Truyện Teen - Lời thách đố tình yêu
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Lời thách đố tình yêu
phận của cậu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại vui vẻ nói: “Dị, mình thông báo cho cậu một tin vui nhé! Cuối cùng thì Chung Ngọc Thanh cũng xin lỗi Trương Nhã Tuyên rồi, mà lại còn công khai trưóc mặt mọi người nữa cơ!”. “Thật không? Vậy thì tốt!” Âu Dương Dị khẽ cười, không nhận xét gì thêm, trán hơi nhăn lại, có chút rầu rĩ. Bây giờ cô ấy đang vui như vậy, nếu lát nữa cậu nói ra điều đó, cô ấy có chịu nổi không? Nhìn nụ cười vui vẻ, tinh thần phấn chấn của cô, trong lòng Âu Dương Dị cảm thấy u sầu, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, lòng cậu cũng đang nhấp nhổm không yên. Một lát sau, những món ăn vừa gọi được mang lên. Màu sắc, mùi vị của những món ăn thu hút Thu Hạ Hạ, không còn chút gì giữ ý hay chí khí, cầm đũa lên là ăn xả láng. Âu Dương Dị ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cô thỏa sức ăn, nhưng không hề động đũa. Thu Hạ Hạ vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa ngẩng đầu băn khoăn nhìn cậu, líu ríu nói không tròn vành: “Dị, tại sao… cậu… không ăn… gì cả?”. Âu Dương Dị cười rồi nói: “Hôm nay, bụng dạ mình không tốt, cậu cứ ăn đi!”. “Ồ!” Thu Hạ Hạ vô thức đáp lại rồi vui vẻ cúi đầu, tiếp tục ăn. Thời gian còn lại, hai người đều không nói gì, Thu Hạ Hạ chăm chú ăn, Âu Dương Dị chăm chú nhìn cô ăn. Thu Hạ Hạ ăn đến lúc không thể nhét thêm được nữa, ợ một cái rồi cầm giấy ăn trên bàn lên lau miệng, vẻ mãn nguyện. “Dị, cậu ăn tiếp đi, mình đi rửa tay đã!” “Ừ! Cậu đi đi!” Âu Dương Dị gật đầu, nhìn theo dáng người mảnh mai của cô khuất dần sau dàn hoa dây leo cách đó không xa. “Sao thế? Không đành lòng phải không? Hay là không nỡ? Có cần mình giúp không?” Một dáng người yêu kiều nhìn qua cửa sổ, một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Âu Dương Dị thu ánh mắt nhìn về phía dàn hoa dây leo lại, không thèm nhìn cô gái xinh xắn ở bên, sau khi lạnh lùng nói: “Việc mình hứa với cậu, mình đã làm rồi! Hãy nhớ sau này tránh xa Hạ Hạ ra!”, cậu đứng lên đi về phía quầy lễ tân của nhà hàng. Thu Hạ Hạ từ phòng vệ sinh bước ra, không nhìn thấy Âu Dương Dị ở chỗ ngồi, trong lòng cảm thấy thắc mắc, liền đi tới chỗ người phục vụ, sau khi cúi đầu lịch sự chào cô, phục vụ nói: “Thưa cô, người ngồi cùng bàn với cô đã thanh toán rồi. Lá thư này là thứ anh ấy nhờ chúng tôi giao lại cho cô.” Nói rồi anh ta đưa lá thư cho cô. Âu Dương Dị đang chơi trò gì vậy? Chơi trò trốn tìm sao? Thu Hạ Hạ băn khoăn nhận lấy lá thư. Lúc quay trở lại lớp học, mắt Thu Hạ Hạ đã đỏ mọng. Lúc đó là thời gian nghỉ trưa, trong lớp ngoài Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch ra chỉ còn lại hai, ba học sinh chăm chỉ đang thảo luận về bài tập. Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch nhìn làbiết Thu Hạ Hạ vừa khóc, lập tức quan tâm, vây lấy cô rồi hỏi. Trương Nhã Tuyên ấn cô ngồi xuống ghế rồi cầm chiếc khăn ưót giúp cô lau mồ hôi trên trán, quan tâm hỏi cô: “Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?” “Hu…” Được người bạn thân hỏi han, những giọt nước mắt của Thu Hạ Hạ lại trào ra. Cô vừa khóc lóc ỏm tỏi vừa nói đứt quãng: “Âu Dương Dị… Âu Dương Dị… Cậu ấy muốn chia tay mình…”. “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ xem nào!” Mạc Trần Bạch chớp cặp mắt hoa đào, đầy quyến rũ, nghiêm túc nói. “Hu… Các cậu xem đi…” Thu Hạ Hạ khóc nức, đưa tờ giấy màu xanh nhạt đang bị nắm chặt trong tay cho Mạc Trần Bạch. Mạc Trần Bạch cầm lấy bức thư, cùng đọc với Trương Nhã Tuyên. Nội dung bức thư rất ngắn. Chỉ viết có mấy câu: Hạ Hạ, trải qua những ngày ờ bên nhau, mình phát hiện ra tính cách của chúng ta không hợp. Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè bình thường thôi. Xin lỗi cậu! Âu Dương Dị. Lý do chia tay như vậy, nếu là người khác thì Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên có lẽ còn có thể tin chứ nếu là Âu Dương Dị thì quá kỳ lạ. Rõ ràng Âu Dương Dị và Thu Hạ Hạ yêu nhau đến chết đi sống lại, hơn nữa những ngày qua, mọi người đều được chứng kiến tận mắt niềm hạnh phúc ngọt ngào của họ. Nếu lý do chia tay quái quỷ của hai người là
do tính cách không hợp nhau thì chẳng có ai thèm tin ngoài Thu Hạ Hạ đã yêu đến u mê đầu óc. Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn bức thư một lúc rồi quay sang nhìn cô bạn thân và hỏi: “Hạ Hạ, gần đây giữa cậu và Âu Dương Dị có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”. Thu Hạ Hạ chấm nước mắt, lắc đầu: Không có, mấy ngày nay mình bận nghĩ cách trêu chọc An Tuyết Kỳ đến mức không còn thời gian mà đi tìm Dị. Hơn nữa, gần đây mình bị An Tuyết Kỳ hại tới mức toàn thân bầm dập nên chẳng dám đi gặp cậu ấy”. Trương Nhã Tuyên nhíu mày nghĩ ngợi nghi hoặc: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì Âu Dương Dị không thể viết thư như thế này cho cậu, nhất định là cậu đã để lọt mất thông tin quan trọng nào đó”. Lời nói của Trương Nhã Tuyên khiến Thu Hạ Hạ tạm ngưng khóc, nhớ lại từng chút một, cô mở to đôi mắt ầng ậng nước, lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mình nghĩ mãi mà không ra có gì không ổn! Lần gần đây nhất gặp nhau vẫn rất tốt đẹp, mình bị nghẹn, cậu ấy còn vội vàng lấy sữa cho mình uống.” “Lần gặp nhau gần đây nhất là lúc nào?” “Chính là cái hôm mình rủ cậu ăn cơm cùng bọn mình, cậu nói
cậu không muốn làm cái bóng đèn ấy!” Trương Nhã Tuyên quay đầu lại, lặp tức nhớ ra. Như một tia lửa điện xẹt qua, một tình tiết vụt qua trong đầu cô. Mắt cô sáng lên, vội vàng nhìn Thu Hạ Hạ nói: “Mình nhớ hôm đó rồi! Mình vẫn còn nhớ từ hôm đó trở đi, An Tuyết Kỳ bỗng nhiên thực hiện một lô một lốc những trò chơi khăm cậu đúng không?”. “Không phải bỗng nhiên đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ ấm ức, “Hôm đó, lúc mình đưa hộp cơm cho Dị, cô ta cũng đang ở trong lớp. Cô ta lấy sự an toàn của mình ra để uy hiếp Dị. Trong lúc tức giận, mình đã cãi nhau với cô ta”. Đứng im lặng từ nãy tới giờ, cuối cùng Mạc Trần Bạch nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên ngắt lời của Thu Hạ Hạ: “Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao hồi đầu mình thấy An Tuyết Kỳ rất quen rồi!”. “Tại sao?” Trương Nhã Tuyên hỏi lại như một phản xạ. “Mình nhớ ra rồi! Trước đây, mình đã từng gặp cô ta!” Mạc Trần Bạch chóp mắt, khẳng định chắc chắn rồi quay sang, sững sờ nhìn Thu Hạ Hạ hỏi: “Cậu có còn nhớ buổi tối hôm đó của một năm trước không? Cô gái đã kéo mình đi ấy?”