Truyện teen  Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Truyện teen Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Tác giả: Internet

Truyện teen Yêu Anh Trong Từng Phút Giây




THÔNG BÁO:
Sau mấy tháng chờ đợi, sửa sửa viết viết, cuối cùng Mều cũng nhận được câu trả lời từ đơn vị phát hành. Đại gia đình Yêu???(Love) ơi, họ đồng ý in rồi ạ, từ giờ cả nhà gọi nó là Yêu anh trong từng phút giây nhé. Cả nhà tích tiền chuẩn bị rinh em nó về thôi nhèo.
Cảm ơn đại gia đình Đọc Truyện 360 đã cho Mều được như ngày hôm nay nhé. Nếu không có Đọc Truyện 360 cùng các bạn, có lẽ một con bé lang thang trên thế giới mạng mênh mông sẽ không tìm được bến đỗ vững chãi như thế. Các tác giả trẻ khác hãy cố gắng lên nhé, Mều tin các bạn sẽ làm được
Chương 31:
Một tuần sau, Dương đã hoàn toàn bình phục và bắt đầu đi làm trở lại. Đến giờ cơm trưa, Dương ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Trần đại boss, tự dưng nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, thấy đầu mình to hẳn ra. Số chẳng là đêm qua Trần tổng phải gặp đối tác. Khi về tới nhà thì đã khuya,người nồng nặc mùi rượu. Dương phần vì đêm rồi lại bị đánh thức, phần vì đỡ anh ta vào nhà mà muốn gãy xương nên cứ luôn miệng lầm bầm.
Ai ngờ, khi vừa dìu được anh lên phòng thì lại bất ngờ bị anh ôm lấy. Dương cảm thấy toàn thân cứng đờ, chưa nói được câu gì thì làn môi nóng bỏng kia đã áp tới. Anh hôn cô. Một nụ hôn thật mãnh liệt. Cô cảm thấy ngạt thở, định há miệng ra để thở thì bất ngờ bị người kia nhanh nhẹn đưa lưỡi vào khuấy động. Cô kinh hãi, toàn thân bủn rủn, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Vậy nên cứ đứng như vậy cho anh hôn. May mà gã nào đó say khướt nên chỉ hôn một hồi lâu rồi lăn ra đất ngủ. Cô căm tức, khóc không ra nước mắt mà vẫn phải giúp anh thay đồ rồi dìu anh lên giường. Đêm hôm qua, kể từ lúc đó, cô còn chẳng thể ngủ nổi.
Tần ngần hồi lâu, Dương vẫn gõ cửa bước vào, nói giọng ậm ừ
-         Trần tổng, cơm của anh có rồi đây.
Trần đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này chứng tỏ Trần đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng. Dương cũng sẽ tự biết thân biết phận mà đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.
Nhưng hôm nay, cô thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy, hình như có liên quan đến tối qua, trong lòng cô thấy lấn cấn không yên. Tuy Trần đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi chả dám đi về phía Đông, sếp muốn làm gì là việc của sếp, hôn một cái cũng chẳng chết ai mà lại là đang say khướt nữa. Biết vậy mà cô vẫn cứ băn khoăn, không khí ngột ngạt trong phòng khiến cô không chịu đựng nổi.
Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Trần đại boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm ức trừng mắt nhìn Trần đại boss đến cả nửa phút, đến khi cô thấy mắt đau nhói, mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng cô đành nhún vai đầu hàng, kéo dài giọng
-         Trần tổng, công việc rất quan trọng, ăn cơm cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể mệt quá.
Dứt lời, chiếc bút trong tay Vũ khựng lại trên giấy, tờ giấy từ nãy đã bị anh vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị đầu bút nhọn khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Thỏ trắng… đang quan tâm tới anh ư? Cô không giận sao? Sự việc đêm qua cũng chẳng phải do anh cố ý. Nếu không do hơi men thì không bao giờ anh thất lễ như vậy. May mà anh còn đủ tỉnh táo để nghĩ ra mưu giả vờ ngủ. Chứ nếu không anh cũng chẳng biết phải xử lí ra sao.
Vũ ngẩng lên nhìn Dương, trong tích tắc cô như bị điện giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí
-         Hôm nay tôi nấu món gà kho sả và canh sườn nấu nấm. Anh ăn đi cho nóng.
