy hai vai Xu màlắc, mà hỏi. Cứ như là tôi làm như thế thì Xu sẽ rút lại lời nói của mình.
- Em nói rồi. Do hai đứa chúng mình không hợp nhau thôi.
- Em nghĩ anh tin lời nói dối đó sao?
- …!
Cách đây một tháng Xu có kể với tôi về một anh học chuyên Lý trên Xu một lớp đang lân la bắt chuyện với Xu. Rồi có rủ đi chơi vài lần. Rồi Xu cũng đồng ý. Tất nhiên là Xu có nói với tôi.Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm. Vì cứ nghĩ tôi và Xu sau này nhất định sẽ cưới nhau, sẽ thành vợ chồng. Ừ hồi ấy tôi ngây thơ như thế đó. Rồi một ngày mấy đứa bạn tôi bắt gặp Xu ngồi sau xe một ông anh trường chuyên, hai người cười nói rất vui vẻ. Tôi nghe xong thì chỉ bật cười không tin.
- Mày cứ cười đi. Tao đã bảo là mày bị cắm sừng rồi. – Thằng bạn tôi quả quyết.
- Tao không tin đâu. Tao tin là Ly biết mình đang làm gì, phải làm gì. Sẽ không có chuyện Ly phản bội tao. – Tôi cũng quả quyết không kém
- Thằng này. Anh em tao nói thật với mày, mày không tin thì thôi. – Mấy thằng bạn ngao ngán nhìn tôi lắc đầu.
Nhưng lúc ấy thì lòng tin của tôi vào Xu là quá lớn. Không bao giờ tôi tin có chuyện Xu sẽ phản bội mình.
Tôi lúc này chỉ biết ngồi trên chiếc ghế đá nhìn Xu đạp xe đi dưới cơn mưa tầm tả. Tôi chỉ
biết lặng đi, lặng đi rất lâu cho tới khi mưa đã ngớt hạt. Tôi cũng chỉ biết ngồi ở đó. Tôi dầm mưa suốt hai tiếng đồng hồ, rồi tiếp tục ngồi tại ghế đá thêm hai tiếng nữa.Lúc ấy là lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác khóc cho một người con gái. Thấy cái thân mình thật tội nghiệp đáng thương. Tôi lê lết dắt xe ra về (chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ cái gì mà đạp xe ra lại dắt xe về). Tôi bị sốt ly bì luôn ba ngày sau đó.Lúc tôi khỏi rồi thì có nghe ba nói gia đình Xu đã chuyển vào trong SG rồi. Tôi khi nghe cái tin đó thì khẽ cười. Chuyển đi rồi, thì sao chứ, chuyển đi rồi, có hàn lại được vết thương trong lòng tôi hay không? Chuyển đi rồi có lấy lại được những giọt nước mắt tôi đã rơi hay không, có giúp tôi quên đi được hay không?Hay là đổi lại chỉ là sự dày vò hằng đêm. Tôi bất giác la lên một tiếng thật to. Vang vọng cả căn nhà. Mẹ tôi thấy thế thì hoảng hồn.
- Trời đất. Mày bị sao thế hả con? Sốt xong rồi bị động kinh luôn hả?
Tôi chỉ biết nhìn mẹ lắc đầu.
- Mẹ nè. Con sẽ quên được phải không?
- Mày nói gì thế con? Mẹ chẳng hiểu gì cả? Hay là mày lại trở sốt rồi? – Nói xong mẹ tôi lấy tay sờ lên trán tôi.
- Quái! Mày có sốt đâu. Mà sao lại nói mê sảng cái gì thế?
Từ hôm ấy trở đi tôi tự hứa với lòng là sẽ phải quên đi hình bóng người con gái ấy. Và tôi cũng làm được. Làm được một cách khổ sở, chật vật. Suốt mấy tháng hè tôi như người mất hồn.Tụi bạn chỉ biết thở dài ngao ngán. Nhưng mà cũng nhờ tụi nó tôi mới vượt qua được. Trong tôi cảm giác giận đã không còn nữa. Thay vào đó tôi cảm ơn Xu. Chắc các bạn đọc thấy tôi nói vậy rất tức cười. Sao lại cảm ơn cơ chứ? Nhưng thật vậy,nhờ chuyện đó mà tôi trở thành một con người chai sạn hơn. Khó tin người hơn. Rồi tôi thận trọng hơn trong chuyện tình cảm. Tôi đa nghi hơn, hay dò xét từng cử chỉ của những ai mình gọi là bạn gái (nói vậy để cho các bạn hình dung tôi là một người chai sạn như thế nào. Đừng có suy diễn tôi là một người ba lăng nhăng nhiều bạn gái).
Một lần là quá đủ rồi…
*Hiện Tại*
- Em biết anh đang nghĩ gì. Anh vẫn còn giận em đúng chứ?
- Không. Anh đã không còn giận lâu rồi. – Tôi nhấp ngụm café trên tay. Đưa mắt ra nhìn dòng người đang chạy trên đường. Cuộc sống này cũng vậy,rồi cũng phải biết cách mà vượt qua, đi tiếp, chẳng cần phải bi luỵ làm gì. Cứ như dòng xe trước mắt không phải là rất tốt sao. Cứ vụt qua mãi…
Ngồi thêm một chút nữa thì điện thoại Xu reo.
- Alô. Vân à. Xin lỗi mày. Tao đang ngồi lại anh Tú. Không phải. Cũng không phải. Ừ đúng rồi, ảnh đó. Tao xin lỗi tao không tới được. Không có chuyện gì đâu. Thôi tao dập máy đây.
- Là cái Vân à?
- Dạ. Hồi tối em có hẹn với nó. Mà anh vẫn còn nhớ nó à?
- Ừ.
- Anh dạo này ít nói quá nhỉ?
- Ừ.
- Em biết lời xin lỗi bây giờ đã quá muộn màng rồi. Nhưng em có thể cầu xin sự tha thứ từ anh không?
- Anh đã tha thứ cho em từ lâu lắm rồi, em không cần phải áy náy vì việc đó đâu. – Tôi lại khẽ nhấp một ngụm café khác. Café sữa mà sao đắng quá. Đắng tới tận cuống họng. Từng giọt café chảy tràn qua cổ, rơi xuống một cái giếng đã khô từ lâu – cái giếng tình cảm của tôi và Xu.
- Anh bây giờ đã có bạn gái rồi chứ?
- Anh có rồi.
- Người ấy có tốt không?
- Cô ấy đối với anh rất tốt. – Tôi nói ra câu này cũng đã suy nghĩ rất lâu. Có thể đó là một lời trách khẽ. Tuy nói tôi đã tha thứ, nhưng đâu phải tôi không được quyền trách móc chứ.
- Em… xin lỗi… – Nói rồi Xu khẽ rớt nước mắt. Lại khóc. Tôi chúa ghét nhìn thấy con gái khóc.
- Thôi trễ rồi. Em về đi. Để anh đưa em về. Giờ cũng tối rồi.
Tôi tính tiền rồi ra dắt xe cho Xu. Đi bên cạnh mà Xu cứ khóc mãi. Tôi cũng chẳng biết làm gì (hay là tôi chẳng muốn làm gì nhỉ?) Về tới nhà. Nhìn Xu dắt xe vào trong rồi tôi mới yên tâm quay đầu xe mà chạy về.
- Haizz. Trễ quá rồi. Thể nào về cũng bị chị Huệ la cho coi.
Tôi đoán đúng. Chị Huệ vừa thấy bóng tôi bước vào đã la um lên. Nào là đi dạy về trễ sao không gọi điện báo. Nào là chị lo cho em lắm, sao lớn rồi mà chẳng biết nghĩ gì cả… Tôi cũng chỉ biết xin lỗi rồi leo lên phòng nằm ra đó. Nhắm mắt lại vỗ về giấc ngủ. Nhưng mà chẳng thể nào ngủ được…
- Chắc là do café.
- Haizz. Mày biết chắc là không phải do café mà.
- Thôi. Đã hơn năm năm rồi. Năm năm rồi đấy. Gặp lại thì sao chứ?
- Hết yêu rồi mà. Sao còn nhung nhớ cái gì chứ?
- Tuy hết yêu nhưng vẫn còn tình nghĩa, đúng chứ?
- Mày thôi đi. Chẳng ai lại ngu ngốc như mày cả. Người ta đã bỏ mày, nhớ chứ? Là Xu bỏ mày đấy.
Những dòng suy nghĩ cứ đua nhau quấn lấy tôi. Cứ như con rắn cuốn lầy đầu óc vậy.
