Pair of Vintage Old School Fru
Truyện teen Tờ Hứa Hôn

Truyện teen Tờ Hứa Hôn

Tác giả: Internet

Truyện teen Tờ Hứa Hôn

cười: 
- Thì như nghe thùng thiếc đánh thôi. Mày đăng ký đi , bảo đảm không bẽ mặt đâu. 
- Đúng là có hứng. 
Mộ Nam đi rồi Thái Hoàng băt gặp nét ưu tư trên mặt bạn. Anh quan tâm: 
- Mày đang đau đầu không chỉ chuyện của Tiến Dũng , phải không? - Ừ. Tụi Tây Đô đã trở lại hoạt động bình thường , nhưng tao vẫn không thôi lo. Tao sợ Tiến Dũng cho người đối phó với Sơn Khương. 
- Không phải Nguyệt My đã từng xác nhận Sơn Khương không thể cảm nhận được gì nữa khi ở tình trạng hoảng loạn sao ? 
- Đúng. Bọn chúng cũng là một cáo già. Chúng sẽ sớm phát hiện Sơn Khương đóng kịch. Vì những sáng kiến mới độc đáo của Tây Đô không ai có thể nghĩ ra ngoại trừ Sơn Khương. 
Thái Hoàng bực dọc: 
- Hắn càng ngày càng lộng hành , mà phát luật thì không làm gì được. 
- Nói sai rồi. Những người thi hành luật chưa đủ bằng chứng để kiện hắn ra tòa đấy thôi. Chứ luật pháp lúc nào cũng công bằng cả. 
- Hàngloạt vụ án hắn gây ra còn không đủ hay sao ? 
- Đó là cách nói của mày, mọi việc đều do đàn em nó làm. 
- Dưới sự điều khiển của hắn chứ gì ? 
- Và ta đang là mục tiêu của hắn. Tiến Dũng thật là một con người kỳ lạ. Hắn không bao giờ hài lòng khi người khác giàu hơn hắn. 
- Đến ngày hắn sa lưới, còn biết bao người là nạn nhân nữa? 
- Trong đó có Sơn Khương. Cho nên tao muốn bàn với mày và Mộ Nam bảo vệ Sơn

Khương. 
- Bằng cách nào? 
Trí Nguyên để ngón tay lên miệng: 
- Từ từ đã. Im lặng mà nghe nào. 
Trên kia là tiếng người dẫn chương trình: 
- Sau đây là nhạc phẩm "Tình đơn côi" được thể hiện qua giọng hát của ông Lâm Trí Nguyên. 
Cả quán bar nhộn nhịp hẳn lên, từng đợt vỗ tay động viên khích lệ. Mộ Nam đến bên bạn: 
- Đi lên được không? 
- Chuyện nhỏ. 
Trí Nguyên đứng lên đi một cách bình thường, vững tin. Có ai ngờ anh đã uống mười mấy lon bia. 
Trí Nguyên đi giữa ánh mắt ngưỡng mộ của bao cô gái đã từng biết anh. Nhiều tiếng xì xầm nghe rõ : 
- Tổng giám đốc công ty An Nguyên đấy. 
- Vừa tài giỏi vừa đẹp trai, đặc biệt vẫn còn đang độc thân. 
- Ai mà được anh ta chọn chắc là hạnh phúc lắm. 
- Còn phải nói. 
- Ông ta còn là đối thủ đáng gờm của Tân Nam Hoa. 
- Vậy sao? 
- Thủy Linh, người của Tâm Nam Hoa cũng là một thời dưới bóng mà Trí Nguyên thì chẳng một lần ghé mắt. Gần đây, thấy ông ta thường đi chung với Nguyệt My. 
- Trí Nguyên chọn cô ta à ? 
- Không phải. Nghe nói đối tượng của ông ta là một cô bé rất dễ thương ... 
Thái Hoàng tủm tỉm: 
- Trí Nguyên thật là nổi tiếng. 
Cả gian phòng đều im lặng , ai ai cũng hồi hộp lắng nghe. 
Tiếng nhạc dạo đầu, nhìn Trí Nguyên như một ca sĩ chuyên nghiệp. Dáng anh đô, cao lớn và vững tin. 
"Đã có nhiều lúc tôi nhìn lại 
Cuộc tình đó lúc bóng em đã xa rồi. 
Thế giới có biết bao người yêu nhau suốt đời, 
Cớ sao số kiếp tôi quá hiu quạnh. 
Vẫn mãi dẫn bước trên đường đời, 
Dù tình yêu cho quanh tôi giữa đâu vui. 
Thế giới có mấy ai được vui trong ái tình, 
Thế nên chẳng thấy tôi quá đơn lạnh. 
Lúc biết yêu đã xa người, 
Lúc trái ngang đã dâng trào, 
Hương hoa yêu đương nào không mang theo trái đắng 
Vì tôi yêu đây giữa đơn côi. 
Tìm trong nhân thế để nắm lấy bao tình yêu, 
Để vẫn thấy ta được yêu, hỡi linh hồn tha hương. 
Tình yêu đó lúc trống vắng, khi cuộc vui quay lưng, 
Đắm đuối khi đổi thay như hằn lên vết thương ..." 

