Truyện Teen - Cậu Là Ai
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Cậu Là Ai
vì nước mắt…. Anh sẽ mất em
thật sao Linh? ************************************* - Anh hãy nhắm mắt lại đi…. - Anh không muốn… Nếu anh nhắm mắt em sẽ bỏ đi đúng không? Thanh Linh mỉm cười… - Dù anh không nhắm mắt em vẫn sẽ bỏ đi… - Vì sao em lại phải đi? Đôi tay Nhật Nam cố gắng với theo Thanh Linh nhưng đó chỉ là ảo ảnh.. - Em xin lỗi… Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt buồn đầy nước mắt của nó. - THANH LINH!!!!! Nhật Nam choàng tỉnh giấc, cậu bật dậy, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu lại gặp ác mộng, ác mộng mang tên Thanh Linh… Cuối cùng thì cô ấy đã bỏ cậu mà đi thật rồi! - Anh Nam…. Anh tỉnh rồi hả? Nhật Nam giật mình, cậu ngơ ngác nhìn Bảo Ngọc đang bước vào. Nhìn quanh cậu thấy cậu đã trở về nhà mình. - Tối qua lúc bác tìm đến căn hộ cũ của anh… thì thấy anh đã ngất đi rồi! Anh sốt rất cao lại còn mê sảng nữa… Bảo Ngọc rơm rớm nước mắt: - Em thật sự rất lo lắng… Vì sao anh không về nhà? - Ngọc…. Bảo Ngọc ôm chầm lấy Nhật Nam, khóc nức nở. Khuôn mặt con bé hốc hác giống như đã thức cả đêm chăm sóc cậu. Nhìn con bé, cậu thực sự không nỡ. Vuốt nhẹ lên đầu nó, cậu thở dài: - Em nín đi! Không phải anh đã khỏe rồi sao? Để Bảo Ngọc khóc một hồi lâu, cậu khẽ đẩy con bé ra, lau nước mắt cho nó. - Nín đi! Em khóc xấu lắm… - Vâng…- Bảo Ngọc dụi dụi mắt- Em nín rồi đây… Cậu mỉm cười rồi bước xuống giường. - Anh chưa khỏe đã định đi đâu?- Bảo Ngọc nhìn cậu hốt hoảng. - Anh muốn nói chuyện với ba…. Bảo Ngọc không nói thêm nữa, nhìn theo dáng Nhật Nam bước đi. Nhìn cậu gày hơn và xanh xao hơn nhưng quan trọng nhất là cậu đã trở về. Với nó đó là điều hạnh phúc nhất, không gì có thể sánh bằng với điều đó. ****************************** Cốc! Cốc! - Vào đi!- tiếng ông Trung nhẹ nhàng vang lên. Nhật Nam đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Nhật Nam, ông rời mắt khỏi màn hình máy tính. - Con tỉnh rồi à? Nhật Nam ngồi xuống trước mặt ông, cậu nhìn ông thật sâu: - Ba biết Thanh Linh không có ở California đúng không? Ông Trung nhìn Nhật Nam, ông khẽ nhíu mày rồi gỡ cặp kính trên mắt xuống, ông thở dài: - Con đang nói gì vậy? - Con đang hỏi ba…- Nhật Nam nhìn ông nghiêm nghị - Vậy thì không…. Ba không biết gì hết! - Ba đừng trốn tránh… Con đã hỏi hàng xóm nhà cô ấy và biết thời gian đó có một người đàn ông hay lui tới nhà họ. Người đó chính là ba… Không gian như đóng băng Thời gian như ngừng trôi…. Chỉ có một trái tim khẽ loạn nhịp… Còn trái tim kia thì bình lặng…. Ông Trung cụp mắt xuống, ông thở dài: - Phải…. chính là ba- ông biết rằng ông sẽ không thể giấu Nhật Nam mãi. - Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?- đôi mắt mệt mỏi của Nhật Nam ánh lên tia hi vọng. - Về điều này thì ba không biết…. - Ba lại nói là ba không biết….- Nhật Nam cười chua chát - Đây là sự thật… ba thật sự không biết gia đình họ hay bản thân Thanh Linh đã đi đâu… Nhật Nam nhìn ông thật sâu, cái nhìn như dò xét vào tận tâm can ông làm ông chợt thấy đau lòng. - Đúng là ba đã từng nói chuyện với Thanh Linh về chuyện của Bảo Ngọc… Đó là lỗi của ba, sai lầm của ba khi cố gán ghép con với Ngọc… Thanh Linh đã đồng ý ra đi… Ba đã tìm mọi cách để giúp đỡ cô bé nhưng Thanh Linh đã từ chối… Cô bé đã bỏ đi mà chính ba cũng không biết cô bé đã đi đâu… Sau đó ba có đến tìm nhà họ nhưng ở đó đã không còn ai cả…. Đôi mắt Nhật Nam bàng hoàng rồi chợt u ám. Điều ba cậu vừa nói hoàn toàn phù hợp với tính cách của Thanh Linh… - Tất cả là lỗi của ba… Chính ba đã gây nên câu chuyện ngày hôm nay… Ba xin lỗi con…. - Đúng ! Tất cả là lỗi của ba….- Nhật Nam nắm tay thật chặt, bàn tay cậu run run. Loạng choạng đứng dậy, cậu quay mặt bước đi. - Con muốn yên tĩnh! Ba và Bảo Ngọc đừng tìm con…. Nói rồi cậu bước đi…. Ông Trung nhìn theo Nhật Nam, trái tim ông đau đớn.
Ông đang làm hại chính đứa con của mình. Cảm giác đó chẳng hề dễ chịu tí nào. Những lời nói của Thanh Linh lại văng vẳng bên tai ông “ Bác đừng xin lỗi cháu! Cả cháu và bác đều là người có lỗi…. Làm tổn thương chính người mà mình yêu thương nhất…. Cảm giác đau đớn đó hãy coi như sự trừng phạt! Người tội nghiệp và cần lời xin lỗi chính là anh ấy!” Cô bé đó nói đúng! Cả đời ông sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình! Bảo Ngọc lẳng lặng nhìn theo cái bóng của Nhật Nam bước đi thất thểu cô đơn. Con bé cắn chặt răng để không khóc. Nó biết rằng cậu đang thất vọng và bị tổn
thương ghê ghớm! Cậu cần một không gian riêng yên tĩnh để có thể bình tâm trở lại. Anh cứ đi đi… cứ cần bao nhiêu thời gian anh thích… Em sẽ ở đây đợi anh… Từ bây giờ cho đến mãi mãi…. Chương 16 Có một bản tình ca nói rằng : trái đất này tròn, những người yêu nhau rồi sẽ quay trở về với nhau. Nhật Nam cũng không nhớ rõ đó là bài gì. Cậu chỉ cảm thấy nó rất giống với tâm trạng của mình lúc này: trống vắng và cô đơn. Ngồi thất thần trước cửa nhà Thanh Linh, cậu đếm từng chiếc lá rơi, đếm từng ngọn cỏ đang mọc lên mỗi ngày trong khoảnh vườn hoang vắng… Từng cơn gió nhè nhẹ thổi đến làm dáng vẻ của cậu càng thêm cô liêu… Mắt đờ đẫn nhìn về khoảng trời trắng trắng xa xa… Nhật Nam tự hỏi ở một nơi nào đó trên thế giới Thanh Linh có đang nhìn thấy bầu trời đẹp như thế này không? Ước gì trái đất này giống như mô hình quả địa cầu, cậu sẽ dùng kính lup để soi xem Thanh Linh đang ở đâu? Chỉ tiếc rằng… trái đất thật sự tuy đã nhỏ bé hơn xưa nhưng có quá nhiều chỗ trốn, quá nhiều nơi nó có thể đi, quá nhiều nơi mà cậu không thể tìm đến…. Trái tim cậu rất đau nhưng cậu lại không thể khóc, ánh mắt cậu trở nên vô hồn và cậu tự hỏi đến bao giờ thì tình yêu này sẽ chết, chết trong tim cậu, chết trong tim Thanh Linh và chết đi trong mắt tất cả mọi người…. Nó giống như một sự biến mất, biến mất như nó đã biến mất…. Mỗi ngày trôi đi đối với cậu đều là những ngày vô nghĩa, những ngày giống nhau, những ngày không có Thanh Linh… Nhưng cậu cảm thấy quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi với mọi thứ, cậu chỉ muốn được ngồi im ở đây và nhớ lại rằng Thanh Linh đã từng sống ở đây, hơi thở và sức sống củacô ấy vẫn còn tồn tại ở đây, nó nhắc cho cậu nhớ rằng… Thanh Linh đã từng ở bên cậu- điều đó hạnh phúc biết dường nào…Cậu sẽ ngồi đây từng ngày, đếm từng chiếc lá, từng ngọn cỏ và chờ….có lẽ một ngày xa xôi nào đó, quá khứ sẽ đưa bước chân cô ấy trở lại nơi này… Đó là niềm hi vọng duy nhất mà cậu còn nuôi đến tận bây giờ….. - Bác… anh ấy cứ như vậy 1 tháng nay rồi… chẳng lẽ chúng ta cứ để anh ấy như vậy?