Truyện Teen - Hàng Xóm Bá Đạo
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Hàng Xóm Bá Đạo
đơn phương” – một loại tình cảm rất mệt mỏi. Đến một lúc nào đó khi mà bà không thể giữ tình cảm đó trong lòng nữa, nó sẽ đạt đến đỉnh điểm giới hạn. Bà sẽ càng tham lam và ích kỉ, muốn độc chiếm thật nhiều… Lời nói này như một đòn mạnh đánh vào tận đáy lòng Thư. Nó ngạc nhiên không biết nói gì hơn lúc này. Mặc nó có nghe hay không, Duy vẫn nói tiếp: - Bà muốn nói ra tình cảm của mình nhưng lại không dám. Bà không tự tin về bản thân. Rồi bà sẽ càng cố gắng kìm nén, muốn quên đi nhưng không cách nào quên. Người ta nói, muốn quên đi tình cũ thì hãy tìm tình yêu mới. Do đó…làm bạn gái tôi đi! Thư ngây ngốc quan nét mặt Duy. Khuôn mặt kia không mang chút ý đùa giỡn thường ngày nào, tất cả đều rất chân thật. - Tôi nói thật lòng đấy! Nếu như Thư cần ai đó để quên đi cậu ta. Hãy đến với tôi…hãy lợi dụng tôi đi! Được không? - Ông… – Thư mím môi rồi né mặt nhìn đi nơi khác – …xin lỗi, tôi không thể! Tôi không thể ở bên cạnh ông mà lòng hướmg tới người khác. Tôi xin lỗi…tôi không quên được! Cho dù Phong không để ý đến tôi thì tôi vẫn yêu cậu ấy! Duy nhìn Thư hồi lâu, không hiểu sao lời nói của người con gái đã xỏ mũi cậu năm ấy lại vang lên trong tâm trí. Cõ lẽ vì giống nhau… Quá giống! Tất cả đều chỉ có Phong và Phong! Tên đấy thì có gì tốt chứ?! - Ha…haha – Duy quay lưng đi, cười nhưgiễu chính bản thân mình – …biết mà! Bà là đứa con gái ngu ngốc! Ngày ấy hay bây giờ. Tất cả đều như nhau, cậu đã thua cũng bởi một người… Ngày đó, ngày Duy chứng kiến sự thật mà bấy lâu cậu không hay biết. Cậu đã hỏi người cậu yêu – người con gái xin đẹp mang khuôn mặt thiên thần: ” Linh, anh vẫn muốn nghe, em có yêu anh nhiều không? “ Cô ấy do dự, nhưng vẫn đáp lại: ” À…ừ, yêu lắm! “ ” Vậy để anh hôn em nhé? “ ” Ừ. “ ” Mãi yêu anh nhé? “ ” Ừ. “ ” …Em thật độc ác, anh biết cả rồi. Còn giả vờ làm gì! “ … Vẻ mặt giả vờ thánh thiện, giả vờ tội lỗi. Duy muốn xé nát mặt nạ đó! Nhất là khi giọng nói trong trẻo đầy gai lại từ đôi môi xinh đẹp đó… ” Xin lỗi Duy, em đã không thể dối lòng được. Em xin lỗi đã phản bội anh, em yêu Phong. Cho dù anh ấy không biết em là ai, cho dù anh ấy không để ý đến em nhưng em vẫn yêu anh ấy. Em xin lỗi… “ ” Haha…Biết mà! Em là đứa con gái ngu ngốc! Mặt thì xinh mà nói dối không kém ai! Yêu phát điên để rồi hồn nhiên phản bội. Chia tay đi, không ai trả casting cho em diễn tiếp cuốn phim tình cảm đã mục nát đâu! “ Duy luôn hiểu một luật bất thành văn: đồng xu hai mặt nhưng một giá trị, còn con người một mặt nhưng hai lòng. Cho nên, cậu không níu kéo. Tự nghĩ lại, bản thân bấy giờ nói lời chia tay rất dễ dàng. Giống như bây giờ vậy…từ bỏ rất dễ. Dù vậy, trong lòng luôn đau đáu một bóng ma quá khứ. Có người từng nói: ” Yêu cũng giống như hai người cầm hai đầu dây nịt và kéo căng, một người buông tay thì người
còn lại sẽ đau. Trách ai kia? Luôn là chính cậu đi hỏi những điều bản thân đã biết tỏng kia mà? Duy chọn im lặng, sượt qua Thư và thẳng thừng quay người bước đi. Cậu rẽ vào khúc cua đầu đường để đi thẳng tới trạm xe bus. Thư vẫn còn chôn chân tại đó, thậm chí tế bào thần kinh còn chưa hoạt động hết năng suất để thích ứng với những bất ngờ vừa ập đến. Chương 19 Thư!!! Hôm nay có trong cặp có cái gì ăn được “hôm” cưng? Thư vừa đặt được cái mu bàn chân trái vào cửa lớp, đã thấy Duy từ đâu xông tới ôm vai bá cổ đòi ăn như kiểu chết đói năm bốn lăm. Cảnh tượng này đã lâu nó không thấy, không ngờ giờ đây lại có cơ hội “tái kiến”. Duy lại như ngày nào, trên mặt mang vẻ tươi cười khốn nạn, độ phởn còn tăng hơn theo hệ số mũ so với trước. Nhưng mà…ở tình trạng này thì hơi kì kì! Thư nhìn cái người đang hì hục cắm đầu cắm cổ lục cặp nó rồi vứt đồ đạc tùm lum trên sàn lớp học thì nghệt mặt tự hỏi: ” Có đúng người này hôm qua vừa mới tỏ tình với mình không? Sao tình với yêu bay mé đi đâu rồi? “ Thậm chí, chiều qua Duy còn nghỉ học không phép làm Thư cứ lo cậu ta thất tình nghĩ quẩn. Chết thật! Có lẽ do Thư xem phim “hường phấn” nhiều
quá nên độ hoang tưởng nó ngấm vào máu rồi! Thôi, dù sao như vậy cũng tốt! Nhưng…ôi xong rồi thôi đồ ăn! Kì này húp cháo! Duy sau khi mò mẫm được món đồ mà mình cần thì cậu ta nhắm mắt nhắm mũi tống tĩ cả đống đồ vào cặp rồi mang trả lại cho Thư. Cậu nhân lúc đó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó: - Bà đừng dùng ánh mắt thương hại kia với tôi rồi tự mình cảm nhận cảm giác ban phát lòng tốt. Tôi vẫn ổn, con người không thể sống chết chỉ vì tình được! Duy sượt qua vai Thư, cầm đồ ăn sáng của nó về chỗ mở ra ăn như “người”. Thư nhún vai, xụ mặt ôm cặp về chỗ ngồi. Cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là lấy gì nhét bụng giờ? Cạp đất ăn chắc?! Nếu nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ rằng Duy rất yêu đời và không lo không nghĩ. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy động tác của cậu rất cứng nhắc và gượng ghịu. Thật phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể liến thoáng cười cười nói nói như vầy! Cả chiều hôm qua, Duy nghỉ học tự do để…không làm gì cả! Cậu trải chiếu trúc nằm bên bờ biển, trên vách đá cao, cởi áo sơ mi đắp kín đầu. Cứ nằm thế cả chiều, nghe tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ, nhắm hờ mắt và suy nghĩ. Kết quả cho chuyến đi này là Duy đã bị những người ở gần đấy tưởng nhầm là thằng bệnh trốn trại. Ngoài ra, cậu còn được một “món quà trời ban” là từ cổ xuống bụng đen xì xì và đỏ ửng lên. Đó là một biểu hiện điên khùng của một kẻ thất tình đang trong thời điểm bộc phát bấn loạn. Mất nửa ngày trời chỉ để nhận ra mình thật thừa thãi. Dù vậy, cậu đã đưa ra được quyết định vĩ đại của cuộc đời là phải quay lại quỷ đạo vốn có. Duy cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như mấy thằng con trai trong phim tình cảm Hàn Quốc nhũn nhão vì tình nhưng không ngờ rằng cậu lại chỉ cần nửa ngày trời là quá đủ để bình tâm. ” Người ta không yêu mình thì mình tự yêu bản thân! Thất tình là việc không thiếu. Cho nên đã thất tình phải thất theo cách của mình! ” – Đó là điều mà Duy đã rút ra được sau khi hít no đủ khí trời. Tuy nhiên, lòng đi một hướng, miệng nói một đường. Nhủ lòng không yêu mà tim vẫn đập. Nhìn người con gái mình yêu, cảm giác muốn độc chiếm lại bùng lên khôn nguôi. Chết tiệt! Kiếm đâu cái cơ sở chữa bệnh yêu cơ chứ! Hôm nay, khối mười hai cùng hai lớp chọn khối mười một và đội văn nghệ trường tiến hành tổng duyệt lần một chương trình gặp nhau cuối năm. Phong trong trang phục áo dài nam màu xanh lam, vừa bưới ra đã thu hút ánh mắt của gần như tất cả những người có mặt trong hội trường, đặc biệt là con gái, ngoại trừ việc chân đi khập khiễng. Nhưng các anh chị lớp trên vì muốn để Phong vào đóng vai Nam Tào mà thay đổi kịch bản, cho thêm chi tiết Nam Tào bị gãy chân vào. Dù vậy, đó cũng là một chi tiết sáng tạo bởi như vậy lại thêm cơ hội phản ánh về thực trạng giao thông đường bộ. Cả đám xúm lại vây quanh Phong, xôn xao hỏi han, khen ngợi như thể quen thân lắm vậy! Thư nhìn chỉ muốn… Chết tiệt! Nó cũng không
biết mình muốn làm gì nữa. Rất khó chịu! Đã thế, Phong còn rất tự nhiên đứng giữa một đám nữ sinh đó mà đáp chuyện, cứ như không thèm quan tâm giờ là lúc nào và đang ở đâu. Đôi môi nói ra những lời lịch thiệp nhưng dễ gây “hiểu lầm” với đối phương, ánh mắt cảm tưởng xa cách nhưng nhìn ai cũng làm cho người ta nảy sinh tư tưởng không trong sạch. Tóm lại là không – tả – nổi! Thư giận. Nó biết bản thân giận dỗikhông có tác dụng nhưng vẫn rất giận. Nó không ở lại xem tổng duyệt mà bỏ về luôn. Cũng giống như hôm qua, nó lại đi bộ một mình. Hôm nay trời se se lạnh, gió tạt vào tóc Thư, vuốt qua những lọn tóc ngắn cũn tung bay giữa khoảng không. Hai má nó đã phơn phớt hồng vì cái lạnh khô cắt mơn trớn trên da thịt. Vẻ mặt nó đượm chút u buồn làm cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo. Đột nhiên, bước chân Thư khựng lại khi nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa xa. Đó là một người phụ nữ trung tuổi, trên người mặc chiếc áo nâu sờn, chiếc quần vải thun bạc màu, đang đứng nghiêng người vịn tay vào thân cây. Mẹ Huy, chắc chắn là bà ấy! Ngay khi Thư phát hiện ra, nó lập tức chạy lên đỡ lấy người kia, vẻ mặt lo lắng hỏi: - Bác Quý, sao vậy bác!? Người đàn bà kia ngước lên, vừa thấy khuôn mặt nó thì cười gượng gạo, cố che đi dấu vết mệt mỏi: - A Thư hả con, bác đang định đến tìm thằng Huy, không ngờ gặp con ở đây. Con dẫn bác đi tìm nó nghen!? Bà Quý bỏ tay vịn cây ra, đứng thẳng người dậy. Nhưng, bất ngờ choáng ngợp, bà lao thẳng về phía trước. Thư hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy bà, miệng vô thức bật thốt lên: - Bác Quý! Nhưng bà đã lao thẳng vào người nó và ngất lịm. * * * Thư ngồi bên giường bệnh, trong tay vẫn cầm điện thoại, không ngừng nhìn vào màn hình. Nó vừa nhắn tin cho Huy để thông báo về việc mẹ hắn đột quỵ đang ở trên bệnh viện A và giờ thì chờ hắn gọi lại. Bỗng chốc, chuông điện thoại rung lên từng hồi, nó cấp tốc mở nắp rồi đưa lên kề sát bên tai: - Alô, anh đến chưa? Giọng nói hối hả vang lên, Thư còn nghe rõ mồn một cả tiếng thở dốc mặng nề. - Tôi đang đi vào, mẹ tôi ở phòng số bao nhiêu? - Số 105. - Ừ, tôi đến ngay! Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được chậm rãi hé ra. Huy giờ dù đang rất sốt ruột nhưng vẫn phải cố mà giữ bình tĩnh để bước vào một cách khẽ khàng nhất. Chương 20 Đứng bên giường bệnh, Huy nhíu chặt hai mày lại, đau lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của người phụ nữ trung tuổi đang nằm đó bất động. Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra những nếp nhăn trên trán mẹ mình đã ngày càng nhiều thêm trên khuôn mặt vốn đã mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, bệnh tật. Hít sâu một hơi, Huy quay sang nhìn Thư: - Bác sĩ nói thế nào? - Bác sĩ bảo mẹ anh là bị căng thẳng mệt mỏi quá độ, ăn uống không ngon miệng thành ra cơ thể thiếu chất và còn thiếu ngủ nữa. Bàn tay Huy đặt lên trên thành giường siết chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, nói mà như sắp khóc: - Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?! Tôi thường ngày đều mua các món ăn ngon về cho mẹ. Dặn dò bà đừng làm gì, cũng đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần ráng mà tự yêu lấy bản thân. Kết quả lại ra thế này. Phải làm gì mới được kia chứ!? Thư đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Huy, thấp giọng động viên: - Bác sĩ bảo chỉ cần ở viện nghỉ ngơi vài ngày là được, đừng lo lắng quá! - Ừm…cô ở lại coi mẹ giùm tôi, tôi ra ngoài kia làm thủ tục. Sắc mặt Huy trầm xuống, xoay lưng bước ra ngoài. Thư ngồi lại trông coi mẹ Huy và chờ hắn đi làm thủ tục về. Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu, nó khẳng định hắn lại ngồi ở đâu đó mà ủ dột. Nghĩ vậy, Thư vươn tay đắp chăn kín cổ người phụ nữ trung tuổi vẫn đang nằm im trên giường bệnh, đầu gục xuống giống như không muốn để ai thấy vẻ mặt của mình lúc này. Thư ngồi xuống bên cạnh Huy, tựa người vào ghế bâng quơ nói: - Trời đẹp thế này không thích hợp ngồi tự kỉ chút nào! Thắc mắc không biết anh làm thủ tục quái gì mà lâu vậy, hóa ra ở đây làm thủ tục bình ổn tâm trạng? Thế đã “rì sét” lại trí óc chửa?
