Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyện teen  Sự Trả Thù Của Băng

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

Tác giả: Internet

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

một tên dở hơi như cậu chứ!
- Thôi thôi, đừng chọc con gái yêu quý của tôi nữa_papa nuôi nó cười cười. Nó thầm nhìn ông cảm ơn vì đã cứu nó ra khỏi cái vấn đề rắc rối đó
- Mà mọi người đến đông đủ quá ta, tưởng nói đùa thôi chứ
- Đùa gì? Cậu làm bọn tớ bất ngờ quá đấy!_Zan thúc tay nó
- Giận em luôn, dám giấu bọn chị_Lin giận dỗi quay mặt đi chỗ khác
- Xí, lớn tuổi rồi mà còn giận dỗi cứ như con nít không bằng_Nó bĩu môi ra vẻ
- Người ta còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nha. Gì mà lớn tuổi chứ?_Lin quát
- Mà Yui, sao em lại giấu bọn anh chuyện cổ đông hả?_Kun chống nạnh hỏi nó. Tất cả những người còn lại cũng lăm lăm nhìn nó làm nó lạnh sống lưng.
- Sorry, đây là bí mật nội bộ. Mọi người bỏ qua lần này nhé!_Nó chắp tay xin lỗi với vẻ mặt hết sức cầu khẩn.
- Tha cho em lần này. Sau này không được giấu mọi người bất cứ chuyện gì, biết chưa?_Kevin lên mặt dạy bảo nó. Còn nó thì chỉ biết nhỏ nhẹ mà vâng
- Được rồi. Giờ chúng ta mở tiệc nào. Lâu lắm mọi người mới tụ tập đông đủ thế này mà_Jin lên tiếng chuyển chủ đề. Mọi người đồng loạt gật đầu rồi kéo về nhà nó
Nhưng mọi chuyện đâu dừng ở đó. Tại một căn biệt thự không lớn cũng không nhỏ-nhà nhỏ Mĩ Hà đấy mọi người
- Chẳng lẽ chúng ta chịu thua như thế sao? Giờ chúng ta biết sống thế nào? Chẳng lẽ phải đi ăn xin?_Nhỏ Mĩ Hà khóc lóc
- Đừng bù lu bù loa lên thế!_Bà ta quát lên
- Giờ chúng ta làm gì đây?_Ông cựu hiệu trưởng đan tay vào nhau lên tiếng. Vẻ mặt không giấu nỗi sự lo lắng_Chúng ta có thể vào tù đấy. Con nhỏ đó đã điều tra ra hết rồi
- Phải nhờ đến Hell thôi!_Mụ ta bật dậy.
- Hell? Chẳng phải là người đứng đầu thế giới đêm sao? Sao mẹ quen được người đó?_Nhỏ Mĩ Hà ngạc nhiên
- Mẹ không quen. Bạn của mẹ làm việc dưới trướng của Hell. Mẹ sẽ nhờ bạn mẹ giúp
- Bạn em có đáng tin không?
- Bây giờ không tin được ai cả. Hell chỉ là phần sau của kế hoạch sắp diễn ra thôi_Một nụ cười nham hiểm hiện trên môi mụ ta
Rốt cuộc kế hoạch của mụ ta là gì? Sẽ còn nguy hiểm nào ập đến với nó đây?
   
Chương 39
Sáng hôm sau khi nó tỉnh dậy thì trong nhà đã không còn ai. Thầm nghĩ chắc mọi người đã đi học nên nó ung dung làm mọi việc cần làm rồi cũng cắp sách đến trường. Nhưng lạ một điều là, dù đã đến trường nó cũng không thấy bọn người kia đâu. Quái, nếu họ không đến lớp thì đi đâu được chứ? Nó đứng tựa lưng vào cửa suy nghĩ. Bỗng “Bốp” Có ai đó đập vào đầu nó. Nó choáng váng rồi bất tỉnh. Kẻ đó mang nó đi. Nó đã bị bắt cóc. 15’ sau đám người kia mới đến nơi
- Kẻ nào chơi khăm chúng ta vậy chứ?_Rey bực bội cất tiếng
- Tên đó mà để tớ tìm ra thì chỉ có nước chết_Keny siết chặt nắm đấm. Tình hình là bọn này nhận được một cuộc hẹn. Nếu là hẹn không thì chưa chắc bọn này đã đến. Cái kẻ hẹn bọn hắn có bảo là chuyện liên quan đến nó. Chuyện gì chứ chuyện có liên quan đến nó, dù là nguy hiểm đến mấy

bọn hắn cũng phải tìm hiểu cho ra. Và trong một phút giây suy nghĩ hờ hợt mà bọn hắn đã bị lừa vào bẫy. Đến tận lúc này bọn hắn cũng không hiểu nỗi nguyên do bị hẹn gặp như thế. Ngốc…Ngốc…Ngốc. Chỉ có một từ để diễn tả bọn hắn lúc này dù phải công nhận IQ của bọn hắn đạt mức 3 chữ số chứ không ít
