Truyện Teen - Cậu Là Ai
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Cậu Là Ai
đen sừng sững mở chậm rãi, một con đường mòn những cây cổ thụ hiện ra. Càng tiến vào sâu càng hiện rõ một ngôi biệt thự màu trắng như một tòa lâu đài lộng lẫy. - Đây là nhà em cũng và anh Nhật Nam ! Lời của Bảo Ngọc làm nó giật mình, đầu óc nó trống rỗng vài s ngắm ngôi biệt thự đồ sộ trước mắt mình, những đài phun nước và những bồn hoa lớn. Đây là nhà Nhật Nam…. Giống như nó đang bước vào một thế giới khác…. - Chị…chị nghĩ là chị nên về thì hơn !- nó lúng túng nói - Không được !- nhỏ Ngọc lôi nó xuống xe, nhất quyết nói- Chị là bạn của em mà ! Chị đừng ngại. Đi vào nhà thôi ! Thanh Linh bất đắc dĩ bước theo nhỏ Ngọc, bước vào nhà nó càng cảm thấy choáng ngợp hơn nữa, những đèn chùm lung linh, những chiếc bàn dài đầy đồ ăn uống ngon lành, hoa hồng khắp nơi. Có rất nhiều người đang trang trí trong nhà. - Đây…đây là…. - Chị đừng để ý ! Họ đang trang trí cho bữa tiệc tối nay ý mà ! Theo em lên phòng em nhé ! Mỗi bước chân Bảo Ngọc đi qua, mấy người đang làm đều dừng lại và cúi chào: - Chào tiểu thư! Bảo Ngọc không nói gì chỉ một mực lôi nó lên lầu. Phòng của Bảo Ngọc ở lầu hai, một căn phòng lớn trang trí rất nhiều gấu nhồi bông, những rèm đăng ten và chiếc giường lớn, toàn một màu xanh làm trang nhã… Nó cứ nghĩ những căn phòng lớn và đẹp như vậy chỉ có trên tivi thôi chứ. Trong lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì Bảo Ngọc đã tiến đến trước mặt nó, đưa cho một chiếc hộp lớn. - Cái này, em đặt riêng cho chị đấy!- cô bé cười Nó mở hộp, một bộ vay màu cánh sen đẹp lỗng lẫy, những lớp vải voan mỏng manh như một dòng suối dịu dàng, từng lớp bạc óng ánh…. - Chị…chị không nhận được đâu! - Chị không thích ạ? - Không phải! sinh nhật em chị chưa kịp chuẩn bị quà thì làm sao có thể nhận quà của em được…. - Chị đến dự là một món quà với em rồi… Trước giờ em chưa từng có bạn đến dự sinh nhật…. Đôi mắt cô bé buồn buồn làm nó thấy trong lòng khẽ xao động….Nó khẽ thở dài… Bảo Ngọc nhìn nó, đôi mắt long lanh cầu khẩn: - Chị….. Và cuối cùng vẫn cứ là nó gục ngã trước ánh mắt ấy, gật đầu như một điều không thể tránh khỏi. *************************************** Sau 3h đồng hồ khổ chiến! Đứng trước gương! Thanh Linh gần như không thể tin được…. Nó đây sao? - Woaaaaa!!! Chị Linh đẹp quá!- Bảo Ngọc reo lên rồi nhảy lên cổ nó ôm chầm thích thú. Bảo Ngọc hôm nay cũng rất xinh đẹp, bộ váy màu trắng tinh khôi, mái tóc buông xõa những lọn tóc xoăn phủ lên đôi vai trần trắng muốt, chiếc trâm cài tóc ánh lên ánh sáng lung linh làm gương mặt cô bé càng thêm nổi bật và xinh đẹp. Cốc! Cốc! Có tiếng gọi cửa…. - Dạ…- Bảo Ngọc vội buông nó ra. - Con xong chưa Bảo Ngọc?- tiếng một người đàn ông trầm và chậm rãi. - Vâng, con xong rồi ạ!
Bảo Ngọc vui vẻ chạy đến mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông là một người đàn ông cao, dáng người đậm và phong thái quyền uy trong bộ vest đen trang trọng. - Ôi! Con xinh quá!- Ông thốt lên rồi cầm lấy tay Bảo Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chân tình. Bảo Ngọc cười tươi, cô bé lôi nó đến trước mặt ông. - Bác Trung! Con giới thiệu bạn của con! Chị ấy là thanh Linh.... Thanh Linh lúng túng, nó mới nhận ra người đàn ông đứng trước mặt nó là ba của Nhật Nam cách đây không lâu và sự thật đó đang làm nó thấy run run. - Cháu….chào bác!- nó ấp úng. Ông Trung mỉm cười, nắm lấy tay nó, ông nói nhẹ nhàng: - Chào cháu! Bác đã được nghe rất nhiều về cháu! Đúng là một cô bé xinh đẹp! Lời khen của ông làm mặt nó phút chốc đỏ bừng…. Giọng của ông rất ấm và bàn tay vững chắc… Đột nhiên nó có cảm giác tin tưởng và vững tâm… Có lẽ nó đã lo lắng quá nhiều…. Ông có vẻ là một người
tuyệt vời ! - Ba !...Bảo Ngọc…. Nhật Nam đẩy cửa bước vào, câu nói của cậu chợt dừng lại khi trước mắt cậu đang hiện ra hình bóng của một thiên thần trong bộ váy màu cánh sen, mái tóc đen búi gọn đằng sau làm lộ lên đôi vai gầy, cái cổ cao và thanh mảnh. Khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn, đôi mắt to và đôi môi hồng ươn ướt…. Cô ấy đẹp như một bức tranh ! Bắt gặp ánh mắt của Nhật Nam, Thanh Linh giật mình đỏ mặt, nó khẽ cúi mặt xuống… Không chỉ cậu ngỡ ngàng mà chính nó cũng thấy tim mình đập thình thịch, nó đã từng nhìn thấy cậu trong bộ hoàng tử một lần, nhưng cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính và lịch lãm lúc này… Đôi mắt ấy đang chiếu tướng vào nó làm nó không cất lời lên nổi… Cả hai đều không để ý đến hai người còn ở trong phòng. Ông Trung khẽ e hèm : - Hai con quen nhau à? - Dạ….- Linh ấp úng- cháu học cùng với Nhật Nam và…có quen ạ… Nhật Nam dường như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt cậu vẫn dán chặt và Thanh Linh. Chợt Bảo Ngọc bước đến, nhảy lên ôm lấy cổ Nhật Nam… - Anh đến đón Bảo Ngọc à ? Tiếng nói lảnh lót của cô bé làm Nhật Nam như chợt tỉnh, cậu nhìn cô bé mỉm cười : -Ừm… mọi người đợi lâu rồi đấy ! - Vậy đi thôi ! chị Thanh Linh đi thôi ! Rồi cô bé chạy đến kéo tay Thanh Linh đi rất nhanh. Nhật Nam sau giây phút ngỡ ngàng, cậu chợt nhíu mày… Có cái gì đó không ổn lắm ! Chương 9 Thanh Linh không thể tin được vào mắt mình, quang cảnh đang diễn ra trước mắt cô thật lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng. Cả căn phòng đã được trang hoàng tràn màu vàng nhạt ấm áp, những cánh hồng lả tả bay trong không gian, những dây ruy băng lớn cột những chùm bóng lớn. Trong phòng rất đông người, ai nấy đều ăn mặc lịch sự và thời trang, cầm những ly rượu trong tay, họ nói chuyện rất vui vẻ. Ngay khi Bảo Ngọc bước xuống, tất cả mọi người đều hướng về phía cầu thang lớn, có cảm tưởng như hàng trăm con mắt cũng đang nhìn chính nó làm nó cảm thấy chột dạ, mặt phút chốc đỏ bừng. Bảo Ngọc nháy mắt với nó : - Chị đứng đây đợi em nhé ! - Ừm… Cô bé bước đi thật nhanh đến bên cạnh ông Trung ở giữa căn phòng. Ông cầm ly rượu trên tay, vòng tay ôm lấy vai cô bé một cách thân mật, ông nói bằng một giọng trầm nhưng rất tình cảm : - Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay của đứa con gái yêu của tôi ! chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng và chúc các vị có một buổi tối thật vui vẻ ! Sau màn nâng ly, tiếng nhạc bắt đầu cất lên nhè nhẹ…. Ông Trung nắm lấy tay Bảo Ngọc, hai người nhanh chóng bắt đầu những bước nhảy điêu luyện, uyển chuyển.. Thanh Linh lặng yên ngắm nhìn, nó đang bị thu hút vào điệu nhảy đó. Bảo Ngọc không còn là cô bé nhút nhát nó vẫn gặp ở trường mà đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp và quyền quý…. - Xin chào ! Thanh Linh giật mình quay sang, một anh chàng bảnh trai đang đứng trước mặt nó. Anh ta mặc một bộ vest cách điệu màu trắng, gương mặt hơi bạnh với cái cằm chẻ và đôi mắt đẹp. - Tôi có thể làm quen với cô không ? - À….- nó ấp úng- Vâng…. - Tôi đã tới nhà ông Trung rất nhiều lần