Huy ngồi thẳng người, nheo mắt liếc xéo Thư: - Tôi bảo trông mẹ giùm tôi, sao cô ra đây? - Vậy anh thì sao? Sao ra đây? - Tôi… Thư gác hai tay ra phía sau đầu: - Tôi tình nguyện làm cột điện miễn phí nghe anh xả uất ức không lấy phí đó! Có gì cứ nói ra đi,
sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Hãy coi tôi là bạn thân, một người bạn chịu lắng nghe. Huy rũ mắt nhìn xuống mặt đất. Bạn. Đã từ lâu hắn không còn nghe đến từ này. Có lẽ đã hơn ba năm ròng rã. Ba năm. Khoảng thời gian này đối với “vĩnh viễn” thì chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với một cuộc đời thì dường như dài lê thê. Trong đầu Huy không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ hoạt bát của một cậu bạn – người mà hắn tưởng rằng mình đã cất gọn và khóa lại trong chiếc tủ mang tên “quá khứ”. Nhưng, hình ảnh đó lại dễ dàng vụt qua trong sâu thẳm tâm trí rồi cũng lại dễ dàng tan vào hư vô. Kí ức giống như một cuộn phim chạy ngược vội vã ùa về. ” Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé? “ Đó lột cậu bạn hoạt bát, hòa đồng và được nhiều người yêu mến. Vậy mà không hiểu sao cậu ta lại chọn Huy làm bạn thân. Cho dù hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng thế nào thì cậu ta vẫn không xa lánh cậu. Hoàng – cậu ta không giống những người khác, không nói những lời xáo rỗng. Nhưng rất chối tai, cậu ta quá hiểu con người Huy, điều đó làm hắn khó chịu… … ” Ồ? Thằng đó giỏi lắm hả mày? “ ” Ừ, nghe bảo đợt thi học kì vừa rồi nó làm Toán, Lý, Anh trong có hai mươi phút mà được điểm tuyệt đối đó! “ ” Oa! Thế đang lớp chọn sao chuyển xuống lớp dưới? “ ” Thì ba môn đấy điểm cao nhất…các môn còn lại đều dưới trung bình, cụ thể là toàn dưới ba điểm. “ ” … “ ” … “ Huy muốn bịp chặt tai lại. Hắn ghét những ai nói về bản thân, về gia đình hắn. Những thằng rảnh nợ đó, Huy muốn cầm cây gậy thọc vào họng chúng nó. Mỗi lần như vậy, hắn luôn gắt ầm lên: ” Câm miệng! Cút hết con mẹ chúng mày đi! “ Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoàng được chuyển lên ngồi ở bàn phía trên Huy, cậu ta có ý định làm quen với hắn. Những đứa kia vẫn lại như vậy, chúng nó đùa cợt, kháy đểu: ” Làm bạn với nó làm gì! Thằng đó đâu cần bạn! “ ” Nó cậy nó biết tí chữ nên ra vẻ ta đây ấy mà! “ ” Mày đừng ai cũng thân với quen vậy chứ thằng ngu! “ Giữa những tiếng đùa cợt, Hoàng vẫn cười, vẫn thản nhiên mà ngoái lại nhìn Huy: ” Làm bạn với ai là chuyện của tao chứ! Mấy thằng đàn bà này! Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé?! Kệ mẹ chúng nó! “ Ngay khoảnh khắc đó, Huy đã xác định – vị trí của hắn luônở phía sau cậu ta. Chính bởi vậy, sự mặc cảm lại ngày một gia tăng. Xung quanh cậu càng toả ra ánh hào quang, thì xung quanh hắn lại càng bị bao trùm bởi bóng tối. Có lẽ vậy, nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối. Và cũng bởi sự mặc cảm đó, tình bạn giữa cả hai đã rạn nứt. Mỗi người đi một đường, lướt qua nhau mặt lạnh như tiền. Tình bạn thì cũng chỉ bắt đầu khi mà tình cảm khác kết thúc, và tình bạn cũng kết thúc khi mà những tình cảm khác bắt đầu. Huy không cần tình bạn, cũng chẳng muốn có tình cảm gì khác. Cho nên, đối với hắn, chẳng có sự bắt đầu nào để mà kết thúc. Nhưng…sự lạc lõng ngày một lớn dần. Giờ đây, lời nói của Thư bỗng chốc đã đào lên chiếc hộp kí ức mà Huy đã cố gắng chôn vùi sâu vào từng tấc của mảnh đất kho cằn trong lòng mình. “Người đó” cũng đã từng nói như vậy: ” Chúng ta là bạn mà, tui nghĩ ông nên nói ra suy nghĩ của bản thân. Ông không biết sao, chẳng ai cô lập ông ra bên lề, chỉ là do ông tự mình đẩy mọi người ra… “ Ngày ấy, hắn đã chọn im lặng. Còn bây giờ thì sao? Huy ngước lên trời cao, nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, giống như tiếng gió khẽ khàng nói: - Tôi là kẻ thất bại đúng không? Thư hơi cong một bên mày: - Sao nghĩ vậy? Huy lại cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào tì trên trán:
- Tôi luôn chọn cách trốn tránh. Đôi khi, tôi cứ ép mình đi theo một con đường mòn riêng để rồi đi giữa chừng nhận ra bản thân chưa từng xác định mình sẽ đi đâu. Hồi trước, khi ba còn sống, ông nghiện hút nặng và suốt ngày mò về lấy tiền, rồi bán lấy bán để đồ trong nha xong đi mất tiêu. Lúc bấy giờ, tôi với mẹ lúc nào cũng có mẹ có con không rời. Nhưng sau khi ba mất, tôi đã tự mình tách ra khỏi lòng mẹ từ bao giờ. Đến khi bệnh của mẹ tôi càng nặng, tôi lao đầu vào bằng mọi cách để có tiền bằng những trò bịp bợm và ăn cắp. Tôi cứ đi suốt ngày, về lại ngủ, đối mặt cũng không cách nào để nói chuyện với bà. Tôi mua rất nhiều thứ cho mẹ, chăm sóc bà cẩn thận. Tôi biết bà không cần mấy thứ kia, nhưng tôi không thể làm gì hơn. Những tưởng ít ra như thế cũng còn tốt hơn trước. Thực chất không phải, tôi giống như đã tạo ra một áp lực vô hình đề nặng lên vai bà qua từng năm tháng. Có lẽ…tôi là một đứa bất hiếu. Mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn cười nhiều, nhất là trước mặt tôi. Nhưng khi bà cười, tôi lại thấy rất đau. Tôi…làm sao mới được đây? Thư trầm mặc nhìn sang phía Huy. Vai hắn hơi run lên, bờ môi mím chặt lại, ánh mắt mịt mờ nhìn xuống mặt đất. - Một người mẹ, không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con mình – Thư thở dài thườn thượt – Anh cứ mải miết đi về phía trước, cứ nghĩ rằng anh đang dắt tay mẹ tiến lên, nhưng lại không nhận ra mình đã mải miết mà buông tay tự bao giờ. Anh tự đặt cho mình mục tiêu sống, nhưng chẳng hay cái mục tiêu sống đó từ lâu đã bị anh ép trở thành nhiệm vụ. Anh bỏ lại mẹ phía sau lưng, chạy theo cái ước muốn cao cả của bản thân. Tôi không phải một nhà tâm lý học, không phải một bô lão trải đời để có khả năng răn dạy anh, thậm chí tôi còn kém tuổi anh. Nhưng anh hiểu không, cảm giác bị bỏ lại phía sau lưng thật khó chịu. Tôi nghĩ mẹ anh rất muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Mà anh biết đấy, không thể biết được cảm xúc của ai đó nếu như mình chỉ nhìn từ phía sau lưng. Mèng ơi, tôi nói nghe oai thế chứ bản thân ốc còn không lo nổi mình ốc. Nhưng chịu, con người rất giỏi nhìn ra sai lầm của người khác nhưng thường không nhìn ra sai lầm của bản thân! Chẹp, cuộc sống được tạo nên bởi những lựa chọn, lựa chọn thế nào là quyền của anh, tôi không có tư cách quở trách. Còn giờ đi mua cháo cho mẹ anh đi! Tôi vào trông bả! * * * Mờ mịt tối, ánh đèn đường rọi lên hai người đang chầm chậm rao bước, in bóng tà tà xuống lề đường. Không khí trầm mặc bao