pacman, rainbows, and roller s
Yêu là yêu, chỉ vậy thôi

Yêu là yêu, chỉ vậy thôi

Tác giả: Sưu Tầm

Yêu là yêu, chỉ vậy thôi

Thì ra, tình yêu không cần một lí do nào cả.


Yêu là yêu.


Vậy thôi.


***


Yêu là yêu, chỉ vậy thôi


Đó là mùa hè 2 năm về trước...


Tôi không thích những cô gái hay mơ mộng, vậy nên tôi không thích Aries.


Aries là hàng xóm của tôi. Đó là cô bé học lớp 10, mới chuyển đến khu nhà tôi, kém tôi 2 tuổi, mái tóc xù bông và mắt cận nặng.


Cuộc sống của tôi và Aries là hai đường thẳng song song, cho đến một ngày Aries chủ động hẹn gặp tôi, Aries nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút lúng túng, mạnh dạn nói.


- Anh LeO, em yêu anh.


Tôi trừng mắt nhìn Aries. Đây là lần thứ hai tôi gặp Aries, mới là lần thứ hai. Và giờ thì Aries nói yêu tôi??!


- Em hiểu thế nào về tình yêu? – Tôi khoanh tay hỏi lại Aries.


- Yêu là yêu thôi. Em cũng không biết nữa. – Aries nhún vai.


- Nghe này Aries, tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu. - Liếc xuống quyển truyện trên tay Ariest, tôi phỏng đoán - Hay là do em đọc quá nhiều truyện ngôn tình?


Aries biết tôi đang nhìn chằm chằm quyển truyện trên tay của mình, tôi nghĩ Aries sẽ giấu nhẹm quyển tiểu thuyết ngay sau đó, nhưng không, Aries kiên nhẫn lật vài trang sách, rồi trong giây lát, nét mặt Aries sáng bừng lên. Arise chỉ vào một dòng trên trang sách.


- LeO anh nhìn dòng này nè. "Yêu là yêu. Chỉ là vậy".


- Điều đó có nghĩa là gì? – Tôi nhíu mày.


- Là em yêu anh. Không có lí do nào cả. Yêu là yêu thôi.


- Nghe này Aries, cái gì cũng phải có định nghĩa của nó, em hiểu chứ? Không có gì tự nhiên mà có, tình cảm cũng vậy. Bây giờ anh đã muộn giờ học, hẹn gặp lại!


Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi sự phản ứng của Aries sau những lời lẽ với giọng điệu gần như bực tức của mình, nói xong tôi vội vã rời đi. Như thể tôi sợ Aries sẽ lại lèo nhèo vài lí lẽ sến súa nữa.


Tôi học lớp tự nhiên. Tôi thực tế. Và tôi không thích truyện ngôn tình! Bằng ấy cũng đủ lí do để tôi không chú tâm tới lời nói của Aries. Tôi và Aries không có một điểm chung nào, dù là nhỏ nhất!


Bẵng đi một tuần tôi không thấy Aries. Tôi thở phào. Rồi lại cũng khó hiểu. Sao tôi lại biết một tuần rồi tôi chưa gặp Aries?


***


- Anh LeO, tuần vừa rồi em bận quá.


Aries đứng đối diện tôi, cách tôi một giá sách. Chính xác là khi tôi đang lựa sách trong thư viện thì phía bên kia, Aries chợt xuất hiện. Qua những khe hở của chồng sách, tôi chỉ thấy thấp thoáng mớ tóc xù đặc trưng của Aries. Tôi liếc nhìn mớ tóc xù trong tích tắc rồi lại kiên nhẫn chọn vài quyển sách.


- Anh LeO, tuần vừa rồi anh có gì vui không?


Tôi vờ như không nghe thấy câu hỏi của Aries, vẫn lia tay trên vài gáy sách. Phía bên kia, Aries vẫn tiếp tục.


- Em có quen một bạn trên Blog Truyện. Bạn ấy bị trầm cảm anh LeO ạ.


Tôi liếc nhìn mái tóc xù, lắc đầu ngao ngán. Không lẽ lại có thể tin vào những người quen biết trên mạng?


- Tuần vừa rồi em nghỉ học. Chỉ tới lớp vào những buổi chính thôi. - Giọng Aries buồn buồn – Thời gian còn lại em tâm sự với người bạn kia, tất nhiên là chúng em chỉ Chat. Nhưng em thấy vui vì đã giúp đỡ được bạn ấy.


