pacman, rainbows, and roller s
Truyện teen Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Truyện teen Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Tác giả: Internet

Truyện teen Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Mọi người bản năng đi gần nhau hơn. Đào Chân bảo vệ Hàn Thanh Hương, Tả Minh Vũ nắm tay Nghiêm Học.
“Dạ, anh có sợ không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
Nếu mọi người đã biết quan hệ của họ thì dĩ nhiên xưng hô trở lại trước kia.
“Không sợ, em có sợ không?”
“Cũng không.” Hai người nhìn nhau cười.
Tả Niệm thấy bọn họ có đôi có cặp, cười nói với Trì Nham.
“Cậu xem họ ngọt ngào thân thiết như vậy, không bằng chúng ta cũng cặp đi?”
Trì Nham lùi một bước giữ khoảng cách với Tả Niệm, không nói tiếng nào.
Tả Niệm bĩu môi nói.
“Thật không thú vị!”
“A! Các ngươi xem!” Hàn Thanh Hương hét to chỉ hướng một chỗ.
Mọi người theo ngón tay Hàn Thanh Hương nhìn sang, thì ra nàng đang chỉ một đóa hoa cực kỳ to lớn. Người ta phải ngẩng đầu mới nhìn tới đóa hoa, từng mảnh lá cây lớn cỡ con người. Hoa màu hồng rực, có năm cánh, cánh hoa hướng ra ngoài như giọt nước. Tuy ở trong rừng âm u nhưng màu hồng đáng yêu tựa như tỏa ánh sáng tươi mới.
“Oa! Đây là hoa gì vậy! Lớn như thế!” Khâu Tử Lộ cảm thán.
“Thật xinh đẹp! Thanh Hương, cặp mắt em thật tốt, anh còn chưa phát hiện cứ tưởng là cây chứ!” Đào Chân khen nịnh.
“Không... không phải... em... em mới thấy... Nó... ăn thịt người!” Hàn Thanh Hương bị hù lắp bắp nói.
“Ăn thịt người? Hoa ăn thịt người hả?” Nghiêm Học hỏi.
“Chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ, mọi người cẩn thận chút!” Tả Niệm nhắc nhở.
Mọi người lên tiếng chuẩn bị đi tiếp, nhưng phát hiện dường như đóa hoa là lạ.
“Nó... Nó... có phải nó nhúc nhích không?” Đào Chân hỏi.
“Ừ, tôi cũng thấy!”
“Còn đứng đó làm gì! Chạy mau!” Tả Niệm hét to một tiếng, mọi người vắt giò chạy tới trước.
Vốn hoa ăn thịt người hành động cẩn thận nhưng giờ nó cử động lớn hơn, đóa hoa tách ra một lỗ hổng lớn ngay chính giữa, lộ răng nhanh sắc bén.
“Yêu quái! Cứu mạng! Như Lai Phật Tổ! Quan Âm Bồ Tát! Tôn Ngộ Không!” Nghiêm Học hét to.
“A Học, cậu là quỷ hút máu không sợ cả cương thi mà sợ hoa ăn thịt người hả? Với lại thần tiên tới chắc chắn trước tiên diệt cậu.” Đào Chânvừa chạy vừa nói.
“Biến đi! Tôi chỉ là tùy tiện hét chứ bộ!”
“Cậu sợ hoa làm gì, chỉ là lớn chút, biết ăn người thôi mà!”
“Tôi bị mẫn cảm phấn hoa!”
“Tiểu Ngũ, cậu không nói cho A Học biến dị rồi thì máu và thân thể sẽ cải tạo lại, không đối với mấy thứ này có phản ứng hóa học sao?”
“Quên!”
“Sao anh không nói sớm!”
“Đã nói là quên!”
“Đền đi!”
“Buổi tối ngủ với em!”
“...”
“Oành!” một tiếng, hoa biến dị không cắn được người mà gặm trúng thân cây. Cây thô to gãy làm đôi ngã hướng Nghiêm Học. Nghiêm Học lắc mình trốn tới bên cạnh Tả Minh Vũ.
“Tả Tứ ca, chúng ta... chúng ta... chỉ có thể... chỉ có thể trốn à? Tôi thấy... thể lực mọi người... hình như... hình như có hạn...” Khâu Tử Dạ thở hồng hộc nói.
“Còn có thể đánh!” Tả Niệm đáp. Tuy không phải thể biến dị nhưng thể lực của gã tốt hơn người bình thường gấp mấy lần.
“Có thể... đánh thắng sao?” Đào Chân hỏi.
“Đối với Tiểu Ngũ và A Học là chuyện nhỏ!” Tả Niệm đáp.
“Vậy... vì sao... không đánh?” Trì Nham hỏi.
“Tôi đâu biết!” Tả Niệm trả lời ngây thơ vô số tội.
“!”
“Tứ ca, anh dẫn bọn họ đi trước. A Học, đến luyện tập thực chiến với anh!” Nói xong hai người lóe lên đứng trên cánh hoa biến dị. Hoa biến dị dùng sức lắc muốn đem họ rơi vào miệng mình.
“A Học, nhanh!”
“Biết!”
Chỉ thấy Nghiêm Học lắc người quay về chỗ cũ, động tác nhanh đến dường như chưa tiếng rời đi. Nhưng tiếng “Oành! Oành! Oành!” và răng nanh rơi xuống chứng minh cậu thật sự động.
Hoa biến dị bị đánh gãy răng thống khổ vặn vẹo. Đất và đá trên mặt đất bị lật tung ra. Hoa biến dị lại vặn vẹo một hồi thì héo tàn.
