XtGem Forum catalog
Truyện teen -  Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Tác giả: Internet

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

rối vậy ta?”. Su Su, em về đây lâu chưa?...
-------- (Đâu phải gọi tên Hân đâu mà trả lời)
-Su Su nghe anh nói gì không?
Giật mình, Hân nhớ lại nhiệm vụ của mình
-Dạ, em về đây học cũng khoảng nữa năm rồi
Tiếng “Dạ” nhẹ nhàng làm cho lòng ai đó xao xuyến, nhìn Hân làm cho Hân đỏ mặt chỉ cuối đầu. May mắn lúc đó người phục vụ mang đồ ăn ra
-Em dùng đi. Nhà hàng ở đây nấu ăn không tệ đâu. Nhật Bảo gắp vào chén của Hân
-Cám ơn anh! Anh cũng dùng đi…
Ban đầu gặp nhau hơi rụt rè nhưng sao hồi lâu nói chuyện lại thấy hợp nhau, tâm trạng căng thẳng cũng giảm đi thay vào đó là những câu trêu đùa làm cả hai thấy gần nhau hơn
Hắn và Bảo Nam đưa Nhật Bảo đến rồi sang một nhà hàng gần đó chờ đợi, Bảo Anh và Phi Nhân cũng thế nhưng trùng hợp thay nhà hàng mà nó và Phi Nhân bước vào lại là nơi mà hai chàng trai kia đang ngồi nhâm nhi tách cafe
-Ủa…anh Băng, anh Nam hai người cũng tới đây sao. Phi Nhân cùng nó đi vào
Ánh mắt hắn đanh lại khi thấy nó đi cùng Phi Nhân, Phi Nhân liền nói
-Em với Bảo Anh đang đi công chuyện…đừng có nhìn em thế chứ…
-Ah….anh có nói gì nào…
-Hehe…ghen thì nói đại là ghen đi…
-Mày…im…Khuôn mặt lạnh như băng nhìn Bảo Nam
-Hehe…tao nói sai đâu. Quay sang nó: “Bảo Anh em ngồi đây đi”
-Mà em với Phi Nhân đi đâu thế? - Gương mặt hình sư
-Em…ah em nhờ Phi Nhân chở đi mua ít đồ ấy mà hihi…
-Sao không gọi anh?
-Ah…ờ…tại em sợ anh bận việc…
-Thôi…gọi món ăn gì đi, hỏi gì mà lắm thế…em với Bảo Anh chỉ đi mua đồ thôi…nhìn cái mặt hehe. Phi Nhân châm chọc
-Anh chỉ hỏi thôi….Lãng tránh
Hai người còn lại nhìn nhau cười….nhìn cái mặt của hắn lúc này không cười sao được….
Bên này hắn đang lo không biết làm sao về trướcvì đã đến giờ hẹn với Nhật Bảo, bên kia nó và Phi Nhân nhìn nhau…lo lắng không biết phải xin về như thế nào đây????
-Em/ Anh…Nó và hắn cùng nói
-Anh nói trước đi
-Anh có việc phải đi trước e và..Phi Nhân về sau nhé!
Mừng thầm vì thoát nạn, nó tủm tỉm cười
-Vui lắm sao? Hắn chau mày
-Ơ…không…dạ anh về trước đi, em với Phi Nhân đi xong về ngay
-Uhm…về phải gọi ngay cho anh đấy
-Em biết rồi mà…anh đi đi…
Nhìn nó thêm một lần nữa như nhắc nhở, hắn cùng Bảo Nam đi ra. Đợi họ đi khỏi rồi nó cùng Phi Nhân sang đón Hân
Hắn đứng trước nhà hàng điện thoại cho Nhật Bảo
-Cậu với Nam về trước đi, mình cùng Su Su đi ra công viên một lúc rồi về
-Hử? cậu nói gì?
-Uhm hehe…vậy nha! - Tắt máy cái rụp, Nhật Bảo thở phù nhẹ nhõm “Còn nghe điện thoại chắc màng nhỉ của mình sẽ phải đi khám mất thôi!” bỏ điện thoại vào túi, Nhật Bảo đi tìm Hân
-Cái thằng này…muốn gì đây chứ? Hắn cảm thấy bực mình
Ra xe cùng vơi Bảo Nam trở về, nhìn thấy sắc mặt của hắn Bảo Nam không thể ngưng cười
Nó cùng Phi Nhân đến nơi nhưng không thấy Hân đâu, điện thoại cho Hân
-Mày với Phi Nhân về trước đi, tao với anh Bi về sao
-Hả?
-Uhm vậy nha…
Tút…tút….Hân đi lại với Nhật Bảo, họ cùng nhau nói chuyện cùng nhau chơi những trò chơi trong công viên, cùng nhau măm măm những que kem lạnh….
