Son môi đắng

Son môi đắng

Tác giả: Sưu Tầm

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc lối.


...


Giữ em đi và nói...


yêu em."


(Giữ em đi – Tiên Tiên)


Đừng níu giữ em... đừng buông tay em...


***


Môi Son.


Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô đưa tay lên nâng trán, mồ hôi nhễ nhại khắp khuôn mặt, những sợi tóc mai bết dính, đôi mắt hoảng hốt, miệng không thét lên thành tiếng, lại nữa, cơn ác mộng đáng sợ ấy. Mò mẫm xuống khỏi giường, đi đến chiếc bàn trang điểm, nhìn người con gái cô độc trong gương, phút chốc cô thấy sợ hãi, lục tung ngăn kéo lôi lên thỏi son màu tím ngắt, ấn thật mạnh lên môi mình. Người con gái cô độc biến mất, thay vào đó là một con quái vật đang đối diện với cô. Gần đây cô luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi đến khổ sở, cô đã tự trấn an mình bằng những thỏi son đậm màu, bởi khi nhìn thấy con quỷ với khuôn mặt được tô trát kĩ lưỡng hiện lên cô mới thấy được ánh sáng của một con đường sống.


Son môi đắng


Cô nhìn sâu vào đôi mắt của con quái vật trong gương, hai đôi mắt màu nâu đen như tự thôi miên lẫn nhau. Cái nhìn lạnh thấu xương, nửa cô đơn, nửa thống khổ này khiến cho người đối diện cảm thấy lúng túng, thậm chí e sợ mà lẩn tránh. Thế mà con quái vật môi tím ấy vẫn cứ đau đáu nhìn cô giống y với cái cách mà cô nhìn nó. Nhếch mép cười, những ngón tay sơn màu huyết dụ vuốt lại mái tóc đen dài, từ lúc nào cô tự huyễn hoặc bản thân mình hằng đêm phải đối mặt với con quỷ môi son đậm trong gương ấy mới thấy nhẹ lòng? Môi Son quay lưng lại, trong căn phòng chỉ có một màu trắng xóa, nổi bật lên là bức tường đối diện với giường dán kín những bức ảnh của một cô gái xinh xắn, tóc nâu và môi son nhạt đáng yêu. Khắp bức tường ấy, đâu đâu cũng có, là ảnh chụp cô ấy, là những bài báo liên quan tới cô ấy, là dấu son đậm vẽ chữ X lớn trong bức ảnh chụp chung của cô với người con trai khác. Đặt môi mình lên một bức ảnh gần nhất, dấu son in rõ trên khuôn mặt cô gái tóc nâu, châm một điếu thuốc lá, cô thiệu rụi cả nụ cười trong bức ảnh ấy. Tàn thuốc in dấu son tím vương vãi trên khắp nền nhà, lại một đêm mất ngủ.


...


Tóc Nâu.


Tóc Nâu hay bắt gặp ánh mắt kì lạ của Môi Son khi nhìn về phía mình. Cả hai đều là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ của một bệnh viện lớn. Tóc Nâu vào làm việc sau Môi Son một thời gian khá dài, cô nghe mọi người ở đây nói Môi Son là một cô gái khá tốt nhưng rất ít khi cười, thế mà lần nào nhìn nhau Môi Son cũng hào phóng dành cho cô một nụ cười rất lạ, dẫu cho đôi mắt màu nâu đen ấy vẫn lạnh lẽo đến gai người.


Tóc Nâu luôn tự tin về ngoại hình của mình, mái tóc màu nâu ngắn tới vai hơi loăn xoăn cuộn sóng, da trắng hồng, mắt to long lanh, khuôn mặt tròn đáng yêu và đôi môi chỉ thích tô son hồng nhạt, dáng vẻ ấy của cô bao giờ cũng khiến cô trẻ hơn tuổi thật của mình rất nhiều. Nhìn vào Tóc Nâu là một cô gái tràn đầy sức sống nhưng nhìn vào Môi Son chỉ thấy điều ngược lại. Lần đầu tiên gặp Môi Son trong thang máy, Tóc Nâu đã giật nảy mình. Môi Son có dáng người cao gầy, mái tóc đen thẳng dài tới khuỷu tay, khuôn mặt hình chữ V, làn da trắng xanh như không có mạch máu, đôi mắt sắc lạnh kẻ eyeline đen đậm, và đặc biệt hơn cả là đôi môi tô son rất kĩ lưỡng. Tóc Nâu không thể đoán nổi Môi Son có bao nhiêu màu son tone đậm như thế, từ màu đỏ truyền thống cho tới đỏ đun, đỏ huyết dụ, berry, thậm chí là màu tím ngắt, những màu son ấy khiến khuôn mặt của Môi Son càng trở nên hút mắt người đối diện.


