Truyện teen  Nhóc Con... Tôi Thích Cô!

Truyện teen Nhóc Con... Tôi Thích Cô!

Tác giả: Internet

Truyện teen Nhóc Con... Tôi Thích Cô!

mày- hắn vỗ vai Tuấn nói.
- Nhanh thế.
- He2 ko nhanh sao được, tao mà. Mà có chuyện gì hả, hay nhớ tao quá nên gọi tao ra đây nhìn cho đỡ nhớ
- Thôi đi mày. cái mặt mày tao nhìn chán lắm rồi, nhìn nữa tao bội thực mất.
- Thế gọi tao ra đây làm gì hả
- Tao muốn nói chuyện của Chi.
- Chuyện của Chi- hắn ngạc nhiên, nghe đến đây hắn ko đùa nữa mà nghiêm túc nói chuyện.
- Tao nghĩ rằng Chi thích mày chứ ko thích tao. Chi nhận lời tao chắc chỉ là cái cớ để che dấu điều đó thôi.
- Thích tao??? Che giấu- hắn ngạc nhiên đến khó hiểu.
- Ưm. Tại tao thấy thái độ của Chi khác với thái độ của những người con gái khác. Lần đầu đi xem phim mà cô ấy ko thấy hồi hộp hay gì cả, những lúc tao nói chuyện thì cô ấy ko chú ý vì mải nghĩ gì đó. Và tao cũng biết rằng người liên tục phá đám tao và Chi lúc đi xem phim là mày.
- sao biết dạ- hắn cười trừ.
- Đệ tao bảo thế
- Đùa thôi chơi với mày bao lâu chả nhẽ tao lại ko nhận ra với lại về nhà tao mới nghĩ đến mày.- Tuấn tiếp lời.
- Tao ko cố ý nhưng ko biết sao mình lại làm thế nữa.
- Vì mày cũng thích Chi, như tao thôi à.
- Sao mày biết.
- Thì tao là bạn mày mà.
- Vậy h mày định sao- hắn buồn bã hỏi.
- Tao định qua Úc một thời gian, vừa phần qua giúp công việc cho bố mẹ vừa phần là để tao có thời gian để quên Chi và bắt đầu lại từ đầu. Cơ hội này tao nhường lại ày.
-........................................- hắn ko biết phải nói gì vào lúc này, đầu óc hắn rối tung. Hắn biết để quyết định đc chuyện này Tuấn đẫ phải suy nghĩ rất nhiều.Hắn biết mình đã làm Tuấn phải khó sử. Hắn ko muốn vì chuyện này mà tình bạn giữa hắn và Tuấn bị sứt mẻ. Hắn thấy giận bản thân mình nhiều quá.
- Mày yên tâm tao với mày vẫn là bạn mà- biết hắn đang khó sử, Tuấn tiếp lời.
- Ko phải tao đi là để ày làm càn đâu nha. Tao mà biết mày bắt nạt Chi là no đòn nhá- Tuấn tiếp lời.
- Hì tao biết rồi mà, tao sẽ cố hết sức, tks thằng bạn tao nhiều nhá. Mà bao h mày đi thế?
- Chắc tuần sau.
- Ưm. Xa mày tao nhớ mày lắm á.
- Ai mà chả nhớ tao- Tuấn tự kiêu
- Thôi đi mày- hắn nói, rồi đập Tuấn một cái vào lưng. Thôi chuyện đó tính sau, h chơi thôi.- nói rồi hắn khoác vai thằg bạn. Hán thầm biết ơn Tuấn nhiều lắm, hắn tự nhủ sẽ ko làm mất cơ hội này, ko làm Tuấn và mọi người phải thất vọng vì nó đâu. Hắn sẽ theo đuổi nó đến tận cùng.


Sau khi tiễn Tuấn ra sân bay mọi thứ trở về như thường nhật. Mặc dù ko thích Tuấn nhưng đối với nó Tuấn vẫn như một người anh trai luôn bên cạnh nó nhừng lúc nó cần nên khi Tuấn đi nó cảm thấy rất buồn. Nằm trên giường nó đang suy nghĩ miên man thì có điện thoại reo nó nhìn trên tay thì làcủa hắn gọi ( điện thoại giống đồng hồ á ):
- Tôi nghe- nó mệt mỏi trả lời
- Cô có biết bây h là mấy h ko hả, sao còn ko mau đến nhà tôi làm việc, định trốn à
- Làm việc? Mà việc gì mới được chứ?
- Lại còn hỏi, cô là osin cho tôi mà h này vẫn ko thấy mặt hay định đợi tôi qua rước rồi mới chịu đi.
- Đâu có tại tôi tưởng...
- Ko tưởng gì hết cô qua nhà tôi nhanh- chưa để nó nói hết hắn tiếp lời.
