Ring ring
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Tác giả: Sưu Tầm

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc, không đánh nhau, học không kém, ăn nói lễ độ với người lớn, không dính tới "S" ở bất kì thể loại nào, dù là game, film, hay mobile.....


Thế nhưng nếu có ai đó bước ra trước mặt nó và nói: "Lê Minh Huy, em là một học sinh ngoan!" thì hẳn là chính nó sẽ được xe cấp cứu đưa ngay tắp lự tới phòng cấp cứu vì shock toàn phần. Bởi......


***


Huy-là-một-chuyên-gia-trốn-học-có-đẳng-cấp. Nếu chỉ tóm tắt toàn bộ chiến tích của nó bằng 9 từ giản dị như thế thì kể ra là quá thất lễ. Thế nhưng với một học sinh dám bỏ 79 tiết trong có 1 học kì, theo thống kê chính thức của trung tâm tin tức nội bộ lớp Huy, trong đó có 15 tiết phải vào sổ ghi đầu bài, còn lại trôi chảy, thì có nói thêm bất cứ lời bình luận gì cũng là thừa thãi! ( Và nếu năm học không hết sơm sớm thì có lẽ nó đã cố gắng nâng thành tích lên....số có ba chữ số! )


Cách đây 1 tuần, người mẹ hết mực dịu hiền của nó đã xuất chiêu "giáng long thập bát chưởng" vào.....cái bàn gần nhất khiến cho người Huy cũng rung hết cả lên, hoặc vì sóng lan truyền hoặc vì sợ!


- Con cứ cẩn thận đấy! Mẹ mà phát hiện ra một lần nào nữa mà con bỏ học, bất kể học thêm hay chính, thì cứ gọi là đừng có hòng bước chân ra khỏi nhà, không được lên tòa soạn nữa, cấm sờ tới máy tính....bla....bla....bla....


Huy nghe mà thấy tương lai tối tăm mù mịt. Hoặc nghe lời mẹ hoặc vừa khóc vừa nghe lời mẹ! Trái tim nở ra tới 7 lần vì hoảng hốt của Huy đành thì thầm mách bảo nó: "Thà như thế, thà rằng như thế....."


Đâu chỉ bất ngờ


3h48' chiều ngày 21 tháng 7 năm 2004 Dương lịch ( sở dĩ phải nói chính xác thế là để trời phật chứng giám cho đây là một câu chuyện không hề bịa! ) Huy bước chân phải ra khỏi nhà. Tung tẩy phóng con Alpha đỏ không gương tới Cửa Bắc rồi, nó mới biết một sự thật rằng lớp học thêm nghỉ trong vòng một tuần tính từ.....2 ngày trước. Trung tâm vắng tanh. Nó bực bội khi nghĩ tới việc về nhà vào một buổi chiều đẹp thế này để ăn một trận mắng vì cái tội đi học mà không chịu hỏi kĩ lịch. Về làm gì cho nó phí tuổi trẻ! Theo đúng lịch thì nó sẽ có 2 ca học đến tận 8h tối, còn 3 tiếng rưỡi nữa, tội quái gì không đánh bóng mặt đường tí. Tặc, những suy nghĩ như vậy bao giờ cũng vèo qua não và được đóng dấu duyệt còn nhanh hơn cả tốc độ của một cú hắt xì hơi....


***


Huy lượn lên Ciao cafe vào ngồi uống một Capuchino cho nó tỉnh táo mà bật ra thêm vài ý tưởng hay ho khác. Rồi vèo sang Tràng Tiền Plaza ngắm đồ. Nó chẳng mua gì, chỉ xem cho sướng mắt và hỏi giá cho.....đau tai!


Đang đi cầu thang trượt thì chợt nhớ tới quảng cáo Double Rich, miệng lại lẩm nhẩm ( rất man rợ!): "Ú ú ú ú u u ù......(!)" và bật cười một mình, tự nhiên nghe tiếng gọi lảnh lót đầy âm vực như thể chủ nhân của nó đang thử giọng ở Sao Mai điểm hẹn:


-Huy!!!


Nó quay lại, và huýt sáo ầm lên khi thấy một con bạn cùng lớp đang tay xách nách mang, đúng kiểu vừa vét hết một nửa siêu thị. Hai đứa tíu tít như chim trong vài chục giây, rồi hí hớn rủ nhau đi ăn cho nó sướng đời. Và dường như thấy chiều chưa đủ đẹp, chia tay bạn xong, Huy lại vút ra Tự Lập music chọn và mua đĩa....


6h30. Lấy được vài cái R&B ưng ý rồi, Huy thong thả phóng lên Phan Đình Phùng với dự tính xem mấy cái....gối ôm. Chợt, trên con đường chinh phục gối ôm ấy, Huy thấy một cái Spacy nâu biển L2 phóng ra từ Cửa Bắc, đúng là bố nó! Chết thật, chuyện quái gì thế này!!? Bố tới trung tâm để kiểm tra nó ư? Hay bố tình cờ đi qua đây và tiện nên lướt qua xem nó có học không? Thế thì đứt cước không một vết xước cái tương lai tươi đẹp của nó rồi!


Huy thấy run lẩy bẩy khi nghĩ tới mấy câu nói đáng sợ trong cái buổi chiều "độc thoại" của mẹ nó hôm trước. Làm gì đây? Về nhà lí nhí xin lỗi và thiểu não trình bày hoàn cảnh ư? không hiệu quả lắm! Chuồn sang nhà bác nó nhờ che chở? Trò này nó đã làm hơn một lần và nếu lặp lại thì rất dễ gây phản cảm. Nhưng, thế thì phải làm sao đây?