Dù định hình sẵn lời nhắc trong đầu là không chú tâm tới lời của Aries, nhưng giọng của Aries vẫn rót vào tai tôi, từng từ một. Câu chuyện của Aries khiến tôi thở hắt. Chính xác là tôi thấy Aries thật ngốc nghếch. Sao lại có thể tin vào những lời kể lể của một người bạn chỉ biết qua mạng, và rồi lại nghỉ học chỉ để tâm sự với người bạn đó. Dù sao thì đối với một học sinh lớp 10 như Aries, việc nghiện tiểu thuyết ngôn tình và luôn nghĩ mọi việc đơn giản là điều bình thường. Mà sao tôi phải quan tâm tới câu chuyện mơ hồ này cơ chứ?


Tôi xoay người, quay sang giá sách phía sau. Hi vọng hành động này của tôi đủ khiến Aries bực tức và bỏ về.


Nhưng tôi chẳng bao giờ đoán đúng.


Tiếng bước chân rất gần, giọng Aries nặng hơn cả tiếng bước chân.


- Người bạn đó bị ung thư anh LeO ạ. Em vừa từ chỗ bạn ấy về.


Tôi đột ngột quay sang nhìn Aries. Tôi có nên khen Aries thật tốt bụng hay là nói Aries thật liều lĩnh?


Aries cúi xuống nhìn mũi giầy của mình, thì thầm.


- Em kể chuyện này cho mình anh LeO nghe thôi. Giữ trong lòng cứ thấy bứt rứt, kể ra lại sợ bố mẹ em ... - Aries ngập ngừng - anh biết đấy, em nghỉ học vài bữa trong tuần một cách lén lút...


Tôi bỏ quyển sách trên tay vào giá sách, tôi muốn hỏi Aries một vài điều gì đó, và rồi tôi hỏi.


- Sao em lại kể chuyện này cho anh?


Aries ngẩng cao đầu, đôi mắt nâu trong veo như phủ một làn nước mỏng, hôm nay Eries không đeo kính. Aries chậm rãi nói.


- Vì em thích như thế. Chỉ là vậy thôi.


- Không có lí do sao?


- Anh LeO làm việc gì cũng phải có lí do à? Không có chuyện gì anh thích làm mà không cần lí do sao?


Tôi ngừng nhìn vào đôi mắt nâu, tôi vờ vịt chăm chú vào mấy gáy sách phía bên cạnh, kì thực thì tôi không biết trả lời Aries thế nào. Cách tốt nhất là không để tâm tới câu hỏi đó.


Tôi chọn vài cuốn sách, di chuyển ra chỗ ngồi quen thuộc và bắt đầu ngâm cứu. Aries ngồi đối diện tôi, Aries chống cằm và nhìn tôi không chớp mắt.


Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi hạ cuốn sách xuống, tôi nói với Aries.


- Em có thể cho anh chút thời gian đọc sách không?


Aries nhoẻn miệng cười và chẳng tỏ vẻ khó chịu, Aries rời chiếc ghế đối diện tôi và nhảy sang chiếc bàn cách chỗ tôi không xa. Tôi dựng cuốn sách lên và tiếp tục đọc. Nhưng rõ ràng là tôi khoog đọc được một chữ nào khi Aries cứ nhìn tôi chằm chằm.


- Này, Aries. - Tôi gọi.


- Dạ. - Aries hớn hở.


- Em có thể để anh đọc sách được không? Anh không tập trung được khi em cứ nhìn anh như thế! – Tôi cáu kỉnh.


- Mọi lần anh vẫn đọc được mà.


- Mọi lần?


- Vâng. – Aries tiến tới bàn tôi, giọng Aries như chứa ma thuật – Anh LeO thích đọc sách tự nhiên nè, chiều nào anh cũng tới thư viện này, đầu tiên anh sẽ chọn vài cuốn sách Toán vì anh thích Toán học. Sau đó anh chọn sách Vật Lí, anh cũng thích Hóa Học nhưng anh không đọc vì sách Hóa học ở đây toàn sách cơ bản. Anh thường ngồi bàn thứ hai, cạnh cửa sổ. Vì chiếc cửa sổ này bị hỏng và không mở được. Tuyệt nhiên anh không đụng đến giá sách thứ 5, vì đó là những cuốn sách xã hội. Có truyện và tiểu thuyết.


