Truyện teen Yêu (Love)

Truyện teen Yêu (Love)

Tác giả: Internet

Truyện teen Yêu (Love)

nhỏ nhen, bẩn tính.
- Cậu….. – Vũ uy phong thần vũ đứng trước câu nói ấy bèn im bặt.
Vũ chỉ im lặng không đáp, cánh tay nắm chặt tay cô, mặt đen lại. Đau quá Dương la lên:
- Á. Đau quá. Cậu..cậu có buông ra không? Cậu là đồ súc sinh sao? Còn biết dùng vó hại người nữa.
Vũ mặt đen như đít nồi, buông tay Dương ra. Anh mà còn đôi co với cô thì chỉ càng gây sự thu hút. Cô vừa xoa tay vừa nhìn xung quanh. Đúng là xấu hổ mà. Ủa, sao mọi người đều nhìn cô hết vậy. Mặt cô có dính gì sao. Dương không hiểu chuyện gì nên cứ ngơ ngác nhìn mọi người :
- E hèm! – Vũ giả vờ ho.
Ngay lập tức những con mắt ấy trở về vị trí ban đầu, chăm chú nghe giảng. Dương đáng thương, hết nhìn bạn lại nhìn Vũ mà chẳng hiểu gì. Thôi kệ vậy. Cô lẩm bẩm một mình. Im lặng được một lúc, thấy hơi khó chịu vì không được nói chuyện với ai, dù sao cũng gọi là “quen biết” sơ sơ với tên biến thái này, thôi thì “nơi đất khách quê người” cứ nói chuyện trước đã. Dù sao cũng là đồng hương mà. Nghĩ vậy cô lại quay sang bên Vũ. Thấy anh đang đọc truyện tranh cô lên tiếng:
- Cậu không học à?
- …
- Không sợ cô mắng sao?
- …
- Bài hôm nay rất quan trọng đó
- Vẫn học – phẫn uất, Vũ phun ra 2 chữ
- Ầy, nói xạo kìa! Cậu đang đọc truyện tranh mà.
Vũ quay sang nhìn cô với một ánh mắt sắc lạnh. Dương cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nuốt nước bọt, cô nói
- Shut up! I khow(Câm miệng! tôi biết)
   
Chương 3: Thần Xui Mà Đã Bám Đuổi, Đảm Bảo Cả Đời Chẳng Buông.
Sáng sớm ngày thứ 4. Cô vẫn còn

đang ôm chiếc gối yêu dấu ngủ nướng thì nghe thấy có tiếng người hét lớn:
- Dậy, dậy mau lên!
- Còn sớm mà! – Cô đáp với giọng uể oải mà chẳng thèm nhúc nhích.
- Dậy đi! – Người đó càng hét lớn hơn.
Cô khó chịu nhăn mày mơ màng ngồi dậy, mắt chỉ mở he hé rồi nhắm vào. Nhận ra người vừa rồi là ai, cô nói với cái giọng của một người ngái ngủ:
- Hoàng Anh, mày có im ngay đi không, hét gì mà hét, mày có muốn lấy rổ đựng răng không hả? Ai cho mày vào phòng tao, để yên tao ngủ!
Nói rồi cô lại ngã xuống giường chùm chăn ngủ tiếp. Bên kia, Hoàng Anh thấy bà chị heo lười của mình không có biểu hiện gì muốn dậy, Hoàng Anh nhanh trí nói tiếp với giọng cực kì nguy hiểm:
- Chị có dậy không thì bảo, mẹ bảo em vào gọi chị đấy, mẹ đi chợ sớm rồi, mẹ bảo chị mà không chịu dậy thì cứ mang hết công phu ra mà luyện. Hay là …. – Cậu cười nham hiểm
- Tao dậy đây, lắm mồm.
Cô hét lên rồi uể oải đứng dậy, lững thững đi vào nhà vệ sinh. Cô biết, thằng em quỷ sứ này mà đã nhận được lệnh của Đại Đại Đại Má Mì phu nhân thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cô mà còn giở tính “mèo lười” e rằng chỉ có cô chịu thiệt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thấy thằng em trai trời đánh đã rời phòng từ lúc nào. Vơ lấy cái đồng hồ. 6 giờ.
- Ối Giời Ơi! – Cô hét như lợn bị chọc tiết
Cô không tin vào mắt mình. Còn sớm thế này mà đã đánh thức cô dậy, dám troll cô sao? Cô nói “lần này thì mày chết chắc rồi, Hoàng Anh, liệu mà chốn đi”. Cô xắn ống tay áo định kiếm thằng em để … tính sổ. Nhưng, bất chợt, cô lại nghĩ. Mà thôi kệ, đi học sớm một hôm xem sao. Nghĩ sao làm vậy, cô lập tức đi lấy đồng phục và soạn sách. Gần nửa tiếng sau, cô đã xuống dưới nhà. Dắt xe ra cổng, trước khi đi, cô còn ném vào nhà một câu
- Thằng oắt con, về nhà ta xử lí mi sau, liệu mà tìm cách trốn đi.
