Truyện Teen - Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi
làm Thiên Thiên hok còn dám nói câu nào nữa. ... - Nhi, cô về đi...còn Ayumi nữa, cô cũng về luôn....- Tuấn vừa nói vừa nhìn sang bà người hầu - Tiễn khách. Ayumi đứng đó mà nước mắt như sắp trào ra. Còn Nhi, cô không hiểu sao Tuấn lại có thái độ như vậy. Cô chỉ biết 1 điều là thì ra bấy lâu nay mình đã nhầm, hok thể nào người mà Tuấn thích hok phải là Dung mà là Ayumi? Vậy hóa ra hồi trước.. Nhi chia tay với Tuấn hok phải hoàn toàn do Dung sao? Một sự nhầm lẫn tệ hại. Nhi bỗng cảm thấy tiếc cho điều đó. .... Trên đường về, Ayumi bất chợt chạy đến chỗ Nhi - Nhi, tôi..có chuyện muốn nói với kô? - Cô muốn nói jì? - Nhi nhìn thẳng vào mắt cô nàng. - Umm.., tôi...dù hok pít kô và David có quan hệ jì. Nhưng....kô có thể hok gặp David nữa được hok? - ....... - Tôi biết...tôi biết như thế rất ích kỉ. Tuy nhiên, tôi thật sự rất yêu David, rất yêu...Tôi hok muốn có ai chen vào tình cảm của chúng tôi cả. Cho nên... - Hok bao giờ - Nhi cắt ngang lời Ayumi bằng 3 chữ đó. - Hả? - Cô nói cô yêu Tuấn. Vậy thì tôi cũng nói cho cô biết, tôi cũng rất thích cậu ta. Và cũng sẽ..tuyệt đối hok nhường cậu ta cho bất kì ai. - Nhưng David đâu đã yêu kô. Cậu ta...cậu ta chỉ thích mình tôi thôi... Đúng, chắc chắn.., chắc chắn là vậy. - Chứng cứ đâu mà kô nói thế? ....Đúng là Tuấn quen kô trước, và chắc hẳn 2 người cũng đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau. Nhưng đó là quá khứ, hok đồng nghĩa với việc bây giờ cũng vậy. Nếu thật sự Tuấn còn thích kô thì lúc trước hắn đâu có tỏ tình với tôi đâu chứ. - Hả? David tỏ tình với kô? - Ayumi bỗng ngạc nhiên - Đúng thế. - Hok...hok thể nào. Tôi rất hiểu rõ con người David. Cậu ta là 1 con người kín đáo, lạnh lùng, đâu thể nào mà chủ động tỏ tình với kô được. - Thì chắc cũng phải xem đối tượng là ai đã. - Nhi cười. - Hmmm....Dù sao...dù sao tôi vẫn hok thua kô đâu. Về diện mạo, tài năng, kô đều kém xa tôi cả. Hok lí nào tôi lại thua cô được. Cô hãy chờ xem, nhất định tôi sẽ làm cho David chỉ nhìnvề phía tôi mà thôi. Nói rồi Ayumi quay phắt lại và lên trên chiếc xe hơi đang có 2 cận vệ của mình , phóng mất hút... Nhi nhìn chiếc xe khuất dần..khuất dần mà trong lòng bỗng thấy buồn vô tận. Cô bất giác ngộ ra rằng ngay từ đầu mình đã thua, thậm chí cô còn hok biết Tuấn có từng thích cô không nữa. Nhi thấy ghen với Ayumi, ghen với mối tình giữa
Ayumi và Tuấn. Và rồi một cơn gió thoảng qua, chôn vùi đi những suy nghĩ lẩng quẩng trên đầu cô. Cô không muốn chỉ vì sự ghen ghét, đố kị mà làm mình sai trái thêm 1 lần nào nữa. ..................................... Reng reng reng - Nhi, tan học rồi, tụi mình đi uống nước nhé! - nhỏ Tuyết hưng phấn đề nghị - Dạo này sao thấy Nhi buồn vậy - Như Vân nhẹ nhàng hỏi thăm. - Um...mình hok sao. Mình thấy mệt, mình muốn về trước. Các cậu tự đi uống nước nhé. Bye... ..... - Ôi, hok biết có phải Nhi đang thất tình hok nữa mà bùn dữ. - nhỏ Anh đoán mò - Nghe nói là nhà Nhi đang có người qua đời đấy. - Vậy à, bi h mình mới biết đấy. - Thôi, chuyện nhà người ta, quan tâm làm jì. Đi uống nước thôi. - Ummm. ............................... Nhi từ từ bước đi trên con đường dài. Cô hok muốn về nhà ngay, bởi cô thật sự hok cách nào đối diện với dì Mi và papa. Cô thấy có lỗi với họ... - Nhi Nghe tiếng gọi, cô quay lại Đó là Long - Anh Long? - Em làm jì hok về nhà mà đi lang thang thế? - Long nói mà mắt liếc sang cái tiệm bán áo cưới kế bên - A.., anh hiểu rồi, em chắc đang mợ tưởng cảnh mình làm cô dâu chứ j. - Zô ziên..- Nhi bực tức bỏ đi. - Ê nè..đợi anh với...Anh chỉ đùa thôi mà, em cần jì phải giận vậy chứ. - Anh làm jì mà đi theo tôi hoài vậy. - Hì..à...em cóa mún đi đến bờ biển gần đây chơi hok? Anh dẫn đi cho - Long nhìn Nhi cười - Hok hứng. - Ax..thấy em đang bùn nên anh mới có lòng hảo tâm, sao em lại nỡ từ chối thía? - Hmmmmmm - Nhi thở dài - thôi được, vả lại tui cũng chẳng muốn về, đi thì đi. ....................... Thế là 2 người cùng nhau cuốc bộ đi đến bờ biển. Khoảng 30 phút sau, cuối cùng cũng tới nơi^_^.
