Truyện Teen - Cô Nàng Hotboy Version 2
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Cô Nàng Hotboy Version 2
sẽ buông tay Nói rồi, NT quay mặt ra cửa và đóng cánh cửa lại...lúc này, trong phòng, chỉ còn lại mình G.Linh..nước mắt cô đã chảy ngược vào trong...cô đang tự nhủ sẽ ko khóc trước bất kì ai ngoài anh trai cô, nhưng khi nhìn thấy 1 lần nữa NT quay đi, cô chợt với theo...nhưng đã quá muộn.. ‘chết tiệt. Cái cơ thể ngu ngốc, cái miệng ngốc nghếch..sao lại ko nghe lời...sao lại nói những lời ngu xuẩn và ngốc nghếch...lòng tự trọng có là gì..sự xấu hổ có là gì khi anh đã quay đi chứ ? Tại sao lại thế, mình muốn đc bên anh..rất muốn...’’ Linh đã tự nhủ rằng, cô sẽ nói hết nếu anh quay lại... Cánh cửa mở...Linh vội đứng dậy - Nghị T... – Linh ngập ngừng khi thấy ng bước vào ko phải anh- ...Như... - Cậu lại gây rắc rối rồi chứ gì ? – Như nhìn dò xét.. – cậu làm anh ấy buồn rồi... - Ừm – Linh ngồi xuống - .... - Cậu ko định để anh đi đấy chứ ? – Như khẽ nói. - Đi đâu – Linh ngạc nhiên - Cậu rất yếu đuối đấy – Như cười - ...cậu biết ko ? - ... – Mắt Linh nhìn cuốn sách.. - Cậu ko muốn khóc trước ai cả - Như nghiêm mặt - ..đó là sai lầm lớn, hãy khóc khi còn có thể đc khóc bên cạnh ng mình yêu thương… ngốc ạ…nếu như 1 lần nữa …cậu lại mất ng con trai đó,…cậu sẽ thế nào…đừng để mọi chuyện lại diễn ra như ngày trước…cậu sẽ mất ng đó đấy… - … - ‘mất ư ? không trùng hợp thế chứ ? mình đã mất anh Huy...sao ông trời có thể lấy đi cả NT nữa..ko có chuyện ấy đâu..anh ý ko thể mất đc...anh sẽ luôn bên mình mà..’’ - Mình về đây...hãy suy nghĩ kĩ nha – Như nháy mắt...và đi..căn phòng lại trở nên yên tĩnh.. Tiếng chuông điện thoại reo...Linh liếc mắt…số lạ…. - … - Linh đưa máy lên nghe… - Con gái – 1 tiếng nói vang lên, ông Trần - …con khỏe chứ…nghe nè, ta biết con không muốn nói chuyện với ta nhưng con muốn hỏi tên Nghị Tường ấy… Linh tắt máy khi nghe đến giọng ông ta nhưng cô
chợt nghe thoáng qua.. NT ? Ông ta sao biết NT…Cô vội gọi lại…. - Ông chủ - 1 tên vệ sĩ lên tiếng – cậu ta.. - Từ từ - Ông Trần ngồi chễm chệ - …3..2…1.. Reng….ông ta khoan thai cầm chiếc điện thoại lên nghe.. - Nghị Tường… - Linh hét lên -.. NT làm sao hả, ông làm gì cậu ta ? - Đúng như ta dự đoán.. – Ông ta cười đắc thắng -…cậu ta quan trọng nhỉ ? Cậu ta đang trong tay ta nè… - Ông đừng mơ – Linh không tin - ..cậu ta ko khờ đến chỗ của ông đâu... - Ơ.. – Ông Trần gian xảo -.. nhưng ta chỉ cần nói..G.Huy đang trong tay ta thì cậu ta đến ngay còn gì.. - Ông… - Linh cau có.. - Ở đâu.. - Phía nhà kho sau khu ổ chuột ý…ha ha. – kết thúc bằng điệu cười khả ố, ông ta nói tiếp -. ..hãy đến nếu con còn muốn thấy nó… Chương 23: Bắt cóc.. Trời tối, …Linh phi ra ngoài,… Dung đã thấy cô, con bé chạy lại theo Linh.. - Anh Huy…anh về rồi à... - .. – Linh vẫn đi, cô đang rất lo lắng cho NT.. - Hôm trước có ng nói với em rằng anh NT và anh nắm tay nhau đi trên đường... – Dung nói, ánh mắt có ý dò xét... - Thì sao ? – Linh vẫn đi ra phía cổng trường - Vậy ra đó là thật – Dung kinh ngạc tột độ. – Sao lại thế đc.. - Tôi bị gay – Linh không thèm nhìn, mà chính xác, cô đang nói cái gì, cô cũng chẳng biết nữa, trong đầu Linh chỉ có mỗi hình ảnh
NT.. - Ơ... – Dung khựng lại - ..a…a..đang đi đâu đấy? - … - Linh đứng sững lại - …cô biết NT đi đâu không? - …Ơ…-Dung nói – nãy em thấy, anh ý có lên xe với mấy ng đàn ông rồi…họ đi ô tô đen..anh ý có chống cự nhưng bị bọn họ bắt lên xe rồi.. - … - Dung chưa kịp nói hết câu Linh đã bỏ đi. - ..nói với Như, tôi đi cứu NT…khỏi tay ông Trần… - ..hình như.. – Dung chưa kịp nói hết, Linh đã khuất bóng rồi… 10h tối, tại nhà kho.. 1 bóng dáng thấp thoáng từ xa..là G.Linh…cô đang đi cứu NT.. “NT, anh đợi em nhé, em không để mất anh như em đã từng mất anh Huy đâu..em sẽ không để anh đi mất đâu..chờ em đến cứu” - Ông Trần… - Linh phi thẳng vào hét lớn– ra đây - Ô.. – Ông ta đi ra, đám vệ sĩ đã vây quanh cô - ..con trai - Tôi ko phải con trai ông – Linh nhìn quanh – NT đâu ? - Tôi có nói...giữ cậu ta sao – nói rồi, ông ta phất tay ra hiệu đám vệ sĩ bắt cô, biết mình đã mắc bẫy, Linh cố dãy dụa nhưng ko thể đc...cô bực dọc...nhìn ông ta với ánh mắt căm phẫn.. - NT đâu.. – Linh hét – nói mau.. - Xin lỗi – Ông nói, tiến lại gần Linh hơn nữa - .. ta đã nói dối...ha ha.. Sau tiếng cười của ông, là hàng loạt tiếng cười của bọn vệ sĩ...Linh nhìn chúng, nhưng chúng đã trói cô lại - Con à – Ông ta vỗ mặt Linh - ...cậu ta là con trai nhà họ Trương đấy...ai dám đụng vào..với lại ta ko nghĩ con lại bị mắc lừa dễ thế đấy..con trai của nhà họ Lâm ngu quá trời... - Câm mồm – Linh mắt tóe lửa. - ..ko đc chửi.. -Haizz.. – Ông ta khẽ thở dài – giờ có đc con rồi...ta sẽ xin 1 khoảng tiền chuộc khổng lồ từ mẹ con..rồi trốn ra nước ngoài..con ko thấy hiếu kì sao ? vì sao ta lại làm thế ấy..mẹ con đã cho ta tiếp quản...... - Tôi ko cần hỏi – Linh nhìn ông ta với ánh mắt căm phẫn. – bà ta giao công ty cho ông vì ông là ng duy nhất đến bên bà ta...già quá rồi...đơn giản bà ta muốn ngoại tình...còn ông thì muốn tiền...thế là đã đáp ứng nhu cầu cho cả hai.....nhưng bà ta cũng là 1 con cáo già......bà ta sợ khi ông có công ty rồi sẽ vứt bà ta ra xó nên đã gọi tôi về...để tiếp quản công ty......ông đã coi tôi như cái gai trong mắt...ông nghĩ có thể thôn tính cái công ty kếch xù này......nhưng ông ko ngờ bà ta còn có con trai đúng ko ? nhưng do sự cố đó...ông đã bị nhà họ Trương ép buộc phải từ bỏ nhà họ Lâm.......làm kẻ ko chốn nương thân nên ông mới đến bước đường này......ông dự định lấy tiền chuộc xong rồi ông giết tôi luôn chứ gì ? - Ko hổ danh là con cái nhà họ Lâm – Ông ta gật gù. - ....nhưng trước khi làm vậy, ta muốn xác minh.....liệu con có thật là con trai Lâm Gia Huy ko... Nói rồi..ông ta tiến về phía Linh một cách từ từ, xoa xoa 2 bàn tay..... còn Linh đang hoang mang nhưng ánh mắt vẫn thật lạnh lùng... Lại nói về NT...anh bị ba anh bắt về để chuẩn bị hôn lễ với con một nhà danh giá nào đó...anh trong cơn đau khổ vì bị Linh cự tuyệt đâm ra chán nản..ng con gái kia cứ bám theo anh ko ngớt..anh cũng chẳng bận tâm đuổi cô ta mà trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh của Gia Linh – ng con gái anh yêu... Tại trường : - Như...như – tiếng Doanh hét to, trong khi cô vừa trông thấy Như - Chuyện gì thế Doanh ? – Như hỏi... - Anh Huy...đi cứu anh NT – Doanh nói - ...khỏi tay ông Trần, mình thấy lạ lắm...rõ ràng anh NT đi với ng của ba anh ấy mà (đây là điều mà Doanh chưa kịp nói hết).. - Chết rồi – Như cố gọi cho NT... NT ko thèm nghe máy trong khi Như đang gọi hơn chục cuộc…và cuối cùng…ng con gái đi cùng NT phải nghe máy vì quá phiền trong khi anh nhà ta đang nằm lim dim ở bãi cỏ bên cạnh… - A..- cô gái nghe điện thoại... - NT đâu – tiếng Như quát lên, to, đến NT còn nghe rõ, chưa để cô nhóc kịp trả lời thì.. - …ở đó có ai tên là ông Trần không ? G.Linh có đến chỗ cậu ấy không ? Nghe đến đây, NT vội bật dậy…giật điện thoại từ tay cô gái - Cô ấy có đến chỗ cậu không ? – Như lo lắng hỏi - G.Linh ? – NT trả lời, hơi sốt ruột.. – cô ấy ko có đây..sao thế ? - Cô ấy nói đến cứu cậu khỏi ông Trần..- Như sốt ruột - ...xem chừng Linh đang mắc bẫy