. “Ai cơ?” Thu Hạ Hạ ngây người hỏi, nhất thời không phản xạ kịp. “Mình đã từng nói với cậu rồi mà. Đó là cô bạn mình quen trên mạng, cô ấy bị vu oan là lấy trộm tiền của bạn học, sự việc bị làm ầm ĩ lên. Bạn bè tẩy chay, bố mẹ gây áp lực, nhà trường gây sức ép với cô ấy. Cô ấy sợ quá nên chạy tới nhờ mình giúp chạy trốn ấy, có nhớ không?” Mạc Trần Bạch sốt ruột nhìn cô, hỏi gấp gáp. Thu Hạ Hạ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó liền gật đầu, “Mình nhớ ra rồi!”. “Cậu có biết ai vu không cô ấy không?” Thu Hạ Hạ thất vọng lắc đầu. Lúc ấy cô không có mặt tại hiện trường, cô làm sao mà biết được? “Là An Tuyết Kỳ!” Lời nói của Mạc Trần Bạch như một quả ngư lôi rất có uy lực được ném xuống biển Thái Bình Dương, ngay lập tức dấy lên sóng to gió lớn. Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên kinh ngạc nhảy lên, không dám tin, nhìn chằm chằm vào Mạc Trần Bạch kêu lên: ”Cậu nói có thật không?!”. Mạc Trần Bạch gật đầu, tiếp tục nhớ lại rồi nói: “Cô gái đó đem lòng thương thầm nhớ trộm Âu Dương Dị, âm thầm gửi cơm hộp cho Âu Dương Dị. Lúc bây giờ, An Tuyết Kỳ là bạn gái của cậu ta. Sau khi An Tuyết Kỳ biết chuyện này, cô ta ỷ thế có bố là chủ tịch hội đồng quản trị của trường đã vu không cô bạn đó ăn trộm tiền của bạn học, dùng thư nặc danh để gây áp lực tâm lý khiến cô bạn ấy thôi học. Hôm đó, cô ấy nhờ mình đưa đi trốn, mình không giúp mà đưa cô ấy đến phòng hiệu trưởng học viện Thanh Nhân để giải thích, sau đó nhìn thấy An Tuyết Kỳ”. “Không ngờ An Tuyết Kỳ xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác đến thế!” Thu Hạ Hạ rùng mình nhận xét. “Nhưng việc này có liên quan gì tới Thu Hạ Hạ cơ chứ?” Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn Mạc Trần Bạch, “Mạc Trần Bạch, cậu định nói gì phải không?”. “Ừ”, Mạc Trần Bạch gật đầu, quay sang nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “An Tuyết Kỳ là người rất mưu mô, mình thấy là cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Âu Dương Dị đâu. Thêm vào đó là chuyện cậu vừa nói, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy có khả năng An
Tuyết Kỳ đã dùng cách gì đó để uy hiếp Âu Dương Dị, buộc cậu ta phải chia tay với cậu”. Trương Nhã Tuyên đứng bên cũng gật đầu phụ họa theo: “Mình cũng nghĩ như vậy. Mình thấy Âu Dương Dị không phải là người vô trách nhiệm tới như thế. Bức thư chia tay này có lẽ là do An Tuyết Kỳ buộc cậu ấy phải viết”. “Như vậy thật sao?” Thu Hạ Hạ nghe xong thẫn thờ, nhất thời không có phản ứng gì với tình tiết mang tính chất bước ngoặt này. “Ừ!” Mạc Trần Bạch gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắc ngứ nói: “Tuy mình không thích tên tiểutử Âu Dương Dị nhưng Trương Nhã Tuyên nói đúng đấy. Tính cách của hắn cũng tạm được, tuy cái vỏ bề ngoài trông có vẻ non choẹt mặt búng ra sữa và ẻo lả.” Sau khi nghe Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên phân tích, Thu Hạ Hạ từ chỗ oán giận tới mức không thiết sống dần dần lấy lại tinh thần. Cô nhìn nghiêng Mạc Trần Bạch đang giả vờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lấy khuỷu tay huých vào lưng cậu, cười chế giễu: “Hey! Muốn khen ngợi Dị của mình thì cứ nói thẳng ra đi! Nam nhi đại trượng phu gì mà cứ thẹn thùng, ngượng ngùng như con gái, trông khó coi lắm!”. “Ai thèm khen cái tên ẻo lả ấy? Cậu đừng suy từ bụng ta ra bụng người có được không?” Mạc Trần Bạch giọng ồm ồm, tai đỏ lên tự tố cáo mình. Chứng kiến vụ cãi nhau nhạt nhẽo của hai người, Trương Nhã Tuyên không nhịn được cười, cầm cuốn tạp chí trên bàn đi về chỗ của mình, yên lặng đọc, không để ý tới câu chuyện của hai người bọn họ nữa. Hai người nhàn rỗi tiếp tục câu chuyện vô vị. “Mạc Trần Bạch, cậu thừa nhận đi! Mình sẽ không cười cậu đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ nói mà không cười, nhưng thực tế thì mắt và môi đều không che giấu được ý cười nhạo. “Này! Nha đầu thối cậu có ý gì hả?!” Mạc Trần Bạch tức giận cúi xuống định tiến hành giáo dục kiểu bạo lực với cô. Thu Hạ Hạ linh hoạt lách người luồn qua cánh tay cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài lớp học, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ với cậu, cười hi hi nói: “Là ý hiện lên trên mặt đấy!”. “Nha đầu thối, cậu đừng có chạy!” Mạc Trần Bạch giận dữ, quay người đuổi theo. Hai người kẻ trước người sau chạy ra khỏi lớp, trên đường đuổi nhau vừa cười vừa chế giễu. Không ai chú ý ở góc hành lang bên kia, một cặp mắt đen láy đang lặng lẽ nhìn hai người. “Xem ra Thu Hạ Hạ cũng không thích cậu như tưởng tượng nhỉ? Cậu và cô ấy vừa mới chia tay mà bây giờ cô ấy đã mặt mày rạng rỡ chơi trò đuổi bắt với người con trai khác rồi.” An Tuyết Kỳ khoanh hai tay trước ngực đứng cạnh Âu Dương Dị, giọng giễu cợt. Âu Dương Dị không hề phản ứng lại lời nói rõ ràng có ý châm chọc của cô ta. Cậu lẳng lặng nhìn hai người đang náo loạn ở cách đó không xa, trong cặp mắt đen láy các sắc thái đau khổ, buồn bã, hài lòng lần lượt thoảng qua. Âm thầm quan sát một lúc, Âu Dương Dị khó khăn lắm mới thu được ánh nhìn về rồi kiên quyết quay người bước đi theo hướng ngược với hai người đó, động tác nhanh mạnh đó bỗng như dừng lại, cậu lại Chương 8 Buổi sáng, ánh bình minh dịu dàng như dòng nước, nhẹ nhàng chảy trên cây ngô đồng bên con đường đến trường. Chim chóc nhảy nhót trên ngọn cây mềm mại, tiếng chim hót trong trẻo như một bản nhạc tự nhiên. Dưới tán cây ngô đồng cao to là cây cỏ xanh mướt, mọc san sát trên mặt đất. Những ngọn cỏ xanh non còn đọng những giọt sương dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh hào quang ngũ sắc. Trên con đường dẫn vào trường, học sinh tốp hai, tốp ba tạo thành từng nhóm đi về phía các phòng học. Bất kể là những khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp, duyên dáng hay những nụ cười trong sáng đều căng tràn sức xuân, ngời ngời sinh lực. Trương Nhã Tuyên khoác tay Thu Hạ Hạ chậm rãi hòa vào dòng người đổ về phía các lớp học, vừa đi vừa hỏi: “Hạ Hạ, lúc nào thì cậu định đi tìm Âu Dương Dị?”. “Một lát nữa mình sẽ đi.” Thu Hạ Hạ từ trước tới giờ không phải là người bị động. Hôm qua, sau khi biết rằng không phải Âu Dương Dị muốn chia tay với cô thật, cô đã muốn đi tìm Âu Dương Dị nói cho rõ ràng, đáng tiếc lúc đó lại có việc khác trì hoãn nên phải để tới hôm nay. “Nếu Âu Dương Dị cứ mặc kệ cậu thì cậu định làm thế nào?”