- Mà sao giờ này Yui chưa đến nhỉ? Lớp cũng vắng tanh_Gin xoa cằm. Hắn thấy trong lòng bất an nên bấm số gọi cho nó nhưng kết quả nhận được là một giọng nói lảnh lót vang lên
- Thuê bao quý khách…
- Sao Yui lại khóa máy? Tớ thấy không ổn tí nào!_Zan ôm ngực lo lắng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Jen cúi gằm mặt xuốngđất. Nét mặt không giấu nỗi sự lo lắng. Bỗng cô nàng phát hiện ra một vài chấm nhỏ ở trên đất. Mặt nhỏ trở nên trắng bệch. Nhỏ lắp bắp la lên
- Máu…Là máu!_Cả bọn đồng loạt nhìn xuống sàn. Nơi có những giọt máu đỏ thẫm còn vương lại
- Yui gặp chuyện rồi!_Kun khẳng định chắc nịch. Cả bọn bắt đầu đứng ngồi không yên. Họ lo cho nó. Giờ nó có sao không? Nó hiện đang ở đâu? Bỗng “tin tin”. Một tin nhắn đến điện thoại hắn. Mọi người ai cũng xanh mặt khi nhìn thấy người trong hình mới được gởi đến. Là nó. Nó đang bị trói, hiện đang bất tỉnh. Đầu còn be bét máu
- Trời ơi_Rina vội bụm miệng. Nước mắt cô nhóc chảy dài
- Khốn kiếp. Ai đã gây ra chuyện này cơ chứ?_Hắn buộc miệng chửi thề. Không nói cũng biết, người lo lắng cho nó nhất chính là hắn. “Tin tin” Lại một tin nhắn khác
- Nếu muốn gặp lại con nhỏ này thì chiều nay 5h gặp tôi ở xyz
Hắn đọc tin nhắn rồi nhắn lại
- Được thôi! Nhưng nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người lo chuẩn bị hòm đi là vừa
Sau đó, cả bọn lê xác về nhà. Ai cũng mệt mỏi. Trong lòng người nào cũng thầm cầu nguyện cho nó bình an vô sự
Trong khi đó, tại một căn nhà kho cũ nát. Nơi mà mẹ nó đã bị nhốt lúc trước. Nó từ từ mở mắt. Đầu nó đau, đau lắm. Mí mắt nó thì nặng trịch.
- Mày tỉnh rồi à?_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt nhìn nó
- Là mày sao? Chơi bẩn quá đấy_Nó khẽ nhếch môi
- Là do mày ép tao thôi! Giờ mày đang ở trong tay tao đấy! Coi mày mạnh miệng được bao lâu!
- Mày định làm gì?
- Lấy mày để ép thiên hoàng giao tài sản và dùng mày để ép Rick kết hôn với tao_Nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực tự đắc
- Vậy thì kế hoạch của mày đổ vỡ rồi_Nó bỗng đứng lên làm nhỏ Mĩ Hà giật mình. Một cao thủ như nó đâu để bị bắt dễ dàng như vậy được
- Người đâu, bắt con nhỏ đó lại_Nhỏ Mĩ Hà hét lên nhưng khi bọn người kia vào đến nơi thì nó đã vọt chạy theo lối cửa sổ mất rồi. Bọn người kia lập tức đuổi theo nó. Nó cứ chạy chạy mãi. Nó bây giờ không có vũ khí, lại bị thương nặng như thế. Nếu trực tiếp đối đầu chỉ có nước chết mà thôi. Nhưng chạy như thế này cũng không được. Nó đang mất sức. Mắt nó hoa lên. Nó cứ chạy, chạy cho đến khi cụt đường. Trước mặt nó lúc này là vách biển. Nó nhận ra đây chính là nơi mà mẹ nó ra đi. Chẳng lẽ mẹ nó đang nhớ nó? Chẳng lẽ nó phải buông xuôi mọi thứ? Đầu nó đau, đau lắm. Nó quay đầu lại định trốn thoát nhưng hết đường rồi. Bọn người đó đã đuổi kịp nó. Nó lùi dần lùi dần, tay thì đưa lên ôm đầu. Bỗng nó phát hiện ra cái gì đó. Khóe môi nó khẽ nhếch lên. Nó xoay xoay bông tai mình. Bông tai của nó rất lạ nha. Nó có hai vòng, loại này không có trên thị trường à, vì là do nó tạo ra mà. Bông tai này gồm hai đôi. Một cặp đấy. Nó có thể liên lạc với nhau. Và đôi kia hiện đang trong tay người bạn yêu quý của nó là Zan. Nó đang cố điều chỉnh bông tai để liên lạc với Zan. Vì phân tâm nên nó đã bị một tên tóm lại. Dùng tất cả sức lực còn sót lại, nó đẩy tên đó ra nhưng nó mất đà và rơi xuông vách đá. Vậy là ông trời không thương nó rồi. Nó khẽ nhắm mắt chờ cái chết đến với mình
- Mama con đến với mama đây!