-Anh Bi anh đừng gọi em là Su Su nữa, em lớn rồi gọi em là Gia Hân nha!
-Uhm….vậy em cũng gọi anh là Nhật Bảo đừng gọi anh Bi nữa
-Dạ…


Nó cùng Phi Nhân ra về, nó thấy có chút gì đó mất mát cũng có chút gì đó vui vui…Phi Nhân nhìn nó lắc đầu “Sao mà cả hai ngốc thế?”
Hân trở về nhà tâm trạng vui vẻ, giọng nó cất lên một bài hát lãng mạng về tình yêu…
-Nè…mày đã làm gì khai mau? Nó ngồi ở phòng khách đợi Hân về
-Hihi….tụi tao đi ăn uống, đi chơi trong công viên cuối cùng là đi xem phim…hihi
Nhìn khuôn mặt con bạn mình nó cố nhịn cười
-Mày thích anh Bi rồi sao?
-Ơ…tao….
-Haha…tao ủng hộ mày… Đứng đối diện với Hân nó nói
-Thật…thật sao? Mày không giận tao chứ?
-Không…nếu anh Bi cũng thích mày vậy tao làm sao giận chứ hihi. Chỉ có điều là thấy hơi bị mất mác…
-Hihi…có anh Băng luôn bên cạnh mày còn gì nữa mà sợ….
-Uhm hihi mà mày thấy anh Bi của tao như thế nào?
-Uhm…đẹp trai, nói chuyện lịch sự lại rất hài hước luôn làm tao cười suốt buổi hihi
Nhìn nụ cười hiện diện trên khuôn mặt bạn mình, nó cũng mong sao anh Bi cũng thích nhỏ…
---------------------
Nhật Bảo hí hửng bước vào nhà thì đã hứng ngay cái gối vào mặt
-Nè…cậu làm gì thế hả? Bực mình nhặt cái gói ném về phía hắn
-Trước khi đi tớ đã nói gì? Cậu để ngoài tai hết sao hả?
-Thì tớ có làm gì Su Su của cậu đâu chỉ là đi ăn uống, đi công viên rồi đi xem phim thôi…
-Vậy sao?
-Uhm chỉ thế thôi hihi
Nhật Bảo có vẻ khác thường, hắn hỏi tiếp
-Cậu thấy Su Su như thế nào?
-Uhm…hihi xinh đẹp, dễ thương đáng yêu hơn…mèo hoang nhà cậu hehe. Thật ra Nhật Bảo cũng chưa gặp nó bao giờ chỉ nghe Bảo Nam nói lại
-Không được gọi Bảo Anh là mèo hoang!!!
-Ấy..từ từ…nóng thế…hihi
-Mà cậu nói về Su Su có đúng không?
-Uhm…đúng, cô ấy nói chuyện rất dịu dàng, ánh mắt đó tớ mãi không thể quên…Nhật Bảo đang mơ màng
-Cấm cậu nghĩ lung tung….
-Gì chứ!...Cậu có Bảo Anh rồi thì tơ có quyền theo đuổi Su Su…
-Tớ cấm cậu… “Mình sao thế! Cậu ấy nói đúng kia mà”
-Cậu đừng có ngang ngược quá nhé!
-Cậu có chắc cậu thích Su Su không? Có chắc cậu sẽ bảo vệ em ấy không?
-Tớ chắc chắn với cậu
-Được…tớ tin cậu…nhưng nếu tớ biết cậu đối xử không tốt với em ấy cậu đừng để tới thấy mặt nếu không…cậu chết chắc với tớ
-Cậu yên tâm!

-Nè! Hai người nói xong chưa có để tớ xem phim không? Bảo Nam hết chịu nỗi
Ầm…ầm…tay hắn ném cái gối vô mặt Bảo Nam, Nhật Bảo thuận tay ném chay nước gần đó làm cho Bảo Nam chỉ biết tay ôm bụng, tay ôm mặt trách mình sao ngu ngốc thế….còn hắn và Nhật Bảo cười hì hì…
-Buổi sáng gặp anh Bi như thế nào hả Su Su của ba
-Dạ…anh ấy…rất đẹp trai hihi…Nó đang nhớ lại những gì Hân kể
-Vậy tốt hai đứa thường xuyên gặp nhau nhé, một tháng nữa ba mẹ sẽ về rồi tính chuyện cho tụi con
-Dạ…sao ạ?
-Sao con không đồng ý sao?
