Old school Easter eggs.
Sóng biển và cánh chim trời

Sóng biển và cánh chim trời

Tác giả: Sưu Tầm

Sóng biển và cánh chim trời

bất ngờ.


“Duy.” – tôi gọi cái tên mà tôi luôn giữ trong tim mình, nhưng giờ đây nó trở nên thật nhạt nhẽo. Duy xoay người lại, có vẻ khó khăn vì hình như không muốn nhìn thấy tôi. Tôi tiến đến vài bước, rồi dùng đôi mắt chẳng còn chút cảm xúc nào của mình để nhìn cậu. Rồi tôi vung tay, một cái tát thật mạnh đã hằn trên khuôn mặt Duy những dấu tay đỏ hoét. Duy tức tối găm tia nhìn đầy lửa giận vào tôi, nhưng trái tim tôi giờ đây đã quyết định dứt bỏ hoàn toàn hình ảnh của người con trai này.


“Đây là cái giá cậu phải trả vì đã mang đến cho tôi một thứ dối trá gọi là tình yêu!” – tôi nghiêm nét mặt, không hề sợ hãi. Có phải suốt khoảng thời gian qua tôi đã trở thành một cơn sóng vỗ vào nơi vô định hay không? Khi mà bờ cát trắng vốn đã không còn. Duy thở hắt ra một cái đầy giận dữ, nhưng cậu ta không nói gì hay làm gì thêm, chỉ mang theo đống lửa hậm hực rồi đi ra phía ngoài. Ngay khi vai Duy sượt ngang qua tôi, tôi biết rằng giữa chúng tôi thật sự đã kết thúc. Một cái tát cho tình yêu của Duy, tôi nghĩ đã là quá rẻ.


Chỉ còn lại tôi với Thiên Vũ. Đôi mắt anh đang nhìn tôi, vẻ mặt đau thương. Tôi quay ngoắt đi. Quả là trên đời này chỉ có chính bản thân mình ngu xuẩn. Tôi đã bị lừa đến hai lần. Nhưng sự thật về Thiên Vũ chính là người bày ra trò cá cược để Duy phải giả vờ yêu tôi lại khiến tôi tức giận hơn gấp trăm ngàn lần. Giả tạo, tất cả chỉ toàn là dối trá. Tôi bắt đầu hiểu tại sao người ta lại thương hại tôi. Bởi tôi ngu ngốc quá. Những lời Thiên Vũ nói với tôi tối qua, có chăng cũng chỉ là sự thương hại anh ta dành cho nạn nhân của mình mà thôi. Và rồi giờ đây, tôi cũng đang tự thương hại chính tôi. Tôi đã lầm tưởng rằng con người có duyên phận, và tôi đã từng tin rằng ông trời đã mang Thiên Vũ đến như một người để đồng cảm. Nhưng sai hết rồi, tôi đã vốn không có gì cả. Nay lại còn mất thêm một niềm tin yêu.


Sóng biển và cánh chim trời


Tôi nghỉ ở nhà với lý do bệnh. Thực sự là tôi không muốn vác mặt lên trường để đối diện với cái sự thật phũ phàng. Có lẽ người ta nói đúng, một đứa như tôi không bao giờ có thể chạm tay tới được tình yêu. Tim tôi đau thật đau. Cả Duy và Thiên Vũ, hai người con trai mà tôi nghĩ rằng sẽ hiểu tôi cuối cùng lại không còn một ai ở bên cạnh tôi nữa. Về phần Duy, tôi chẳng muốn nghĩ gì nhiều vì con người cậu vốn đa tình và phóng khoáng. Nhưng còn Thiên Vũ, lòng tôi cứ bâng khuâng một nỗi buồn chứa chan hình ảnh của anh. Tôi chợt nhận ra ở anh có một cái gì đó giống mình, trầm lắng nhưng cũng dạt dào như sóng biển.


