XtGem Forum catalog
Truyện teen Kul Boy Đẹp Gái

Truyện teen Kul Boy Đẹp Gái

Tác giả: Internet

Truyện teen Kul Boy Đẹp Gái

không dám tin điều đó là thật nữa vì tôi với cậu đều là con trai mà, tôi đâu phải gay…- Tự nhiên hắn ngưng lại,im lặng nối tiếp im lặng… Phong hờ hờ mở mắt ra…hắn ngủ rồi… nghĩ lại, hắn cũng được đấy chứ, nhìn gần mới thấy hắn cũng đẹp, nhất là mái tóc bạch kim này…có một cái gì đó thật sự rất quen thuộc…bạc hà…đúng rồi, hương bạc hà…
“ Mình đã thấy mùi bạc hà này ở đâu rồi kia chứ”
{The snow glows white on the mountain tonight
Not a footprint to be seen
A kingdom of isolation
And it looks like I\\'m the queen
The wind is howling like this swirling storm inside
Couldn\\'t keep it in, heaven knows I\\'ve tried
Don\\'t let them in, don\\'t let them see
Be the good girl you always have to be
Conceal, don\\'t feel, don\\'t let them know
Well, now they know
Let it go, let it go
Can\\'t hold it back anymore
Let it go, let it go
Turn away and slam the door
I don\\'t care what they\\'re going to say
Let the storm rage on
The cold never bothered me anyway
It\\'s funny how some distance makes everything seem small
And the fears that once controlled me can\\'t get to me at all
It\\'s time to see what I can do
To

test the limits and break through
No right, no wrong, no rules for me
I\\'m free
Let it go, let it go
I am one with the wind and sky
Let it go, let it go
You\\'ll never see me cry
Here I stand and here I\\'ll stay
Let the storm rage on
My power flurries through the air into the ground
My soul is spiraling in frozen fractals all around
And one thought crystallizes like an icy blast
I\\'m never going back, the past is in the past
Let it go, let it go
And I\\'ll rise like the break of dawn
Let it go, let it go
That perfect girl is gone
Here I stand in the light of day
Let the storm rage on
The cold never bothered me anyway
Let it go, let it go
Can\\'t hold it back anymore
Let it go, let it go
Turn my back and slam the door
The snow glows white on the mountain tonight
Not a footprint to be seen
A kingdom of isolation
And it looks like I\\'m the queen
The wind is howling like this swirling storm inside
Couldn\\'t keep it in, heaven knows I\\'ve tried
Don\\'t let them in, don\\'t let them see
Be the good girl you always had to be
Conceal, don\\'t feel, don\\'t let them know
Well, now they know
Let it go, let it go
Can\\'t hold it back anymore
Let it go, let it go
Turn my back and slam the door
And here I stand, and here I\\'ll stay
Let it go, let it go
The cold never bothered me anyway
It\\'s funny how some distance makes everything seem small
And the fears that once controlled me can\\'t get to me at all
Up here in the cold thin air I finally can breathe
I know I left a life behind, but I\\'m too relieved to grieve
Let it go, let it go
Can\\'t hold it back anymore
Let it go, let it go
Turn my back and slam the door
And here I stand, and here I\\'ll stay
Let it go, let it go
The cold never bothered me anyway
Standing frozen in the life I\\'ve chosen
You won\\'t find me, the past is so behind me
Buried in the snow
Let it go, let it go
Can\\'t hold it back anymore
Let it go, let it go
Turn my back and slam the door
And here I stand, and here I\\'ll stay
Let it go, let it go
The cold never bothered me anyway, oh
Let it go
Yeah, yeah
Na, na
Here I\\'ll stay
Let it go, let it go
Ooh
Let it go
Elsa (Idina Menzel) Let it go ! >^
Chương 6
- Kính Chào Tổng Giám Đốc – Vừa mới bước ra khỏi chiếc Limo, một hàng những người mặt áo đuôi tôm tím bóng một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước ngực cung kính cúi gập người.
- Họ tới chưa ? – Băng Băng lạnh lùng hỏi, mắt vẫn hướng thẳng tới cánh cổng lớn nhà hàng.
- À vâng, chưa đâu ạ, chúng ta hẹn họ 11h, còn 10p lận ạ - Bà thư kí vội vã chạy nhanh đằng sau cô nói nhỏ
- Tốt, chúng ta sẽ không bị mang tiếng trễ giờ. – Băng Băng nhếch miệng bước vào nhà hàng.
…………
- Phù, chà, xem ra cô ả Băng gì đó con nhà giàu đây – Triệt gỡ mắt kính đen ra ngước nhìn toàn khung cảnh nhà hàng Nguyệt Vương, một nơi có kiến trúc của tất cả các nước.
- Chúng tôi tới rồi đây, cậu Ken – Hai người mặc áo vest đen chạy tới
- Hai người chậm quá đấy, mất hết 8 giây 35’ của tôi, về tới căn cứ bố tôi sẽ xử riêng các người – Triệt khoanh tay cười ma mảnh
- Xin cậu…đừng mà.. cậu Ken– Hai tên đó quì rạp xuống cầu xin thảm thiết. Vì họ biết một khi đã gặp bố của Triệt chỉ có một con đường là CHẾT !
