
Truyện teen Em Là Tất Cả Của Tôi
Tác giả: Internet
Truyện teen Em Là Tất Cả Của Tôi
đó nãy giờ
_ Không _ Nó cười – nụ cười chứu đầy ẩn ý và một chút mưu mô cùng một sự chờ mong thú vị phía trước
_Chậc, thế này là lại cá nhau rồi phải không? _ Ly lắc đầu ngao ngán khi nhìn nụ cười của nó
Nó mỉm cười, nụ cười mang một sự chờ mong thú vị khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh hướng về phía sân thi đấu chờ mong những điều thú vị tiếp diễn sảy ra ở phía sau.
Lúc này, không chỉ đơn giản là trận đấu bóng giữa hai đội nữa mà đó là trận đấu 1:1 giữa đội trưởng hai bên trường: Thiên – Huân. Trận đấu được sắp xếp theo chiến thuật 1:1, phòng ngự chính diện. Hai đội trưởng đối đầu nhau ngang sức ngang tài nhưng có thể nhận ra rõ ràng đội đại học nghê thuật vẫn nhỉnh hơn bởi anh được sự trờ giúp của anh chàng mang áo số 9 di chuyển xuất thần, khó nắm bắt làm cho đại học kinh tế phải nhiều phen lao đao vất vả. NHưng những thứ đó chưa đủ làm khó vị đội trưởng trường kinh tế Hạo Thiên - vị đội trưởng thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng 220 nên đã phần nào nhìn ra lối chơi phối hợp đó mà cản phá được….
Luân mang áo số 9 đó luôn tạo ra những đường chuyền bóng đẹp nhất tới trỗ
Huân để hắn tạo nên những cú úp rổ tuyệt đẹp hoặc cũng sẽ tự mình ở mọi góc ném cú ném ba điểm cực chuẩn xác vào rổ. Có thể nói bóng rổ giữa Luân và Huân không có khoảng cách, chỉ một ánh mắt một cái liếc qua cũng đủ khiến cho hai người này hiểu được tiếp theo nên làm như thế nào. Đó chính là tình bạn của cả hai cũng như sự hiểu nhau qua bao nhiêu năm chơi với nhau từ hồi còn cời chuồng cùng nhau tắm mưa….
TUÝT…..
Hiệp ba kết thúc tủ số tăng lên khá nhiều so với hai hiệp đầu nhưng cả hai trường vẫn cách nhau chỉ tới hai điểm nên chẳng ai có thể đoạn được cái gì cả. Chỉ trong một hiệp đấu nhưng dường như so với hai hiệp trước cả hai đội đều đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đồng phục, những hơi thở gấp cho thấy rõ hiệp vừa rồi thực sự họ đối trọi nhau tới mức nào….
Hạo Thiên vừa về trỗ đã cầm cả trai nước đổ lên đầu rồi ánh mắt lạnh lùng quét qua tên quản lý nói:
_Điện thoại, đưa đây
Tên quản lý nhìn bộ mặt lạnh như tiền của đội trưởng mình không khỏi sợ khiếp vía. Hai tay run run đưa hắn bằng cả hay tay như một học sinh ngoan vậy.
Cùng lúc đó, trên khán đài trỗ nó và Ly thì tiếng chuông điện thoại của nó đang kêu vang rất rõ lên để đàn áp những tiếng ồn ào của cổ động viên báo hiệu cho nó biết có người đang gọi. Rút điện thoại, nhìn vào màn hình nó nghoẻn miệng nở nụ cười đầy thích thú…
_Gọi rồi à? _ Ly nhìn nó cười, cũng đoán ra được là ai có thể gọi nó vào lúc này.
_Ừ, cùng xuống k? _ Nó gật đầu, cười cười nói với Ly. Dường như đây cũng là điều mà nó và Ly dự đoán được từ trước
_Thôi khỏi xuống đi, mắc công trở thành người nổi tiếng. Mà tui xuống, cậu sẽ bị lộ đó _ Ly lắc đầu, ánh mắt liếc qua sân khấu rồi dừng lại ở hai thân hình cao lớn áo đỏ dưới dân kia
Nó hiểu được ý của Ly nên cũng không nói thêm. Đội mũ, đeo kính nó chuẩnbị cho cuộc hóa trang đơn giản rồi nói với Ly:
_Vậy về đợi nhé
* * *
Ở sân bóng, bên hàng ghế cầu thủ kinh tế xuất hiện một bóng áo đen của ai đó mà những người xem không hiểu làm sao người này có thể vào được sân trong khi trận đấu vẫn còn đang tiếp tục nữa. Những bước chân chậm dãi thong dong bước tới phía người con trai đang ngồi đấy, trên tay cầm trai nước lạnh thẳng tay đổ vào đầu cái tên đang ngồi 1 mình một góc đấy trước ánh mắt tròm xoe đầy ngạc nhiên của mọi người…..
_Cái quái gì vậy? _ Hạo Thiên đột ngột bị trai nước lạnh ngắt đổ vào người tức giận quay lại quát
_Gì là cái gì ? _ Người đó bĩu mối rồi nhảy cái “phốc” vào trong ngồi xuống cạnh Hạo Thiên
_Thiệt là… có cần làm vậy không chứ? _ Hạo Thiên nhăn mặt nhìn người đó
_Hừ, thông đầu giúp cho còn nói người ta sao? Mặt mày thế kia sẽ ảnh hưởng tới cả đội đó vị đội trưởng thiên tài à _ người đó hất mặt về phía những đội viên đang lo lắng nhìn hắn
_ Rồi, vậy Thiên Anh đại nhân giúp anh tý chút đi nha _ Hạo Thiên bỗng dương khoác vai nó, mặt mũi từ nãy giờ tăm tối bây giờ lại tươi giác nở nụ cười rất nịnh nót với nó. Gương mặt cũng kề sát mặt nó
Vâng, người đó không ai khác chính là nó – Vũ Vũ Thiên Anh và cũng là một người mà qua cách nói chuyện, ứng sử có thể nói là vô cùng đặc biệt với Hạo Thiên kia. Bởi vì ta có thể thấy ngay rằng Hạo Thiên nhà ta đang hạ mình trước nó để năn nỉ; đó là một điều không bao giờ sảy ra, có đánh chết đội trưởng Hạo Thiên kiêu ngạo cũng không bao giờ làm với bất kỳ ai….. Vậy rốt cục nó làm sao mà để người này hạ mình tới mức đó?
Nó suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Hạo Thiên tạo ra một khung cảnh rất mờ ám: “ Ngốc, anh quên mất là mình có thể chơi được ở tất cả vị trí à? Thiên tài!!”
Nhìn nó Hạo Thiên bất giác nở một nụ cười thần bí. Ừ, phải rồi …anh quên mất cái biệt danh “Thiên tài” của mình đó, cái biệt danh đó vốn đâu phải chỉ là hư danh chứ. Xao đầu nó anh đứng dậy bước ra sân với một sự tự tin lớn hơn bao giờ hết vì thời gian tiếp theo đây còn là một sự thay đổi lớn nữa.
Hiệp bốn bắt đầu và đây cũng là hiệp cuối cùng của trận đấu để phân biệt ai mới là đội bá chủ thực sự dành chiến thắng. hai đội đều hừng hực khí thế chứng tỏ ý trí quyết thắng của mình.
Ngay từ lúc vào trận đấu đội trưởng Hạo Thiên đã một mình dẫn bóng đột phá vòng vây ghi hai điểm đầu tiên về cho đội mình gỡ hòa cho đội cũng như là một lời thách thức anh chỉ thẳng về phía đội trưởng trường đại học nghê thuật – Huân. Và đấy cũng là lúc bùng nổ ra trận tranh tài bất phân thắng bại của Huân – Luân bộ đôi ăn ý đầy quyền năng này vẫn liên tiếp ghi điểm với chiến thuật tấn công nhanh của Hạo Thiên đang từng bước biến đổi cải tiến. Càng về sau người xem càng nhận rõ được sự di chuyển của Hạo Thiên rất rộng và gần như là toàn sân với cách chơi từ vị trí hậu vệ, trung vệ, tiền vệ,…Cách chơi càng ngày càng biến hóa khiến cho không ai nắm bắt được Hạo Thiên di chuyển ra sao. Kể cả người được mệnh danh có “đôi mắt đại bàng” như Luân cũng bị Hạo Thiên vượt mặt chớp nhoáng không cách nào nắm bắt được….
Cuối trận đấu, thời gian đang đi dần về những phút cuối cùng thì bất ngờ Hạo Thiên đứng ở giữa sân bóng và ném ghi ngay một quả ba điểm về cho đội mình một cách thần kỳ….
A…………A……….A…….
Khán đài òa lên bởi những tiếng hét của tất cả khi chứng kiến pha ghi bàn ngoạn ngục mà không ngờ tới ấy. Dường như không ai có thể tin vào mắt mình cả và nhất là đội bên kia không thể dấu được sự ngạc nhiên khi chứng kiến cú ném đó….
Thời gian càng về cuối trận đấu thì không chỉ có trên sân mà cả khán đài đều nóng lên, mọi người đều nín thở theo từng đường chuyển động của trái bóng màu cam…..
10s cuối…
_Cẩn thận…. _ Nó bật dậy khỏi ghế dự bị hét lên
Tiếng hét của nó đủ để gọi Hạo Thiên đang đứng giữa sân kia tỉnh nhưng mọi thứ qua muộn khi chỉ vì một phút lơ là của Hạo Thiên đã để Luân vượt mặt qua mình ném bóng cho Huân ghi một quả hai điểm vào rổ…. Có lẽ cách chơi của Hạo Thiên phải di chuyển quá nhiều khiến cho anh mất sức và cũng đồng thời mất đi sự minh mẫn, nhanh nhẹn ban đầu….