Nói xong cô nhanh chóng tiến tới trường. Thời tiết sang thu thật mát, sángsớm mà gió đã lồng lộng thổi. Hàng cây ven đường cứ lần lượt, lần lượt trôi qua. Những tán lá đã bắt đầu đổi màu. Cũng phải thôi, chẳng mấy chốc là đến mùa lá rụng rồi mà. Đằng xa là một vườn cây trồng rất nhiều hoa lan. Trên thảm cỏ xanh mơn mởn, những bông hoa màu tím nhạt điểm xuyết, giống như những vì sao rực rỡ mọc trong đêm tối. Trời xanh trong, gió nhẹ thổi, cao hứng, cô đi chậm lại và cất lên giọng ca không mấy triển vọng của mình mà hát một bài.
Đang định lên giọng thì “bụp” – một âm thanh cực kì “vui tai” vang lên. Cô mặt tối xầm lại, ai oán nhìn xuống chiếc bánh xe sau đang dần xị xuống. Chắc là lại cán vào đinh nên bục xăm xe rồi. Cô nghĩ rồi bực tức nói:
- Chết tiệt thật.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. 7 giờ 15 phút. Ui cha má ơi, không phải chứ, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp rồi sao. Quạ quạ, quạ đang bay thành từng đàn trên đầu cô. Chẳng lẽ lại tới muộn. Không, không được, nếu có cô chủ nhiệm bản chất “hiền lành”, giữ nguyên thái độ hôm qua thì không sao, chẳng may vớ phải “bà la sát” trá hình thì có mà mình thành cám. Hơn nữa mới nhập học mà đã tới muộn thì còn ra thể thống gì nữa, kiểu gì cô cũng bị tên yêu nghiệt ấy chế giễu cho mà xem. Nghĩ cách, nghĩ cách đi nào. Nhưng… đây là đoạn đường tắt mà, làm gì có quán sửa xe nào. Hic, cũng tại cái tội lười, ham hố đi đường tắt cho nhanh, nào ngờ. Cô vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt. Thần xui à, con biết là từ bé tới giờ, ông gắn với con như hình với bóng, nhưng lần này ông tránh xa xa con ra được không? Cô lẩm bẩm
Đúng lúc đó, có một chiếc ô tô chạy vụt qua, tốc độ của chiếc xe quá nhanh khiến cô không thể nhìn thấy là loại xe gì nữa, chỉ thấy tóc bay hết về phía trước. Chiếc xe cứ như một cơn gió, thoảng qua hư vô, hờ hững, như có như không. Nhưng, chừng 30 giây sau, chiếc xe ấy lùi lại, chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn ngay chỗ cô đang đứng. Sau khi nhìn một hồi, cô ồ lên kinh ngạc trong lòng. Ồ, kinh thật, đây chẳng phải dòng xe Bugatti Veyron Super Sport[1] sao? Màu trắng đen đơn giản mà sang trọng, thật là đẹp nha. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là mẫu siêu xe đắt nhất thế giới với giá trên trời 2,6 triệu USD. Haizzz, nhà giàu có khác . Ơ mà cô đang nghĩ cái quái gì đây nhỉ? Ây da, xem ra việc thằng em trai suốt ngày lải nhải về siêu xe thể thao đã “tiêm” vào đầu cô không ít thông tin rồi, nhưng việc đó cũng giúp ích cho cô đấy chứ. Ít ra cô cũng biết được đó là xe gì. Cô nghĩ rồi nhún vai mỉm cười. Ồ, khoan đã, chiếc xe đó đỗ lại làm gì ta? Lại đỗ ngay chỗ cô đứng, lẽ nào hỏi đường?
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa chiếc xe đắt giá bật mở. Một chàng trai tầm 20 tuổi bảnh bao với mái tóc để dài theo kiểu Hàn Quốc, làn da trắng như con gái bước ra. Quả thực là rất khôi ngô tuấn tú, như một hotboy thực thụ vậy. Nếu giả sử các hotboy của K-biz[2] mà tới đây chắc cũng chưa thể thắng cha này về độ đẹp trai mất. Hắn còn diện nguyên một cây trắng từ trên xuống dưới nữa, trông chẳng khác nào một bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích cả. Cậu ta nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng rồi nói.
- Chào em!
- Ơ hơ….à….chào… có chuyện gì vậy? À mà tôi có quen anh không?
- Ừ, em gặp anh một lần rồi, em có nhớ hôm qua tông phải ai ngoài cổng trường không?
Não của cô bắt đầu căng ra, một bên thùy bắt đầu tua lại từng mảng kí ức. Hôm qua….cổng trường…tông xe….
- A, thì ra là anh. Vậy có chuyện gì không, hì? Đừng nói là anh bắt đền tôi đấy nhé, tôi thấy anh cũng không bị làm sao mà, tôi cũng đã….