Trương Nhã Tuyên nói không phải không có căn cứ. Âu Dương Dị có thể hạ quyết tâm lớn tới mức nói chia tay với Thu Hạ Hạ thì cậu ấy cũng không dễ dàng thay đổi ý kiến, trừ khi giải quyết xong vấn đề của An Tuyết Kỳ.br/brroot>
/> Thu Hạ Hạ tập trung suy nghĩ, sau đó rất tự tin nói: “Nếu cậu ấy không để ý mình thật thì mình sẽ khóc lóc, gào thét trong lớp cậu ấy, cậu ấy sẽ phải đầu hàng thôi!”. Trương Nhã Tuyên nghe xong, miệng há hốc, ngưỡng mộ nhìn cô bạn thân, “Cậu thật là gan dạ… Sự dũng cảm của cậu cũng khiến mình bái phục… Chi có điều, khóc lóc ầm ĩ trước mặt nhiều người như vậy, cậu không cần thể diện nữa sao?”. Thu Hạ Hạ bặm môi, hỏi ngược: “Cậu nói xem, thể diện quan trọng hay tình yêu quan trọng?”. “Đương nhiên là tình yêu quan trọng hơn một chút. Haizzz! Vậy thì, Hạ Hạ, cậu hãy cố gắng nhé!” Trương Nhã Tuyên trịnh trọng vỗ nhẹ lên vai Thu Hạ Hạ, giọng trong trẻo: “Mình ủng hộ tinh thần cho cậu!”. Hai người tiếp tục đi, lúc ngang qua bảng tin của trường, nhìn thấy một đám lố nhố đang vây quanh bảng tin xì xào, bàn tàn gì đó. Bỗng chốc, Thu Hạ Hạ nghe thấy trong đám âm thanh hỗn tạp ấy loáng thoáng mây từ “nhân tài của trường”, “Âu Dương Dị”, “huy hiệu”. Thu Hạ Hạ tò mò đứng khựng lại, kéo Trương Nhã Tuyên lách qua đám đông ồn ào. Phí bao nhiêu công chen chúc vất vả trong đám đông, còn không kịp lau mồ hôi trên trán, lúc nhìn thấy mẩu tin to đùng được chép tay từ báo trên bảng tin, hai người sững sờ. Đặc biệt là Thu Hạ Hạ, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, nét mặt đông cứng như chiếc bánh sắt. Trên mẩu tin chép tay ấy, dòng chữ “Âu Dương Dị là tên sát nhân!?” viết to, tô màu đỏ được dán trên cùng, tên bài báo ở dưới viết nhỏ hơn bằng mực đen, nội dung đại khái là: Tối hôm qua, Âu Dương Dị lấy cớ thảo luận về việc học tập đã lừa nữ sinh cùng trường đến nhà cậu định thực hiện hành vi bạo lực, nhưng sau đó trong lúc cấp bách đã bị cô gái nhanh trí cầm bình hoa đánh vào đầu rồi chạy ra ngoài. Sau khi cô gái đó đi trình báo, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc huy hiệu mà tên sát nhân thường dùng ở nhà Âu Dương Dị. Xem tới đây, Thu Hạ Hạ thấy như có sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy. Chiếc huy hiệu này thì cô biết, lúc đầu cô tiếp cận Âu Dương Dị cũng một phần vì muốn điều tra việc chiếc huy hiệu này. Sau đó, trong quá trình điều tra thì bị Âu Dương Dị phát hiện, cô có chút ngại ngùng đem suy đoán trong lòng nói cho cậu biết. Cậu ôm bụng cười rất lâu rồi nói cho cô biết chiếc huy hiệu đó chỉ là do cậu nhặt được chứ cậukhông phải là kẻ giết người biến thái, thậm chí cậu còn tự tìm thông tin về tên sát nhân này. Cô tin lời cậu nói, từ trước tới giờ cậu không phải là người nói dối để lừa người, hơn nữa cậu cũng không cần phải lừa dối cô. Từ sau khi hẹn hò đến nay, cậu rất giữ gìn cho cô, hành động thân mật của hai người chưa hề vượt qua giới hạn của một nụ hôn lên trán. Tuy nhiên, liệu những cô gái này có tin không? Ánh mắt bôi rối của Thu Hạ Hạ chuyển sang nhìn những người xung quanh. Bài báo viết tay này giống như một tảng đá lớn bị vứt xuống mặt biển yên ả, lập tức đem đến một trận sóng lớn trong trường. Hàng loạt ý kiến được mọi người thêu dệt. “Không ngờ thằng nhóc Âu Dương Dị bình thường có vẻ nho nhã, lịch sự vậy mà đầu óc lại xấu xa như loài cầm thú!” “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, làm sao mà đo được biển. Lòng dạ con người được giấu sau lớp da bụng, ai mà biết được tim gan của cậu ta lại đen như vậy?” “Hey! Lòng dạ mấy đứa đẹp trai quả nhiên đều không tốt lành!” “Híc! Hot boy của trường ta tại sao lại biến thành kẻ giết người thế này cơ chứ?” “Hoàng tử trong mộng của tôi… Trái tim của tôi tan nát rồi…” Hàng loạt ý kiến, hàng loạt giọng điệu khinh miệt khiến toàn thân Thu Hạ Hạ càng trở nên run rẩy hơn. Dường như đám con gái đó không tin Âu Dương Dị… Cô phải làm thế nào? “Hạ Hạ, cậu đừng hoảng hốt vội. Chúng ta cần phải làm sáng tỏ chuyện này đã!” Trương Nhã Tuyên nhanh chóng dìu Thu Hạ Hạ, sắc mặt nhợt nhạt của Hạ Hạ khiên cô chau mày lo lắng. Thu Hạ Hạ bấu chặt vào áo Trương Nhã Tuyên như thể bấu vào cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt hoảng loạn nhìn vào cô bạn thân, run rẩy hỏi: “Nhã Tuyên, mình biết Âu Dương Dị vô tội. Mình… mình phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì thì mới giúp được Âu Dương Dị?”. “Hạ Hạ, đừng hoảng hốt!” Trương Nhã Tuyên trấn tĩnh cô, đưa tay xoa xoa vào lưng vô vỗ về, “Chuyện này xảy ra rất đột ngột, bây giờ việc đầu tiên chúng ta cần làm là xem Âu Dương Dị đang ở đâu, sau đó chúng ta mới có thể nghĩ bước tiếp theo”.
