Truyện teen Lời Hứa Của Gió

Truyện teen Lời Hứa Của Gió

Tác giả: Internet

Truyện teen Lời Hứa Của Gió

Trên chiếc xích đu là hai đứa bé, cô bé khoảng năm tuổi đang nằm trên đùi của cậu bé khoảng chín tuổi, ánh mắt khép hờ miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười hồn nhiên, tay cậu bé đang vuốt nhẹ mái tóc của cô bé kia, trên môi cậu bé là nụ cười cưng chiều, những tia nắng chiếu lên khung cảnh kia làm bất cứ ai nhìn thấy sẽ không khỏi nghĩ rằng đây là một bức tranh tuyệt đẹp.
“Phong! Anh sẽ mãi bên cạnh Jun phải không?” Cô bé đột nhiên mở mắt nhìn vào đôi mắt lam của cậu bé.
“Tại sao Jun lại hỏi anh như vậy?” Cậu bé vẫn duy trì động tác.
“Em không biết, anh phải bên cạnh em mãi, em sẽ không cho anh đi đâu cả! Hu hu…” Cô bé đột nhiên ngồi dậy ôm chặt cậu bé như sợ cậu bé kia sẽ biến mất.
“Jun ngoan nào, không khóc, chẳng phải anh vẫn đang bên cạnh em sao?” Cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.
“Em biết chú đáng sợ kia, chú ấy là bố của anh. Chú ấy đến đây là để mang anh đi đến một nơi rất xa, sẽ không cho Jun gặp anh nữa.” Cô bé vừa nấc vừa nói, tay vẫn ôm chặt cậu bé.
Cậu bé đẩy cô bé ra, cúi đầu và lấy tay lau nước mắt cho cô bé.
“Chú đáng sợ ấy đúng là bố anh, chú ấy đến đây là để đưa anh đi.”
Cô bé nghe vậy càng khóc to hơn.
“Anh phải về nhà, cũng giống như Jun dù đi chơi ở đâu cũng phải về nhà vậy.”
“Nhà Jun cũng là nhà của Phong mà! Anh ở lại được không? Anh không đi được không?” Cô bé nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn vào mắt cậu bé mong chờ cậu bé sẽ nói đồng ý.
“Bé ngốc! Em hãy xem như anh chỉ đi chơi đâu đó, anh đi chơi rồi sẽ quay về bên cạnh em, anh hứa anh chỉ đi chơi nhanh thôi, được không?”
“Anh nói thật không, sẽ chỉ giống như chúng ta đi chơi sao?”
“Thật, chỉ giống chúng ta đi chơi thôi.” Cậu bé đưa tay xoa đầu cô bé.
“Vậy ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cô bé đưa tay ra, miệng nở nụ cười thật tươi.
“Ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cậu bé cũng nở nụ cười và đưa tay ra ngoắc tay.
Nụ cười của cô bé vang vọng khiến khung cảnh xung quanh càng thêm ấm áp.
………………
“Dậy thôi! Dậy thôi!” Một tiếng hét vang lên, một cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng lấy chiếc chăn đang được quấn chặt bởi một cô gái khác trên giường. Cuộc chiến tranh giành chiếc chăn lại diễn ra, chiếc chăn này đã thoát khỏi rất nhiều cuộc chiến trước, không biết liệu rằng nó có thoát khỏi số mệnh bị hy sinh vào ngày hôm nay không.
“Trương Lập Hân, cậu không dậy thì tớ sẽ mặc kệ cậu đấy.” Vẫn như thường ngày cô gái có mái tóc xoăn nhẹ lại là người đầu tiên buông chiếc chăn ra, chiếc chăn lại một lần nữa may mắn thoát khỏi số mệnh bị xé rách.
“Trương Lập Hân, cậu cứ thử không dậy xem, ngày mai tớ về nhà xem còn ai nấu cơm cho cậu.” Cô vừa nói xong vừa quay người trên môi nở một nụ cười gian manh. Ai cô không biết chứ người bạn trên giường cô biết rất rõ đồ ăn do chính cô nấu là điểm yếu cực lớn của Lập Hân. Vì vậy, mỗi lần mang bữa cơm hàng ngày ra dọa là đảm bảo thành công 100.
“Một! Hai! Ba!” Cô vừa bước một bước vừa đếm, vừa đếm đến ba thì cô gái trên giường đã bật dậy.
“Hiểu Đồng, tớ sai rồi, tớ dậy ngay đây.” Cô gái trên giường lấy tay xoa đôi mắt vẫn chưa thích ứng được ánh sáng từ bên ngoài.
Đã đạt được mục đích, Hiểu Đồng xoay người lại đi đến bên cạnh giường.
“Hiểu Đồng, cậu thật xấu xa, tại sao mỗi lần cậu đều chỉ dùng chiêu này chứ, thật nhàm chán, thật không có tình người.” Lập Hân chu miệng phản đối, cô bước xuống giường tiến vào nhà tắm.