- Ừm đợi tôi lát nha.
Nghe hắn nói nó chẳng hiểu gì cả nó cứ nghĩ hắn ko cần nó nữa. Dù vậy h nó vẫn phải nhanh chân đến nhà hắn.
20p sau, tại nhà hắn:
- Chào tiểu thư, thiếu gia đang đợi tiểu thư trong nhà rồi ạ.
- vâng con chào bác, con qua liền đây ạ- nói rồi nó bước vào phòng khách tìm hắn.
- Cô đến muộn quá đấy- thấy nó hắn liền hắng giọng.
- Tại đột ngột quá nên tôi ko qua sớm được mà anh gọi tôi qua đây có việc gì vậy?
- Còn việc gì nữa, làm được mấy ngày rồi bỏ bê công việc, h cô đi dọn nhà cho tôi.
- Cái gì? Một mình tôi dọn cả cái nhà này á.
- Ko, ai nỡ lòng nào làm thế cô dọn phòng khách thôi được rồi mấy phòng kia có người dọn họ rồi.
- Ừm vậy được. Vậy máy hút bụi và xe lau nhà anh để ở đâu?
- À tôi quên ko nói máy với xe hỏng rồi nên phiền cô tự làm bằng tay vậy
- Cái gì? Làm sao có thể được chứ.
- Ko được cũng phải được cô còn ko mau đi làm đi đứng đó làm gì nữa hả?
- Đồ độc ác, anh chết sớm đi là vừa- nó lầm bầm rủa hắn.
- E hèm. Tai tôi thính lắm.- hắn hắng giọng với nó.
Cứ nghĩ rằng hắn tốt bụng cho nó dọn mỗi phòng khách nào ngờ hắn lại bắt nó làm tay ko, thế này thì có khác gì đánh đố nó. Mang tâm trạng bực mình nó bắt đầu sắn tay vào dọn nhà. Vừa làm nó vừa nghêu ngao hát:
- Ngày mới nắng ấm heo Xinh Xinh heo Manly đi trên con đường. Và tay trong tay, chân song song hai cái mông tròn. Nào qua bên đây, qua bên kia lên bên trên và................. cái đuôi xoay tròn cái mông có biếng bông gòn, nhưng đẹp đôi.
Hắn phì cười vì những điệu bộ của nó. Hắn luôn tự hỏi rằng ko biết nó và cô nhóc Chi lúc nhỏ có phải là một, và hắn luôn thắc mắc rằng tại sao hai người họ lại giống nhau đến thế. Nếu là một thì tại sao nó lại ko nhận ra hắn. Càng nghĩ hắn càng thấy khó hiểu. Nhưng điều mà hắn chắc chắn nhất lúc này là người hắn sẽ yêu, đang yêu và mãi yêu là nó.
3h sau:
- Anh Ken tôi dọn xong rồi.
- Ờ vậy à, tốt. Phiền cô dọn giùm phòng tôi nữa nha, hôm qua tôi quên ko kêu người dọn, làm phiền cô nhiều nha
- Anh....- nó tức đến bốc khói vì hắn. Xem ra những ngày nó bị hành hạ còn dài dài!
Nó đang thoải mái vì đã làm xong " nhiệm vụ cao cả " thì:
- Cô dọn xong phòng khách và phòng tôi rồi hả?
- He2. Xong rồi, h tôi đi về đây.
- Ai cho cô về mà về
- Ý anh là sao?
- Còn việc nữa, làm xong rồi về cũng chưa muộn
- Việc gì dạ?
- Phiền cô nhổ cỏ và tỉa cành cây giúp tôi nha
- Cái gì? Bây h đang là trưa nắng nóng anh biết k, với cả tôi vừa mới dọn nhà xong, mệt lắm.
- Mệt thì làm cho hết mệt, thôi cố lên nha
- ANH LÀ ĐỒ ĐỘC ÁCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCC- nó lấy hết sức hét lên.
- Cô quá khen rồi.
Nó bực phát điên vì hắn, vừa mới dọn nguyên phòng khách và phòng ngủ của hắn , h lại đến đi nhổ cỏ tỉa cây thì nó mệt chết mất, mà lúc này còn đang là giữa trưan nữa. Hắn thật chẳng biết động lòng thương xót gì cả, đúng là sói mà. Càng nghĩ càng bực bao nhiêu " hỏa " nó dồn hết vào cây. Cầm cái kéo nó cắt hoa với lá cây một cách ko thương tiếc:
-

Cây này đắt lắm, cô phải nhẹ tay thôi- hắn lù lù ở đâu suất hiện, nói giọng " vô số tội "
- Ui..... hết hồn........ chả phải anh đang ở trong nhà nằm mát xem tivi à- thở hổn hển, nó nói ( triệu chứng của giật mình )
- À thì nhân viên làm thì tôi phải giám sát thôi, đây là trách nhiệm của tôi mà
- Thôi khỏi cần tôi tự làm được rồi. PHIỀN anh làm gì- nó nói mỉa.