- Phù mệt quá. Anh làm ơn sau này nếu muốn mời ai đi chơi thì hãy chuẩn bị chiếc xe đi nhé >"". - để anh xem...ờ...nó bị sưng lên rồi này. - Úi..đừng **ng vào...đau... - ....- Long nhìn Nhi thở dài - Nè, leo lên đi - Jì? - Leo lên lưng anh. Chứ thế này làm sao mà em về. - Thôi...kì lắm. - Kì gì mà kì, trời sắp tối rồi, em hok định ở đây ngủ luôn chứ. Dù Nhi hok thích tí nào, bởi cô hok hề muốn dựa dẫm vào người khác, nhất là bọn con trai. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, thì Nhi cũng chả có lựa chọn nào khác cả... - Xì...được rồi, nhưng nói trước tui nặng lắm đấy nhé! - Yên tâm..., anh dư sức. Nhi ngập ngừng đưa 2 tay bá lấy bờ vai của Long. Rồi kế đến là áp người cô vào lưng anh. Khỏi nói cũng biết anh chàng Long này vui sướng biết chừng nào^_^ Nhi ở trên lưng Long mà nghĩ mãi về anh chàng này. thật ra Long cũng tốt bụng lắm chứ, Nhi nghĩ vậy đấy. Ngay lúc Nhi buồn nhất, Long đã xuất hiện, đem lại cho Nhi niềm vui. Nhi thấy rất cảm kích Long về điều đó. Tuy nhiên, đó chỉ là cảm kích thôi, chứ hok có cái gì khác cả... .... - Anh hai nè, anh thấy sao? Họ thật xứng đôi phải hok? - .................. - Anh có cảm thấy ghen tị hok nhỉ? - .................. Tuấn im lặng hok nói gì và lặng lẽ đi về...Thì ra Tuấn đã bắt gặp Nhi và Long trên đường +_+ Chương 24 Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc tình của Nhi, Tuấn, Ayumi và Long cứ xoay diễn như thế, một cuộc tình tay 4 phức tạp. Còn về phía gia đình Nhi, dì Mi cũng bắt đầu nguôi ngoai trước cái chết của con gái mình, Nhi cũng bắt đầu hiểu và thông cảm với dì Mi hơn. Mới buổi sáng sớm, Nhi đã mặc đồng phục chỉnh tề đi đến trường, bởi hôm nay là ngày tổng kết năm học... Mới vào trường, Nhi đã bắt gặp Long đứng đó, hôm nay anh chàng này trông thật khác thường ^_^. Vừa mới thấy Nhi, Long đã lôi Nhi đến khu vực sân sau của trường - Sao thế? Anh có chuyện jì muốn nói với tôi à? - À, ưm... - A, đúng rồi nhỉ, sau ngày hôm nay là anh ra trường rồi. -.......... - Sao trông anh buồn thế? Chắc là anh hok nỡ xa nơi này phải hok?...Đừng lo, anh muốn về thăm trường lúc nào mà chả được. - Thật ra... br/brroot>
/> - sao? - Thật ra..anh hok nỡ xa chính là em đấy. - hả? - Anh thích em, Nhi. Anh thích em đã lâu lắm rồi. Một làn gió bỗng thổi qua khiến mái tóc Nhi bay phấp phới. Cô nhìn thẳng vào Long mà hok giấu nổi sự ngạc nhiên. Quả thật, cô hok ngờ là Long sẽ có ngày tỏ tỉnh với cô. - Anh..anh nói jì vậy. Anh đùa vui quá đấy. - Không phải. Anh thật sự nghiêm túc đấy. Anh thích em...,không biết... em có đồng ý làm bạn gái anh hok? Trước tình huống như thế, Nhi thật sự hok biết trả lời Long thế nào... Nhi lúng túng 1 hồi lâu thì... - Nhi, em hok cần trả lời ngay đâu. Anh sẽ cho em thời gian. Ra về.. em hãy cho anh câu trả lời nhé! - Anh Long...Có lẽ hok cần đâu. Em..sẽ cho anh đáp án ngay bây giờ. - .................... - Em...em muốn nói là....em.... - ....................... - Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.....Em biết là anh đối xử tốt với em, nhưng thật đáng tiếc, từ trước đến giờ, em chỉ coi anh là bạn, 1 người bạn không hơn không kém. Em biết là khi nói ra câu này sẽ làm tổn thương anh, nhưng xin anh hiểu cho, em không muốn cho anh 1 sự hi vọng không có thật. Em... - Được rồi Nhi. Anh hiểu mà...Suy cho cùng, anh vẫn không thể thay thế được hắn trong trái tim em. - Anh Long....Em xin lỗi. - Em không cần nói câu đó với anh. Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi. - Long nói rồi buồn bã đi. .................. Tai nhà Nhi "Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi" - Mình...mình phải làm sao đây? Tuấn..., mình thật sự rất muốn gặp cậu, rất muốn...Nhưng mình thậm chí còn không biết cậu có từng thích mình không....Mình thật sự hok thể nào đoán được cậu đang nghĩ jì. Con người cậu kín đáo quá, mình hok thể, hok thể biết được cậu ấy nghĩ gì về mình.. Mình...phải chăng ngay từ đầu mình đã đặt tình yêu không đúng chỗ? - Nhi nằm trên giường cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống. Reng reng reng - alo. - Nhi nhấc máy lên. - Nếu cô thật sự muốn biết tình cảm của anh hai, thì ngay bây giờ cô hãy đến khu phố TK. - Hả? Cô là ai? Thiên Thiên à? - Đây không phải là lúc cô hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nếu cô không đến nhanh thì vở kịch sẽ kết thúc đấy. Cô cũngmuốn biết giữa Ayumi và cô, anh hai thích ai hơn kia mà. - Tôi...tít tít tít... ....... - Mình...có nên đi không? Mình muốn nhưng.... mình cũng rất sợ. Mình.... Nhi nghĩ 1 lát rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Cô chạy như bay ra ngoài cửa... - Papa, con muốn ra ngoài 1 chút, con sẽ về ngay. - Ưm, cẩn thận nhé con. ..... - Cho dù kết quả thế nào. Mình cũng muốn đến đó. Tình cảm của Tuấn, mình cần phải biết, mình phải biết. Nhi vừa nghĩ vừa chạy, cô dốc hết sức chạy, chạy qua hết khu vực này đến khu vực khác, băng qua con đường này đến con đường khác. Trong lòng cô cứ luôn thấp thỏm lo sợ.... .................... - Bình tĩnh lại đi, Ayumi.