Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
Tác giả: Internet
Truyện teen Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
đêm?
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc qua đôi giày cao gót trên chân cô mộtcái. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh đè nút lại, môi mỏng lầnđầu tiên gợi lên tươi cười. “Đồ tiểu thư, nếu cô không muốn, cuộc hẹnnày có thể hủy bỏ cũng không sao.”
Lần đầu tiên thấy anh cười, khuôn mặt tuấn tú vì tươi cười mà trở nên mê người, nụ cười duyên trên mặt Đồ Kiều Kiều hơi hơi cương cứng.
Cô biết đôi giày cao gót mình đang mang tuyệt đối không thích hợp đểdạo chợ đêm. Cô tin người đàn ông trước mặt cũng biết. Một người đàn ông bình thường sẽ không hẹn cô bạn gái xinh đẹp mê người đi dạo chợ đêm,lại càng không mang bạn gái đi ăn quán ven đường.
Nhưng người đàn ông trước mắt này sẽ!
Cô nhìn anh, không xem nhẹ tia khiêu khích trong mắt anh, nó rõ ràngnói cho cô biết ― anh cố ý, cô khó chịu thì có thể từ chối, anh khôngsao cả.
Tốt lắm! Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, nâng giày cao gót bước ra khỏi thang máy trước, quay đầu nhìn anh tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn duy trì bốn mươi lăm độ, cho anh một nụ cười có góc độ đẹp nhất.
“Đi thôi, đi dạo chợ đêm.”
Có lẽ ngày mai là cuối tuần, thứ sáu, chợ đêm đặc biệt nhiều người.Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, tao nhã đi trong dòng người chật chội.Người đàn ông phía trước đi cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô, mà cô điđôi giày cao gót ba phân này, không có khả năng chạy, cũng không có khảnăng đi nhanh. Cônheo mắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đó.
Hai người đi nửa tiếng rồi, anh ta còn chưa tìm ra quán ăn nào, mà chân của cô đã bắt đầu nhói đau.
Cô biết anh cố ý, xét theo cá tính của cô, cô sớm nên đá loại đàn ông này. Cô không thiếu đàn ông! Ở trong thang máy cô vốn có thể quay mặtbước đi, cao ngạo lại rất mê người, chứ không phải như bây giờ, chịuđựng chân đau liều mạng đi theo sau anh ta. Lúc ấy cô phát điên cái gì,tại sao lại đồng ý đi dạo chợ đêm?
À, đúng rồi, là ánh mắt của anh, cái loại khiêu khích này, một bộ anh ta không sao cả, dù sao người chịu thiệt không phải là anh. Làm chotính kiêu ngạo của phụ nữ trong cô nổi lên, không kịp nghĩ đã đồng ý đến chợ đêm.
A a…… Thật là thất thủ một lần thiên cổ hận nha!
Đồ Kiều Kiều cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt hoàn toàn không có cười ý, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng người đàn ôngphía trước.
Người này một chút cũng không hiểu ý, mang theo bạn gái còn đi nhanhnhư vậy, cho dù cố ý cũng thông cảm cho cô một chút được không? Đồ KiềuKiều nắm chặt túi xách, hít sâu một hơi, chịu đựng chân đau bước nhanhvề trước, bắt lấy cánh tay anh.
“Thiên Tề, tôi đói bụng, chúng ta ăn cái này đi!” Nói xong, không để ý anh muốn hay không, trực tiếp kéo anh rẽ vào một quán.
Nếu không ngồi xuống thì chân cô sẽ bị phế!
Đan Thiên Tề nhíu mày nhìn quán cô chọn.
“Ông chủ, hai phần chao.” Đồ Kiều Kiều mở miệng gọi món ăn, kéo anhngồi xuống một cái bàn. Ngồi xuống rồi, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra,ngẩng đầu cười với anh. “Chao quán này ăn ngon lắm!”
Hừ hừ, anh có dám ăn hay không, có khi cả đời này anh còn chưa ăn qua quán ven đường đâu!
Không có cách, nhìn anh thật sự không giống một người sẽ ăn quán venđường. Anh có vẻ là người sẽ đến nhà hàng, bằng không chính là tự mìnhxuống bếp nấu ăn.
Đáng giận nhất là, cũng nửa tiếng, anh vẫn khỏe khoắn bình thường, mà cô vì oi bức mà đổ mồ hôi, chân không đi thẳng được, phát run. Hìnhtượng xinh đẹp ban đầu dường như đã sụp đổ hoàn toàn.
Đan Thiên Tề không hé răng, ông chủ rất nhanh mang hai phần chao ra.
“Kiều Kiều! Đã lâu không gặp cháu, đây đây, chao của cháu đây.” Ông chủ cười hớ hớ chào hỏi Đồ Kiều Kiều.
“Sao lại lâu không gặp? Rõ ràng tuần trước cháu mới đến mà.” Đồ Kiều Kiều liếc ông chủ một cái, mặt đẹp tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn phải duy trì hình tượng. Lại nói, cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo.
“Ai da, người ta không phải là nói một ngày không gặp như cách tamthu sao, bác đã nhiều ngày như vậy không gặp được cháu, cũng không biếtđã qua bao nhiêu cái tam thu rồi.” Ông chủ nháy mắt không đứng đắn nóicười ái muội với cô.
Đồ Kiều Kiều mặt không đổi sắc, mở đôi đũa được đóng gói,“Bác Phát, bác Phát gái ở sau lưng bác kìa!”
“Á, tôi làm việc, ai za! tôi rất bận rất bận đó!” Ông chủ làm như không có việc gì bưng cái khay, vẻ mặt đứng đắn quay vào bếp.
“Hừ! Lão già.” Bác Phát gái cười, quay đầu nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, ăn không đủ thì nói bác lấy thêm nha!”
Bác Phát gái vừa nói, đôi mắt tò mò nhìn Đan Thiên Tề, khó thấy ĐồKiều Kiều mang theo đàn ông, nhịn không được nhiều chuyện, “Kiều Kiều,cậu này là bạn trai của cháu hả?”
“Không phải.” Đồ Kiều Kiều lắc đầu, mắt đẹp nhìn Đan Thiên Tề, “Anh ấy là người được đề cử.”
“A?” Bác Phát gái nghe không hiểu.
“Người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng.” Cô cười công bố, vừa lòng nhìn khóe mắt Đan Thiên Tề co giật.
“A?” Bác Phát gái ngây ngẩn cả người, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng củaĐan Thiên Tề, bà thức thời ho nhẹ một tiếng,“Kiều Kiều, bác đi trước,các cháu cứ từ từ ăn!”
“Bác Phát gái, bác cứ đi làm việc đi, cám ơn bữa ăn của bác.” Đồ Kiều Kiều cười nói cảm ơn.
“Ai da, cảm ơn cái gì, ăn không đủ nhớ nói bác đó!” Bác Phát gái nói xong liền vội vàng đi tiếp đón khách khác.
Đồ Kiều Kiều chậm rãi gắp miếng măng chua bỏ vào miệng. Thấy anh bấtđộng, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhíu mày.“Sao không ăn? Chao phải ăn nóngmới ngon! Anh nếm thử đi, chao bác Phát rất nổi danh.” Đúng, nổi danh ăn ngon, cũng nổi danh thối.
Mặt đẹp mang theo nụ cười kiều diễm động lòng người, nhưng mà Đan Thiên Tề lại nhìn ra được cô cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn?
Cầm đôi đũa đã được vệ sinh sạch sẽ lên, anh chậm rãi gắp một khốichao, cắn một miếng. “Ừ, hương vị không tệ.” Nói xong, lại gắp một khốikhác, vùi đầu ăn.
Đồ Kiều Kiều trừng anh, hy vọng có thể tìm được một tia chán ghéthoặc miễn cưỡng trên mặt anh. Nhưng không có, anh thực bình tĩnh, hơnnữa còn có vẻ thực hưởng thụ. Chậc! Vô nghĩa! Cô gắp một khối chao, oánhận cắn một miếng.“Tôi còn nghĩ anh sẽ ghét đấy!” Đáng giận, cô bị chỉnh đến giờ chân vẫn còn đau, vốn tưởng chao có thể làm cho anh biến sắcmặt, không ngờ lại không thành công.
“Sao nào? Ăn cái này tốt hơn mang giày cao gót đi đường dài, hơn nữatôi cũng không phải chưa từng ăn qua.” Anh chỉ là rất ít ăn quán venđường, không có nghĩa là không ăn, trên cơ bản anh cũng không kiêng ăn,cho nên chiêu này của Đồ tiểu thư vô dụng với anh.
Đồ Kiều Kiều nheo mắt, thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên môi.“Đan tiên sinh, bây giờ anh thừa nhận anh cố ý để tôi mang giày cao gót đi bộ nửa giờ?”
Đan Thiên Tề ăn khối chao cuối cùng, cầm khăn tay xoa xoa miệng.“Tôilàm như vậy, Đồ tiểu thư là người thông minh, hẳn sẽ nhìn ra được ýtôi?”
Anh buông khăn tay, nhìn cô cười lạnh.“Còn có, tuy rằng tôi là ngườiđược đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng của cô, nhưng thực đángtiếc, cô không nằm trong danh sách đề cử làm vợ của tôi.” Anh nói thẳng, lười vòng vo với cô, cô thức thời thì nên dừng tại đây thôi.
Tốt lắm, cô, Đồ Kiều Kiều lần đầu tiên bị từ chối hoàn toàn như vậy!Nhìn nụ cười lạnh
trên mặt anh, cô thiếu chút lật bàn ném thẳng vào mặtanh. Đúng, còn kém một chút, cô vẫn lý trí, cố gắng nhịn xuống, ngườimất mặt là cô. Đồ Kiều Kiều âm thầm cắn răng, nhịn xuống lửa giận hừnghực trong ngực, họ Đan này nghĩ anh ta là ai? Đồ Kiều Kiều cô không phải nhất định muốn anh cho bằng được!