Khi nó vừa tiếp xúc với nước. Đầu nó trở nên đau buốt. Nước biển làm cho vết thương của nó càng thêm đau. Nó đưa tay ôm chặt đầu. Cơn đau làm trí nhớ của nó quay về. Những kí ức vui vẻ bên hắn nhanh chóng ùa về trong đầu nó. Lúc này nó muốn sống, muốn nói cho hắn biết rằng nó đã nhớ lại rồi. Nhưng nó không thể. Trong làn nước lạnh buốt đó, nó dần dần thiếp đi. Nó…đang hôn mê hay đã…CHẾT
   
Chương 40
5h tại xyz
Lúc này bọn hắn đã có mặt đông đủ, có cả papa của nó và hắn nữa. 5’ sau một đoàn xe chạy đến (nghèo mà còn chơi sang đây). Gia đình nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực bước xuống xe
- Là các người sao?_Thiên hoàng tức giận hét lên
- Gặp lại rồi nhỉ, chồng cũ của tôi?_Mụ ta ỏng ẹo thấy mà ghê
- Con gái của tôi đâu?
- Muốn gặp lại con nhỏ đó thì phải đáp ứng được điều kiện của tôi
- Điều kiện gì?_Hắn đanh mặt hỏi bà ta
- Cậu nên lễ phép tí đi, con rể tương lai của tôi_Bà ta cười cười với hắn
- Con rể? Ai là con rể của bà chứ?_Hắn quát lên
- Nếu muốn gặp con nhỏ đó thì anh phải kết hôn với em_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt tự đắc
- Cái gì?_15 người bọn hắn cùng hét
- Tùy anh thôi! Mạng sống của con nhỏ đó phụ thuộc vào quyết định của anh đấy!
Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn không có sự lựa chọn. Vì nó, hắn phải cắn răng chịu đựng
- Được.
- Đó là quyết định của con trai tôi. Còn cô nếu muốn là cháu dâu của dòng họ tôi thì phải được sự công nhận của mọi người. Phải cho chúng tôi thời gian để thông báo_Papa hắn dõng dạc nói. Ông muốn kéo dài thời gian để tìm cách giải quyết. Ông không muốn con trai ông cưới người mà nó không yêu, lại là một con rắn độc nữa chứ
- Một tuần. Tuần sau sẽ tổ chức lễ cưới cho bọn trẻ_Mụ đàn bà chua ngoa đó lên tiếng
- Được_Papa hắn gật đầu mà lòng thầm mong sẽ tìm được cách giải quyết trong một tuần đó
- Và còn một chuyện nữa…_Ông hiệu trưởng lấp lửng
- Chuyện gì?
- Thiên hoàng kính mến, chẳng hay ông có thể nhượng lại toàn bộ tài sản cho bọn tôi_ông hiệu trưởng cười đểu nhìn Papa nó. Papa nó cũng đã đoán biết trước được việc này nên không có gì ngạc nhiên
- Được thôi! Nhưng phải để tôi gặp con gái tôi đã_Nghe đến yêu cầu này của thiên hoàng gia đình nhỏ Mĩ Hà tái mặt. Họ biết kiếm đâu ra nó để cho thiên hoàng gặp chứ?
- Được thôi! Nhưng phải đợi sau hôn lễ của con gái tôi._mụ đàn bà đó mạnh miệng lên tiếng_Vậy nhá!_Rồi gia đình bà ta lên xe bỏ đi
- Con thấy lạ lạ sao ấy! Bọn họ lúc nãy có hơi lúng túng khi chúng ta đòi gặp mặt Yui_Zan khó hiểu xoa cằm
- Đừng lo quá!_Gin vỗ vai Zan. Rồi tất cả cũng quay về ngôi nhà xinh đẹp của nó. Vừa về đến nhà, hắn đã tọt lên phòng nó. Hắn cứ ở trong phòng nó suốt, nhìn ngắm ảnh nó mãi không thôi. Hắn đã si mê nó quá rồi.
- Yui à, vì cậu tớ có thể đánh đổi tất cả. Chỉ cần cứu được cậu!
Hắn nằm ăn vạ luôn trong phòng nó, không ăn không uống suốt mấy ngày liền. Dù mọi người có nói thế nào hắn cũng không nghe. Họ biết hắn đang lo lắng cho nó. Họ biết hắn đang đau khổ, bực bội vì sắp đính hôn với kẻ mà hắn không yêu. Nhưng hắn cứnhư thế này thì sẽ ngã quỵ mất. Đến khi nó quay về, hắn có còn sức mà gặp nó không? Thật là…Mọi người ai cũng u sầu, ảo não. Nhà nó bây giờ trông thật thê lương. Những tiếng cười nói, đùa giỡn biến đi đâu hết rồi? Sao bây giờ chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau thế này?
