Truyện teen-  BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

Truyện teen- BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

Tác giả: Internet

Truyện teen- BIỂN CÒN SÓNG GIÓ

thể khẳng định với anh rằng em sẽ chẳng bao giờ lấy ai chỉ để giữ ánh hào quang và đôi cánh mình.
Anh đăm đắm nhìn nàng, có một vẻ mãnh liệt trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Em hãy nói lại đi.
– Em sẽ lấy anh.
Triều Phong đứng bật dậy khỏi ghế, vươn người kéo Lục Di đứng lên. Anh ôm
nàng hứng khởi xoay một vòng rồi siết chặt nàng trong vòng tay. Cảm nhận sự ngọt ngào, dịu dàng, mềm mại và nàng yêu anh. Nàng sắp lấy anh.
Anh khó có thể tin vào sự may mắn của mình.
Anh không dám tin vào sự may mắn ấy.
Với cái bản năng đã hình thành trong con người anh năm năm trước đây khi
anh đặt những vòng hoa trắng sầu muộn và tang chế lên nắp áo quan của
cha mẹ và người vợ hứa hôn anh chỉ nghĩ đến phần đen tối trong vận may
của mình.
Có một lần, anh đã tin Hứa Lệ Đình là người bạn đời tất nhiên của anh. Có lẽ nàng đã là một thứ gì gần gũi nhất với một nguyên
bản phụ nữ của anh, mà anh đã từng gặp.
Nhưng từ khi gặp Lục Di,
anh đã nhận ra rằng những gì anh thấy ở Lục Di là cái còn quý giá hơn.
Nàng không phải là sự phản chiếu của anh mà là sự tương phản tự nhiên
của anh. Ban ngày đối với ban đêm của anh, ánh sáng mặt trời đối với
bóng đêm của anh, tương đương và đối nghịch. Cả hai đều cần thiết để tạo nên một sự hoàn chỉnh toàn vẹn.
Đấy là điều anh cảm nhận ở nàng. Toàn vẹn và hoàn chỉnh. Với Lục Di anh có thể là cái gì đó hơn chính mình.
Anh lấy hai bàn tay ôm ghì lấy khuôn mặt nàng. Tóc nàng lấp loáng dưới ánh trăng như một vầng hào quang sáng lấp lánh.
– Lục Di ạ! Em sẽ không hối hận. Anh thề như vậy. Anh biết vẫn còn những
bóng mờ trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng chúng ta có thể làm cho
nó tốt đẹp hơn.
Lục Di mỉm cười. Nàng cảm nhận một cách sâu sắc niềm hạnh phúc đang trào dâng. Nàng vòng tay ôm cổ anh:
– Em tin anh. Em luôn luôn tin anh, Triều Phong.
Anh khẽ hôn nàng:
– Anh đang nghĩ đến lúc nào đó vào mùa xuân, anh muốn thấy em là của anh.
Nàng ngây ngất trong vòng tay anh:
– Ồ! Em chưa thể chuẩn bị nhanh như vậy được. Lần đầu tiên và duy nhất trong đời em ...
– Anh chẳng muốn chờ đợi với thời gian.
Lục Di mỉm cười:
– Anh có chắc không?
– Chắc chắn.
Anh áp trán vào nàng:
– Anh yêu em, Lục Di.
Nàng thì thầm:
– Em biết và em yêu anh. Mặc dù anh khó tính, lạnh lùng, cay nghiệt và bướng bỉnh.
Anh cười:
– Em yêu anh, mặc dù anh có những tật xấu khủng khiếp ấy ư?
Nàng run run cười, mắt tràn trề tình yêu thương và hạnh phúc.
– Hừm.
Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Đó là một đêm cuối đông ấm áp.
Mùa xuân nhẹ nhàng kéo đến.
Bà Gia Yến run run cài vòng hoa trắng đính những hạt trân châu sáng lấp
lánh lên mái tóc màu hạt dẻ của Lục Di. Bà đang ở trên bờ vực của sự sợ
hãi.
Bà đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trong ngôi nhà thờ cổ, không ngăn được tiếng thở dài.
– Lục Di, ta thương yêu cháu cũng như chính đứa cháu nội của ta. Ta rất
hài lòng nếu như sự kết hợp này được trọn vẹn. Nhưng ta lo sợ điều đó.
Ta mong rằng mình không quá mạo hiểm khi đặt chân đến ngôi nhà thờ này.
Ta sợ thảm cảnh của hơn ba mươi năm trước lại diễn ra. Cũng trong giờ
phút này, chỉ có khác là lần này sẽ là cháu chứ không phải mẹ cháu khi
bị bỏ rơi trước bàn thờ Chúa. Ta đang sống lại từng phút của cái ngày
bất hạnh ấy.
Giọng Lục Di dịu dàng nhưng đầy quả quyết:

Triều Phong sẽ không làm điều ấy đối với cháu. Anh ấy yêu cháu, cũng
giống như tình yêu của cháu dành cho anh ấy. Xin bà hãy yên lòng.
– Cảm ơn cháu, Lục Di. Điều này rất có ý nghĩa đối với ta. Nó quan trọng với ta như là hơi thở để tồn tại trên cõi đời này.
Bà nhìn Lục Di trong chiếc áo voan trắng muốt như chính tâm hồn nàng.
– Cháu thân yêu! Giờ đây khi ước mong thân yêu nhất của ta hình như sắp thành sự thật, ta nhận ra thì ta lại rất sợ hãi ...
Lục Di cười chậm rãi:
– Bà luôn luôn nhìn vào mặt tối và mặt cường điệu của tất cả mọi điều. Bà phải có lòng tin với chính những người thân yêu của bà.
Lục Di
kéo lại tấm mạng che mặt lần cuối. Nàng đưa mắt nhìn khắp gian phòng chờ đợi của nhà thờ. Những người thân đã có mặt đầy đủ. Tất cả trông có vẻ
hồi hộp và căng thẳng.
Lục Di mỉm cười. Nàng khẽ nói:
– Anh ấy sẽ đến.
Một tiếng gõ cửa phía ngoài phòng chờ ... Một chiếc đầu xinh xắn của cô bé trong ban đồng ca của nhà thờ thò vào:
– Đã đến giờ rồi. Cô dâu đã sẵn sàng chưa?
Lục Di dịu dàng bước đi trong chiếc áo cưới màu trắng xinh đẹp và lộng lẫy.
– Đã sẵn sàng.
Có tiếng kêu ngạc nhiên đồng thanh từ đám đông phía sau Lục Di:
– Triều Phong đang ở đây à?
Cô bé trong ban đồng ca duyên dáng sửa lại mái tóc:
– Chắc chắn vậy. Anh ấy đã có mặt lúc rạng đông trong ngày vui trọng đại nhất của cuộc đời mình.
Những đôi mắt nhìn nhau long lanh hạnh phúc.
Bà Bình Giang ôm chầm lấy cô con gái với một cái ôm ngắn ngủi, vui sướng và đầy tình thương. Mắt bà lấp lánh niềm xúc động.
– Lục Di! Trông con hôm nay tuyệt vời như một nàng tiên giáng trần. Con thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Những người khác theo sau mỗi người dừng lại một chút ôm hôn nhanh Lục Di, chưa bao giờ niềm vuilại ngọt ngào và ấm áp đến thế.
Triều Phong đang đợi ở hàng đầu tiên của nhà thờ đông nghịt người, đúng nơi anh phải có mặt.
Lục Di chớp mắt, mắt nàng mỉm cười ... môi nàng rạng rỡ như hòa.
Triều Phong trông thật tuyệt vời trong bộ âu phục màu đen. Đôi mắt sâu thẳm
của anh sáng lên như ngọn lửa màu xanh lục khi nhìn thấy Lục Di xinh đẹp duyên dáng trong chiếc áo cưới màu trắng đang từ từ bước về phía anh.
Hầu hết những người có mặt đều cười, chỉ có vị cố đạo là trông rất trang
nghiêm, nhưng thật hiền hòa trong bộ lễ phục màu trắng trên bệ thờ cao.
Sau khi đọc lời tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau, Triều Phong và Lục Di biết rằng cuộc đời của họ từ đây sẽ gắn liền với nhau mãi mãi.
Hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa được chưng ở các lọ pha lê đặt trên bệ thờ cao lan tỏa.
Những tiếng nhạc từ chiếc dương cầm ngân vang lên điệp khúc tình yêu muôn thuở ...
Chiều hôm nao tiếng hát bay cao Quỳ bên nhau trước đấng tối cao Hứa yêu nhau trao câu thề Chung sống trọn đời ...
– Lục Di! Đêm nay anh không muốn nói chuyện về quá khứ nữa.
Anh lấy các ngón tay chải mái tóc mềm mại ngát hương của nàng.
Lục Di nhổm người lên trên một khuỷu tay nhìn anh, khuôn mặt nàng kiều diễm trong ánh trăng vàng dịu.
– Thế anh muốn nói chuyện về điều gì?
Anh hôn vào cổ nàng:
– Tương lai. Anh đã cách biệt với cuộc sống bao nhiêu năm qua. Và điều tệ hại nhất là anh cũng chẳng, muốn từ bỏ nó. Và rồi em đặt chân vào
ngưỡng cửa và bắt đầu lên lớp cho anh về những trách nhiệm. Em đã buộc
anh đi vào tương lai lần nữa.
Lục Di cười khúc khích:
– Lúc đó anh chắc là bực lắm và em nghĩ là con chó của anh sẽ nuốt sống em.
Đôi mắt anh mơ màng bàn tay anh trượt xuống tấm thân kiều diễm của nàng và ve vuốt dịu dàng.
– Em lẫn lộn rồi Lục Di ạ. Chính anh đây mới là người sắp nuốt sống em.
Lục Di lẩm bẩm:
– Nói về ăn ...
Triều Phong cắn nhẹ vào tai nàng:
– Hừm!
– Anh còn để món gì trên bếp không?
Triều Phong bỗng nhổm dậy, một nét hoảng hốt thoáng trong mắt