Kính coong. Tiếng chuông bất chợt vang lên. Con mèo đang cuộn tròn trong chăn giật mình tỉnh giấc. Tôi bật dậy, nhìn theo con mèo đang chạy xuống dưới nhà. Sau vài ngày ở với tôi nó có vẻ mập mạp hơn nhiều. Và tôi gọi nó là Sóng. Hẳn là vì Thiên Vũ. Nhưng giờ đây mỗi lần gọi tên nó tôi lại thấy lòng mình chùng xuống vô tận. Đáng lẽ ra tôi không được tin anh, đáng lẽ ra tôi không nên vội vã với cái gọi là hạnh phúc mà anh đột ngột mang đến cho mình trong một cơn mưa chiều đầu hạ. Đáng lẽ ra tôi phải tát vào mặt anh một phát thật đau như đã tát Duy. Nhưng cuối cùng, tôi lại không thể làm gì được hết. Tôi không làm gì được anh. Bởi đứng trước anh, tôi cũng chỉ là một con sóng nhỏ không bến bờ.


Tôi xuống đến cửa, vội vàng mở ra. “Băng Ngọc.” –giọng nói trầm vang lên ngay thời khắc tôi thấy một khuôn mặt hiện rõ sau khung cửa. Ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi khi chạm phải đáy mắt đẹp mê hồn, tôi hoảng hốt đóng sầm cửa lại. Nhưng bàn tay anh đã kịp vươn ra giữ lấy tay tôi. “Cô bạn em đã cho tôi địa chỉ.” –Thiên Vũ vẫn cứ nhìn tôi bình thản, chẳng hề quan tâm đến việc khuôn mặt tôi đang biểu lộ hàng loạt các thứ cảm xúc hỗn tạp. “Sẽ không phiền chứ, nếu em dành cho tôi vài phút?”


Tôi đứng ngây ra. Cái giọng nói của anh bao ngày qua cứ như một đoạn nhạc tua đi tua lại trong đầu, nhưng khi anh xuất hiện đột ngột như thế này thì tôi lại muốn trốn tránh. Tay tôi không hiểu sao lại có đủ sức mạnh để giật ra khỏi bàn tay anh, mép cửa theo đà chuẩn bị đóng sập lại. Meow… con mèo bỗng nhảy phóc ra ngoài trèo lên người Thiên Vũ ngay khi khe cửa chỉ còn hở ra một khoảng nhỏ. Tôi giật mình buông tay, mắt hướng về phía nó: “Sóng!” –tôi gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó đã phải giơ tay lên bịt miệng mình. Thôi chết, đã quá muộn để hối hận, Thiên Vũ đã nghe thấy. Và rồi anh cười, một nụ cười như lấp lánh hàng vạn tinh thể ánh lên sắc vàng của nắng. “Hóa ra… mày là Sóng.” –Thiên Vũ cúi xuống nhìn con mèo đang cọ cọ cái đầu nhỏ vào người mình, sau đó anh ngước lên nhìn tôi đang đứng thộn ra với một khuôn mặt đỏ rực như ráng chiều, cất giọng: “Em sẽ không tiếc vài phút, đúng không?”


Chúng tôi ra bờ biển. Lần đầu tiên tôi nhìn tận mắt khung cảnh ở đây dù biển chỉ cách nhà tôi có vài bước. Thiên Vũ bế theo con Sóng, có lẽ vì nó cứ quyến luyến trong lòng anh không rời. Khi vừa đặt chân xuống thềm cát, tôi ngồi xuống, lặng thinh nhìn mặt trời đang hắt lên những tia sáng đỏ rực cuối chân trời, một nỗi niềm bâng khuâng thật khó tả. Thiên Vũ cũng ngồi xuống cạnh tôi, anh thả cho con Sóng được tự do đùa nghịch.


“Xin lỗi em.” –một lúc sau anh mới phá tan bầu không khí có vẻ ảm đạm.