   
Chương 41
Một tuần cũng trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hôn lễ của hắn. Hắn đang u sầu ngồi trong phòng chờ. Chỉ một lúc nữa thôi, hắn sẽ xa cách nó mãi mãi, trở

thành người có gia đình. Hắn mệt mỏi gục xuống bàn. Hắn thật sự không muốn cái đám cưới này diễn ra. Suốt một tuần qua, bọn hắn đã cho người theo dõi bọn người đó nhưng vẫn không thu được tin tức gì về nó. Đến nước này chỉ còn cách làm theo lời bọn người đó thôi. “Cạch” Cửa phòng mở ra và đám người lóc chóc kia bước vào
- Chú rể đẹp trai quá ta!_Kun tiến đến vỗ vai hắn
- Tiếc thật đấy, em không thể trở thành em rể của bọn anh rồi_Kevin bày ra bộ mặt tiếc nuối. Lòng hắn đã đau, sau khi nghe Kevin nói càng đau hơn. Bộ hắn muốn vậy chắc.
- Dù chị ghét cô vợ sắp cưới của em nhưng nể mặt em và gia tộc Trương nên chị sẽ tham dự đám cưới_Zeny ngoảnh mặt đi nơi khác nói
- Bọn em cũng vậy._Bộ tứ đồng thanh
- Nghe giống ép buộc quá!_Gin mặt nhăn mày nhó nhìn 5 kẻ vừa phát ngôn
- Mọi người ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình_Hắn uể oải nói. Hắn chẳng dư sức đâu mà đôi co với đám người này. Cả bọn liền đi ra để lại mình hắn trong phòng. Hắn cứ ngồi đó gặm nhấm nỗi đau
Đến giờ bắt đầu hôn lễ, hắn mệt mỏi sải bước trên tấm thảm đỏ, vẻ mặt thì u ám hết chỗ nói. Rồi đến nhỏ Mĩ Hà, nhỏ khoác tay ba mình tươi cười bước vào. Papa nhỏ dẫn nhỏ đến trước mặt hắn và chờ hắn đưa tay để nhỏ khoác vào. Nhưng hắn chẳng thèm đưa tay ra đón nhỏ mà quay qua linh mục. Nhỏ Hà xấu hổ chỉ muốn độn thổ thôi. Hôm nay có biết bao nhiêu người đến tham dự vậy mà hắn lại hành động như thế? Hắn đâu có để nhỏ trong mắt đâu. Nhỏ Hà cũng chẳng dám biểu lộ thái quá. Nhỏ cũng quay mặt về phía linh mục. Vị linh mục bắt đầu đọc bản tuyên thệ
- Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để kết duyên cho cặp đôi trẻ này. Trước tiên là cô dâu. Cô dâu..._Linh mục đang nói thì bị tiếng “Rầm” làm ngắt quãng. Mọi người đều hướng mắt ra phía cửa-nơi có một cô gái đang đứng
- Dừng lại được rồi đấy!
- Yui?_Cả đám căng mắt nhìn nó. Hắn lấp lửng rồi nhanh chân chạy đến ôm lấy nó. Hắn ôm nó rất chặt cứ như nếu bỏ ra nó sẽ lại biến mất vậy
- Yui, cậu vẫn bình an. Thật tốt quá!_Hắn khóc. Suốt 1 tuần qua, không ngày nào hắn không lo lắng cho nó. Nhìn thấy nó thế này, hắn vui lắm. Vui đến nỗi nước mắt rơi thấm ướt cả mặt hắn
- Xin lỗi vì để cậu phải lo lắng._Nó vỗ lưng hắn như mẹ dỗ con ấy. Hắn cứ ôm nó như thế cho đến khi phát hiện ra dải băng trắng quấn đầu nó. Hắn đẩy nó ra rồi bắt đầu hỏi han
- Đầu cậu sao vậy? Sao lại quấn băng thế này?
- Mọi chuyện tớ sẽ nói sau. Còn bây giờ thì phải giải quyết đám người này đã_Nó đẩy hắn sang một bên mà không hề nhận ra hiện tượng đơ toàn phần của hắn
- Ế, Yui vừa xưng tớ-cậu với mình sao?_Hắn đơ vì cái chuyện ấy đấy. Vì trước giờ nó vẫn xưng tôi gọi cậu với hắn, lần này quay về đột ngột đổi cách xưng hô nên làm hắn hơi ngạc nhiên. Vội lắc lắc đầu cho trôi suy nghĩ, hắn lại tập trung vào nó-người con gái hắn yêu
- Mày...mày chưa chết sao?_Bà ta lắp bắp
- Chết? Tôi sống dai lắm! Tôi chưa trả xong nợ với bà mà, sao tôi lại chết được?_Nó cười khẩy
- Nhưng rõ ràng mày đã rơi xuống vách đá rồi mà_Giờ đến lượt nhỏ Mĩ Hà lên tiếng
- Thì sao? Đâu có ai bảo rơi xuống vách đá đó sẽ chết! Là do các người nghĩ thế thôi! À, tôi có một người rất muốn ra mắt mọi người đây_Nó cười tươi, nụ cười đã biến mất sau một thời gian khá dài._anh 2, anh 3, em có quà cho anh đấy_Kun và Kevin ngạc nhiên nhìn nó. Nó quay người ra cửa
- Zan, đưa người đó vào đi
Từ ngoài cửa, Zan và một người phụ nữ bước vào
- Mama!_Kun và Kevin sau một hồi tiếp thu hình ảnh con người trước mặt thì hét lên rồi chạy đến ôm lấy người phụ nữ đó-người mà bọn nó gọi là mẹ
- Sao…sao…_Mụ đàn bà đó chết điếng. Còn nhỏ Mĩ Hà và ba ả thì đờ người ra
- Bất ngờ lắm phải không? Mẹ tôi phúc lớn mạng lớn lắm, không dễ chết vậy đâu
- Coi như bọn mày may nhưng lần này thì không được may mắn như thế nữa đâu. Hôm nay sẽ là ngày chết của các người_Nhỏ Hà vênh mặt tự đắc
“Rầm soạt bịch” Hàng loạt tiếng động vang lên. Mọi người trong phòng bắt đầu nhao lên
- Có chuyện gì vậy?_Zan lo sợ ôm lấy Gin
- Người của Hell đã bao vây nơi này rồi!_Bà ta khoanh tay trước ngực tỏ vẻ tự đắc nói
- Hell?_Bộ tứ đồng thanh.