- Ko sao. Ko phiền đâu. Mà thôi cô làm mau đi tôi đứng đây GIÁM SÁT được rồi- nói xong hắn vào chỗ râm đứng, để mình nó ở ngoài " phơi sương phơi nắng"
Ở một góc sân nhỏ người ta đang thấy hai con người chí choé nhau loạn xạ:
- Cô làm nhanh tay lên còn đi ra nhổ cỏ nữa.
- Tôi biết rồi- nó làu bàu.
Lát sau:
- Cỏ ở chỗ kia vẫn còn kìa- hắn chỉ tay vào chỗ cỏ mà hắn vừa bỏ từ chỗ này qua chỗ khác.
- Tôi biết rồi.
Lát sau:
- Có rác kìa nhặt đi- hắn chỉ tay vào chỗ rác hắn vừa vất ra.
- Tôi biết rồi.
- Rác nữa kìa
- Này anh đừng có mà vất rác ra rồi lại bảo tôi nhặt chứ- nó tức giận quát
- Hi2. Tôi......- hắn đang ko biết chữa ngượng thì " anh Ken đẹp zai nghe điện thoại, anh Ken đẹp zai nghe điện thoại "Điện thoại kêu đúng lúc cần kíp, nên ngay lập tức hắn chuồn vào nhà để nghe máy.
10p sau:
- Ừ anh biết rồi bye mày nha.
- Vâng em chào anh.
Hắn vừa cúp máy thì:
- Dạ thưa thiếu gia Chi tiểu thư bị ngất rồi ạ.
- SAO???- hắn giật mình.
- Dạ hình như là bị say nắng.
- Mau đưa cô ấy vào phòng tôi. Nhanh!!!- hắn cuống lên.
Vậy là lại một tối nữa nó phải nghỉ lại ở nhà hắn rồi


8h tại phòng hắn:
- Ư...ưm- nó lờ mờ mở mắt.
- Cô dậy rồi hả- hắn sốt sắng hỏi nó.
- Ừk. Mà sao anh ở đây thế, bây h là mấy h rồi?- nó ngơ ngác hỏi.
- À mới 8h tối thôi à, cô đang ở nhà tôi
- Chết, 8h, thôi tôi về nha. Bye anh.
- Khỏi cần mà h cũng tối rồi cô ở đây cũng được. Tôi nhờ người gọi điện xin phép ba cô rồi.
- Ờ vậy hả. Tks anh nha. Mà tôi ở phòng anh làm gì thế?
- À. Hì. Sr cô nha tại tôi bắt cô ra nắng nên cô bị cảm, ngất đi nên tôi đưa cô vào đây. Xin lỗi nha.
- Ờ vậy hả. Ko có gì đâu- Nói thế chứ đầu nó thầm nghĩ " tên ác độc, tôi sẽ cho anh biết tay "
- Hi2. Tks cô nhiều nha. H cô nghỉ ngơi, tôi đi nấu đồ cho cô ăn nha, thê cô muốn ăn gì để tôi còn biết đường.
- Ừm. Gì cũng được.
10p
- Tôi nấu cháo cho cô nàk cô ngồi đậy ăn đi nha.- Vừa nói hắn vừa đặt tô cháo lên chiếc bàn cạnh giường.
- Hì. Tks anh nhiều nha- nói rồi nó múc miếng cháo lên và:
- Sax.... mặn quá, tôi ko ăn mặn như này- nó quay ra nhìn hắn với ánh mắt " hiền từ "
- Ờ... ờ ko sao để tôi đi nấu bát khác vậy.
- Thôi ko cần tôi ko ăn cháo đâu, mang giùm tôi đĩa hoa quả nha.
- Ờ...ờ cô đợi tôi xíu nha.
5p sau:
- Đây hoa quả của cô này cô ăn từ từ nha- hắn đặt đĩa hoa quả lên bàn rồi nói.
- Ừm... tks anh nhiều nha.
2p sau:
- Hix. Khát nước quá anh lấy giùm tôi cốcnước được ko.
- Ờ...ờ... cô đợi xíu có liền- hắn vội vàng xuống nhà lấy nước cho nó.
5p sau:
- Đây nước của cô này, cô uống đi- hắn đưa cốc nước cho nó.
- Ôi chết. Tôi sơ ý quá làm đổ nước ra áo anh rồi- nó cố tình làm rớt nước ra áo hắn
- Ờ...ờ... ksao đâu tôi đi thay là được rồi.
10p sau:
- H cô cần tôi làm gì nữa ko?- hắn chạy vào phòng nói.