Tôi ngẩn người trong giây lát. Aries đang theo dõi tôi sao?


- Sao em biết? – Tôi lạ lẫm hỏi Aries.


- Vì ngày nào em cũng tới thư viện này mà. Có điều anh không thấy em thôi.


Tôi từng nghĩ Aries là một chiếc đuôi!


***


Tôi bắt đầu tìm kiếm vài thứ mà tôi thích. Thích không cần lí do. Nhưng rồi tôi chẳng tìm được. Tôi chưa bao giờ làm một việc gì đó, thích một thứ gì đó mà không cần lí do. Giống như giải một bài toán hình, có nhiều giả thiết thì mới có kết luận. Giống như phương trình Hóa học, khí Cacbonic được tạo thành là do 1 nguyên tử Cacbon kết hợp với hai nguyên tử Oxi...vv...


- Anh LeO, anh đã đọc " Một lít nước mắt" chưa?


Tôi vẫn để mắt tới bài giải của Aries, lắc đầu.


- Aries, phương trình hóa học này em cân bằng sai rồi. Em xác định sai số Oxi hóa của Cacbon.


Aries tiu nghỉu.


- Em mải nghĩ tới Aya Kito


- Đó là cái gì?


- Là một cô bé trẻ tuổi bị căn bệnh quái ác "thoái hóa tiểu não" trong " Một lít nước mắt". Anh LeO đọc đi, em đã....


- Aries!


Ngoài giờ học, mỗi chiều tôi kèm Aries học hai tiếng.


Mọi chuyện bắt đầu khi bố mẹ Aries sang nhà tôi và nhờ tôi kèm Aries học. Bố mẹ Aries nói Aries rất kém những môn tự nhiên. Lớp 12, lịch học của tôi kín bưng. Tôi có tìm vài lí do sao cho phù hợp, nhưng rồi bố mẹ tôi đã quyết định giúp tôi.


" Từ 4 giờ chiều tới 6 giờ mỗi ngày, LeO thường đến thư viện tự học, nếu Aries nhà chị không phiền thì...."


" Thư viện trung tâm sao? Aries nhà mình vẫn hay tới đó mà, thật tốt quá".


" Vậy sao? Aries nhà chị giỏi những môn xã hội đúng không? Hi vọng giúp được LeO nhà mình".


Thật ra tôi đang tìm lí do để từ chối, câu chuyện của người lớn hai nhà khiến nụ cười của tôi méo xệch. Aries không làm phiền tôi, chỉ điều ấy thôi cũng đã là một sự giúp đỡ to lớn lắm rồi. Nói chi đến việc Aries sẽ giúp tôi học tốt những môn xã hội? Huống hồ Aries mới lớp 10, trong khi tôi lớp 12!


Nhưng câu chuyện này cũng khiến tôi có chút khó hiểu; Cả Aries và bố mẹ Aries đều khẳng định Aries hay đến thư viện trung tâm – thư viện mà chiều nào tôi cũng tới tự học, nếu Aries thường xuyên đến thư viện, sao tôi chưa một lần nào gặp Aries?


Nhưng rồi tôi cũng kèm học cho Aries được gần hai tuần.


Thực chất của việc kèm học nghe có vẻ phóng đại này là Aries tự làm bài, trước giờ về 15 phút tôi sẽ xem lại bài của Aries, tôi chỉ cho Aries vài lỗi sai.


Vài ngày đầu tôi không để tâm tới phản ứng của Aries lắm. Nhưng Aries thực sự tiếp thu những môn Tự nhiên khá chậm, thời gian chính của Aries là trong giá sách thứ 5 – nơi tràn ngập truyện và tiểu thuyết. Ngoài giờ thì lướt Web, tâm sự với những người bạn trên mạng. Thời gian biểu của Aries thực sự khiến tôi phát bực. Aries gần như không thể làm được một bài tập tự nhiên hoàn chỉnh dù tôi đã cố gắng giải thích rất nhiều lần. Tôi thấy công sức của mình bị coi thường.


- Aries!


- Vâng.


- Em lại làm sai.


- Vâng.


- Rốt cuộc thì em có để tâm tới những môn tự nhiên này không vậy?


Aries lén đưa mắt nhìn tôi, Aries thừa biết rằng tôi đang bực tức. Aries không nói gì.