- Hell là kẻ đứng đầu thế giới đêm mà. Sao họ lại ở đây?_Gin cũng ngạc nhiên không kém. Kiểu này thì tiêu rồi
“Rầm” Cánh cửa lại bị đạp ra lần nữa, một người thanh niên trẻ tuổi, cỡ bằng bọn nó hoặc trẻ hơn cũng có, dẫn đầu một toán người tiến về phía mụ ta
- Dì à, cháu đến rồi
- Oh Casty, cảm ơn cháu nhiều nhé! Gửi lời cảm ơn của ta đến mẹ cháu luôn nha_Mụ đàn bà đó cười tươi.
- Vâng. Giờ làm gì đây ạ?
- Bắt hết tất cả người ở đây cho dì
- Vâng!_Rồi tên đó quay qua đám đàn em_Bắt tất cả
- Dừng tay lại._Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên. Casty sừng cồ lên khi có người dám ra lệnh cho mình
- Kẻ nào to gan, dám ra lệnh cho ta hả?
- Cas, nhóc mới là kẻ to gan đấy!_Nó tiến đến đứng trước mặt Casty. Casty vội tái mét mặt. Cái biệt danh Cas ấy chỉ có một người gọi thôi. Và người đó không ai khác chính là Hell. Dù không biết mặt Hell như thế nào vì Hell luôn đeo mặt nạ nhưng cậu nhóc đâu còn lạ gì cái giọng lạnh tanh đó của Hell
- Ơ, đại tỷ_Cas cúi đầu trước nó. Tất cả mọi người lâm vào tình trạng đông cứng khi hai tiếng đại tỷ vang lên (trừ bộ tứ, Rena và Jin nhá)
- Từ khi nào nhóc dám lộng quyền thế hả?_Jin khoanh tay trước ngực hỏi
- Không phải như mọi người nghĩ đâu. Em đã cố liên lạc với các sư huynh sư tỷ mà không được. Vì dì Anh (mẹ nhỏ Hà) đang cần người nên đã nhờ đến mẹ em. Họ là bạn thân nên em không thể không giúp_Casty bày ra bộ mặt hối lỗi
- Vậy nhóc có biết kẻ nhóc gọi là dì kia có thâm thù với chị không?_Nó đay nghiến nhìn cậunhóc
- Em không biết chuyện đó. Em xin lỗi_Casty rối rít xin lỗi nó
- Được rồi. Chị không trách. Đứng lên đi.
- Vâng
- Chị không muốn nhóc dính líu tới chuyện này. Dù gì mẹ nhóc cũng là bạn của bà ta, sẽ khó cho nhóc lắm. Nhóc về đi
- Vâng ạ_Casty cúi đầu trước nó rồi bỏ đi.
- Yui, cậu là Hell hả?_Zan khèo tay nó. Trên mặt cô nàng vẫn còn in rõ sự bất ngờ
- Ừm.
- 3 người đó giải quyết sao đây chị?_Keny hỏi. Mắt thì liếc sang nhìn 3 kẻ đang run như cầy sấy kia. Tính tóm gọn người ta lại bị người ta tóm gọn. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông đây
- Bắt nhốt vào nhà kho của Hell._Nó lạnh lùng nói.
- Nhà kho? Ý chị là nhà kho ở Anh?_Keny tròn mắt hỏi nó.
- Ừm._Khuôn mặt nó lạnh tanh. Hàn khí bốc ngút trời
- Chị, chị tính cho bọn họ thử sức sao? Nếu không sao lại đem qua đó?_Rey tái mặt thốt lên. Nhà kho đó có gì mà cậu nhóc lại phản ứng như vậy nhỉ?