của ai đó...nghe này.. Trương Nghị Tường..nếu Linh gặp bất cứ chuyện gì, tôi ko tha thứ cho cậu đâu.. cô ấy yêu cậu, luôn luôn yêu cậu, ko muốn mất cậu...hãy lo liệu đi... - . .. Cô yên tâm..nếu cô ấy mà có chuyện gì... – NT hứa chắc nịch - ..tôi cũng sẽ ko để mình sống mà gặp lại cậu nữa đâu... NT phi nhanh xuống gara..lấy đại chiếc xe ô tô... cậu phi như điên lên trước sự ngạc nhiên của...ba cậu và cô gái...đồng thời cậu lấy phone dò tọa độ và gọi cho bọn đàn em - Mấy thằng kia – NT gằn giọng trong điện thoại – có việc cho bọn mày làm đây...dò từng cái nhà kho một ở sau khu ổ chuột của chúng mày cho tao...tìm ko ra lão già Trần thì chúng mày tự xử cho gọn hết đi cho rồi...tao sẽ cho từng đứa 1 chúng bay chết ko có đất chôn... NT gấp điện thoại..lẩm bẩm ‘....nếu cô ấy có mệnh hệ gì’ Đám đàn em NT nhao nhao... - Anh Tường nay lại nhúng tay vào giang hồ rồi… - Không phải anh đã giải nghệ rồi sao - Có lẽ nay cấp bách quá… - Nghe theo thôi… Phải, NT từng cầm đầu cho trùm xã hội đen lớn ở thành phố này..ko ai dám lên tiếng khi nghe đến thiếu gia nhà họ Trương, nhưng anh không muốn theo… cái trò chơi quay vòng mạng sống này nữa.. anh muốn yên vị vì nếu không cha anh sẽ bắt anh tiếp quản công ti…đó là điều mà anh ghét nhất.. Còn ở 1 nơi nào đó, Như nhìn lên bầu trời ‘Anh Huy, em đã làm tròn lời hứa của em với anh, em đã chăm sóc Linh thật tốt, còn kiếm cho cô ấy 1 ng con trai tốt nữa… em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi…’ Bóng hình 1 ng con trai hiện lên trong tâm trí của Như « - Gia Linh..mình tưởng cậu về Mĩ từ mấy hôm trước rồi.. - Linh ? – Ng con trai lên tiếng.. - Ơ .. cậu là con trai à ? – Như thắc mắc – Giống Gia Linh ghê…..à, cô ấy có nói cô ấy có 1 ng anh trai.....chắc là cậu.....G.Linh nhớ cậu.....nhưng cô ấy không khóc đâu nha.....cô ấy chờ đợi ngày đc gặp cậu…
Và thế là từ ấy.. ngày nào Huy cũng dành thời gian gặp Như để nghe cô kể chuyện về Linh...anh ko nói..nhưng mình cô nói, cô cũng thấy hạnh phúc và Như đã yêu anh như thế đó...cho đến khi Huy về Đài Loan..cô cũng về...và ngày anh gặp tai nạn, cô cũng đến thăm..anh chỉ nói 1 chữ duy nhất.. - Linh... Như đã biết ..cô sẽ chăm sóc cho Linh, sẽ luôn thương yêu Linh, vì anh đã giao phó cho cô... đến chết, trái tim của anh cũng chỉ dành cho Linh... cô đã thầm cảm ơn Linh vì đã cho cô 1 cơ hội gặp đc ng con trai để cô yêu, cô nhớ... » ‘Linh ơi, phải sống nhé, bạn là ánh mặt trời nhỏ của anh Huy, chỉ có bạn mới có thể xua tan lạnh lẽo nơi trái tim anh ấy thôi...vì..khi nhắc đến bạn... anh ấy đã cười...nụ cười ấy thật hiền...và điều này mình có thể chắc chắn chỉ riêng bạn và mình mới thấy đc.....’ Chương 24: Giải cứu NT phi như điên trên đường quốc lộ, còi cảnh sát, máy bay, cơ động hú vang, ai cũng nhận thấy đại thiếu gia ko phải đùa như mọi hôm vì mọi hôm anh có vòng vài vòng qua vòng tròn chuyển hướng trên đường quốc lộ để trêu đùa cảnh sát nhưng nay anh chỉ theo 1 hướng khiến lũ cảnh sát như đề cao cảnh giác và huy động rất nhiều ng hơn nữa... - Chúng mày tìm ra chưa ? – NT hét lên trong điện thoại - Dạ...bọn em đang cố tìm..ở đây hơn 5... - Câm hết mồm chúng mày đi đừng lí do ko tao cắt lưỡi– NT gằn giọng.. - ..tao mà đến đến nơi mà chúng mày chưa tìm đc thì tao giết từng đứa một... - Dạ... Khu ổ chuột nằm ngoài thành phố, thuộc địa phận của bọn khác nhưng NT đã thu phục đc và lấy khu ổ chuột này làm căn cứ cho bọn đàn em của anh ở để tránh ánh mắt dòm ngó của bọn cảnh sát...đằng sau có tới tận hơn 50 cái nhà kho, nếu muốn tìm thì ko phải dễ...nhưng cũng ko quá khó với bọn đàn em của NT đông như 1 đội quân... nhưng cũng cần thời gian.. Tiếng chuông điện thoại NT vang lên... - Bọn chó chúng mày tìm ra chưa ? – NT gào lênnhư 1 con mãnh thú.. - Bọn nó ở trong cái nhà kho số 37, anh ạ, tụi em vào trước nhé - Cấm manh động, nghe tao nói, tản ra, trong đó còn có con tin... và nếu chúng mày manh động thì con tin sẽ bị nguy hiểm nên tao cấm chúng mày...cấm rõ chưa ? Mình tao giải quyết... NT nhìn vào gương, lũ công an đang ở phía sau...rất gần - Nào.. hãy theo tao và cho tao biết chúng mày
có thể làm đc những gì, lũ cớm..nhanh lên đi... NT rồ ga phi nhanh hết tốc lực, anh phi qua khu ổ chuột để đến bãi đỗ trước cửa nhà kho, lũ tay chân của anh trông thấy xe anh liền chạy theo sau… - Trông lũ cớm cho tao – NT hét.. Anh phi thẳng vào sân trc của nhà kho số 37.. Trong kia là ông Trần đã trói Linh lên sau 1 trận đòn nhừ tử khiến Linh hết sức, ông ta trói 2 tay Linh và treo lơ lửng giữa trần nhà, điệu cười khả ố.. - Sao hả ? Cậu chủ yếu thế hả ? tao muốn xem mày là con trai hay con gái nào ? Brummm.... Cả lũ trong nhà kho hoang mang… - Tiếng gì ý nhỉ - không biết.. - kệ nó đi… Brummmmmmmm…….. - Ông chủ, nghe như tiếng xe.. - Ra xem đi chứ đứng đấy à? – Ông Trần ra lệnh Khi cánh cửa vừa mở ra, thì, một chiếc xe ô tô bạc phi thẳng vào trong đâm 2 thằng ngã rũ rượi,..đâm nát cả cửa…lúc này, Linh mới nheo mắt nhìn … ‘xe bạc à, ai đó đang đến cứu mình thì phải…NT, là NT…không tin đc mình đi cứu anh ta thì giờ anh ta lại cứu mình, sự thật trớ trêu…..’ Chiếc xe vẫn im không nhúc nhích…NT đang ngồi im trong xe…quan sát..lẽ ra anh định sẽ đợi bọn kia mở cửa thì phanh lại và bước ra khỏi xe xử đẹp từng thằng, ai ngờ đâu, anh đạp nhầm cái tăng ga chứ không phải là phanh, nên nó đã rồ ga phi thẳng vào nhà kho không kịp suy nghĩ… chứ anh có cố ý đâu, tuy nhiên anh cũng phải tự thú nhận ban nãy mình ngầu thật (đến lúc này mà còn tự sướng).. anh rút phone ra nháy cho bọn đàn em bảo chúng không dây vào vì có thể lũ công an sẽ tóm gọn cả ổ, và bảo tụi nó đi sơ tán.. ‘hắn ta làm gì mà không cứu mình?’ Linh nghĩ… - Ông chủ… - chắc thằng cha nào say ý mà…lôi ra đánh bầm dập… Cả lũ đàn em của ông Trần từ từ tiến đến, đứa cầm tuýp, đứa cầm dao chém lia lịa nhiều nhát vào xe anh. Anh ngồi trong xe và đếm.. - 1..2..3..4..5.. Còn ông Trần đang từng bước tiến về phía Linh, ông ra lệnh cho bọn kia.. - Kiểm tra xem nó là con trai hay con gái... Phăng...rầm...2 tiếng động phát ra cùng 1 lúc...3 chiếc cúc áo sơ mi của Linh bị đứt phăng, đồng thời cánh cửa xe ô tô của NT cũng bay ra... cả lũ côn đồ tránh ra..NT bước ra, anh mở cốp xe lấy ra cây côn bạc..và nhìn lũ côn đồ...cười nhẹ...rồi anh chỉ khúc côn vào mặt từng thằng và nói... - Chúng mày... cho 1- tao trả 10… Cái lũ kia không biết trời cao đất dày là gì chứ cứ chọc tiết NT là anh cho chúng nó thăng thiên, lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân hết 1 lượt..cả lũ sau 1 hồi bần thần thì nghe tiếng ông Trần ra hiệu - Lên Thế là từng tốp phi lên, chuyện gì chứ riêng đánh nhau thì kinh nghiệm của anh có thừa, anh cầm khúc côn múa 1 hồi và đập từng thằng chan chát... - Chúng mày...mắc sai lầm...lớn rồi...tao cho ...chúng mày...biết..đây là,...địa bàn..của tao...kia là...ng của..tao...chúng mày...dám động vào...những thứ của...tao...tao cho chúng mày chết... Anh vừa nói, vừa phang tới tấp, vẻ mặt anh lúc này hung dữ hơn bao giờ hết, nhìn anh như đang muốn thiêu chết ng đến nơi rồi…cả lũ khi nghe đến địa bàn thì…gì thì gì..chúng nó thừa biết đây là địa bàn của Trương Nghị Tường… chứ chúng nó ngu gì đâu mà không biết, nếu vậy thì cái thằng đang múa côn lia lịa kia là NT rồi… Cả lũ biết mình đang mắc phải sai lầm lớn liền dừng lại, tản hết ra xa, cúi gằm mặt không dám nhìn nếu tụi nó còn muốn sống..NT lừ lừ tiến lại nhìn nắm cúc áo trong tay thằng tay chân của ông Trần dằn lên - Mấy cái! - Dạ.. –giọng run run - Tao hỏi mày cầm mấy cái… - NT quát.. - B..ba…ba ạ - thằng này lúc này sợ thật rồi vội quỳ xuống -…anh ơi, em - Câm – NT nói và phang liên tiếp ba phát vào bên vai đang cầm cúc của thằng đó... khiến cho xương bả vai của thằng đó nghe đc cả tiếng răng rắc.. Lúc này, ông Trần sợ quá bèn cầm con dao trong tay chặt phăng dây thừng treo Linh lơ lửng, khiến cô ngã xuống... huỵch...ông ta xách cô lên và dí con dao vào cổ cô rồi hét.. - Lùi lại.. lùi..lại... - Chó cùng dứt giậu... – NT lùi lại, mắt liếc về phía Linh. - Đặt côn xuống... – Ông ta la lên... NT làm theo, đặt khúc côn xuống và đứng dậy. - Trương Nghị Tường, cuối cùng mày cũng có ngày
này..tao cho mày biết...chúng mày đâu xông lên – ông Trần gào lên Nhưng cả lũ tụi nó sợ NT hơn cả ông Trần, tụi nó theo phe anh ý hết rồi còn đâu ? Ông ta nhìn mà nổ đom đóm mắt ra lệnh.. - Mấy thằng kia..tao nuôi ong tay áo chúng mày à... Bụp...huỵch...Ông Trần ngã bổ ngửa về phía sau...ông ta mải lo về phía trước, lo NT mà đâu nghĩ rằng Linh cũng đâu yếu đuối gì, 1 phát cùi trỏ khiến ông ko định thần đc gì nữa thì Linh xoay ng đạp 1 phát vào bụng khiến ông ta lăn lộn ra đất, NT thừa thời cơ phi đến cầm cây côn và dí sát vào cổ ông ta đồng thời lấy chân dậm vào tay ông ta khiến cho ông ta phải thả con dao ra.. - Muốn biết tôi là nam hay nữ à.. – Linh ngồi xuống ghé sát vào tai ông ta nói- ...tôi là con gái...là Lâm Gia Linh.....Lâm Gia Huy là anh sinh đôi
với tôi, nhưng anh đã chết rồi...bà già nhà tôi biết có kẻ hãm hại anh và ba tôi nên bà ta bắt tôi phải giả anh trai vì nếu kẻ đó mà biết anh còn sống thì bà sẽ an toàn ôm cái công ty kếch xù đó, nhưng nếu ko có tôi thì ng sẽ bị ám sát tiếp theo chính là bà ta..tôi và anh tôi chỉ là vật thế thân...lí do tôi vẫn sống đến ngày hôm nay là... tôi luôn bên cạnh NT, nên chúng ko dám đụng đến...đúng ko ông Trần...ng tình của mẹ tôi...kẻ đã thuê ng ám sát anh tôi..... - Giỏi...giỏi – ông ta thở hổn hển NT cầm khúc côn đánh 1 cái bốp vào đầu ông ta, nhưng ông ta ko chết, anh muốn cho công an đến để xử ông ta, anh và Linh quay đi...anh khoác chiếc áo cho Linh... - Mượn – Mặt Linh lạnh tanh, tay chìa ra - Không.. – NT nói – đây là bảo bối của anh, từng vào sinh ra tử với anh.. - Đưa – Linh trợn mắt NT ngoan ngoãn làm theo, và cô chăm chú nhìn khúc côn..NT làu bàu - Mượn đồ mà như du côn cướp đồ vậy, em bá đạo quá đấy.. - Nói gì – Linh nhìn NT, mặt đểu đểu - ..ko phải tôi đã nói, đồ của anh cũng là của tôi rồi sao? - Nhưng ít ra cũng phảicho ng ta 1 nụ hôn đã chứ.. – NT làu bàu… - Muốn hôn? Linh nhếch mép cười nhạt (úi thôi,…) và bốp…cái côn bị cô ném tương ngay trúng đầu NT, anh ôm đầu lồm cồm nhặt khúc côn..nhìn Linh..cô vẫn lạnh băng và nói - Ai bảo tới cứu ng ta muộn..đó là.. - CẨN THẬN… - NT hét lên và phi đến ôm lấy Linh đồng thời lúc đó 1 tiếng …đoàng chói tai vang lên…NT đã ngã xuống trước sự chứng kiến của Linh….rất nhanh… Chương 25: Ranh giới giữa sự sống và cái chết - Nghị…Tường… - Linh hét lên, lần đầu cô không giữ đc vẻ giá băng, lần đầu cô không giữ đc vẻ bình tĩnh, 2 mắt cô mở tròn... - Em bất cẩn quá đấy..- NT cười nhạt NT vẫn ôm cô, và từ từ ngã xuống bên Linh, anh nhìn Linh chăm chú.. - Này... này.. – Linh nhìn, từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống đất, NT đã bị trúng đạn Phát đạn đó, anh đã lãnh thay cho cô, anh nguyện chết thay cô, vậy tại sao đến lời yêu anh cô còn ko dám nói chứ? Anh đang từ từ nhắm mắt...Ông Trần cười ngẩn ngơ, công an đã xông vào và bắt gọn bọn bắt cóc... - Này...này...Nghị Tường..tỉnh đi, mở mắt ra nhìn em... – Giọt nước mắt đầu tiên sau bao nhiêu năm kìm nén đã nhỏ giọt, cô ko thể kìm nén được nữa – nhìn em đi... - Em khóc ư? – NT mắt nhắm nghiền, nói - Tại ai...tại ai mà em mới khóc... Như nói đúng.... thời gian có hạn...em lẽ ra phải làm những thứ mà em có thể làm...vậy mà em luôn do dự....giờ muộn mất rồi....huhu...tỉnh đi...em ko muốn mất anh..em ko muốn mất anh thêm lần nào nữa...em đã mất G.Huy...đã quá đủ nỗi đau rồi, anh còn muốn em chịu sao nổi nỗi đau này đây?....sao anh ko để em chịu viên đạn đó?... tại sao anh ngốc quá vậy...cái đầu anh để trang trí thôi ư?....sao anh ngốc quá vậy...em ko muốn anh chết,....em yêu anh..nhiều lắm....em ko thể để anh chết... Nghị Tường....em sai rồi...lẽ ra em ko nên làm anh tổn thương....nhìn em đi...xin anh...mở mắt ra nhìn em đi....em ko muốn anh ngủ....em muốn nhìn thấy nụ cười của anh 1 lần nữa.... - G.Linh... – NT chỉ kịp nhắc tên cô, anh đã ngất đi vì mất nhiều máu - Ng gì chứ? Đàn ông gì chứ? – Linh khóc to lên - ..anh ko đc ngủ, em ko cho anh ngủ, anh phải dậy, xin anh, vì em 1 lần này nữa thôi, em ko muốn mất anh...sao ai cũng bỏ rơi em vậy? Em ko đáng có 1 hạnh phúc nho nhỏ ư? Nếu ng lẽ ra phải chết là em mới đúng chứ, tại sao...anh Huy,...anh chết rồi...anh cũng muốn
