Truyện Teen - Mặt Trời Và Mưa – Tôi Đã Yêu Như Thế Nào.
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện Teen - Mặt Trời Và Mưa – Tôi Đã Yêu Như Thế Nào.
động yêu quái này. Anh sẵn sàng phò trợ nàng Ngộ phật bái kinh.
- Hì. Thế tối anh chở em đi ăn kem nhé? – Lại kem. Hic. Thú thật, tôi chưa thấy ai nghiện ăn kem như em. Cứ như một ngày thiếu kem là trong lòng em ray rứt không yên.
- Anh tối nay bận rồi.
- Ơ, anh bận gì cơ?
- Ờm, anh bận… đi dạy. – Tôi cố nói nhẹ hết sức.
Không khí bỗng trùng xuống. Mọi thứ bỗng được quét lên một thứ sơn màu đen u ám. Tôi biết mình không nên nói điều này. Vội vàng chữa cháy.
- Hay là để chủ nhật anh dẫn em đi chơi nguyên một ngày để bù đắp cho em nhé.
Em chỉ
khẽ gật đầu, rồi lại lấy hai tay vân vê vào nhau. Tôi lúc này biết mình cần phải làm gì. Nắm lấy tay em thật chặt
- Em yên tâm. Anh đã nói là chỉ yêu một mình em thôi. Anh chỉ cần em là đủ, trái tim này không thể có chỗ cho hình bóng một người con gái thứ hai (Không yêu không sến, không sến không yêu) – Lúc đó không biết tôi hăng máu chứng tỏ tình yêu với em quá hay sao mà tôi nói hơi to. Bỗng sau lưng tiếng một người phụ nữ vang lên.
- Vâng. Tôi không biết tim anh thừa hay kín chỗ như thế nào. Nhưng tôi nghĩ phòng giám thị vẫn dư ghế cho anh ngồi uống nước đấy. – Chết con rồi má ơi. Là cô giảng viên. Nãy giờ chăm chú năn nỉ ỉ ôi tôi quên mất đã vào tiết nãy giờ rồi.
Cả lớp như được tạo đà cho như một cơn sóng. Tiếng cười ầm trời vang lên. Tôi sượng người chỉ biết cuối đầu xuống bàn. Em ngồi bên cạnh cũng che tay cười khúc khích.
- Tôi quê quá. Đứng dậy ra về.
- Nhớ chủ nhật qua đón em nhé! – Ngân nói với theo.
- Ừa. Anh nhớ rồi.
Khi tôi bước ra tới cửa lớp thì giọng một đứa con gái lại vang lên.
- Kìa chàng. Sao lại ra đi vội vã như thế? Trong tim chàng không còn hình bóng em nữa sao?
Cả lớp lại cười rần rần. Tôi ngượng quá bước thẳng. Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn vang vọng. Đúng là nhục không chịu nổi. Với tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho thằng Hưng.
- Gì đó con trai? – Nó bắt máy.
- Tụi mày đang ở đâu? Tao tới.
- Ủa. Tao tưởng mày đi chơi với em. Bộ bị ẻm giận hả?
- Không. Hỏi nhiều. Phun cái địa chỉ ra đây hộ bố cái. – Tôi bực mình quát.
- Từ từ, thằng này mày làm sao thế? Được rồi mày tới quán ABC đường XYZ nhé.
- Rồi. – Cúp máy, ra lấy xe tôi phóng vụt đi. 20′ sau đã có mặt tại điểm hẹn.
- Này. Đây này. – Thằng Lân thấy tôi đầu tiên. Nó lấy tay vẫy tôi vào. Đi vào trong, tụi bạn tôi đã ngồi kín cả cái bàn trong góc, vừa ngồi xuống thì.
- Anh uống gì ạ? – Phục vụ hỏi tôi.
- À. Em cho anh một bơ ép nhé! – Tôi nói rồi nhỏ đó order vào cuốn sổ nhỏ. Khẽ liếc mắt với mấy thằng bạn. Đứa nào cũng bụm miệng cười.
Chờ con nhỏ đó đi vào trong rồi. Tụi nó phá lên cười sằng sặc.
- Tú đại ca. Anh chơi cú này thật hiểm quá đó mà. – Thằng Sơn nãy giờ nhe răng ra cười thì giờ đã lấy tay quệt nước mắt nói với tôi.
- Con bé này chắc cũng mới đi làm. Mà công nhận bác Tú chơi vố này đau thật. – Thằng Hưng lên tiếng.
Không đáp lại tụi nó. Tôi chĩ khẽ lắc đầu. Chờ đợi… 3′ sau. Con nhỏ đó xuất hiện. Vẻ mặt hớt hơ hớt hải.
- Ơ anh ơi! Làm gì có bơ ép ạ! – Rồi con nhỏ đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Bây giờ thì không nhịn được nữa rồi. Tôi và đám bạn mặc sức thi nhau cười. Làm con nhỏ phục vụ cũng ngượng tím mặt.
- Anh xin lỗi! Anh định trêu em chút. Nhưng mà em đi vào nhanh quá. Anh không kịp gọi. Thôi em cho anh gọi một sinh tố mãng cầu, không sữa ít đường nhé. – Tôi thôi cười rồi nói với nhỏ.
Con bé phục vụ khẽ ngẫm nghĩ. Có lẽ nó đang tưởng tượng món sinh tố của tôi có trong menu không. Chứ bơ ép thần thánh thì một lần là quá đủ rồi.
Hình như không phát hiện “sai sót” trong món sinh tố tôi gọi. Con nhỏ mới yên tâm đi vào trong.
- Híc, hà, chết cười. Ai ngờ bạn Tú coolboy nhà ta lại chọc gái có số vậy. Nào giờ tưởng mày hiền lắm chớ.
- Hìhì. Chọc gì đâu. Tao gọi nhầm có chủ đích thôi đó chớ.
Ngồi tán hưu tán vượn với tụi nó một lúc. Thì điện thoại đổ chuông.
- Tú à em. Chị Nhi bên trung tâm gia sư đây. Giờ em đang rãnh không? Tạt qua chỗ chị một chút nhé.
- Dạ vâng, em giờ cũng rãnh. Chút nữa em qua ạ.
- Ừ thế thôi nhé.
Chào tụi bạn một tiếng. Tôi bước ra khỏi quán. Lúc xuống cầu thang thì gặp con nhỏ phục vụ, nó cuối đầu xuống rồi lủi đi thẳng luôn. Tôi khẽ cười rồi lấy xe. Phóngqua bên trung tâm luôn.
10′ sau đã có mặt tại phòng trực. Thấy tôi, chị Nhi cười rồi chào.
- Chà, lâu quá không gặp. Cũng chẳng bớt đẹp trai đi tí nào nhỉ?
- Hì. Chị cứ trêu em. Mà chị gọi em có việc gì không ạ? – Tôi ngồi xuống cái ghế đằng trước chị.
- Thì hỏi về chuyện của em thôi. Gần cả tháng nay đi dạy thấy sao? – Chị rót nước mời tôi rồi hỏi.
- Cũng bình thường chị ạ. Mà sao chị hỏi thế?
- Thì cách đây mấy ngày. Mẹ cô bé đó có đến gặp chị.
- Ơ. Gặp làm gì ạ? – Tôi có chút lo lắng.
- Bà ấy bảo con gái bà ấy có vẻ cũng thích học với em. Hỏi em rãnh không thì kèm còn bà ấy các tối từ thứ 2 tới thứ 7 luôn. Lương sẽ tăng gấp đôi. Rồi bà ấy bảo muốn làm hợp đồng với trung tâm cho em dạy tới lúc con bé thi đại học luôn. Ý em thế nào?
- Dạ cho em từ chối ạ. Em dạy hết hợp đồng thì em cũng xin nghĩ luôn. – Gì chứ, dạy một ngày 3 tiếng, một tuần 6 buổi, muốn giết người hay sao? Đã vậy còn kí hợp đồng tới lúc thi. Từ đây tới lúc đó gần 9 tháng. Tôi không bị em Linh dần cho nhừ xác cũng là chuyện lạ.
- Ừ. Chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng chị cũng mong em nghĩ lại. Gia đình đó chị thấy cũng tốt. Với cả mức lương đó chị trước giờ cũng chẳng thấy ai trả cho một gia sư sinh viên cả.
- Dạ. Dù sao em cũng không đồng ý đâu. Chị hiểu cho em ạ. – Tôi chốt lại. Chẳng muốn nói về chuyện này chút nào cả.
- Ừ. Thôi vậy. – Chị Nhi thoáng buồn một chút.
- Thôi em cũng về để chuẩn bị đi dạy. Em chào chị ạ.
- Ừ thôi em về đi.
Dắt xe ra, tôi phóng về nhà tắm rửa. Ăn vội miếng cơm. Rồi tôi phóng ra đường luôn. Đứng trước căn nhà bốn tầng. Tôi bấm chuông rồi lùi ra sau chờ đợi. Một lúc sau một chị ra mở cửa cho tôi. Đi vào trong, tôi dựng xe vào một góc rồi đi thẳng lên tầng. Cánh cửa u ám quen thuộc hiện ra. Từ lúc đi dạy tôi đâm ra sợ cánh cửa này. Nói ra nghe có vẻ buồn cười, nhưng các bạn cứ thử lâm vào tình cảnh của tôi mà xem. Lúc cảnh cửa đó mở ra là một con người bạn không thích. Nhưng khi có cơ hội lại bám dính như keo. Tôi lúc nào cũng gồng mình vì những trò đùa nghịch của em Linh.
Khẽ thở dài, tôi đẩy cửa bước vào. Không có ai. Quái. Tới giờ học rồi mà em Linh còn đi đâu được nhỉ? Rồi để như trả lời cho câu hỏi của tôi. Cánh cửa nhà tắm mở bung ra. Em Linh đang quấn cái khăn tắm ngang eo. Những giọt nước còn nhỏ xuống bờ vai. Thấy tôi, em Linh tỏ ra bình thản. Đi lướt qua rồi đứng trước cửa tủ hồn nhiên thay đồ. Tôi thấy cảnh đó thì kiềm lòng không đặng… Tôi chạy ra ngòai với tốc độ nhanh nhất có thể. Lỡ ở lâu chẳng biết là xảy ra chuyện gì nữa. Một lúc sau thì tôi tới dám gõ cửa phòng. Không dám xồng xộc xông vào nữa.