“Nhưng… Nhưng chúng mình phải làm thế nào mới có thể biết Dị đang ở đâu?” Nhìn cô bạn thân hoàn toàn mất khả năng suy xét sự việc như vậy, Trương Nhã Tuyên không thể không lắc đầu, vừa an ủi cô vừa quay sang túm lấy một cô bạn rồi hỏi: “Bạn ơi, bạn có biết Âu Dương Dị giờ đang ở đâu không?”. “Ở đồn cảnh sát ấy! Tối qua, cậu ta bị mời đến đồn cảnh sát rồi.” Trương Nhã Tuyên nhíu mày, hỏi tiếp: “Cậu biết tin này từ đâu?”. “Từ An Tuyết Kỳ đấy! Cô ấy chính là cô gái tối qua suýt chút nữa thì bị Âu Dương Dị giết, các cậu không biết sao?” Cô bạn kinh ngạc hỏi lại. Vừa mới nghe thấy An Tuyết Kỳ, Thu Hạ Hạ bỗng sững sờ. Trương Nhã Tuyên vội vàng cảm ơn cô bạn rồi dìu Hạ Hạ tách ra khỏi đám đông, đi tới cây đa cách đó không xa. Hai người vừa ngồi xuống, Thu Hạ Hạ liền vội vàng nắm chặt áo Trương Nhã Tuyên, nói gấp gáp: “Nhã Tuyên, nhất định là Dị bị An Tuyết Kỳ vu khống. Một năm trước không phải là cô ta cũng làm chuyện này với bạn học sao? Mình nghĩ nhất định là cô ta làm!”. “Ừ! Mình biết!” Trương Nhã Tuyên vỗ vỗ lên tay an ủi Hạ Hạ, dịu dàng vỗ về, “Mình biết lòng cậu đang nóng như lửa đốt. Mình cũng tin Âu Dương Dị bị vu khống. Nhưng lúc này, chúng mình cần phải hết sức bình tĩnh, có như vậy thì mới nghĩ ra được cách giúp Âu Dương Dị. Cậu hiểu không?”. Thu Hạ Hạ khóc đỏ cả mắt, nước mắt nước mũi ròng ròng, gật đầu, bất lực nói: ‘Mình biết! Mình biết! Nhưng mình không bình tĩnh được. An Tuyết Kỳ lòng dạ độc ác, ra tay thâm độc như vậy. Cậu nói xem mình có đối phó nổi cô ta không?”. Trương Nhã Tuyên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, cậu nghĩ nhiều quá rồi! Có thể đối với chúng mình, cô ta rất xâu xa. Nhưng với người lớn đã từng trải qua nhiều sóng gió thì trò trẻ con của cô ta cũng không kéo dài được lâu đâu. Hơn nữa, vụ tên sát nhân giật gân như vậy, cảnh sát sẽ không làm bừa đâu. Họ nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Âu Dương Dị thôi. Cậu phải tin vào các chú cảnh sát của chúng ta. Các chú ấy thực thi chính nghĩa, nhất định sẽ không để người tốt phải hàm oan đâu!”. “Thật không? Có thật là như vậy không? Nhưng bố của An Tuyết Kỳ là người rất lợi hại, nếu cô ta nhờ bố giúp thì phải làm thế nào?” Thu Hạ Hạ ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn bạn, lo lắng hỏi. “Không đâu! Bố của An Tuyết Kỳ dù gì cũng là chủ tịch của một trường, bác ấy không thể là người không biết phân biệt phải trái. Sự việc lần này không đơn giản như việc vu khống tội ăn cắp cho bạn học. Việc này đã kinh động đến cảnh sát, nếu không xử lý ổn thỏa, cuộc đời của An Tuyết Kỳ sẽ bị dính vết ố, cho nên nếu như quả
thật An Tuyết Kỳ tìm bố nhờ giúp đỡ, mình chắc chắn bố cô ta sẽ đích thân đưa cô ta đến sở cảnh sát nhận lỗi. Hơn nữa, nếu bố An Tuyết Kỳ không biết phân biệt trắng đen thật thì chúng mình cũng có thể tìm bố của Âu Dương Dị tới. Mình nghe nói bố của Âu Dương Dị là một doanh nhân rất có tiếng, có không ít công ty cả trong nước lẫn ngoài nước, quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội và quan chức chính phủ. Mình nghĩ nếu việc này bị làm ầm lên thật thì bố An Tuyết Kỳ nhất định đấu không lại với bố của Âu Dương Dị.” “Cậu nói thật không?” “Đương nhiên!” Trương Nhã Tuyên nháy mắt với cô, đặc biệt dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Mình lừa cậu thì mình cũng chẳng được lợi gì!”. Thu Hạ Hạ chớp mắt, đôi mắt đầy nước cuối cùng cũng nhờ những lời nói của cô bạn thân mà sáng lấp lánh. “Được rồi! Đừng nghĩ lung tung nữa! Mình tới phòng bảo vệ lấy cho cậu cốc nước, khóc lóc nhiều khô hết cổ họng rồi còn gì. Cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ mình, đừng có chạy lung tung!” Trương Nhã Tuyên đưa ra ý kiến xong lại còn dặn dò kỹ càng rồi mới chạy tới phòng bảo vệ. Sau khi Trương Nhã Tuyên đi, Thu Hạ Hạ ôm mặt, gục xuông đầu gối suy nghĩ, bỗng nhiên, cô có cảm giác có người đang im lặng đứng trước mặt mình, một cái bóng bao trùm lấy cô. Thu Hạ Hạ cho là Trương Nhã Tuyên, ngẩng đầu lên nói: “Nhã Tuyên, cậu nhanh như vậy đã…”, cô bỗng im bặt, kinhngạc nhìn chằm chằm vào người mới tới, hoảng hốt: “Tại sao lại là cậu?”. An Tuyết Kỳ nhìn thẳng phía trước, môi nở nụ cười rất ngọt ngào, chỉ có ánh mắt nâu sẫm phát ra những tia sắc lạnh. Cô ta cúi người xuống, đôi mắt màu nâu lạnh lẽo chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ, khẽ nhếch môi, những lời nói lạnh như băng được thốt ra từ
đôi môi mỏng đỏ, màu môi tím thẫm bóng loáng dưới ánh nắng vàng phát ra thứ ánh sáng kỳ dị. “Thu Hạ Hạ, cậu có muốn nói chuyện về chuyện Âu Dương Dị với tôi không?” Thu Hạ Hạ bị ánh mắt kỳ dị đó nhìn chằm chằm liền run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào mắt An Tuyết Kỳ, giận dữ hỏi: “Tại sao cậu lại vu khống cho Dị? Không phải cậu cũng rất thích Dị sao? Tại sao lại làm thế với cậu ấy?”. “Ha! Cậu đoán ra rồi à? Xem ra cậu cũng không đến nỗi quá ngốc nhỉ!” Nụ cười của An Tuyết Kỳ càng lúc càng ngọt ngào nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng càng lúc càng lanh hơn. Cô cười duyên dáng rồi từ từ ghé sát vào tai Thu Hạ Hạ: “Các người không thể trách tôi! Tôi rất yêu Dị, từ đầu chí cuối một lòng một dạ với cậu ta. Thế nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta lại chỉ yêu cậu, thậm chí chia tay với cậu rồi, cậu ta cũng không đồng ý ở bên tôi. Cậu nói đi! Tôi cũng nên trừng phạt cậu ta một chút phải không?”. Thu Hạ Hạ rùng mình, nhìn An Tuyết Kỳ như nhìn kẻ điên, giọng run rẩy: “Cậu ấy là người mà cậu yêu cơ mà! Tại sao cậu có thể vì chuyện này mà vu khống cậu ấy? Cậu không biết rằng nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Dị không?”. “Tôi không cần quan tâm tới những chuyện này!” An Tuyết Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh, giận dữ, “Cậu ta không yêu tôi nên bị trừng phạt!”. Cô gái này điên rồi! Thu Hạ Hạ nhìn An Tuyết Kỳ thắc mắc, cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi cô ta. “Thu Hạ Hạ”, ánh mắt của An Tuyết Kỳ lạnh như băng, đôi môi màu tím bóng nhẫy từ từ nhả ra từng chữ: “Cậu có muốn cứu Âu Dương Dị không? Tôi có thể cho cậu một cơ hội”. Thu Hạ Hạ nhíu mày, cảnh giác nhìn cô ta “Cậu nói vậy là có ý gì? Không phải là cậu lại có âm mưu gì đấy chứ?”. “Xem ra sự dũng cảm của cậu chẳng nhiều như suy nghĩ của tôi.” An Tuyết Kỳ nói mia mai, bờ môi toát lên sự lạnh lẽo, “Cậu có cần cơ hội này không?”. “Cậu nói đi!” Thu Hạ Hạ cắn chặt môi, gật đầu chắc chắn. Bất kể là như thế nào, chỉ cần cứu được Âu Dương Dị, chuyện gì cô cũng đồng ý thử. Môi An Tuyết Kỳ nở nụ cười lạnh lùng, “Nếu tôi nói rằng cậu phải rời xa khỏi thành phố Mộng Hoan thì tôi mới đến đồn cảnh sát giải oan cho Âu Dương Dị thì cậu có đồng ý không?”