So với việc Môi Son là bác sĩ có tiếng trong ngành thì Tóc Nâu lại là một bác sĩ mới được tuyển dụng vào bệnh viện. Cô chỉ là một cô sinh viên vừa ra trường nhưng ngay lập tức được tuyển thẳng vào bệnh viện thẩm mỹ loại lớn ở thành phố. Dĩ nhiên, nếu không phải có một "con đường tắt" thì cô chẳng đi nhanh được tới vậy. "Con đường tắt" của Tóc Nâu là anh chàng phó giám đốc có đôi mắt đen sâu hút của bệnh viện. Cô quen anh từ lúc tham gia khóa huấn luyện của một tổ chức bên Hàn Quốc, anh là giảng viên, cô là sinh viên, tình đồng hương trỗi dậy rồi nhanh chóng được tưới tắm nảy mầm thành tình yêu trai gái. Trong bệnh viện hầu như ai cũng biết về mối quan hệ ấy nên họ không ngần ngại mà bày tỏ tình cảm của mình như chốn không người.


Mắt Đen kéo tay Tóc Nâu trong hành lang bệnh viện, dùng tay chọc ghẹo vào eo cô, cô co người lại, ngửa mặt lên cười. Tiếng cười của cô vang vọng vào căn phòng ngăn cách với hành lang bằng một tấm kính, Môi Son đứng đó, cách họ chỉ một tấm kính dài, đôi mắt kẻ đen sắc lạnh nhìn họ chăm chú, Tóc Nâu bị cái nhìn ấy làm cho lạnh sống lưng, cô vội vàng rụt tay khỏi tay Mắt Đen, cúi mặt xuống định bỏ đi. Mắt Đen nhìn thấy Môi Son, anh khẽ mỉm cười, nụ cười xã giao đến từng cái cơ môi. Đến khi quay đi rồi Tóc Nâu vẫn không nén nổi quay người nhìn lại phía Môi Son. Môi Son không đáp trả nụ cười xã giao hơn cả Liên Hợp Quốc của Mắt Đen, đôi mắt sắc lạnh của cô đối diện với đôi mắt to tròn hoang mang của Tóc Nâu, một cơn sóng cuộn cuốn lấy tim, Tóc Nâu thấy hơi thở của mình bị đôi mắt ấy bóp nghẹt không còn một lối thoát. Cô hoảng hốt quay đi, Môi Son lại cười, nụ cười chẳng biết thật giả giấu dưới đôi môi trát kĩ.


...


Tiệc tình.


Một bữa tiệc được tổ chức vào cuối tuần dành cho những người làm việc trong bệnh viện. Tóc Nâu xuất hiện bên cạnh Mắt Đen thật xinh xắn, cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc tết lệch một bên, chiếc váy trắng ngắn phủ kín đôi chân khiến cô thật giống một nàng công chúa. Bàn tay đang sửa lại cà vạt cho Mắt Đen chợt cứng đờ, đôi mắt cô hướng về phía cửa, nơi Môi Son đang bước vào. Môi Son đẹp như một nữ thần – một vị nữ thần đóng vai ác đẹp đến nghẹt thở. Vẫn là đôi mắt kẻ đen sắc sảo, khuôn mặt chữ V hoàn hảo, đôi môi căng mọng màu đỏ tươi, mái tóc đen cùng chiếc váy đen hở vai như tôn thêm nước da trắng không thấy đường mạch máu của Môi Son. Đôi giày cao gót màu đỏ bước tình bước lả lơi đi ngang qua Mắt Đen và Tóc Nâu. Mùi nước hoa như có như không vấn vít, quấn quanh Mắt Đen, một phút lơ đễnh, đuôi mắt anh chạy theo bóng đôi giày đỏ ấy. Môi Son đánh rơi ngay tại chỗ đứng của Tóc Nâu một ánh nhìn, một nụ cười như có như không, một cảm xúc lạ chạy ngược từ những mạch máu trở về tim.


Tóc Nâu vô tình thấy bóng hình chiếc váy đen đứng phía ngoài ban công, bên cạnh cô ấy là Mắt Đen. Họ đang nói chuyện gì ngoài đó thế? Tóc Nâu tiến về phía chiếc cửa kính ngăn cách với ban công, cô nghe thấy giọng Mắt Đen ngọt ngào:


- Nếu tối nay em có ý định quyến rũ anh thì chúc mừng, em làm rất tốt.