- Tuấn nói - Không.., cậu buông mình ra....David, cậu nói cho tớ biết đi, có phải đây chỉ là giấc mơ. Mẹ tớ chưa chết mà phải không? - Cô hãy chấp nhận sự thật đi. - Không...tại sao? tại sao ngay cả cậu cũng nói như thế với tớ. Đáng lẽ, đáng lẽ tớ không nên đến đây, đáng lẽ tớ không nên ***** tớ ở Nhật một mình. Tớ...tớ quả thật là 1 đứa con bất hiếu. - Mẹ cô chết chẳng qua chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến cô cả. - Hic...chỉ tại tớ mà mẹ phải chết. Từ nay tớ đã không còn người thân nào nữa rồi, huhuhu...Tớ sẽ phải sống 1 mình, đơn độc 1 mình, chẳng còn ai quan tâm đến tớ nữa...huhu... - Không phải đâu... Tuấn nói rồi ôm chặt Ayumi.... - Ít ra thì cô vẫn còn có tôi bên cạnh. - Da..David - nước mắt của Ayumi bỗng tuôn ra như suối Nhưng rồi Ayumi nhanh chóng đẩy Tuấn ra.. - Tớ thật sự không thể hiểu nổi cậu. Cậu có thích tớ không? Cậu trả lời tớ đi. - Có. - Vậy tại sao...tại sao cậu lại cùng cái cô gái tên Nhi kia hẹn hò, tại sao chứ?? Nếu cậu thích tớ, tại sao cậu lại làm vậy, tại sao? Cậu nói đi. - Vì cô ta giống cô. - Hả? Là sao? tớ không hiểu? - Hai năm trước, có phải cô
đang cặp với ai không? - Hai năm trước....A...cậu đang nói vụ đó à... Cái tin đó là do báo chí bịa ra thôi.... Một người thông minh như cậu đáng lẽ phải đoán ra chứ... Cậu..cậu đừng nói với tớ là do cậu ghen để rồi kiếm đại 1 đứa con gái cho đỡ buồn đấy nhé. - Cũng không thể nói là kiếm đại, tôi chọn Nhi 1 phần là con người cô ta. Cô ta quả thật rất đặc biệt, cô ta không hề như những đứa con gái hám danh mà tôi từng gặp. - thế còn phần kia? - Đó là vì cô ta có 1 chút tính cách khá giống cô. - David...vậy cậu thật ra...là cậu vẫn luôn nhớ đến tớ phải không? - ............................. Tuấn không trả lời nhưng Ayumi cũng đã phần nào đoán ra. Cô sung sướng ôm chầm lấy Tuấn. Trên trời, những chú chim cứ kêu ríu rít như mừng cho họ. Tuy nhiên, đã có kẻ cười thì tất nhiên cũng sẽ có kẻ khóc. Nhi đứng đó đã nghe thấy tất cả. Nước mắt cô từng giọt, từng giọt chảy ra. Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô đã nhận ra rằng thì ra Tuấn đến với cô chỉ là bất chợt, chứ không phải
vì Tuấn thích cô như cô vẫn hi vọng. Sự thật...sự thật đối với cô sao mà phũ phàng đến thế.... ............................. Nhi lặng lẽ bước đi trên đường, cô đi mãi, đến 1 dòng sông cô dừng lại. Nơi đây, đây chính là nơi mà lần đầu tiên cô và Tuấn gặp nhau. Những kí ức ấy bây giờ vẫn còn đang hiện rõ mồn một trong đầu Nhi, tuy nhiên giờ đây mọi thứ đã qua đi, tất cả chỉ còn lại quá khứ, một quá khứ đau buồn. "Nè, đừng hét nữa, có biết giọng cô giống tiếng heo kêu không thế?" "Ông thích ngắm cảnh lắm phải không? Vậy thì hãy xuống sông mà ngắm lại chân dung đẹp trai của mình đi nhé!" "Chà, không ngờ con gái thời này lại dữ dằn đến thế" "Ông..ông là người hay ma thế" "Chứ cô là yêu quái hay chằn tinh thế?" Nhi ngồi xuống bên chiếc cầu như người mất hồn, ngoại trừ nước mắt rơi ra, cô không biết mình có thể làm được gì cả. Cô khóc, khóc thật to như chưa bao giờ được khóc.Khóc cho mối tình của cô và Tuấn... Mặt trời xuống núi đỏ lòm trông thật đẹp .... Chương 25 "Tin mới nhận, bà XXX - mẹ của nữ ca sĩ Ayumi ở Nhật bản đã từ trần vào......" Keétttt - A, con về rồi đấy à,Chi. - papa nói với Nhi - Ưm..., con cảm thấy mệt, con về phòng đây. - Dì Mi có nấu chè đấy, nếu đói thì con kêu người múc cho con ăn nhé. - Dạ. - chà, không biết con bé bị gì mà buồn thế? ............................................. Trời chập tối rồi sáng, 1 ngày mới lại đến... - alo, Tuấn hả? Nhi đây...ưm...cậu có rảnh không? Có thể đến cái cây cầu mà lúc trước mình gặp nhau đó...ưm....cậu đến đó nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu...ưm...Ok...vậy lát gặp, bye... Sau khi hẹn Tuấn xong, Nhi vội thay áo, cột tóc lên cao, bước xuống nhà... - Con lại định đi đâu à, Chi? - Vâng, con muốn ra ngoài 1 tí. - Vậy cháu có về nhà ăn cơm không? - dì Mi từ tốn hỏi Nhi suy nghĩ 1 hồi rồi mỉm cười - Vâng, tất nhiên, nhờ dì vậy. - A, em ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, hôm nay là thứ 6 ngày 13 đấy. - Thắng nói với Nhi. - Cái thằng con này, đừng có nói chuyện thế với em chứ. - hihi, con đùa thôi mà. Nhi nhìn họ một hổi lâu, trong lòng cảm thấy vui sướng, cô cười - Em sẽ cẩn thận mà, cám ơn anh nhé, Thắng...Vậy con đi đây, papa, dì Mi. Nhi mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa mở rồi từ từ đóng sập lại. Cạch. .............................. - Cậu đến đúng giờ đấy, Tuấn. - Ưm.... - À...Ayumi sao rồi? Nghe tivi nói rằng mẹ cô ấy vừa mất - Nhi hỏi - Cô ấy mới sáng hôm nay về nước xong. - Vậy...vậy à. - Ừ. Nhi và Tuấn cả 2 người cùng im lặng 1 phút. Không ai dám nhìn ai cả, chỉ lẳng lặng dõi mắt xuống dòng sông trong xanh... - Thật ra...tớ hẹn cậu ra đây là vì muốn làm rõ 1 chuyện. - ??????????? - Cậu có nhớ đây chứ? Ưm...đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu, hôm đó cậu đã kêu người quẳng tớ xuống hồ, nhớ chứ? - Ừm.. - Rồi đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta....Chúng ta đã từ những kẻ đối địch nhau, luôn cãi nhau để rồi