- Không, anh không có ý bắt đền em. Hình như xe em bị hỏng phải không? Em cần đến trường A à? – Hắn ta nhảy vào họng cô ngồi chễm chệ
Phù! Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị bắt đền. Ồ, nhưng sao hắn biết mình tới trường A, lại biết hỏng xe? Chẳng lẽ cha này theo dõi mình, Cô nhíu mày hỏi lại
- Sao anh biết?
Hắn ta nhăn nhở cười trả lời lại:
- Em không đùa đấy chứ? Trên áo em có phù hiệu trường nên suy ra em là học sinh trường A, hôm nay là thứ tư, chẳng phải ngày nghỉ gì nên chắc chắn là em muốn tới trường. Còn việc xe hỏng thì …. xe em đang nằm lăn lóc ở kia kìa.
Cô nhìn theo ngón tay hắn chỉ thì thấy chiếc xe của mình đang nằm lăn lóc thật. Cô gãi đầu cười trừ, hai má đỏ lên tỏ vẻ ngượng ngùng:
- À, em có muốn đi nhờ không? Anh cũng có chút việc phải ghé qua trường em đó. Nhanh lên nào, chỉ còn hơn 10 phút thôi là vào lớp rồi – Hắn liếc chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói
Dương vẫn không đáp lại. Cô nghĩ. Sao hắn lại tốt với cô quá vậy? Chẳng lẽ anh ta có ý định xấu với cô? Định giở trò đồi bại sao? Hay bắt cóc bán sang Trung Quốc? Không thể nào, trông anh ta đàng hoàng vậy mà, nhìn cái xe là biết giàu sụ rồi. Có khi nào chỉ là “giữa đường thấy sự bất bình chẳng tha”? Có khi nào hôm nay thần may mắn lại mỉm cười với cô không? Sáng nay ra đường cô gặp ai nhỉ, có khi mai phải nhờ người ta trực sẵn ở cổng tiễn cô đi học mất…
- Em có đi không đây? Nếu anh nhớ không nhầm thì trường A khét tiếng với nội quy nghiêm nha, học sinh đi học muộn sẽ bị phạt nhổ cỏ nguyên tiết đầu này, trừ hạnh kiểm cả tháng này, lưu tên vào sổ đen này. Bị lưu tên là đồng nghĩa với việc “lưu danh sử sách” đó em. – Thấy cô không trả lời, anh bèn lên tiếng. – Này! Em gì đó ơi!
Hắn ta vừa gọi

vừa lấy tay khua khua trước mặt cô. Dương chẳng buồn để ý. Trong lòng cô đang gào lên. Wtf? Nhổ cỏ? Trừ hạnh kiểm? Lưu tên. Trời ơi, đó có phải địa ngục không vậy trời. Nghĩ tới đã rùng mình. Nếu vậy chẳng phải công sức 10 năm đèn sách không mắc dù chỉ là một lỗi nhỏ nào của cô đều bị đổ sông đổ biển rồi sao? Không được. Nghĩ vậy cô nói:
- Vậy được. Phiền anh…. À, khoan đã, còn xe của tôi thì sao?
- Ồ, anh quên mất. Đợi anh một chút nhé!
Nói rồi hắn rút chiếc smartphone láng cóng ra gọi cho ai đó. Cô nghe câu được câu mất. Câu cuối có lẽ là “Được rồi. Cậu nhanh lên nhé. Nếu có truyện gì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn”
- Em lên xe đi!
- Anh gọi cho ai vậy? – Sau khi bước vào xe cô hỏi.
- À. Anh gọi cho tài xế tới mang xe của em đi sửa thôi.
- Ồ… Nhưng sao anh lại đi đường này? Anh có chuyện gì ở trường tôi vậy?
- Anh ôn lại kỉ niệm chút thôi. Lúc trước anh cũng hay điđoạn đường này đi học. Không ngờ sau vài năm mà khung cảnh thay đổi nhiều quá. Tình cờ gặp em nên anh muốn giúp một chút. Cũng giống như sư huynh tiền bối giúp đỡ hậu bối ấy mà
Dương ồ lên một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Nhưng cơ thể của anh ta cứ gần dần rồi gần dần. Lẽ nào….
- ….Á….Anh làm gì vậy hả?……..Tên biến thái………Á…………
Dương hét kinh thiên động địa và lấy tay đấm bùm bụp vào lưng Hoàng Văn. Tất nhiên là chẳng nhẹ nhàng gì.
- Em hét gì vậy? Anh chỉ đeo dây an toàn cho em thôi mà. – Thấy cô hét, anh vội vàng lấy tay che miệng cô lại rồi giải thích.
- Haizzz…Vậy mà tôi tưởng… – “anh định giở trò đồi bại” – tất nhiên là lời này chẳng thể nói ra, nuốt nước bọt, cô khiêm nhường nói - Xin lỗi anh.
- Em dễ thương quá. – Anh nháy mắt tinh nghịch với cô.
