Old school Easter eggs.
Sẽ có ngày... cậu nhìn tớ chứ?

Sẽ có ngày... cậu nhìn tớ chứ?

Tác giả: Sưu Tầm

Sẽ có ngày... cậu nhìn tớ chứ?

(Admin - "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi")


Hãy tự tin với tình yêu của mình nhé các bạn. Chắc chắn nó sẽ đơm hoa, kết thành trái ngọt, ngay trong trái tim chúng ta!


***


- Chào mừng đến với bàn cuối! hehe


- Ừ. Hì. Với tớ thì từ lớp 10 đến giờ chỉ có bàn ba với bàn cuối thôi ấy mà.


- Trời. Còn đây là lần đầu tiên từ năm lớp 10 đến giờ, tớ ngồi với con gái...


- ...


Đoạn nói chuyện ngắn nhất có thể có của hai đứa cùng bàn khi mới gặp nhau. Tôi và hắn, học cùng nhau cả một năm lớp 10 nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.


Sẽ có ngày... cậu nhìn tớ chứ?


Lớp 10


Tôi – một đứa con gái vốn nhanh nhạy, nói nhiều của cấp hai, đã bị xem là "im thin thít" chỉ vì tôi bị cô chủ nhiệm xếp cho ngồi ở cái bàn mà toàn những người tôi cho rằng " nói chuyện không hợp". Mọi người biết đến tôi chỉ vì tôi nằm trong top 10 trong bảng điểm thi khối của lớp.


Hắn – một tên con trai mờ nhạt, chẳng có gì nổi bật đối với tôi. Sự thật là đến ngay cả cái tên tôi còn không biết. Chỉ biết trong bảng điểm thi khối lúc nào cũng có cái tên nằm trong top 10 của lớp – Duy. Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm cái tên ấy gắn mác người nào. Hắn ngồi cách xa so với tôi.


Ấy thế mà sự tình thay đổi khi lên lớp 11.


Lớp 11


Tôi được xếp cùng bàn với một cô bạn nói nhiều. Có lẽ vì thế mà tôi cũng thay đổi ít nhiều. Tôi nói nhiều hơn một chút so với trước. Và vì thế mà tôi cũng dần thân thiện, hòa đồng hơn với các bạn.


Lúc này, tôi ngồi bên trên hắn một bàn, tôi bàn ba còn hắn bàn tư. Tôi bắt đầu chú ý đến hắn khi hắn trao đổi bài với Long - bí thư - cùng bàn tôi. Ban đầu tôi chưa nhập cuộc mà chỉ ngồi và... nhìn hai tên đó trao đổi với nhau. Ờ thì nghe nhiều cũng phát hiện ra, hắn học cũng giỏi, không hổ danh top 10 của lớp.


Hai tháng sau đó, chúng tôi bị sắp xếp lại chỗ ngồi. Lần này tôi bị đưa xuống bàn của hắn ngồi, còn hắn lại nhảy cóc xuống cuối. Tôi cũng chẳng quan tâm. Bàn mới đối với tôi cũng thú vị, có thằng bạn thân để suốt ngày chạnh chọe nhau, đánh nhau đến chảy máu...tay ☺. Ngồi vị trí này được một tháng thì...


Giờ sinh hoạt...


- Thưa cô, cái bàn tư (bàn tôi đang ngồi) có nhiều bạn học giỏi quá cô ạ. Cô đổi chỗ đi cô – giọng Long bí thư cất lên.


- Hải, Tiến, Phương...ừ nhỉ... tôi quên mất ba đứa top 10 ngồi cạnh nhau thế thì giúp đỡ các bạn khác sao được. Để tôi xếp lại.


Cô phán xong ba đứa nghẻo cả mặt. Không biết số phận đưa đẩy đi đâu. Nghỉ ngợi thế nào cô xách mỗi tôi đi khỏi bàn.


- Phương! Xuống bàn cuối nhé. Bàn cuối mới có hai bạn nam thôi.


Ngóng xuống dưới bàn cuối... Một tên lấc láo đến khó ưa, tôi đã bị "dị ứng" ngay từ đầu lớp 10; tên còn lại – là hắn – cười toe toét.


Xách cặp xuống dưới mà lòng nặng trĩu. Tôi không muốn xa cái bàn tư quỷ sứ nhưng học hành ngon nghẻ ấy đâu :'(


Vừa xuống bàn cuối ngồi, hắn bắt chuyện:


- Chào mừng đến với bàn cuối! hehe


- Ừ. Hì. Với tớ thì từ lớp 10 đến giờ chỉ có bàn ba với bàn cuối thôi ấy mà. Tôi cười trừ và đáp lại.