bỏ rơi em sao.... Chiếc xe cứu thương đã đưa NT đến bệnh viện, trường học cũng đã đc báo về việc của NT... Linh đứng ngoài hành lang...nước mắt cô đã nhòe...NT vẫn đang trong cơn nguy kịch, viên đạn chèn vào 1 động mạch gần tim, việc lấy ra là rất khó, nếu ko cẩn thận, NT sẽ mất mạng... Linh đang suy sụp, 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Linh: - Mình đã nói mà- Như khẽ nói...nước mắt như rưng rưng - ...anh Huy, đã chết, mà mình chưa có cơ hội nói lời yêu anh ấy...mình ko muốn bạn cũng như thế.. - Muộn rồi...thật sự muộn rồi – Linh lại thổn thức - .. mình ko kịp nói với anh ấy...mình đã khiến anh ấy buồn...phát đạn đó...lẽ ra phải là của mình...lẽ ra...lẽ ra...huhu - Phải...phát đạn đó phải là của cậu – Như nhìn Linh - ...đáng lẽ ng chết phải là cậu, NT đã làm sai gì, anh ấy có liên quan gì đến cậu mà phải hứng chịu như thế....nhưng anh ấy đã cướp lấy cậu ra từ tay tử thần và.... - Thế thôi ư? – Linh gào lên - ...sao anh ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình... - Vì cậu ấy có quyền lựa chọn – Như hét - ...trong giây phút đó.....cậu ấy đã chọn cứu cậu...cậu ấy đã chọn giữ lại mạng sống cho cậu...hi sinh vì cậu...cũng như cậu đã lựa chọn làm tổn thương cậu ấy....thay vì nói yêu cậu ấy…. Linh ngồi sụp xuống..lẽ ra Linh phải nói yêu anh sớm hơn,..lẽ ra cô phải làm thật nhiều việc cùng anh khi cô còn có thể...thế nhưng, những gì anh nhận đc chỉ là sự đau đớn...cô sẽ lại cô đơn...1 lần nữa ư? Nhìn ng mình yêu bỏ đi...cô sẽ để anh đi như thế sao? Bác sĩ đã từ phòng phẫu thuật đi ra...1 ca phẫu thuật thất bại, nghe lời từ ông bác sĩ...Linh như sụp đổ hoàn toàn...nụ cười của anh...lúc anh ngây thơ nói về cô..lúc anh quan tâm cô...tất cả...kết thúc rồi sao? Tất cả...đã sụp đổ..giấc mơ bên anh mãi mãi đã vỡ vụn rồi sao...từng mảnh vỡ như cứa sâu vào trái tim cô thêm nữa..anh đã bỏ cô đi..1 con ng nữa...đã ra đi… Ranh giới ấy...của sự sống và cái chết...thật mong manh và anh ko thể vượt qua...anh đã đi thật sao...anh đã rời xa cô thật ư? 1 lần nữa cô nhìn ng con trai ấy bỏ đi...bao nhiêu câu hỏi dồn dập đang dồn đến với Linh...cô ko biết làm thế nào... cô sống để chờ đợi,..ngày đc gặp G.Huy....và khi anh chết, cô đã suy sụp...nhưng gặp anh...NT đã cho cô can đảm để cô tiếp tục sống nhưng sao..ngắn ngủi quá..giờ ông trời lại mang anh đi...có quá tàn nhẫn ko? Ko, cô đáng bị vậy...cô đã làm tổn thương NT, cô đã khiến anh buồn...cô ko đáng để có anh...vậy sao ng chết ko phải là cô.... - Nghị Tường...sao em vẫn còn trên đời...sao.. – Linh suy sụp hoàn toàn - Ng nhà của bệnh nhân Trương Nghị Tường... – tiếng cô y tá vang lên - ..ở đâu? - ... – Linh đứng dậy, mắt đỏ hoe....nhìn cô y tá.. - Là cậu à? – Cô y tá nhìn ‘úi, đẹp trai quá’ - ...bệnh nhân Nghị Tường đã chuyển sang phòng bệnh 102 rồi... -... – Linh ngạc nhiên, cô muốn phi nhanh tới bên Nghị Tường. - ...sao...bác sĩ...-cô nghẹn lại.. - ...bảo anh ấy...đã... - Đó là bệnh nhân khác mà – cô y tá hồn nhiên - …cậu ấy đc chuyển qua bên khoa hô hấp vì lấy đạn xong… Cô y tá chưa kịp nói xong thì Linh đã quay phắt đi, mặt hầm hầm như thịt bầm bún chả…nhìn mặ cô ai cũng tưởng tượng thằng nào vừa đắc tội với cô đang nằm còng queo trong 1 cái xó xỉnh nào đó khiến họ chợt rùng mình…thực ra Linh đang rất vui, NT không chết, cô sẽ chạy ngay đến với anh ấy và nói cô yêu anh ấy… Đứng trước cửa phòng 102…cô không dám vào…nhỡ..trong đó lại là 1 sự nhầm lẫn như lúc nãy..cô sẽ mừng hụt thì sao…Một bàn tay khẽ đẩy cửa bước vào… - Anh là.. – cô gái nói (con bé hôn thê của NT ý) - …bạn anh NT à.. - … - Linh đã chắc chắn sau cánh cửa kia, NT đang nằm đợi cô, cô ngồi xuống, từ xa để nhìn NT ngủ, bình thường, cô có để tâm đâu, nhưng nay, cô muốn ngắm anh
thêm nữa, anh đẹp trai thật…cô chăm chú nhìn mà cái mặt Linh cứ như muốn chạy ngay lại bóp cổ anh đến nơi khiến cô bé kia lo lắng… - Anh …không sao chứ? – ‘úi, anhý là ai mà đẹp trai thế kia’ - Không..- Linh mắt dán vào NT và quay ra..- …cô là… - Em là…Diệu Linh ..vị hôn thê tương lai của anh Tường.. ‘C..cái gì ? hôn thê ? Mình ko nghe lầm đó chứ ? cô ta là vị hôn thê, hừ, NT anh mau dậy ngay cho tôi, giỏi lắm...đã có hôn thê rồi cơ à..giỏi,...giỏi...trong khi tôi lo cho anh...khóc hết nước mắt vì anh khi tưởng anh đã chết...còn anh ...nằm ko mà cũng tán tỉnh con gái nhà ng ta đc...sao anh ko chết
quách đi cho rồi..hả...hả..tên NT ngốc nghếch kia ? Lại còn Diệu Linh nữa chứ. Cũng tên Linh cơ đấy. Bực mình thật, ôi, tức chết mà...’ Dường như hỏa khí đang bốc ra ngùn ngụt từ ng của Linh, cô bé kia ko dám nán thêm nữa, nhanh chân ko thì chết..Linh cầm quả táo lên và..phăm phăm phăm...cô cầm dao chém táo...chứ ko gọt nữa...1 lúc sau..trái táo thành 1 đống trên đĩa...chả biết nên gọi là đống gì nữa.. - Linh... Linh... – NT đang mê man… ‘Ờ..đến ngủ mê còn gọi tên đứa khác nữa…bực mình…mình ngồi ngay cạnh mà không gọi… (đâu..anh gọi tên chị mà)…rồi, thích gọi thì cho gọi…’. Lúc này, mặt Linh y như thịt bầm xông khói..cứ như chờ lúc NT dậy là phi đến luôn, tư thế đã chuẩn bị sẵn rồi… Mấy tiếng sau..cái sát khí của chị Linh không những không giảm mà còn tăng ngút trời …vì sốt ruột, và cuối cùng…anh NT cũng tỉnh…thế nhưng trc khí thái cao ngút trời của chị Linh, anh chả dám mở mắt ra luôn…cứ ti hí, thi thoảng nhìn hé chị ý xem đã nguôi giận chưa? - Dậy đc chưa – Linh nhìn, ánh mắt sát khí đằng đằng…nhìn NT chằm chằm… - ..-biết không ngủ đc nữa..NT mở mắt.. – ôi, đây là đâu nhỉ, thèm ăn hoa quả ghê… - Trên bàn… - Linh gằn giọng khiến NT khẽ giật mình…híc, anh nhìn lên bàn thì ối giời ơi, cái đống gì nằm lù lù trên đĩa thế kia? - …c..cái…gì… đây? - Táo.. – Linh nhìn NT không chớp mắt.. - Ăn đc không? – NT nhìn Linh ái ngại.. - Không ăn tôi để đấy làm gì? – Linh hằn học.. NT không biết ai, cái gì, thứ gì, ng nào dám chọc giận Linh đến như thế, làm anh phải chịu vạ lây.. (anh là kẻ gián tiếp gây ra ý) - Nay..