Nhưng Huy không phải là đứa ưa bỏ cuộc, biết bao lần chơi Star Craff, quân nó bị bao vây dồn ép vào đường cùng cửa tử bởi hàng chục đạo Dragon 3.3 điên cuồng bắn phá, thế mà chỉ bằng một chiếc máy bay chở người bé xíu là nó có thể thoát ra khỏi vòng vây, đưa nông dân sang nhà các chiến hữu để xây dựng quân đội lại từ đầu, rồi lại mạnh, lại chiến thắng như thường. Vì thế ý chí của một thằng cày game thâu đêm suốt sáng như Huy không cho phép nó buông xuôi. Nó lục túi trong một nỗ lực cuối cùng rằng vùng vẫy trước khi ngỏm dẫu sao cũng vinh quang hơn nhiều. Còn tất cả là 317N, may mắn cho cái số kiến tha của Huy là nó cũng vừa mới lĩnh lương cộng tác viên hôm kia.


Huy phóng xe xuống Tràng Tiền mua vội vàng một cuốn sách văn học, nhanh chóng ra Hàng Trống lựa bừa một lọ nước hoa, rồi lại như con thoi vòng ra Hàng Bông thửa lấy một cái mũ lưỡi trai vừa mắt nhất. Nó phi như bay mang tất cả đống lỉnh kỉnh đó về một cửa hàng gói quà siêu đẹp ở Cầu Gỗ để chỉ 7' sau nó đã có trên tay ba gói quà thắt nơ trông vô cùng ổn. Huy đi tới địa chỉ cuối cùng của cái buổi chiều không mưa mà vô cùng u ám này: cửa hàng bánh kẹo Hải Hà, nó len vào quầy trong vết 95N (rất có thể là) cuối cùng trong túi ra để mang về một cái bánh gato to với dòng chữ tự biên tự diễn: "Chúc mọi người ngon miệng!"


7h13'. Huy thở hắt ra, tắt máy dắt xe vào nhà. Bố, mẹ và ông anh nó đang nhởn nhơ ngồi đàm đạo ở phòng khách. Huy đổ bộ vào phòng, đặt lên bàn túi quà và bánh bằng một nụ cười mang đầy tiêu chí Liên Hợp Quốc. Anh nó ngạc nhiên:


- Sao về sớm vậy? Anh tưởng 8h mới tan cơ mà? Mà cái gì trông bắt mắt thế này!!?


Huy cố gắng cười đầy vẻ chân thật:


- Hôm nay em được nghỉ học. Em giả vờ đi để chuẩn bị cái này cho mọi người bất ngờ!


Mẹ mỉm cười:


- Nhưng hôm nay là ngày gì nhỉ? không sinh nhật một ai cả, không phải là ngày cưới của bố mẹ, không phải là ngày....diệt sâu bọ! Hay là quốc khánh nước nào?!!


Huy tươi tỉnh:


- Muốn cho một ngày trở thành ngày đặc biệt thì trước hết hãy cứ làm những điều đặc biệt mà mẹ. Con chỉ cảm thấy vui vui khi lĩnh lương và thế là hứng chí.......tèn.....ten......tén.....cho ra đời một ngày vui vẻ!!!


Bố nó lấy dao cắt bánh luôn, và tất cả lại được một trận cười vì trong lúc vội vàng quá Huy quên bóc giá của chiến bánh! không chú ý tới vẻ thiếu tự nhiên của nó, mọi người đều chăm chú bóc và lần lượt thích thú trước món quà của mình. không thấy bố đả động gì chuyện buổi chiều, Huy hỏi vẻ tình cờ:


- Chiều bố lên trên Cửa Bắc đấy ạ?


Bố vừa lật lật cuốn tiểu thuyết mới vừa nhún vai:


- không, bố chỉ đi qua Phan Đình Phùng có chút việc thôi. Sao hả con?


Huy thấy như có một làn sóng chạy dọc cơ thể. Một cảm giác rất đặc biệt ở giữa sự thích thú, duỗi ra vì hết căng thẳng và sự tiếc nuối vì vừa làm cái gì đó thừa thãi:


- Dạ, không có gì ạ. Con chỉ hỏi vui thôi!....


***


Sau ván cờ vua chơi ở phòng khách với ông anh, Huy đi lên phòng, nó hơi ngạc nhiên khi thấy trên bàn có mẩu giấy nhớ nho nhỏ:


"Mẹ biết chiều nay con không học, mặc dù lớp đúng là có cho nghỉ, lần sau hãy về nói cho bố mẹ, con lớn rồi và bố mẹ tin con. Cách giải quyết của con khi nãy khiến mọi người vui, tuy vậy, chớ lặp lại. Rất cảm ơn con vì lọ nước hoa, dẫu lúc đó đứng ở ngoài cửa hàng mẹ đã muốn chọn lọ màu xanh ở góc trái hơn. Ngủ ngon!"


Huy thấy có một thứ mầm rất lạ đang nảy nở trong tâm hồn nó. Trước, Huy cứ nghĩ mình chưa bao giờ hiểu-hết bố mẹ, nhưng giờ nó biết từ trước tới nay, nó chẳng-hiểu-gì về bố mẹ. Sự thực, bố mẹ rất tuyệt!


Lê Minh

2hi.us