Nhịn xuống lửa giận, cô cực lực duy trì tươi cười trên mặt. “Đan tiên sinh, anh không khách khí với thục nữ như vậysao?”
Nhìn lửa giận trong mắt cô, Đan Thiên Tề nghĩ có lẽ không nên tiếp tục chọc giận cô nữa, anh sợ cô sẽ lật bàn.
Nhưng nhìn cô rõ ràng cực giận, nhưng nụ cười trên mặt một chút cũngkhông giảm, làm cho anh nổi lên một tia độc ác hiếm có. “Đối với thục nữ đương nhiên sẽ không, nhưng đối với người háo sắc cứ quấn quít lấy tôithì không giống.” A a, lời này hơi quá đáng, anh rõ ràng nhìn thấy côbiến sắc.
Háo sắc? Anh ta thế mà dám nói Đồ Kiều Kiều cô là háo sắc!
Cô nghe qua người ta nói cô đẹp, nói cô thông minh, nói cô có nănglực, nói cô họa thủy…… Nhưng tuyệt đối không ai nói cô háo sắc!
Lần đầu tiên, Đồ Kiều Kiều rốt cuộc không thể duy trì nụ cười trênmặt. Mặt đẹp trở nên âm trầm, cắn răng trừng anh. Người đàn ông này nếumuốn gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì anh đã thật sự thành công. Cái gìngười được đề cử làm chồng? Mắt cô bị mù rồi!
“Đan tiên sinh, may mắn cho anh.” Cô ăn khối chao cuối cùng. “Hả?”
“May mà ở đây có nhiều người.” Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nở nụ cười làm cho người ta run da đầu.
“Cho nên tôi sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bàn.” Cô vỗ nhẹ mặtanh, “Nhưng mà, tôi sẽ ghi hận, nhớ kỹ…… Trăm ngàn lần đừng rơi vào taytôi.”
Đan Thiên Tề nhíu mày, cô nghĩ kiểu uy hiếp trẻ con này sẽ là anh sợ sao?
Cô đương nhiên biết anh không tin, nhưng mà không sao, thời gian còndài, Đồ Kiều Kiều cô sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với phụ nữ,nhất là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!
Cô ngạo nghễ đứng dậy, cười nhẹ với anh, nhưng mà nụ cười kia thậtlạnh, thiếu đi ngọt ngào lúc trước, “Đi thôi, có thể phiền anh đưa tôilên núi không?”
“Đương nhiên.” Chút phong độ ấy anh còn.
Hai người ra khỏi quán, không đi song song với nhau, anh tin lúc nàyĐồ tiểu thư tuyệt đối không muốn đi cùng anh, Đan Thiên Tề đi lui vềsau. Anh nhìn bóng dáng của cô, lưng cô rất thẳng, tư thái đi đường taonhã mà xinh đẹp, đám người đi đường lướt qua đều không nhịn được dán mắt lên người cô, nhất là đàn ông.
Anh cũng chú ý ban đầu cô còn đi nhanh, rồi sau đó tốc độ đi đường càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giầy trên chân cô.
Chú ý tới cô đi rất khó khăn, nhưng vẫn quật cường đi về phía trước,vẫn duy trì tư thái tao nhã, giống như nữ vương cao ngạo, không cầu cứu, cũng không hé răng.
Cô gái này, tính cách quật cường ngoài dự kiến của anh.
Vừa rồi cô không lật bàn khiến cho anh kinh ngạc, anh biết không cócô gái nào có thể bình tĩnh nhận những lời vừa rồi anh nói. Cho dù nhiều người, cũng sẽ chửi ầm lên mới đúng.
Nhưng cô không có, cho dù lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn luôn mềm mại, ngay cả đề cao âm lượng cũng không có. Lúc tính tiền rời khỏi, cô còncười nói hẹn gặp lại với ông chủ.
Nếu không phải chính mắt anh thấy cô biến sắc, nghe thấy cô uy hiếp,nhất định cũng sẽ nhìn không ra cô gái này đã sớm phát điên.
Đồ Kiều Kiều này khác xa với mỹ nữ trong ấn tượng của anh rất nhiều!
Thấy tốc độ đi của cô càng lúc càng chậm, nhìn đôi giày cao gót củacô, Đan Thiên Tề thở dài. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ nửa đêm anh mới vềđến nhà. Lại nói, tuy rằng cố ý chỉnh cô, nhưng anh cũng không muốn làmchân cô bị thương. Sờ sờ mũi, anh tiến lên phía trước.
Đồ Kiều Kiều dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông chephía trước mắt.“Sao nào?” Chân đau làm cô không có sắc mặt hoà nhã, đốivới anh lại càng không.
Đan Thiên Tề không nói chuyện, cởi áo vét, khom người cột vào hông cô.
Động tác của anh làm cho cô sửng sốt, “Anh muốn làm gì?” Đang muốnkéo áo vét của anh xuống, lại thấy anh xoay lưng về phía cô, ngồi xổmxuống.
“Anh……” Cô thật sự ngốc ra.
“Lên đi, tôi cõng cô.”
Đồ Kiều Kiều mím môi, cao ngạo trả lời: “Không cần phiền phức, tôi có thể tự mình đi.”
“Đúng, sau đó lãng phí một giờ của tôi.” Thời gian của anh rất quýgiá, bởi vì cô, đêm nay anh nhất định không thể giống ngày thường, mườimột giờ đi ngủ.
Giúp cô như vậy, anh có thể về nhà trước mười một giờ!
Nghe ra giọng nói của anh không kiên nhẫn, Đồ Kiều Kiều tức giậntrừng anh. Hành động của hai người khiến cho người đi đường chú ý, đềudừng lại xem diễn. Đan Thiên Tề chịu không nổi nhắm mắt. “Đồ tiểu thư,tính nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Anh khó có được tốt bụng, cô tốtnhất nên thức thời.
Đồ Kiều Kiều cắn môi, chân cô quả thật là đau đến mức đi không nổinữa rồi. Nếu anh muốn cõng cô, vì sao cô lại từ chối? Có lái xe miễn phí vì sao không cần?
“Là chính anh muốn cõng tôi, không phải tôi trèo lên lưng của anh.”Nằm úp sấp trên lưng anh, cô không quên ghé vào lỗ tai anh tuyên cáo.Những lời vừa rồi của anh thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của phụnữ.
“Được, là tôi tự nguyện.” Lời nói trẻ con của cô làm anh nhướng khóemôi. Cõng cô, không để ý ánh mắt người đi đường, chậm rãi đi về phíatrước.
Nghe tiếng anh cười, Đồ Kiều Kiều trừng cái gáy của anh. Cảm giác ảonão, kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hôm nay cô thua rất thảm? Đánggiận!
Bực mình, cô ôm chặt cổ anh.
“Này! Cô muốn tôi ngẹt thở chết sao?” Đan Thiên Tề nhíu mày, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Đáng tiếc ở đây có nhiều người.” Cô hừ lạnh, nhưng vẫn thả lỏng tay.
“Tôi biết, chẳng có lời nào là êm tai.” Anh là người rất chính trực.
“Anh……” Đồ Kiều Kiều trừng anh, rất muốn cắn anh một miếng, cô xoaymặt, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô không hé răng, anh cũng imlặng. Nhưng anh im lặng, cô lại càng bực. Anh không giống những ngườiđàn ông khác, bình thường lúc cô tức giận, những người đàn ông khác đềuôn tồn dỗ cô, anh thì không. Hừ! Chẳng vui tí nào!
Cô hừ nhẹ, rầu rĩ dán mặt lên lưng anh.
Cách lớp áo sơmi, nhiệt độ cơ thể anh truyền tới cô. Người đàn ôngnày thật kỳ lạ, vừa nói thẳng muốn cô cách xa anh một chút, bây giờ lạiđối tốt với cô, biết cô đau chân còn cõng cô.
Nếu không biết người đàn ông này khinh thường mình, cô thực sự sẽ nghĩ rằng anh đang giở trò lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông kỳ lạ!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hô hấp lại ngửi thấy hơi thở đàn ông thuộc vềanh, hỗn hợp với mùi nước hoa thản nhiên, là một loại hương vị trầm ổn.Cô không thể không thừa nhận, hương vị của người đàn ông này rất dễngửi.
Nhưng mà tính cáchthi……
Thật – thảm bại!
Chương 3
Tiếng chuông báo động vang lên, lần này không phải là cô quấn lấyanh. Đồ Kiều Kiều cô cũng có tự tôn, với lại cô cũng không thiếu đànông, cho dù điều kiện của anh tốt thì đã sao? Điều kiện của cô cũngkhông thua kém ai. Cô chỉ một năm không có bạn trai, hơn nữa đúng lúcmuốn cưới chồng mà thôi, vừa hay, lúc đó lại phát hiện họ Đan kia phùhợp với yêu cầu của cô, cô mới mở miệng theo đuổi anh.
Được cô theo đuổi là vinh hạnh của anh nha! Kết quả, người đàn ôngkia từ chối
cô thì thôi, còn nói khó nghe như vậy, háo sắc? Hai chữ nàychính là vũ nhục Đồ Kiều Kiều cô!
Cái gì mà người được đề cử làm chồng? Khiếp! Mắt cô bị mù rồi sao?
Đêm đó anh đưa cô lên núi, cô liền đá bayanh, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh lần nữa! Với lại cơ hộigặp mặt của hai người cũng cực nhỏ, dường như có thể nói là không có.