- Linh này. Em thay đồ xong chưa?
- Rồi. Anh vào đi!
Tôi he hé đẩy cửa vào. Không có ai. Quái, lại không có ai. Rõ ràng em Linh mới nãy còn lên tiếng mà. Không lẽ em ấy biết độn thổ. Tôi đẩy cửa rộng ra rồi bước vào. Bỗng em Linh từ sau cánh cửa vòng qua ôm lấy eo tôi.
- Nhớ anh quá!
Tôi hết hồn vội gỡ tay em Linh ra. Nhưng em ôm chặt quá.
- Này. Em làm gì thế. Anh đã nói rõ ràng với em rồi. Anh không có tình cảm với em, anh cũng đã có người yêu rồi. – Tôi vẫn đang cố gỡ tay em Linh ra
- Em không biết, em không cần biết. Anh là của em. Mãi là của mình em thôi.
Em Linh nói xong thì bật khóc, ướt hết cả vai áo tôi. Để vậy một chút cho em dịu đi. Tôi mới gỡ em ra khỏi mình. Đặt em Linh ngồi xuống ghế. Tôi mới lấy một chiếc ghế khác ngồi xuống đối diện luôn
- Em nghe anh nói. Anh đã không còn tình cảm với em nữa. Níu kéo chỉ làm em đau khổ, làm anh khó xử. Em còn trẻ, rồi em sẽ gặp một
người khác tốt hơn anh (Lại lậm Hàn xẻng)
- Em không quan tâm. Em chỉ biết có anh thôi. Chỉ yêu anh thôi. – Em Linh nói xong lại òa khóc nức nở.
- Em nín đi. Nghe anh nói. Tình cảm của em bây giờ chỉ như là sự chiếm hữu thôi. Anh biết tính em rất cố chấp. Em chỉ nhất thời không chấp nhận được sự thật mà thôi. – Tôi ra sức giảng giải.
- Em không biết, anh phải yêu em. Bỏ chị kia đi, em không biết đâu. – Em Linh lại bù lu bù loa lên. Tôi đến mệt với ẻm luôn.
- Thôi nào, nín đi. Bây giờ học đã. Chờ em thi xong thì anh sẽ suy nghĩ lại. Được chưa? – Tôi lúc đó nghĩ mình nói dại. Hic, nhưng mà lúc đó rối quá. Không nói thế thì em Linh đời nào chịu để yên. Thôi thì cầu mong từ đây tới lúc em ấy thi thì em Linh cũng quên đi.
Nghe thấy tôi nói thế thì em Linh cũng xuôi xuôi, mới chịu quay vào bàn ngồi học. Hôm nay bài nhiều quá. Tôi giảng tới quá giờ mới xong. Khẽ đi về mà trong lòng đầy suy nghĩ. Cảm thấy có lỗi với em quá. Mà sao cái số mình toàn dính vào mấy chuyện không đâu. Nghĩ tới lại bực mình. Thôi ngày mai rủ tụi kia đi phượt xả tress. Lâu lâu đổi gió chút, mấy ngày nay chuyện em Linh với em vắt kiệt tôi mất rồi.
Chap 10:
Tối hôm nay tôi đến nhà em Linh dạy với một tâm trạng cực kì phấn chấn. Đi ngoài đường mà mặt mày cứ ngước lên chả xem thiên hạ ra cái đếch gì cả. Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao bình thường mình né em Linh dữ lắm mà hôm nay lại hăm hở đến nhà ẻm. Số là hôm nay là buổi cuối cùng của tháng đi dạy đầu tiên. Dạy xong tối nay đồng nghĩa với việc tôi sẽ được lãnh lương. Ôi tháng lương đầu tiên mồ hôi công sức mình bõ ra. Hỏi sao không háo hức cho được. Nhận được số tiền này tôi sẽ trả tiền còn nợ rồi dẫn em đi chơi tẹt ga.
Đứng trước căn nhà quen thuộc của học trò “thân yêu”. Tôi bấm chuông rồi đứng dựa vào yên xe đợi. Hôm nay nhìn đâu cũng thấy đẹp. Xe chạy ngoài đường đẹp, hàng cây xanh bên vỉa hè cũng đẹp, đến chị bán hàng rong bên kia đường tôi cũng thấy đẹp nốt ~~
Đang mơ mộng thì cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động. Chị quản gia kiêm luôn người làm đang mở cửa cho tôi. Hôm nay đang phủ phê, tôi chào chị rõ to.
- Em chào chị ạ!
- Ơ…ơ, chào…chào em… – Chắc chị cũng đang giật mình trước cái thái độ của tôi. Lúc ấy tôi dám cá là bà chị đó đang nghĩ: “Quái, thằng này bữa nay sao thế nhỉ? Bữa trước có khi nào thèm chào mình đâu.”
Tôi vào nhà em Linh, chào mẹ em một tiếng rồi xăm xăm bước lên lầu. Đứng trước cánh cửa quen thuộc, cảm giác sợ hãi đã không còn mà thay vào đó là một cái gì đó phấn chấn (thế mới biết là đồng tiền có sức mạnh mãnh liệt. Có thể thay đỗi mọi thứ một cách nhanh chóng). Đẩy cửa bước vào, em Linh đã ngồi sẵntrên bàn đợi tôi rồi. Em Linh đang online Facebook thì phải. Tôi cũng chẳng để ý lắm. Đóng cửa vào rồi ngồi xuống bên cạnh em Linh. Ẻm giật mình.
- Ôi trời. Anh bữa nay làm gì mà đi sớm thế! Em cứ tưởng là mẹ chứ!
- Ừ bữa nay trời đẹp. Anh đi sớm chút để hít thở khí trời. – Tôi nói xong câu này thì thấy mình dại. Đường SG có mà hít bụi chứ đâu ra không khí trong lành.
- Anh ngồi chơi chút đi. Em đang chơi facebook. – Em Linh nói xong rồi lại cắm mắt vào màn hình máy tính.
Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn khắp phòng. Phòng con gái có khác, ngăn nắp lắm. Mà mọi thứ toàn màu hồng và xanh lam (em Linh thích hai màu này). Gấu bông kê đầy trên nóc tủ quần áo. Phòng em Linh cũng rộng. Sát góc tường là một chiếc giường lớn khoảng cho hai người nằm. Kế bên giường là tủ quần áo to đùng cao hơn tôi 1 cánh tay, tủ bốn ngăn, ở trong bày la liệt đủ thứ quần áo phụ kiện của em Linh (chẳng biết gọi là tủ có đúng không. Theo bản thân tôi thấy nó giống cái shop quần áo hơn). Bên kia đầu giường là bàn vi tính và bàn học. Cuối cùng là đến nhà vệ sinh. Nói chung chiêm ngưỡng phòng của em Linh thì tôi có thể kết luận được bốn từ: “NHÀ GIÀU CÓ KHÁC”. Nhìn phòng của em Linh chán chê tôi lại quay qua nhìn ẻm. Vẫn đang facebook. Nhìn facebook em thì tôi có cảm tưởng giống như những facebook mấy đứa con gái lớp tôi. Toàn là hình chụp chu môi phồng má, xong lại qua mấy lượt công nghệ photoshop xong rồi mới post lên mạng. Rồi mấy thím mấy bác thấy thế lại vào mà like với comment ầm ầm. Tôi thì chẳng thích cái thể loại này lắm. Mình có sao thì để vậy đi. Sao cứ nhờ mấy cái phần mềm chỉnh sửa ảnh để bóp méo sự thật. Dù biết mấy chị mấy em làm thế cũng vì muốn tôn lên vẻ đẹp bản thân. Con gái ai chẳng muốn mình đẹp trong mắt người ta. Nhưng nói sao thì nói, vẫn thích có sao để vậy hơn.
- Em có nhiều hình quá nhỉ? – Sau một hồi quan sát tỉ mỉ tôi mới hỏi em Linh.
- Dạ anh. Đi chơi với bạn nên chụp thôi. – Em Linh trả lời tôi xong lại lê chuột click click vào mấy tấm ảnh.
- Chắc em đi chơi nhiều lắm nhỉ? – Tôi đá đểu
- Em biết anh muốn nói gì? Em không phải loại con gái chơi bời đâu! – Chà. cũng biết nữa. Dạo này học với anh ngó bộ thông minh hơn nhiều. Hè hè.
- Thì anh cũng có nói gì đâu. Em đừng suy diễn. – Tôi làm dịu tình hình.
- Ùm. Mà chủ nhật này lớp anh đá bóng phải không? – Tự nhiên em Linh đổi chủ đề. Tôi nghe mà thót tim.
- Ơ. Sao em biết?
- Anh Tùng nói em. Anh yên tâm, bữa đó em nhất định tới cỗ vũ hết mình. – Em Linh nói xong thì làm ra vẻ thích thú lắm.
Tôi lúc này thì chỉ biết tức thằng Tùng. Mấy bữa dặn nó tới xem tôi đá bóng nhưng lại quên dặn đừng có nói với em nó. Cha nội nãy hổng ruột thiệt mà. Vài bữa có gì chắc chằng dám nói với nó.
- Thôi em. Mấy trận đầu đá mở màn cho giải ấy mà. Chẳng ai đi xem đâu.
- Kệ. Ai đá thì em không xem nhưng anh đá thì nhất định em phải đi. – Em Linh chốt câu này thì tôi đành phải ngậm ngùi mà chịu thôi. Bữa đó cầu cho thằng Tùng đau bụng chết luôn đi.
- Ừ thôi chuyện đó để sau. Giờ và học nào. Cũng tới giờ rồi.