Tôi buông quyển bài tập của Aries xuống bàn, tôi thu xếp sách vở của mình và rời thư viện.


Gặp tôi ngày hôm sau, Aries chủ động xin lỗi tôi.


- Anh LeO, em xin lỗi. Từ bây giờ em hứa sẽ tập trung hơn vào môn Tự nhiên.


Tôi chẳng buồn liếc nhìn Aries, tôi vẫn chăm chú vào quyển sách của mình. Giọng Aries đầy van nơn.


- Anh LeO, đừng giận em nữa mà.


Aries bắt đầu phụng phịu.


- Anh Leo, Anh LeO, đừng giận em nữa, tội nghiệp em ra. Đi mà...


Giọng Aries kéo dài nũng nịu như con nít, tôi suýt phì cười thành tiếng. Tôi lắc đầu, gém nụ cười của mình xuống sâu, tôi hỏi lại Aries.


- Thật chứ?


- Em hứa mà.


Từ bữa đó, đúng là Aries chú tâm học hơn. Điểm mấy môn tự nhiên cũng cao hơn hẳn. Aries mừng lắm. Tôi cũng vui lây.


***


Aries hết học kì 1 với điểm trung bình môn rất khá. Sang học kì 2, tôi tập trung cho kì thi Đại học. Aries được nghỉ giữa kìa với chuyến du lịch 1 tuần. Còn mình tôi trong thư viện.


Thư viện một ngày không có Aries yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng hình như tôi đã quá quen với ồn ào. Sự tĩnh lặng đột ngột vô tình trở nên trống trải.


Trước kì nghỉ, Aries hỏi tôi.


- Anh Leo, anh thấy em thế nào?


Tôi vẫn chúi mắt vào mấy trang sách, đáp.


- Em hơi gầy.


Aries lắc đầu.


- Không phải hình dáng, là cảm giác cơ.


- Là sao? – Tôi lật một trang sách, vẫn chú tâm đọc tiếp.


- Thì là cảm thấy em là người thế nào ấy.


- Ví dụ.


- Ví dụ như em cảm thấy anh LeO rất ấm áp.


Tôi ngừng đọc, kế bên, má Aries chợt ửng hồng. Tôi phì cười.


- Thì ra đó là cảm giác.


Giọng Aries đầy phấn khích.


- Đúng, là thế đó. Anh cảm thấy em thế nào?


Tôi đánh nhịp tay trên mặt bàn thể hiện là mình đang nghĩ ngợi. Aries sốt ruột giục.


- Khó nghĩ vậy sao anh LeO.


Tôi gật đầu. Giọng Aries trùng xuống.


- Em cứ tưởng anh phải nghĩ ngay được cơ đấy.


- Là do em mơ mộng thôi. – Nói đến đây, mắt tôi chợt lóe sáng – Đúng rồi, em mơ mộng.


Aries trề môi.


- Chỉ vậy thôi ạ.


- Còn nữa.


- Anh nói đi.


- Em rất phiền phức.


Tôi vẫn còn nhớ rất rõ nét mặt thất vọng của Aries. Đôi mắt nâu trùng xuống còn khuôn miệng thu nhỏ lại hết cõ, như vừa hờn dỗi, vừa muốn được người khác dỗ dành.


Thú nhận là ngay lúc ấy tôi đã định cười phá lên và chọc Aries, rồi sẽ nói thật với Aries rằng ; Gần đây Aries không còn mơ mộng như những ngày trước nữa.


Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu vì lí do gì, tôi lại không nói cho Aries biết. Và giờ thì Aries đã rời khỏi đây, hi vọng Aries sẽ không còn giận tôi sau khi kì nghỉ kết thúc, trước đó Aries chẳng buồn nghe điện thoại của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gọi cho Aries, và Aries đã từ chối nghe.


Tôi lang thang trong thư viện rồi dừng chân ở giá sách thứ 5. Truyện và tiểu thuyết. Góc yêu thích của Aries.


Aries từng rất thích nơi này. Đó là lí do duy nhất khiến tôi nán lại giá sách thứ 5 lâu hơn 1 phút. Tôi xem thêm vài gáy sách, xem để đấy, không có ý định mở để đọc. Lí do thứ hai khiến tôi mãi chưa rời khỏi là dòng chữ ghi bằng bút dạ trên tầng sách cao nhất.


