Teya Salat
Truyện Teen - Cuộc So Tài Học Đường

Truyện Teen - Cuộc So Tài Học Đường

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Cuộc So Tài Học Đường

nói gì thì hắn đã kéo nó tới cái cửa ra vào. “Xin lỗi mọi người đã làm phiền, tôi với cô hầu mình thật có lỗi quá..” Hắn nói y như thật ấy, ai trên xe cũng gật đầu tỏ ý hiểu. Thì ra đã tới trạm dừng. Nó với hắn là người đầu tiên xuống trước. Anh Khanh lật đật theo sau… “Giờ có thể buông tay ra khỏi cái mặt ngu ngốc của cô được rồi đó” “Cái gì? Mặt ai ngu ngốc?” Mặt nó lúc này còn đang ngơ ngác nhìn quanh, đề phòng có cánh phóng viên nào nhìn thấy nó bước xuống từ chiếc xe buýt ‘cũ mèm’ hay ko????O.O May thật, ko ai hết, Hơ hơ hơ…Hôm nay đúng là xui xẻo mà. Quay phắc lại Kim Huyền Ảnh, nó liền hỏi tội: “ Này, cậu dám nói ai là người hầu của cậu hả? Cậu ‘mún’ chết sớm phải ko? Cậu có biết thế lực Dương gia này thế nào ko hả? TÔI CÓ THỂ DI CẬU NHƯ DI CON KIẾN DƯỚI CHÂN..CẬU…” “Hắn đi đâu rồi?” Nãy giờ nó chỉ nhắm mắt mà rủa xả, giờ mở chả thấy bóng con ma nào. “Cậu ta đi được năm phút rồi, tiểu thư”. Đó là anh Khanh “Cái gì? Hắn định trốn thoát dễ dàng như vậy à…Trời ơiiiii! Tức wa’, tức ‘mún’ ói máu lun…” Nó la như điên. Bỗng một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại ngay chỗ nó đứng, một đám người mặc đồ đen đi ra, tên to cao nhất trong đám đi về phía nó: “Tiểu thư, chúng tôi đến đón cô về.” “Anh làm việc cái kiểu gì mà giờ này mới xuất hiện hả? Có thấy tôi ‘lết bộ’ về ko ? Đi lên xe cái gì nữa, nó nằm cách có mấy bước chân kìa.” Tội nghiệp tên này đứng đó như trời trồng, mặc cho nó đánh ‘ bum bum’ vào người.. Để lại tên này thân tàn ma dại ôm người đau đớn, nó bước nhanh về phía ngôi biệt thự sang trọng. “Tiểu thư” Giọng anh Khanh “Chuyện gìnữa?” Nó quay lại. “Dạ, chân của cô…” Anh lấy tay chỉ xuống, nó ngó theo, có gì nào??? “O.o Áá á á,…có lộn ko trời...” Con chó nhà ai ko biết trời cao đất dày mà dám *** ở đây, nó thầm sẽ xé xác con đó ra cho biết mặt. “Cười gì đám kia, còn ko mau mở cửa xe ra, ta về sẽ xử tội các ngươi.” Thùy mị, dịu dàng chỉ áp dụng trong trường hợp đặc biệt thui chứ bình thường nó rất ư bạo lực đấy!!!! Nó vứt ngay đôi giày 200 đô ko thương tiếc, rùi chân trần bước vào xe, anh quản gia cố nén cười lại nếu ko anh sẽ thê thảm ko kém gì tên cao to vừa nãy-anh nghĩ vậy-rùi cũng bước vào xe. Trên xe, nó tức cành hông, từ hồi mới sinh ra đến giờ nó chưa từng rơi vào chuyện tệ hại như hôm nay – phải chăng chính là tên Kim Huyền Ảnh – hắn đúng là ‘sao quả tạ’..xui xẻo sao hắn lại chọn ngay nó mà chiếu xuống chứ!!!!Cuộc đời 2 năm học tiếp theo của nó sẽ thê thảm hơn thế nữa nếu như nó ‘mún’ đụng chạm với tên này. Về nhà, tại ngôi biệt thự Dương gia… Nó ko nói ko rằng chốn trong phòng suốt cả buổi chiều còn lại, anh Khanh thật khốn khổ khi phải kể cho mẹ nó nghe chuyện gì đã xảy ra buổi sáng nay, mẹ nó ko những ko lo lắng, an ủi cho cô tiểu thư nhỏ này mà còn cười ‘rầm’ lên, đủ lớn để trong phòng nó có thể nghe được… Nó càng tốc kí bấm bàn phìm liên hồi kể hết cho hai bà bạn nó nghe nỗi uất tức trong lòng…ai dè hai đứa đều hồi âm lại bằng một tràng pháo tay, một dãy toàn mặt cười đủ loại….Á Á Á Á Nó đóng sập cái laptop, chui tọt lên giường, nằm ngủ trong mối hận đang sôi sục dữ dội…trong mơ nó