- Bảo Ngọc nhìn ông Trung, nước mắt nó chợt rơi xuống khi thấy dáng vẻ thất thần của Nhật Nam. - Chúng ta không thể làm gì con à….- ông Trung thở dài- chỉ có nó mới biết nó phải đứng dậy như thế nào ? - Cứ thế này anh sẽ hóa điên mất thôi ! - Con đừng lo !- ông an ủi- Nhật Nam là một người mạnh mẽ…. rồi nó sẽ hiểu thông suốt… chúng ta phải cho nó thời gian…. Bảo Ngọc không đáp, khẽ lau nước mắt trên má, con bé gật đầu. Hai người lặng lẽ rời đi. Cảm giác tội lỗi vây lấy ông Trung, nhìn vẻ đau đớn đến đờ đẫn của Nhật Nam, lòng ông cũng đau không kém, nếu tình trạng này kéo dài, ông sợ rằng ông sẽ nói cho cậu biết Thanh Linh đang ở đâu…. Mà chắc chắn là ông sẽ làm thế… Với ông, Bảo Ngọc quan trọng nhưng Nhật Nam là con trai của ông- với ông Nhật Nam quan trọng hơn bất kì ai. Nếu cậu có mệnh hệ nào, ông sẽ không thể nhìn mặt người vợ đã khuất của mình nơi chín suối. **************************** Mọi người đi qua đều chú ý đến ngôi nhà bỏ hoang, ở đó có một thanh niên ngày nào cũng đến trước cửa và ngồi đó cả ngày, không ăn uống cũng không rời đi. Đó là một anh chàng có gương mặt sáng sủa, ăn mặc sang trọng chứng tỏ đó là một cậu ấm con nhà giàu có, quyền thế. Họ tự hỏi một người như cậu ta tại sao lại xuất hiện ở khu phố nghèo nàn này? Cậu ta cứ ngồi đó, khuôn mặt không biểu cảm chỉ có một cảm xúc vô hồn, và luôn lảm nhảm những câu rất nhỏ giống như một người điên. Những ngày đầu tiên, mọi người còn cảm thấy lạ lẫm và cười cợt… Nhưng sau đó, sự xuất hiện của chàng trai làm họ quen dần, họ ái ngại cho
cậu ta…. Trong đôi mắt dường như không biểu cảm đó có một nỗi đau rất lớn, nỗi đau làm cho cả không gian xung quanh cậu ta trở nên buồn bã và làm bất cứ ai cũng phải đau lòng…. Câu chuyện về chàng thanh niên đó lan dần ra khắp khu phố, không ai còn lạ khi nghe những bước đi chậm rãi của cậu ta mỗi sáng sớm và mỗi buổi chiều. Gặp ai cậu ta đều chào hỏi rất lễ phép, cậu ta chơi với trẻ con trong khu phố và giúp đỡ bất cứ ai nhờ vả… Nhưng rồi cậu ta lại trở về trước cửa nhà đó, ngồi xuống và chìm trong thế giới của mình… Không ai biết cậu ta là ai, dù có hỏi cậu ta cũng không nói, cậu ta chỉ mỉm cười và nói cậu đang chờ một người… Đó là một con người kì lạ và một câu chuyện kì lạ làm tất cả mọi người đều tò mò…. Và hôm nay, bước chân bà trở về đây chính vì điều tò mò đó…..- mẹ Thanh Linh ! Vô tình gặp lại một người quen trong khu phố, bà nghe được câu chuyện và một chàng trai kì lạ mấy tháng gần đây luôn ngồi trước cửa nhà bà giống như một kẻ mất hồn. Đó là một chàng trai tốt có gương mặt đẹp trai, câu nói cửa miệng của cậu ta là cậu ta đang chờ một người trong nhà đó trở về… Cậu ta là ai ? Đó là câu mà bà đã tự hỏi mình rất nhiều lần và đến hôm nay trở về đây bà vẫn tự hỏi mình câu đó. Nếu cảm giác của bà không sai thì cậu ta sẽ có liên quan đến việc con gái bà- Thanh Linh đột nhiên muốn đi du học… Khuôn mặt buồn bã của nó lúc đó ám ảnh trái tim người làm mẹ như bà… Nhưng bà cũng không muốn hỏi vì đó chính là quyết định của con bé ! Và bây giờ trước mắt bà chính là ngôi nhà của bà, nơi gia đình bà đã có nhiều giây phút vui vẻ bên nhau dù là trong nghèo túng. Người đàn ông nhận Thanh Linh làm con nuôi đã giúp gia đình bà rất nhiều, tìm cho bà một công việc ổn định, cuộc sống của gia đình bà vì thế mà khá lên… Bà phải cảm ơn ông ta rất nhiều dù không có cơ hội gặp mặt. Nhưng dù sao bà vẫn sẽ nhớ nơi này, nơi này chính là kỉ niệm và chính vì thế bà không muốn bán nó đi. - Cô nói sao ?- tiếng một chàng trai, có vẻ rất quen - Tôi đã gặp bà ấy ở trên phố mấy hôm trước !- tiếng cô hàng xóm bà đã gặp - Cô nói thật chứ ạ ? Nghĩa là họ vẫn sống gần đây ! - Tôi không dám chắc ! Hôm đó bà ấy đi rất vội vã nên tôi không kịp hỏi nhiều… - Vậy ạ ?...- giọng nói chàng trai có chút thất vọng Bước qua bức tường….. Đôi mắt bà nhìn vào một khuôn mặt quen quen… Một thanh niên có gương mặt đẹp, đôi mắt sáng….một nét quen thuộc đập vào mắt bà… Đây chẳng phải là…. Cậu ta đột nhiên nhìn thấy bà đứng ngoài cổng, đôi mắt cậu ta cũng ngỡ ngàng giống như bà…. Bốn mắt nhìn nhau….đều không thể tin vào mắt mình…. Đúng là bác ấy ! Mẹ của Thanh Linh…. Vậy là cuối cùng…cậu cũng đã đợi được… đợi được đến giây phút này ! - Ơ ! Bà ấy kìa !- cô hàng xóm reo lên Nhưng Nhật Nam không còn nhìn thấy xung quanh mình như thế nào nữa, cậu bước lại gần bà, trước con mắt ngỡ ngàng rưng rưng của bà, cậu cầm lấy tay bà nắm chặt đầy xúc động, nước mắt cậu khẽ rơi xuống : - Cuối cùng thì cháu cũng đã đợi được bác…. Cháu thật sự…đã đợi rất lâu rồi…. - Cậu….- bà nhìn khuôn mặt đau đớn của Nhật Nam thì không khỏi bàng hoàng, nhưng cảm xúc chân thành đó làm nước mắt bà không hiểu sao cũng rơi xuống. Chỉ cần bạn giữ một niềm tin…. Niềm tin vào một điều kì diệu…. Niềm tin vào hạnh phúc… Thì nhất định bạn sẽ có được điều mà bạn muốn…. Nhật Nam luôn tin vào điều đó và bây giờ cậu thực sự đang có được điều đó. Cuối cùng những cố gắng và niềm tin hi vọng của cậu đã mang lại cho cậu điều mà cậu mong muốn… Cuối cùng cậu cũng
biết Thanh Linh đang ở một nơi…dù rất xa nhưng nó vẫn đợi cậu… Tạm biệt mẹ Thanh Linh với một cái ôm thật chặt đầy nước mắt, trái tim Nhật Nam sau bao nhiêu ngày u tối cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng, một lần nữa nó lại đập những tiếng rộn rã reo mừng, một lần nữa cậu có cảm giác rằng cậu đang sống, một lần nữa cậu lại cảm nhận được hạnh phúc… Cậu sẽ đến với Thanh Linh, đến ngay bây giờ… Cậu đã đợi quá lâu ! quá lâu rồi !