"Aries yêu LeO. Mỗi ngày. Mỗi ngày. Mãi mãi "


Tôi cảm nhận rõ tim mình đập nhanh hơn một nhịp.


***


Los Angeles. Một sáng tháng 7.


- LeO, Chúc mừng cuốn tiểu thuyết thứ hai của cậu được xuất bản. Nghe cái tên này " Hãy nói lời yêu khi ở bên nhau", tựa sách hấp dẫn đúng không? LeO, lần này cậu sẽ xuất bản cuốn sách này ở Việt Nam chứ?


- Không.


- Vì sao vậy? Cuốn đầu tiên " Và anh cũng yêu em" nhớ không nhầm là nhà sách phía Việt Nam có mua bản quyền mà.


Tôi không có ý định trả lời câu hỏi của Jonh, tôi đẩy ghế đứng dậy, tiến tới bậu cửa sổ, đẩy khẽ cánh cửa. Nắng ngập trong căn phòng toàn giấy trắng. Mùi nắng mới thơm như mùi tình yêu đầu. Thoang thoảng trong chốc lát, nhưng không thể quên. Giống như tình yêu của tôi dành cho Arise.


Tôi nhận ra mình đã yêu Arise. Mỗi ngày nhiều hơn một ít. Tiếc là thời điểm tôi nhận ra tình cảm của mình là khi tôi đã để vụt mất cơ hội nói cho Arise điều đó. Hai ngày sau chuyến du lịch của Arise, tôi nhận được học bổng ở một trường đại học bên Mĩ.


Tôi chẳng có lí do gì để từ chối suất học bổng này. Trong giây lát tôi quên mất Arise.


Hai tuần bên Mĩ là quãng thời gian tôi có rất nhiều dự định. Tôi hăm hở lao vào học tập, mỗi tối viết ra vài mục tiêu cho ngày sau, và trong tất cả mục tiêu mà tôi đặt ra, mục tiêu nào cũng có từ "học".


Tôi thấy nhớ Arise vào một sáng tháng 12. Tuần thứ 3 khi tôi ở Los Angeles. Tôi nhớ Arise phát điên, nhớ đến mức trong đêm tuyết rơi ấy, tôi chạy một mạch ra sân bay với ý định bay về Việt Nam chỉ để nói với Arise rằng tôi nhớ Arise rất nhiều. Nhưng tôi đã không lên máy bay vào phút chót. Arise, tôi nghĩ rằng Arise không muốn gặp một thằng con trai thờ ơ như tôi. Tôi đã đi Los Angeles mà không nói một lời tạm biệt nào, tôi không lưu số điện thoại của Arise. Tôi run rẩy gọi điện thoại về cho gia đình, bố mẹ tôi nói gia đình Arise đã chuyển nhà ngay sau khi tôi du học được 1 tuần. Tôi mất liên lạc với Arise. Trái tim tôi lạnh lẽo từ ngày ấy.


Hai năm ở Los Angeles, mỗi kì nghỉ hè tôi thường về Việt Nam. Mỗi lần về đến gần tháng, tôi tìm Arise nguyên trong khoảng thời gian ấy. Nhưng tôi không còn cơ hội được nói với Arise những lời trái tim tôi muốn bộc bạch. Arise chưa từng quay lại thư viện ngày xưa, nơi chứa đựng kỉ niệm của chúng tôi.


Tôi đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Tôi dành thời gian rảnh rỗi tham gia vài câu lạc bộ thể thao trong trường, và tôi bắt đầu học viết tiểu thuyết.


Một chiều cuối tháng 7. Trường Đại học tôi đang theo học có một thông báo mới về một học sinh nữ xuất sắc ở Việt Nam sẽ nhập học lớp Tự nhiên chất lượng cao của trường. Tim tôi như vỡ òa khi thấy tên Arise.


Arise mơ mộng của tôi là sinh viên xuất sắc lớp tự nhiên? Arise sẽ cùng học một trường với tôi? Arise đang ở Los Angeles?


Tôi nhận ra rằng.


Thì ra, tình yêu không cần một lí do nào cả.


Ai bảo phải có điểm chung thì mới có thể bắt đầu một tình yêu?


"Tình yêu rõ ràng không thể làm thay đổi một người, nhưng một người có thể thay đổi vì tình yêu."


Cả Arise và tôi, đều thay đổi. Vì nhau.


- Kio -


 

2hi.us