Bài hát đã dứt nhưng dư âm vẫn còn. Cả khán phòng sôi động hẳn lên , nhiều cô gái đã rút những cánh hoa trong bình của quán chạy lên tặng Trí Nguyên. Thậm chí có nàng mạnh dạn hôn lên má anh trong tiếng vỗ tay khuyến khích tán thưởng. Rồi mộ hai ánh chớp xuất hiên. Họ chup hình đây. Trí Nguyên đúng đấy nụ cười anh rạng rỡ. span>
Một lúc sau, Trí Nguyên mới rời khỏi được sân khấu nhỏ của quán bar về chỗ của mình, trên tay anh vô số loại hoa. 
Như thể còn chưa chịu buông tha , họ yêu cầu Trí Nguyên hát tiếp. 
Níu kéo làm Trí Nguyên từ chối cũng không xong. Lúc nãy anh hát theo sự nổi hứng thôi mà. Bây giờ bảo hát nữa, không thể nào đâu. 
Không nỡ để bạn khó xử, Mộ Nam giải vây: 
- Xin lỗi quý vị nghe, bạn tôi khá mệt rồi. 
Lời từ chối vô cùng tế nhị , mọi người không còn níu kéo nữa, Trí Nguyên thở phào: 
- Cảm ơn nghe. 
Thái Hoàng đưa ly nước chanh cho bạn : - Uống đi. 
Hớp một ngụm, Trí Nguyên la lên: 
- Sao chua thế ? 
- Chanh thì làm sao không chua cho được. Tao chỉ muốn mày tỉnh táo một chút thôi đừng quậy nữa, bộ muốn làm người nổi tiếng sao ? span>
Kéo lấy bạn lại gần mình: 
- Làm bạn với mày bao nhiêu năm, tao không ngờ mày có giọng hát hay đến chết người như vậy. 
Anh nói nhỏ: 
- Khoe khoang như thế đủ rồi , có người của Tiến Dũng đấy. 
Trí Nguyên ngẩng đầu lên, nhưng bị Mộ Nam kéo lại : 
- Ngồi yên đi, Thủy Linh đang nhìn mày đấy. 
Thái Hoàng cầm ly bia lên, đánh trống lảng: 
- Có cần rời khỏi đây không ? 
- Không cần. Cứ tự nhiên ăn uống, đừng để ý đến bọn chúng: 
Trí Nguyên vỗ vai bạn: 
- Tao sợ à? 
Mộ Nam giật mình hét nhỏ: 
- Mày làm gì thế? 
- Uống tay đôi với tao nè. 
Thái Hoàng thở nhẹ: 
- Tao tưởng mày sắp sửa lên cơn. 
Ba lon bia chạm vào nhau: 
- Dzô! Xóa tan buồn phiền, gặt hái được nhiều thành công. 
- Được. Lúc nãy tao cũng đã thấy rồi. Các fan hâm mộ đa số là phụ nữ. Họ yêu thích mày vì mày giàu có đẹp trai chứ họ không quan tâm lắm đến tiếng hát của mày. 
- Vậy sao? Nhưng họ cũng yêu thích tao còn hơn có người không biết yêu thích, tâm hồn chai lạnh. 
Thái Hoàng ngạc nhiên: 
- Mày nói ai không biết yêu thích ? Chứ tao thấy ai cũng yêu thích mày cả chỉ có mày bất cần với người ta thôi. 
Trí Nguyên nhếch môi: 
- Tụi bây không biết đâu. Trong đời tao thấy lần này mình thất bại nhât. Không biết giữ lấy trái tim mình để nó đi hoang rồi đau đớn khi nghe nói hoa đã có chủ. 
Mộ Nam bật cười: 
- Thì ra mày đang rơi vào cái vòng lẩn quẩn của tình yêu. Lần đầu tiên tao cũng nghe Lâm Trí Nguyên bị thất tình. Chuyện khó tin mà có thật. 
Trí Nguyên quạo quọ: 
- Vui lắm sao mà cười ? 
- Vui chứ. Vui vì được dịp chứng kiến khuôn mặt thất bại của mày. 
- Thằng bạn trời đánh. 
Mộ Nam vẫn chưa dứt cười, anh nghiêng đầu: 
- Cô gái nào mà cao tay ấn quá vậy? 
- Mày biết để làm gì ? 
- Thì để chúc mừng cô ấy vì đã sáng suốt từ chối mày. 
- Mày... 
Thái Hoàng căn ngăn: 
- Đừng chọc ghẹo nó nữa, Mộ Nam. 
Mộ Nam nhịp nhịp chân: 
- Ừ, không chọc thì không chọc. 
Anh đốt ình điếu thuốc , Mộ Nam nhìn bạn qua làn khói. 
Ai nói anh không biết Trí Nguyên tương tư ai? Nhưng thôi, chuyện của người nào thì người đó biết, chen vào làm gì đó không phải là điều tế nhị. Con người mà, dù có cứng rắn , sắt thép đến đâu cũng bị đánh đổ bởi tình cảm. Huống chi người con gái ấy luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Trí Nguyên. 
Ban đầu là chuyện đụng xe, Trí Nguyên bị giữ điện thoại vì không có tiền bồi thường. 
Lần thứ hai nhờ cô gái ấy, Trí Nguyên xa được Thủy Linh. Nếu không bây giờ chẳng biết Trí Nguyên ra sao bởi những lời mật ngọt đầy tà ma. 