Nói xong anh khởi động máy rồi đi luôn. Do lúc đầu không quen nên khi anh bắt đầu đi cô bị bật người ra ghế. Mặt cô đã dần đỏ lên. Cha này kì ghê, bị mình ra sức … tấn công thế mà chỉ cười. Mà mình đánh có nhẹ gì đâu, chắc đau lắm mà không dám nói. Cô nghĩ rồi lại quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người cứ thế im lặng tới trường.

[1]Bugatti Veyron Super Sport là một dòng xe thể thao của hãng Bugatti. Đây là loại xe hot và đắt nhất năm 2013. Siêu xe được trang bị động cơ tăng áp tuabin 8.0 lít W16 công suất cực đại 1200 mã lực, mô-men xoắn cực đại 1500 Nm, là siêu xe tăng tốc nhanh nhất thế giới khi tăng tốc từ 0-100km/h trong 2,2 giây. Phiên bản Super Sport đã phá vỡ kỉ lục thế giới khi đạt tối đa 431km/h và được Guinness công nhận. Tuy nhiên, phiên bản tới tay khách hàng đã được Bugatti giảm xuống 415km/h.
[2] K-biz chỉ nền giải trí Hàn Quốc.
Vì không để ý nên Dương không biết đã tới trường. Có lẽ cô đang suy nghĩ gì đó. Hoàng Văn thấy vậy cũng không muốn làm phiền. Bây giờ anh mới có thể nhìn kĩ cô. Nói thật nhìn cô rất dễ thương.
Cô có một mái tóc dài tự nhiên, đen nhánh. Khác với mốt của các bạn nữ hiện nay, cô chỉ khéo léo buộc đuôi ngựa thật gọn gàng sau gáy. Trông nó bay bay trong gió sớm thật đẹp. Làn da không quá trắng nhưng lại rất mịn màng, cái mũi dọc dừa không to không nhỏ, không quá cao mà cũng không quá thấp, đôi mắt hai mí với một hàng mi dài, lông mày thì đã bị cái mái ngố che khuất, đôi môi đỏ mọng không cần son phấn. Cô mặc đồng phục của trường. Cô gái này mang một vẻ đẹp dịu dàng của người con gái châu Á, người con gái Việt Nam, vẻ đẹp của bông hoa sen thuần khiết. Anh đang thầm nghĩ nếu cô cười thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ xinh lắm. Bất giác anh cười một mình như tên ngốc. Cùng lúc đó, như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô sửng sốt khi biết mình đã tới trường:
- Oái! Đã tới trường rồi sao? Cảm ơn anh. Gặp lại tôi sẽ báo đáp.
- Khoan đã… Em học lớp nào?
- 11A1. Lớp chọn đầu Toán khối 11
- Vậy à. Trước kia anh cũng từng…. Mà thôi em vào lớp học đi.
Nói tạm biệt xong cô đeo cặp và đi thẳng vào trường luôn. Công nhận trường này khác hẳn trường cô học năm lớp 10. Có quy củ hơn hẳn. Giờ mới 7 giờ 25 phút mà các học sinh đã hối hả về lớp mình để chuẩn bị truy bài. Nếu là trường cũ thì truy bài xong, cô giáo vào lớp rồi có khi học sinh vẫn đi lởn vởn. Mà cũng phải thôi, trường điểm cơ mà, so sánh chi cho hoài công. Cô nhún vai mỉm cười rồi tung tăng bước vào lớp mình.
***
Mười hai giờ trưa. Tiếng trống báo hết tiết vang lên. Dương thu dọn sách vở, đồ đạc khoác ba lô ra về. Haizzz, lịch hôm nay là gì nhỉ. Ồ, nhớ ra rồi, hôm nay cô còn phải qua phòng trọ xem có thiếu hay bừa bộn gì không để còn dọn vào ở luôn. Đồ đạc, vali, sách vở chắc bố cô đã chuyển tới rồi. Công nhận bố mình thật chu đáo. Con gái chuyển trường thì mua xe cho này, thuê phòng trọ cho này, giờ còn chuyển đồ nữa. Cô thầm nghĩ.
Tung tăng ra tới cổng, cô sực nhớ ra sáng nay không phải cô dùng xe căng hải mà là có đi xe. Cô thầm trách mình ngốc. Sao lại tin lời tên lạ mặt đó, tên người ta còn chẳng biết? Dù nghĩ như vậy nhưng theo quán tính, cô vẫn chạy ra chỗ xe hỏng ban sáng. Có quỷ mới tin chiếc xe vẫn còn ở đó. Nhưng lỡ đâu….Ồ. Trống trơn rồi, lần này thì mất thật rồi. Biết nói sao với bố đây? Tiền chục triệu đấy chứ ít à. Hơn nữa, chẳng lẽ bây giờ cô phải cuốc bộ hơn 2km về nhà trọ sao? Trời thì nắng như thiêu như đốt thế này. Bất lực, mệt nữa, cô ngồi thụp xuống đường và….khóc như mưa. Một lúc sau…
- Này! Lau đi.
