Duck hunt
Truyện Teen - Cô Nàng Hotboy Version 2

Truyện Teen - Cô Nàng Hotboy Version 2

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Cô Nàng Hotboy Version 2

đói meo, cô không muốn về nhà vì dường như căn nhà là bắt nguồn của mọi sự bất hạnh. Nhữa hạt mưa tí tách, khiến cho khuôn mặt cô lấm tấm nhữ giọt nước mưa, cô vẫn chậm rãi đi dưới những giọt mưa, có vẻ việc dầm mưa thấy cô đỡ
hơn chút. Cô bước vào phòng, phòng cô giờ chỉ còn 1 mình, không còn ai cả, cô nghĩ NT cũng đã về nhà rồi, Linh đang chẩn bị đi ngủ thì bất chợt có tiếng gõ cửa, và rồi 1 tiếng gì đó rơi huỵch xuống đất, khiến Linh giật mình, vẫn giữ vẻ im lặng, cô đến bên cửa, cô sẽ không mở cửa nếu như không nghe thấy cái tiếng phì phò hơi thở nặng nhọc của 1 ai từ bên kia cánh cửa, cô mở cửa và chợt kinh hoàng khi trông thấy… Khải, mặt mũi lem luốc, ướt nhẹp nước mưa đang thở hồng hộc, thốt không ra hơi: - A..anh..hộc…hộc..anh… Nghị… Tường… bị…tai…nạn. - … - Vẫn im lặng, Linh phi ra ngoài và Khải theo sau. - ..chỗ nào? - Đằng sau khu vườn hoa,... – Khải vừa nói thì có 1 chiếc ô tô tiến đến đón Khải đi... – tôi phải về, nhờ cậu.. Linh nhìn NT dưới ánh đèn pin mờ nhạt, vết bầm tím, máu loang lổ hòa tan với nước... cô bỏ ô ra và dìu NT, Linh dìu mãi, ngậm cả chiếc đèn vào miệng, loay hoay 1 lúc mới vác đc NT dậy. (con ng gì nặng khiếp) Sau 1 lúc loay hoay, Linh đã đưa đc NT về phòng, cô bực dọc ngồi xuống thở hổn hển. Chương 11: Chăm sóc Linh nhìn NT, mặt không biểu lộ cảm xúc, mặc dù nhìn cái bản mặt của NT, cô thừa sức đoán trc việc đã xảy ra. NT từ từ tỉnh dậy. Cậu trông thấy Linh: - Ơ,.. à.. cậu đưa tôi về đây hả? – NT mệt nhọc, mắt lại nhắm nghiền. - Tự thay đồ đi! – Linh ném đồ vào NT, và rồi cô đi ra ngoài. 30 phút sau, cô quay lại với chút gạo vừa xin đc từ phòng bảo vệ, cô không biết nấu nướng nhưng bảo vệ dường như cũng đang chuẩn bị ra ngoài nên cô không nỡ nhờ ông. NT đã thay xong đồ, Linh cầm bộ đồ ướt nhẹp toàn máu là máu lên ném ra ngoài cửa, chợt cô phát hiện NT có vẻ khác, khuôn mặt nóng bừng, ng mệt nhọc thở dốc từng hồi, cô thấy tình thế cấp bách, theo phản xạ cô đưa tay lên trán NT và thấy nóng quá. Linh mang cặp nhiệt kế đo nhiệt độ của NT. 38 độ 7, ốm cũng khá nặng. Linh lấy khăn, lấy nước chườm lên trán NT, cô không biết chăm sóc ng ốm nhưng hồi cô còn nhỏ, anh trai đã từng chăm sóc cho cô. Lúc đó, cô ốm rất nặng, 39 độ 6. anh trai cô chăm sóc bên cô, và rồi, cô hạ sốt đc xuống 38 độ thì cô lại tăng nhanh nhiệt độ lên 39 độ 8, cô bị co giật nhẹ, anh cô đã ôm cô vào long và sợ hãi, dưới cơn mưa mùa hè tầm tã, anh chạy thật nhanh tới bệnh viện cách đó 2 cây số tìm ng cứu cô, và khi trở

