XtGem Forum catalog
Truyện teen: Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Truyện teen: Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Tác giả: Internet

Truyện teen: Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

đố kỵ ghen ghét sẽ ko bao giờ tồn tại trong tình yêu. Nếu Nhật ko bao giờ có thể thích Vy thì có lẽ Vy sẽ cao thượng mà chúc phúc cho Nhật. Người tốt sẽ xứng đáng được hưởng hạnh phúc, đúng ko ! Và có khi nhờ sự vô tư đến vô tâm đó của Linh sẽ làm Linh ko phải khóc. Mà người đau buồn nhất có lẽ là Nhật. Thử hỏi, nếu Nhật buồn, thì Vy làm sao có thể cười được đây. Cuộc đời là vậy sao ? Luôn xảy ra những điều trớ trêu như vậy. Có thể đó là sự trừng phạt dành cho những con người si tình chăng. Mà cũng có thể đó là thú vui của ông trời cũng nên. Nỗi đau khổ hoà vào dòng nước mắt mặn chát còn đọng lại trên khoé môi. Vy nắm chặt gấu váy rồi rảo bước ra khỏi cổng bệnh viện. Vy cần phải về và ko muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến đầu óc Vy như quay cuồng, nhức nhối. Vy cố chạy, chạy thật nhanh để cố quên đi mọi thứ. Mặc cho gió có thốc vào da mặt đau rát đến đâu. Vy ko quan tâm nữa... KÉT !!!! Tiếng phanh gấp của chiếc xe máy vang lên khiến Vy thấy chói tai vô cùng. Trong ánh sáng mập mờ của ánh đèn đường, Vy lờ mờ nhận ra bóng người đang ngồi trên xe đó. Người mà Vy ko muốn gặp nhất vào ngay lúc này. ... - Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả ? Nhật ngoái lại đằng sau hỏi Vy. Từ lúc ngồi trên xe tới giờ, Vy ko nói lời nào, trái hẳn với vẻ thường ngày của Vy. Thấy vậy, Nhật bèn cất tiếng trước. Thế nhưng, Vy dường như ko chú tâm tới câu hỏi của Nhật, mắt
vẫn lơ đễnh nhìn bầu trời về đêm. - Vy ! Cậu sao thế ? - Ơ hả ? cái gì ? - Tớ hỏi cậu là tại sao cậu lại chạy nhanh như vậy, có ai đuổi theo cậu à ? - Ko, ko phải. Ko có chuyện gì hết. – Vy luống cuống trả lời. - Thật vậy à ? - Nhật ngờ vực. - Ừm. Nhật ko hỏi thêm nữa. Nếu Vy có cái gì đókhó nói mà ko muốn nói cho cậu biết thì cậu sẽ ko hỏi nhiều làm gì. Nhật chỉ tình cờ nhìn thấy Vy trên đường từ bệnh viện về. Trời lại về khuya nên Nhật cũng nỡ để Vy về một mình trên con đường vắng vẻ đó. Dù gì cũng quen nhau được mấy năm rồi, tình bạn cũng có phần khăng khít hơn , quan tâm bạn bè cũng là lẽ thường tình thôi mà. . Hơi sương lành lạnh nhẹ nhàng phả vào mặt Vy. Nỗi buồn dường như đang tê cóng lại trong lòng. Vy có thể làm gì cho người con trai mà Vy yêu đây ? Làm gì để cậu ấy sẽ ko đau khổ khi biết được sự thật này ? Vy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nhật để tận hưởng một chút bình yên còn sót lại. Đôi mắt khẽ nhắm, dòng nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống. ... - Vy ơi ! Đi ngủ đi con. Muộn lắm rồi đấy. Mai còn đi học nữa. - Mẹ Vy gõ cửa nhắc nhở. - Vâng. Con ngủ ngay đây. Ánh đèn cuối cùng còn sót lại trong căn phòng màu hồng vụt tắt. Ko gian tĩnh mịch ko một tiếng động. Ngoài trời, gió vẫn rít qua từng khe cửa đung đưa những tán lá xanh biếc như muốn hoà cùng từng dòng suy nghĩ của cô gái trẻ bên trong căn phòng. Có lẽ, gió cần phải thổi mạnh hơn chăng? Chương 22 - Có cần đi sớm vậy ko bà chị yêu quý của tôi? – Ken ngáp ngắn ngáp dài nhìn Linh. Nó đang vội chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ để đem vào bệnh