Hiểu Đồng vừa gấp chăn vừa lẩm bẩm câu của mọi ngày:
“Hầy! Số tôi thật khổ mà, để được ở chung với tên vô lương tâm như cậu tớ phải chiến đấu với bố mẹ cả mùa hè. Vậy mà, cậu không áy náy sự hi sinh to lớn của tớ, còn bảo tớ xấu xa.” Hiểu Đồng vừa nói vừa lườm người đang thoải mái đánh răng trong nhà tắm.
“Tớ ghi nhận sự hy sinh lớn lao của cậu, không cần cậu ngày nào nhắc đâu, sự hi sinh đó tớ đã khắc sâu trong dạ dày rồi này.” Lập Hân với chiếc khăn lau mặt vừa thong thả đi ra ngoài.
“Người ta bảo khắc sâu vào tim chứ ai như cậu chứ, đúng là đồ tham ăn.” Hiểu Đồng lườm Lập Hân rồi bước ra ngoài.
“Cậu không nghe câu ‘tình yêu đi qua dạ dày’ à! Cho thấy thức ăn rất quan trọng đấy! He he…” Lập Hân vừa nở nụ cười đắc ý vừa bước theo sau Hiểu Đồng.
“Hôm nay, chúng ta ăn sáng món gì thế?” Lập Hân kéo ghế ngồi xuống mong chờ bữa sáng của Hiểu Đồng.
“Cháo trứng ngon và bổ dưỡng tới đây.” Hiểu Đồng từ trên bếp bưng xuống nồi cháo.
“Hiểu Đồng, tớ yêu cậu nhất!” Lập Hân nhìn theo nồi cháo của Hiểu Đồng khẽ nuốt nước bọt, vui cười hớn hở.
“Đồ xấu xa ai lúc nãy vừa nói tớ không có tình người.” Hiểu Đồng lấy bát trên bàn múc cháo vừa trừng mắt người vô lương tâm thấy đồ ăn là sáng mắt.
“Cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi, làm gì có tên khốn nào dám nói Hiểu Đồng xinh đẹp, đáng yêu vừa tốt bụng của chúng ta không có tình người chứ! He he…” Lập Hân vừa đưa tay đón bát cháo vừa nở nụ cười nịnh nọt.
Sự việc này vẫn diễn ra hàng ngày trong căn phòng này.
Hiểu Đồng và Lập Hân quen biết nhau là một điều kỳ diệu của cuộc sống. Gia đình Hiểu Đồng thường xuyên đến quyên góp tại cô nhi viện Lập Hân sống. Trong một lần va nhau dẫn đến cuộc cãi vã của hai cô bé, nhưng không ngờ sau đó hai cô bé lại chơi thân với nhau.
Chẳng ai nghĩ rằng hai con người này sẽ trở thành bạn thân, cũng giống như mọi sự việc cuộc sống luôn có sự an bài một cách kỳ diệu và bất ngờ.
Trên hành lang trường học đang có một cô gái ra sức chạy, phải nói rằng là cô đang chạy như đang thi đấu giải marathon, không ai khác chính là Lập Hân, vì hôm qua phải quay về cô nhi viện nên buổi sáng không có báo thức Hiểu Đồng, dẫn đến hậu quả là dậy muộn.
Dậy muộn cũng không phải vấn đề to lớn, vì cô đã là sinh viên, là sinh viên không giống học sinh đó chính là đi học muộn cũng không là vấn đề to lớn như lúc học phổ thông.
Nhưng vấn đề to lớn ở đây chính là tiết học sáng hôm nay chính là của giáo sư Trần Thế Huy, người giáo sư đáng kính mà sinh viên nào cũng biết, giáo sư là người luôn lên lớp đúng giờ, điều quan trọng nhất ở đây là vắng tiết và đi trễ hay nói cách khác là vào lớp sau giáo sư sẽ bị trừ một điểm.
Ôi một điểm, một điểm đốivới những người mù toán như cô rất quan trọng, nên bất cứ giá nào cô cũng không thể mất một điểm này.
Phòng học thân yêu đang ở trước mắt, có bạn đang đứng ngoài hành lang chứng tỏ thầy vẫn chưa đến.
Cô rất muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vì chạy quá lâu dẫn đến cả người rất mệt.
“Hộc… Hộc…” Lập Hân đứng trước cửa lớp ra sức thở.
Cô cố gắng bình ổn hơi thở của mình sau đó bước vào lớp.
Nhưng vừa bước vào lớp, cô đã cảm giác có gì đó không ổn, mọi người trong lớp đang nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái.
“Không lẽ hôm nay mình xinh đẹp hơn bình thường?” Lập Hân lẩm bẩm, nhưng tại sao cô dường như ngửi thấy mùi thuốc súng nhỉ? Thật đáng sợ.
Hiểu Đồng nhìn thấy Lập Hân đang đứng ngơ ngẩn trước lớp, nên vội bước ra cửa kéo Lập Hân vào.
Đang không biết làm thế nào thì Lập Hân thấy bàn tay mình bị nắm kéo đi về phía bàn cuối lớp, nhìn lại thì hóa ra là Hiểu Đồng.