“Xem ra nhược điểm thật sự là răng. Đi thôi, A Học!” Tả Minh Vũ nói xong hai người phát hiện mấy người kia còn chưa đi.
“Ủa? Sao các người còn ở đây? Tôi biết rồi! Có phải là lo lắng cho tôi và Minh Vũ không? Các người thật tốt!” Nghiêm Học cảm động mắt ướt nước, vui mừng chớp chớp mắt.
“Khụ khụ...” Khâu Tử Dạ lúng túng ho khan.
“A Học, cái đó... Ngại quá, là các người động tác quá nhanh, chúng tôi chưa kịp chạy...” Đào Chân ngượng ngùng giải thích.
“Chân Chân... anh nói thật đúng quá!” Khâu Tử Lộ và Tả Niệm ở một bên nín cười, Trì Nham mặt không biểu tình.
“A... ha ha, ha ha ha.” Nghiêm Học cười gượng.
“Đi thôi.” Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học mở đường.
Mới đi khoảng mười phút, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dẫn đầu cùng dừng bước, ngẩng đầu lên, mọi người cũng ngừng theo. Họ ngẩng đầu nhìn, vừa xem liền hít ngụm khí lạnh. Trước mặt hoa biến dị mênh mông vô bờ đang lắc lư.
“Làm sao đây?” Hàn Thanh Hương hỏi.
Tả Minh Vũ suy nghĩ giây lát, nói.
“A Học và tôi mở đường, các người chờ ở đây, xem hoa trong tầm mắt đều khô thì hãy đi tiếp.”
“Tôi đi cùng các người.” Tả Niệm nói.
“Tôi cũng đi!” Đào Chân lên tiếng.
“Không được, hoa cao như vậy các người không lên nổi.” Tả Minh Vũ phản đối.
“Nhưng thân thể A Học... không sao chứ?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“A Học đã có thể khống chế.” Tả Minh Vũ đáp, mọi người đều nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học tinh nghịch chớp mắt, nói.
“Không thành vấn đề!”
Mọi người không nói chuyện, chỉ nhìn Tả Niệm, dù sao gã cũng là trưởng bối.
Tả Niệm cười nói.
“Đi thôi, cẩn thận chút.”
Gia trưởng không phản đối thì mọi người chỉ có thể nghe lời, dặn dò hai người phải cẩn thận này kia.
Giết một đóa hoa chỉ cần vài giây, nhưng hoa quá nhiều. Thêm vào hai người bình thường không uống máu, ăn thực vật không mới mẻ, không thể sử dụng nhiều năng lực. Hơn nữa Nghiêm Học mới biến dị không lâu, giết hơn một nửa thì có chút cố sức. Tả Minh Vũ để Nghiêm Học nghỉ ngơi chút. Cậu không chịu, anh đành không ngừng tăng tốc độ. Nghiêm Học chỉ thấy toàn thân đau sắp tan ra, đầu cũng đau như sắp nứt, sự vật trước mắt bắt đầu hơi mơ hồ nhưng cậu cắn răng chịu đựng.
Lại qua khoảng hai mươi phút rốt cuộc giết ra một con đường. Mọi người chạy tới. Nghiêm Học thấy tất cả bình an thì thở phào một hơi, hôn mê bất tỉnh.
Tả

Minh Vũ vội đỡ cậu, cắn rách mạch máu đút cho Nghiêm Học vài ngụm máu.
Trên mặt Nghiêm Học chậm rãi trồi lên sắc hồng, Tả Minh Vũ thở ra, giải thích với mọi người.
“A Học chỉ là mệt quá.”
Trong lòng mọi người tràn ngập áy náy.
Tả Minh Vũ đau lòng muốn chết. Ngược lại Nghiêm Học cảm thấy không sao cả, còn vui vẻ vì mình đã giúp ích. Như thế càng khiến mọi người áy náy hơn.
   
Chương 25: Chương Thứ Hai Mươi Lăm
Nghiêm Học nghỉ ngơi một lát cảm thấy đỡ hơn nhiều, mọi người tiếp tục tiến lên. Nhưng không có hoa thì còn có sâu. Đang đi thì Tả Minh Vũ đưa tay ngăn lại mọi người.
“Sao vậy?” Khâu Tử Dạ hỏi.
Tả Minh Vũ phẩy tay, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe. Mọi người yên tĩnh nghe nhưng không nghe thấy gì hết.
“Tiếng vỗ cánh?” Nghiêm Học hỏi.
“Ưm, đại khái cách một trăm mét, nhưng xem tốc độ thì khoảng hai mươi phút sẽ đến.” Tả Minh Vũ bổ sung.
“Là cái gì?” Trì Nham hỏi.
“Ong mật.” Nghiêm Học nói. “Tôi cảm giác là nó.”
“Ừ, rất giống.” Tả Minh Vũ nói.
“Có bao nhiêu?” Tả Niệm hỏi ra vấn đề mấu chốt.
“Không ít hơn năm vạn con.” Nghiêm Học nói.
“Hơn nữa chắc thể tích không nhỏ.” Tả Minh Vũ bổ sung.
“Vậy chúng ta nên làm sao đây?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Đem súng đổi thành đao, mục tiêu di động quá nhanh, không dễ đánh trúng.” Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ, nói tiếp. “Kiếm một ít thanh gỗ làm đuốc, nhanh chút đi, không còn nhiều thời gian!”
“A Học, Tứ ca, hai người chờ tại đây, tôi đi xem coi.” Tả Minh Vũ nói xong thì đã biến mất bóng dáng.