viện. - Đương nhiên rồi. Chị ko muốn mẹ bị đói. - Nhưng mới có 5h thôi mà, tầm này ai cho chị vào chứ? Mà chắc gì bác đã ngủ dậy. - Cậu tưởng ai cũng ngủ như heo giống cậu chắc. Nói rồi, nó vội vã xách hộp cơm đi. Mặc kệ thằng em họ vẫn đang đứng tựa cửa làu bàu, nói tới nói lui. Ra đến cửa, nó ngoái lại: - Này, nếu muốn ngủ tiếp thì khoá cửa cẩn thận nhé. À, cái My nó bảo là lát cậu qua chở nó đi học, My dạo này hình như cũng ốm nên ko đi được xe bus. - My bảo thế á? – Ken nhảy ngược lên. - Chứ sao? Mà này, dạo này 2 cô cậu tình tứ lắm đấy nhá. Thôi chị đi đây. - Nhiều chuyện. Dù sao My cũng đáng yêu hơn chị. Hứ.... – Ken hét đằng sau lưng nó rồi vội vã chạy lên phòng. Nó đoán là thằng nhóc đang chuẩn bị đầu tóc áo quần tươm tất để sắm sửa đi đón mỹ nhân rồi. Không ngờ, Ken với My lại tiến triển nhanh đến như vậy. Nó phì cười rồi chạy nhanh ra bến xe bus. Bỗng, nó thấy một cái bóng đen lảng vảng gần bức tường cạnh nhà. Chiếc bóng ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen, mái tóc bồng bềnh nhẹ bay, trên tay còn cầm một cái..hộp cơm nữa. - Huy. Cậu làm gì ở đây vào giờ này? – Nó ngạc nhiên nhìn Huy rồi lại dán mắt vào chiếc cặp lồng trên tay cậu bạn. - À..tớ đi tập thể dục, tiện thể ghé qua xem cậu dậy chưa thôi. Cậu là chúa muộn học mà. – Huy ấp úng giải thích. - Tập thể dục mà cũng mang theo cả hộp cơm ư? Lại còn mặc luôn đồng phục nữa chứ. – Nó hỏi vặn lại. - Ờ thì...thế thì đã sao nào. Tớ có mang ít đồ ăn mang tới cho cậu. Tớ biết cậu sẽ vào bệnh viện sớm nên chắc là chưa ăn gì. Nên... Cầm lấy. – Huy dúi cái hộp cơm vào tay nó, nói như ra lệnh. - Ơ... - Xe bus tới rồi, đi thôi. - Đi đâu? - Sao mà ngốc thế ko biết. Bệnh viện. Tớ sẽ đi cùng cậu, đề phòng trường hợp cậu đang “say” tớ vì tớ quá ga lăng dẫn đến hiện tượng đi lạc. hehe - Chết tiệt. Ko thèm nói với cậu nữa. Đi cùng tớ thì cầm luôn đi. Nó giơ 2 hộp cơm trước mặt Huy, đá mắt như nói rằng cậu-cầm-lấy-mau rồi thong thả bước lên xe bus. Mặc kệ anh chàng đẹp trai đang ngơ ngần ngẩn ngơ với hai hộp cơm to đùng. ... - Mẹ ơi, mẹ dậy chưa? Con mang đồ ăn vào cho mẹ ăn sáng đây này. – Nó hí hửng bước vào phòng bệnh, miệng toe toét cười. - Mẹ vừa dậy thôi. Huy cũng đến hả cháu? - Vâng ạ. Bác thấy khoẻ hơn chưa?- Huy ngồi xuống cạnh giường trong khi Linh lúi cúi lấy đồ ăn ra. - Khỏe lắm rồi cháu. Chiều bác có thể xuất viện rồi. -
Vậy thì hay quá. Chiều đi học về con sẽ qua đón mẹ. - Thôi, mẹ tự về cũng được mà. - Linh nói phải đấy bác, chiều cháu cũng sẽ qua đón bác luôn. – Huy cũng nhanh nhảu. - Được rồi. – Bà Lan cười rồi đón lấy chén cháo từ tay con gái. – Hai con ăn luôn đi rồi còn đi học. - Vâng ạ. Mẹ biết ko? Cái hộp cơm này là của Huy đấy. Cậu ấy nấu ko biết có ăn đc ko nữa. Có cần mua trước cho mẹ mấy viên thuốc đề

phòng trước ko mẹ? - Nó lén nhìn Huy cười thầm. - Này, tớ nấu ngon hơn cậu là cái chắc. - Còn lâu đi. Tớ mới là số một. – Nó lè lưỡi trêu Huy. - Mẹ nhờ! - Được rồi được rồi, cả 2 đều nấu ngon cả. Ăn đi các con. – Bà Lan hối. Cả 3 cùng cười nói vui vẻ. Ánh ban mai len qua hàng cây nhoài qua khe cửa như muốn chung vui cùng. Nụ cười thật đẹp biết bao! *** - Buổi sáng là đẹp nhất. – Nó vươn vai hít thở bầu ko khí trong lành của buổi sớm. - Tất nhiên rồi. Mà Linh này, dạo này...hình như cậu gầy đi nhiều