Dù sao cũng đã ký xong hợp đồng, cùng lắm chỉ chỉnh sửa một số chitiết nhỏ, mà mấy chuyện đó đa số đều là cô làm việc với Lí thư ký, hoàntoàn không có cơ hội chạm mặt Đan Thiên Tề. Cô tưởng, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nghe nói anh bàn giao xong khu nghỉ mát sẽ trở vềtổng công ty.
Cô và anh không cùng xuất hiện, cô không muốn gặp lại anh, anh cũngkhông có hứng thú với cô. Thái độ của anh đã rõ ràng như vậy, nhưng côlại không cam lòng, cô thừa nhận điều này!
Cô bị từ chối, hơn nữa lại bị từ chối thẳng thừng, hoàn toàn, tuyệt đối.
Loại nhục nhã vô cùng này quả thực là vết nhơ trong cuộc đời cô, màđối với thủ phạm tạo nên vết nhơ đó, cô vĩnh viễn cũng không muốn gặplại!
Ai ngờ cô không đi trêu chọc anh ta, anh ta đã tự mình đưa lên cửa?
“Đan tiên sinh, sao anh lại đến trấn nhỏ của chúng tôi? Có chuyện gìsao?” Kiều nhan cười như hoa mê muội lòng người, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng ánh mắt của cô lại không có nửa điểm ý cười, dường nhưlà bắn ra tia sáng lạnh.
Không có việc gì lại tới cửa, nhất định không có chuyện tốt!
Cô cũng không tự kỷ đến nỗi nghĩ Đan Thiên Tề hối hận vì đã từ chốicô, tự mình tới cửa để xin lỗi, mong cô đừng so đo với anh ta!
Loại chuyện này cho dù là trong tiểu thuyết tình yêu lãng mạn cũng sẽ không xảy ra.
“Tìm người, thuận tiện đi kiểm tra lần cuối.” Đan Thiên Tề đút haitay vào túi quần, hôm nay anh không mặc vét, áo phông làm lộ ra xươngquai xanh đẹp đẽ, quần bò màu xanh đậm bao lấy hai chân dài rắn chắc.Bớt đi thành phần tri thức, anh như vậy trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều,cũng rất mê người.
“Tìm người? Tìm người nào? Còn có, đi kiểm tra lần cuối là sao?” ĐồKiều Kiều hơi hơi nhướng mi, không có tâm tình đi thưởng thức bộ dángkhó gặp này của anh.
Trai đẹp cô nhìn không ít, lại không kém anh…… Đúng, cô thừa nhận,vừa rồi khi thấy anh, cô có chút trợn tròn mắt. Nhưng mà chỉ là lập tứcmà thôi, người vừa đẹp vừa cao, đương nhiên mặc cái gì cũng dễ nhìn, cógì mà phải kinh ngạc? Cô lập tức tỉnh táo lại.
“Đi kiểm tra lần cuối là ý gì? Trước khi không phải các anh đã chongười đến kiểm tra rồi sao, cũng xác định không có vấn đề, hơn nữa đã ký hợp đồng……”
“Đúng, hợp đồng đã ký, nhưng mà Đồ tiểu thư hẳn là còn nhớ rõ trênhợp đồng có ghi, nếu là cảnh vật không đủ tiêu chuẩn anh toàn, lúc nàoT-K cũng có quyền hủy hợp đồng.” Đan Thiên Tề dừng một chút, con ngươiđen nhìn về phía cô. “Chắc là cô vẫn có chút ấn tượng, đúng không?”
“Đương nhiên là có.” Đồ Kiều Kiều trừng anh, cảm thấy anh đến đúng là mang theo phiền phức, nhưng người ta nói có tình có lý như vậy, cô cũng không thể nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Tốt, khu nghỉ mát ngày mai chính thức khánh thành, tất cả phòng đềuđã được khách đặt kín, tôi hẳn là có quyền làm khách của khu nghỉ mát,đền trấn nhỏ của cô kiểm tra lần cuối?”
“Ha ha, đương nhiên là có quyền đó.” Đồ Kiều Kiều cười thực giả tạo,dường như không muốn tốn hơi thừa lời, “Không biết Đan tiên sinh muốntìm người nào……”
“Không phải tìm cô.” Anh trả lời lạnh nhạt, nhìn thấy nụ cười trênmặt cô cương cứng, con ngươi đen hiện lên một chút ý cười. Anh rất tòmò, không biết Đồ tiểu thư có thể nhịn được anh bao lâu.
Thật ra thì đến tìm người là thật, kiểm tra lần cuối chỉ là thuậnmiệng nói thôi. Anh vốn không tính làm vậy, nhưng vừa vào trấn đã gặpphải cô. Cô tiểu thư này vừa thấy anh đến thì mày lập tức nhăn lại, tuyrằng liền chuyển thành nụ cười, nhưng anh vẫn nhìn ra tia chán ghét chợt lóe qua trong mắt cô.
Ừ….. Xem ra tình cảm của Đồ tiểu thư đối với anh đã toàn biến mất,kết quả này là điều anh muốn. Đồ Kiều Kiều đẹp thì đẹp, nhưng anh vôphúc hưởng thụ.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao anh lại dừng chân, còn nói dối là “Kiểm tra lần cuối”. Trong lòng nổi lên ý nghĩ ác liệt không nên có, muốn chỉnh cô gái này.
Điều này không tốt, nhưng anh lại không khống chế được miệng mình.
Hơn nữa nhìn thấy nụ cười trên mặt cô sắp không duy trì được nữa,trong lòng lại nhịn không cười trộm, cảm thấy tâm tình thật là tốt.
Đồ Kiều Kiều cố gắng hít sâu, nụ cười trên mặt đã biến thành dữ tợn,cô âm thầm nghiến răng, “Vậy xin hỏi Đan tiên sinh muốn tìm ai?”
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc cô một cái.“Tôi có cần nói cho cô biết không?”
“Anh!” Không được, không thể tức giận, cô không thể xem nhẹ người dân trong trấn đang tò mò đứng xem kịch xung quanh, cô phải duy trì hìnhtượng! Khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nặn ra nụ cười.“Ha ha a…… Không biếtĐan tiên sinh muốn kiểm tra nơi nào trong trấn?”
Xem xong rồi thì cút đi!
“Kiểm tra dòng suối nhỏ sau trấn của cô trước đi.” Đan Thiên Tề chỉ đại một nơi. “Phiền Đồ tiểu thư dẫn đường.”
“Đương nhiên, đây là chuyện tôi phải làm.” Đáng tiếc nước suối khôngđủ sâu! Đồ Kiều Kiều tức giận nghĩ trong lòng. Dù không muốn, cô vẫnphải ngoan ngoãn dẫn đường.
“Đan tiên sinh, mời đi theo tôi.” Cô dẫn đầu, nâng bước chân.
Đan Thiên Tề nhàn nhã đi bên cạnh cô, lúc hai người đi qua một cửa hàng bán hoa, ông bác chủ quán đột nhiên chào hỏi bọn họ.
“Kiều Kiều à, cậu này là ai vậy?” Vừa hỏi, vừa tò mòđánh giá Đan Thiên Tề, cười rất là ái muội.
“Bác Phúc, bác đừng suy nghĩ lung tung.” Đồ Kiều Kiều liếc ông mộtcái. “Anh ấy là người phụ trách khu nghỉ mát, cháu dẫn anh ấy đi thamquan trấn nhỏ chúng ta một chút.”
“À à, là vậy à.” Bác Phúc cao thấp ngắm Đan Thiên Tề, một tay kéo ĐồKiều Kiều sang một bên. “Kiều Kiều à, cậu này nhìn rất được, sao cháukhông ra tay đi, không phải rất lâu rồi cháu không có bạn trai sao? Bácnhớ là được một năm rồi đúng không?” Ông đã cố gắng hạ thấp giọng nhấtcó thể, nhưng trời sinh giọng lớn, dù có hạ thấp giọng thể nào thì tiếng nói vẫn truyền khắp bốn phía.
Đan Thiên Tề đương nhiên cũng nghe được. Anh nhướng mày, thích thúliếc Đồ Kiều Kiều, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi nhịn không đượcgợi lên.
Một năm không có bạn trai? Nhìn tư sắc của cô, điều này thật đúng là không thể ngờ được.
Khóe mắt liếc thấy sự chế nhạo trên mặt Đan Thiên Tề, Đồ Kiều Kiều ảo não rên rỉ trong lòng. Bác Phúc không có việc gì để làm hay sao, saolại lôi chuyện cả năm nay cô không có đàn ông ra mà nói? Như vậy có vẻcô rất không có giá trên thị trường nha!
“Bác Phúc, bác đừng nói lung tung!” Kéo tay bác Phúc, Đồ Kiều Kiều nhỏ giọng gắt.
“Bác nào có nói lung tung? Một năm nay cháu không quen bạn trai là sự thật nha!” Ông chưa bao giờ nói dối à!
A…… Đồ Kiều Kiều bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một năm không có bạn traikhông là vấn đề gì. Vấn đề là cô đã từng theo đuổi Đan Thiên Tề, còn bịtừ chối, bác Phúc lớn tiếng như vậy, không phải đang nói trắng ra là côcó vấn đề sao? Cô căn bản không có vấn đề gì! Đồ Kiều Kiều dường nhưmuốn khóc, “Á! Bác Phúc, bác cứ làm việc đi nhé, cháu mang khách đi tham quan trấn nhỏ một chút.” Càng tiếp tục nói chuyện với bác Phúc, cô nhất định sẽ
càng mất mặt.
Ai ngờ bác Phúc còn chưa buông tha cho.“Kiều Kiều, bác nói thật vớicháu! Người tốt như vậy đừng bỏ qua, không phải cháu đã thề phải cướitrước ba mươi sao? Chỉ còn hai năm nữa……”
Ba mươi tuổi? Cưới?