Đêm đó là một trong những đêm dài nhất của tôi. Có lẽ. Chẳng nhớ rõ nữa (chẳng muốn nhỡ rõ nữa??) Hôm đó đi ngủ lúc 4h sáng thì phải… Chà…cũng chẳng nhớ rõ nữa…
Chap 13:
Tối hôm qua do ngủ trễ nên sáng nay tôi chẳng thể đi tập bóng được. Nhưng mà thây kệ. Mai chủ nhật rồi. Tôi có lẽ cũng nên tự thưởng cho mình một ngày xã hơi. Ngày hôm nay, tôi sẽ tạmkhông dính tới “bạn gái-bạn gái cũ-chị gái-em gái” tất cả những ai tôi nghĩ có thể làm tôi thêm đau đầu, mệt mỏi.
Bước xuống dưới nhà thì đã gần 12h. Hôm nay thứ bảy nhưng môn học hôm nay lớp tôi đã kết thúc từ tuần trước rồi. Thế nên từ đây tới cuối kì tôi sẽ có ít nhất hai ngày nghỉ trong tuần. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt. Bỗng một mùi thơm sực nức xông vào mũi. Tôi biết ngay là chị Huệ đang nấu ăn dưới bếp. Đi xuống thì đã thấy con bé em bày thức ăn ra bàn rồi.
- Rửa mặt đi rồi ngồi vào ăn. – Chị Huệ nói giọng vẫn còn chút giận dỗi. Chắc là vẫn còn để ý vụ tối qua tôi về trễ.
- Dạ vâng ạ.
Tôi chẳng dám cãi. Trong cái nhà này thì chị Huệ giống như một người mẹ vậy. Chị lo từ cái ăn, cái mặc, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Chị lo cho tôi với con bé em từng ly từng tí, cứ như chị là mẫu người nội trợ mà cánh đàn ông ai cũng muốn cưới về làm vợ. Tôi làm vệ sinh cá nhân xong là ngồi vào bàn luôn. Bữa ăn hôm nay thịnh soạn quá. Nào rô phi chiên xù. Thịt kho trứng. Rồi cả một dĩa tôm rang me và một dĩa rau cải xào. Tất cả đều đang bốc khói nghi ngút. Đợi chị ngồi vào bàn là tôi ăn luôn. Miễn sao đó là cơm chị Huệ nấu thì tôi sẽ ăn bằng sạch, chừng nào nít bụng thì mới buông đũa ra. Con bé ba thấy thế thì lần nào cũng cười khì khì.
- Gớm. Có ai giành ăn đâu mà gấp thế?
- Kệ. Ngon mà, chị nhỉ? – Tôi cố tình đá chuyện với chị.
- Thì chẳng. Tao nấu không ngon thì mày có lớn xác được như vầy không? – Hic. Mới nuôi mình được có một năm mà nói cứ như là chị nấu ăn cho tôi từ nhỏ tới lớn vậy.
- Dạ. Chị của em là nhất mà. Ba nhỉ? – Tôi quay mặt qua con bé em mà cười gian xảo.
- Khỏi nịnh. Chuyện hôm qua em còn chưa xử tới đâu. – Cái đệch! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tôi ăn xong thì sắp xếp lại bàn rồi để cho con bé em rửa chén. Còn mình thì chỉ việc ngồi phè phỡn xem tivi. Ở chung với con gái sướng lắm các bạn ạ. (gái ngoan biết nội trợ thôi nhé. Còn như mấy em teen bây giờ thì… ôi thôi!) Đang ngồi xem thời sự buổi trưa thì có điện thoại tới. Số lạ.
- Alô
- Cho hỏi có phải số của Tú đúng không vậy? – Là giọng con gái.
- Đúng rồi. Cho hỏi ai đầu dây vậy ạ? – Tôi lịch sự trả lời.
- Vân đây. Vẫn còn nhớ chứ?
- Ừ. Gọi có chuyện gì không?
-
Chiều nay ông rãnh không? Ra quán café nào nói chuyện đi.
- Tôi thì có chuyện gì để nói?
- Ông biết chuyện gì mà! Hẹn ông 4h tại quán X đường Y nhé. Không gặp không về. – Nói xong thì nhỏ Vân cúp máy luôn.
Tôi quăng cái điện thoại ra bên cạnh rồi ngã người ra ghế. Đúng là chuyện trên đời này chẳng mấy khi nào mà theo ý mình cả. Hôm nay muốn có một ngày yên tĩnh vậy mà… Tôi biết nhỏ Vân hẹn gặp tôi không vì mục đích nào khác ngoài muốn nói chuyện của Xu. Hai đứa hồi xưa đã là bạn thân của nhau. Lúc ấy Vân lúc nào cũng ở cạnh tôi lúc tôi buồn, khuyên tôi nên tha thứ cho Xu. Tôi thì lúc ấy cứ nghĩ hai đứa là bạn thân với nhau nên nói đỡ cho nhau. Thế là tôi đâm ra ghét lây sang Vân, cứ mỗi lần nó nhắc đến chuyện đó là tôi lại to tiếng, nó buồn tôi lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.
Mãi suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của thằng Hưng nhắc chừng tôi chiều mai nhớ lên sân đúng giờ. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 2h chiều, tôi lại lôi cuốn tiểu thuyết lên ban công mà giết thời gian. Hẹn giờ 3h30 cho cái hẹn café luôn. Và như thường lệ, cho dù tôi rất thích đọc tiểu thuyết. Nhưng chỉ một tiếng sau là mắt tôi đã díu lại mặc dù trước đó tới tận trưa tôi mới ngủ dậy. Vỗ tay vào mặt cho tỉnh ngủ, thôi thì xuống dưới lầu t
tắm rửa cho mát rồi đi luôn, mấy ngày này thời tiết SG nóng quá. Tắm xong thì cũng gần tới giờ hẹn với nhỏ Vân. Tôi xuống nhà, khóa cửa cẩn thận rồi dắt xe ra ngoài chạy tới quán café đã hẹn.
Tới nơi, quăng xe cho ông bảo vệ rồi bước vào trong luôn. Quán café này tôi mới vào lần đầu. Rộng quá! Quán có tới bốn khu. Ở giữa có cả một cái hồ bự chảng. Lấy điện thoại gọi cho Vân.
- Này. Đang ngồi ở đâu thế?
- Khu D, cái bàn trong cùng nè. Cạnh cây phát tài á.
Tôi đi tới thì đã thấy nhỏ ngồi với ly sinh tố đã vơi nửa. Chắc là tới tự lúc nào rồi. Ngồi xuống, gọi một ly nha đam (trời nóng mà uống cái này thì dr.thanh cũng chẳng là cái đếch gì hết).
- Gọi ra đây có chuyện gì không? – Tôi rào trước.
Nhỏ Vân hơi sựng lại. Nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mới lên tiếng.
- Ông có còn giận con Xu không?
- Sao lại hỏi vậy. Tui hết giận lâu rồi.
- Xạo. Miệng ông nói không nhưng mắt ông nói có. – Nhỏ Vân phán như đúng rồi ấy.
- Mấy năm không gặp bộ mới đi học bác sĩ tâm lý về hả? – Tôi chọc nhỏ
- Đâu cần. Tui lại còn lạ gì ông với con Xu. Nói thật, ông đừng có trách con Xu nữa.
- …!
- Mấy bữa tối gọi cho nó thì nó bảo là đi với ông. Tui cũng bất ngờ lắm. Về hỏi nó thì thấy nó chẳng nói gì, cứ khóc hoài. – Tôi nghe tới đây thì lòng chợt nhói.
- …!
- Tui nói ông nghe, ngày xưa con Xu đi với Long (tên cái thằng cha chết bằm chuyên Lý) cũng vì ông thôi. – Nãy giờ Vân nói mà mắt vẫn chằm chằm vào tôi.
- Vì tui? Nực cười! Đi với thằng khác phản bội tui mà bảo là vì tui. Chuyện hoang đường nhất thế kỷ. – Tôi nghe xong thì mặt hằm hằm.
- Ông nghe tui nói xong đã. Quả là ngày xưa anh Long có thích Xu. Nhưng Xu có bao giờ thèm nói chuyện với Long đâu. Rồi tới một ngày, Xu được ba mình nói là tháng sau phải chuyển vào SG vì ba nó phải chuyển công tác. Nó buồn lắm, nó lại sợ ông xa nó thì ông đau khổ. Nên mới cặp với Long rồi chia tay ông để ông phải quên nó đi.