- Trời. Còn đây là lần đầu tiên từ năm lớp 10 đến giờ, tớ ngồi với con gái.


- ...


Sau khi nghe được câu ấy, có cái gì đó trong tôi nhìn hắn khác lạ hơn...


Thời gian ngồi với hắn không thể chỉ nói là thú vị mà là vô cùng thú vị. Hắn học giỏi – tôi đã khẳng định được từ trước. Nhưng còn những cái tài lẻ mà chỉ cùng bàn tôi mới khám phá ra được. Hắn hát hay, hay hát nữa. Thi thoảng cất lên vài câu, tôi nghe mà không chán. Còn nữa, hắn vẽ đẹp lắm, nguệch ngoặc vài nét trên giấy, hắn đã cho ra một tác phẩm mà tôi chỉ biết nhìn rồi trầm trồ khen. Tôi nhìn hắn, rồi nhìn lại mình mà chạnh lòng. Hắn hát hay, vẽ đẹp, học lại giỏi nữa; còn mình thì...một đứa con gái kém cỏi, chả có cái gì hết á.


Bài kiểm tra đầu tiên từ khi tôi chuyển xuống bàn hắn là kiểm tra lý - cái môn mà tôi " dốt đặc cán mai". Tôi ghét lắm lắm. Ngồi cả tiết mà tôi chưa xong, trong khi đó, hắn chỉ vèo vèo 30 phút là xong tất rồi ngồi chơi. Nhìn hắn, rồi nhìn lại bài mình, tôi xấu hổ. Gần hết giờ, cô sắp sửa thu bài, hắn liếc qua bài của tôi...


- Kết quả sai rồi này


- Sao lại thế, tớ tính kỹ rồi mà. Giọng tôi run run.


- Tớ thề đấy. Cậu sửa mau đi. Tớ đọc cho.


- Hic.


Tay tôi vừa sửa bài vừa run bần bật. Cuối cùng cũng xong kịp lúc cô thu. Tôi thở phào. Hắn ra chơi ngoài hành lang cùng lũ con trai. Tôi ngồi thừ trong lớp, suy nghĩ lại...xấu hổ. Từ đó, tôi quyết tâm học Lý, có chết cũng phải học Lý...


Từ sau hôm đó, tôi bắt đầu học hành tử tế. Chỉ có điều, ngồi bàn cuối mà mắt lại kém, tôi toàn nhìn vở hắn để chép bài. Khổ một nỗi, chữ hắn nhìn như chữ in, khó nhìn quá.


- Nè, sao chữ cậu như chữ in trong sách thể hả. Khó nhìn chết đi được >.<


- Ô, kệ tớ. Tớ bắt cậu nhìn à. Hắn lè lưỡi trêu chọc.


- >.<


Rồi tôi cũng phải quen với cái nét chữ đặc biệt ấy.


Sự quyết tâm học hành của tôi, hình như hắn cũng biết. Hắn giúp tôi học, chỉ cho tôi cách làm bài. Không phải mình Lý mà cả Toán nữa. Hắn học giỏi hơn tôi nhiều mà. Chỉ riêng Hóa, tôi với hắn ngang ngửa nhau. Hai đứa toàn làm xong trước rồi so bài. Thi thoảng hắn hỏi tôi:


- Dạo này học Lý tốt lên phết. Có còn thấy khó khăn gì nữa không?


- Ừ thì nhờ cậu, tớ cũng hiểu hơn nhiều rồi.


- Thế có trả công không?


- Hả?


- Đùa thôi. Nhưng cố gắng tiếp nhé!


Ngồi với hắn nhiều, tôi dần thay đổi. Tôi nói nhiều hơn vì hắn nói cực nhiều, tôi cười nhiều hơn vì hắn là người hay pha trò; tôi học chắc chắn hơn vì đã có hắn giúp đỡ. Rồi từ sự quan tâm, cái tính hay hát, hay vẽ của hắn hình như đã chinh phục tôi. Tôi thấy mình...hình như...thinh thích!


Cái cảm giác lần đầu tiên tôi có với một đứa bạn khác giới, nhưng tôi không dám khẳng định. Cứ để nó thoáng qua như vậy, không suy nghĩ.