Nói xong, Dương chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Trần đại boss ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi anh nhướn lên thành một nụ cười ngọt ngào. Không ngờ cô chẳng nề hà chuyện cũ mà vẫn nấu bữa trưa cho anh. Bữa trưa đó Trần đại boss thấy ngon lành khó tả.
Hoàng Dương sau khi chạy ra khỏi phòng của Boss thì bay thẳng vào … WC. Cùng lúc ấy, điện thoại cô báo có tin nhắn. Dương bỏ điện thoại ra xem là ai thì nhận thấy đó là một số máy lạ: “Em ra cổng công ty đi, anh muốn gặp em một lát. Vũ Phong”. Thì ra là Phong Ca, cô nhanh nhẹn nhảy vào phòng làm việc lấy túi xách rồi chạy xuống tầng một.
Tới nơi, Phong ca đã đợi ở đó tự bao giờ. Anh tươi cười mở cửa xe rồi phóng đi. Trần Hàn Vũ đang uống cà phê trong phòng làm việc thì bất giác nhìn thấy. Mặt anh đen lại: “Nguyễn Hoàng Dương! Em được lắm. Rất giỏi!”
***
Thì ra Vũ Phong mời cô đi tập Gofl, tiện thể moi thông tin để lấy lòng Tâm. Dương vì thế mà nhận lời ngay. Chiếc xe đỗ trước cửa sân Gofl, anh đưa chìa khoá cho người bảo vệ rồi cùng cô lên tầng hai. Hai người đi thay đồ rồi vào sân Gofl bắt đầu luyện tập. Cô mặc bộ quần áo thể thao màu trắng nhãn hiệu Adidas, trên đầu đội chiếc mũ màu trắng. Khuôn mặt nõn nà, nụ cười tươi

tắn nở trên môi, đôi mắt long lanh như mặt hồ, cảm giác nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Vũ Phong nhìn cô chăm chăm, hai mắt sáng lên. Anh tự nhủ: “Cô gái này đẹp thánh thiện như vậy, thảo nào Nhị Đệ bảy năm vẫn chẳng thay lòng đổi dạ”. Hai người cứ vậy vừa chơi Gofl vừa trao đổi cho đến hết giờ nghỉ trưa thì Vũ Phong đưa cô về.
Vào giờ làm việc buổi chiều, khi đang ngẩn ngơ nhìn máy tính và lướt facebook, bất chợt có một tin nhắn gửi đến từ Trần tổng
[Trần tổng báo Quan Thoại]: Nửa tiếng sau đến văn phòng tôi một chuyến.
Dương nắm chặt con chuột của máy vi tính, tim gan nhảy lộn tùng phèo, chuyện gì mà quan trọng thế, linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Chuẩn xác, chắc chắn là có vấn đề. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra là nó có liên quan tới việc Phong Ca tìm gặp cô. Chuyện này… Cắn môi, Dương bỗng mong thời gian trôi thật chậm.
Nửa tiếng sau, Dương nhút nhát ngoan ngoãn đứng trước mặt Trần đại boss, nghe một tin kinh thiên động địa. Dương bước vào văn phòng, Vũ đang xoay cây bút bi, trầm tư nói
-         Việc lên sóng bên đài XY, em cần điều chỉnh lại. Tốt nhất là một tuần một hạng mục.
Dương mở to mắt đứng thừ người tại chỗ, hoàn toàn không tiêu hóa nổi lời Vũ nói.
-         Tại sao chứ?
Vũ ngước lên, mím chặt môi nói
-         Gần đây công ti rất bận, tôi sợ điều đó làm ảnh hưởng tới chất lượng báo ra của tòa soạn.
Dương bĩu môi, tỏ ra không vui lắm. Lãnh đạo công ty đúng là không có nhân tính. Khó khăn lắm mình mới có một chỗ đứng kha khá bên đài XY, vậy mà bây giờ lại lấy cớ này nọ để bắt cô hạn chế.
Trần đại boss cái gì cũng tốt, nhưng điểm này là không, quá ngang ngược, quá chủ nghĩa gia trưởng, muốn điều động công tác cũng phải thông báo cho nhân viên trước, bàn bạc với họ, để người ta chuẩn bị tâm lý chứ? Làm thế khác nào xem thường nhân viên? Dương khựng lại một chút, thấy không thể nghĩ xấu ai đó, thế là nghiêm túc nói
-         Trần tổng, tôi nghĩ cách làm này không được khoa học cho lắm, nếu có điều động như thế thì cũng nên nói với tôi một tiếng, để đứng được …
Nghe câu đó, mắt Vũ tối lại
-         Em nghĩ…?
Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, biết Trần đại boss đã nổi giận, nghiếnrăng rồi vẫn gật đầu đáp
-         Tôi mong Trần tổng đồng ý cho tôi nhận hai lĩnh vực, và làm song song cùng lúc. Báo truyền hình là ngành mà tôi ưa thích.
Nói xong, Dương sợ đến mức nhắm tịt cả mắt. Hậu quả việc chọc giận Đại boss thế nào, cô hoàn toàn không nghĩ nổi. Có thể là cắt lương, ăn mì tôm cả tháng, hoặc nặng hơn có thể đuổi việc thẳng cổ, thành người thất nghiệp… Nhưng cái chờ đợi cô lại là một sự tĩnh lặng như chết.
Dương tay túm chặt vạt áo đứng im lặng. Ngoài âm thanh của quạt thông gió của máy điều hòa và hơi thở của Dương, không khí yên tĩnh đến mức ngạt thở. Không nghe thấy Trần đại boss nói gì cả, Dương thắc mắc, cuối cùng hé nửa mắt, thì thấy ánh mắt sắc nhọn của Trần đại boss bắn tới. Chưa kịp nuốt nước bọt, cô đã nghe Vũ lạnh lùng hỏi:
-         Em thích Vũ Phong đúng không?
Nếu bạn bất mãn với một sự sắp xếp nào đó của boss thì sẽ làm sao? Xông thẳng vào văn phòng anh ta làm ầm lên, hay là dùng biện pháp không phối hợp với đồng nghiệp, phớt lờ mọi nhiệm vụ lãnh đạo đề ra? Còn với Dương cách kháng cự là… từ chối mang cơm lên văn phòng cho anh ta
Hôm qua sau khi nghe Trần Hàn Vũ “phun châu nhả ngọc”, cô chưa kịp thanh minh thì đã bị Trần đại boss đuổi ra khỏi văn phòng. Dương rất bất ngờ và tức tối. Trong cơn tức giận cô đã hừng hực khí thế vào phòng thư kí của Trần tổng nói với Ngọc Khuê – thư kí riêng của Trần tổng:
-         Khuê, chị vẫn cảm thấy hơi đau chân, từ ngày mai em sẽ giúp chị mang cơm cho Trần tổng
Nói xong cô quay lưng về phòng mình. Dù biết chuyện này sẽ được chuyển tới tai Trần tổng chẳng sót một chữ nhưng cô đang ức chế và đành dùng cách kháng cự lặng lẽ này.
Trò quái gì thế này! Mình rõ ràng là thành thật, nghiêm túc trò chuyện về việc dung hòa cả hai việc, kết quả bị người ta công kích hướng khác, bảo mình thích Vũ Phong. Cô còn chưa kịp hiểu hết ý tứ câu ấy, chưa phản ứng kịp thì đã bị đuổi ra ngoài. Cô cảm thấy rất phẫn nộ, rất bức xúc.
Ngồi một lát, khi cơn giận đã vơi đi nửa già, cô bỗng thấy hơi hối hận, nghĩ mình làm rất giống trẻ con đang hờn dỗi, phản kháng quá yếu ớt, quá tầm thường. Trước màn hình máy tính, Dương đập đầu vào bàn, thầm kêu réo trong bụng: Đại boss rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy a… Vẫn là câu hỏi khiến người ta cực kỳ thắc mắc: Xét mọi biểu hiện của Vũ, hình như, có lẽ, chắc là… anh có ý với mình. >_
Tuy giả thiết ấy cũng khiến cho Dương kinh ngạc vui mừng, nhưng mọi hành vi bất thường của Vũ không thể không khiến cô suy nghĩ lung tung. Câu nói lúc nãy là sao chứ. Đứng trong vòng bán kính mười dặm cũng ngửi thấy mùi chua. Cô không phải ngốc, khứu giác cũng không vấn đề gì, đương nhiên cũng ngửi ra, nhưng lần này phải dùng lý do gì để giải thích?