-Dạ…không…chỉ là con thấy hơi nhanh….con còn đi học vả lại chắc gì bây giờ anh Bi muốn cưới con…
-Không việc gì cả…con yên tâm, ba vẫn còn nhớ lời hứa năm xưa…thôi con ngủ đi chắc giờ này bên đó cũng khuya rồi
-Dạ…con chào ba
Tắt máy, nó nằm xuống chiếc giường thân yêu, tay ôm lấy con búp bê
-Nếu anh Bi thật sự thích Hân thì tốt quá
Từ từ nó chìm vào giấc ngủ sâu
Hắn ngồi trước bàn, tay cầm lấy bé heo đã bị vấy một ít mực, thì thầm…
-Nếu Nhật Bảo có thể làm em hạnh phúc, anh cũng yên tâm hơn


Ngày nắng ấm hé dạng, nó cùng hắn vui vẻ trong công viên, một nơi nào đó trong công viên cũng có hai đôi khác là Cao Kỳ - Bảo Nam, Vân Kỳ - Thiên Ân cũng đang cùng nhau sảy bước. Phi Nhân không cho phép mình nghĩ tới nó nên vùi đầu vào sách vở mong sao thời gian có thể xoá dần hình bóng nó trong tim. Nhật Bảo thường gọi điện nhắn tin cho Hân làm nhỏ thấy yêu đời hơn, vui vẻ đón nhận những gì ấm áp mà Nhật Bảo mang lại cho nó….
Hôm nay đúng ngày 24/12 cũng là ngày sinh nhật nó, hắn, Phi Nhân, Gia Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ, Bảo Nam, Thiên Ân cùng chung tay trang trí ngôi nhà của hắn chúc mừng sinh nhật nó. Nhật Bảo bước vào, nhìn thấy Hân ngạc nhiên
-Hân, sao em lại ở đây?
-Ơ…anh Bảo…anh làm gì ở đây?
-Hai người quen nhau ah…tốt…vậy… - Không để hắn nói hết Nhật Bảo kéo hắn ra ngoài, để lại Hân nguyên dấu chấm hỏi to dùng
-Ai thế Hân. Cao Kỳ hỏi
-Ơ…bạn mình…”Nhưng anh ấy làm gì ở đây chứ?”
Phi Nhân nhìn Hân với khuôn mặt ngu ngơ, miễm cười…
-“Phim hay rồi đấy…hihi anh Băng của tôi, ngốc quá!”
-------------------
-Cậu làm gì thế? Buông tớ ra… Hắn vùng vằng
-Cô ấy…tại sao lại ở đây?
-Ai? Cậu nói Hân ah? Bạn của Bảo Anh…
-Bảo Anh? Mèo hoang hả?
-Cậu tin không? Hắn vung tay
-Hê hê…tin tin chứ…mà nghiêm túc nè…người hôm đó cậu nhờ tớ gặp là Gia Hân đó…-Cậu…cậu nói sao?
-Uhm…Gia Hân chính là Su Su của cậu đấy
-Thật…?
-Thật…nên tớ mới bất ngờ như thế…
-Vậy bây giờ phải làm sao? Hắn trở nên ngốc nghếch
-Thì vẫn bình thường chứ sao? Tớ sẽ là anh Bi…của Su Su…
-Nhưng lỡ…
-Không nhưng gì cả…tớ còn chưa nói lời yêu cô ấy…cấm cậu xen vào
Gật đầu, hắn và Nhật Bảo quay trờ vào. Hân nhìn hai người họ đi vào miễm cười, hắn cũng thể hiện nụ cười ngượng ngùng nhìn Hân, Nhật Bảo đẩy hắn sang một bên đi lại gần Hân
-Anh là bạn của anh Băng sao?
-Uhm hihi bất ngờ khi gặp em ở đây
-Em cũng vậy
Hắn đang chăm chút cho cây thông lâu lâu lại nhìn sang Hân, hai người nói chuyện vui vẻ làm cho hắn cũng có đôi chút ghen tị
-“Hân là Su Su sao? Sao mình lại không có một chút ấn tượng nào vậy? Mày điên khùng gì thế…Hân chính là Su Su còn nghi ngờ gì nữa, mười lăm năm chứ có phải ít đâu…” tự gõ vào đầu mình với suy nghĩ không đâu. “Nhưng mà…Hân là bạn của Bảo Anh….Trời ơi sao mọi chuyện lại rối tung thế này?”
-Anh Băng làm gì đó? Qua phụ em đem hoa vào đây đi. Hân gọi làm hắn tỉnh…nhìn Hân hơi bối rối
-Ơ…ah…ơ…anh đi ngay. Hắn chạy ra phía ngoài, Hân nhìn theo khó hiểu, Nhật Bảo thấy khó chịu….Hân xoay qua nở một nụ cười cho Nhật Bảo làm cậu ngẫn ngơ….
-Qua đây…xê qua đây chút đi Nam…Nhật Bảo chỉ huy
-Mày ngon leo lên đây…đứng ở đó mà càm ràm…không thấy tao dây nhợ chằng chịt hả?