về, cô bác sĩ đã làm cô hạ sốt, khi cô tỉnh lại, đó là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, và cũng là lần cuối cùng… nhận ra anh cô ướt nhẹp, 2 đầu gối rách toạc vì ngã. Trong thoáng chốc anh cô sợ cô sẽ rời bỏ thế giới nên anh đã chạy hết sức đến khi lết đến trước cửa bệnh viện và chỉ thều thào đc mấy tiếng: - Cứu lấy em cháu! Và rồi, sau lần ấy, Gia Huy đã trở nên 1 ng lạnh lung, vì cậu nghĩ rằng Linh ốm là do tất cả những ng xung quanh không quan tâm tới cô ấy, còn Linh, vốn đã rất ngang tang từ bé, khó hòa đồng, và chỉ có anh trai là ng mà cô nũng nịu, và cũng với cô, anh cô luôn tự nhận mình là kẻ ngốc, không bao giờ nhìn cô bằng con mắt lạnh lung hay nói cộc lốc… (nhưng trc mặt ng ngoài thì, không nói chuyện với em mình). Lần đó, Linh tỉnh dậy, sau khi nghe bác sĩ kể về Huy, cô rơm rớm nước mắt, ng Huy đầy những vết thương nhưng cậu vẫn đứng bên cạnh chờ cô tỉnh dậy, khi nghe bác sĩ nói Linh không sao, cậu đã ngất ngay bên giường bệnh… Tiếng ho của NT đã làm cô tỉnh giấc… quay trở lại hiện tại, cô không khỏi đau xót khi ng anh trai của mình, 1 nửa con ng mình đã mất… 2 ng là sinh đôi, nên nếu tách 2 ng ra thì như xé đôi 1 tờ giấy ra vậy, nó không còn nguyên vẹn nữa… - Cho tôi cốc nước! – NT thều thào (tội than) - … - Linh đưa cốc nước cho NT. - Đau quá! – NT rên - … - Linh lấy bong băng chấm chấm trên mặt, trên vai NT… - Đói quá! – NT mắt vẫn nhắm nghiền, kêu không ngớt. - … - Linh cần chiếc bánh mì nhét vào cái miệng đang thều thào không ngớt của NT (á… máu lạnh kìa, ng ta đang ốm) - Lạnh, lạnh quá! – NT tiếp tục rên - … - Linh ôm cái chăn bong của mình phi thẳng lên giường của NT và bạo lực đắp chăn lên cho NT (quá đáng rùi à nha) - Đói, rất đói! – NT lại rên.
Lúc này Linh mới để ý, cái bánh mì ban nãy nhét vô miệng NT đã rớt từ khi nào, cô liền đi sang bên phía nhà bếp, dự định nấu cái gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu nữa. NT đã đỡ sốt hơn, cậu ngồi dậy, thấy những thứ nào là bong băng, bánh mì, hộp sữa, chăn bong, cậu nghĩ ngay ra cậu bạn cùng phòng đã chẩn bị cho cậu, lúc ấy, Linh bưng bát (t/g chả biết bát gì, cứ tạm gọi là cháo vậy) cháo lên đặt xuống bàn và quay ra ghế đọc sách tiếp. NT nhìn vào bát cháo bốc khói ngùn ngụt, cậu giật mình khi thấy, gạo thì nửa sống, nửa chín, nước thì lõng bõng đục đục, lại còn cái gì nhìn như hành nhưng đen sì, lại còn dài nữa chứ (hành đó, nhưng Linh không biết thái sao nên ngắt nó ra rồi tống luôn vào nồi)… thế là đc gọi là bát cháo hành.. (híc híc) - Ăn.. đc…không? – NT nhìn Linh ái ngại. - Thử! – Linh không them nhìn lấy 1 cái. - Đau bụng không? – NT hỏi them. - Không. NT bắt đầu húp miếng thứ nhất, hơi mặn, nhưng chắc không sao, vẫn ăn đc,lần đầu Linh nấu không đẹp mắt nhưng ăn đc… Linh đã bỏ cuốn sách tròn mắt nhìn NT húp gần hết.. - Ngon không? – Linh hỏi - Hơi mặn – NT ậm ừ trả lời, nhưng ko nói nhiều vì hiện nay bụng đang đói. - Có mùi gián ko ? – Linh hỏi với vẻ mặt ngây ngô (nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng) - Ọc… ọc…ọc…khụ…khụ…. – sau 1 hồi sặc, xém chút nữa là ói ra hết, NT quay lại hỏi – cậu nói thế là ý gì ? Số là lúc nàng ta đang nấu cháo thì có con gián chạy ra bâu trên tường ngắm anh đẹp trai tí, thế là thuận tay nàng cầm luôn cái muôi đập cho gián 1 phát, gián rơi tủm xuống nồi cháo đang nấu rùi chìm nghỉm, thế là theo quán tính, nàng ta cầm cái muôi quấy quấy vô cháo hòng… tìm con gián, lúc vớt đc con gián ra thì nó đã chết vì nóng cộng sặc cháo… còn nồi cháo thì lục bục sôi, nàng vội vã dùng kéo cắt hành bỏ vào và đợi… hành chín.. thế là đc nồi