Đan Thiên Tề lại nhướng mày, nghĩ đến điều cô nói, qua lại lấy kếthôn làm điều kiện tiên quyết. À…… thì ra là vậy! Cô sợ không có ai cướicô sao?
“Đan Thiên Tề, anh làm ơn dời ánh mắt đáng ghét kia ra khỏi người tôi được không.” Đồ Kiều Kiều hung tợn trừng anh, trên mặt đã không cònchút tươi cười nào.
Nhìn cũng biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô mới không sợ già,không sợ gả không được! Chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ xếp hàng để được kết hôn với cô nha.
Không phải ai cũng không tinh mắt giống anh!
“Bác Phúc, cháu còn có việc, lần sau nói chuyện tiếp.” Cô nắm chặttay Đan Thiên Tề, bước nhanh về phía trước. Cứ ở lại, bác Phúc chắc chắn sẽ nói thêm nhiều chuyện, cô còn mặt mũi nào nữa! Lại nói, những lờibác Phúc vừa nói đã đủ cho cô muốn tự tử.
Đan Thiên Tề cúi đầu nhìn bàn tay bị cô nắm, cũng không vội vã bỏ ra, anh có vẻ có hứng thú với những lời mà ông bác lúc nãy vừa nói.
“Tôi không ngờ cô lại muốn kết hôn đến mức như vậy.” Chính vì thế, cô mới có thể lần đầu gặp mặt đã ngỏ lời theo đuổi anh sao?
“Tôi không phải rất muốn kết hôn.” Không quay đầu lại, cô cắn răng trả lời.
“À.” Giọng điệu của anh rõ ràng không tin.
Anh trả lời có lệ làm cho Đồ Kiều Kiều rất khó chịu, tuy rằng cô muốn lập gia đình cũng không liên quan đến anh, bởi vì anh đã bị cô đá rồi.Nhưng chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của phụ nữ, cô làm sao cóthể để mình bị hiểu lầm như vậy?
Dừng chân, Đồ Kiều Kiều quay đầu nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.“Tôi hỏi anh, tôi có đẹp không?”
Hả? Đan Thiên Tề sửng sốt, có cô gái nào hỏi người khác như vậykhông? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh đành phải trả lời cẩn thận.“Điều kiện của cô có cần tôi phải nói nhiều nữa không?”
Nếu cô không được gọi là đẹp, vậy thì những cô gái khác không phải đều muốn tự tử hết sao?
“Vậy…… anh cảm thấy tôi có giỏi không?” Cô hỏi lại.
“À…… Tôi không biết nhiều về cô, hẳn là không thể nói rõ vấn đề này.Nhưng tuổi còn trẻ mà đã có thể làm trưởng trấn, còn đề ra cách quảngcáo cho trấn hoa đào, tôi nghĩ năng lực của cô hẳn là không tệ?” ĐanThiên Tề trả lời khách quan.
“Cho nên,” Cô cao ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.“Người giống tôivừa xinh đẹp vừa có năng lực giỏi giang hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị những người cùng giới ghen tị.”
“À ừ.” Điều này không phải chuyện lạ, nhưng cô có cần phải nói rõ ra như vậy không?
“Bị ghen tị tôi cũng đã quen, ai bảo tôi xuất sắc như vậy, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, tôi không thiếu đàn ông theo đuổi.” Cô đặc biệt nhấn mạnhđiểm ấy.
“À!” Trọng điểm là cái gì?
“Anh ngẫm lại đi, tôi hoàn mỹ như vậy, nếu không lập gia đình, nhữngcô gái ghen tị với tôi nhất định sẽ bàn ra tán vào sau lưng tôi, tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng không nhất định phải lập gia đình, sốngmà, luôn phải để ình một cơ hội.”
“À, cho nên?” Anh vẫn không hiểu trọng điểm nằm ở đâu.
Cô lườm anh một cái, cảm thấy anh thật sự là không có ngộ tính. “Chonên, trước ba mươi tuổi, tôi muốn tìm một người thích hợp để kết hôn,qua ba mươi tuổi rồi mà vẫn không lấy được chồng cũng không sao, dù saotôi cũng không dựa vào tiền của đàn ông để sống, cùng lắm thì bị vàingười châm chọc khiêu khích, tôi chắc chắn có thể làm cho họ khóc lócchạy về nhà, cho nên, tôi không nhất định phải lập gia đình, hiểu chưa?”
“À.” Đan Thiên Tề đã hiểu, buồn cười nhìn cô.“Nói tóm lại, cô đang bị lòng tự trọng nhàm chán kia quấy phá.”
“Đúng!” Đồ Kiều Kiều không phủ nhận, cô chính là sĩ diện, “À, phíatrước chính là dòng suối nhỏ của trấn chúng tôi.” Cô định vươn tay chỉvề phía trước……
“Này! Sao anh lại nắm tay tôi?” Phát hiện hai người đang nắm tay nhau, cô sửng sốt, vội vàng bỏ tay anh ra.
Đan Thiên Tề liếc nhìn cái tay bị cô bỏ ra một cái, lòng bàn taythiếu bàn tay mềm mại của cô làm lòng anh nổi lên một chút khác thường,nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn là vẻ lạnh nhạt, “Đồ tiểu thư, từ đầu đếncuối đều là cô nắm tay của tôi.”
Anh đều là bị cô kéo đi.
Hức…… Đồ Kiều Kiều cũng nhớ lại, ho nhẹ một tiếng, cô làm như khôngcó việc gì nói sang chuyện khác.“Khụ khụ…… Dòng suối nhỏ ở ngayphíatrước.”
Đan Thiên Tề nhìn cô ra vẻ không có chuyện gì mà buồn cười, nhưng mà cũng không nói gì, đi lên nhìn bốn phía dòng suối nhỏ.
“Chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh, nước suối rất trong rất sạch, bình thường cũng có thể xuống suối chơi, bốn phía đều làmhàng rào phòng hộ, phòng suối nước dâng lên.” Đồ Kiều Kiều đi phía saugiải thích. Đan Thiên Tề nhìn nước suối, nước trong thấy đáy, thậm chícòn có thể nhìn thấy con cá nhỏ đang nấp dưới tảng đá, bốn phía là rừngcây bao quanh, tiếng chim hót cùng hương hoa, quả thật là cảnh đẹp.
Từ khi tiến vào trấn nhỏ anh đã bắt đầu quan sát, trấn trên rất sạchsẽ, phòng ở tuy rằng đơn giản nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, điểm ấy làmcho anh rất vừa lòng.
Mà ở gần núi cũng có xây hàng rào, treo biểm cấm tiến vào, còn có một số công trình phòng hộ, có vẻ mới làm không lâu, chắc là do cô gái phía sau chỉ đạo làm.
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay xuống suối, nước suối mát lạnh làm choanh gợi lên khóe môi, dứt khoát đứng dậy, cởi giày, bước xuống suối.
“Này! Anh làm gì vậy?” Hành động của anh làm cho Đồ Kiều Kiều sửng sốt, “Đừng nói với tôi là anh muốn xuống nước chơi à nha!”
Như vậy thì cô sẽ cảm thấy mình đang nhìn thấy quỷ.
“Tôi muốn xem dòng suối có an toàn không, nếu có thứ gì sắc bén cắtphải chân du khách thì làm sao bây giờ?” Đan Thiên Tề mở miệng giảithích.
“Làm ơn, người trong trấn chúng tôi ngày nào cũng xuống suối, khôngai bị nửa vết cắt được chưa?” Đồ Kiều Kiều liếc mắt xem thường.
“Luôn có vạn nhất, có khi các người biết rõ chỗ nào nguy hiểm nênkhông tới gần, nhưng du khách thì không giống.” Anh châm biếm liếc cômột cái, vươn chân tiếp tục đi lại trong suối.
Nói cái gì vậy? Anh ta nói chẳng khác gì người trong trấn cô đều là tiểu nhân!
Đồ Kiều Kiều khó chịu, cũng cởi giày bước xuống suối.
Đan Thiên Tề nhíu mày, “Cô thật sự muốn xuống?” Cô mặc một cái váy rất mê người, đi lại trong suối như vậy không tiện lắm.
Đồ Kiều Kiều bày ra nụ cười ngọt ngào giả tạo.“Yên tâm, dòng suối này tôi đã đi từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt đi cũng không có vấn đề gì!”
“Vậy thì tốt, hy vọng cô đừng có diễn mấy tiết mục yêu thương nhungnhớ.” Anh chẳng có hứng thú với mấy trò nhàm chán như ngã xuống suối xưa như trái đất này.
Anh nói lời sỉ nhục như vậy làm cho Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, họĐan này hôm nay làm sao vậy? Sao câu nào cũng có gai, động một chút liền châm chọc cô?
“Yên tâm! Tôi chẳng còn chút hứng thú nào với anh.” Lười duy trìkhuôn mặt tươi cười, cô tức giận trừng anh, “Nhưng anh ấy, cẩn thận mộtchút, đừng có mà ngã xuống.” Cô nguyền rủa anh.
Nhưng Đan Thiên Tề lại tuyệt không để ý, thậm chí còn cười với cô.“Nếu tôi bị thương, Đồ tiểu thư, tin cô nhất định biết rõ điều này cónghĩa là gì?”
Đồ Kiều Kiều cắn răng, thấy ánh mắt đắc ý của anh, chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, oán hận đi theo sau anh.
Đan Thiên Tề cũng biết mình nên có chừng mực, thắng là
được rồi,không cần thắng quá nhiều, hơn nữa nhìn thấy cô tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, trong lòng liền dâng lên một chút sung sướng.
Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy cùng cô đấu võ mồm như vậy
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc qua đôi giày cao gót trên chân cô mộtcái. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh đè nút lại, môi mỏng lầnđầu tiên gợi lên tươi cười. “Đồ tiểu thư, nếu cô không muốn, cuộc hẹnnày có thể hủy bỏ cũng không sao.”
Lần đầu tiên thấy anh cười, khuôn mặt tuấn tú vì tươi cười mà trở nên mê người, nụ cười duyên trên mặt Đồ Kiều Kiều hơi hơi cương cứng.
Cô biết đôi giày cao gót mình đang mang tuyệt đối không thích hợp đểdạo chợ đêm. Cô tin người đàn ông trước mặt cũng biết. Một người đàn ông bình thường sẽ không hẹn cô bạn gái xinh đẹp mê người đi dạo chợ đêm,lại càng không mang bạn gái đi ăn quán ven đường.
Nhưng người đàn ông trước mắt này sẽ!
Cô nhìn anh, không xem nhẹ tia khiêu khích trong mắt anh, nó rõ ràngnói cho cô biết ― anh cố ý, cô khó chịu thì có thể từ chối, anh khôngsao cả.
Tốt lắm! Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, nâng giày cao gót bước ra khỏi thang máy trước, quay đầu nhìn anh tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn duy trì bốn mươi lăm độ, cho anh một nụ cười có góc độ đẹp nhất.
“Đi thôi, đi dạo chợ đêm.”
Có lẽ ngày mai là cuối tuần, thứ sáu, chợ đêm đặc biệt nhiều người.Đồ Kiều Kiều ưỡn thẳng lưng, tao nhã đi trong dòng người chật chội.Người đàn ông phía trước đi cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô, mà cô điđôi giày cao gót ba phân này, không có khả năng chạy, cũng không có khảnăng đi nhanh. Cônheo mắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đó.
Hai người đi nửa tiếng rồi, anh ta còn chưa tìm ra quán ăn nào, mà chân của cô đã bắt đầu nhói đau.
Cô biết anh cố ý, xét theo cá tính của cô, cô sớm nên đá loại đàn ông này. Cô không thiếu đàn ông! Ở trong thang máy cô vốn có thể quay mặtbước đi, cao ngạo lại rất mê người, chứ không phải như bây giờ, chịuđựng chân đau liều mạng đi theo sau anh ta. Lúc ấy cô phát điên cái gì,tại sao lại đồng ý đi dạo chợ đêm?
À, đúng rồi, là ánh mắt của anh, cái loại khiêu khích này, một bộ anh ta không sao cả, dù sao người chịu thiệt không phải là anh. Làm chotính kiêu ngạo của phụ nữ trong cô nổi lên, không kịp nghĩ đã đồng ý đến chợ đêm.
A a…… Thật là thất thủ một lần thiên cổ hận nha!
Đồ Kiều Kiều cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt hoàn toàn không có cười ý, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng người đàn ôngphía trước.
Người này một chút cũng không hiểu ý, mang theo bạn gái còn đi nhanhnhư vậy, cho dù cố ý cũng thông cảm cho cô một chút được không? Đồ KiềuKiều nắm chặt túi xách, hít sâu một hơi, chịu đựng chân đau bước nhanhvề trước, bắt lấy cánh tay anh.
“Thiên Tề, tôi đói bụng, chúng ta ăn cái này đi!” Nói xong, không để ý anh muốn hay không, trực tiếp kéo anh rẽ vào một quán.
Nếu không ngồi xuống thì chân cô sẽ bị phế!
Đan Thiên Tề nhíu mày nhìn quán cô chọn.
“Ông chủ, hai phần chao.” Đồ Kiều Kiều mở miệng gọi món ăn, kéo anhngồi xuống một cái bàn. Ngồi xuống rồi, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra,ngẩng đầu cười với anh. “Chao quán này ăn ngon lắm!”
Hừ hừ, anh có dám ăn hay không, có khi cả đời này anh còn chưa ăn qua quán ven đường đâu!
Không có cách, nhìn anh thật sự không giống một người sẽ ăn quán venđường. Anh có vẻ là người sẽ đến nhà hàng, bằng không chính là tự mìnhxuống bếp nấu ăn.
Đáng giận nhất là, cũng nửa tiếng, anh vẫn khỏe khoắn bình thường, mà cô vì oi bức mà đổ mồ hôi, chân không đi thẳng được, phát run. Hìnhtượng xinh đẹp ban đầu dường như đã sụp đổ hoàn toàn.
Đan Thiên Tề không hé răng, ông chủ rất nhanh mang hai phần chao ra.
“Kiều Kiều! Đã lâu không gặp cháu, đây đây, chao của cháu đây.” Ông chủ cười hớ hớ chào hỏi Đồ Kiều Kiều.
“Sao lại lâu không gặp? Rõ ràng tuần trước cháu mới đến mà.” Đồ Kiều Kiều liếc ông chủ một cái, mặt đẹp tươi cười.
Khó chịu thì sao, cô vẫn phải duy trì hình tượng. Lại nói, cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo.
“Ai da, người ta không phải là nói một ngày không gặp như cách tamthu sao, bác đã nhiều ngày như vậy không gặp được cháu, cũng không biếtđã qua bao nhiêu cái tam thu rồi.” Ông chủ nháy mắt không đứng đắn nóicười ái muội với cô.
Đồ Kiều Kiều mặt không đổi sắc, mở đôi đũa được đóng gói,“Bác Phát, bác Phát gái ở sau lưng bác kìa!”
“Á, tôi làm việc, ai za! tôi rất bận rất bận đó!” Ông chủ làm như không có việc gì bưng cái khay, vẻ mặt đứng đắn quay vào bếp.
“Hừ! Lão già.” Bác Phát gái cười, quay đầu nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, ăn không đủ thì nói bác lấy thêm nha!”
Bác Phát gái vừa nói, đôi mắt tò mò nhìn Đan Thiên Tề, khó thấy ĐồKiều Kiều mang theo đàn ông, nhịn không được nhiều chuyện, “Kiều Kiều,cậu này là bạn trai của cháu hả?”
“Không phải.” Đồ Kiều Kiều lắc đầu, mắt đẹp nhìn Đan Thiên Tề, “Anh ấy là người được đề cử.”
“A?” Bác Phát gái nghe không hiểu.
“Người được đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng.” Cô cười công bố, vừa lòng nhìn khóe mắt Đan Thiên Tề co giật.
“A?” Bác Phát gái ngây ngẩn cả người, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng củaĐan Thiên Tề, bà thức thời ho nhẹ một tiếng,“Kiều Kiều, bác đi trước,các cháu cứ từ từ ăn!”
“Bác Phát gái, bác cứ đi làm việc đi, cám ơn bữa ăn của bác.” Đồ Kiều Kiều cười nói cảm ơn.
“Ai da, cảm ơn cái gì, ăn không đủ nhớ nói bác đó!” Bác Phát gái nói xong liền vội vàng đi tiếp đón khách khác.
Đồ Kiều Kiều chậm rãi gắp miếng măng chua bỏ vào miệng. Thấy anh bấtđộng, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhíu mày.“Sao không ăn? Chao phải ăn nóngmới ngon! Anh nếm thử đi, chao bác Phát rất nổi danh.” Đúng, nổi danh ăn ngon, cũng nổi danh thối.
Mặt đẹp mang theo nụ cười kiều diễm động lòng người, nhưng mà Đan Thiên Tề lại nhìn ra được cô cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn?
Cầm đôi đũa đã được vệ sinh sạch sẽ lên, anh chậm rãi gắp một khốichao, cắn một miếng. “Ừ, hương vị không tệ.” Nói xong, lại gắp một khốikhác, vùi đầu ăn.
Đồ Kiều Kiều trừng anh, hy vọng có thể tìm được một tia chán ghéthoặc miễn cưỡng trên mặt anh. Nhưng không có, anh thực bình tĩnh, hơnnữa còn có vẻ thực hưởng thụ. Chậc! Vô nghĩa! Cô gắp một khối chao, oánhận cắn một miếng.“Tôi còn nghĩ anh sẽ ghét đấy!” Đáng giận, cô bị chỉnh đến giờ chân vẫn còn đau, vốn tưởng chao có thể làm cho anh biến sắcmặt, không ngờ lại không thành công.
“Sao nào? Ăn cái này tốt hơn mang giày cao gót đi đường dài, hơn nữatôi cũng không phải chưa từng ăn qua.” Anh chỉ là rất ít ăn quán venđường, không có nghĩa là không ăn, trên cơ bản anh cũng không kiêng ăn,cho nên chiêu này của Đồ tiểu thư vô dụng với anh.
Đồ Kiều Kiều nheo mắt, thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười trên môi.“Đan tiên sinh, bây giờ anh thừa nhận anh cố ý để tôi mang giày cao gót đi bộ nửa giờ?”
Đan Thiên Tề ăn khối chao cuối cùng, cầm khăn tay xoa xoa miệng.“Tôilàm như vậy, Đồ tiểu thư là người thông minh, hẳn sẽ nhìn ra được ýtôi?”
Anh buông khăn tay, nhìn cô cười lạnh.“Còn có, tuy rằng tôi là ngườiđược đề cử đầu tiên trong danh sách làm chồng của cô, nhưng thực đángtiếc, cô không nằm trong danh sách đề cử làm vợ của tôi.” Anh nói thẳng, lười vòng vo với cô, cô thức thời thì nên dừng tại đây thôi.
Tốt lắm, cô, Đồ Kiều Kiều lần đầu tiên bị từ chối hoàn toàn như vậy!Nhìn nụ cười lạnh
trên mặt anh, cô thiếu chút lật bàn ném thẳng vào mặtanh. Đúng, còn kém một chút, cô vẫn lý trí, cố gắng nhịn xuống, ngườimất mặt là cô. Đồ Kiều Kiều âm thầm cắn răng, nhịn xuống lửa giận hừnghực trong ngực, họ Đan này nghĩ anh ta là ai? Đồ Kiều Kiều cô không phải nhất định muốn anh cho bằng được!