“Vì điều gì?” –tôi đáp lại mà giống như hỏi lại hơn, chưa bao giờ thấy mình lạnh lùng như thế mặc dù lúc đầu tôi định sẽ không mở lời gì với anh cả.


“Xin lỗi vì tất cả những gì tôi đã gây ra cho em...”


“Không cần đâu.” –tôi ngắt lời. “Anh với em chỉ là hai người xa lạ.”


 Một đợt gió ùa tới làm nhòe đi không gian tĩnh lặng của biển trời, mái tóc đen nhánh của Thiên Vũ tung lên rồi đan vào nhau, khóe môi anh mỉm cười lãnh đạm: “Ừ, phải. Nhưng cho dù là như thế thì tôi vẫn phải xin lỗi em. Vì tôi, đã gián tiếp mang Duy đến cho em.” Lòng tôi bỗng sững lại. Hình ảnh Duy bắt đầu xuất hiện, nhưng khác với trước đây, những hình ảnh này không còn là tốt đẹp nữa. Duy không đáng, thực sự không đáng. Tình yêu của tôi bị xem như thứ rẻ mạt đối với cậu ta.


“Em sẽ không nhận lời xin lỗi đó.” – tôi tiếp lời Thiên Vũ, thoáng chốc đáy mắt anh chợt trở nên tĩnh lặng. “Bởi em sẽ không tha thứ cho anh. Cho dù anh có là ai đi chăng nữa, cho dù anh rốt cuộc cũng chỉ là một người không có bất cứ một mối liên hệ nào với em. Em không bao giờ tha thứ!!!”


“Băng Ngọc.” – Thiên Vũ gọi tên tôi, tôi không thể không quay đầu nhìn anh mặt đối mặt. “Tôi xin lỗi không phải vì muốn nhận được từ em một lời tha thứ. Chỉ là tôi nghĩ đơn giản rằng em cần có một cái gì đó công bằng. Thật ra tôi đặt ra lời thách thức với Duy cũng chỉ vì hồi ấy nó là một thằng nhóc kiêu ngạo. Tôi nghĩ nếu Duy phải chịu hình phạt cho sự thua cuộc của đội mình thì nó sẽ bớt đi cái thái độ vô lễ đối với các bậc đàn anh. Chúng tôi cùng có một thỏa ước. Duy vui vẻ đồng ý ngay nhưng rồi nó đã phải hối hận vì đội bóng của chúng tôi đã chiến thắng. Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng một đứa như nó sẽ tìm cách thoát khỏi hình phạt, nhưng nào ngờ…nó lại đến tìm em, rồi ngỏ lời yêu em, ngay giữa sân trường.”


Tôi ôm chặt đầu gối cúi đầu nghe rõ từng câu Thiên Vũ nói. Quá khứ dội về trong tôi, cái ngày đó những tưởng là ngày hạnh phúc nhất, có ngờ đâu lại là ngày bắt đầu của một bản hợp đồng, trong đó tôi vào vai một món đồ rẻ rúng bị mang đi đổi chác.


“Tôi đã theo dõi Duy suốt những ngày sau đó.” – Thiên Vũ tiếp tục với câu chuyện của mình. “Và tôi đã rùng mình khi mà lớp mặt nạ của nó quá hoàn hảo. Rồi tôi để ý đến em, một cô gái không hề nổi bật nhưng lúc nào cũng sẵn sàng đứng sau lưng Duy dù chỉ để làm một việc duy nhất là nhìn nó. Ban đầu tôi thương hại em thật sự, thương hại cho cái sự ngốc nghếch đến mù quáng của em, tôi nghĩ rằng đáng lẽ ra em phải nhận thấy điều bất thường khi Duy ngỏ lời mới phải. Nhưng rồi tôi cũng hiểu, rằng em đã yêu Duy, yêu rất nhiều, em vì yêu nó mà đã bỏ qua những sự giả dối giấu sau lớp mặt nạ của nó. Nhìn thấy em mỉm cười hạnh phúc với một tình yêu không có thực, tôi bỗng cảm thấy giận Duy. Nhưng rồi tôi biết kẻ đáng giận, phải là chính bản thân mình.”