- Ừm... vậy anh đi mua bánh ngọt giùm tôi nha.
- Bánh ngọt á... thôi được rồi đợi tôi lát tôi đi mua cho cô.
30p sau:
- Xin lỗi để cô đợi lâu, tôi bị kẹt xe nên h mới về được- hắn vừa thở hổn hển vừa nói.
- Ko có gì đâu, tks anh nhiều nha.
10p sau:
- Tôi muốn uống......
5p sau:
- Tôi khát quá.........
Vậy là sau một ngày nó bị hành thì h đến lượt hắn. Đây gọi là " quân tử trả thù mười năm chưa muộn "



Sau một tối hành hạ hắn cho hả dạ thì h nó đã bình minh từ sớm. Hình như nó rất yêu thích khu vườn nhà hắn thì phải, lần trước ở nhà hắn, việc đầu tiên khi nó dạy là đi ra vườn và h cũng vậy. Chính nó cũng ko biết tại sao mình lại thích khu vườn này đến thế. Nó cảm giác như có một kí ức rất quan trọng mà nó đã vùi lấp ở đây. Hay đơn giản chỉ vì đây là một thói quen thường nhật của nó.
Đi dạo một vòng quanh sân, nó lại dừng lại ở gốc cây đó, nơi mà lần trước nó cũng dừng chân. Không hiểu vì sao mỗi lần dừng lại ở đây nó lại cảm thấy đầu mình đau nhức. Trong đầu nó luôn hiện ra một thước phim quay chậm hình ảnh một cô bé bị ngã và đang khóc vì đau. Hình ảnh đó cứ diễn đi diễn lại trong đầu nó. H đây nó cảm thấy đầu mình rất đau nhức:
- Cô đang làm gì ở đây?- hắn lại gần và hỏi nó.
- Ư...ưm...tôi...đau đầu quá- nó đáp trả một cách mệt mỏi.
- Cô...cô lại đau đầu à- hắn lo lắng. Thôi được rồi đi vào nhà đi.- nói rồi hắn dìu nó vào nhà.
- Cô ngồi đây nghỉ nhé, tôi đi lấy nước cho cô.- nói rồi hắn để nó ngồi xuống ghế, và mình thì đi lấy nước.
- Nước của cô đây- cầm trên tay cốc nước hắn nói.
- Ưm...cảm ơn anh nhiều nhé.
- Sao cô lại hay bị đau đầu vậy có cần tôi đưa cô đi khám ko?
- Thôi ko cần đâu, tôi cũng ko biết sao lại vậy nữa, nhưng ko sao đâu một lát là khỏi thôi.
- Ừm... vậy cô nghỉ ngơi đi tôi đi nấu gì cho cô ăn nhé.
20p sau:
- Cô vào ăn sáng đi, tôi nấu xong rồi.
- Ừm tôi vào đây.
- Woa... nhìn ngon thật đấy- nó trầm trồ khen ngợi.
- Quá khen, tôi mà . Thôi ăn đi ko đồ ăn nguội hết h.
- Ừm.
- Cô ăn xong rồi cùng tôi đến nơi này nhé.
- Ừm tôi ăn xong rồi mà đi đâu vậy?- nó tò mò hỏi.
- Hỳ. Cô cứ đi rồi biết. Cô ra phòng khách ngồi đợi tôi nhé. Tôi đi chuẩn bị rồi ra ngay.
15p sau:
- Đi thôi.- nói rồi hắn kéo tay nó lôi nó ra xe.
Nó chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn phải đi theo thôi chứ biết sao được:
- Anh định đưa tôi đi đâu đây?
- Hi2. Đi chơi nhá. Lâu lâu cũng phải thư giãn tí chứ, ko người ta lại bảo tôi đối xử độc ác với người làm .
- Ax. Việc hiếm có.
Cả sáng hắn hết dẫn nó đến chỗ này rồi lại chỗ khác, hết trò này rồi lại đến tròn khác. Hắn và nó h đây đang là tâm diểm của cả cái Vi này rồi. Có thể nói đây là lúc nó cảm thấy thoải mái nhất. Nó ko ngừng nở nụ cười trên môi. Cảm giác này với nó thật tuyệt.
Còn hắn. Hắn cũng vậy, dường như khoảng cách giữa nó và hắn đang dần được xóa bỏ. Vẫn biết nó là một cô gái xinh đệp, nhưng nhìn nó cười thoải mái thế này thì hắn cảm thấy nó xinh hơn rất nhiều.
- Cô mệt chưa?
- Hỳ. Cũng hơi hơi mệt.
- Vậy h tôi đi mua gì cho cô uống nhé. Rồi cô và tôi đến nơi này nhé.- nói rồi hắn nháy mắt với nó.
- Ư...ưm...ừm- hành động nháy mắt của hắn làm nó bất động trong vài giây.