trùm. Thư nghịch ngợm với mấy cái móng tay của mình, Huy thì cho tay vào túi quần mà thong thả bước đi và lơ dãng ngắm cảnh trí xung quanh. Khi nãy, Huy đi chợ mua cháo và một số đồ dùng cá nhân, trong lúc đó mẹ hắn đã tỉnh dậy. Để cho bà bớt ảo não, Thư đã tâm sự cùng bà. Mẹ Huy kể cho nó nghe tất cả những nổi lòng dồn nén của bản thân bấy lâu nay. Nó nhớ như in lời mà bà cứ nhắc đi nhắc lại: ” Nó hay về rất muộn, mỗi lần về đều mang một đống đồ, nhét đầy các túi. Bộ dạng lén lút, mặt mũi lấm lem. Bác biết mấy món đồ kia từ đâu mà có, nhưng bác không biết phải làm sao, bác không làm gì được cho nó cả. Rồi thậm chí, đêm hôm khuya khoắt còn lậm lụi mò về. Chân khập khiễng, mặt mũi bị đánh bầm dập… “ Thư quay sang nhìn Huy. Khuôn mặt hắn đượm buồn, ánh mắt ảm đạm nhìn về con đường hun hút phía trước. - Hắt xì! Một trận gió lạnh thổi qua làm sống mũi Thư cay cay. Nó che miệng hắt hơi một cái rồi chà sát lòng bàn tay. Huy thấy vậy khoác áo lên vai Thư: - Mặc vào, trời lạnh lắm! Thư nhìn đôi môi tái nhợt của Huy, tủm tỉm cười gian: - Hờ hờ, sĩ gái! Thư luồn hai cánh tay vào ống tay áo, hài lòng nhìn áo khoác rộng thùng thình trên
người mình. - Cần chứ sao không?! Hiếm lắm anh mới có dịp sĩ gái một lần, chẳng lẽ lại ngăn cản! Thư kéo mũ liền áo lên che đầu, cả hai im lặng tiếp tục bước đi. Đến gần nhà, Thư dừng chân lại, nó quay người đối diện với Huy: - Ừm…anh về viện chăm sóc mẹ đi, dừng ở đây là được. Cám ơn anh đã về cùng. - À…ừ, về đây, tạm biệt! Huy ngượng nghịu không biết nói gì nên chỉ khẽ gất đầu, chào một tiếng rồi quay gót bước đi. Thư nhìn theo bóng Huy khất xa dần, nó sực nhớ trên người
còn đang mặc áo khoác của hắn, liền vội vội vàng cởi áo ra toan chạy theo gọi lại. Nhưng chưa được vài bước, cổ tay bị một bàn tay có lực mạnh nắm lấy và kéo lại vào lòng. - Tại sao cậu lại chạy về phía đó? – Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai. Thư phát hiện ra người đang nắm tay mình là Phong, nó ngạc nhiên: - Cậu…sao lại…? Phong mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi vừa rồi: - Tôi hỏi tại sao cậu lại chạy về phía đó? Nó nghe vậy lúng tùng đáp lại: - Phong…tớ…bởi vì anh ta đi rồi nên tớ mới phải chạy theo. Cổ tay bị siết mạnh hơn. Phong đưa ngón tay luồn vào trong mái tóc Thư, tì cằm lên trên đỉnh đầu nó: - Thì ý tôi là tại sao cậu lạichạy về phía anh ta? - À, tớ…tớ trả cái áo này… Phong nhìn áo khoác trên tay Thư, gã nhíu mày túm lấy vứt sang bên đường rồi cúi xuống, ôm sát hai má nó: - Thư nghe rõ này! Cậu không được có tình cảm với thằng cha đó bởi vì tớ rất rất rất thích cậu. Cậu không thích tớ thì cũng mặc kệ! Thư lặng thinh, nó không dám tin vào những gì mình vừa nghe, phải cố lắm mới có thể thốt ra thành lời: - Cậu…nói thật!? Phong khẽ gật đầu: - Ừ. - Không phải giả? - Ừ. - Có nghĩa là thật? - Ừ. - Cho nên không phải giả? Vậy chị gái tên An gì đó thì sao? - Hừm… – Phong đưa tay lên vội vàng che miệng Thư lại – Cậu không thích thì cũng đừng hỏi xéo kiểu đó. Về An, chị ấy là con riêng của bác ruột tôi, sản phẩm của một chuyến đi Đức trở về. Còn cậu, cậu không cần nói thêm gì cả! Không ai ưa nổi tôi, thì cậu phải ưa cho nổi. Đây là tỏ tình lần một, sẽ còn lần hai, lần ba. Cho đến khi nào một là cậu thích tôi, hai là tôi không thể tỏ tình được nữa thì thôi. Đời, còn sống dài thì còn bám dai. Do đó, giờ tôi không muốn nghe gì cả, cậu từ chối tôi cũng không muốn nghe! Nói đoạn, Phong quay phắt người mà bước đi, Thư ngơ ngác gọi theo tiềm thức: - Này Phong! Tớ… Lời nói còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát tháo át đi: - Im miệng! Cậu không hiểu tiếng người à?! Vừa nói, Phong vừa bước tiếp, không thèm ngoái lại lấy một cái. Thư tức mình, nó rút chiếc giày thể thao dưới chân, giương lên, ném thẳng về phía Phong, kèm theo đó là âm thanh la ó lanh lảnh: - Đứng lại, đồ ngu! Cộp! Chiếc giày phi vút một đường đẹp mắt rồi trúng ngay đầu Phong. Gã quay người lại, bất mãn làu bàu: - Cậu làm quái gì…ưm…? Thư từ lúc nào đã chân giày, chân tất chạy lên, vòng tay kéo cổ Phong xuống, dùng môi mình để chặn lại lời nói của gã. Mất thăng bằng, cả hai ngã nhào trên mặt đất. Phong cả người cứng đờ lại, cánh tay đưa lên vẫn dừng lại ở giữa khoảng không. Vẻ mặt cứng nhắc, khó tin chuyện gì đang diễn ra lúc mày. Thư rời môi Phong ra, nó chống tay lên mặt đất, nhìn thẳng vào trong mắt Phong: - Cậu…đồ ngu! Haiz! Tớ cũng ngu, chúng ta là những đứa ngu! - Huh!? – Phong nghệt mặt ra – Là sao… Thư lại lần nữa chặn họng Phong bằng một nụ hôn rồi cười ranh mãnh: - Từ lâu rồi…tớ cũng muốn tỏ tình với cậu từ lâu rồi! Chẳng qua, tớ không đủ dũng khí. - Tỏ tình…với tớ? - Ừ, không cho ý kiến! - Thật? – Gã vẫn trố mắt ra. - Hừm, nói một câu tớ hôn một cái, cứ từ đó mà tính giới hạn số câu sẽ nói! - À…tớ nói một ngàn câu nhé? Thư nghe nói thế, bĩu môi khinh bỉ: - Xí, trò này không áp dụng được với cậu. Hừm, ứ chơi nữa, tớ vào nhà đây! Thư hơi đỏ mặt, bật phắt dậy phủi phủi quần áo. Phong cũng nhổm dậy theo nhưng bị nó nhặt chiếc giày lên, quật cho một phát lại đập đầu xuống đất. Sau đó. Thư xỏ giày vào chân, hí hửng huýt sáo chạy tót vô nhà. Phong bị ăn nguyên cái giày táng vào mặt thì nằm ngay đơ. Tất nhiên không phải là ngất mà là nằm đây cười sung sướng như bệnh hoạn. Gã vừa rồi thoáng thấy Thư đỏ mặt ngượng ngùng. Thật…đáng yêu! Phong cũng đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chạy vào theo. Gã nhất định phải em Thư “nhả” ra câu mà mình muốn nghe nhất! Phong bước qua cổng chính, đóng