Nhịn xuống lửa giận, cô cực lực duy trì tươi cười trên mặt. “Đan tiên sinh, anh không khách khí với thục nữ như vậysao?”
Nhìn lửa giận trong mắt cô, Đan Thiên Tề nghĩ có lẽ không nên tiếp tục chọc giận cô nữa, anh sợ cô sẽ lật bàn.
Nhưng nhìn cô rõ ràng cực giận, nhưng nụ cười trên mặt một chút cũngkhông giảm, làm cho anh nổi lên một tia độc ác hiếm có. “Đối với thục nữ đương nhiên sẽ không, nhưng đối với người háo sắc cứ quấn quít lấy tôithì không giống.” A a, lời này hơi quá đáng, anh rõ ràng nhìn thấy côbiến sắc.
Háo sắc? Anh ta thế mà dám nói Đồ Kiều Kiều cô là háo sắc!
Cô nghe qua người ta nói cô đẹp, nói cô thông minh, nói cô có nănglực, nói cô họa thủy…… Nhưng tuyệt đối không ai nói cô háo sắc!
Lần đầu tiên, Đồ Kiều Kiều rốt cuộc không thể duy trì nụ cười trênmặt. Mặt đẹp trở nên âm trầm, cắn răng trừng anh. Người đàn ông này nếumuốn gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì anh đã thật sự thành công. Cái gìngười được đề cử làm chồng? Mắt cô bị mù rồi!
“Đan tiên sinh, may mắn cho anh.” Cô ăn khối chao cuối cùng. “Hả?”
“May mà ở đây có nhiều người.” Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nở nụ cười làm cho người ta run da đầu.
“Cho nên tôi sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bàn.” Cô vỗ nhẹ mặtanh, “Nhưng mà, tôi sẽ ghi hận, nhớ kỹ…… Trăm ngàn lần đừng rơi vào taytôi.”
Đan Thiên Tề nhíu mày, cô nghĩ kiểu uy hiếp trẻ con này sẽ là anh sợ sao?
Cô đương nhiên biết anh không tin, nhưng mà không sao, thời gian còndài, Đồ Kiều Kiều cô sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với phụ nữ,nhất là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!
Cô ngạo nghễ đứng dậy, cười nhẹ với anh, nhưng mà nụ cười kia thậtlạnh, thiếu đi ngọt ngào lúc trước, “Đi thôi, có thể phiền anh đưa tôilên núi không?”
“Đương nhiên.” Chút phong độ ấy anh còn.
Hai người ra khỏi quán, không đi song song với nhau, anh tin lúc nàyĐồ tiểu thư tuyệt đối không muốn đi cùng anh, Đan Thiên Tề đi lui vềsau. Anh nhìn bóng dáng của cô, lưng cô rất thẳng, tư thái đi đường taonhã mà xinh đẹp, đám người đi đường lướt qua đều không nhịn được dán mắt lên người cô, nhất là đàn ông.
Anh cũng chú ý ban đầu cô còn đi nhanh, rồi sau đó tốc độ đi đường càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giầy trên chân cô.
Chú ý tới cô đi rất khó khăn, nhưng vẫn quật cường đi về phía trước,vẫn duy trì tư thái tao nhã, giống như nữ vương cao ngạo, không cầu cứu, cũng không hé răng.
Cô gái này, tính cách quật cường ngoài dự kiến của anh.
Vừa rồi cô không lật bàn khiến cho anh kinh ngạc, anh biết không cócô gái nào có thể bình tĩnh nhận những lời vừa rồi anh nói. Cho dù nhiều người, cũng sẽ chửi ầm lên mới đúng.
Nhưng cô không có, cho dù lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn luôn mềm mại, ngay cả đề cao âm lượng cũng không có. Lúc tính tiền rời khỏi, cô còncười nói hẹn gặp lại với ông chủ.
Nếu không phải chính mắt anh thấy cô biến sắc, nghe thấy cô uy hiếp,nhất định cũng sẽ nhìn không ra cô gái này đã sớm phát điên.
Đồ Kiều Kiều này khác xa với mỹ nữ trong ấn tượng của anh rất nhiều!
Thấy tốc độ đi của cô càng lúc càng chậm, nhìn đôi giày cao gót củacô, Đan Thiên Tề thở dài. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ nửa đêm anh mới vềđến nhà. Lại nói, tuy rằng cố ý chỉnh cô, nhưng anh cũng không muốn làmchân cô bị thương. Sờ sờ mũi, anh tiến lên phía trước.
Đồ Kiều Kiều dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông chephía trước mắt.“Sao nào?” Chân đau làm cô không có sắc mặt hoà nhã, đốivới anh lại càng không.
Đan Thiên Tề không nói chuyện, cởi áo vét, khom người cột vào hông cô.
Động tác của anh làm cho cô sửng sốt, “Anh muốn làm gì?” Đang muốnkéo áo vét của anh xuống, lại thấy anh xoay lưng về phía cô, ngồi xổmxuống.
“Anh……” Cô thật sự ngốc ra.
“Lên đi, tôi cõng cô.”
Đồ Kiều Kiều mím môi, cao ngạo trả lời: “Không cần phiền phức, tôi có thể tự mình đi.”
“Đúng, sau đó lãng phí một giờ của tôi.” Thời gian của anh rất quýgiá, bởi vì cô, đêm nay anh nhất định không thể giống ngày thường, mườimột giờ đi ngủ.
Giúp cô như vậy, anh có thể về nhà trước mười một giờ!
Nghe ra giọng nói của anh không kiên nhẫn, Đồ Kiều Kiều tức giậntrừng anh. Hành động của hai người khiến cho người đi đường chú ý, đềudừng lại xem diễn. Đan Thiên Tề chịu không nổi nhắm mắt. “Đồ tiểu thư,tính nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Anh khó có được tốt bụng, cô tốtnhất nên thức thời.
Đồ Kiều Kiều cắn môi, chân cô quả thật là đau đến mức đi không nổinữa rồi. Nếu anh muốn cõng cô, vì sao cô lại từ chối? Có lái xe miễn phí vì sao không cần?
“Là chính anh muốn cõng tôi, không phải tôi trèo lên lưng của anh.”Nằm úp sấp trên lưng anh, cô không quên ghé vào lỗ tai anh tuyên cáo.Những lời vừa rồi của anh thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của phụnữ.
“Được, là tôi tự nguyện.” Lời nói trẻ con của cô làm anh nhướng khóemôi. Cõng cô, không để ý ánh mắt người đi đường, chậm rãi đi về phíatrước.
Nghe tiếng anh cười, Đồ Kiều Kiều trừng cái gáy của anh. Cảm giác ảonão, kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hôm nay cô thua rất thảm? Đánggiận!
Bực mình, cô ôm chặt cổ anh.
“Này! Cô muốn tôi ngẹt thở chết sao?” Đan Thiên Tề nhíu mày, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Đáng tiếc ở đây có nhiều người.” Cô hừ lạnh, nhưng vẫn thả lỏng tay.
“Tôi biết, chẳng có lời nào là êm tai.” Anh là người rất chính trực.
“Anh……” Đồ Kiều Kiều trừng anh, rất muốn cắn anh một miếng, cô xoaymặt, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô không hé răng, anh cũng imlặng. Nhưng anh im lặng, cô lại càng bực. Anh không giống những ngườiđàn ông khác, bình thường lúc cô tức giận, những người đàn ông khác đềuôn tồn dỗ cô, anh thì không. Hừ! Chẳng vui tí nào!
Cô hừ nhẹ, rầu rĩ dán mặt lên lưng anh.
Cách lớp áo sơmi, nhiệt độ cơ thể anh truyền tới cô. Người đàn ôngnày thật kỳ lạ, vừa nói thẳng muốn cô cách xa anh một chút, bây giờ lạiđối tốt với cô, biết cô đau chân còn cõng cô.
Nếu không biết người đàn ông này khinh thường mình, cô thực sự sẽ nghĩ rằng anh đang giở trò lạt mềm buộc chặt.
Người đàn ông kỳ lạ!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hô hấp lại ngửi thấy hơi thở đàn ông thuộc vềanh, hỗn hợp với mùi nước hoa thản nhiên, là một loại hương vị trầm ổn.Cô không thể không thừa nhận, hương vị của người đàn ông này rất dễngửi.
Nhưng mà tính cáchthi……
Thật – thảm bại!
Chương 3
Tiếng chuông báo động vang lên, lần này không phải là cô quấn lấyanh. Đồ Kiều Kiều cô cũng có tự tôn, với lại cô cũng không thiếu đànông, cho dù điều kiện của anh tốt thì đã sao? Điều kiện của cô cũngkhông thua kém ai. Cô chỉ một năm không có bạn trai, hơn nữa đúng lúcmuốn cưới chồng mà thôi, vừa hay, lúc đó lại phát hiện họ Đan kia phùhợp với yêu cầu của cô, cô mới mở miệng theo đuổi anh.
Được cô theo đuổi là vinh hạnh của anh nha! Kết quả, người đàn ôngkia từ chối
cô thì thôi, còn nói khó nghe như vậy, háo sắc? Hai chữ nàychính là vũ nhục Đồ Kiều Kiều cô!
Cái gì mà người được đề cử làm chồng? Khiếp! Mắt cô bị mù rồi sao?
Đêm đó anh đưa cô lên núi, cô liền đá bayanh, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh lần nữa! Với lại cơ hộigặp mặt của hai người cũng cực nhỏ, dường như có thể nói là không có.