- Tùy hứng. Làm đi_Rey định nói gì đó nhưng phải im bặt khi thấy sát khí tỏa ra từ nó. Sắc mặt của Keny, Rina, Jen, Rena và Jin cũng chẳng khác Rey là mấy.
- Cứ làm theo lời con bé đi!_Jin nhắm mắt lại. Cánh cửa địa ngục đã mở ra để chào đón gia đình nhỏ Mĩ Hà rồi. Không biết dưới đó vương ca trừng trị những kẻ như mẹ con nhỏ Hà ra sao chứ trên này, chắc khó mà sống nổi mà chết cũng chẳng xong.
- Làm theo lời đại tỷ đi_Keny quay ngoắt sang bọn đàn em nói
- Vâng, thưa bắc hộ vệ_Đám đàn em đồng thanh rồi dẫn 3 người nhà Mĩ Hà đi
- Bắc…Bắc hộ vệ?_Lin lắp bắp lên tiếng. Nhỏ vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện. Thật khó tin. Nó tiến đến micro

và nói lớn
- Xin lỗi mọi người. Hôm nay sẽ không có đám cưới nào cả. Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của mọi người
Mọi người cũng chẳng nói gì đứng lên ra về. Tất cả những quan khách đến đây phần lớn đều là người trong gia tộc của hắn nên ai cũng hiểu và mừng cho nó và cho đứa cháu trai duy nhất của họ. Mọi chuyện đã êm xuôi. Chỉ trong vài phút, mọi người đã về hết, chỉ còn lại đám người bọn nó
- Ông trời đã không đứng về phía bà Mỹ Anh đó rồi! Bà ta đã chuẩn bị mọi thứ nhưng cuối cùng chưa kịp chiến đấu đã vội ngã xuống_Zeny bó tay sau lưng, ngửa mặt lên trời nói
- Do bà ta chọc nhầm người thôi!_Kevin ôm ngang eo Zeny cười tươi
- Nè anh 3, tình cảm quá rồi đấy!_Nó giật giật áo Kevin
- Gì? Em cũng có thể giống anh mà!_Kevin nói mà mắt thì liếc liếc sang hắn. Nó bất giác đỏ mặt. Lại nghĩ không biết bắt chuyện với hắn như thế nào đây
- Con dâu của ta, con bình an quay về thật là may quá!_Mama hắn bước đến ôm chầm lấy nó. Nó cũng rưng rưng nhìn bà.
- Con xin lỗi. Con đã để mọi người phải lo lắng rồi
- Tiểu Tuyết, già rồi sao còn mít ướt thế hả?_Mẹ nó cất giọng cười cợt mẹ hắn
- Za con kia, tuy già nhưng tớ còn dư sức để đánh cậu đấy nhá!_Mẹ hắn giơ nắm đấm hâm dọa. Gì vậy nè? Có thật đây là 2 người đang ở độ tuổi trung niên không? Sao lại giống con nít thế này? Cả bọn nhìn cảnh đó chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo
- Thôi, hai quý phu nhân cho tôi xin. Sao chúng ta không về nhà rồi nói chuyện. Chắc anh bạn già của tôi sẽ vui lắm khi thấy vợ yêu của mình còn sống như thế này đấy!_papa hắn nhảy vào can
- Zan đã báo rồi ạ! Chắc papa và bà đã đến nhà cháu rồi (nhà ở VN đấy)_Nó cười tươi nói
- Tớ chưa báo! Tớ muốn tạo bất ngờ cho họ nên chưa nói gì cả. Tớ chỉ bảo với bà là đến nhà cậu ở Nhật thôi!_Zan gãi đầu nhìn nó.
- Ý cậu là giờ chúng ta phải thân chinh qua Nhật à?_Nó mếu mặt nhìn Zan. Nó mới trở về, chưa khỏe giờ lại phải đi nữa sao?
- Sắp được về Nhật rồi. Vui quá!_Bộ tứ reo lên. Đã một thời gian dài bọn nhóc này xa quê hương rồi. Giờ được về thăm nhà, tất nhiên không còn gì vui bằng rồi.
- Yui, chúng ta về nhà thôi! Cũng lâu rồi mẹ chưa về lại đó mà!_Kun thúc tay nó rồi chuyển ánh mắt yêu thương nhìn mẹ mình
- Thì em có nói gì đâu! Chúng ta về thôi!_Nó hứng chí bước đi đầu. Nhưng đi chưa được hai bước thì nó phải khựng lại khi nghe Lin nói
- Yui, Về đến nhà, em phải kể rõ mọi chuyện cho mọi người nghe đấy! Và còn bao nhiêu chuyện em giấu bọn chị nữa._Lin nói mà cố tình nhấn mạnh chữ giấu làm nó lạnh sống lưng. Cô nàng đang giận nó vì giấu nhẹm vụ Hell đây mà. Bỗng dưng nghe Lin nói xong, nó không muốn về nhà nữa. Nó sẽ lại bị tra khảo cho coi. Nuốt cho trôi cục nghẹn mắc ở cổ, nó cố nở một nụ cười thật tươi với mọi người rồi tiếp tục bước đi. 30’ sau, có một chiếc chuyên cơ đến và đưa tất cả bọn nó đến xứ sở hoa anh đào
   
Chương 42: Chương Cuối
Sau một tiếng dài ngồi máy bay, cuối cùng bọn nó cũng đến được nơi cần đến. Nhà nó có một sân rộng để làm nơi đáp máy bay, lí tưởng thật.