Lần thứ ba xin việc, ai đời nhân viên bắt buộc tổng giám đốc phỏng vấn. Để rồi Trí Nguyên phải nhân cô trợ lý ngang tàng ấy trong trường hợp ép buộc. Nhưng có ai ngờ đâu cô trợ lý ấy lại râtđược việc. Chỉ cần trong môt thời gian ngắn mà mọi khó khăn của nhà hàng khách sạn Tây Đô đều được giải quyết. Nay đã đi vào hoạt động , khách du lịch đến ở ngày một đông. 
Như vậy đấy, bảo sao Trí Nguyên không phải lòng cho được. 
Mộ Nam không tin cô trợ lý của Trí Nguyên là hoa đã có chủ. Phải chăng cô ta muốn hành hạ Trí Nguyên xem tim anh có phải là trái tim chân thành, thủy chung hay là con tim đa tình. 
Nếu đúng như lời suy đoán của anh thì đáng đời cho Trí Nguyên lắm. Ai bao anh yêu lung tung làm chi. Nhưng như vậy cũng tốt âu đó là sự trắc nghiệm của tình cảm. 
Anh ủng hộ cuộc tình của họ chứ, vì cô trợ lý kia đâu có xa lạ gì với anh. Vũ Sơn Khương, người con gái đã được gia đình họ Lâm chọn làm con dâu từ lâu. 
Đáng lý ra Trí Nguyên và Sơn Khương đã bước vào cuộc hôn nhân định trước của hai gia đình, nhưng để có được một cuộc hôn nhân như ý muốn, Sơn Khương tạm gác lại tư ái của một người con gái để đi tìm một tình yêu chân thành, một trái tim yêu thương. 
Gần được như ý muốn rồi đó , Sơn Khương có vui không? Còn Trí Nguyên thì sao khi biết được sự thật Sơn Khương chính là người vợ hứa hôn của mình? 
Có lẽ cái ngày vui ấy không còn xa nữa, những áng mây đen kia vẫn còn chưa trôi hết. Ngày nào Quang Tiến Dũng và đồng bọn còn chưa bị luật pháp trừng trị, thì ngày đó Trí Nguyên và Sơn Khương vẫn còn bị đe dọa. 
Họ không thù oán gì, nhưng Trí Nguyên và Sơn Khương đều là mục đích cho

Tiến Dũng tìm đến. Bọn chúng săn lùng những người hàng đầu ở thương trường và những người có chất xám cao nhất để làm công cụ phát triển tiền và đó là chỗ chung. Hiện tại, bọn anh lo nhất la Sơn Khương, vì cô bé có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Kế hoạch bảo vệ không phải là không có, nhưng đâu phải lúc nào cũng theo sát bên Sơn Khương. 
Bây giờ đi đâu cũng nhìn thấy người của hắn, bọn anh không rõ cũng phải sợ đấy. 
Trí Nguyên đá mạnh vào chân anh: 
- Ê! Á khẩu rồi hả? 
Mộ Nam rời khỏi dòng suy nghĩ: 
- Tao không thích nói nữa. 
- Bộ không thích cũng được sao? Mày đang nghĩ gì ,nói tao nghe? 
- Vũ Sơn Khương. 
- Cái gì? 
- Tao đang nghĩ về cô trợ lý thông minh, năng động , giàu tình thương ấy. 
- Tốt đẹp chứ? 
Mộ Nam nhún vai: 
- Ít ra tao cũng có can đảm đối diện với sự thật, một lần trắc nghiệm trái tim. Còn mày, cơ hội nhiều nhưng không biết trân trọng. 
- Mày... 
Thái Hoàng gục gặc: 
- Tao hiểu rồi. Thì ra ngài tổng giám đốc thân yêu của chúng ta đã phải lòng Vũ Sơn Khương. 
- Có gì đáng nói đâu. 
- Bị cô ta từ chối nên uống rượu tìm quên, đó mới là vấn đề, là điều đáng nói, phải không? Trí Nguyên! Mày dở thật đấy. Bị từ chối chưa chắc là thât bại. Mày cứ đeo đuổi đi , giờ phút chót vẫn còn có thể thay đổi suy nghĩ được mà. 
Trí Nguyên ơ hờ: 
- Tao không muốn ép buộc hay làm phiền ai, nhất là phương diện tình cảm. 
- Vậy mày muốn đau khổ riêng mày chư không muốn giải bày? 
- Có lẽ vậy vẫn tốt hơn. 
- Thì thôi, tùy mày vậy. 
Ba chang trai lại rơi vào im lặng. Bất chợt có ly bia đặt xuống bàn kèm theo tiếng nói : 
- Cho em ngồi chung với. 
Ba chàng trai đồng ngẩng lên. Thủy Linh ư ? 
Cô gái mỉm cười: 
- Sao hả? 
Trí Nguyên nhích ghé sang một bên: 
- Cô ngồi đi. 
Thủy Linh rất tự nhiên, cô ngồi sát vào Trí Nguyên: 
- Lâu lắm mới gặp các anh. 
Thái Hoàng trả lời: 
- Chỉ mới vài tháng thôi mà. 
- Với em , đó là thời gian lâu. 
- Phụ nữ là vậy. 
Thủy Linh bĩu môi: 
- Ngày nào các anh cũng đến đây à? 
- Chưa hẳn. Thích thì đến , không thì thôi. 
- Tùy hứng ấy à ? 
- Có thể hiểu vậy. 
Mộ Nam hỏi: 
- Cô đến đây với bạn hay một mình? 
- Với bạn. Họ ngồi bên kìa kìa. 