- Hừ, vào nhanh đi, ta chỉ còn 1 phút 32 giây thôi. Chuyện các ngươi để đó tính sau.
- Vâ..âng.. vâng
……
Đi một đoạn trên hành lang lầu 15, phòng 174, Triệt lấy điện thoại ra. Đúng phòng này rồi. Cậu gõ cửa :
“ Cộc cộc”
- Mời vào. – Một người trong ban quản trị của Băng Băng nói vọng ra. Cô phục vụ bước ra mở cửa. Bên trong được thiết kế theo phong cách Ý
Triệt bước vào nở nụ cười lãng tử :
- Xin chào. Tôi là con trai của ông Hải Hoàng Dương, người đã ra đề nghị hợp tác.
- Vâng, chào cậu, xin hãy đợi một chút, cô chủ tôi sẽ quay trở lại ngay.
- Được – Triệt ngồi xuống cái ghế đối diện chỗ của Băng Băng.
“ Băng Băng… cái tên…nghe quen thật…ở đâu chứ…Và…còn Băng Phong thì sao đây…mong rằng cô gái này sẽ không liên quan gì tới cậu…” Triệt ngồi đăm chiêu,hai tay đan chéo lại, mặt gục xuống.
- Cô chủ, họ tới rồi ạ - Cô phục vụ thấy Băng Băng liền hối hả nói :
- Vậy sao – cô mở cửa đi vào.
- Tổng giám đốc ! – Ban quản trị đứng hết dậy. thấy mọi người đứng, Triệt cũng đứng theo, nhưng không ngước mặt lên.
- Mời ngồi ! Tôi là Tổng giám đốc- Nguyệt Băng Băng – Băng Băng ngồi vào ghế lớn nhất. Giọng nói đó… nghe…thanh hơn một chút nhưng hình như là..của Phong ! Triệt tròn mắt ngước lên, cậu dường như không còn tin vào mắt mình nữa :
- Băng…Băng Phong…
Băng Băng cũng không ngạc nhiên kém, nhưng cô không để lộ ra, phải nói là cô không thể. Một là vì gương mặt cô vốn đã lạnh giá rồi, hai là cô không thể để lộ danh tính được. Băng Băng khẽ mỉm cười nhạt nhẽo:
- Băng Phong ?? Ý cậu… là ai cơ ??
- Cô không phải người đó ? Thật chứ… không, không, cô có họ hàng tên Nguyệt Băng Phong không ?
- Nguyệt Băng Phong? Hình như trùng tên với tổng giám đốc, hiếm thật đấy. Nhưng nếu có người đó thì chúng tôi đã phải biết rồi chứ ? – Một người đàn ông khá lớn tuổi ngồi ở hàng ghế thứ 2 lên tiếng, trong ban quản trị.
- Không có sao…
- Tất nhiên. Giờ chúng ta ăn trưa đã nào, sau đó sẽ bàn bạc sau. – Băng Băng vỗ tay, lập tức thức ăn được mang vào và bày biện trên bàn. Cô nâng ly rượu nho lên, cười :
- Mời
- À vâng – Triệt vẫn chưa ổn định.
“Truyện này mình phải làm rõ mới được”
…..
Sau khi dùng bữa và nói chuyện, hai bên kí hợp đồng và ra về
- Mong là mối quan hệ của chúng ta sẽ luôn bền vững, có gì khó khăn xin cứ nói với chúng tôi. Tạm biệt. - Băng Băng cáo từ rồi quay lưng đi
- Khoan đã ! – Triệt nắm lấy tay cô – Tôi và cô có thể nói chuyện riêng chứ ?
- …. Các người đi trước đi, về công ty và tiếp tục công việc của mình. – Băng Băng nói với giọng nghiêm nghị. Họ cúi người chào rồi đi khuất.
- Các người cũng về đi. Tội hồi nãy của mấy người tôi tha. BIẾN ! – Triệt hét lớn. Hai tên áo vest mừng rỡ cao chạy xa bay.
- Chỗ này không tiện cho lắm, vào phòng tôi rồi hẳn nói. – Băng Băng nhẹ nhàng gỡ tay Triệt ra rồi đi trước dẫn đường.
“Có lẽ cô gái này không phải Phong rồi. Tính tình hai người hoàn toàn khác nhau… Nhưng sao tim mình lại nhói lên như vậy chứ…giống hệt cái lúc ở gần Phong… diểm báo gì đây…”
“ cạch”
- Cậu vào đi. – Băng Băng bật đèn lên rồi đóng cửa.- Sao, cậu muốn nói gì ?
- ừm.. thực ra thì tôi chỉ muốn xác định cô có liên quan tới người quen của tôi không ?
- Băng Phong ?? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?
- Đúng là vậy, nhưng…
- Tôi mệt rồi…nếu chỉ có vậy…thì cậu về đi…Không tiễn, chào.