– Woa, về nhà rồi! Papa ơi._Nó reo lên rồi chạy như bay vào nhà. Mọi người vẫn ngước nhìn theo nó. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên mặt của mỗi người. Hắn nhìn bóng dáng nó chạy đi mà thầm nhủ
– Cô bé ngày xưa rốt cuộc đã quay về rồi. Cô bé của sự hồn nhiên và vui tươi. Nó lăng xăng chạy vào phòng khách-nơi có hai con người đang u sầu ngồi đó
– Papa ơi, bà ơi!_Nó gọi hai người rồi nhanh chân nhào tới ôm lấy papa và bà mình
– Ơ Yui? Là cháu sao?_bà nó rưng rưng
– Yui? Sao con thoát ra được? Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?_Thiên hoàng cuống quýt hỏi nó. Khi thấy vết thương trên đầu nó thì ông càng hốt hoảng hơn. Nó cảm động trước sự lo lắng của 2 người giành cho nó, nó bật khóc. Nó buông hai người ra rồi lắc đầu lia lịa
– Con không sao. Con xin lỗi, chắc papa và bà đã lo lắng cho con nhiều lắm
– Cháu của bà bình an quay về là tốt rồi!_Bà nó khóc ròng. Đã đến độ tuổi 60 rồi mà còn phải chịu nhiều nỗi lo sợ thế này, thật quá sức chịu đựng với bà. Đầu tiên là nghe tin con mất tích, sau đó là con chết và đến cháu bị bắt cóc. Lo sợ nối tiếp lo sợ. Bà tưởng chừng như không gượng dậy nỗi
– Tôi biết thế nào cũng khóc lóc thảm thiết mà_Papa hắn đẩy cửa bước vào. Papa nó tròn mắt nhìn đoàn người trước mặt
– Sao mọi người lại đến đây? Chẳng phải hôm nay là đám cưới của Rick sao?
– Đám cưới gì ạ? Cô dâu của con ở đây thì sao mà làm đám cưới được ạ?_Hắn cười cười rồi tiến đến bên nó
– Ôi má ơi, gớm quá! Cô dâu nữa chứ!_Gin lè lưỡi trêu hắn. Hắn như muốn nhảy dựng lên vì thằng bạn chí cốt này– Cậu nhớ đấy! Cậu mà thử tình cảm hay sến một lần đi. Tớ sẽ chọc cho cậu bỏ luôn
– Thách cậu đấy!_Gin tiếp tục lè lưỡi.
– Thôi đi hai ông tướng. Đây không phải là lúc để hai cậu cãi nhau đâu!_Zan chen vào ngăn bọn hắn. Nó sau một hồi cười lăn lộn bỗng bừng tỉnh. Nó quay sang bà và papa mình mà nói
– Con có một người muốn bà và papa gặp nè. Sau khi gặp nhớ thưởng tiền cho con nhé!_Nó lém lỉnh nói rồi chạy vào đám đông và kéo tay mẹ nó ra. Papa và bà nó như chết đứng tại chỗ. Bà nó tuy chưa được gặp mẹ nó nhưng đã từng xem ảnh của mẹ nó rồi.
– Thiên…Thiên Nhi? Là…là em sao?_papa nó lắp bắp
– Vâng. Là em._Mẹ nó cười tươi
– Con…còn… còn sống thật sao?_Bà nó che miệng.
Mẹ nó giờ mới để ý đến bà
– Bà là…
– Ta…ta…ta là mẹ con đây. Người mẹ đã để thất lạc con trong trận hỏa hoạn năm đó đây_Nước mắt bà rơi lã chã. Tình mẫu tử lại dâng lên. Sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng họ đã được gặp nhau rồi
– Mẹ ơi._Mẹ nó nhào tới ôm lấy bà. Dù đã bao nhiêu tuổi. Dù đã già bao nhiêu thì khi được ở bên mẹ thì mẹ nó vẫn cứ như một đứa con nít không hơn không kém. Với mẹ nó, một người đã thiếu thốn tình cảm gia đình ngay từ nhỏ thì việc gặp mẹ thế này đối với bà là một niềm vui không thể tả. Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm động đến nỗi rơi nước mắt. Họ vui thay cho gia đình nó. Cuối cùng gia đình nó cũng được đoàn tụ rồi. Trong lúc mọi người đang mải mê khóc thì nó lén bỏ lên phòng và hắn vẫn luôn dõi theo nó. Sau chuyện lần này, hắn đã đúc kết được một kinh nghiệm rất lớn. Phải luôn dõi theo nó nếu không nó sẽ lại gặp chuyện chẳng lành. (Kinh nghiệm lớn lao dữ). Nó lên phòng rồi lục tung tất cả mọi thứ. Nó tìm xem còn bộ đồ nào để mặc không nhưng kết quả là chẳng có gì. Toàn bộ đồ của nó đã được nó khuân sang Anh hết rồi. Nó thở dài chán nản. Chả biết bộ đồ này nó mặc từ bao giờ nữa. Tính đến nay đã là ngày thứ 3 rồi (Chị này ở dơ thật đấy). Nó đang trầm mặt thì nghe có tiếng Zan gọi
– Yui, cậu xuống đây đi!