nhưng chưa có dịp nào được gặp người đẹp… Tôi có thể mời người đẹp một điệu nhảy không ? Anh ta đưa tay rất kiểu cách. Thanh Linh bối rối, nó bất giác lùi lại mấy bước, cả đời nó còn chưa biết khiêu vũ là gì, làm sao có thể nhảy nhót được… Nhưng anh ta…anh ta…. - Cô ấy là bạn nhảy của tôi ! Một giọng nói chắc chắn vang lên, Thanh Linh ngẩng mặt lên đã thấy Nhật Nam đứng bên nó từ lúc nào, một tay khẽ nắm lấy tay nó. - Ồ ! Cậu Nhật Nam… Thất lễ rồi ! Cậu quả là có con mắt nhìn người, có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thật khiến cho người ta phải ghen tị. - Anh quá lời rồi ! - Vậy chào hai người. Nhật Nam mỉm cười khi anh ta bước đi. - Xin lỗi….em không muốn đến nhưng Bảo Ngọc cứ nhất định…- nó cúi mặt, không dám nhìn cậu. - Hôm nay em đẹp lắm ! Thanh Linh giật mình nhìn Nhật Nam, cậu đang nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, bàn tay siết chặt lấy tay nó. Nó cũng mỉm cười. - Anh Nhật Nam!!!- tiếng Bảo Ngọc Cả hai nhìn sang, cô bé đang vui vẻ vẫy tay gọi Nhật Nam. - À….- Nhật Nam nhìn nó- Anh phải nhảy với con bé! Đây là quy tắc… em đợi anh ở đây nhé… - Vâng…- nó khẽ đáp! Thanh Linh cứ đứng đó, đứng nhìn, những nụ cười trên môi….vòng tay nhẹ nhàng xoay theo điệu nhạc…. Hai người đó đẹp đôi quá… Những con người nói chuyện vui vẻ…. Những bước chân lướt nhẹ…. Chỉ có nó đứng một mình…. Lạc lõng giữa một thế giới xa lạ…. Tim nó chùng xuống…. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, Thanh Linh giật mình quay lại. - Cô Thanh Linh, xin mời, ông chủ tôi muốn được nói chuyện với cô…. Ông chủ? Ba của Nhật Nam…. Thanh Linh thở dài… Điều gì cần đến cũng đã đến…. Bảo Ngọc nhìn theo dáng Thanh Linh bước lên lầu, cô bé đã biết trước là ông Trung sẽ gọi Thanh Linh… nhưng không ngờ lại nhanh như vậy…. Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt…. Nhiệm vụ của nó bây giờ là giữ Nhật Nam thật chặt… Bàn tay trên vai Nhật Nam bỗng nhiên siết nhẹ… ******************************* Thanh Linh hít một hơi dài, cô bước vào sau cánh cửa gỗ sồi lớn… Ngồi đằng sau chiếc bàn lớn, ông Trung mỉm cười gọi cô lại gần… - Cháu ngồi xuống đi… - Cảm ơn bác!- Thanh Linh ngồi xuống trước mặt ông. Cảm giác trong lòng cô hỗn loạn… Dù đã biết ông sẽ nói gì với mình nhưng đầu óc cô rối tung không biết nên tiếp nhận thế nào…. Ông Trung khẽ thở dài, ông biết nhiều về Thanh Linh hơn nó tưởng, ông có cảm tình với nó nhưng có những việc mà một người cha cần phải làm… - Bác xin lỗi cháu…. Tiếng ông Trung cất lên làm Thanh Linh giật mình, nó ngước lên nhìn vào đôi mắt ông, trong đó có cái gì đó tĩnh tại nhưng vẫn như không đành… - Bác….- nó cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng xuống - chắc cháu cũng biết bác muốn nói gì với cháu….. Thanh Linh khẽ gật đầu - Bác biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt…. Nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu..Người ta sống với nhau còn cần thêm chữ nghĩa…. Nhật Nam nợ Bảo Ngọc mạng sống của mình và mạng sống của con bé cần có Nhật Nam bên cạnh… Mặt nó đã trở nên tái mét, nó thật sự sợ phải đối mặt với những chuyện này, đôi tay nó run run nắm chặt vào nhau. Ông Trung nói rất chậmi: - Nhìn hai đứa đau khổ, với một người làm cha, hãy tin bác, bác cũng không vui vẻ gì… Số mạng của Nhật Nam là phải ở bên cạnh Bảo Ngọc… Bác biết đòi hỏi điều này với cháu là rất quá đáng nhưng bác không có lựa chọn khác. Nhật Nam không có đủ dũng khí để rời xa cháu nhưng bác tin là một cô bé mạnh mẽ như cháu có thể làm được… - Hai đứa yêu nhau nhưng vẫn chỉ là một tình yêu non nớt tuổi đời, nếu chỉ vì một tình cảm như vậy mà làm mất đi một mạng người, dù là tình yêu chân thật cũng không thể có hạnh phúc…Vì vậy… bác xin cháu…hãy từ bỏ Nhật Nam đi! Thanh Linh nhìn ông bằng đôi mắt vô hồn, từng lời ông nói đóng những chiếc đinh lạnh lẽo vào lòng nó. Nó biết tất cả những điều đó, chỉ là nó sợ hãi không dám đối mặt. Nó hiểu nó và Nhật Nam là hai thế
giới tách biệt, Nhật Nam không thể xa Bảo Ngọc… Với tất cả mọi người, đây đều là tình trạng bế tắc khổ đau không lối thoát…. Chỉ có nó…là người duy nhất có thể thay đổi…. - Nhưng….nếu
Nhật Nam xuất hiện trước mặt cháu…cháu…không thể…- nước mắt nókhẽ rơi xuống không thể kìm giữ được lòng mình. - Bác hiểu… Bác sẽ có sắp xếp! chỉ cần cháu đồng ý giúp bác, bác nhất định sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi… Ông Trung khẽ nắm lấy bàn tay nó, siết nhẹ bàn tay run run trắng bệch của nó. Nước mắt lại không rơi nữa…. Vì nó đã biết ngày hôm nay rồi sẽ tới…. - Cháu muốn bác giúp cháu một việc….- Thanh Linh thở một hơi thật dài, thu hết can đảm trong lòng. - Cháu cứ nói! - Giúp cháu rời khỏi đây…. *********************************** Nhật Nam nhìn xung quanh tìm kiếm Thanh Linh nhưng nó đã biến mất, Bảo Ngọc cứ nắm chặt lấy tay cậu đi chào hết người này đến người kia làm cậu không làm cách nào đi tìm nó được. Cảm giác bất an dâng lên làm cậu thấy cảm giác nóng như lửa đốt đang thiêu lấy tâm can mình. Nhật Nam lo sợ một tên sở khanh nào đó quanh đây có thể làm khó nó hoặc có thể tệ hơn…. - Bảo Ngọc…. - Sao hả anh?- đôi mắt cô bé cầu xin…- Hôm nay sinh nhật Ngọc mà…. Nhật Nam thở dài, không biết Thanh Linh đi đâu rồi. **************************************** - Bác cho cháu xuống đây được rồi! Ông tài xế quay lại nhìn gương mặt nhợt nhạt dường như không còn sức sống của nó, lo lắng: - Nhưng ông chủ bảo phải đưa cô về tận nhà…. - Không cần đâu ạ! Cháu muốn yên tĩnh một lát!