Em Linh cũng ngoan ngoãn tắt máy. Ngồi vào bàn lôi sách vở ra học. Bữa nay dạy mà em Linh cứ tíu tít như chim sẻ. Tôi thì thôi cũng vì bữa nay là bữa cuối cùng trong tháng nên tôi cũng xuôi theo mà dạy. Ai nhìn vào dễ tưởng nhầm là anh em ruột lắm chứ.
Em Linh cũng được cái sáng dạ. Chỉ tới đâu thì cũng hiểu đến đấy. Tuy không phải học một hiểu hai nhưng tôi cũng lấy làm hài lòng lắm. Mấy bài tích phân hồi xưa tôi phải đau đầu nghe ông anh giảng điếc cả lỗ nhĩ mới hiểu thì giờ giảng cho em Linh một lần thì đã làm được mấy bài dạng tương tự. Phải chi em Linh không cố chấp thì biết đâu em ấy lại có thêm một người anh trai. Mình lại có một đứa em dễ thương và thông minh. Hic.
Học say mê thì cũng tới giờ phải về. Hôm nay mẹ em ấy đích thân ở nhà gặp tôi để hỏi thăm chuyện học hành của em. Tôi sắp xếp sách vở, bước xuống lầu thì mẹ em Linh đã ngồi chờ trên ghế sofa tự lúc nào.
- Dạ con chào cô. – Tôi lễ phép chào mẹ em Linh. Giờ nhìn kĩ mới thấy mẹ em là người phụ nữ quí phái. Từ cách đi đứng ăn mặc tới kiểu cách nói chuyện. Ngày xưa qua nhà thằng
Tùng chơi miết nhưng chẳng bao giờ gặp được vì hồi ấy mẹ nó đang ở nước ngoài.
- Ừ chào con. Dạo này con thấy em nó học hành có tiến bộ không con?
- Dạ có cô à. Em học cũng sáng dạ lắm. Con nghĩ cứ theo tiến độ như bây giờ thì việc thi vào được một trường tốt cũng không phải là quá khó đâu cô. – Tôi mạnh miệng bảo đảm.
- Ừ cô
cũng nghe con bé nói thích học với con. Cô chú thì trước giờ cũng chẳng ở nhà nhiều mà kèm nó học được. Nên nó cứ lơ là lắm. Lại phải thằng Tùng thì nó đi du học. Thành ra nhà cũng chẳng ai trông cho nó.
- Dạ con hiểu. – Tôi trầm ngâm.
- Nghe nó nói dạo này học hành tiến bộ lắm. Rồi con cũng nói thế nên giờ cô cũng yên tâm. Bên trung tâm gia sư hôm qua cũng thông báo với cô hôm qua rồi. Cô vẫn mong con suy nghĩ lại.
- Dạ con xin lỗi cô. Nhưng con sẽ không kí hợp đồng đâu. Vì vài lý do cá nhân nên con mới phải làm công việc gia sư. Và cũng vì những những lý do cá nhân khác mà con cũng chẳng thể kéo dài được công việc này. Mong cô hiểu cho con.
- Ừ cô cũng không ép con làm gì! Nhưng dù sao cô cũng mong con suy nghĩ lại. Còn đây là tiền lương tháng này. – Mẹ em Linh nói rồi lấy trong ví ra một bì thư.
- Dạ con cảm ơn. – Tôi đón lấy cái bì thư rồi đứng dậy. – Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Con xin phép cô con về ạ. – Tôi chào mẹ em Linh rồi bước ra.
- Ừ con về cẩn thận. – Cô tiễn tôi ra ngoài cổng luôn.
Cầm thành quả của mình trên tay mà cảm xúc vui sướng trào dâng. Mấy bạn nào đi làm thêm mà nhận được tháng lương đầu chắc hiểu cảm giác của mình. Đang lâng lâng thì bỗng bên hông tôi có một chiếc xe máy chạy vụt lên kè song song. Tôi nheo mắt lại nhìn cho kỹ.
- “Quái. Hông lẽ có thằng biết hôm nay lãnh lương mà chặn đường cướp của rồi hả ta.”
Tôi suy nghĩ xong thì lập tức gạt luôn ra khỏi đầu. Vì người ngồi trên chiếc xe đó là con gái. Chắc là vô tình đi hay sao đó nên chạy bên cạnh tôi được một lúc thôi. Nhưng mà tôi đã lầm. Người con gái đó lên tiếng.
- Tú phải không vậy?
- Ơ. Cho mình hỏi bạn là ai? Sao lại biết tên mình? – Tôi lúc này đang hoang mang tột độ. Bộ saubiển số xe mình có gắn tên mà mình không biết sao ta.
- Trời đất. Bộ quên rồi sao? Ly nè.
- Ly? Ly nào nhỉ? – Tôi vẫn mơ hồ khó hiểu.
- Này. Mới một thời gian không gặp đã quên em rồi sao? Cây sương rồng sau vườn. Nhớ rồi chứ?
Dòng kí ức vụt chạy qua trong đầu. Đưa tôi về với viễn cảnh thời học sinh còn cắp xách đạp xe tới trường. Người con gái tên Ly ấy. Quả thực tôi đã vô tình quên hay có lẽ đã ép mình quên đi mất rồi.
- Thảo Ly?
- Cũng may là chưa quên nhé!
- …!
- Anh bây giờ rãnh không? Chúng mình vào đâu đó nói chuyện đi!
- Bây giờ cũng trễ rồi. Anh nghĩ hay là để hôm nào nhé!
- Thôi mà. Lâu rồi chúng mình mới gặp lại. Cho em xin 15′ thôi.
Tôi cũng chẳng thể nào trốn tránh được. Theo em tấp vào một quán cafe bên đường. Chọn một góc khuất cho dễ nói chuyện vì tuy bây giờ cũng đã 9h30 nhưng quán cafe này vẫn còn rất đông khách. Gọi nước xong. Ly đã lên tiếng hỏi tôi.
- Anh dạo này thế nào?
- Anh bình thường. Còn em? Dạo này vẫn ổn chứ?
- Em vẫn thế! Em cũng đã hoàn thành xong khóa học tiếng Anh rồi.
- …!
- Em…em… chia tay anh ta rồi!
Trong lòng tôi trào dâng một xúc cảm mãnh liệt. Trong đầu. Từng cuộn băng của quá khứ cứ chạy vụt qua, vụt qua mãi. Rồi bỗng cuộn băng ấy dừng lại tại một phần có tiêu đề: Thảo Ly.
Chap 11:
Tiếng nhạc trong quán café vẫn em diệu vang lên. Tôi buông mình thả theo dòng xúc cảm. Nhớ về cái thời xa xưa. Vào ngày đầu tiên gặp Ly. Ngày mà đời tôi rẽ hướng theo một bước ngoặt quan trọng.
*Quá Khứ*
Hôm đó tôi dậy rất sớm. Đi xuống dưới nhà thì thấy mẹ tôi cũng đã dậy tự lúc nào.
- Hôm nay dậy sớm thế con?
- Dạ vâng ạ. – Tôi ngồi vào bàn và ăn ngon lành. Mẹ vẫn thường hay nấu ăn cho cả nhà lúc tôi vẫn còn đi học ở quê.
- Hôm nay là ngày nhận lớp phải không con?
- Vâng ạ.
- Ừ. Mau thật. Mới đây mà mày sắp vào cấp ba rồi…
- Uầy, con thấy bình thường mà mẹ. Lâu lắc nữa là khác. – Tôi chống đũa xuống bát cơm phản bác.
- Mày thì học có một ngày cũng còn than lâu. Thôi ăn nhanh đi kẻo trễ.
Tôi nghe thấy thế thì cũng tức tốc giải quyết phần ăn của mình. Chào mẹ một tiếng rồi dắt xe đạp ra đường. Buổi sáng ở thành phố quê tôi trong lành lắm, không như ở cái đất SG xô bồ. Mới 6h rưỡi đã thấy kẹt xe. Còn ở đây khái niệm kẹt xe là không bao giờ có.Thả mình xuống lòng đường. Hít lấy những luồng không khí trong lành buổi sáng.Hôm nay tôi thấy khoan khoái lạ thường. Thời tiết cũng đẹp nữa. Bầu trời quang đãng,do hãy còn sớm nên vẫn chưa thấy mặt trời rõ dạng. Xốc lại cái cặp trên quai, tôi đạp xe tới ngôi trường mà tôi sẽ gắn bó suốt ba năm cấp ba của mình – trường THPT Phan Bội Châu. Dọc đường đi thì tôi đã thấy mấy anh chị hoặc những đứa cùng tuổi tôi cũng tụm năm tụm ba tới trường. Con đường bây giờ ngập tràn những chiếc xe đạp. Cũng đúng thôi. Ờ cái thành phố Phan Thiết này. Tuy nhỏ nhưng lại có tới bốn trường cấp ba thuộc vào cỡ lớn (mình nghĩ Phan Thiết chỉ rộng bằng Quận nhất thôi). Trường tôi theo học thì đã có bề dày lịch sử rồi (nhớ không nhầm thì trường thành lập năm 52 thì phải – mấy bạn học PBC mà thấy sai thì sữa dùm mình nhé. Đừng có chửi mắng mà tội nghiệp mình) Còn ba trường còn lại thì gồm có một trường chuyên, một trường bán công và một trường dân lập. Tôi thì không có đủ khả năngthi chuyên, với cả tôi cũng chẳng chuyên về môn nào cả, tất cả mọi môn thì cũng đều xêm xêm nhau. Nên ngay từ đầu tôi đã xác định là phải thi vào PBC.
Dừng xe trước cổng trường. Từng dòng từng dòng học sinh trong sân khiến tôi choáng ngợp. Vẫn biết là trường này có nhiều học sinh lắm. Nhưng mà với mật độ này thì tôi vẫn cứ phải gọi là “chẳng thể ngờ tới”. Gửi vội cái xe. Tôi bước vào sân trước của trường.