Gần cuối lớp 11, cô đổi chỗ ngồi của cả lớp. Hắn hiện tại đang là lớp trưởng, và Long bí thư được cô tập hợp vào cuối buổi thứ 6. Danh sách theo vị trí ngồi mới được cô và hai đứa thiết lập. Tôi vốn mắt kém mà không đeo kính, suốt ngày ngồi nhìn vở hắn để chép bài, nên sốt ruột lo lắng. Lúc về, tôi cố ráng nán lại đợi xem kết quả thế nào.


- Sao rồi? Tớ ngồi ở đâu? Bàn mấy? Cạnh ai? – Tôi hỏi vồ vập khi hắn ra.


- Yên tâm đi nhá. Lại ngồi gần nhau rồi.


- Là như nào?


- Bàn 1, ngồi giữa tớ với Long. Nhất cậu rồi nhé.


- Ngồi giữa hai hót boy, Phương sướng phải biết rồi – Long tiếp lời


- Phù!!!!!!


Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn mặt tôi mà hai con người kia không khỏi phì cười.


- Hóa ra chỉ muốn nghe ngóng tình hình nên chờ muộn thế này mà vẫn chưa chịu về hả? – Hắn hỏi


- Ừ...thì... cũng hơi lo. Sợ xuống dưới không nhìn thấy bảng.


- Có tớ làm đôi mắt cho cậu rồi. An tâm rồi nhé.


- Hì hì


Câu nói của hắn làm tôi rung rinh...


Nhưng mọi sự thay đổi ngay tiết sinh hoạt hôm sau. Hắn vẫn ngự bàn đầu nhưng tôi...bị cho xuống bàn cuối. Tôi sững người nhưng không dám nhìn hắn, chỉ lẳng lặng mang đồ xuống bàn cuối và...im lặng. Từ phía sau, tôi giờ mới dám nhìn hắn, hắn cứ quay ngang quay ngửa, nhìn xuống chỗ tôi. Ánh mắt khó hiểu.


Sau khi cả lớp yên vị ở chỗ ngồi mới, hắn mới đứng dậy thưa cô:


- Cô ơi, bạn Phương mắt kém, cô cho bạn ấy lên ngồi cạnh em được không ạ?


Tim tôi tự nhiên đập mạnh hơn, nhanh hơn khi nghe câu này. Cậu ấy đã nói "ngồi cạnh em" ư?


- Không được. Hôm qua sắp xếp như thế, nhưng cô về xem lại, thấy ba đứa học giỏi lại ngồi cạnh nhau, mà bàn cuối lại không ai học được, nên cô đã cố ý sắp Phương xuống dưới đó.


- Nhưng mắt bạn ấy kém cô ạ. Ngồi bàn cuối bạn ấy không thấy gì đâu cô.


- Kém thì về đi cắt kính đi. Cô nói mà không cần suy xét lại tình trạng của tôi.


- Nhưng mà...


- Thôi, không nhưng gì hết. Ngồi thế này là hợp lý rồi.


Tôi buồn rầu, ngồi thẫn người, không có phản ứng gì thêm. Còn hắn, nghe cô nói xong ngồi thụp xuống, nhìn xuống chỗ tôi ngồi. Ánh mắt ấy như một lời xin lỗi, một sự luyến tiếc, hay một cái gì đó không nói nên lời,... rồi hắn úp mặt xuống bàn, không ngước lên nữa.


Từ hồi đó, tôi lại trở lại là con người ít nói, ít cười như trước kia, im lặng, chỉ biết đến học. Thời gian cho đến lúc hết lớp 11 của tôi dường như vô cùng nhàm chán. Tôi và hắn cũng chẳng có gì liên lạc với nhau, ra khỏi lớp chỉ dăm ba câu chào hỏi sơ sơ. Tôi buồn...


Lớp 12


Thay giáo viên chủ nhiệm - tin sốc nhất đối với lớp tôi. Nhưng cũng từ đây, tôi lại có một khởi đầu mới.


Chúng tôi được giáo viên chủ nhiệm mới cho tự chọn chỗ ngồi. Tôi chọn ngay bàn hai, cạnh của sổ, ngồi cùng một đứa con gái chơi thân thân. Hắn ngồi bàn đầu ngay phía trên đứa bạn, chéo với tôi. Vị trí mới, giúp chúng tôi lại có mối liên lạc lại với nhau. Trong học hành, chúng tôi thường so bài trắc nghiệm cùng nhau, ra chơi thì hay nói chuyện, chính xác hơn thì hắn hay pha trò làm tôi cười.