-NT dò xét.. – ai chọc tức em vậy? - Anh NT..anh tỉnh rồi sao? – Tiếng con bé Diệu Linh vang lên.. – em gọt quả táo cho anh ăn nha, ơ, anh đang ăn cái đống gì vậy – nghe đến đây, Linh bốc hỏa như muốn thiêu rụi luôn cả bệnh viện – không ăn thế đc đâu, anh đang bệnh, đưa đây, a, cái này chắc là anh kia gọt à? Con trai bất tài trong mấy cái này thật đấy, thôi, để em gọt cho dễ ăn… Thôi, quả này cái bệnh viện này ra tro luôn, NT nhìn Linh và đã hiểu phần nào câu chuyện khiến nàng ta tức giận.. NT nhìn con nhóc kia..rồi lại nhìn Linh ‘úi, mẹ ơi, chọc vô tổ kiến lửa rùi’ ‘hừ, lại còn liếc mắt đưa tình với con nhỏ nữa…cay cú’, Linh ngồi im, bất động. NT biết thừa, đằng sau im lặng là có giông tố. Anh hất nhẹ cô bé ra…hỏi - Ơ…Huy này… - Về đây! – Linh đứng phắt dậy, hỏa khí ngút trời giờ đã chuyển sang tử hàn
chợt nghe thoáng qua.. NT ? Ông ta sao biết NT…Cô vội gọi lại…. - Ông chủ - 1 tên vệ sĩ lên tiếng – cậu ta.. - Từ từ - Ông Trần ngồi chễm chệ - …3..2…1.. Reng….ông ta khoan thai cầm chiếc điện thoại lên nghe.. - Nghị Tường… - Linh hét lên -.. NT làm sao hả, ông làm gì cậu ta ? - Đúng như ta dự đoán.. – Ông ta cười đắc thắng -…cậu ta quan trọng nhỉ ? Cậu ta đang trong tay ta nè… - Ông đừng mơ – Linh không tin - ..cậu ta ko khờ đến chỗ của ông đâu... - Ơ.. – Ông Trần gian xảo -.. nhưng ta chỉ cần nói..G.Huy đang trong tay ta thì cậu ta đến ngay còn gì.. - Ông… - Linh cau có.. - Ở đâu.. - Phía nhà kho sau khu ổ chuột ý…ha ha. – kết thúc bằng điệu cười khả ố, ông ta nói tiếp -. ..hãy đến nếu con còn muốn thấy nó… Chương 23: Bắt cóc.. Trời tối, …Linh phi ra ngoài,… Dung đã thấy cô, con bé chạy lại theo Linh.. - Anh Huy…anh về rồi à... - .. – Linh vẫn đi, cô đang rất lo lắng cho NT.. - Hôm trước có ng nói với em rằng anh NT và anh nắm tay nhau đi trên đường... – Dung nói, ánh mắt có ý dò xét... - Thì sao ? – Linh vẫn đi ra phía cổng trường - Vậy ra đó là thật – Dung kinh ngạc tột độ. – Sao lại thế đc.. - Tôi bị gay – Linh không thèm nhìn, mà chính xác, cô đang nói cái gì, cô cũng chẳng biết nữa, trong đầu Linh chỉ có mỗi hình ảnh
NT.. - Ơ... – Dung khựng lại - ..a…a..đang đi đâu đấy? - … - Linh đứng sững lại - …cô biết NT đi đâu không? - …Ơ…-Dung nói – nãy em thấy, anh ý có lên xe với mấy ng đàn ông rồi…họ đi ô tô đen..anh ý có chống cự nhưng bị bọn họ bắt lên xe rồi.. - … - Dung chưa kịp nói hết câu Linh đã bỏ đi. - ..nói với Như, tôi đi cứu NT…khỏi tay ông Trần… - ..hình như.. – Dung chưa kịp nói hết, Linh đã khuất bóng rồi… 10h tối, tại nhà kho.. 1 bóng dáng thấp thoáng từ xa..là G.Linh…cô đang đi cứu NT.. “NT, anh đợi em nhé, em không để mất anh như em đã từng mất anh Huy đâu..em sẽ không để anh đi mất đâu..chờ em đến cứu” - Ông Trần… - Linh phi thẳng vào hét lớn– ra đây - Ô.. – Ông ta đi ra, đám vệ sĩ đã vây quanh cô - ..con trai - Tôi ko phải con trai ông – Linh nhìn quanh – NT đâu ? - Tôi có nói...giữ cậu ta sao – nói rồi, ông ta phất tay ra hiệu đám vệ sĩ bắt cô, biết mình đã mắc bẫy, Linh cố dãy dụa nhưng ko thể đc...cô bực dọc...nhìn ông ta với ánh mắt căm phẫn.. - NT đâu.. – Linh hét – nói mau.. - Xin lỗi – Ông nói, tiến lại gần Linh hơn nữa - .. ta đã nói dối...ha ha.. Sau tiếng cười của ông, là hàng loạt tiếng cười của bọn vệ sĩ...Linh nhìn chúng, nhưng chúng đã trói cô lại - Con à – Ông ta vỗ mặt Linh - ...cậu ta là con trai nhà họ Trương đấy...ai dám đụng vào..với lại ta ko nghĩ con lại bị mắc lừa dễ thế đấy..con trai của nhà họ Lâm ngu quá trời... - Câm mồm – Linh mắt tóe lửa. - ..ko đc chửi.. -Haizz.. – Ông ta khẽ thở dài – giờ có đc con rồi...ta sẽ xin 1 khoảng tiền chuộc khổng lồ từ mẹ con..rồi trốn ra nước ngoài..con ko thấy hiếu kì sao ? vì sao ta lại làm thế ấy..mẹ con đã cho ta tiếp quản...... - Tôi ko cần hỏi – Linh nhìn ông ta với ánh mắt căm phẫn. – bà ta giao công ty cho ông vì ông là ng duy nhất đến bên bà ta...già quá rồi...đơn giản bà ta muốn ngoại tình...còn ông thì muốn tiền...thế là đã đáp ứng nhu cầu cho cả hai.....nhưng bà ta cũng là 1 con cáo già......bà ta sợ khi ông có công ty rồi sẽ vứt bà ta ra xó nên đã gọi tôi về...để tiếp quản công ty......ông đã coi tôi như cái gai trong mắt...ông nghĩ có thể thôn tính cái công ty kếch xù này......nhưng ông ko ngờ bà ta còn có con trai đúng ko ? nhưng do sự cố đó...ông đã bị nhà họ Trương ép buộc phải từ bỏ nhà họ Lâm.......làm kẻ ko chốn nương thân nên ông mới đến bước đường này......ông dự định lấy tiền chuộc xong rồi ông giết tôi luôn chứ gì ? - Ko hổ danh là con cái nhà họ Lâm – Ông ta gật gù. - ....nhưng trước khi làm vậy, ta muốn xác minh.....liệu con có thật là con trai Lâm Gia Huy ko... Nói rồi..ông ta tiến về phía Linh một cách từ từ, xoa xoa 2 bàn tay..... còn Linh đang hoang mang nhưng ánh mắt vẫn thật lạnh lùng... Lại nói về NT...anh bị ba anh bắt về để chuẩn bị hôn lễ với con một nhà danh giá nào đó...anh trong cơn đau khổ vì bị Linh cự tuyệt đâm ra chán nản..ng con gái kia cứ bám theo anh ko ngớt..anh cũng chẳng bận tâm đuổi cô ta mà trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh của Gia Linh – ng con gái anh yêu... Tại trường : - Như...như – tiếng Doanh hét to, trong khi cô vừa trông thấy Như - Chuyện gì thế Doanh ? – Như hỏi... - Anh Huy...đi cứu anh NT – Doanh nói - ...khỏi tay ông Trần, mình thấy lạ lắm...rõ ràng anh NT đi với ng của ba anh ấy mà (đây là điều mà Doanh chưa kịp nói hết).. - Chết rồi – Như cố gọi cho NT... NT ko thèm nghe máy trong khi Như đang gọi hơn chục cuộc…và cuối cùng…ng con gái đi cùng NT phải nghe máy vì quá phiền trong khi anh nhà ta đang nằm lim dim ở bãi cỏ bên cạnh… - A..- cô gái nghe điện thoại... - NT đâu – tiếng Như quát lên, to, đến NT còn nghe rõ, chưa để cô nhóc kịp trả lời thì.. - …ở đó có ai tên là ông Trần không ? G.Linh có đến chỗ cậu ấy không ? Nghe đến đây, NT vội bật dậy…giật điện thoại từ tay cô gái - Cô ấy có đến chỗ cậu không ? – Như lo lắng hỏi - G.Linh ? – NT trả lời, hơi sốt ruột.. – cô ấy ko có đây..sao thế ? - Cô ấy nói đến cứu cậu khỏi ông Trần..- Như sốt ruột - ...xem chừng Linh đang mắc bẫy