- “Nhưng mà vào rồi làm cái gì nữa? Biết vậy hôm qua hỏi ông anh trước cho khỏi bỡ ngỡ. Hừm hừm”
Tôi đánh bạo bước tới một chị đang đứng cạnh đó hỏi thăm.
- Chị ơi! Làm ơn cho em hỏi khối mười năm nay đứng ở đâu ạ!
- À. Bên kia kìa em. Ngay bên trái sân khấu đó. Mà em lớp mười mấy? Đưa tờ giấy nhận lớp chị xem nào? – Tôi lôi trong cặp ra tờ giấy hôm trước nhận được lúc nộp hồ sơ nhập học cho chị.
- À. Em học chung lớp với em chị đấy. Phòng c12 nhé em. Khối mười thì không cần tập trung dưới sân đâu. Em cứ lên trên lớp luôn đi. Rồi tí nữa GVCN sẽ dẫn tụi em xuống sân sau.
- Chị chỉ dùm em đi đường nào luôn đi. Em không biết phòng này ở đâu cả.
- Ùm. Bây giờ em đi vòng qua sân A này. Tới sân B em sẽ thấy hai dãy lầu. Dãy của em là có chữ C to màu đỏ nằm ở giữa đó. Lên lầu hai hỏi phòng c12 là người ta chỉ cho.
- Dạ em cảm ơn chị!
- Không có gì đâu nhóc.
Theo hướng tay chị lớp trên chỉ. Tôi cầm tờ giấy nhận lớp đi lang thang trong sân.
- Sân A, rồi tới sân B. Ùm…ờ… chữ C to, lầu hai, phòng c12… đây rồi. – Tôi vui mừng khi đứng trước căn phòng mà mình sẽ học năm lớp mười. Chần chừ một chút thì trong phòng đã có tiếng nói vang lên.
- Em đi đâu đây?
- Dạ em là học sinh mới. Em tới nhận lớp ạ. – Tôi nói rồi chìa tờ giấy đang cầm cho cô giáo.
- H.A.Tú. Ừ đúng lớp rồi. Em vào đi. – Chờ tôi bước vào lớp thì cô giáo chủ nhiệm nói luôn. – Em ngồi xuống ghế trống dãy ba trong cùng nhé.
Tôi dạ vâng rồi xách cặp vào chỗ ngồi luôn. Yên vị trên ghế xong thì tôi mới có cơ hội mục kích những bạn mới mà mình sẽ gắn bó suốt năm nay. Nhìn quanh lớp thì cũng chẳng có gì nổi bật. Con gái thì không xinh cũng chẳng xấu. Con trai thì toàn bọn cao to đen hôi.Tôi đoán lớp tôi
thì phần đông là học sinh cấp hai ở huyện (do trường tôi tổ chức thi trong phạm vi toàn tỉnh. Nên học sinh ở huyện học cũng khá đông) Ngồi tăm tia một hồi thì tôi cũng gục xuống dưới bàn mà nằm luôn. Được một lúc thì bỗng thấy một bên tay bị cái gì đó chọc vào. Tôi ngước mặt lên xem thì thấy bạn nữ kế bên đang lấy bút chọc vào tay tôi(mới nãy nhỏ này cũng gục mặt xuống bàn nên tôi cũng không thấy rõ). Để ý kĩ thì thấy nhỏ này cũng xinh lắm. Được. Ít ra trong lớp cũng phải có một mĩ nhân đầu tàu cho cánh con gái mới phải đạo chứ.
- Bạn tên gì? – Thấy tôi ngước lên nhìn thì nhỏ hỏi tôi luôn.
- Tú. Còn bạn?
- Mình tên Lành.
- Ừ. Mà bạn gọi mình có gì không? (thấy hồi đó nói chuyện toàn xưngbạn-mình, cậu-tớ, mình-bạn này. Thân rồi thì cứ mày-tao mà phang ^^)
- Nãy giờ nghe chán quá. Hay là bạn đánh caro với mình nhen!- Chà. Nhỏ này cứ tưởng ngoan hiền. Dè đâu mới ngày đầu mà đã bày trò rủ mình caro rồi.
- Ùm. Mà báo trước là đánh thua cấm than đó nha. – Tôi cười đểu.
- Để rồi xem. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. – Nhỏ này cũng cứng miệng. Làm tôi cũng bắt đầu kiêng dè. Nhưng mà trình caro của tôi đó giờ đạt mốc xuất quỉ nhập thần rồi. Cứ gọi là độc cô cầu bại, nên lúc đó cũng thập phần tự tin mà giao chiến.
Nhỏ lấy trong cặp ra một xấp giấy chiếc. Tôi nghĩ là tập nháp. Xong rồi nhỏ đưa cho tôi cây bút xanh, còn nhỏ thì cầm cây bút mực màu tím. Cuộc đấu bắt đầu. Đúng như tôi dự đoán.Nhỏ này cũng thuộc trình caro có số má. Hai ván đầu tôi phải chật vật lắm mới thắng được. Nhưng do sau này quen với cách tấn công của nhỏ rồi. Năm ván sau tôi cứ gọi mà rung đùi phè phỡn nhìn nhỏ Lành bặm môi hoá giải chiêu thức của tôi.Kết thúc: bảy ván tôi toàn thắng. Một kết quả không thể hoàn hảo hơn.
- Khà khà. Đã phục tài bản vương chưa? – Tôi khoái chí chọc nhỏ Lành.
- Bữa nay mình không có hứng đánh. Chờ bữa sau mình sẽ phục thù. – Nhỏ nói xong thì cất tập giấy thừa với mấy cây bút vào lại cặp.
Bữa nhận lớp hôm nay cũng chẳng có gì. Cô chủ nhiệm phổ biến nội qui trường lớp. Rồi bầu ban cán sự với cả chép thời khoá biểu cho tuần sau nữa. Còn tuần sau chúng tôi phải học quân sự. Dặn dò xong đâu đấy thì cô bảo chúng tôi xuống dưới sân làm lễ luôn.(mình viết tới đây thì mang máng nhớ lại là hình như hồi xưa làm lễ trước rồi mới nhận GVCN thì phải. Chẳng nhớ rõ lắm. Mà thôi lỡ viết rồi. Xoá đi viết lại nhọc lắm.Mấy bạn cứ mặc định là chuyện xảy ra như vậy đi nha.) Xuống sân A rồi ngồi vào hàng lớp của mình, ghế đã được mấy anh chị khóa trên sắp sẵn, bọn tôi chỉ việc ra và ngồi xuống thôi. Buổi lễ khai giảng cũng chẳng có gì. Thầy hiệu trưởng cũng chỉ đọc diễn văn, rồi thì các thầy cô bên đoàn lên dặn dò này nọ. Rồi học quân sự ra sao đó, vân vân và mây mây, lâu rồi cũng chẳng nhớ rõ nữa, thôi phần này mình cho tua nhanh nhé. Tới lúc thầy hiệu trưởng đánh trống báo hiệu năm học mới bắt đầu thì toàn trường vỗ tay. Rồi sau khi được thầy hiệu trưởng cho về thì cái trường như ong vỡ tổ. Gần 4000 mạng lao nhanh ra cổng. Để ghế lại cho mấy cha khóa trên xếp luôn (hồi xưa cứ nghĩ không phải xếp ghế sướng lắm. Sau này mới biết mình lại phải è cổ ra sắp cho bọn khối mười khóa sau)
Nhanh chóng lấy xe rồi phi về nhà. Tôi chẳng dám nhấn nhá lâu, chỉ cần một chút nữa thôi thì con đường trước cổng trường sẽ tràn ngập học sinh. Kẹt cứng luôn là cái chắc. Lúc này nắng đã lên cao rồi. Hơi nóng một chút. Nhưng thây kệ, cứ từ từ mà đạp về, phơi nắng tí có chết đâu mà lo. Đang nhơn nhơn trên đường thì tôi thấy bên kia đường có một bóng áo dài đang lúi húi bên cái xe đạp của mình. Tôi thầm nghĩ xe bị trật sên là cái chắc.
- “May cho đằng ấy là đằng này thấy được đấy nhé. Không thôi là có ở đó tới trưa” – Tôi nghĩ thầm trong bụng rồi dựng xe kế bên.
- Này. Xe bạn bị sao đấy? – Rõ ràng biết xe bị trật sên nhưng vẫn cố gắng hỏi. Hìhì.
- Xe mình bị trật sên rồi. Sửa mãi mà chằng được. – Nhỏ đó thanh minh. Tôi liếc vào bàn tay của nhỏ, còn trắng tinh. Ai đời xe trật sên mà không đụng vào sên thì lấy gì mà sửa được. Bó tay nhỏ này luôn.
- Ừ thôi bạn tránh ra đi. Mình sửa cho. – Rồi không đợi con nhỏ đó đồng ý (rõ ràng là phải đồng ý chớ) tôi xăn tay áo bắt đầu vào sửa xe cho nhỏ.
Ba cái trật sên xe này thì tôi gặp hoài. Loáng cái đã sữa xong. Mà hồi đó tính tình tôi vô tư, tay còn đang dính nhớt xe đen xì xì. Tôi lại quẹt lên trán để lau mồ hôi. Thấy con nhỏ đó nhìn mình cười khì khì thì bực mình lắm. Đã có lòng tốt giúp cho còn không cảm ơn,đã vậy còn dám cười chọc quê. Tôi tức mình quát.
- Cười gì? Người gì đâu mà được người ta giúp không cảm ơn thì chớ. Lại còn đứng đó mà cười.
- Hì hì. Mặt bạn dính lọ đầy cả ra rồi nè. – Tôi lúc đó mới ngớ người. Ra là thế. Rồi lại cười khì khì.
Nhỏ lấy trong túi xách ra một bọc khăn giấy ướt lau cho tôi (hồi đó mình tồ lắm. Cứ nghĩ lũ con gái giống như là thần vậy. Lúc nào cần là luôn biến ra được khăn giấy) Nhìn bàn tay nhỏ khẽ chạm vào mặt. Tôi rùng mình một cái.