TUÝT..
Trong tài đồng thời thổi còi kết thúc trận đấu, trường kinh tế thua đại học nghệ thuật với tỷ số 99 – 101… 1 tỷ số sát nút. Tuy là thua nhưng ai cũng có thể thấy được cả hai đội ngang tài ngang sức đặc biệt là hai đội trưởng chơi quá tuyệt vời khiến ọi người không uổng công hò hét, cổ vũ….
Hạo Thiên mệt mỏi đi về phía băng ghế ngồi nghỉ, anh giờ mới thấm rõ sự mất sức và mệt, dường như hơi thở cũng không đủ… Cái thấm mệt giờ mới lan rõ từng tấc gia thớ thịt đặc biệt là ở đôi chân kia. Nhưng ngay lúc đó 1 cảm giác lạnh ập đến trên mặt và ngẩng lên anh nhìn thấy nó đang mỉm cười với mình, đưa lon coca lạnh ình:
_Thua rồi, tiếc nhỉ?
_Ừ, cũng tiếc nhưng hình như em không phải đang an ủi anh _ Hạo Thiên nhận lấy trai nước từ tay nó ngửa cổ uống
_Không có đâu, em chỉ tới đòi nợ thôi _ Nó cười toe toét, xòe bàn tay đòi thứ gì đó
_Em thật là… anh đang buồn đó không an ủi sao? _ Anh lườm nó
_ Lần sau biết điều để em đấu thay cho thì không đòi. Nhưng đấy là truyện của lần sau còn giờ đưa chìa khóa chiếc xe con cưng của anh ra đây, hehe _ Nó hí hửng nói, hai mắt cười híp lại
_Được rồi, lần sau em đấu thay anh mà thua thì chuyển cả tủ truyện của em cùng em về nhà anh luôn nhé? Chịu k? _ Anh đưa chìa khóa chiếc xe
con cưng của mình cho nó đầy xót xa
Nó cười toe toét, nhìn gương mặt anh lúc đó là một người luôn lạnh lùng như nó không khỏi phải mỉm cười. Anh là người duy nhất hiểu rõ nó nhất và luôn mang lại nụ cười cho nó. Nghiêng người cúi xuống hôn vào má của anh một cái, nó nói đầy thách thức:
_Vậy lần sau mang nốt cái siêu xe SSC Ultimate Aero ra cá nhé anh
Nó quay quay cái chìa khóa chiếc xe con cưng của anh đầy chêu ngươi trên tay rồi thong dong bước đi. Anh nhìn nó cũng chỉ biết lắc đầu bó tay luôn. Rõ ràng cùng tuổi mà tính cách háo thắng của nó với anh khác hẳn nhau…
_Hạo Thiên
Tiếng gọi kéo Hạo Thiên ra khỏi suy nghĩ của mình. Ngẩng mặt lên Hạo Thiên bắt gặp ngay hai đối thủ đáng gờn củamình và cũng là bạn của mình. Hạo Thiên đứng dậy vỗ vai Huân nói:
_Hôm nay chơi hay lắm
_Hạo Thiên, người lúc nãy là ai vậy? Nhìn như ninja thế? _ Luân nhìn bóng nó khuất dần mà không khỏi tò mò. Lần này đôi mắt tinh anh của Luân đã không nhìn ra đấy là nó mà chỉ có linh tinh mách bảo rằng anh đã nhìn thấy bóng ý ở đâu đó mà thôi
_ Nhìn thế thôi nhưng là con gái đó. Là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tui _ Nghĩ tới nó, Hạo Thiên lại bất giác mỉm cười
Luân khá ngạc nhiên, Thiên với Huân có bản tính khá giống nhau là cực lạnh lùng với con gái thế mà hôm nay lại nói được câu này thì cô gái ninja kia ẩn sau lớp vỏ đó là một người hết sức đặc biệt…. NHìn Hạo Thiên lúc này không hiểu sao Luân lại nhớ tới một người… có nét gì đó giống…. đúng rất giống mà giờ Luân mới nhận ra… Là do Luân nhìn nhầm, nhớ nhầm hay thực sự là như vậy…?
_Hạo Thiên, trận này ngang tài ngang sức lần sau ta đấu một trận khác nhé _ Huân vỗ vai Hạo Thiên vui vẻ nói
_Ok thôi, nhưng lần sau em sẽ mang thêm viện binh tới nhé _ Hạo Thiên khẽ cười
_ Nhất trí thôi, hẹn ngày tái đấu….
Cả hai cùng bắt tay giao hẹn một trận tái đấu còn nảy lửa hơn trận đấu này rất nhiều lần. Nó hội tụ của những âm mưu của cái đầu thiên tài , của sắc, của sự vui vẻ cũng như của những sự thật đang dần hé lộ….
Còn nó, lúc này đó đang cùng nhỏ bạn thân vi vu đón gió trời trên chiếc xe con cưng của Hạo Thiên – chiếc motor phân phối lớn Triumph Daytoma 675R một cách vui vẻ và khoái trí
Nó với Ly cứ tưởng là hắn chỉ nói dỡn chơi về chuyện thích nó thôi thế mà không ngờ được rằng ngày hôm sau hắn lôi theo cả tên bạn thân tới tìm nó. Và cũng kể từ ngày đó hắn ngày nào cũng tìm tới trường nó làm phiền nó cho dù có bị nó từ trối phũ phàng , mặt lạnh tanh, **** séo cho thậm tệ thì hắn vẫn chẳng thèm quan tâm những lời nói lạnh lùng đó mà chưng cái mặt nhẹ nhẻn cười bám theo nó. Hắn với tên bạn đi cùng khác hẳn nhau, một bên lúc nào cũng toe toét là hắn còn một tên lúc nào cũng trầm ngâm, ít nói đứng ngoài quan sát là tên bạn thân hắn…
Sáng nay cũng như những buổi sáng của mọi ngày hắn tí tởn chạy tới trường để bám lấy nó những mà cái mặt đang vui vẻ hởn hở kia đột ngột tối sầm lại khi nghe cô bạn Ly nói:
_ Thiên Anh không đi học đâu
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ “Chạy trốn”. Chắc không phải nó ghét hắn đến mức không muốn nhìn thấy nên trốn ở nhà chứ. Dù hắn bám theo nó thật nhưng cũng đâu có làm gì quá đáng đâu, nó không thích nhưng nhiều khi hắn chêu nó vẫn không nhịn được cười mà… Hắn không hiểu, hỏi:
_Sao cô ấy không đi?
_haizzz, không gọi được cho Thiên Anh chắc nó phải chạy bản thảo rồi. Ông quản lý chắc chắn sẽ giết chết nó nếu nó không nộp bản thảo đúng thời hạn ấy mà _ Ly giải thích
Nghe thấy thế hắn cảm thấy thoải mái hơn. Hóa ra là nó không phải sợ hắn mà chạy trốn, thế là đủ. Hắn cũng không nghĩ với tính cách của nó sẽ chạy trốn hắn nên hắn mới dùng cái chiêu mặt dày này mà bám theo nó chứ . Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nghoẻn miệng cười chào Ly xong hắn tức tốc phi xe đi và vứt béng luôn tên bạn thân đang đứng đó .
_ Vất vả nhỉ? _ Ly quay sang nhìn bạn thân của hắn giọng nói có vẻ rất cảm thông nhưng lại xen lẫn yếu tố cười cợt trong đó rồi quay người bước vào trong phòng học
Luân hơi ngạc nhiên rồi khi nhìn Ly bước vào trong thì lại khẽ mỉm cười – một nụ cười khó hiểu
TẠI NHÀ NÓ:
Nó đang bù đầu với đống bản thảo từ đêm qua tới giờ còn chưa ăn gì cũng chẳng được chợp mắt chút nào. Miệng nó thầm rủa cái ông quan lý chết toi đó tự dưng lại rút ngắn thời gian nộp bài của nó khiến cho nó phải cắm đầu cắm cổ, vắt chân lên cổ mà chạy bản thảo như thế này….
KING...KONG……. KING….KONG…….
Tiếng chuông cửa lạnh tanh vang lên, nó mặc kệ chẳng quan tâm tới ai đấy bấm chuông cả, giờ nó mặc tất cả mà lao đầu vào máy tính vận dụng hết công xuất của tay mà đánh bản thảo… Nhưng mà nó lì thì cái người ngoài cửa kia còn lì hơn cả nó. Người ngoài đó cứ đứng bấm muốn cháy luôn cả chuông cửa nhà nó rồi, dường như có quyết tâm phải lôi nó ra bằng được vậy. Nó tức giận, đứng bật dậy nhưng bước chân thể hiện rõ sự tức giận đi “rầm rầm” , gương mặt như muốn giết chết được người nếu ai nhìn vào vậy, miệng không thầm **** rủa cái kẻ phiền phực kia….
“RẦM….”
_Thằng điên nào vậy? _ Đúng khẩu khi của nó hằng ngày, chẳng quan tâm người gọi là ai thẳng miệng mà **** những người làm phiền nó không chút ngại ngần
_Xin chào _ Trước mắt nó hiện ra là khuôn mặt cười nhe nhẻn của hắn, tay thì sách một túi đồ to đùng
Nhưng chính là nó chẳng quan tâm lắm với những thứ đó mà thứ nó quan tâm là tại sao hắn lại cứ như ma quỷ ếm nó hết ở trưởng rồi tới nhà cũng không tha như vậy. Đang mệt mỏi lại bị cái bản mặt kia của hắn làm cho phát cáu khiến cho nó không nhịn được nữa mà mắng:
_Cái tên trời chu đất diệt này kia, anh có biến ngay cho tôi không thì bảo. Anh là người gì mà mắng **** cũng không thèm đi vậy hả? Anh không cảm thấy phiền phức lắm sao? Sao không về sống cái cuộc sống của một thằng lông bông, chơi bời nhà anh như trước đi… Ếm tôi làm gì hả? hả? hả?......