Ngồi trong xe đợi hắn nó ko ngừng suy nghĩ. Hắn và nó như lúc này thật tốt. Ước gì mãi là như vậy. Nó ko muốn hắn rời xa nó đâu, vì nó yêu hắn nhiều lắm:
- Cô suy nghĩ gì mà ko nghe tôi nói vậy- hắn gọi nó.
- Ưm...hả... anh gọi tôi gì vậy?
- Nước của cô này- đưa cốc hồng trà cho nó, hắn nói.
- Tks anh nhiều nha. H đi đâu đây- nó tò mò.
- Đến đó rồi khắc sẽ biết.
Và:
- Woaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Đẹp quá. Đây là đâu vậy.- Nó vui mừng nói.
- Hỳ. Đồng cỏ lau. Đẹp ko?
- Có. Hi2- nó tươi cười trả lời.
- Đây là nơi bí mật của tôi, mỗi cô và tôi biết nơi này thôi đấy.
- Vậy hả. Mà bí mật thì sao lại đưa tôi đến đây.
- Thì bí mật cũng phải có lúc bật

mí chứ.
- Ko. Ý tôi là sao anh lại bật mí với tôi cơ?- nó khó hiểu.
- Hỳ. Cái quan trọng thì tôi phải nói với người quan trọng chứ.
- Quan trọng???- hắn nói vậy là có ý gì nhỉ. Ko lẽ nó là người quan trọng với hắn. Ko đúng người đó phải là chị Linh mới đúng chứ.
- Này cô đang nghĩ gì thế, đi ra đây đi.- nói rồi hắn kéo tay nó ra một bờ cỏ cạnh dòng sông xanh.
- Đẹp thật- nó nói một cách thích thú- Anh hay ra đây vào lúc nào vậy?- nó ngồi xuống cạnh hắn, tò mò hỏi.
- Thì những lúc rảnh rỗi hay lúc có tâm sự gì đó.
- Vậy hôm nay là lúc nào.
- Hỳ. Cả hai.
- Cả hai....- nó khó hiểu.
- Thường thì tôi hắn đến đây vào những lúc buồn. Tôi biết nơi này từ lúc mẹ tôi mất. Đồng cỏ này đã gắn bó với tôi từ lúc đó. Cứ mỗi năm ngày giỗ mẹ tôi lại ra đây. Vừa là để thư giãn đầu óc vừa là để nhớ lại kỉ niệm của mẹ trong tôi. Và lần này cũng vậy, hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ, tôi ra đây là để nhớ lại những ngày tháng mà mẹ còn sống.- Hắn vừa nói vừa nhìn vô thức về dòng sông đang chảy.
- Vậy...vậy mẹ anh mất lâu chưa.
- Mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, năm đó tôi đang học lớp 9.
- Ừm...chắc hẳn lúc đó anh buồn lắm.- Nó nói với giọng buồn buồn.
-.................................- hắn ko nói gì chỉ cười một nụ cười thực với nó.
Đối với hắn lúc này có nó bên cạnh thật là một sự an ủi lớn đối với hắn. Có lẽ đối với cả hắn và nó thì chỉ cần những ngày tháng đơn giản, những phút giây yên bình bên nhau như này cũng đã hạnh phúc rồi.


Lại một ngày mới bắt đầu. Nó vươn vai thức giấc chào đón ngày mới. Nhanh chóng làm vscn nó xuống nhà ăn sáng:
- Ba, con chào ba. Hôm nay ba ở nhà ạ?- nó quàng qua vai ba nó, nói.
- Chào con. Ko con gái lát ba phải đến công ty rồi, hôm nay mới có thời gian ngồi ăn sáng cùng con gái.
- Hi2. Vậy ạ. Công việc của ba dạonày thế nào rồi ạ.
- Ừm. Vẫn tốt thôi. Thế còn con học hành vẫn tốt chứ.
- Vâng ạ- nó cười tươi trả lời ba.
- Vậy là tốt rồi con gái. H ba phải đi làm đây. Bye con nha. Sáng tốt lành nhé con.
- Vâng ba. Ba cũng vậy nhé. Con yêu ba.
- Ừm. Ba cũng yêu con gái
Đã lâu rồi hai ba con mới có dịp ngồi ăn sáng cùng nhau nên nó vui lắm. Ba nó bận suốt, nên những lúc như này thật là hiếm hoi. Ăn xong bữa sáng nó vui vẻ đến trường:
- Sáng sớm mà đã hớn hở- hắn từ đằng sau đi đến trêu nó.
- Kệ tôi- nó nói nhưng miệng thì vẫn toe toét.
- Nhìn thấy tôi mà còn ko cung kính chào à- tiếp tục trêu.
- Ko- nó ngoảnh mặt làm ngơ.