Chắc không giống như kiểu tiểu thuyết đam mỹ mà các cô nàng Vy Vy thích xem. Trần đại boss thực ra là tiểu thụ, thích Vũ Phong nên không phải anh ghen với Vũ Phong, mà là ghen với mình? Dương nghĩ được một nửa đã thấy da gà nổi hết lên. Ôi… xem ra cô nên bớt chơi với Vy Vy thôi, quả thực công phu Vy Vy quá thâm hậu, mới mấy ngày mà đã khiến cô suy nghĩ bậy bạ.
***
Trưa hôm sau, Dương đang uống cà phê, nhìn hình cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa in trên cốc, cô mỉm cười rạng rỡ. Cùng lúc ấy không biết em Khuê ở đâu nhảy ra đánh tan hết những hình ảnh đẹp đẽ ấy. Em Khuê chắp hai tay, làm động tác “làm ơn, làm ơn” với Dương rồi nói:
-         Dương, chị thấy thế này có được không, nếu chị thật sự vẫn còn đau chân, thì sau này em sẽ giúp chị mang cơm lên tầng của Trần tổng, chị giúp em mang vào nhé
Dương ú ớ hỏi lại:
-         Sao vậy?
Chẳng lẽ Đại boss kinh khủng lắm sao, mà khiến em Khuê sợ đến mức này? Nghe thế, em Khuê thở dài thườn thượt, than vãn
Dương nghe em Khuê than thở xong thì tỏ vẻ tư lự
-     Gần đây ngoài công việc bận rộn ở tòa soạn, Trần tổng còn phải lo cho sản phẩm sắp ra mắt của ICT nên ngày nào cũng tăng ca, có lúc buổi trưa đưa cơm đến, buổi chiều đi thu dọn, cặp lồng vẫn đặt ở đó, không nhúc nhích. Mấy hôm trước bác sĩ riêng của Trần tổng gọi cho phòng thư kí nói Trần tổng gần đây bị đau dạ dày, bảo tụi em canh chừng Trần tổng buổi trưa ăn cơm cho đàng hoàng. Kết quả… Haizzz! Chị cũng biết đấy, chúng ta là thuộc hạ, làm sao ra lệnh cho sếp mình làm gì được, mà Trần tổng lại là dạng hễ đã làm việc thì quên cả mạng sống nữa chứ!
-         Sao em lại tìm chị? Em là thư kí riêng còn chẳng dám, huống chi là chị
Có lẽ sau khi bị Trần tổng vô cớ cấm vận, Dương và Trần tổng không có dịp tiếp xúc lâu. Khi gặp ở phòng tòa soạn cô cũng chỉ cung kính gọi một câu “Trần tổng” rồi đi ngay. Về nhà thì chẳng hề chạm mặt. Mà  thực chất là ban đêm Trần tổng không có về nhà. Hai người rõ ràng đang chiến tranh lạnh. Lại dựa vào bệnh viêm dạ dày gì gì đó để bắt cô đi làm lành trước ư?
Em Khuê cuống lên giậm giậm chân
-         Ôi trời ơi em xin chị đấy, chị Dương tốt, Dương xinh đẹp. Chị cũng đã từng mang cơm

cho Trần tổng rồi mà? Em thấy anh ấy thường xuyên gọi chị đến văn phòng, quan hệ cũng khá tốt, hơn nữa em thật sự đã thử hết mọi cách rồi, nói thế nào đi nữa Trần tổng buổi trưa cũng chẳng muốn ăn, cặp lồng cũng không thèm nhìn đến nữa là… Em sắp suy sụp mất rồi, nếu không thì chị Vy Vy đâu có chỉ em đến đây tìm chị!
Dương nghe xong thì sầm mặt, Vy Vy cậu thật lắm chuyện! Em Khuê nghe Dương im lặng thì biết cô đã động lòng, vội vàng cười hê hê tiến sát lại
-         Dương, chị làm ở đây cũng kha khá thời gian rồi, có phải chị thấy không khí ở đây rất tốt không? Vậy chị nghĩ thử xem, nếu Trần tổng ốm thật, tòa soạn phải đối đầu với cảnh nguy nan, tòa soạn phá sản thì chị đi đâu tìm được… không khí làm việc thoải mái… đoàn kết như thế?
Em Khuê ngừng một lúc rồi ra vẻ thần bí
-         Hơn nữa, nếu em nhớ không nhầm thì còn một tuần nữa là có tiền thưởng
Dương ngoẹo đầu, sao lại liên quan đến túi tiền thưởng của mình?