đấy. – Huy lo lắng nhìn nó. - Tớ...tớ đang giữ eo mà. Cậu thấy tớ thon thả hơn đúng ko nào? Vậy là tớ thành công rồi. - Thôi đi. Cậu đừng giả vờ nữa. Quen cậu lâu như thế rồi chả nhẽ tớ ko biết. Cậu đừng lo nghĩ nhều quá. Mà có chuyện gì xảy ra với cậu mà cậu ko kể với tớ đúng ko? - Có chuyện gì đâu. - Ko đúng. Cậu đang nói dối. Nhìn thẳng vào tớ, nói đi. Huy bất chợt nắm chặt vai nó. - Đã bảo ko có gì mà. – Nó bực tức vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Huy bất chợt buông thõng. Đôi mắt thoáng buồn. - Rốt cuộc, tớ là gì trong cậu hả Linh? - Cái gì? - Một thoáng lúng túng đong đầy trong tâm trí. - Với cậu, tớ là gì? – Huy lặp lại câu nói một lần nữa. Chiếc bóng đổ dài nghiêng ngả trên mặt đất. - Là bạn thân. – Nó trả lời ngay tắp lự. – Thôi vào lớp đi. Chiều gặp lại nhé. .. Huy vẫn đứngđó nhìn theo bóng dáng của Linh. Cậu cảm giác như vừa có cái gì đó chợt nhói lên trong tim. “Chỉ là bạn thân thôi sao?” ... Vừa bước vào cửa lớp, nó đã cảm thấy có gì đó khác lạ. Ko khí trong lớp dường như ko còn vui vẻ như mọi khi nữa. Mặt đứa nào đứa nấy cũng cứ như đưa đám. Trang xù tới trước mặt nó, buồn xo. - Mày ơi, có kết quả thi phần văn nghệ rồi. - Sao? Có rồi ư? - Trống ngực nó chợt đập mạnh. Dự cảm ko lành chợt ùa đến. - Ừ. Vừa dán trên bảng tin sáng nay. - Tao...thế nào? - Thật là bất công, BGK mắt mù hết hay sao? Tai bị điếc hết rồi à ? Thật là ko công bằng chút nào.– Trang tức giận hét ầm ĩ lên. - Mày, nói đi. Tao với Minh Uyên, ai thắng ? - Chắc chắn là con nhỏ đó hối lộ BGK rồi ! - Yến lùn xen vào. Vậy là nó đã hiểu. Nó thua. Vậy đấy, những nỗ lực của nó. Giờ đây chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Chiếc cặp trên tay chợt rơi xuống đất. Ánh sáng mù mờ giữa buổi sớm mai đầy nắng. - Thôi mày ơi, thắng thua ko quan trọng. Dù sao thì học sinh trong trường, đứa nào cũng thích tiết mục của mày mà. – HÀ mí an ủi. - Mày điên à ? Độc tấu piano hay như thế mà thua cái màn nhảy nhố nhăng của con nhỏ Uyên đấy á. – TRang xù vặn lại. - Cái Hà nó nói đúng đấy. - Yến lùn phân bua. - Thắng thua ko quan trọng đâu mày. Đừng buồn nữa. - Mày nói thế mà nghe được à ? – Trang xù. - Thôi. Chúng mày đừng nói nữa được ko ? Bọn mày ko hiểu đâu. – Nó chán nản bước ra khỏi lớp. * Buổi sáng trong lành mát mẻ dường như ko còn là niềm vui như ban đầu của nó nữa. Rốt cuộc là giờ này nó đang nghĩ gì ? Nó có nên buồn và khóc một trận thật to, thật đã cho cái thất bại mà bản thân nó đã phải nỗ lực cố gắng ko ? Nó khác xưa rồi . Nó ko đủ mạnh mẽ để cười nữa. Nó cũng ko muốn khóc vì điều đó sẽ lại càng làm nó yếu đuối hơn. Nó ko hiểu vì sao cuộc thi lần này nó lại dốc sức để giành chiến thắng nhiều đến như vậy. Nó ko hiểu hay cố tình ko hiêủ nhỉ !. Chỉ là rời xa ngôi trường này, chuyển đến một ngôi trường mới thôi. Chỉ là thay vì đi chuyến bus 32 như mọi ngày, nó sẽ chuyển sang chuyến 14. Đặc biệt xe này lại vắng khách nữa, càng rộng rãi mát mẻ chứ sao. Có gì to tát