trở thành bạn....và cuối cùng là thành người yêu luôn. - Nhi à, thật ra.... - Tớ thật sự đã rất vui, thật đấy....Lúc cậu bảo cậu sẽ không bao giờ lừa dối tớ, tớ đã rất vui, rất hạnh phúc. Bởi vì tớ thích cậu.... Hồi trước thế, bây giờ cũng thế. - Nhi, cô hãy nghe tôi nói... - Tớ không trách cậu đâu. Dù cậu lừa dối tớ, dù cậu đã làm cho trái tim tớ rất đau nhưng...có lẽ không phải là lỗi của cậu... Có trách...cũng là trách sốmệnh đưa đẩy...khiến đôi ta gặp nhau. - nước mắt Nhi bắt đầu tuôn ra, trải dài trên hai gò má của cô. Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng sớm chiếu lên khuôn mặt cô làm cho những giọt nước mắt cô lấp lánh như sáng rực lên... Tuấn đứng đó nhìn Nhi mà lòng thấy có lỗi vô cùng... - Tuấn, cậu có thể nói với tớ câu..."tôi yêu em" được không? - Nhi... - Dù đó là lời nói dối, tớ vẫn muốn nghe. Tuấn...xin cậu đấy. - ...............Nhi...............xin lỗi...... Câu xin lỗi của Tuấn bỗng khiến lòng Nhi se thắt lại.... - Tớ không phải là muốn nghe câu ấy. ..Tại sao....Câu nói ấy đối với cậu khó nói thế sao? Tớ...tớ thật sự chịu hết nổi rồi... Cậu đã có thể lừa dối tớ, vậy tại sao lần này cậu lại không thể. Lần này là do chính tớ yêu cầu cậu nói dối, nhưng cậu lại không thèm nói, vậy là sao chứ? Nếu vậy...nếu vậy thì ngay từ đầu cậu đã không nên lưà dối tớ, đồ ngốc, đồ ngốc...đồ ngốc. Tớ ghét cậu....tớ ghét cậu lắm.....tớ ghét cậu nhất trần đời........ Tớ không muốn nhìn thấy bản mặt của cậu nữa..... Bốp Nhi tát Tuấn 1 cái thật mạnh rồi bỏ đi, lòng cô bây giờ đau như cắt. Cô dường như không còn đủ tỉnh táo nữa. Đén xanh mà cô lại chạy băng qua đường. Để rồi.... - Nhi, coi chừng - tiếng Tuấn vang lên Một chiếc xe tải với tốc độ kinh hồn đâm thẳng vào người cô, cô chỉ kịp kêu lên 1 tiếng rồi ngã quỵ xuống.. Máu...máu văng ra..... ................... - Nhi, tỉnh lại đi Nhi - Tuấn chạy đến ôm Nhi trong vòng tay - Cấp cứu...làm ơn ai đó hãy gọi cấp cứu. Nhi cô gắng mở mắt ra, cô nhìn Tuấn... - Tu..ấn... - Nhi, tôi đây, tôi ở đây đây. Cô hãy chịu đựng đi, xe cấp thương sắp đến rồi. Nhi nhắm mắt khẽ lắc đầu - T..uấ...n...., tớ..t..ớ xin..lỗi....Tớ...không...được rồi...mẹ tớ....Tớ....thấy...mẹ...đ..ang..đang đến...đ..ó...n...tớ..k..ì..a... - Đừng nói nữa Nhi, cô sẽ bị mất máu đấy. - Cậu..hãy để...để tớ nói...Tớ muốn nói...với...với cậu tớ...yêu cậu..đến dường nào. - Im lặng đi Nhi. Cô sẽ không sao đâu...Sau khi cô tỉnh lại...tôi sẽ nói với cô hàng ngàn câu "tôi yêu em".., được chứ? - Hì...cậu...nói thật chứ. - Thật, thật mà...cho nên cô phải tỉnh, cô không được ngủ vào giờ này, Nhi. - Tuấn...cám...cám ơn cậu. Nhưng...cậu ...lại nói dối nữa..rồi..Tuy nhiên...tớ..tớ hạnh...phúc lắm....Tớ thích cậu, Tuấn...., thích ..cậu nhiều ...lắm.... lắm...ưm.....tớ...tớ mệt lắm rồi...tớ...tớ phải...phải nghỉ ngơi đây.... - Không...đừng...Nhi...mở mắt ra đi...Nhi..... Nhi cười 1 nụ cười thật tươi....như để chào tạm biệt Tuấn... "Nhiều người thường hỏi tôi có sợ cái chết không. Tôi đều trả lời họ rằng: rất sợ. Bởi vì khi chết rồi thì xung quanh ta sẽ chỉ còn lại bóng tối.Chúng ta sẽ phải đơn độc 1 mình trong cái màn đêm lạnh lẽo ấy. Nhưng..không hiểu sao, khi đối diện với cái chết thật sự, tôi lại không hề cảm thấy run sợ. Phải chăng là vì có Tuấn bên cạnh tôi. Trước khi chết, mà tôi còn được gặp người mà tôi yêu nhất, không biết người khác nghĩ sao, chứ đối với tôi, đó là 1 điều vô cùng hạnh phúc. Dù cho cậu ấy có lừa dối tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn yêu cậu ấy. Vì hạnh phúc không phải là cố giữ người mà mình yêu quý phải luôn bên cạnh mình, đôi khi chỉ cần thấy người đó hạnh phúc là tôi cũng hạnh phúc lắm rồi. Tuấn, cậu có nghe thấy tớ nói gì không? Cho dù cậu là ai, là cái gì và thích ai cũng không quan trọng! Chỉ cần cậu vẫn như trước, đứng cạnh tớ và mỉm cười với tớ là được rồi... - Trích suy nghĩ của Nhi. Khe mắt Nhi dần dần, dần dần khép lại. Ánh sáng bên cô cũng dần dần chuyển thành bóng tối. Tuấn đau lòng ôm lấy cô, nước mắt anh chàng trải dài xuống, rơi tí tách trên khuôn mặt cô. Nhưng Nhi đã không còn cảm thấy được gì nữa rồi.... Mưa...mưa bắt đầu rơi xuống. Từng hạt mưa lạnh buốt cứ đổ xuống, hòa lẫn với những giọt
máu của Nhi, với những giọt nước mắt đau khổ của Tuấn. Ông trời đang khóc ư? Nhưng là khóc cho ai? Cho Nhi ?Cho Tuấn? Hay là đang khóc cho mối tình của họ? Một mối tình không trọn vẹn..... Hai năm sau Từ ngày mà Nhi mất, papa đã đau
khổ rất nhiều. Nhưng đến giờ, ông đã bình tâm lại. Dì Mi cũng đã đề nghị ông cho bà 1 mở một tiệm nhỏ để buôn bán. Thắng thì đã học hết đại học, chuẩn bị ra ngoài làm việc, anh chàng này mấy hôm nữa sẽ đưa bạn gái mình về cho gia đình xem mặt đấy^_^, khỏi nói cũng biết papa và dì Mi vui sướng biết bao. Còn về phía Long, cậu đang cùng Tuyết bắt đầu hẹn hò. Mỹ Phụng thì cũng ghen với Tuyết lắm nhưng do không làm được gì nên đã lặng lẽ rút lui. Thế còn Tuấn thì sao? Sau ngày kinh hoàng đó, Tuấn và Thiên Thiên đã quyết định trở về Mỹ học tiếp. Vì dù sao rồi đây cậu cũng sẽ phải kế thừa công ty của bố mình. .................. Tuyết đã rơi... Nhìn lên bầu trời, đôi lúc, Tuấn lại hay bất chợt nhớ tới Nhi.... ...... Một làn gió thổi ngang qua, mái tóc của 1 cô gái nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Tuấn. Tuấn quay lại, cô gái ấy cũng giật mình quay lại... Cô gái ấy sau bao ngày không gặp, đã xinh lên rất nhiều... Cô gái đó chính là...Dung... .......... Tuyết vẫn rơi.... "Tuyết thật đẹp, vì nó xóa đi tất cả... chôn vùi mọi nỗi đau... nỗi tuyệt vọng... và cô độc trong tim..."