Chẳng là Bảo Nam đang treo những sợi dây kim tuyến xung quanh cửa….
-Mày bê hộ tao cái chậu này ra kia đi. Hắn kêu Nhật Bảo trông khi cậu đang ngắm nhìn Hân đang trang trí hoa
Ầm…chiếc dép bay thẳng vào Nhật Bảo
-Mày có nghe không hả? Hắn hậm hực
-Tao…hehe đi liền…hung dữ quá, ế vợ nhá! Vội chạy đi sau khi đã quăng lại câu nói cho hắn
-Cao Kỳ cậu với Vân Kỳ xong chưa? Hân vọng xuống bếp
-Sắp rồi….cậu yên tâm đi…bánh này tụi tớ phải làm thật đặc biệt hihi. Cao Kỳ đáp trả
-Ngon quá cho anh thử nha! Bảo Nam đứng ngay cửa bếp
Cao Kỳ xoay lại cười một cái té ra lửa, cầm ngay cái vá ngay đó
-Anh muốn ăn sao?
-Hehe…anh đùa chút thôi…em với Vân Kỳ tiếp tục…hehe…Băng cậu gọi tớ sao? – Bảo Nam vội chạy, chân bá vào cái sô nước….chộp nguyên con ếch to tương, sau đó là một trận cười…ra nước mắt
Phi Nhân đang trang trí những chùm boong bóng quanh cửa. Công việc diễn ra gần xong, bây giờ chỉ còn treo trước cửa một chùm hoa tuyết giả để khi người từ ngoài mở cửa bước vào sẽ làm cho tuyết rơi xuống…thật lãng mạng
-Mọi người làm tốt lắm, bây giờ mọi người về nghỉ tí nha tối nay bọn mình sẽ…cho Bảo Anh thật bất ngờ. Hắn nói xong mọi người tán dương cười thích thú…
-Mà bây giờ làm sao về? Vân Kỳ hỏi
-Uhm…mở cửa là tuyết rơi hết…nhà có cửa sau không anh Băng? Hân hỏi
-Hehe…mọi người thiệt là…có sao không….đi theo anh. Bảo Nam nói
Nhà này không biết của ai nữa, khách hỏi chủ nhà chưa trả lời mà bạn chủ nhà trả lời rồi….


Buổi tối hắn sang đón nó. Nó khoác lên người một chiếc đầm xanh của nước biển trông nó thật thuần khiếc, phần mái tóc để sang một bên, tóc dài được uống xoan để một bên vai…nó bước xuống nhà làm cho ai đó ngây ngất
-Nè…sao nhìn em như thế? Em xấu lắm sao?
-Ơ…không hôm nay em xinh lắm
Lời khen của ai kia làm cho nó thẹn thùng, khuôn mặt trở nên ửng hồng từ khi nào không hay. Đưa nó đến nhà, hắn mở cửa xe cho nó…nó bước xuống, dấu chấm hỏi hiện trong đầu
-Đây là đâu vậy anh? Nó nhìn căn nhà khá to của hắn
-Nhà anh. Em vào đi…
Hắn kéo tay nó đi vào
-Em mở cửa ra đi, có điều bất ngờ dành cho em
Nghe lời hắn, nó mở cửa ra, tuyết bay trắng xoá…chiếc bánh kem được Cao Kỳ và Vân Kỳ cất công làm được đưa đến trước mặt nó, bài hát Happy birthday vang lên. Quá bất ngờ, nước mắt hạnh phúc nó rơi….
-Cám ơn mọi người, mình thật sự rất bất ngờ…mình hạnh phúc quá
Hắn đi lại ôm nó, trao cho nó món quà
-Ngốc! khóc gì chứ…anh tặng em…chúc em sinh nhật vui vẻ. Nở một nụ cười dịu dàng
-Cám ơn anh!
-Nè tặng mày, không được khóc nhé! Hân trao quà cho nó
-Tặng cậu. Đến lược Phi Nhân
-Tặng cậu…sinh nhật vui vẻ. Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân cùng một lúc
-Tặng em…bé mèo hoang…sinh nhật vui vẻ. Bảo Nam nói
“Bé mèo hoang” Nó nghe xong ánh mắt đanh trở lại, hắn cũng thế, hai ánh mắt nhìn Bảo Nam như muốn ăn tươi nuốt sống. Bảo Nam thấy tình hình không được khả quang cho lắm….
-Hê hê…vào…vào đây ngồi đi Bảo Anh dễ thương
Hahaha…trận cười vang lên làm cho không khí trở lại như lúc nó vừa bước chân vào. Nhật Bảo tiếng lại gần nó
-Chúc em sinh nhật vui vẻ
-….????? Cám ơn anh. Anh là…..
