Insane
Truyện ngắn- Trả lại anh hạnh phúc

Truyện ngắn- Trả lại anh hạnh phúc

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn- Trả lại anh hạnh phúc

Sống không gì là hoàn hảo… nên đừng mãi chạy đi tìm thứ hoàn hảo... Một câu chuyện... Không biết bắt đầu từ đâu... Một ngày cuối Đông, Nhi đang lạc lõng giữa những cơn gió Bắc cuối cùng muốn cào xé đi tâm can cô. Con người cô, là một sự chuyển động không ngừng của cảm xúc. Cô đa cảm nhưng sự u buồn đã che khuất sự đa cảm ấy, nó làm cô trở nên lạnh lùng hơn, giá băng như cơn gió cuối Đông. Rồi bỗng nhiên, một tia nắng đến sưởi ấm lòng cô, một nụ cười đã làm tan băng giá trong tim cô- “Nụ Cười Màu Nắng”, anh đã mang theo một tia nắng Hạ đến bên cô. Không phải vô tình, mà chẳng phải là cố ý, Nhi đã tìm ra anh, một chàng trai có “Nụ Cười Màu Nắng”. Chỉ là trong lúc cô đơn, cô tìm thấy anh, chỉ là trong phút tò mò mà cô mở đi một lối đi khác cho chính mình... 1. Bắt đầu. Phải bắt đầu từ đâu, khi cô và anh nói chuyện và cho nhau số điện thoại. Cả hai người có thể tám chuyện với nhau cả ngày bằng những tin nhắn, lời chát qua face... Nhưng cô và anh chưa gặp nhau. đối với cô, anh vẫn là một con người ảo, chỉ tám chuyện cho vui. Vì cô biết chẳng ai có thể hiểu cô, có ai mà hiểu được nỗi lòng của một cô gái đang ở độ tuổi tươi đẹp đầy nhiệt huyết sống và bướng bỉnh hồn nhiên. Nhưng cô chịu áp lực từ nhiều phía, gia đình, bạn bè, việc học, mọi thứ xung quanh khiến cô thu mình lại. Cô im lặng và ít nói đi. Từ ngày quen biết anh,cô bỗng cười nhiều hơn và nói chuyện nhiều hơn. Quả thật, một tia nắng đang đến gõ cửa và sưởi ấm trái tim cô. “Hay là mình gặp nhau để biết mặt đi”_ anh đề nghị với Nhi, thoáng chút suy nghĩ, Nhi đồng ý. Họ đã gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Không ngờ, tình yêu lại đến nhanh như thế, nhanh đến mức cô chẳng kịp thay đổi chính mình và anh đến giúp cô thay đổi dần. Anh là một chàng trai tương đối là kiên trì, anh đã kiên trì để giúp cô thay đổi từng li từng tí trong cuộc sống. Anh có thể cho là một con người tốt, học giỏi, gia đình ổn định cũng thuộc hàng khá giả mà anh lại chẳng bao giờ khoe khoang, anh khiêm tồn về cuộc sống cá nhân. Nhưng đời mà, chẳng có gì là hoàn hảo, anh là người đã trải qua một mối tình đầu nồng cháy, men say tình đầu vẫn còn đó, đã một năm anh vẫn không quên. Cô lại tìm đến anh, khiến anh dần thay đổi tư tưởng đợi chờ một mối tình trong vô vọng. Có thể xem cô là một người thay thế, còn anh là một kẻ tạm thời làm chỗ dựa tinh thần cho cô. Nhưng sao họ lại yêu nhau? Thật ra chỉ là giả vờ, chỉ là dòng đời trớ trêu biến giả thành thật, thành một tình yêu trong sáng và tươi đẹp biết bao kỉ niệm. Thời gian dần trôi, hai người yêu nhau cũng hơn một năm, cũng đủ lớn để nhận thức được mình đang làm gì. Và đến lúc cô thay đổi. Cô bắt đầu suy nghĩ xa hơn, nghĩ đến tương lai, và cô