Dù sao cũng đã ký xong hợp đồng, cùng lắm chỉ chỉnh sửa một số chitiết nhỏ, mà mấy chuyện đó đa số đều là cô làm việc với Lí thư ký, hoàntoàn không có cơ hội chạm mặt Đan Thiên Tề. Cô tưởng, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nghe nói anh bàn giao xong khu nghỉ mát sẽ trở vềtổng công ty.
Cô và anh không cùng xuất hiện, cô không muốn gặp lại anh, anh cũngkhông có hứng thú với cô. Thái độ của anh đã rõ ràng như vậy, nhưng côlại không cam lòng, cô thừa nhận điều này!
Cô bị từ chối, hơn nữa lại bị từ chối thẳng thừng, hoàn toàn, tuyệt đối.
Loại nhục nhã vô cùng này quả thực là vết nhơ trong cuộc đời cô, màđối với thủ phạm tạo nên vết nhơ đó, cô vĩnh viễn cũng không muốn gặplại!
Ai ngờ cô không đi trêu chọc anh ta, anh ta đã tự mình đưa lên cửa?
“Đan tiên sinh, sao anh lại đến trấn nhỏ của chúng tôi? Có chuyện gìsao?” Kiều nhan cười như hoa mê muội lòng người, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng ánh mắt của cô lại không có nửa điểm ý cười, dường nhưlà bắn ra tia sáng lạnh.
Không có việc gì lại tới cửa, nhất định không có chuyện tốt!
Cô cũng không tự kỷ đến nỗi nghĩ Đan Thiên Tề hối hận vì đã từ chốicô, tự mình tới cửa để xin lỗi, mong cô đừng so đo với anh ta!
Loại chuyện này cho dù là trong tiểu thuyết tình yêu lãng mạn cũng sẽ không xảy ra.
“Tìm người, thuận tiện đi kiểm tra lần cuối.” Đan Thiên Tề đút haitay vào túi quần, hôm nay anh không mặc vét, áo phông làm lộ ra xươngquai xanh đẹp đẽ, quần bò màu xanh đậm bao lấy hai chân dài rắn chắc.Bớt đi thành phần tri thức, anh như vậy trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều,cũng rất mê người.
“Tìm người? Tìm người nào? Còn có, đi kiểm tra lần cuối là sao?” ĐồKiều Kiều hơi hơi nhướng mi, không có tâm tình đi thưởng thức bộ dángkhó gặp này của anh.
Trai đẹp cô nhìn không ít, lại không kém anh…… Đúng, cô thừa nhận,vừa rồi khi thấy anh, cô có chút trợn tròn mắt. Nhưng mà chỉ là lập tứcmà thôi, người vừa đẹp vừa cao, đương nhiên mặc cái gì cũng dễ nhìn, cógì mà phải kinh ngạc? Cô lập tức tỉnh táo lại.
“Đi kiểm tra lần cuối là ý gì? Trước khi không phải các anh đã chongười đến kiểm tra rồi sao, cũng xác định không có vấn đề, hơn nữa đã ký hợp đồng……”
“Đúng, hợp đồng đã ký, nhưng mà Đồ tiểu thư hẳn là còn nhớ rõ trênhợp đồng có ghi, nếu là cảnh vật không đủ tiêu chuẩn anh toàn, lúc nàoT-K cũng có quyền hủy hợp đồng.” Đan Thiên Tề dừng một chút, con ngươiđen nhìn về phía cô. “Chắc là cô vẫn có chút ấn tượng, đúng không?”
“Đương nhiên là có.” Đồ Kiều Kiều trừng anh, cảm thấy anh đến đúng là mang theo phiền phức, nhưng người ta nói có tình có lý như vậy, cô cũng không thể nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Tốt, khu nghỉ mát ngày mai chính thức khánh thành, tất cả phòng đềuđã được khách đặt kín, tôi hẳn là có quyền làm khách của khu nghỉ mát,đền trấn nhỏ của cô kiểm tra lần cuối?”
“Ha ha, đương nhiên là có quyền đó.” Đồ Kiều Kiều cười thực giả tạo,dường như không muốn tốn hơi thừa lời, “Không biết Đan tiên sinh muốntìm người nào……”
“Không phải tìm cô.” Anh trả lời lạnh nhạt, nhìn thấy nụ cười trênmặt cô cương cứng, con ngươi đen hiện lên một chút ý cười. Anh rất tòmò, không biết Đồ tiểu thư có thể nhịn được anh bao lâu.
Thật ra thì đến tìm người là thật, kiểm tra lần cuối chỉ là thuậnmiệng nói thôi. Anh vốn không tính làm vậy, nhưng vừa vào trấn đã gặpphải cô. Cô tiểu thư này vừa thấy anh đến thì mày lập tức nhăn lại, tuyrằng liền chuyển thành nụ cười, nhưng anh vẫn nhìn ra tia chán ghét chợt lóe qua trong mắt cô.
Ừ….. Xem ra tình cảm của Đồ tiểu thư đối với anh đã toàn biến mất,kết quả này là điều anh muốn. Đồ Kiều Kiều đẹp thì đẹp, nhưng anh vôphúc hưởng thụ.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao anh lại dừng chân, còn nói dối là “Kiểm tra lần cuối”. Trong lòng nổi lên ý nghĩ ác liệt không nên có, muốn chỉnh cô gái này.
Điều này không tốt, nhưng anh lại không khống chế được miệng mình.
Hơn nữa nhìn thấy nụ cười trên mặt cô sắp không duy trì được nữa,trong lòng lại nhịn không cười trộm, cảm thấy tâm tình thật là tốt.
Đồ Kiều Kiều cố gắng hít sâu, nụ cười trên mặt đã biến thành dữ tợn,cô âm thầm nghiến răng, “Vậy xin hỏi Đan tiên sinh muốn tìm ai?”
Đan Thiên Tề thản nhiên liếc cô một cái.“Tôi có cần nói cho cô biết không?”
“Anh!” Không được, không thể tức giận, cô không thể xem nhẹ người dân trong trấn đang tò mò đứng xem kịch xung quanh, cô phải duy trì hìnhtượng! Khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nặn ra nụ cười.“Ha ha a…… Không biếtĐan tiên sinh muốn kiểm tra nơi nào trong trấn?”
Xem xong rồi thì cút đi!
“Kiểm tra dòng suối nhỏ sau trấn của cô trước đi.” Đan Thiên Tề chỉ đại một nơi. “Phiền Đồ tiểu thư dẫn đường.”
“Đương nhiên, đây là chuyện tôi phải làm.” Đáng tiếc nước suối khôngđủ sâu! Đồ Kiều Kiều tức giận nghĩ trong lòng. Dù không muốn, cô vẫnphải ngoan ngoãn dẫn đường.
“Đan tiên sinh, mời đi theo tôi.” Cô dẫn đầu, nâng bước chân.
Đan Thiên Tề nhàn nhã đi bên cạnh cô, lúc hai người đi qua một cửa hàng bán hoa, ông bác chủ quán đột nhiên chào hỏi bọn họ.
“Kiều Kiều à, cậu này là ai vậy?” Vừa hỏi, vừa tò mòđánh giá Đan Thiên Tề, cười rất là ái muội.
“Bác Phúc, bác đừng suy nghĩ lung tung.” Đồ Kiều Kiều liếc ông mộtcái. “Anh ấy là người phụ trách khu nghỉ mát, cháu dẫn anh ấy đi thamquan trấn nhỏ chúng ta một chút.”
“À à, là vậy à.” Bác Phúc cao thấp ngắm Đan Thiên Tề, một tay kéo ĐồKiều Kiều sang một bên. “Kiều Kiều à, cậu này nhìn rất được, sao cháukhông ra tay đi, không phải rất lâu rồi cháu không có bạn trai sao? Bácnhớ là được một năm rồi đúng không?” Ông đã cố gắng hạ thấp giọng nhấtcó thể, nhưng trời sinh giọng lớn, dù có hạ thấp giọng thể nào thì tiếng nói vẫn truyền khắp bốn phía.
Đan Thiên Tề đương nhiên cũng nghe được. Anh nhướng mày, thích thúliếc Đồ Kiều Kiều, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi nhịn không đượcgợi lên.
Một năm không có bạn trai? Nhìn tư sắc của cô, điều này thật đúng là không thể ngờ được.
Khóe mắt liếc thấy sự chế nhạo trên mặt Đan Thiên Tề, Đồ Kiều Kiều ảo não rên rỉ trong lòng. Bác Phúc không có việc gì để làm hay sao, saolại lôi chuyện cả năm nay cô không có đàn ông ra mà nói? Như vậy có vẻcô rất không có giá trên thị trường nha!
“Bác Phúc, bác đừng nói lung tung!” Kéo tay bác Phúc, Đồ Kiều Kiều nhỏ giọng gắt.
“Bác nào có nói lung tung? Một năm nay cháu không quen bạn trai là sự thật nha!” Ông chưa bao giờ nói dối à!
A…… Đồ Kiều Kiều bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một năm không có bạn traikhông là vấn đề gì. Vấn đề là cô đã từng theo đuổi Đan Thiên Tề, còn bịtừ chối, bác Phúc lớn tiếng như vậy, không phải đang nói trắng ra là côcó vấn đề sao? Cô căn bản không có vấn đề gì! Đồ Kiều Kiều dường nhưmuốn khóc, “Á! Bác Phúc, bác cứ làm việc đi nhé, cháu mang khách đi tham quan trấn nhỏ một chút.” Càng tiếp tục nói chuyện với bác Phúc, cô nhất định sẽ
càng mất mặt.
Ai ngờ bác Phúc còn chưa buông tha cho.“Kiều Kiều, bác nói thật vớicháu! Người tốt như vậy đừng bỏ qua, không phải cháu đã thề phải cướitrước ba mươi sao? Chỉ còn hai năm nữa……”
Ba mươi tuổi? Cưới?