đâu. Nó vẫn có thể gặp bạn bè nó vào cuối tuần cơ mà. Hơn nữa, sang trường mới nó sẽ quen thêm được nhiều bạn.. Tốt thế còn gì. Nhưng...chuyển trường đồng nghĩa với việc nó phải đi học một mình. Sẽ ko được đi cùng Ken, cùng Huy nữa. Ko được thoải mái cười đùa như trước nữa. Sẽ ko được nhìn thấy Huy mỗi ngày nữa . Trống trải lắm chứ. Liệu nó có quên được nụ cười chết người của Huy vào mỗi buổi sáng ko nhỉ ? Nụ cười từng làm tim nó đứng hình trong vài giây ấy. Để rồi trái tim đó lại tan ra bay theo gió ấy. Liệu nó có quên đi ko nhỉ ? Có thể lắm chứ . Vốn dĩ cái đầu nó ko nhớ được cái gì lâu mà. Nó cảm thấy tiêng tiếc phần nào đó. Cảm giác như có cái gì quan trọng lắm sắp vụt mất khỏi lòng bàn tay. Mà lòng bàn tay đó dường như đang thả lỏng thì phải. Nó ko muốn nghĩ nữa, đầu óc ko minh mẫn đôi khi lại hữu ích, nó sẽ ko phải nghe những câu nói mà nó ko muốn nhớ, ko muốn biết. Điều đó thật tốt, và có khi... đó là điều mà nó mong chờ. Con người ta thay đổi liệu có trở nên vô tâm ko nhỉ ? Bằng chứng là nó đang tự thấy nó dần trở thành tượng đá rồi. Trái tim cũng sắp thành sắt rồi nên mới vô tâm đến thế. Đôi mắt của Huy ! Tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt đó. Ánh mắt của sự cô đơn tuyệt vọng. Và tại sao nó lại sợ ánh mắt đó đến vậy mặc dù nó đã từng nói là nó thích nhất đôi mắt ấy. Đôi mắt ấy trong veo đầy cảm xúc. Đôi mắt biết nói. Nhưng nó ko thích đôi mắt biết nói chút nào, bởi vì rất có thể khi nhìn vào đôi mắt đó, nó sẽ vô tình làm cho chủ nhân của nó tổn thương. Một người mà nó luôn tin cậy. Một người luôn làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nó mỗi khi buồn. Một người có thể thức cả đêm chỉ để hát cho nó nghe đơn giản vì nó cảm-thấy-chán. Một người có thể tức tốc chạy xuyên qua màn đêm lạnh lẽo mặc cho mưa có trút ướt như chuột lột đến nhà nó chỉ vì nó sợ ở một mình giữa đêm mưa đầy sấm chớp. Một người luôn làm cho nó vui, làm cho nó cảm thấy an toàn....và vô số những điều khác nữa mà người đó đã làm cho nó trong suốt 12 năm. Và nó có nên tự hỏi rằng, liệu nó có chịu nổi khi người đó và nó rời xa nhau ko. Nó quá ỉ lại vào Huy. Nó chưa từng tự lập. Đó là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi tưởng chừng như ngớ ngẩn của nó. Chắc vậy. Chỉ là vì Huy luôn bên cạnh nó mỗi khi cần. Dù vậy, nó ko bao giờ dám khẳng định rằng ‘nó hiểu Huy’. Hay nói trắng ra là nó chưa từng hiểu Huy. Ngay cả cảm nhận của Huy thế nào nó cũng ko biết. Thế đấy ! Một đứa bạn vô tâm chưa từng thấy cho một tình bạn khăng khít gắn bó...12 năm. 12 năm. Nó là một con nhỏ vừa bướng bỉnh, vừa ích kỷ , vừa có vô số những tật xấu khác mà ngay cả nó cũng ko chịu nổi. Ấy vậy mà Huy lại chấp nhận làm bạn lâu dài với nó-con bạn khó ưa nhất quả đất. Nó có thể cười nói cả ngày ko ngừng nghỉ về các anh đẹp trai Hàn quốc và Huy lúc nào cũng gật gù lắng nghe nhưng ko bao gìơ đồng quan điểm với nó đơn giản là vì ‘tớ đẹp trai ngời ngời thế này đâu có kém gì minh tinh Hàn quốc đâu’, thử hỏi còn nói gì được nữa ko ? Nó cũng có thể ngồi khóc cả ngày với một bộ mặt thảm thương ko thể tả. Và Huy lúc nào cũng là người vỗ về an ủi nó, luôn bày hết trò này trò nọ cốt chỉ để làm cho nó vui lên. Huy cũng là người phải gánh chịu toàn bộ dép, guốc, gối, chăn....vô số thứ mà nó có thể ném. Và cũng ko biết mấy chục cái áo sơ mi sáng tinh tươm đã bị nó làm cho nhàu nát với mớ nước mắt nước mũi tèm nhem. Xin thề là Huy ko bao gìơ đả động đến chiếc áo đó lần hai. Nó cũng có thể bắt Huy còng lưng ra đạp xe đèo nó lòng vòng khắp Hà Nội giữa trời Đông giá rét với lý do vô cùng lãng xẹt rằng : như thế mới giống trong phim.