- Cô được nhỉ. Thôi khỏi tranh cãi với cô nữa, tôi lên lớp đây.
- Xí ai thèm tranh cãi với anh.- nó nguýt hắn một cái rõ dài.
H vẫn còn sớm nó chưa muốn lên lớp vội nên nó đi dạo quanh vườn hoa trường. Nó đang thả hồn theo gió thì:
- Chi, em cũng ở đây à- Linh lại gần và hỏi nó.
- Ơ...dạ chị.
- Hỳ. Chị làm em giật mình hả.
- Hỳ ko ạ. Hôm nay chị đi học sớm vậy.
- Ừk em. chị vẫn luôn đến sớm mà.
- Hỳ. Vậy mà em ko biết.
- Dạo này em sao rồi, con hay cãi nhau với thằng Ken hấp ko, chị thấy 2 đứa cứ nhìn mặt là có chiến tranh. Bộ hai đứa ghét nhau lắm hả- chiêu thăm dò.
- Em với hắn vẫn thế ạ. Em đâu muốn cãi nhau với hắn đâu, tại hắn cứ gây sự với em ấy- nó thanh minh.
- Cái thằng Ken này vẫn còn trẻ con quá nhỉ- Linh phì cười.
- Chị rất hiểu bạn ấy- nó hiếu kì.
- Ừm thì chị gái phải hiểu em trai mình chứ.
- Chị gái...Em trai...- nó ngạc nhiên cao độ.
- Ừk em. Bộ em ko biết chị và nó là hai chị em hả.
- " ko lẽ mình đoán nhầm. Chứ ko phải họ yêu nhau à. Chi ơi mày bị sao thế này. Chị em thì lại nghĩ là tình nhân. Mày đúng là điên rồi Chi "- nó tự cốc vào đầu vì cái suy đoán vớ vẩn của mình.
- Chi...Chi...em đang nghĩ gì thế- Linh gọi nó.
- À. Ko ạ.
- Hình như em bất ngờ với điều chị vừa nói thì phải.
- Ơ...dạ đâu có đâu ạ. Thôi muộn rồi, vào lớp đi chị- Nó lảng tránh.
Trong h học:
- Hi2. Hay quá- nó lẩm bẩm.
- Này...này...cô bị gì à.- hắn gọi nó.
- Hi3. Quá tốt rồi- vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
- Này...- hắn lay vai nó.
- Ơ...hả...dạ. Gọi tôi gì đó.
- Cô bị sao mà cứ ngồi cười một mình thế?
- Ko...ko có gì- nó vừa cười vừa nói.
Ông trời thương nó thật dạo này nó luôn nhận được nhiều niềm vui bất ngờ. Hi2. Vậy là hắn và chị Bảo Linh ko phải một cặp. Nó vui mừng quá. H đây nó sung sướng tột độ. Thật là quá tốt mà!!!



H đây ngồi trong phòng học mà đầu óc nó cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Linh. Thì ra hai người đó là chị em vậy mà để nó phải buồn, lo lắng bao nhiêu tháng ngày. H thì ổn cả rồi. Nghĩ đến đây nó ko ngừng cười. Làm cho cái người ngồi bên cạnh ko khỏi khó hiểu ( Tuấn đi hắn xin lên ngồi cạnh nó rồi, với lý do " cho dễ hành " ).
H ra về:
- 3h chiều nhớ qua nhà tôi làm việc nhá, bỏ việc trừ lương
- Ừm...hi2. Tôi nhớ rồi tôi qua liền.
Shock tập 1
- Nhớ ko đc đến trễ đấy.
- Yên tâm tôi ko đến trễ đâu.
Shock tập 2
- Nhớ đi làm chăm chỉ đấy-hắn hoạch hoẹ.
- Yes sir. Tôi nhớ rồi- nó cười nói.
Shock toàn tập.
Lái xe về nhà mà đầu hắn hiện ra hàng nghìn câu hỏi. Hắn ko thể nào hiểu được vì sao nó lại trở nên lạ lùng thế. Mọi ngày cưa hắn nói 1 câu thì nó cãi 2 câu. Đâu ai nhường ai đâu, sao tự dưng hôm nay nó lại có vẻ vui mừng khi hắn bảo nó qua nhà hắn làm. Ko lẽ nào nó bị điện giật hay sét đánh nên h đầu óc ko mấy tỉnh tảo. Nghĩ đến đây hắn rùng mình và làm lạng tay lái:
- Nguy hiểm. Nghĩ đến cô ta là mình gặp nguy hiểm luôn rồi. Ko đc nghĩ nữa- hắn vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu như để xua đuổi cái ý nghĩ quái đản đó.
Ở nhà nó:
- Bác quản gia ơi có cơm chưa ạ???
- Có rồi tiểu thư, tiểu thư có cần dọn ra luôn ko ạ?