- Linh mỉm cười nhạt nhẽo. Ông thở dài, cũng đành chào thua và dừng xe lại. Bước xuống xe, Thanh Linh bước những bước thật chậm rãi… Những con người bước đi vội vã bên cạnh nó… Ngơ ngẩn… Mất hồn… Nó đang mất đi những thứ quý giá nhất… Cuộc đời nó đang bắt đầu đổi thay…. Đổi thay một cách chóng mặt… Nó sẽ trở thành một con người khác…. Ngồi xụp xuống một gốc cây bên đường… Vòng tay tự ôm lấy đôi vai của mình… Thanh Linh muốn khóc… Nhưng không khóc được… Chỉ có trái tim đang khẽ rỉ máu… Đau! Thật sự là đau! Những tiếng gào thét vang lên làm đầu nó muốn nổ tung, nó chỉ muốn tất cả chỉ là một cơn ác mộng... **************************************** 22h Thanh Linh bước thật chậm về nhà. Con đường nhỏ chỉ có những ánh đèn đường leo lét. - Thanh Linh ! Thanh Linh ngẩng mặt lên, Nhật Nam đang đứng trước mặt nó. - Em đi đâu vây ? Anh đã đợi em ở đây rất lâu rồi ! Đôi mắt cậu thật sự lo lắng, trán vẫn còn ươn ướt mồ hôi, còn chưa kịp thay đồ, cậu đã chạy vội đến nhà tìm nó. Đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy nó về. Thanh Linh khẽ cúi mặt, may là trời tối nếu không cậu sẽ nhìn thấy mặt nó đang trở nên vô hồn và lãnh lẽo. Cố gắng mỉm cười, nó vòng tay ôm lấy Nhật Nam : - Anh lo cho em à ? - Em nói gì vậy ?- Nhật Nam ngạc nhiên- Đột nhiên em biến mất, gọi thì không liên lạc được, anh có thể không lo à? Thanh Linh cảm thấy trái tim nó đang đập rộn ràng, tình cảm đang dâng lên trong lòng nó, nhưng cộng với đó chính là nỗi đau, nó sẽ không còn được ở trong vòng tay này bao lâu nữa… - Có chuyện gì thế?- Nhật Nam ngờ vực, thái độ của Thanh Linh thật lạ. Thanh Linh chợt giật mình, nó thở dài lấy hơi, đã quyết thì phải làm cho tốt… Đã muốn ra đi thì phải diễn cho đạt… - Em chỉ cảm thấy….ở đó…xa lạ quá!- nó bối rối. - Ừm…- Nhật Nam thở dài, cậu hiểu cảm xúc của nó. Siết chặt vòng tay của mình, cậu mong muốn được che chở cho nó biết bao nhiêu. - Mình đi chơi nhé! - Sao?- Thanh Linh ngước lên nhìn Nhật Nam, ngạc nhiên vì những gì cậu nói. - Anh muốn đi chơi với em….- cậu mỉm cười. - Ý….ý anh là…bỏ trốn!- Thanh Linh giãy nảy - Không ! Anh xin phép đàng hoàng rồi mà!- cậu cười hồn nhiên. - Anh xin phép ai? - Mẹ em! - Hả?Anh xin lúc nào? - Trong lúc đợi em về! Mẹ em còn vui vẻ chuẩn
bị đồ cho em nữa! - Hả?- Linh tròn mắt nhìn cậu. - Anh nói thật mà! Mình đi thôi!- Nhật Nam nói rồi kéo tay nó đi. Thanh Linh vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng: - Anh làm sao xin mẹ em được??? - Ba anh….coi như một món quà… Giọng cậu đột nhiên chùng xuống làm nó thấy lòng chạnh buồn. Một món quà? Dành cho nó ư? Chắc là Nhật Nam không hiểu… Thanh Linh khẽ mỉm cười buồn bã, nó phải cảm ơn ông ấy! Nhật Nam kéo nó đến đầu ngõ, một chiếc ô tô đã đỗ sẵn ở đó, mở cửa ấn nó ngồi vào bên trong, cậu vòng sang ngồi vào vôlăng. Thanh Linh giật mình - Này, anh có bằng lái chưa đấy? Nhật Nam quay sang hôn nhẹ lên má nó, nở một nụ cười tinh nghịch: - Em yên tâm đi! Anh sẽ tông bất cứ tên nào dám chặn đường… - Anh có ngốc không vậy?- nó phì cười Và chiếc xe nhẹ nhàng quay ra đường lớn. - Mình sẽ đi đâu?- Thanh Linh ngả lên vai Nhật Nam. - Biển nhé! - Vâng…..- nó đáp lại rất khẽ. Hạnh phúc mong manh trước gió… Từng con sóng nhỏ lăn tăn sẽ làm lên những cơn sóng thần…. Mình sẽ không còn cơ hội để được ở bên nhau như thế này nữa…. Anh có biết không? Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má nó…. - Em yêu anh….. - Anh cũng yêu em… Hai bàn tay đột nhiên siết chặt… như muốn giữ lại cho nhau những nồng nàn… Chương 10 Bờ biển Tiếng sóng vỗ lăn tăn làm lòng người cảm thấy thật nhẹ nhõm. Trời còn chưa sáng rõ, chỉ nhìn thấy đằng xa xa những con sóng nhỏ đùa giỡn với gió xanh rì…. Những lớp bọt trắng xóa đánh vào đôi chân mát lạnh…. Gió của biển mang theo hơi thở mằn mặn và cả hơi lạnh của sương đêm… Thanh Linh dang rộng hai tay, đón từng cơn gió táp mạnh, thật sảng khoải! Đã lâu lắm rồi nó không đi biển, cảm giác đến với biển thật thân thương. Lần nào đến với biển, mọi buồn bực trong lòng nó đều như tan biến đi, tiếng sóng biển như thở than, như nói chuyện với nỗi lòng của nó, sự sẻ chia đó bao giờ cũng làm nó cảm thấy yêu biển và muốn đến nơi đây. Nhật Nam bước đến phía sau nó, đột nhiên siết nhẹ eo nó. - Em có thấy bọn mình giống Rose với Jack không? - Eo…em không muốn bất hạnh như vậy đâu! - Ha ha…em nói đúng! Mình sao có thể bất hạnh như họ được! Lòng nó bỗng nhiên nhói đau, sau ngày hôm nay, tâm hồn nó biết đâu còn đau khổ hơn thế nữa…. Họ còn có thể đấu tranh đến giờ phút cuối cùng vì tình yêu của mình… còn nó thì sẽ ôm mãi nỗi đau đớn, hối hận vì từ bỏ tình yêu và niềm hi vọng của mình… Nó…còn bất hạnh hơn họ nữa, và còn nhẫn tâm kéo Nhật Nam vào chung với nỗi bất hạnh của mình. Thanh Linh cúi mặt, nó mỉmcười chua xót…. Biết là đau… biết là sai nhưng vẫn cứ làm… Con người là thế… Tình yêu vốn thế…. Cả hai đều mỏng manh và dễ vỡ dễ tan… - Linh! Em nhìn mặt trời đang lên kìa! Đúng thật! Mặt trời rực đỏ đang ngoi lên phía chân trời xa xa, dưới những lớp sóng giống như một cục lửa lớn, tỏa ánh sáng ấm áp hiền hòa…. Con thuyền xa xa dường như trở nên vô cùng bé nhỏ dưới cái bóng của mặt trời to lớn… Bình minh rạng rỡ, từng tia nắng màu vàng tươi làm mặt biển trở nên lóng lánh… - Anh sẽ yêu em mãi mãi…. Tiếng nói của Nhật Nam làm tai nó như ù đi… Những giọt nước mắt tự nhiên chảy xuống thật dài… Tí tách rơi…. Nỗi đau vỡ òa như một vết thương hở miệng… Thanh Linh quay lại, nó ôm chặt lấy cậu, khóc nức nở, nó thật sự không muốn phải xa cậu, xa cậu trái tim nó đau gần như muốn chết đi. - Thanh Linh…..- Nhật Nam nhìn đôi vai nó run lên từng hồi, đôi mắt cậu buồn bã nhìn vào gương mặt đang gục vào ngực mình mà khóc. Từ lúc nào Thanh Linh mạnh mẽ lại vì
cậu mà trở nên yếu đuối thế này, cô ấy ngày trước luôn mỉm cười, luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi việc, giúp đỡ tất cả mọi người… Nhưng bây giờ cô ấy hay thở dài, gương mặt lúc nào cũng trầm tư, thậm chí có thể chỉ vì một câu nói yêu thương của cậu mà bật khóc như một đứa trẻ. - Em