Hân vội kéo nó sang chỗ khác, để lại mọi người trong nhà với ánh nhìn khó

hiểu
-Gì vậy Hân?
-Anh đó là…
-Là ai?
-Anh Bi
-HẢ? SAO ANH ẤY LẠI Ở ĐÂY
-Suỵt! Mày be bé cái miệng lại dùm tao. Anh ấy là bạn của Anh Băng
-SAO HẢ? BẠN ANH BĂNG SAO?
-Trời ơi đã bảo mày be bé cái miệng lại mà. Hân che miệng nó lại
-Vậy bây giờ làm sao? Nó rối rấm
-Mà khoan cứ bình tỉnh đi, dù sao anh Bảo cũng gọi tên tao chứ không gọi Su Su nên cứ bình tĩnh, xem như mày với anh ấy mới gặp nhau lần đầu….
Gật gật, nó gật đầu theo Hân đi vào
-Có chuyện gì vậy Bảo Anh? Hắn đi đến nó, kéo nó ngồi xuống ghế
-Ah…không…tại em có chút việc riêng với Hân ấy mà. Hắn chau mày nhìn nó rồi xoay qua Hân, Hân quay về phía Nhật Bảo sợ bị bại lộ còn hắn liền xoay lại vì không dám nhìn thẳng vào Hân
-Nè…tặng em…anh là Nhật Bảo là bạn của Khánh Băng đồng thời là….Hân che miệng Nhật Bảo lại không cho Nhật Bảo nói tiếp, nó cũng sợ, hắn còn sợ hơn…nó nhìn Nhật Bảo ngại ngùng
-Ah…đây là bạn mình…mới quen..Hân nói nhanh sau đó
-Hihi thôi mình nhập tiệc đi mọi người. Thiên Ân lên tiếng
-Nè làm như chết đói lắm hay sao vậy? Cao Kỳ tiếp lời
-Hehe làm gì nóng thế bà chị
-Ai bà chị hả? Tui bộ già lắm sao?
-Không phải già mà là…quá già…hê hê…Bảo Nam vội chạy….cuộc rược đuổi trong nhà giữa Bảo Nam và Cao Kỳ bắt đầu…
Tiếng cười âm ỉ vang vọng trong căn nhà tưởng chừng như lạnh lẽo nay lại trở nên ấm cúng hơn…nhờ ai??? Cạnh đó, có một ai đang nở một nụ cười ma mảnh đáng yêu, lắc đầu với cáisuy nghĩ của mình
-“Vui thật, anh Băng, Bảo Anh hai người ngốc thật”


Không khí đang náo nhiệt, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ mọi người ngồi vào bàn tiệc…đằng xa ngoài cổng có một cô gái lạ bước vào tay kéo theo một chiếc vali to tướng, khuôn mặt khả ái cùng trang phục là quần jean ngắn kết hợp với áo thun bó sát thêm phần gợi cảm…Bước vào cửa người con gái ấy vội thả chiếc vali ra chạy về hướng của Nhật Bảo
-Anh Bảo yêu dấu…uhm ngoa…Hôn một cái vào má làm cho ai đó sững sờ, lại làm cho ai đó tức giận…
-Anh Khánh Băng…uhm ngoa…hihi gặp lại anh em vui quá. Thêm một cái hôn nữa lại làm ột trái tim đau nhói
-Anh Bảo Nam…uhm ngoa…cái ôm cổ cùng cái hôn bên má là cho ai kia bất ngờ và làm cho ai kia sửng người, giận dỗi
-Cô gái này là ai thế? Hân bực tức, Nhật Bảo chưa bao giờ thấy Hân như thế từ khi quen biết đến nay, có chút vui…
-Đây là…
-Khỏi cần nói tôi hiểu rồi…Hân bỏ chạy ra phía sau vườn, Nhật Bảo liền đuổi theo
-Hứ…! Nó và Cao Kỳ cũng đứng lên đi ra phía khác, Bảo Nam cùng hắn chạy đuổi theo
Người con gái đó, Vân Kỳ và Thiên Ân đứng nhìn theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trông khi đó Phi Nhân lại như không có chuyện gì, nhâm nhi ly rượu trên tay
-Cô đáo để thật, mới về đã gây ra chuyện rồi
Người con gái đó nhìn về hướng phát ra giọng nói, đi lại gần
-Anh là ai? Tôi làm gì mà anh nói tôi gây chuyện?
-Haha…cô nhóc quên tôi rồi sao?
Nhỏ chau mày nhìn tên đang đứng trước mặt mình, thấy quen quen….