sầm lại. Vừa lúc đó, một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía sau vách tường hẹp. Huy chậm rãi tiến lên, đứng ngay trước chiếc áo khoác bị quên lãng, vứt lăn lóc trên đường đi. Trời về đêm khá là lạnh, thậm chí hắn còn cảm nhận rõ sương đêm rơi trên lòng bàn tay. Làm anh hùng không nổi, người rét như muốn sun lại. Rốt cuộc không kham nổi chức danh anh hùng nên đành phải quay lại lấy áo. Không ngờ gặp ngay cái “cảnh đẹp ý vui” này. - Hà, bọn trẻ bây giờ thật là! – Huy cúi xuống, hắn nhặt áo vắt lên vai vào xoay người bước đi – …khụ khụ, mèn ơi mềnh đã già quái đâu, tự nhiên ăn nói sao “người nhớn” quá! Ten ten, tình yêu chưa chớm đã vội tàn…tình tính tang… Chương 20 Đứng bên giường bệnh, Huy nhíu chặt hai mày lại, đau lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của người phụ nữ trung tuổi đang nằm đó bất động. Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra những nếp nhăn trên trán mẹ mình đã ngày càng nhiều thêm trên khuôn mặt vốn đã mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, bệnh tật. Hít sâu một hơi, Huy quay sang nhìn Thư: - Bác sĩ nói thế nào? - Bác sĩ bảo mẹ anh là bị căng thẳng mệt mỏi quá độ, ăn uống không ngon miệng thành ra cơ thể thiếu chất và còn thiếu ngủ nữa. Bàn tay Huy đặt lên trên thành giường siết chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, nói mà như sắp khóc: - Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?! Tôi thường ngày đều mua các món ăn ngon về cho mẹ. Dặn dò bà đừng làm gì, cũng đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần ráng mà tự yêu lấy bản thân. Kết quả lại ra thế này. Phải làm gì mới được kia chứ!? Thư đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Huy, thấp giọng động viên: - Bác sĩ bảo chỉ cần ở viện nghỉ ngơi vài ngày là được, đừng lo lắng quá! - Ừm…cô ở lại coi mẹ giùm tôi, tôi ra ngoài kia làm thủ tục. Sắc mặt Huy trầm xuống, xoay lưng bước ra ngoài. Thư ngồi lại trông coi mẹ Huy và chờ hắn đi làm thủ tục về. Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu, nó khẳng định hắn lại ngồi ở đâu đó mà ủ dột. Nghĩ vậy, Thư vươn tay đắp chăn kín cổ người phụ nữ trung tuổi vẫn đang nằm im trên giường bệnh, đầu gục xuống giống như không muốn để ai thấy vẻ mặt của mình lúc này. Thư ngồi xuống bên cạnh Huy, tựa người vào ghế bâng quơ nói: - Trời đẹp thế này không thích hợp ngồi tự kỉ chút nào! Thắc mắc không biết anh làm thủ tục quái gì mà lâu vậy, hóa ra ở đây làm thủ tục bình ổn tâm trạng? Thế đã “rì sét” lại trí óc chửa? Huy ngồi thẳng người, nheo mắt liếc xéo Thư: - Tôi bảo trông mẹ giùm tôi, sao cô ra đây? - Vậy anh thì sao? Sao ra đây? - Tôi… Thư gác hai tay ra phía sau đầu: - Tôi tình nguyện làm cột điện miễn phí nghe anh xả uất ức không lấy phí đó! Có gì cứ nói ra đi, sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Hãy coi tôi là bạn thân, một người bạn chịu lắng nghe. Huy rũ mắt nhìn xuống mặt đất. Bạn. Đã từ lâu hắn không còn nghe đến từ này. Có lẽ đã hơn
ba năm ròng rã. Ba năm. Khoảng thời gian này đối với “vĩnh viễn” thì chỉ giống như mộthạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với một cuộc đời thì dường như dài lê thê. Trong
còn lại sẽ đau. Trách ai kia? Luôn là chính cậu đi hỏi những điều bản thân đã biết tỏng kia mà? Duy chọn im lặng, sượt qua Thư và thẳng thừng quay người bước đi. Cậu rẽ vào khúc cua đầu đường để đi thẳng tới trạm xe bus. Thư vẫn còn chôn chân tại đó, thậm chí tế bào thần kinh còn chưa hoạt động hết năng suất để thích ứng với những bất ngờ vừa ập đến. Chương 19 Thư!!! Hôm nay có trong cặp có cái gì ăn được “hôm” cưng? Thư vừa đặt được cái mu bàn chân trái vào cửa lớp, đã thấy Duy từ đâu xông tới ôm vai bá cổ đòi ăn như kiểu chết đói năm bốn lăm. Cảnh tượng này đã lâu nó không thấy, không ngờ giờ đây lại có cơ hội “tái kiến”. Duy lại như ngày nào, trên mặt mang vẻ tươi cười khốn nạn, độ phởn còn tăng hơn theo hệ số mũ so với trước. Nhưng mà…ở tình trạng này thì hơi kì kì! Thư nhìn cái người đang hì hục cắm đầu cắm cổ lục cặp nó rồi vứt đồ đạc tùm lum trên sàn lớp học thì nghệt mặt tự hỏi: ” Có đúng người này hôm qua vừa mới tỏ tình với mình không? Sao tình với yêu bay mé đi đâu rồi? “ Thậm chí, chiều qua Duy còn nghỉ học không phép làm Thư cứ lo cậu ta thất tình nghĩ quẩn. Chết thật! Có lẽ do Thư xem phim “hường phấn” nhiều
quá nên độ hoang tưởng nó ngấm vào máu rồi! Thôi, dù sao như vậy cũng tốt! Nhưng…ôi xong rồi thôi đồ ăn! Kì này húp cháo! Duy sau khi mò mẫm được món đồ mà mình cần thì cậu ta nhắm mắt nhắm mũi tống tĩ cả đống đồ vào cặp rồi mang trả lại cho Thư. Cậu nhân lúc đó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó: - Bà đừng dùng ánh mắt thương hại kia với tôi rồi tự mình cảm nhận cảm giác ban phát lòng tốt. Tôi vẫn ổn, con người không thể sống chết chỉ vì tình được! Duy sượt qua vai Thư, cầm đồ ăn sáng của nó về chỗ mở ra ăn như “người”. Thư nhún vai, xụ mặt ôm cặp về chỗ ngồi. Cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là lấy gì nhét bụng giờ? Cạp đất ăn chắc?! Nếu nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ rằng Duy rất yêu đời và không lo không nghĩ. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy động tác của cậu rất cứng nhắc và gượng ghịu. Thật phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể liến thoáng cười cười nói nói như vầy! Cả chiều hôm qua, Duy nghỉ học tự do để…không làm gì cả! Cậu trải chiếu trúc nằm bên bờ biển, trên vách đá cao, cởi áo sơ mi đắp kín đầu. Cứ nằm thế cả chiều, nghe tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ, nhắm hờ mắt và suy nghĩ. Kết quả cho chuyến đi này là Duy đã bị những người ở gần đấy tưởng nhầm là thằng bệnh trốn trại. Ngoài ra, cậu còn được một “món quà trời ban” là từ cổ xuống bụng đen xì xì và đỏ ửng lên. Đó là một biểu hiện điên khùng của một kẻ thất tình đang trong thời điểm bộc phát bấn loạn. Mất nửa ngày trời chỉ để nhận ra mình thật thừa thãi. Dù vậy, cậu đã đưa ra được quyết định vĩ đại của cuộc đời là phải quay lại quỷ đạo vốn có. Duy cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như mấy thằng con trai trong phim tình cảm Hàn Quốc nhũn nhão vì tình nhưng không ngờ rằng cậu lại chỉ cần nửa ngày trời là quá đủ để bình tâm. ” Người ta không yêu mình thì mình tự yêu bản thân! Thất tình là việc không thiếu. Cho nên đã thất tình phải thất theo cách của mình! ” – Đó là điều mà Duy đã rút ra được sau khi hít no đủ khí trời. Tuy nhiên, lòng đi một hướng, miệng nói một đường. Nhủ lòng không yêu mà tim vẫn đập. Nhìn người con gái mình yêu, cảm giác muốn độc chiếm lại bùng lên khôn nguôi. Chết tiệt! Kiếm đâu cái cơ sở chữa bệnh yêu cơ chứ! Hôm nay, khối mười hai cùng hai lớp chọn khối mười một và đội văn nghệ trường tiến hành tổng duyệt lần một chương trình gặp nhau cuối năm. Phong trong trang phục áo dài nam màu xanh lam, vừa bưới ra đã thu hút ánh mắt của gần như tất cả những người có mặt trong hội trường, đặc biệt là con gái, ngoại trừ việc chân đi khập khiễng. Nhưng các anh chị lớp trên vì muốn để Phong vào đóng vai Nam Tào mà thay đổi kịch bản, cho thêm chi tiết Nam Tào bị gãy chân vào. Dù vậy, đó cũng là một chi tiết sáng tạo bởi như vậy lại thêm cơ hội phản ánh về thực trạng giao thông đường bộ. Cả đám xúm lại vây quanh Phong, xôn xao hỏi han, khen ngợi như thể quen thân lắm vậy! Thư nhìn chỉ muốn… Chết tiệt! Nó cũng không