Ayumi và Tuấn. Và rồi một cơn gió thoảng qua, chôn vùi đi những suy nghĩ lẩng quẩng trên đầu cô. Cô không muốn chỉ vì sự ghen ghét, đố kị mà làm mình sai trái thêm 1 lần nào nữa. ..................................... Reng reng reng - Nhi, tan học rồi, tụi mình đi uống nước nhé! - nhỏ Tuyết hưng phấn đề nghị - Dạo này sao thấy Nhi buồn vậy - Như Vân nhẹ nhàng hỏi thăm. - Um...mình hok sao. Mình thấy mệt, mình muốn về trước. Các cậu tự đi uống nước nhé. Bye... ..... - Ôi, hok biết có phải Nhi đang thất tình hok nữa mà bùn dữ. - nhỏ Anh đoán mò - Nghe nói là nhà Nhi đang có người qua đời đấy. - Vậy à, bi h mình mới biết đấy. - Thôi, chuyện nhà người ta, quan tâm làm jì. Đi uống nước thôi. - Ummm. ............................... Nhi từ từ bước đi trên con đường dài. Cô hok muốn về nhà ngay, bởi cô thật sự hok cách nào đối diện với dì Mi và papa. Cô thấy có lỗi với họ... - Nhi Nghe tiếng gọi, cô quay lại Đó là Long - Anh Long? - Em làm jì hok về nhà mà đi lang thang thế? - Long nói mà mắt liếc sang cái tiệm bán áo cưới kế bên - A.., anh hiểu rồi, em chắc đang mợ tưởng cảnh mình làm cô dâu chứ j. - Zô ziên..- Nhi bực tức bỏ đi. - Ê nè..đợi anh với...Anh chỉ đùa thôi mà, em cần jì phải giận vậy chứ. - Anh làm jì mà đi theo tôi hoài vậy. - Hì..à...em cóa mún đi đến bờ biển gần đây chơi hok? Anh dẫn đi cho - Long nhìn Nhi cười - Hok hứng. - Ax..thấy em đang bùn nên anh mới có lòng hảo tâm, sao em lại nỡ từ chối thía? - Hmmmmmm - Nhi thở dài - thôi được, vả lại tui cũng chẳng muốn về, đi thì đi. ....................... Thế là 2 người cùng nhau cuốc bộ đi đến bờ biển. Khoảng 30 phút sau, cuối cùng cũng tới nơi^_^.
- Phù mệt quá. Anh làm ơn sau này nếu muốn mời ai đi chơi thì hãy chuẩn bị chiếc xe đi nhé >"". - để anh xem...ờ...nó bị sưng lên rồi này. - Úi..đừng **ng vào...đau... - ....- Long nhìn Nhi thở dài - Nè, leo lên đi - Jì? - Leo lên lưng anh. Chứ thế này làm sao mà em về. - Thôi...kì lắm. - Kì gì mà kì, trời sắp tối rồi, em hok định ở đây ngủ luôn chứ. Dù Nhi hok thích tí nào, bởi cô hok hề muốn dựa dẫm vào người khác, nhất là bọn con trai. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, thì Nhi cũng chả có lựa chọn nào khác cả... - Xì...được rồi, nhưng nói trước tui nặng lắm đấy nhé! - Yên tâm..., anh dư sức. Nhi ngập ngừng đưa 2 tay bá lấy bờ vai của Long. Rồi kế đến là áp người cô vào lưng anh. Khỏi nói cũng biết anh chàng Long này vui sướng biết chừng nào^_^ Nhi ở trên lưng Long mà nghĩ mãi về anh chàng này. thật ra Long cũng tốt bụng lắm chứ, Nhi nghĩ vậy đấy. Ngay lúc Nhi buồn nhất, Long đã xuất hiện, đem lại cho Nhi niềm vui. Nhi thấy rất cảm kích Long về điều đó. Tuy nhiên, đó chỉ là cảm kích thôi, chứ hok có cái gì khác cả... .... - Anh hai nè, anh thấy sao? Họ thật xứng đôi phải hok? - .................. - Anh có cảm thấy ghen tị hok nhỉ? - .................. Tuấn im lặng hok nói gì và lặng lẽ đi về...Thì ra Tuấn đã bắt gặp Nhi và Long trên đường +_+ Chương 24 Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc tình của Nhi, Tuấn, Ayumi và Long cứ xoay diễn như thế, một cuộc tình tay 4 phức tạp. Còn về phía gia đình Nhi, dì Mi cũng bắt đầu nguôi ngoai trước cái chết của con gái mình, Nhi cũng bắt đầu hiểu và thông cảm với dì Mi hơn. Mới buổi sáng sớm, Nhi đã mặc đồng phục chỉnh tề đi đến trường, bởi hôm nay là ngày tổng kết năm học... Mới vào trường, Nhi đã bắt gặp Long đứng đó, hôm nay anh chàng này trông thật khác thường ^_^. Vừa mới thấy Nhi, Long đã lôi Nhi đến khu vực sân sau của trường - Sao thế? Anh có chuyện jì muốn nói với tôi à? - À, ưm... - A, đúng rồi nhỉ, sau ngày hôm nay là anh ra trường rồi. -.......... - Sao trông anh buồn thế? Chắc là anh hok nỡ xa nơi này phải hok?...Đừng lo, anh muốn về thăm trường lúc nào mà chả được. - Thật ra... br/brroot>
