Old school Swatch Watches
Truyện teen Dám Yêu Em Không

Truyện teen Dám Yêu Em Không

Tác giả: Internet

Truyện teen Dám Yêu Em Không

vỡ nhưng gì mà Khắc Dung đã nhắn với cô trước đó.”
Trước mặt nó, đối phương với mái tóc xoăn màu cam vắt tay trước ngực, bình tĩnh đến lạ.Vĩ nhìn chăm chăm vào nó, lôi trong túi ra chiếc di động đang đổ chuông rồi đưa cho nó.
“Cái này là dành cho cô,nghe đi rồi biết mình nên làm gì.Đừng trách tôi sẽ hại cả Vũ!”
Vì quá sức bất ngờ, nó lại còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên do dự chốc lát, đôi tay run run mới dám đón lấy mà nghe cuộc gọi đó.
“Các người là ai? Sao lại bắt tôi đi đâu thế này ?? Con gái tôi đâu ???”
Chiếc di động trên tay nó rơi xuống đất, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn người đối điện,lao đến túm lấy cổ áo hắn. Nó nghiến răng mà muốn rít lên.
“Anh..anh làm gì bố tôi??? Đồ khốn nạn!!”
“Bình tĩnh nào, cô biết giờ mình nên làm gì rồi phải kh
ông?Chỉ cần yên lặng rời khỏi đây,thì coi như tôi sẽ không làm gì đến cậu ta, cô còn có thể cứu bố mình, không phải đó là một thỏa thuận hợp lý nhất sao?”
Nó lặng người đi.
Cánh cửa đóng lại, nó bước đến bên giường, nhìn Vũ vẫn đang say ngủ.Hạnh phúc đến muộn, chỉ cho nó chút ít thời gian này không?
Nó rấm rức khóc.
Anh nói nó nên giữ lấy những giọt nước mắt này dành cho anh,anh nói đúng.Ngoại trừ bố cô, anh sẽ là người duy nhất cô trao trọn trái tim này, sẽ không ai thay thế được anh.
Đặt bút viết giấy nhắn để lại,nó cảm thấy không còn chút sức lực nào để bình tĩnh viết tiếp..
………….
“Nhi..?”
Tỉnh dậy, không thấy nó nằm bên cạnh, anh thấy lạ. Không phải cô ấy lại đi đâu rồi chứ? Hay cô ấy lại xấu hổ vì chuyện hôm qua…?
Với một người như cô ấy mà lần đầu tiên lại ở chung, rồi ngủ chung giường với người con trai khác, thì chắc cô ấy ngại đến mức xấu hổ đỏ mặt mà trốn ở đâu đó lắm.
Nghĩ vậy, anh khẽ bật cười.
Chợt để ý một tờ giấy gấp đôi để ở đầu giường anh, có chút do dự, anh liền mở ra đọc…
Bức thư trên tay anh nhẹ rơi xuống đất…
Đôi mắt anh mờ đi….đôi chân loạng choạng,bủn rủn….bàn tay vừa cầm lá thư run run….
Anh xin lỗi,anh đã ngốc nghếch trong mắt em lắm,phải không?
Để lại cho anh lá thư này, em rời anh, em đi một mình, em đến gặp người em đã nói lời “vĩnh biệt” ấy ư?
Không,anh không tin! Chắc chắn cô ấy có lí do của mình,anh phải tìm..nhất định phải tìm cô ấy!
Mặc vội quần áo, bóng anh vội vã chạy ra bến xe,dự cảm không yên lại càng mãnh liệt hơn lúc nào hết..
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 32



Chương 32: Hàn gắn quá khứ
“Chỉ mất một phút để có cảm tình, một giờ để thích, một ngày để yêu – nhưng cả đời để quên đi ai đó.”
-Khuyết danh-
***********
Anh bước qua cuộc đời tôi giống như những con sóng xô bờ…dào dạt mà nhẹ nhàng..nhưng cũng dữ dội đến điên cuồng như những cơn cuồng nộ của thuỷ triều trong những ngày bão tố.
Anh đã đi rồi.
Đôi mắt này ở nơi đây vẫn không mệt mỏi dáo dác tìm kiếm bóng hình anh qua màn đêm vô định,hi vọng gì vào một thế giới không thể có ngày mai nếu thiếu vắng một nửa tâm hồn…?
…………….
Cái bóng đen leo lắt cô độc in dài trên tường.
Chút ánh sáng hiếm hoi hắt vào bên trong phòng trong nỗ lực níu kéo lấy sắc màu rực rỡ,vui tươi nào đó cho căn phòng nhưng cũng vô ích.
Người nằm dài trên chiếc ghế dựa lại càng thảm não hơn.
Chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh xộc xệch đã gỡ tung ba bốn khuy cúc áo.Mái tóc đen dựa trên thành ghế vốn được chải chuốt gọn gàng thì nay lại rối tung hết lên.
Bên cạnh anh là ly rượu vang đỏ,màu đỏ tươi như thấm đượm nỗi đau đớn sâu thẳm tâm can anh.
Quân nhắm mắt,đôi lông mi đen khẽ động đậy.Đầu óc anh quay cuồng vì mùi rượu thoang thoảng,vị rượu đắng chát đến khé cổ. Có đáng gì đâu so với những lời nó nói với anh chiều nay?
Không một lời giải thích,không một câu chào tạm biệt,cô gái đó vội vã chạy đi như thể được giải thoát khỏi anh.Cái bóng ấy chắc chắn chạy về nơi cô biết mình muốn nhất,nhưng không phải là anh.
Đó mới là nỗi khổ tâm lớn nhất của Quân.
Anh cười khan,lần bị từ chối thứ hai của anh lại đau đớn không kém,thậm chí anh chẳng thể nói được lời nào.Vẻ cương quyết anh thấy trên gương mặt nó lúc đó….anh biết có lẽ đã đến lúc mình nên từ bỏ…
Một phần nào đó trong tâm can anh lại không chịu thừa nhận,không cam tâm để buông cô gái ấy..Anh như lạc mất phương hướng trong những suy nghĩ chồng chất.
Đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa hé mở,ông Cường trầm ngâm,tiếng thở dài nhẹ nhưng lại chất chứa lo âu.
Không lo sao được khi thằng con ông từ lúc về nhà vẫn còn trong cái trạng thái như người mất hồn ấy.
Người khiến Quân thay đổi,còn làm cậu điêu đứng ngoài cô bé Thiên Nhi ấy chứ còn là ai nữa?
“Ta vào được chứ?”
Tiếng cửa đẩy nhẹ kêu cót két nhưng nào làm lay chuyển sự chú ý của người đang nằm.Tiến lại gần, suýt chút nữa ông giật mình vì thân hình bất động nằm ngả nghiêng trên chiếc ghế tựa,đôi mắt vẫn nhắm nhưng môi lại nhợt nhạt khẽ thì thầm điều gì đó.
“Quân! Mau tỉnh dậy đi! Làm sao mà ra nông nỗi thế này hả con? Để ta gọi người lên lấynước thay đồ cho con nhé??”
“…Không..cần..đâu ba..”
Anh khẽ gượng dậy nắm lấy vạt áo ông, nụ cười buồn thoáng hiện khiến ông có chút đau xót,thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng nó bị làm sao, ông lặng lẽ đáp.
“Thằng con vô dụng,con định nằm bê tha ở đây đến bao giờ? Muốn ta lo lắng đến đau tim sao?”
“Con…”
“Nhìn con ta đoán được,lại chuyện liên quan đến cô bé đó phải không?”
Anh im lặng, lại nằm phục xuống ghế, ánh mắt tăm tối hướng lên trần nhà như lạc về miền xa xôi.
“Con nên dẹp chuyện đó sang một bên,ta vừa mới nhận được video này từ đội đặc nhiệm,con xem đi rồi tính thế nào. Nằm

ở đây thì có ích gì?”
Trong cơn đau đầu buốt nhức,anh cố căng mắt nhìn thật kĩ đoạn clip quay được từ di động ông Cường.Điều khiến anh giật mình là đoạn clip quay lại Thiên Nhi đi cùng với Khánh Vĩ trên một chiếc xe nào đó, anh không nhìn rõ gương mặt nhưng nhìn thoáng qua là anh biết đúng là cô ấy.
“Ba..chuyện này..là thế nào?”
“Chính ta còn không hiểu đây!Con cứ nằm đấy mà nghỉ ngơi, ta sẽ cho người…Này,Quân!! Chờ đã!! Con chạy đi đâu đấy??”
Mặc cho ông gọi, nhưng Quân cố gắng gượng người dậy chạy đi tìm nó.Cô ấy biết mọi chuyện…sao lại có thể ở gần Khánh Vĩ..?
Điều anh muốn nghe lúc này nhất..lại chính là lời giải thích của cô ấy,mặc cho bản thân anh người vẫn còn nóng bừng như ngọn lửa thiêu đốt,cảnh vật trước mắt cứ mờ dần đi…
………….
Ngồi chung xe với Khánh Vĩ,nó không thể ngờ lại hội ngộ với hắn dưới hoàn cảnh trớ trêu này.
Cố ngồi sát sang phía cánh cửa xe bên phải,nó lặng lẽ nắm chặt vạt áo,lộ chút căng thẳng.Hai người hai đầu cộng thêm bầu không khí tĩnh lặng từ lúc bước vào xe đến giờ lại càng làm không khí thêm phần ngột ngạt.
“Rốt cuộc..mục đích của anh là gì?”
Phải mất một lúc đấu tranh tư tưởng,nó mới cất lời đánh tiếng trước,đôi mắt ươn ướt liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Vĩ.
“Trả thù.”
Hai từ gọn lỏn lại đè nặng thêm bầu không khí vốn đã căng thẳng từ trước.
“Điều đó..khiến anh vui sao?”
“Cô không biết gì về quá khứ của tôi thì đừng lên tiếng phán xét!”
“Được,tôi sẽ không phán xét anh vì bây giờ mọi thứ giữa chúng ta đã là dĩ vãng hết rồi..”-Nó cười khẩy,tiếng cười có chút ngạo nghễ nhưng lại đan xen chút gằn giọng giận dữ-”Thế chuyện đó liên quan đến bố tôi sao?? Sao các người lại lôi ông ấy vào chuyện này?? Ba tôi đã làm gì các người sao???”
Móng tay nó cắm sâu vào đệm ghế ngồi,nó xem chừng đã cố nén nhịn cơn giận dữ lắm rồi.Đôi mắt lạnh lẽo quay ra nhìn nó,gương mặt hơi tối sầm.
Thiên Nhi,rốt cuộc em nên xem lại mình mới đúng.
“Khắc Dung đã cảnh cáo cô như vậy,đây là hậu quả do cô tự chuốc lấy thôi.”
“Khánh Vĩ..từ lúc nào..anh đã trở nên khác như thế..? Con người ngày xưa của anh..”
Thân hình nhỏ nhắn run run.Gương mặt nó biến sắc, giọng nói như lạc hẳn đi. Không phải vì nó tiếc nuối điều gì, chỉ là..người đang ngồi cạnh nó bây giờ không còn là người nó đã từng yêu một thời nữa.
Mọi kí ức cứ như vang vọng trong đầu Vĩ..lời Thiên Nhi nói như gợi nhắc lại cái quá khứ đáng hổ thẹn của hắn. Tiếng mẹ hắn quát tháo chua chát, từng trận đòn roi đau đớn…hắn cay đắng ôm đầu,hơi thở có phần nặng nhọc quay ra trừng trừng nhìn nó.
“Câm miệng!!!”
Nó sững người lại.
Khánh Vĩ biết hắn vừa lỡ lời,cứ mỗi lúc ở cạnh cô ấy hắn lại cư xử thậm tệ hơn thì phải.Hắn đang tự biến mình thành tên khốn để cô ấy ghét mình hơn hay sao?
Ừ,thì nên tránh xa khỏi hắn,có lẽ càng xa càng tốt..
“..Ba tôi bỏ rơi hai mẹ con tôi để chạy theo nhân tình,để lại hai mẹ con tôi côi cút đơn độc.Bà mẹ tôi ngày nào cũng đánh đập tôi, còn nói rằng một ngày tôi sẽ giống như ông ta,và quả là bà ta đã đúng đấy!Hahahaha..”
Tiếng cười chua xót cất lên để che giấu nỗi tủi nhục,đau đớn luôn dày xéo lấy hắn bấy lâu.Không hiểu sao lúc này hắn có thể dễ dàng nói ra trước mặt nó-người mà hắn nghĩ sẽ rất khó để giải thích cho cô ấy hiểu, nhưng nói ra bây giờ thì có thay đổi được việc gì?
Có nói ra thì hắn và cô ấy vẫn mãi chỉ là hai đường thằng song song mà thôi…
“Đó không phải là tất cả những gì cô muốn biết sao?”
No không ngờ bấy lâu nay Khánh Vĩ đã giấu nó về quá khứ tăm tối ấy…Thì ra bấy lâu nay anh luôn âm thầm chịu đựng một mình..nhưng giờ nó có tư cách gì để nói được nữa..?
“Có phải…ngày đó..anh chia tay với tôi…Anh muốn đến với Khắc Dung là để trả thù bà ta..?”
“Thiên Nhi, nếu bây giờ tôi nói với em: ngày đó tôi chia tay với em..một phần là để bảo vệ em khỏi bà ta.Liệu em có tin được không?”
Vẻ mặt bi thương của Khánh Vĩ..nó không biết mình nên tin hay không khi mà sau tất cả những gì anh ta đã gây ra với nó.Cho dù có nghe nguyên nhân thực sự anh ta muốn chia tay nó thì nó không còn chút lưu luyến gì nữa, vì người nó yêu bây giờ là một người khác..Chỉ là nó bối rối vì cứ nghĩ anh ta đã thay đổi hoàn toàn,thực tâm lại vẫn còn nghĩ đến nó.
“..Chuyện đó giờ đâu quan trọng nữa..phải không?”
“….”
“..Không hối hận chứ?”
Nó chỉ khẽ lắc đầu.
Khánh Vĩ cười khẩy,rốt cuộc hắn đã mong chờ điều gì chứ?
Sự cảm thông? Hay sự chế nhạo từ cô gái mà anh vẫn còn tình cảm ấy?
Cái im lặng của nó lại càng kéo dài khoảng cách giữa cả hai,vậy mà nhìn cô ấy hắn lại cảm thấy nuối tiếc điều gì?
Là mối tình đầu dang dở chưa trọn vẹn những hồi ức đẹp..?
Là những ngày tháng bình yên mà cả đời hắn luôn hằng mong ước?
Là những điều bất cập của cuộc sống,của lòng hận thù đã làm mê muội lí trí cùng cái đầu nóng mà không hề suy nghĩ đến kết cục?
Rồi biết sẽ có ngày này,ngày mà cô gái ấy sẽ thực sự rời xa hắn,ấy vậy sao nỗi đau dường như đau đớn hơn so với khi ở cạnh Khắc Dung chứ..?
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 33



Chương 33: Cạm bẫy
“Chính ở rìa cánh hoa mà tình yêu chờ đợi.”
-William Carlos Williams-
**********
Cô gái nhỏ lặng lẽ gỡ những sợi dây hoa hồng leo quấn quanh người anh.
Đầu gai nhọn từ thân dây leo cứa vào đôi bàn tay trắng nõn đến rỉ máu,những vết xước kéo dài..nhưng cô nào có bậntâm, vẫn đăm đăm nhìn chàng trai đang say giấc ngủ dưới lớp dây leo quấn quanh thân mình.
Đôi lông mi đen hơi rung nhưng vẻ bình an, rạng ngời vẫn hiện hữu trên gương mặt anh như một vị nam thần.
Cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt anh,thân hình run run không thể thốt nên lời..
Giấc ngủ sâu thật sâu,rốt cuộc anh đã mơ gì trong giấc mơ đó?
Anh có thấy cô không?Anh có biết cô lo lắng cho anh thế nào không? Tại sao nụ cười trên gương mặt anh lại hạnh phúc đến thế..?
…………….
“Chào Thiên Nhi! Đã lâu không gặp,cô bé vẫn khỏe chứ?”
Nó đi cùng với Khánh Vĩ bước vào trong một căn phòng rất rộng,chỉ có bóng người đứng trước cánh cửa kính lớn thu hút sự chú ý của nó.
Giọng nói này..dù có nhắm mắt lại thì nó vẫn biết người vừa cất lời hỏi nó là ai,nhưng nó không hề đáp lại.Lí do gì mà nó phải trả lời bà ta?
Nhìn sâu vào đôi mắt giận dữ của nó,Khắc Dung cảm nhận được cơn nóng giận ấy lớn đến nhường nào,nhưng có gì phải để tâm khi bà đang nắm trong tay bố cô ta kia chứ?
“Xem ra tôi đã hỏi thừa rồi”-Bà cười mỉm,tiến lại ngồi xuống ghế sofa,gương mặt lúc này lại trở về trạng thái lạnh tanh như mọi lần.-”Ngồi xuống đi.”
“Làm theo lời bà ta đi.”
Đứng sau nó, Khánh Vĩ nhỏ giọng ghé tai nó nhắc nhở,có chút giật mình nó quay lại nhìn Vĩ.
Nó không thể đoán được gì trên gương mặt hắn,nhưng..sao lại…có cảm giác như anh ta đang giúp đỡ nó thì phải..?
Các dây thần kinh như căng ra khi nó ngồi xuống,xung quanh nó là Khánh Vĩ và Đăng Hải, cùng những tên vệ sĩ của bà ta.Nhưng người đối diện trước mắt nó lại khiến nó thấy căng thẳng hơn cả.
“Bố tôi đâu?”
Tiếng cười ngạo nghễ.
“Cô gái ngoan,quan tâm đến bố mình hơn cả mạng sống của mình sao?..Quả là con

nhóc ngây thơ,đến giờ còn chưa hiểu chuyện gì.”
“Tôi hỏi lại : bố tôi đâu??? Tôi đã đến đây rồi thì các người nên thả ông ấy ra ngay!Các người định nuốt lời sao??”
Đập mạnh lên mặt bàn,nó chồm hẳn người về phía Khắc Dung, cái nhìn như thể muốn thiêu đốt đối phương.Người đàn bà nọ bình thản, tay vắt chéo trước ngực mà đưa cặp mắt sắc sảo lên nhìn nó.
“Đăng Hải,đưa điện thoại đây.”-Đón lấy điện thoại từ tay kẻ thân cận,bà bấm số cười mỉm nhìn nó,nhưng giọng nói không chút lay chuyển-”Thả ông ta ra và nhanh chóng rút lui khỏi đó,không để lại một dấu vết gì đấy. Nghe rõ chưa?”
Cụp máy, bà lẳng lặng nhìn nó chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của mình.
“Thế nào?Cô bé hài lòng chưa?”
Bầu không khí tĩnh lặng lại bao trùm.
Nó từ từ ngồi xuống,gương mặt tái xanh dần đã lấy lại chút hồng hào,nhưng làm sao có thể xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng nó..?
“Tình phụ tử cao cả làm sao,nhưng…rất tiếc những kiểu tình cảm sướt mướt như thế,tôi không có hứng thú!”
“Bà..rốt cuộc bà là loại người gì???”
Khắc Dung im lặng,cái nhìn đột nhiên sắc lạnh nhưng lại hờ hững đến kì lạ.
Chỉ vì người đàn ông đó mà mẹ bà ta chết,vậy..trong lòng bà ta còn chút nào lưu luyến vào thứ tình cảm phù du ấy?
“Loại người gì ư?..Ha,cô làm sao hiểu được chuyện gì qua cái cặp mắt ngây thơ non nớt ấy chứ?”
Ý bà ta…là gì?
“Thế này nhé,bây giờ cô có muốn chơi một trò chơi với tôi không?”
Lắc đều ly rượu trên mặt bàn,đôi mắt đen ánh lên những cái nhìn thích thú vào hình ảnh phản chiếu của nó qua chiếc ly bà đưa lên trước mặt.
“Trò….chơi?”
“Trò chơi có tên là Dự đoán Vận mệnh. Vậy giờ cô có muốn biết số người sẽ tham dự vào cuộc chơi của chúng ta ngày hôm nay không?Đoán thử xem.”
“Khắc Dung..thứ bà muốn là gì?? Bà dám đem mạng sống của mọi người ra làm trò đùa sao?!?”
Nó đứng bật dậy,cặp mắt đỏ hoe giận dữ nhìn người đàn bà nham hiểm trước mặt, nhưng nhanh chóng đã bị giữ lại bởi Đăng Hải.
Nhâm nhi ngụm rượu,Khắc Dung bình tĩnh không trả lời câu hỏi của nó.
“Hai anh chàng yêu quý theo đuổi cô bé chắc chắn sẽ tham dự trò chơi này rồi. Cả hai người đó sẽ dẫn đến những kẻ viện trợ mà tôi đang khao khát nhắm đến bấy lâu. Hừm…vậy là gần như đông đủ, chỉ còn thiếu một thứ làm tăng sự hấp dẫn cho câu chuyện này..”
Đột ngột bà ta đứng dậy, tiến đến trước mặt nó. Nó muốn lùi nhưng không thể vì đã bị Đăng Hải bẻ ngược tay lại,không thể giãy dụa cũng như chống trả.Bàn tay lấp lánh chiếc nhẫn ngọc lục bảo đưa lên vuốt nhẹ má nó,Khắc Dung chỉ nhẹ giọng.
“Da cũng khá đẹp đấy,nếu như..một chút tổn hại lên làn da này thì cũng uổng phí,nhưng hi sinh một chút thế này thì đâu có đáng là gì so với kế hoạch,phải không?”
..Đôi mắt mở to…trong đầu nó chỉ thoáng qua suy nghĩ…
“Vũ…”
………..
“Thịch!”
Vũ mở mắt,giật mình tỉnh dậy.
Thì ra là anh ngủ quên trên chuyến xe khách tiến vào trong thành phố. Tầm mười lăm phút nữa là đến nơi, nhưng anh lại cảm giác sốt ruột như có ngọn lửa thiêu đốt , lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong lòng.
Mồ hôi lấm tấm trên trán,vừa nãy…cứ như linh cảm hay gì đó khiến trái tim anh như ngừng đập trong mấy giây.Vũ còn nằm mơ văng vẳng tiếng ai đó gọi, nhưng không thể biết là ai.
Cái cảm giác đau nhói này…
Hắn nắm chặt lấy áo trước ngực.
Rút từ trong túi quần ra,nhìn số điện thoại trong di động,hắn ngập ngừng một lúc rồi mới bấm máy gọi.
Chỉ có người này mới có thể giúp hắn tìm ra địa chỉ nhà của Khắc Dung, từ ngày bà ta chuyển nhà hắn đâu hề biết bất cứ tăm tích gì về bà?
“…Sao giờ mới gọi về?”
Đầu dây bên kia giọng nói trầm khan bình thản đến lạ.
“Nội…con có chuyện muốn nhờ nội giúp đỡ..”
“Ta biết,là chuyện của Khắc Dung phải không?Chắc chắn là lại liên quan đến con bé đó,đúng chứ ?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Hắn biết ông vẫn còn ác cảm với Nhi vì chuyện gặp mặt Khánh Vĩ,nhưng..một phần nào đó trong lòng hắn vẫn không tin vào những bức ảnh đó.
“Nội…con xin nội! Con tin cô ấy làm vậy là có lí do của mình..”
“Vũ,việc con yêu để chơi bời cho qua loa thì nội không cản,nhưng còn việc con yêu cô gái đó đến mức mù quáng,không chịu thừa nhận sự thật thì ta phản đối!Nếu là vì cô ta thì ta e là ta không thể giúp..”
Hắn mím môi,khẩn khoản cầu xin.
“Nội!Con xin nội, nội muốn con làm gì con cũng chấp nhận! Chỉ xin nội cho con địa chỉ hiện giờ của nhà Khắc Dung..”
Ông Phúc trầm ngâmmột lúc mới đáp lời.
“….Vậy được,ta có một điều kiện.”
“Điều…kiện gì ạ?”
“Sau khi chuyện này kết thúc, con phải chấm dứt hoàn toàn với con bé đó, rồi quay lại đính hôn với cái Như.Chuyện này con có thực hiện được không?”
“Con…”
………………..
Buông điện thoại trên tay xuống,toàn thân Vũ như rã rời.
“Nhi,anh xin lỗi…”
Để đánh đổi lấy địa chỉ nhà của bà ta ,anh đã chấp nhận điều kiện của ông.
Đôi mắt xanh đau đớn nhắm lại, chỉ còn thấy một màu tối sầm bao trùm..
Cuối cùng,đánh đổi chút hạnh phúc ngắn ngủi ấy bằng sự chia ly đau đớn,có thể nào vận mệnh giữa anh và cô lại mỏng manh đến vậy?Anh lại không thể chống lại lời ông nói,vì ông là người thân duy nhất mà anh còn và tin tưởng.
Nhưng đâu có nghĩa là anh cam tâm?
Anh cũng phải có cách.
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 33.1



Chương 33.1:  Chuyện chưa kể
Một vài câu chuyện ngoài lề vụn vặt góp nhặt,vừa nóng hổi vừa để thư giãn (cười).
1.Đặt tên èo
Chuyện là cô mèo Loki của Hoàng Vũ vừa đẻ ra bốn nhóc : hai nhóc đực đen có đốm ở bụng và hai nhóc cái màu trắng, một cô có đốm trái tim màu đen dưới bụng.
Nghĩ mãi chưa biết đặt tên thế nào cho lũ mèo con lúc nhúc,một lần hắn gọi cả nhóm đến hội họp bàn bạc xem tên nào là thích hợp.
[Duy lên tiếng trước]-Hừm….tên mèo đực bự mập này chắc chắn sau này sẽ rất khỏe và tham ăn,vậy thì nó sẽ là Hoàng Thượng. Có hoàng thượng rồi thì phải có hoàng hậu, vậy…Hoàng Hậu sẽ là con mèo cái có đốm tim độc độc này. Còn con mèo đực bé còi kia thì cho nó làm Thái Giám là thích hợp,mà cả người hầu nữa chứ nhỉ? Con mèo còn lại sẽ tên là Nô Tì, vậy là không phải ông có đầy đủ một đội quân rồi sao Vũ? Hahaha..
Chưa kịp cười xong thì hắn đã bị “ném đá” hội đồng,ai bảo đặt tên gì mà cứ như phân chia chức vụ chúng nó trong hoàng cung thật vậy.
Ăn đòn cũng đáng.
[Nó cũng tranh thủ góp ý]-Sao không lấy tên chúng nó như Mickey,Donald hay Pluto ấy,nghe cũng được mà?
[Cã lũ cùng đồng thanh]-Dẹp! Dẹp! Đây không phải thế giới Disney nhé thưa mẹ trẻ!Cậu nên quay về làm đứa nhóc ngậm kẹo mút,ngồi xích đu là vừa!
Miệng nó méo xệch,tên kêu và dễ thương như thế mà còn không thích sao?
Đúng là khó hiểu lũ con trai.
Còn Vũ thì thấy đầu như quay cuồng trong đống sao bay tua tủa trước mắt.
[Huân lẳng lặng nhìn từng con một rồi bình thản lên tiếng tiếp]-Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ,đặt tên chúng nó theo sao chiếu mệnh không phải là hay nhất sao?
Lúc này thì Vũ thực phát điên.
Một tên thì xem quá nhiều phim Trung Quốc cổ trang, một tên thì xem quá nhiều phim hoạt hình con nít, còn lại tên kia thì kì quái giở trò xem tướng bói toán.
Kết quả là hắn đã phải “đá” hội bạn đó ra về.
Biết thế từ

đầu hắn đã tự mày mò tìm trên mạng cho đỡ mất công rồi.
Cứ tưởng nhờ được đám bạn này thế nào,hóa ra chỉ mình hắn ăn “dưa bở”,thật đau đầu.
2.Tương tư hay biến thái?
Chuyện đơn phương thích thầm người khác đương nhiên là chuyện thường tình,thậm chí còn nhiều như cơm bữa là khác.
Ấy vậy lại là vấn đề rất lớn đối với Duy-một tên lãng tử thứ thiệt,tán gái dẻo như kẹo mà lại có vấn đề về chuyện yêu đương.
Hắn..hình như có ý với Thiên Nhân(lúc này hắn chưa biết Nhân là con gái).
Chính bản thân hắn còn đang thấy rất phân vân và đấu tranh tư tưởng,ý nghĩ này đá ý nghĩ nọ,vòng vèo một hồi cũng chẳng đi đến được kết luận cuối cùng cho vấn đề này.
Cuối cùng,hắn đã nghĩ ra một cách.
Hắn đã lén chụp trộm ảnh Nhân rồi đem về đi in ra thành poster, tối về dán trên trần nhà, không quên thêm dấu X gạch chéo chính giữa mặt Nhân để tự nhắc nhở bản thân không có ý  gì với tên đồng giới đó.
Kết quả là hữu nghiệm thì chẳng thấy mà chỉ thấy phản tác dụng.
Tấm poster đó chỉ khiến Duy trằn trọc mất ngủ,thậm chí đến khi gặp người thật hắn cười méo xềnh xệch vì sợ rồi trốn lủi thật nhanh y như vừa thấy ma khiến nó-con bé vô tội-không hiểu chuyện gì hết.
Đáng thương cho số phận tấm poster đó cuối cùng bị Duy ném không thương tiếc vào sọt rác,kết thúc một trong những bí mật vụng trộm của hắn.
3.Hoàn hảo cũng không tốt
Một kẻ lạnh lùng đến kiêu ngạo,một kẻ luôn tỏ ra mình chín chắn như Thành Huân lại có một trong những sở thích rất chi là “nữ tính” mà chỉ có nhỏ Linh biết được.
Ấy chính là đi chợ.
Không những thế,khi đi mua đồ,hắn luôn rất hay mặc cả, cộng thêm gương mặt “sát gái hái ra tiền” mà luôn được các cô các bác ưu ái cho,thậm chí còn giảm đến nửa giá sản phẩm cho hắn vì điểm cộng cho ngoại hình thu hút.
Chính vì điều này khiến nhỏ Linh rất tự ti và tủi thân,vì hắn hoàn hảo về mọi mặt, à ừ, thì trừ một vài tật xấu ra thì cũng gần như là mẫu người đàn ông hoàn hảo, còn nhỏ thì vừa hậu đậu vừa vụng về nên đã giận dỗi hỏi hắn khi cả hai còn quen nhau.
“Sao cái gì anh cũng hơn em thế?”
“Em cứ thử làm “bà nội trợ” một ngày đi rồi biết.”
Huân đáp cụt lủn.
Tuy không dám cãi nữa, nhưng Linh tỏ ra có chút ấm ức, liền quyết định chọc tức hắn một phen.
Một lần, khi nhỏ ở lại nhà hắn qua đêm,nhân lúc hắn ngủ say, nhỏ liền lén lút đến bến giường  lôi điện thoại ra quay lại cảnh hắn nói mớ.Đây là một trong những tật xấu hiếm hoi của Huân,nhỏ quyết “dìm” hắn cho bằng được.
Kết quả là từ đó về sau,nhờ có đoạn clip quay lại nhỏ dọa sẽ ọi người xem mà Huân còn tỏ ra e dè trước nó, khiến bọn bạn hắn vô cùng kinh ngạc.Nhưng đáng tiếc,đó chỉ còn là chuyện trong quá khứ, có hi vọng một ngày nào đó cả hai quay lại không nhỉ?..
Có thể lắm chứ,cứ hi vọng là vậy đi.
(Còn một vài câu chuyện vui khác nhưng xin phép ình rút ngắn lại mấy chuyện nhỏ này thôi nhé ^^)
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 34



Chương 34: Trò chơi vận mệnh
“Cái chết là một trạng thái chỉ tồn tại trong tâm trí người khác, đó là vì sao nó không phải là kết thúc. Không có lời tạm biệt. Chỉ có những kỷ niệm đẹp mà thôi.”
-Khuyết danh-
**********
-Thử nhắm mắt tưởng tượng màxem: vạn vật sẽ thế nào nếu mất đi một thứ gắn liền với nó? Như cá thiếu nước,như chim thiếu tổ, như hoa thiếu ánh nắng..và hàng tỉ những thứ khác nữa, mọi thứ sẽ thế nào?
-Nó sẽ không còn là một bức tranh hoàn hảo.
-Vậy…còn con người, khi mất đi một điều luôn gắn bó với anh ta-hay cô ấy-thì cuộc sống có đảo lộn không?
-Có chứ,mất mát tinh thần sẽ lớn lắm.Không thể tưởng tượng được đâu,giống như thế giới sẽ chỉ có bóng tối mà không có ánh sáng.Đau đấy, nhưng họ vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình,họ sống để sống thay cho phần của người ra đi và nuôi dưỡng niềm tin truyền đến họ.
-Ồ,không phải con người rất phi thường sao? Thế làm thế nào mà họ có nghị lực để vượt qua?
-”Hi vọng,Lạc quan và Tin tưởng-sẽ thấy Cầu vồng-sắc màu của Hạnh phúc.
………………..
Trong phòng trà đạo.
Ông cụ già ngồi trên phả vẫn điềm nhiêm viết thư pháp,nhìn thoáng qua tưởng như ông rất chú tâm.
Nhưng thực ra không phải vậy.
“Xoẹt!”
Ngòi bút lông vô tình rạch một vết mực đen kéo dài trên tờ giấy trắng,bàn tay cầm bút run run.
Ông sực mình nhận ra tấm mành viết đã bị nhăn nhúm,chỉ khẽ thở dài.
“Thị phúc bất thị họa,thị họa đóa bất quá(*).Sự nghiệt cay đắng,cả hai đứa nó muốn chuốc lấy đau thương hay sao? Nghiệp chướng này có cách nào hóa giải?”
((*)Câu tục ngữ Trung quốc, ý nói : Là phúc thì không phải họa,là họa thì tránh chẳng qua.Họa phúc khó lường,không thể tránh được tai họa.)
Đương nhiên là ông lo lắng,đứng ngồi cũng không yên, chỉ lặng yên suy nghĩ trong chốc lát.Ánh nắng chiều hôm nay lại nhuộm màu buồn cô quạnh quá,bao phủ lên đôi mắt đen tư lự của ông Phúc.
Ông vẫy tay ra hiệu cho người hầu thân cận,giọng thực nghiêm trọng.
“Chuẩn bị xe cho ta,ta phải đích thân đến nhà Khắc Dung.”
………………
“Khoan đã”
Khắc Dung nhẹ buông tay ra khỏi gương mặt nó đang tím tái,quay ra nhìn người vừa cất lời.
Là Khánh Vĩ,giọng nói hắn cũng lộ ra chút căng thẳng.
“Làm vậy không phải là hơi quá sao?”
“Hừm,cậu muốn bênh cô ta?Sau tất cả những gì tôi làm cho cậu?”
Cứ như có luồng điện xẹt qua giữa hai người đó,chỉ là nó cảm nhận mơ hồ. Nhưng việc Vĩ đột ngột ngăn cản bà ta thì quả thực có phần kì lạ.
Vĩ lưỡng lự một thoáng,rồi lấy lại vẻ điềm đạm thường thấy.
“Chỉ là tôi thấy bà đâu cần phải đụng tay làm hại đến cô ta,cô ta đâu có phải là mục tiêu của bà?Hơn thế nữa, sự hiện diện của cô ta ở đây cũng đủ lôi kéo được  người bà muốn nhắm tới,việc gì lại phải thừa hơi đến vậy?”
“….”
“Với lại..”
Hắn tiến lại gần Khắc Dung,cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tay bà mà thì thầm.
“…tôi không muốn đôi bàn tay đẹp đẽ này phải bị vấy bẩn bởi một thư không liên quan và không đáng.Bà hiểu ý tôi chứ?”
Đột nhiên Khắc Dung phá lên cười,nâng nhẹ cằm hắn mà đáp, đôi mắt lắng dịu nhìn hắn có phần ưng ý.
“Nếu Vĩ đã có lòng như thế,thì..thôi được. Đăng Hải,thả cô ta ra,tạm thời nhốt cô ta lại trong phòng,chú ý canh chừng cẩn thận.”
“Nhưng….Dạ được,thưa cô chủ!”
Đôi mắt u tối nheo lại tỏ ý không hài lòng,chỉ miễn cưỡng nhận lệnh.Đăng Hải chỉ liếc xéo Khánh Vĩ,rồi quay người dẫn nó đi.
“Cậu đã nói thế thì chắc phải có cách gì đó rồi đúng không?”
Lúc này bà mới quay người ra nhìn Vĩ,đưa
2hi.us