biết mình muốn làm gì nữa. Rất khó chịu! Đã thế, Phong còn rất tự nhiên đứng giữa một đám nữ sinh đó mà đáp chuyện, cứ như không thèm quan tâm giờ là lúc nào và đang ở đâu. Đôi môi nói ra những lời lịch thiệp nhưng dễ gây “hiểu lầm” với đối phương, ánh mắt cảm tưởng xa cách nhưng nhìn ai cũng làm cho người ta nảy sinh tư tưởng không trong sạch. Tóm lại là không – tả – nổi! Thư giận. Nó biết bản thân giận dỗikhông có tác dụng nhưng vẫn rất giận. Nó không ở lại xem tổng duyệt mà bỏ về luôn. Cũng giống như hôm qua, nó lại đi bộ một mình. Hôm nay trời se se lạnh, gió tạt vào tóc Thư, vuốt qua những lọn tóc ngắn cũn tung bay giữa khoảng không. Hai má nó đã phơn phớt hồng vì cái lạnh khô cắt mơn trớn trên da thịt. Vẻ mặt nó đượm chút u buồn làm cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo. Đột nhiên, bước chân Thư khựng lại khi nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa xa. Đó là một người phụ nữ trung tuổi, trên người mặc chiếc áo nâu sờn, chiếc quần vải thun bạc màu, đang đứng nghiêng người vịn tay vào thân cây. Mẹ Huy, chắc chắn là bà ấy! Ngay khi Thư phát hiện ra, nó lập tức chạy lên đỡ lấy người kia, vẻ mặt lo lắng hỏi: - Bác Quý, sao vậy bác!? Người đàn bà kia ngước lên, vừa thấy khuôn mặt nó thì cười gượng gạo, cố che đi dấu vết mệt mỏi: - A Thư hả con, bác đang định đến tìm thằng Huy, không ngờ gặp con ở đây. Con dẫn bác đi tìm nó nghen!? Bà Quý bỏ tay vịn cây ra, đứng thẳng người dậy. Nhưng, bất ngờ choáng ngợp, bà lao thẳng về phía trước. Thư hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy bà, miệng vô thức bật thốt lên: - Bác Quý! Nhưng bà đã lao thẳng vào người nó và ngất lịm. * * * Thư ngồi bên giường bệnh, trong tay vẫn cầm điện thoại, không ngừng nhìn vào màn hình. Nó vừa nhắn tin cho Huy để thông báo về việc mẹ hắn đột quỵ đang ở trên bệnh viện A và giờ thì chờ hắn gọi lại. Bỗng chốc, chuông điện thoại rung lên từng hồi, nó cấp tốc mở nắp rồi đưa lên kề sát bên tai: - Alô, anh đến chưa? Giọng nói hối hả vang lên, Thư còn nghe rõ mồn một cả tiếng thở dốc mặng nề. - Tôi đang đi vào, mẹ tôi ở phòng số bao nhiêu? - Số 105. - Ừ, tôi đến ngay! Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được chậm rãi hé ra. Huy giờ dù đang rất sốt ruột nhưng vẫn phải cố mà giữ bình tĩnh để bước vào một cách khẽ khàng nhất. Chương 20 Đứng bên giường bệnh, Huy nhíu chặt hai mày lại, đau lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của người phụ nữ trung tuổi đang nằm đó bất động. Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra những nếp nhăn trên trán mẹ mình đã ngày càng nhiều thêm trên khuôn mặt vốn đã mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, bệnh tật. Hít sâu một hơi, Huy quay sang nhìn Thư: - Bác sĩ nói thế nào? - Bác sĩ bảo mẹ anh là bị căng thẳng mệt mỏi quá độ, ăn uống không ngon miệng thành ra cơ thể thiếu chất và còn thiếu ngủ nữa. Bàn tay Huy đặt lên trên thành giường siết chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, nói mà như sắp khóc: - Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?! Tôi thường ngày đều mua các món ăn ngon về cho mẹ. Dặn dò bà đừng làm gì, cũng đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần ráng mà tự yêu lấy bản thân. Kết quả lại ra thế này. Phải làm gì mới được kia chứ!? Thư đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Huy, thấp giọng động viên: - Bác sĩ bảo chỉ cần ở viện nghỉ ngơi vài ngày là được, đừng lo lắng quá! - Ừm…cô ở lại coi mẹ giùm tôi, tôi ra ngoài kia làm thủ tục. Sắc mặt Huy trầm xuống, xoay lưng bước ra ngoài. Thư ngồi lại trông coi mẹ Huy và chờ hắn đi làm thủ tục về. Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu, nó khẳng định hắn lại ngồi ở đâu đó mà ủ dột. Nghĩ vậy, Thư vươn tay đắp chăn kín cổ người phụ nữ trung tuổi vẫn đang nằm im trên giường bệnh, đầu gục xuống giống như không muốn để ai thấy vẻ mặt của mình lúc này. Thư ngồi xuống bên cạnh Huy, tựa người vào ghế bâng quơ nói: - Trời đẹp thế này không thích hợp ngồi tự kỉ chút nào! Thắc mắc không biết anh làm thủ tục quái gì mà lâu vậy, hóa ra ở đây làm thủ tục bình ổn tâm trạng? Thế đã “rì sét” lại trí óc chửa?
Huy ngồi thẳng người, nheo mắt liếc xéo Thư: - Tôi bảo trông mẹ giùm tôi, sao cô ra đây? - Vậy anh thì sao? Sao ra đây? - Tôi… Thư gác hai tay ra phía sau đầu: - Tôi tình nguyện làm cột điện miễn phí nghe anh xả uất ức không lấy phí đó! Có gì cứ nói ra đi,
sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Hãy coi tôi là bạn thân, một người bạn chịu lắng nghe. Huy rũ mắt nhìn xuống mặt đất. Bạn. Đã từ lâu hắn không còn nghe đến từ này. Có lẽ đã hơn ba năm ròng rã. Ba năm. Khoảng thời gian này đối với “vĩnh viễn” thì chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với một cuộc đời thì dường như dài lê thê. Trong đầu Huy không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ hoạt bát của một cậu bạn – người mà hắn tưởng rằng mình đã cất gọn và khóa lại trong chiếc tủ mang tên “quá khứ”. Nhưng, hình ảnh đó lại dễ dàng vụt qua trong sâu thẳm tâm trí rồi cũng lại dễ dàng tan vào hư vô. Kí ức giống như một cuộn phim chạy ngược vội vã ùa về. ” Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé? “ Đó lột cậu bạn hoạt bát, hòa đồng và được nhiều người yêu mến. Vậy mà không hiểu sao cậu ta lại chọn Huy làm bạn thân. Cho dù hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng thế nào thì cậu ta vẫn không xa lánh cậu. Hoàng – cậu ta không giống những người khác, không nói những lời xáo rỗng. Nhưng rất chối tai, cậu ta quá hiểu con người Huy, điều đó làm hắn khó chịu… … ” Ồ? Thằng đó giỏi lắm hả mày? “ ” Ừ, nghe bảo đợt thi học kì vừa rồi nó làm Toán, Lý, Anh trong có hai mươi phút mà được điểm tuyệt đối đó! “ ” Oa! Thế đang lớp chọn sao chuyển xuống lớp dưới? “ ” Thì ba môn đấy điểm cao nhất…các môn còn lại đều dưới trung bình, cụ thể là toàn dưới ba điểm. “ ” … “ ” … “ Huy muốn bịp chặt tai lại. Hắn ghét những ai nói về bản thân, về gia đình hắn. Những thằng rảnh nợ đó, Huy muốn cầm cây gậy thọc vào họng chúng nó. Mỗi lần như vậy, hắn luôn gắt ầm lên: ” Câm miệng! Cút hết con mẹ chúng mày đi! “ Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoàng được chuyển lên ngồi ở bàn phía trên Huy, cậu ta có ý định làm quen với hắn. Những đứa kia vẫn lại như vậy, chúng nó đùa cợt, kháy đểu: ” Làm bạn với nó làm gì! Thằng đó đâu cần bạn! “ ” Nó cậy nó biết tí chữ nên ra vẻ ta đây ấy mà! “ ” Mày đừng ai cũng thân với quen vậy chứ thằng ngu! “ Giữa những tiếng đùa cợt, Hoàng vẫn cười, vẫn thản nhiên mà ngoái lại nhìn Huy: ” Làm bạn với ai là chuyện của tao chứ! Mấy thằng đàn bà này! Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé?! Kệ mẹ chúng nó! “ Ngay khoảnh khắc đó, Huy đã xác định – vị trí của hắn luônở phía sau cậu ta. Chính bởi vậy, sự mặc cảm lại ngày một gia tăng. Xung quanh cậu càng toả ra ánh hào quang, thì xung quanh hắn lại càng bị bao trùm bởi bóng tối. Có lẽ vậy, nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối. Và cũng bởi sự mặc cảm đó, tình bạn giữa cả hai đã rạn nứt. Mỗi người đi một đường, lướt qua nhau mặt lạnh như tiền. Tình bạn thì cũng chỉ bắt đầu khi mà tình cảm khác kết thúc, và tình bạn cũng kết thúc khi mà những tình cảm khác bắt đầu. Huy không cần tình bạn, cũng chẳng muốn có tình cảm gì khác. Cho nên, đối với hắn, chẳng có sự bắt đầu nào để mà kết thúc. Nhưng…sự lạc lõng ngày một lớn dần. Giờ đây, lời nói của Thư bỗng chốc đã đào lên chiếc hộp kí ức mà Huy đã cố gắng chôn vùi sâu vào từng tấc của mảnh đất kho cằn trong lòng mình. “Người đó” cũng đã từng nói như vậy: ” Chúng ta là bạn mà, tui nghĩ ông nên nói ra suy nghĩ của bản thân. Ông không biết sao, chẳng ai cô lập ông ra bên lề, chỉ là do ông tự mình đẩy mọi người ra… “ Ngày ấy, hắn đã chọn im lặng. Còn bây giờ thì sao? Huy ngước lên trời cao, nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, giống như tiếng gió khẽ khàng nói: - Tôi là kẻ thất bại đúng không? Thư hơi cong một bên mày: - Sao nghĩ vậy? Huy lại cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào tì trên trán:
- Tôi luôn chọn cách trốn tránh. Đôi khi, tôi cứ ép mình đi theo một con đường mòn riêng để rồi đi giữa chừng nhận ra bản thân chưa từng xác định mình sẽ đi đâu. Hồi trước, khi ba còn sống, ông nghiện hút nặng và suốt ngày mò về lấy tiền, rồi bán lấy bán để đồ trong nha xong đi mất tiêu. Lúc bấy giờ, tôi với mẹ lúc nào cũng có mẹ có con không rời. Nhưng sau khi ba mất, tôi đã tự mình tách ra khỏi lòng mẹ từ bao giờ. Đến khi bệnh của mẹ tôi càng nặng, tôi lao đầu vào bằng mọi cách để có tiền bằng những trò bịp bợm và ăn cắp. Tôi cứ đi suốt ngày, về lại ngủ, đối mặt cũng không cách nào để nói chuyện với bà. Tôi mua rất nhiều thứ cho mẹ, chăm sóc bà cẩn thận. Tôi biết bà không cần mấy thứ kia, nhưng tôi không thể làm gì hơn. Những tưởng ít ra như thế cũng còn tốt hơn trước. Thực chất không phải, tôi giống như đã tạo ra một áp lực vô hình đề nặng lên vai bà qua từng năm tháng. Có lẽ…tôi là một đứa bất hiếu. Mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn cười nhiều, nhất là trước mặt tôi. Nhưng khi bà cười, tôi lại thấy rất đau. Tôi…làm sao mới được đây? Thư trầm mặc nhìn sang phía Huy. Vai hắn hơi run lên, bờ môi mím chặt lại, ánh mắt mịt mờ nhìn xuống mặt đất. - Một người mẹ, không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con mình – Thư thở dài thườn thượt – Anh cứ mải miết đi về phía trước, cứ nghĩ rằng anh đang dắt tay mẹ tiến lên, nhưng lại không nhận ra mình đã mải miết mà buông tay tự bao giờ. Anh tự đặt cho mình mục tiêu sống, nhưng chẳng hay cái mục tiêu sống đó từ lâu đã bị anh ép trở thành nhiệm vụ. Anh bỏ lại mẹ phía sau lưng, chạy theo cái ước muốn cao cả của bản thân. Tôi không phải một nhà tâm lý học, không phải một bô lão trải đời để có khả năng răn dạy anh, thậm chí tôi còn kém tuổi anh. Nhưng anh hiểu không, cảm giác bị bỏ lại phía sau lưng thật khó chịu. Tôi nghĩ mẹ anh rất muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Mà anh biết đấy, không thể biết được cảm xúc của ai đó nếu như mình chỉ nhìn từ phía sau lưng. Mèng ơi, tôi nói nghe oai thế chứ bản thân ốc còn không lo nổi mình ốc. Nhưng chịu, con người rất giỏi nhìn ra sai lầm của người khác nhưng thường không nhìn ra sai lầm của bản thân! Chẹp, cuộc sống được tạo nên bởi những lựa chọn, lựa chọn thế nào là quyền của anh, tôi không có tư cách quở trách. Còn giờ đi mua cháo cho mẹ anh đi! Tôi vào trông bả! * * * Mờ mịt tối, ánh đèn đường rọi lên hai người đang chầm chậm rao bước, in bóng tà tà xuống lề đường. Không khí trầm mặc bao trùm. Thư nghịch ngợm với mấy cái móng tay của mình, Huy thì cho tay vào túi quần mà thong thả bước đi và lơ dãng ngắm cảnh trí xung quanh. Khi nãy, Huy đi chợ mua cháo và một số đồ dùng cá nhân, trong lúc đó mẹ hắn đã tỉnh dậy. Để cho bà bớt ảo não, Thư đã tâm sự cùng bà. Mẹ Huy kể cho nó nghe tất cả những nổi lòng dồn nén của bản thân bấy lâu nay. Nó nhớ như in lời mà bà cứ nhắc đi nhắc lại: ” Nó hay về rất muộn, mỗi lần về đều mang một đống đồ, nhét đầy các túi. Bộ dạng lén lút, mặt mũi lấm lem. Bác biết mấy món đồ kia từ đâu mà có, nhưng bác không biết phải làm sao, bác không làm gì được cho nó cả. Rồi thậm chí, đêm hôm khuya khoắt còn lậm lụi mò về. Chân khập khiễng, mặt mũi bị đánh bầm dập… “ Thư quay sang nhìn Huy. Khuôn mặt hắn đượm buồn, ánh mắt ảm đạm nhìn về con đường hun hút phía trước. - Hắt xì! Một trận gió lạnh thổi qua làm sống mũi Thư cay cay. Nó che miệng hắt hơi một cái rồi chà sát lòng bàn tay. Huy thấy vậy khoác áo lên vai Thư: - Mặc vào, trời lạnh lắm! Thư nhìn đôi môi tái nhợt của Huy, tủm tỉm cười gian: - Hờ hờ, sĩ gái! Thư luồn hai cánh tay vào ống tay áo, hài lòng nhìn áo khoác rộng thùng thình trên
người mình. - Cần chứ sao không?! Hiếm lắm anh mới có dịp sĩ gái một lần, chẳng lẽ lại ngăn cản! Thư kéo mũ liền áo lên che đầu, cả hai im lặng tiếp tục bước đi. Đến gần nhà, Thư dừng chân lại, nó quay người đối diện với Huy: - Ừm…anh về viện chăm sóc mẹ đi, dừng ở đây là được. Cám ơn anh đã về cùng. - À…ừ, về đây, tạm biệt! Huy ngượng nghịu không biết nói gì nên chỉ khẽ gất đầu, chào một tiếng rồi quay gót bước đi. Thư nhìn theo bóng Huy khất xa dần, nó sực nhớ trên người