- Hahaha. Này Vân. Đang đóng phim Hàn đấy à? – Tôi nghe xong mà mắt lộ vẻ khinh bỉ. Sao nhỏ Vân có thể bóp méo sự thật như thế chứ?
- Ông thử nghĩ lại xem. Tui trước giờ có lần nào nói dối ông chuyện gì chưa? Chuyện lần đó cũng là Xu nhờ tui phải giữ kín trước mặt ông. Nói sợ ông phải buồn vì nó, nên đã chủ động chia tay ông.
- …!
- Mấy hôm trước thấy nó bảo gặp ông, rồi về ngày nào cũng khóc. Tui cũng lo lắm, tui định nói với ông nhưng nó cản lại. Mấy ngày nay nó không ăn uống gì cả, bây giờ đang sốt ly bì ở nhà. – Tôi nghe Vân nói xong thì tim lại nhói thêm một cái.
- Nãy giờ những gì Vân nói là thật chứ? Không gạt tui chứ? – Tôi nhìn thẳng vào nhỏ Vân như tìm ra một cử chỉ hay hành động dối trá nào.Nhưng hoàn toàn không có.
- Tui đã nói rồi, trước giờ tui có lần nào nói dối ông chưa? Tin hay không thì tuỳ, à mà khoan, ông bắt buộc phải tin tui. Con Xu bây giờ đang bệnh nặng, nó cũng vì luỵ tình với ông mà bệnh.
- Cho tui mượn điện thoại. – Rồi không chờ nhỏ Vân đồng ý. Tôi với tay lấy luôn cái điện thoại trên bàn.
Dò trong danh bạ thì thấy cái tên Xu hiện lên. Bấm số gọi ngay lập tức. Đầu bên kia đổ chuông một hồi thì có người bắt máy. Một giọng nói yếu ớt vang lên.
- Vân à. Gọi tao có chuyện gì thế?
- …! – Đúng là tiếng Xu rồi.
- Giờ tao đang mệt lắm, không nói chuyện với mày được đâu, khi khác gọi lại nhé.
- Xu. Anh đây. – Tôi nãy giờ mới lên tiếng.
- Anh…Tú? – Bên kia giọng Xu bỗng run run.
- Ừ. Bệnh tình của em thế nào rồi?
- Em có bệnh gì đâu. Ha ha, anh lại nghe cái Vân nó nói bậy bạ rồi. – Xu cố gắng nói giọng vui vẻ nhưng đời nào qua mặt được tôi.
- Này. Em nghĩ anh là ai? Em có mất một cọng tóc thì anh cũng biết. (chém tí!) Em bây giờ cứ nằm nghỉ cho khoẻ đi. Tí nữa anh qua sau. Mà cấm có trách con Vân, không nhờ nó thì anh cũng chẳng biết được cái màn kịch hay ho của em đâu. – Nói xong tôi cúp máy luôn. Mở điện thoại nhỏ Vân bắn số Xu qua máy mình rồi mới trả lại cho nó.
Con Vân nãy giờ chứng kiến màn nói chuyện của tôi với Xu thì cứ bụm miệng cười tủm tỉm.
- Chúc mừng Ngưu Lang đã tìm lại được Chức Nữ của lòng chàng nhé.
- Tính tiền nước đi. Mai tui xử tội bà sau. Dám giấu tui những năm năm. Hai người tốt quá mà. – Móc ví để lại tiền rồi tôi lao nhanh ra khỏi quán luôn.
Tôi lấy xe chạy ra chợ mua một ít hoa quả rồi mới tới nhà Xu. Đứng trước căn nhà mà tôi đã chở Xu về tối qua. Bấm chuông rồi lại dựa ra yên xe đứng đợi. Một lát sau thì có một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa cho tôi.
- Cậu là…
- Mẹ hai. Không nhận ra con sao?
- Mẹ hai…? Trời đất ơi! Tú! Con sao biết được nhà mẹ ở đây thế? Dắt xe vào, vào nhà đi con. Ông nó ơi. Xem ai đây này.
Tôi dắt xe vào trong nhà thì đã nghe thấy ba hai lên tiếng
- Ai nào? Bà nó để tôi xem nốt bộ phim đã. Đang tới khúc hay.
- Thì ông cứ quay ra xem ai vào nhà đi đã. – Tôi lúc này đã bước vào tới cửa rồi.
Ba hai tức tối quay ra, chắc là đang rủa thằng nào đang lúc xem phim hay lại tới phá đám đây mà.
- Cậu này là…?
- Cái ông này. Thằng Tú đấy chứ còn ai. – Mẹ hai thúc tay chồng mình rồi quay qua nhìn tôi cười tươi.
- Ôi cha! Thằng rể. Sao con biết nhà ba ở đây mà tới thế? Quay ra đây ba xem nào. Mấy năm không gặp bây giờ phát tướng rồi đấy nhỉ? Nhìn cứ như Hàn Quốc ấy bà nó ạ (Câu này mình hơi tự tâng bốc chút. Hèhè)
- Dạ! Bữa trước con có gặp Xu ngoài đường. Nên có đi uống nước rồi đưa Xu về nên mới biết nhà. Con xin lỗi vì đã không hỏi ba con địa chỉ của ba mẹ để tới thăm sớm hơn. – Tôi ngồi xuống ghế rồi trả lời.
- Chà cái thằng này. Lớn thật rồi. Ăn nói đĩnh đạc ra phết đấy. Thế dạo này nhà thông gia thế nào rồi?
- Dạ ba mẹ con vẫn khỏe. Ba con cứ nhắc ba suốt đấy ạ. – Tôi đón cốc nước từ mẹ hai.
- Ừ ba cũng bận việc quá. Lâu rồi chẳng về Phan Thiết mà thăm ba mẹ con được. Giờ gặp lại con thì thấy cũng đỡ nhớ phần nào.
- Dạ vâng ạ.
Tôi ngồi đấy nói chuyện với ba mẹ hai một chút nữa thì xin phép lên thăm Xu vì biết Xu
bệnh. Sẵn tiện gởi trái cây mà tôi mua cho Xu luôn.
Bước lên lầu, đứng trước cửa phòng Xu. Tôi thở dài một cái rồi gõ cửa.
- Xu! Anh đây. Anh vào được chứ?
- Anh vào đi, cửa không khóa đâu! – Tiếng Xu trả lời.
Tôi bước vào phòng. Thấy Xu đang cuộn tròn trong chăn như con mèo. Ngồi xuống bên mép giường. Khẽ gỡ Xu ra khỏi chăn rồi lấy tay sờ lên trán. Vẫn còn nóng quá. Tôi vào nhà vệ sịnh dấp cái khăn mặt rồi đắp lên trán cho Xu. Xong rồi tôi lại ngồi xuống bên cạnh. Khẽ đặt tay mình lên vai em.
- Anh đã làm khổ em rồi.
- Anh đừng nói thế. Tất cả lỗi là của em, anh chẳng làm gì cả.
- Sao em lại dối anh cơ chứ? Nếu không nhờ Vân nói thì có lẽ cái sự thật này cũng bị em vùi sâu trong tim rồi.
- …!
- Em yên tâm. Anh không trách em đâu. Anh mong sau này có gì thì em cũng đừng giấu anh. Hứa nhé?
- Vâng! – Xu nói rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Bỗng. cánh cửa phòng Xu mở ra. Tôi và Xu đưa mắt nhìn thì một người con trai cỡ tuổi tôi bước vào. Trên tay đang cầm một bó hoa. Tôi thấy mặt Xu lộ vẻ hoảng hốt.
- Sao anh lại tới đây. Tôi không còn gì liên quan tới anh cả. Anh đi về ngay cho.
Chap 14:
Trong khi tôi vẫn còn đang băn khoăn người con trai đang bước vào phòng Xu là ai thì em ấy đã lên tiếng xua đuổi. Cứ như sự xuất hiện của hắn trong căn phòng này như là một sự ghê tởm đối với Xu vậy.
- Tôi nói anh đi về đi, anh không nghe sao? – Xu vẫn gay gắt với hắn ta.
- Anh chỉ muốn tới thăm em thôi mà. Nghe nói em bệnh anh lo quá! – Tên con trai kia nãy giờ tôi đã đoán chừng là Long rồi. Nhưng mà tại sao Xu lại ghét hắn ta thế nhỉ?
- Tôi không cần anh phải lo. Mời anh về.