. Rời xa khỏi thành phố tươi đẹp Mộng Hoan ư? Thu Hạ Hạ sững sờ. Rời xa thành phố mộng mơ có nghĩa là không thể gặp lại Âu Dương Dị, không thể gặp lại bố mẹ, không thể gặp lại những người bạn thân thiết của cô… Cô phải ra đi sao? Nhìn vẻ do dự của cô, An Tuyết Kỳ lạnh lùng cười: “Sao rồi? Nếu như vậy thì cậu còn muốn cứu Âu Dương Dị không?”. Thu Hạ Hạ cắn môi, do dự một hồi, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Nhưng tôi không có tiền!”. “Việc đó cậu không cần bận tâm, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ bảo bố tôi chu cấp tiền tàu xe, tiền học phí và tiền sinh hoạt tới khi cậu tốt nghiệp đại học và kiếm được việc làm mới thôi.” An Tuyết Kỳ nói rành rọt, trôi chảy. Rõ ràng là cô ta đã có kế hoạch từ trước. Thu Hạ Hạ cúi đầu do dự. Sau khi nhìn thấy Trương Nhã Tuyên đang vội vã bước về phía họ, An Tuyết Kỳ cúi xuống nói với Thu Hạ Hạ: “Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ! Suy nghĩ xong thì tới tìm tôi”. “Ừ!” Thu Hạ Hạ buồn bã gật đầu. Lúc Trương Nhã Tuyên tới bên Thu Hạ Hạ thì An Tuyết Kỳ đã đi rồi. Trương Nhã Tuyên thở hổn hển đưa cốc nước ấm cầm trong tay cho Thu Hạ Hạ, không kịp thở, liền hỏi ngay: “Hạ Hạ, cái con bé An Tuyết kỳ đó tới tìm cậu có việc gì?”. Đáng ghét! Chỉ cần cô chạy nhanh hai bước là có thể tóm được con bé đó để hỏi cho ra nhẽ. “Không có gì, chỉ nói mấy câu khó nghe thôi!” Thu Hạ Hạ trả lời qua quýt. Cô không thể để Trương Nhã Tuyên biết việc rời khỏi thành phố này. Chắc chắn khi cô hạ quyết tâm rời khỏi đây, Nhã Tuyên sẽ ngăn cô lại. “Nếu cô ta có đề xuất yêu cầu kỳ lạ nào với cậu, cậu cũng nhất quyết không được đồng ý biết chưa hả?” Trương Nhã Tuyên không yên tâm nhắc đi nhắc lại mây lần. Người bạn chí cốt này của cô cái gì cũng tốt, nhưng có lúc “máu cũng chậm lên não”. Nhất là những chuyện có liên quan tới Âu Dương Dị thì Hạ Hạ hoàn toàn mất đi lý trí cũng như khả năng phán đoán, về việc này, Nhã Tuyên không thể không để mắt tới cô. “Ừ! Mình biết rồi!” Thu Hạ
Hạ gật đầu lấy lệ. “Vậy cậu mau uống nước đi, rồi chúng mình quay về lớp. sắp tới giờ truy bài rồi. ” “Ừ!” Thu Hạ Hạ cầm cốc nước uống với vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy. Thời gian trôi rất nhanh, loáng một cái đã qua hai ngày. Tuy Thu Hạ Hạ không nói gì nhưng trong đầu đã chuẩn bị xong xuôi việc ra đi. Trong hai ngày này, Thu Hạ Hạ rất ngoan ngoãn giúp mẹ làm cơm, rồi đấm lưng cho bố. Cô dùng một phần tiền tiêu vặt để mua một bộ tiểu thuyết mà Trương Nhã Tuyên dù trong mơ cũng ước có được. Cô cũng mua quà cho Mạc Trần Bạch, đó là một hộp màu nhập khẩu từ Pháp. Nghe nói dùng màu này để vẽ thì bức tranh sẽ tươi sáng và rực rỡ vô cùng. Chỉ cần họa sỹ có chút tài nghệ thì tác phẩm do tay họ vẽ nên sẽ không còn gì phải bàn cãi về chất lượng. Cuối cùng, với số tiền còn lại, cô mua cho Âu Dương Dị một chiếc PDA trong vòng hai đêm đã ghi cách chế biến tất cả các món ăn mà Âu Dương Dị thích vào máy PDA, sau đó nhờ Trương Nhã Tuyên giúp cô đưa cho Âu Dương Dị sau khi cậu ấy ra khỏi trại giam. “Tại sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?” Trương Nhã Tuyên nhận máy PDA, thắc mắc hỏi. T hu Hạ Hạ cười, cố gắng tỏ vẻ bình thường nói: “Mấy hôm nữa, có thể mình sẽ đi du lịch. Tới lúc đó sợ không
do tính cách không hợp nhau thì chẳng có ai thèm tin ngoài Thu Hạ Hạ đã yêu đến u mê đầu óc. Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn bức thư một lúc rồi quay sang nhìn cô bạn thân và hỏi: “Hạ Hạ, gần đây giữa cậu và Âu Dương Dị có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”. Thu Hạ Hạ chấm nước mắt, lắc đầu: Không có, mấy ngày nay mình bận nghĩ cách trêu chọc An Tuyết Kỳ đến mức không còn thời gian mà đi tìm Dị. Hơn nữa, gần đây mình bị An Tuyết Kỳ hại tới mức toàn thân bầm dập nên chẳng dám đi gặp cậu ấy”. Trương Nhã Tuyên nhíu mày nghĩ ngợi nghi hoặc: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì Âu Dương Dị không thể viết thư như thế này cho cậu, nhất định là cậu đã để lọt mất thông tin quan trọng nào đó”. Lời nói của Trương Nhã Tuyên khiến Thu Hạ Hạ tạm ngưng khóc, nhớ lại từng chút một, cô mở to đôi mắt ầng ậng nước, lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mình nghĩ mãi mà không ra có gì không ổn! Lần gần đây nhất gặp nhau vẫn rất tốt đẹp, mình bị nghẹn, cậu ấy còn vội vàng lấy sữa cho mình uống.” “Lần gặp nhau gần đây nhất là lúc nào?” “Chính là cái hôm mình rủ cậu ăn cơm cùng bọn mình, cậu nói
cậu không muốn làm cái bóng đèn ấy!” Trương Nhã Tuyên quay đầu lại, lặp tức nhớ ra. Như một tia lửa điện xẹt qua, một tình tiết vụt qua trong đầu cô. Mắt cô sáng lên, vội vàng nhìn Thu Hạ Hạ nói: “Mình nhớ hôm đó rồi! Mình vẫn còn nhớ từ hôm đó trở đi, An Tuyết Kỳ bỗng nhiên thực hiện một lô một lốc những trò chơi khăm cậu đúng không?”. “Không phải bỗng nhiên đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ ấm ức, “Hôm đó, lúc mình đưa hộp cơm cho Dị, cô ta cũng đang ở trong lớp. Cô ta lấy sự an toàn của mình ra để uy hiếp Dị. Trong lúc tức giận, mình đã cãi nhau với cô ta”. Đứng im lặng từ nãy tới giờ, cuối cùng Mạc Trần Bạch nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên ngắt lời của Thu Hạ Hạ: “Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao hồi đầu mình thấy An Tuyết Kỳ rất quen rồi!”. “Tại sao?” Trương Nhã Tuyên hỏi lại như một phản xạ. “Mình nhớ ra rồi! Trước đây, mình đã từng gặp cô ta!” Mạc Trần Bạch chóp mắt, khẳng định chắc chắn rồi quay sang, sững sờ nhìn Thu Hạ Hạ hỏi: “Cậu có còn nhớ buổi tối hôm đó của một năm trước không? Cô gái đã kéo mình đi ấy?”. “Ai cơ?” Thu Hạ Hạ ngây người hỏi, nhất thời không phản xạ kịp. “Mình đã từng nói với cậu rồi mà. Đó là cô bạn mình quen trên mạng, cô ấy bị vu oan là lấy trộm tiền của bạn học, sự việc bị làm ầm ĩ lên. Bạn bè tẩy chay, bố mẹ gây áp lực, nhà trường gây sức ép với cô ấy. Cô ấy sợ quá nên chạy tới nhờ mình giúp chạy trốn ấy, có nhớ không?” Mạc Trần Bạch sốt ruột nhìn cô, hỏi gấp gáp. Thu Hạ Hạ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó liền gật đầu, “Mình nhớ ra rồi!”. “Cậu có biết ai vu không cô ấy không?” Thu Hạ Hạ thất vọng lắc đầu. Lúc ấy cô không có mặt tại hiện trường, cô làm sao mà biết được? “Là An Tuyết Kỳ!” Lời nói của Mạc Trần Bạch như một quả ngư lôi rất có uy lực được ném xuống biển Thái Bình Dương, ngay lập tức dấy lên sóng to gió lớn. Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên kinh ngạc nhảy lên, không dám tin, nhìn chằm chằm vào Mạc Trần Bạch kêu lên: ”Cậu nói có thật không?!”