Còn nhiều nữa những thứ Huy đã làm cho nó mà có kể đến tháng sau chưa chắc đã hết. Huy làm nhiều việc như vậy cho nó nhưng chưa bao giờ Huy đòi hỏi nó làm gì cho bản thân cậu ấy. Mặc dù luôn miệng than phiền nhưng Huy lúc nào cũng đáp ứng đầy đủ yêu cầu của nó. Tất cả, Huy đã luôn làm tất cả. Vì ai chứ, vì con nhỏ xấu tính là nó ư ? Rốt cuộc là nó có gì hay ho mà Huy lại chấp nhận hy sinh như vậy ? Bạn bè thân thiết cũng đâu cần phải thế. Chắc chắn nó đang cố tình giả ngây ngô để ko muốn hiểu hàm ý sâu xa đằng sau những việc làm đó của
Huy. ‘Nó luôn muốn như thế. Ko muốn hiểu bất cứ điều gì.’ ** Tán lá cây bất chợt rung mạnh. Tiếng giày cao gót của ai đó đang tiến gần về đây. Khoé môi nó nhếch lên thành điệu cười nửa miệng đầy ngạo nghễ chưa từng hiện hữu trên môi. - Ko cần đến nhắc nhở đâu. Tôi tự biết phải làm gì. Uyên hất mái tóc rồi bước đến trước mặt nó. Nhìn sâu vào đôimắt nó. Điệu cười khinh khỉnh quen thuộc hiện trên môi con nhỏ. - Mày luôn là đứa thất bại. Và cũng là một đứa ngu ngốc nhất trên thế gian này. Hiểu ko ? Nó quắc mắt nhìn nhỏ Uyên đang cười đắc thắng. Nhưng ..n nhỏ nói đúng. Nó đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này ? Bàn tay nó ko còn nắm chặt như trước nữa. Năm ngón tay đang dần mở ra để cho thứ quan trọng nhất đó sắp vụt mất. Thứ đó là cái gì mà lại khiến tim nó đau rát đến thế này ! Chương 23 Hai tai nó đột nhiên ù đi. Nó không biết nhỏ Uyên và đám bạn chảnh choẹ của con nhỏ đã đi từ bao giờ . Nó cũng không biết nó đã bất động như thế trong bao lâu. Thời gian lúc này dường như đang trôi qua rất chậm chạp, khiến nó đột nhiên thấy mệt mỏi với mọi thứ. Gió thổi bay mái tóc dài làm chúng rối bời. Giống như tâm trạng của nó lúc này vậy. Bàn tay ai đó khẽ chạm lên vai nó. Bờ vai mảnh mai sau chiếc áo sơ mi mỏng bất chợt run lên. Nó quay đầu lại. Một thoáng ngạc nhiên đọng lại nơi mí mắt. Đôi môi khô nứt nhẹ cười. - Không ngờ lại là cậu. - Vậy cậu nghĩ tôi là ai ? Vy khẽ nhếch môi. Ngồi xuống chiếc ghế đá màu rêu đối diện nó. Tay nhẹ vuốt mái tóc đang tung bay từng đợt cùng gió. - Không ai cả. Chỉ là tôi không ngờ lại là cậu. Uyên bảo cậu đến nói gì với tôi sao ? - Cậu coi thường tôi quá nhỉ ? Tôi không phải tay sai của Uyên. - Được. Vậy lý do cậu đến gặp tôi là gì đây ! – Nó tựa lưng vào ghế. Đôi mắt nhìn thẳng vào Vy. - Cậu sẽ chuyển trường thật sao ? - Tất nhiên. Chẳng có gì to tát cả. – Nó đáp hờ hững . - Như vậy sẽ tốt cho cậu hơn. – Vy bình thản. - Ý cậu là gì vậy ? - Sớm muộn gì thì cậu cũng biết thôi. Vy đứng dậy. Phủi váy rồi bước lên sân trước. Có lẽ nên để mọi thứ xảy ra tự nhiên như vốn dĩ nó phải thế. Đôi mắt đen nhíu lại khó hiểu nhìn theo bóng dáng thanh mảnh đang khúât dần dưới những tán lá bằng lăng xanh biếc. ‘Rốt cuộc cô bạn này là người như thế nào?’ ..