anh.
– Khỉ thật? Món bánh rán.
Lục Di cười chảy nước mắt khi nhìn Triều Phong đứng phắt dậy, chạy vào bếp. Nàng đứng dậy vẫn còn cười như nắc nẻ. Rồi khoác vội chiếc áo sơ mi màu trắng mà Triều Giang đã mặc trước đó. Anh đã nói, nàng thế này trông
thật đáng yêu.
Anh hổn hển khi đặt món ăn lên mặt bếp.
– Chạy không kịp thở nữa.
Lục Di mỉm cười:
– Muộn quá rồi, nó đã bắt đầu khét, anh nhìn xem kìa.
Triều Phong bực bội nhìn chỗ đậm màu trên chiếc bánh rán:
– Gã đầu bếp trưởng của nhà hàng đã nối với anh rằng nếu anh theo đúng
hướng dẫn thì nó sẽ không thế này. Em hãy nhìn xem nó sắp biến thành một món ăn khác rồi đấy. Mẹ kiếp! Việc đầu tiên anh sẽ làm sáng mai là nói
chủ nhà hàng tống cổ hắn.
Lục Di cười phá lên. Nàng cười đến nỗi phải lấy tay chùi nước mắt:
– Thôi đừng dọa dẫm nữa, khi anh sẽ không bao giờ làm điều đó với người
đầu bếp đáng thương. Triều Phong ạ, cái ngon của món bánh rán là khi
khét thế này chúng vẫn ngon. Thôi hãy chuẩn bị món bánh rán tuyệt vời
của anh đi. Và trong khi làm việc đó, anh có thể nói với em là anh yêu
em.
Triều Phong cũng bật cười. Anh thôi không chú ý đến món bánh rán bị khét nữa và quay lại nhìn Lục Di.
– Anh thật sự đã làm rối chuyện này lên phải không? Anh chẳng thấy người
nào trong gia đình anh biết nấu ăn cả, ít nhất là cách nấu nướng em
muốn.
Nhưng anh đã học hỏi, anh tin anh cũng đã cố gắng, và anh muốn được ghi nhận điều đó. Lục Di, anh yêu em.
Triều phong ạ! Anh đã làm một việc tuyệt vời. Vâng, em cũng yêu anh.
Thôi. chúng ta ăn đi đã nào.
Họ nhìn nhau mỉm cười.
Màn đêm tràn đầy tiếng cười hạnh phúc.
Hết    
2hi.us