Dương ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn thì thấy trước mặt mình là một chiếc khăn mùi xoa nam, được gấp vuông vắn. Cô thầm nghĩ. Thời này còn có người dùng khăn mùi xoa nữa à? Và người cầm nó là:
- Yêu nghiệt!
Nhìn thấy cô như vậy, anh nhăn mày nói:
- Tôi ghét con gái khóc. Lau đi.
Cô lau nước mắt nói trong tiếng nấc:
- Mất…mất xe rồi.
- Đầu đất chạy bằng pin như cậu không mất mới lạ.
Bị Vũ trêu trọc, Dương không nhịn được lại giơ vuốt hét:
- Này…! Cậu nói gì hả? – Và Dương…hết khóc.
- Có về không?
Vũ chẳng thèm để ý phản ứng của cô mà hỏi luôn một câu khiến cái đầu của cô vốn đang bị chuyện mất xe làm rối trí lăn đùng ra đình công. Cô ngơ ngác hỏi lại:
- Hả?
- Cậu muốn cuốc bộ về tôi cũng không cản đâu.
- Cảm ơn.
Dương lên xe nhưng vẫn còn sụt sịt. Vũ hỏi cô địa chỉ nhà rồi im lặng đạp xe đưa cô về nhà. Bỗng cô cảm thấy có cái gì đó vui vui. Não cô bất chợt tua lại một kỉ niệm hồi cuối lớp 3. Vũ vẫn là Vũ. Ở lớp nghe bạn bè nói cô không tin Vũ đã thay đổi. Trước kia anh không phải con người lạnh lùng như vậy. Trước kia, anh là một con người có vẻ ngoài khá là lạnh lùng, nhưng thực ra anh chỉ hơi trầm tính, ít nói so với các bạn. Ngoài lạnh trong ấm, phải hiểu được thì mới thấy anh là một con người khá sâu sắc. Trước kia, trước kia. Đúng rồi, trước kia cô và anh có rất nhiều kỉ niệm. Buột miệng cô hát vài câu
- Này! – Vũ lên tiếng
- Gì? – Dương im lặng. Hình như vừa rồi cô hát hơi quá lố thì phải. Mọi người bên đường đều chú ý tới giọng ca “oanh vàng” của cô.
- Cậu không biết xấu hổ à? Giọng hát của cậu… dở ẹc. Đừng làm tôi mất mặt. Hơn nữa cậu còn nặng hơn quả chuông hỏng ý. Sao không tự lăn về nhà đi.
Hắn ta dám đề cập tới vấn đề cân nặng – vấn đề cực kì nhạy cảm của con gái. Cái này là sỉ nhục + sỉ nhục. Mà hơn nữa, thân hình cô đâu có đến nỗinào. Tên này hẳn chán sống rồi. Nghĩ vậy cô ngoạc miệng hét to hết cỡ
- Cái gì? Tôi có 42kg đấy.
- Tôi

tưởng hơn tạ chứ. – Vũ tỉnh bơ trả lời lại.
- Cái gì? Cậu….cậu…cậu đi chết đi.
Vũ khẽ nhếch mép mỉm cười, một đường cong tuyệt mỹ. Lâu lắm rồi anh không được tranh luận với ai như vậy. Cuộc sống khi con người ta lớn lên thật là khác. Cái gì, hành động nào cũng phải xào đi nấu lại trong não nhiều lần rồi mới dám thốt nên lời. Ta không thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Nhưng đối với cô, anh luôn cảm thấy rất thoải mái. Có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái bộc lộ, giống như một người bạn tri kỉ vậy. Dù đôi khi cô có hơi ngốc ngếch hay nói đúng hơn là hơi … đần, nhưng nói mọi thứ với cô vẫn là thoải mái nhất. Hơn nữa cái cảm giác khi chọc cô tức giận thật sự rất vui.
- Đúng là…Vừa đèo được người ta một đoạn đã so đo tính toán. Cậu vẫn nhỏ mọn như trước. – Cô lầm bẩm
- Xuống đi.
- Hả? Tôi mới chỉ nói như thế mà cậu định cho tôi cuốc bộ hả. Con trai là không nên nhỏ nhen như vậy, cậu mà như vậy thì tôi thực sự lo cho tương lai của cậu. Chẹp chẹp, ai mà dám lấy cậu đây… – Cô bắt đầu huyên thuyên
- Gì? Cậu nói gì đó? Tới nơi rồi mà. – Anh nhảy vào mồm cô nói.
- …..*á khẩu* – mấy giây sau – Hì hì, không có gì, cảm ơn cậu.
Dương xuống xe, cô lục ba lô tìm chìa khoá mở cửa. Cửa mở xong, khi cô định quay lại tạm biệt yêu nghiệt rồi vào nhà thì….
- Này! Này! Cậu làm gì vậy hả? – Cô thét lên
- Vào nhà
- Đây là nhà tôi. Sao cậu vào nhà tôi chứ?
- Ăn cơm.
- Cái gì?
- Tôi đèo cậu về. Cậu không báo đáp tôi gì sao?