/> - sao? - Thật ra..anh hok nỡ xa chính là em đấy. - hả? - Anh thích em, Nhi. Anh thích em đã lâu lắm rồi. Một làn gió bỗng thổi qua khiến mái tóc Nhi bay phấp phới. Cô nhìn thẳng vào Long mà hok giấu nổi sự ngạc nhiên. Quả thật, cô hok ngờ là Long sẽ có ngày tỏ tỉnh với cô. - Anh..anh nói jì vậy. Anh đùa vui quá đấy. - Không phải. Anh thật sự nghiêm túc đấy. Anh thích em...,không biết... em có đồng ý làm bạn gái anh hok? Trước tình huống như thế, Nhi thật sự hok biết trả lời Long thế nào... Nhi lúng túng 1 hồi lâu thì... - Nhi, em hok cần trả lời ngay đâu. Anh sẽ cho em thời gian. Ra về.. em hãy cho anh câu trả lời nhé! - Anh Long...Có lẽ hok cần đâu. Em..sẽ cho anh đáp án ngay bây giờ. - .................... - Em...em muốn nói là....em.... - ....................... - Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.....Em biết là anh đối xử tốt với em, nhưng thật đáng tiếc, từ trước đến giờ, em chỉ coi anh là bạn, 1 người bạn không hơn không kém. Em biết là khi nói ra câu này sẽ làm tổn thương anh, nhưng xin anh hiểu cho, em không muốn cho anh 1 sự hi vọng không có thật. Em... - Được rồi Nhi. Anh hiểu mà...Suy cho cùng, anh vẫn không thể thay thế được hắn trong trái tim em. - Anh Long....Em xin lỗi. - Em không cần nói câu đó với anh. Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi. - Long nói rồi buồn bã đi. .................. Tai nhà Nhi "Em hãy...đi theo tiếng gọi từ trái tim của em đi" - Mình...mình phải làm sao đây? Tuấn..., mình thật sự rất muốn gặp cậu, rất muốn...Nhưng mình thậm chí còn không biết cậu có từng thích mình không....Mình thật sự hok thể nào đoán được cậu đang nghĩ jì. Con người cậu kín đáo quá, mình hok thể, hok thể biết được cậu ấy nghĩ gì về mình.. Mình...phải chăng ngay từ đầu mình đã đặt tình yêu không đúng chỗ? - Nhi nằm trên giường cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống. Reng reng reng - alo. - Nhi nhấc máy lên. - Nếu cô thật sự muốn biết tình cảm của anh hai, thì ngay bây giờ cô hãy đến khu phố TK. - Hả? Cô là ai? Thiên Thiên à? - Đây không phải là lúc cô hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nếu cô không đến nhanh thì vở kịch sẽ kết thúc đấy. Cô cũngmuốn biết giữa Ayumi và cô, anh hai thích ai hơn kia mà. - Tôi...tít tít tít... ....... - Mình...có nên đi không? Mình muốn nhưng.... mình cũng rất sợ. Mình.... Nhi nghĩ 1 lát rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Cô chạy như bay ra ngoài cửa... - Papa, con muốn ra ngoài 1 chút, con sẽ về ngay. - Ưm, cẩn thận nhé con. ..... - Cho dù kết quả thế nào. Mình cũng muốn đến đó. Tình cảm của Tuấn, mình cần phải biết, mình phải biết. Nhi vừa nghĩ vừa chạy, cô dốc hết sức chạy, chạy qua hết khu vực này đến khu vực khác, băng qua con đường này đến con đường khác. Trong lòng cô cứ luôn thấp thỏm lo sợ.... .................... - Bình tĩnh lại đi, Ayumi.- Tuấn nói - Không.., cậu buông mình ra....David, cậu nói cho tớ biết đi, có phải đây chỉ là giấc mơ. Mẹ tớ chưa chết mà phải không? - Cô hãy chấp nhận sự thật đi. - Không...tại sao? tại sao ngay cả cậu cũng nói như thế với tớ. Đáng lẽ, đáng lẽ tớ không nên đến đây, đáng lẽ tớ không nên ***** tớ ở Nhật một mình. Tớ...tớ quả thật là 1 đứa con bất hiếu. - Mẹ cô chết chẳng qua chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến cô cả. - Hic...chỉ tại tớ mà mẹ phải chết. Từ nay tớ đã không còn người thân nào nữa rồi, huhuhu...Tớ sẽ phải sống 1 mình, đơn độc 1 mình, chẳng còn ai quan tâm đến tớ nữa...huhu... - Không phải đâu... Tuấn nói rồi ôm chặt Ayumi.... - Ít ra thì cô vẫn còn có tôi bên cạnh. - Da..David - nước mắt của Ayumi bỗng tuôn ra như suối Nhưng rồi Ayumi nhanh chóng đẩy Tuấn ra.. - Tớ thật sự không thể hiểu nổi cậu. Cậu có thích tớ không? Cậu trả lời tớ đi. - Có. - Vậy tại sao...tại sao cậu lại cùng cái cô gái tên Nhi kia hẹn hò, tại sao chứ?? Nếu cậu thích tớ, tại sao cậu lại làm vậy, tại sao? Cậu nói đi. - Vì cô ta giống cô. - Hả? Là sao? tớ không hiểu? - Hai năm trước, có phải cô
đang cặp với ai không? - Hai năm trước....A...cậu đang nói vụ đó à... Cái tin đó là do báo chí bịa ra thôi.... Một người thông minh như cậu đáng lẽ phải đoán ra chứ... Cậu..cậu đừng nói với tớ là do cậu ghen để rồi kiếm đại 1 đứa con gái cho đỡ buồn đấy nhé. - Cũng không thể nói là kiếm đại, tôi chọn Nhi 1 phần là con người cô ta. Cô ta quả thật rất đặc biệt, cô ta không hề như những đứa con gái hám danh mà tôi từng gặp. - thế còn phần kia? - Đó là vì cô ta có 1 chút tính cách khá giống cô. - David...vậy cậu thật ra...là cậu vẫn luôn nhớ đến tớ phải không? - ............................. Tuấn không trả lời nhưng Ayumi cũng đã phần nào đoán ra. Cô sung sướng ôm chầm lấy Tuấn. Trên trời, những chú chim cứ kêu ríu rít như mừng cho họ. Tuy nhiên, đã có kẻ cười thì tất nhiên cũng sẽ có kẻ khóc. Nhi đứng đó đã nghe thấy tất cả. Nước mắt cô từng giọt, từng giọt chảy ra. Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô đã nhận ra rằng thì ra Tuấn đến với cô chỉ là bất chợt, chứ không phải