- Chờ đã
- Hửm ?? – Băng Băng nghiêng đầu nhìn Triệt đầy dò xét
- Tôi không biết phải nói sao đây… chắc cô cũng không biết tôi là…
- Suỵt… đừng nói gì nữa…tôi biết hết đấy…cậu…không nên xem thường tôi quá … chẳng tốt lành gì đâu
- Nếu đã biết sao cô còn đồng ý ký hợp đồng !!??
- …Hừm… Cậu lại đây…
Triệt bước tới. Băng Băng vén bức rèm cửa sổ ra
- Tấp nập ? Ồn ào ? đúng chứ ?
Triệt gật đầu
- Đúng vậy, cuộc sống của tôi chính là đây, ồn ào tấp nập, bộn bề…nhưng về đêm, bóng tối bao trùm vạn vật…chỉ mập mờ vài ánh đèn nhỏ…nếu chúng đều tắt ngúm sẽ thế nào nhỉ…? Tưởng tượng xem nào…
- Tăm tối

lắm – Triệt gãi đầu
- Phải, đó chính là tôi
- Gì…gì cơ ?
- Ngạc nhiên à ? Cũng phải thôi, anh không hề biết gì về tôi kia mà – Băng Băng nở nụ cười buồn – Tôi biết cậu là con trai Mafia, tôi…muốn xem cậu sẽ làm gì tôi… sao hả? Thấy vui không ?
- Cô có thể bị tôi giết chết bất cứ lúc nào đấy !!!
- Muốn thấy tôi chết lắm sao ? được thôi, làm đi, vì cuộc sống này vốn đã không còn nghĩa lý gì đối với tôi nữa rồi…
- Cô…thật là…
- Sao thế, không giết tôi à. !! Ưm !!
Đột nhiên Triệt ghì chặt lấy Băng Băng, đè cô vào mặt kính, môi cậu chíêm trọn lấy môi cô, khiến Băng Băng không thốt them lời nào được cả…
“ Chát”
- Cậu…cậu làm gì thế hả !!!
- Chà…Hư, nực cười, chính cô nói không thiết cuộc sống kia mà. Vậy giao cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tận tình cho
- Tôi… nhưng tôi đâu có nói là giao tôi cho cậu kia !!!??? – Lần đầu tiên Băng Băng cứng họng trước một người
- Phư phư, thật à… - Triệt quệt mép tiến lại gần cô hơn
- Cậu…tránh xa ra !
- Nếu không cô làm gì tôi ??
- Cậu…
- “ Cốc”
- Ái – Bị một cái cú của Triệt Băng Băng đau điếng nhắm tịt mắt lại ( sao thấy chị ấy zống trẻ con í nhỉ =))) )
- Nãy giờ…tôi chỉ đùa thôi mà – Triệt hôn nhẹ lên trán Băng Băng, đột nhiên mặt cô ửng hồng lên lúc nào không biết…chỉ thoáng chút thôi nhưng cực kì dễ thương. Và nó đã lọt vào tầm mắt của Triệt.
- Cô thật sự rất dễ thương – Triệt ghé sát vào tai Băng Băng nói nhỏ, thì thào thế nào mà cô nổi hết cả da gà. Cậu quay lưng bước đi, mở cánh cửa phòng ra, cậu khựng lại :
- Quên mất, hẹn gặp lại, tổng giám đốc Nguyệt Băng Băng…à còn nữa… Mẫu người Lạnh lùng không hợp với em đâu, khi nãy đỏ mặt…em mới thật dự là thiên thần…
Nói xong Triệt bỏ đi… Còn lại một mình, Băng Băng thở hổn hển, trượt người ngã khụy xuống.
“ Tự nhiên lại xưng em kia chứ…” – Cô cúi gằm mặt
- Tên Chết Tiệt…
Còn Triệt, cậu vừa đi vừa nhẫm cười :
- Một cô gái kì lạ…có lẽ mình lại có thêm người vào danh sách tìm hiểu rồi…bất giác, tim cậu lại lệch đi 1 nhịp..
Băng Phong..Băngbiết thế nào cũng đi tong. Chưa đụng chạm gì là đã thấy rợn, gây tội có khi đi luôn ấy chứ, CHẾT TÔI RỒI !!! ( hắn đã bị khủng hoảng một cách rất ít trầm trọng. )
- XEM NÀY, 23 LIKE RỒI !!!
“ RầM !!!” Hắn té chỏng vó “ gì..gì mà nhanh vậy. Mới đăng thôi mà !! không phải đây là giờ học sao??? Cái trường này ..”
- Hây !! có pình luận này
- Gì thế ?
- Đẹp trai, cool, ưng rồi, hoàng tử mới, hot boy….ể, NỔI TIẾNG RỒI NÀY !!
- YEAH ! TUYỆT VỜI ÔNG MẶT TRỜI. thế là mềnh được học cùng lớp zới 2 hót poy “ nuôn”. Từ nay tha hồ CHẢNH . há há– Một nhỏ cười tít mắt.