thật ngốc!- Nhật Nam vuốt nhẹ lên tóc, hôn lên đỉnh đầu nó. ******************************* Tìm một khách sạn nhìn ra bờ biển, Nhật Nam đặt 2 phòng cạnh nhau .Cậu nháy mắt với nó trước khi vào phòng: - Thay đồ nhanh rồi mình đi bơi nhé! - Vâng!- nó mỉm cười. Thanh Linh kéo vali vào phòng. Đây chỉ là một phòng nhỏ nhưng khá đầy đủ tiện nghi. Kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bờ biển bây giờ ồn ào khác hẳn lúc nãy, và càng lúc càng nhiều người kéo về phía những con sóng…. Lúc nãy nó đã khóc thật nhiều, ướt đẫm một bên vai áo của Nhật Nam… Nó cảm thấy thoải mái hơn nhiều… Hôm nay nó phải chơi thật thoải mái, dù ngày mai có thể sẽ đổi thay… - Thanh Linh, em xong chưa? Tiếng Nhật Nam bên ngoài. - Anh nhanh thế! Đợi em một chút! Nó nói rồi nhanh chóng lục trong vali tìm đồ bơi, không biết mẹ nó chuẩn bị gì cho nó nữa. May quá! Có một bộ đồ bơi!- nó thở phù rồi chạy ù vào nhà tắm. ****************************** - Hả????- Nhật Nam tròn mắt nhìn nó, má cậu đột nhiên hơi đỏ - Sao thế?- Thanh Linh ngơ ngác, nó nhìn xuống người mình có gì khác lạ đâu mà Nhật Nam nhìn nó kì lạ thế! Chỉ là một bộ đồ bơi và một cái khăn tắm quàng lên vai thôi mà! - Em định mặc thế này ra ngoài kia hả? - Vâng…có gì không ổn hả anh?- nó vẫn ngơ ngác nhìn xuống người mình. - Á!!!!!!! Đột nhiên nó kêu lên. Nhật Nam tóm lấy tay nó lôi giật về phía cậu, nhìn nó cậu cười tinh quái. - Anh…làm gì thế?- Thanh Linh tròn mắt nhìn. - Em định để bọn đàn ông ngoài kia chết ngất hết đấy à? Nó đỏ bừng mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì một cái nhói đau ở lưng làm nó khẽ nhăn mặt. - Ái!!! Anh làm gì thế? Nhật Nam hôn nhẹ lên má nó: - Em nên thay đồ đi nếu không dấu hôn ở lưng em sẽ được cả thế giới nhìn thấy đấy! - Á!!!!!! Anh thật xấu mà!!!- Nó quát lên, mặt nó sắp bốc hỏa. - Anh sẽ xuống quầy lễ tân kiếm cho em một bộ khác!- nói rồi Nhật Nam vui vẻ bước đi Thanh Linh đứng im ở cửa, tay nó nắm chặt run run vì giận. Đúng là biến thái! Cuối cùng thì nó phải mặc một bộ kín mít giống như một bà già như áo cộc với quần sooc vậy… Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Nhật Nam còn bắt nó quàng một chiếc khăn tắm. Thanh Linh phì cười, không biết cậu trở thành một người hay ghen như thế từ bao giờ… Dù sao thì nó cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Nó sẽ trân trọng những giây phút này, đùa nhau trên cát và trên sóng, những nụ cười thật tươi. Giống như thế giới chẳng còn điều gì tồn tại ngoài hai người và một tình yêu sắp ra đi mãi mãi… - Sau này mình sẽ đi biển thường xuyên nhé!- Nhật Nam ôm lấy vai nó. Thanh Linh gục đầu lên vai cậu, nhìn những con sóng cuốn vào chân: - Sau này…. Câu nói bị nó bỏ lửng vì nó cũng không biết sau này hai người sẽ thế nào? Có con sóng nào sẽ dẫn nó về với cậu được không? - Hẹn ngày này hàng năm mình đến biển được không anh? - Ừm… - Nhật Nam mỉm cười nhìn nó đầy hạnh phúc. Cậu trả lời vu vơ mà không biết đó chính là một lời hẹn ước, một lời hẹn cho một sự trở lại…của một ngày nào đó xa xôi… Đôi mắt nó trĩu xuống thật buồn, em sẽ nhớ mãi những con sóng nơi đây và sẽ nhớ mãi về anh…. ********************************* Một ngày trôi qua thật nhanh, Thanh Linh buồn bã nhìn những giờ phút cuối cùng ở bên Nhật Nam trôi qua trong lặng lẽ. Siết bàn tay cậu thật chặt, nó thật sự không muốn buông tay…. - Em mau vào nhà đi!- Nhật Nam nhìn nó mỉm cười. Thanh Linh vẫn im lặng, nó nhìn vào bàn tay đang run run nắm chặt lấy tay cậu của mình… Những tiếng sóng gào thét trong lòng nó… Nó ước nó có thể nói…. Anh có biết rằng ngay khi anh buông tay…. Ngay khi anh bước đi… Bọn mình sẽ không còn cơ hội nào nữa…. Biết trước như vậy… mà em vẫn để anh đi….. Tách! Giọt nước mắt long lanh tựa như một hạt mưa, ấm ấm nơi mu bàn tay… Nhật Nam nhìn vào đôi mắt long lanh vì nước mắt của Thanh Linh, kéo nó vào lòng mình, cậu ôm lấy nó thật chặt…thật chặt… - Đừng lo lắng Thanh Linh….
Anh sẽ về sớm thôi mà! Thanh Linh nắm chặt lấy áo cậu, tay nó run run, tiếng khóc như vỡ òa trong lồng ngực bé nhỏ của nó. Nhật Nam không biết rằng nó đang muốn rời xa cậu mãi mãi, cậu chỉ nghĩ nó đã biết cậu sắp đi với Bảo Ngọc. Thì thầm vào tai nó, cậu thở dài: - Anh chỉ đưa Ngọc sang đó khám bệnh thôi… 1, 2 tuần nữa anh sẽ về… Đừng khóc! Em đừng khóc! Tiếng khóc nấc của nó làm cậu đau lòng. - Em không tin anh à? Thanh Linh khẽ lắc đầu, nó đã bình tĩnh hơn dù nước mắt cứ không ngừng rơi xuống - Em tin anh…. - Vậy thì hãy ngoan đợi anh về… đừng khóc… - Bao giờ anh đi? - Sáng mai… Nắm lấy vai nó , Nhật Nam nhìn vào mắt nó, cậu mỉm cười chắc chắn: - Anh hứa anh sẽ về mà… Thanh Linh đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng kìm giữ lòng mình, nó nở một nụ cười gượng gạo: - Ừm…. - Anh yêu em… Một nụ hôn bất ngờ làm tim nó như muốn ngừng đập. Tất cả những gì nó đang muốnkìm giữ vỡ òa ra như một quả bóng đã căng quá cỡ… Nước mắt lại rơi…. Đưa tay lên ôm cậu thật chặt… Em muốn một nụ hôn mãnh liệt nhất, nồng cháy nhất! Để khi xa anh dù ở phương trời nào em cũng sẽ không quên anh! Nhật Nam gần như đứng lặng, cảm xúc ở đôi môi vẫn chưa thể cho cậu trở về bình thường…. - Em yêu anh…. Thanh Linh khẽ nói, nó mỉm cười thật tươi, nhìn cậu lần cuối, nó vội vã chạy thật nhanh vào nhà…. Nhật Nam ngỡ ngàng nhìn theo cái bóng bé nhỏ của Thanh Linh khuất sau cánh cửa, đưa tay lên môi, cậu mỉm cười hạnh phúc… Đằng sau cánh cửa…. Một đôi chân khuỵu xuống…. Tiếng khóc như ai oán, nức nở…. Nó phải cắn chặt vào tay mình để giữ đôi chân không vùng lên và giữ cậu lại…. Tiếng xe xa dần… xa dần…. Vĩnh biệt anh!!!!!! Tay nó bật máu, để lại một vết sẹo mãi mãi….. Chương 11 Tiếng chuông cửa - Thanh Linh….- mẹ nó ngước lên nhìn nó - Vâng…- nó khẽ đáp rồi đứng dậy Đặt tay lên nắm đấm cửa, tay nó run run. Nó biết người nó sẽ phải nhìn thấy là ai. Ba của Nhật Nam. - Chào con!- ông nở một nụ cười hiền từ Nó biết nó không thể trách ai, cũng không thể trách ông được, đây chính là lựa chọn của nó. - Mời ba vào nhà…- nó cười vô hồn Trở lại cái đêm ở nhà Nhật Nam…. - Hãy giúp cháu rời khỏi đây…- nó nói trong khi đôi mắt đã ngân ngấn nước Ông Trung nhìn Thanh Linh, đôi mắt ông dường như cũng chứa một nỗi buồn mênh mang. Ông có cảm tình với cô bé có gương mặt xanh xao trước mặt mình- một gương mặt buồn nhưng vẫn chứa những ý chí sắt đá có thể chống chọi được với mọi bão tố. Cô bé trưởng thành và hiểu chuyện hơn ông đã nghĩ. Điều ông sắp làm có lẽ sẽ là một tội lỗi…. - Bác sẽ làm tất cả để giúp cháu… - Nhà cháu sẽ chuyển đi, bản thân cháu muốn đi du học…. bác có thể giúp cháu làm một số thủ tục chuyển trường được không? - Không có vấn đề gì… cháu muốn đi đâu? Bác sẽ chu cấp cho cháu mọi kinh phí cần thiết… - Cảm ơn bác…nhưng cháu muốn đi bằng chính sức mình… cháu không muốn nếu một ngày cháu và Nhật Nam gặp lại nhau, sẽ có một rào