- Ừ anh sẽ về. Nhưng mà đây là…? – Hắn ta nhìn tôi hỏi.
- Là bạn trai của tôi, được chưa. Anh còn không về tôi sẽ gào lên bây giờ đó.
Tên kia nghe xong thì hốt hoảng đi ra, tôi nghe liến thoắng tiếng hắn chào ba mẹ hai ở dưới rồi mới quay qua hỏi Xu.
- Anh ta là Long à em?
- Vâng ạ. Mà sao anh biết? – Xu đã dịu lại rồi. Hic, mới nãy ai tin Xu bị bệnh mới lạ.
- Vân nó kể cho anh. Mà em có vẻ gay gắt với anh ta nhỉ?
- Em căm thù con người đó. – Tôi nhìn Xu nói mà vẻ mặt rất tức giận.
- Ừ thôi đừng nhắc nữa. Em nghỉ ngơi đi. Chóng khoẻ nhé, anh về đây.
Nhưng tôi chưa kịp đứng dậy thì tay đã bị Xu nắm lại, rất chặt. Tôi không quay lại, khẽ thở dài. Tôi biết Xu đang nghĩ gì.
- Anh đừng đi có được không. Ở lại đây một chút thôi.
Tôi không nói gì. Khẽ ngồi xuống bên cạnh Xu, luồn tay mình vuốt lại mái tóc bết vào gò má xanh xao do mồ hôi. Tôi định lấy cái khăn đi dấp lại nước thì Xu đã choàng tay ôm tôi từ phía sau rồi oà lên khóc nức nở.
- Em nhớ anh lắm! Anh biết không?
- Anh biết.
- Em… đã năm năm nay rồi, không ngày nào là em không nghĩ tới hôm ấy.
- …!
- Ngày ấy, cái Vân bảo anh ngày nào cũng lang thang, rồi bỏ học. Em buồn lắm, em biết là tại vì em. Em làm vậy thật có lỗi với anh.
- Em…
- Anh cứ để em nói! – Xu cắt lời tôi
- Năm năm qua. Đã bao lần em cố liên lạc với anh.Nhưng khi có được số điện thoại anh rồi. Em lại chẳng dám một lần gọi điện. Em sợ… anh nghe thấy giọng em rồi sẽ càng giận em.
- …!
- Đã biết bao nhiêu tin nhắn em viết, rồi lại xoá. Định gửi đi nhưng lại thôi. Đến nỗi em đã có lúc không dám đến gần cái điện thoại. Em sợ, sợ lắm… – Xu lại ôm chặt lấy tôi mà khóc to hơn nữa.
- Anh biết mà! Em
Lau xong thì nhỏ mới cất lời.
- Hì. Cảm ơn bạn nhiều nhé. Mà bạn học PBC à? – Nhỏ nhìn vào băng tên trên ngực áo tôi rồi phán.
- Ừ. Mà bạn… – Ba chữ “học trường nào?” đang chạy ra tới cổ thì nghẹn ứ lại. Úi cha, con nhà ai mà xinh thế bay. Tôi đứng hình mất mấy giây. Làm con nhỏ phải huơ huơ tay trước mặt xem tôi có bị gì không.
- Này sao thế? Tự nhiên đang nói lại đứng hình luôn. Điện giật à?
- Không. Bị sét đánh. – Tôi nói rồi cười ha hả. Còn con nhỏ thì đỏ mặt quay đi chỗ khác.
- Này! Mình đùa thôi. Bạn tên gì thế? – Tôi gỡ cho con nhỏ.Thấy ngụng nghịu hoài.
- Mình tên Ly. Thảo Ly. Mà bạn gọi mình là Xu được rồi. – Xu nói (tới đây mình đổi ngôi nhỏ thành Xu hoặc Ly luôn nhé. Nhỏ này nhỏ kia cũng không tốt)
- Ừ mình tên Tú. Bạn học trường nào thế? – Nãy giờ mới cạy được ba chữ chết tiệt đó ra khỏi mồm.
- Mình học trường chuyên.
- Chà. Giỏi ghê bay. Học chuyên luôn, nghe mà thấy ngưỡng mộ quá. Hic hic.
- Hì. Cũng may mắn mình mới thi được vào chuyên thôi. Mà bạn ngày nào cũng đi học về qua đường này hết à?- Xu tự nhiên đổi chủ đề.
- Ừ. Mà sao? – Tôi thắc mắc
- Thì bữa sau là ngày nào hai đứa mình cũng được đi học về chung chứ sao. Nhà mình bên đường XXX nè. – Xu ra vẻ háo hức với phát hiện của mình lắm.
- Ừ. Nhà mình cũng đường XXX
.
- Hì. Thôi về đi. Mẹ mình ở nhà đang chờ. – Xu nói rồi leo lên xe đạp đi luôn.
Tôi thấy thế thì cũng đá chống xe leo lên đạp cho kịp. Hai đứa đi trên đường mà nói chuyện tíu tít. Hồi ấy con nít gặp mặt rất dễ bắt chuyện với nhau, cứ một hai câu hỏi thăm là quen.Có khi đi về rồi nhớ lại chẳng biết tên thằng đó hay con bé ấy là gì? Nhưng mà mặc kệ, ai quan tâm chứ. Giờ nhớ lại thấymình sao mà muốn quay lại cái ngày đó quá. Còn đi học trong sự bảo bọc của bố mẹ. Chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Học xong thì lại vứt sách đi chơi. Không đá banh thì cũng theo đám bạn cùng xóm mà leo cây hái trộm. Để rồi chủ nhà thả chó ra xua đi. Rồi những buổi ra biển tắm.Nhìn những cơn sóng vỗ bờ, vỗ bờ mãi mà không dừng. Tôi
thích ngắm biển lắm, thích nhất là ngắm hoàng hôn trên biển, từ nhỏ cho tới lúc này đã ngắm không biết bao nhiêu hoàng hôn rồi. Nhưng chẳng bao giờ trong tôi xuất hiện một chữ “chán”, mỗi lần như vậy thì cái xúc cảm tinh nguyên của vầng dương chói lọi lại xưa tan cái cô đơn, sưởi ấm lòng tôi. Thôi nãy giờ lan man nhiều quá. Quay lại câu chuyện của Thảo Ly nhé.
Chap 12:
Như đã nói ở trên hai đứa cứ đi học về là lại song song với nhau. Lâu dần thì nó trờ thành một thói quen khó bỏ. Mõi lần tôi về sớm thì lại đứng trước cổng trường chuyên mà chờ.Ngược lại, mỗi lần Xu ra sớm không thấy tôi đâu, thì cũng nán lại cho dù các bạn trong trường đã ra về gần hết, cốt chỉ để đạp về cùng tôi. Hai đứa nói chuyện hợp với nhau lắm. Cứ xáp vào là nói đủ thứ chuyện trên đời. Lúc hết đề tài thì con mèo gần nhà đi lạc hay cái cây trước sân bị rớt mấy cái lá cũng đem ra mà tám được. Hai bên gia đình của tôi và Xu thì cũng biết chuyện hai đứa chơi thân. Một hôm ba tôi chở tôi tới nhà Xu mượn cuốn bài tập địa thì mới vỡ lẽ ra là hai nhà có quen nhau. Hồi ấy ba tôi đi bộ đội là anh em kết nghĩa hay là gì gì đó với ba của Xu. Rồi mẹ tôi với mẹ Xu thì hình như là chị em cùng xóm với nhau thì phải. Hồi ấy mẹ tôi với mẹ Xu đi thi hoa hậu xóm thì người giải nhất người giải nhì (chằng biết ba tôi chém hay nói thật). Rồi ba tôi với ba Xu cứ chia ra cua cho được hai hoa hậu của xóm. Cưới xong thì nhà Xu phải chuyển đi theo gia đình vào ở với nhà nội. Nghe hai bậc tiền bối khơi chuyện hồi ấy có hứa nếu một nhà mà đẻ con trai một nhà mà đẻ con gái thì cho chúng nó cưới nhau nữa.Tôi với Xu đứng ngoài nhìn nhau mà chỉ biết cười hì hì.
Từ đó tôi cũng hay qua rủ Xu đi chơi. Kiêm luôn công việc chở Xu đi học luôn. Lâu dần thành lệ. Tôi tới nhà Xu chơi cũng chẳng cần phải xin phép nữa. Hai bác bên ấy cũng quí tôi lắm.Cứ chọc miết.