vì Tuấn thích cô như cô vẫn hi vọng. Sự thật...sự thật đối với cô sao mà phũ phàng đến thế.... ............................. Nhi lặng lẽ bước đi trên đường, cô đi mãi, đến 1 dòng sông cô dừng lại. Nơi đây, đây chính là nơi mà lần đầu tiên cô và Tuấn gặp nhau. Những kí ức ấy bây giờ vẫn còn đang hiện rõ mồn một trong đầu Nhi, tuy nhiên giờ đây mọi thứ đã qua đi, tất cả chỉ còn lại quá khứ, một quá khứ đau buồn. "Nè, đừng hét nữa, có biết giọng cô giống tiếng heo kêu không thế?" "Ông thích ngắm cảnh lắm phải không? Vậy thì hãy xuống sông mà ngắm lại chân dung đẹp trai của mình đi nhé!" "Chà, không ngờ con gái thời này lại dữ dằn đến thế" "Ông..ông là người hay ma thế" "Chứ cô là yêu quái hay chằn tinh thế?" Nhi ngồi xuống bên chiếc cầu như người mất hồn, ngoại trừ nước mắt rơi ra, cô không biết mình có thể làm được gì cả. Cô khóc, khóc thật to như chưa bao giờ được khóc.Khóc cho mối tình của cô và Tuấn... Mặt trời xuống núi đỏ lòm trông thật đẹp .... Chương 25 "Tin mới nhận, bà XXX - mẹ của nữ ca sĩ Ayumi ở Nhật bản đã từ trần vào......" Keétttt - A, con về rồi đấy à,Chi. - papa nói với Nhi - Ưm..., con cảm thấy mệt, con về phòng đây. - Dì Mi có nấu chè đấy, nếu đói thì con kêu người múc cho con ăn nhé. - Dạ. - chà, không biết con bé bị gì mà buồn thế? ............................................. Trời chập tối rồi sáng, 1 ngày mới lại đến... - alo, Tuấn hả? Nhi đây...ưm...cậu có rảnh không? Có thể đến cái cây cầu mà lúc trước mình gặp nhau đó...ưm....cậu đến đó nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu...ưm...Ok...vậy lát gặp, bye... Sau khi hẹn Tuấn xong, Nhi vội thay áo, cột tóc lên cao, bước xuống nhà... - Con lại định đi đâu à, Chi? - Vâng, con muốn ra ngoài 1 tí. - Vậy cháu có về nhà ăn cơm không? - dì Mi từ tốn hỏi Nhi suy nghĩ 1 hồi rồi mỉm cười - Vâng, tất nhiên, nhờ dì vậy. - A, em ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, hôm nay là thứ 6 ngày 13 đấy. - Thắng nói với Nhi. - Cái thằng con này, đừng có nói chuyện thế với em chứ. - hihi, con đùa thôi mà. Nhi nhìn họ một hổi lâu, trong lòng cảm thấy vui sướng, cô cười - Em sẽ cẩn thận mà, cám ơn anh nhé, Thắng...Vậy con đi đây, papa, dì Mi. Nhi mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa mở rồi từ từ đóng sập lại. Cạch. .............................. - Cậu đến đúng giờ đấy, Tuấn. - Ưm.... - À...Ayumi sao rồi? Nghe tivi nói rằng mẹ cô ấy vừa mất - Nhi hỏi - Cô ấy mới sáng hôm nay về nước xong. - Vậy...vậy à. - Ừ. Nhi và Tuấn cả 2 người cùng im lặng 1 phút. Không ai dám nhìn ai cả, chỉ lẳng lặng dõi mắt xuống dòng sông trong xanh... - Thật ra...tớ hẹn cậu ra đây là vì muốn làm rõ 1 chuyện. - ??????????? - Cậu có nhớ đây chứ? Ưm...đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu, hôm đó cậu đã kêu người quẳng tớ xuống hồ, nhớ chứ? - Ừm.. - Rồi đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta....Chúng ta đã từ những kẻ đối địch nhau, luôn cãi nhau để rồi
trở thành bạn....và cuối cùng là thành người yêu luôn. - Nhi à, thật ra.... - Tớ thật sự đã rất vui, thật đấy....Lúc cậu bảo cậu sẽ không bao giờ lừa dối tớ, tớ đã rất vui, rất hạnh phúc. Bởi vì tớ thích cậu.... Hồi trước thế, bây giờ cũng thế. - Nhi, cô hãy nghe tôi nói... - Tớ không trách cậu đâu. Dù cậu lừa dối tớ, dù cậu đã làm cho trái tim tớ rất đau nhưng...có lẽ không phải là lỗi của cậu... Có trách...cũng là trách sốmệnh đưa đẩy...khiến đôi ta gặp nhau. - nước mắt Nhi bắt đầu tuôn ra, trải dài trên hai gò má của cô. Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng sớm chiếu lên khuôn mặt cô làm cho những giọt nước mắt cô lấp lánh như sáng rực lên... Tuấn đứng đó nhìn Nhi mà lòng thấy có lỗi vô cùng... - Tuấn, cậu có thể nói với tớ câu..."tôi yêu em" được không? - Nhi... - Dù đó là lời nói dối, tớ vẫn muốn nghe. Tuấn...xin cậu đấy. - ...............Nhi...............xin lỗi...... Câu xin lỗi của Tuấn bỗng khiến lòng Nhi se thắt lại.... - Tớ không phải là muốn nghe câu ấy. ..Tại sao....Câu nói ấy đối với cậu khó nói thế sao? Tớ...tớ thật sự chịu hết nổi rồi... Cậu đã có thể lừa dối tớ, vậy tại sao lần này cậu lại không thể. Lần này là do chính tớ yêu cầu cậu nói dối, nhưng cậu lại không thèm nói, vậy là sao chứ? Nếu vậy...nếu vậy thì ngay từ đầu cậu đã không nên lưà dối tớ, đồ ngốc, đồ ngốc...