-Anh có phải…anh là Phi Nhân không? Hihi anh Phi Nhân em nhớ anh nhiều nhiều lắm. Nhỏ ôm Phi Nhân mặc cho cậu cứ đẩy nhỏ ra
Vân Kỳ và Thiên Ân nhìn hai con người trước mặt chẳng hiều gì cả
-Đây là…? Vân Kỳ giờ mới lên tiếng
-Dạ…em là Bảo Trân, là em gái của anh Nhật Bảo hihi. Bảo Trân nở một nụ cười thật tươi
-Uhm hihi chị là Vân Kỳ còn đây là Thiên Ân bọn chị đều là bạn của anh em
-Là con nhỏ gây chuyện thì có. Phi Nhân lên tiếng
-Gì…gì chứ em gây chuyện hồi nào?
-Vậy về đây làm gì?
-Tại…tại người ta nhớ anh chứ bộ. Bảo Trân thẹn thùng
-Gì? Sao lại nhớ…tôi với cô có là gì đâu mà nhớ…lãng xẹt…
Phi Nhân nói rồi đi sang chỗ khác tránh mặt ai kia, nhưng ai kia vẫn lẻo đẻo theo nói chuyện suốt làm cho Phi Nhân nhức cái đầu


Nhật Bảo chạy theo Hân ra phía sau vườn, thấy Hân ngồi thúc thích tim cậu chợt nhói lên, đi lại gần, ngồi cạnh Hân, đưa tay ôm lấy Hân mặc cho Hân đẩy ra
-Đừng khóc nữa, anh không thích nhìn em khóc…
-Anh tránh ra đi…hức…hức…tôi có là gì đâu mà anh thích với chả không
Khẽ cười trước câu nói của Hân, Nhật Bảo xoay Hân lại nói
-Người đó là em gái anh! Hihi em ghen sao?
Trợn mắt nhìn Nhật Bảo, Hân thấy mình xấu hổ đành cuối đầu
-Nè,…nâng cằm Hân lên, Nhật Bảo thỏ thẻ
-Anh biết em đang ghen…anh vui vì điều đó em biết không? Như vậy chứng tỏ là em yêu anh
-Ai…ai yêu anh cơ chứ. Vội quay sang chỗ khác che đi cái gương mặt ửng hồng của mình
-Vậy không yêu đúng không? Không yêu anh nhảy xuống hồ này chết cho em xem nhé! Vừa nói là kèm theo hành động
Ầm…1s…2s…3s....30s…không thấy động tỉnh gì Hân hoảng quá, chạy về phía thành hồ vừa khóc vừa kêu to
-Anh Bảo anh đâu rồi đừng làm em sợ…em yêu anh mà …Vừa dứt lời Nhật Bảo đã ngôi lên mặt nước làm Hân giật mình
-Haha…em đồng ý rồi nhé! ANH YÊU EM GIA HÂN. Nhật Bảo hét lớn
-Nè anh làm gì mà hét lên thế…mau lên đây đi cảm bây giờ, anh ướt hết rồi nè…
Nhật Bảo nhảy lên, ôm chầm lấy Hân làm cho Hân cũng ướt theo mình
-Anh yêu em nhiều lắm…
-Em cũng yêu anh!
Nhưng như chợt nhớ ra điều gì…Hân vội đẩy Nhật Bảo ra…
-Em sao thế?
-Em…em…
-Em sao?
-Nếu em không phải là Su Su anh có yêu em không?
-…….Im lặng, Nhật Bảo cũng nhớ ra….
-Có không? Hân thấy Nhật Bảo im lặng, tim nhỏ như ngừng đập
-Anh…
-Không sao…em hiểu…em thật sự không muốn gạt anh nữa…em thấy mình càng ngày càng yêu anh hơn…em không thể gạt anh nữa. Hân đẩy Nhật Bảo ra
-Sao? Em gạt anh? Chuyện gì?
-Thật sự…thật sự em không phải là Su Su, bạn em nhờ em thay nó gặp anh vì một số chuyện…em đã gạt anh…người anh yêu không phải em mà là Su Su đúng không? Tiếng nói hòa cùng tiếng khóc là cho Nhật Bảo sững người, cậu thấy một niềm vui…
-Không…em ngốc quá! Người anh yêu là em, là Gia Hân - Huỳnh Gia Hân. Nhật Bảo ôm nhỏ vào lòng thỏ thẻ
-Sao? Thật sao?
-Thật…anh cũng không phải là Bi…anh là Nhật Bảo, là bạn của Bi, cậu ấy cũng nhờ anh giúp…
Tiếng nói của Nhật Bảo làm cho trái tim ai kia xao xuyến, làm cho ai kia thấy được hạnh phúc là như thế nào, một nụ hôn sâu được đặt trên đôi môi nhỏ, tim đập nhanh hơn nhỏ khẽ nhón chân đáp lại nụ hôn hạnh phúc…
-Bảo Anh, Cao Kỳ nghe bọn anh nói. Hắn cùng Bảo Nam kéo tay hai người con gái chạy trước lại
-Nói gì nữa chứ…hức..hức…Nó khóc
-Đó là em của Nhật Bảo, Bảo Trân xem tụi anh như anh trai nên mới có hành động như thế… - Bảo Nam ôm lấy Cao Kỳ
-Thật không?