Nó **** hắn một thôi một hồi, mệt đến mức thở không ra hơi, muốn lả đi được thế mà hắn chẳng có phản ứng gì cả. Sau một hồi hai người nhìn nhau một đắm đuối một thù hắn thì lại nghoẻn miệng cười làm mặt nó cứ phải gọi là nghệt cả ra. Chẳng cần nó mời vào, hắn thản nhiên bước vào nhà nó nhìn sung quanh căn nhà nhỏ nhưng cũng rất ấm cúng dành ột người này mà thầm đánh giá cứ như kiểu bạn trai đến nhà người yêu mình vậy. Không những thế, hắn còn gật gù cái đầu tỏ vẻ rất hài lòng nữa chứ… Nó **** hắn chán chê mà hắn có thèm để lọt tai câu nào đâu. Nó chán nản hỏi, chính xác thì là đuổi khách:
_ Đến đây làm gì? Biến đi
Hắn sau khi ngắm xong ngôi nhà, xoay người quay về phía nó, lại nở nụ cười mật ngọt chết ruồi ra, tay dơ hai túi đồ ăn to đùng dường như vừa mua ở siêu thị ra, vui vẻ nói:
_Mang đồ ăn cho em
Nó liếc nhìn túi đồ anh bằng nữa con mắt, lạnh lùng buông một câu:
_Miễn, tôi không biết nấu ăn
_Hì, anh cũng đoán vậy nên anh sẽ nấu. Chắc em chưa ăn gì nhỉ? Anh se nấu gì đó ngon ngon mộtchút cho em ăn _ Hắn nhìn nó cười, cách nói chuyện cũng dịu dàng chứ không hống hách như trước.
Đặc biệt, truyện nó là con gái mà không biết nấu nướng cũng chẳng hề cười.Vì hắn nhìn tướng nó cũng biết là không bao giờ đụng tới cái bếp rồi….
_Anh nấu _ Nó nhìn hắn đầy nghi ngờ. Tự dưng hắn lại mang đồ ăn đến khiến nó đã thấy
lạ rồi giờ nhìn một tên suốt ngày chỉ có lêu lổng với chơi bời như hắn mà vào bếp nấu nướng thì càng quá sức tưởng tượng của nó
_Đương nhiên. Em cứ làm việc đi xong anh sẽ gọi ra, được chứ? _ Hắn gật đầu khẳng định chắc nịch, bỏ qua cả ánh mắt nghi ngờ của nó xoay người vào trong bếp
Nó vào phòng mang theo một bụng những câu hỏi mà làm việc như cái máy tính vậy. Còn hắn, lúc đấy lại bắt đầu sắn tay áo, đeo tạo dề bắt đầu cắt cắt thái thái để nấu gì đó. Quả thực nếu mà bây giờ cái cảnh anh đang tất bật nấu nướng này mà để bất cứ một cô gái nào hay bất cứ một tên đàn em nào của hắn nhìn thấy chắc không ai tin mất. Một dân chơi hàng đầu, một công tử chính hiệu, ăn chơi bậc nhất ở cái đất Hà Thành không ai đọ được độ vung tiền của anh mà lại đang hì hục nấu cơm ột người chẳng có gì gọi là nổi trội như nó…. Thật là một cảnh tượng hiếm hoi cùng kì quái…..
Một tiếng sau….
Nó đang tập chung hết cả tinh thần để đánh máy thì một mùi hương thức ăn hấp đãn nó, mùi thơm nức mũi bay vào phòng khiến cái bụng rỗng không từ qua của nó biểu tình dữ dội. Ném tất cả công việc ở đây nó ôm cái bụng rỗng mò ra phòng ăn thì đã thấy trên chiếc bàn nhỏ của mình bầy một bàn thức ăn đầy đủ cơm, canh, thịt, cá, rau,… Và nó đang thấy hắn múc nốt đĩa thức ăn vẫn ăn còn nóng nguyên vừa làm xong mang ra. Nó không thể nào tin được, nghi ngờ hỏi:
_Này, mua ở nhà hàng nào vậy?
Hắn nghe nó nói vậy, khé nhíu mày bước lại thẳng tay cho nó một cái cốc đau điếng người. Rồi không nói k rằng kéo nó ngồi vào bàn ăn, sới một bát cơm đầy đặt trước mặt nó bắt nó phải ăn hết.
Nó chẳng nói gì cầm đũa lên không quên lườm hắn vì cái cốc vừa rồi, hắn ngồi cạnh nó chốc chốc lại lấy thức ăn để bắt nó… Nhìn hai người bây giờ rất giống vợ chồng son sắt. Và chưa đầy mười lăm phút sau nó chén sách bát cơm cùng một nửa trỗ thức ăn, gương mặt mệt mỏi bạn nãy cũng có thần sắc hơn rất nhiều. Nó hớn hở xòe bát cơm trước mặt hắn nói:
_Xin bát nữa
Hắn nhìn nó ngạc nhiên khi mà người nó thì bé thế kia nên hắn cứ nghĩ nó là người kén ăn lắm chứ không ngờ rằng hắn nấu cái gì nó ăn cái đó, cái gì cũng không bỏ cái gì cũng không chê và lại ăn rất nhiệt tình nữa. Giờ hắn cũng hiểu được rằng nó với nhỏ bạn thân nó tại sao lại chơi được với nhau chắc cũng một phần vì khoản ăn uống này y hệt nhau…
Ba mươi phút sau, trên bàn chỉ còn lại ngổn ngang bát đĩa rỗng không còn nó thì ôm cái bụng tròn xoe của mình ngả người trên ghê cười đầy mãn nguyện. Giờ nó không thể phủ nhận rằng tài nấu ăn của hắn không hề tầm thường chút nào nếu không muốn nói là rất ngon.
_Cám ơn
Hắn đang dọn dẹp bát đũa thấy nó nói vậy liền sững lại rồi lại bất giác chưng bộ mặt cười toe toét như mọi ngày vừa hát vừa rửa chén đũa. Nó cũng không nói gì thêm, nhìn cái tướng cao lớn tới mét tám của hắn rửa bát mà bỗng dưng nó thấy thoải mái. Nghỉ một chút rồi nó lại quạy lại với công việc còn đang chất đống của mình kia.
Thời gian cứ thế tích tắc qua đi không biết bao lâu rồi, nó cắm cúi với cái máy tính của mình không còn biết thời gian là gì nữa. Mãi đến lúc nó sực nhớ ra là hắn còn đang ở nhà mình mới dừng công việc lại bước ra ngoài thì chẳng thấy hắn đâu nữa cả. Trên bàn ăn được dọn gọn gàng sạch sẽ chỉ còn lại một chiếc bánh kem nhỏ cùng một cốc nước hoa quả và một mẩu giấy kẹp bên cạng. Nó lại gần, cầm mẩu giấy lên đọc, bên trong mẩu giấy chỉ viết vỏn vẹn mấy câu ngắn cùng một nét chữ cứng cáp của con trai : “ Làm việc tốt nhé” cùng một cái mặt cười cộp mác hắn mà nó cực ghét luôn. Nhưng không hiểu sao nó lại bất giác mỉm cười, đã lâu lắm rồi có lẽ nó không nở một nụ cười thực sự dành ột người con trai nào xa lạ như hắn cả…. Nó không rõ vì sao mình lại cười nhưng trong lòng nó cảm thấy vui …
* * *
Ngày hôm sau hắn lại vui vẻ đến trường, nó vẫn nghỉ nhưng lần này chẳng cần hỏi hắn cũng biết nó đi đâu nên lại chưng cái bộ mặt hớn hở chạy đi luôn. Tay sách nách mang bao nhiêu đồ ăn chạy tới nhà nó hí ha hí hửng khi tưởng tượng cái gương mặt tràn đầy hạnh phúc của nó khi ăn là hắn thấy vui vẻ vô cùng và lại muốn nấu thật nhiều món ngon để nhìn gương mặt thỏa mãn,dáng người lười biếng của nó khi vừa ăn no…
Tới nhà nó, không càn ấn chuông cửa tới muốn nổ như ngày hôm qua vì cửa mở. Trong tâm trạng vừa kí quái lại lẫn chút lo lắng hắn đẩy cửa bước vào, nhưng nó thì chẳng thấy đâu chỉ thấy một người con trai tầm tuổi ngoài ba mươi một chút ăn mặc gọn gàng với bộ vest đan đang ngồi trong phòng cách. Hai người dường như đều rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đối diện mình nên đều nhìn chằm chằm nhau. Còn chưa kịp hỏi thì nó xuất hiện; nó đi ra trong tay cầm một sấp bản thảo dày đưa cho người đàn ông kia còn miệng vẫn nhai chiếc bánh mi một cách thản nhiên ánh mắt nó lạnh lùng không quên liếc séo người đàn ông đó tỏ rõ sự trách móc cùng khó chịu. Người đàn ông đó chỉ biết cười trừ nhìn nó rồi chuyên chú xem nhưng gì nó đã đưa. Ánh mắt nó sau một lườm người đàn ông kia thì cũng nhìn thấy hắn đang đứng đấy, tay cầm theo rất nhiều đồ liền chẳng chút ngần ngại mà thẳng tay ném cái bánh mì khô khốc, dở tệ, khó nuốt đó vào thùng rác. Rồi quay lại nói với hắn, chỉ tay về phía bếp:
_ Nấu cơm đi, tui đói rồi
Chỉ với một câu nói mà phút chốc hắn biến thành một osin chính hiệu cho nó chẳng mấy khó khăn nhờ câu nói rất vô tình mà cố ý đí. Nhưng chưa là gì, đáng sợ hơn là hắn chẳng vì lời nói ra lệnh đấy của nó khó chịu hay tức giận. Hành động tiếp theo của hắn là cầm túi đồ thưn thứn vào bếp nấu ăn như lời nó nói. Nhìn cảnh này thật khiến cho người ta cảm thán; còn đâu là đại ca uy quyền một tay che cả trời xanh nữa….