thấy Kim Huyền Ảnh… Chương 3 “Tha cho tôi đi tiểu thư” “Cô là nữ hoàng của tôi, cô ra lệnh đi, tôi sẽ lau giày cho cô” “Hay tôi mát xa cho cô nhak” “Ko, ta đây thiếu gì người hầu kẻ hạ, mà những tên như mi còn ko xứng đáng lau giày cho ta nữa là…” “…” “Người đâu, mau đem hắn ra bêu đầu ngoài cổng chợ cho ta….hahahahahah” “Tha cho tôi đi thưa nữ hoàng!!!!” Hahahaha…nó cười hớn hở “Ủa, cái gì ươn ướt vậy?” OÁI “ MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ, LUNA” Đó là con chó cưng yêu quý của nó…Thì ra nãy giờ nó đang mơ… “ ẳng ẳng” ( cô mau thức dậy nhanh, bộ cô định hôm nay ko đi học sao ) “Đúng ‘rùi’, chết thật, mình quên mất” Ngày thứ ba trong tuần đầu tiên của năm học… “Hey chào mẹ” “Chào con, hôm nay mẹ sẽ đưa con đi học” “Tốt quá” Nó biết chắc mẹ nó đã thấu hiểu sự tình ‘hum’ qua và sẽ ko nỡ lòng nào để nó phải đi chiếc xe buýt lần thứ hai nếu như mẹ nó ‘mún’ nó nhảy lầu tự sát. “ƯKM, còn chiếc xe Autobild của con khi nào sửa xong họ sẽ đưa về đây ngay.” “ÔI ‘zương’ mẹ ‘woa’ đi” Nó nhào tới hôn khắp người mẹ nó ‘chụt chụt’ “Thôi đủ rồi, buông ra” ****….**** Lớp 11T1-FM “ HÔ HÔ HÔ” 1 giọng cười quái đảng. Đó là Tố Tố. Hai ánh mắt đùng đùng sát khí nhìn cô ả như thể bà-câm-mồm-lại-cho-tôi-nếu-ko-tôi-giết-bà. Tố Tố nín im re, cố lấy cuốn sách toán ra ‘giả bộ’ làm bài tập..thật ra cô ả đang nghe lén chuyện gì đó ở bàn kế bên. “ÔI, tui thật có lỗi với bà quá, tại bà ko chịu nói sớm chứ nếu ko tui đâu nỡ lòng nào để bà đi cái xe ‘bần hàn’ đó.=.=” Tử Ân vỗ tay lên vai nó an ủi, nó biết con nhỏ này đang cố nín cười dữ lắm-1 sự cố gắng ngoài sức tưởng tượng của nhỏ.. “Thôi, tui quên ‘rùi’ và tốt nhất là bà đừng có nhắc lại nữa” Nó uể oải lôi cuốn vở bài tập ra, thầy giáo đã bước vào khi nào cũng ko hay luôn. ****…**** Giờ ra chơi… tụi nó đi xuống căn-tin tìm một thức uống nào đó, đang bàn tán sôi nổi về bài luận mà thầy giáo vừa ra cho tụi nó, chợt Mỹ Lan thấy căn-tin hôm nay đông hơn trước rất nhiều, hầu như cả năm lớp khối 11 đều đổ sô xuống hết… “Ê bồ tèo, nhìn cái bàn của tụi mình kìa” Tố Tố kéo nó đi tới rồi chỉ cái bàn nằm ở góc cuối căn-tin, gần cái cửa sổ hướng về lớp học của tụi nó..chỗ ngồi mà tụi nó thích nhất và đã là căn cứ lâu năm của tụi nó từ hồi cấp I đến giờ. “Chuyện gì thế?” Tử Ân chạy theo hai đứa nó thở hồng hộc. Chỗ mà ko 1 đứa học sinh nào dám ngó tới đó… giờ đây ‘quy định’ đã bị phá bỏ bởi ba tên con trai và xung quanh là hàng tá người với ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Khỏi nhìn cũng biết họ là ai, Mỹ Lan lắc đầu ngăn cản với hai đứa bạn – cả hai đang hì hục đi tới, vẻ mặt thật kinh khủng…như ‘mún’ đấu đá với ai đó. “Thôi đi, tụi mình ngồi ở đây cũng được.” Mỹ Lan liền chỉ tay xuống cái bàn gần tụi nó nhất. “Bà điên àk, nếu bình thường thì bà đâu để yên chuyện như vậy, thật khó tin.” Tố Tố nhìn nó há hốc. “Bà tin tui đi, tui ko ‘mún’ dính dáng vào cái tên ‘sao quả tạ’ đó lần nữa đâu…và nếu mấy bà còn nhớ chuyện gì đã xảy ra ‘hum’ qua” Tụi nó ngoan ngoãn ngồi xuống cái bàn gần đó. Nó thầm cảm ơn hai bà