Triệt hóa đá. Lạy trời, game over. Thế nào cũng bị tẩn cho 1 trận nên thân hơ hơ hơ hơ hơ..~~
- Haha, zui zui , giờ anh đi trước nhá. ( chuồn là thượng sách >:3 ) – Vẫy tay tay, hắn co giò chạy về lớp. mặc xác cái bọn con gái í ới sau lưng. Cửa lớp kìa, vào được tới lớp là có bằng chứng ngoại phạm òi. CỬA OIIIII ~
- Vừa đi đâu đấy
“ Kít ít tttt Rầm !!”
- P..Phong, cậu dậy hồi nào đấy. ( té dập mặt lần 2 )
- Ờ, từ cái lúc mi nhảy lên mém tong vào cửa lớp - Phong cười mỉa
- Ơ … ha ha..ha…zậy hả…thôi đi nha. Bai - Triệt mặt méo xẹo, tính chuồn.
- Đi đâu?
- Vào lớp
- Có gì mờ ám ?
- Ai
- Mi
- Không…không có…đi đây
- ….. cái mặt - Phong nghiêng đầu, ánh mắt dò xét
- A…cái này…ừm…mà cậu lo cho tôi à - Triệt nhếch mép, mặc dù điều đó làm hắn thấy vui vui
- Thôi đi đi….mệt - Phong lại úp mặt xuống
- Được rồi - hắn hơi tiu ngỉu chun chút
“Cạch” (mở cửa) “rầm” xong pé door rồi :3
- …. Lạ thật....
“ Reeeng…Reeenggggg” Vâng, anh Phong nhà ta đã ngủ liền tù tì 3 tiết không biết trời trăng mây gió.
“ Oáp” – Cậu dụi dụi mắt đúng dậy - Ra chơi à… - ……….- ………….- CÁI GÌ THẾ NÀY ?????
- Hoàng tử của em~ - Một đám girl bu lại đông như kiến
- LŨ YÊU NỮ , CÚT HẾT ĐI !!!!!
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa “ véo” đi hết cả lũ
- Hừ hừ, chuyện gì thế không biết – Phong bực bội khoác cặp
- ờ, mà bộ hổng biết gì thiệt đó hả - một hot boy nhướng lên dựa vào vai Phong, mái tóc đỏ hung hung rất chuẩn “học sinh nghiêm túc”
- ……- “BỐP “ Phong đập một phát không thương tiếc zào cái mặt bên cạnh
- Au da!!! Ta chưa hỏi tội mi vụ bữa trước mà còn dám đánh ta à
- Vụ ? Ta quen mi?
- Tại sao anh dám quên tụi tui hả - Con bé có mái tóc vàng kem sữa bước tới, phồng mang trợn má ( cái này không nhớ, có gì mọi người sửa lại dùm Pun, comment í ^^) nhưng đáng iu
- Hử? – Phong nhíu mày
- Hừ, thôi mệt quá giới thiệu luôn. Tôi là Cao Thiện Nhân lớp 11A2 V.I.P. còn đây là em gái tôi, Cao Tiểu Kỳ lớp 8A2 V… - Nhân chưa nói xong thì Phong đã lửng thửng đi trước rồi. Tiểu Kỳ vội nắm lấy tay Phong :
- Anh biết vì sao mấy cô kia bám anh không?
- ….Cao tiểu thư biết à? - Phong nghiêng đầu
- Chứ lại
- Vì sao
Tiểu Kỳ lôi chiếc ipad mini ra quẹt quẹt quẹt (o_0) - Tự coi đi - Xong nhỏ chìa ra trước mặt Phong. Cậu cầm lên…
- Biết lý do rồi nhỉ - Nhân vuốt tóc, miệng huýt sáo
Phong không nói gì trả máy lại cho Tiểu Kỳ. Đôi mắt cậu chợt sắc lên khiến 2 anh em nhà kia không thốt thêm được lời nào :
“ Chỉ có hắn mới dám làm việc này, Triệt, cậu sẽ biết tay tôi”
[Triệt(Hắt xì, ai nhắc mềnh zậy ta ) ]
…………….
Ở phòng hiệu trưởng, tiếng lách cách máy tính vang đều đều :
- Huh !? – Chàng trai mở to con mắt nhìn vào màn hình, tay vén lấy cái mái vàng kim phủ một mắt
- Gì thế -Ông hiệu trưởng hạ tờ báo xuống
Chàng trai ngồi trên ghế sa-lông ngưng bấm máy, nói vọng lên :
- Nothing ( không có gì)
Nhưng trên môi cậu chợt hiện lên một nụ cười thiên thần tỏa nắng:
- I can see you now...again ~ Bang Bang ( anh lại có thể gặp em rồi Băng Băng )    
Chương 8
Phong chạy lại vào lớp. mọi người đã ra ngoài hết, cậu quăng cặp trên bàn, miệng lầm bầm :
- Tên chết tiệt
Vừa mới xuống sân. Bao nhiêu con mắt đổ dồn lên cậu.
- “hot boy kìa”~~~~ - cái câu này vang khắp cả khuôn viên trường.