cháo (nghe xong, mình không còn muốn ăn cháo nữa luôn) - Sao bị đánh ! – Linh lại dán mắt vào cốn sách. - Bị ngã. – NT cúi mặt, nằm xuống vắt tay lên trán. - Ko muốn nói à ? – Linh gấp cuốn sách lại – để tôi đoán nhé ! Lúc Khải và cậu đang chờ ng của đón về thì Khải đi mua đồ uống còn cậu có gây gổ đánh nhau với 1 nhóm ng của trường khác và dù võ có giỏi thì ng của tụi nó quá đông, cậu kiệt sức và bị tụi nó đánh túi bụi. Còn Khải thì ko sao vì đi mua đồ uống cho cậu, sau đó cậu nói dối là bị ngã cho Khải yên tâm, và Khải tới cầu cứu tôi. Tất cả suy luận của Linh chỉ mất 18s. (quá khủng). NT tròn mắt cười xòa. Linh lại giơ cuốn sách lên đọc - Cậu giỏi suy luận và dựng lại tình huống nhỉ ? Sao cậu nghĩ ra đc cái tình huống mất mặt đó ? Và vì sao tôi lại phải đánh nhau với tụi nó chứ ? - Ko phải cậu ghét những tên hay lên mặt sao ? – Linh tiếp lời – và tụi nó rất hay đến sân sau trường ta chơi mỗi buổi chiều. - Nhưng ko có lí do nào tụi nó dám đánh tôi cả - NT nhìn Linh. - Vì lúc đó cậu có 1 mình, và tụi nó thì đông. – Linh tiếp tục. - Sao tụi nó không nghĩ mình là ai đi rồi mới dám đánh tôi. – NT cau mày. - Thế thì, - Linh lại 1 lần nữa gấp sách – Vì ng của cậu không đến đón, tôi nghĩ không nằm ngoài khả năng bố cậu đã cho ng đến bắt cậu về và đánh nhau với cậu, nhưng nếu cậu bị thương mà vẫn không bị bắt đi thì chỉ còn 1 khả năng duy nhất, bà mẹ kế của cậu cho ng tới định dạy dỗ cậu, và đó cũng là lí do khiến cậu không muốn về nhà. (mất 14s) - C…cậu ! – NT nhìn Linh với vẻ thán phục. – cậu giỏi thật. Đúng như cậu nghĩ. À, cậu còn gì ăn đc không ? 1 bát cháo toàn nước thế này tôi ăn vào tiêu hóa hết rồi. Linh biết thừa NT đang đánh trống lảng, cũng may cô cũng có nấu món cari ngon tuyệt chưa đc nếm qua. Cô về phía phòng bếp mang lên 1 bát gì đó nâu nâu (cari màu đỏ đỏ chứ), bên trong nào là khoai, su hào, rau…. Cái nổi cái chìm, NT nuốt nước bọt nhưng cũng không hỏi thêm và nuốt 1 thìa to : - Ọc… ọc…ọc… - NT ói ra hết, và nói – cái gì đây ? - Cà ri ! – Linh mắt vẫn chăm chăm nhìn cuốn sách. - C..cá…cái
gì ? – NT nhìn vào bát cari rồi nhìn sang Linh mong rằng cô nói đùa, nhưng thái độ của Linh cho thấy Linh không hề nói đùa. - Oáp – Linh ngáp dài gấp sách và đứng dậy – Nhớ dọn. Rồi trèo lên giường đi ngủ, bỏ mặc NT ngồi ngẩn tò te trên giường bệnh (mặc dù đang ốm), anh không thể tin đc trên đời lại có ng vô lương tâm hết mức như Linh. Số là cái lúc nấu xong nồi cháo và dường như không yên tâm về nồi cháo, lại thấy đống rau củ mà bà làm bếp mua sẵn, Linh liền bắt chước trong ti vi cách nấu cà ri, cô loay hoay không biết thái khoai tây thế nào, rau củ ra sao liền rửa sạch rồi bổ tất cả ra làm đôi ném hết vào nồi,… quấy quấy, sau đó, không biết gia vị gì với cái gì đổ cả nào dấm, bột ớt, tiêu, mắm, dầu ăn, muối, đường, bột ngọt… thành ra cái nồi không mang màu đỏ đặc trưng mà mang màu… đất. (híc, khiếp tài nấu ăn của chị Linh òi) Thế là hết 1 ngày lục đục, sáng mai sẽ có chuyện gì thì thì ko cần biết luôn, NT và Linh ngủ khì. Sáng hôm sau, nhìn lại nồi cà ri nguội tanh đến chuột còn không dám lại, NT khẽ rùng mình. Cậu không mong gì hơn 1 thằng con trai có thể vào bếp, chỉ cần chín thức ăn là tốt rồi, không cần ngon mà cũng không cần hình thức, cậu vào nhà vệ sinh và vừa lúc đó Linh đang trong nhà vệ sinh đẩy cửa ra.. 1 ng đẩy, 1 ng kéo và thế là 2 ng ngã. Thật không may, Linh ngã cái rầm, Linh nằm đè lên NT và 1 lần nữa NT cảm nhận rõ hơi thở, ánh mắt, và cái gì đó mềm mềm ở ngực của Linh, và cảm