bạn vô vạn lần, mặc dù trong lòng nó cũng rất ‘mún’ cho tên Kim Huyền Ảnh vênh váo kia một trận ra trò nhưng trước mặt nhiều người như thế chỉ tổ làm mất uy danh của nó thui, nó ko thể làm thế chỉ vì một cái bàn ‘iu quí’, hix, hy sinh một lần cho tụi bây ngồi chả có là sao cả. Với lại điều quan trọng là nó ko ‘mún’ đụng chạm với ba cái tên này, một sao chổi đã đủ xui xẻo cho nó ‘rùi’. “Ê bà ko thấy lạ sao?” Đang suy nghĩ miên man chợt bà bạn Tử Ân đập tay vào bàn cái ‘rầm’, nó bắn cả người. “Cái gì?” “Thì lúc ngồi trên xe buýt ấy…” “Ý bà là sao, quên mất bà nói nhỏ nhỏ dùm tui” Nó kéo bà bạn ngồi trở lại vào ghế rồi nói lí nhí qua kẻ răng. “Thì lúc đó tại sao chỉ có bà bị mấy người đó ‘ám toán’ còn Kim Huyền Ảnh vẫn thản nhiên ko sao hết, hắn ko phải quý tộc sao?” “A” Giờ
nó mới để ý, tại sao ta??? “Sao tui biết được, chắc tên tuổi hắn ko nổi bằng tui, hơ hơ” Nó ‘giả bộ’ lấy tay che miệng lại. ( ở đây ko thể cười kiểu quái đản như ở nhà được) “Ờ ờ tự tin gớm.” “Ê hay là cậu ta chỉ nổi ở Anh, gia đình cậu ta bên đó mà”. Tố Tố nói trong khi ba ly trà sữa đã được đem ra. Mỹ Lan lấy ly bạc hà, nó uống một ngụm. “Chính xác!!!” Tử Ân đột nhiên reo lên rõ to rồi lần nữa vỗ tay lên vai nó nhưng có phần mạnh hơn thì phải… “SẶC,,,hụa hụa…ặc…bà..định ám ..sáttui ..hả?” Nó cố gắng nói rõ từng chữ một cách khó khăn. “Cái gì?...à ..ờ…xin lỗi…bà có sao ko?” Cả hai đứa nó đều ngây ra nhìn nó. “THÔI CÁI CHUYỆN NÀY ĐI, ĐỪNG CÓ MÀ BÀN VỀ HẮN NỮA…” Nó đứng bậc dậy, hét vào mặt hai bà bạn. “…được ko?” Cuối câu nó thưởng nhẹ 1 nụ cười ‘thiên thần’. Song nó cầm ly trà sữa uống một hơi hết sạch ‘rùi’ đi thẳng đến quầy tính tiền… “Nó hơi bị kích động quá” “Tốt nhất là đừng nên chọc giận nó” Tử Ân và Tố Tố rù rì với nhau một lát rồi cũng đi theo Mỹ Lan về lớp…Tụi nó ko để ý rằng phía cuối dãy bàn, có ba ánh mắt cùng nhìn tụi nó. “Ê, cậu có nghĩ rằng ‘hắn’ mà bọn họ nói ám chỉ một trong ba đứa tụi mình ko?” Đó là Hứa Gia Lạc..tên khỉ này đang xoay xoay cái cây viết mà nãy giờ hắn đang kí tên cho các bé fan mới sập bẫy…=.=(tội nghiệp) “Mình đoán là thế” Kim Huyền Ảnh nói rồi cười thích thú như thể đó-là-mình-chứ-ai…rồi hắn đứng dậy bỏ đi. “Này, cậu đi về lớp sao? Đi chung đi.” Là giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Dĩ Kì…một anh chàng ko thích sự ồn ào.. “…Đi thôi” Không ngạc nhiên trước câu nói quá ư quen thuộc này ( Lâm Dĩ Kì luôn hỏi thế để viện cớ trốn tránh sự ồn ào của đám fan cứ dí sát bên họ) , cả hai đi ra khỏi căn-tin để mặc tên khỉ Hứa Gia Lạc đang hí hoái kí tên, lâu lâu lại đứng lên chụp hình cùng các fan hâm mộ…một việc làm rõ chán. ****….**** “Cậu thấy Dương Mỹ Lan thế nào?” Đang đi dọc dãy hành lang trên lầu ba chợt Lâm Dĩ Kì lên tiếng làm Kim Huyền Ảnh giật cả mình (nãy giờ ko ai nói với ai điều gì), cậu nhìn lại cậu bạn ngờ vực. “ Bình thường. Cô ta ko phải là đối thủ của mình.” Kim Huyền Ảnh nói lạnh băng. “Cậu đã từng nói chuyện với cô ta chưa?” “Chưa hề” “Cậu…” “Thôi, đến lớp rồi.” Kim Huyền Ảnh vội đi vào lớp ko để cậu bạn Lâm Dĩ Kì kịp hó hé câu gì nữa…cậu cũng ko hiểu tại sao mình lại ko kể cho cậu bạn thân này biết thực chất chuyện gì đã xảy ra trên xe buýt…chỉ là để bảo vệ danh tiếng của cô nàng đó hay sao? KHÔNG!!!! ‘ Mắc mớ gì mình phải làm cái chuyện