cản nào đó ngăn cản cháu và anh ấy… Lời nói của Thanh Linh đánh mạnh vào trái tim ông Trung, lòng tự tôn của ông cũng đang bị cô bé làm cho chao đảo. Lý trí ông mách bảo cô bé ấy nói đúng, điều ông đang làm không công bằng với cô bé một chút nào, dù ông có mang cả gia tài của ông đặt dưới chân cô bé cũng không thể làm lành được vết thương mà ông đang gây ra. - Lần này cháu sẽ đi… sẽ nhường cho Bảo Ngọc, trả Nhật Nam về cho bác… nhưng nếu thật sự trái đất này tròn, nếu thực sự….- đôi mắt Thanh Linh đẫm lệ, giọng nói của nó bị nước mắt làm cho nghẹn đi-…có một ngày nào đó, cháu gặp lại anh ấy… cháu sẽ không bao giờ bỏ
Bảo Ngọc vui vẻ chạy đến mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông là một người đàn ông cao, dáng người đậm và phong thái quyền uy trong bộ vest đen trang trọng. - Ôi! Con xinh quá!- Ông thốt lên rồi cầm lấy tay Bảo Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chân tình. Bảo Ngọc cười tươi, cô bé lôi nó đến trước mặt ông. - Bác Trung! Con giới thiệu bạn của con! Chị ấy là thanh Linh.... Thanh Linh lúng túng, nó mới nhận ra người đàn ông đứng trước mặt nó là ba của Nhật Nam cách đây không lâu và sự thật đó đang làm nó thấy run run. - Cháu….chào bác!- nó ấp úng. Ông Trung mỉm cười, nắm lấy tay nó, ông nói nhẹ nhàng: - Chào cháu! Bác đã được nghe rất nhiều về cháu! Đúng là một cô bé xinh đẹp! Lời khen của ông làm mặt nó phút chốc đỏ bừng…. Giọng của ông rất ấm và bàn tay vững chắc… Đột nhiên nó có cảm giác tin tưởng và vững tâm… Có lẽ nó đã lo lắng quá nhiều…. Ông có vẻ là một người
tuyệt vời ! - Ba !...Bảo Ngọc…. Nhật Nam đẩy cửa bước vào, câu nói của cậu chợt dừng lại khi trước mắt cậu đang hiện ra hình bóng của một thiên thần trong bộ váy màu cánh sen, mái tóc đen búi gọn đằng sau làm lộ lên đôi vai gầy, cái cổ cao và thanh mảnh. Khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn, đôi mắt to và đôi môi hồng ươn ướt…. Cô ấy đẹp như một bức tranh ! Bắt gặp ánh mắt của Nhật Nam, Thanh Linh giật mình đỏ mặt, nó khẽ cúi mặt xuống… Không chỉ cậu ngỡ ngàng mà chính nó cũng thấy tim mình đập thình thịch, nó đã từng nhìn thấy cậu trong bộ hoàng tử một lần, nhưng cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính và lịch lãm lúc này… Đôi mắt ấy đang chiếu tướng vào nó làm nó không cất lời lên nổi… Cả hai đều không để ý đến hai người còn ở trong phòng. Ông Trung khẽ e hèm : - Hai con quen nhau à? - Dạ….- Linh ấp úng- cháu học cùng với Nhật Nam và…có quen ạ… Nhật Nam dường như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt cậu vẫn dán chặt và Thanh Linh. Chợt Bảo Ngọc bước đến, nhảy lên ôm lấy cổ Nhật Nam… - Anh đến đón Bảo Ngọc à ? Tiếng nói lảnh lót của cô bé làm Nhật Nam như chợt tỉnh, cậu nhìn cô bé mỉm cười : -Ừm… mọi người đợi lâu rồi đấy ! - Vậy đi thôi ! chị Thanh Linh đi thôi ! Rồi cô bé chạy đến kéo tay Thanh Linh đi rất nhanh. Nhật Nam sau giây phút ngỡ ngàng, cậu chợt nhíu mày… Có cái gì đó không ổn lắm ! Chương 9 Thanh Linh không thể tin được vào mắt mình, quang cảnh đang diễn ra trước mắt cô thật lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng. Cả căn phòng đã được trang hoàng tràn màu vàng nhạt ấm áp, những cánh hồng lả tả bay trong không gian, những dây ruy băng lớn cột những chùm bóng lớn. Trong phòng rất đông người, ai nấy đều ăn mặc lịch sự và thời trang, cầm những ly rượu trong tay, họ nói chuyện rất vui vẻ. Ngay khi Bảo Ngọc bước xuống, tất cả mọi người đều hướng về phía cầu thang lớn, có cảm tưởng như hàng trăm con mắt cũng đang nhìn chính nó làm nó cảm thấy chột dạ, mặt phút chốc đỏ bừng. Bảo Ngọc nháy mắt với nó : - Chị đứng đây đợi em nhé ! - Ừm… Cô bé bước đi thật nhanh đến bên cạnh ông Trung ở giữa căn phòng. Ông cầm ly rượu trên tay, vòng tay ôm lấy vai cô bé một cách thân mật, ông nói bằng một giọng trầm nhưng rất tình cảm : - Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay của đứa con gái yêu của tôi ! chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng và chúc các vị có một buổi tối thật vui vẻ ! Sau màn nâng ly, tiếng nhạc bắt đầu cất lên nhè nhẹ…. Ông Trung nắm lấy tay Bảo Ngọc, hai người nhanh chóng bắt đầu những bước nhảy điêu luyện, uyển chuyển.. Thanh Linh lặng yên ngắm nhìn, nó đang bị thu hút vào điệu nhảy đó. Bảo Ngọc không còn là cô bé nhút nhát nó vẫn gặp ở trường mà đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp và quyền quý…. - Xin chào ! Thanh Linh giật mình quay sang, một anh chàng bảnh trai đang đứng trước mặt nó. Anh ta mặc một bộ vest cách điệu màu trắng, gương mặt hơi bạnh với cái cằm chẻ và đôi mắt đẹp. - Tôi có thể làm quen với cô không ? - À….- nó ấp úng- Vâng…. - Tôi đã tới nhà ông Trung rất nhiều lần