Quá lâu để có thể đợi thêm dù chỉ là mộtphút một giây…. Chạy về nhà, ánh mắt cậu đầy sức sống, nụ cười cậu lấp lánh niềm vui….Nhật Nam không để ý bất kì con mắt tò mò nào đang nhìn mình. Cậu không còn bước những bước đi hờ hững mà đang bước những vội vã, đôi môi cậu không còn lảm nhảm những câu vô nghĩa mà nó đang hát một bài tình ca… Tất cả làm không gian xung quanh cậu trở thành một khu vườn đầy màu sắc…. Bước về phòng, Nhật Nam lại bắt đầu dọn dẹp vali giống như cậu đã từng làm… Và một lần nữa, cậu sẽ lại đến nước Mỹ xa xôi đó… - Anh Nam…. Anh đang làm gì vậy? Tiếng Bảo Ngọc làm Nhật Nam dừng lại, cậu khẽ thở dài rồi quay lại nhìn Ngọc, cậu cố gắng nói thật nhẹ nhàng: - Anh đi tìm Thanh Linh…. - Anh nói sao?- Bảo Ngọc sững sờ- Anh đi tìm chị Linh…. Anh…anh nói gì vậy? Bảo Ngọc chạy đến, níu tay Nhật Nam: - Chẳng phải anh đã đi tìm rồi sao? Sao bây giờ anh lại đi nữa? - Lần trước anh không tìm thấy cô ấy… nhưng bây giờ thì anh đã biết cô ấy đang ở đâu…. Nhật Nam xách va li bước đi thật nhanh. Bảo Ngọc gần như chết lặng khi nghe được câu nói của Nhật Nam. Khi nghe người làm nói Nhật Nam đột ngột trở về khi trời còn chưa tối, khuôn mặt vui vẻ, nó cứ tưởng anh đã nghĩ thông suốt. Cái tin Nhật Nam đã tìm được Thanh Linh làm nó bàng hoàng, hoang mang và đau đớn…. Vội chạy theo Nhật Nam, nước mắt nó rơi xuống: - Anh đừng đi! Anh Nam!!!!!!! Nó giữ tay Nhật Nam kéo lại: - Em xin anh đừng đi! Đừng bỏ em! Em xin anh đừng đi! - Ngọc….- Nhật Nam nắm lấy tay nó gỡ ra- Anh luôn coi em là một cô em gái rất quan trọng với anh… Nhưng Thanh Linh, với anh, cô ấy là tất cả… - Không!- Bảo Ngọc nói trong nước mắt- Em không muốn nghe! Em không cần biết gì hết! Em không thể xa anh được! Em xin anh! Xin anh đừng bỏ rơi em! Nhật Nam thở dài: - Em mau buông tay anh ra! Anh phải đi rồi! - Không!!Em không thể!! Em xin anh!!!- Bảo Ngọc lắc đầu, tay run run nắm chặt lấy tay áo cậu. - Nhật Nam! Con đang làm gì vậy? Nhật Nam ngước nhìn lên, ông Trung đã đứng đó từ bao giờ, gương mặt ông thoáng chút khó hiểu. Thật may mắn! Nhật Nam cười đau đớn! Đúng lúc cậu cũng có chuyện muốn nói với ông! - Con đang làm gì chẳng phải ba là người biết rõ nhất sao? - Con nói gì?- mắt ông mở to ngạc nhiên - Con đã gặp lại mẹ của Thanh Linh…. Tiếng nói của Nhật Nam làm ông Trung và cả Bảo Ngọc trong phút chốc đều nín lặng, chỉ có nước mắt là rơi xuống, bàng hoàng, đau xót…. - Lẽ ra khi ba cố gắng xây nên kịch bản này… ba nên tính để bác ấy đi xa một chút! Thậm chí là rời khỏi đất nước này!- mắt Nhật Nam nhìn ông đau xót- Như vậy thì con mới không thể biết được! - Nhật Nam….- ông không biết nói gì, ánh mắt ông đau khổ. - Con sẽ nói chuyện với ba sau… Ngay khi con tìm được Linh… Còn bây giờ con phải đi! Nhật Nam quay gót bỏ đi, nhưng Bảo Ngọc vẫn nắm chặt lấy tay cậu cố gắng giữ lại. - Không! Anh Nam! Anh đừng đi! - Ngọc…. buông tay anh ra! - KHÔNG!!!!- Bảo Ngọc hét lên hoảng loạn, nó quay lại nhìn ông Trung cầu cứu- Bác ơi! Bác bảo anh Nam đừng đi! Con xin bác! Bác bảo anh ấy đi! Ông Trung chỉ biết đứng đó nhìn, trái tim ông chết lặng những buồn đau. - Anh đừng đi! Em xin anh!!! KHÔNG!!! Anh đừng đi!!!! Tiếng Bảo Ngọc hét lên thảm thương. - Anh phải đi!- Nhật Nam cố gỡ tay nó ra. - KHÔNG!!!!!! Đột nhiên tiếng kêu của con bé khựng lại, toàn thân nó run rẩy, trong phút chốc gương mặt nó tái mét. Nhật Nam giật mình nhìn sang…. Bảo Ngọc đưa tay lên ngực mình run rẩy giữ chặt…. Con bé ngã xuống và bắt đầu co giật…. Khuôn mặt nó nhăn lại vì đau… Tay nó vẫn cố gắng nắm lấy áo Nhật Nam…như cầu cứu…. Sau vài s bàng hoàng, Nhật Nam cúi xuống bế bổng Bảo Ngọc chạy lên cầu thang: - BÁC JOHN!!!!!- Cậu hét lên **************************** Trong phòng làm việc của ông Trung… Câu chuyện của sự thật đã kết thúc Hai cha con ngồi đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau… Nhưng mỗi người đeo đuổi
một suy nghĩ riêng… Và đều đau như nhau…. - Ba thực sự không muốn đưa mọi chuyện đến mức này….- ông Trung khẽ nói, ông không mong một sự tha thứ, ông chỉ muốn cậu hiểu được tấm lòng của một người cha là ông- một người cha quá nhiều đau khổ. Nhật Nam thở dài, cậu không muốn trách ông vì suy cho cùng ông vẫn là cha cậu. Những điều ông làm không phải đều là vô lý. - Con hiểu ba mà… Con luôn yêu ba dù thế nào đi nữa….- cậu mỉm cười- chỉ riêng chuyện của Thanh Linh, ba hãy để con được tự quyết định… - Ba hiểu… Bây giờ ba cũng không muốn cản trở hai đứa nữa… Nhưng còn Bảo Ngọc… con cũng thấy rồi đấy! Bệnh của nó lại tái phát… Khuôn mặt cậu phút chốc trở nên trầm tư: - Con sẽ cố gắng thuyết phục Ngọc từ từ…. - Nhưng tạm thời con đừng đi tìm Thanh Linh vội… để con bé khỏe thêm đã… Bây giờ nếu con đi… ba sợ con bé sẽ không chịu nổi - Vâng… con hiểu… con đã đợi lâu như vậy rồi, nếu như phải đợi thêm vài ngày cũng không sao cả! - Vậy ba con mình cùng qua xem Ngọc thế nào rồi! - Vâng!- cậu khẽ đáp Ông Trung bước đến, quàng tay qua vai Nhật Nam. Cuối cùng trong mắt ông, con trai của ông đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm với mọi chuyện và có một trái tim khoan dung. Có lẽ ông sẽ phải luôn tự hào về đứa con này! Cảm giác được giải tỏa mọi bí mật khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm, ông không muốn tiếp tục những ngày dài lo lắng và suy nghĩ nữa, ông muốn được nghỉ ngơi, muốn được dựa vào đôi vai con của mình và nhìn về một tương lai tươi sáng hơn. - Khi con gặp Thanh Linh, hãy nói ba xin lỗi cô bé…. - Con nghĩ cô ấy sẽ không để ý đâu!- Nhật Nam mỉm cười, nghĩ đến lúc được gặp Thanh Linh, trái tim cậu lại đập những tiếng rộn ràng. - Đó thực sự là một cô bé tốt… ba thực sự thích cô bé! - Con cảm ơn ba…. Mọi hiểu lầm được giải tỏa Bên cạnh chúng ta sẽ chỉ có niềm vui…. Như vậy không phải dễ dàng hơn sao? Hạnh phúc có thể ở bất cứ nơi đâu… Tại sao con người ta cứ đi tìm những điều viển vông Cố ép mình vào những điều không thể… - Ba yêu con! - Con cũng vậy! Chương 17 Nhật Nam định gõ cửa nhưng tiếng nói chuyện bên trong làm cậu dừng lại… - Ngọc…con bình tĩnh lại đi!- tiếng bác John - Không! Con không muốn nghe!- tiếng Bảo Ngọc đangkhóc Nhật Nam thở dài, con bé lại bắt đầu hoảng loạn rồi. Tay đặt lên cửa, cậu định đẩy cửa bước vào…. - Con không thể tiếp tục sống lừa dối như vậy!- ông John quát lên Nhật Nam khựng lại…. Đôi mắt cậu mở to… Bàn tay cậu dường như bị ai đó rút hết sức lực… - Con không muốn nghe! - Hãy nghe bác! Con không thể lừa dối Nhật Nam mãi được! Rồi cũng sẽ có lúc họ phát hiện ra con đang đóng kịch! Con không thể sống như một người bệnh khi con không có bệnh! Con cũng không thể giữ chân cậu ta bằng cách