ngu ngốc đó. Chỉ là sẽ thấy thú vị hơn nếu như đây là tin độc quyền sở hữu của mình thôi..và cũng là thứ duy nhất để đối phó với cô ta’ Cậu nghĩ thế rồi nhoẻn miệng cười..Trong lớp 11C-R.M, ko một ai hiểu tại sao cậu lại cười nhưng nụ cười rất đẹpO.O -------------- Buổi học thứ ba trong tuần đầu tiên của năm học đã diễn ra hết sức bình yên, suông sẻ, Mỹ Lan thầm cảm ơn ‘tổ tiên’ phù hộ, ít ra nó đã lựa chọn đúng ko kiếm chuyện với tên Kim Huyền Ảnh..cứ như thế có phải tốt hơn ko, nó vẫn cứ giữ phong độ của nó như bây giờ, “cứ lo học đi và đừng để tâm đến bọn họ nữa…cuối cùng sẽ biết ai là người thắng cuộc thôi, hô hô.” --------------- Mới nhắm mắt một cái đã gần một tháng, mọi chuyện trong trường vẫn ‘ rất yên ổn’ và… Lại một lần nữa nó phải lôi cái thân xác của nó vô một cái ‘động’ luyện ‘cửu âm trân kinh’ thực chất là làm một đống bài tập cộng với một mớ sách nâng cao đang chất cao như núi mà nó đã mượn ở thư viện trường Noble. Trong khi mọi người trong trường đang nhìn nó ngưỡng mộ và khâm phục ‘bản lĩnh anh hùng’ của nó thì hai bà bạn của nó lại nói một giọng nghe như ‘mún’ cho xơi mấy củ đậu bay vào mặt: “ Bà học gì mà ‘kinh’ thế, đây chỉ là kiểm tra chất lượng đầu năm thui ‘mưz`’!! Học nhiều quá mau già lắm đó..bà có cần tui cho bà mượn gương hok??” Tử Ân nhón gót chạy lại ngồi ngay trước mặt nó khi nó vừa bước vào lớp, vẻ mặt hết sức ‘khủng’. “ Mấy năm trước tui nhớ bà chỉ ‘phát cơn’ khi thi học kì hay đại khái mấy cuộc thi quan trọng thui..năm nay bà ‘bị’ gì thế, nghiêm trọng hóa
vấn đề đó…” Một đứa từ đâu chạy lại ngồi gần nó, đó là Tố Tố, vẻ mặt nhỏ cũng ko sắc hơn gì Tử Ân. Thấy thế nó liền trấn áp hai đứa bạn thân. “Tui ko điên hay ‘bị’ gì hết, thay đổi tí chút điều lệ có sao đâu…với lại năm nay cũng có quá nhiều thay đổi rồi, mấy bà vẫn thường nhắc tui ko nên chủ quan khinh địch sao? …” Thấy tụi nó im re Mỹ Lan nói tiếp. “Vì thế dù là đợt kiểm tra nhỏ nào tui cũng phải dốc hết sức mà làm, tui phải đánh cho tên Kim Huyền Ảnh kia tâm phục khẩu phục lun, hô hô.” “Àk, thì ra là chuyện này” Cả hai đứa cùng nói y như rằng tụi nó đã dàn dựng sẵn rùi hay sao ấy. “Làm gì thế? Mấy bà phải đặt niềm tin tưởng vào tui chứ, đừng lo lắng quá!” Nó nói rùi lấy bài tập tiếng anh ra làm típ. Tan trường, ba đứa nó ra bãi đậu xe chợt nó gặp người mà nó ko ‘mún’ gặp chút nào, Kim Huyền Ảnh đứng nói chuyện với một nhóm con gái, vẻ mặt tươi rói..đi chung với hắn là hai tên Hứa Gia Lạc và Lâm Dĩ Kì…Thay vì tụi nó phớt lờ họ như mọi khi nhưng hôm nay lại khác…Nó hồ hởi tiến về phía họ, hộ tống phía sau là hai ‘cạ cứng’ của nó. “Xin chào mọi người.” Nó cười nhẹ lướt dọc đám đông rùi dừng lại ngay Kim Huyền Ảnh, nụ cười tắt ngúm. “Chào, lâu quá ko gặp nhỉ, nghe nói cô đang ‘tu hành khổ hạnh’ ở một nơi xó xỉnh nào đó…giờ cô đứng đây làm tôi thấy bất ngờ quá.” Kim Huyền Ảnh mở mắt to hết cỡ nhìn nó, mồm thì há hốc rùi lấy tay che lại (y chang cái lúc hắn ở trên xe buýt), làm ra vẻ như đã ‘mí trăm năm’ rùi nó mới ‘tái xuất giang hồ’ vậy. Chưa kịp nói trả lại thì tên Hứa Gia Lạc nhảy lên chen họng: “Tội nghiệp cô ấy làm sao!!! Nhưng dù cô có luyện đến ‘ tẩu hỏa nhập ma’ cũng ko thắng nổi Kim Huyền Ảnh của tụi này đâu.” “Này