-Thật…đó là Bảo Trân, em gái của anh…nhỏ này vào biết tay anh. Nhật Bảo cùng Gia Hân tay trong tay đi lại
-“Anh Bi có em gái sao? Mà cũng có thể…con bé đó nhỏ tuổi hơn mình mà” Suy nghĩ hiện lên trong đầu nó
Nó và Cao Kỳ tỏ ra ngượng ngùng vì hành động vừa rồi, hắn ôm nó vào lòng
-Em ngốc quá! Ghen nữa cớ đấy… Nụ cười hiện trên môi hắn
-Em nữa lần sau nghe anh nói hết đã biết chưa? Bảo Nam ôm Cao Kỳ trách yêu
Nhật Bảo choàng tay qua eo của Hân làm nhỏ ngại ngùng, sực nhớ ra
-Anh mau thay đồ đi không thôi lại ốm
-Uhm…em cũng thế hihi để anh vào gọi Bảo Trân lấy đồ cho em thay

Bốn người họ bước vào, ngạc nhiên mắt chữ A miệng chữ O…
-Nè anh Phi Nhân mở miệng to lên nào hihi
Bảo Trân đang đúc Phi Nhân ăn, gương mặt Phi Nhân lúc này dù đang ăn thức ăn ngon thật ngon mà cứ tưởng như nuốt phải thuốc độc. Phi Nhân đâu muốn nhưng do Bảo Trân cứ mè nheo bên tai suốt làm cậu đành chấp nhận chịu trận…
-HAHA…Khánh Băng em của cậu cũng có ngày chịu trận thế kia haha…
Bảo Nam không nhịn được nữa phun ra một tràn làm cho Phi Nhân và Bảo Trân phảinhìn lại, Vân Kỳ và Thiên Ân đang xem hành động của Bảo Trân và Phi Nhân cũng nhìn về nới phát ra âm thanh kia
-NÈ ANH NÓI GÌ THẾ HẢ? Đang bực tức Phi Nhân sẵn dịp phun trào ném ngay cái gối vào Bảo Nam
-Hihi anh chỉ nói sự thật thôi làm gì ghê vậy
Nhìn Bảo Nam một cái đầy sát khí làm cho Bảo Nam thôi cười nữa, Phi Nhân trở lại ghế ngồi. Nhật Bảo lên tiếng
-Em phá đủ chưa Bảo Trân?
-Em có phá gì đâu chứ
-Vậy sao không bên đó học, về đây làm gì?
-Em…
-Về đây em phá phách quá, mai trở về lại bên đó cho anh nếu không anh cho người hộ tống em sang đó…Nhật Bảo ra giọng anh lớn
-Anh…hưc…hưc…em ghét anh…anh toàn ăn hiếp em…Bảo Trân khóc ngon lành
-Anh sao lại thế. Hân dịu dàng…Bảo Trân em đừng khóc anh Bảo chỉ đùa thôi
Ngước nhìn Hân, Bảo Trân miễm cười
-Chị là Gia Hân đúng không ạ? Hihi…chị, chị nhất định phải về phía em, anh Bảo đáng ghét lắm chị đừng yêu anh ấy, cái gì ảnh cũng tranh giành với em, em thích ăn cái này ảnh cũng dành, cái kia ảnh cũng dành. Có lần em được ba dẫn đi ăn, ba gắp ột con tôm lớn vậy mà ảnh cùng giành với nữa…vừa nói Bảo Trân vừa nhìn về cái mặt đang đằng đằng sát khí của anh mình cười típ mắt
-“Anh Bi ăn được tôm sao?” Dấu hỏi hiện trong đầu nó, nó nhìn về phía Hân…Hân chỉ biết lắc đầu…
-Em nói gì thế hả? Tin anh đánh đòn em không?