nhưng chưa có dịp nào được gặp người đẹp… Tôi có thể mời người đẹp một điệu nhảy không ? Anh ta đưa tay rất kiểu cách. Thanh Linh bối rối, nó bất giác lùi lại mấy bước, cả đời nó còn chưa biết khiêu vũ là gì, làm sao có thể nhảy nhót được… Nhưng anh ta…anh ta…. - Cô ấy là bạn nhảy của tôi ! Một giọng nói chắc chắn vang lên, Thanh Linh ngẩng mặt lên đã thấy Nhật Nam đứng bên nó từ lúc nào, một tay khẽ nắm lấy tay nó. - Ồ ! Cậu Nhật Nam… Thất lễ rồi ! Cậu quả là có con mắt nhìn người, có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thật khiến cho người ta phải ghen tị. - Anh quá lời rồi ! - Vậy chào hai người. Nhật Nam mỉm cười khi anh ta bước đi. - Xin lỗi….em không muốn đến nhưng Bảo Ngọc cứ nhất định…- nó cúi mặt, không dám nhìn cậu. - Hôm nay em đẹp lắm ! Thanh Linh giật mình nhìn Nhật Nam, cậu đang nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, bàn tay siết chặt lấy tay nó. Nó cũng mỉm cười. - Anh Nhật Nam!!!- tiếng Bảo Ngọc Cả hai nhìn sang, cô bé đang vui vẻ vẫy tay gọi Nhật Nam. - À….- Nhật Nam nhìn nó- Anh phải nhảy với con bé! Đây là quy tắc… em đợi anh ở đây nhé… - Vâng…- nó khẽ đáp! Thanh Linh cứ đứng đó, đứng nhìn, những nụ cười trên môi….vòng tay nhẹ nhàng xoay theo điệu nhạc…. Hai người đó đẹp đôi quá… Những con người nói chuyện vui vẻ…. Những bước chân lướt nhẹ…. Chỉ có nó đứng một mình…. Lạc lõng giữa một thế giới xa lạ…. Tim nó chùng xuống…. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, Thanh Linh giật mình quay lại. - Cô Thanh Linh, xin mời, ông chủ tôi muốn được nói chuyện với cô…. Ông chủ? Ba của Nhật Nam…. Thanh Linh thở dài… Điều gì cần đến cũng đã đến…. Bảo Ngọc nhìn theo dáng Thanh Linh bước lên lầu, cô bé đã biết trước là ông Trung sẽ gọi Thanh Linh… nhưng không ngờ lại nhanh như vậy…. Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt…. Nhiệm vụ của nó bây giờ là giữ Nhật Nam thật chặt… Bàn tay trên vai Nhật Nam bỗng nhiên siết nhẹ… ******************************* Thanh Linh hít một hơi dài, cô bước vào sau cánh cửa gỗ sồi lớn… Ngồi đằng sau chiếc bàn lớn, ông Trung mỉm cười gọi cô lại gần… - Cháu ngồi xuống đi… - Cảm ơn bác!- Thanh Linh ngồi xuống trước mặt ông. Cảm giác trong lòng cô hỗn loạn… Dù đã biết ông sẽ nói gì với mình nhưng đầu óc cô rối tung không biết nên tiếp nhận thế nào…. Ông Trung khẽ thở dài, ông biết nhiều về Thanh Linh hơn nó tưởng, ông có cảm tình với nó nhưng có những việc mà một người cha cần phải làm… - Bác xin lỗi cháu…. Tiếng ông Trung cất lên làm Thanh Linh giật mình, nó ngước lên nhìn vào đôi mắt ông, trong đó có cái gì đó tĩnh tại nhưng vẫn như không đành… - Bác….- nó cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng xuống - chắc cháu cũng biết bác muốn nói gì với cháu….. Thanh Linh khẽ gật đầu - Bác biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt…. Nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu..Người ta sống với nhau còn cần thêm chữ nghĩa…. Nhật Nam nợ Bảo Ngọc mạng sống của mình và mạng sống của con bé cần có Nhật Nam bên cạnh… Mặt nó đã trở nên tái mét, nó thật sự sợ phải đối mặt với những chuyện này, đôi tay nó run run nắm chặt vào nhau. Ông Trung nói rất chậmi: - Nhìn hai đứa đau khổ, với một người làm cha, hãy tin bác, bác cũng không vui vẻ gì… Số mạng của Nhật Nam là phải ở bên cạnh Bảo Ngọc… Bác biết đòi hỏi điều này với cháu là rất quá đáng nhưng bác không có lựa chọn khác. Nhật Nam không có đủ dũng khí để rời xa cháu nhưng bác tin là một cô bé mạnh mẽ như cháu có thể làm được… - Hai đứa yêu nhau nhưng vẫn chỉ là một tình yêu non nớt tuổi đời, nếu chỉ vì một tình cảm như vậy mà làm mất đi một mạng người, dù là tình yêu chân thật cũng không thể có hạnh phúc…Vì vậy… bác xin cháu…hãy từ bỏ Nhật Nam đi! Thanh Linh nhìn ông bằng đôi mắt vô hồn, từng lời ông nói đóng những chiếc đinh lạnh lẽo vào lòng nó. Nó biết tất cả những điều đó, chỉ là nó sợ hãi không dám đối mặt. Nó hiểu nó và Nhật Nam là hai thế
giới tách biệt, Nhật Nam không thể xa Bảo Ngọc… Với tất cả mọi người, đây đều là tình trạng bế tắc khổ đau không lối thoát…. Chỉ có nó…là người duy nhất có thể thay đổi…. - Nhưng….nếu
Nhật Nam xuất hiện trước mặt cháu…cháu…không thể…- nước mắt nókhẽ rơi xuống không thể kìm giữ được lòng mình. - Bác hiểu… Bác sẽ có sắp xếp! chỉ cần cháu đồng ý giúp bác, bác nhất định sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi… Ông Trung khẽ nắm lấy bàn tay nó, siết nhẹ bàn tay run run trắng bệch của nó. Nước mắt lại không rơi nữa…. Vì nó đã biết ngày hôm nay rồi sẽ tới…. - Cháu muốn bác giúp cháu một việc….- Thanh Linh thở một hơi thật dài, thu hết can đảm trong lòng. - Cháu cứ nói! - Giúp cháu rời khỏi đây…. *********************************** Nhật Nam nhìn xung quanh tìm kiếm Thanh Linh nhưng nó đã biến mất, Bảo Ngọc cứ nắm chặt lấy tay cậu đi chào hết người này đến người kia làm cậu không làm cách nào đi tìm nó được. Cảm giác bất an dâng lên làm cậu thấy cảm giác nóng như lửa đốt đang thiêu lấy tâm can mình. Nhật Nam lo sợ một tên sở khanh nào đó quanh đây có thể làm khó nó hoặc có thể tệ hơn…. - Bảo Ngọc…. - Sao hả anh?- đôi mắt cô bé cầu xin…- Hôm nay sinh nhật Ngọc mà…. Nhật Nam thở dài, không biết Thanh Linh đi đâu rồi. **************************************** - Bác cho cháu xuống đây được rồi! Ông tài xế quay lại nhìn gương mặt nhợt nhạt dường như không còn sức sống của nó, lo lắng: - Nhưng ông chủ bảo phải đưa cô về tận nhà…. - Không cần đâu ạ! Cháu muốn yên tĩnh một lát!- Linh mỉm cười nhạt nhẽo. Ông thở dài, cũng đành chào thua và dừng xe lại. Bước xuống xe, Thanh Linh bước những bước thật chậm rãi… Những con người bước đi vội vã bên cạnh nó… Ngơ ngẩn… Mất hồn… Nó đang mất đi những thứ quý giá nhất… Cuộc đời nó đang bắt đầu đổi thay…. Đổi thay một cách chóng mặt… Nó sẽ trở thành một con người khác…. Ngồi xụp xuống một gốc cây bên đường… Vòng tay tự ôm lấy đôi vai của mình… Thanh Linh muốn khóc… Nhưng không khóc được… Chỉ có trái tim đang khẽ rỉ máu… Đau! Thật sự là đau! Những tiếng gào thét vang lên làm đầu nó muốn nổ tung, nó chỉ muốn tất cả chỉ là một cơn ác mộng... **************************************** 22h Thanh Linh bước thật chậm về nhà. Con đường nhỏ chỉ có những ánh đèn đường leo lét. - Thanh Linh ! Thanh Linh ngẩng mặt lên, Nhật Nam đang đứng trước mặt nó. - Em đi đâu vây ? Anh đã đợi em ở đây rất lâu rồi ! Đôi mắt cậu thật sự lo lắng, trán vẫn còn ươn ướt mồ hôi, còn chưa kịp thay đồ, cậu đã chạy vội đến nhà tìm nó. Đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy nó về. Thanh Linh khẽ cúi mặt, may là trời tối nếu không cậu sẽ nhìn thấy mặt nó đang trở nên vô hồn và lãnh lẽo. Cố gắng mỉm cười, nó vòng tay ôm lấy Nhật Nam : - Anh lo cho em à ? - Em nói gì vậy ?