- Con cứ ráng học đi. Rồi ba mẹ gã con gái cho (hồi ấy ba mẹ em cứ gọi tôi là con trai, rồi xưng mình là ba mẹ, tôi cũng chẳng để ý lắm. Ba mẹ tôi cũng quí Xu. Cũng gọi là con gái rồi cũng tự xưng là ba mẹ nốt. Ríêt rồi thành thử ra tôi và Xu có tới hai ông bố và hai bà mẹ).
- Xu có nhà không mẹ? – Tôi hỏi mẹ Xu.
- Nó trên lầu ấy. Con đi lên trên đi.
- Dạ con xin phép.
Thấy tôi tới chơi thì Xu mừng lắm. Cứ tung ta tung tăng, khoác tay tôi đi xuống. Thấy thế ba mẹ hai(cách tôi gọi ba mẹ Xu) cũng chỉ biết nhìn nhau rồi tủm tỉm.
- Này. Tuy ba mẹ với nhà thông gia (ba mẹ hai cứ gọi ba mẹ tôi là thông gia, ba mẹ tôi cũng gọi ba mẹ hai như thế. Giờ nghĩ lại cũng chỉ biết lắc đầu) cho hai đứa cưới nhau rồi. Nhưng hai đứa vẫn còn đang đi học. Không được đi quá giới hạn đâu đấy. – Ba hai nói với tôi.
- Ông này. Để cho hai đứa nó tự nhiên. – Mẹ hai thúc tay ba hai.
- Thì tôi nhắc chừng như thế. Với cả chồng mày còn ở đó có chạy đi đâu mà sợ. Vội vàng làm gì con gái nhỉ?- Ba hai nói xong thì nhìn Xu ý nhị. Mẹ hai cũng chỉ biết cuời trừ.
Tôi với Xu thì lúc đầu cũng còn sượng sùng đỏ mặt. Nhưng nghe mãi cũng thành quen rồi. Xu qua nhà tôi chơi thì ba mẹ tôi cũng chọc Xu y chang. Cứ như là hai nhà móc nối với nhau gán ghép tôi với Xu vậy.
- Dạ thôi con xin phép ba mẹ. – Tôi chào ba mẹ hai
- Dạ chào ba mẹ con đi. Chồng nhỉ? – Xu cũng pha trò. Ba mẹ em nghe thấy thế thì cũng bật cười. Tôi cũng chẳng biết nói gì im lặng mà chở Xu đi.
Cái tình cảm tuổi học trò trong tôi và Xu trong sáng, thánh thiện. Nó nảy nở theo thời gian chúng tôi bên nhau, như những dây leo quấn quanh một gốc cây đại thụ của tình yêu vậy. Tôi hàng ngày vẫn qua nhà Xu chơi. Vẫn chở đi chơi đều đặn. Chúng tôi cũng có những lúc cãi vã. Nhưng tôi luôn là người chủ động xin lỗi dù mình có lỗi hay không.Tôi quý Xu và tôi chẳng muốn mất đi thứ tình cảm mình đang có một chút nào. Xin lỗi – Làm lành – Đi chơi – Rồi lại tíu tít vui vẻ tay trong tay.
Cái thành phố Phan Thiết này bé lắm. Bạn nào có đến Phan Thiết chơi một lần chắc cũng biết Phan Thiết cũng chẳng có gì nhiều. Quay đi quẩn lại cũng chỉ là đi dạo trên cung đường biển, hoặc đi qua bên đường TKH mà ngắm các gian hàng hai bên đường. Nhưng mà nếu đó là lùc tôi đi một mình. Nhưng ngày ấy tôi còn có Xu, đi với Xu thì tôi bao giờ cũng vui cả, và Xu cũng vậy. Hai đứa lúc nào cũng có nhau, tay trong tay. Cứ như mặc định một liên kết vô hình là sau này lớn lên tôi với Xu sẽ cưới nhau vậy.Ít nhất đó là trong suy nghĩ của tôi. Tôi với Xu có chung một kỉ vật. Đó là một chậu cây xương rồng nhỏ mua vào một ngày tôi đi chơi Tết với Xu. Cây xương rồng đặt ở sau vườn nhà tôi. Tôi và Xu vẫn hàng ngày chăm sóc nó. Tôi quí nó lắm. Trân trọng nó như trân trọng tình cảm mà tôi đang có vậy.
Nhưng mà có câu: Tình đầu là tình dang dỡ. Phần lớn mối tình đầu, nhất là mối tình tuổi học trò thì càng không bao giờ bền vững. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Là một ngày hè cuối năm lớp mười. Trời mưa tầm tã. Xu hẹn tôi ra cung đường biển quen thuộc. Tôi đội áo mưa vào mà phi như bay ra giữa màn mưa trắng xoá. Lúc đó đang lo cho Xu lắm. Chẳng biết đang mưa gió đầy trời còn hẹn mình ra làm gì. Tới nơi thì đã thấy Xu ngồi trên chiếc ghế đá mà chúng tôi vẫn hay ngồi. Toàn thân bây giờ đã ướt sũng.Tôi vội vàng xuống xe, lột cái áo mưa đang mặc ra che cho Xu.
- Này. Em có làm sao không thế? Trời mưa lại ra đây ngồi. -Tôi ngồi xuống bên cạnh Xu nhưng hai tay vẫn giữ áo mưa che cho hai đứa.
- Anh này. Chúng mình chia tay đi! – Tôi như vẫn chưa tin vào tai mình. Có lẽ tiếng mưa đã át đi tiếng Xu chăng?
- Em nói sao?
- Em nghĩ chúng mình nên chia tay. Em thấy mình không còn hợp với anh nữa.
Tai tôi ù đi. Như không tin vào lời nói đó lại từ chính miệng của “cô vợ hờ” bé nhỏ của tôi phát ra.Tay tôi buông thõng xuống. Chiếc áo mưa cũng theo đó mà rớt xuống vỉa hè.
- Nhưng mà… tại sao? Anh cần biết lý do?
- …!
- Có phải… vì anh ta? Vì anh ta đúng không? Em trả lời đi. -Tôi lúc này đang xúc động, bóp chặt lấy hai vai Xu màlắc, mà hỏi. Cứ như là tôi làm như thế thì Xu sẽ rút lại lời nói của mình.
- Em nói rồi. Do hai đứa chúng mình không hợp nhau thôi.
- Em nghĩ anh tin lời nói dối đó sao?
- …!
Cách đây một tháng Xu có kể với tôi về một anh học chuyên Lý trên Xu một lớp đang lân la bắt chuyện với Xu. Rồi có rủ đi chơi vài lần. Rồi Xu cũng đồng ý. Tất nhiên là Xu có nói với tôi.Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm. Vì cứ nghĩ tôi và Xu sau này nhất định sẽ cưới nhau, sẽ thành vợ chồng. Ừ hồi ấy tôi ngây thơ như thế đó. Rồi một ngày mấy đứa bạn tôi bắt gặp Xu ngồi sau xe một ông anh trường chuyên, hai người cười nói rất vui vẻ. Tôi nghe xong thì chỉ bật cười không tin.
- Mày cứ cười đi. Tao đã bảo là mày bị cắm sừng rồi. – Thằng bạn tôi quả quyết.
- Tao không tin đâu. Tao tin là Ly biết mình đang làm gì, phải làm gì. Sẽ không có chuyện Ly phản bội tao. – Tôi cũng quả quyết không kém
- Thằng này. Anh em tao nói thật với mày, mày không tin thì thôi. – Mấy thằng bạn ngao ngán nhìn tôi lắc đầu.
Nhưng lúc ấy thì lòng tin của tôi vào Xu là quá lớn. Không bao giờ tôi tin có chuyện Xu sẽ phản bội mình.
Tôi lúc này chỉ biết ngồi trên chiếc ghế đá nhìn Xu đạp xe đi dưới cơn mưa tầm tả. Tôi chỉ
biết lặng đi, lặng đi rất lâu cho tới khi mưa đã ngớt hạt. Tôi cũng chỉ biết ngồi ở đó. Tôi dầm mưa suốt hai tiếng đồng hồ, rồi tiếp tục ngồi tại ghế đá thêm hai tiếng nữa.Lúc ấy là lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác khóc cho một người con gái. Thấy cái thân mình thật tội nghiệp đáng thương. Tôi lê lết dắt xe ra về (chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ cái gì mà đạp xe ra lại dắt xe về). Tôi bị sốt ly bì luôn ba ngày sau đó.Lúc tôi khỏi rồi thì có nghe ba nói gia đình Xu đã chuyển vào trong SG rồi. Tôi khi nghe cái tin đó thì khẽ cười. Chuyển đi rồi, thì sao chứ, chuyển đi rồi, có hàn lại được vết thương trong lòng tôi hay không? Chuyển đi rồi có lấy lại được những giọt nước mắt tôi đã rơi hay không, có giúp tôi quên đi được hay không?Hay là đổi lại chỉ là sự dày vò hằng đêm. Tôi bất giác la lên một tiếng thật to. Vang vọng cả căn nhà. Mẹ tôi thấy thế thì hoảng hồn.