“Phải, anh là kẻ đáng ghét.” – tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, giọng nói bắt đầu ngắt quãng. Những gì Thiên Vũ vừa nói một lần nữa làm đau tôi, tôi không thể nén những phẫn uất trong lòng mình. “Tại sao chứ? Tại sao anh lại có thể đứng yên nhìn Duy ra sức đem đến cho tôi cái thứ gọi là hạnh phúc? Tại sao anh lại bắt ép Duy phải yêu tôi? Trần Thiên Vũ, anh là đồ tồi tệ, anh chỉ coi tôi như một thứ trao đổi không giá trị.” –hơi thở tôi bị nghẹn lại trong lồng ngực, rồi giọng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần: “Nhưng rồi sau đó tại sao lại là anh? Tại sao anh lại là người đến bên tôi và ra vẻ đồng cảm với tôi? Tại sao anh lại là người thay thế Duy mang đến cho tôi một thứ hạnh phúc chỉ vừa mới chớm nở đã vội héo tàn. Anh ác lắm Thiên Vũ, tại sao anh lại ác với tôi như thế???”


“Anh xin lỗi.” – Thiên Vũ chặn lại cái xúc cảm tôi đang cố giữ cho nó không tuôn trào. “Đáng lẽ ra anh không nên chỉ biết đứng từ xa nhìn về phía em. Nửa năm qua anh biết rằng Duy đã để lại trong tim em muôn vàn vết xước, anh biết điều đó, nhưng anh không đủ can đảm để tiến về phía em, để giải thích với em về mọi chuyện. Vì thế mà anh đi theo em, lúc nào anh cũng dõi theo bước chân em mong có được cơ hội đến gần hơn để thay Duy nói lời xin lỗi. Suốt khoảng thời gian chỉ được nhìn thấy em từ phía sau lưng đó, anh đã hoàn toàn bị sự mạnh mẽ của em làm cho mềm lòng. Em lạnh nhạt với điều tiếng, em giữ một sự tôn trọng có mức độ dành cho Duy. Và chẳng hiểu tại sao, một người như em đã có thể bước vào trong anh một cách thật dễ dàng. Và cũng chẳng biết tại sao anh đã tạo cho mình một thói quen luôn bước sau em. Anh để trái tim mình đập vì em. Nhưng anh không thể giấu kín xúc cảm của mình mãi được, rồi anh quyết định phải nói với em, nói với em chỉ hai điều thôi. Đó là lý do anh đã cố tình làm rơi tấm bảng tên khi đụng phải em, để em phải trả lại cho anh, để anh có cơ hội được trở thành một người ít ra cũng đối với em là có một mối liên quan nào đó. ”


Tôi sững sờ. Thiên Vũ đang bộc lộ những xúc cảm chân thật nhất từ đáy lòng mình. Đôi mắt anh giờ đây thân thuộc quá, nó hệt như lúc tôi với anh ngồi bên nhau dưới mái hiên cũ kỹ, đôi mắt ấy nhìn tôi, khoảng cách và ranh giới giữa tôi và Thiên Vũ dường như là một khái niệm không còn tồn tại. Anh đã luôn theo tôi, hóa ra đây là lời giải thích cho lý do tại sao tôi lại luôn cảm thấy cái màu xám tro trong đôi mắt anh cứ như muốn nói điều gì đó với mình. Tôi quệt nước mắt, không hiểu mình lại khóc vì cái gì. Tôi giận Thiên Vũ, giận thật đấy, nhưng khi đối diện với lời thú tội của anh lòng tôi lại nhẹ nhõm vì hình như chính tôi cũng luôn mong rằng anh sẽ không ghét mình như bao người khác. Tôi mím môi, nhìn ra phía biển, con Sóng đang nghịch với những bọt nước trắng xóa. Trái tim tôi chợt nhẹ hẳn đi.