**.. Nó thơ thẩn lê từng bước nặng trịch về lớp. Lòng đầy ý nghĩ ngổn ngang. Nó phải giải thích thế nào với lũ tiểu yêu đó về việc chuyển trường đột ngột này đây. - Linh. - Anh Tuấn. ... Nó cùng anh đứng phía cuối ban công của hành lang tầng 2. Nơi nó có thể mặc sức ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh ngôi trường. Nó bỗng cảm thấy có lỗi với anh. Kể từ hôm thi văn nghệ tới giờ nó chưa gặp anh. Chưa cám ơn anh vì đã giúp đỡ nó thật nhiều cho phần thi piano. Vì mải lo cho mẹ nên nó quên phéng mất lời hứa với anh. Rằng thi xong anh sẽ đưa nó về. Bởi anh có chuyện muốn nói. - Em xin lỗi vì chuyện hôm đó. Em có chút việc riêng nên... Tuấn đưa tay lên chụp nhẹ vào miệng nó. Đôi mắt dứt khoát ko rời khuôn mặt nó đến nửa giây. - Đừng nói gì mà hãy nghe anh nói đây. - Chuyện gì ạ ? – Tim nó bất chợt đập mạnh mà ko rõ lý do. - Em...làm bạn gái anh nhé– Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt nó, nói rõ ràng từng từ một. Đôi mắt nó mở to hết cỡ. Tim như đập chệch ra một nhịp. - Sao...sao.. ạ? - Anh thích em. Linh. Anh thích em. - Em... Tâm trạng nó đang rối bời vì chuyện của nó với nhỏ Uyên. Nay lại thêm anh Tuấn đột ngột nói ra từ đó. Dù rằng nó cũng có chút ít cảm tình với Tuấn, nhưng khi nghe anh chậm rãi thốt ra 3 từ này làm nó không khỏi ngạc nhiên. Thích 1 người thì có thể dễ dàng nói ra nhanh đến như vậy sao ? Tuấn yên lặng nhìn nó chờ đợi câu trả lời. - Em...em.. – Nó đang bối rối ko biết trả lời sao thì Tuấn đột ngột tiến gần về phía nó. Càng lúc càng gần cho đến đi nó ko còn đường để lùi lại nữa. Tim nó vẫn đập mạnh ko ngừng nghỉ. Mồ hôi trên trán bắt đầu vã ra. Cảnh này...trên mấy bộ phim chẳng phải cũng có sao ? Hơi thở của Tuấn nhẹ phả vào mặt nó nóng ran. Khuôn mặt anh ngày càng kề gần lấy khuôn mặt nó. Càng ngày càng gần. Cho đến khi chỉ còn cách vài mm ngắn ngủi. Đôi mắt nó bất chợt mở to, nó vội vàng đẩy mạnh Tuấn ra phía trước. - Ko...ko...ko thể... - Em ko tin anh sao ? - Tuấn nắm chặt lấy đôi bàn tay nó. - Thích em ? Anh có thể dễ dàng nói
ra đến vậy sao? - Thì thích em, nên anh mới ... Nó vùng tay Tuấn ra. Nói rõ ràng rành mạch từng chữ một rồi vội vàng chạy xuống cầu thang tầng 1. - Em cần thời gian. - Anh sẽ chờ ... Nó ko nghe thấy Tuấn nói gì nữa. Điều duy nhất nó phải làm bây giờ là chạy ngay khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nó cần phải chấn tĩnh lại tinh thần. Nó có cảm tình với Tuấn nhưng ko ngờ anh cũng như vậy với nó. Nó quen anh chưa lâu nhưng sao anh có thể bảo nó làm bạn gái anh. Trong khi anh chưa hiểu gì về nó, chưa biết tý ty nào về nó, vậy thì anh thích nó về cái gì chứ. Nó cần điện thoại, nó cần gọi ngay cho cái Trang. Trang sẽ giúp nó, ngay lúc này. Vội đưa tay vài túi lục tìm chiếc điện thoại, nó hoảng hồn nhận ra rằng chiếc điện thoại đã ko cánh mà bay. Xoay ngược tâm trí về 5 phút trước, cái lúc mà nó đẩy manh Tuấn, hình như có cái gì đó từ túi rơi ra ngoài. Có thể là chiếc điện thoại của nó lắm chứ. Nghĩ vậy, nó vội vàng chạy nhanh về hướng cầu thang cuối hành lang tầng 2. ..