Môi Son châm một điếu thuốc, đến cái điếu thuốc hờ hững ở cánh môi đỏ của cô cũng lơi tình chết đi được. Bàn tay cầm ly cocktail của Tóc Nâu bất giác nắm chặt, sâu ở nơi nào đó trong tim, Tóc Nâu biết cô rất muốn nghe câu trả lời sau đó của Môi Son.


- Anh cũng biết về tôi nhiều hơn tôi nghĩ đó nhỉ? Nhưng, tiếc thật, tôi không có ý nghĩ ấy, và, cô định đứng đó tới bao giờ nữa?


Tóc Nâu giật nảy, hai mắt đảo quanh, cô thấy Mắt Đen bước lui vào phía trong và tìm thấy mình. Anh bước về phía cô, khẽ nói bên tai:


- Chỉ là đùa chút thôi.


Nói rồi anh bước qua cô. Tóc Nâu không nhìn theo anh, cô nhìn về tấm lưng trần nuột nà ở phía ngoài ban công, cô không ngăn nổi bước chân mình bước ra ngoài đó, còn nhẹ nhàng kéo tấm rèm che kín cả ban công. Cô đặt ly cocktail trong vắt của mình cạnh cốc Tequila của Môi Son, cô trộm nghĩ, con người quyến rũ tới điên rồ này đến đồ uống cũng phải gợi tình đến thế.


- Chị ... không nên như thế, à, ít nhất là trước mặt em.


Chính Tóc Nâu cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa, cô chỉ đang kiếm cớ mà thôi, kiếm cớ đứng nói chuyện với đôi môi đỏ ấy thêm một chút nữa.


- Không nên như thế?


Môi Son có một giọng nói trầm thấp, cô còn hay đè giọng mình xuống, trong câu nói có nhiều từ như thầm thì, thủ thỉ, như lời ru ngủ từ phía xa lắm đưa về.


- Ý cô là việc tôi quyến rũ anh ấy hay là... - Bất chợt Môi Son quay người, cô tiến thêm một bước về phía Tóc Nâu, đặt hai tay lên hai bên lan can, tạo thành một vòng giam xung quanh cô ấy. Hai ngón tay kẹp thuốc đặt lên môi, cô phả một làn khói trắng quấn quanh khuôn mặt xinh xắn đối diện. Đến khi làn khói dần tan, Tóc Nâu mới nhận ra chiếc mũi thanh cao ấy đang ở sát mặt mình, giọng nói trầm thấp quyện với khói thuốc và hương nước hoa nhàn nhạt như ôm chặt lấy tim Tóc Nâu: - ... Hay là việc này?


Việc Tóc Nâu muốn Môi Son dừng lại là những phong tình lơi lả rải khắp các bước chân mình hay là những cái nhìn, những nụ cười khuấy động trái tim cô? Nhìn vẻ mặt như chết lặng của Tóc Nâu, Môi Son thỏa mãn nở một nụ cười, cô cầm cốc rượu lạnh của mình, đưa nhẹ theo cánh tay trắng hồng của người con gái phía đối diện, nói khẽ:


- Vui vẻ.


Đến lúc Môi Son đi khuất sau tấm rèm cửa lớn, Tóc Nâu mới đưa tay lên ngực trái của mình. Cô sợ rằng nếu không giữ thì trái tim này sẽ nhảy vọt ra ngoài mất thôi.


...


Son môi đắng


Bí mật và môi hôn.


Môi Son ngồi tựa lưng vào thành giường, cô đối diện với những bức ảnh của Tóc Nâu phủ đầy trên bức tường trắng, mái tóc đen dài còn ướt được búi tạm sau đầu, những giọt nước chảy dài xuống chiếc cổ cao thanh mảnh, đôi môi vừa được tô điểm bằng màu son đỏ thẫm ngậm hờ hững điếu thuốc cháy dở, làn khói che mờ đôi mắt lạnh. Đêm nay cô không thể chợp mắt, những hình ảnh cũ chạy trong đầu như thước phim quay chậm, quá khứ và những con người cũ lũ lượt kéo nhau về quấy nhiễu cái đầu ngổn ngang những nghĩ suy. Tiếng nhạc ma mị nhẹ nhàng mà u ám phủ kín căn phòng trắng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng soi hắt qua cửa sổ. Đêm nay, những con người cũ cứ thay nhau tìm về gặp cô thế này, cô sợ nếu mình ngủ cũng sẽ lại gặp ác mộng mất. Dụi tắt điếu thuốc, cô đứng dậy kéo tuột chiếc dây buộc tóc, mái tóc ẩm ướt rơi lòa xòa xuống gương mặt trắng, qua những lọn tóc dài, đôi mắt lạnh và đôi môi đỏ ẩn hiện trong gương. Con quái vật ấy lại xuất hiện rồi. Nở nụ cười với kẻ đối diện, cô đang cố để nó hiểu rằng, chỉ một chút nữa thôi, cô và nó sẽ thành công.