“ nhức đầu quá “ – Phong bực bội lướt nhanh qua bọn họ và …:
- Trùng hợp nhỉ - cậu nhếch mép khoanh tay nhìn cái kẻ đang khum đầu sau đứa con gái - tính núp đến bao giờ huh
Triệt – cái đứa đang bám váy nhỏ “son phấn” không rời như mẹ con ló cái mặt đang khổ sở ra, nó méo còn hơn chữ méo nữa
- Hì hì. Phong hả. hì hì trùng hợp ha, “tớ” đang bận đi chơi cùng bạn gái nên lượn trước nhé. Pai ~
- Đứng lại – Phong túm lấy áo của hắn trong khi hắn đang cố kéo nhỏ kia “ bay” thật nhanh.
- S…sa…sao hờ hờ…hờ..ờ - mặt Triệt cười híp mắt nhưng trán thì tong tong mồ hôi
Phong đút 1 tay vào túi, tay kia nhấc cằm Triệt lên :
- Dại dột quá đấy
- Anh làm gì bạn trai tôi !! đừng thấy boyfriend của tui hot quá mà bày đặt ghen !!
Triệt anh mau hạ thằng đó đi !! - Lưu Ly -con nhỏ nãy giờ ôm cứng Triệt hét um lên
Phong không nói gì, chỉ liếc Ly với đôi mắt lạnh lùng vô cảm, làm nhỏ sợ hãi lui vài bước, quẹt chân té phịch xuống đất :
“ Phịch”
- Á
- …. – sân trường im lặng
- Còn không đỡ tôi, tại câu mà tôi té này – Lưu Ly lại hét lớn lên nhưng dường như không ai nghe
Phong vẫn tỏ thái độ thờ ơ, gương mặt cậu ghé sát mặt Triệt tay càng lúc càng báu chặc lấy 2 bên má hắn :
- Giờ sao
- ày, trường cấm ạo nực học đường ó. Ù ao thì uyện ã oa ồi à - hắn giả lả ( giả bộ ) van nài. thực ra đối với người khác Triệt đã cho nằm

đo ván từ lâu rồi
- đó là chuyện của cậu - Phong đưa tay kia lên tao thành nắm đấm - Còn chuyện của tôi , là xử cậu !!! – Phong vụt nhanh tay nhắm vào bụng Triệt…!!!
- ♪ AAA! ♫ !!! Băng nhi !!! - một tên con trai nhào tới ôm Phong từ sau lưng, mái tóc vàng ánh kim che phủ một mắt bay trong nắng, đôi mắt xanh xanh
- …… ……-……………..-……………- mọi con mắt của học sinh Đại Học Viện Âm Nhạc Hacene dường như muốn rớt hết ra ngoài.
Truyện gì đang xảy ra ????
“ giọng nói này..” Phong ngệch người ra vài giây, từ từ quay ngoắc người lại. Tên con trai đó vẫn ôm lấy Phong giương “ánh mắt long lanh” và nụ cười cực kì tỏa nắng, chiếc răng khểnh lấp ló sau đôi môi càng làm nó tươi tắn hơn. Ngược lại với cái hào quang đó thì mặt Phong trở nên tối sầm lại, trắng bệch.
- Băng…. Um
“ Suỵt !”
Không để cho tên đó nói thêm lời nào, Phong lôi cổ đi mất dạng.
- …………… - ai cũng ngơ ngác nhìn nhau
- Nãy giờ là sao
- Không phải đang đánh nhau à
- Thấy 2 hot boy ẩu đả mà, sao đi đâu rồi
- Trốn chắc
-Sợ thua
- ……………
Trong khi chủ đề sôi nổi này một lúc một “ bự chuyện” thì Triệt chỉ đứng ngây ra dõi theo hướng của Phong, những câu hỏi cứ lỡn vởn :
- Đó là ai ? tại sao biết Phong? Hai người có quan hệ gì? Tại sao hắn gọi Phong là Băng nhi? Rút cuộc là thế nào ?.............
Triệt cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra, đâu đó trong lòng cậu nổi bất an ập tới, nhói lên từng đợt :
- Con người đó….
“All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
I need a little loving tonight
Hold me so I'm not falling apart
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
Yeah...
Shot gun, aimed at my heart, you got one
Tear me apart and then some
How do we call this love
I try to run away but your eyes
Tell me to stay oh why-y
Why do we call this love
It seems like we've been losing control
Somebody tell me I'm not alone
When I say
All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
I need a little loving tonight
Hold me so I'm not falling apart
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
Maybe some part of you just hates me
You pick me up and play me
How do we call this love?
One time tell me you need me tonight
To make it easy, you lie
And say it's all for love
It seems like we've been losing control
Somebody tell me I'm not alone
When I say
All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
I need a little loving tonight
Hold me so I'm not falling apart
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
Me and my broken
Yeah, yeah, yeah
Me and my broken
Yeah, yeah, yeah
How do we call this
It's just me
It's just me
It's just me
Me and my broken heart
All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
I need a little loving tonight
Hold me so I'm not falling apart
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart”
( Me and my broken heart –Rixton ) :3
[ - A lô
- …………….
- Vâng thưa bố
- ………….
- …con biết rồi, hai ngày nữa con ẽ ử xong mà
- ………..