cậu kia, câu này để tụi này nói mới đúng, Dương Mỹ Lan mới là đệ nhất, Kim Huyền Ảnh lớp cậu chả là cái gì cả.” Ôi, nó thầm cảm ơn Tử Ân, con bạn đúng là có nghĩa khí, ra tay cứu bạn chiến đấu với kẻ thù. “Sợ quá sợ quá đi, ba ngày sau có kết quả đợt kiểm tra, xem coi ai thắng ai bại nào.” Tên khỉ Hứa Gia Lạc cười nhe răng, đưa bộ mặt đắc thắng về phía Tử Ân, cả hai nhìn nhau hồi lâu. Nó đứng ngoài tức ‘mún’ xì khói. “Thôi đủ rồi, Tử Ân, cần gì bà phải cãi nhau với tên khỉ trụi lông này chỉ tổ làm mất mặt bà thui.” Nó kéo con bạn về đẩy ra phía

sau. “ ƯK Chính xác đó…ủa cái gì, cô vừa mới nói cái gì hả?” Tên khỉ định nhảy lênlần nữa ‘tung cước’ thẳng tiến về phía nó thì một bàn tay trắng nõn kéo hắn lại. “Này, buông ra” “Cậu làm ồn nãy giờ nhiều rồi đấy, đi về thôi, cậu ko thấy là Dương Mỹ Lan ‘mún’ nói chuyện riêng với Ảnh sao!” Đó là Lâm Dĩ Kì “Tại sao phải về, ‘mún’ nói gì thì nói đi, ai cấm cô ta đâu” Cả hai người đang giằn co ác liệt, ‘đi hay ko đi’…Nó cảm thấy mệt chết được. Và lần này là nó lên tiếng. “Này, các cậu đang làm gì thế, định oánh lộn trong trường sao?” “Ai oánh ai???o.O” Hai tên liền dừng lại rùi buông tay ra. Nó nhận thấy mặt Lâm Dĩ Kì hơi ửng đỏ, cậu ta liền đứng sau lưng Kim Huyền Ảnh ngại ngùng. Còn tên khỉ kia cũng chạy lại, hắn nói nhỏ gì đó với Kim Huyền Ảnh, hai người cùng gật đầu ‘cười gian’. Nó cảm thấy nội tạng trong cơ thể đang lộn tùng phèo lên.. “Dương Mỹ Lan, ở đây có một lời đề nghị rất thú vị, ko biết cô có đồng ý ko.” Kim Huyền Ảnh tiến lại gần tụi nó, khoanh tay trước ngực dò xét. “Nếu tôi ko thấy nó thú vị với tôi…” Nó ngước cái cổ nhí lên vênh mặt nói. (chiều cao khiêm tốn) Dường như cả cái bãi đậu xe im phăng phắc, ko ai làm gì, nói gì, tiếng xe nổ chạy cũng dừng lại. Mọi người đang chăm chú nhìn tụi nó mà quên cả ‘thở’. “Cô có nghĩ đợt này cô lại sẽ đứng đầu bảng ko?” “Điều đó là đương nhiên” Nó nói chắc như đinh đóng cột. “Nếu tôi nói lần này là tôi” “Cậu hoang tưởng quá đấy, ko thể có chuyện đó được” “Vậy nếu thật thì sao, có ‘mún’ cá ko?” Nó im lặng gần như một phút rùi nói thách thức: “ Cá cái gì?” “Nếu ai thua sẽ phải làm ‘nô lệ’ cho người kia trong vòng một tuần” Nó nhận thấy nụ cười ‘ác ma’ của hắn chợt
nở rộng đến tận mang tai…khiếp thật. “Cái gì?” Nó la lên nhưng tiếng la của nó ngay tức khắc bị áp chế bởi một lực lượng hùng hậu hơn…hầu như cả bãi đậu xe cùng ‘rống lên’ “Nô lệ???” “Này này, bà khoan đồng ý, chuyện này hơi quá đấy,…tụi mình đánh bài chuồn đi chắc còn kịp.” Tố Tố hốt hoảng kéo nó về phía tụi nó cách xa Kim Huyền Ảnh. “KHÔNG ĐƯỢC…Mỹ Lan nhất định sẽ thắng, ko phải lúc nãy bà nói hãy đặt niềm tin ở bà sao??” Tử Ân có vẻ thích thú cái lời thách đấu ‘vớ vẩn’ này..nhìn mặt nhỏ là biết. “ Nhưng ai biết trước được, lỡ bà ấy thua rùi sao? Tất cả sẽ biến mất hết, tôi dám cá là bà ấy sẽ bỏ học ngay tức khắc khi biết tin ‘trời đánh’ đó” Tố Tố liền buông tay nó ra ‘rùi’ kéo Tử Ân lại nói vào tai nhỏ ta. “Sao bà ko đảo ngược lại thử xem, Mỹ Lan có thể trả được mối nhục thù một tháng trước và chúng ta sẽ có một tên đầy tớ ‘cao cấp’ để mà sai khiến” Tử Ân nhắm tít mắt lại, mơ mơ màng màng tưởng tượng ra cái điều mà nó mới nói. Ở đằng kia, Mỹ Lan phân vân ‘chuyện này hên xui quá, mình cũng ko chắc nữa, làm sao đây?’ “ Sao??? Sợ rồi àk?” Giọng nói đáng ghét lại vang lên. “Ai sợ ai, tôi đồng ý, thế nào??” Nó nhìn cái bộ mặt chết tiệt đó đã ‘mún’ cho mấy đấm vào mặt..người gì mà tự cao tự đại thế.? Lại một lần nữa bãi đậu xe im lặng đáng sợ, hai bà bạn của nó dường như trong phút chốc nhém xíu đã ‘té ngửa’..Hai đứa lồm cồm ‘bò’ lại nó. “Mỹ Lan, thế mới đúng là bà chứ, tụi mình nhất định thắng là cái chắc.” Tử Ân vỗ tay khích lệ nó mà miệng nhỏ méo mó ‘kinh tởm’, nhỏ ko tin vào lỗ tai mình nữa. “ÔI Mỹ Lan, bà đã đồng ý rồi sao? Thật tệ hại” Trái hẳn hoàn toàn với Tử Ân, Tố Tố chỉ cắn mấy móng tay của mình rùi nói mơ màng. “Ưk ưk, mà mấy bà…” Nó chưa kịp nói hết câu thì giọng nói của tên Kim Huyền Ảnh la to: “Được rồi, ở đây cũng có khá nhiều người làm chứng, cô ko được nuốt lời đâu đó.” Xong hắn cùng hai tên kia bước ra khỏi bãi đậu xe, tên khỉ quay lại nhìn nó cười ma lãnh như thể muốn nói nếu-thua-cô-sẽ-là-nô-lệ. Trong khi đó, Lâm Dĩ Kì chỉ nhìn nó lắc đầu. Mọi người bây giờ lại đổ ập ánh mắt hướng về nó, nó cảm thấy chân tay bủn rủn. Nó vừa nói cái điều mà nó ko tin được chính nó đã nói ra. Ba ngày sau… Tại lớp 11T1-FM… “ Bây giờ đi thôi” Nó phẩy tay ra lệnh. “Đi đâu?” Hai đứa đưa mắt nhìn nhau ‘rùi’ nói. “Đi xem bảng điểm.” “Cái gì? Ê tốt nhất là bà đừng đi.” Tố Tố liền đứng chặn đường nó. Tử Ân tức khắc nhận được cái nháy mắt của Tố Tố, nhỏ nói: “Ờ ờ đúng đó, để tụi này đi thăm dò trước cho, bà ở yên trong lớp là được ‘ rùi’ ” “KHÔNG, tui ‘mún’ tận mắt xem” Ko kịp để hai bà bạn phản ứng, nó kéo hai tay hai đứa đi thẳng tiến ra bảng thông báo của trường. ---------------- Vừa tới nơi, đám đông đã vây kín cái bảng thông báo. Nó để ý nhìn quanh, đứa nào khi xem xong, cái mặt cũng y như đưa đám. Nó hô to: “ Tránh ra dùm cho” “Tránh ra, tránh ra!!!” Đám đông mạnh ai nấy lùi lại nhường chỗ cho tụi nó..biết điều thế là tốt đấy..nó hiên ngang tiến thẳng tới cái bảng. Xem nào xem nào…nó nhìn thẳng lên ngay đầu bảng,…nó đang tưởng tượng ra cái vẻ mặt méo mó của Kim Huyền Ảnh khi bị nó đánh gục sẽ như thế nào…HÔ HÔ… XOẸT Sao người nó cảm thấy choáng váng dữ vậy ta??? Đầu óc đang quay mòng mòng… Đột nhiên mặt nó tối sầm lại, thân người lạnh toát.. …ông trời ơi! Có phải ông đang đùa với con ko? Và con xin nói thẳng con ko thích cái sự thật này tí nào. “Mỹ Lan, …thật ..ko ..thể ..nào ..tin.. được, là Kim- Huyền -Ảnh…” Giọng một đứa trong lớp tụi nó nói lắp bắp ko ra tiếng nhìn trân trân cái bảng điểm. “Chuyện này là thế nào?” “ Sao kì vậy?” “Ngày nào tôi cũng thấy bạn ấy học dữ lắm, nghe nói còn đổ bệnh nữa nhưng sao lại…” “Tụi mình đã thua lớp đó-một lớp được xem là tệ nhất trường trong nhiều năm qua sao??” “Chỉ vì có Kim Huyền Ảnh, bạn ấy lợi hại thật…giỏi hơn Mỹ Lan lớp chúng ta nữa” “…” Nó biết trong lúc này nó nên im lặng, nó ko dám đối mặt với …cái sự thật