này mãi được Tim Nhật Nam đập thật mạnh, trời đất xung quanh cậu đang chao đảo. - Bác đừng nói nữa! Nếu con không diễn như vậy…. anh ấy sẽ bỏ con mà đi!Con không muốn mất anh ấy! - Tất cả sẽ chỉ mang lại cho con đau khổ mà thôi!Con phải dừng ngay chuyện này đi!Bác không thể tiếp tục để con lừa dối mọi người, lừa dối chính mình! Bác sẽ đi tìm Nhật Nam và nói hết cho cậu ta biết! - Không! Con xin bác! Bác John!!! Cánh cửa trước mặt cậu bật mở…. - Nhật Nam, ông Trung…. - Anh Nam…. Đôi mắt cậu nhìn vào hai người đang bàng hoàng nhìn mình. Bảo Ngọc bắt gặp cái nhìn lạnh giá của cậu thì bất giác lùi lại. - Nhật Nam… cháu hãy bình tĩnh- ông John đặt tay lên vai cậu Nhật Nam không đáp lại, cậu đang cố giữ bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt tái mét run run của Bảo Ngọc. Đó là đứa em gái mà cậu đã hết mực yêu thương, hết mực chăm sóc, hết mực tin tưởng, hết mực bảo vệ…. Thế mà cuối cùng thì người làm cậu đau đớn nhất lại chính là nó! Cơn giận bùng lên trong lòng cậu! Chính vì nó mà ba cậu tìm cách chia rẽ cậu với Thanh Linh, vì nó mà Thanh Linh quyết định ra đi, vì nó mà biết bao người phải chịu dày vò… cuối
cùng chỉ là một màn kịch, một lời nói dối trắng trợn. Cắn môi thật chặt, cậu cố nén cơn giận xuống, cậu nhìn Bảo Ngọc lạnh lùng: - Nếu tôi còn nhìn thấy cô một lần nữa…tôi sẽ đánh cô đấy! Vì vậy…. đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cậu nói rồi quay bước bỏ đi… - Nhật Nam! Khoan đã! Hãy nghe bác nói!- ông John chạy theo cậu. …….. Nhìn dáng Nhật Nam bước đi vội vã, lời nói cuối cùng của cậu làm trái tim Bảo Ngọc rụng rời, con bé khuỵu xuống, đôi mắt đầy nước mắt đau khổ nhìn ra xa…. Hỏi thế gian tình ái là chi? Đưa con người ta vào vòng xoay cám dỗ… Để một ngày bước chân trở nên lạc loài Không còn đường để lui… Cuối con đường lại chính là khổ đau…. Ông Trung bước vào, ông nhìn Bảo Ngọc nửa cảm thông nửa thương hại….Ông thở dài , đỡ lấy con bé: - Nhật Nam sẽ hiểu cho con… - Bác….- Bảo Ngọc nhìn ông cầu cứu, nó ôm chầm lấy ông khóc nức nở. ************************ - Nhật Nam! Đứng lại! Nhật Nam dừng lại, cậu nhìn ông John, trái tim cậu chưa hết căm phẫn: - Cháu không muốn phải nổi giận với bác!Bác là người cháu luôn tôn trọng! Tại sao bác có thể làm những chuyện lừa dối lương tâm như vậy? - Bác hiểu!...Bác có lỗi với cháu, có lỗi với Bảo Ngọc… hãy nể cái mặt già này mà hãy nghe ta nói được không? Nhật Nam thở dài, cuối cùng cậu cũng gật đầu bước theo ông John …………………………. Tại phòng ông John ………………………. - Con bé thực ra chỉ bị hở van tim nhẹ… bác đã rất ngạc nhiên khi nó cứ xin bác nói với mọi người là nó bị suy tim… nhưng nhìn ánh mắt hạnh phúc của nó khi được cháu quan tâm chăm sóc bác đã hiểu! Bác chỉ muốn con bé được vui vẻ và hạnh phúc, bác cũng đã từng mong cháu sẽ là người mang đến hạnh phúc cho con bé… Bác thực sự mong hai đứa sẽ yêu nhau…. Nhật Nam nhìn ông, suy nghĩ của ông cũng giống như của ba cậu. - Con bé còn quá nông nổi, nó chỉ nghĩ đến điều nó mong muốn mà không nghĩ kĩ đến hậu quả ! Bác là một người già cả, chính bác mới là người có lỗi khi đã dung túng nó làm điều sai trái… - Bảo Ngọc nó chỉ mong được cháu yêu thương, đó là một mong muốn chính đáng xuất phát từ một trái tim yêu cháu thật lòng và trong sáng…. Cháu đừng quá tàn nhẫn với con bé! Nó sẽ không thể chịu được… Nỗi giận trong lòng Nhật Nam nhẹ đi dần. Cậu cũng không muốn trách Bảo Ngọc nữa, quan trọng là cậu đã tìm thấy Thanh Linh, điều đó có ý nghĩa hơn tất cả… Dù Bảo Ngọc làm cậu thực sự phẫn nộ nhưng nó vẫn là em của cậu, cậu luôn mong nó sẽ tìm được hạnh phúc của mình…. Dù con bé có làm gì sai thì nó vẫn cứ là gia đình của cậu…. - Cháu hiểu rồi!- Nhật Nam nhìn ông John- Cháu cũng không muốn trách con bé! Hãy nói với con bé là cháu luôn yêu quý và mong nó được vui vẻ, hạnh phúc… Còn bây giờ cháu phải đi tìm Thanh Linh! Bác hãy chăm sóc con bé hộ cháu! Ông John mỉm cười: - Ừm! - Cảm ơn bác!- Cậu nhìn ông cười rồi bước đi. Con đường phía trước…. Chương 18 10h tối Thanh Linh khoác túi lên vai, một ngày làm việc mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc. - Hôm nay vất vả quá Thanh Linh! - Em về cẩn thận nhé! - Vâng! Cảm ơn các chị nhiều! Em về trước đây! Chào các chị trong quán, Thanh Linh bước ra ngoài…. Con gió đêm khẽ thổi luồn nhẹ vào tóc nó mát lạnh… Thật là dễ chịu…. Bước chậm trên con đường về khu kí túc, Linh khẽ thở dài….Cảm giác yên lặng không bao giờ làm nó thấy thoải mái.. Bước qua công viên…. Chiếc xích đu khẽ đung đưa trong gió…. Thanh Linh mỉm cười, bước đến và ngồi xuống…. Lâu lắm rồi nó không ngồi trên một chiếc xích đu… Ngước lên nhìn bầu trời đêm, đẹp quá! Những ánh sao lấp lánh dù đã bị những tòa nhà cao tầng che khuất đi ít nhiều…. Giữa một nơi cuộc sống hối hả như thế này, nó vẫn có thể tìm được những không gian yên tĩnh… Thấm thoắt mà đã gần nửa năm từ ngày nó đến đây… Cuộc sống cứ thế trôi đi không chờ đợi ai cả… Những tháng ngày đau khổ của nó cũng đã qua đi… Dù đã có những lúc nó không thể khống chế được cảm xúc của mình, nó đã muốn bay ngay về Việt Nam, muốn được nhìn thấy Nhật
Nam và nó sẽ giữ cậu thật chặt… Cuối cùng nó đã không làm thế…. Nó không có đủ dũng khí để làm thế... Bầu trời sao nhòa dần đi trước mắt nó…. Nước mắt từ đâu chảy xuống vô thức…. Giống như một màn sương mỏng Nỗi đau không còn làm trái tim nó nhói đau mà làm nó đóng băng lại… Chỉ có nước mắt là cứ rơi khi nào nó muốn…. Khẽ gạt nước mắt trên mi, Thanh Linh mỉm cười, nóbiết giờ này Nhật Nam đang rất hạnh phúc vui vẻ… Như vậy là được rồi… Mặc dù đã có lúc trái tim ích kỉ của nó mong muốn cậu sẽ xuất hiện trước mặt nó! Nó cũng không biết mình đã tưởng tượng ra điều đó biết bao nhiêu lần…. nhưng cuối cùng sự thật thì chỉ có đôi mắt buồn và hơi thất vọng. Đứng dậy, nó quay lại, khẽ lau nước mắt….. Một hình ảnh giống như ảo ảnh… Toàn thân nó bất động… Bàn tay dừng lại trên mi mắt…. Đôi mắt mở to ngỡ ngàng….. Phịch! Chiếc túi trên tay nó rơi xuống…. Nếu có một con đường dẫn em đến với anh…. Hãy để trái tim cùng dẫn lỗi Nếu có một giây ánh nhìn ta dành cho nhau làm trái tim tan chảy.. Hãy gọi tên em như con sóng hiền hòa ……………………………………. Nhật Nam đứng đó, nhìn nó không dứt, cậu đút tay vào túi một cách bình thản nhưng đôi mắt cậu đang dậy sóng…. Cậu bước lại thật gần… Thật chậm…. Đến khi hai người đã đứng cạnh nhau rất gần…. Thịch! Thịch! Thịch! Tiếng hai trái tim đang cố tìm lại nhịp đập chung của chúng! Đôi mắt Thanh Linh vẫn mở to nhìn cậu ngỡ ngàng, từ đôi mắt trong vắt dưới bầu trời đêm đó, những giọt lệ long lanh chảy xuống…. Điều này có thể là thật sao? Nhật Nam đang đứng trước mắt nó…hay chỉ là ảo ảnh? Đối diện anh là một trời thương nhớ Khoảng cách mong manh ru ánh mắt ngọt ngào... Trong đáy mắt là muôn vàn con sóng... Chất chứa yêu thương và những nỗi mong chờ - Anh….- đôi môi nó mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói được. Đôi tay Nhật Nam ôm chầm lấy Thanh Linh một cách vội vã, siết chặt…Tiếng cậu nhẹ như một cơn gió: - Em đợi anh có lâu không? Anh