“Cậu làm gì đi nhanh như tranh đi đầu thai vậy?” Lập Hân vừa thở vừa khó hiểu nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hiểu Đồng.
“Cậu nhìn lên bảng!” Câu mệnh lệnh của Hiểu Đồng khiến Lập Hân khó hiểu nhưng cô vẫn nhìn lên bảng. Cô thầm

nghĩ quái lạ, trên bảng có gì thú vị sao?
Vừa nhìn lên bảng, Lập Hân như hóa đá trước dòng chữ trên bảng: Thiên Minh, em yêu anh! Mong anh cho em cơ hội ở bên cạnh em. Lập Hân.
“Gì cơ? Lập Hân nào vậy? Tớ hả?” Bị shock bởi dòng chữ trên bảng, Lập Hân hỏi theo bản năng.
Làm ơn đi! Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thiên Minh là bạn học của Lập Hân, cậu ấy có vẻ ngoài khá đẹp trai, bất kì cô gái nào lần đầu tiên gặp cũng sẽ bị hấp dẫn, cô cũng không ngoại lệ.
Hôm đầu tiên nhập học nhìn thấy dáng vẻ ngoài của Thiên Minh cô cũng bị thu hút. Nhưng việc đó cũng giống như việc khi cô ăn rất nhiều bánh ngọt, sau đó lại chọn được một chiếc bánh có vẻ ngoài đẹp mắt còn vị thì khác biệt những chiếc bánh trước đây, cô sẽ rất cao hứng.
“Trong lớp này còn có người khác tên Lập Hân ngoài cô sao? Đồ không biết xấu hổ!” Bỗng một giọng nói đanh đá vang lên, Lập Hân nhìn sang thì phát hiện thì ra là Giang Nhi đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Lập Hân không biết tại sao, mỗi lần trong lớp có việc gì, thì chắc chắn Giang Nhi sẽ luôn phản đối mọi ý kiến của cô. Sự việc này đã diễn ra từ năm nhất, bây giờ cả hai đã là sinh viên năm hai rồi tình hình vẫn không thể cải thiện.
Lập Hân đưa mắt nhìn sang Thiên Minh thì nhìn thấy cậu ta đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, có chút gì đó mong chờ hành động tiếp theo của cô.
Hầy, xem như cô hôm nay xui xẻo vậy, cô cũng không muốn làm to chuyện, còn Thiên Minh cô sẽ tìm cơ hội giải thích cho cậu ấy vậy. Cô định bước lên bảng xóa dòng chữ kia thì bị một bàn tay nắm kéo lại, nhìn lại hóa ra là Hiểu Đồng.
“Cậu không làm, tại sao phải xóa.” Hiểu Đồng nhìn cô nói từng từ một.
Cô thật muốn ôm Hiểu Đồng hét to rằng tớ yêu cậu, cô biết rằng bất kì chuyện gì xảy ra Hiểu Đồng vẫn sẽ tin cô mà.
Sau câu nói của Hiểu Đồng thì lớp trở nên xáo động, hàng loạt câu chỉ trích:
“Có gan viết lên bảng mà không dám nhận.”
“Chỉ có cô mới có thể nghĩ ra cách dụ dỗ Thiên Minh ấu trĩ như vậy thôi!”
“Đồ không biết xấu hổ!”
Tại sao cô không sớm nhận ra lớp cô có tiềm chất trở thành phiên họp chợ nhỉ?
“Đúng là đồ không có liêm sỉ, nhìn lại mình xem là trẻ mồ côi mà dám mơ tưởng đến hoàng tử của trường.” Giang Nhi bước đến gần Lập Hân và nở một nụ cười châm biếm nhìn cô.
“Giang Nhi, cô lặp lại câu vừa rồi một lần nữa xem.” Hiểu Đồng bước đến trước chắn giữa Lập Hân và Giang Nhi, ánh mắt cô nảy lửa nhìn Giang Nhi.
“Cô nghĩ tôi sợ cô chắc, một đứa mồ côi như nó làm gì có tư cách thích Thiên Minh.” Giang Nhi nhìn về phía Lập Hân.
“Giang Nhi, nếu hôm nay tôi không dạy dỗ cô thì tôi không phải Lam Hiểu Đồng.” Hiểu Đồng nâng tay lên tát Giang Nhi thì một cánh tay giữ tay cô lại.
“Hiểu Đồng!” Lập Hân giữ tay Hiểu Đồng lại, mặc dù cô rất tức giận. Lúc nhỏ, cô luôn được yêu thương, nhưng khi mất bố mẹ những đứa trẻ như cô sẽ bị những đứa trẻ có gia đình đầy đủ sỉ nhục, luôn bị bọn chúng lấy ra làm trò cười.
Lúc đầu, cô sẽ phản kháng, nhưng khi càng phản kháng càng bị bắt nạt, vì vậy cô học cách nhẫn nhịn. Nếu không bị chọc đến giới hạn cuối cùng, cô sẽ xem như chẳng may bị chó cắn phải.