“Băng Ngọc.” – Thiên Vũ dịu dàng, bàn tay anh nhè nhẹ phủ lên bàn tay tôi. “Anh biết anh sẽ không bao giờ được em tha thứ, vì thế anh sẽ không nói lời xin lỗi nữa, anh sẽ xin lỗi bằng cách…thay Duy hàn gắn lại vết thương sâu đậm trong trái tim em.”


“Đừng lừa dối em.”


“Em muốn nghĩ thế nào cũng được. Nhưng hãy cứ nhớ rằng anh - một cánh chim  đã phải bay trên bầu trời với đôi cánh rã rời mỏi mệt chỉ để ngắm nhìn cơn sóng nhỏ là em ngày đem vỗ vào bờ tìm nơi hạnh phúc. Anh nghĩ một ngày nào đó mình sẽ sà xuống mặt biển dang đôi cánh ôm lấy sóng vào lòng, để sóng biết rằng không phải chỉ có bờ mới là nơi sóng có thể đặt vào tình yêu thương.”


“Ngốc. Làm thế thì chim sẽ bị biển nuốt mất.”


“Anh không quan tâm. Bởi anh đã chán cái cảnh phải nhìn em đi tìm tình yêu một cách vô vọng, trong khi chính bản thân mình lại có thể mang lại cho em điều đó.”


Mặt trời giờ chỉ còn vương lại một chút tia sáng le lói màu hồng nhạt. Đường chân trời sáng lên một màu thiên nhiên huyền diệu . Tôi bật cười, hơi ấm từ tay Thiên Vũ đã khiến tôi phải nghĩ tới việc nghi hoặc thứ gọi là tình yêu. Ngay tại lúc không ngờ tới nhất, sóng biển sẽ tìm đến và cùng ùa vào nhịp đập yêu thương nơi trái tim còn đang thổn thức.


“Em thấy rồi chứ? Em là cơn sóng của anh.”


Những âm thanh cuối cùng Thiên Vũ phát ra đã kịp hòa chung vào cái rì rào của biển cả. Rồi ngay lúc tôi đang mơ màng lặng yên nghe tiếng gió thì anh đã kịp đặt một nụ hôn lên trán tôi. Tình yêu, một lần nữa lại đến khi tôi đang vùi mình trong tuyệt vọng. Giây phút đó tôi đã hiểu rằng…nơi sóng vỗ không phải là bờ, mà là trái tim của một cánh chim trời trên biển.


Con Sóng chạy nhanh vào chỗ tôi khi một đợt sóng ùa tới nó. Tôi ngượng ngùng lách người ra khỏi vòng tay của Thiên Vũ, dang tay ôm con Sóng vào lòng. Hay thật, đôi lúc tôi chẳng hiểu nổi tình yêu là gì, mà sao trái tim của hai người tưởng chừng như xa lạ lại có thể cùng có chung một nhịp đập . Hay…yêu chỉ đơn giản là yêu, không vụ lợi, không mưu mô, cũng không toan tính. Yêu chỉ đơn giản là những xúc cảm hắt lên thứ ánh sáng của hạnh phúc mà ta đã cùng tìm thấy trên dòng đời tấp nập khi vô tình lướt qua nhau. Yêu là yêu. Một định nghĩa không thể nào giải thích được.


Tôi ôm con Sóng bằng một tay, tay kia để yên trong lòng Thiên Vũ. Sực nhớ ra một điều quan trọng, tôi chạm vào đáy mắt anh:


“Hai điều anh muốn nói với em là gì vậy?”


“Một là anh xin lỗi.”


“Còn điều thứ hai?”


“Hai là… Anh yêu em.”


 


Yêu là yêu.


Như cơn sóng biển yêu cánh chim trời.


Yêu là yêu.


Như cánh chim trời yêu cơn sóng biển.


 


1/03/2013


- Kmin -


Gửi đến người. Như một lời tạm biệt.


 

2hi.us