Lúc đó, nó với người đàn ông kia ở ngoài nói chuyện gì đó hắn cũng không nghe rõ vì cách nhaumột bức tường. Nhưng mà chẳng hiểu vì sao đang yên đang lành hay không hiểu người đàn ông đó làm sao mà trọc giận nó khiến nó tức giận. Không chút khách khí, nó đạp thẳng người đàn ông đó ra khỏi cửa. Câu duy nhất hắn nghe rõ và có lẽ cả xóm này nghe rõ là tiếng hét của nó trước khi đạp người đàn ông kia đi:
_Đồ thư sinh lang sói, cấm xen vào truyện đời từ của tôi, cấm bóc lột sức lao động của tôi….. Đồ con rùa……
Hắn khẽ lẽ lười, quả thực đụng vào nó chắc chắn không xong luôn rồi. Nó không chỉ lạnh lùng thôi đâu mà còn rất ghê gớm nữa. Tự nhủ với lòng mình, hắn sau này tốt nhất không nên chọc nó không sẽ có ngày rước họa vào thân không biết chừng…
Một lúc sau nó mang bộ mặt hằm hằm vẫn còn đầy tức giận đi vào phòng ăn, giọng uể oải nói:
_ Ngủ đây, lúc nào xong thì gọi nhé
Đợi hắn gật đầu xong nó liền vào phòng ngủ một giấc ngon lành bù ấy ngày thức trắng đêm. Hắn thì quả thực càng ngày càng chịu thua với nó luôn. Nó gan lắm mới giám vứt nhà ột người nói quen chẳng phải là quá quen mà thân chẳng phải thân cận như hắn mà đi ngủ như vậy. Không những vậy còn ngủ rất ngon lành chứ, hắn thật không hiểu rằng là nó không biết không hiểu hay không sợ hắn làm sằng bậy gì với nó ư? Hắn thật không biết đây nên gọi là nên vui hay nên buồn nữa…
Nhìn nó nghiêng người nằm ngủ trên chiếc giường đơn, lắn khẽ lắc đầu bước về bếp. May cho nó hắn là người tốt, tử tế, có học nên sẽ trông nhà giúp nó
và tuyệt không làm gì nó cả. Nó có lẽ nên cảm ơn hắn mới phải. Tự cười với những suy nghĩ của mình hắn lại tiếp tục công việc nấu cơm trong lòng cực vui vẻ phấn trấn khi nghĩ rằng là nó tin tưởng hắn…
Hai giờ sau:
Nó mắt nhắm mắt mở đi tới phòng bếp, hai tay dụi dụi mắt theo tiếng gọi của “ tình yêu với thức ăn” mà bước về phía bàn ăn ngồi đợi. Không cần nói nhiều nó đã cầm bát đũa sẵn dàng cùng thức ăn thơm ngào ngạt chiến đấu. Một trận đấu quả là không cần sức khi chỉ trong vòng có ba mươi phút nó đã quét sạch trỗ thức ăn đó chẳng có chút trở ngại nào. Lấy khăn lau đi vết kem dính trên má nó, hắn cười hỏi:
_Ăn ngon chứ
Nó không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu liên tục ý rất tán thành rất thích đồ ăn hắn nấu. Hắn cười, trưng ra nụ cười cực ngốc nghếch nhìn nó, dịu dàng nói:
_Vậy sau này sẽ dẫn em đi tới trỗ này ăn còn ngon hơn nữa. Chịu k?
Ăn ngon với nó là một điều cực tuyệt vời, cực hạnh phúc nên cũng chẳng cần suy nghĩ nó liền gật đầu đồng ý luôn. Được đi ăn đồ còn ngon hơn cả đồ hắn nấu thì làm sao mà nó không thích chứ, rất mong chờ là đằng khác….
Xong, hắn phải đeo tạp dề đi rửa bát còn nó nằm chềnh ềnh ra ghế salong nghỉ ngơi sả hơi cho thức ăn tiêu hóa. Vừa nằm vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của mình cườ cực thỏa mãn, ăn một bữa ăn của hắn mà mọi mệt mỏi do thức suốt đêm đều tan hết vậy; cứ như được nạp năng lượng thần tốc. Hắn bước ra nhìn nó dang nằm trên ghê sả hơi như một chú mèo lười chứ không phải vội vàng cắm đầu vào viết bài như trước liền hỏi:
_ Không viết bài nữa sao?
Nó ngồi dậy, vươn vai hết sức thoải mái, lúc lắc cái đầu nói:
_ Không cần, vừa xong nãy đã giao bản thảo rồi.
Nghe nó nói vậy hắn mới biết người đàn ông ban nãy tới nhà nó chính là quản lý của nó ký hợp đồng với nhà xuất bản tới để lấy bài. Tự dưng hắn thở phào một cái nhẹ nhõm cảm thấy thoải mái hơn khi giải tỏa được mối nghi ngờ kia. Đầu hắn bất chợt nảy ra một ý định, bỗng dưng lại cười toe toét hắn hỏi nó:
_ Giờ thật sự rảnh phải không? Không làm gì khác nữa hả?
_Ừ _ Nó nhìn hắn khó hiểu nhưng cũng gật đầu
Chỉ chờ có thế, hắn liền kéo nó dậy đi ra khỏi nhà chẳng kịp để nó nói năng gì cả; mặc kệ luôn là nó có đồng ý hay không. CÒn nó chẳng biết truyện gì thì đã thấy mình đứng trước cổng của công viên lớn này rồi. Mặt nó nghệt ra, quay lại hỏi hắn:
_Tới công viên làm gì?
Hắn cười cười rồi lắc đầu. Kéo nó qua trỗ trò chơi trong công viên tới bên hồ nước rộng thoáng đãng, không khí rất trong lành thoải mái, hai bên đường đều là hàng cây tán lá rộng xanh rì đầy sức sống vươn tới năng mới. Đường đi trải nhựa rộng rãi, sạch sẽ ọi người thoải mái đi bộ và hít thở khí trời. Và cả hai chỉ dừng lại khi đi đến cuối khi vui chơi này có một khoảng sân rộng và một toán con trai đang đứng đó.
Hắn ấn nó ngồi xuống chiếc ghế đá ngay cạnh đấy rồi chạy về phía đám người đó. Mất một chút thời gian để họ tập hợp lại, xếp hàng rồi khi nó còn chưa hiểu gì thì bên tai vang lên tiếng nhạc sinh động sập sình. Hắn đừng riêng một mình phía trước, phía sau là bốn hàng, mỗi hàng có tầm năm, sau người xếp hàng nghiêm túc thả lòng thân mình cảm nhận từng điệu nhạc bằng tất cả các giác quan. Nhạc vào điệu cũng là lúc thân hình của mọi người bắt đầu chuyển động, những ánh mắt đầy nhiệt huyết, chăm chú cho từng động tác của mình ngư lôi cuốn từng người xem. Từ từ từng nhịp chuyển động chậm chậm rồi nhanh dần lên đến dứt khoát và tuyệt mĩ. Và giờ hiện ra trước mắt nó là màn nhảy hiphop cực đẹp và chỉ có thể dùng từ “tuyệt vời” để diễn tả. Từ cách cảm thụ nhạc tới từng nhịp điệu cơ thể chuyển động khiến cho nó cứ phải tròn mắt ra mà nhìn như bị cuốn lấy theo từng động tác dù nhỏ nhất, đơn giản nhất vậy…
Lần đầu tiên nó nhìn kỹ hắn và cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận rõ tim nó đập nhanh như vậy. Gương mặt lúc nào cũng cười toe toét đến phát ghét của hắn, cái gương mặt cười đần đến không thể tả được giờ đây đã thay bằng bộ mặt đầy nam tính với ánh mắt tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết cùng sự kiên định, đam mê. Giờ nó mới thấy được sự cường tráng, khỏe khoắn từ từng bắp thịt của hắn chuyển động kia… Mặt nó bất gics đỏ lên khi nhìn hắn như vậy, quả thật nhìn hắn bây giờ rất hấp dẫn …
Nó cứ thế im lặng ngắm nhìn hắn cùng mọi người tập. Ánh mắt nó mơ màng, nó cảm tưởng như hắn là tâm điểm và mọi người cứ xoay quanh theo hắn vậy. Từng động tác, từng chuyển động của cơ thể; nhưng giọt mồ hôi vương trên người hắn thấm đẫm chiếc áo ba lỗ của kia tạo ra một sự quyến rũ, nam tính cùng mạn mẽ khiến người khác phải mê mẩn…
Nghỉ giải lao, hắn lom ton cầm hai trainước chạy về phía nó, hớn ha hớn hở như ngày thường và chẳng biết cái bộ dạng lúc nãy đã bị hắn đá đi đằng nào
_ Không _ Nó cười – nụ cười chứu đầy ẩn ý và một chút mưu mô cùng một sự chờ mong thú vị phía trước
_Chậc, thế này là lại cá nhau rồi phải không? _ Ly lắc đầu ngao ngán khi nhìn nụ cười của nó
Nó mỉm cười, nụ cười mang một sự chờ mong thú vị khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh hướng về phía sân thi đấu chờ mong những điều thú vị tiếp diễn sảy ra ở phía sau.