- Cô cũng thích những nơi này nhỉ? 
- Sau những giờ căng thẳng, em thường đến đây. Ít ra nó cũng cho em những giây phút thoải mái. 
Thủy Linh thân thiện dựa cánh tay Trí Nguyên như lúc còn quen nhau: 
- Công việc của anh sao rồi? Lúc này hình như anh gầy đi, phải không? 
Trí Nguyên gỡ nhẹ cánh tay Thủy Linh: 
- Cám ơn sự quan tâm của cô. Công việc của tôi vẫn bình thường. 
- Anh là một người tài giỏi, em hỏi cũng bằng thừa, phải không? 
Mộ Nam và Thái Hoàng thầm đưa mắt nhìn nhau. Thủy Linh đến đây không phải đơn giản là những câu chào hỏi. Vậy cô ta muốn gì đây? 
Thái Hoàng ra hiệu cho Mộ Nam. Thừa lúc Thủy Linh mải chìm đắm trong 
mắt của Trí Nguyên, anh lấy điện thoại ra bấm số. Rồi đưa cho Trí Nguyên. 
- Mày có điện thoại nè. 
Trí Nguyên lịch sự: 
- Xin lỗi nghe. 
- Anh cứ tự nhiên 
Anh áp máy vào tai: 
- Alô. - Anh Hai! 
- Thúy My hả ? Có chuyện gì không? 
- Em hỏi anh có chuyện gì thì đúng hơn, anh gọi cho em mà. 
- Ợ.. 
Bắt nhanh "tần số" từ cái nheo mắt của Mộ Nam , Trí Nguyên thay đổi giọng: 
- Anh đang đi chung với Mộ Nam và Thái Hoàng. 
- ... 
- Được rồi. Anh lập tức về ngay. Em chờ nghe. span>
Tắt máy, Trí Nguyên hấp tấp nói: 
- Tao nghĩ chúng ta ngừng ngay cuộc chơi này thôi. 
Thái Hoàng và Mộ Nam vờ ngơ ngác: 
- Sao vậy? 
- Ba tao đang nổi giận ở nhà, tao sợ ... 
- Vậy còn chần chờ gì nữa. Gọi người tính tiền đi. Trí Nguyên quay sang Thủy Linh: 
- Xin lỗi cô nghe, chúng tôi phải về rồi. 
Thủy Linh xởi lởi: 
- Không có gì, anh có công việc mà. Hôm nào gặp lại. 
- Ừ, hôm nào gặp. 
- Bye. 
Trí Nguyên, Mộ Nam, Thái Hoàng rút nhanh, bỏ lại sau lưng đôi mắt đầy giận dữ. 
- Nguyệt Mỹ! Cô nói đi, bên cô có hành động gì không ? 
- Thì cũng như anh đã biết. 
- Nghĩa là giậm chân tại chỗ ? 
- Chứ anh muốn tôi làm gì đây khi mục tiêu duy nhất chẳng có động tĩnh nào. 
Tiến Dũng dụi tắt điếu thuốc chửi đổng: 
- Mẹ kiếp! 
- Việc gì cũng phải từ từ. Anh gấp quá chẳng có kết quả gì đâu. 
- Không gấp sao được. Cuối tháng này tôi phải giao hàng cho bên kia, mà tôi từ lâu rồi chưa biết thất bại là gì. Nhờ cô làm chút chuyện mà cũng để cho bị lộ. Bây giờ Trí Nguyên đề phòng rồi , phải làm sao đây ? 
- Cũng tại đàn em của anh cả. Làm quá, làm sao người ta không nghi ngờ. 
Nguyệt My cau mày: 
- Tôi vẫn chưa hiểu về hai cú điện thoại mà Trí Nguyên đã nghe lúc đi chung với tôi. Cú đầu, Trí Nguyên có vẻ giận dữ. Cú thứ hai thì anh ta có vẻ hốt hoảng lắm. 
- Cô không nghĩ ra à ? 
- Không. 
Tiến Dũng ngả người ra ghế: 
- Là do cô tất cả. Tôi bảo cô coi chừng con bé Sơn Khương mà cô không chịu nghe. 
- Cô bé đã khônglàm được gì chúng ta nữa. 
- Tại sao cô biết ? 
- Hôm ấy, chính mắt tôi đã nhìn thấy Sơn Khương trong cơn hoảng loạn. 
- Cô bị gạt rồi đấy. Cô ta không hề bị gì hết, trái lại còn rất tỉnh táo. Nhà hàng khách sạn Tây Đô hoạt động lại cũng nhờ cô ta đấy. 
Nguyệt My chối bỏ: 
- Tôi không tin. 
- Những cú điện thoại để Trí Nguyên quay về cũng là do cô ta đạo diễn. 
- Tại sao anh biết ? 
- Tôi có mật thám mà. 
- Vậy là anh cho người theo dõi tôi ? 
Tiến Dũng cười đểu: 
- Tôi chỉ bảo vệ cô thôi. 
- Hừ! Anh không tin tưởng tôi thì hợp tác với tôi làm gì ? 
- Phải thận trọng với nhau thì hay hơn. Nhiều khi tôi còn không tin bản thân tôi nữa kìa. 
Nguyệt My nổi giận: 
- Anh cáo già lắm. 
- Trước khi hợp tác, tôi đã nói rồi mà. Tôi đã từng làm việc ở Ma Cao, nhưng cũng tại cô ham tiền mà không chịu suy nghĩ.