- Trời đất. Mày bị sao thế hả con? Sốt xong rồi bị động kinh luôn hả?
Tôi chỉ biết nhìn mẹ lắc đầu.
- Mẹ nè. Con sẽ quên được phải không?
- Mày nói gì thế con? Mẹ chẳng hiểu gì cả? Hay là mày lại trở sốt rồi? – Nói xong mẹ tôi lấy tay sờ lên trán tôi.
- Quái! Mày có sốt đâu. Mà sao lại nói mê sảng cái gì thế?
Từ hôm ấy trở đi tôi tự hứa với lòng là sẽ phải quên đi hình bóng người con gái ấy. Và tôi cũng làm được. Làm được một cách khổ sở, chật vật. Suốt mấy tháng hè tôi như người mất hồn.Tụi bạn chỉ biết thở dài ngao ngán. Nhưng mà cũng nhờ tụi nó tôi mới vượt qua được. Trong tôi cảm giác giận đã không còn nữa. Thay vào đó tôi cảm ơn Xu. Chắc các bạn đọc thấy tôi nói vậy rất tức cười. Sao lại cảm ơn cơ chứ? Nhưng thật vậy,nhờ chuyện đó mà tôi trở thành một con người chai sạn hơn. Khó tin người hơn. Rồi tôi thận trọng hơn trong chuyện tình cảm. Tôi đa nghi hơn, hay dò xét từng cử chỉ của những ai mình gọi là bạn gái (nói vậy để cho các bạn hình dung tôi là một người chai sạn như thế nào. Đừng có suy diễn tôi là một người ba lăng nhăng nhiều bạn gái).
Một lần là quá đủ rồi…
*Hiện Tại*
- Em biết anh đang nghĩ gì. Anh vẫn còn giận em đúng chứ?
- Không. Anh đã không còn giận lâu rồi. – Tôi nhấp ngụm café trên tay. Đưa mắt ra nhìn dòng người đang chạy trên đường. Cuộc sống này cũng vậy,rồi cũng phải biết cách mà vượt qua, đi tiếp, chẳng cần phải bi luỵ làm gì. Cứ như dòng xe trước mắt không phải là rất tốt sao. Cứ vụt qua mãi…
Ngồi thêm một chút nữa thì điện thoại Xu reo.
- Alô. Vân à. Xin lỗi mày. Tao đang ngồi lại anh Tú. Không phải. Cũng không phải. Ừ đúng rồi, ảnh đó. Tao xin lỗi tao không tới được. Không có chuyện gì đâu. Thôi tao dập máy đây.
- Là cái Vân à?
- Dạ. Hồi tối em có hẹn với nó. Mà anh vẫn còn nhớ nó à?
- Ừ.
- Anh dạo này ít nói quá nhỉ?
- Ừ.
- Em biết lời xin lỗi bây giờ đã quá muộn màng rồi. Nhưng em có thể cầu xin sự tha thứ từ anh không?
- Anh đã tha thứ cho em từ lâu lắm rồi, em không cần phải áy náy vì việc đó đâu. – Tôi lại khẽ nhấp một ngụm café khác. Café sữa mà sao đắng quá. Đắng tới tận cuống họng. Từng giọt café chảy tràn qua cổ, rơi xuống một cái giếng đã khô từ lâu – cái giếng tình cảm của tôi và Xu.
- Anh bây giờ đã có bạn gái rồi chứ?
- Anh có rồi.
- Người ấy có tốt không?
- Cô ấy đối với anh rất tốt. – Tôi nói ra câu này cũng đã suy nghĩ rất lâu. Có thể đó là một lời trách khẽ. Tuy nói tôi đã tha thứ, nhưng đâu phải tôi không được quyền trách móc chứ.
- Em… xin lỗi… – Nói rồi Xu khẽ rớt nước mắt. Lại khóc. Tôi chúa ghét nhìn thấy con gái khóc.
- Thôi trễ rồi. Em về đi. Để anh đưa em về. Giờ cũng tối rồi.
Tôi tính tiền rồi ra dắt xe cho Xu. Đi bên cạnh mà Xu cứ khóc mãi. Tôi cũng chẳng biết làm gì (hay là tôi chẳng muốn làm gì nhỉ?) Về tới nhà. Nhìn Xu dắt xe vào trong rồi tôi mới yên tâm quay đầu xe mà chạy về.
- Haizz. Trễ quá rồi. Thể nào về cũng bị chị Huệ la cho coi.
Tôi đoán đúng. Chị Huệ vừa thấy bóng tôi bước vào đã la um lên. Nào là đi dạy về trễ sao không gọi điện báo. Nào là chị lo cho em lắm, sao lớn rồi mà chẳng biết nghĩ gì cả… Tôi cũng chỉ biết xin lỗi rồi leo lên phòng nằm ra đó. Nhắm mắt lại vỗ về giấc ngủ. Nhưng mà chẳng thể nào ngủ được…
- Chắc là do café.
- Haizz. Mày biết chắc là không phải do café mà.
- Thôi. Đã hơn năm năm rồi. Năm năm rồi đấy. Gặp lại thì sao chứ?
- Hết yêu rồi mà. Sao còn nhung nhớ cái gì chứ?
- Tuy hết yêu nhưng vẫn còn tình nghĩa, đúng chứ?
- Mày thôi đi. Chẳng ai lại ngu ngốc như mày cả. Người ta đã bỏ mày, nhớ chứ? Là Xu bỏ mày đấy.
Những dòng suy nghĩ cứ đua nhau quấn lấy tôi. Cứ như con rắn cuốn lầy đầu óc vậy.
Đêm đó là một trong những đêm dài nhất của tôi. Có lẽ. Chẳng nhớ rõ nữa (chẳng muốn nhỡ rõ nữa??) Hôm đó đi ngủ lúc 4h sáng thì phải… Chà…cũng chẳng nhớ rõ nữa…
Chap 13:
Tối hôm qua do ngủ trễ nên sáng nay tôi chẳng thể đi tập bóng được. Nhưng mà thây kệ. Mai chủ nhật rồi. Tôi có lẽ cũng nên tự thưởng cho mình một ngày xã hơi. Ngày hôm nay, tôi sẽ tạmkhông dính tới “bạn gái-bạn gái cũ-chị gái-em gái” tất cả những ai tôi nghĩ có thể làm tôi thêm đau đầu, mệt mỏi.
Bước xuống dưới nhà thì đã gần 12h. Hôm nay thứ bảy nhưng môn học hôm nay lớp tôi đã kết thúc từ tuần trước rồi. Thế nên từ đây tới cuối kì tôi sẽ có ít nhất hai ngày nghỉ trong tuần. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt. Bỗng một mùi thơm sực nức xông vào mũi. Tôi biết ngay là chị Huệ đang nấu ăn dưới bếp. Đi xuống thì đã thấy con bé em bày thức ăn ra bàn rồi.
- Rửa mặt đi rồi ngồi vào ăn. – Chị Huệ nói giọng vẫn còn chút giận dỗi. Chắc là vẫn còn để ý vụ tối qua tôi về trễ.
- Dạ vâng ạ.
Tôi chẳng dám cãi. Trong cái nhà này thì chị Huệ giống như một người mẹ vậy. Chị lo từ cái ăn, cái mặc, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Chị lo cho tôi với con bé em từng ly từng tí, cứ như chị là mẫu người nội trợ mà cánh đàn ông ai cũng muốn cưới về làm vợ. Tôi làm vệ sinh cá nhân xong là ngồi vào bàn luôn. Bữa ăn hôm nay thịnh soạn quá. Nào rô phi chiên xù. Thịt kho trứng. Rồi cả một dĩa tôm rang me và một dĩa rau cải xào. Tất cả đều đang bốc khói nghi ngút. Đợi chị ngồi vào bàn là tôi ăn luôn. Miễn sao đó là cơm chị Huệ nấu thì tôi sẽ ăn bằng sạch, chừng nào nít bụng thì mới buông đũa ra. Con bé ba thấy thế thì lần nào cũng cười khì khì.