. Mạc Trần Bạch gật đầu, tiếp tục nhớ lại rồi nói: “Cô gái đó đem lòng thương thầm nhớ trộm Âu Dương Dị, âm thầm gửi cơm hộp cho Âu Dương Dị. Lúc bây giờ, An Tuyết Kỳ là bạn gái của cậu ta. Sau khi An Tuyết Kỳ biết chuyện này, cô ta ỷ thế có bố là chủ tịch hội đồng quản trị của trường đã vu không cô bạn đó ăn trộm tiền của bạn học, dùng thư nặc danh để gây áp lực tâm lý khiến cô bạn ấy thôi học. Hôm đó, cô ấy nhờ mình đưa đi trốn, mình không giúp mà đưa cô ấy đến phòng hiệu trưởng học viện Thanh Nhân để giải thích, sau đó nhìn thấy An Tuyết Kỳ”. “Không ngờ An Tuyết Kỳ xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác đến thế!” Thu Hạ Hạ rùng mình nhận xét. “Nhưng việc này có liên quan gì tới Thu Hạ Hạ cơ chứ?” Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn Mạc Trần Bạch, “Mạc Trần Bạch, cậu định nói gì phải không?”. “Ừ”, Mạc Trần Bạch gật đầu, quay sang nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “An Tuyết Kỳ là người rất mưu mô, mình thấy là cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Âu Dương Dị đâu. Thêm vào đó là chuyện cậu vừa nói, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy có khả năng An
Tuyết Kỳ đã dùng cách gì đó để uy hiếp Âu Dương Dị, buộc cậu ta phải chia tay với cậu”. Trương Nhã Tuyên đứng bên cũng gật đầu phụ họa theo: “Mình cũng nghĩ như vậy. Mình thấy Âu Dương Dị không phải là người vô trách nhiệm tới như thế. Bức thư chia tay này có lẽ là do An Tuyết Kỳ buộc cậu ấy phải viết”. “Như vậy thật sao?” Thu Hạ Hạ nghe xong thẫn thờ, nhất thời không có phản ứng gì với tình tiết mang tính chất bước ngoặt này. “Ừ!” Mạc Trần Bạch gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắc ngứ nói: “Tuy mình không thích tên tiểutử Âu Dương Dị nhưng Trương Nhã Tuyên nói đúng đấy. Tính cách của hắn cũng tạm được, tuy cái vỏ bề ngoài trông có vẻ non choẹt mặt búng ra sữa và ẻo lả.” Sau khi nghe Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên phân tích, Thu Hạ Hạ từ chỗ oán giận tới mức không thiết sống dần dần lấy lại tinh thần. Cô nhìn nghiêng Mạc Trần Bạch đang giả vờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lấy khuỷu tay huých vào lưng cậu, cười chế giễu: “Hey! Muốn khen ngợi Dị của mình thì cứ nói thẳng ra đi! Nam nhi đại trượng phu gì mà cứ thẹn thùng, ngượng ngùng như con gái, trông khó coi lắm!”. “Ai thèm khen cái tên ẻo lả ấy? Cậu đừng suy từ bụng ta ra bụng người có được không?” Mạc Trần Bạch giọng ồm ồm, tai đỏ lên tự tố cáo mình. Chứng kiến vụ cãi nhau nhạt nhẽo của hai người, Trương Nhã Tuyên không nhịn được cười, cầm cuốn tạp chí trên bàn đi về chỗ của mình, yên lặng đọc, không để ý tới câu chuyện của hai người bọn họ nữa. Hai người nhàn rỗi tiếp tục câu chuyện vô vị. “Mạc Trần Bạch, cậu thừa nhận đi! Mình sẽ không cười cậu đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ nói mà không cười, nhưng thực tế thì mắt và môi đều không che giấu được ý cười nhạo. “Này! Nha đầu thối cậu có ý gì hả?!” Mạc Trần Bạch tức giận cúi xuống định tiến hành giáo dục kiểu bạo lực với cô. Thu Hạ Hạ linh hoạt lách người luồn qua cánh tay cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài lớp học, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ với cậu, cười hi hi nói: “Là ý hiện lên trên mặt đấy!”. “Nha đầu thối, cậu đừng có chạy!” Mạc Trần Bạch giận dữ, quay người đuổi theo. Hai người kẻ trước người sau chạy ra khỏi lớp, trên đường đuổi nhau vừa cười vừa chế giễu. Không ai chú ý ở góc hành lang bên kia, một cặp mắt đen láy đang lặng lẽ nhìn hai người. “Xem ra Thu Hạ Hạ cũng không thích cậu như tưởng tượng nhỉ? Cậu và cô ấy vừa mới chia tay mà bây giờ cô ấy đã mặt mày rạng rỡ chơi trò đuổi bắt với người con trai khác rồi.” An Tuyết Kỳ khoanh hai tay trước ngực đứng cạnh Âu Dương Dị, giọng giễu cợt. Âu Dương Dị không hề phản ứng lại lời nói rõ ràng có ý châm chọc của cô ta. Cậu lẳng lặng nhìn hai người đang náo loạn ở cách đó không xa, trong cặp mắt đen láy các sắc thái đau khổ, buồn bã, hài lòng lần lượt thoảng qua. Âm thầm quan sát một lúc, Âu Dương Dị khó khăn lắm mới thu được ánh nhìn về rồi kiên quyết quay người bước đi theo hướng ngược với hai người đó, động tác nhanh mạnh đó bỗng như dừng lại, cậu lại Chương 8 Buổi sáng, ánh bình minh dịu dàng như dòng nước, nhẹ nhàng chảy trên cây ngô đồng bên con đường đến trường. Chim chóc nhảy nhót trên ngọn cây mềm mại, tiếng chim hót trong trẻo như một bản nhạc tự nhiên. Dưới tán cây ngô đồng cao to là cây cỏ xanh mướt, mọc san sát trên mặt đất. Những ngọn cỏ xanh non còn đọng những giọt sương dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh hào quang ngũ sắc. Trên con đường dẫn vào trường, học sinh tốp hai, tốp ba tạo thành từng nhóm đi về phía các phòng học. Bất kể là những khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp, duyên dáng hay những nụ cười trong sáng đều căng tràn sức xuân, ngời ngời sinh lực. Trương Nhã Tuyên khoác tay Thu Hạ Hạ chậm rãi hòa vào dòng người đổ về phía các lớp học, vừa đi vừa hỏi: “Hạ Hạ, lúc nào thì cậu định đi tìm Âu Dương Dị?”. “Một lát nữa mình sẽ đi.” Thu Hạ Hạ từ trước tới giờ không phải là người bị động. Hôm qua, sau khi biết rằng không phải Âu Dương Dị muốn chia tay với cô thật, cô đã muốn đi tìm Âu Dương Dị nói cho rõ ràng, đáng tiếc lúc đó lại có việc khác trì hoãn nên phải để tới hôm nay. “Nếu Âu Dương Dị cứ mặc kệ cậu thì cậu định làm thế nào?”
Trương Nhã Tuyên nói không phải không có căn cứ. Âu Dương Dị có thể hạ quyết tâm lớn tới mức nói chia tay với Thu Hạ Hạ thì cậu ấy cũng không dễ dàng thay đổi ý kiến, trừ khi giải quyết xong vấn đề của An Tuyết Kỳ.br/brroot>
/> Thu Hạ Hạ tập trung suy nghĩ, sau đó rất tự tin nói: “Nếu cậu ấy không để ý mình thật thì mình sẽ khóc lóc, gào thét trong lớp cậu ấy, cậu ấy sẽ phải đầu hàng thôi!”. Trương Nhã Tuyên nghe xong, miệng há hốc, ngưỡng mộ nhìn cô bạn thân, “Cậu thật là gan dạ… Sự dũng cảm của cậu cũng khiến mình bái phục… Chi có điều, khóc lóc ầm ĩ trước mặt nhiều người như vậy, cậu không cần thể diện nữa sao?”. Thu Hạ Hạ bặm môi, hỏi ngược: “Cậu nói xem, thể diện quan trọng hay tình yêu quan trọng?”. “Đương nhiên là tình yêu quan trọng hơn một chút. Haizzz! Vậy thì, Hạ Hạ, cậu hãy cố gắng nhé!” Trương Nhã Tuyên trịnh trọng vỗ nhẹ lên vai Thu Hạ Hạ, giọng trong trẻo: “Mình ủng hộ tinh thần cho cậu!”