Nguyệt My bật dậy: 
- Tôi không hợp tác với anh nữa. 
- Cô còn con đường để quay về sao ? 
Tiến Dũng chồm lên: 
- Đang nằm mơ đó à ? Ha .. Ha ... Ha ... 
- Tôi tin bạn bè, gia đình sẽ tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Đánh kẻ chạy đi chứ ai nỡ đánh kẻ chạy lại. 
- Đừng bày đặt nói văn chương. Tiến Dũng là một thằng lưu manh, nó không hiểu đâu. Cô muốn quay đầu lại chứ gì ? Được thôi. Bạn bè, gia đình tha thứ cho cô, thế xã hội và pháp luật có tha thứ cho cô không khi đồng thời cô là một bác sĩ mà đi buôn hàng trắng và chơi hàng trắng ? Hiểu luật mà vẫn phạm luật , tội nặng nề lắm đó. Ha ... ha ... ha ... Tôi còn chưa nói đến những lúc lên cơn ghiền, thuốc đâu mà cô chích ? 
Nguyệt My buông người xuống ghế như một người mất hồn. Tại ai mà cô ra nông nỗi này ? Tại ai mà cô trở thành kẻ phạm tội , kẻ đồng lõa bao che cho tội phạm ? Hết, hết thật rồi. Cô đã tự đánh mất tương lai, đánh mất bản thân mình vì một chút ham muốn dục vọng cá nhân mà cô càng ngày càng lún sâu, đến cuối cùng không thể dứt ra được. 
Bây giờ, khi cô nhìn ra cái sai của mình cũng đã muộn màng rồi. Cho dù mọi người có cho cô cơ hội, chịu tha thứ cho cô, nhưng cô không thể tha thứ cho bản thân mình. Bởi vì tội lỗi có ngàn lần không thể tha thứ. 
Nguyệt My gục đầu vào hai tay. Tại sao cô không nhận ra bản chất suy đồi của Tiến Dũng sớm hơn nhỉ ? Cô đã đi sai đường. Cô đã mất bạn bè và mất tất cả. Theo Tiến Dũng cũng không có ngày an toàn. Rồi cũng một ngày nào đó không còn lợi dụng được, Tiến Dũng cũng loại trừ cô như người tàn phế và cô đành cam chịu số

phận như vậy sao ? 
Không! Bản năng còn lại không cho phép Nguyệt My đầu hàng số phận nghiệt ngã này. Là con người, dù không có ngày mai, cô cũng phải đấu tranh. Cô cần phải ngừng ngay mọi hành vi tội lỗi. Cô không vì cô cũng vì mọi người.


Tờ hứa hôn Chương 10
 
Nhìn cảnh hàng trăm ngàn người rơi vào cơn nghiện ngập, nỗi ân hận đã giày vò lương tâm, Nguyệt My ngẩng phắt lên nhìn Tiến Dũng : 
- Tôi chấm dứt không hợp tác với anh nữa. 
Tiến Dũng nghiến răng: 
- Mày nói gì, nói lại tao nghe ? 
- Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ với anh. Tôi không muốn sai lầm rồi tiếp tục sai lầm. 
Tiến Dũng chụp lấy vai Nguyệt My kéo gần lại phía mình: 
- Nghe rõ đây. Mày không còn sự lựa chọn đâu. Khôn hồn thì ngoan ngoãn tiếp tục công việc của mình, còn bằng không mày cũng giống như một con "đầm" trong vũ trường lần trước vậy. 
- Anh ... 
- Mày có biết Thủy Linh không ? Có đôi lúc suy nghĩ giống như mày vậy, bị tao đập cho vài lần bạn bè nhìn không ra, bây giờ đâu dám hó hé nữa. Còn mày, không chừng chẳng còn nhìn thấy được ba mẹ. 
- Anh là một thằng tồi, một tên biến thái. 
- Cứ chửi đi. Ha ... ha ... ha ... Người nào đã biết được việc tao làm thì đừng hòng mà bỏ tao. 
Nguyệt My xô mạnh Tiến Dũng ra: 
- Dọa tôi đấy à ? 
Tiến Dũng chỉ vào mặt mình: 
- Dọa ? Mày theo tao không lâu, nhưng cũng biết chút ít về tao mà. Hừ! Người đàn bà nào có liên can đến Lâm Trí Nguyên thì tao không buông tha. 
- Trí Nguyên đâu có thù oán gì với anh ? 
- Nó không làm gì hại tao, nhưng tao thì ghét nó. Tao không muốn những thằng như nó hơn tao về tất cả. Đáng lý ra tao không để ý tới nó đâu, nhưng rất tiếc nó quá tài giỏi. 
- Anh điên rồi. 
- Phải, rất nhiều người chửi tao điên. Tao không giận vì câu chửi đó của mày đâu. 
Ánh mắt Tiến Dũng lóe lên tia nham hiểm, độc ác: 
- Sắp tới, Trí Nguyên đấu giá hai tòa cao ốc. Tao muốn buổi đấu giá đó không có, mày biết phải làm gì rồi chứ ? 
Nguyệt My lắc đầu: 
- Tôi không làm. 
- Nhưng tao muốn mày làm. 
- Thà tôi ra đầu thú chứ tôi không tiếp tay với anh hại những người tài giỏi vô can. Anh ganh tỵ người khác giỏi hơn mình, tại sao anh không tranh đua với họ bằng chính tài năng và thực lực của mình ? Anh mưu toan thủ đoạn để hại người khác như vậy là anh hùng sao ? 