‘khủng khiếp’ này.. Nó cố gắng ngước lên cái bảng điểm với hy vọng mong manh là đã có sai sót gì đó: 1-Kim Huyền Ảnh - 800 điểm 2-Dương Mỹ Lan - 799 điểm 3-Lâm Dĩ Kì -790 điểm 4-Ái Tử Ân - 780 điểm 5-La Tố Tố - 770 điểm 6-Hứa Gia Lạc - 760 điểm …….. Kim -Huyền -Ảnh, mi …làm sao có thể như thếđược?? Bất công, thật bất công quá!! Nó đã học ‘bò lăn bò lết’ cả tháng trời, thế mà lại thua hắn…khốn khổ thay chỉ có mỗi 1 điểm mới ức ‘mún’ chết chứ, ức quá!!! Chợt Tố Tố kéo nó ra: “ Bà thảm đến nơi rồi, tốt nhất là đánh bài chuồn thẳng cẳng đi trong lúc bọn họ ko để ý.” “…” Đây là kế sách cuối cùng. Tụi nó chen qua đám đông chạy ùa cái ‘vèo’ ra đến tiền sảnh để lại đằng sau, đám đông đang bàn tán như cái chợ vỡ. ------------------- Bất thình lình, tụi nó đang định đi lên cầu thang dẫn về lớp thì ngọn gió quái quỷ nào đã thổi bay mấy tờ giấy vào mặt tụi nó…oái. “Cái gì thế này? Thông báo về tiệc ăn mừng của lớp 11C-RM” Tố Tố vừa tóm lấy được một tờ giấy, nhỏ đọc to lên. “Đúng thế…” Một giọng nói thu hút sự chú ý của tụi nó thay vì tờ giấy… Cách đó mấy bước, một đám học sinh nữ lớp 11C-RM đang đi về phía tụi nó, một đứa tóc màu hạt dẻ, thân hình to con nhất trong đám giơ tay cầm tờ giấy chỉ chỉ. “Ko ngờ lớp tụi này lại đứng đầu bảng chứ gì, tối nay tụi này sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho ‘anh’ Kim Huyền Ảnh…ba người có ‘mún’ đi chung hok zạ” Sau lời nói của nhỏ ta là một tràng cười quái đản của đám đông vây xung quanh nhỏ..một

số đứa ‘điên’ nặng, cứ ôm bụng cười lăn lộn…Trong khi đó, Mỹ Lan chả thấy có gì mắc cười cả, nó cảm thấy trong người nó lúc này ko được khỏe, nếu ko nó dám chắc cả đám này đã ăn nhừ đòn của nó ‘rùi’… “Sặc, lớp có mỗi Kim Huyền Ảnh cũng bày đặt lên mặt.” “Ai thèm đi chung với đám tụi bây.” Hai bà bạn bỗng chạy lên che chắn cho nó như thể nó sẽ gặp nguy hiểm với đám ‘khủng long’ này. “…” Tụi học sinh lớp FM kéo nhau ‘nườm nượp’ ra đứng vây quanh ba đứa Mỹ Lan, Tử Ân và Tố Tố, khiến tụi nó ko khỏi giựt mình. Phía bên kia, tên Kim Huyền Ảnh cùng đám bạn của hắn đi hiên ngang qua dòng người và cuối cùng,…đứng đối mặt với tụi nó..Kim Huyền Ảnh nói nhỏ: “Cô thật sự ko ‘mún’ đi sao, họ đang tổ chức ăn mừng cho tôi đó.” Tên này càng ngày càng đáng ghét: “ Chuyện đó ko liên quan gì đến tôi mất mớ gì tôi phải đi chứ!” “Ồ nhưng tình thế ko cho phép, vì bây giờ cô tùy thuộc vào tôi” “Cái gì?” “Tôi nghĩ cô nên lục lọi trí nhớ của mình lại đi. Tôi thắng.” Đột nhiên hắn tiến lại gần nó chút nữa, kèm theo là ‘nụ cười ác ma’. “Tôi ko hiểu” Nó giả vờ nói rồi quay mặt sang chỗ khác…phớt lờ Kim Huyền Ảnh…xui thay nó gặp ánh mắt của Lâm Dĩ Kì, mặt cậu ta có chút hối tiếc. Nó tức sôi máu, nó cần lục lọi cái gì chứ/??? >’’ “Thôi, tôi đi trước đây, hẹn gặp cô vào tối nay nhé!” Kim Huyền Ảnh nói ‘rùi’ dúi vào tay nó cái tờ giấy ‘chết tiệt’ –cái được xem là thiệp mời đó, xong hắn quay người bỏ đi. Tôi…ko… ‘mún’…đi Mọi người sẽ nghĩ nó như thế nào đây, nó còn là ‘nữ thần’ trong tim họ ko… Nó cảm thấy hơi hoa mắt… nó sắp ko chịu đựng nổi ‘rùi’… ‘Hắn đã đi thật rồi sao’ “Dương Mỹ Lan, bà ko sao đấy chứ?” “Này” Là giọng của Tử Ân và Tố Tố. UỲNH Nó cảm thấy thân người nó dường như bị mất trọng lượng, đứng ko vững nữa! Lúc gần ngã xuống mặt đất, cảm giác có đôi tay vạm vỡ đỡ lấy eo nó, ‘rùi’ nó được ôm vào vòng tay ấm áp…một cái chạm nhẹ nóng bỏng, có cái gì đó mềm mềm… Nó từ từ mở mắt ra… “Cậu…Ưm…” Kim Huyền Ảnh…hắn làm trò gì thế?..Môi của hắn…Tụi nó đang hôn nhau…Nó bị ảo giác chăng? “Trời đất!!!” “Oái! Má ơi!” Nó có thể nghe thấy tiếng thét của đám đông… “Cô có giả vờ ngất đi thì cũng ko thay đổi được điều gì đâu” và cả tiếng của Kim Huyền Ảnh nữa, nó có thể nhìn thấy hình dáng của hắn… “Cậu,…” Không! Nụ hôn đầu của nó đã bị cướp mất bởi tên sao chổi Kim Huyền Ảnh kiêm