đang tìm một thứ được gọi là “hoàn hảo”. Ai chẳng biết là đời không có gì là hoàn hảo cả, đến cả những thứ được cho là hoàn hảo nhất thì nó vẫn có cái lỗi nhỏ trong đó. Thế nhưng, cô vẫn bất chấp, cô quá tham vọng. Anh im lặng,vẫn yêu cô, quan tâm chăm sóc cô như một đứa trẻ, cô và anh vẫn như thế. Nhưng xung quanh cô giờ đây biết bao người con trai khác, họ làm cô chao đảo, họ làm cô suy nghĩ vẩn vơ, họ khiến cô lấy anh ra so sánh. Anh và cô cãi nhau nhiều hơn, đến mức giận nhau mấy ngày liền và anh lại là người đầu tiên mở lời dù anh chẳng có lỗi. Cô mới là kẻ có lỗi. Cứ thế, anh nắm lấy cô, nắm giữ một tình yêu nhỏ bé chỉ cần lỡ một phút, có thể anh mất cô mãi mãi. Nụ cười anh còn đó nhưng nó không còn tươi như màu nắng sáng nữa, không còn rực rỡ và lung linh, nó là một sự u buồn của nắng tàn. Anh đã cố, đã cố yêu cô nhiều hơn. Cô lại tham lam, giành lấy anh và muốn chiếm hữu thêm những người khác. Cô quá cố chấp trong việc tìm lấy sự hoàn hảo,chỉ là ảo tưởng. Cô yêu anh, chỉ là hình thức. Những ước mơ, những dự tính trong tương lai của anh và cô đều bị cô băm xé thành trăm mảnh. Cô tàn nhẫn, để anh yêu cô tha thiết, tha thiết hơn cả mối tình đầu của anh. Và cô lại nhẫn tâm gieo rắc đau thương lên chính tình yêu đầu đời của mình. Mối tình đầu của cô, một mối tình đẹp khiến nhiều người phải ganh tị, mà giờ đây cô đang chà đạp lên nó một cách nhẫn tâm. Và anh vẫn nhẹ nhàng với cô, vẫn nắm lấy tay cô, dù cho bao lần nước mắt rơi vì cô, dù cô băm nát trái tim anh. Nhưng anh vẫn yêu cô, yêu nhiều hơn anh nói. 2. Tan Vỡ... Cô cũng yêu anh nhiều lắm, cô biết chứ, nhưng với bản tính cố chấp, tham lam, cô chẳng bao giờ chịu thua với anh, với cuộc tình còn dang dỡ. Bỗng nhiên, ngày định mệnh đến, có một cô bé nhỏ hơn anh rất nhiều, xuất hiện và yêu anh từ lần đầu tiên. Cô bé ấy nhẹ nhàng, yêu anh âm thầm, mà anh lại chẳng để tâm. Anh yêu Nhi hơn cả bản thân mình. Cô lại càng bướng bỉnh nghĩ rằng mình có anh, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô. Nhung cô đã sai, sai rất nhiều. Con đưòng cô chọn không thể quay lại, vì cô đã đi quá xa, xa đến mức quay lưng lại, dấu chân cô phai chẳng còn thấy dấu vết tìm lại lối cũ. Khánh Băng - cô bé theo đuổi anh, xuất hiện trong cuộc sống anh và cô nhiều hơn. Cô nhận ra chứ, cô cũng biết ghen chứ, vì anh là của cô mà. Cứ thế cô cãi nhau với anh nhiều lần hơn, không thể đếm được số lần họ cãi nhau. Anh cũng im lặng hơn, mặc cho cô giận hờn, anh chẳng xin lỗi nữa, vì anh đâu có sai? Và cô cũng nhận ra, họ ngày càng xa nhau..... Nhìn lại quãng đường anh và cô đã đi qua, cô cảm thấy quá đủ, cô kịp nhận ra là mình sai khi yêu anh, vốn dĩ cô và anh yêu nhau chỉ là giả tạo, cho nên giả tạo vẫn mãi là giả, là ảo tưởng, là một giấc mơ. Cô bất chợt cười, một nụ cười khinh bỉ chính mình. Anh không thuộc về cô, sao cô cứ cố giành lấy khi mà người