- Chân chính trở thành thằng ăn mày. 
- Thì ra ông làm giàu là do phạm pháp ? 
- Không sai. 
- Một ngày nào đó ông sẽ bị trừng trị bởi luật pháp. 
Tiến Dũng đanh giọng: 
- Đừng đem luật pháp ra hùa dọa tao nữa. Mày có biết tao không thích chơi thân với cảnh sát. 
- Tà gian làm sao đứng trong hàng ngũ chính trực. 
- Chửi nãy giờ tao thấy đủ lắm rồi, im giùm tao đi. Tao nhắc lại một lần nữa ày nhớ. Hãy ngoan ngoãn hợp tác đi, tao sẽ trọng thưởng cho. Còn bằng cứ mãi cứng đầu thì đừng trách tao độc ác. Tiến Dũng vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa: 
- Chuyện gì ? 
- Chị Thủy Linh đã về. 
- Gọi nó vào đây. 
Cánh cửa được đẩy ra: 
- Anh Dũng! 
- Ngồi xuống đi rồi hẵng nói. 
Thủy Linh ngồi xuống cái ghế cạnh Nguyệt My. Hai người nhìn nhau thoáng ngỡ ngàng. Thủy Linh chua chát, thì ra họ đều là nạn nhân của tên Dũng "đại bàng". 
Nguyệt My cũng nhận ra Thủy Linh , cô bạn thời trung học. Tại sao họ phải tao ngộ nhau trong hoàn cảnh này chứ ? 
Do ham muốn khát vọng, một phút sai lầm mà cả đời ân hận, còn Thủy Linh thì sao ? Cô hoa khôi ngày nào nay tàn tạ thấy rõ. Có phải Thủy Linh đã lỡ lầm như cô không ? Số phận của hai người con gái không ai tốt hơn ai. 
Nguyệt My đã từng biết Thủy Linh cặp bồ với Trí Nguyên. Hai người là một cặp kim đồng ngọc nữa, vậy tại sao ra nông nỗi này ? Phải chăng Thủy Linh cũng là người phụ nữ nhẹ dạ và cả tin ? 
Không biết Tiến Dũng có phát hiện ra cử chỉ của hai người không, hắn ta vui vẻ giới thiệu: 
- Hai cô làmquen với nhau nghe. Nguyệt My , bác sĩ tâm lý. 
"Bác sĩ tâm lý", Nguyệt My nghe mà cay đắng. Tiến Dũng quay sang Thủy Linh : - Thủy Linh , nhân viên tiếp tân của nhà hàng khách sạn Tân Nam Hoa. 
- Chào cô. 
- Chào cô. 
Hai người bạn chào nhau trong khách sáo. Tiến Dũng xoa tay vào nhau: 
- Làm quen như thế đủ rồi. Nguyệt My ! Cô hãy nhớ những gì tôi đã nói. Còn bây giờ, tôi muốn bàn chuyện với hai người. Nhưng trước khi đi vào vấn đề, tôi muốn nghe cô Linh báo cáo kết quả công việc mà tôi đã giao cho cô. 
Thủy Linh cúi đầu: 
- Xin lỗi anh nghe anh Dũng. 
- Cô nói vậy là sao ? 
- Tôi không có tiếp cận được Trí Nguyên. 
- Lại con nhỏ kia giúp hắn à ? 
- Tôi không biết. 
Tiến Dũng vỗ tay xuống bàn: 
- Thật là vô dụng. Cô đã từng nói chuyện tình yêu với Trí Nguyên , vậy mà chỉ việc tiếp xúc lại bằng tình bạn, cô cũng làm không được. Bộ cô muốn chết hay sao vậy ? 
Hắn ta lườm lườm Thủy Linh : 
- Hay là cô không nỡ ra tay vì vẫn còn yêu nó ? 
- Em không có. Thật sự lúc này rất khó tiếp xúc với Trí Nguyên. Anh ấy đến đâu cũng có bạn đi cùng. Hình như... 
- Hình như, hình như. Cô không thể dùng từ nào khác hơn được sao ? 
- Tôi ... 
- Tôi cái gì ? Nói cho cô biết, công việc đó không xong thì không yên với tôi đâu. 
Thủy Linh khô khan: 
- Anh có thể giao cho tôi công việc khác không ? Tôi không thể tiếp tục công việc anh đã giao. 
- Tại sao ? Xấu hổ à ? Ha ... Ha ... Ha ... Thế những lúc cô quỳ gối xin thuốc tôi đó, cô có cảm thấy xấu hổ không ? 
- Anh đừng ép tôi. 
- Đề nghị của cô, không thể nào chấp nhận. 
Nguyệt My chen vào: 
- Tôi có thể biết việc cô Thủy Linh đang làm không ? 
Tiến Dũng nhướng mày: 
- Được thôi. Tôi muốn Trí Nguyên đứng vào hàng ngũ chúng ta. 
- Nghĩa là... 
- Mội mũi thuốc hay một giọt nước trong ly rượu ... Tôi không cần biết các người làm cách nào, trước khi tôi trở thành một người đàn ông giàu nhất thế giới này, Lâm Trí Nguyên phải là người của tôi. 
- Anh nói nghe dễ dàng quá. Đâu có ai đứng yên để cho anh xỏ mũi, trừ phi những thằng khờ. 