thật sao Linh? ************************************* - Anh hãy nhắm mắt lại đi…. - Anh không muốn… Nếu anh nhắm mắt em sẽ bỏ đi đúng không? Thanh Linh mỉm cười… - Dù anh không nhắm mắt em vẫn sẽ bỏ đi… - Vì sao em lại phải đi? Đôi tay Nhật Nam cố gắng với theo Thanh Linh nhưng đó chỉ là ảo ảnh.. - Em xin lỗi… Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt buồn đầy nước mắt của nó. - THANH LINH!!!!! Nhật Nam choàng tỉnh giấc, cậu bật dậy, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu lại gặp ác mộng, ác mộng mang tên Thanh Linh… Cuối cùng thì cô ấy đã bỏ cậu mà đi thật rồi! - Anh Nam…. Anh tỉnh rồi hả? Nhật Nam giật mình, cậu ngơ ngác nhìn Bảo Ngọc đang bước vào. Nhìn quanh cậu thấy cậu đã trở về nhà mình. - Tối qua lúc bác tìm đến căn hộ cũ của anh… thì thấy anh đã ngất đi rồi! Anh sốt rất cao lại còn mê sảng nữa… Bảo Ngọc rơm rớm nước mắt: - Em thật sự rất lo lắng… Vì sao anh không về nhà? - Ngọc…. Bảo Ngọc ôm chầm lấy Nhật Nam, khóc nức nở. Khuôn mặt con bé hốc hác giống như đã thức cả đêm chăm sóc cậu. Nhìn con bé, cậu thực sự không nỡ. Vuốt nhẹ lên đầu nó, cậu thở dài: - Em nín đi! Không phải anh đã khỏe rồi sao? Để Bảo Ngọc khóc một hồi lâu, cậu khẽ đẩy con bé ra, lau nước mắt cho nó. - Nín đi! Em khóc xấu lắm… - Vâng…- Bảo Ngọc dụi dụi mắt- Em nín rồi đây… Cậu mỉm cười rồi bước xuống giường. - Anh chưa khỏe đã định đi đâu?- Bảo Ngọc nhìn cậu hốt hoảng. - Anh muốn nói chuyện với ba…. Bảo Ngọc không nói thêm nữa, nhìn theo dáng Nhật Nam bước đi. Nhìn cậu gày hơn và xanh xao hơn nhưng quan trọng nhất là cậu đã trở về. Với nó đó là điều hạnh phúc nhất, không gì có thể sánh bằng với điều đó. ****************************** Cốc! Cốc! - Vào đi!- tiếng ông Trung nhẹ nhàng vang lên. Nhật Nam đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Nhật Nam, ông rời mắt khỏi màn hình máy tính. - Con tỉnh rồi à? Nhật Nam ngồi xuống trước mặt ông, cậu nhìn ông thật sâu: - Ba biết Thanh Linh không có ở California đúng không? Ông Trung nhìn Nhật Nam, ông khẽ nhíu mày rồi gỡ cặp kính trên mắt xuống, ông thở dài: - Con đang nói gì vậy? - Con đang hỏi ba…- Nhật Nam nhìn ông nghiêm nghị - Vậy thì không…. Ba không biết gì hết! - Ba đừng trốn tránh… Con đã hỏi hàng xóm nhà cô ấy và biết thời gian đó có một người đàn ông hay lui tới nhà họ. Người đó chính là ba… Không gian như đóng băng Thời gian như ngừng trôi…. Chỉ có một trái tim khẽ loạn nhịp… Còn trái tim kia thì bình lặng…. Ông Trung cụp mắt xuống, ông thở dài: - Phải…. chính là ba- ông biết rằng ông sẽ không thể giấu Nhật Nam mãi. - Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?- đôi mắt mệt mỏi của Nhật Nam ánh lên tia hi vọng. - Về điều này thì ba không biết…. - Ba lại nói là ba không biết….- Nhật Nam cười chua chát - Đây là sự thật… ba thật sự không biết gia đình họ hay bản thân Thanh Linh đã đi đâu… Nhật Nam nhìn ông thật sâu, cái nhìn như dò xét vào tận tâm can ông làm ông chợt thấy đau lòng. - Đúng là ba đã từng nói chuyện với Thanh Linh về chuyện của Bảo Ngọc… Đó là lỗi của ba, sai lầm của ba khi cố gán ghép con với Ngọc… Thanh Linh đã đồng ý ra đi… Ba đã tìm mọi cách để giúp đỡ cô bé nhưng Thanh Linh đã từ chối… Cô bé đã bỏ đi mà chính ba cũng không biết cô bé đã đi đâu… Sau đó ba có đến tìm nhà họ nhưng ở đó đã không còn ai cả…. Đôi mắt Nhật Nam bàng hoàng rồi chợt u ám. Điều ba cậu vừa nói hoàn toàn phù hợp với tính cách của Thanh Linh… - Tất cả là lỗi của ba… Chính ba đã gây nên câu chuyện ngày hôm nay… Ba xin lỗi con…. - Đúng ! Tất cả là lỗi của ba….- Nhật Nam nắm tay thật chặt, bàn tay cậu run run. Loạng choạng đứng dậy, cậu quay mặt bước đi. - Con muốn yên tĩnh! Ba và Bảo Ngọc đừng tìm con…. Nói rồi cậu bước đi…. Ông Trung nhìn theo Nhật Nam, trái tim ông đau đớn.
Ông đang làm hại chính đứa con của mình. Cảm giác đó chẳng hề dễ chịu tí nào. Những lời nói của Thanh Linh lại văng vẳng bên tai ông “ Bác đừng xin lỗi cháu! Cả cháu và bác đều là người có lỗi…. Làm tổn thương chính người mà mình yêu thương nhất…. Cảm giác đau đớn đó hãy coi như sự trừng phạt! Người tội nghiệp và cần lời xin lỗi chính là anh ấy!” Cô bé đó nói đúng! Cả đời ông sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình! Bảo Ngọc lẳng lặng nhìn theo cái bóng của Nhật Nam bước đi thất thểu cô đơn. Con bé cắn chặt răng để không khóc. Nó biết rằng cậu đang thất vọng và bị tổn
thương ghê ghớm! Cậu cần một không gian riêng yên tĩnh để có thể bình tâm trở lại. Anh cứ đi đi… cứ cần bao nhiêu thời gian anh thích… Em sẽ ở đây đợi anh… Từ bây giờ cho đến mãi mãi…. Chương 16 Có một bản tình ca nói rằng : trái đất này tròn, những người yêu nhau rồi sẽ quay trở về với nhau. Nhật Nam cũng không nhớ rõ đó là bài gì. Cậu chỉ cảm thấy nó rất giống với tâm trạng của mình lúc này: trống vắng và cô đơn. Ngồi thất thần trước cửa nhà Thanh Linh, cậu đếm từng chiếc lá rơi, đếm từng ngọn cỏ đang mọc lên mỗi ngày trong khoảnh vườn hoang vắng… Từng cơn gió nhè nhẹ thổi đến làm dáng vẻ của cậu càng thêm cô liêu… Mắt đờ đẫn nhìn về khoảng trời trắng trắng xa xa… Nhật Nam tự hỏi ở một nơi nào đó trên thế giới Thanh Linh có đang nhìn thấy bầu trời đẹp như thế này không? Ước gì trái đất này giống như mô hình quả địa cầu, cậu sẽ dùng kính lup để soi xem Thanh Linh đang ở đâu? Chỉ tiếc rằng… trái đất thật sự tuy đã nhỏ bé hơn xưa nhưng có quá nhiều chỗ trốn, quá nhiều nơi nó có thể đi, quá nhiều nơi mà cậu không thể tìm đến…. Trái tim cậu rất đau nhưng cậu lại không thể khóc, ánh mắt cậu trở nên vô hồn và cậu tự hỏi đến bao giờ thì tình yêu này sẽ chết, chết trong tim cậu, chết trong tim Thanh Linh và chết đi trong mắt tất cả mọi người…. Nó giống như một sự biến mất, biến mất như nó đã biến mất…. Mỗi ngày trôi đi đối với cậu đều là những ngày vô nghĩa, những ngày giống nhau, những ngày không có Thanh Linh… Nhưng cậu cảm thấy quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi với mọi thứ, cậu chỉ muốn được ngồi im ở đây và nhớ lại rằng Thanh Linh đã từng sống ở đây, hơi thở và sức sống củacô ấy vẫn còn tồn tại ở đây, nó nhắc cho cậu nhớ rằng… Thanh Linh đã từng ở bên cậu- điều đó hạnh phúc biết dường nào…Cậu sẽ ngồi đây từng ngày, đếm từng chiếc lá, từng ngọn cỏ và chờ….có lẽ một ngày xa xôi nào đó, quá khứ sẽ đưa bước chân cô ấy trở lại nơi này… Đó là niềm hi vọng duy nhất mà cậu còn nuôi đến tận bây giờ….. - Bác… anh ấy cứ như vậy 1 tháng nay rồi… chẳng lẽ chúng ta cứ để anh ấy như vậy?