- Hy2. Có ạ. Bác dọn cơm giùm con nha.
- Vâng thưa tiểu thư, tôi bảo người làm dọn ra luôn đây ạ.
10p sau:
- Thưa tiểu thư cơm đã dọn ra rồi ạ.
- Vâng, con vào ăn ngay đây ạ.
- Ăn cơm xong là 1r, ngủ một giấc đến 2h15p rồi chuẩn bị qua nhà Ken là vừa rối- Nó vừa nhai vừa lẩm bẩm, trông điệu bộ thật buồn cười.
- Bác ăn xong con ngủ 2h15p bác nhớ gọi con dậy nha- nó quay ra nói với bác quản gia.
- Vâng, chiều nay tiểu thư phải đi đâu ạ?
- Vâng bác. Con qua nhà bạn có chút chuyện à- nó nói mà miệng thì ko ngừng cười.
2h15p:
- Tiểu thư, tiểu thư dậy đi ạ. Đén h rồi, tiểu thư dậy đi- bác quản gia gõ cửa gọi nó dậy.
- Con dậy rồi ạ- nó nói vọng từ trong nhà vệ sinh ra.
Nó đã dậy từ 15p trước rồi, nó nghĩ dậy sớm một tí để còn chuẩn bị ko thì muộn mất. Hôm nay nó mất nhiều thời gian vào việc chỉnh tranh quần áo và đầu tóc.
3h Đúng, tại nhà hắn:
Kíng...koong, kính...koong.
- Ai đấy- bật màn hình chuông lên hắn hỏi.
- Hỳ. Tôi Chi đây.
-....................Hôm...hôm nay...cô....đến đúng...đúng h thế- hắn ngạc nhiên cao độ.
- Hi2 thì anh bảo tôi qua đúng h mà- nó tươi cười nói.
- Ờ...ờ...vậy...vậy vào đi- nói rồi hắn nhấn nút mở cổng để nó vào.
Tại phòng khách:
- Rồi h cần tôi làm gì đây.
- À cô giặt hộ tôi mấy cái áo sơ mi thôi. Nhớ phải giặt bằng tay đấy, chà nhẹ thôi cô mà làm sờn vải là tôi bắt đền đấy. Rồi lau nhà giùm tôi, xe lau nhà tôi để ở kho ấy.
- Okie. Tôi biết rồi.
Nó vừa lái xe lau nhà vòng vòng vừa hát ( giặt

xong áo rồi ấy ):
- Một ly sữa sáng, thêm một buổi trưa, ly nữa mới vừa trước khi ngủ sớm. La la lá là. Dinh dưỡng đầy đủ, tầm vóc tối đa. Một ly làm chẳng bao nhiêu, 3 ly chụm lại nên tầm vóc cao. Vinamilk- Máu văn nghệ với cả nó chỉ thuộc mấy bài ngắn ngăn chứ còn mấy bài dài nó ko thuộc được.
Từ nãy đến h hắn bật tivi mà ko thể nào xem được tivi đanh đánh nhau ì xèo thì hắn lại cố dỏng tai lên nghe nó hát . Hắn thật ko hiểu nổi hôm nay nó ăn nhầm phải cái gì mà lại " ngoan hiền đột xuất ". He2 nếu vậy thì hắn cho nó biết tay " cái đèn trong đầu hắn loé tia độc ác, nổ cái bụp "
- Ấy chết tôi nhỡ tay làm đổ nước ra rồi cô lau giùm nha.
- Okie. Để đây tôi lau cho.
- Ấy ấy đi nhẹ thôi ko xe va vào làm hỏng salon h- Ki bo ế
- Tôi biết rồi, hỏng tôi đền- Rộng rãi thế
- A...phòng tôi có hộp bánh cô mang xuống đây cho tôi.
- Ừ. Mà anh để bánh ở đâu?
- Trên bàn học ấy.
- Okie.
Chiều hôm đó.
- Cô...............
- Lấy hộtôi.....................
- Chết rồi làm giùm tôi........................
- Hộ tôi cái này tí...................................
Nó bị quay như chong chóng rồi. Thấy nó mệt hắn hỏi:
- Cô mệt chưa?
- Chưa- nó lau mồ hôi rồi cười nói.
-...........................- choáng.
- Vậy cô sang quận 2 mua giùm tôi mấy cái bánh nữa nha, lát chị Linh về chị nhờ mua nhưng tôi quên rồi
- Ờ...okie....ơ....nhưng h là trời sẩm tối rồi...mà tôi đâu có biết đường đi.
- Mọi khi cô sang nhà tôi kiểu gì.
- Tôi chỉ nhớ đường qua nhà anh thôi
- Cô mang ipad ko.
- Có.
- Vậy là được rồi mở bản đồ ra mà đi, mà quận 2 ngay gần đây thôi à.