**.. - Em đến đây từ lúc nào? - Từ lúc mà anh tỏ tình với con nhỏ đó. Nhưng xem ra chưa thành công thì phải. - Anh.. - Em ko cần biết anh làm cách gì, phải để con nhỏ đó cắn câu ngay tức khắc. Em biết nó rất có cảm tình với anh, nên chuyện đó cũng ko khó, đúng ko? - Uyên... - Đừng nhiều lời nữa anh Bí thư. Hãy yêu nó và “đá” nó ngay khi nó yêu anh. Rõ chưa. . . Chuyện gì đang xảy ra. Những gì mà nó đã nghe rõ ràng từng từ một. Cuộc nói chuyện giữa Uyên và Tuấn. Tất cả những gì mà anh nói với nó đều là giả dối sao? Tất cả chỉ là lừa gạt, lừa gạt. “Hãy yêu nó và “đá” nó khi nó yêu anh”. Hai hàng nước mắt nó chảy dài trên má. Nó vụt chạy đi. Nó ko muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Những gì nó đã nghe thấy là quá đủ để có thể nhận ra, tất cả chỉ là giả dối, âm mưu và lừa lọc. . . - Anh ko thể. Uyên, em hãy bảo mẹ em tha cho gia đình anh có được ko? - Chỉ bằng cách đó mới có thể cứu anh và bố mẹ anh thôi. Em đã nói trước rồi mà. - Nhưng...anh thích cô ấy thật sự. - Vậy thì hãy để bố mẹ anh phải vào tù vì cái tình yêu đó của anh . Suy nghĩ cho kỹ đi. Anh là 1 người rất thông minh mà. - Tại sao...em ko thể buông tha cho cô ấy. - Tất cả cũng chỉ vì hai chữ “tình yêu”. Chương 24 Xin nghỉ hết buổi học, nó thơ thẩn dạo bước trên con đường quen thuộc. Nó nhìn trời,

nhìn mây, nhìn hàng cây hai bênđường, nhìn dòng người qua lại, nhìn và nghe tất cả những thanh âm hỗn độn có thể đập vào tai nó lúc này. Nó muốn thế, bởi nó cần phải quên đi tất cả những gì mà nó đã nghe thấy. Chỉ ít phút trước đó thôi. Nó định gọi cho mẹ nhưng chợt nhớ rằng điện thoại không có trong túi. Mất rồi. Điện thoại mất, người đó cũng mất, trường học cũng vậy, nó sắp phải đi. Thế đấy, bao nhiêu chuyện xui xẻo cứ đua nhau rình rập rồi đổ uỳnh vào người nó cùng 1 lúc. Có thể ông trời muốn vậy. Bởi như thế mới hay, mới sinh động, mới có cái để hành hạ ngươì khác. Ông trời ác thật. Uỳnh !! Sấm ở đâu mà lại nổ vào giữa buổi sáng trong xanh thế này nhỉ ? A ha. Ông trời đã nghe thấy và đang nổi giận. Thế thì đã sao, nó cứ muốn thế đấy, bởi vì đó là sự thật mà. Khẽ nhếch môi cười thành tiếng, nó rảo bước nhanh hơn về phía bến xe. Thôi không nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ nữa. Anh ta không xứng để nó phải đau đầu nghĩ nghĩ ngợi này nọ. Tối về nó sẽ viết đơn chuyển trường, nó muốn đi, càng sớm càng tốt mặc dù trong lòng có hơi chút tiếc nuối. . . . - Chủ tịch, chủ tịch muốn đi bộ về thật sao? – Cô thư kí trẻ khép nép hỏi người đàn ông bên cạnh. - Lát nữa tôi sẽ gọi tài xế sau. Cô về công ty đi. – Ông nhẹ nhàng nói. - Nhưng.... - Đi đi. - Vâng. Vậy tôi sẽ về tổng công ty trước. Chiếc xe vụt chạy đi, hoà vào dòng người tấp nập đang chen chúc nhau. Ông Phác nhìn theo rồi sải chân bước nhanh về phía cô gái nhỏ mặc chiếc áo đồng phục, đeo cặp quai chéo, có mái tóc buộc cao đang đờ đẫn đứng bên bến xe bus. Khuôn mặt rạng ngời với đôi mắt to sáng nhưng vẫn ẩn chứa nét sầu não cùng bao tâm tư khó lí giải. . . . - Chào cháu. Nó quay đầu lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt hiền từ đang đứng bên cạnh. Một thoáng bỡ ngỡ, nó chợt nhận ra khuôn mặt quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi, nhất là khi đầu