– Gì vậy?_Nó chạy ra lan can hỏi
– Xuống đây và giải thích mọi chuyện_Lin chống nạnh nhìn nó
– Mama, mama kể cho họ nghe đi. Con là người không thích nói nhiều!_Nó chuyển ánh mắt cầu khẩn nhìn mẹ nó nhưng đáp lại nó chỉ là cái nhún vai của bà. Nó thở dài.
– Phải tường thuật lại nữa sao? À mà Zan này, cậu có đem theo quần áo không? Tớ quên đem rồi.
– Quần áo hả? Có nhưng chỉ toàn là váy thôi!_Zan hồn nhiên nói
– Váy hả?
– Ừ. Sao?
– Thôi kệ, lấy cho tớ mượn một bộ đi. Bộ này tớ mặc lâu rồi. Tí rảnh rồi đi mua đồ sau_Nó mệt mỏi lê bước xuống chỗ Zan


Yui, em mặc váy hả? Chẳng phải em không thích mặc thứ đó sao?_Rena tròn mắt nhìn nó
– Vậy chị có đồ bộ không , thưa chị?_Nó hỏi vặn lại Rena. Rena lắc đầu. Toàn mấy cô nàng thích ăn diện, đào đâu ra quần. Mấy cô nàng này chỉ mặc quần vào những lúc đánh nhau thôi à.
– Biết vậy nên em mới không hỏi đó._Nó ngán ngẩm. Nó tiến lại chỗ Zan lấy cái váy màu hồng phấn trên tay Zan rồi bỏ lên phòng. Nhỏ Zan rất thích màu hồng nên hơn phân nửa đồ của nhỏ toàn là màu hồng.
30’ sau, nó bước xuống (Chị này tắm lâu thật). Nó vận trên người bộ váy voan hồng dài ngang đùi của Zan. Trông nó bây giờ thật dịu dàng và nữ tính làm sao! Vừa trông thấy nó, tim hắn đập rộn lên. Mắt thì chăm chăm nhìn nó không thôi. Hồn hắn giờ đang phiêu bạt phương nào rồi. Những người khác thì có khá hơn một tí nhưng ai cũng mắt tròn mắt dẹp nhìn nó. Ngay cả Jin và Rena dù đã thấy nó mặc váy trên 2 lần rồi nhưng cũng khá ngạc nhiên
– Oh my god, là cậu hả Yui?_Zan tròn mắt nhìn nó. Nó thấy biểu hiện của Zan thì lại nhìn mình từ trên xuống dưới
– Có gì không ổn sao?
– Không, không. Cậu mặc váy đẹp thế sao lâu nay không mặc?_Zan hỏi vặn lại nó
– Không thích. Vướng.
– Chị thật bó tay cho em đó Yui. Con gái mà không mặc váy lại đi mặc mấy cái quần ôm sát người đó_Zeny lắc đầu ngán ngẩm vì nó
– Này nhá, mặc quần cho dễ hoạt động nè, dễ chạy nhảy nè. Mọi người cũng biết tính em không thích ở yên một chỗ, làm tiểu thư đài cát rồi. Mặc váy không hợp_Nó biện minh. Cả bọn phải phục nó sát đất. Cái lí do này có thể chấp nhận không?
– Thôi thôi, được rồi Yui. Cháu hãy ngồi xuống rồi kể mọi chuyện cho bà và mọi người nghe đi_Bà nó cười hiền với nó. Nó lon ton chạy đến bên bà. Vừa định ngồi xuống thì nó bị bà ngăn lại
– Cháu qua chỗ cháu rể ngồi đi
– Hử? Sao lại qua đó ạ?
– Chỗ bà chật rồi
– Chậc…Bà không cần đuổi khéo cháu đâu._Nó tặc lưỡi rồi lon ton chạy đến ngồi xuống bên hắn. Hắn cười cười nhìn bà nó cảm ơn.
– Rồi Yui, kể lại mọi chuyện đi_Papa nó thúc
– Từ từ đã nào. Cháu phải uống nước, ăn trái cây đã chứ_Nó lém lỉnh nói
– Cái con bé này, mọi người sốt ruột lắm rồi đấy_Kun mất kiên nhẫn hét lên
– Xì, anh 2 làm gì dữ vậy. Em sợ nên quên hết mọi chuyện rồi_Nó mắt nhắm mắt mở nhìn Kun. Còn Kun thì cố nén
2hi.us