Rồi cái niềm đam mê chung của hai đứa – môn Hóa học – càng làm chúng tôi siết lại gần nhau. Cả lớp còn ba đứa được vào đội tuyển sau nhiều vòng thi loại. Hai đứa con trai, một mình tôi là con gái. Hắn thì không nói làm gì, còn cậu kia thì chuyển từ lớp khác sang lớp tôi nên cậu ta chẳng bao giờ ngồi cùng chúng tôi. Thành ra, đi học đội tuyển, chỉ có hai đứa tôi ngồi cùng bàn. Dạo đó, mỗi khi đi học đội tuyển, hắn thường đi sớm để tranh chỗ.


Nói là tranh chỗ nhưng thực ra chỗ trống thì nhiều, lớp có chục đứa học trong cái phòng dành cho cả lớp học bình thường, chẳng qua là vì tôi mà hắn mới phải làm thế. Tờ giấy chuyển qua chuyển lại khi đnag ngồi trên lớp học chính:


- Này, tớ bảo. Cậu giúp tớ cái này nhé!


- Nói đi


- Tối đi học, cho tớ ngồi với cậu. Được không?


- Sao lại thế? Sao không ngồi với con gái cho tiện.


- Tại tớ ngại ngồi với mấy đứa con gái lớp khác. Không quen.


- Mà tớ toàn ngồi với mấy thằng con trai thôi. Sao giờ?


- Đi mà. Cậu đi sớm đi. Tớ đến sau cậu. Cậu ngồi bàn nào tớ ngồi vào bàn đó với cậu.


- 1 trai 1 gái. Không ngại à?


- Kệ!


Thế đấy, tôi bắt hắn phải tranh bàn cho 2 đứa. Mùa đông rét mướt. Học đội tuyển lại toàn học buổi tối. Lạnh run người nên dù là có 2 đứa ngồi một cái bàn rộng thênh thang nhưng vẫn cố ngồi sát vào nhau. Dường như, tôi dần quen với hơi ấm từ hắn. Học đội tuyển về là tôi lại ra net, online, đợi nick hắn sáng để nói chuyện, những câu chuyện không dính dáng đến học hành. Thi thoảng hắn gửi bài hát cho tôi nghe. Tôi xúc động...


Không chỉ ở lớp học đội tuyển, mà ngay sau đó, trên lớp học chính, hắn cũng xin thầy cho chuyển xuống ngồi với tôi. Thầy thì dễ tính, đồng ý ngay. Tôi và hắn lại trở thành bạn cùng bàn.


Đi học, tôi nhà xa nhưng lúc nào cũng mang sách đầy đủ, còn hắn nhà gần nhưng chỉ mang vở với nháp đi thôi. Chúng tôi lúc nào cũng học chung sách. Tôi trách:


- Nhà gần, mang sách đi cho tớ đỡ phải mang sách đi. Nặng chết đi được.


- Cậu nhà xa, đi đã có xe mang. Tớ đi bộ, mang đi khổ thân tớ. Hắn nói rồi cười nham nhở.


- Hứ. Ghét thế. Hôm sau tự đi mà mang, tớ không mang nữa. Tôi dỗi.


- Đố cậu dám! Hắn ngoắc miệng cười.


Hắn vẫn thế, chẳng chịu mang sách. Nhưng cũng vì thế mà học chung sách làm cả hai thân thiết hơn, nhiều khi còn nháp chung vì...lười nháp.


Học chính, học đội tuyển, lúc nào hắn cũng kè kè ở bên tôi. Như một thói quen, tôi chỉ còn nhìn thấy hắn. Chỉ trông chờ được đến lớp gặp hắn. Nhưng tôi không dám nói với hắn những suy nghĩ của tôi. Ngỡ rằng cứ thế êm đềm trôi.


Nhưng rồi hết kỳ 1, khi chúng tôi chuyển phòng học từ dãy nhà A sang dãy nhà B. Ở bên này, bàn không còn là bàn 2 người ngồi, mà là bàn dài, chúng tôi lại bị đổi chỗ. Tôi ngồi xa hắn.


23h45


SMS – Vịt


- Này. So đáp án đề Lý thầy mới phát đi.


- Tớ chưa xong. Đợi tý. Chắc 12h.


- Vậy. Để tớ nt cho cậu. Cậu so xong rồi bảo tớ.