nhận đc cả trái tim của Linh đang đập nữa.. Trong 2 phút, Linh đứng phắt dậy, đạp 1 phát vào bụng NT, nghĩ anh là ‘kẻ biến thái’ (híc, có phải lỗi của anh đâu ạ). NT ôm bụng lăn long lóc và nói.. - Sao cậu vô lí quá vậy ? - Cấm… ! – Linh nói rồi quay ng bỏ đi, mặc cho NT như thế nào đi nữa. Chương 12: Cuộc thi chính thức Cả ngày chủ nhật ko 1 bóng ng, bảo vệ thì ko có trong trường, ngôi trường cứ như đang bị bỏ hoang, Linh ra ngoài sân hít thở ko khí trong lành. NT cũng ở đằng sau, anh tiến lại. - Tôi... cảm ơn.. ! -... – Linh vẫn đi. - Tôi hơn tuổi cậu đó ! – NT nhắc nhở - Khải bằng tuổi tôi nhưng vẫn phải gọi tôi là anh. - ... – Linh ko thèm ném chữ nào vào đầu. - ..nên cậu phải gọi tôi là anh ! – NT nói. - ... em rể ! – Linh bất giác nói, và cô cũng hơi giật mình vì mình lại nói câu đó, nếu vậy thì không phải cô đã đồng ý lấy hắn ư? - Thật không? – NT vui sướng. – Tôi đc gặp em cậu chứ? - Không tài, không cán – Linh liếc mắt, ánh mắt sắc lạnh. – đừng mơ. NT khẽ rung mình, cậu biết trước câu trả lời và …1 lần nữa NT lại nghĩ lại cái cảnh sáng nay trước cửa nhà tắm, cậu tự hỏi sao Linh lại khác cậu thế không biết (ngốc thế không biết?). Cơ thể Linh rất mềm, mỏng manh, mà không giống bất cứ tên con trai nào mà cậu từng gặp, cậu tự nhủ chả lẽ trên đời có ng con trai như thế sao? (anh ý thong minh nhưng những gì dính dáng đến phụ nữ là anh không có 1 tí máu nào lưu thong lên não ý, mặc dù luôn tỏ ra là kẻ phong lưu, làm chị Linh nhà ta hiểu lầm nhiều lắm ý.) Ngày chủ nhật hôm ấy, Linh chén hết 2 gói khoai tây chiên, còn chàng nhà ta ra ngoài từ sớm tới tối mù mới mò về, phi lên giường đi ngủ luôn, khiến cho Linh thấy khó chịu khi mùi mồ hôi của tên này cứ bốc ra khiến cô không chịu nổi. Xách chậu nước lớn,lúc anh đang ngủ say Linh liền dội thẳng lên ng anh, anh bắn dậy như 1 cái tên lửa… - Này, cậu đừng nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt nhá! – NT cau có. - Tắm.. – Linh nói rồi trèo lên giường. NT nắm chặt tay, anh đang bực chuyện gì đó, khi về định lên giường đi ngủ cho đỡ bực ai ngờ… bị dội 1 gáo nước lạnh, anh vội bỏ ra ngoài… Linh thì khác, sau 1 lúc nằm trên giường thì cô thấy đói, vì cả ngày ăn đc có 2 gói khoai tây, làm sao no đc? Cô lồm cồm bò dậy tìm thức ăn.. Sau 1 hồi chạy tới chạy lui, cô đã kiếm đc 2 chiếc bánh mì ai đó bỏ quên trong phòng bảo vệ, cô đang lên cầu thang thì… cô đâm phải 1 cái gì đó, không, đúng hơn là 1 ai đó, rất cao, rất to… - Tránh ra! – Giọng 1 ng con trai, không sai vào đâu, giọng NT nhưng hôm nay sao nó khác