-Đấy chị thấy chưa…anh ấy tối ngày ăn hiếp em thôi…giả vờ khóc…Chị chị đẹp lắm, chị làm chị dâu của em nha…hihi. Câu nói đó làm cho Hân ngượng đỏ mặt, nhỏ liền chạy sang Băng
-Anh Băng, hihi xin lỗi vì chuyện lúc nãy….nhìn sang người bên cạnh hắn - Chị là Bảo Anh đúng không? Chị sau này phải quản anh Băng thật kỹ nha chị…con gái theo ảnh ghê lắm, mà anh Băng ấy xấu tính lắm tối ngày gương mặt cứ lầm lầm lì lì, hay nổi quạo nữa, nói chuyện thì vô duyên, cộc lốc…- vừa nó vừa nhìn sang tia lửa điện bên cạnh đang xẹt tới mình….rùng mình Bảo Trân đổi ngay chất giọng – Nhưng mà được cái anh ấy không có dành tôm với em hihi anh ấy bị dị ứng ghê lắm….anh ấy còn là một người rất chung tình hihi. Vội nhìn sang người bên cạnh không dám nhìn mặt hắn nữa
-“Anh Băng dị ứng tôm, cái này giống mình, mình cũng đã biết”
-Anh Nam, đây là chị Cao Kỳ đúng không? Nãy em có nghe chị Vân Kỳ kể lại hết rồi hihi em không cố ý đâu…vừa nói Bảo Trân vừa gãi đầu…- Nhưng mà hồi trước anh ấy cũng được mấy người con gái khác làm như vậy lắm, ảnh còn cười vui vẻ nữa…Cao Kỳ ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Bảo Nam
-Không…đâu có…anh…
-Chứ gì mà chối em trông thấy rõ ràng….- Ánh nhìn hình viên đạn bay thẳng vào tầm mắt Bảo Trân…rùng mình lần nữa…. - Hihi em…nói giỡn ấy mà chị đừng nghĩ lung tung nhé! Hihi…Anh ấy tốt với mọi người lắm nhưng em thích nhất ở chỗ lúc nào có tôm ngon ảnh đều cho em tại ảnh cũng bị như anh Băng hihi
-“Lần đi xuống Bạc Liêu chính mình ép Bảo Nam ăn mấy con tôm luộc vậy là dị ứng rồi từ đó nảy sinh tình cảm với anh ấy” Cao Kỳ miễm cười khi nhớ lại
-“Bảo Nam cũng dị ứng với tôm sao?” Nó nghĩ
-Đủ rồi đó nhóc, nhóc quậy quá!
Phi Nhân không biết tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng Bảo Trân, nghe tiếng nói làm Bảo Trân giật bắn người quay nhanh về phí sau, cùng lúc đó Phi Nhân cuối người xuống định nói thêm gì đó thì….môi chạm môi, mắt nhìn mắt….hai người đứng hình….những người còn lại mắt chữ A miệng chữ O….sau một phút đứng yên bất động Phi Nhân vội thẳng người quay về phía sau để lại ai kia còn ngơ ngác
-Haha….mũi tên trúng đích rồi… - Lại là Bảo Nam
-AAAAAAAAA….nụ hôn đầu tiên của em…anh Phi Nhân anh phải chịu trách nhiệm…anh phải cưới em…..Bảo Trân chạy lại Phi Nhân mặc cho Phi Nhân làm ngơ nhưng Bảo Trân đâu chịu bỏ qua
-Trời ơi sao đen đủi vậy chứ? Biết vậy đứng im đừng lại gần…..
-Haha…lần này em cậu thảm rồi, Băng!…Nhật Bảo cười đến không kịp thở
Kẻ đuổi theo, người bỏ chạy….tiếng cười âm ỉ lại vang lên…không biết đây là họa hay phước nữa…Tiếng cười vang lên như đánh dấu ột ngày sinh nhật thật ý nghĩa, một ngày giáng sinh thật an lành…


Nắng đã len lõi vào từng tán lá, gió vờn thổi bay những hạt sương khuya, nó thức dậy cảm nhận được nụ cười còn vươn lại do dư âm của ngày hôm qua, vươn vai, nhìn thấy búp bê màu hồng cạnh bên mình, nó lấy tay vuốt nhẹ…
-Vậy cuối cùng anh Bi có phải là Nhật Bảo hay không?
Vào phòng vệ sinh cá nhân xong, nó bước xuống tìm Hân…
-Hân, tao có chuyện hỏi mày nè!
-Gì thế? Sáng sớm mà…
-Anh Nhật Bảo có thật sự là anh Bi không? Tao nhớ anh Bi đâu ăn được hải sản giống tao mà nhưng hôm qua Bảo Trân nói…
-Ah…tao…tao đã nói hết mọi chuyện cho anh Bảo nghe rồi
-Gì cơ? Mày…
-Tại hôm qua…anh ấy ngõ lời nhưng tao sợ…người anh ấy yêu là Su Su chứ không phải tao…rồi tao…
-Vậy anh ấy có phản ứng như thế nào?
-Anh ấy thú thật….anh ấy cũng không phải là anh Bi, anh Bi là bạn của anh ấy, cũng như tao với mày vậy đó…
-Vậy anh Bi là ai? Mày có nói tao là Su Su không? Nó hỏi gấp…
-Không, tao chỉ nói Su Su là bạn tao thôi, còn anh ấy….tao có hỏi nhưng anh ấy không nói
-Uhm…Nó thở phào…
2hi.us