Nói rồi Vũ vào nhà, ngồi chễm trệ trên ghế sôfa ngoài phòng khách. Hai chân gác lên bàn. Phong thái chẳng khác nào một ông chủ lớn.
- Hừ…Đồ làm phách.
Dương quăng cặp vào mặt Vũ rồi ngoan ngoãn vào bếp. Với Tam đẳng Huyền đai Karate, cái cặp không làm khó được cậu, cậu nhanh tay bắt lấy, rồi mỉm cười thật tươi. Trong lúc đó, có lẽ cô đang nấu ăn. Vũ chỉ nghe thấy tiếng động trong bếp nhưng không biết cô nấu gì. Độ mươi phút sau, cô mang một cái nồi nhỏ vẫn bốc khói nghi ngút ra ngoài. Cô hất hàm nói:
- Này! Ăn đi.
Dương vứt cái nồi kêu “bịch” một tiếng xuống bàn. Vũ cau mày nhìn cái nồi bị vứt chỏng trơ giữa bàn rồi hỏi:
- Bát? – Anh hỏi
- Không có.
- Cái gì đây?
- Mì.
Vậy là Vũ ăn mì do Dương nấu. Nhưng vừa cho được đũa mì vào miệng thì nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, mặt cũng đỏ lên nhanh chóng. Trên đời có thể loại mì này sao? Vũ mặt đen như đít nồi nhìn ai kia đang cười nhăn nhở
- A! Tôi quên. Lúc nãy cho ớt hơi quá tay. Cậu ăn ngon miệng
Nói rồi, Dương quay lưng cút thẳng lên tầng hai. Nhưng vừa đi được một đoạn thì nhớ ra mình quên đồ. Cô liền chạy hai bước một xuống cầu thang. Nhưng may mắn lần này không “được” hôn mẹ đất nữa. Thì ra là cô chạy ra phòng khách lấy ba lô. Cô lấy từ ba lô một cuốn sổ tay. Có lẽ để khi tham quan nhà có thiếu gì còn có cái ghi vào rồi bổ sung sau. Thăm quan một lượt, căn nhà cũng không nhỏ lắm, ngoài vẻ trang nhã bên ngoài ban công còn trồng hoa tươi, không khí trong nhà trở nên dịu đi rất nhiều. Xem ra bố cô đã chuẩn bị hết rồi, đầy đủ và tiện nghi cực kì. Có lẽ cô chỉ cần sắm thêm một chút đồ gia dụng thôi. Cô đi ra ngoài phòng khách thì thấy tên yêu nghiệt đã ăn xong nhưng không chịu rửa xoong nồi gì hết
- Này, tôi đã nấu cho cậu ăn rồi sao cậu không rửa hả?
- Tôi về đây. – Nói rồi anh khoác cặp ra cửa
- Này ….. này…… Tên biến thái, lúc đuổi thì không đi, lúc không đuổi thì lại… – Dương gọi với theo không được thì bắt đầu lẩm bẩm.
- À. Mai tôi sẽ đón cậu. – Cậu ngó đầu vào
- Ơ. Cậu ở kí túc xá mà. – Cô giật mình nhưng vẫn đáp
Lần này thì Hàn Vũ đi thật. Cô mang xoong đi rửa rồi lên phòng mình. Cô định đi ngủ một chút rồi chiều đi mua những đồ còn thiếu. Thực ra mà nói, căn nhà này cũng không hẳn là nhà trọ. Đây là nhà cô chú ruột của Dương. Chú ấy là em trai của bố. Hiện tại họ đang sống bên Anh nên căn nhà nhỏ này bỏ trống. Vì vậy, khi biết cô lên đây học, họ đã gửi chìa khóa cho bố cô. Bố cô là người thẳng tính, nên đã đưa cho họ một số tiền coi như tiền trọ. Cô chú biết tính bố nên cũng không tiện từ chối. Và như các bạn đã thấy, bố mẹ cô chuẩn bị cực kì chu đáo. Phải chăng họ muốn cô sống tự lập nhưng lại giúp đỡ bước đầu vì sợ cô còn bỡ ngỡ?
***
Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang, không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo từng người. Dương mơ màng tỉnh dậy. Cô mắt nhắm mắt mở vơ lấy cái đồng hồ.
- Oái! Đã hai giờ rồi sao?
Cô thức dậy rồi đi rửa mặt. Xong đâu đó cô mặc quần áo rồi đi bộ ra mấy của hàng gia dụng, siêu thị gần nhà, tiện thể ăn cơm tối luôn. Sau một hồi lựa chọn cô vác một đống đồ về nhà. Ngoài thức ăn tươi sống mua ngoài siêu thị có thể dùng cho nguyên một tuần, cô có mua thêm ít bát, đũa, rổ giá…. Sau khi sắp xếp chúng gọn gàng vào bếp, Dương khóa cửa rồi lên phòng học bài.
   
Chương 4: Chương 04
Sáng hôm sau, cô đang mơ màng trong giấc mộng thì……
- Dương! Dậy mau.