nó đang chất chứa một mớ "tạp hóa" như lúc này. - Bác là... - À, chắc cháu chưa biết bác. Bác là Nguyễn Tuấn Phác. Bác đã gặp cháu một lần, vào tối thứ 7 tuần vừa rồi. - A. Bác là bố của Nhật ạ ? Nó nhớ ra rồi, ông ấy là người đã đi cùng vợ mình là bà Minh Châu đến buổi văn nghệ hôm đó. Vậy thì người đàn ông này là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Minh sao ?. Ông ta có khuôn mặt hơi chữ điền với mái tóc đã lấm tấm bạc. Đôi mắt hiền từ nhìn nó cười hiền. - Bác tìm cháu có việc gì ạ ? Nó khe khẽ hỏi ông Phác, trong lòng ko nén nổi tò mò. Ko phải là nhỏ Uyên đã nói xấu gì nó với vị chủ tịch này chứ, và bây giờ ông ta đến hỏi tội nó vì đã lỡ chọc giận thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn nhất nước này. Nhưng nhìn ánh mắt của ông ấy thì nó dám cá là ko phải. Nếu đến tóm nó thì cần phải thêm người, chứ mình ông già này chắc gì đã đuổi kịp được nó. - Ta vào trong kia uống nước đã nhé. – Ông Phác chỉ tay vào nhà hàng Ý bên kia đường, nhìn nó dò hỏi. - Thôi ạ. Vào quán trà sữa nhá bác. Cháu ko quen vào những nơi đó. – Nó cười rồi bước nhanh sang quán đối diện bến xe bus trước khi ông Phác kịp định thần lại. Ai lại mời người già vào quán trà sữa bao giờ. [híc.. ] . . . Cũng may là quán trà sữa này có dự trữ cà phê, chị bán hàng mém té xỉu khi thấy nó gọi một ly cà phê phin theo nguyện vọng của ông Phác. Vì là khách quen nên chị ấy cũng không hỏi gì nhiều. Ngoại trừ việc ko ngừng đánh ánh mắt tò mò về phía người đàn ông lớn tuổi. Cũng may là ông ta ko gọi trà sữa. Hút chùn chụt cốc trà sữa chân châu hương sôcola bạc hà quen thuộc, cảm nhận hương vị ngọt ngào của socola cùng cảm giác man mát nơi cổ họng, nó suýt nữa thì quên phéng ông Phác. Một phần là bởi khi ăn uống nó thường tập trung chuyên môn một cách cao độ, phần khác thì do nó khát quá rồi. Cả buổi đã uống giọt nước nào đâu. - Bác nói đi ạ . Bác tìm cháu có việc gì ko ? Nó lặp lại câu nói lúc nãy một cách cứng nhắc, nhìn vào khuôn mặt ông Phác một cách dò hỏi xen lẫn tò mò. - Cháu học lớp mấy rồi ? – Ông Phác bắt đầu câu chuyện. - Cháu học 11 ạ. – Nó đáp mà trong lòng có chút kỳ lạ. - Vậy là 17 phải không ? - Vâng. - Nhà cháu có mấy người nhỉ ? - Ơ... – Sao giống hỏi cung thế nhỉ? “Nhà có mấy người liên quan gì đến ông chứ”. Nó nhìn ông Phác bằng ánh mắt ông-hỏi-để-làm-gì xen lẫn lạ lùng. - Cháu cứ trả lời bác có được ko ?- Giọng người đàn ông chợt như nài nỉ khiến nó trả lời cứ như một cái máy.
2hi.us