- Ừm....vậy đợi tôi tí nha- nói rồi nó xuống gẩ lấy xe đi mua bánh.
30p sau: ko thấy nó.
1h sau: nó chưa về.
2 tiếng rưỡi sau: chả thấy gì.


H trời đang tối hơn nữa ipad của nó bị mưa ướt rồi nên rất khó tìm đường. Mà trong cái Sài Gòn đông đúc này nó đâu thể dừng xe lại mà hỏi đường. Tệ hơn nữa trời đang mưa nên quần áo nó ướt sũng cả rồi. Cứ thế này thì nó phát ốm vì tụt thân nhiệt mất thôi.
Ở một góc khuất nào đó:
- Chị hai chị có thấy con nhỏ kia trông quen quen ko?
- KO. Quen đâu mà quen.
- Giống mà chị. À...em nhớ rồi.
- Sao? Ai?
- Hình như nó là con nhỏ Chi mới truyển vào trường mình, con nhỏ mà suốt ngày bám đuôi anh Ken và anh Tuấn ấy chị.
- À rồi, nhớ rồi. Mới vào trường mà đòi cong đuôi.
- H tính sao chị.
- Tính gì mà tính.
- Chứ ko lẽ chị định cho nó nhởn nhơ, hớt tay trên của chị em mình thế à.
- Ý mày là sao???
- !@#$#$%^^^((&%#@!$^**
- Được lắm em.
Ở chỗ nó:
- Cho mình hỏi bạn có phải tên Dương Linh Chi k?
- Ừm đúng rồi. Sao bạn biết mình.?
- À mình là Bảo Ngọc ( ko nghĩ ra tên lấy tạm tên tg ) đây là em mình tên Bảo Như. Bọn mình học cùng trường với bạn ấy.
- Ừ. Chào hai bạn hai bạn hỏi mình có chuyện gì hả.
- Àk ko. Thấy bạn trông quen quen nên mình hỏi xem có đúng ko thôi mà. Mà bạn đang tìm gì hả?
- À. Mình tìm tiệm bánh tìm hoài mà ko thấy, ipad của mình bị ướt rồi nên ko xem bản đồ được.
- Vậy hả tội nghiệp bạn quá đi. Mình biết ở gần đây có một tiệm bánh ngon lắm hay để mình chỉ đường cho bạn nhé.
- Ừk. Okie vậy thì tốt quá rồi.
15p sau:
- Sắp đến nơi chưa vậy hai bạn?
- Đến rồi nèk. Tiệm bánh ở trong hẻm này, hẻm nhỏ quá ko có đi xe vào được nên bạn phải bỏ xe ở ngoài này rồi.
- Ừm ko sao đâu.
Và:
- Mấy người thả tôi ra, sao tự dưng lại bắt tôi vậy. Thả ra. Bạn ơi giúp mình với- nó bị 2 tên lạ mặt bắt lại.
- Giúp mày ư. Mơ à cưng. Cho nó câm đi- ả ta ra lệnh cho 2 tên kia.
Trước khi nó kịp hiểu ra chuyện gì thì nó đã bị ngất đi:
- Hất nước cho nó tỉnh đi- ả hất hàm ra lệnh.
- Vâng chị hai.
Ràooooooooooooooooooooooooo!!!
- Này dậy đi cô em định ngủ đến bao h nữa hả- một tên lại gần vỗ vỗ vào mặt nó nói.
- Mấy người định làm trò gì đây thả tôi ra- nó cố vùng vẫy.
- Tỉnh rồi hả- ả lên tiếng.
- Sao mấy người lại bắt tôi tôi có làm gì mấy người đâu. Thả tôi ra.
- Ko làm gì ư. Mày có biết từ lúc mày bước chân vào cái trường Royal rất nhiều người ghét mày ko. Mày là cái gì mà suốt ngày bám đuôi anh Ken và anh Tuấn của tụi tao Hả???- ả hét lên rồi tát nó ha cái.
- Đồ khốn. Tôi ko có bám đuôi ai hết.
- Khốn à. Ko bám đuôi à. Mày nghĩ ai tin được lời mày- Mỗi 1 từ " à " ả lại tát nó một cái đau điếng người.
Cùng lúc đó ở nhà hắn:
- Phong qua nhà anh ngay nhé. Anh có chuyện gấp- hắn gọi Phong.
- Vâng. Anh đợi em 3p nữa em qua liền.
3p sau ( đúng hẹn ):
- Anh gọi cho em có chuyện gì vậy ạ.
- Chi mất tích rồi.
- Mất tích. Thật ạ.
- Ừ cô ấy đi lâu rồi mà chưa về anh gọi thì ko nghe máy.
Bỗng điện thoại hắn reo.
Chi is calling ( may
2hi.us