quá, dằn lên, rít qua kẽ miệng, khiến Linh khẽ rung mình. - … - Linh bước tiếp, không nói không rằng. Bỗng 1 bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ cô và xách cô lên trên không trung, 2 chân không hề chạm đất, Linh dường như sắp nghẹt thở, nhưng cô vẫn im lặng, khuôn mặt tỏ rõ sự thách thức. - Đừng tưởng tao không giết đc mày, thằng nhóc! – Từng chữ 1 lại dằn lên. Linh vẫn nhìn NT, trong ánh đèn ngoài hành lang mập mờ hắt vào qua các dãy cửa kính, NT trông thấy rõ khuôn mặt Linh, tái đi vì bị nghẹt thở, 2 mắt vẫn lạnh lung, sắc rợn nhìn cậu. Cậu như thấy mình đang làm 1 việc hết sức dã man liền buông vội tay ra, Linh rơi xuống đất, cô còn giữ thăng bằng đc, nhưng cô đang đứng ở cầu thang nên sau khi bị thả xuống, cô bị trượt chân ngã ngửa ra sau, và theo phản xạ tự nhiên, NT túm lấy tay định kéo cô lại. Bịch… tiếng 2 ng rơi xuống cầu thang, mà Linh có ngã đâu, Cả thân ng NT che chắn cho cô thế cơ mà, cậu nằm dưới còn cô nằm trên, cô vội đứng dậy, phủi phủi quần áo, tay vẫn ôm cái bánh mì từ nãy đến giờ không chịu buông, cô quay mặt bỏ đi. ( máu lạnh). NT thì đau nhức ê ẩm, lồm cồm bò dậy, cậu vội hét lớn: - Hãy chiến đấu như 1 thằng đàn ông đi! – NT đã nắm chặt tay – Mày coi tao là gì? - Bạn… - Linh không quay lại mà vẫn bước - Nếu vậy hãy sống như 1 thằng đàn ông, thằng hèn nhát! – NT gào lên như 1 con mãnh thú. Không biết chuyện gì đã khiến anh tức giận như vậy, nhưng anh đã tuyên chiến với Linh. Còn Linh, mặc dù cô không muốn nhưng anh đã gọi anh cô là thằng hèn nhát, thật không thể tha thứ.. Cô tự nhủ “đc rồi, Trương Nghị Tường, tôi sẽ cho anh biết ai mới thực sự là thằng hèn nhát, không thể tha thứ”. Cô quyết định chỉnh trang lại bản than, tìm cách lạnh lung hơn trước, chỉ có thế cô mới trở nên mạnh mẽ… Sáng thứ 5, 7h. Cả trường đang nhốn nháo chuẩn bị cho cuộc thi, Linh lạnh lung bước ra xe để theo đoàn đến nơi tổ chức cuộc thi trọng đại, vẫn áo trắng không sơ vin, calavat thắt lệch, quần jean, và đôi giày thể thao, nhưng hôm nay trông Linh thật dễ sợ, ánh mắt cứ như là “đụng vào tao mày chết ý” khiến cho ai nấy im thin thít, thật trớ trêu, nàng ta ra muộn và ghế còn đúng 1 chỗ bên cạnh NT, khuôn mặt Linh lạnh tanh bước lại gần chỗ ngồi đó… hôm nay không thấy Khải hay Minh đâu, chỉ thấy tên hotboy này ngồi chỏng chơ 1 mình cũng không khiến Linh thèm quan tâm. Linh ngồi xuống bên cạnh NT, còn NT vẫn giữ nguyên thái độ. Thật ra, NT đã nhờ ng đi tìm tung tích của Gia Linh, thế nhưng mọi dấu vết giường như là không có, anh có nhận đc tin, sau khi từ quán bar trở về thì Linh có ghé vào 1 tiệm quần áo, và khi ng của anh tìm đến nơi thì tiệm quần áo đó đã dọn đi ngay sau hôm Linh đến và thành ra mọi đầu mối bị cắt đứt… hôm nay, anh là khách mời danh dự của trường, đồng thời là hội trưởng hội học sinh nên anh phải đi, vì vậy anh giao nhiệm vụ cho Khải và Minh đi điều tra… mọi thứ liên quan đến cô gái tên Gia Linh. Giờ thi đã đến, bao nhiêu hotboy và hot girl của các trường đều đc tụ tập lại, Linh vẫn diện áo không phải đồng phục nhưng kiểu cách thì không khác là bao, khiến cho nhiều em ở trường khác chết mê chết mệt, tới xin số điện thoại tùm lum mà Linh có them quan tâm đâu? dù là hot girl nhưng trc giờ họ chưa từng thấy 1 hot boy nào sở hữu 1 gương mặt siêu cute, ánh mắt lạnh lung hớp hồn của Linh (híc, Linh không