Tuy Nghiêm Học lo lắng cho anh nhưng không rảnh rỗi, chỉ có thể vừa kiếm gỗ vừa xem xung quanh coi anh đã về chưa. Mười mấy phút sau Tả Minh Vũ quay lại. Thì ra anh đi G thị mua vải và xăng, còn có bật lửa. Mọi người làm mười sáu cây đuốc, một người hai cây. Vừa đốt lên chỉ thấy có tiếng “Ong ong”, thanh âm dần lan rộng. Phía xa một mảnh đen vàng rậm rạp khiến người nhìn buồn nôn.
“Một con to cỡ bàn tay! Con ong mật này ăn gì lớn lên vậy trời!” Đào Chân buồn nôn hét.
“Tới rồi!” Tả Niệm hô to nhắc nhở mọi người.
Ong mật ùa lên, tám người vung vẩy cây đuốc nhưng ong mật nhiều kinh khủng.
“Mọi người tảnra, cố gắng dẫn đi ít ong mật, còn lại để tôi giải quyết! Nửa tiếng sau tập hợp tại chỗ!” Tả Minh Vũ hét.
“Em ở lại với anh!” Nghiêm Học nói.
“Được, em cẩn thận, nếu chịu đựng không nổi thì phải nói ra!” Tả Minh Vũ dặn dò.
“Biết!”
Mấy người còn lại đều tản ra chạy đi, ong mật theo sau. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học tắt lửa khiến đám ong mật đuổi theo mình, dẫn dắt đa số con ong. Tả Minh Vũ rút ra hai thanh đao, quấn một nửa vải lên thanh đao, tưới xăng, đốt lên.
“A Học, cầm lấy!”
“Hay quá!”
Hai người dựa lưng vào nhau múa dao. Con ong bị đốt chết và chém chết nhiều vô số kể. Hai người đã mệt muốn chết. Nửa tiếng sau, mọi người đúng hẹn trở lại. Chỉ là trừ Tả Minh Vũ, Nghiêm Học cùng Tả Niệm ra, còn lại đều bị con ong chích, mỗi người mặt sưng thũng đỏ au như cái bọc to.
“Tôi đã kiểm tra, không có độc, nhưng chúng ta không có thuốc trị muỗi côn trùng chích.” Tả Niệm nói.
Tả Minh Vũ thở dài, nói.
“Tứ ca, anh chăm sóc bọn họ một chút, tôi và A Học đi mua thuốc.”
“Muốn bổ máu?” Tả Niệm hỏi.
“Ừ, tôi và A Học hao phí quá nhiều thể lực. Chắc đi chuyến này thời gian hơi lâu.” Tả Minh Vũ đáp.
“Được rồi, đi đi.” Tả Niệm nói.
Hai người đi mua thuốc, bổ máu, khi trở về thì tinh thần sáng sủa, còn mang thực vật mới mẻ cho mọi người. Sáu người ăn như chết đói.
“Trời tối đường không dễ đi, tối nay ở lại đây thay phiên gác đêm.” Tả Minh Vũ nói.
Mọi người gật đầu. Tả Minh Vũ là người thứ nhất, Nghiêm Học thứ hai, Đào Chân thứ ba. Tuy rằng thay nhau gác đêm nhưng không đánh thức ai, anh cùng Nghiêm Học tắm trăng trò chuyện.
“Minh Vũ.”
“Ừ?”
“Sao em cảm thấy càng tắm trăng càng sảng khoái hơn nhỉ?”
Tả Minh Vũ hôn trán cậu, không đáp lời.
“A Học.”
“Gì?”
“Hối hận không?”
“Chúng ta khó khăn lắm mới đi tới bước này, anh còn hỏi mấy chuyện đó làm gì?”
“Anh sợ. Anh sợ em rời khỏi anh, sợ em sẽ chết, cho nên mới... cảm giác bất tử thật không tốt, là anh quá ích kỷ.”
“Nói gì vậy, là em chọn bất tử, là em chọn cùng anh một chỗ. Nếu hiện tại đã bất tử thì cũng không cần sợ chết nữa.”
“Anh sợ Mr. D sẽ có âm mưu gì đó, dù sao đã hơn một trăm năm.”
“Nếu em chết thì anh sẽ đi cùng em chứ?”
“Ừ.”
“Vậy anh còn sợ cái gì?”
“Đúng vậy.” Tả Minh Vũ hôn môi Nghiêm Học.
Cậu ấn đầu anh để nụ hôn càng sâu thêm.
“Mr. D cũng là quỷ hút máu à?”
“Không. Tên của hắn là Douflamingo, là vu sư. Vu sư có thể khống chế quỷ hút máu nhưng không thể khống chế chúng ta. Bởi vì trên thực chất chúng ta không thuộc về quỷ hút máu. Mr. D là máu lai, không phải vu sư thuần huyết, cho nên vu thuật rất yếu, nhưng phối hợp với thuốc của hắn thì rất khó đối phó.”
“Vu sư cũng là bất tử sao?”
“Đúng cũng không đúng.”
“Nói là người thì...”
“Họ sẽ bất tử nhưng điều kiện là không bị người giết.”
“Ý là hắn giống như người thường, bị thương thì sẽ chết, không bị thương thì sẽ bất diệt?”
“Đúng.”
“Vậy hắn am hiểu vu thuật gì?”
“Ảo thuật.”
“Minh Vũ, lại nói cho em biết một chút đi, em nghĩ mình sẽ có cách. Nhưng cần biết kỹ càng hơn.”
“A Học, em thật sự ngày càng thông minh.”
“Bởi vì đây là việc anh phải giải quyết, liên quan đến tương lai của chúng ta. Hơn nữa cái này cần có mọi người phối hợp, cũng không biết có hiệu quả hay không, huống chi...” Những lời còn lại của Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ chặn trong miệng.
Chấm dứt nụ hôn.
“A Học, ông xã khen thì em cứ thoải mái nhận đi.”
Nghiêm Học đỏ mặt gật đầu.
“A Học, có muốn thử dã chiến không?”
Nghiêm Học đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh sẽ nói hết những gì mình biết cho em, cũng để Tứ ca kể hết những điều anh ta biết, nếu em nghĩ ra cách thì chúng ta sẽ mở hội, mọi người cùng bàn bạc. Anh tin tưởng ở em.”
“Ừ.” Nghiêm Học mặt đỏ ửng.
“A Học.”
“Ừ?”
“Đến đây.”
“Không muốn!”
“Đừng có sờ...”
“Ngừng tay...”
“Không mà... ừ...”
“A Học, ra là em muốn thế này, vậy anh không ngại vất vả lại đến một lần.”
“Đi chết đi...”
“Ư... hừ... ô.. a.. a...”
“Các người thật là không nghĩ cho mấy người chưa ngủ như chúng ta mà!” Mọi người ngủ không sâu nghe tiếng tỉnh lại đành tiếp tục giả bộ ngủ.
Khâu Tử Lộ nhướng mày với Khâu Tử Dạ, ý bảo__Dạ, chúng ta cũng thử xem.
Khâu Tử Dạ trừng Khâu Tử Lộ, ý là__không muốn! Nếu làm thì tự mình làm đi!
Khâu Tử Lộ bĩu môi__Hừ, nhỏ mọn.
Khâu Tử Dạ nhắm mắt giả bộ ngủ, thầm nghĩ__Nhiều người như vậy không biết ngượng, huống chi tôi còn ở bên dưới!
   
Chương 26: Chương Thứ Hai Mươi Sáu
Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục chạy đi
“Ố ồ, A Học, hăng hái dữ ta.” Đào Chân cười gian bảo.
“Hở? Ông cũng có tinh thần lắm chứ.” Nghiêm Học không rõ có ý gì.
“Chúng tôi đâu giống cậu, cậu mệt mỏi cả đêm mà!!!” Tả Niệm cũng chọc Nghiêm Học.
“Không phải, không phải, mệt là Minh Vũ mới đúng. Tiểu công đều rất mệt, tôi hiểu lắm.” Khâu Tử Lộ cũng giúp vui, bị Khâu Tử Dạ hung tợn liếc xéo.
“Ồ!!!” Mọi người đồng thanh.
Nghiêm Học và Khâu Tử Dạ mặt đỏ đến có thể luộc trứng.
Trên đường khắp nơi là “yêu quái”. Đào Chân nói chơi thế này còn kích thích hơn. Rốt cuộc xuyên qua rừng cây âm u, lại trông thấy ánh mặt trời. Nhưng chưa kịp hưởng thụ ánh nắng ấm áp

thì mọi người đã bị bao vây.
“Oa! Thật nhớ quá đi!” Đào Chân hét to, trong giọng nói có hưng phấn.
“Hi! Lâu không gặp!” Khâu Tử Lộ còn vẫy tay với chúng.
“Các người có thể đừng biến thái như vậy không!?” Hàn Thanh Hương thật tình chịu không nổi, có ai vui vẻ trò chuyện với một đám cương thi thối rữa chứ.
Không sai, bao vây họ chính là cương thi, loại cao cấp.
Cương thi sẽ không nói chuyện nhưng có thể phát ra tiếng “ùng ục”, tựa như đói bụng vậy. Chúng từ xa chạy nhanh lại, tốc độ rất mau, bộ dáng cũng rất đáng sợ, hay nói chính xác hơn là buồn nôn. Đa số đều lõa lồ, có một ít trên người giắt mảnh vải rách tung tóe, có một ít lộ ra xương. Rất nhiều cương thi mục rữa không còn hình dạng, thậm chí không còn cả nội tạng. Nhưng chúng vẫn cảm nhận được mùi thịt tươi mới và cảm giác đói khát không thể khống chế.
“Các anh em, lên đi!” Đào Chân nói xong lên đạn, chính xác bắn bể đầu sau đó là xương sống của mụctiêu.
Từng con cương thi phun chất dịch buồn nôn, nước mủ vàng từ trên người không ngừng nhỏ giọt. Bụng mọi người co thắt muốn ói.
“Mới mấy ngày không gặp, sao biến ngày càng ghê tởm vậy?” Tả Niệm nói.
“Tứ ca, trước kia anh từng gặp?” Nghiêm Học hỏi, vừa nói vừa giết một con đánh lén Tả Niệm.
“Cậu bé ngốc, Tứ ca là từ chỗ này đến G thị!” Tả Niệm cười nói.
“A! Đúng rồi!” Nghiêm Học đỏ mặt nói.
Đang nói chuyện thì một con cương thi còn nửa cái lưỡi đánh hướng lưng Nghiêm Học, Đào Chân múa hai đao giúp cậu giải quyết.
“Nghiêm Học, đừng cứ lo nói chuyện, cẩn thận sau lưng.” Đào Chân nhắc nhở.
“Ừ ờ!” Nghiêm Học vội nghiêm túc lên.
“Tại sao mấy con cương thi này sợ Minh Vũ mà không sợ cậu?” Đào Chân hỏi.
“Bởi vì máu của tôi không thuần như Minh Vũ!” Nghiêm Học nói.
“Sao nhiều vậy chứ? Một đống. Dạ, chúng ta tiếp tục phối hợp không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Tốt.” Khâu Tử Dạ vui vẻ đồng ý.
Thế là hai người lại chơi đánh tiếp sức.
“Thật oai quá! Tiểu Ngũ, sao cậu và em dâu không chơi như vậy?” Tả Niệm hỏi Tả Minh Vũ.
“Không phải em dâu!” Nghiêm Học đỏ mặt giãy chết.
“A Học, cậu không phải em dâu thì là cái gì?” Tả Niệm hỏi.
“Tôi... tôi... tôi... tôi không chơi với mấy người nữa!” Nghiêm Học đỏ mặt đi hướng khác đánh.
“Ha ha ha ha ha!!!!” Mọi người cười không khép miệng.
Cương thi một đống lại một đống đến, mọi người đánh bắt đầu thấy mệt, may là cương thi sắp bị diệt xong hết, chỉ còn lại hơn ba mươi con. Mọi người thở phào một hơi, nhưng ngay lúc này chỉ nghe Trì Nham hét to một tiếng.
“A!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, Trì Nham ngồi trên mặt đất ôm ngực, một cương thi xông tới cắn đầu gã. Nghiêm Học lắc mình một cái giải quyết cương thi gần người Trì Nham, mấy người khác cũng tăng tốc độ xử lý cương thi bên cạnh mình, chạy vội qua xem.
Trước ngực Trì Nham từ phía trên bên phải kéo xuống phía dưới bên trái miệng vết thương dài hai mươi lăm centimet, máu nhiễm đỏ áo. Tả Minh Vũ xé rách đồ Trì Nham, vết thương rất sâu, thịt đỏ lòi cả ra ngoài. Miệng vết thương có màu hơi vàng. Tả Minh Vũ dùng ngón trỏ chấm máu đặt ở mũi ngửi, đứng dậy.
“Thế nào?” Nghiêm Học vội hỏi.
Tả Minh Vũ lắc đầu, nói.
“Lây.”
“A! Sao có thể như vậy!?” Khâu Tử Lộ lạ lên.
“Có cách cứu không?” Khâu Tử Dạ hỏi.
Tả Minh Vũ lắc đầu.
“A Học, không phải cậu có thể trừ độc sao? Cho Trì Nham uống không được hả?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Tôi uống là máu của thể biến dị, cho nên máu của tôi không thể cho người khác dùng nữa.” Nghiêm Học nói.
“Máu của anh cũng không được?” Đào Chân hỏi Tả Minh Vũ.
Tả Minh Vũ lắc đầu. Bởi vì năm đó trước khi biến dị Nghiêm Học, mỗi ngày anh để cậu uống một giọt thích ứng. Nhưng Trì Nham bị thương, một giọt không có tác dụng gì, còn uống trực tiếp sẽ khiến gã chịu không được năng lượng quá lớn mà tự nổ.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ lắc đầu thì luống cuống.
Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ, định nói “Trước giúp Trì Nham ổn định lại, tới phòng nghiên cứu chắc có thuốc giải”. Nhưng không đợi Tả Minh Vũ mở miệng, chỉ thấy Trì Nham vốn ngồi trên đất thở hồng hộc đột nhiên đứng lên. Gã chịu đựng vết thương đau đớn, nhanh chóng tới gần Nghiêm Học đứng cạnh đang cố gắng nghĩ cách, dùng đầu gỗ chĩa vào ngực Nghiêm Học. Mũi đầu gỗ bị vót nhọn, xem liền biết gã đã chuẩn bị từ trước.
“A Học!”
“Không được cử động!”
“Anh muốn làm gì!?”
“Tả Minh Vũ, máu của anh có thể trừ độc đúng không?”
“Tôi không thể đưa anh uống.”
Trì Nham dùng đầu gỗ ấn ngực Nghiêm Học chuyển sang mạnh đâm vào đùi cậu!
“A!” Nghiêm Học đau đớn hét thảm.
“A Học!” Tả Minh Vũ kinh sợ hét to.
“Anh không đưa tôi uống thì sẽ hành hạ chết cậu ta!” Ánh mắt Trì Nham tràn ngập tàn nhẫn.
“Tại sao... phải... phải làm vậy...” Nghiêm Học nhịn đau hỏi.
“Tôi vốn chính là người như vậy!”
“Không! Anh không phải! Trước kia khi An Tiểu Chi nói xấu bọn họ thì anh luôn săn sóc chuyển đề tài!” Khâu Tử Lộ hét to.
“Các người nội loạn thì sao bảo vệ tôi bị thương được? Làm công nhân viên chức, tùy cơ ứng biến và nhìn sắc mặt người ta, tôi biết rõ nên làm như thế nào!” Trì Nham cười lạnh nói.
“Anh...”
“Biết tại sao chân tôi bị thương không?”
Mọi người nhìn gã, gã nói tiếp.
“Tôi và bạn thân bị cương thi đuổi theo, thấy cương thi sắp đuổi kịp thì tôi đá hắn về phía cương thi. Ai ngờ hắn ôm chân tôi không chịu thả, móng tay cào rách một miếng thịt chân tôi, sau đó tôi chém đứt tay hắn mới trốn được.”
Mọi người không thể tin nhìn gã, không biết nên nói cái gì.
Trước ngực lại đau đớn, Trì Nham dùng gậy gỗ dí sát vào người Nghiêm Học. Cậu đau đến mặt tái nhợt, mồ hôi chảy từng giọt.
“Trì Nham, máu...” Không đợi Nghiêm Học nói hết lời thì bị Tả Minh Vũ đánh gãy.
“Tôi để anh uống!”
Tả Minh Vũ nhoáng người lên đi tới bên cạnh Trì Nham, cắn rách mạch máu cổ tay. Trì Nham lập tức uống từng hớp, chừng vài hớp sau thì đẩy Nghiêm Học tới trước. Tả Minh Vũ vội đưa tay muốn ôm nhưng ai ngờ Trì Nham dùng gậy gỗ nhanh chóng đâm vào tim Tả Minh Vũ!
Mặt Tả Minh Vũ chậm rãi biến thành xám trắng, trên mặt nổi gân xanh, ngã ra sau, tay anh vươn hướng Nghiêm Học.
“Không!” Nghiêm Học khàn giọng hét.
   
Chương 27: Chương Thứ Hai Mươi Bảy
Nghiêm Học ôm thi thể Tả Minh Vũ, không khóc, không la, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn.
“Gì... gì thế này...” Trì Nham kinh sợ hét to.
Chỉ thấy trên người Trì Nham bắt đầu nổi bọt đỏ, tựa như dung nham. Đầu tiên là tay, người, chân, mặt. Gã cảm giác có một loại lực lượng va đụng lung tung trong thân thể. Gã không thể khống chế lực lượng đó. Lực lượng cường đại đụng nội tạng gã lắc lư, máu đều đảo ngược. Đột nhiên.
“Bùm!” một tiếng, thân thể Trì Nham nổ tung, mảnh vụn thịt khắp nơi.
Nghiêm Học ôm Tả Minh Vũ tới một gốc cây.
“Minh Vũ, anh đi rồi thì em biết làm sao đây?”
“Minh Vũ, em vì vĩnh viễn sống cùng anh đã biến thành như vậy, giờ anh đi rồi thì em còn sống có ý nghĩa gì?”
“Minh Vũ, anh tỉnh lại có được hay không, không có anh em thật sự không thể tiếp tục sống.”
“Minh Vũ, anh lại mở mắt ra nhìn em được không?”
“Minh Vũ, anh dậy đi mà, nhìn em, lại kêu em AHọc.”
“Minh Vũ, em sẽ không phản đối anh gọi bà xã nữa, anh đứng dậy được không?”
“Bà... bà xã...”
“A! Xác chết sống dậy! Ủa? Minh Vũ? Anh không chết còn hù em! Em đánh chết anh! Anh có biết nếu còn không

tỉnh thì chút nữa em tự sát rồi không, hu hu... ” Nghiêm Học rốt cuộc khóc.
“Khụ khụ... bà... bà xã... rút... rút thanh gỗ... ra... a... em... Nhẹ chút... muốn... muốn mưu sát... chồng...”
“Hu hu...”
“Bà xã đừng khóc...”
“Hu hu...”
“Bà xã, anh sai rồi... ”
“Hu hu... ”
“Bà xã, anh nói thật cái này...”
“Hu hu... tốt!” Ngừng bặt.
“... ”
“Em quên rồi sao? Trong người chúng ta còn có một loại máu.”
“Em nhớ, rốt cuộc là cái gì?”
“Bí mật...”
“Hu hu...”
“Rồi rồi, anh nói, là máu người sói.”
“Người sói hả?”
“Đúng thế, tử địch của quỷ hút máu. Bởi vì có máu của người sói nên cách hại quỷ hút máu không có tác dụng với chúng ta, nhưng thân thể vẫn sẽ bị thương, cho nên phải mất thời gian dài anh mới sống lại. Lúc nãy là chết giả, may mắn em không vội chôn anh.”
“Cút đi. Quỷ hút máu sợ người sói? Đó không phải là truyền thuyết sao?”
“Đương nhiên không phải, là thật sự.”
“Vậy thể hoàn toàn của anh là sói?”
“Ừm...” Coi như đi.
“Đó chẳng phải rất oai sao? Đáng yêu chỗ nào?”
Tả Minh Vũ cười cười, ý nghĩa không rõ.
Khâu Tử Lộ đột nhiên đi tới trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, vươn tay đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.
“Anh làm gì thế?” Tả Minh Vũ khó hiểu.
“Chẳng phải anh bị thương cần bổ huyết à? Chỗ này không có sẵn mà anh yếu ớt như vậy chắc không quay lại G thị được. Anh trước uống chút đi, đừng uống nhiều quá.” Khâu Tử Lộ sợ sệt quay đầu đi.
“Tôi không thèm.” Tả Minh Vũ cũng quay đầu, vành tai đỏ ửng.
“Minh Vũ, đừng có ngượng. Ha ha, Tử Lộ đừng để bụng nha, Minh Vũ đang ngượng thôi!”
“Ngượng cái đầu ông! Im miệng!”
“U! Ố! Ồ!”
“Đào Chân, có tin tôi cắn chết ông không?”
“Thẹn quá thành giận kìa!”
“A! Tôi sai rồi!”
“Đã muộn!”
“Minh Vũ, chừa cho em miếng nha!”
“A Học đáng chết, còn bỏ đá xuống giếng!”
Nghiêm Học rất vui vì Tả Minh Vũ ngày càng có nhiều cảm xúc nhân tính hóa, cậu rất vừa lòng, rất hạnh phúc.

Kịch siêu siêu ngắn:
“Tác giả! Cút ra đây cho tôi!” Tả Minh Vũ tức giận.
“Cái kia... tôi không có đây...” Phạn.
“Giả bộ cái gì! Nói đi, vì sao viết tôi não tàn như vậy!?” Tả Minh Vũ quát.
“Thì cậu luôn não tàn thôi!” Phạn.
“!” Tả Minh Vũ bùng nổ.
“Không không phải... ý tôi là cậu thật ngây thơ... chân chất..” Phạn nhanh chóng co rụt.
“Ngây thơ á? Cười chết người! Anh ta là dê đại vương thì có! Nhưng tôi cảm thấy Minh Vũ não tàn rất đáng yêu, tôi thích!” Nghiêm Học nói.