“Cậu buông tớ ra.” Hiểu Đồng vung tay Lập Hân ra, nhưng càng vung thì càng bị Lập Hân giữ chặt.
“Định đánh tôi sao, không tự lượng sức mình, cô được lợi gì từ đứa con hoang này mà lúc nào cũng bảo vệ nó. À! Vì nó cho cô xem bài đúng không, đúng là một con chó trung thành.” Giang Nhi nhìn thấy Hiểu Đồng định đánh mình thì sợ hãi lui ra sau vài bước. Trong lớp ai cũng biết Hiểu Đồng học Taekwondo nên cô ta cũng vài phần sợ hãi, nhìn thấy Lập Hân giữ Hiểu Đồng lại thì cô ta càng mạnh miệng hơn.
Bỗng dưng một âm thanh vang lên khiến ai cũng bất ngờ, thì ra là âm thanh được tạo ra do Lập Hân tát Giang Nhi, trên mặt cô ta đã in năm dấu tay.
Đối với Lập Hân mà nói bố mẹ là cấm kỵ trong lòng cô, cô bị bắt nạt cũng không sao, nhưng Giang Nhi dám nói cô là con hoang tức là đang sỉ nhục bố mẹ cô. Không những thế, Giang Nhi còn dám sỉ nhục Hiểu Đồng nên cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Cô…” Giang Nhi bất ngờ vì cái tát của Lập Hân, khi biết sự việc đang xảy ra, cô vung tay lên thì bị tay Lập Hân giữ lại tiếp đó là một cái tát khác vào bên má khác của cô ta.
“Cái tát đầu tiên là vì cô dám sỉ nhục Hiểu Đồng, đối với tôi cậu ấy còn quan trọng hơn cả bản thân tôi, con người như cô luôn dùng tiền để mua tình cảm của người khác thì hiểu gì về tình bạn của chúng tôi, cô có tư cách gì bình phẩm tình bạn ấy. Cái tát thứ hai, trên đời này không ai có thể sỉ nhục tình yêu của bố mẹ tôi, tình yêu ấy khiến cho ai cũng ngưỡng mộ đến ghen tị, cô có tư cách gì chứ, bằng việc mẹ cô đi tranh giành đàn ông của người khác sao? Có thể tôi không may mắn là được ở bên cạnh bố mẹ đến lúc trưởng thành, nhưng tôi cũng rất hạnh phúc vì đã hưởng thụ tình cảm hoàn hảo nhất.”
Không ngờ bị Lập Hân biết được tình cảnh của gia đình mình, Giang Nhi sợ hãi nhìn mọi người trong lớp nhìn mình với ánh mắt khinh thường, côvội chạy ra khỏi lớp.
Sau khi nói xong, Lập Hân bước lên bảng xóa bảng. Sau đó, bước xuống kéo tay Hiểu Đồng nãy giờ vẫn còn đứng hình về bàn của mình.
Vừa ngồi vào bàn, giáo sư Trần đáng kính cũng bước vào lớp.
“Xin lỗi cả lớp, hôm nay tôi có việc bận nên lên lớp muộn, bù lại hôm nay tôi sẽ không điểm danh.” Nếu câu nói này được nói ra lúc bình thường, thì chắc chắn cả lớp sẽ vỗ tay hoan hô và mở tiệc ăn mừng vì hiện tượng cực hiếm, nhưng vì bàng hoàng vì sự kiện lúc nãy nên chẳng ai nghe vừa rồi giáo sư đã nói gì.
Giáo sư Trần vẫn tỏ ra như không có việc gì xảy ra, cũng không tỏ ra khó hiểu vì sự im lặng bất thường của lớp. Thực ra, giáo sư Trần đã đứng trước cửa lớp hơn mười phút, ông cũng khá bất ngờ trước phản ứng bình tĩnh của cô sinh viên tên Lập Hân kia.
“Phong… Phong…” Một cô bé vừa chạy từ cổng vào miệng vui vẻ gọi tên cậu bé, trên vai là chiếc balo chú thỏ màu hồng đang lắc lư theo bước chân của cô bé.
“Anh ấy đâu rồi nhỉ?” Mọi khi chỉ cần cô bé về tới nhà là đã thấy Phong đợi trước cổng, nhưng hôm nay cô bé đã vào tới cửa mà chẳng thấy anh đâu.
“Phong lại đi cùng bạn mà không mang Jun đi cùng, lần này Jun sẽ giận anh luôn.” Cô bé làm mặt giận, chiếc miệng nhỏ nhắn chu lên. Cô bé mở tủ đựng giày lấy đôi giày màu hồng mang trong nhà mang vào, nhìn sang bên cạnh không có đôi giày màu xanh thì mặt vui vẻ nở môi cười.
“Phong chắc chắn không đi chơi, anh lại chơi trò trốn tìm với Jun, hôm nay Jun nhất định sẽ tìm thấy Phong.” Jun nhẹ nhàng bước vào nhà, đôi mắt gian manh nhìn khắp mọi nơi.