- Tôi không cần biết, đó là nhiệm vụ của các cô. Không xong thì chuẩn bị đi. 
Thủy Linh níu lấy tay Tiến Dũng : 
- Anh có thể giao cho tôi bất cứ công việc khác, nhưng xin anh đừng bắt tôi phải đi gặp Trí Nguyên nữa. Tôi không thể đâu.
Tiến Dũng túm lấy tóc Thủy Linh : 
- Mày nói gì ? Được, không làm thì bây giờ mày đi chết đi cho tao. Đi! 
Hắn xô Thủy Linh nằm dài xuống gạch. Chạy đến đỡ bạn, Nguyệt My bất nhẫn: 
- Anh vũ phu quá. 
- Con người tao là vậy đó. Cô có biết cô đã nói thừa không ? 
- Nhưng ít ra anh cũng không nên nặng tay với người đồng hành của anh. 
- Tao là vậy đó. Tao không hài lòng với những người chống đối tao. 
Tiến Dũng nheo mắt: 
- Cô có muốn nếm thử mùi vị không ? 
Thủy Linh hốt hoảng: 
- Đừng Nguyệt My ! Đừng khờ khạo đùa giỡn, chỉ thiệt hại ình thôi. 
- Nhưng... anh ta làm vậy là quá đáng. 
Thủy Linh nói nhỏ: 
- Hắn ta là một con chó điên. 
Tiến Dũng đá mạnh vào chân bàn: 
- Từ từ mà suy nghĩ đi. 
Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng Tiến Dũng. Thủy Linh và Nguyệt My ôm chầm lấy nhau, cứ để mặc nước mắt rơi. Hai người bạn cùng chung số phận này phải đối phó sao để thoát khỏi sự cay nghiệt đây ? 
Nguyệt My lau nước mắt cho bạn: 
- Tại sao mày ra nông nỗi này ? Bao nhiêu năm không gặp lại, tao cứ tưởng mày được sung

sướng, hạnh phúc. Ai ngờ... 
- Tại tao dại khờ nên tin lầm người. Bây giờ thì hỏng cả cuộc đời. Trí Nguyên là một người đàn ông tốt, cũng bởi hồ đồ mà tao tự đánh mất tình yêu cao đẹp. Tao đã không còn sự lựa chọn. 
- Mọi việc rồi cũng có cách giải quyết thôi. 
Thủy Linh cười buồn: 
- Đừng tự an ủi. Tao biết rõ tên Dũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu. 
- Mặc kệ hắn. Cũng vì tao do dự nên mới có ngày hôm nay. Mày có biết hắn đe dọa tao như thế nào không ? Nhưng tao không sợ hắn nữa đâu. Nhất định tao phải đưa hắn cho pháp luật trừng trị. 
Thủy Linh bịt miệng bạn: 
- Khẽ thôi, tai mắt của hắn nhiều lắm đấy. 
- Tao không sợ. 
- Mày làm ơn đi. Nguyệt My. Muốn gì đem toàn mạng ra ngoài rồi hãy nói. Thú thật tao cũng đang muốn hắn bị bắt đi để xã hội bớt một mối đe dọa. 
- Chúng ta hợp tác đi. 
Nguyệt My kề tai bạn: 
- Cứ giả vờ theo kế hoạch của hắn. Sau đó chúng ta sẽ kháng lại. 
- Ừ. 
Thủy Linh ngập ngừng: 
- Mày có sợ nhà tù không ? 
- Nếu sợ thì tao đâu có bày kế hoạch ày. Dù sao có cơ hội làm lại cuộc đời vẫn tốt hơn. 
- Bỏ cả những gì mày đang có cũng không tiếc ư ? 
Nguyệt My nhún vai: 
- Nhưng cái tao đang có không phải là của tao. Bảo vệ nó để người đời khinh chê, tao không muốn. 
Thủy Linh thở dài: 
- Bắt đầu lại từ đầu, tao không ngán, nhưng tao chỉ lo sợ cho đời không chấp nhận tao. 
- Chỉ có mình không chấp nhận mình thôi chứ xã hội nào không chấp nhận mình, nhưng dù sao có cơ hội vẫn tốt hơn. 
Hai người bạn xiết chặt tay nhau. Kể từ giờ phút này, họ quyết định nương tựa vào nhau để chống chọi lại thế lực tàn bạo. 
Cửa phòng lại mở, Tiến Dũng bước vào: 
- Sao ? 
Nguyệt My trả lời: 
- Chúng tôi sẽ cố gắng. Tiến Dũng cười sảng khoái: 
- Tốt! Biết suy nghĩ như vậy thì đâu có bị đòn. 
Hắn thảy hai xấp tiền: 
- Cầm lấy đi. 
- Cám ơn anh Dũng. 
- Nhớ làm cho tốt công việc đấy. Lúc ấy, tôi thưởng thêm cho. Đừng bày đặt cứng đầu, không hay lắm đâu. 
Tiến Dũng phẩy tay: 
- Về nhà đi. Nguyệt My dìu Thủy Linh : 
- Tôi cho cô quá giang. 
- Cám ơn. 
Nguyệt My và Thủy Linh vừa đi khuất. Tiến Dũng ra hiệu cho đàn em. 
- Theo dõi tụi nó cho tao. 
- Dạ. 
- Mày nhanh lên một chút được không Nam Như ? Làm gì mà như rùa bò vậy ? 