của ai đó...nghe này.. Trương Nghị Tường..nếu Linh gặp bất cứ chuyện gì, tôi ko tha thứ cho cậu đâu.. cô ấy yêu cậu, luôn luôn yêu cậu, ko muốn mất cậu...hãy lo liệu đi... - . .. Cô yên tâm..nếu cô ấy mà có chuyện gì... – NT hứa chắc nịch - ..tôi cũng sẽ ko để mình sống mà gặp lại cậu nữa đâu... NT phi nhanh xuống gara..lấy đại chiếc xe ô tô... cậu phi như điên lên trước sự ngạc nhiên của...ba cậu và cô gái...đồng thời cậu lấy phone dò tọa độ và gọi cho bọn đàn em - Mấy thằng kia – NT gằn giọng trong điện thoại – có việc cho bọn mày làm đây...dò từng cái nhà kho một ở sau khu ổ chuột của chúng mày cho tao...tìm ko ra lão già Trần thì chúng mày tự xử cho gọn hết đi cho rồi...tao sẽ cho từng đứa 1 chúng bay chết ko có đất chôn... NT gấp điện thoại..lẩm bẩm ‘....nếu cô ấy có mệnh hệ gì’ Đám đàn em NT nhao nhao... - Anh Tường nay lại nhúng tay vào giang hồ rồi… - Không phải anh đã giải nghệ rồi sao - Có lẽ nay cấp bách quá… - Nghe theo thôi… Phải, NT từng cầm đầu cho trùm xã hội đen lớn ở thành phố này..ko ai dám lên tiếng khi nghe đến thiếu gia nhà họ Trương, nhưng anh không muốn theo… cái trò chơi quay vòng mạng sống này nữa.. anh muốn yên vị vì nếu không cha anh sẽ bắt anh tiếp quản công ti…đó là điều mà anh ghét nhất.. Còn ở 1 nơi nào đó, Như nhìn lên bầu trời ‘Anh Huy, em đã làm tròn lời hứa của em với anh, em đã chăm sóc Linh thật tốt, còn kiếm cho cô ấy 1 ng con trai tốt nữa… em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi…’ Bóng hình 1 ng con trai hiện lên trong tâm trí của Như « - Gia Linh..mình tưởng cậu về Mĩ từ mấy hôm trước rồi.. - Linh ? – Ng con trai lên tiếng.. - Ơ .. cậu là con trai à ? – Như thắc mắc – Giống Gia Linh ghê…..à, cô ấy có nói cô ấy có 1 ng anh trai.....chắc là cậu.....G.Linh nhớ cậu.....nhưng cô ấy không khóc đâu nha.....cô ấy chờ đợi ngày đc gặp cậu…
Và thế là từ ấy.. ngày nào Huy cũng dành thời gian gặp Như để nghe cô kể chuyện về Linh...anh ko nói..nhưng mình cô nói, cô cũng thấy hạnh phúc và Như đã yêu anh như thế đó...cho đến khi Huy về Đài Loan..cô cũng về...và ngày anh gặp tai nạn, cô cũng đến thăm..anh chỉ nói 1 chữ duy nhất.. - Linh... Như đã biết ..cô sẽ chăm sóc cho Linh, sẽ luôn thương yêu Linh, vì anh đã giao phó cho cô... đến chết, trái tim của anh cũng chỉ dành cho Linh... cô đã thầm cảm ơn Linh vì đã cho cô 1 cơ hội gặp đc ng con trai để cô yêu, cô nhớ... » ‘Linh ơi, phải sống nhé, bạn là ánh mặt trời nhỏ của anh Huy, chỉ có bạn mới có thể xua tan lạnh lẽo nơi trái tim anh ấy thôi...vì..khi nhắc đến bạn... anh ấy đã cười...nụ cười ấy thật hiền...và điều này mình có thể chắc chắn chỉ riêng bạn và mình mới thấy đc.....’ Chương 24: Giải cứu NT phi như điên trên đường quốc lộ, còi cảnh sát, máy bay, cơ động hú vang, ai cũng nhận thấy đại thiếu gia ko phải đùa như mọi hôm vì mọi hôm anh có vòng vài vòng qua vòng tròn chuyển hướng trên đường quốc lộ để trêu đùa cảnh sát nhưng nay anh chỉ theo 1 hướng khiến lũ cảnh sát như đề cao cảnh giác và huy động rất nhiều ng hơn nữa... - Chúng mày tìm ra chưa ? – NT hét lên trong điện thoại - Dạ...bọn em đang cố tìm..ở đây hơn 5... - Câm hết mồm chúng mày đi đừng lí do ko tao cắt lưỡi– NT gằn giọng.. - ..tao mà đến đến nơi mà chúng mày chưa tìm đc thì tao giết từng đứa một... - Dạ... Khu ổ chuột nằm ngoài thành phố, thuộc địa phận của bọn khác nhưng NT đã thu phục đc và lấy khu ổ chuột này làm căn cứ cho bọn đàn em của anh ở để tránh ánh mắt dòm ngó của bọn cảnh sát...đằng sau có tới tận hơn 50 cái nhà kho, nếu muốn tìm thì ko phải dễ...nhưng cũng ko quá khó với bọn đàn em của NT đông như 1 đội quân... nhưng cũng cần thời gian.. Tiếng chuông điện thoại NT vang lên... - Bọn chó chúng mày tìm ra chưa ? – NT gào lênnhư 1 con mãnh thú.. - Bọn nó ở trong cái nhà kho số 37, anh ạ, tụi em vào trước nhé - Cấm manh động, nghe tao nói, tản ra, trong đó còn có con tin... và nếu chúng mày manh động thì con tin sẽ bị nguy hiểm nên tao cấm chúng mày...cấm rõ chưa ? Mình tao giải quyết... NT nhìn vào gương, lũ công an đang ở phía sau...rất gần - Nào.. hãy theo tao và cho tao biết chúng mày
có thể làm đc những gì, lũ cớm..nhanh lên đi... NT rồ ga phi nhanh hết tốc lực, anh phi qua khu ổ chuột để đến bãi đỗ trước cửa nhà kho, lũ tay chân của anh trông thấy xe anh liền chạy theo sau… - Trông lũ cớm cho tao – NT hét.. Anh phi thẳng vào sân trc của nhà kho số 37.. Trong kia là ông Trần đã trói Linh lên sau 1 trận đòn nhừ tử khiến Linh hết sức, ông ta trói 2 tay Linh và treo lơ lửng giữa trần nhà, điệu cười khả ố.. - Sao hả ? Cậu chủ yếu thế hả ? tao muốn xem mày là con trai hay con gái nào ? Brummm.... Cả lũ trong nhà kho hoang mang… - Tiếng gì ý nhỉ - không biết.. - kệ nó đi… Brummmmmmmm…….. - Ông chủ, nghe như tiếng xe.. - Ra xem đi chứ đứng đấy à? – Ông Trần ra lệnh Khi cánh cửa vừa mở ra, thì, một chiếc xe ô tô bạc phi thẳng vào trong đâm 2 thằng ngã rũ rượi,..đâm nát cả cửa…lúc này, Linh mới nheo mắt nhìn … ‘xe bạc à, ai đó đang đến cứu mình thì phải…NT, là NT…không tin đc mình đi cứu anh ta thì giờ anh ta lại cứu mình, sự thật trớ trêu…..’ Chiếc xe vẫn im không nhúc nhích…NT đang ngồi im trong xe…quan sát..lẽ ra anh định sẽ đợi bọn kia mở cửa thì phanh lại và bước ra khỏi xe xử đẹp từng thằng, ai ngờ đâu, anh đạp nhầm cái tăng ga chứ không phải là phanh, nên nó đã rồ ga phi thẳng vào nhà kho không kịp suy nghĩ… chứ anh có cố ý đâu, tuy nhiên anh cũng phải tự thú nhận ban nãy mình ngầu thật (đến lúc này mà còn tự sướng).. anh rút phone ra nháy cho bọn đàn em bảo chúng không dây vào vì có thể lũ công an sẽ tóm gọn cả ổ, và bảo tụi nó đi sơ tán.. ‘hắn ta làm gì mà không cứu mình?’ Linh nghĩ… - Ông chủ… - chắc thằng cha nào say ý mà…lôi ra đánh bầm dập… Cả lũ đàn em của ông Trần từ từ tiến đến, đứa cầm tuýp, đứa cầm dao chém lia lịa nhiều nhát vào xe anh. Anh ngồi trong xe và đếm.. - 1..2..3..4..5.. Còn ông Trần đang từng bước tiến về phía Linh, ông ra lệnh cho bọn kia.. - Kiểm tra xem nó là con trai hay con gái... Phăng...rầm...2 tiếng động phát ra cùng 1 lúc...3 chiếc cúc áo sơ mi của Linh bị đứt phăng, đồng thời cánh cửa xe ô tô của NT cũng bay ra... cả lũ côn đồ tránh ra..NT bước ra, anh mở cốp xe lấy ra cây côn bạc..và nhìn lũ côn đồ...cười nhẹ...rồi anh chỉ khúc côn vào mặt từng thằng và nói... - Chúng mày... cho 1- tao trả 10… Cái lũ kia không biết trời cao đất dày là gì chứ cứ chọc tiết NT là anh cho chúng nó thăng thiên, lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân hết 1 lượt..cả lũ sau 1 hồi bần thần thì nghe tiếng ông Trần ra hiệu - Lên Thế là từng tốp phi lên, chuyện gì chứ riêng đánh nhau thì kinh nghiệm của anh có thừa, anh cầm khúc côn múa 1 hồi và đập từng thằng chan chát... - Chúng mày...mắc sai lầm...lớn rồi...tao cho ...chúng mày...biết..