“Cảm ơn ông bà Trương đã chăm sóc Phong trong thời gian qua, đây là chút quà nhỏ cảm ơn ông bà, mong ông bà nhận cho.” Bỗng nhiên giọng nói lạ vang lên, giọng nói này lạnh lùng tạo cho người đối diện cảm giác xa cách.
“Chúng tôi xem Phong như con trai nên số tiền này mong ông Williams mang về cho.” Người đàn ông ngồi đối diện nở một cười, ngược lại với người đàn ông lúc nãy nụ cười này cho người khác cảm giác thân thiện.
Jun đứng phía sau bình hoa lớn nhìn người lạ trong nhà mình, người kia chẳng phải bố Phong sao. Ông ấy đến mang Phong đi sao, cô rất sợ hãi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Phong ngồi bên cạnh bố, đầu cúi

xuống, ánh mắt là sự chán ghét.
Tại sao họ lại tìm mình? Mình không muốn quay lại nơi đó, không muốn, không muốn… Trong lòng Phong gào thét lên, tại sao lại không quên cậu đi, xem như cậu đã chết đi.
“Mong rằng ông Williams sẽ cho phép Phong thường xuyên về thăm chúng tôi.” Người phụ nữ nở một nụ cười hiền từ như cố thuyết phục người đàn ông lạnh lùng kia.
“Về điều này thì không thể, sau khi tôi mang Phong quay về Anh, nó sẽ không bao giờ quay về nơi này.” Ông nhận thấy nếu để con trai ông tiếp tục tiếp xúc với gia đình này, Phong sẽ trở nên yếu đuối không đủ lạnh lùng và nhẫn tâm, mà điều này là cấm kỵ đối với một người tương lai trở thành người đứng đầu gia tộc.
Ông tuyệt đối không cho bất kỳ một sai sót nào có thể xảy ra.
Nghe lời nói của người đàn ông kia, hai tay của Phong nắm chặt lại.
Vừa nghe bố Phong nói, nước mắt Jun càng rơi nhiều hơn, tiếng thút thít càng lớn hơn, nghe tiếng khóc Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Jun đang đứng phía sau bình hoa.
Cậu bé vội đứng lên bước về phía cô bé sau đó ngồi xổm trước cô bé, cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia.
“Sao lại khóc nữa rồi, Jun mà khóc là sẽ không xinh nữa đâu.”
Nhìn thấy Phong, Jun càng khóc to hơn.
“Phong bảo Phong chỉ đi cùng chú kia một thời gian ngắn như đi chơi thôi mà, tại sao chú ấy bảo Phong sẽ không bao giờ quay lại, Phong nói dối, nói dối…” Jun dùng hai tay đánh vào cậu bé, cô vừa đánh vừa khóc.
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!” Xin lỗi vì làm Jun khóc, xin lỗi vì chưa đủ mạnh mẽ để tự quyết định tương lai của bản thân.
Cậu bé ôm Jun lên và bước ra vườn, cậu không muốn Jun nghe thêm những lời nói lạnh lùng của người bố kia nữa.
Nhìn thấy con gái khóc hai vợ chồng đau xót, người phụ nữ quay sang người đàn ông lạnh lùng kia, cô cố gắng thuyết phục ông ta:
“Ông có thể đồng ý cho Phong về thăm chúng tôi một năm khoảng một hoặc hai lần được không?”
“Mọi yêu cầu của hai ông bà tôi đều có thể chấp nhận, riêng việc này thì không thể. Tôi sẽ không cho phép việc như lần này lặp lại, vì vậy Phong không được quay lại nơi này.”
“Nếu không yên tâm, ông có thể cử nhiều vệ sĩ để bảo vệ Phong.” Người đàn ông nắm chặt tay vợ mình cố thuyết phục người đàn ông lạnh lùng kia.
“Yêu cầu của ông bà tôi không thể nhận lời được, mong ông bà nhận số tiền này.” Người đàn ông đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt bố mẹ Jun, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
“Ông nghĩ tiền có thể mua được tất cả sao, ông là bố của Phong thì đã sao, hiện tại Phong là con trai của chúng tôi, chúng tôi sẽ không trả lại Phong cho ông, ông biến khỏi nhà chúng tôi ngay lập tức.” Sự tức giận của mẹ Jun đã lên đỉnh điểm, cô cầm tờ chi phiếu ném vào người đàn ông lạnh lùng kia, tay chỉ về phía cửa.
“Bây giờ vợ tôi không được bình tĩnh, mong ông về cho, hôm khác chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện sau.” Bố Jun vẫn giữ bình tĩnh, nhìn vợ kích động, ông rất đau lòng.
“Lần sau quản gia của gia đình tôi sẽ đến đón Phong về, hy vọng ông bà sẽ không ngăn cản.” Người đàn ông đứng lên, ánh mắt là sự lạnh lùng, ông quay lưng bước ra khỏi ngôi nhà.
“Chúng ta sẽ không cho họ mang Phong đi được không ông xã?” Mẹ Jun đã không kiềm chế mà khóc lên.
Bố Jun dịu dàng ôm vợ vào lòng, ông khẽ thở dài.