. Hai người tiếp tục đi, lúc ngang qua bảng tin của trường, nhìn thấy một đám lố nhố đang vây quanh bảng tin xì xào, bàn tàn gì đó. Bỗng chốc, Thu Hạ Hạ nghe thấy trong đám âm thanh hỗn tạp ấy loáng thoáng mây từ “nhân tài của trường”, “Âu Dương Dị”, “huy hiệu”. Thu Hạ Hạ tò mò đứng khựng lại, kéo Trương Nhã Tuyên lách qua đám đông ồn ào. Phí bao nhiêu công chen chúc vất vả trong đám đông, còn không kịp lau mồ hôi trên trán, lúc nhìn thấy mẩu tin to đùng được chép tay từ báo trên bảng tin, hai người sững sờ. Đặc biệt là Thu Hạ Hạ, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, nét mặt đông cứng như chiếc bánh sắt. Trên mẩu tin chép tay ấy, dòng chữ “Âu Dương Dị là tên sát nhân!?” viết to, tô màu đỏ được dán trên cùng, tên bài báo ở dưới viết nhỏ hơn bằng mực đen, nội dung đại khái là: Tối hôm qua, Âu Dương Dị lấy cớ thảo luận về việc học tập đã lừa nữ sinh cùng trường đến nhà cậu định thực hiện hành vi bạo lực, nhưng sau đó trong lúc cấp bách đã bị cô gái nhanh trí cầm bình hoa đánh vào đầu rồi chạy ra ngoài. Sau khi cô gái đó đi trình báo, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc huy hiệu mà tên sát nhân thường dùng ở nhà Âu Dương Dị. Xem tới đây, Thu Hạ Hạ thấy như có sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy. Chiếc huy hiệu này thì cô biết, lúc đầu cô tiếp cận Âu Dương Dị cũng một phần vì muốn điều tra việc chiếc huy hiệu này. Sau đó, trong quá trình điều tra thì bị Âu Dương Dị phát hiện, cô có chút ngại ngùng đem suy đoán trong lòng nói cho cậu biết. Cậu ôm bụng cười rất lâu rồi nói cho cô biết chiếc huy hiệu đó chỉ là do cậu nhặt được chứ cậukhông phải là kẻ giết người biến thái, thậm chí cậu còn tự tìm thông tin về tên sát nhân này. Cô tin lời cậu nói, từ trước tới giờ cậu không phải là người nói dối để lừa người, hơn nữa cậu cũng không cần phải lừa dối cô. Từ sau khi hẹn hò đến nay, cậu rất giữ gìn cho cô, hành động thân mật của hai người chưa hề vượt qua giới hạn của một nụ hôn lên trán. Tuy nhiên, liệu những cô gái này có tin không? Ánh mắt bôi rối của Thu Hạ Hạ chuyển sang nhìn những người xung quanh. Bài báo viết tay này giống như một tảng đá lớn bị vứt xuống mặt biển yên ả, lập tức đem đến một trận sóng lớn trong trường. Hàng loạt ý kiến được mọi người thêu dệt. “Không ngờ thằng nhóc Âu Dương Dị bình thường có vẻ nho nhã, lịch sự vậy mà đầu óc lại xấu xa như loài cầm thú!” “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, làm sao mà đo được biển. Lòng dạ con người được giấu sau lớp da bụng, ai mà biết được tim gan của cậu ta lại đen như vậy?” “Hey! Lòng dạ mấy đứa đẹp trai quả nhiên đều không tốt lành!” “Híc! Hot boy của trường ta tại sao lại biến thành kẻ giết người thế này cơ chứ?” “Hoàng tử trong mộng của tôi… Trái tim của tôi tan nát rồi…” Hàng loạt ý kiến, hàng loạt giọng điệu khinh miệt khiến toàn thân Thu Hạ Hạ càng trở nên run rẩy hơn. Dường như đám con gái đó không tin Âu Dương Dị… Cô phải làm thế nào? “Hạ Hạ, cậu đừng hoảng hốt vội. Chúng ta cần phải làm sáng tỏ chuyện này đã!” Trương Nhã Tuyên nhanh chóng dìu Thu Hạ Hạ, sắc mặt nhợt nhạt của Hạ Hạ khiên cô chau mày lo lắng. Thu Hạ Hạ bấu chặt vào áo Trương Nhã Tuyên như thể bấu vào cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt hoảng loạn nhìn vào cô bạn thân, run rẩy hỏi: “Nhã Tuyên, mình biết Âu Dương Dị vô tội. Mình… mình phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì thì mới giúp được Âu Dương Dị?”. “Hạ Hạ, đừng hoảng hốt!” Trương Nhã Tuyên trấn tĩnh cô, đưa tay xoa xoa vào lưng vô vỗ về, “Chuyện này xảy ra rất đột ngột, bây giờ việc đầu tiên chúng ta cần làm là xem Âu Dương Dị đang ở đâu, sau đó chúng ta mới có thể nghĩ bước tiếp theo”.
“Nhưng… Nhưng chúng mình phải làm thế nào mới có thể biết Dị đang ở đâu?” Nhìn cô bạn thân hoàn toàn mất khả năng suy xét sự việc như vậy, Trương Nhã Tuyên không thể không lắc đầu, vừa an ủi cô vừa quay sang túm lấy một cô bạn rồi hỏi: “Bạn ơi, bạn có biết Âu Dương Dị giờ đang ở đâu không?”. “Ở đồn cảnh sát ấy! Tối qua, cậu ta bị mời đến đồn cảnh sát rồi.” Trương Nhã Tuyên nhíu mày, hỏi tiếp: “Cậu biết tin này từ đâu?”. “Từ An Tuyết Kỳ đấy! Cô ấy chính là cô gái tối qua suýt chút nữa thì bị Âu Dương Dị giết, các cậu không biết sao?” Cô bạn kinh ngạc hỏi lại. Vừa mới nghe thấy An Tuyết Kỳ, Thu Hạ Hạ bỗng sững sờ. Trương Nhã Tuyên vội vàng cảm ơn cô bạn rồi dìu Hạ Hạ tách ra khỏi đám đông, đi tới cây đa cách đó không xa. Hai người vừa ngồi xuống, Thu Hạ Hạ liền vội vàng nắm chặt áo Trương Nhã Tuyên, nói gấp gáp: “Nhã Tuyên, nhất định là Dị bị An Tuyết Kỳ vu khống. Một năm trước không phải là cô ta cũng làm chuyện này với bạn học sao? Mình nghĩ nhất định là cô ta làm!”. “Ừ! Mình biết!” Trương Nhã Tuyên vỗ vỗ lên tay an ủi Hạ Hạ, dịu dàng vỗ về, “Mình biết lòng cậu đang nóng như lửa đốt. Mình cũng tin Âu Dương Dị bị vu khống. Nhưng lúc này, chúng mình cần phải hết sức bình tĩnh, có như vậy thì mới nghĩ ra được cách giúp Âu Dương Dị. Cậu hiểu không?”. Thu Hạ Hạ khóc đỏ cả mắt, nước mắt nước mũi ròng ròng, gật đầu, bất lực nói: ‘Mình biết! Mình biết! Nhưng mình không bình tĩnh được. An Tuyết Kỳ lòng dạ độc ác, ra tay thâm độc như vậy. Cậu nói xem mình có đối phó nổi cô ta không?”. Trương Nhã Tuyên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, cậu nghĩ nhiều quá rồi! Có thể đối với chúng mình, cô ta rất xâu xa. Nhưng với người lớn đã từng trải qua nhiều sóng gió thì trò trẻ con của cô ta cũng không kéo dài được lâu đâu. Hơn nữa, vụ tên sát nhân giật gân như vậy, cảnh sát sẽ không làm bừa đâu. Họ nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Âu Dương Dị thôi. Cậu phải tin vào các chú cảnh sát của chúng ta. Các chú ấy thực thi chính nghĩa, nhất định sẽ không để người tốt phải hàm oan đâu!”. “Thật không? Có thật là như vậy không? Nhưng bố của An Tuyết Kỳ là người rất lợi hại, nếu cô ta nhờ bố giúp thì phải làm thế nào?” Thu Hạ Hạ ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn bạn, lo lắng hỏi. “Không đâu! Bố của An Tuyết Kỳ dù gì cũng là chủ tịch của một trường, bác ấy không thể là người không biết phân biệt phải trái. Sự việc lần này không đơn giản như việc vu khống tội ăn cắp cho bạn học. Việc này đã kinh động đến cảnh sát, nếu không xử lý ổn thỏa, cuộc đời của An Tuyết Kỳ sẽ bị dính vết ố, cho nên nếu như quả