Ánh trăng bị che kín bởi đám mây, căn phòng trắng chợt tối đi, con người ta ai cũng có những bí mật không thể để một ai biết. Ví như khi xóa bỏ lớp son đậm ấy, cô là ai? Tiếng nhạc u ám, ma mị vẫn quanh quẩn tới từng góc tường, vang mãi, vang mãi...


"With your big eyes, and your big lie,


With your big eyes, and your big lie,


With your big eyes, and your big lie..."


...


Bước ra từ phòng phẫu thuật, Môi Son thấy Tóc Nâu đang đợi mình phía ngoài cửa:


- Có chuyện gì sao?


- ...Tối nay, em đợi chị.


Cởi bỏ chiếc khẩu trang, cô ghé sát vào tai Tóc Nâu:


- Tôi nên mong chờ điều gì đây?


- Một ly Tequila, được chứ?


Môi Son mỉm cười, không trả lời, bước đi.


Tối, chưa tới giờ hẹn, Tóc Nâu đã có mặt ở quán bar và gọi sẵn hai ly Tequila đợi Môi Son. Thời gian cứ chậm chạp nhích từng kim giây, Môi Son không hề xuất hiện, hai ly rượu vẫn nguyên đó, Tóc Nâu không hề chạm môi tới chúng. Cô vẫn kiên nhẫn đợi, cô tin người ấy tối nay chắc chắn sẽ tới. Cô phải đợi, cô có nhiều điều muốn hỏi, nhiều điều muốn biết. Ví dụ như tại sao lại là Tequila? Tại sao lại là son môi đậm? Tequila có vị gì? Son môi đậm có vị gì?


- Bản năng hoang dã.


Giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tóc Nâu, người ấy tới ngồi bên cạnh cô lúc nào cô không hay biết. Tối nay người ấy vẫn xinh đẹp như người ấy vốn dĩ, mái tóc đen xõa dài, đôi mắt đen, đôi môi đỏ đun, làn da trắng, hương nước hoa nhàn nhạt vấn vít khứu giác người đối diện. Khẽ chạm hai ly Tequila với nhau, giọng nói của Môi Son vang lên đều đều:


- Tequila có vị đơn giản, mộc mạc nhưng cuồng nhiệt, rất hoang dã. Chúng được làm từ cây thùa xanh và xuất phát từ Mexico nhưng nhiều người vẫn nghĩ nó được làm từ cây xương rồng và nguồn gốc từ Mỹ - bởi nó thú vị, gai góc và rất ... sexy.


Tóc Nâu lắng nghe từng lời của Môi Son, cô rất thích cách nhả chữ trong câu nói của người ấy, rất thú vị, rất gai góc, rất sexy. Cô nhấp một ngụm nhỏ, quả thật rất mộc mạc và cũng rất cuồng nhiệt. Cô nhìn thật sâu vào đôi môi được chăm chút kĩ lưỡng của người ấy. Rời ly rượu khỏi môi, người ấy nhướn mắt về cái nhìn của cô:


- Sao thế?


- Chị đoán xem em đang nghĩ gì?


Môi Son chỉ cười mà không trả lời. Suốt buổi tối hôm ấy họ nói về những ca phẫu thuật, những câu chuyện vô thưởng vô phạt, Môi Son không hề hỏi lí do hôm nay Tóc Nâu lại hẹn mình đi uống là gì, có lẽ để mời được cô một ly Tequila cũng khiến Tóc Nâu vui đến thế? Tóc Nâu cười suốt bởi những câu nói của Môi Son, cô chưa từng thấy người ấy nói nhiều đến vậy, người ấy cũng cười nữa, dù vẫn chỉ là nụ cười nửa có nửa không nhưng cô vẫn thích nhìn, chắc vì cô chưa từng thấy ai đẹp ma mị tới dường này.


- Chị đẹp quá...


Hơi men làm giọng nói Tóc Nâu thêm phần lơi lả, cô đưa ngón tay thon dài miết nhẹ theo mái tóc đen, theo con mắt, sống mũi, đôi môi của người ấy, cô chưa say rượu, nhưng cô say hương nước hoa nhàn nhạt, say cái nhìn lạnh lẽo nhưng hút hồn của người ấy.