đây là,...địa bàn..của tao...kia là...ng của..tao...chúng mày...dám động vào...những thứ của...tao...tao cho chúng mày chết... Anh vừa nói, vừa phang tới tấp, vẻ mặt anh lúc này hung dữ hơn bao giờ hết, nhìn anh như đang muốn thiêu chết ng đến nơi rồi…cả lũ khi nghe đến địa bàn thì…gì thì gì..chúng nó thừa biết đây là địa bàn của Trương Nghị Tường… chứ chúng nó ngu gì đâu mà không biết, nếu vậy thì cái thằng đang múa côn lia lịa kia là NT rồi… Cả lũ biết mình đang mắc phải sai lầm lớn liền dừng lại, tản hết ra xa, cúi gằm mặt không dám nhìn nếu tụi nó còn muốn sống..NT lừ lừ tiến lại nhìn nắm cúc áo trong tay thằng tay chân của ông Trần dằn lên - Mấy cái! - Dạ.. –giọng run run - Tao hỏi mày cầm mấy cái… - NT quát.. - B..ba…ba ạ - thằng này lúc này sợ thật rồi vội quỳ xuống -…anh ơi, em - Câm – NT nói và phang liên tiếp ba phát vào bên vai đang cầm cúc của thằng đó... khiến cho xương bả vai của thằng đó nghe đc cả tiếng răng rắc.. Lúc này, ông Trần sợ quá bèn cầm con dao trong tay chặt phăng dây thừng treo Linh lơ lửng, khiến cô ngã xuống... huỵch...ông ta xách cô lên và dí con dao vào cổ cô rồi hét.. - Lùi lại.. lùi..lại... - Chó cùng dứt giậu... – NT lùi lại, mắt liếc về phía Linh. - Đặt côn xuống... – Ông ta la lên... NT làm theo, đặt khúc côn xuống và đứng dậy. - Trương Nghị Tường, cuối cùng mày cũng có ngày
này..tao cho mày biết...chúng mày đâu xông lên – ông Trần gào lên Nhưng cả lũ tụi nó sợ NT hơn cả ông Trần, tụi nó theo phe anh ý hết rồi còn đâu ? Ông ta nhìn mà nổ đom đóm mắt ra lệnh.. - Mấy thằng kia..tao nuôi ong tay áo chúng mày à... Bụp...huỵch...Ông Trần ngã bổ ngửa về phía sau...ông ta mải lo về phía trước, lo NT mà đâu nghĩ rằng Linh cũng đâu yếu đuối gì, 1 phát cùi trỏ khiến ông ko định thần đc gì nữa thì Linh xoay ng đạp 1 phát vào bụng khiến ông ta lăn lộn ra đất, NT thừa thời cơ phi đến cầm cây côn và dí sát vào cổ ông ta đồng thời lấy chân dậm vào tay ông ta khiến cho ông ta phải thả con dao ra.. - Muốn biết tôi là nam hay nữ à.. – Linh ngồi xuống ghé sát vào tai ông ta nói- ...tôi là con gái...là Lâm Gia Linh.....Lâm Gia Huy là anh sinh đôi
với tôi, nhưng anh đã chết rồi...bà già nhà tôi biết có kẻ hãm hại anh và ba tôi nên bà ta bắt tôi phải giả anh trai vì nếu kẻ đó mà biết anh còn sống thì bà sẽ an toàn ôm cái công ty kếch xù đó, nhưng nếu ko có tôi thì ng sẽ bị ám sát tiếp theo chính là bà ta..tôi và anh tôi chỉ là vật thế thân...lí do tôi vẫn sống đến ngày hôm nay là... tôi luôn bên cạnh NT, nên chúng ko dám đụng đến...đúng ko ông Trần...ng tình của mẹ tôi...kẻ đã thuê ng ám sát anh tôi..... - Giỏi...giỏi – ông ta thở hổn hển NT cầm khúc côn đánh 1 cái bốp vào đầu ông ta, nhưng ông ta ko chết, anh muốn cho công an đến để xử ông ta, anh và Linh quay đi...anh khoác chiếc áo cho Linh... - Mượn – Mặt Linh lạnh tanh, tay chìa ra - Không.. – NT nói – đây là bảo bối của anh, từng vào sinh ra tử với anh.. - Đưa – Linh trợn mắt NT ngoan ngoãn làm theo, và cô chăm chú nhìn khúc côn..NT làu bàu - Mượn đồ mà như du côn cướp đồ vậy, em bá đạo quá đấy.. - Nói gì – Linh nhìn NT, mặt đểu đểu - ..ko phải tôi đã nói, đồ của anh cũng là của tôi rồi sao? - Nhưng ít ra cũng phảicho ng ta 1 nụ hôn đã chứ.. – NT làu bàu… - Muốn hôn? Linh nhếch mép cười nhạt (úi thôi,…) và bốp…cái côn bị cô ném tương ngay trúng đầu NT, anh ôm đầu lồm cồm nhặt khúc côn..nhìn Linh..cô vẫn lạnh băng và nói - Ai bảo tới cứu ng ta muộn..đó là.. - CẨN THẬN… - NT hét lên và phi đến ôm lấy Linh đồng thời lúc đó 1 tiếng …đoàng chói tai vang lên…NT đã ngã xuống trước sự chứng kiến của Linh….rất nhanh… Chương 25: Ranh giới giữa sự sống và cái chết - Nghị…Tường… - Linh hét lên, lần đầu cô không giữ đc vẻ giá băng, lần đầu cô không giữ đc vẻ bình tĩnh, 2 mắt cô mở tròn... - Em bất cẩn quá đấy..- NT cười nhạt NT vẫn ôm cô, và từ từ ngã xuống bên Linh, anh nhìn Linh chăm chú.. - Này... này.. – Linh nhìn, từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống đất, NT đã bị trúng đạn Phát đạn đó, anh đã lãnh thay cho cô, anh nguyện chết thay cô, vậy tại sao đến lời yêu anh cô còn ko dám nói chứ? Anh đang từ từ nhắm mắt...Ông Trần cười ngẩn ngơ, công an đã xông vào và bắt gọn bọn bắt cóc... - Này...này...Nghị Tường..tỉnh đi, mở mắt ra nhìn em... – Giọt nước mắt đầu tiên sau bao nhiêu năm kìm nén đã nhỏ giọt, cô ko thể kìm nén được nữa – nhìn em đi... - Em khóc ư? – NT mắt nhắm nghiền, nói - Tại ai...tại ai mà em mới khóc... Như nói đúng.... thời gian có hạn...em lẽ ra phải làm những thứ mà em có thể làm...vậy mà em luôn do dự....giờ muộn mất rồi....huhu...tỉnh đi...em ko muốn mất anh..em ko muốn mất anh thêm lần nào nữa...em đã mất G.Huy...đã quá đủ nỗi đau rồi, anh còn muốn em chịu sao nổi nỗi đau này đây?....sao anh ko để em chịu viên đạn đó?... tại sao anh ngốc quá vậy...cái đầu anh để trang trí thôi ư?....sao anh ngốc quá vậy...em ko muốn anh chết,....em yêu anh..nhiều lắm....em ko thể để anh chết... Nghị Tường....em sai rồi...lẽ ra em ko nên làm anh tổn thương....nhìn em đi...xin anh...mở mắt ra nhìn em đi....em ko muốn anh ngủ....em muốn nhìn thấy nụ cười của anh 1 lần nữa.... - G.Linh... – NT chỉ kịp nhắc tên cô, anh đã ngất đi vì mất nhiều máu - Ng gì chứ? Đàn ông gì chứ? – Linh khóc to lên - ..anh ko đc ngủ, em ko cho anh ngủ, anh phải dậy, xin anh, vì em 1 lần này nữa thôi, em ko muốn mất anh...sao ai cũng bỏ rơi em vậy? Em ko đáng có 1 hạnh phúc nho nhỏ ư? Nếu ng lẽ ra phải chết là em mới đúng chứ, tại sao...anh Huy,...anh chết rồi...anh cũng muốn