- Bảo Ngọc nhìn ông Trung, nước mắt nó chợt rơi xuống khi thấy dáng vẻ thất thần của Nhật Nam. - Chúng ta không thể làm gì con à….- ông Trung thở dài- chỉ có nó mới biết nó phải đứng dậy như thế nào ? - Cứ thế này anh sẽ hóa điên mất thôi ! - Con đừng lo !- ông an ủi- Nhật Nam là một người mạnh mẽ…. rồi nó sẽ hiểu thông suốt… chúng ta phải cho nó thời gian…. Bảo Ngọc không đáp, khẽ lau nước mắt trên má, con bé gật đầu. Hai người lặng lẽ rời đi. Cảm giác tội lỗi vây lấy ông Trung, nhìn vẻ đau đớn đến đờ đẫn của Nhật Nam, lòng ông cũng đau không kém, nếu tình trạng này kéo dài, ông sợ rằng ông sẽ nói cho cậu biết Thanh Linh đang ở đâu…. Mà chắc chắn là ông sẽ làm thế… Với ông, Bảo Ngọc quan trọng nhưng Nhật Nam là con trai của ông- với ông Nhật Nam quan trọng hơn bất kì ai. Nếu cậu có mệnh hệ nào, ông sẽ không thể nhìn mặt người vợ đã khuất của mình nơi chín suối. **************************** Mọi người đi qua đều chú ý đến ngôi nhà bỏ hoang, ở đó có một thanh niên ngày nào cũng đến trước cửa và ngồi đó cả ngày, không ăn uống cũng không rời đi. Đó là một anh chàng có gương mặt sáng sủa, ăn mặc sang trọng chứng tỏ đó là một cậu ấm con nhà giàu có, quyền thế. Họ tự hỏi một người như cậu ta tại sao lại xuất hiện ở khu phố nghèo nàn này? Cậu ta cứ ngồi đó, khuôn mặt không biểu cảm chỉ có một cảm xúc vô hồn, và luôn lảm nhảm những câu rất nhỏ giống như một người điên. Những ngày đầu tiên, mọi người còn cảm thấy lạ lẫm và cười cợt… Nhưng sau đó, sự xuất hiện của chàng trai làm họ quen dần, họ ái ngại cho
cậu ta…. Trong đôi mắt dường như không biểu cảm đó có một nỗi đau rất lớn, nỗi đau làm cho cả không gian xung quanh cậu ta trở nên buồn bã và làm bất cứ ai cũng phải đau lòng…. Câu chuyện về chàng thanh niên đó lan dần ra khắp khu phố, không ai còn lạ khi nghe những bước đi chậm rãi của cậu ta mỗi sáng sớm và mỗi buổi chiều. Gặp ai cậu ta đều chào hỏi rất lễ phép, cậu ta chơi với trẻ con trong khu phố và giúp đỡ bất cứ ai nhờ vả… Nhưng rồi cậu ta lại trở về trước cửa nhà đó, ngồi xuống và chìm trong thế giới của mình… Không ai biết cậu ta là ai, dù có hỏi cậu ta cũng không nói, cậu ta chỉ mỉm cười và nói cậu đang chờ một người… Đó là một con người kì lạ và một câu chuyện kì lạ làm tất cả mọi người đều tò mò…. Và hôm nay, bước chân bà trở về đây chính vì điều tò mò đó…..- mẹ Thanh Linh ! Vô tình gặp lại một người quen trong khu phố, bà nghe được câu chuyện và một chàng trai kì lạ mấy tháng gần đây luôn ngồi trước cửa nhà bà giống như một kẻ mất hồn. Đó là một chàng trai tốt có gương mặt đẹp trai, câu nói cửa miệng của cậu ta là cậu ta đang chờ một người trong nhà đó trở về… Cậu ta là ai ? Đó là câu mà bà đã tự hỏi mình rất nhiều lần và đến hôm nay trở về đây bà vẫn tự hỏi mình câu đó. Nếu cảm giác của bà không sai thì cậu ta sẽ có liên quan đến việc con gái bà- Thanh Linh đột nhiên muốn đi du học… Khuôn mặt buồn bã của nó lúc đó ám ảnh trái tim người làm mẹ như bà… Nhưng bà cũng không muốn hỏi vì đó chính là quyết định của con bé ! Và bây giờ trước mắt bà chính là ngôi nhà của bà, nơi gia đình bà đã có nhiều giây phút vui vẻ bên nhau dù là trong nghèo túng. Người đàn ông nhận Thanh Linh làm con nuôi đã giúp gia đình bà rất nhiều, tìm cho bà một công việc ổn định, cuộc sống của gia đình bà vì thế mà khá lên… Bà phải cảm ơn ông ta rất nhiều dù không có cơ hội gặp mặt. Nhưng dù sao bà vẫn sẽ nhớ nơi này, nơi này chính là kỉ niệm và chính vì thế bà không muốn bán nó đi. - Cô nói sao ?- tiếng một chàng trai, có vẻ rất quen - Tôi đã gặp bà ấy ở trên phố mấy hôm trước !- tiếng cô hàng xóm bà đã gặp - Cô nói thật chứ ạ ? Nghĩa là họ vẫn sống gần đây ! - Tôi không dám chắc ! Hôm đó bà ấy đi rất vội vã nên tôi không kịp hỏi nhiều… - Vậy ạ ?...- giọng nói chàng trai có chút thất vọng Bước qua bức tường….. Đôi mắt bà nhìn vào một khuôn mặt quen quen… Một thanh niên có gương mặt đẹp, đôi mắt sáng….một nét quen thuộc đập vào mắt bà… Đây chẳng phải là…. Cậu ta đột nhiên nhìn thấy bà đứng ngoài cổng, đôi mắt cậu ta cũng ngỡ ngàng giống như bà…. Bốn mắt nhìn nhau….đều không thể tin vào mắt mình…. Đúng là bác ấy ! Mẹ của Thanh Linh…. Vậy là cuối cùng…cậu cũng đã đợi được… đợi được đến giây phút này ! - Ơ ! Bà ấy kìa !- cô hàng xóm reo lên Nhưng Nhật Nam không còn nhìn thấy xung quanh mình như thế nào nữa, cậu bước lại gần bà, trước con mắt ngỡ ngàng rưng rưng của bà, cậu cầm lấy tay bà nắm chặt đầy xúc động, nước mắt cậu khẽ rơi xuống : - Cuối cùng thì cháu cũng đã đợi được bác…. Cháu thật sự…đã đợi rất lâu rồi…. - Cậu….- bà nhìn khuôn mặt đau đớn của Nhật Nam thì không khỏi bàng hoàng, nhưng cảm xúc chân thành đó làm nước mắt bà không hiểu sao cũng rơi xuống. Chỉ cần bạn giữ một niềm tin…. Niềm tin vào một điều kì diệu…. Niềm tin vào hạnh phúc… Thì nhất định bạn sẽ có được điều mà bạn muốn…. Nhật Nam luôn tin vào điều đó và bây giờ cậu thực sự đang có được điều đó. Cuối cùng những cố gắng và niềm tin hi vọng của cậu đã mang lại cho cậu điều mà cậu mong muốn… Cuối cùng cậu cũng
biết Thanh Linh đang ở một nơi…dù rất xa nhưng nó vẫn đợi cậu… Tạm biệt mẹ Thanh Linh với một cái ôm thật chặt đầy nước mắt, trái tim Nhật Nam sau bao nhiêu ngày u tối cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng, một lần nữa nó lại đập những tiếng rộn rã reo mừng, một lần nữa cậu có cảm giác rằng cậu đang sống, một lần nữa cậu lại cảm nhận được hạnh phúc… Cậu sẽ đến với Thanh Linh, đến ngay bây giờ… Cậu đã đợi quá lâu ! quá lâu rồi !