- Tất nhiên rồi bố à, con sẽ mang cái xác đến tận nơi cho bố xem
- ……….
- Đừng lo, con sẽ hoàn thành tốt thôi
- ……….
- Vâng, chào bố. ] ( tút tút tút)
Triệt vẫn đứng đó, mắt không rời màn hình điện thoại dù máy đã tắt, môi cậu khẽ run lên:
- Tôi không biết phỉa làm gì nữa đây… có lẽ tôi cần gặp cô…
……………….
- Anh làm gì ở đây vậy - Phong thở dốc hỏi cái tên tóc vàng đối diện
- Đi học…và để được thấy em - hắn tỉnh bơ trả lời
- Thôi đi, đừng lúc nào cũng ra vẻ quan tâm tôi, trở về với lão ta đi và đừng bám theo tôi nữa !!
Phong quay ngoắc bỏ đi nhưng tên đó kịp choàng lấy cậu:
- Anh sẽ không làm gì quá đâu, chỉ cần Băng nhi đừng đuổi anh đi, thật đấy, anh sẽ nghe lời mà. Chẳng lẽ 3 năm không gặp mà em ruồng rẫy anh sao
Phong đứng im lặng, cậu thực sự chịu tên này. Lúc nào cũng khiến Phong thấy ấm áp. Dù có mang đau khổ hay vùi mình trong băng giá, thì cậu vẫn chỉ là một người con gái,….
- Được rồi, nhưng đừng gọi tôi là Băng nhi, ở đây tôi là Băng Phong, làm ơn xưng hô cho đúng đi, hứa ! – Phong chìa ngón út ra
- Ok, hứa ! - Tóc vàng móc ngéo - Anh hứa…
“ Tích tít tít” “ bạn có tin nhắn mới”
Phong gỡ tay tóc vàng ra và đi đến chỗ khác coi tinh nhắn. Đằng sau, nụ cười anh đào của tên đó dần lệch đi,giọng nói êm ái vang đều đều ;
- Tất nhiên rồi, anh…sẽ không làm gì đâu, với bất cứ ai….phư
………………………
Nhân vật mới
Vương Khải : nickname :
Chung lớp với Cao Thiện Nhân
tính tình : LOADING
Ngoại hình: Chuẩn, tóc vàng ánh kim, che một mắt. Con lai nên mắt có màu xanh biển đen
Gia thế: Loading… ( một người bí ẩn ) L
……………………………
- Hẹn chiều nay tại công ty Hoàng hải à…. – Phong nghiêng đầu nhìn những dòng tin nhắn – lại đụng nhau nữa sao…
Bất giác Phong đưa tay lên miệng, rồi lại rụt lại ngay, cậu đang nghĩ gì,chính Phong cũng không rõ    
Chương 9
“ Reeeeeeeeeeng”
Mải đuổi theo cái cảm giác mập mờ, Phong giật nảy lên vì tiếng chuông, loạn choạng chụp lấy cái điện thoại mém rớt. Cậu thở dài :
- Khải, hết giờ rồi nên tôi lên lớp đây. Chuyện anh hứa thì làm ơn giữ lời, được chứ?........sao không
Phong quay ngoắc lại thì Khải đã biến đâu mất dạng
- Mới đó mà…
Cậu lắc đầu rảo bước về lớp, Phong về chỗ và ngồi xuống, ánh mắt đăm đăm vào chiếc bàn bên cạnh
“ cặp Triệt không có ở đây”
- Hắn xin phép về rồi - Tên con trai dãy bên liếc Phong khinh rẻ, miệng thổi kẹo cao su.
- Tại sao - Phong vẫn không thèm nhìn, nói cộc .
- Làm sao tao biết được. - Hắn vừa nhai vừa nói , giống như quát vậy - Cái lũ cậu ấm ăn chơi như thằng đó mày quan tâm làm gì - Hắn gác chéo chân cười nửa miệng - Hay để ý mẹ nó rồi, chắc vậy nhỉ, haha
“ Rầm”
Phong đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn lên :
- Cẩn thận cái miệng của mày đi, thằng ch*
Nói xong cậu khoác cặp chạy nhanh ra khỏi lớp, cậu không biết mình bị cái gì nữa, thực sự thì tâm chí của cậu hiện giờ chỉ có “ Cuộc hẹn lúc 5h30 tại công ty Hoàng Hải”. Phải, chỉ có nó thôi. Phong chạy ra xe về nhà…..
Lớp 11A2 V.I.P
- Lớp, chúng ta có học sinh mới, mọi người im lặng - Tiếng thầy chủ nhiêm dõng dạc đầy uy nghiêm. – Tốt, em, vào đây.
- Xin chào mọi người, tớ là Vương Khải, rất mong được chiếu cố. - KHãi bước vào với nụ cười anh đào tỏa nắng.