thật An Tuyết Kỳ tìm bố nhờ giúp đỡ, mình chắc chắn bố cô ta sẽ đích thân đưa cô ta đến sở cảnh sát nhận lỗi. Hơn nữa, nếu bố An Tuyết Kỳ không biết phân biệt trắng đen thật thì chúng mình cũng có thể tìm bố của Âu Dương Dị tới. Mình nghe nói bố của Âu Dương Dị là một doanh nhân rất có tiếng, có không ít công ty cả trong nước lẫn ngoài nước, quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội và quan chức chính phủ. Mình nghĩ nếu việc này bị làm ầm lên thật thì bố An Tuyết Kỳ nhất định đấu không lại với bố của Âu Dương Dị.” “Cậu nói thật không?” “Đương nhiên!” Trương Nhã Tuyên nháy mắt với cô, đặc biệt dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Mình lừa cậu thì mình cũng chẳng được lợi gì!”. Thu Hạ Hạ chớp mắt, đôi mắt đầy nước cuối cùng cũng nhờ những lời nói của cô bạn thân mà sáng lấp lánh. “Được rồi! Đừng nghĩ lung tung nữa! Mình tới phòng bảo vệ lấy cho cậu cốc nước, khóc lóc nhiều khô hết cổ họng rồi còn gì. Cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ mình, đừng có chạy lung tung!” Trương Nhã Tuyên đưa ra ý kiến xong lại còn dặn dò kỹ càng rồi mới chạy tới phòng bảo vệ. Sau khi Trương Nhã Tuyên đi, Thu Hạ Hạ ôm mặt, gục xuông đầu gối suy nghĩ, bỗng nhiên, cô có cảm giác có người đang im lặng đứng trước mặt mình, một cái bóng bao trùm lấy cô. Thu Hạ Hạ cho là Trương Nhã Tuyên, ngẩng đầu lên nói: “Nhã Tuyên, cậu nhanh như vậy đã…”, cô bỗng im bặt, kinhngạc nhìn chằm chằm vào người mới tới, hoảng hốt: “Tại sao lại là cậu?”. An Tuyết Kỳ nhìn thẳng phía trước, môi nở nụ cười rất ngọt ngào, chỉ có ánh mắt nâu sẫm phát ra những tia sắc lạnh. Cô ta cúi người xuống, đôi mắt màu nâu lạnh lẽo chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ, khẽ nhếch môi, những lời nói lạnh như băng được thốt ra từ
đôi môi mỏng đỏ, màu môi tím thẫm bóng loáng dưới ánh nắng vàng phát ra thứ ánh sáng kỳ dị. “Thu Hạ Hạ, cậu có muốn nói chuyện về chuyện Âu Dương Dị với tôi không?” Thu Hạ Hạ bị ánh mắt kỳ dị đó nhìn chằm chằm liền run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào mắt An Tuyết Kỳ, giận dữ hỏi: “Tại sao cậu lại vu khống cho Dị? Không phải cậu cũng rất thích Dị sao? Tại sao lại làm thế với cậu ấy?”. “Ha! Cậu đoán ra rồi à? Xem ra cậu cũng không đến nỗi quá ngốc nhỉ!” Nụ cười của An Tuyết Kỳ càng lúc càng ngọt ngào nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng càng lúc càng lanh hơn. Cô cười duyên dáng rồi từ từ ghé sát vào tai Thu Hạ Hạ: “Các người không thể trách tôi! Tôi rất yêu Dị, từ đầu chí cuối một lòng một dạ với cậu ta. Thế nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta lại chỉ yêu cậu, thậm chí chia tay với cậu rồi, cậu ta cũng không đồng ý ở bên tôi. Cậu nói đi! Tôi cũng nên trừng phạt cậu ta một chút phải không?”. Thu Hạ Hạ rùng mình, nhìn An Tuyết Kỳ như nhìn kẻ điên, giọng run rẩy: “Cậu ấy là người mà cậu yêu cơ mà! Tại sao cậu có thể vì chuyện này mà vu khống cậu ấy? Cậu không biết rằng nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Dị không?”. “Tôi không cần quan tâm tới những chuyện này!” An Tuyết Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh, giận dữ, “Cậu ta không yêu tôi nên bị trừng phạt!”. Cô gái này điên rồi! Thu Hạ Hạ nhìn An Tuyết Kỳ thắc mắc, cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi cô ta. “Thu Hạ Hạ”, ánh mắt của An Tuyết Kỳ lạnh như băng, đôi môi màu tím bóng nhẫy từ từ nhả ra từng chữ: “Cậu có muốn cứu Âu Dương Dị không? Tôi có thể cho cậu một cơ hội”. Thu Hạ Hạ nhíu mày, cảnh giác nhìn cô ta “Cậu nói vậy là có ý gì? Không phải là cậu lại có âm mưu gì đấy chứ?”. “Xem ra sự dũng cảm của cậu chẳng nhiều như suy nghĩ của tôi.” An Tuyết Kỳ nói mia mai, bờ môi toát lên sự lạnh lẽo, “Cậu có cần cơ hội này không?”. “Cậu nói đi!” Thu Hạ Hạ cắn chặt môi, gật đầu chắc chắn. Bất kể là như thế nào, chỉ cần cứu được Âu Dương Dị, chuyện gì cô cũng đồng ý thử. Môi An Tuyết Kỳ nở nụ cười lạnh lùng, “Nếu tôi nói rằng cậu phải rời xa khỏi thành phố Mộng Hoan thì tôi mới đến đồn cảnh sát giải oan cho Âu Dương Dị thì cậu có đồng ý không?”. Rời xa khỏi thành phố tươi đẹp Mộng Hoan ư? Thu Hạ Hạ sững sờ. Rời xa thành phố mộng mơ có nghĩa là không thể gặp lại Âu Dương Dị, không thể gặp lại bố mẹ, không thể gặp lại những người bạn thân thiết của cô… Cô phải ra đi sao? Nhìn vẻ do dự của cô, An Tuyết Kỳ lạnh lùng cười: “Sao rồi? Nếu như vậy thì cậu còn muốn cứu Âu Dương Dị không?”. Thu Hạ Hạ cắn môi, do dự một hồi, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Nhưng tôi không có tiền!”. “Việc đó cậu không cần bận tâm, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ bảo bố tôi chu cấp tiền tàu xe, tiền học phí và tiền sinh hoạt tới khi cậu tốt nghiệp đại học và kiếm được việc làm mới thôi.” An Tuyết Kỳ nói rành rọt, trôi chảy. Rõ ràng là cô ta đã có kế hoạch từ trước. Thu Hạ Hạ cúi đầu do dự. Sau khi nhìn thấy Trương Nhã Tuyên đang vội vã bước về phía họ, An Tuyết Kỳ cúi xuống nói với Thu Hạ Hạ: “Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ! Suy nghĩ xong thì tới tìm tôi”. “Ừ!” Thu Hạ Hạ buồn bã gật đầu. Lúc Trương Nhã Tuyên tới bên Thu Hạ Hạ thì An Tuyết Kỳ đã đi rồi. Trương Nhã Tuyên thở hổn hển đưa cốc nước ấm cầm trong tay cho Thu Hạ Hạ, không kịp thở, liền hỏi ngay: “Hạ Hạ, cái con bé An Tuyết kỳ đó tới tìm cậu có việc gì?”. Đáng ghét! Chỉ cần cô chạy nhanh hai bước là có thể tóm được con bé đó để hỏi cho ra nhẽ. “Không có gì, chỉ nói mấy câu khó nghe thôi!” Thu Hạ Hạ trả lời qua quýt. Cô không thể để Trương Nhã Tuyên biết việc rời khỏi thành phố này. Chắc chắn khi cô hạ quyết tâm rời khỏi đây, Nhã Tuyên sẽ ngăn cô lại. “Nếu cô ta có đề xuất yêu cầu kỳ lạ nào với cậu, cậu cũng nhất quyết không được đồng ý biết chưa hả?” Trương Nhã Tuyên không yên tâm nhắc đi nhắc lại mây lần. Người bạn chí cốt này của cô cái gì cũng tốt, nhưng có lúc “máu cũng chậm lên não”. Nhất là những chuyện có liên quan tới Âu Dương Dị thì Hạ Hạ hoàn toàn mất đi lý trí cũng như khả năng phán đoán, về việc này, Nhã Tuyên không thể không để mắt tới cô. “Ừ! Mình biết rồi!” Thu Hạ
Hạ gật đầu lấy lệ. “Vậy cậu mau uống nước đi, rồi chúng mình quay về lớp. sắp tới giờ truy bài rồi. ” “Ừ!” Thu Hạ Hạ cầm cốc nước uống với vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy. Thời gian trôi rất nhanh, loáng một cái đã qua hai ngày. Tuy Thu Hạ Hạ không nói gì nhưng trong đầu đã chuẩn bị xong xuôi việc ra đi. Trong hai ngày này, Thu Hạ Hạ rất ngoan ngoãn giúp mẹ làm cơm, rồi đấm lưng cho bố. Cô dùng một phần tiền tiêu vặt để mua một bộ tiểu thuyết mà Trương Nhã Tuyên dù trong mơ cũng ước có được. Cô cũng mua quà cho Mạc Trần Bạch, đó là một hộp màu nhập khẩu từ Pháp. Nghe nói dùng màu này để vẽ thì bức tranh sẽ tươi sáng và rực rỡ vô cùng. Chỉ cần họa sỹ có chút tài nghệ thì tác phẩm do tay họ vẽ nên sẽ không còn gì phải bàn cãi về chất lượng. Cuối cùng, với số tiền còn lại, cô mua cho Âu Dương Dị một chiếc PDA trong vòng hai đêm đã ghi cách chế biến tất cả các món ăn mà Âu Dương Dị thích vào máy PDA, sau đó nhờ Trương Nhã Tuyên giúp cô đưa cho Âu Dương Dị sau khi cậu ấy ra khỏi trại giam. “Tại sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?” Trương Nhã Tuyên nhận máy PDA, thắc mắc hỏi. T hu Hạ Hạ cười, cố gắng tỏ vẻ bình thường nói: “Mấy hôm nữa, có thể mình sẽ đi du lịch. Tới lúc đó sợ không