kẻ thù ko đội trời chung đây sao…Ông trời ơi! Sao người bất công thế!! Thôi thì người hãy ném một tảng đá xuống đè chết nó đi cho ‘rùi’…HU HU HU HU HU HU… …. …. “Hai em đang làm gì thế?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng. Trời ơi! Đó là cô Nhã-hiệu trưởng trường Noble… HU HU HU ….Tiếng khóc ai oán của nó càng to hơn, vang khắp cả sân trường… Chương 4 Ôi trời!!! Tại sao nó lại thường rơi vào những cảnh dở khóc dở cười như thế chứ? Thật là mất mặt, nó ko thể nào nói ‘ko’ với hắn…đó là luật chơi… “Khăn đâu, khăn giấy đâu hết ‘rùi’ ?” Nó nằm trên giường ‘bệnh’ quơ tay loạn xạ, cái bé mũi thân ‘iu’ của nó cứ ‘hít hà’ ‘hít hà’…khó chịu quá… “Dạ đây, thưa tiểu thư.” Anh Khanh vừa bước vào phòng với hàng chục hộp khăn giấy để trên bàn. “Hắt xì…cám..ơn..hắt..xì..hơi..ặc” Nó khốn khổ lấy cái khăn hỉ vài cái…xịt xịt… “Wake up in the morning feeling like P Diddy (Hey, what up girl?) Put my glasses on, Im out the door - Im gonna hit this city (Lets go) Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack Cause when I leave for the night, I aint coming back…” Bỗng tiếng chuông điện thoại của nó kêu inh ỏi, anh Khanh biết ý liền lui ra ngoài. Nó chồm người tới lấy điện thoại nằm trên bàn- cạnh cái laptop. “Alô..” Nó ráng lấy giọng bình thường tuy vậy vẫn còn nghe rõ tiếng khàn..(người bệnh mà). “Hey, dạo này vẫn okie chứ hả?” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm cất lên. “Ai ‘dzậy’?” “SẶC..Mới có ‘mấy tháng’ mà đã quên ‘rùi’ sao, tên ‘nô tì’ kia? Cái gì? ‘Nô tì’??? Nó đã nhớ ra được điều gì đó…nó quay lại ngó cái điện thoại…đúng ‘rùi’, cái số điện thoại ‘ma’ này, còn ai khác ngoài tên Kim Huyền Ảnh xấu xa kia nữa chứ… Nó đang định tìm hắn để tính sổ ai dè hắn lại tự nộp mạng… “Một tháng còn ko nhớ nỗi lấy gì ‘mấy tháng’?” Nó nói giả nai.. “Ồ, nhưng chắc cô còn nhớ chuyện tụi mình ‘kiss’ nhau ở…” “STOP” Cái tên trời đánh này, “mi mà còn nói nữa mi tin ta sẽ ‘cạp’ mi te tua ko hửm”, lòng căm thù của nó đã bốc từ chân lên đến đỉnh đầu cháy ‘xèo xèo’.. “Này, tôi cấm cậu…” “…nhắc lại chuyện này.” Kim Huyền Ảnh chợt típ lời nó. “Ừ” Nó nói lạnh băng. “Hơ hơ…Nếu cô ko nói quên tôi cũng ko nhắc lại làm gì đâu^^” Chợt nó hồi tưởng lại ba tháng trước…cuộc sống của nó như rơixuống chín tầng địa ngục…thật là ‘thảm khốc’.. ------------------ ““Hai em đang làm gì thế?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng. Trời ơi! Đó là cô Nhã-hiệu trưởng trường Noble… HU HU HU ….Tiếng khóc ai oán của nó càng to hơn, vang khắp cả sân trường… Tên Kim Huyền Ảnh buông nó ra… Tử Ân chạy đến bên nó ‘rùi’ nhỏ đưa cho nó cái khăn giấy…nó xuýt xoa… “Dạ, thưa cô, ko phải lỗi của Mỹ Lan…” Tố Tố la lên trong khi chạy lại chỗ nó. “Cô ko hỏi em, cô đang hỏi Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh” Cô Nhã đáp lạnh lùng ‘rùi’ nhìn đứa này đến đứa kia, ko một ai dám nhúc nhích. Trong lúc cả sân trường im
2hi.us