xứng đáng với anh đã đến bên anh, người cho anh hạnh phúc và bình yên, cớ sao cô vẫn làm anh đau mà chẳng cho trái tim anh mở lòng với một ai khác? Cô ác độc và cái giá phải trả còn nặng hơn những gì cô đã tạo ra. Đến lúc cô phải trả mọi thứ trở về vị trí ban đầu, trả lại cho anh hạnh phúc.... cô ra một kế hoạch cho cho mình. Cô mỉm cười lần nữa, là một nụ cười mãn nguyện, ý định của cô sao hoàn hảo thế! Lần đầu tiên cô thấy mình nghĩ ra một việc hoàn hảo theo như cô mong muốn: Cô phải xa anh, mang đến anh người yêu anh thật sự, có lẽ đây là lần đầu tiên cô làm việc tốt cho anh. Anh và cô sẽtan vỡ nhanh thôi... 3. Bắt đầu một kế hoạch Cô lặng lẽ, ít nói lại như lúc chưa gặp anh,thu mình về một góc, cô đang tạo khoảng cách với anh. Nhưng anh vẫn quan tâm đến cô, mọi lúc mọi nơi. Chợt, một ngày, cô trở nên khác, ăn mặc sành điệu, ứng xử khác cô thường ngày. Người ta thấy cô đi với rất nhiều đàn ông. Mặc cho người ngoài nói, anh vẫn không tin,n cô chung thủy. Anh tin cô, tin vào tình yêu mù quáng mà chỉ anh vun đắp, tình yêu mà chính anh bảo nó là hoàn hảo. Cô lại càng cố tình cho anh thấy, cô lăng nhăng với không biết người con trai khác. Cô kiêu căng hơn, nói chuyện như một nhát dao đâm tim anh tan nát. Mà không ai biết cô cũng đang rất đau. Cô bé kia lại bên anh nhiều hơn,bền bỉ hơn anh tưởng. Khánh Băng dịu dàng, ân cần, chăm sóc anh những lúc cô bỏ rơi anh chạy loanh quanh bên các mối tình. Tình cảm dần thắm đượm, thời gian có thể hao mòn tư tưởng của một con người. Anh chấp nhận sự xuất hiện của Băng,

cuộc sống anh luôn có Băng bên cạnh, nhẹ nhàng và âm thầm... Nhi biết điều đó, cô chấp nhận Băng về bên anh. Kế hoạch của cô, sắp thành công rồi... Ngày đầu Hạ... “ Mình chia tay anh nhé! Anh chuẩn bị cho tương lai đi! Hãy sống thật tốt! Em không yêu anh và chưa từng yêu anh một giây phút nào”. Đó là tin nhắn cuối cùng cô nhắn cho anh khi anh chuẩn bị đi học đại học. Anh như suy sụp, anh gào thét giữa màn đêm, anh đau đớn muốn đập tan tin nhắn ấy. Anh vô dụng hơn khi gọi lại chỉ là dòng âm thanh quen thuộc “ tút tút....”. Khánh Băng đến bên anh, ôm lấy anh và anh tìm ra được hạnh phúc ngay lúc ấy.... Đâu đó, có một cô gái, đứng nhìn hai người ôm nhau khóc, dòng lệ rơi... Người đó chính là nhi, cô xa anh thật rồi, cô mất anh mãi mãi, nhưng cô không quá đau vì cô muốn thế... Nhi quay lưng đi, miệng mỉm cười thật tươi.... Chúc anh hạnh phúc... Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà Chỉ là em cố cười mà sao nước mắt vẫn cứ rơi!? Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà Anh à, em khóc nhé, một chút thôi, xong rồi em sẽ cố quên Không ai có thể biết được bí mật của Nhi trừ cô ra. Cô thấy mình sai,chỉ mang đến cho anh đau khổ. Nên cô đã lên kế hoạch, cô trở nên hư hỏng và âm thầm tạo cơ hội cho Khánh Băng đến bên anh. Cô đã thành công và mãi mãi mất đi mối tình đầu còn dang dỡ. Còn cô thì vẫn quẩn quanh với những mối tình ngắn ngủi rồi từng người đến lại đi qua cuộc đời cô, Nhi cũng chẳng bận tâm, có cho giống với người ta, không có cũng không sao, đó là cái giá để cô đi tìm cái được gọi là “ Hoàn hảo”. Kết thúc cấp ba, cũng là lúc cô không còn ai bên cạnh và một tương lai mới đang chờ cô... 4. Mười năm sau: Một cô gái thành đạt ở tuổi 28, xung quanh không biết bao người đàn ông theo đuổi. Nhưng cô ấy vẫn lao đầu vào công việc, chẳng quan tâm đến- Người ấy chính là Nhi- cô đã thay đổi và quyết tâm lập nghiệp. Cô thành công trên sự nghiệp của mình. Cô quả là hình mẫu người phụ nữ lý tưởng của thời đại mới nhưng Nhi chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Vì cô cảm nhận sự hoàn hảo làm cô mù quáng... Ngày ngày lại qua, các bạn cô cũng lần lượt lên xe hoa, những người tình của cô cũng có mái ấm riêng, thiệp hồng trao tay, vô vô tư chúc phúc họ va gạt đi lời nhắc nhở của mọi người về mái ấm cô cần nên có. Cô quá cô chấp chẳng cho ai một cơ hội để được yêu cô... 5. Tình cờ gặp lại: Đám cưới nhỏ bạn thân, cô đi dự với tư cách là người bạn thân nhất, vinh dự lắm chứ? Bất ngờ thay, cô gặp lại một người, người rất quen trong kí ức cô. Chính là anh “ Nụ Cười Màu Nắng”. Anh đi cùng Khánh Băng, mối tình của họ thật hạnh phúc và lâu bền. Cô bối rối vội vàng từ biệt nhỏ bạn ra về, Nhi đang lẫn trốn anh. Nhưng nhỏ bạn đã giữ cô lại, bắt cô phải đối diện với anh. Cô lo lắng, cô hoang mang, cô thấy tim mình đau... Cô mỉm cười ngượng ngạo nhìn anh, anh cười lại, thì ra anh vẫn nhận ra cô. Nhưng trong tay anh bây giờ đã có tay của Khánh Băng, trông họ hạnh phúc quá. Nhỏ bạn thân đã sắp sếp tất cả. Ô! nhỏ này đã bán đứng cô, khiến cô phải khó xử thế này. Khánh Băng lễ phép chào cô, xin cả danh thiếp của Nhi, cô đành phải cho. Bữa tiệc, Nhi chẳng nở nỗi nụ cười. người cô không muốn gặp lại, bỗng nhiên lại xuất hiện. Anh vẫn thế, vẫn nụ cười ấm áp. Nhưng nụ cười ấy không dành cho Nhi, mãi mãi vẫn không phải của cô. Tàn tiệc Nhi ra về, bỗng điện thoại reo, số lạ, thì ra là Khánh Băng. Nhi nói chuyện với Băng nhiều. Băng cảm ơn cô lúc trước đã tạo cơ hội. Cô vui vẻ đáp lời. cứ thế được một thời gian dài qua cô vẫn giữ liên lạc với anh va Khánh Băng. Họ cùng nhau đi ăn, đi dạo, tâm sự cùng nhau. Cô cũng thường ngói chuyện với anh nhưng với tư cách là một người bạn. Anh vẫn nhẹ nhàng với cô và cả Khánh Băng, đến mức cô sợ Băng ghen, nên luôn từ chối sự giúp đỡ, quan tâm từ anh. Nhi chỉ xem anh va Băng là những người bạn , dù đêm về, giọt nước mắt mặn đắng rơi. Một hôm, Nhi nhận được lá thư và một giỏ hoa bồ công anh mà cô yêu thích: “ Gửi em yêu, người anh yêu rất nhiều! Em là cô bé thật ngốc, ngày anh yêu em, em ngay thơ lắm, em tinh nghịch khiến trái tim anh xao xuyến. Em mỏng manh và yếu đuối như đóa hoa bồ công anh. Anh yêu em lắm Nhi à! Nhưng