“Anh không đi được không? Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, em sẽ không làm anh giận nữa, em sẽ chăm chỉ học.” Chỉ cần nghe lời anh, Phong sẽ không đi, sẽ mãi ở bên cạnh Jun.
Nghe Jun nói vậy, Phong rất đau lòng, cậu khẽ thở dài.
Nếu có thể tự quyết định, cậu sẽ không bao giờ muốn quay lại nơi kia, chỉ ở nơi này cậu mới cảm nhận được một chút hơi ấm của tình thân.
“Anh không thể không đi được.”
“Anh ghét Jun à? Anh không thương Jun nữa à? Chẳng phải anh bảo anh thương Jun nhất trên đời sao? Anh không cần Jun nữa sao?” Cô bé vừa nói vừa khóc.
“Sao anh có thể không cần Jun chứ được chứ, anh thương Jun nhất trên đời mà.”
“Nhưng chú kia nói rằng sẽ không cho anh quay lại nơi này, sẽ không cho anh gặp Jun nữa.”
“Anh hứa, anh sẽquay về.” Dù khó khăn, anh cũng sẽ quay về gặp em.
“Nhưng…, nhưng chú ấy…,” chú đáng sợ ấy sẽ cho anh quay về sao.
“Có thể rất lâu anh mới có thể quay về, nhưng nhất định anh sẽ quay về.” Cậu sẽ quay về khi đã đủ sức bảo vệ cô.
“Em sẽ đợi, em sẽ đợi anh.” Cô bé vội vàng đáp lời như sợ cậu bé sẽ đổi ý.
“Em nhìn cây phong kia đi!” Cậu đưa tay chỉ về phía cây phong cả hai vừa trồng, Jun khó hiểu nhưng vẫn nhìn về phía đó.
“Khi cây Phong này lớn đến mức em cảm nhận được sự vững chãi của nó, anh sẽ đến đây gặp em.”
“Thật chứ?” Jun mong chờ câu trả lời của Phong.
“Thật, anh hứa!” Phong đưa tay xoa đầu cô.
Nghe được câu trả lời, Jun nở nụ cười thật tươi.
“Khi qua đó, anh phải thường xuyên viết thư cho em nhé, không được quên đâu đó.”
“Sinh nhật mỗi năm của em, anh sẽ gửi thư cho em, đây là lời hứa của gió.”
“Lời hứa của gió?” Nhìn vẻ ngốc nghếch của cô, anh vội giải thích.
“Bé ngốc, tên anh là Phong, có nghĩa là cây phong, còn có nghĩa là gió, nên lời hứa của anh cũng là lời hứa của gió.”
“A…! Anh là gió, vì thế khi có gió em sẽ cảm nhận được anh đang ở bên cạnh em. Nhưng Jun là gì? Làm sao anh cảm nhận được em?”
“Bé ngốc, Jun là trái tim của gió.” Nhìn vẻ khó hiểu của cô, anh khẽ gõ vào trán cô.
“Bé ngốc, trái tim của gió là trái tim của Phong, cũng là trái tim của anh.”
“Em hiểu rồi, tức là em luôn bên cạnh anh, vì em là trái tim của anh, nhưng không được gọi em là bé ngốc,” cô chu miệng lên giận dỗi.
“Bé ngốc!”
“Không được gọi.”
“Bé ngốc!”
“Đã bảo là không được gọi.”
“Bé ngốc! Bé ngốc!...”
Tiếng cười như chông bạc vang lên trong không gian.
“Lập Hân! Lập Hân!” Nghe tiếng hét bên tai, Lập Hân giật mình tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh. Cậu bé vừa rồi trong giấc mơ luôn chân thực đến vậy.
“Cậu mau dậy rửa mặt đi, hôm nay chúng ta phải đến cô nhi viện đấy. Không phải cậu quên mất đấy chứ?” Nhìn vẻ mặt còn mơ màng của Lập Hân, Hiểu Đồng cảm thấy thật muốn cảm thán vài câu.
Không biết Lập Hân mơ thấy gì, môi thì cười hạnh phúc, tay còn không quên nắm chặt chăn.
Nhìn vẻ mặt còn ngốc nghếch của Lập Hân, Hiểu Đồng cảm thấy hơi lo lắng. Cậu ấy lại mơ giấc mơ kia sao?
“Cậu không sao chứ?” Hiểu Đồng ngập ngừng hỏi Lập Hân.
“Không có gì! Tớ chỉ mơ một giấc mơ vui vẻ thôi, lúc nãy còn chưa tỉnh hẳn, cậu không phải lo lắng.” Nhìn vẻ lo lắng của Hiểu Đồng, Lập Hân vội trả lời cô còn kèm theo một nụ cười.
“Cậu… Cậu lại mơ thấy giấc mơ kia sao?” Nghe vậy Hiểu Đồng càng lo lắng, bàn tay đang gấp chăn khựng lại.
“Ừ! Tớ không biết tại sao, tớ luôn có cảm giác tớ là cô bé kia.” Cô bước xuống giường, nghe câu hỏi của Hiểu Đồng, vì không nhìn thấy hành động kỳ quái của Hiểu Đồng nên cô vẫn vui vẻ trả lời.