- Thôi để mình làm cho. – Tôi giật miếng khăn của nhỏ rồi tự lau mặt của mình luôn. Xong xuôi, nhìn lại cái khăn
- Hì. Thế tối anh chở em đi ăn kem nhé? – Lại kem. Hic. Thú thật, tôi chưa thấy ai nghiện ăn kem như em. Cứ như một ngày thiếu kem là trong lòng em ray rứt không yên.
- Anh tối nay bận rồi.
- Ơ, anh bận gì cơ?
- Ờm, anh bận… đi dạy. – Tôi cố nói nhẹ hết sức.
Không khí bỗng trùng xuống. Mọi thứ bỗng được quét lên một thứ sơn màu đen u ám. Tôi biết mình không nên nói điều này. Vội vàng chữa cháy.
- Hay là để chủ nhật anh dẫn em đi chơi nguyên một ngày để bù đắp cho em nhé.
Em chỉ
khẽ gật đầu, rồi lại lấy hai tay vân vê vào nhau. Tôi lúc này biết mình cần phải làm gì. Nắm lấy tay em thật chặt
- Em yên tâm. Anh đã nói là chỉ yêu một mình em thôi. Anh chỉ cần em là đủ, trái tim này không thể có chỗ cho hình bóng một người con gái thứ hai (Không yêu không sến, không sến không yêu) – Lúc đó không biết tôi hăng máu chứng tỏ tình yêu với em quá hay sao mà tôi nói hơi to. Bỗng sau lưng tiếng một người phụ nữ vang lên.
- Vâng. Tôi không biết tim anh thừa hay kín chỗ như thế nào. Nhưng tôi nghĩ phòng giám thị vẫn dư ghế cho anh ngồi uống nước đấy. – Chết con rồi má ơi. Là cô giảng viên. Nãy giờ chăm chú năn nỉ ỉ ôi tôi quên mất đã vào tiết nãy giờ rồi.
Cả lớp như được tạo đà cho như một cơn sóng. Tiếng cười ầm trời vang lên. Tôi sượng người chỉ biết cuối đầu xuống bàn. Em ngồi bên cạnh cũng che tay cười khúc khích.
- Tôi quê quá. Đứng dậy ra về.
- Nhớ chủ nhật qua đón em nhé! – Ngân nói với theo.
- Ừa. Anh nhớ rồi.
Khi tôi bước ra tới cửa lớp thì giọng một đứa con gái lại vang lên.
- Kìa chàng. Sao lại ra đi vội vã như thế? Trong tim chàng không còn hình bóng em nữa sao?
Cả lớp lại cười rần rần. Tôi ngượng quá bước thẳng. Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn vang vọng. Đúng là nhục không chịu nổi. Với tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho thằng Hưng.
- Gì đó con trai? – Nó bắt máy.
- Tụi mày đang ở đâu? Tao tới.
- Ủa. Tao tưởng mày đi chơi với em. Bộ bị ẻm giận hả?
- Không. Hỏi nhiều. Phun cái địa chỉ ra đây hộ bố cái. – Tôi bực mình quát.
- Từ từ, thằng này mày làm sao thế? Được rồi mày tới quán ABC đường XYZ nhé.
- Rồi. – Cúp máy, ra lấy xe tôi phóng vụt đi. 20′ sau đã có mặt tại điểm hẹn.
- Này. Đây này. – Thằng Lân thấy tôi đầu tiên. Nó lấy tay vẫy tôi vào. Đi vào trong, tụi bạn tôi đã ngồi kín cả cái bàn trong góc, vừa ngồi xuống thì.
- Anh uống gì ạ? – Phục vụ hỏi tôi.
- À. Em cho anh một bơ ép nhé! – Tôi nói rồi nhỏ đó order vào cuốn sổ nhỏ. Khẽ liếc mắt với mấy thằng bạn. Đứa nào cũng bụm miệng cười.
Chờ con nhỏ đó đi vào trong rồi. Tụi nó phá lên cười sằng sặc.
- Tú đại ca. Anh chơi cú này thật hiểm quá đó mà. – Thằng Sơn nãy giờ nhe răng ra cười thì giờ đã lấy tay quệt nước mắt nói với tôi.
- Con bé này chắc cũng mới đi làm. Mà công nhận bác Tú chơi vố này đau thật. – Thằng Hưng lên tiếng.
Không đáp lại tụi nó. Tôi chĩ khẽ lắc đầu. Chờ đợi… 3′ sau. Con nhỏ đó xuất hiện. Vẻ mặt hớt hơ hớt hải.
- Ơ anh ơi! Làm gì có bơ ép ạ! – Rồi con nhỏ đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Bây giờ thì không nhịn được nữa rồi. Tôi và đám bạn mặc sức thi nhau cười. Làm con nhỏ phục vụ cũng ngượng tím mặt.
- Anh xin lỗi! Anh định trêu em chút. Nhưng mà em đi vào nhanh quá. Anh không kịp gọi. Thôi em cho anh gọi một sinh tố mãng cầu, không sữa ít đường nhé. – Tôi thôi cười rồi nói với nhỏ.
Con bé phục vụ khẽ ngẫm nghĩ. Có lẽ nó đang tưởng tượng món sinh tố của tôi có trong menu không. Chứ bơ ép thần thánh thì một lần là quá đủ rồi.
Hình như không phát hiện “sai sót” trong món sinh tố tôi gọi. Con nhỏ mới yên tâm đi vào trong.
- Híc, hà, chết cười. Ai ngờ bạn Tú coolboy nhà ta lại chọc gái có số vậy. Nào giờ tưởng mày hiền lắm chớ.
- Hìhì. Chọc gì đâu. Tao gọi nhầm có chủ đích thôi đó chớ.
Ngồi tán hưu tán vượn với tụi nó một lúc. Thì điện thoại đổ chuông.
- Tú à em. Chị Nhi bên trung tâm gia sư đây. Giờ em đang rãnh không? Tạt qua chỗ chị một chút nhé.
- Dạ vâng, em giờ cũng rãnh. Chút nữa em qua ạ.
- Ừ thế thôi nhé.
Chào tụi bạn một tiếng. Tôi bước ra khỏi quán. Lúc xuống cầu thang thì gặp con nhỏ phục vụ, nó cuối đầu xuống rồi lủi đi thẳng luôn. Tôi khẽ cười rồi lấy xe. Phóngqua bên trung tâm luôn.
10′ sau đã có mặt tại phòng trực. Thấy tôi, chị Nhi cười rồi chào.
- Chà, lâu quá không gặp. Cũng chẳng bớt đẹp trai đi tí nào nhỉ?
- Hì. Chị cứ trêu em. Mà chị gọi em có việc gì không ạ? – Tôi ngồi xuống cái ghế đằng trước chị.
- Thì hỏi về chuyện của em thôi. Gần cả tháng nay đi dạy thấy sao? – Chị rót nước mời tôi rồi hỏi.
- Cũng bình thường chị ạ. Mà sao chị hỏi thế?
- Thì cách đây mấy ngày. Mẹ cô bé đó có đến gặp chị.
- Ơ. Gặp làm gì ạ? – Tôi có chút lo lắng.
- Bà ấy bảo con gái bà ấy có vẻ cũng thích học với em. Hỏi em rãnh không thì kèm còn bà ấy các tối từ thứ 2 tới thứ 7 luôn. Lương sẽ tăng gấp đôi. Rồi bà ấy bảo muốn làm hợp đồng với trung tâm cho em dạy tới lúc con bé thi đại học luôn. Ý em thế nào?
- Dạ cho em từ chối ạ. Em dạy hết hợp đồng thì em cũng xin nghĩ luôn. – Gì chứ, dạy một ngày 3 tiếng, một tuần 6 buổi, muốn giết người hay sao? Đã vậy còn kí hợp đồng tới lúc thi. Từ đây tới lúc đó gần 9 tháng. Tôi không bị em Linh dần cho nhừ xác cũng là chuyện lạ.
- Ừ. Chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng chị cũng mong em nghĩ lại. Gia đình đó chị thấy cũng tốt. Với cả mức lương đó chị trước giờ cũng chẳng thấy ai trả cho một gia sư sinh viên cả.
- Dạ. Dù sao em cũng không đồng ý đâu. Chị hiểu cho em ạ. – Tôi chốt lại. Chẳng muốn nói về chuyện này chút nào cả.
- Ừ. Thôi vậy. – Chị Nhi thoáng buồn một chút.
- Thôi em cũng về để chuẩn bị đi dạy. Em chào chị ạ.
- Ừ thôi em về đi.
Dắt xe ra, tôi phóng về nhà tắm rửa. Ăn vội miếng cơm. Rồi tôi phóng ra đường luôn. Đứng trước căn nhà bốn tầng. Tôi bấm chuông rồi lùi ra sau chờ đợi. Một lúc sau một chị ra mở cửa cho tôi. Đi vào trong, tôi dựng xe vào một góc rồi đi thẳng lên tầng. Cánh cửa u ám quen thuộc hiện ra. Từ lúc đi dạy tôi đâm ra sợ cánh cửa này. Nói ra nghe có vẻ buồn cười, nhưng các bạn cứ thử lâm vào tình cảnh của tôi mà xem. Lúc cảnh cửa đó mở ra là một con người bạn không thích. Nhưng khi có cơ hội lại bám dính như keo. Tôi lúc nào cũng gồng mình vì những trò đùa nghịch của em Linh.
Khẽ thở dài, tôi đẩy cửa bước vào. Không có ai. Quái. Tới giờ học rồi mà em Linh còn đi đâu được nhỉ? Rồi để như trả lời cho câu hỏi của tôi. Cánh cửa nhà tắm mở bung ra. Em Linh đang quấn cái khăn tắm ngang eo. Những giọt nước còn nhỏ xuống bờ vai. Thấy tôi, em Linh tỏ ra bình thản. Đi lướt qua rồi đứng trước cửa tủ hồn nhiên thay đồ. Tôi thấy cảnh đó thì kiềm lòng không đặng… Tôi chạy ra ngòai với tốc độ nhanh nhất có thể. Lỡ ở lâu chẳng biết là xảy ra chuyện gì nữa. Một lúc sau thì tôi tới dám gõ cửa phòng. Không dám xồng xộc xông vào nữa.