còn đang mặc áo khoác của hắn, liền vội vội vàng cởi áo ra toan chạy theo gọi lại. Nhưng chưa được vài bước, cổ tay bị một bàn tay có lực mạnh nắm lấy và kéo lại vào lòng. - Tại sao cậu lại chạy về phía đó? – Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai. Thư phát hiện ra người đang nắm tay mình là Phong, nó ngạc nhiên: - Cậu…sao lại…? Phong mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi vừa rồi: - Tôi hỏi tại sao cậu lại chạy về phía đó? Nó nghe vậy lúng tùng đáp lại: - Phong…tớ…bởi vì anh ta đi rồi nên tớ mới phải chạy theo. Cổ tay bị siết mạnh hơn. Phong đưa ngón tay luồn vào trong mái tóc Thư, tì cằm lên trên đỉnh đầu nó: - Thì ý tôi là tại sao cậu lạichạy về phía anh ta? - À, tớ…tớ trả cái áo này… Phong nhìn áo khoác trên tay Thư, gã nhíu mày túm lấy vứt sang bên đường rồi cúi xuống, ôm sát hai má nó: - Thư nghe rõ này! Cậu không được có tình cảm với thằng cha đó bởi vì tớ rất rất rất thích cậu. Cậu không thích tớ thì cũng mặc kệ! Thư lặng thinh, nó không dám tin vào những gì mình vừa nghe, phải cố lắm mới có thể thốt ra thành lời: - Cậu…nói thật!? Phong khẽ gật đầu: - Ừ. - Không phải giả? - Ừ. - Có nghĩa là thật? - Ừ. - Cho nên không phải giả? Vậy chị gái tên An gì đó thì sao? - Hừm… – Phong đưa tay lên vội vàng che miệng Thư lại – Cậu không thích thì cũng đừng hỏi xéo kiểu đó. Về An, chị ấy là con riêng của bác ruột tôi, sản phẩm của một chuyến đi Đức trở về. Còn cậu, cậu không cần nói thêm gì cả! Không ai ưa nổi tôi, thì cậu phải ưa cho nổi. Đây là tỏ tình lần một, sẽ còn lần hai, lần ba. Cho đến khi nào một là cậu thích tôi, hai là tôi không thể tỏ tình được nữa thì thôi. Đời, còn sống dài thì còn bám dai. Do đó, giờ tôi không muốn nghe gì cả, cậu từ chối tôi cũng không muốn nghe! Nói đoạn, Phong quay phắt người mà bước đi, Thư ngơ ngác gọi theo tiềm thức: - Này Phong! Tớ… Lời nói còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát tháo át đi: - Im miệng! Cậu không hiểu tiếng người à?! Vừa nói, Phong vừa bước tiếp, không thèm ngoái lại lấy một cái. Thư tức mình, nó rút chiếc giày thể thao dưới chân, giương lên, ném thẳng về phía Phong, kèm theo đó là âm thanh la ó lanh lảnh: - Đứng lại, đồ ngu! Cộp! Chiếc giày phi vút một đường đẹp mắt rồi trúng ngay đầu Phong. Gã quay người lại, bất mãn làu bàu: - Cậu làm quái gì…ưm…? Thư từ lúc nào đã chân giày, chân tất chạy lên, vòng tay kéo cổ Phong xuống, dùng môi mình để chặn lại lời nói của gã. Mất thăng bằng, cả hai ngã nhào trên mặt đất. Phong cả người cứng đờ lại, cánh tay đưa lên vẫn dừng lại ở giữa khoảng không. Vẻ mặt cứng nhắc, khó tin chuyện gì đang diễn ra lúc mày. Thư rời môi Phong ra, nó chống tay lên mặt đất, nhìn thẳng vào trong mắt Phong: - Cậu…đồ ngu! Haiz! Tớ cũng ngu, chúng ta là những đứa ngu! - Huh!? – Phong nghệt mặt ra – Là sao… Thư lại lần nữa chặn họng Phong bằng một nụ hôn rồi cười ranh mãnh: - Từ lâu rồi…tớ cũng muốn tỏ tình với cậu từ lâu rồi! Chẳng qua, tớ không đủ dũng khí. - Tỏ tình…với tớ? - Ừ, không cho ý kiến! - Thật? – Gã vẫn trố mắt ra. - Hừm, nói một câu tớ hôn một cái, cứ từ đó mà tính giới hạn số câu sẽ nói! - À…tớ nói một ngàn câu nhé? Thư nghe nói thế, bĩu môi khinh bỉ: - Xí, trò này không áp dụng được với cậu. Hừm, ứ chơi nữa, tớ vào nhà đây! Thư hơi đỏ mặt, bật phắt dậy phủi phủi quần áo. Phong cũng nhổm dậy theo nhưng bị nó nhặt chiếc giày lên, quật cho một phát lại đập đầu xuống đất. Sau đó. Thư xỏ giày vào chân, hí hửng huýt sáo chạy tót vô nhà. Phong bị ăn nguyên cái giày táng vào mặt thì nằm ngay đơ. Tất nhiên không phải là ngất mà là nằm đây cười sung sướng như bệnh hoạn. Gã vừa rồi thoáng thấy Thư đỏ mặt ngượng ngùng. Thật…đáng yêu! Phong cũng đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chạy vào theo. Gã nhất định phải em Thư “nhả” ra câu mà mình muốn nghe nhất! Phong bước qua cổng chính, đóng
sầm lại. Vừa lúc đó, một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía sau vách tường hẹp. Huy chậm rãi tiến lên, đứng ngay trước chiếc áo khoác bị quên lãng, vứt lăn lóc trên đường đi. Trời về đêm khá là lạnh, thậm chí hắn còn cảm nhận rõ sương đêm rơi trên lòng bàn tay. Làm anh hùng không nổi, người rét như muốn sun lại. Rốt cuộc không kham nổi chức danh anh hùng nên đành phải quay lại lấy áo. Không ngờ gặp ngay cái “cảnh đẹp ý vui” này. - Hà, bọn trẻ bây giờ thật là! – Huy cúi xuống, hắn nhặt áo vắt lên vai vào xoay người bước đi – …khụ khụ, mèn ơi mềnh đã già quái đâu, tự nhiên ăn nói sao “người nhớn” quá! Ten ten, tình yêu chưa chớm đã vội tàn…tình tính tang… Chương 20 Đứng bên giường bệnh, Huy nhíu chặt hai mày lại, đau lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của người phụ nữ trung tuổi đang nằm đó bất động. Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra những nếp nhăn trên trán mẹ mình đã ngày càng nhiều thêm trên khuôn mặt vốn đã mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, bệnh tật. Hít sâu một hơi, Huy quay sang nhìn Thư: - Bác sĩ nói thế nào? - Bác sĩ bảo mẹ anh là bị căng thẳng mệt mỏi quá độ, ăn uống không ngon miệng thành ra cơ thể thiếu chất và còn thiếu ngủ nữa. Bàn tay Huy đặt lên trên thành giường siết chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, nói mà như sắp khóc: - Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?! Tôi thường ngày đều mua các món ăn ngon về cho mẹ. Dặn dò bà đừng làm gì, cũng đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần ráng mà tự yêu lấy bản thân. Kết quả lại ra thế này. Phải làm gì mới được kia chứ!? Thư đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Huy, thấp giọng động viên: - Bác sĩ bảo chỉ cần ở viện nghỉ ngơi vài ngày là được, đừng lo lắng quá! - Ừm…cô ở lại coi mẹ giùm tôi, tôi ra ngoài kia làm thủ tục. Sắc mặt Huy trầm xuống, xoay lưng bước ra ngoài. Thư ngồi lại trông coi mẹ Huy và chờ hắn đi làm thủ tục về. Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu, nó khẳng định hắn lại ngồi ở đâu đó mà ủ dột. Nghĩ vậy, Thư vươn tay đắp chăn kín cổ người phụ nữ trung tuổi vẫn đang nằm im trên giường bệnh, đầu gục xuống giống như không muốn để ai thấy vẻ mặt của mình lúc này. Thư ngồi xuống bên cạnh Huy, tựa người vào ghế bâng quơ nói: - Trời đẹp thế này không thích hợp ngồi tự kỉ chút nào! Thắc mắc không biết anh làm thủ tục quái gì mà lâu vậy, hóa ra ở đây làm thủ tục bình ổn tâm trạng? Thế đã “rì sét” lại trí óc chửa? Huy ngồi thẳng người, nheo mắt liếc xéo Thư: - Tôi bảo trông mẹ giùm tôi, sao cô ra đây? - Vậy anh thì sao? Sao ra đây? - Tôi… Thư gác hai tay ra phía sau đầu: - Tôi tình nguyện làm cột điện miễn phí nghe anh xả uất ức không lấy phí đó! Có gì cứ nói ra đi, sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Hãy coi tôi là bạn thân, một người bạn chịu lắng nghe. Huy rũ mắt nhìn xuống mặt đất. Bạn. Đã từ lâu hắn không còn nghe đến từ này. Có lẽ đã hơn
ba năm ròng rã. Ba năm. Khoảng thời gian này đối với “vĩnh viễn” thì chỉ giống như mộthạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với một cuộc đời thì dường như dài lê thê. Trong