Môi Son bước những bước trầm phía sau Tóc Nâu, đôi giày đen đi theo một đường thẳng trên những viên gạch lát đường, Tóc Nâu đi phía trước, hát líu lo như một con chim nhỏ, hai người cứ đi bộ như thế cho đến tận cửa nhà Tóc Nâu:


- Tới rồi, đây là nhà em, chị vào trong không?


Kéo cổ tay Tóc Nâu lại gần mình, nheo mắt nhìn vào mặt chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ấy:


- Muộn rồi, tôi về đây, vào ngủ sớm đi.


Chưa kịp quay đi, Môi Son đã bị kéo ngược lại, Tóc Nâu đặt lên má cô một nụ hôn thật nhẹ rồi lại nhanh chóng thả tay cô ra. Tóc Nâu vội vàng quay lưng, lục lọi túi xách tìm chìa khóa, một lực đẩy mạnh khiến cô quay người lại, lưng áp vào cánh cửa, một nụ hôn rơi nhanh xuống môi cô. Hai con người quấn lấy nhau trong màn đêm vắng lặng, cho tới khi buông ra, Môi Son hỏi thật khẽ trong nụ cười hờ:


- Son môi đậm có vị gì?


- Son đắng...nhưng môi ngọt.


...


Tóc Nâu là người lưỡng tính, giới tính có thể rung cảm trước cả đàn ông và phụ nữ, cô chưa hề che dấu điều ấy một lần nào. Ngay cả Mắt Đen cũng biết điều ấy, nhưng có lẽ anh chưa biết, cô đã bị Môi Son thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt.


...


Môi Son giật mình tỉnh giấc giữa cơn ngủ chập chờn, cô hoảng hốt ngồi dậy, thu mình lại, lấy hai tay ôm chặt lấy đầu gối và vai, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, trong phút chốc, cô lại vùng khỏi chăn, chạy đến bên chiếc bàn cạnh giường, lục tìm thỏi son tím, cẩn thận tô nó lên môi mình, thật đậm. Con quỷ trong gương lại hiện lên, nó nhìn cô đầy bực tức, cô hét lên, nó cũng hét lên, cô nổi giận, nó cũng nổi giận, cô đáp đồ vào nó, nó cũng đáp đồ về phía cô, cô chạy về phía bức tường, điên cuồng dứt xé những bức ảnh dán trên đó, cô gào khóc, tóc tai rối bù, mắt ướt đẫm nước, môi nhòe nhoẹt son. Như một con thú bị thương, cô thét lên những tiếng rách tim, xé toạc đêm đen.


...


Yêu đương.


Mắt Đen kéo Môi Son vào căn phòng nghỉ không người, anh quăng tay, cả người cô đập mạnh vào cánh cửa. Cô thấy anh nhìn mình đầy tức giận:


- Các người đang làm trò gì sau lưng tôi thế? – Anh nghiến răng: - Các người tưởng tôi không biết cái trò bệnh hoạn, biến thái của các người à? Các người định đem tôi ra làm trò đùa đúng không???


Xoa xoa khuỷu tay bị đau khi đập vào cánh cửa, Môi Son nở một nụ cười, cô đứng ghé sát vào người Mắt Đen, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói như từ cõi âm ùa về:


- Tôi cứ nghĩ anh có đủ thời gian để hiểu con người tôi nhưng hình như tôi đề cao anh quá rồi. Bệnh hoạn, biến thái? Anh không thấy rằng dùng chúng để nói về tôi...vẫn còn quá đơn giản sao?


Nói tới đó, Môi Son quay lưng bỏ đi, Mắt Đen tức tối đấm mạnh vào tường. Tối hôm đó anh đã nhìn thấy Môi Son và Tóc Nâu ở trước cửa nhà Tóc Nâu, anh đã rất muốn chạy lại xé xác hai người phụ nữ đó ra thành trăm ngàn mảnh, hóa ra anh vốn chỉ là thằng hề trong câu chuyện đáng sợ ấy. Anh né tránh không gặp mặt Tóc Nâu vài ngày cho tới khi cô ép anh phải gặp. Cô nói chia tay, lí do vì đã có người khác. Anh tức chẳng được, ghen càng không, anh chỉ thấy mình như một con rối ngu ngốc trước mặt cô. Cho đến hôm nay nhìn thấy Môi Son, cơn giận dữ của anh như bùng phát, anh lôi kéo cô đi trước cái nhìn của rất nhiều người, anh muốn băm vằm cô ra, cái đầu xinh đẹp kiêu kì ấy luôn suy nghĩ những điều anh chẳng thể ngờ tới – những điều khi biết được sự thật anh chỉ có thể rùng mình sợ hãi.