Lúc này, không chỉ đơn giản là trận đấu bóng giữa hai đội nữa mà đó là trận đấu 1:1 giữa đội trưởng hai bên trường: Thiên – Huân. Trận đấu được sắp xếp theo chiến thuật 1:1, phòng ngự chính diện. Hai đội trưởng đối đầu nhau ngang sức ngang tài nhưng có thể nhận ra rõ ràng đội đại học nghê thuật vẫn nhỉnh hơn bởi anh được sự trờ giúp của anh chàng mang áo số 9 di chuyển xuất thần, khó nắm bắt làm cho đại học kinh tế phải nhiều phen lao đao vất vả. NHưng những thứ đó chưa đủ làm khó vị đội trưởng trường kinh tế Hạo Thiên - vị đội trưởng thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng 220 nên đã phần nào nhìn ra lối chơi phối hợp đó mà cản phá được….
Luân mang áo số 9 đó luôn tạo ra những đường chuyền bóng đẹp nhất tới trỗ
Huân để hắn tạo nên những cú úp rổ tuyệt đẹp hoặc cũng sẽ tự mình ở mọi góc ném cú ném ba điểm cực chuẩn xác vào rổ. Có thể nói bóng rổ giữa Luân và Huân không có khoảng cách, chỉ một ánh mắt một cái liếc qua cũng đủ khiến cho hai người này hiểu được tiếp theo nên làm như thế nào. Đó chính là tình bạn của cả hai cũng như sự hiểu nhau qua bao nhiêu năm chơi với nhau từ hồi còn cời chuồng cùng nhau tắm mưa….
TUÝT…..
Hiệp ba kết thúc tủ số tăng lên khá nhiều so với hai hiệp đầu nhưng cả hai trường vẫn cách nhau chỉ tới hai điểm nên chẳng ai có thể đoạn được cái gì cả. Chỉ trong một hiệp đấu nhưng dường như so với hai hiệp trước cả hai đội đều đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đồng phục, những hơi thở gấp cho thấy rõ hiệp vừa rồi thực sự họ đối trọi nhau tới mức nào….
Hạo Thiên vừa về trỗ đã cầm cả trai nước đổ lên đầu rồi ánh mắt lạnh lùng quét qua tên quản lý nói:
_Điện thoại, đưa đây
Tên quản lý nhìn bộ mặt lạnh như tiền của đội trưởng mình không khỏi sợ khiếp vía. Hai tay run run đưa hắn bằng cả hay tay như một học sinh ngoan vậy.
Cùng lúc đó, trên khán đài trỗ nó và Ly thì tiếng chuông điện thoại của nó đang kêu vang rất rõ lên để đàn áp những tiếng ồn ào của cổ động viên báo hiệu cho nó biết có người đang gọi. Rút điện thoại, nhìn vào màn hình nó nghoẻn miệng nở nụ cười đầy thích thú…
_Gọi rồi à? _ Ly nhìn nó cười, cũng đoán ra được là ai có thể gọi nó vào lúc này.
_Ừ, cùng xuống k? _ Nó gật đầu, cười cười nói với Ly. Dường như đây cũng là điều mà nó và Ly dự đoán được từ trước
_Thôi khỏi xuống đi, mắc công trở thành người nổi tiếng. Mà tui xuống, cậu sẽ bị lộ đó _ Ly lắc đầu, ánh mắt liếc qua sân khấu rồi dừng lại ở hai thân hình cao lớn áo đỏ dưới dân kia
Nó hiểu được ý của Ly nên cũng không nói thêm. Đội mũ, đeo kính nó chuẩnbị cho cuộc hóa trang đơn giản rồi nói với Ly:
_Vậy về đợi nhé
* * *
Ở sân bóng, bên hàng ghế cầu thủ kinh tế xuất hiện một bóng áo đen của ai đó mà những người xem không hiểu làm sao người này có thể vào được sân trong khi trận đấu vẫn còn đang tiếp tục nữa. Những bước chân chậm dãi thong dong bước tới phía người con trai đang ngồi đấy, trên tay cầm trai nước lạnh thẳng tay đổ vào đầu cái tên đang ngồi 1 mình một góc đấy trước ánh mắt tròm xoe đầy ngạc nhiên của mọi người…..
_Cái quái gì vậy? _ Hạo Thiên đột ngột bị trai nước lạnh ngắt đổ vào người tức giận quay lại quát
_Gì là cái gì ? _ Người đó bĩu mối rồi nhảy cái “phốc” vào trong ngồi xuống cạnh Hạo Thiên
_Thiệt là… có cần làm vậy không chứ? _ Hạo Thiên nhăn mặt nhìn người đó
_Hừ, thông đầu giúp cho còn nói người ta sao? Mặt mày thế kia sẽ ảnh hưởng tới cả đội đó vị đội trưởng thiên tài à _ người đó hất mặt về phía những đội viên đang lo lắng nhìn hắn
_ Rồi, vậy Thiên Anh đại nhân giúp anh tý chút đi nha _ Hạo Thiên bỗng dương khoác vai nó, mặt mũi từ nãy giờ tăm tối bây giờ lại tươi giác nở nụ cười rất nịnh nót với nó. Gương mặt cũng kề sát mặt nó
Vâng, người đó không ai khác chính là nó – Vũ Vũ Thiên Anh và cũng là một người mà qua cách nói chuyện, ứng sử có thể nói là vô cùng đặc biệt với Hạo Thiên kia. Bởi vì ta có thể thấy ngay rằng Hạo Thiên nhà ta đang hạ mình trước nó để năn nỉ; đó là một điều không bao giờ sảy ra, có đánh chết đội trưởng Hạo Thiên kiêu ngạo cũng không bao giờ làm với bất kỳ ai….. Vậy rốt cục nó làm sao mà để người này hạ mình tới mức đó?
Nó suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Hạo Thiên tạo ra một khung cảnh rất mờ ám: “ Ngốc, anh quên mất là mình có thể chơi được ở tất cả vị trí à? Thiên tài!!”
Nhìn nó Hạo Thiên bất giác nở một nụ cười thần bí. Ừ, phải rồi …anh quên mất cái biệt danh “Thiên tài” của mình đó, cái biệt danh đó vốn đâu phải chỉ là hư danh chứ. Xao đầu nó anh đứng dậy bước ra sân với một sự tự tin lớn hơn bao giờ hết vì thời gian tiếp theo đây còn là một sự thay đổi lớn nữa.
Hiệp bốn bắt đầu và đây cũng là hiệp cuối cùng của trận đấu để phân biệt ai mới là đội bá chủ thực sự dành chiến thắng. hai đội đều hừng hực khí thế chứng tỏ ý trí quyết thắng của mình.
Ngay từ lúc vào trận đấu đội trưởng Hạo Thiên đã một mình dẫn bóng đột phá vòng vây ghi hai điểm đầu tiên về cho đội mình gỡ hòa cho đội cũng như là một lời thách thức anh chỉ thẳng về phía đội trưởng trường đại học nghê thuật – Huân. Và đấy cũng là lúc bùng nổ ra trận tranh tài bất phân thắng bại của Huân – Luân bộ đôi ăn ý đầy quyền năng này vẫn liên tiếp ghi điểm với chiến thuật tấn công nhanh của Hạo Thiên đang từng bước biến đổi cải tiến. Càng về sau người xem càng nhận rõ được sự di chuyển của Hạo Thiên rất rộng và gần như là toàn sân với cách chơi từ vị trí hậu vệ, trung vệ, tiền vệ,…Cách chơi càng ngày càng biến hóa khiến cho không ai nắm bắt được Hạo Thiên di chuyển ra sao. Kể cả người được mệnh danh có “đôi mắt đại bàng” như Luân cũng bị Hạo Thiên vượt mặt chớp nhoáng không cách nào nắm bắt được….
Cuối trận đấu, thời gian đang đi dần về những phút cuối cùng thì bất ngờ Hạo Thiên đứng ở giữa sân bóng và ném ghi ngay một quả ba điểm về cho đội mình một cách thần kỳ….
A…………A……….A…….
Khán đài òa lên bởi những tiếng hét của tất cả khi chứng kiến pha ghi bàn ngoạn ngục mà không ngờ tới ấy. Dường như không ai có thể tin vào mắt mình cả và nhất là đội bên kia không thể dấu được sự ngạc nhiên khi chứng kiến cú ném đó….
Thời gian càng về cuối trận đấu thì không chỉ có trên sân mà cả khán đài đều nóng lên, mọi người đều nín thở theo từng đường chuyển động của trái bóng màu cam…..
10s cuối…
_Cẩn thận…. _ Nó bật dậy khỏi ghế dự bị hét lên
Tiếng hét của nó đủ để gọi Hạo Thiên đang đứng giữa sân kia tỉnh nhưng mọi thứ qua muộn khi chỉ vì một phút lơ là của Hạo Thiên đã để Luân vượt mặt qua mình ném bóng cho Huân ghi một quả hai điểm vào rổ…. Có lẽ cách chơi của Hạo Thiên phải di chuyển quá nhiều khiến cho anh mất sức và cũng đồng thời mất đi sự minh mẫn, nhanh nhẹn ban đầu….