đồ ngốc. Tớ ghét cậu....tớ ghét cậu lắm.....tớ ghét cậu nhất trần đời........ Tớ không muốn nhìn thấy bản mặt của cậu nữa..... Bốp Nhi tát Tuấn 1 cái thật mạnh rồi bỏ đi, lòng cô bây giờ đau như cắt. Cô dường như không còn đủ tỉnh táo nữa. Đén xanh mà cô lại chạy băng qua đường. Để rồi.... - Nhi, coi chừng - tiếng Tuấn vang lên Một chiếc xe tải với tốc độ kinh hồn đâm thẳng vào người cô, cô chỉ kịp kêu lên 1 tiếng rồi ngã quỵ xuống.. Máu...máu văng ra..... ................... - Nhi, tỉnh lại đi Nhi - Tuấn chạy đến ôm Nhi trong vòng tay - Cấp cứu...làm ơn ai đó hãy gọi cấp cứu. Nhi cô gắng mở mắt ra, cô nhìn Tuấn... - Tu..ấn... - Nhi, tôi đây, tôi ở đây đây. Cô hãy chịu đựng đi, xe cấp thương sắp đến rồi. Nhi nhắm mắt khẽ lắc đầu - T..uấ...n...., tớ..t..ớ xin..lỗi....Tớ...không...được rồi...mẹ tớ....Tớ....thấy...mẹ...đ..ang..đang đến...đ..ó...n...tớ..k..ì..a... - Đừng nói nữa Nhi, cô sẽ bị mất máu đấy. - Cậu..hãy để...để tớ nói...Tớ muốn nói...với...với cậu tớ...yêu cậu..đến dường nào. - Im lặng đi Nhi. Cô sẽ không sao đâu...Sau khi cô tỉnh lại...tôi sẽ nói với cô hàng ngàn câu "tôi yêu em".., được chứ? - Hì...cậu...nói thật chứ. - Thật, thật mà...cho nên cô phải tỉnh, cô không được ngủ vào giờ này, Nhi. - Tuấn...cám...cám ơn cậu. Nhưng...cậu ...lại nói dối nữa..rồi..Tuy nhiên...tớ..tớ hạnh...phúc lắm....Tớ thích cậu, Tuấn...., thích ..cậu nhiều ...lắm.... lắm...ưm.....tớ...tớ mệt lắm rồi...tớ...tớ phải...phải nghỉ ngơi đây.... - Không...đừng...Nhi...mở mắt ra đi...Nhi..... Nhi cười 1 nụ cười thật tươi....như để chào tạm biệt Tuấn... "Nhiều người thường hỏi tôi có sợ cái chết không. Tôi đều trả lời họ rằng: rất sợ. Bởi vì khi chết rồi thì xung quanh ta sẽ chỉ còn lại bóng tối.Chúng ta sẽ phải đơn độc 1 mình trong cái màn đêm lạnh lẽo ấy. Nhưng..không hiểu sao, khi đối diện với cái chết thật sự, tôi lại không hề cảm thấy run sợ. Phải chăng là vì có Tuấn bên cạnh tôi. Trước khi chết, mà tôi còn được gặp người mà tôi yêu nhất, không biết người khác nghĩ sao, chứ đối với tôi, đó là 1 điều vô cùng hạnh phúc. Dù cho cậu ấy có lừa dối tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn yêu cậu ấy. Vì hạnh phúc không phải là cố giữ người mà mình yêu quý phải luôn bên cạnh mình, đôi khi chỉ cần thấy người đó hạnh phúc là tôi cũng hạnh phúc lắm rồi. Tuấn, cậu có nghe thấy tớ nói gì không? Cho dù cậu là ai, là cái gì và thích ai cũng không quan trọng! Chỉ cần cậu vẫn như trước, đứng cạnh tớ và mỉm cười với tớ là được rồi... - Trích suy nghĩ của Nhi. Khe mắt Nhi dần dần, dần dần khép lại. Ánh sáng bên cô cũng dần dần chuyển thành bóng tối. Tuấn đau lòng ôm lấy cô, nước mắt anh chàng trải dài xuống, rơi tí tách trên khuôn mặt cô. Nhưng Nhi đã không còn cảm thấy được gì nữa rồi.... Mưa...mưa bắt đầu rơi xuống. Từng hạt mưa lạnh buốt cứ đổ xuống, hòa lẫn với những giọt
máu của Nhi, với những giọt nước mắt đau khổ của Tuấn. Ông trời đang khóc ư? Nhưng là khóc cho ai? Cho Nhi ?Cho Tuấn? Hay là đang khóc cho mối tình của họ? Một mối tình không trọn vẹn..... Hai năm sau Từ ngày mà Nhi mất, papa đã đau
khổ rất nhiều. Nhưng đến giờ, ông đã bình tâm lại. Dì Mi cũng đã đề nghị ông cho bà 1 mở một tiệm nhỏ để buôn bán. Thắng thì đã học hết đại học, chuẩn bị ra ngoài làm việc, anh chàng này mấy hôm nữa sẽ đưa bạn gái mình về cho gia đình xem mặt đấy^_^, khỏi nói cũng biết papa và dì Mi vui sướng biết bao. Còn về phía Long, cậu đang cùng Tuyết bắt đầu hẹn hò. Mỹ Phụng thì cũng ghen với Tuyết lắm nhưng do không làm được gì nên đã lặng lẽ rút lui. Thế còn Tuấn thì sao? Sau ngày kinh hoàng đó, Tuấn và Thiên Thiên đã quyết định trở về Mỹ học tiếp. Vì dù sao rồi đây cậu cũng sẽ phải kế thừa công ty của bố mình. .................. Tuyết đã rơi... Nhìn lên bầu trời, đôi lúc, Tuấn lại hay bất chợt nhớ tới Nhi.... ...... Một làn gió thổi ngang qua, mái tóc của 1 cô gái nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Tuấn. Tuấn quay lại, cô gái ấy cũng giật mình quay lại... Cô gái ấy sau bao ngày không gặp, đã xinh lên rất nhiều... Cô gái đó chính là...Dung... .......... Tuyết vẫn rơi.... "Tuyết thật đẹp, vì nó xóa đi tất cả... chôn vùi mọi nỗi đau... nỗi tuyệt vọng... và cô độc trong tim..."