- Linh này. Em thay đồ xong chưa?
- Rồi. Anh vào đi!
Tôi he hé đẩy cửa vào. Không có ai. Quái, lại không có ai. Rõ ràng em Linh mới nãy còn lên tiếng mà. Không lẽ em ấy biết độn thổ. Tôi đẩy cửa rộng ra rồi bước vào. Bỗng em Linh từ sau cánh cửa vòng qua ôm lấy eo tôi.
- Nhớ anh quá!
Tôi hết hồn vội gỡ tay em Linh ra. Nhưng em ôm chặt quá.
- Này. Em làm gì thế. Anh đã nói rõ ràng với em rồi. Anh không có tình cảm với em, anh cũng đã có người yêu rồi. – Tôi vẫn đang cố gỡ tay em Linh ra
- Em không biết, em không cần biết. Anh là của em. Mãi là của mình em thôi.
Em Linh nói xong thì bật khóc, ướt hết cả vai áo tôi. Để vậy một chút cho em dịu đi. Tôi mới gỡ em ra khỏi mình. Đặt em Linh ngồi xuống ghế. Tôi mới lấy một chiếc ghế khác ngồi xuống đối diện luôn
- Em nghe anh nói. Anh đã không còn tình cảm với em nữa. Níu kéo chỉ làm em đau khổ, làm anh khó xử. Em còn trẻ, rồi em sẽ gặp một
người khác tốt hơn anh (Lại lậm Hàn xẻng)
- Em không quan tâm. Em chỉ biết có anh thôi. Chỉ yêu anh thôi. – Em Linh nói xong lại òa khóc nức nở.
- Em nín đi. Nghe anh nói. Tình cảm của em bây giờ chỉ như là sự chiếm hữu thôi. Anh biết tính em rất cố chấp. Em chỉ nhất thời không chấp nhận được sự thật mà thôi. – Tôi ra sức giảng giải.
- Em không biết, anh phải yêu em. Bỏ chị kia đi, em không biết đâu. – Em Linh lại bù lu bù loa lên. Tôi đến mệt với ẻm luôn.
- Thôi nào, nín đi. Bây giờ học đã. Chờ em thi xong thì anh sẽ suy nghĩ lại. Được chưa? – Tôi lúc đó nghĩ mình nói dại. Hic, nhưng mà lúc đó rối quá. Không nói thế thì em Linh đời nào chịu để yên. Thôi thì cầu mong từ đây tới lúc em ấy thi thì em Linh cũng quên đi.
Nghe thấy tôi nói thế thì em Linh cũng xuôi xuôi, mới chịu quay vào bàn ngồi học. Hôm nay bài nhiều quá. Tôi giảng tới quá giờ mới xong. Khẽ đi về mà trong lòng đầy suy nghĩ. Cảm thấy có lỗi với em quá. Mà sao cái số mình toàn dính vào mấy chuyện không đâu. Nghĩ tới lại bực mình. Thôi ngày mai rủ tụi kia đi phượt xả tress. Lâu lâu đổi gió chút, mấy ngày nay chuyện em Linh với em vắt kiệt tôi mất rồi.
Chap 10:
Tối hôm nay tôi đến nhà em Linh dạy với một tâm trạng cực kì phấn chấn. Đi ngoài đường mà mặt mày cứ ngước lên chả xem thiên hạ ra cái đếch gì cả. Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao bình thường mình né em Linh dữ lắm mà hôm nay lại hăm hở đến nhà ẻm. Số là hôm nay là buổi cuối cùng của tháng đi dạy đầu tiên. Dạy xong tối nay đồng nghĩa với việc tôi sẽ được lãnh lương. Ôi tháng lương đầu tiên mồ hôi công sức mình bõ ra. Hỏi sao không háo hức cho được. Nhận được số tiền này tôi sẽ trả tiền còn nợ rồi dẫn em đi chơi tẹt ga.
Đứng trước căn nhà quen thuộc của học trò “thân yêu”. Tôi bấm chuông rồi đứng dựa vào yên xe đợi. Hôm nay nhìn đâu cũng thấy đẹp. Xe chạy ngoài đường đẹp, hàng cây xanh bên vỉa hè cũng đẹp, đến chị bán hàng rong bên kia đường tôi cũng thấy đẹp nốt ~~
Đang mơ mộng thì cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động. Chị quản gia kiêm luôn người làm đang mở cửa cho tôi. Hôm nay đang phủ phê, tôi chào chị rõ to.
- Em chào chị ạ!
- Ơ…ơ, chào…chào em… – Chắc chị cũng đang giật mình trước cái thái độ của tôi. Lúc ấy tôi dám cá là bà chị đó đang nghĩ: “Quái, thằng này bữa nay sao thế nhỉ? Bữa trước có khi nào thèm chào mình đâu.”
Tôi vào nhà em Linh, chào mẹ em một tiếng rồi xăm xăm bước lên lầu. Đứng trước cánh cửa quen thuộc, cảm giác sợ hãi đã không còn mà thay vào đó là một cái gì đó phấn chấn (thế mới biết là đồng tiền có sức mạnh mãnh liệt. Có thể thay đỗi mọi thứ một cách nhanh chóng). Đẩy cửa bước vào, em Linh đã ngồi sẵntrên bàn đợi tôi rồi. Em Linh đang online Facebook thì phải. Tôi cũng chẳng để ý lắm. Đóng cửa vào rồi ngồi xuống bên cạnh em Linh. Ẻm giật mình.
- Ôi trời. Anh bữa nay làm gì mà đi sớm thế! Em cứ tưởng là mẹ chứ!
- Ừ bữa nay trời đẹp. Anh đi sớm chút để hít thở khí trời. – Tôi nói xong câu này thì thấy mình dại. Đường SG có mà hít bụi chứ đâu ra không khí trong lành.
- Anh ngồi chơi chút đi. Em đang chơi facebook. – Em Linh nói xong rồi lại cắm mắt vào màn hình máy tính.
Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn khắp phòng. Phòng con gái có khác, ngăn nắp lắm. Mà mọi thứ toàn màu hồng và xanh lam (em Linh thích hai màu này). Gấu bông kê đầy trên nóc tủ quần áo. Phòng em Linh cũng rộng. Sát góc tường là một chiếc giường lớn khoảng cho hai người nằm. Kế bên giường là tủ quần áo to đùng cao hơn tôi 1 cánh tay, tủ bốn ngăn, ở trong bày la liệt đủ thứ quần áo phụ kiện của em Linh (chẳng biết gọi là tủ có đúng không. Theo bản thân tôi thấy nó giống cái shop quần áo hơn). Bên kia đầu giường là bàn vi tính và bàn học. Cuối cùng là đến nhà vệ sinh. Nói chung chiêm ngưỡng phòng của em Linh thì tôi có thể kết luận được bốn từ: “NHÀ GIÀU CÓ KHÁC”. Nhìn phòng của em Linh chán chê tôi lại quay qua nhìn ẻm. Vẫn đang facebook. Nhìn facebook em thì tôi có cảm tưởng giống như những facebook mấy đứa con gái lớp tôi. Toàn là hình chụp chu môi phồng má, xong lại qua mấy lượt công nghệ photoshop xong rồi mới post lên mạng. Rồi mấy thím mấy bác thấy thế lại vào mà like với comment ầm ầm. Tôi thì chẳng thích cái thể loại này lắm. Mình có sao thì để vậy đi. Sao cứ nhờ mấy cái phần mềm chỉnh sửa ảnh để bóp méo sự thật. Dù biết mấy chị mấy em làm thế cũng vì muốn tôn lên vẻ đẹp bản thân. Con gái ai chẳng muốn mình đẹp trong mắt người ta. Nhưng nói sao thì nói, vẫn thích có sao để vậy hơn.
- Em có nhiều hình quá nhỉ? – Sau một hồi quan sát tỉ mỉ tôi mới hỏi em Linh.
- Dạ anh. Đi chơi với bạn nên chụp thôi. – Em Linh trả lời tôi xong lại lê chuột click click vào mấy tấm ảnh.
- Chắc em đi chơi nhiều lắm nhỉ? – Tôi đá đểu
- Em biết anh muốn nói gì? Em không phải loại con gái chơi bời đâu! – Chà. cũng biết nữa. Dạo này học với anh ngó bộ thông minh hơn nhiều. Hè hè.
- Thì anh cũng có nói gì đâu. Em đừng suy diễn. – Tôi làm dịu tình hình.
- Ùm. Mà chủ nhật này lớp anh đá bóng phải không? – Tự nhiên em Linh đổi chủ đề. Tôi nghe mà thót tim.
- Ơ. Sao em biết?
- Anh Tùng nói em. Anh yên tâm, bữa đó em nhất định tới cỗ vũ hết mình. – Em Linh nói xong thì làm ra vẻ thích thú lắm.
Tôi lúc này thì chỉ biết tức thằng Tùng. Mấy bữa dặn nó tới xem tôi đá bóng nhưng lại quên dặn đừng có nói với em nó. Cha nội nãy hổng ruột thiệt mà. Vài bữa có gì chắc chằng dám nói với nó.
- Thôi em. Mấy trận đầu đá mở màn cho giải ấy mà. Chẳng ai đi xem đâu.
- Kệ. Ai đá thì em không xem nhưng anh đá thì nhất định em phải đi. – Em Linh chốt câu này thì tôi đành phải ngậm ngùi mà chịu thôi. Bữa đó cầu cho thằng Tùng đau bụng chết luôn đi.
- Ừ thôi chuyện đó để sau. Giờ và học nào. Cũng tới giờ rồi.