- Mẹ à! Vẫn sớm mà. Để con ngủ thêm chút nữa đi.
- Mẹ nào? Nguyễn Hoàng Dương. Cậu có dậy không thì bảo?
Hàn Vũ vừa nói vừa kéo chiếc chăn mỏng của cô.
- Hả?
- Cậu đúng là do lợn nuôi. Suốt ngày ngủ như lợn. Dậy đi. – Anh nhăn mày nói.
- Sao…..sao cậu lại ở trong phòng tôi? – Cô giật mình nên chỉ lắp bắp đáp mà không đôi co việc anh chế giễu cô như mọi ngày.
Cô mặt đỏ như cua luộc kéo lại chiếc chăn ấy. Mà có lẽ, ở trong trường hợp của cô, không đỏ mặt chỉ có thể là mặt dày. Cô đang mặc nguyên một bộ pijama màu hồng có in hình Hello Kitty cực kỳ “rực rỡ”. Thì ra sau khi suy nghĩ lung tung, cô đã ngủ thiếp đi mất. Không biết tại sao đang ở bàn học mà cô lại leo được lên giường ngủ. Vũ cũng kịp nhìn thấy chiếc áo ấy. Anh mỉm cười trêu trọc.
- Bộ đồ đẹp thật.
Mặt Dương thì khỏi phải nói, đỏ như gấc, á khẩu luôn. Thấy vậy Vũ cũng không muốn trêu cô nữa. Anh nói:
- Không đi học à?
Cô á một tiếng rồi quấn luôn lấy chăn, chạy ra tủ lấy quần áo và vào “cố thủ” trong WC luôn. Vũ nhìn theo cô mà khoé môi bất chợt cong lên. Mắt anh quét khắp phòng, than ôi, con gái gì đâu mà bừa bộn khủngkhiếp, sách vở vứt lung tung hết cả, có lẽ sách vở ngày hôm nay còn chưa soạn. Nghĩ rồi anh tiến tới bàn học soạn sách giúp cô. Vừa thay đồ cô vừa nói vọng ra:
- Sao cậu lại vào được phòng tôi vậy?
Vũ không trả lời mà nhớ lại lúc cô lên trên tầng hai. Sau khi cố nuốt món mì mà thực ra anh cũng không biết có phải mì hay không của cô, anh định mở sách ra đọc thì thấy… chùm chìa khóa cô làm rớt ở ghế sôfa. Lúc đầu anh định mang lên trả, nhưng nghĩ tới bản chất “mèo lười” của cô, anh liền lấy một chiếc rồi đeo vào chùm chìa khóa của mình, đề phòng khi cô cứng đầu cố tình ngủ dậy muộn mà “cố thủ” trong phòng. Và sáng nay quả là có hiệu nghiệm. Sau khi đứng ngoài gọi rát cả cổ họng mà không nhận được bất cứ một tín hiệu phản hồi nào, anh đành lấy chìa khoá mở cửa. Vậy mới có màn anh đánh thức cô dậy này.
- Này! Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
Cô đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Cô nói với anh nhưng không thấy anh phản ứng gì, lại thỉnh thoảng bật cười ngây ngốc nên lên tiếng. Vũ thoáng giật mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu, đưa cho cô chiếc balo đã soạn sách xong, anh lên tiếng trêu trọc cô:
-

Cậu là con gái gì mà bừa bộn vậy? À, cậu có phải người không? Sao đi không có tiếng động gì hết vậy?
- Ai bảo vậy? Cậu mải nghĩ tới cô nào nên đâu có để ý tới tôi đâu. Làm tôi độc thoại nãy giờ đó chứ.
- Sao không nói gì hết vậy? Đúng quá à?
- Cậu ghen à?
Vũ im lặng nửa ngày mới thốt ra ba chữ. Kết quả làm Dương nghe thấy liền hoảng hồn tuôn luôn một tràng:
- What the f*ck? Sáng cậu uống nhầm thuốc à, hay vẫn chưa tỉnh ngủ? Có mơ thì cũng thực tế chút đi chứ.
- Thôi, có đi học không thì bảo?
- Được rồi! Cậu xuống nhà đi. Tôi sẽ xuống ngay đây.
- Ừ. Nhanh lên. Không thì cuốc bộ.
- Biết rồi. Nhỏ nhen.
Vũ vừa xuống tới nhà được một xíu thì cô cũng xuống.
- Nhanh vậy.
- Cậu nói vậy mà. Đi thôi
Vậy là Vũ đèo cô tới trường. Buổi sáng đầu thu, sương mù vẫn còn giăng mắc. Mọi người qua lại chỉ nhìn thấy cái bóng mờ ảo của nhau. Đi được một đoạn, anh nói:
- Ngày mai cậu sẽ phải đèo tôi.
