Khoảnh khắc trống rỗng
Khoảnh khắc trống rỗng
Lúc đi xuống cầu thang, Nghê Thần cảm thấy trong tim mình phát ra âm thanh. Là âm thanh mạnh mẽ không có tiết tấu gì lúc chạy nhanh.
Anh mở cửa, nhìn thấy cô gái đứng dưới bậc thềm cửa. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt, mặc một chiếc váy tơ tay lỡ màu đỏ thẫm. Chào anh. Cô nhìn anh. Giọng nói của cô rất nhỏ, trên tóc đều là nước mưa.
Cận Khinh. Nghê Thần nói, đợi anh một chút được không, bây giờ anh có một người bạn ở trong nhà. Cận Khinh gật đầu, cô trông mệt mỏi và yếu ớt, trên mặt luôn nở nụ cười mang chút mơ hồ.
Lúc Nghê Thần dẫn Kình xuống cầu thang, Cận Khinh một mình ngồi trên bậc thềm cầu thang. Một mảng bóng tối ảm đạm lạnh lẽo phủ xuống cô, chỉ có chiếc váy màu đỏ sẫm giống như một ngọn lửa đang lấp loáng cháy. Kình chăm chú nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười tạm biệt với cô. Cận Khinh, em có thể vào trong nhà đợi anh trước, Nghê Thần nói. Không sao đâu, em ngồi đây được rồi. Cận Khinh vẫn ngồi ở đó.
Trong cơn mưa to, Nghê Thần tiễn Kình đến trạm xe. Kình cười cười, nói với anh, anh cứ về trước đi. Cuối cùng vẫn là không kềm được, nói với anh, cô ấy là cô gái đã gửi thư cho anh phải không. Nghê Thần yên lặng. Kình lại nói, cô ấy mang một loại mùi vì giống như tai họa, em rất khó giải thích, nhưng trong lòng thật sự có cảm giác rất rõ.
Hy vọng anh được hạnh phúc, Nghê Thần.
Nghê Thần nhanh chóng chạy về nhà. Lúc mở cửa anh đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ, sợ rằng ngọn lửa đỏ rực đã đã biến mất trong bóng tối rồi, nhưng anh nhìn thấy Cận Khinh vẫn ngồi đó. Cô tựa đầu vào lan can gỗ, khe khẽ cuộn mình ngồi nơi đó.
Người cô ướt nhẹp, trông rất lạnh giá.
Sau khi vào trong nhà, Cận Khinh đứng dậy có chút không vững, cô nhìn bó huệ tây kia, ánh mắt ngây ra. Nghê Thần nói, em uống chút cà phê nhé. Cận Khinh nói, chúng rất xinh đẹp. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa màu trắng tinh. Nghê Thần mỉm cười, vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Anh tắm rất lâu. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có âm nhạc của Mozart và tiếng mưa vẫn đang văng vẳng vọng lại. Lúc bước ra ngoài, anh nhìn thấy Cận Khinh nằm ngủ trên ghế sô pha. Đôi mắt cô nhắm lại, một cánh tay rũ thòng xuống, mái tóc ẩm ướt tản mác trên ghế sô-pha, đôi chân trần. Nghê Thần âm thầm đứng một lát, sau đó kéo chăn lên phủ trên người cô, tắt máy nghe nhạc.
Anh lấy một bao thuốc từ trong hộc tủ. Trước giờ anh không hút thuốc, đó là của một người bạn thỉnh thoảng vẫn thường để quên ở đây. Anh ngồi trên sàn đất, trong bóng tối tĩnh mịch, xuyên qua khói thuốc cuộn vòng, nhìn ngắm cô gái nằm trên ghế sô-pha.
Dường như trôi qua rất lâu. Nghê Thần nhìn thấy đôi mắt của cô chầm chậm nhướn lên. Em dậy rồi, anh nói. Bây giờ là mấy giờ. Giọng của cô rất thấp, dường như chẳng thể thoát ra khỏi cơn mộng mị. Ba giờ sáng. Nghê Thần nói, em ngủ rất ngon, anh rất vui. Chiếc ly thủy tinh bên cạnh anh ghim đầy đầu lọc.
Cô chìa tay cầm ly uống cà phê nguội lạnh. Nghê Thần nhìn cô, ánh mắt của anh luôn xoay quanh cô. Cô uống hết, nhấc tấm chăn ngồi dậy.
Có chuyện gì xảy ra, đúng không.
Anh ấy đã bị bắt, là ngày hôm trước. Cô nói. Em biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Nghê Thần yên lặng, ngắm nhìn cô chân trần, cô đơn đứng trong phòng, cô nói, anh ấy để lại nhà cho em, tiền nhà đã đóng đến cuối năm nay, em vẫn có thể sống ở đó.
Đêm qua, lần đầu tiên em ngủ một mình, em cảm thấy rất lạnh. Em cứ mãi không ngủ được, nhìn thấy bóng đêm toàn thân run rẩy. Thì ra ở Thượng Hải, ngoài anh ấy ra em thật sự không có bất cứ ai, không có bạn bè có thể tâm sự, không có người có thể ủi an. Anh là người duy nhất. Xin lỗi hôm nay đến đã mang nhiều phiền phức cho anh.
Em yêu anh không, Cận Khinh. Nghê Thần nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
Cận Khinh trầm lặng. Sau đó cô nói, em không biết. Em thật sự không biết.
Nghê Thần không nói lời nào. Cận Khinh bước đến, ôm chặt đầu của anh, hôn lên môi anh. Môi của cô rất mềm yếu, di động chậm chạp trên khuôn mặt anh, sau đó dính chặt vào đôi môi anh. Nước mắt của cô nóng hổi rơi xuống.
Em sắp rời khