Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyện teen Dám Yêu Em Không

Truyện teen Dám Yêu Em Không

Tác giả: Internet

Truyện teen Dám Yêu Em Không

này nảy sinh từ việc tiền Chúa tạo ra không đủ.”(Heinrich Heine)
11.Nguyễn Mạnh Phúc
Mô tả:cha của Mạnh Cường và Khắc Dung, cũng là ông nội của Hoàng Vũ.Vốn là người thủ lĩnh huyền thoại trong giới mafia dưới tên gọi The Death(Thần Chết) nhưng nay ông đã nghỉ hưu lui về ở ẩn, sống những năm tháng cuối đời bình yên và cũng là để thoát khỏi cái quá khứ mà ông gọi là “nhơ bẩn” của mình. Thời trẻ, bề dày chiến trường của ông cũng ngang ngửa với bề dày tình trường. Nhưng chỉ có một người ông yêu thật lòng, đó là mẹ của Khắc Dung, nhưng bà đã mất vì bạo bệnh. Tuy vậy, Khắc Dung vẫn khăng khăng cho đó là lỗi của cha mình, đó là lí do bà ta đổi họ của mình.
Tuổi: 70
Câu nói tâm đắc: “Đức hạnh là cuộc chiến, và để sống trong nó, chúng ta luôn phải chiến đấu với bản thân mình” (Jean Jacques Rousseau)
12. Đinh Kiều Như
Mô tả: bạn thanh mai trúc mã của Hoàng Vũ, cùng theo Hoàng Vũ đi “tầm sư học đạo” ông Phúc. Thân nhau từ thuở bé tí, tính tình ngỗ ngược nhưng lại rất thích bắt nạt Hoàng Vũ, đến lớn vẫn chưa thay đổi.Cô đi du học

từ năm 13 tuổi và trở về Việt Nam khi nghe tin từ ông Hoàng Vũ.Nói chung tính cách cũng không kém cạnh Thiên Nhi.
Sinh ngày: 7/8
Tuổi :20
Cung: Sư Tử
Chiều cao:1m74
Cân nặng: 62kg
Sở thích: tập võ,tập yoga,các trò chơi thử thách mạo hiểm, trêu chọc Hoàng Vũ.
Sở đoảng: nấu ăn, nói chung là các công việc liên quan đến nội trợ.
Mẫu người lí tưởng: Hoàng Vũ
13.Thái Đăng Hải.
Mô tả :Đã từng là trợ lí cho ông Cường nhưng sau đó bị ông đuổi việc vì ông phát hiện hắn ăn cắp dữ liệu quan trọng của công ty đem bán cho đối thủ. Thân thế bí ẩn, sau này được Khắc Dung thu nhận làm cánh tay phải đắc lực, mộtmực trung thành theo bà ta.
Tuổi: 28
Phương châm: “Sống vì một người, đến chết cũng chỉ vì một người duy nhất.”
14.Henry Trần
Mô tả: người Mĩ gốc Việt,đã  từng có ý định định cư ở Mĩ nhưng được ông Cường ra tay cứu giúp, anh quyết định làm trợ lí thân tín cho ông, hỗ trợ ông trong mọi công việc: từ liên lạc, giao tiếp với đối tác hay sắp xếp các kế hoạch, cuộc họp cho chủ tịch.Điểm đặc biệt: đã qua khóa đào tạo đặc nhiệm bên Mĩ nên anh cũng kiêm đảm nhiệm vệ sĩ cho ông.
Tuổi: 25
Chương 18: Hạ màn được rồi Khánh Vĩ….
“Ta từng là hoàng hậu, và các ngươi tước đi vương miệng của ta; người vợ, và các ngươi giết chồng ta; người mẹ, và các ngươi cướp đi con cái ta. Chỉ máu ta còn lại: cứ lấy đi, nhưng đừng kéo dài đau khổ của ta”
-Marie Antoinette-
***********
…………
Mùi khói dại đê mê, điên cuồng..
Quạ đen đậu đầy trên những nhánh cây khô héo trụi,không ngừng kêu inh ỏi..
Màu đỏ thắm nhuộm trên chiếc váy trắng, cô gái sa lưới vào chiếc tổ khô cứng được bện bằng những cành cây nhỏ vẫn nằm im lặng không nhúc nhích,như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ ở đó từ rất lâu..Gương mặt trắng bệch tựa như bức tượng sứ, mi mắt hơi lay động nhưng hơi thở thì vẫn đều đặn, nhịp nhàng..
Cô đang chờ ai ?..Hay là đang chờ đợi một điều gì..?
Giấc ngủ tưởng chừng như vĩnh hằng ấy liệu có được đánh thức, vết thương trên người cô liệu có được chữa lành…?
……………….
“Thiên Nhi…Đừng đi..xin em đừng đi…Đừng bỏ..tôi..lúc này..”
Giọng nói thân thuộc đã từng khiến nó xiêu lòng, lần này nó khựng lại có chút lưỡng lự.
Nếu như là ngày trước thì nó sẽ không do dự mà ở lại bên cạnh anh ta, nhưng lần này…
Nó lo lắng cho Quân và Hoàng Vũ hơn bao giờ hết…nhưng còn Khánh Vĩ thì đang bị thương nặng thế này, mà anh ta vẫn còn nghĩ đến nó sao..?
“Xin lỗi…tôi là Thiên Nhân, không phải Thiên Nhi.Mọi người sắp đến rồi, cậu chịu khó đợi ở đây nhé ?”
May thay, nó vừa nhìn thấy bóng anh quản lí cùng những người khác đang chạy tới, có chút ngượng nghịu, nó gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình.
Nằm phục xuống đất, đôi mắt hắn bắt đầu mờ dần, tự cười vào chính bản thân mình. Phải rồi, sao hắn lại có thể nhìn nhầm cả hai người đó với nhau được? Làm gì có chuyện cô gái ấy sẽ xuất hiện ở đây được chứ? Ngày trước, mỗi khi hắn gặp chuyện không vui, chỉ cần gặp Thiên Nhi thì mọi nỗi lo của hắn biến mất, lần này có thể nào hắn đã quá tự mãn vào chính mình, nghĩ rằng cô ấy sẽ ở đây lúc hắn cần cô gái ấy?
Nắng chiều mà sao hắn thấy chói chang quá,mồ hôi vẫn không ngừng lăn trên gương mặt hắn, đôi mắt nheo nheo lại..Trong đầu Vĩ chợt thoáng quá chuyện vừa nãy, cái nhìn trầm tư, xoáy sâu vào bóng đen trong tâm khảm. Quây xung quanh hắn là tất cả mọi người đang huyên náo đỡ lấy hắn dậy để đưa hắn vào bệnh viện, nhưng hắn nào để ý không gian xung quanh mình.Có dự cảm nào đó,hắn bắt đầu thấy không yên tâm…
…………..
Được anh quản lí chỉ lối ra, nó vẫn cắm đầu chạy một mạch để đuổi kịp Hoàng Vũ. Trên đường đi, nó suýt nữa bị trượt ngã mấy lần, nhưng vẫn cố gượng dậy chạy tiếp. Tiếng nói trong đầu nó lúc này cứ thôi thúc nó phải chạy thật nhanh..thật nhanh..nhưng quả nhiên, sức con gái như nó làm sao đọ nổi với tốc độ của tên con trai đã thông thuộc địa hình như Vũ?
Dừng lại một lúc, nó chống tay vào thân cây gần đó, thở hổn hển.
“Mạnh Quân..tại sao lúc đó tôi lại cáu giận với cậu đến thế? Nếu tôi chịu nghe cậu nói…Dù thế nào, tôi vẫn thấy ở cậu đôi mắt của anh chàng Nobita tôi quen ngày xưa.Chỉ tại tôi,chỉ biết đánh giá cậu qua vẻ bề ngoài mà không hề để ý đến những lời cậu nói với tôi…Dù cậu thay đổi ngoại hình nhưng vẫn đến tìm một đứa con gái bình thường như tôi…Nhất định, nhất định cậu phải không làm sao đấy nhé!”
Tuy không đuổi kịp Vũ, nhưng Vĩ có nhắc đến Triệu Khắc Dung, nó biết phải tìm bà ta ở đâu.Những giọt mồ hôi rơi ướt đẫm chiếc áo phông trắng nó đang mặc, dồn hết chút sức lực còn lại của mình lên đôi chân, nó lại tiếp tục chạy nhưng đôi môi vẫn cố mím chặt vì bàn chân nó đã bắt đầu đau nhức. Nhưng giờ không phải là lúc nó nghĩ đến bản thân mình,mà nó còn liên quan đến sự an nguy của anh bạn mà nó quen hồi trước…
…………
Mùi nước hoa thoang thoảng.
Chợt tỉnh giấc,ánh sáng mờ mờ lướt qua trước mắt Quân…Nhưng cậu vẫn chưa định hình được cảnh vật trước mắt vì trong phút chốc cơn đau đầu lại choáng ngợp hết mọi giác quan.
Cố nhúc nhích nhưng không được , cậu chỉ mơ hồ đoán được tình thế của bản thân:cậu ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt lại đằng sau. Kẻ nào đó cũng rất cẩn thận, trói cả hai chân cậu lại vào chân ghế để cậu không thoát được…Rốt cuộc..là ai..?
Bóng một người tiến lại gần cậu..Quân đoán đó là một người phụ nữ vì mùi nước hoa đặc trưng đậm mùi theo mỗi bước chân bà ta đi tới.
“Cậu tỉnh rồi hả?”
Giọng nói này..cậu biết chứ, chính bà ta đã cho người đuổi bắt cậu kia mà?
“Hừ,bà..muốn gì?”
“Muốn gì ư?Cậu hỏi hay lắm,tôi cũng đang muốn nghĩ xem rốt cuộc mình đang muốn gì đây.”
Trong bộ sườn xám màu đỏ đậm với họa tiết rồng bay phượng múa, Khắc Dung điềm đạm cầm chiếc quạt nhẹ vuốt trên gương mặt Quân, nụ cười nửa miệng lả lơi, cái nhìn tình tứ chăm chú xem phản ứng của con mồi béo bở trước mặt.
“Đừng..có giở trò! Tôi biết bà muốn gì,bà định dùng tôi nhằm hãm hại cha tôi ,sau đó…là đến ông nội tôi để chiếm đoạt số tài sản kếch xù đó! Có phải vậy không?!?”
Vì kích động, Mạnh Quân cố gắng giãy dụa nhưng điều đó chỉ khiến bà ta lạnh lùng trở lại, liền ra hiệu cho Đăng Hải-vệ sĩ của mình-thụi một cú vào bụng cậu khiến cậu cúi gập người ho sặc sụa.Hắn không quên thì thầm bên tai cậu:
“Mồi nhử thì mãi vẫn chỉ là mồi nhử,tôi ra tay với cậu thế này là còn nhẹ tay.Nếu không vì bà chủ thì bây giờ cậu không còn ngồi yên trên cái ghế này đâu.”
Cái liếc sắc lạnh qua cặp kính nhìn con trai của kẻ đã đuổi hắn đi không thương tiếc.Ngày xưa, nếu không được Khắc Dung thu nhận thì ngay đến cả mục đích sống của cuộc đời hắn, hắn còn không có nữa.Hắn đã thề tuyệt đối sẽ trung thànhvới bà chủ và thậm chí, muốn lật đổ Nguyễn Mạnh Cường hơn bất cứ lúc nào hết.
Những giọt máu đỏ tươi ứa ra từ khóe miệng,hơi thở đã ổn định trờ lại, Mạnh Quân vẫn lạnh lùng cười khẩy:
“Tôi nói trúng điểm yếu của bà…phải không? Dùng cách này để tra tấn tôi…bà nghĩ tôi sẽ khai gì với bà sao?”
“Hửm?Cậu nghĩ tôi cần cậu khai sao? Cậu coi thường tôi quá,ép cậu khai thì đâu thiếu gì cách phải không?..Như là cái con bé Thiên Nhi ấy?”
“Bà..bà làm gì cô ấy ?!??”
“Ái chà, bình tĩnh đi nào! Cậu nghĩ tôi làm gì cô bạn gái bé bỏng của

cậu?…Con bé ấy đâu có giá trị sử dụng với tôi, chỉ có Khánh Vĩ mới cần đến cô ta thôi! Đừng đánh đồng hai việc đó với nhau, mục tiêu của tôi là bố cậu kia mà? Cậu hiểu điều tôi vừa nói chứ ?”
Tại sao…cả Khánh Vĩ cũng liên quan ở đây, là thế nào? Cậu không hiểu.
“Ồ, ông đến đúng lúc lắm!”
Hướng về phía cánh cửa gỗ mở rộng, Khắc Dung có phần đắc ý, cơ mặt bắt đầu dãn ra. Quả như bà ta dự tính, ông đến đây một mình. Quần áo xộc xệch, ắt hẳn ông đã phải vội vàng đến mức nào khi nghe bà ta gọi điện đến.
Có ai ngờ đâu hai anh em lâu ngày không gặp nhau cuối cùng lại gặp nhau trong tình huống trớ trêu thế này.
“Con trai ta đâu?”
“Lời chào hỏi đầu tiên giữa hai chúng ta là thế này sao hả ông anh quý hóa của tôi?”. Khắc Dung bật cười,cũng chẳng mảy may để tâm đến điều bà ta vừa nghĩ.
“Cậu con trai của ông đang ngồi trên ghế khách đặc biệt của tôi,tuy cách mời của cậu ta không được nhẹ nhàng như ông, nhưng..dẫu sao, được thấy cả hai cha con ông ở đây tôi cũng khá mừng!”
“Ba..ba..sao ba lại đến đây..?”
Đôi mắt ông thoáng chốc nhìn thấy đứa con trai mình thương tích đầy mình, chân tay bị trói chặt vào ghế đến đáng thương.Sự căm phẫn bùng nổ như ngọn lửa lớn cháy rực trong tâm trí, ông quát lớn:
“Khắc Dung!Muốn gì thì bắt ta là được rồi, mau thả nó ra ngay!! Nếu không đừng trách ta ác!”
Định rút súng đã cài sẵn trong người, nhưng nhanh như cắt đã có hai họng súng khác dí vào đầu ông từ đằng sau. Người đàn bà hiểm độc vẫn ngồi yên trên ghế, hai tay vẫn đan chéo vào nhau, đưa mắt nhìn ông Cường đang trong thế bị động:
“Chống cự cũng vô ích, một dân mafia mà lại không giấu sẵn trong mình một khẩu súng, ông nghĩ tôi không đoán được à? Dù sao tôi cũng có phương án của mình, ông cứ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi đi.”
“…”
“Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản thế này: mạng ông đổi lấy mạng con trai ông.Nếu ông chấp nhận thì tôi sẽ thả cậu ta ra ngay, ông thấy thế nào?”
“Đừng..ba..đừng nghe theo lời bà ta!”
“Câm miệng!”
Đăng Hải đứng cạnh lại thụi tiếp cho cậu một cú nữa,giọng khàn đục lạnh lùng vang lên ngăn cho cậu ta không được nói tiếp.
“Dừng tay!!!..Được, tôi chấp nhận. Mau thả nó ra, ngay lập tức!!”
Lòng đau như cắt nhưng không hiểu sao,ông Cường vẫn bình tĩnh đáp lời,cái nhìn hận thù vẫn chăm chăm nhìn vào ả đàn bà trước mặt.
Người ta thường bảo người càng đẹp thì lại càng độc.
Không phủ nhận bà ta có vẻ đẹp mặn mà dù đã ngoài ba mươi, nhưng dã tâm lại tỉ lệ nghịch với vẻ ngoài, độc địa như con rắn hổ mang. Dám dùng cách này để đối phó với ông, dù có phải nhắm mắt nhưng bằng mọi giá ông phải kéo bà ta xuống địa ngục cùng ông, để vợ ông yên lòng mà nhắm mắt.
Trầm ngâm hồi lâu, bà ta ra hiệu Đăng Hải cởi trói cho Mạnh Quân. Được thả ra nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục sau va đập mạnh ở đầu, cộng thêm bị trói chặt khiến chân tay cậu bủn rủn. Thân hình cậu đổ rạp xuống sàn nhà, hơi thở bắt đầu khó nhọc vẫn cố gắng yếu ớt ngước lên nhìn ông.Răng ông cắn chặt môi đến tím tái lại, đau xót nhìn con mình.
“Nào,bây giờ ông hãy cầm khẩu súng lên, làm theo lời tôi, chĩa vào đầu mình.”
Đôi tay ông run run nhấc lên, chiến trận ông đã từng kinh qua nhiều lần nhưng lần này,thực khiến ông có chút lo sợ, không phải vì sợ chết mà vì kế hoạc lôi kéo bà ta chưa hoàn thành mà ông đã phải đi trước…
“Bác Cường! Bác mau dừng lại đi !!”
Cánh cửa đạp mở, Hoàng Vũ cùng người vệ sĩ của ông là Henry lo lắng chạy xông vào trước con mắt ngỡ ngàng của bà ta cùng với đám bảo vệ…Kết quả là xung quanh ngổn ngang la liệt những tên áo đen nằm phủ phục trên mặt đất, duy chỉ có Khắc Dung đứng nép đằng sau Đăng Hải, gương mặt tái xanh không tính đến trường hợp này.
“Chết tiệt !! Nguyễn Mạnh Cường!!! Tôi đã bảo ông đi một mình,sao ông lại gọi bọn vệ sĩ kia đi cùng ?!?”
“…”
“Giờ việc đó còn quan trọng nữa sao…?”
Từ thế bị động, ông Cường như hổ mọc thêm cánh chuyển thành thế chủ động, lúc này bình tĩnh nhặt lấy khẩu súng lên, định giơ lên bắn Khắc Dung…Henry và Hoàng Vũ đã nhanh chóng  đỡ Quân dậy chăm sóc cho cậu ta, vẫn đăm đăm nhìn theo mũi súng của ông Cường. Liệu ông có bóp
cò không..?
……..
Vừa đến căn nhà trước mặt, nó không thể tin vào mắt mình. Ngôi nhà sang trọng có lớp người bảo vệ vững chắc là vậy mà bây giờ la liệt người nằm như vừa có chiến trường ở đây xong..Nó nhón chân bước qua, tránh từng người rồi đi sâu vào bên trong…Mọi thứ đều lộn xộn hết lên, nó vẫn lo lắng, bước đến căn phòng có cánh cửa gỗ mở toang…Nhưng nó không hề biết có một người đang đi theo nó từ đằng sau…
Hơi thở nặng nhọc, quả như những gì Khánh Vĩ dự đoán, chắc chắn kế hoạch của bà ta đã bị lộ. Dựa lưng vào tường, hắn trốn khỏi bệnh viện mà đi đến tận đây, vừa vặn nhìn thấy bóng Thiên Nhân bước vào..
Không chút do dự, cậu ta xông lên, túm lấy nó từ đằng sau.
Do quá bất ngờ nên nó không kịp phản ứng, chỉ ú ớ vì bị cậu ta bịt miệng, Vĩ liền rút con dao nhỏ trong túi mình kề vào cổ Thiên Nhân:
“Im miệng! Cậu mà la lên thì đừng trách!”
Đầu óc nó quay cuồng hỗn loạn, tại sao..tại sao…anh ta…không phải giờ này…anh ta vẫn ở bệnh viện sao..?
“Ông Cường, ông không được bắn bà ấy! Nếu không tính mạng cậu ta khó mà đảm bảo được!”
Đứng trước của phòng, cảnh vật mờ mờ trước mắt nhưng hắn vẫn cố chút sức lực của mình để bảo vệ cho Khắc Dung. Hành động của hắn đương nhiên thu hút mọi sự chú ý trong phòng, chỉ có Hoàng Vũ biết danh tính thật của Thiên Nhi nên nhìn thấy bạn gái mình bị Khánh Vĩ kề dao vào cổ nên lại tức giận tộtđộ.
“Khánh Vĩ!!!Cậu…cậu…bỏ Thiên Nhân ra !!”
“Khánh Vĩ, cậu đến thật đúng lúc. Ngăn ông ta lại đi!”
Lúc này Khắc Dung mới lấy lại được vẻ cao ngạo trên gương mặt vốn tưởng đã sắp bại trận đến nơi.Đứng về phía Khắc Dung rồi, nhưng Khánh Vĩ vẫn chưa có ý định buông Thiên Nhân ra.
“Sao? Ông muốn bắn tôi? Vậy thì bắn đi, viên đạn của ông sẽ ghim vào người thằng nhóc này chứ không phải là tôi! Giờ..để ba bọn tôi đi, tôi sẽ thả cậu ta ra cho đến khi bọn tôi chắc chắn ông không theo đuôi, được chứ?”
Đôi mắt nghi hoặc của ông Cường vẫn chăm chăm nhìn mụ ta, lai còn dám lôi người vô tội vào. Trong khi ông đang do dự, Hoàng Vũ đã nghiến răng rít lên giận dữ:
“Khánh Vĩ!! Vậy còn Thiên Nhi thì sao?!? Cậu đã nói…cậu bị bà ta lợi dụng, cô ấy đã tưởng thật, đã khóc hết nước mắt vì cậu. Cuối cùng…cậu vẫn chọn theo bà ta?!?? Ra tất cả là kế hoạch của cậu ?!???”
“..”
Khánh Vĩ cũng cảm thấy đau đớn lắm chứ, nhưng hắn không nói được.
“Hạ màn ở đây thôi Khánh Vĩ! Không cần phải đóng kịch làm gì nữa, cơ sự đã đến mức này thì ta cũng nói luôn: Tất cả chỉ là kịch bản do ta và Khánh Vĩ dàn dựng! Còn thắc mắc gì không..?”
“Cậu..cậu lừa…Thiên Nhi?”
Lúc này nó mới lắp bắp, ngước lên nhìn Khánh Vĩ, đôi mắt ngân ngấn nước không hiểu sao lại khiến Vĩ có chút dao động vì gương mặt của Thiên Nhân lại gợi nhớ đến Thiên Nhi vào cái ngày hắn nói lời chia tay với cô.
Đầu óc nó trống rỗng,mím môi thật chặt..Anh ta không phủ nhận, vậy..nghĩa là…sự thật….
Lúc đó nó đã làm một việc liều lĩnh đến mức khó tin: nó  xoay người đẩy anh ta ra
Vô tình kéo theo đó là con dao trên tay anh ta cứa một đường dài trên cánh tay nó….
Trước

con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, nó mỉm cười, nụ cười cuối cùng dành cho Vĩ như thể thay hết những điều nó muốn nói.
“..Vĩnh biệt..Khánh Vĩ…”
Không còn là tạm biệt, không chỉ đơn thuần là xa nhau rồi gặp lại nhau, mà đây là lời chào vĩnh viễn sẽ mãi không thể nào gặp nhau.
Cả thân hình nó đổ rạp xuống..
Trước mắt nó như mờ dần đi,
Sao nó như thấy mình đang rơi xuống đáy vực sâu tận cùng của nỗi khổ đau chôn giấu sâu tít đáy lòng chứ ?
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 19



Chương 19: Gặp gỡ và hôn ước
“Phải khám phá và từ bỏ biết bao nhiêu điều trước khi chạm được đến cảm xúc trần trụi.”
-Claude Debussy-
************
Căn phòng trắng toát.
Tấm rèm cửa trắng mỏng nhẹ lay động.
Người ở trên giường đã tỉnh nhưng vẫn ngồi bất động một hồi lâu.Dựa lưng vào chồng gối xếp đằng sau, đôi mắt vô cảm nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ.
Có lẽ nó đang cố gắng sắp xếp lại mọi dữ kiện trong đầu theo trình tự nhất định, nhưng những kí ức mập mờ không ngừng nhảy nhót loạn xạ khiến nó không tái nào tập trung được.
“Em tỉnh rồi sao?”
“….”
“Có muốn ăn uống chút gì cho lại sức không? Dù sao hôm qua em cũng mất không ít máu.”
“….”
“Dù không muốn thì em cũng nên nói cho tôi biết chứ ?”
“….”
Đặt cặp lồng cháo lên chiếc kệ nhỏ đầu giường, Hoàng Vũ thở dài nhìn bóng người ngồi im lặng trên giường. Từ hôm qua đưa Thiên Nhi vào bệnh viện và cả khi tỉnh lại cho đến giờ, cô gái nhỏ vẫn không hề nói một câu nào.
Anh không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, những lúc cô ấy trầm ngâm thế này là lúc anh thấy khoảng cách giữa anh và cô ấy lại quá lớn. Đến khi nào cô ấy mới chịu chấp nhận để anh bước vào thế giới riêng của cô ấy, khi mà bức tường thành vô hình lại được xây đắp bằng những nỗi đau khổ đến nghẹn ngào..?
“Anh biết…Quân là con trai của một mafia ?”-Mái đầu nhỏ bắt đầu động đậy.
“…..Ừ.”-Cậu giật mình trước giọng nói nhỏ nhẹ đến lạ,chỉ khẽ gật đầu.Anh biết nên nói thế nào?
“Chỉ vì tình thế bắt buộc,tôi…”
“Tôi không trách anh, lại càng không trách Quân. Cả hai người đều vì những lí do chính đáng, còn tôi thì chỉ vì sự ích kỉ của bản thân.”
“Hai chuyện đó là khác nhau..”
“……”
Không gian tĩnh lặng lại bao trùm.
Nó thôi không nói nữa, đôi mắt đen chớp chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc lá vàng úa từ cành cây trước cửa sổ phòng rơi rụng,thật tình cờ, gió lại thổi bay chiếc lá vào bên trong, ngay gần giường nó.
“Hoàng Vũ…”
“Em cần gì sao?”-Vũ có phần sốt ruột, thấy nó chịu trò chuyện cũng vui mừng, gương mặt tươi tỉnh hắn lên.
“..Đưa tôi đến phòng của Mạnh Quân. Tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
………………….
“Cậu là..”
Nó đâu có ngờ trong phòng của Quân còn có bố cậu ta-ông Mạnh Cường. Ngồi trong góc phòng, chỉ có chút ánh sáng hắt hiu chiếu rọi lên người càng làm tăng vẻ bí ẩn bao trùm lên người đàn ông đó. Đôi lông mày ông khẽ cau lại, bản năng phòng vệ của một dân mafia luôn túc trực nên tia nhìn có phần sắc lạnh, cẩn trọng thăm dò đối phương.
Điều này khiến nó có phần lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nó được đối diện với một thủ lĩnh băng nhóm nổi tiếng trong giới xã hội đen,sao nó không run cho được?
“Cháu là bạn làm thêm cùng Quân.”
“Vũ đưa cháu đến đây à?”
“Vâng, Quân tỉnh chưa hả bác ?”
Khi ông định nói thì người trên giường cũng đã động đậy, cố gắng trở dậy.
“Ưm..Thiên Nhân? Cậu vừa đến đấy à?”
“Tôi cũng vừa đến. Tôi đến là vì..tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ba, ba ra ngoài một lát…”
“À không, không cần đâu..Tôi không muốn làm phiền thời gian của hai cha con. Chỉ là tôi muốn chuyển lời của Thiên Nhi,nó bận nên không thể đến thăm cậu được…”
Nó vội xua xua tay, lúng túng vò vò mái tóc mình.
“Nó gửi lời hỏi thăm đến cậu. Nó còn muốn cảm ơn cậu vì quãng thời gian trước kia,cậu chịu làm bạn với một đứa nhạt nhẽo,chẳng có gì như nó…Tuy nó đã từng giận cậu vì cậu đột nhiên biến mất rồi sau đó lại xuất hiện trước mắt nó bằng ngoại hình khác, nhưng..có lẽ nó đã đồng cảm với hoàn cảnh của cậu phần nào.”
“….”
“Tôi nói xong rồi, vậy thôi. Chúc cậu mau khỏi bệnh sớm nhé, tôi đi đây!Vũ đang đợi tôi ở ngoài..”
Khi nó định quay người bước đi thì Quân đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay nó,có phần lưỡng lự.
“Cậu…nói với Thiên Nhi giúptôi…được không? Đợi khi nào tôi khỏe lại,tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô ấy, dù cô ấy có là bạn gái của Vũ đi chăng nữa.Ít nhất niềm tin của tôi cũng kiên định lắm!”
“Cậu ta…ăn nói lảm nhảm cái gì vậy?”-Nó thầm nghĩ-”Xong rồi Thiên Nhi, chưa hết cái họa này đã đến cái họa khác.
Nhưng đoạn đối thoại sau đó của cha con Mạnh Quân mới khiến nó thực sự sốc.
“Thì ra, cô bé tên Thiên Nhi đó là người con theo đuổi à?”
“Ba..đừng quên ba đã hứa gì với con. Chuyện hôn sự của con là do con tự quyết,ba không được xen vào.”
Ông bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu trai trước mặt.
Cứ động đến chuyện đời tư thì Mạnh Quân đột nhiên lại trở nên quyết đoán, kiên định đến lạ thường. Giá mà nó giữ vững cái tinh thần này để sau còn thừa kế sự nghiệp của ông…
Bây giờ,ông chỉ có mình thằng con độc tôn này, hơn thế, nó lại là kết tinh tình yêu của ông và người phụ nữ ông hết mực thương yêu. Đương nhiên, việc lo lắng cho cuộc đời nó cũng là lẽ thường tình.
Điều duy nhất ông băn khoăn bây giờ là cô gái mà thằng con ông để ý là người như thế nào? Nếu chẳng may, con ông lại yêu nhầm gián điệp của ả đàn bà đó thì….
“Cậu là anh trai của cô gái đó à?”
Ông đưa mắt liếc nhìn cậu con trai nhỏ nhắn trước mặt mình.
“Dạ..vâng?”
“Ngày kia, nếu không phiền thì nhờ cậu nói lại với cô gái đó: tôi muốn mời cô bé đó đến nhà tôi dùng cơm, mừng con trai tôi xuất viện.Tôi cũng muốn biết cô bé đó có điểm gì mà lại thu hút cái thằng nhóc này phải thay đổi đến chóng mặt đến thế!”
“Ba..ba nói gì kì thế?”
Mặt Quân thì đỏ bừng , bối rối quay qua nói mà như cáu với cha mình. Thực tế thì cậu ta đang hồi hộp, sung sướng như mở cờ trong bụng thì đúng hơn.
Còn nó, mặt nó lúc này thì…trắng bóc như quả trứng gà, ngây ngốc đến bất động.
Mội nửa là vì yêu cầu đường đột này của ông,còn một nửa..là vì cái tay đang bị thương của nó.
Mạnh Quân đâu có ngu ngốc mà không đoán ra được nó là ai qua cái bên tay đang băng bó của nó chứ? Nếu cậu ta biết, bấy lâu nay, Thiên Nhân và Thiên Nhi chỉ là một người, phản ứng cậu ta sẽ thế nào?
Nhưng lời đề nghị của ông nó nào dám chối từ…chỉ khẽ bặm môi…
……………….
Trong căn phòng trà đạo,thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của hoa cúc, một ông cụ trong bộ yukata đang ngồi điềm nhiên cầm bút lông viết thư pháp lên tấm mành lụa.Gương mặt hiền hậu, ông hơi nhích miệng cười, nụ cười chỉ thoảng qua nhưng lại có vẻ gì đó rất khoan khoái.
Bàn tay đã khô nứt , những đường gân xanh lại nổi rõ hơn vì dấu hiệu tuổi già,nhưng ngòi bút lại nhanh thoăn thoắt chứng tỏ trình độ cao siêu của người viết…Chỉ là nhâm nhi tách trà nóng, ngồi viết vài bức thư pháp là thú vui hằng ngày,nhưng ông lại thực sự cảm thấy bình yên đến lạ.
Đâu có ai nghĩ rằng một cụ già như ông tưởng chừng như vô hại lại đã từng là thủ lĩnh huyền thoại

trong thế giới mafia dưới tên gọi “Thần Chết” ?
Ngòi bút hơi ngưng lại khi cánh cửa được đẩy nhẹ, ông nhận ra sự xuất hiện của cậu cháu trai mà ông yêu quý.
“Vũ,đến rồi hả con?”
Quỳ gối xuống nhẹ nhàng, Vũ cúi đầu kính cẩn chào ông mình theo gia quy trong nhà ông mà hắn đã quen thuộc. Đôi mắt xanh lá sáng lên theo từng nét chữ ông viết trên tấm mành
“Nội đang viết chữ gì thế?”
“Dịch Biến”, con có hiểu ý nghĩa của nó không?”
Cậu lắc đầu.
“Dịch Biến-theo tiếng Hoa-có thể hiểu là Vô Thường theo ngôn ngữ của chúng ta. Vô Thường nghĩa là vật thể không đứng yên, mà luôn ở trong trạng thái biến đổi.Chẳng có gì là mãi mãi trường tồn, rồi cái cũ cũng sẽ phải lụi tàn, nhường chỗ cho những cái mới còn lạ lẫm bước lên.Tâm tính của con người cũng vô thường, có thể thay đổi, lòng tin cũng dễ lung lay,lí tưởng cũng dễ bị sụp đổ. Trong chuyện tình yêu cũng thế, lúc thì yêu tha thiết, nhưng gặp nghịch cảnh lại chuyển thành oán hận..”
“Nội…nội đang nói gì thế?”
Từ từ chậm rãi, ông điềm đạm giải thích, đôi mắt như phủi một lớp sương mờ, không thể đoán được tâm ông nghĩ gì.Giọng nói của Vũ đã cắt ngang suy nghĩ của ông, ông cười hiền rồi lại cầm bút khuấy nhẹ nghiên mực:
“Nội xin lỗi, tại chuyện xưa cũ lại khiến ta suy nghĩ lung tung. Già rồi, cũng bắt đầu lẩm cẩm rồi..”
“Ta đã nghe chuyện của Khắc Dung và Mạnh Cường,ta biết không sớm thì muộn, hai đứa chúng nó cũng sẽ tự mình chuốc lấy mọi khổ đau mà thôi. Lòng căm hận thực đáng sợ…”
Bóng ông cụ in dài trên mặt chiếu, ông Phúc chắp hai tay ra sau, ngắm nhìn khu vườn đang đến độ chuyển giao giữa hai mùa hạ-thu.Nghiệp chướng gì mà bây giờ lại đổ lên hai đứa con mà ông yêu thương vậy?
“Tình hình của Quân..thế nào rồi con?”
“Cậu ấy vẫn khỏe, ngày kia là xuất viện rồi ạ!”
“Ừ…Ta biết rồi..Vũ, con biết lí do ta gọi con đến hôm nay không?”
Quay người lại, đôi mắt nâu nhìn hắn một hồi lâu, trong một thoáng hắn vẫn chưa định hình ra được là chuyện gì.
“Con không, thưa nội.”
“..Ta đã linh cảm mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm, nên ta đã gọi Kiều Như từ Mĩ về.Con bé đang trên đường về rồi, dẫu sao có cả hai đứa, ta vẫn thấy yên tâm hơn…”
“Nội,con tưởng nội định để cho Như học xong rồi mới quay về? Sao lại dở dương thế?”
“Con bé nó cũng khăng khăng trở về,một phần ta biết nó vì ta, nhưng..con cũng là nguyên do khiến cho nó cứng đầu cứng cổ đến thế đấy.”
“….”
“Vũ…giờ ngay đến cả hai đứa con ruột của ta, ta cũng bắt đầu cảm thấy không tin tưởng được nữa. Chỉ có hai đứa…”
“Ta muốn nhân dịp này sắp đặt hôn ước cho hai đứa. Kiều Như bảo nó cũng đã thấy tự tin khi trở về đây để giúp đỡ ta,hơn nữa với năng lực của con hiện giờ, ta tin cả hai đứa kết hợp thì sẽ thành một cặp trời sinh. Đến lúc đó, gia sản của ta, ta sẽ gửi lại tất cho cả hai đứa, khi đó, ta mới yên lòng mà nhắm mắt được..”
Cái nắng chiều tà lướt qua thân hình ông, rồi phản chiếu trong đôi mắt màu xanh lá của hắn.
Hắn rất muốn tự vấn bản thân..
Vài giây thoáng qua, hình ảnh Thiên Nhi lướt qua trong tâm trí cậu…..
Đọc tiếp Dám yêu em không ? – Chương 20



Chương 20:  Cô gái nhỏ bé,em quá cố chấp
“Em nghe thấy ai đó thì thầm gọi tên anh, nhưng khi quay lại, em chỉ thấy đơn độc mình em. Và rồi, em nhận ra chính là trái tim em đang bảo với em rằng: em nhớ anh.”
-Khuyết danh-
**************
Bức thư trên tay anh nhẹ rơi xuống đất…
Đôi mắt anh mờ đi….đôi chân loạng choạng,bủn rủn….bàn tay vừa cầm lá thư run run….
Anh xin lỗi,anh đã ngốc nghếch trong mắt em lắm,phải không?
Để lại cho anh lá thư này, em rời anh, em đi một mình, em đến gặp người em đã nói lời “vĩnh biệt” ấy à?
…..
Vậy suốt thời gian qua, em có anh bên cạnh để làm gì?
Có phải chính bản thân em luôn cứng đầu, vẫn chưa thừa nhận rằng…em đã thích anh, đúng chứ?
…………..
Sau ngày hôm đó, Vĩ biến mất.
Chỉ nhắn tin cho anh quản lí vỏn vẹn rằng, hắn xin nghỉ phép một thời gian vì có công việc, nhưng nó biết, giờ này có lẽ anh ta đang ở bên cạnh Khắc Dung.Nhưng có vẻ như nó lại không có bất kì chút cảm xúc nào hết, vì nó biết mọi chuyện giữa nó và Vĩ đã chấm dứt hoàn toàn.
Còn nó, với cánh tay băng bó thì chỉ đến để làm việc vặt linh tinh, nhưng vẫn hút khách cũng không ít đâu nhé.
Nếu Vĩ nghỉ thì nó có lí do gì để ở lại đây nhỉ? Nhưng..làm ở đây một thời gian, nó cũng bắt đầu yêu thích công việc này, được gặp gỡ tiếp xúc với đủ kiểu người. Cô thì dịu dàng hiền lành, cô thì táo bạo, đanh đá…nhưng ít nhất nó cũng biết cách đối phó, đủ để nó còn có thể chống đỡ với mấy cô gái tự xưng là
2hi.us