Quá lâu để có thể đợi thêm dù chỉ là mộtphút một giây…. Chạy về nhà, ánh mắt cậu đầy sức sống, nụ cười cậu lấp lánh niềm vui….Nhật Nam không để ý bất kì con mắt tò mò nào đang nhìn mình. Cậu không còn bước những bước đi hờ hững mà đang bước những vội vã, đôi môi cậu không còn lảm nhảm những câu vô nghĩa mà nó đang hát một bài tình ca… Tất cả làm không gian xung quanh cậu trở thành một khu vườn đầy màu sắc…. Bước về phòng, Nhật Nam lại bắt đầu dọn dẹp vali giống như cậu đã từng làm… Và một lần nữa, cậu sẽ lại đến nước Mỹ xa xôi đó… - Anh Nam…. Anh đang làm gì vậy? Tiếng Bảo Ngọc làm Nhật Nam dừng lại, cậu khẽ thở dài rồi quay lại nhìn Ngọc, cậu cố gắng nói thật nhẹ nhàng: - Anh đi tìm Thanh Linh…. - Anh nói sao?- Bảo Ngọc sững sờ- Anh đi tìm chị Linh…. Anh…anh nói gì vậy? Bảo Ngọc chạy đến, níu tay Nhật Nam: - Chẳng phải anh đã đi tìm rồi sao? Sao bây giờ anh lại đi nữa? - Lần trước anh không tìm thấy cô ấy… nhưng bây giờ thì anh đã biết cô ấy đang ở đâu…. Nhật Nam xách va li bước đi thật nhanh. Bảo Ngọc gần như chết lặng khi nghe được câu nói của Nhật Nam. Khi nghe người làm nói Nhật Nam đột ngột trở về khi trời còn chưa tối, khuôn mặt vui vẻ, nó cứ tưởng anh đã nghĩ thông suốt. Cái tin Nhật Nam đã tìm được Thanh Linh làm nó bàng hoàng, hoang mang và đau đớn…. Vội chạy theo Nhật Nam, nước mắt nó rơi xuống: - Anh đừng đi! Anh Nam!!!!!!! Nó giữ tay Nhật Nam kéo lại: - Em xin anh đừng đi! Đừng bỏ em! Em xin anh đừng đi! - Ngọc….- Nhật Nam nắm lấy tay nó gỡ ra- Anh luôn coi em là một cô em gái rất quan trọng với anh… Nhưng Thanh Linh, với anh, cô ấy là tất cả… - Không!- Bảo Ngọc nói trong nước mắt- Em không muốn nghe! Em không cần biết gì hết! Em không thể xa anh được! Em xin anh! Xin anh đừng bỏ rơi em! Nhật Nam thở dài: - Em mau buông tay anh ra! Anh phải đi rồi! - Không!!Em không thể!! Em xin anh!!!- Bảo Ngọc lắc đầu, tay run run nắm chặt lấy tay áo cậu. - Nhật Nam! Con đang làm gì vậy? Nhật Nam ngước nhìn lên, ông Trung đã đứng đó từ bao giờ, gương mặt ông thoáng chút khó hiểu. Thật may mắn! Nhật Nam cười đau đớn! Đúng lúc cậu cũng có chuyện muốn nói với ông! - Con đang làm gì chẳng phải ba là người biết rõ nhất sao? - Con nói gì?- mắt ông mở to ngạc nhiên - Con đã gặp lại mẹ của Thanh Linh…. Tiếng nói của Nhật Nam làm ông Trung và cả Bảo Ngọc trong phút chốc đều nín lặng, chỉ có nước mắt là rơi xuống, bàng hoàng, đau xót…. - Lẽ ra khi ba cố gắng xây nên kịch bản này… ba nên tính để bác ấy đi xa một chút! Thậm chí là rời khỏi đất nước này!- mắt Nhật Nam nhìn ông đau xót- Như vậy thì con mới không thể biết được! - Nhật Nam….- ông không biết nói gì, ánh mắt ông đau khổ. - Con sẽ nói chuyện với ba sau… Ngay khi con tìm được Linh… Còn bây giờ con phải đi! Nhật Nam quay gót bỏ đi, nhưng Bảo Ngọc vẫn nắm chặt lấy tay cậu cố gắng giữ lại. - Không! Anh Nam! Anh đừng đi! - Ngọc…. buông tay anh ra! - KHÔNG!!!!- Bảo Ngọc hét lên hoảng loạn, nó quay lại nhìn ông Trung cầu cứu- Bác ơi! Bác bảo anh Nam đừng đi! Con xin bác! Bác bảo anh ấy đi! Ông Trung chỉ biết đứng đó nhìn, trái tim ông chết lặng những buồn đau. - Anh đừng đi! Em xin anh!!! KHÔNG!!! Anh đừng đi!!!! Tiếng Bảo Ngọc hét lên thảm thương. - Anh phải đi!- Nhật Nam cố gỡ tay nó ra. - KHÔNG!!!!!! Đột nhiên tiếng kêu của con bé khựng lại, toàn thân nó run rẩy, trong phút chốc gương mặt nó tái mét. Nhật Nam giật mình nhìn sang…. Bảo Ngọc đưa tay lên ngực mình run rẩy giữ chặt…. Con bé ngã xuống và bắt đầu co giật…. Khuôn mặt nó nhăn lại vì đau… Tay nó vẫn cố gắng nắm lấy áo Nhật Nam…như cầu cứu…. Sau vài s bàng hoàng, Nhật Nam cúi xuống bế bổng Bảo Ngọc chạy lên cầu thang: - BÁC JOHN!!!!!- Cậu hét lên **************************** Trong phòng làm việc của ông Trung… Câu chuyện của sự thật đã kết thúc Hai cha con ngồi đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau… Nhưng mỗi người đeo đuổi
một suy nghĩ riêng… Và đều đau như nhau…. - Ba thực sự không muốn đưa mọi chuyện đến mức này….- ông Trung khẽ nói, ông không mong một sự tha thứ, ông chỉ muốn cậu hiểu được tấm lòng của một người cha là ông- một người cha quá nhiều đau khổ. Nhật Nam thở dài, cậu không muốn trách ông vì suy cho cùng ông vẫn là cha cậu. Những điều ông làm không phải đều là vô lý. - Con hiểu ba mà… Con luôn yêu ba dù thế nào đi nữa….- cậu mỉm cười- chỉ riêng chuyện của Thanh Linh, ba hãy để con được tự quyết định… - Ba hiểu… Bây giờ ba cũng không muốn cản trở hai đứa nữa… Nhưng còn Bảo Ngọc… con cũng thấy rồi đấy! Bệnh của nó lại tái phát… Khuôn mặt cậu phút chốc trở nên trầm tư: - Con sẽ cố gắng thuyết phục Ngọc từ từ…. - Nhưng tạm thời con đừng đi tìm Thanh Linh vội… để con bé khỏe thêm đã… Bây giờ nếu con đi… ba sợ con bé sẽ không chịu nổi - Vâng… con hiểu… con đã đợi lâu như vậy rồi, nếu như phải đợi thêm vài ngày cũng không sao cả! - Vậy ba con mình cùng qua xem Ngọc thế nào rồi! - Vâng!- cậu khẽ đáp Ông Trung bước đến, quàng tay qua vai Nhật Nam. Cuối cùng trong mắt ông, con trai của ông đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm với mọi chuyện và có một trái tim khoan dung. Có lẽ ông sẽ phải luôn tự hào về đứa con này! Cảm giác được giải tỏa mọi bí mật khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm, ông không muốn tiếp tục những ngày dài lo lắng và suy nghĩ nữa, ông muốn được nghỉ ngơi, muốn được dựa vào đôi vai con của mình và nhìn về một tương lai tươi sáng hơn. - Khi con gặp Thanh Linh, hãy nói ba xin lỗi cô bé…. - Con nghĩ cô ấy sẽ không để ý đâu!- Nhật Nam mỉm cười, nghĩ đến lúc được gặp Thanh Linh, trái tim cậu lại đập những tiếng rộn ràng. - Đó thực sự là một cô bé tốt… ba thực sự thích cô bé! - Con cảm ơn ba…. Mọi hiểu lầm được giải tỏa Bên cạnh chúng ta sẽ chỉ có niềm vui…. Như vậy không phải dễ dàng hơn sao? Hạnh phúc có thể ở bất cứ nơi đâu… Tại sao con người ta cứ đi tìm những điều viển vông Cố ép mình vào những điều không thể… - Ba yêu con! - Con cũng vậy! Chương 17 Nhật Nam định gõ cửa nhưng tiếng nói chuyện bên trong làm cậu dừng lại… - Ngọc…con bình tĩnh lại đi!- tiếng bác John - Không! Con không muốn nghe!- tiếng Bảo Ngọc đangkhóc Nhật Nam thở dài, con bé lại bắt đầu hoảng loạn rồi. Tay đặt lên cửa, cậu định đẩy cửa bước vào…. - Con không thể tiếp tục sống lừa dối như vậy!- ông John quát lên Nhật Nam khựng lại…. Đôi mắt cậu mở to… Bàn tay cậu dường như bị ai đó rút hết sức lực… - Con không muốn nghe! - Hãy nghe bác! Con không thể lừa dối Nhật Nam mãi được! Rồi cũng sẽ có lúc họ phát hiện ra con đang đóng kịch! Con không thể sống như một người bệnh khi con không có bệnh! Con cũng không thể giữ chân cậu ta bằng cách