- Gớm. Có ai giành ăn đâu mà gấp thế?
- Kệ. Ngon mà, chị nhỉ? – Tôi cố tình đá chuyện với chị.
- Thì chẳng. Tao nấu không ngon thì mày có lớn xác được như vầy không? – Hic. Mới nuôi mình được có một năm mà nói cứ như là chị nấu ăn cho tôi từ nhỏ tới lớn vậy.
- Dạ. Chị của em là nhất mà. Ba nhỉ? – Tôi quay mặt qua con bé em mà cười gian xảo.
- Khỏi nịnh. Chuyện hôm qua em còn chưa xử tới đâu. – Cái đệch! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tôi ăn xong thì sắp xếp lại bàn rồi để cho con bé em rửa chén. Còn mình thì chỉ việc ngồi phè phỡn xem tivi. Ở chung với con gái sướng lắm các bạn ạ. (gái ngoan biết nội trợ thôi nhé. Còn như mấy em teen bây giờ thì… ôi thôi!) Đang ngồi xem thời sự buổi trưa thì có điện thoại tới. Số lạ.
- Alô
- Cho hỏi có phải số của Tú đúng không vậy? – Là giọng con gái.
- Đúng rồi. Cho hỏi ai đầu dây vậy ạ? – Tôi lịch sự trả lời.
- Vân đây. Vẫn còn nhớ chứ?
- Ừ. Gọi có chuyện gì không?
-
Chiều nay ông rãnh không? Ra quán café nào nói chuyện đi.
- Tôi thì có chuyện gì để nói?
- Ông biết chuyện gì mà! Hẹn ông 4h tại quán X đường Y nhé. Không gặp không về. – Nói xong thì nhỏ Vân cúp máy luôn.
Tôi quăng cái điện thoại ra bên cạnh rồi ngã người ra ghế. Đúng là chuyện trên đời này chẳng mấy khi nào mà theo ý mình cả. Hôm nay muốn có một ngày yên tĩnh vậy mà… Tôi biết nhỏ Vân hẹn gặp tôi không vì mục đích nào khác ngoài muốn nói chuyện của Xu. Hai đứa hồi xưa đã là bạn thân của nhau. Lúc ấy Vân lúc nào cũng ở cạnh tôi lúc tôi buồn, khuyên tôi nên tha thứ cho Xu. Tôi thì lúc ấy cứ nghĩ hai đứa là bạn thân với nhau nên nói đỡ cho nhau. Thế là tôi đâm ra ghét lây sang Vân, cứ mỗi lần nó nhắc đến chuyện đó là tôi lại to tiếng, nó buồn tôi lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.
Mãi suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của thằng Hưng nhắc chừng tôi chiều mai nhớ lên sân đúng giờ. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 2h chiều, tôi lại lôi cuốn tiểu thuyết lên ban công mà giết thời gian. Hẹn giờ 3h30 cho cái hẹn café luôn. Và như thường lệ, cho dù tôi rất thích đọc tiểu thuyết. Nhưng chỉ một tiếng sau là mắt tôi đã díu lại mặc dù trước đó tới tận trưa tôi mới ngủ dậy. Vỗ tay vào mặt cho tỉnh ngủ, thôi thì xuống dưới lầu t
tắm rửa cho mát rồi đi luôn, mấy ngày này thời tiết SG nóng quá. Tắm xong thì cũng gần tới giờ hẹn với nhỏ Vân. Tôi xuống nhà, khóa cửa cẩn thận rồi dắt xe ra ngoài chạy tới quán café đã hẹn.
Tới nơi, quăng xe cho ông bảo vệ rồi bước vào trong luôn. Quán café này tôi mới vào lần đầu. Rộng quá! Quán có tới bốn khu. Ở giữa có cả một cái hồ bự chảng. Lấy điện thoại gọi cho Vân.
- Này. Đang ngồi ở đâu thế?
- Khu D, cái bàn trong cùng nè. Cạnh cây phát tài á.
Tôi đi tới thì đã thấy nhỏ ngồi với ly sinh tố đã vơi nửa. Chắc là tới tự lúc nào rồi. Ngồi xuống, gọi một ly nha đam (trời nóng mà uống cái này thì dr.thanh cũng chẳng là cái đếch gì hết).
- Gọi ra đây có chuyện gì không? – Tôi rào trước.
Nhỏ Vân hơi sựng lại. Nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mới lên tiếng.
- Ông có còn giận con Xu không?
- Sao lại hỏi vậy. Tui hết giận lâu rồi.
- Xạo. Miệng ông nói không nhưng mắt ông nói có. – Nhỏ Vân phán như đúng rồi ấy.
- Mấy năm không gặp bộ mới đi học bác sĩ tâm lý về hả? – Tôi chọc nhỏ
- Đâu cần. Tui lại còn lạ gì ông với con Xu. Nói thật, ông đừng có trách con Xu nữa.
- …!
- Mấy bữa tối gọi cho nó thì nó bảo là đi với ông. Tui cũng bất ngờ lắm. Về hỏi nó thì thấy nó chẳng nói gì, cứ khóc hoài. – Tôi nghe tới đây thì lòng chợt nhói.
- …!
- Tui nói ông nghe, ngày xưa con Xu đi với Long (tên cái thằng cha chết bằm chuyên Lý) cũng vì ông thôi. – Nãy giờ Vân nói mà mắt vẫn chằm chằm vào tôi.
- Vì tui? Nực cười! Đi với thằng khác phản bội tui mà bảo là vì tui. Chuyện hoang đường nhất thế kỷ. – Tôi nghe xong thì mặt hằm hằm.
- Ông nghe tui nói xong đã. Quả là ngày xưa anh Long có thích Xu. Nhưng Xu có bao giờ thèm nói chuyện với Long đâu. Rồi tới một ngày, Xu được ba mình nói là tháng sau phải chuyển vào SG vì ba nó phải chuyển công tác. Nó buồn lắm, nó lại sợ ông xa nó thì ông đau khổ. Nên mới cặp với Long rồi chia tay ông để ông phải quên nó đi.
- Hahaha. Này Vân. Đang đóng phim Hàn đấy à? – Tôi nghe xong mà mắt lộ vẻ khinh bỉ. Sao nhỏ Vân có thể bóp méo sự thật như thế chứ?
- Ông thử nghĩ lại xem. Tui trước giờ có lần nào nói dối ông chuyện gì chưa? Chuyện lần đó cũng là Xu nhờ tui phải giữ kín trước mặt ông. Nói sợ ông phải buồn vì nó, nên đã chủ động chia tay ông.
- …!
- Mấy hôm trước thấy nó bảo gặp ông, rồi về ngày nào cũng khóc. Tui cũng lo lắm, tui định nói với ông nhưng nó cản lại. Mấy ngày nay nó không ăn uống gì cả, bây giờ đang sốt ly bì ở nhà. – Tôi nghe Vân nói xong thì tim lại nhói thêm một cái.
- Nãy giờ những gì Vân nói là thật chứ? Không gạt tui chứ? – Tôi nhìn thẳng vào nhỏ Vân như tìm ra một cử chỉ hay hành động dối trá nào.Nhưng hoàn toàn không có.
- Tui đã nói rồi, trước giờ tui có lần nào nói dối ông chưa? Tin hay không thì tuỳ, à mà khoan, ông bắt buộc phải tin tui. Con Xu bây giờ đang bệnh nặng, nó cũng vì luỵ tình với ông mà bệnh.
- Cho tui mượn điện thoại. – Rồi không chờ nhỏ Vân đồng ý. Tôi với tay lấy luôn cái điện thoại trên bàn.
Dò trong danh bạ thì thấy cái tên Xu hiện lên. Bấm số gọi ngay lập tức. Đầu bên kia đổ chuông một hồi thì có người bắt máy. Một giọng nói yếu ớt vang lên.
- Vân à. Gọi tao có chuyện gì thế?
- …! – Đúng là tiếng Xu rồi.
- Giờ tao đang mệt lắm, không nói chuyện với mày được đâu, khi khác gọi lại nhé.
- Xu. Anh đây. – Tôi nãy giờ mới lên tiếng.
- Anh…Tú? – Bên kia giọng Xu bỗng run run.
- Ừ. Bệnh tình của em thế nào rồi?
- Em có bệnh gì đâu. Ha ha, anh lại nghe cái Vân nó nói bậy bạ rồi. – Xu cố gắng nói giọng vui vẻ nhưng đời nào qua mặt được tôi.