- Ô OOOOOOOOOOOOO - lớp ồ lên vỗ tay rần rần. trong lúc đó thì Thiện Nhân vẫn đang chăm chú nghiền ngẫm cuốn sách gì đó, miệng lầm bầm:
- Học sinh mới thôi mà làm gì ghê thế, thánh thần hiển linh à, mà hắn tên gì ấy nhỉ
- Em muốn ngồi đâu, cuối dãy sát tường hay bàn 4 dãy giữa đây còn trống này. Em ngồi đâu - Thầy cười hỏi Khải
- Ùm, em muốn ngồi cạnh bạn kia – Khải chỉ về phía Nhân. Cả lớp lẫn thầy giáo đều rụt lại
- Chỗ khác được không em, đó là 2 bàn dành cho lớp trưởng rồi – Thầy cười hiền nhưng ánh mắt đã đôi chút sợ sệt
- Lớp trưởng? tuyệt, như thế thì em sẽ dễ hỏi hang hơn rồi, lớp

trưởng ! – Khải vỗ tay bôm bốp gọi Nhân.
- Hử - Nhân chau mày nhìn lên bảng, bất giác toàn thân cậu run lên, mí mắt khẽ giật liên hồi, quyển sách trên tay cũng rớt xuống - Vương…Vương Khải ….sao…sao…
- Hở, cậu biết tớ à, hay vậy, không ngờ mình lại nổi tiếng như thế đấy, cậu cho tớ ngồi bàn cạnh nhé - Khải cắt ngang lời Nhân nhanh nhảuđi xuống.
- À…u..ùm - Nhân đem chiếc cặp để trên bàn bên cạnh xuống - Mời.
Vương Khải ngồi xuống, nở nụ cười :
- Xong rồi ạ, chúng ta bắt đầu học đi thầy.
- ….Đ Được, lớp lấy sách nhạc và tập ra, ta mất khá nhiều thời gian rồi đấy.
Lớp ấp ớ lôi sách vở như bị ma đuổi. Ai cũng thấy khó hiểu. Cao Thiện Nhân xưa nay không bao giờ nhường ghế cho ai, một mình 2 bàn. Chẳng ai dám làm gì cậu vì cha Nhân là một trong những người đống góp lớn cho trường. Vậy mà hôm nay….
Nhân ngồi như bất động, hai mắt nhìn xuống bàn, môi cậu run run lên, mũi rịn mồ hôi.
- Sao thế - Khải cười ngó Nhân
- Không…không…sao cả…Tôi ổn..ổn..cả mà…ha..ha
- Ổn ? Thật chứ??
- Th..thật..
- Vậy thì tốt - Vương Khải cười híp cầm cây bút viết lên tập Nhân dòng chữ nhỏ hơi nghiêng “ Gặp ta trên sân thượng giờ tan học”
Gương mặt Nhân chợt biến sắc, hơi thở như nghẹn lại, khẽ liếcvề phía Khải, mắt Nhân như trợn đứng lên, là nụ cười chết chóc đầy ghê tởm đó, nụ cười dường như dài khéo tận mang tai. Nhân vội vã quay đầu đi, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, tim Nhân chợt thắt lại,hơi thở không còn đều nữa.
“ Không…không…cơn ác mộng đó đã chấm dứt rồi…nó sẽ không quay lại nữa đâu…không…không…nó…nó đã chấm dứt…”
Khải vẫn giữ nụ cười đó nghiêng nhìn biểu hiện của Nhân, mắt Khải chợp híp lại, đôi mắt tham hiểm đến ghê người……
....................
Phía Băng Phong :
Phong tắm rửa và thay trang phục, xong đâu đấy, câu nhìn đồng hồ :
- 3h hơn…còn sớm quá
Cậu bước đến bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương…
- Băng Băng…mày đang nghĩ gì vậy chứ…mày vẫn đang là Băng Băng sắt đá không ? Hay lại trở về với con bé ngu ngốc ngày xưa rồi ?? Mày đang dần bị tình cảm xâm chiếm ư…. - Cậu đưa tay chạm vào mặt gương rồi chợt rụt tay lại thành nắm đấm,đập nhẹ vào mặt gương
“ CANH”
- Chết…tiệt.. - cậu lại lẳng lặng nhìn vào gương, tay cậu một lần nữa bất giác chạm vào môi
- Nụ hôn đó….-- Mặt cậu bỗng đỏ ửng lên -- Aaaa bỏ, bỏ đi, không nghĩ nữa, mệt quá
Cậu quơ tay, tránh cái hồi tưởng điên rồ đang lởn vởn, chĩnh lại mái tóc giả, dán lại đàng hoàng, xong cậu đứng lên , ra khỏi nhà, cậu phóng nhanh về phía trung tâm thương mại – Công ty Hoàng Hải.
( lại là Phong -> Băng : cậu -> cô ngen ) =w=
Đến nơi thì cũng chỉ mới có gần 5h, đường từ biệt thự tới đây cũng khá xa nhưng không ngờ lại dư nhiều thời gian đến thế.
- Chào cô Nguyệt, thật bất ngờ khi cô lại đến sớm thế đấy. có lý do gì chăng
- Rảnh rổi thôi – Băng cười mỉm với người đàn ông cao to, với cái râu quai nón rất ư là nổi bật đang đứng trước cổng chính - thế thưa ông giám đốc Hoàng Hải sao lại ra đây, đợi tôi sao
- Hahahahahaha, tiểu thư Nguyệt thật là biết đùa, - Người đàn ông cười lớn- chúng ta vào trong thôi, Mời.