Giấc mơ về gia đình kia, cô đã mơ hơn mười năm. Thời gian đầu, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, lâu dần nó trở thành một mảnh ghép trong cuộc sống của cô.
Thời gian không mơ thấy họ, cô còn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Mặc dù, cô không thấy rõ mặt họ, điều duy nhất cô nhớ là đôi mắt xanh lam của cậu bé kia.
Trong giấc mơ ấy, gia đình họ rất hạnh phúc, người bố mặc dù ít nói nhưng rất yêu thương vợ và con gái, người mẹ rất dịu dàng luôn có những hành động trẻ con, cô bé thì rất hay cười. Họ

còn có một cậu bé là con nuôi, cậu bé này luôn tỏ ra chững chạc. Có vẻ cậu bé rất yêu thương cô bé kia, mặc dù luôn làm mặt lạnh nhưng luôn chìu theo ý muốn của cô bé.
Sự hạnh phúc đó khiến cô phải ghen tị, bố mẹ của cô có phải cũng yêu thương cô như họ không?
Gia đình cô cũng hạnh phúc như họ không? Cô cũng được yêu thương như cô bé kia sao?
Đã từng, cô rất buồn vì không thể nhớ một chút nào về bố mẹ.
Nghe viện trưởng nói bố mẹ cô là người rất tốt bụng, họ thường xuyên quyên góp cho cô nhi viện. Vì tai nạn bất ngờ, bố mẹ cô mất, cô thì mất đi khoảng ký ức tuổi thơ kia.
Cô từng nghi ngờ rằng liệu có phải mọi người trong viện lừa dối cô không? Có lẽ, cô là đứa trẻ bị bố mẹ vứt bỏ. Có lẽ, cô không được bố mẹ yêu thương như lời mọi người.
Cô đã từng mong rằng cô sẽ nhớ ra một chút nào đó về bố mẹ, dù ký ức đó không vui vẻ. Nhưng ít nhất, cô sẽ biết được cô từ đâu mà đến.
Việc mất đi ký ức khiến cô như đi trong bóng đêm, phía trước luôn phủ bởi bóng tối dù cô có cố gắng bằng mọi cách vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi nó. Đó là cảm giác bất lực đến bi thương.
“Cậu mơ thấy gì trong giấc mơ đó?” Hiểu Đồng lấy bát múc cháo cho Lập Hân, cô vừa chuyển bát sang tay Lập Hân vừa hỏi, ánh mắt cô luôn nhìn từng biến đổi trên gương mặt Lập Hân để tìm xem có sự bất thường nào trong đó không.
Sẽ không, Lập Hân sẽ không tìm lại khoảng ký ức kia. Cô không muốn lại nhìn thấy Lập Hân trong thời gian đó. Cô chỉ là đang tự hù dọa bản thân mà thôi.
Đôi khi quên đi lại là cách tốt nhất để bắt đầu lại một cuộc sống mới, một con người mới. Có lẽ quên đi cũng là điều hạnh phúc nhất của lập Hân. Có thể khoảng thời gian kia là khoảng thời gian hạnh phúc và tốt đẹp nhất của Lập Hân. Nhưng vì là hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất nên khi mất đi nó, điều đó lại trở nên bi thương đến tuyệt vọng, nó như cả bầu trời sập xuống trước mặt, như trái tim không còn trong lòng ngực.
Vì vậy cầu mong ông trời đừng để Lập Hân tìm lại ký ức kia, vì ông đã cướp đi tất cả của cậu ấy, ông sẽ không tàn nhẫn với cậu ấy đến vậy.
Nhìn vẻ khẩn trương của Hiểu Đồng cô vội trả lời.
“Thì vẫn là gia đình kia, có đôi lúc tớ còn cảm thấy tớ là chính cô bé kia, cảm giác rất chân thực.
Những việc xảy ra trong giấc mơ như đã từng xảy ra với tớ, cậu bé kia cho tớ có cảm giác rất gần gũi.”
“Đó không phải là sự thật, tất cả là giấc mơ thôi, cậu không có anh trai, tất cả…, tất cả sự việc diễn ra trong giấc mơ của cậu đều là giả, là giả thôi.” Sự sợ hãi của Hiểu Đồng khiến Lập Hân nghi hoặc. Nhưng suy nghĩ lại cũng hợp lý, cô đào đâu ra người anh trai như trong giấc mơ chứ, sự ấm áp đó, dịu dàng đó chỉ là ảo tưởng của riêng cô thôi.
“Ừ! Đó làm sao có thể là sự thật, đó chỉ là giấc mơ của tớ thôi. Có lẽ ‘ngày nghỉ gì đêm mơ thấy’ đó thôi.” Có lẽ, khao khát trong sâuthẳm trong tim cô là có được một gia đình hoàn hảo. Giấc mơ kia cũng chính ảo tưởng cô xây dựng nên, một gia đình hạnh phúc. Những giấc mơ đó được xây dựng lên để lấp đầy khoảng trống mà cô mất đi, bù đắp cho những thiếu thốn trong tâm hồn.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lập Hân, Hiểu Đồng cảm thấy hơi hối hận, có phải cô đã quá khẩn trương không. Lập Hân làm sao có thể nhớ lại được chứ? Có thể, vì mù mịt trong quá khứ nên tiềm thức mới cho cậu ấy nhìn thấy những tháng ngày hạnh phúc ấy mà thôi.