TUÝT..
Trong tài đồng thời thổi còi kết thúc trận đấu, trường kinh tế thua đại học nghệ thuật với tỷ số 99 – 101… 1 tỷ số sát nút. Tuy là thua nhưng ai cũng có thể thấy được cả hai đội ngang tài ngang sức đặc biệt là hai đội trưởng chơi quá tuyệt vời khiến ọi người không uổng công hò hét, cổ vũ….
Hạo Thiên mệt mỏi đi về phía băng ghế ngồi nghỉ, anh giờ mới thấm rõ sự mất sức và mệt, dường như hơi thở cũng không đủ… Cái thấm mệt giờ mới lan rõ từng tấc gia thớ thịt đặc biệt là ở đôi chân kia. Nhưng ngay lúc đó 1 cảm giác lạnh ập đến trên mặt và ngẩng lên anh nhìn thấy nó đang mỉm cười với mình, đưa lon coca lạnh ình:
_Thua rồi, tiếc nhỉ?
_Ừ, cũng tiếc nhưng hình như em không phải đang an ủi anh _ Hạo Thiên nhận lấy trai nước từ tay nó ngửa cổ uống
_Không có đâu, em chỉ tới đòi nợ thôi _ Nó cười toe toét, xòe bàn tay đòi thứ gì đó
_Em thật là… anh đang buồn đó không an ủi sao? _ Anh lườm nó
_ Lần sau biết điều để em đấu thay cho thì không đòi. Nhưng đấy là truyện của lần sau còn giờ đưa chìa khóa chiếc xe con cưng của anh ra đây, hehe _ Nó hí hửng nói, hai mắt cười híp lại
_Được rồi, lần sau em đấu thay anh mà thua thì chuyển cả tủ truyện của em cùng em về nhà anh luôn nhé? Chịu k? _ Anh đưa chìa khóa chiếc xe
con cưng của mình cho nó đầy xót xa
Nó cười toe toét, nhìn gương mặt anh lúc đó là một người luôn lạnh lùng như nó không khỏi phải mỉm cười. Anh là người duy nhất hiểu rõ nó nhất và luôn mang lại nụ cười cho nó. Nghiêng người cúi xuống hôn vào má của anh một cái, nó nói đầy thách thức:
_Vậy lần sau mang nốt cái siêu xe SSC Ultimate Aero ra cá nhé anh
Nó quay quay cái chìa khóa chiếc xe con cưng của anh đầy chêu ngươi trên tay rồi thong dong bước đi. Anh nhìn nó cũng chỉ biết lắc đầu bó tay luôn. Rõ ràng cùng tuổi mà tính cách háo thắng của nó với anh khác hẳn nhau…
_Hạo Thiên
Tiếng gọi kéo Hạo Thiên ra khỏi suy nghĩ của mình. Ngẩng mặt lên Hạo Thiên bắt gặp ngay hai đối thủ đáng gờn củamình và cũng là bạn của mình. Hạo Thiên đứng dậy vỗ vai Huân nói:
_Hôm nay chơi hay lắm
_Hạo Thiên, người lúc nãy là ai vậy? Nhìn như ninja thế? _ Luân nhìn bóng nó khuất dần mà không khỏi tò mò. Lần này đôi mắt tinh anh của Luân đã không nhìn ra đấy là nó mà chỉ có linh tinh mách bảo rằng anh đã nhìn thấy bóng ý ở đâu đó mà thôi
_ Nhìn thế thôi nhưng là con gái đó. Là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tui _ Nghĩ tới nó, Hạo Thiên lại bất giác mỉm cười
Luân khá ngạc nhiên, Thiên với Huân có bản tính khá giống nhau là cực lạnh lùng với con gái thế mà hôm nay lại nói được câu này thì cô gái ninja kia ẩn sau lớp vỏ đó là một người hết sức đặc biệt…. NHìn Hạo Thiên lúc này không hiểu sao Luân lại nhớ tới một người… có nét gì đó giống…. đúng rất giống mà giờ Luân mới nhận ra… Là do Luân nhìn nhầm, nhớ nhầm hay thực sự là như vậy…?
_Hạo Thiên, trận này ngang tài ngang sức lần sau ta đấu một trận khác nhé _ Huân vỗ vai Hạo Thiên vui vẻ nói
_Ok thôi, nhưng lần sau em sẽ mang thêm viện binh tới nhé _ Hạo Thiên khẽ cười
_ Nhất trí thôi, hẹn ngày tái đấu….
Cả hai cùng bắt tay giao hẹn một trận tái đấu còn nảy lửa hơn trận đấu này rất nhiều lần. Nó hội tụ của những âm mưu của cái đầu thiên tài , của sắc, của sự vui vẻ cũng như của những sự thật đang dần hé lộ….
Còn nó, lúc này đó đang cùng nhỏ bạn thân vi vu đón gió trời trên chiếc xe con cưng của Hạo Thiên – chiếc motor phân phối lớn Triumph Daytoma 675R một cách vui vẻ và khoái trí
Nó với Ly cứ tưởng là hắn chỉ nói dỡn chơi về chuyện thích nó thôi thế mà không ngờ được rằng ngày hôm sau hắn lôi theo cả tên bạn thân tới tìm nó. Và cũng kể từ ngày đó hắn ngày nào cũng tìm tới trường nó làm phiền nó cho dù có bị nó từ trối phũ phàng , mặt lạnh tanh, **** séo cho thậm tệ thì hắn vẫn chẳng thèm quan tâm những lời nói lạnh lùng đó mà chưng cái mặt nhẹ nhẻn cười bám theo nó. Hắn với tên bạn đi cùng khác hẳn nhau, một bên lúc nào cũng toe toét là hắn còn một tên lúc nào cũng trầm ngâm, ít nói đứng ngoài quan sát là tên bạn thân hắn…
Sáng nay cũng như những buổi sáng của mọi ngày hắn tí tởn chạy tới trường để bám lấy nó những mà cái mặt đang vui vẻ hởn hở kia đột ngột tối sầm lại khi nghe cô bạn Ly nói:
_ Thiên Anh không đi học đâu
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ “Chạy trốn”. Chắc không phải nó ghét hắn đến mức không muốn nhìn thấy nên trốn ở nhà chứ. Dù hắn bám theo nó thật nhưng cũng đâu có làm gì quá đáng đâu, nó không thích nhưng nhiều khi hắn chêu nó vẫn không nhịn được cười mà… Hắn không hiểu, hỏi:
_Sao cô ấy không đi?
_haizzz, không gọi được cho Thiên Anh chắc nó phải chạy bản thảo rồi. Ông quản lý chắc chắn sẽ giết chết nó nếu nó không nộp bản thảo đúng thời hạn ấy mà _ Ly giải thích
Nghe thấy thế hắn cảm thấy thoải mái hơn. Hóa ra là nó không phải sợ hắn mà chạy trốn, thế là đủ. Hắn cũng không nghĩ với tính cách của nó sẽ chạy trốn hắn nên hắn mới dùng cái chiêu mặt dày này mà bám theo nó chứ . Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nghoẻn miệng cười chào Ly xong hắn tức tốc phi xe đi và vứt béng luôn tên bạn thân đang đứng đó .
_ Vất vả nhỉ? _ Ly quay sang nhìn bạn thân của hắn giọng nói có vẻ rất cảm thông nhưng lại xen lẫn yếu tố cười cợt trong đó rồi quay người bước vào trong phòng học
Luân hơi ngạc nhiên rồi khi nhìn Ly bước vào trong thì lại khẽ mỉm cười – một nụ cười khó hiểu
TẠI NHÀ NÓ:
Nó đang bù đầu với đống bản thảo từ đêm qua tới giờ còn chưa ăn gì cũng chẳng được chợp mắt chút nào. Miệng nó thầm rủa cái ông quan lý chết toi đó tự dưng lại rút ngắn thời gian nộp bài của nó khiến cho nó phải cắm đầu cắm cổ, vắt chân lên cổ mà chạy bản thảo như thế này….
KING...KONG……. KING….KONG…….
Tiếng chuông cửa lạnh tanh vang lên, nó mặc kệ chẳng quan tâm tới ai đấy bấm chuông cả, giờ nó mặc tất cả mà lao đầu vào máy tính vận dụng hết công xuất của tay mà đánh bản thảo… Nhưng mà nó lì thì cái người ngoài cửa kia còn lì hơn cả nó. Người ngoài đó cứ đứng bấm muốn cháy luôn cả chuông cửa nhà nó rồi, dường như có quyết tâm phải lôi nó ra bằng được vậy. Nó tức giận, đứng bật dậy nhưng bước chân thể hiện rõ sự tức giận đi “rầm rầm” , gương mặt như muốn giết chết được người nếu ai nhìn vào vậy, miệng không thầm **** rủa cái kẻ phiền phực kia….
“RẦM….”
_Thằng điên nào vậy? _ Đúng khẩu khi của nó hằng ngày, chẳng quan tâm người gọi là ai thẳng miệng mà **** những người làm phiền nó không chút ngại ngần
_Xin chào _ Trước mắt nó hiện ra là khuôn mặt cười nhe nhẻn của hắn, tay thì sách một túi đồ to đùng
Nhưng chính là nó chẳng quan tâm lắm với những thứ đó mà thứ nó quan tâm là tại sao hắn lại cứ như ma quỷ ếm nó hết ở trưởng rồi tới nhà cũng không tha như vậy. Đang mệt mỏi lại bị cái bản mặt kia của hắn làm cho phát cáu khiến cho nó không nhịn được nữa mà mắng:
_Cái tên trời chu đất diệt này kia, anh có biến ngay cho tôi không thì bảo. Anh là người gì mà mắng **** cũng không thèm đi vậy hả? Anh không cảm thấy phiền phức lắm sao? Sao không về sống cái cuộc sống của một thằng lông bông, chơi bời nhà anh như trước đi… Ếm tôi làm gì hả? hả? hả?......