...


Tóc Nâu bước vào căn phòng trắng của Môi Son, bốn phía căn phòng đều là màu trắng, vật dụng trong phòng cũng chỉ toàn màu trắng đến lạnh lẽo, Tóc Nâu cười ớn lạnh:


- Chị nghiện phong cách bệnh viện quá rồi.


Cô lại đi đến bên bàn trang điểm của Môi Son, ở đó những giá son được bày biện la liệt trên bàn, những thỏi son từ đắt tiền đến rẻ tiền, đủ các loại màu, nhưng duy nhất chỉ một tone đậm, Tóc Nâu chép miệng:


- Không những thế còn bị nghiện son nữa.


Cô nhìn về phía bức tường trắng trống trơn đối diện giường:


- Chị không bày biện gì ở đó sao? Hoang vắng quá.


- Sắp không còn trống trải nữa rồi.


- Một bức tranh? Bình phong? Hay cái gì thế?


- Búp bê.


Tóc Nâu ngẩn mặt, lè lưỡi.


- Chị toàn nói chuyện kiểu khó hiểu.


Môi Son không đáp lời, cô lấy hộp dụng cụ y tế, bôi thuốc lên vết bầm ở khuỷu tay. Tóc Nâu lại gần cầm lấy tuýp thuốc trong tây Môi Son:


- Em nghe mọi người nói sáng nay...anh ấy đánh chị sao?


- Anh ta có đủ bản bản lĩnh ấy ư? Không phải đâu, đừng lo lắng.


Đêm hôm ấy, Tóc Nâu hỏi Môi Son:


- Chị là cung Thiên Yết?


- Ừm.


- Thiên Yết loại nào? Loại mạnh mẽ, tự lập, công bằng hay loại than thân trách phận, căm thù tất cả nhưng chỉ làm khổ mình?


- Loại thuần túy. Tàn nhẫn, thù dai, nguy hiểm.


Nói rồi Môi Son đưa tay vít gáy Tóc Nâu xuống, đặt lên môi cô ấy một nụ hôn sâu, tuýp thuốc trong tay rơi xuống đất, mặt trời hạ bóng, một buổi chiều tàn.


...


Sau đó, Tóc Nâu còn đến nhà Môi Son nhiều lần nữa, thời gian này cô thấy mình vui vẻ hơn rất nhiều, được sống bên người ấy, ngày cứ trôi qua dù nhạt nhẽo cũng là niềm vui. Vào một ngày đẹp trời, Mắt Đen gọi nói cần gặp mặt. Gặp anh, anh nói toàn những chuyện khó hiểu, cô ôm những chuyện ấy trong lòng, trở về nhà Môi Son. Môi Son vẫn đang ở bệnh viện, Tóc Nâu lấy chiếc chìa khóa giấu dưới chậu cây mở cửa vào phòng. Căn phòng ấy vẫn chỉ có một màu trắng lạnh lẽo như ngày đầu tiên cô đến. Mặc dù đã vài lần cô mua hoa tới cắm nhưng ngay ngày hôm sau lại bị Môi Son quăng vào thùng rác vì lý do dị ứng phấn hoa. Ném túi xách lên giường, Tóc Nâu bắt tay vào việc dọn dẹp căn phòng bị Môi Son bày bừa như một bãi chiến trường. Khi hút bụi, cô nhớ ra mọi lần mình không dọn phía dưới gầm giường, cô cúi xuống, lùa chiếc máy hút bụi vào trong, đụng phải một thứ gì đó. Một chiếc hộp giấy cỡ lớn. Đặt lại chiếc hộp giấy vào gầm giường, dọn dẹp xong, Tóc Nâu bật chiếc đĩa hát của Môi Son, tiếng nhạc da diết, ám ảnh khiến cô thiếp đi lúc nào không hay.


"With your big eyes, and your big lie,


With your big eyes, and your big lie,


Is it me was I wrong to have trusted you


Did I see what I wanted, what wasn't true?


Was I wrong to go on like a little fool?


It's amazing what women in love will do..."


(Với đôi mắt mở to, và lời nói dối trắng trợn,


Có phải em đã sai khi tin anh?


Em đã thấy những gì mình muốn, những điều không đúng sự thật?


Em sai lầm khi bước vào nó như một con ngốc?


Thật đáng sợ với những gì người phụ nữ khi yêu sẽ làm...)


...


Trong giấc ngủ say, Tóc Nâu có mơ hồ tỉnh lại một lần, cô thấy Môi Son nằm cạnh, đang vuốt những sợi tóc nâu loăn xoăn của mình. Giữa những giác mơ, giữa tiếng nhạc dai dẳng, cô hỏi:


- Chị có yêu em không?