- OK


Cứ như thế, những ngày đầu ngồi xa nhau, không còn so đáp án trên lớp được nên chúng tôi đã chuyển sang nhắn tin. Việc học vẫn bình thường mà tiếp diễn. Tôi vẫn vui dù chúng tôi không ngồi cạnh nhau.


Nhưng dần dần tôi nhận ra, giữa chúng tôi, ngoài học hành ra thì rất ít khi nói chuyện với nhau về những thứ khác.


Đúng như những gì tôi nghĩ, tôi loáng thoáng nghe được từ mấy vịt trời lớp tôi, tin hắn có người yêu. Một cô gái xinh xắn, dễ thương, người thành phố. Trong tôi có cái gì đó như sụp đổ. Tôi nghẹt thở, tim rã rời, nhói đau. Cái cảm giác làm tôi không muốn học hành hay làm bất cứ điều gì khác. Tôi trốn tránh hắn. Mất cả tuần tôi bơ phờ, bỏ dở cả học hành, tôi không đến lớp, không nhắn tin. Đứa bạn thân mang đề thầy cô phát trên lớp về cho tôi làm ở nhà.


0h30


SMS – Vịt


Nhìn thấy tin nhắn của hắn, tim tôi run lên. Tôi hồi hộp, cứ ngỡ hắn hỏi thăm vì mấy hôm nay tôi không đi học.


- Ê. Xong đề Hóa đó chưa? So đáp án đi.


Đọc xong tin nhắn, tôi thất vọng. Hắn vẫn thế. Chỉ trao đổi học hành với tôi. Và cái tin nhắn này cũng chứng tỏ, hắn chẳng để ý rằng mấy hôm nay tôi nghỉ.


- Mấy hôm nay tớ nghỉ. Tớ không làm đề. Tôi đáp lại.


- Ừ. Tớ nghe Hải nói cậu không đi nhưng vẫn lấy đề chỗ Hải để làm. Nên tớ...


Tôi không rep lại tin nhắn. Một lát sau có tiếng SMS


- Cậu ốm hay sao mà lại nghỉ vậy?


- Ah. Tớ không sao.


- Ừ. Thôi cậu nghỉ đi. Muộn rồi đó.


- G9!


Tôi không muốn nói nhiều vì tự nhiên tôi nghẹn... Tôi như muốn khóc nức nở. Cái sự vô tâm quá đáng. Đồ đáng ghét! Tôi chửi hắn. Nhưng tim tôi vẫn đau đáu nhớ về hắn. Làm sao bây giờ? Sao cậu không để ý gì đến tớ? Sẽ có ngày...cậu nhìn tớ chứ? Tôi thút thít trong chiếc chăn và suy nghĩ.


Kể từ đó, tôi nuôi một hy vọng lớn hơn. Tôi quyết tâm đỗ đại học - cùng với hắn. Chỉ cần cả hai đứa đỗ đại học, tôi nhất định không chôn giấu thứ cảm xúc đáng ghét đang làm tôi nghẹn thở, tim đau này. Dù có hy vọng hay không thì tôi cũng sẽ nói. Nói ra cho nhẹ lòng. Còn nếu không đỗ, tôi sẽ chôn vùi luôn cái thứ tình cảm này, xem như đó chỉ là chút rung động tạm thời.


... Tôi lao vào học, học như điên như dại. Và tạm thời gác hắn qua một bên.


Và rồi cái ngày ấy cũng đến, ngày 2 đứa cầm giấy báo nhập học trên tay. Chúng tôi đã đỗ đại học. Giờ là lúc mà tôi hoàn thành nốt cái lời hứa đã tự hứa với bản thân. Tôi có thể nói với hắn đúng như những gì tôi đã tự nhủ.


Ngày họp lớp sau kỳ thi đại học tại lớp học cũ.


Tôi đi hơi muộn. Long bí thư gọi điện giục tôi nhanh nhanh đến để họp lớp. Tôi vẫn lững thững đạp xe. Cuộc gọi tôi cần vẫn chưa có cơ mà. Tôi muốn người gọi cho tôi là hắn, chứ không phải Long. Nhưng cho đến khi đến nơi, cũng chẳng có cái cuộc gọi ấy.