-         Hê hê -  Em Khuê cười gian, kéo Dương thì thào – Chị thử nghĩ xem, nếu Trần tổng bất cẩn bị vào bệnh viện, lúc đó dù đến ngày lĩnh thưởng mà không có Trần tổng kí tên đóng dấu thì chẳng phải mọi người vẫnkhông được lãnh sao. Khi đó chẳng phải một mình chị chịu khổ mà cả tòa soạn sẽ chịu khổ, mọi người sẽ tìm đến chị mà xé xác
Một câu vỡ mộng! Dương nhìn em Khuê với vẻ kiên định rồi gật đầu. Trước khi tiền thưởng được lãnh, tự trọng gì gì đó cho nó bay theo mây đi! Trò chuyện một lúc rồi Dương ôm cặp lồng tiến thẳng vào phòng Trần đại boss. Vũ đang vùi đầu vào đám tài liệu, những tài liệu tuyên truyền cho sản phẩm mới. Đang chuyên tâm suy nghĩ gì đó thì Vũ nghe thấy một tiếng động, đập vào mắt là chiếc cặp lồng mà anh nhìn chỉ thấy buồn nôn. Vũ hơi nổi cáu, nghĩ cô Khuê này càng ngày càng to gan, nghĩ đến đó hàng lông mày anh nhíu chặt lại, giọng nói cũng bất giác lạnh lùng
-         Tôi đã nói với cô rồi, lấy cơm xong cứ đặt vào trong phòng nghỉ cho tôi, tôi muốn ăn sẽ tự đi lấy.
Dương giả ngu, vờ như không nghe thấy gì, lấy từng ngăn thức ăn ra đặt trước mặt Trần đại boss:
-         Trưa nay nhà bếp đặc biệt có món cháo nếp đậu đỏ và trứng gà tam quất, nghe nói mấy món này đều tốt cho dạ dày của anh
Vũ trong tích tắc cảm thấy như tim đập chậm đi nửa nhịp, vội vàng ngẩng lên. Nhìn thấy gương mặt ấy, Vũ mỉm cười. Mấy hôm trước ai hờn dỗi không chịu mang cơm chứ? Thấy người ta thì tỏ vẻ lạnh lùng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Vốn dĩ anh đang định hết đợt bận này rồi, sẽ tìm cơ hội dỗ dành cô, ngờ đâu cô lại đầu hàng trước. Vũ nhướn mày, thoải mái dựa vào ghế quan sát thỏ trắng từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, đến khi Dương nổi cả da gà mới chịu thôi:
-         Không giận tôi nữa à?
Dương nghe câu đó, nghĩ đây là văn phòng, câu nói ấy quả thực là… quá mờ ám, quá mờ ám! Nếu mọi người nghe thấy, truyền ra ngoài thì sẽ thành thế nào nữa. Dương giả vờ không nghe thấy, nghiến răng
-         Trần tổng đừng nói chuyện khác, ăn cơm trước đã, cơm nguội sẽ không tốt cho dạ dày của anh.
Vũ đan ngón tay vào nhau. Từ lúc cô ấy bước vào luôn nói đến dạ dày của mình? Nếu thế thì anh chẳng phải là quá thất bại? Day day thái dương, Trần đại boss ung dung ra lệnh
-         Giúp tôi pha một cốc cà phê.
Dương nghe xong càng nổi cáu hơn, trừng mắt nhìn Trần  Đại boss
-         Không được, không được! Bụng đói mà uống cà phê thì bệnh càng nặng hơn, bây giờ hãy ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi!
Dứt lời, Dương đờ cả người. Cô dám… dám ra lệnh cho Đại boss “ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi” thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, Trần đại boss có lột da cô rồi đá đít khỏi tòa soạn không? Dương sợ hãi nhắm nghiền mắt, hồi lâu sau mới nghe Trần đại boss nói
-         Thức ăn của nhà bếp không hợp khẩu vị lắm
Ủa? Ủa? Dương chớp mắt, Trần đại boss đang than thở với cô? Sao anh ta chẳng phản ứng như mọi khi nhỉ? Hơn nữa, sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh như đang làm nũng với mình nhỉ? Dương khiếp đảm trước trí tưởng tượng của mình, vội vã lắc đầu nói
-         Thì ra anh không hài lòng với thức ăn, không sao, không sao, lát nữa tôi sẽ nhờ em Khuê đến báo với nhà ăn…
Dương vừa nói vừa lùi ra ngoài, trực giác mách bảo cô, bây giờ phải lập tức rời khỏi văn phòng Vũ, nếu không xảy ra chuyện gì thì chẳng ai dám bảo đảm
-         Trần  tổng, vậy anh cứ ăn xong rồi làm việc đi, tôi ra ngoài trước…
Chưa dứt lời, Vũ đã vươn tay ra, Dương bị lôi vào lòng Trần đại boss. Đối phương nhướn môi lên cười cười, Dương nóng bừng mặt, vừa tức vừa xấu hổ, len lén ngước lên. A a! Anh cũng đang nhìn cô nha. Trong tích tắc, tự dưng cô thấp thỏm không yên.