- Này. Em nghĩ anh là ai? Em có mất một cọng tóc thì anh cũng biết. (chém tí!) Em bây giờ cứ nằm nghỉ cho khoẻ đi. Tí nữa anh qua sau. Mà cấm có trách con Vân, không nhờ nó thì anh cũng chẳng biết được cái màn kịch hay ho của em đâu. – Nói xong tôi cúp máy luôn. Mở điện thoại nhỏ Vân bắn số Xu qua máy mình rồi mới trả lại cho nó.
Con Vân nãy giờ chứng kiến màn nói chuyện của tôi với Xu thì cứ bụm miệng cười tủm tỉm.
- Chúc mừng Ngưu Lang đã tìm lại được Chức Nữ của lòng chàng nhé.
- Tính tiền nước đi. Mai tui xử tội bà sau. Dám giấu tui những năm năm. Hai người tốt quá mà. – Móc ví để lại tiền rồi tôi lao nhanh ra khỏi quán luôn.
Tôi lấy xe chạy ra chợ mua một ít hoa quả rồi mới tới nhà Xu. Đứng trước căn nhà mà tôi đã chở Xu về tối qua. Bấm chuông rồi lại dựa ra yên xe đứng đợi. Một lát sau thì có một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa cho tôi.
- Cậu là…
- Mẹ hai. Không nhận ra con sao?
- Mẹ hai…? Trời đất ơi! Tú! Con sao biết được nhà mẹ ở đây thế? Dắt xe vào, vào nhà đi con. Ông nó ơi. Xem ai đây này.
Tôi dắt xe vào trong nhà thì đã nghe thấy ba hai lên tiếng
- Ai nào? Bà nó để tôi xem nốt bộ phim đã. Đang tới khúc hay.
- Thì ông cứ quay ra xem ai vào nhà đi đã. – Tôi lúc này đã bước vào tới cửa rồi.
Ba hai tức tối quay ra, chắc là đang rủa thằng nào đang lúc xem phim hay lại tới phá đám đây mà.
- Cậu này là…?
- Cái ông này. Thằng Tú đấy chứ còn ai. – Mẹ hai thúc tay chồng mình rồi quay qua nhìn tôi cười tươi.
- Ôi cha! Thằng rể. Sao con biết nhà ba ở đây mà tới thế? Quay ra đây ba xem nào. Mấy năm không gặp bây giờ phát tướng rồi đấy nhỉ? Nhìn cứ như Hàn Quốc ấy bà nó ạ (Câu này mình hơi tự tâng bốc chút. Hèhè)
- Dạ! Bữa trước con có gặp Xu ngoài đường. Nên có đi uống nước rồi đưa Xu về nên mới biết nhà. Con xin lỗi vì đã không hỏi ba con địa chỉ của ba mẹ để tới thăm sớm hơn. – Tôi ngồi xuống ghế rồi trả lời.
- Chà cái thằng này. Lớn thật rồi. Ăn nói đĩnh đạc ra phết đấy. Thế dạo này nhà thông gia thế nào rồi?
- Dạ ba mẹ con vẫn khỏe. Ba con cứ nhắc ba suốt đấy ạ. – Tôi đón cốc nước từ mẹ hai.
- Ừ ba cũng bận việc quá. Lâu rồi chẳng về Phan Thiết mà thăm ba mẹ con được. Giờ gặp lại con thì thấy cũng đỡ nhớ phần nào.
- Dạ vâng ạ.
Tôi ngồi đấy nói chuyện với ba mẹ hai một chút nữa thì xin phép lên thăm Xu vì biết Xu
bệnh. Sẵn tiện gởi trái cây mà tôi mua cho Xu luôn.
Bước lên lầu, đứng trước cửa phòng Xu. Tôi thở dài một cái rồi gõ cửa.
- Xu! Anh đây. Anh vào được chứ?
- Anh vào đi, cửa không khóa đâu! – Tiếng Xu trả lời.
Tôi bước vào phòng. Thấy Xu đang cuộn tròn trong chăn như con mèo. Ngồi xuống bên mép giường. Khẽ gỡ Xu ra khỏi chăn rồi lấy tay sờ lên trán. Vẫn còn nóng quá. Tôi vào nhà vệ sịnh dấp cái khăn mặt rồi đắp lên trán cho Xu. Xong rồi tôi lại ngồi xuống bên cạnh. Khẽ đặt tay mình lên vai em.
- Anh đã làm khổ em rồi.
- Anh đừng nói thế. Tất cả lỗi là của em, anh chẳng làm gì cả.
- Sao em lại dối anh cơ chứ? Nếu không nhờ Vân nói thì có lẽ cái sự thật này cũng bị em vùi sâu trong tim rồi.
- …!
- Em yên tâm. Anh không trách em đâu. Anh mong sau này có gì thì em cũng đừng giấu anh. Hứa nhé?
- Vâng! – Xu nói rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Bỗng. cánh cửa phòng Xu mở ra. Tôi và Xu đưa mắt nhìn thì một người con trai cỡ tuổi tôi bước vào. Trên tay đang cầm một bó hoa. Tôi thấy mặt Xu lộ vẻ hoảng hốt.
- Sao anh lại tới đây. Tôi không còn gì liên quan tới anh cả. Anh đi về ngay cho.
Chap 14:
Trong khi tôi vẫn còn đang băn khoăn người con trai đang bước vào phòng Xu là ai thì em ấy đã lên tiếng xua đuổi. Cứ như sự xuất hiện của hắn trong căn phòng này như là một sự ghê tởm đối với Xu vậy.
- Tôi nói anh đi về đi, anh không nghe sao? – Xu vẫn gay gắt với hắn ta.
- Anh chỉ muốn tới thăm em thôi mà. Nghe nói em bệnh anh lo quá! – Tên con trai kia nãy giờ tôi đã đoán chừng là Long rồi. Nhưng mà tại sao Xu lại ghét hắn ta thế nhỉ?
- Tôi không cần anh phải lo. Mời anh về.
- Ừ anh sẽ về. Nhưng mà đây là…? – Hắn ta nhìn tôi hỏi.
- Là bạn trai của tôi, được chưa. Anh còn không về tôi sẽ gào lên bây giờ đó.
Tên kia nghe xong thì hốt hoảng đi ra, tôi nghe liến thoắng tiếng hắn chào ba mẹ hai ở dưới rồi mới quay qua hỏi Xu.
- Anh ta là Long à em?
- Vâng ạ. Mà sao anh biết? – Xu đã dịu lại rồi. Hic, mới nãy ai tin Xu bị bệnh mới lạ.
- Vân nó kể cho anh. Mà em có vẻ gay gắt với anh ta nhỉ?
- Em căm thù con người đó. – Tôi nhìn Xu nói mà vẻ mặt rất tức giận.
- Ừ thôi đừng nhắc nữa. Em nghỉ ngơi đi. Chóng khoẻ nhé, anh về đây.
Nhưng tôi chưa kịp đứng dậy thì tay đã bị Xu nắm lại, rất chặt. Tôi không quay lại, khẽ thở dài. Tôi biết Xu đang nghĩ gì.
- Anh đừng đi có được không. Ở lại đây một chút thôi.
Tôi không nói gì. Khẽ ngồi xuống bên cạnh Xu, luồn tay mình vuốt lại mái tóc bết vào gò má xanh xao do mồ hôi. Tôi định lấy cái khăn đi dấp lại nước thì Xu đã choàng tay ôm tôi từ phía sau rồi oà lên khóc nức nở.
- Em nhớ anh lắm! Anh biết không?
- Anh biết.
- Em… đã năm năm nay rồi, không ngày nào là em không nghĩ tới hôm ấy.
- …!
- Ngày ấy, cái Vân bảo anh ngày nào cũng lang thang, rồi bỏ học. Em buồn lắm, em biết là tại vì em. Em làm vậy thật có lỗi với anh.
- Em…
- Anh cứ để em nói! – Xu cắt lời tôi
- Năm năm qua. Đã bao lần em cố liên lạc với anh.Nhưng khi có được số điện thoại anh rồi. Em lại chẳng dám một lần gọi điện. Em sợ… anh nghe thấy giọng em rồi sẽ càng giận em.
- …!
- Đã biết bao nhiêu tin nhắn em viết, rồi lại xoá. Định gửi đi nhưng lại thôi. Đến nỗi em đã có lúc không dám đến gần cái điện thoại. Em sợ, sợ lắm… – Xu lại ôm chặt lấy tôi mà khóc to hơn nữa.
- Anh biết mà! Em