Vừa vào tôi liếc mắt tìm hắn, hắn đang ngồi ở bàn cuối, hắn đang cười nói cùng mọi người, không để ý gì đến việc tôi đã đến hay chưa. Tôi hơi thất vọng. Bắt đầu len lỏi một chút suy nghĩ lưỡng lự. Có nên nói hay không? Hắn liệu có thích tôi như tôi thích hắn? Nếu may ra hắn thích tôi chứ không phải cái tin đồn kia là thật thì thật tuyệt. Nhưng nếu nhỡ hắn có người yêu thật rồi, tôi mà nói ra lại đánh mất đi tình bạn này thì sao? Tôi phân vân. Tôi ngồi trong lớp một lát rồi ra hành lang đứng hóng gió. Bước chân đưa tôi đến góc hành lang, nơi mà tôi thường đứng nhìn mọi vật trong sân trường, đón nắng, thả hồn vào gió, tôi luôn tìm được bình yên ở đây... Bất chợt tôi nghe tiếng bước chân, tôi quay lại phía sau. Tôi giật mình – là Duy – đang đứng trước mặt tôi. Bối rồi, tôi chưa biết phải nói gì thì hắn đã nói trước


- Sao không ở trong lớp chơi với các bạn? Cậu bắt đầu quay trở lại như hồi lớp 10 rồi đấy.


- Lớp 10?. Tôi ngạc nhiên hỏi lại


- Ừ. Hồi đó cậu ít nói, ít cười lắm, mà lại hay suy tư nữa.


- Sao cậu biết?


-...


Ngập ngừng một lát, hắn tiếp lời


- Thực ra, tớ có một chuyện muốn nói với cậu trước khi cả hai bước vào cánh cửa đại học.


Tôi hồi hộp, tim bắt đầu đập thình thịch, tôi lắng nghe tiếp


- Tớ đã để ý cậu, ngay từ đầu lớp 10, khi vừa vào nhận lớp. Không biết cậu còn nhớ không, cái khi tớ chạy và va vào cậu. Nhưng không để tớ xin lỗi trước, cậu đã giành mất câu xin lỗi ấy. Tớ thấy rất lạ. Từ đó tớ cứ dõi theo cậu. Dù tớ biết, cậu chẳng biết đến tớ là ai, dù chúng ta học cùng lớp.


Nghe Duy nói, tôi nghĩ lại. Ừ đúng, cái ngày ấy, tôi va vào một người khi đang mãi suy nghĩ nên không để ý đường. Tôi nghĩ rằng vì mình lơ đãng nên mới va phải người đó, chứ không hề biết rằng người đó mới là người va vào mình. Và một điều nữa là... tôi không hề biết người đó lại chính là Duy.


- Hai năm lớp 11 và 12, tớ có may mắn được ngồi cạnh cậu một thời gian, dù không quá nhiều, nhưng đủ để tớ hiểu cậu, để tớ nhận ra... tớ thích cậu thật sự.


Nghe đến đây, tai tôi như ù đi. Tôi không tin vào những gì mình đang nghe.


- Nhưng tớ không biết vì sao có một thời gian cậu không đến lớp, tin nhắn của mọi người cậu không rep. Tớ muốn hỏi thăm nhưng lại không dám hỏi, chỉ giả vờ nhắn tin hỏi bài. Rồi sau đợt đó cậu dường như bỏ quên tớ một mình. Tớ tự hỏi có phải là tại tớ chưa tốt? Tớ chưa mang đến cho cậu niềm vui, niềm hạnh phúc? Hay rằng có phải cậu có ai đó khác? Ánh mắt cậu đã có phương hướng khác rồi?... Những suy nghĩ ấy cứ đeo bám tớ. Tớ không thể tập trung vào điều gì khác. Tớ rất muốn hỏi cậu: Sẽ có ngày cậu nhìn tớ chứ?. Nhưng tớ không dám hỏi và không đủ dũng cảm để nghe câu trả lời.


Và hôm nay, tớ muốn nghe từ cậu, câu trả lời cho câu hỏi đó... Cậu sẽ nhìn về phía tớ chứ?


Duy dừng lại. Tôi đã hai hàng nước mắt chảy dài. Hóa ra, cả hai chúng tôi đã không đủ dũng khí để đến với nhau, mà tự rời xa nhau trước. Thật may mắn vì cả hai cùng đỗ đại học, để giờ chúng tôi mới có cơ hội nói ra những lời thật lòng với nhau. Tôi không trả lời câu hỏi của Duy. Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay Duy. Có lẽ từ giờ phút đó chúng tôi sẽ không bao giờ để vuột mất yêu thương này thêm một lần nào nữa.


Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi... Hãy tự tin với tình yêu của mình nhé các bạn. Chắc chắn nó sẽ đơm hoa, kết thành trái ngọt, ngay trong trái tim chúng ta!


Anh Đào

2hi.us