thíc tí nào)… họ càng khen Linh đẹp trai Linh lại càng cảm giác như mình là 1 tên biến thái, với trình độ đồng tính giả trai, lừa gái siêu cấp. vì vậy mặt Linh cau có, suốt cả buổi ngày hôm ấy. Phần thi đầu Linh dễ dàng vượt qua vì nhiều em mê mệt và bỏ phiếu cho Linh, không ngoại trừ ban giám khảo, 2 nữ, 1 nam, bị áp đảo hết. Phần thi thứ hai, mọi ng lo lắng nhất, vì Linh trc giờ có nói là mình biết tài lẻ nào đâu thì bất chợt 1 chiếc piano đc trưng ra, cấp lắm nàng mới phải dùng hạ sách này, tiếng piano cất lên du dương, 1 bản không có ở đâu cả, 1 bản do chính Linh sáng tác, vì Linh ghét phải bắt chước, kết thúc bản nhạc… mọi ng trong khán đài vỗ tay rầm rầm, còn bạn Linh thì ngạc nhiên tột độ…khi nghĩ Linh biết đánh đàn piano hay như vậy.. Đến phần thi thứ ba, lần lượt các câu hỏi đc đặt ra, và Linh, nhận đc câu hỏi “nếu cho bạn lựa chọn giữa tiền tài, địa vị và ng bạn yêu thì
bạn sẽ chọn cái gì?”. Cả khán đài đều đổ dồn mắt nhìn Linh - Ng ấy! – Linh xỏ tay túi quần, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc. – chỉ có ng ấy mới cho tôi cảm xúc thật. Linh lẳng lặng bỏ vào khán đài trong muôn vàn tiếng hò reo, còn cô nàng đi theo Linh thì đương nhiên là My rồi (giờ t/g mới nhớ tới cô ta). Cô ta

không đc nước gì hết, việc đi với Linh, khiến cô ta hãnh diện, còn giải thưởng thì nhờ có Linh mới kéo đc lên đứng thứ nhất cùng hàng với trường khác, việc có mặt của cô ta khiến Linh khó chịu vô cùng… Linh định lẳng lặng bỏ về thì… - Gia huy, - tiếng NT đanh lại – cuộc chiến giữa cậu và tôi. - Đc, chấp nhận – Linh quay lại, cả khan đài đang hò reo bỗng im bặt vì họ nghĩ 1 mùi âm khí bốc lên ngùn ngụt từ hai chàng trai hotboy, không thể hot hơn đc nữa. Họ đang đối đầu nhau, nhìn nhau với 1 ánh mắt tóe lửa, khiến cho những ng xung quanh phải tản ra..sợ hãi - Huy, không đc đâu! – Tiếng Như sợ hãi chạy lại ôm lấy Linh. – Cậu… - Mình sẽ.. – Linh nhìn chằm chằm vào NT - …thắng - Mạnh mồm thật – NT nói – vì cớ gì mà cậu muốn chiến với tôi. - Thằng hèn nhát! – Linh trả lời, giọng đanh lại. - Khoan đã, hình như có gì hiểu lầm ở đây! – Như bắt đầu khóc. - Thì ravậy… - NT vẫn nhìn chăm chăm Linh - Còn cậu? – Linh hỏi lại - Một kẻ như cậu mà xứng đáng bảo vệ em cậu sao? – NT bực tức – trong khi tôi đang tìm em cậu, em cậu bị bắt cóc rồi mà còn đứng đây. - Thì sao? – mặt Linh lại lạnh băng. Thì ra vì sợ ng ngoài dị kiến nên mẹ cô đã tung ra tin đồn giả là Gia Linh bị bắt cóc. Linh đã hiểu ra mọi vấn đề khiến NT cau có. - Thằng khốn! – NT tiến lại xách cổ áo Linh lên – mày có đáng làm anh không? Tao thấy nhơ bẩn khi mày mang khuôn mặt giống cô ấy… Linh gạt nhẹ tay hắn ra, cô xốc lại áo và nói: - Tất cả ở lại, kể cả Như… ai mà dám thò mặt ra, đừng trách tôi. – Linh quay đi, mọi ng im thin thít. NT cũng đi ra, giường như trận chiến này chỉ dành cho NT và Gia Huy thôi chứ không lien quan tới ng ngoài. Thế nhưng, trận chiến đã phải dừng lại khi Linh thấy… Chương 13: Bản chất thật Lẽ ra cuộc chiến không cân sức giữa 2 ng sẽ bắt đầu nếu như Linh không trông thấy 1 cô gái mặc đồ đen xung quanh cô ta còn cả 1 đoàn ng ở phía sau, có lẽ là sắp có chuyện không hay xảy ra. - A….Anh Gia Huy… - Tiếng ng con gái gọi lớn. – anh vẫn sống để mà nhởn nhơ đc cơ đấy! - C.. cô .. nói gì? – Linh ngạc nhiên tột độ, mặc dù mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cô không thể giấu nổi sự ngạc nhiên tột độ mà nói lắp bắp… - Chuyện… - NT nhìn Linh và nhìn vào cô gái có mái tóc buông dài, đuôi mắt cô ta cao vút.