“Cái gì? Anh là dê đại vương?” Tả Minh Vũ nói.
“Không... không có...” Nghiêm Học lắp bắp.
“Vậy anh phải để em nhìn xem cái gì gọi là dê thật sự!” Tả Minh Vũ nhào tới.
“Tình tiết đâu phải thế này! Tác giả cứu mạng!” Nghiêm Học hét.
Tả Minh Vũ giận dữ trừng.
“Cái kia... bây giờ là thời gian tư nhân, hai người cứ tiếp tục...” Phạn.
“A... ư!” Nghiêm Học hét thảm (?) kéo dài một ngày một đêm.
   
Chương 28: Chương Thứ Hai Mươi Tám
Tả Minh Vũ đối với hành vi của Trì Nham rất là tức giận và phẫn nộ. Vốn anh tưởng mọi người cùng quay về G thị, sau đó mình và Nghiêm Học cùng đi sở nghiên cứu A-11, nhưng hành vi của Trì Nham khiến anh từ bỏ suy nghĩ này. Anh biết, còn lại mấy người đều thật sự coi họ là bạn bè, nhưng anh sợ hãi. Tuy Nghiêm Học sẽ không chết nhưng anh vẫn sợ. Anh bất đắc dĩ sống một trăm ba mươi năm, cuối cùng mới tìm ra người mình muốn sống trọn đợi, đây là lỗi tại ai? Ai cũng không sai.
Tả Minh Vũ cần phải nghỉ ngơi bổ máu, Nghiêm Học cùng anh trở lại G thị. Bởi vì họ phải đưa Hàn Thanh Hương về G thị, đương nhiên nàng nhất quyết không đồng ý. Nhưng bảy người dựa theo tình báo làm ra mấy kế hoạch, nếu Hàn Thanh Hương tham gia sẽ gặp nguy hiểm, mà năng lực tự bảo vệ của nàng quá yếu, sẽ khiến Đào Chân phân tâm. Sau này Hàn Thanh Hương suy nghĩ, cũng được thôi, cho nên nàng không bướng bỉnh nữa. Bất đắc dĩ chỉ có thể lưu luyến chia tay mọi người. Đào Chân đương nhiên cũng không nỡ để Hàn Thanh Hương rời đi, dù sao mình đi một chuyến này không biết có thể trở về nữa không. Nhưng y cũng yên tâm, ít nhất Hàn Thanh Hương an toàn.
Trước khi chia tay, Đào Chân đưa thẻ tín dụng cho nàng, nói.
“Nếu tôi không trở về thì quên tôi đi, sống cho tốt.”
Nói xong y quay đầu đi, không nhìn nàng nữa. Y sợ mình hối hận, sợ mình luyến tiếc.
Trước khi đi, nàng nói:
“Em sẽ ở G thị chờ anh về, mãi mãi. Anh không về thì em vẫn cứ chờ, chờ đến chết.”
Cho nên nàng đi rồi.
Họ tiếp tục tiến lên, con đường phía trước rất gần rồi lại rất xa.
Vào đêm, sáu người mệt mỏi cả ngày vừa định nghỉ ngơi.
“Ai đó? Đi ra!” Tả Minh Vũ sắc mặt âm trầm nói.
Mọi người giật mình. Chỉ thấy Tả Minh Vũ và Nghiêm Học nhìn chằm chằm một khoảnh rừng cây.
“Ô, mũi vẫn thính như vậy.” Trong rừng thò ra một cái đầu, ngay sau đó đi ra một người. Nếu bỏ qua cánh tay nhỏ xíu của gã. Chỉ thấy tay trái người này khắc danh hiệu “L7451”, trên cổ tay là hai “lưỡi liềm” tựa như bọ ngựa, có lông tơ xem rất buồn nôn.
“L7451?” Tả Minh Vũ khóe miệng co rút.
“7451? Tức chết ta?” Khóe miệng Nghiêm Học cũng giật giật.
“Ha ha ha ha... tên hay thật!” Tả Niệm cũng cười.
“L3515! Ta tới tìm ngươi báo thù!” L7451 hét to.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ, anh không lên tiếng.
“Thế nào? Sợ rồi?” L7451 nói tiếp. “Sợ cũng vô dụng, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
“A?” Tả Minh Vũ hỏi.
“?” L7451 khó hiểu.
“Ta hỏi ngươi là ai.”
“L3515!”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi dám giả bộ mất trí nhớ?”
“Ta không mất trí nhớ, chỉ là không nhớ ngươi.”
“Ngươi không nhớ ta!? Ta hận ngươi hơn một trăm năm! Nhưng ngươi không nhớ ta?”
“Tôi nói, “Tức chết ta” kia, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Chân hỏi.
“Không phải tức chết ta, là L7451!”
“Đây không phải trọng điểm.” Nghiêm Học nói.
“Hắn cướp máu thủy tổ quỷ hút máu của ta. Vốn ta là thể biến dị nhưng sau này quyết định đưa cho hắn dùng!”
“Vậy bây giờ chẳng phải... Ngươi cũng biến dị rồi sao?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Đương nhiên!” L7451 đắc ý nâng tay lên khoe “lưỡi liềm”, nói. “Ngươi xem!Đẹp chứ! Thật có tính nghệ thuật!!”
Mọi người câm nín, thầm nói: “Tức chết ta” này sao não tàn thế nhỉ?”
“Cái kia của ngươi là gì? Cần gạt nước kính cửa xe?” Khâu Tử Lộ hỏi, mọi người nín cười.
“Cần gạt nước là cái gì?” L7451 khó hiểu. Từ nhỏ gã ở trong phòng thí nghiệm lớn lên, nào biết cần gạt nước là cái gì.
“Một thứ rất là đẹp!” Khâu Tử Lộ cười.
“Đúng thế! Ta cũng thấy rất đẹp!” L7451 kiêu ngạo nói.
Vai mọi người run run, nín cười sắp tắt thở.
“Các ngươi khen ta cũng vô dụng, ta vẫn muốn giết các ngươi!” L7451 nói.
“Tại sao?” Đào Chân hỏi.
“Bởi vì không thể làm trái mệnh lệnh của Mr. D.”
“Vậy ta chỉ còn cách giết ngươi.” Tả Minh Vũ nói.
“Tới đây!” L7451 nói rồi tấn công tới.
Tả Minh Vũ không né tránh, nâng đao lên, đâm vào bụng L7451.
L7451 ngã trên mặt đất thì thào.
“Luôn... rất hâm mộ ngươi... có thể chạy ra... Ngoài... không bị khống chế... bây giờ... rốt cuộc... ta đã... ta đã... tự do... L3515... trở về đi... đừng... quay lại nữa... Mr. D muốn... muốn...”
Tay Tả Minh Vũ vói vào trong miệng vết thương ở bụng L7451. Gã đau đến không nói tiếp được. Chỉ thấy Tả Minh Vũ từ trong người gã móc ra một cái túi đẫm máu, dùng sức ném hướng phía xa. Chỉ nghe một tiếng “bùm!” thật lớn, thì ra bên trong chứa bom.
“Ta đã lấy ra máy khống chế, ngươi đi đi.”
L7451 chớp mắt, nói:
“Tại sao cứu

ta?”
Tả Minh Vũ không nói.
“Tại sao ngươi còn trở về? Ngươi có biết Douflamingo chính là muốn dụ ngươi trở về!”
“Hắn muốn làm cái gì?” Nghiêm Học hỏi.
“Hắn muốn giết L3515, dùng máu máu đó để mình biến dị, không bị uy hiếp nữa, khống chế thế giới này.”
“Giết Minh Vũ? Hắn có cách giết Minh Vũ sao? Ý ta nói là L3515.” Nghiêm Học hỏi.
“Ta không biết, chắc là có thể. Nếu không thì hắn sẽ không vì dẫn L3515 trở về mà làm nhiều chuyện như vậy.”
“Tại sao hắn không tự đi kiếm?” Nghiêm Học hỏi.
“Chắc ở tại đây có lợi cho hắn hơn, dù gì đây là địa bàn của hắn.”
Nghiêm Học ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
Tả Minh Vũ cầm máu cho L7451, khâu lại, xoay người dẫn mọi người rời đi.
“Ngươi vẫn cứ đi? Ta sẽ không theo đâu, dù ngươi cứu ta thì ta cũng sẽ không giúp ngươi.” L7451 nói.
“Ngươi đi đi, anh ấy thật lòng muốn giúp ngươi.” Nghiêm Học nói xong đuổi theo bước chân Tả Minh Vũ.
“Hẹn gặp lại, anh bạn.” Đào Chân vẫy tay, cũng đuổi theo.
“Bạn...” L7451 nhìn bóng lưng mọi người đi khuất, ngơ ngác lầm bầm.
“Hắn là tên lạ lùng. Trong phòng nghiên cứu có rất nhiều dị hình rất hung tàn, đừng để bị lừa, cẩn thận.” Tả Minh Vũ nói.
“Ừm, mọi người đểu cẩn thận chút.” Khâu Tử Dạ đồng ý.
Mọi người gật đầu, tiếp tục chạy đi.
   
Chương 29: Chương Thứ Hai Mươi Chín
Trên đường đi không thiếu dị hình buồn nôn. Này không, lại tới nữa.
Đào Chân, Nghiêm Học, Khâu Tử Lộ đang nói giỡn thì đột nhiên cây cối xung quanh đi ra một ít dị hình.
“Không ngờ L3514 cũng ở đây!” Một dị hình đầu mọc sừng, tay có móng vuốt nói.
“Nếu bắt được chúng chắc chắn Mr. D sẽ thưởng cho chúng ta!” Một dị hình có tám tay nói.
“Còn lại bốn người thế nhưng không sợ chúng ta! Thú vị!” Dị hình nói lời này không khác gì người thường chỉ là bụng vừa to vừa tròn, rốn cũng rất lớn, rất bắt mắt.
“Bởi vì các ngươi không đáng sợ! Nhưng mà các ngươi...” Nghiêm Học ngừng lại.
“Nhưng cái gì?” Mọc sừng hỏi.
“Ai... a Học, hay là đừng nói,” Đào Chân thở dài bảo.
“Nói mau! Nếu không ta giết ngươi trước!” Tám tay cũng rất muốn biết.
“Đáng ghét, dữ cái gì! Chính là các ngươi rất buồn nôn!” Khâu Tử Lộ xấu xa nói.
Tám tay nghe xong tức điên. Khâu Tử Lộ vươn tay một đao. “Đinh” một tiếng, đao trong tay Khâu Tử Lộ gãy đôi. Tám tay không bị gì hết. Nghiêm Học thấy thì liền nhoáng người xẹt tới bên cạnh Khâu Tử Lộ. Tám tay chộp hụt, ba cái tay cắm vào mặt đất. Đất cứng chớp mắt thủng ba lỗ to. Khâu Tử Lộ sợ chảy ra mồ hôi lạnh. Nếu không phải mới rồi Nghiêm Học kéo mình một phen, chỉ sợ trên người đã có thêm ba cái lỗ máu.
“Cẩn thận chút, loại này khá
2hi.us