Anh nhìn vào mắt cô cười khẽ. Anh nghĩ đã đến lúc phải nói rõ rồi, nếu không tốc chiến tốc thắng thì có lẽ cả hai sẽ càng hiểu lầm nhau hơn.
-         Anh…
… “Cộc cộc cộc” … Anh vừa lên tiếng thì có người gõ cửa. Thuận thế, cô nhảy ra khỏi lòng anh, cười khì khì ra mở cửa. Ai ngờ vừa mở cửa ra thì gặp ngay bà chằn Tô Nguyệt Thu – người đối đầu với cô ở công ti, trưởng ban Biên tập. Dương thấy thế thì sắc mặt tỏ ra khó chịu. Định lui ra, đợi Trần đại boss và bà cô đó bàn việc từ từ, ai ngờ cô ta cười khẩy
-         Thật nhanh nha, làm chuyện xấu xong lại chạy tới đây.
Dương chưa hiểu cái gì thì đã nghe bà cô kia phán tiếp:
-         Trần tổng, xem ra việc này anh phải xử lí thật ngiêm minh. Dạo gần đây Dương làm việc rất khất trách. Đã không giao bài đúng hẹn mà chất lượng bài còn kém. Hơn nữa, những bài đó đều là những bài quan trọng, chúng ta không thể tùy tiện cắt đi được. Những bài trước tôi đã giúp cô ấy sửa rất nhiều, nhưng cứ đà này thì tôi cũng chẳng thể giúp nổi. Phải chăng công việc bên XY khiến cô ấy phân tâm?
Nguyệt Thu vừa nói vừa đưa tập bài như để làm chứng. Càng xem Vũ càng nhíu mày sâu hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi
-         Cô vu cáo tôi? Rõ rang tôi đã nộp bài đúng hẹn, tôi tự thấy bài của mình không mắc lỗi gì, hơn nữa công việc bên XY là ngoài giờ hành chính, rất ít khi trùng với  giờ làm việc của tòa soạn. Tại sao cô vu cáo tôi?
-         Không cần nói nữa
Vũ ngắt lời Dương. Anh lấy điện thoại của mình ra gọi
-         Gọi ngay toàn bộ nhân viên phòng phóng viên tới đây
Hai phút sau, mọi nhân viên phòng phóng viên đã có mặt đầy đủ trong phòng Trần tổng
-         Thanh Vân, cô nói xem, chuyện này là sao hả? – Trần tổng lớn giọng quát mắng
-         Tôi xin lỗi, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm thưa Trần tổng – Thanh Vân cúi đầu
-         Liệu cô có chịu nổi trách nhiệm không? Việc này liên quan tới uy tín của tòa soạn, cô định chịu trách nhiệm kiểu gì – Tô Nguyệt Thu tiếp lời
Dương đang ngồi ở ghế sofa thì vụt đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Cử chỉ đó khiến mọi người kinh ngạc nín thở. Em Khuê cứng người hai giây sau rồi chạy ra ngoài kéo Dương lại
-         Dương, chị làm gì vậy?
Dương trầm tư, rồi lạnh lùng đáp không chút sợ sệt
-         Nếu quý tòa soạn làm việc mà không phân biệt trắng đen, cấm đoán nhân viên, chẳng đề cao lẽ phải như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này lắm.”
Dừng lại một lúc, Dương mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng Vũ
-         Tôi từ chức
Rầm.

Một âm thanh cực lớn vang lên, Dương sập cửa bỏ đi.