- Nhật Nam ngạc nhiên- Đột nhiên em biến mất, gọi thì không liên lạc được, anh có thể không lo à? Thanh Linh cảm thấy trái tim nó đang đập rộn ràng, tình cảm đang dâng lên trong lòng nó, nhưng cộng với đó chính là nỗi đau, nó sẽ không còn được ở trong vòng tay này bao lâu nữa… - Có chuyện gì thế?- Nhật Nam ngờ vực, thái độ của Thanh Linh thật lạ. Thanh Linh chợt giật mình, nó thở dài lấy hơi, đã quyết thì phải làm cho tốt… Đã muốn ra đi thì phải diễn cho đạt… - Em chỉ cảm thấy….ở đó…xa lạ quá!- nó bối rối. - Ừm…- Nhật Nam thở dài, cậu hiểu cảm xúc của nó. Siết chặt vòng tay của mình, cậu mong muốn được che chở cho nó biết bao nhiêu. - Mình đi chơi nhé! - Sao?- Thanh Linh ngước lên nhìn Nhật Nam, ngạc nhiên vì những gì cậu nói. - Anh muốn đi chơi với em….- cậu mỉm cười. - Ý….ý anh là…bỏ trốn!- Thanh Linh giãy nảy - Không ! Anh xin phép đàng hoàng rồi mà!- cậu cười hồn nhiên. - Anh xin phép ai? - Mẹ em! - Hả?Anh xin lúc nào? - Trong lúc đợi em về! Mẹ em còn vui vẻ chuẩn
bị đồ cho em nữa! - Hả?- Linh tròn mắt nhìn cậu. - Anh nói thật mà! Mình đi thôi!- Nhật Nam nói rồi kéo tay nó đi. Thanh Linh vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng: - Anh làm sao xin mẹ em được??? - Ba anh….coi như một món quà… Giọng cậu đột nhiên chùng xuống làm nó thấy lòng chạnh buồn. Một món quà? Dành cho nó ư? Chắc là Nhật Nam không hiểu… Thanh Linh khẽ mỉm cười buồn bã, nó phải cảm ơn ông ấy! Nhật Nam kéo nó đến đầu ngõ, một chiếc ô tô đã đỗ sẵn ở đó, mở cửa ấn nó ngồi vào bên trong, cậu vòng sang ngồi vào vôlăng. Thanh Linh giật mình - Này, anh có bằng lái chưa đấy? Nhật Nam quay sang hôn nhẹ lên má nó, nở một nụ cười tinh nghịch: - Em yên tâm đi! Anh sẽ tông bất cứ tên nào dám chặn đường… - Anh có ngốc không vậy?- nó phì cười Và chiếc xe nhẹ nhàng quay ra đường lớn. - Mình sẽ đi đâu?- Thanh Linh ngả lên vai Nhật Nam. - Biển nhé! - Vâng…..- nó đáp lại rất khẽ. Hạnh phúc mong manh trước gió… Từng con sóng nhỏ lăn tăn sẽ làm lên những cơn sóng thần…. Mình sẽ không còn cơ hội để được ở bên nhau như thế này nữa…. Anh có biết không? Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má nó…. - Em yêu anh….. - Anh cũng yêu em… Hai bàn tay đột nhiên siết chặt… như muốn giữ lại cho nhau những nồng nàn… Chương 10 Bờ biển Tiếng sóng vỗ lăn tăn làm lòng người cảm thấy thật nhẹ nhõm. Trời còn chưa sáng rõ, chỉ nhìn thấy đằng xa xa những con sóng nhỏ đùa giỡn với gió xanh rì…. Những lớp bọt trắng xóa đánh vào đôi chân mát lạnh…. Gió của biển mang theo hơi thở mằn mặn và cả hơi lạnh của sương đêm… Thanh Linh dang rộng hai tay, đón từng cơn gió táp mạnh, thật sảng khoải! Đã lâu lắm rồi nó không đi biển, cảm giác đến với biển thật thân thương. Lần nào đến với biển, mọi buồn bực trong lòng nó đều như tan biến đi, tiếng sóng biển như thở than, như nói chuyện với nỗi lòng của nó, sự sẻ chia đó bao giờ cũng làm nó cảm thấy yêu biển và muốn đến nơi đây. Nhật Nam bước đến phía sau nó, đột nhiên siết nhẹ eo nó. - Em có thấy bọn mình giống Rose với Jack không? - Eo…em không muốn bất hạnh như vậy đâu! - Ha ha…em nói đúng! Mình sao có thể bất hạnh như họ được! Lòng nó bỗng nhiên nhói đau, sau ngày hôm nay, tâm hồn nó biết đâu còn đau khổ hơn thế nữa…. Họ còn có thể đấu tranh đến giờ phút cuối cùng vì tình yêu của mình… còn nó thì sẽ ôm mãi nỗi đau đớn, hối hận vì từ bỏ tình yêu và niềm hi vọng của mình… Nó…còn bất hạnh hơn họ nữa, và còn nhẫn tâm kéo Nhật Nam vào chung với nỗi bất hạnh của mình. Thanh Linh cúi mặt, nó mỉmcười chua xót…. Biết là đau… biết là sai nhưng vẫn cứ làm… Con người là thế… Tình yêu vốn thế…. Cả hai đều mỏng manh và dễ vỡ dễ tan… - Linh! Em nhìn mặt trời đang lên kìa! Đúng thật! Mặt trời rực đỏ đang ngoi lên phía chân trời xa xa, dưới những lớp sóng giống như một cục lửa lớn, tỏa ánh sáng ấm áp hiền hòa…. Con thuyền xa xa dường như trở nên vô cùng bé nhỏ dưới cái bóng của mặt trời to lớn… Bình minh rạng rỡ, từng tia nắng màu vàng tươi làm mặt biển trở nên lóng lánh… - Anh sẽ yêu em mãi mãi…. Tiếng nói của Nhật Nam làm tai nó như ù đi… Những giọt nước mắt tự nhiên chảy xuống thật dài… Tí tách rơi…. Nỗi đau vỡ òa như một vết thương hở miệng… Thanh Linh quay lại, nó ôm chặt lấy cậu, khóc nức nở, nó thật sự không muốn phải xa cậu, xa cậu trái tim nó đau gần như muốn chết đi. - Thanh Linh…..- Nhật Nam nhìn đôi vai nó run lên từng hồi, đôi mắt cậu buồn bã nhìn vào gương mặt đang gục vào ngực mình mà khóc. Từ lúc nào Thanh Linh mạnh mẽ lại vì
cậu mà trở nên yếu đuối thế này, cô ấy ngày trước luôn mỉm cười, luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi việc, giúp đỡ tất cả mọi người… Nhưng bây giờ cô ấy hay thở dài, gương mặt lúc nào cũng trầm tư, thậm chí có thể chỉ vì một câu nói yêu thương của cậu mà bật khóc như một đứa trẻ. - Em
thật ngốc!- Nhật Nam vuốt nhẹ lên tóc, hôn lên đỉnh đầu nó. ******************************* Tìm một khách sạn nhìn ra bờ biển, Nhật Nam đặt 2 phòng cạnh nhau .Cậu nháy mắt với nó trước khi vào phòng: - Thay đồ nhanh rồi mình đi bơi nhé! - Vâng!- nó mỉm cười. Thanh Linh kéo vali vào phòng. Đây chỉ là một phòng nhỏ nhưng khá đầy đủ tiện nghi. Kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bờ biển bây giờ ồn ào khác hẳn lúc nãy, và càng lúc càng nhiều người kéo về phía những con sóng…. Lúc nãy nó đã khóc thật nhiều, ướt đẫm một bên vai áo của Nhật Nam… Nó cảm thấy thoải mái hơn nhiều… Hôm nay nó phải chơi thật thoải mái, dù ngày mai có thể sẽ đổi thay… - Thanh Linh, em xong chưa? Tiếng Nhật Nam bên ngoài. - Anh nhanh thế! Đợi em một chút! Nó nói rồi nhanh chóng lục trong vali tìm đồ bơi, không biết mẹ nó chuẩn bị gì cho nó nữa. May quá! Có một bộ đồ bơi!- nó thở phù rồi chạy ù vào nhà tắm. ****************************** - Hả????- Nhật Nam tròn mắt nhìn nó, má cậu đột nhiên hơi đỏ - Sao thế?- Thanh Linh ngơ ngác, nó nhìn xuống người mình có gì khác lạ đâu mà Nhật Nam nhìn nó kì lạ thế! Chỉ là một bộ đồ bơi và một cái khăn tắm quàng lên vai thôi mà! - Em định mặc thế này ra ngoài kia hả? - Vâng…có gì không ổn hả anh?- nó vẫn ngơ ngác nhìn xuống người mình. - Á!!!!!!! Đột nhiên nó kêu lên. Nhật Nam tóm lấy tay nó lôi giật về phía cậu, nhìn nó cậu cười tinh quái. - Anh…làm gì thế?