Nó **** hắn một thôi một hồi, mệt đến mức thở không ra hơi, muốn lả đi được thế mà hắn chẳng có phản ứng gì cả. Sau một hồi hai người nhìn nhau một đắm đuối một thù hắn thì lại nghoẻn miệng cười làm mặt nó cứ phải gọi là nghệt cả ra. Chẳng cần nó mời vào, hắn thản nhiên bước vào nhà nó nhìn sung quanh căn nhà nhỏ nhưng cũng rất ấm cúng dành ột người này mà thầm đánh giá cứ như kiểu bạn trai đến nhà người yêu mình vậy. Không những thế, hắn còn gật gù cái đầu tỏ vẻ rất hài lòng nữa chứ… Nó **** hắn chán chê mà hắn có thèm để lọt tai câu nào đâu. Nó chán nản hỏi, chính xác thì là đuổi khách:
_ Đến đây làm gì? Biến đi
Hắn sau khi ngắm xong ngôi nhà, xoay người quay về phía nó, lại nở nụ cười mật ngọt chết ruồi ra, tay dơ hai túi đồ ăn to đùng dường như vừa mua ở siêu thị ra, vui vẻ nói:
_Mang đồ ăn cho em
Nó liếc nhìn túi đồ anh bằng nữa con mắt, lạnh lùng buông một câu:
_Miễn, tôi không biết nấu ăn
_Hì, anh cũng đoán vậy nên anh sẽ nấu. Chắc em chưa ăn gì nhỉ? Anh se nấu gì đó ngon ngon mộtchút cho em ăn _ Hắn nhìn nó cười, cách nói chuyện cũng dịu dàng chứ không hống hách như trước.
Đặc biệt, truyện nó là con gái mà không biết nấu nướng cũng chẳng hề cười.Vì hắn nhìn tướng nó cũng biết là không bao giờ đụng tới cái bếp rồi….
_Anh nấu _ Nó nhìn hắn đầy nghi ngờ. Tự dưng hắn lại mang đồ ăn đến khiến nó đã thấy
lạ rồi giờ nhìn một tên suốt ngày chỉ có lêu lổng với chơi bời như hắn mà vào bếp nấu nướng thì càng quá sức tưởng tượng của nó
_Đương nhiên. Em cứ làm việc đi xong anh sẽ gọi ra, được chứ? _ Hắn gật đầu khẳng định chắc nịch, bỏ qua cả ánh mắt nghi ngờ của nó xoay người vào trong bếp
Nó vào phòng mang theo một bụng những câu hỏi mà làm việc như cái máy tính vậy. Còn hắn, lúc đấy lại bắt đầu sắn tay áo, đeo tạo dề bắt đầu cắt cắt thái thái để nấu gì đó. Quả thực nếu mà bây giờ cái cảnh anh đang tất bật nấu nướng này mà để bất cứ một cô gái nào hay bất cứ một tên đàn em nào của hắn nhìn thấy chắc không ai tin mất. Một dân chơi hàng đầu, một công tử chính hiệu, ăn chơi bậc nhất ở cái đất Hà Thành không ai đọ được độ vung tiền của anh mà lại đang hì hục nấu cơm ột người chẳng có gì gọi là nổi trội như nó…. Thật là một cảnh tượng hiếm hoi cùng kì quái…..
Một tiếng sau….
Nó đang tập chung hết cả tinh thần để đánh máy thì một mùi hương thức ăn hấp đãn nó, mùi thơm nức mũi bay vào phòng khiến cái bụng rỗng không từ qua của nó biểu tình dữ dội. Ném tất cả công việc ở đây nó ôm cái bụng rỗng mò ra phòng ăn thì đã thấy trên chiếc bàn nhỏ của mình bầy một bàn thức ăn đầy đủ cơm, canh, thịt, cá, rau,… Và nó đang thấy hắn múc nốt đĩa thức ăn vẫn ăn còn nóng nguyên vừa làm xong mang ra. Nó không thể nào tin được, nghi ngờ hỏi:
_Này, mua ở nhà hàng nào vậy?
Hắn nghe nó nói vậy, khé nhíu mày bước lại thẳng tay cho nó một cái cốc đau điếng người. Rồi không nói k rằng kéo nó ngồi vào bàn ăn, sới một bát cơm đầy đặt trước mặt nó bắt nó phải ăn hết.
Nó chẳng nói gì cầm đũa lên không quên lườm hắn vì cái cốc vừa rồi, hắn ngồi cạnh nó chốc chốc lại lấy thức ăn để bắt nó… Nhìn hai người bây giờ rất giống vợ chồng son sắt. Và chưa đầy mười lăm phút sau nó chén sách bát cơm cùng một nửa trỗ thức ăn, gương mặt mệt mỏi bạn nãy cũng có thần sắc hơn rất nhiều. Nó hớn hở xòe bát cơm trước mặt hắn nói:
_Xin bát nữa
Hắn nhìn nó ngạc nhiên khi mà người nó thì bé thế kia nên hắn cứ nghĩ nó là người kén ăn lắm chứ không ngờ rằng hắn nấu cái gì nó ăn cái đó, cái gì cũng không bỏ cái gì cũng không chê và lại ăn rất nhiệt tình nữa. Giờ hắn cũng hiểu được rằng nó với nhỏ bạn thân nó tại sao lại chơi được với nhau chắc cũng một phần vì khoản ăn uống này y hệt nhau…
Ba mươi phút sau, trên bàn chỉ còn lại ngổn ngang bát đĩa rỗng không còn nó thì ôm cái bụng tròn xoe của mình ngả người trên ghê cười đầy mãn nguyện. Giờ nó không thể phủ nhận rằng tài nấu ăn của hắn không hề tầm thường chút nào nếu không muốn nói là rất ngon.
_Cám ơn
Hắn đang dọn dẹp bát đũa thấy nó nói vậy liền sững lại rồi lại bất giác chưng bộ mặt cười toe toét như mọi ngày vừa hát vừa rửa chén đũa. Nó cũng không nói gì thêm, nhìn cái tướng cao lớn tới mét tám của hắn rửa bát mà bỗng dưng nó thấy thoải mái. Nghỉ một chút rồi nó lại quạy lại với công việc còn đang chất đống của mình kia.
Thời gian cứ thế tích tắc qua đi không biết bao lâu rồi, nó cắm cúi với cái máy tính của mình không còn biết thời gian là gì nữa. Mãi đến lúc nó sực nhớ ra là hắn còn đang ở nhà mình mới dừng công việc lại bước ra ngoài thì chẳng thấy hắn đâu nữa cả. Trên bàn ăn được dọn gọn gàng sạch sẽ chỉ còn lại một chiếc bánh kem nhỏ cùng một cốc nước hoa quả và một mẩu giấy kẹp bên cạng. Nó lại gần, cầm mẩu giấy lên đọc, bên trong mẩu giấy chỉ viết vỏn vẹn mấy câu ngắn cùng một nét chữ cứng cáp của con trai : “ Làm việc tốt nhé” cùng một cái mặt cười cộp mác hắn mà nó cực ghét luôn. Nhưng không hiểu sao nó lại bất giác mỉm cười, đã lâu lắm rồi có lẽ nó không nở một nụ cười thực sự dành ột người con trai nào xa lạ như hắn cả…. Nó không rõ vì sao mình lại cười nhưng trong lòng nó cảm thấy vui …
* * *
Ngày hôm sau hắn lại vui vẻ đến trường, nó vẫn nghỉ nhưng lần này chẳng cần hỏi hắn cũng biết nó đi đâu nên lại chưng cái bộ mặt hớn hở chạy đi luôn. Tay sách nách mang bao nhiêu đồ ăn chạy tới nhà nó hí ha hí hửng khi tưởng tượng cái gương mặt tràn đầy hạnh phúc của nó khi ăn là hắn thấy vui vẻ vô cùng và lại muốn nấu thật nhiều món ngon để nhìn gương mặt thỏa mãn,dáng người lười biếng của nó khi vừa ăn no…
Tới nhà nó, không càn ấn chuông cửa tới muốn nổ như ngày hôm qua vì cửa mở. Trong tâm trạng vừa kí quái lại lẫn chút lo lắng hắn đẩy cửa bước vào, nhưng nó thì chẳng thấy đâu chỉ thấy một người con trai tầm tuổi ngoài ba mươi một chút ăn mặc gọn gàng với bộ vest đan đang ngồi trong phòng cách. Hai người dường như đều rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đối diện mình nên đều nhìn chằm chằm nhau. Còn chưa kịp hỏi thì nó xuất hiện; nó đi ra trong tay cầm một sấp bản thảo dày đưa cho người đàn ông kia còn miệng vẫn nhai chiếc bánh mi một cách thản nhiên ánh mắt nó lạnh lùng không quên liếc séo người đàn ông đó tỏ rõ sự trách móc cùng khó chịu. Người đàn ông đó chỉ biết cười trừ nhìn nó rồi chuyên chú xem nhưng gì nó đã đưa. Ánh mắt nó sau một lườm người đàn ông kia thì cũng nhìn thấy hắn đang đứng đấy, tay cầm theo rất nhiều đồ liền chẳng chút ngần ngại mà thẳng tay ném cái bánh mì khô khốc, dở tệ, khó nuốt đó vào thùng rác. Rồi quay lại nói với hắn, chỉ tay về phía bếp:
_ Nấu cơm đi, tui đói rồi
Chỉ với một câu nói mà phút chốc hắn biến thành một osin chính hiệu cho nó chẳng mấy khó khăn nhờ câu nói rất vô tình mà cố ý đí. Nhưng chưa là gì, đáng sợ hơn là hắn chẳng vì lời nói ra lệnh đấy của nó khó chịu hay tức giận. Hành động tiếp theo của hắn là cầm túi đồ thưn thứn vào bếp nấu ăn như lời nó nói. Nhìn cảnh này thật khiến cho người ta cảm thán; còn đâu là đại ca uy quyền một tay che cả trời xanh nữa….