- Tao đã tăng tốc độ rồi đó. 
- Tăng thêm một chút nữa đi. 
- Không! Mày đi chợ hay mày đi ăn cướp vậy ? 
- Dĩ nhiên là đi chợ rồi. Nhưng mà trễ quá người ta mua hết món hàng mà mình thích. 
- Cửa hàng này không có thì đi cửa hàng khác, làm như chỉ có một cửa hàng vậy. 
- Mày nói đúng đó. Chỉ duy nhất cửa hàng này có thôi. Tao như dã lục tung các cửa hàng của thành phố này rồi, không có cửa hàng thứ hai và cũng không có món thứ hai. 
- Hàng gì đặc biệt vậy ? 
- Đừng có hỏi , một chút nữa sẽ biết thôi. 
Sơn Khương vừa dứt lời thì ... 
- Ui da! Chết tao rồi Sơn Khương ơi. 
- Chuyện gì nữa đây ? 
Sơn Khương cau có quay lại. Cô thấyNam Như tay ôm cổ chân, ống quần thì đầy vết bẩn. Cô ngồi xuống: 
- Sao vậy ? 
Nam Như nhăn nhó: 
- Có một tên lấn tao xuống lề đường. Ui da! Hình như là trật khớp rồi. 
- Đâu, mày đứng dậy thử xem. 
Mới nhón lên cô liền khuỵu xuống: 
- Đau lắm, không được đâu. 
Trán Nam Như đẫm mồ hôi cho thấy cô rất đau, Sơn Khương bực mình: 
- Thật là xui xẻo. 
Đưa mắt nhìn chung quanh đoạn đường, Sơn Khương chỉ: 
- Vào ngồi tạm ở quán kia nhé ? Cô vòng tay ngang eo bạn, dìu đến quán nước khá lịch sự: 
- Ngồi đây để tao tìm dầu cho. 
- Nhưng gọi nước cái đã, ngồi không đây kỳ lắm. - Ừ. 
Sơn Khương gọi hai ly dừa tươi, sẵn tiện cô hỏi thăm tiệm thuốc tây. Chị chủ quán cũng tận tình chỉ giúp. 
Dặn dò bạn, Sơn Khương đi nhanh ra đường. Lát sau, cô trở lại với bông gòn và chai dầu trên tay. Kéo ghế ngồi, Sơn Khương ra lệnh: 
- Đưa chân đây. 
Nam Như ngần ngừ: 
- Tự tao làm được rồi. 
- Tao nói thì cứ nghe đi. Bộ mày biết xoa bóp để giảm đau sao ? 
- Nhưng ... 
- Không nhưng nhị gì hết. 
Sơn Khương làm những động tác thật là thuần thục. Nam Như cũng thấy cái chân mình bớt đi nhiều. Cô khen: 
- Mày hay thật đó. 
- Hay ho gì. Tao xoa bóp cho bác Dung không biết cũng thành biết. Sao, đi được chứ ? 
- Mày muốn đi mua hàng tiếp à ? 
- Không. Tao hỏi xem mày về nhà được không thôi. 
Nam Như nhổm lên: 
- Chắc là được. 
- Thôi, ngồi xuống uống nước đi , tao đâu bảo mày đi liền. 
Sơn Khương cầm tay bạn: 
- Xin lỗi nghe, tại tao mày bị đau. 
Nam Như không đồng ý : 
- Sao lại nói vậy ? Lỗi này không phải do ai. 
- Chẳng lẽ do cái người đụng mày ? 
Sơn Khương lườm dài: 
- Nói vậy mà cũng nói. 
Nam Như chợt đề nghị: 
- Tao thì không theo kịp mày nữa rồi. Hay là tao ngồi đây đợi, mày vào trong kia mua quà đi. 
Sơn Khương lắc đầu: 
- Bây giờ không thích mua nữa. 
_ Sao kỳ vậy ? Chẳng lẽ mày giận tao ? 
- Không thích mua thì không thích mua, chẳng có gì kỳ mà cũng chẳng giận ai. 
Cô chống cằm: 
- Có lẽ thượng đế đã không tán thành việc tao mua quà. 
Nam Như tò mò: 
- Mày mua quà cho ai vậy ? 
- Nói ra thì mày cũng không tin. Còn một tuần lễ nữa là sinh nhật của Trí Nguyên. 
Nam Như tròn mắt: 
- Mày nói ... 
- Đó! Thấy chưa ? Tao biết thế nào mày cũng ngạc nhiên đến tột độ. Nhưng trên đời này có những cái bất ngờ vậy. Tao còn chưa dám tin sẽ có ngày tao mua quà cho Trí Nguyên , người đàn ông mà tao tưởng mình ghét. 
- Thú thật, tao cũng không bất ngờ lắm đâu. Vì từ đầu, tao nghĩ thượng đế đã sắp đặt sẵn cho hai người gặp nhau trong trường hợp như vậy. Đúng là những ấn tượng khó quên. 
Sơn Khương cúi đầu: 
- Tao không biết lòng mình hiện tại như thế nào, nhưng chữ yêu thì tao chưa dám nói. Bởi vì tao chưa thích ứng lắm với sự thay đổi. 
- Thì cứ từ từ , nhưng tao cũng thành thật chúc mừng mày, lời hứa năm xưa không bị quên lãng. 
Nam Như đẩy bạn: 
- Nào! Mau đi mua đi. 
- Không cần
2hi.us