- Thanh Linh tròn mắt nhìn. - Em định để bọn đàn ông ngoài kia chết ngất hết đấy à? Nó đỏ bừng mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì một cái nhói đau ở lưng làm nó khẽ nhăn mặt. - Ái!!! Anh làm gì thế? Nhật Nam hôn nhẹ lên má nó: - Em nên thay đồ đi nếu không dấu hôn ở lưng em sẽ được cả thế giới nhìn thấy đấy! - Á!!!!!! Anh thật xấu mà!!!- Nó quát lên, mặt nó sắp bốc hỏa. - Anh sẽ xuống quầy lễ tân kiếm cho em một bộ khác!- nói rồi Nhật Nam vui vẻ bước đi Thanh Linh đứng im ở cửa, tay nó nắm chặt run run vì giận. Đúng là biến thái! Cuối cùng thì nó phải mặc một bộ kín mít giống như một bà già như áo cộc với quần sooc vậy… Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Nhật Nam còn bắt nó quàng một chiếc khăn tắm. Thanh Linh phì cười, không biết cậu trở thành một người hay ghen như thế từ bao giờ… Dù sao thì nó cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Nó sẽ trân trọng những giây phút này, đùa nhau trên cát và trên sóng, những nụ cười thật tươi. Giống như thế giới chẳng còn điều gì tồn tại ngoài hai người và một tình yêu sắp ra đi mãi mãi… - Sau này mình sẽ đi biển thường xuyên nhé!- Nhật Nam ôm lấy vai nó. Thanh Linh gục đầu lên vai cậu, nhìn những con sóng cuốn vào chân: - Sau này…. Câu nói bị nó bỏ lửng vì nó cũng không biết sau này hai người sẽ thế nào? Có con sóng nào sẽ dẫn nó về với cậu được không? - Hẹn ngày này hàng năm mình đến biển được không anh? - Ừm… - Nhật Nam mỉm cười nhìn nó đầy hạnh phúc. Cậu trả lời vu vơ mà không biết đó chính là một lời hẹn ước, một lời hẹn cho một sự trở lại…của một ngày nào đó xa xôi… Đôi mắt nó trĩu xuống thật buồn, em sẽ nhớ mãi những con sóng nơi đây và sẽ nhớ mãi về anh…. ********************************* Một ngày trôi qua thật nhanh, Thanh Linh buồn bã nhìn những giờ phút cuối cùng ở bên Nhật Nam trôi qua trong lặng lẽ. Siết bàn tay cậu thật chặt, nó thật sự không muốn buông tay…. - Em mau vào nhà đi!- Nhật Nam nhìn nó mỉm cười. Thanh Linh vẫn im lặng, nó nhìn vào bàn tay đang run run nắm chặt lấy tay cậu của mình… Những tiếng sóng gào thét trong lòng nó… Nó ước nó có thể nói…. Anh có biết rằng ngay khi anh buông tay…. Ngay khi anh bước đi… Bọn mình sẽ không còn cơ hội nào nữa…. Biết trước như vậy… mà em vẫn để anh đi….. Tách! Giọt nước mắt long lanh tựa như một hạt mưa, ấm ấm nơi mu bàn tay… Nhật Nam nhìn vào đôi mắt long lanh vì nước mắt của Thanh Linh, kéo nó vào lòng mình, cậu ôm lấy nó thật chặt…thật chặt… - Đừng lo lắng Thanh Linh….
Anh sẽ về sớm thôi mà! Thanh Linh nắm chặt lấy áo cậu, tay nó run run, tiếng khóc như vỡ òa trong lồng ngực bé nhỏ của nó. Nhật Nam không biết rằng nó đang muốn rời xa cậu mãi mãi, cậu chỉ nghĩ nó đã biết cậu sắp đi với Bảo Ngọc. Thì thầm vào tai nó, cậu thở dài: - Anh chỉ đưa Ngọc sang đó khám bệnh thôi… 1, 2 tuần nữa anh sẽ về… Đừng khóc! Em đừng khóc! Tiếng khóc nấc của nó làm cậu đau lòng. - Em không tin anh à? Thanh Linh khẽ lắc đầu, nó đã bình tĩnh hơn dù nước mắt cứ không ngừng rơi xuống - Em tin anh…. - Vậy thì hãy ngoan đợi anh về… đừng khóc… - Bao giờ anh đi? - Sáng mai… Nắm lấy vai nó , Nhật Nam nhìn vào mắt nó, cậu mỉm cười chắc chắn: - Anh hứa anh sẽ về mà… Thanh Linh đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng kìm giữ lòng mình, nó nở một nụ cười gượng gạo: - Ừm…. - Anh yêu em… Một nụ hôn bất ngờ làm tim nó như muốn ngừng đập. Tất cả những gì nó đang muốnkìm giữ vỡ òa ra như một quả bóng đã căng quá cỡ… Nước mắt lại rơi…. Đưa tay lên ôm cậu thật chặt… Em muốn một nụ hôn mãnh liệt nhất, nồng cháy nhất! Để khi xa anh dù ở phương trời nào em cũng sẽ không quên anh! Nhật Nam gần như đứng lặng, cảm xúc ở đôi môi vẫn chưa thể cho cậu trở về bình thường…. - Em yêu anh…. Thanh Linh khẽ nói, nó mỉm cười thật tươi, nhìn cậu lần cuối, nó vội vã chạy thật nhanh vào nhà…. Nhật Nam ngỡ ngàng nhìn theo cái bóng bé nhỏ của Thanh Linh khuất sau cánh cửa, đưa tay lên môi, cậu mỉm cười hạnh phúc… Đằng sau cánh cửa…. Một đôi chân khuỵu xuống…. Tiếng khóc như ai oán, nức nở…. Nó phải cắn chặt vào tay mình để giữ đôi chân không vùng lên và giữ cậu lại…. Tiếng xe xa dần… xa dần…. Vĩnh biệt anh!!!!!! Tay nó bật máu, để lại một vết sẹo mãi mãi….. Chương 11 Tiếng chuông cửa - Thanh Linh….- mẹ nó ngước lên nhìn nó - Vâng…- nó khẽ đáp rồi đứng dậy Đặt tay lên nắm đấm cửa, tay nó run run. Nó biết người nó sẽ phải nhìn thấy là ai. Ba của Nhật Nam. - Chào con!- ông nở một nụ cười hiền từ Nó biết nó không thể trách ai, cũng không thể trách ông được, đây chính là lựa chọn của nó. - Mời ba vào nhà…- nó cười vô hồn Trở lại cái đêm ở nhà Nhật Nam…. - Hãy giúp cháu rời khỏi đây…- nó nói trong khi đôi mắt đã ngân ngấn nước Ông Trung nhìn Thanh Linh, đôi mắt ông dường như cũng chứa một nỗi buồn mênh mang. Ông có cảm tình với cô bé có gương mặt xanh xao trước mặt mình- một gương mặt buồn nhưng vẫn chứa những ý chí sắt đá có thể chống chọi được với mọi bão tố. Cô bé trưởng thành và hiểu chuyện hơn ông đã nghĩ. Điều ông sắp làm có lẽ sẽ là một tội lỗi…. - Bác sẽ làm tất cả để giúp cháu… - Nhà cháu sẽ chuyển đi, bản thân cháu muốn đi du học…. bác có thể giúp cháu làm một số thủ tục chuyển trường được không? - Không có vấn đề gì… cháu muốn đi đâu? Bác sẽ chu cấp cho cháu mọi kinh phí cần thiết… - Cảm ơn bác…nhưng cháu muốn đi bằng chính sức mình… cháu không muốn nếu một ngày cháu và Nhật Nam gặp lại nhau, sẽ có một rào
cản nào đó ngăn cản cháu và anh ấy… Lời nói của Thanh Linh đánh mạnh vào trái tim ông Trung, lòng tự tôn của ông cũng đang bị cô bé làm cho chao đảo. Lý trí ông mách bảo cô bé ấy nói đúng, điều ông đang làm không công bằng với cô bé một chút nào, dù ông có mang cả gia tài của ông đặt dưới chân cô bé cũng không thể làm lành được vết thương mà ông đang gây ra. - Lần này cháu sẽ đi… sẽ nhường cho Bảo Ngọc, trả Nhật Nam về cho bác… nhưng nếu thật sự trái đất này tròn, nếu thực sự….- đôi mắt Thanh Linh đẫm lệ, giọng nói của nó bị nước mắt làm cho nghẹn đi-…có một ngày nào đó, cháu gặp lại anh ấy… cháu sẽ không bao giờ bỏ