 Đọc tiếp: Yêu –chương 32



Chương 32: Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một cuộc tình. Vì người ta nghĩ rằng hạnh phúc, những điều mới mẻ sẽ đến trong tương lai. Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời. – Trịnh Công Sơn -
Ra khỏi văn phòng, cô khi thế hùng hùng hổ hổ đánh một văn bản xin nghỉ việc đưa cho trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi. Trình tự xin nghỉ việc phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ. Nhưng lúc này, cô đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi cô lại hay vờ như không thấy.
Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của việc nịnh nọt sếp mà nhất lại là Đại Boss, lúc này cô Nguyễn Hoàng Dương kia thân phận chưa rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss, trước khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nghĩ thế trưởng phòng Nhân sự ngúng nga ngúng ngẩy cái mông chạy lên phòng Đại Boss xin ý kiến.
Trên xe buýt, Dương vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn có người nào đó làm đệm thịt ình trút giận một trận, mà cái đệm thịt ấy tốt nhất là họ Trần tên Vũ. Vũ chết tiệt, Vũ ngốc nghếch! Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người phòng phóng viên đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ càng, đã giúp cái con mụ điêu ngoa kia?
Dương nhảy ra khỏi xe buýt chạy thẳng vào nhà thu dọn hành lí và bế Bạch Bạch đi. Trước khi đi còn không quên ưu ái cánh cửa một cú đá thật mạnh. Nhưng than ôi cánh cửa vẫn đứng đó như trêu ngươi, còn cô thì chân tập tễnh vừa ôm Bạch Bạch vừa kéo một đống hành lí bước ra cửa nhà.
Đến bến xe buýt cô chợt nghĩ lại, bây giờ cô có thể đi đâu đây, chẳng phải trước khi đến nhà Vũ, Đỗ bố đã nói cô không thể thuê được bất cứ căn nhà nào trong thành phố này sao? Chẳng lẽ lại chịu ngủ ở ngoài đường? Tính sao giờ đây , không ngờ Nguyễn Hoàng Dương cô lại có ngày này, đến nhà cũng không có mà về, tất cả đều do tên yêu nghiệt thối tha kia gây ra. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô vừa ngồi trên ghế đợi xe buýt vừa bóp cổ Bạch Bạch như thể đang bóp cổ chính Vũ vậy. Con vật đáng thương không thở nổi kêu ăng ẳng, mắt trân trối nhìn cô. Cũng may cơn điên của cô đột nhiên dừng lại, Bạch Bạch liền nhảy xuống nấp nấp sau ghế tỏ vẻ sợ hãi, miệng còn không ngừng tru tréo lên.
Cô bế nó lên vuốt ve rồi nói
-         Bạch Bạch ngoan à! Chúng ta có nhà để về rồi.
Cô nói rồi nhanh chóng trèo lên tuyến xe buýt cần đi. Đứng trước cửa nhà Vy Vy rồi với tay lên hộp đưa thư. Theo như cô biết thì Vy Vy vẫn chưa bỏ được thói quen để chìa khóa nhà trên nóc hộp đưa thư. Nó đâu rồi nhỉ? Vy Vy đáng chết, mang chìa khoá đi sao không nói ta biết chứ? Cô ngồi trước cửa nhà một lúc lâu rồi điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Ồ, thì ra là bà ngoại. Cô mở điện thoại rồi hớn hở nghe. Thì ra bà ngoại lên thành phố ở cùng mẹ, vào nhà lại chẳng thấy cô đâu. Hỏi ra thì mới biết con rể cùng con gái đã bán mất cháu của bà. Bà tức tốc gọi cho cô. Dương chớp thời cơ lợi dụng bà để được về nhà. Sau khi nói chuyện xong, Dương mỉm cười rạng rỡ bế Bạch Bạch và kéo hành lí về nhà họ Đỗ.
Sau khi về tới nhà, cô chào hỏi mọi người rồi mang hành lí vào phòng. Bây giờ cô phải làm thế nào đây, lớn tiếng mắng nhiếc Boss lớn trước mặt mọi người, cô còn có thể ở lại sao? Dương càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng đã bò lên giường ngủ thiếp đi mất. Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng cười nói của bà ngoại cùng bố mẹ.
“Mọi người, ồn quá.” Dương mang dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Dương nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Vũ lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình, ung dung uống trà ăn trái cây, còn mẹ cùng bà ngoại thì ngồi bên cạnh cười nói hỉ hả? Có phải cô… vẫn chưa tỉnh ngủ?