- ..gì? - Thế mà em nghĩ em vẫn sẽ yêu anh trọn đời cơ đấy – Cô gái nói, và từ từ tiến lại – tuy nhiên lần trước anh lại sống sót ư? Để ba anh chết? Anh đúng là 1 đứa con bất hiếu rồi đấy? Anh nghĩ lần này có thể thoát khỏi em sao? Em yêu anh, em có thể nói hàng vạn câu như thế! Nhưng, anh lại từ chối em cơ đấy, thẳng thừng lun. Em tự hỏi em có gì làm anh buồn sao? Cổ phần công ty của ba em đã hết hạn, và nếu ba anh chết thì cái bản hợp đồng đó có thể làm lại, và công ty anh sẽ sa sút, đó là sự trả thù của em, nhưng ko những ko sa sút, anh vẫn còn sống...em sẽ 1 lần nữa giết anh, chúng ta cùng học chung lớp võ thuật mà nên em hiểu các chiêu thức của anh rõ như lòng bàn tay...anh lạnh lùng thật, nếu em ko có đc anh thì ko ai có đc anh hết. - Cô.. là Thảo Trang – Linh lắp bắp - ...Ng mà từng đc coi là tri kỷ? - Phải, anh vẫn nhớ em à.. – Cô gái cười nham hiểm – hớ hớ hớ… nhưng giờ anh nhỏ đi so với lần em gặp, hay do anh nằm trên giường bệnh nên nó khiến anh nhỏ đi? - Cô.. lảm nhảm cái gì vậy? – NT tiến tới thì bị Linh cản lại. - Ô, còn thằng nào kia? – Cô ta trơ trẽn hỏi – anh nên nhớ, cô em gái quý hiếm của anh đang bị ai bắt cóc nhá. - Ô, ai? – Linh mặt lạnh hơn cả tiền - Em nè, em bắt cóc cô em
gái sinh đôi đáng yêu nè. – Cô ta cười, điệu cười vô cùng khả ố - Tôi nhớ, tôi không hề có ng em gái nào cả. – Linh nhẹ nhàng từ tốn giải thích. - Hả? – Cô gái như ng từ trên trời rơi xuống, và lấy lại đc tinh thần, cô ta phi như bay đến – nếu ko có thì e kiếm cho anh nha, nhưng giờ anh phải chết trc đã. Ha ha. Lúc này, chiếc dao phi như bay đang tiến lại phía Linh, cô chỉ còn biết né, thấy vậy NT vội phi đến cứu cô. - Anh.. – Linh ngạc nhiên - ..làm cái gì vậy? - Tôi cứu cậu – NT nói – và cứu luôn Gia Linh. - Nhưng tôi đâu có bị bắt cóc? – Linh vẫn đứng im, mặt bình thản hết mức. Bỗng cô gái dừng tay, nhìn Linh ko chớp: - Mày ko phải Gia Huy...đôi mắt mày… khác… - Giờ mới nhận ra thì muộn rồi. – Linh nhếch mép lên – anh tôi đang trong bệnh viện ý, vô đó mà tìm (chị này nói dối trắng trợn quá) - C..cái...gì? Cả cô gái và NT đều nhìn Linh vs vẻ mặt lạ hết sức. Còn cô nàng mặt tỉnh bơ. Bỗng, con dao găm trong tay cô gái vụt đến và bằng vài đòn quyền cước cơ bản NT đã đá bay con dao găm ra và dẫn Linh trốn ra ngoài. Linh cứ chạy theo, khuôn mặt ko hề hoảng hốt, sợ sệt mà trái lại, lạnh hơn tiền. (quái vật) - Nguy hiểm - NT dừng lại, thở phù phù, mà ko để ý Linh đằng sau đang như kẻ sắp chết đến nơi (híc, tại chị lười tập thể dục quá) - S.. sa..sao...p...p...ph..ả...phải.... ch...