Em Linh cũng ngoan ngoãn tắt máy. Ngồi vào bàn lôi sách vở ra học. Bữa nay dạy mà em Linh cứ tíu tít như chim sẻ. Tôi thì thôi cũng vì bữa nay là bữa cuối cùng trong tháng nên tôi cũng xuôi theo mà dạy. Ai nhìn vào dễ tưởng nhầm là anh em ruột lắm chứ.
Em Linh cũng được cái sáng dạ. Chỉ tới đâu thì cũng hiểu đến đấy. Tuy không phải học một hiểu hai nhưng tôi cũng lấy làm hài lòng lắm. Mấy bài tích phân hồi xưa tôi phải đau đầu nghe ông anh giảng điếc cả lỗ nhĩ mới hiểu thì giờ giảng cho em Linh một lần thì đã làm được mấy bài dạng tương tự. Phải chi em Linh không cố chấp thì biết đâu em ấy lại có thêm một người anh trai. Mình lại có một đứa em dễ thương và thông minh. Hic.
Học say mê thì cũng tới giờ phải về. Hôm nay mẹ em ấy đích thân ở nhà gặp tôi để hỏi thăm chuyện học hành của em. Tôi sắp xếp sách vở, bước xuống lầu thì mẹ em Linh đã ngồi chờ trên ghế sofa tự lúc nào.
- Dạ con chào cô. – Tôi lễ phép chào mẹ em Linh. Giờ nhìn kĩ mới thấy mẹ em là người phụ nữ quí phái. Từ cách đi đứng ăn mặc tới kiểu cách nói chuyện. Ngày xưa qua nhà thằng
Tùng chơi miết nhưng chẳng bao giờ gặp được vì hồi ấy mẹ nó đang ở nước ngoài.
- Ừ chào con. Dạo này con thấy em nó học hành có tiến bộ không con?
- Dạ có cô à. Em học cũng sáng dạ lắm. Con nghĩ cứ theo tiến độ như bây giờ thì việc thi vào được một trường tốt cũng không phải là quá khó đâu cô. – Tôi mạnh miệng bảo đảm.
- Ừ cô
cũng nghe con bé nói thích học với con. Cô chú thì trước giờ cũng chẳng ở nhà nhiều mà kèm nó học được. Nên nó cứ lơ là lắm. Lại phải thằng Tùng thì nó đi du học. Thành ra nhà cũng chẳng ai trông cho nó.
- Dạ con hiểu. – Tôi trầm ngâm.
- Nghe nó nói dạo này học hành tiến bộ lắm. Rồi con cũng nói thế nên giờ cô cũng yên tâm. Bên trung tâm gia sư hôm qua cũng thông báo với cô hôm qua rồi. Cô vẫn mong con suy nghĩ lại.
- Dạ con xin lỗi cô. Nhưng con sẽ không kí hợp đồng đâu. Vì vài lý do cá nhân nên con mới phải làm công việc gia sư. Và cũng vì những những lý do cá nhân khác mà con cũng chẳng thể kéo dài được công việc này. Mong cô hiểu cho con.
- Ừ cô cũng không ép con làm gì! Nhưng dù sao cô cũng mong con suy nghĩ lại. Còn đây là tiền lương tháng này. – Mẹ em Linh nói rồi lấy trong ví ra một bì thư.
- Dạ con cảm ơn. – Tôi đón lấy cái bì thư rồi đứng dậy. – Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Con xin phép cô con về ạ. – Tôi chào mẹ em Linh rồi bước ra.
- Ừ con về cẩn thận. – Cô tiễn tôi ra ngoài cổng luôn.
Cầm thành quả của mình trên tay mà cảm xúc vui sướng trào dâng. Mấy bạn nào đi làm thêm mà nhận được tháng lương đầu chắc hiểu cảm giác của mình. Đang lâng lâng thì bỗng bên hông tôi có một chiếc xe máy chạy vụt lên kè song song. Tôi nheo mắt lại nhìn cho kỹ.
- “Quái. Hông lẽ có thằng biết hôm nay lãnh lương mà chặn đường cướp của rồi hả ta.”
Tôi suy nghĩ xong thì lập tức gạt luôn ra khỏi đầu. Vì người ngồi trên chiếc xe đó là con gái. Chắc là vô tình đi hay sao đó nên chạy bên cạnh tôi được một lúc thôi. Nhưng mà tôi đã lầm. Người con gái đó lên tiếng.
- Tú phải không vậy?
- Ơ. Cho mình hỏi bạn là ai? Sao lại biết tên mình? – Tôi lúc này đang hoang mang tột độ. Bộ saubiển số xe mình có gắn tên mà mình không biết sao ta.
- Trời đất. Bộ quên rồi sao? Ly nè.
- Ly? Ly nào nhỉ? – Tôi vẫn mơ hồ khó hiểu.
- Này. Mới một thời gian không gặp đã quên em rồi sao? Cây sương rồng sau vườn. Nhớ rồi chứ?
Dòng kí ức vụt chạy qua trong đầu. Đưa tôi về với viễn cảnh thời học sinh còn cắp xách đạp xe tới trường. Người con gái tên Ly ấy. Quả thực tôi đã vô tình quên hay có lẽ đã ép mình quên đi mất rồi.
- Thảo Ly?
- Cũng may là chưa quên nhé!
- …!
- Anh bây giờ rãnh không? Chúng mình vào đâu đó nói chuyện đi!
- Bây giờ cũng trễ rồi. Anh nghĩ hay là để hôm nào nhé!
- Thôi mà. Lâu rồi chúng mình mới gặp lại. Cho em xin 15′ thôi.
Tôi cũng chẳng thể nào trốn tránh được. Theo em tấp vào một quán cafe bên đường. Chọn một góc khuất cho dễ nói chuyện vì tuy bây giờ cũng đã 9h30 nhưng quán cafe này vẫn còn rất đông khách. Gọi nước xong. Ly đã lên tiếng hỏi tôi.
- Anh dạo này thế nào?
- Anh bình thường. Còn em? Dạo này vẫn ổn chứ?
- Em vẫn thế! Em cũng đã hoàn thành xong khóa học tiếng Anh rồi.
- …!
- Em…em… chia tay anh ta rồi!
Trong lòng tôi trào dâng một xúc cảm mãnh liệt. Trong đầu. Từng cuộn băng của quá khứ cứ chạy vụt qua, vụt qua mãi. Rồi bỗng cuộn băng ấy dừng lại tại một phần có tiêu đề: Thảo Ly.
Chap 11:
Tiếng nhạc trong quán café vẫn em diệu vang lên. Tôi buông mình thả theo dòng xúc cảm. Nhớ về cái thời xa xưa. Vào ngày đầu tiên gặp Ly. Ngày mà đời tôi rẽ hướng theo một bước ngoặt quan trọng.
*Quá Khứ*
Hôm đó tôi dậy rất sớm. Đi xuống dưới nhà thì thấy mẹ tôi cũng đã dậy tự lúc nào.
- Hôm nay dậy sớm thế con?
- Dạ vâng ạ. – Tôi ngồi vào bàn và ăn ngon lành. Mẹ vẫn thường hay nấu ăn cho cả nhà lúc tôi vẫn còn đi học ở quê.
- Hôm nay là ngày nhận lớp phải không con?
- Vâng ạ.
- Ừ. Mau thật. Mới đây mà mày sắp vào cấp ba rồi…
- Uầy, con thấy bình thường mà mẹ. Lâu lắc nữa là khác. – Tôi chống đũa xuống bát cơm phản bác.
- Mày thì học có một ngày cũng còn than lâu. Thôi ăn nhanh đi kẻo trễ.
Tôi nghe thấy thế thì cũng tức tốc giải quyết phần ăn của mình. Chào mẹ một tiếng rồi dắt xe đạp ra đường. Buổi sáng ở thành phố quê tôi trong lành lắm, không như ở cái đất SG xô bồ. Mới 6h rưỡi đã thấy kẹt xe. Còn ở đây khái niệm kẹt xe là không bao giờ có.Thả mình xuống lòng đường. Hít lấy những luồng không khí trong lành buổi sáng.Hôm nay tôi thấy khoan khoái lạ thường. Thời tiết cũng đẹp nữa. Bầu trời quang đãng,do hãy còn sớm nên vẫn chưa thấy mặt trời rõ dạng. Xốc lại cái cặp trên quai, tôi đạp xe tới ngôi trường mà tôi sẽ gắn bó suốt ba năm cấp ba của mình – trường THPT Phan Bội Châu. Dọc đường đi thì tôi đã thấy mấy anh chị hoặc những đứa cùng tuổi tôi cũng tụm năm tụm ba tới trường. Con đường bây giờ ngập tràn những chiếc xe đạp. Cũng đúng thôi. Ờ cái thành phố Phan Thiết này. Tuy nhỏ nhưng lại có tới bốn trường cấp ba thuộc vào cỡ lớn (mình nghĩ Phan Thiết chỉ rộng bằng Quận nhất thôi). Trường tôi theo học thì đã có bề dày lịch sử rồi (nhớ không nhầm thì trường thành lập năm 52 thì phải – mấy bạn học PBC mà thấy sai thì sữa dùm mình nhé. Đừng có chửi mắng mà tội nghiệp mình) Còn ba trường còn lại thì gồm có một trường chuyên, một trường bán công và một trường dân lập. Tôi thì không có đủ khả năngthi chuyên, với cả tôi cũng chẳng chuyên về môn nào cả, tất cả mọi môn thì cũng đều xêm xêm nhau. Nên ngay từ đầu tôi đã xác định là phải thi vào PBC.
Dừng xe trước cổng trường. Từng dòng từng dòng học sinh trong sân khiến tôi choáng ngợp. Vẫn biết là trường này có nhiều học sinh lắm. Nhưng mà với mật độ này thì tôi vẫn cứ phải gọi là “chẳng thể ngờ tới”. Gửi vội cái xe. Tôi bước vào sân trước của trường.
- “Nhưng mà vào rồi làm cái gì nữa? Biết vậy hôm qua hỏi ông anh trước cho khỏi bỡ ngỡ. Hừm hừm”
Tôi đánh bạo bước tới một chị đang đứng cạnh đó hỏi thăm.