Dương bất giác dụi dụi mắt, mở ra đã thấy mẹ chạy đến gõ vào đầu mình, “Con bé này thật là, Vũ nó đến đã lâu thế, thấy con ngủ say nên mẹ mới không gọi dậy. Còn bây giờ, tỉnh rồi thì vào ăn mặc đàng hoàng rồi ra, xem này…” Đỗ mẹ tức tối chỉ Dương hét lên, Dương chỉ cúi đầu nhìn. Bởi vì lúc này đã là mùa hè… nên Dương vừa về nhà, tắm rửa xong thay luôn áo ngủ đi lại trong nhà, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hình Hello Kitty, vô cùng bất lịch sự, mà lại… Điều khiến Dương muốn đập đầu vào tường nhất là… cô không mặc áo lót!
Lại thêm mắt kèm nhèm vì mới ngủ dậy, (rất có khả năng trong mắt vẫn còn tàn tích) đầu rối bù như tổ quạ, Dương nhìn trời nấc nghẹn, không tài nào tưởng tượng được mình rốt cuộc thê thảm đến mức nào, để lại bóng đen ám ảnh đến cỡ nào trong tim Vũ. Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đây vẫn là giấc mơ đi!
Không khí có vẻ ngượng ngập, Dương đầu tổ quạ không lui cũng chẳng tiến, đành đứng đờ ra đó nước mắt đầm đìa, Lê Hân cũng ngại ngùng mỉm cười với Vũ, thông minh chuyển chủ đề khác:
-         Vũ, cháu cũng thật là… Đến chơi thôi, cũng đâu phải lần đầu gặp mặt, mua nhiều quà thế để làm gì?
Dương hơi nhướn mắt lên. Bên cạnh Vũ chất đống một núi quà. Nghe thế, Vũ đứng lên, lắc đầu:
-         Quà thì cháu vẫn nên mua, dù sao tối nay cũng là lần đầu ăn cơm với hai bác, ngoài ra hôm nay cũng xem như cháu chính thức làm quen với hai bác.
Nghe câu đó, Dương há hốc mồm, câu này nghe quái lạ thế nào ấy, càng nghe càng giống… con rể lần đầu đến thăm bố mẹ vợ tương lai? Dương đang gặm nhấm suy nghĩ đó thì nghe bà ngoại hí hửng cười:
-         Dương! Cháu rể của bà đẹp trai như vậy, sao cháu không nói?
-         Bà, sao bà lại vào hùa với mẹ cháu rồi. Đây là sếp củacông ty cháu thôi.
-         Chà, đã đẹp trai, chu đáo, giờ lại quyền cao chức trọng nữa. Cháu còn giận gì nữa, mau về với cháu rể đi.
Dương mồ hôi ròng ròng bà à, sao chỉ sau một giấc ngủ bà đã đứng về phe hai người họ bán đứng cháu luôn rồi. Thực ra Dương bất ngờ cũng không hẳn là không có cơ sở. Bà ngoại ban đầu còn bảo vệ cô, giờ lại bán cô không thương tiếc như vậy, hẳn là có nguyên do chính đáng.
Quay trở về thời gian buổi chiều, sau khi biết thông tin con gái đã bỏ về nhà, Chủ tịch Đỗ tức tốc trở về. Một hồi nói qua nói lại, bà ngoại cô không những không lung lay ý kiến mà còn kiên định hơn. Vì vậy, Lê Hân đã phải lôi mẹ mình về phòng và nói cho bà biết mọi chuyện.
Bà ngoại cô nghe nói cháu rể vừa giàu có, đẹp trai lại yêu cô thật lòng nên vô cùng hài lòng với Trần đại boss. Đã là bà ngoại thì cũng nên giúp cháu rể một chút. Cho nên bà đã bày ra kế này để anh tới nhà lấy lòng cô rồi mau vác cô về.
Bữa cơm gặp gỡ rất

vui vẻ hòa hợp. Vũ mở lời vàng ngọc tán tụng tài nghệ nấu ăn của Đỗ mẹ, lại khen ngợi bức tranh thủy mặc xấu xí của Đỗ bố là rất có thần, lại khen bà ngoại đẹp lão, khiến mọi người đều cười sung sướng đến nỗi không khép miệng lại được. Nhưng trong không khí vui vẻ tốt đẹp
2hi.us