Đan Thiên Tề lại nhướng mày, nghĩ đến điều cô nói, qua lại lấy kếthôn làm điều kiện tiên quyết. À…… thì ra là vậy! Cô sợ không có ai cướicô sao?
“Đan Thiên Tề, anh làm ơn dời ánh mắt đáng ghét kia ra khỏi người tôi được không.” Đồ Kiều Kiều hung tợn trừng anh, trên mặt đã không cònchút tươi cười nào.
Nhìn cũng biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô mới không sợ già,không sợ gả không được! Chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ xếp hàng để được kết hôn với cô nha.
Không phải ai cũng không tinh mắt giống anh!
“Bác Phúc, cháu còn có việc, lần sau nói chuyện tiếp.” Cô nắm chặttay Đan Thiên Tề, bước nhanh về phía trước. Cứ ở lại, bác Phúc chắc chắn sẽ nói thêm nhiều chuyện, cô còn mặt mũi nào nữa! Lại nói, những lờibác Phúc vừa nói đã đủ cho cô muốn tự tử.
Đan Thiên Tề cúi đầu nhìn bàn tay bị cô nắm, cũng không vội vã bỏ ra, anh có vẻ có hứng thú với những lời mà ông bác lúc nãy vừa nói.
“Tôi không ngờ cô lại muốn kết hôn đến mức như vậy.” Chính vì thế, cô mới có thể lần đầu gặp mặt đã ngỏ lời theo đuổi anh sao?
“Tôi không phải rất muốn kết hôn.” Không quay đầu lại, cô cắn răng trả lời.
“À.” Giọng điệu của anh rõ ràng không tin.
Anh trả lời có lệ làm cho Đồ Kiều Kiều rất khó chịu, tuy rằng cô muốn lập gia đình cũng không liên quan đến anh, bởi vì anh đã bị cô đá rồi.Nhưng chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của phụ nữ, cô làm sao cóthể để mình bị hiểu lầm như vậy?
Dừng chân, Đồ Kiều Kiều quay đầu nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.“Tôi hỏi anh, tôi có đẹp không?”
Hả? Đan Thiên Tề sửng sốt, có cô gái nào hỏi người khác như vậykhông? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh đành phải trả lời cẩn thận.“Điều kiện của cô có cần tôi phải nói nhiều nữa không?”
Nếu cô không được gọi là đẹp, vậy thì những cô gái khác không phải đều muốn tự tử hết sao?
“Vậy…… anh cảm thấy tôi có giỏi không?” Cô hỏi lại.
“À…… Tôi không biết nhiều về cô, hẳn là không thể nói rõ vấn đề này.Nhưng tuổi còn trẻ mà đã có thể làm trưởng trấn, còn đề ra cách quảngcáo cho trấn hoa đào, tôi nghĩ năng lực của cô hẳn là không tệ?” ĐanThiên Tề trả lời khách quan.
“Cho nên,” Cô cao ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.“Người giống tôivừa xinh đẹp vừa có năng lực giỏi giang hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị những người cùng giới ghen tị.”
“À ừ.” Điều này không phải chuyện lạ, nhưng cô có cần phải nói rõ ra như vậy không?
“Bị ghen tị tôi cũng đã quen, ai bảo tôi xuất sắc như vậy, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, tôi không thiếu đàn ông theo đuổi.” Cô đặc biệt nhấn mạnhđiểm ấy.
“À!” Trọng điểm là cái gì?
“Anh ngẫm lại đi, tôi hoàn mỹ như vậy, nếu không lập gia đình, nhữngcô gái ghen tị với tôi nhất định sẽ bàn ra tán vào sau lưng tôi, tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng không nhất định phải lập gia đình, sốngmà, luôn phải để ình một cơ hội.”
“À, cho nên?” Anh vẫn không hiểu trọng điểm nằm ở đâu.
Cô lườm anh một cái, cảm thấy anh thật sự là không có ngộ tính. “Chonên, trước ba mươi tuổi, tôi muốn tìm một người thích hợp để kết hôn,qua ba mươi tuổi rồi mà vẫn không lấy được chồng cũng không sao, dù saotôi cũng không dựa vào tiền của đàn ông để sống, cùng lắm thì bị vàingười châm chọc khiêu khích, tôi chắc chắn có thể làm cho họ khóc lócchạy về nhà, cho nên, tôi không nhất định phải lập gia đình, hiểu chưa?”
“À.” Đan Thiên Tề đã hiểu, buồn cười nhìn cô.“Nói tóm lại, cô đang bị lòng tự trọng nhàm chán kia quấy phá.”
“Đúng!” Đồ Kiều Kiều không phủ nhận, cô chính là sĩ diện, “À, phíatrước chính là dòng suối nhỏ của trấn chúng tôi.” Cô định vươn tay chỉvề phía trước……
“Này! Sao anh lại nắm tay tôi?” Phát hiện hai người đang nắm tay nhau, cô sửng sốt, vội vàng bỏ tay anh ra.
Đan Thiên Tề liếc nhìn cái tay bị cô bỏ ra một cái, lòng bàn taythiếu bàn tay mềm mại của cô làm lòng anh nổi lên một chút khác thường,nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn là vẻ lạnh nhạt, “Đồ tiểu thư, từ đầu đếncuối đều là cô nắm tay của tôi.”
Anh đều là bị cô kéo đi.
Hức…… Đồ Kiều Kiều cũng nhớ lại, ho nhẹ một tiếng, cô làm như khôngcó việc gì nói sang chuyện khác.“Khụ khụ…… Dòng suối nhỏ ở ngayphíatrước.”
Đan Thiên Tề nhìn cô ra vẻ không có chuyện gì mà buồn cười, nhưng mà cũng không nói gì, đi lên nhìn bốn phía dòng suối nhỏ.
“Chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh, nước suối rất trong rất sạch, bình thường cũng có thể xuống suối chơi, bốn phía đều làmhàng rào phòng hộ, phòng suối nước dâng lên.” Đồ Kiều Kiều đi phía saugiải thích. Đan Thiên Tề nhìn nước suối, nước trong thấy đáy, thậm chícòn có thể nhìn thấy con cá nhỏ đang nấp dưới tảng đá, bốn phía là rừngcây bao quanh, tiếng chim hót cùng hương hoa, quả thật là cảnh đẹp.
Từ khi tiến vào trấn nhỏ anh đã bắt đầu quan sát, trấn trên rất sạchsẽ, phòng ở tuy rằng đơn giản nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, điểm ấy làmcho anh rất vừa lòng.
Mà ở gần núi cũng có xây hàng rào, treo biểm cấm tiến vào, còn có một số công trình phòng hộ, có vẻ mới làm không lâu, chắc là do cô gái phía sau chỉ đạo làm.
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay xuống suối, nước suối mát lạnh làm choanh gợi lên khóe môi, dứt khoát đứng dậy, cởi giày, bước xuống suối.
“Này! Anh làm gì vậy?” Hành động của anh làm cho Đồ Kiều Kiều sửng sốt, “Đừng nói với tôi là anh muốn xuống nước chơi à nha!”
Như vậy thì cô sẽ cảm thấy mình đang nhìn thấy quỷ.
“Tôi muốn xem dòng suối có an toàn không, nếu có thứ gì sắc bén cắtphải chân du khách thì làm sao bây giờ?” Đan Thiên Tề mở miệng giảithích.
“Làm ơn, người trong trấn chúng tôi ngày nào cũng xuống suối, khôngai bị nửa vết cắt được chưa?” Đồ Kiều Kiều liếc mắt xem thường.
“Luôn có vạn nhất, có khi các người biết rõ chỗ nào nguy hiểm nênkhông tới gần, nhưng du khách thì không giống.” Anh châm biếm liếc cômột cái, vươn chân tiếp tục đi lại trong suối.
Nói cái gì vậy? Anh ta nói chẳng khác gì người trong trấn cô đều là tiểu nhân!
Đồ Kiều Kiều khó chịu, cũng cởi giày bước xuống suối.
Đan Thiên Tề nhíu mày, “Cô thật sự muốn xuống?” Cô mặc một cái váy rất mê người, đi lại trong suối như vậy không tiện lắm.
Đồ Kiều Kiều bày ra nụ cười ngọt ngào giả tạo.“Yên tâm, dòng suối này tôi đã đi từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt đi cũng không có vấn đề gì!”
“Vậy thì tốt, hy vọng cô đừng có diễn mấy tiết mục yêu thương nhungnhớ.” Anh chẳng có hứng thú với mấy trò nhàm chán như ngã xuống suối xưa như trái đất này.
Anh nói lời sỉ nhục như vậy làm cho Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, họĐan này hôm nay làm sao vậy? Sao câu nào cũng có gai, động một chút liền châm chọc cô?
“Yên tâm! Tôi chẳng còn chút hứng thú nào với anh.” Lười duy trìkhuôn mặt tươi cười, cô tức giận trừng anh, “Nhưng anh ấy, cẩn thận mộtchút, đừng có mà ngã xuống.” Cô nguyền rủa anh.
Nhưng Đan Thiên Tề lại tuyệt không để ý, thậm chí còn cười với cô.“Nếu tôi bị thương, Đồ tiểu thư, tin cô nhất định biết rõ điều này cónghĩa là gì?”
Đồ Kiều Kiều cắn răng, thấy ánh mắt đắc ý của anh, chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, oán hận đi theo sau anh.
Đan Thiên Tề cũng biết mình nên có chừng mực, thắng là
được rồi,không cần thắng quá nhiều, hơn nữa nhìn thấy cô tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, trong lòng liền dâng lên một chút sung sướng.
Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy cùng cô đấu võ mồm như vậy