“Cậu ăn nhanh lên, không phải hàng ngày cậu luôn cằn nhằn tớ ăn uống chậm chạp sao, giờ này cậu lại học tập tớ rồi à! Mọi khi thì tớ sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm và ngồi ngắm Hiểu Đồng đại mỹ nữ nhà chúng ta ăn sáng, nhưng hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ cao cả là đi gặp các bạn thiên thần bé nhỏ nên cậu phải tăng tốc độ lên.” Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Hiểu Đồng, cô vội giành nhiệm vụ pha trò hàng ngày của Hiểu Đồng.
“Ừ! Cậu cũng tăng tốc độ lên, hôm nay tớ sẽ đãi cậu một kem ra trò.” Biết suy nghĩ của Lập Hân, cô vội nở môi cười.
“Thật không?” Lập Hân nghi ngờ nhìn Hiểu Đồng. Mọi ngày để được đi ăn kem cô phải vận dụng mọi sức lực và tài lực ra để dụ dỗ, không những cậu ấy không đồng ý còn đưa ra hàng loạt các lý do: nào là ăn kem gây tăng cholesterol, nào làcó thể gây dị ứng vì chứa lactose, vân vân và vân vân, sao hôm nay đột nhiên lại đổi tính đổi nết.
“Cậu nhìn tớ với ánh mắt đó là có ý gì? Cậu còn không ăn nhanh lên, tớ đổi ý đấy!” Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lập Hân, Hiểu Đồng “thẹn quá hóa giận” quát lên.
“Tớ giải quyết ngay đây, tớ yêu cậu nhất!” Nhìn Hiểu Đồng quay trở về trạng thái hàng ngày, cô vui vẻ cười.
“Cậu yêu tớ á! Thôi đi, có mà cậu yêu mấy cây kem kia còn dễ tin hơn, mà tớ cũng không biến thái đi thích con gái đâu! Ôi! Nổi cả da gà lên rồi, tớ nghiêm cấm cậu lần sau không được nói những câu sến súa như vậy!”
“Tớ yêu cậu nhất!” Lập Hân nhìn người đối diện cười gian manh, mắt còn không ngừng chớp chớp.
“Cậu im ngay!” Vừa lườm người đối diện, cô vừa không ngừng xoa lên tay.
“Hiểu Đồng…! Tớ yêu cậu nhất!” Cô lại lặp lại hành động sến súa vừa rồi.
“Cậu lặp lại nữa xem, kem miễn ăn, cơm ngày mai ngày kia ngày sau sau sau nữa miễn.” Thấy Lập Hân vẫn tiếp tục lặp lại, vì trái tim bé nhỏ của mình, cô đưa ra lời đe dọa.
Nghe Hiểu Đồng đe dọa, Lập Hân lập tức cúi đầu tiếp tục giải quyết bữa sáng. Để bảo vệ toàn mạng ấy cây kem tương lai vào bụng mình và bữa sáng trước mắt, im lặng vẫn là giải pháp hàng đầu. Phản biện gì đó, để sau đi. Cô đây, tiểu nữ trả thù mười năm chưa muộn.
Nhìn thấy vậy, Hiểu Đồng nhìn người đối diện nở một nụ cười gian manh.
Lại trúng chiêu. Trong lòng cô không ngừng cười đắc ý.
Chị Lập Hân! Chị Hiểu Đồng xinh đẹp!” Trước cổng cô nhi viện, khoảng hơn 10 đứa trẻ đang vây quanh hai cô gái trẻ không ai khác chính là Lập Hân và Hiểu Đồng.
Trên môi chúng là nụ cười vui vẻ, cô bé có hai bím tóc khoảng năm tuổi chen vào trong ôm lấy chân Lập Hân.
“Chị Lập Hân, bế em.” Nhìn đôi mắt mong chờ của cô bé, Lập Hân nở nụ cười và dang tay ôm cô bé lên.
“Hiểu Đồng, cậu làm ơn bảo lũ nhóc đừng gọi cậu là chị Hiểu Đồng xinh đẹp nữa được không?” Nhìn Hiểu Đồng cười sung sướng khi được gọi với cái tên kia, cô thật sự không thể chịu nổi mức độ tự kỷ càng ngày càng cao của cậu ấy nữa.
“Tại sao chứ? Gọi như vậy rất hay mà, mặt khác tớ còn đang rèn cho lũ nhóc khả năng nhận biết như thế nào là xinh đẹp có nguồn gốc từ tự nhiên.”
“Cậu không cảm thấy buồn nôn, nhưng tớ thấy cậu bay lên gần chạm mây rồi đấy, cẩn thận sét đánh,
2hi.us