- Chị ơi! Làm ơn cho em hỏi khối mười năm nay đứng ở đâu ạ!
- À. Bên kia kìa em. Ngay bên trái sân khấu đó. Mà em lớp mười mấy? Đưa tờ giấy nhận lớp chị xem nào? – Tôi lôi trong cặp ra tờ giấy hôm trước nhận được lúc nộp hồ sơ nhập học cho chị.
- À. Em học chung lớp với em chị đấy. Phòng c12 nhé em. Khối mười thì không cần tập trung dưới sân đâu. Em cứ lên trên lớp luôn đi. Rồi tí nữa GVCN sẽ dẫn tụi em xuống sân sau.
- Chị chỉ dùm em đi đường nào luôn đi. Em không biết phòng này ở đâu cả.
- Ùm. Bây giờ em đi vòng qua sân A này. Tới sân B em sẽ thấy hai dãy lầu. Dãy của em là có chữ C to màu đỏ nằm ở giữa đó. Lên lầu hai hỏi phòng c12 là người ta chỉ cho.
- Dạ em cảm ơn chị!
- Không có gì đâu nhóc.
Theo hướng tay chị lớp trên chỉ. Tôi cầm tờ giấy nhận lớp đi lang thang trong sân.
- Sân A, rồi tới sân B. Ùm…ờ… chữ C to, lầu hai, phòng c12… đây rồi. – Tôi vui mừng khi đứng trước căn phòng mà mình sẽ học năm lớp mười. Chần chừ một chút thì trong phòng đã có tiếng nói vang lên.
- Em đi đâu đây?
- Dạ em là học sinh mới. Em tới nhận lớp ạ. – Tôi nói rồi chìa tờ giấy đang cầm cho cô giáo.
- H.A.Tú. Ừ đúng lớp rồi. Em vào đi. – Chờ tôi bước vào lớp thì cô giáo chủ nhiệm nói luôn. – Em ngồi xuống ghế trống dãy ba trong cùng nhé.
Tôi dạ vâng rồi xách cặp vào chỗ ngồi luôn. Yên vị trên ghế xong thì tôi mới có cơ hội mục kích những bạn mới mà mình sẽ gắn bó suốt năm nay. Nhìn quanh lớp thì cũng chẳng có gì nổi bật. Con gái thì không xinh cũng chẳng xấu. Con trai thì toàn bọn cao to đen hôi.Tôi đoán lớp tôi
thì phần đông là học sinh cấp hai ở huyện (do trường tôi tổ chức thi trong phạm vi toàn tỉnh. Nên học sinh ở huyện học cũng khá đông) Ngồi tăm tia một hồi thì tôi cũng gục xuống dưới bàn mà nằm luôn. Được một lúc thì bỗng thấy một bên tay bị cái gì đó chọc vào. Tôi ngước mặt lên xem thì thấy bạn nữ kế bên đang lấy bút chọc vào tay tôi(mới nãy nhỏ này cũng gục mặt xuống bàn nên tôi cũng không thấy rõ). Để ý kĩ thì thấy nhỏ này cũng xinh lắm. Được. Ít ra trong lớp cũng phải có một mĩ nhân đầu tàu cho cánh con gái mới phải đạo chứ.
- Bạn tên gì? – Thấy tôi ngước lên nhìn thì nhỏ hỏi tôi luôn.
- Tú. Còn bạn?
- Mình tên Lành.
- Ừ. Mà bạn gọi mình có gì không? (thấy hồi đó nói chuyện toàn xưngbạn-mình, cậu-tớ, mình-bạn này. Thân rồi thì cứ mày-tao mà phang ^^)
- Nãy giờ nghe chán quá. Hay là bạn đánh caro với mình nhen!- Chà. Nhỏ này cứ tưởng ngoan hiền. Dè đâu mới ngày đầu mà đã bày trò rủ mình caro rồi.
- Ùm. Mà báo trước là đánh thua cấm than đó nha. – Tôi cười đểu.
- Để rồi xem. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. – Nhỏ này cũng cứng miệng. Làm tôi cũng bắt đầu kiêng dè. Nhưng mà trình caro của tôi đó giờ đạt mốc xuất quỉ nhập thần rồi. Cứ gọi là độc cô cầu bại, nên lúc đó cũng thập phần tự tin mà giao chiến.
Nhỏ lấy trong cặp ra một xấp giấy chiếc. Tôi nghĩ là tập nháp. Xong rồi nhỏ đưa cho tôi cây bút xanh, còn nhỏ thì cầm cây bút mực màu tím. Cuộc đấu bắt đầu. Đúng như tôi dự đoán.Nhỏ này cũng thuộc trình caro có số má. Hai ván đầu tôi phải chật vật lắm mới thắng được. Nhưng do sau này quen với cách tấn công của nhỏ rồi. Năm ván sau tôi cứ gọi mà rung đùi phè phỡn nhìn nhỏ Lành bặm môi hoá giải chiêu thức của tôi.Kết thúc: bảy ván tôi toàn thắng. Một kết quả không thể hoàn hảo hơn.
- Khà khà. Đã phục tài bản vương chưa? – Tôi khoái chí chọc nhỏ Lành.
- Bữa nay mình không có hứng đánh. Chờ bữa sau mình sẽ phục thù. – Nhỏ nói xong thì cất tập giấy thừa với mấy cây bút vào lại cặp.
Bữa nhận lớp hôm nay cũng chẳng có gì. Cô chủ nhiệm phổ biến nội qui trường lớp. Rồi bầu ban cán sự với cả chép thời khoá biểu cho tuần sau nữa. Còn tuần sau chúng tôi phải học quân sự. Dặn dò xong đâu đấy thì cô bảo chúng tôi xuống dưới sân làm lễ luôn.(mình viết tới đây thì mang máng nhớ lại là hình như hồi xưa làm lễ trước rồi mới nhận GVCN thì phải. Chẳng nhớ rõ lắm. Mà thôi lỡ viết rồi. Xoá đi viết lại nhọc lắm.Mấy bạn cứ mặc định là chuyện xảy ra như vậy đi nha.) Xuống sân A rồi ngồi vào hàng lớp của mình, ghế đã được mấy anh chị khóa trên sắp sẵn, bọn tôi chỉ việc ra và ngồi xuống thôi. Buổi lễ khai giảng cũng chẳng có gì. Thầy hiệu trưởng cũng chỉ đọc diễn văn, rồi thì các thầy cô bên đoàn lên dặn dò này nọ. Rồi học quân sự ra sao đó, vân vân và mây mây, lâu rồi cũng chẳng nhớ rõ nữa, thôi phần này mình cho tua nhanh nhé. Tới lúc thầy hiệu trưởng đánh trống báo hiệu năm học mới bắt đầu thì toàn trường vỗ tay. Rồi sau khi được thầy hiệu trưởng cho về thì cái trường như ong vỡ tổ. Gần 4000 mạng lao nhanh ra cổng. Để ghế lại cho mấy cha khóa trên xếp luôn (hồi xưa cứ nghĩ không phải xếp ghế sướng lắm. Sau này mới biết mình lại phải è cổ ra sắp cho bọn khối mười khóa sau)
Nhanh chóng lấy xe rồi phi về nhà. Tôi chẳng dám nhấn nhá lâu, chỉ cần một chút nữa thôi thì con đường trước cổng trường sẽ tràn ngập học sinh. Kẹt cứng luôn là cái chắc. Lúc này nắng đã lên cao rồi. Hơi nóng một chút. Nhưng thây kệ, cứ từ từ mà đạp về, phơi nắng tí có chết đâu mà lo. Đang nhơn nhơn trên đường thì tôi thấy bên kia đường có một bóng áo dài đang lúi húi bên cái xe đạp của mình. Tôi thầm nghĩ xe bị trật sên là cái chắc.
- “May cho đằng ấy là đằng này thấy được đấy nhé. Không thôi là có ở đó tới trưa” – Tôi nghĩ thầm trong bụng rồi dựng xe kế bên.
- Này. Xe bạn bị sao đấy? – Rõ ràng biết xe bị trật sên nhưng vẫn cố gắng hỏi. Hìhì.
- Xe mình bị trật sên rồi. Sửa mãi mà chằng được. – Nhỏ đó thanh minh. Tôi liếc vào bàn tay của nhỏ, còn trắng tinh. Ai đời xe trật sên mà không đụng vào sên thì lấy gì mà sửa được. Bó tay nhỏ này luôn.
- Ừ thôi bạn tránh ra đi. Mình sửa cho. – Rồi không đợi con nhỏ đó đồng ý (rõ ràng là phải đồng ý chớ) tôi xăn tay áo bắt đầu vào sửa xe cho nhỏ.
Ba cái trật sên xe này thì tôi gặp hoài. Loáng cái đã sữa xong. Mà hồi đó tính tình tôi vô tư, tay còn đang dính nhớt xe đen xì xì. Tôi lại quẹt lên trán để lau mồ hôi. Thấy con nhỏ đó nhìn mình cười khì khì thì bực mình lắm. Đã có lòng tốt giúp cho còn không cảm ơn,đã vậy còn dám cười chọc quê. Tôi tức mình quát.
- Cười gì? Người gì đâu mà được người ta giúp không cảm ơn thì chớ. Lại còn đứng đó mà cười.
- Hì hì. Mặt bạn dính lọ đầy cả ra rồi nè. – Tôi lúc đó mới ngớ người. Ra là thế. Rồi lại cười khì khì.
Nhỏ lấy trong túi xách ra một bọc khăn giấy ướt lau cho tôi (hồi đó mình tồ lắm. Cứ nghĩ lũ con gái giống như là thần vậy. Lúc nào cần là luôn biến ra được khăn giấy) Nhìn bàn tay nhỏ khẽ chạm vào mặt. Tôi rùng mình một cái.
- Thôi để mình làm cho. – Tôi giật miếng khăn của nhỏ rồi tự lau mặt của mình luôn. Xong xuôi, nhìn lại cái khăn