Lúc đó, nó với người đàn ông kia ở ngoài nói chuyện gì đó hắn cũng không nghe rõ vì cách nhaumột bức tường. Nhưng mà chẳng hiểu vì sao đang yên đang lành hay không hiểu người đàn ông đó làm sao mà trọc giận nó khiến nó tức giận. Không chút khách khí, nó đạp thẳng người đàn ông đó ra khỏi cửa. Câu duy nhất hắn nghe rõ và có lẽ cả xóm này nghe rõ là tiếng hét của nó trước khi đạp người đàn ông kia đi:
_Đồ thư sinh lang sói, cấm xen vào truyện đời từ của tôi, cấm bóc lột sức lao động của tôi….. Đồ con rùa……
Hắn khẽ lẽ lười, quả thực đụng vào nó chắc chắn không xong luôn rồi. Nó không chỉ lạnh lùng thôi đâu mà còn rất ghê gớm nữa. Tự nhủ với lòng mình, hắn sau này tốt nhất không nên chọc nó không sẽ có ngày rước họa vào thân không biết chừng…
Một lúc sau nó mang bộ mặt hằm hằm vẫn còn đầy tức giận đi vào phòng ăn, giọng uể oải nói:
_ Ngủ đây, lúc nào xong thì gọi nhé
Đợi hắn gật đầu xong nó liền vào phòng ngủ một giấc ngon lành bù ấy ngày thức trắng đêm. Hắn thì quả thực càng ngày càng chịu thua với nó luôn. Nó gan lắm mới giám vứt nhà ột người nói quen chẳng phải là quá quen mà thân chẳng phải thân cận như hắn mà đi ngủ như vậy. Không những vậy còn ngủ rất ngon lành chứ, hắn thật không hiểu rằng là nó không biết không hiểu hay không sợ hắn làm sằng bậy gì với nó ư? Hắn thật không biết đây nên gọi là nên vui hay nên buồn nữa…
Nhìn nó nghiêng người nằm ngủ trên chiếc giường đơn, lắn khẽ lắc đầu bước về bếp. May cho nó hắn là người tốt, tử tế, có học nên sẽ trông nhà giúp nó
và tuyệt không làm gì nó cả. Nó có lẽ nên cảm ơn hắn mới phải. Tự cười với những suy nghĩ của mình hắn lại tiếp tục công việc nấu cơm trong lòng cực vui vẻ phấn trấn khi nghĩ rằng là nó tin tưởng hắn…
Hai giờ sau:
Nó mắt nhắm mắt mở đi tới phòng bếp, hai tay dụi dụi mắt theo tiếng gọi của “ tình yêu với thức ăn” mà bước về phía bàn ăn ngồi đợi. Không cần nói nhiều nó đã cầm bát đũa sẵn dàng cùng thức ăn thơm ngào ngạt chiến đấu. Một trận đấu quả là không cần sức khi chỉ trong vòng có ba mươi phút nó đã quét sạch trỗ thức ăn đó chẳng có chút trở ngại nào. Lấy khăn lau đi vết kem dính trên má nó, hắn cười hỏi:
_Ăn ngon chứ
Nó không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu liên tục ý rất tán thành rất thích đồ ăn hắn nấu. Hắn cười, trưng ra nụ cười cực ngốc nghếch nhìn nó, dịu dàng nói:
_Vậy sau này sẽ dẫn em đi tới trỗ này ăn còn ngon hơn nữa. Chịu k?
Ăn ngon với nó là một điều cực tuyệt vời, cực hạnh phúc nên cũng chẳng cần suy nghĩ nó liền gật đầu đồng ý luôn. Được đi ăn đồ còn ngon hơn cả đồ hắn nấu thì làm sao mà nó không thích chứ, rất mong chờ là đằng khác….
Xong, hắn phải đeo tạp dề đi rửa bát còn nó nằm chềnh ềnh ra ghế salong nghỉ ngơi sả hơi cho thức ăn tiêu hóa. Vừa nằm vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của mình cườ cực thỏa mãn, ăn một bữa ăn của hắn mà mọi mệt mỏi do thức suốt đêm đều tan hết vậy; cứ như được nạp năng lượng thần tốc. Hắn bước ra nhìn nó dang nằm trên ghê sả hơi như một chú mèo lười chứ không phải vội vàng cắm đầu vào viết bài như trước liền hỏi:
_ Không viết bài nữa sao?
Nó ngồi dậy, vươn vai hết sức thoải mái, lúc lắc cái đầu nói:
_ Không cần, vừa xong nãy đã giao bản thảo rồi.
Nghe nó nói vậy hắn mới biết người đàn ông ban nãy tới nhà nó chính là quản lý của nó ký hợp đồng với nhà xuất bản tới để lấy bài. Tự dưng hắn thở phào một cái nhẹ nhõm cảm thấy thoải mái hơn khi giải tỏa được mối nghi ngờ kia. Đầu hắn bất chợt nảy ra một ý định, bỗng dưng lại cười toe toét hắn hỏi nó:
_ Giờ thật sự rảnh phải không? Không làm gì khác nữa hả?
_Ừ _ Nó nhìn hắn khó hiểu nhưng cũng gật đầu
Chỉ chờ có thế, hắn liền kéo nó dậy đi ra khỏi nhà chẳng kịp để nó nói năng gì cả; mặc kệ luôn là nó có đồng ý hay không. CÒn nó chẳng biết truyện gì thì đã thấy mình đứng trước cổng của công viên lớn này rồi. Mặt nó nghệt ra, quay lại hỏi hắn:
_Tới công viên làm gì?
Hắn cười cười rồi lắc đầu. Kéo nó qua trỗ trò chơi trong công viên tới bên hồ nước rộng thoáng đãng, không khí rất trong lành thoải mái, hai bên đường đều là hàng cây tán lá rộng xanh rì đầy sức sống vươn tới năng mới. Đường đi trải nhựa rộng rãi, sạch sẽ ọi người thoải mái đi bộ và hít thở khí trời. Và cả hai chỉ dừng lại khi đi đến cuối khi vui chơi này có một khoảng sân rộng và một toán con trai đang đứng đó.
Hắn ấn nó ngồi xuống chiếc ghế đá ngay cạnh đấy rồi chạy về phía đám người đó. Mất một chút thời gian để họ tập hợp lại, xếp hàng rồi khi nó còn chưa hiểu gì thì bên tai vang lên tiếng nhạc sinh động sập sình. Hắn đừng riêng một mình phía trước, phía sau là bốn hàng, mỗi hàng có tầm năm, sau người xếp hàng nghiêm túc thả lòng thân mình cảm nhận từng điệu nhạc bằng tất cả các giác quan. Nhạc vào điệu cũng là lúc thân hình của mọi người bắt đầu chuyển động, những ánh mắt đầy nhiệt huyết, chăm chú cho từng động tác của mình ngư lôi cuốn từng người xem. Từ từ từng nhịp chuyển động chậm chậm rồi nhanh dần lên đến dứt khoát và tuyệt mĩ. Và giờ hiện ra trước mắt nó là màn nhảy hiphop cực đẹp và chỉ có thể dùng từ “tuyệt vời” để diễn tả. Từ cách cảm thụ nhạc tới từng nhịp điệu cơ thể chuyển động khiến cho nó cứ phải tròn mắt ra mà nhìn như bị cuốn lấy theo từng động tác dù nhỏ nhất, đơn giản nhất vậy…
Lần đầu tiên nó nhìn kỹ hắn và cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận rõ tim nó đập nhanh như vậy. Gương mặt lúc nào cũng cười toe toét đến phát ghét của hắn, cái gương mặt cười đần đến không thể tả được giờ đây đã thay bằng bộ mặt đầy nam tính với ánh mắt tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết cùng sự kiên định, đam mê. Giờ nó mới thấy được sự cường tráng, khỏe khoắn từ từng bắp thịt của hắn chuyển động kia… Mặt nó bất gics đỏ lên khi nhìn hắn như vậy, quả thật nhìn hắn bây giờ rất hấp dẫn …
Nó cứ thế im lặng ngắm nhìn hắn cùng mọi người tập. Ánh mắt nó mơ màng, nó cảm tưởng như hắn là tâm điểm và mọi người cứ xoay quanh theo hắn vậy. Từng động tác, từng chuyển động của cơ thể; nhưng giọt mồ hôi vương trên người hắn thấm đẫm chiếc áo ba lỗ của kia tạo ra một sự quyến rũ, nam tính cùng mạn mẽ khiến người khác phải mê mẩn…
Nghỉ giải lao, hắn lom ton cầm hai trainước chạy về phía nó, hớn ha hớn hở như ngày thường và chẳng biết cái bộ dạng lúc nãy đã bị hắn đá đi đằng nào