Cô không biết vẻ mặt lúc đó của Môi Son ra sao, cô chỉ nhớ rằng hình như người ấy chỉ hỏi ngược lại:


- Yêu ư?


...


Ác mộng.


Tóc Nâu thấy cơ thể mình đau nhức, cô mở mắt ra và hoảng sợ khi biết mình đang bị trói chặt trên ghế, chiếc ghế dính vào bức tường trắng, đối diện với giường. Miệng cô bị nhét giẻ khiến cô không thể nói, không thể hét, cô nhận ra mình đang khỏa thân, cơn sợ hãi ập đến ngày càng lớn. Trong căn phòng trắng, bóng đêm đổ ngập, ánh trăng le lói còn không đủ để soi sáng một góc phòng, tiếng nhạc u ám vẫn quay đều, quay đều. Bóng một người phụ nữ khác đi từ phía bàn gương trở về ngồi xuống chiếc giường đối diện với Tóc Nâu.


Nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh xắn đang hoảng loạn, đôi mắt mở to chỉ thấy vẻ hoang mang đến tột độ, mái tóc nâu mượt mà loăn xoăn bị cắn xén nham nhở thảm hại, thân hình trắng nõn không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Môi Son ngồi nhìn như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, cô đã nói, sẽ sớm thôi, bức tường ấy không còn trống trải nữa, nhìn con búp bê này xem, chẳng phải rất đẹp hay sao?


Môi Son vẫn thế, vẫn đẹp đến nghẹt thở, đôi mắt sắc như dao, đôi môi đỏ như máu, vẻ mặt ma mị, ám ảnh. Cô mặc một chiếc váy đen tuyệt đẹp, ngồi vắt chân ở cuối giường, đôi chân thon dài, trắng ngần đung đưa theo tiếng nhạc.


- Nhìn thấy không? Cô ta đấy, cô ta trẻ đẹp hơn tớ nên anh ấy mới lừa dối tớ, mới ép tớ bỏ đi đứa con của chính mình, cậu thấy không?


Tiếng nói trầm thấp của Môi Son càng làm Tóc Nâu thêm khiếp sợ, Môi Son nói rồi lại cười, không phải nụ cười hờ hững mọi lần mà là cười ngặt nghẽo.


- Yêu ư? Cô ta biết thế nào là yêu ư???


Môi Son cười nói điên dại, lao ra, bóp chặt cằm Tóc Nâu, lại nói:


- Yêu là lừa dối tôi như một con ngu ngốc, là bắt tôi bóp chết đứa con của mình ư? Các người biết yêu là gì ư?????


Cô hất mạnh tay, khuôn mặt đáng thương của Tóc Nâu quay sang một bên, đau đến điếng người, cằm cô xuất hiện vết xước đỏ do móng tay Môi Son để lại.


- Ôi, xước rồi này, liệu anh ta có xót xa không nhỉ? Chắc không đâu... Tôi đi phá thai đau chết đi được anh ta còn chẳng quan tâm cơ mà...


Những câu chuyện cũ, những con người cũ cứ thế ùa về trong từng cơn ác mộng hằng đêm. Đã trăm nghìn lần cô tự hỏi mình, bỏ lớp son kia xuống, cô là ai? Là cô gái bảy năm yêu anh dại dột, đem cả tuổi xuân, cả sự trong trắng của mình trao cho anh, anh chàng có đôi mắt đen đa tình. Ngày ấy cô cũng nhẹ nhàng, cũng xinh xắn như người con gái trước mặt, cũng mở đôi mắt to tròn, đôi môi dịu dàng chỉ nhìn anh, chỉ nói yêu anh, chỉ biết có anh. Thế mà, cái tim yêu chết cả tuổi xuân ấy của cô lại bị anh coi như cục xương vất cho chó gặm. Anh đi Hàn Quốc mới chỉ sáu tháng, anh trở về, vẫn đến với cô, vẫn nói yêu cô, vẫn ngủ với cô, để rồi hai tháng sau, Tóc Nâu, cũng trở về, anh nói với cô câu chia tay. Cô níu kéo anh, cô làm mọi cách để giữ chân anh. Cô biết mình có thai, cái thai được gần hai tháng, cô đến nói với anh, quỳ dưới mưa hàng tiếng đồng hồ để van xin anh. Anh chẳng nghe, anh không thèm quan tâm. Đến lúc cô tưởng chừng ngất đi anh mới lao ra, cô vội càng vui mừng khi thấy anh chạy về phía mình, anh lao đến, đỡ lấy cô, bế cô lên xe, đi tới thẳng phòng khám phụ sản. Cô sốt cao nhưng anh mặc kệ, anh ép cô lấy ra giọt máu của mình, cô gào khóc nhưng chẳng còn sức lực mà chống trả, bất lực nằm trên bàn mổ, chịu đựng cơn đau vỡ nát tim, gãy đứt từng khúc xương rồi để anh đưa trở về nhà, vất cô ở đó, mặc kệ sống chết. Nếu không có Vai Gầy, cô không biết mình đã sống qua thời gian ấy bằng cách nào. Cuộc đời cô vốn chỉ có hai người thân duy nhất là Vai Gầy và Mắt Đen. Bị anh phản bội, Vai Gầy ở xa biết tin chạy về chăm sóc cho cô, Vai Gầy thậm chí còn tìm hiểu về người con gái mới của anh, thúc giục cô chữa bệnh, cô ấy nói:


- Muốn biết vì sao anh ta chọn cô ấy, đừng chết. Muốn trả thù hai người họ, cậu đừng có chết.


Chỉ vì câu nói ấy mà cô mới có thể đứng dậy từ những đau thương của chính mình. Nhưng chẳng được bao lâu sau, Vai Gầy tự vẫn. Một cô gái yêu đời nhất mà Môi Son biết lại nhảy lầu tự vẫn cũng vì tình yêu. Ôm xác bạn, Môi Son như trở thành một con người khác, khác tới mức nhiều đêm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô vẫn tự vấn chính con quái vật trong gương rằng: "Mày là ai?"


Thoát khỏi những hồi ức, Môi Son bước về phía Tóc Nâu như một bóng ma, trên tay cô ánh lên vệt sáng của con dao mổ. Miết ngón tay mình trên khuôn mặt đẹp đang sợ hãi, cô thầm thì:


- Cô sẽ xinh đẹp hơn nữa, sẽ trẻ trung hơn nữa. Yên tâm, tôi đã làm cho rất nhiều người rồi, họ hài lòng lắm, yên tâm, không sao đâu, không sao đâu...


Cứ mỗi từ "không sao đâu" là một vết cắt dài trên khuôn mặt và thân thể của Tóc Nâu. Đến khi dừng tay, trước mắt cô là cái xác bị cắt ngang dọc, miệng bị cắt rách rộng đến tận hai gò má, mắt bị chọc thủng, những đường cắt trên cơ thể lại ngang dọc và điên loạn. Đánh rời con dao mổ, bóng người váy đen ngồi phịch xuống nền nhà, ánh mắt sắc lạnh trở nên vô hồn, đôi môi lẩm nhẩm câu hát lặp đi lặp lại không ngừng:


"With your big eyes, and your big lie,


With your big eyes, and your big lie..."


...


Yêu.


Cô biết người ấy đến với mình vì điều gì, cô cũng hiểu hết những câu chuyện Mắt Đen kể vào cái ngày đẹp trời ấy, cả những bức ảnh cất trong chiếc hộp giấy dưới gầm giường cũng nói cho cô biết mọi chuyện. Cô biết hết. Trong tình yêu này ai đau đớn nhiều hơn ai? Ai yêu thương nhiều hơn ai? Cô không hỏi trong trái tim người ấy cô là gì, chỉ cần người ấy nói một chữ "Yêu" dù là với nụ cười hờ, đôi mắt lạnh như người ấy vốn dĩ cũng đủ rồi, chỉ cần cô biết trong tim mình thì người ấy là ai thôi. Son môi có vị gì? Vị đắng. Cái đắng chát ở đầu lưỡi, nếm thử sẽ nhè ra nhưng ăn nhiều thì lại nghiện. Tiếng nhạc ru cô vào giấc ngủ với những ám ảnh không tên, cô mơ hồ tỉnh dậy khi hương nước hoa nhàn nhạt của người ấy quấn quyện, cô đã hỏi:


- Chị có yêu em không?


Cô chờ đợi một câu nói dối rằng "Có yêu" rồi sẽ tự huyễn hoặc mình câu nói đó có bao nhiêu thật lòng. Nhưng cô chẳng chờ được, giữa những cơn mê man có người nói cô hãy chạy đi, hãy buông tay người ấy, tìm lối thoát cho mình đi, cô hoảng sợ, hoang mang, chân muốn rời đi nhưng tim muốn ở lại. Giữa cơn mê, người ấy có nghe thấy cô nói:


"Đừng níu giữ em...đừng buông tay em..."


The end.


Uyên Nguyễn


 

2hi.us