ạ...y? – Linh hổn hển nói ko ra hơi. - Ha,..ha..ha- NT cười khi thấy khuôn mặt kém sắc trầm trọng của Linh và bật ra 1 tràng cười như pháo rang – giờ tôi lại đẹp trai hơn cậu. - Đ… đô…đồ… khùn…khùng…! – Linh vẫn thở. Dường như không thấy ai đuổi theo nên họ lại về kí túc, vừa vào phòng, NT hỏi thẳng - Cô ta nói có ý gì ? - Sao ? – Linh ko nhìn đáp - C..cậu ...ko phải Gia huy! – NT vừa nhắc, vừa cố nhớ mọi chuyện vừa xảy ra - ... – Linh ko biết có nên nói sự thật hay không - Cậu trả lời đi ! – NT lên tiếng, - Tôi cần về nhà ! – Linh phi nhanh ra ngoài, cô dự định về nói với mẹ và muốn lấy lại thân phận của mình trong khi NT thì mặt ngu hết sức. Tối 8h - Sao lại về đây ? – Bà mẹ hỏi. - Đã xác định đc hung thủ ! – Linh lạnh lùng trả lời. - Ai ! – Bà lạnh lùng hơn - Tập đoàn điện tử, viễn thông – Linh nói - Biết rồi ! – Bà đứng dậy, - Làm con gái... – Linh ngập ngừng - ...đc chứ ? - Tùy ! – Bà đi lên cầu thang. (bó tay với 2 mẹ con nhà này) Sáng hôm sau, 1 chiếc ô tô từ từ đậu trước cổng trường. Cả trường đổ dồn mắt về phía cửa xe ô tô, 1 cô gái bước ra, mặc chiếc váy đồng phục kẻ ca rô, chiếc áo sơ mi đã đc sơ vin cẩn thận, chiếc nơ xếp ngay ngắn, chiếc áo khoác cài cẩn thận, đôi giày búp bê màu hồng đáng yêu, chiếc chuông nhỏ ở khóa cặp thi thoảng khẽ đưa lên leng keng, mái tóc dài tung bay, đôi mắt đẹp sắc sảo và tinh tế cùng với hàng mi cao vút, nhìn trông cô như 1 thiên thần đc tạo riêng cho thượng đế. Và khuôn mặt cô suýt chút nữa là làm những đứa con gái trong trường ngất xỉu vì vô cùng giống Gia Huy, phải, cô là Gia Linh. Còn những tên con trai đứa thì hộc máu mũi, máu mồm, đứa nào đứa nấy cứ như chưa thấy gái bao giờ ý. - Trời ơi, Gia Huy là con gái! - Cáo già, dám giả trai lừa tụi mình - Con nhóc đáng ghét…. Bao lời xỉa xói, móc máy đều nhằm vào Linh, cô thấy dễ chịu lạ thường, như vừa tìm lại chính mình không bằng ý. Và, điều gì đến cũng phải đến, NT nhìn cô không chớp mắt… cậu tiến lại. - Gi..gia… - NT chăm chú 1 lúc – GIA HUY? Sao cậu lại giả trang thành con gái thế hả? (ngu vô đối) Linh suýt té ngửa, rõ ràng như ban ngày mà còn ngu thế, Linh bực mình, cô nghĩ “ng ta quay lại thân phận vì ai mà ngốc thế không biết”. Bỗng, cô đứngkhựng lại, sao cô lại nghĩ thế, trong

khi tên này từng bắt nạt cô kia mà? Khó hiểu. Bắt đầu vào lớp, cô hiệu trưởng thông báo 1 tin khá quan trọng - Em Lâm Gia Huy vì công việc đột xuất nên phải ra nước ngoài, và bây giờ chúng
ta có thêm 1 học sinh mới, em Lâm Gia Linh, em gái sinh đôi của Huy. Cả trường lúc này mới ào lên, con gái kẻ lấy lòng, ng nịnh bợ để Linh chiếu cố nói mấy câu với anh trai, còn con trai thì ngắm có, thư tình có, xin số có, lấy lòng càng nhiều, mong lọt vào mắt xanh của Linh, nhưng cô đâu nào để ý. Vào lớp, cô vẫn lạnh lùng và khó gần nhưng đâu đó len lỏi trong tim cô là 1 tia nắng ấm áp. - Ngồi cùng – Linh nói với anh chàng đang nghe tai phone bên cạnh (hí hí, anh hổng bít là chị Linh nhà ta ngồi cạnh, bít thì anh sướng không kịp nữa) nãy giờ anh ngồi trong lớp nên không để ý đến lời hiệu trưởng nói mà anh đang bực khi nghĩ Gia Huy dám đóng giả làm Gia Linh kìa. Anh đang nghĩ ra 1 trò chơi thú vị để xử lí “Gia Huy”. Và không ngoài dự tính, Gia Linh khi đưa tay vào gầm bàn, mặt nàng tái mét lại khi thấy con nhện to ơi là to bâu ở trên tay. Linh lấy bình tĩnh và
2hi.us