- Không khách sáo - Băng Băng ung dung bước ngang hàng với giám đốc Hải. đi tới một căn phòng, giám đốc Hải mở cửa:
- Tiểu thư đợi ở đây, tí nữa con trai tôi sẽ tiếp tiễu thư, nó tới ngay thôi, được chứ?
- Được
Ông Hải cười rồi đóng cửa, sắc mặt ông liền thay đổi ngay, một gương mặt nghiêm nghị. Ông nhấc điện thoại lên :
[…………..]
[ tít….a lô, cha]
[ tới công ty ngay, con mồi đang ở đây rồi, hôm nay lo cho xong, kéo dài mãi không tốt đâu]
[………vâng thưa cha…..con tới liền]
“ tít”
Ông tắt máy rồi rảo bước đi dọc hàng lang.
Băng Băng ngồi trong phòng được một lát đã thấy bồn chồn :
- Lâu thật, mặc dù chỉ mới có 15 phút nhưng mà… cũng tại mình tới sớm quá làm gì, nhưng không phải Triệt về còn sớm hơn mình sao,haizzzz
- Xin lỗi phải để cô chờ lâu rồi - Triệt chạy vào, cười nhìn Băng Băng
- Không sao, đây là lỗi tôi mà, tại tôi đến khá sớm thôi – Cô mỉm cười đáp lại.
Hôm nay Triệt ăn mặc hơi “ phong trần” áo nhung đen, cổ áo không gài nút, cà vạt thắt hờ hững – loại khí chất đôi phần khá ngỗ ngược.
- Trông tôi không ổn gì à - Triệt nghiêng đầu khi thấy Băng nhìn mình.
- Ô không, tôi , chỉ đang định hỏi anh hẹn tôi làm gì, chẳng phải việc hợp tác đã xong sao, còn gì cần thay đổi à
- Không, tôi không mời cô đến vì việc đó
- Sao?
- Tôi mến cô
- Ơ …
- Tôi có cảm giác gì đó rất thân thuộc đối với cô, nó còn mơ ồ lắm nhưng tôi nghĩ là tôi mến cô thật
- Khoan, khoan đã, có lẽ là tôi nghe nhầm điều gì đó thì phải…- Băng Băng cười méo xẹo
- Cô không nghe nhầm – Triệt nhấn mạnh từng chữ
- ………. - Im lặng , bây giờ thì cô chẳng thể nói được gì nữa, mặt BĂng Băng đỏ au lên, đầu như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, vui ,ngượng, luống cuống, cô chẳng biết phải gì nữa.
- Nhưng tại sao anh…anh lại nói điều đó…ra
- ….. tôi nói trước khi cô đi…
- Đi ??? đi đ….-chưa kịp nói hết câu cô đã bị Triệt ôm ghì lấy
- Triệt thiếu gia…cậu …cậu…
“ cạch”
- Nguyệt Băng Băng, tha lỗi cho tôi
Băng Băng mở to mắt, Triệt vẫn đang ôm cô, nhưng không phải hai tay nữa, tay kia đang là một khẩu sung lục, nó, đang chỉa vào đầu cô….!!
Triệt thực sự muốn giết Băng Băng !!!???
Còn Thiện Nhân và Vương Khải, họ rút cuộc có quan hệ gì ???    
Chương 10

Triệt cứ thế ôm Băng Băng,đôi tay run rẩy báu chặc lấy cô, nét mặt cậu vặn vẹo như sắp ra nước mắt, song nơi hốc mắt cũng chỉ dâng lên làn nước mỏng, không rơi nổi một giọt lệ. Giọng Triệt khản nghẹt :
- Tôi phải giết cô….tôi..phải…
Mắt Băng Băng dần khép lại, cô quàng tay ôm lấy Triệt,nhẹ nhàng cười buồn:
- Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà, cứ bắn đi, mội truyện rồi sẽ ổn thôi. Hãy làm nếu việc đó giúp ích được cho cậu
- Tôi… - Triệt giọng run run, cây súng hạ dần xuống, tay cậu càng lúc càng siết chặc Băng hơn. - Tôi không thể…tôi… không làm được
Cánh cửa phòng chợt mở tung ra, là giám đốc Hải, gương mặt ông lộ rõ vẻ tức giận, trên tay ông, khẩu 500 S&W Magnum*. chĩa thẳng vào 2 người trực bắn. Băng Băng quay lưng về phía cửa nên không hề biết sự xuất hiện này. Triệt nhìn ông sững người ra gào toáng lên :
- ĐỪNG !!!!!
“ PHẰNG !!!!”
Ông nhấc súng và bắn vào đùi Băng Băng. Máu thấm ra từ lớp váy, nhuộm đỏ cả một khoảng. Lãnh một đạn, thân thể cô như vô thức ngả ra sau.
- Ư !!
- Băng BĂng !!!! -Triệt thét lên đỡ lấy cô
- Tránh ra, thằng cớm, tao sẽ tự mình
2hi.us