sao em lại nhẫn tâm ruồng bỏ anh, lúc anh đang cần em? Em ác lắm! Anh phải sống không bằng chết cả một thời gian dài. Và em biết đấy, có một cô bé đáng yêu khác lại chẳng ngại ngùng đến bên anh, cô ấy ấm áp, chẳng lạnh lùng khô cứng như em đâu. Cô ấy ân cần và chịu đựng mặc cho anh đối xử tệ bạc. Nhờ cô ấy, mà anh đã có ngày hôm nay. Tình cờ gặp lại em, anh có chút bấn loạn, anh nắm chặt tay Băng và anh thấy tim mình đau, đau lắm em à! Chính Khánh Băng an ủi anh, cô ấy vẫn thế nhẹ nhàng với anh. Em ấy cho anh thời gian để suy nghĩ. Và anh đã nghĩ thật kĩ về anh, em và cô ấy. Em à! Em là người anh yêu, Băng là người yêu anh, em và Băng khác xa nhau nhiều quá. Em cho anh cảm giác có một khoảng cách chẳng bao giờ anh lại gần được. Dù yêu em, nhưng nếu như chọn, anh sẽ chọn Băng. Em quá bướng, em chẳng cho anh một cơ hội! cảm ơn em đã cho anh yêu em và bỏ rơi anh. Đễ giờ đây anh tìm được hạnh phúc. Em vẫn còn yếu đuối lắm em có biết không? Hoa bồ công anh đã chứng minh điều đó. Anh mong em sẽ có người tốt hơn anh, xứng với em, vừa ý em yêu em thật nhiều. Chúc em hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ mong mình sống giản dị bình thườngvới một gia đình nhỏ. Em luôn vui nhé, người anh từng rất yêu! Anh sẽ chẳng bao giờ làm em phiền lòng nữa. Bình yên em nhé! Người từng yêu em ! NCMN” Nhi lặng im, nước mắt rơi nhòe dòng chữ. Thì ra anh vẫn yêu cô, nhung giờ đây, anh thật sự yêu người khác rồi. Cô gặp lại anh quá muộn. Cuộc đời ơi sao trớ trêu thế? Cái thừ được gọi là hoàn hảo chẳng bao giờ đến với cô. Dòng lệ tuông rơi! Đây là giọt nước mắt cuối cùng cô khóc vì anh, vì mối tình này. Nhi sẽ quên anh thôi! 6. Thiệp hồng trao tay: Chúc anh hạnh phúc! Cơn gió thu nhẹ thổi qua làn tóc,cô gặp anh và Khánh Băng như mọi chiều chủ nhật. Băng đưa Nhi một tấm thiệp, đây là thiệp cưới của anh và Băng. Nhi mỉm cười nhận thiệp, hứa sẽ đến dự buổi tiệc. Tạm biệt, Nhi về nhà, tìm men say, cũng đúng thôi, anh đã đau vì cô quá nhiều, đến lúc anh phải có những thứ thuộc về mình. Cô chưa từng nói với anh bất cứ điều gì về quá khứ, tất cả, nhi sẽ giữ mãi với mình cô... Một tuần sau... Trời cao hơn khi thu đã đến, khoảnh khắc đẹp nhất, một cặp tình nhân đang bước đến lễ đường với nụ cười hạnh phúc và phìa dưới có một người nhìn theo cười cũng thật tươi chúc phúc..... Gió thu nhẹ nhàng, ánh hoàng hôn đang chìm dần trong đêm tối, Nhi lặng đứng nhìn dòng sông đất Sài thành về đêm. Ngày mai này, sẽ ra sao thì cứ mặc nó... Nhi chỉ biết ngày mai này, cô phải mạnh mẽ hơn nữa để lo cho bản thân mình thật tốt... “ Quá khứ sẽ mang theo kỉ niệm, sẽ lãng quên nếu ta không để tâm đến. Hãy nhớ, đừng mãi rong ruổi trên đường đời để đi tìm thứ hoàn hảo. sẽ chẳng có đâu. Đánh mất đi một thứ thì sẽ không bao giờ lấy lại được, dù có lấy lại cũng không trọn vẹn...” Màn đêm buông xuống... ngày mai nắng lại lên
2hi.us