- Cái gì? Cậu là đồ mỏ nhọn à nhầm nhỏ mọn. Mới đèo được có 2,3 lần mà đã kì kèo này nọ. Hơn nữa một đứa con trai tuy không cao to đen hôi nhưng cũng được 1m80, nặng 60kg gì đấy lại bắt một đứa con gái cao 1m63, nặng 42kg đèo mình là sao? Cậu không có chút galant hay menly nào sao? Cậu không sợ bị người ta nói à? Da mặt cậu dày bao nhiêu vậy?………..bla……..bla……………
Két… “bốp”… Vũ phanh ngay xe lại. Trên mặt đường còn hằn rõ vết bánh xe. Do bất ngờ, đầu Dương va chạm khá mạnh với lưng Vũ, cô ôm đầu nhăn nhó hét lên:
- Ui da. Đau quá. Cậu điên à, tự dưng dừng lại như thế làm gì, vỡ đầu người ta rồi. Hừ…..
- Im ngay. – Anh quát
Dương lập tức im lặng. Vũ nói tiếp:
- Lần này là nhẹ đấy. Lần sau mà lắm chuyện thì đừng trách.
- Xì……. – Mặt cô xị ra như bánh đa nhúng nước.
Vũ thấy vậy thì suýt nữa thì phì cười. Kì thật, lần nào cô bày ra gương mặt ấy là anh không thể nào nói thêm hay giận thêm được nữa. Anh thở dài rồi nói:
- Haizzz. Chuyện lúc nãy………. tôi đùa thôi.
- Thật hả? Hì…. hì…vậy mà làm tôi tưởng thật chứ. – Dương lập tức vui vẻ trở lại, chỉ còn thiếu nước chưa chạy ra ôm chân anh và vẫy đuôi thôi
- Đúng là… – Anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô rồi lại đạp xe đi tiếp.
- Hừ…tôi đâu còn là con nít. – Nói vậy nhưng cô vẫn toe toét cười.
Hai người tiếp tục đi tới trường. Sương sớm đã tan được phân nửa, nhờ đó cô nhanh chóng nhận ra khung cảnh xung quanh hình như….hơi vắng. Chỉ có mấy cái ô tô tải và mô tô của mấy người lái buôn. Chắc họ tới chợ đầu mối lấy hàng sớm. Nhưng sao lại vắng vậy?
- Này! – Cô vỗ vỗ vào vai anh.
- Gì? – Anh vẫn tiếp tục đạp xe.
- Mấy giờ rồi? – Cô hỏi
- 6 giờ kém 15 phút – Vũ lơ đẵng trả lời
- Cái gì? Cậu…….cậu………. – Cô không thể tin nổi vào tai mình
- Cậu tới trường để ăn cướp hả? – Sau mấy giây trấn tĩnh cô hét lên.
- Tai tôi không điếc. Cậu không cần hét. Mà cậu là người hay mèo vậy?
- Hả? – Các dây thần kinh của cô lại đơ rồi
- Cậu ngủ mãi không chán à?
- Ừ – Cô lơ đễnh trả lời
Vũ không nói mà bật cười. Cô nhóc này, vẫn ngốc như vậy. Một lúc sau, Dương mới hiểu ra. Cô hét lên:
- Á……. Cậu dám xỏ xiên tôi hả?
Vừa nói cô liền lấy tay đấm vào lưng Vũ, sau khi đấm mỏi tay cô hỏi
- Tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu vào được phòng tôi.
- Vì có một con mèo quên không khóa cửa chứ sao?
- Á! Thật hả? Chết thật! May mà không sao. Lỡ mà hôm qua có trộm thì sao nhỉ? Chậc chậc. Chắc tôi tiêu đời rồi. Cậu nói xem có phải hắn ta sẽ giết tôi rồi cho vào bao tải. Sau đó vứt tôi vào thùng rác rồi vào nhà ăn trộm hết đồ không? Mấy phim trên TV toàn vậy mà. Hay là………Bla….bla ….Tối nay phải kiểm tra lại mới được. – Sau một hồi suy diễn lung tung cô chốt lại một câu
- Ngốc!
- Hả? Cậu nói gì?
Đáp lại câu hỏi của cô, Vũ chỉ nói một câu “không có gì” rồi im lặng đạp xe. Dương cô nào có thể biết rằng ai đó đang phải nhịn cười tới mức nội thương. Chiếc xe lại lăn bánh đều đều, đến một con dốc nhỏ, Vũ lại nghĩ ra chiêu trò trêu trọc cô. Anh lên tiếng:
- Mà cậu ngồi gần lại đi.
- Gì cơ? – Dương sau một hồi ngây ngốc, hai má bất chợt ửng hồng nhỏ nhẹ đáp – Cậu có ý gì với tôi à?
- Cậu đùa à? Tôi bảo cậu ngồi gần lại vì tới dốc tôi sợ xe bềnh càng thôi mà.
Sau một hồi giả ngây, Vũ đáp đúng như những ý nghĩ ban đầu. Sau xe, đầu cô đã bốc khói. Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, không mở miệng thì thôi, mở miệng ra là chẳng có gì tốt đẹp. Sao hắn cứ phải
2hi.us