này mãi được Tim Nhật Nam đập thật mạnh, trời đất xung quanh cậu đang chao đảo. - Bác đừng nói nữa! Nếu con không diễn như vậy…. anh ấy sẽ bỏ con mà đi!Con không muốn mất anh ấy! - Tất cả sẽ chỉ mang lại cho con đau khổ mà thôi!Con phải dừng ngay chuyện này đi!Bác không thể tiếp tục để con lừa dối mọi người, lừa dối chính mình! Bác sẽ đi tìm Nhật Nam và nói hết cho cậu ta biết! - Không! Con xin bác! Bác John!!! Cánh cửa trước mặt cậu bật mở…. - Nhật Nam, ông Trung…. - Anh Nam…. Đôi mắt cậu nhìn vào hai người đang bàng hoàng nhìn mình. Bảo Ngọc bắt gặp cái nhìn lạnh giá của cậu thì bất giác lùi lại. - Nhật Nam… cháu hãy bình tĩnh- ông John đặt tay lên vai cậu Nhật Nam không đáp lại, cậu đang cố giữ bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt tái mét run run của Bảo Ngọc. Đó là đứa em gái mà cậu đã hết mực yêu thương, hết mực chăm sóc, hết mực tin tưởng, hết mực bảo vệ…. Thế mà cuối cùng thì người làm cậu đau đớn nhất lại chính là nó! Cơn giận bùng lên trong lòng cậu! Chính vì nó mà ba cậu tìm cách chia rẽ cậu với Thanh Linh, vì nó mà Thanh Linh quyết định ra đi, vì nó mà biết bao người phải chịu dày vò… cuối
cùng chỉ là một màn kịch, một lời nói dối trắng trợn. Cắn môi thật chặt, cậu cố nén cơn giận xuống, cậu nhìn Bảo Ngọc lạnh lùng: - Nếu tôi còn nhìn thấy cô một lần nữa…tôi sẽ đánh cô đấy! Vì vậy…. đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cậu nói rồi quay bước bỏ đi… - Nhật Nam! Khoan đã! Hãy nghe bác nói!- ông John chạy theo cậu. …….. Nhìn dáng Nhật Nam bước đi vội vã, lời nói cuối cùng của cậu làm trái tim Bảo Ngọc rụng rời, con bé khuỵu xuống, đôi mắt đầy nước mắt đau khổ nhìn ra xa…. Hỏi thế gian tình ái là chi? Đưa con người ta vào vòng xoay cám dỗ… Để một ngày bước chân trở nên lạc loài Không còn đường để lui… Cuối con đường lại chính là khổ đau…. Ông Trung bước vào, ông nhìn Bảo Ngọc nửa cảm thông nửa thương hại….Ông thở dài , đỡ lấy con bé: - Nhật Nam sẽ hiểu cho con… - Bác….- Bảo Ngọc nhìn ông cầu cứu, nó ôm chầm lấy ông khóc nức nở. ************************ - Nhật Nam! Đứng lại! Nhật Nam dừng lại, cậu nhìn ông John, trái tim cậu chưa hết căm phẫn: - Cháu không muốn phải nổi giận với bác!Bác là người cháu luôn tôn trọng! Tại sao bác có thể làm những chuyện lừa dối lương tâm như vậy? - Bác hiểu!...Bác có lỗi với cháu, có lỗi với Bảo Ngọc… hãy nể cái mặt già này mà hãy nghe ta nói được không? Nhật Nam thở dài, cuối cùng cậu cũng gật đầu bước theo ông John …………………………. Tại phòng ông John ………………………. - Con bé thực ra chỉ bị hở van tim nhẹ… bác đã rất ngạc nhiên khi nó cứ xin bác nói với mọi người là nó bị suy tim… nhưng nhìn ánh mắt hạnh phúc của nó khi được cháu quan tâm chăm sóc bác đã hiểu! Bác chỉ muốn con bé được vui vẻ và hạnh phúc, bác cũng đã từng mong cháu sẽ là người mang đến hạnh phúc cho con bé… Bác thực sự mong hai đứa sẽ yêu nhau…. Nhật Nam nhìn ông, suy nghĩ của ông cũng giống như của ba cậu. - Con bé còn quá nông nổi, nó chỉ nghĩ đến điều nó mong muốn mà không nghĩ kĩ đến hậu quả ! Bác là một người già cả, chính bác mới là người có lỗi khi đã dung túng nó làm điều sai trái… - Bảo Ngọc nó chỉ mong được cháu yêu thương, đó là một mong muốn chính đáng xuất phát từ một trái tim yêu cháu thật lòng và trong sáng…. Cháu đừng quá tàn nhẫn với con bé! Nó sẽ không thể chịu được… Nỗi giận trong lòng Nhật Nam nhẹ đi dần. Cậu cũng không muốn trách Bảo Ngọc nữa, quan trọng là cậu đã tìm thấy Thanh Linh, điều đó có ý nghĩa hơn tất cả… Dù Bảo Ngọc làm cậu thực sự phẫn nộ nhưng nó vẫn là em của cậu, cậu luôn mong nó sẽ tìm được hạnh phúc của mình…. Dù con bé có làm gì sai thì nó vẫn cứ là gia đình của cậu…. - Cháu hiểu rồi!- Nhật Nam nhìn ông John- Cháu cũng không muốn trách con bé! Hãy nói với con bé là cháu luôn yêu quý và mong nó được vui vẻ, hạnh phúc… Còn bây giờ cháu phải đi tìm Thanh Linh! Bác hãy chăm sóc con bé hộ cháu! Ông John mỉm cười: - Ừm! - Cảm ơn bác!- Cậu nhìn ông cười rồi bước đi. Con đường phía trước…. Chương 18 10h tối Thanh Linh khoác túi lên vai, một ngày làm việc mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc. - Hôm nay vất vả quá Thanh Linh! - Em về cẩn thận nhé! - Vâng! Cảm ơn các chị nhiều! Em về trước đây! Chào các chị trong quán, Thanh Linh bước ra ngoài…. Con gió đêm khẽ thổi luồn nhẹ vào tóc nó mát lạnh… Thật là dễ chịu…. Bước chậm trên con đường về khu kí túc, Linh khẽ thở dài….Cảm giác yên lặng không bao giờ làm nó thấy thoải mái.. Bước qua công viên…. Chiếc xích đu khẽ đung đưa trong gió…. Thanh Linh mỉm cười, bước đến và ngồi xuống…. Lâu lắm rồi nó không ngồi trên một chiếc xích đu… Ngước lên nhìn bầu trời đêm, đẹp quá! Những ánh sao lấp lánh dù đã bị những tòa nhà cao tầng che khuất đi ít nhiều…. Giữa một nơi cuộc sống hối hả như thế này, nó vẫn có thể tìm được những không gian yên tĩnh… Thấm thoắt mà đã gần nửa năm từ ngày nó đến đây… Cuộc sống cứ thế trôi đi không chờ đợi ai cả… Những tháng ngày đau khổ của nó cũng đã qua đi… Dù đã có những lúc nó không thể khống chế được cảm xúc của mình, nó đã muốn bay ngay về Việt Nam, muốn được nhìn thấy Nhật
Nam và nó sẽ giữ cậu thật chặt… Cuối cùng nó đã không làm thế…. Nó không có đủ dũng khí để làm thế... Bầu trời sao nhòa dần đi trước mắt nó…. Nước mắt từ đâu chảy xuống vô thức…. Giống như một màn sương mỏng Nỗi đau không còn làm trái tim nó nhói đau mà làm nó đóng băng lại… Chỉ có nước mắt là cứ rơi khi nào nó muốn…. Khẽ gạt nước mắt trên mi, Thanh Linh mỉm cười, nóbiết giờ này Nhật Nam đang rất hạnh phúc vui vẻ… Như vậy là được rồi… Mặc dù đã có lúc trái tim ích kỉ của nó mong muốn cậu sẽ xuất hiện trước mặt nó! Nó cũng không biết mình đã tưởng tượng ra điều đó biết bao nhiêu lần…. nhưng cuối cùng sự thật thì chỉ có đôi mắt buồn và hơi thất vọng. Đứng dậy, nó quay lại, khẽ lau nước mắt….. Một hình ảnh giống như ảo ảnh… Toàn thân nó bất động… Bàn tay dừng lại trên mi mắt…. Đôi mắt mở to ngỡ ngàng….. Phịch! Chiếc túi trên tay nó rơi xuống…. Nếu có một con đường dẫn em đến với anh…. Hãy để trái tim cùng dẫn lỗi Nếu có một giây ánh nhìn ta dành cho nhau làm trái tim tan chảy.. Hãy gọi tên em như con sóng hiền hòa ……………………………………. Nhật Nam đứng đó, nhìn nó không dứt, cậu đút tay vào túi một cách bình thản nhưng đôi mắt cậu đang dậy sóng…. Cậu bước lại thật gần… Thật chậm…. Đến khi hai người đã đứng cạnh nhau rất gần…. Thịch! Thịch! Thịch! Tiếng hai trái tim đang cố tìm lại nhịp đập chung của chúng! Đôi mắt Thanh Linh vẫn mở to nhìn cậu ngỡ ngàng, từ đôi mắt trong vắt dưới bầu trời đêm đó, những giọt lệ long lanh chảy xuống…. Điều này có thể là thật sao? Nhật Nam đang đứng trước mắt nó…hay chỉ là ảo ảnh? Đối diện anh là một trời thương nhớ Khoảng cách mong manh ru ánh mắt ngọt ngào... Trong đáy mắt là muôn vàn con sóng... Chất chứa yêu thương và những nỗi mong chờ - Anh….- đôi môi nó mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói được. Đôi tay Nhật Nam ôm chầm lấy Thanh Linh một cách vội vã, siết chặt…Tiếng cậu nhẹ như một cơn gió: - Em đợi anh có lâu không? Anh