bỏ rơi em sao.... Chiếc xe cứu thương đã đưa NT đến bệnh viện, trường học cũng đã đc báo về việc của NT... Linh đứng ngoài hành lang...nước mắt cô đã nhòe...NT vẫn đang trong cơn nguy kịch, viên đạn chèn vào 1 động mạch gần tim, việc lấy ra là rất khó, nếu ko cẩn thận, NT sẽ mất mạng... Linh đang suy sụp, 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Linh: - Mình đã nói mà- Như khẽ nói...nước mắt như rưng rưng - ...anh Huy, đã chết, mà mình chưa có cơ hội nói lời yêu anh ấy...mình ko muốn bạn cũng như thế.. - Muộn rồi...thật sự muộn rồi – Linh lại thổn thức - .. mình ko kịp nói với anh ấy...mình đã khiến anh ấy buồn...phát đạn đó...lẽ ra phải là của mình...lẽ ra...lẽ ra...huhu - Phải...phát đạn đó phải là của cậu – Như nhìn Linh - ...đáng lẽ ng chết phải là cậu, NT đã làm sai gì, anh ấy có liên quan gì đến cậu mà phải hứng chịu như thế....nhưng anh ấy đã cướp lấy cậu ra từ tay tử thần và.... - Thế thôi ư? – Linh gào lên - ...sao anh ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình... - Vì cậu ấy có quyền lựa chọn – Như hét - ...trong giây phút đó.....cậu ấy đã chọn cứu cậu...cậu ấy đã chọn giữ lại mạng sống cho cậu...hi sinh vì cậu...cũng như cậu đã lựa chọn làm tổn thương cậu ấy....thay vì nói yêu cậu ấy…. Linh ngồi sụp xuống..lẽ ra Linh phải nói yêu anh sớm hơn,..lẽ ra cô phải làm thật nhiều việc cùng anh khi cô còn có thể...thế nhưng, những gì anh nhận đc chỉ là sự đau đớn...cô sẽ lại cô đơn...1 lần nữa ư? Nhìn ng mình yêu bỏ đi...cô sẽ để anh đi như thế sao? Bác sĩ đã từ phòng phẫu thuật đi ra...1 ca phẫu thuật thất bại, nghe lời từ ông bác sĩ...Linh như sụp đổ hoàn toàn...nụ cười của anh...lúc anh ngây thơ nói về cô..lúc anh quan tâm cô...tất cả...kết thúc rồi sao? Tất cả...đã sụp đổ..giấc mơ bên anh mãi mãi đã vỡ vụn rồi sao...từng mảnh vỡ như cứa sâu vào trái tim cô thêm nữa..anh đã bỏ cô đi..1 con ng nữa...đã ra đi… Ranh giới ấy...của sự sống và cái chết...thật mong manh và anh ko thể vượt qua...anh đã đi thật sao...anh đã rời xa cô thật ư? 1 lần nữa cô nhìn ng con trai ấy bỏ đi...bao nhiêu câu hỏi dồn dập đang dồn đến với Linh...cô ko biết làm thế nào... cô sống để chờ đợi,..ngày đc gặp G.Huy....và khi anh chết, cô đã suy sụp...nhưng gặp anh...NT đã cho cô can đảm để cô tiếp tục sống nhưng sao..ngắn ngủi quá..giờ ông trời lại mang anh đi...có quá tàn nhẫn ko? Ko, cô đáng bị vậy...cô đã làm tổn thương NT, cô đã khiến anh buồn...cô ko đáng để có anh...vậy sao ng chết ko phải là cô.... - Nghị Tường...sao em vẫn còn trên đời...sao.. – Linh suy sụp hoàn toàn - Ng nhà của bệnh nhân Trương Nghị Tường... – tiếng cô y tá vang lên - ..ở đâu? - ... – Linh đứng dậy, mắt đỏ hoe....nhìn cô y tá.. - Là cậu à? – Cô y tá nhìn ‘úi, đẹp trai quá’ - ...bệnh nhân Nghị Tường đã chuyển sang phòng bệnh 102 rồi... -... – Linh ngạc nhiên, cô muốn phi nhanh tới bên Nghị Tường. - ...sao...bác sĩ...-cô nghẹn lại.. - ...bảo anh ấy...đã... - Đó là bệnh nhân khác mà – cô y tá hồn nhiên - …cậu ấy đc chuyển qua bên khoa hô hấp vì lấy đạn xong… Cô y tá chưa kịp nói xong thì Linh đã quay phắt đi, mặt hầm hầm như thịt bầm bún chả…nhìn mặ cô ai cũng tưởng tượng thằng nào vừa đắc tội với cô đang nằm còng queo trong 1 cái xó xỉnh nào đó khiến họ chợt rùng mình…thực ra Linh đang rất vui, NT không chết, cô sẽ chạy ngay đến với anh ấy và nói cô yêu anh ấy… Đứng trước cửa phòng 102…cô không dám vào…nhỡ..trong đó lại là 1 sự nhầm lẫn như lúc nãy..cô sẽ mừng hụt thì sao…Một bàn tay khẽ đẩy cửa bước vào… - Anh là.. – cô gái nói (con bé hôn thê của NT ý) - …bạn anh NT à.. - … - Linh đã chắc chắn sau cánh cửa kia, NT đang nằm đợi cô, cô ngồi xuống, từ xa để nhìn NT ngủ, bình thường, cô có để tâm đâu, nhưng nay, cô muốn ngắm anh
thêm nữa, anh đẹp trai thật…cô chăm chú nhìn mà cái mặt Linh cứ như muốn chạy ngay lại bóp cổ anh đến nơi khiến cô bé kia lo lắng… - Anh …không sao chứ? – ‘úi, anhý là ai mà đẹp trai thế kia’ - Không..- Linh mắt dán vào NT và quay ra..- …cô là… - Em là…Diệu Linh ..vị hôn thê tương lai của anh Tường.. ‘C..cái gì ? hôn thê ? Mình ko nghe lầm đó chứ ? cô ta là vị hôn thê, hừ, NT anh mau dậy ngay cho tôi, giỏi lắm...đã có hôn thê rồi cơ à..giỏi,...giỏi...trong khi tôi lo cho anh...khóc hết nước mắt vì anh khi tưởng anh đã chết...còn anh ...nằm ko mà cũng tán tỉnh con gái nhà ng ta đc...sao anh ko chết
quách đi cho rồi..hả...hả..tên NT ngốc nghếch kia ? Lại còn Diệu Linh nữa chứ. Cũng tên Linh cơ đấy. Bực mình thật, ôi, tức chết mà...’ Dường như hỏa khí đang bốc ra ngùn ngụt từ ng của Linh, cô bé kia ko dám nán thêm nữa, nhanh chân ko thì chết..Linh cầm quả táo lên và..phăm phăm phăm...cô cầm dao chém táo...chứ ko gọt nữa...1 lúc sau..trái táo thành 1 đống trên đĩa...chả biết nên gọi là đống gì nữa.. - Linh... Linh... – NT đang mê man… ‘Ờ..đến ngủ mê còn gọi tên đứa khác nữa…bực mình…mình ngồi ngay cạnh mà không gọi… (đâu..anh gọi tên chị mà)…rồi, thích gọi thì cho gọi…’. Lúc này, mặt Linh y như thịt bầm xông khói..cứ như chờ lúc NT dậy là phi đến luôn, tư thế đã chuẩn bị sẵn rồi… Mấy tiếng sau..cái sát khí của chị Linh không những không giảm mà còn tăng ngút trời …vì sốt ruột, và cuối cùng…anh NT cũng tỉnh…thế nhưng trc khí thái cao ngút trời của chị Linh, anh chả dám mở mắt ra luôn…cứ ti hí, thi thoảng nhìn hé chị ý xem đã nguôi giận chưa? - Dậy đc chưa – Linh nhìn, ánh mắt sát khí đằng đằng…nhìn NT chằm chằm… - ..-biết không ngủ đc nữa..NT mở mắt.. – ôi, đây là đâu nhỉ, thèm ăn hoa quả ghê… - Trên bàn… - Linh gằn giọng khiến NT khẽ giật mình…híc, anh nhìn lên bàn thì ối giời ơi, cái đống gì nằm lù lù trên đĩa thế kia? - …c..cái…gì… đây? - Táo.. – Linh nhìn NT không chớp mắt.. - Ăn đc không? – NT nhìn Linh ái ngại.. - Không ăn tôi để đấy làm gì? – Linh hằn học.. NT không biết ai, cái gì, thứ gì, ng nào dám chọc giận Linh đến như thế, làm anh phải chịu vạ lây.. (anh là kẻ gián tiếp gây ra ý) - Nay..-NT dò xét.. – ai chọc tức em vậy? - Anh NT..anh tỉnh rồi sao? – Tiếng con bé Diệu Linh vang lên.. – em gọt quả táo cho anh ăn nha, ơ, anh đang ăn cái đống gì vậy – nghe đến đây, Linh bốc hỏa như muốn thiêu rụi luôn cả bệnh viện – không ăn thế đc đâu, anh đang bệnh, đưa đây, a, cái này chắc là anh kia gọt à? Con trai bất tài trong mấy cái này thật đấy, thôi, để em gọt cho dễ ăn… Thôi, quả này cái bệnh viện này ra tro luôn, NT nhìn Linh và đã hiểu phần nào câu chuyện khiến nàng ta tức giận.. NT nhìn con nhóc kia..rồi lại nhìn Linh ‘úi, mẹ ơi, chọc vô tổ kiến lửa rùi’ ‘hừ, lại còn liếc mắt đưa tình với con nhỏ nữa…cay cú’, Linh ngồi im, bất động. NT biết thừa, đằng sau im lặng là có giông tố. Anh hất nhẹ cô bé ra…hỏi - Ơ…Huy này… - Về đây! – Linh đứng phắt dậy, hỏa khí ngút trời giờ đã chuyển sang tử hàn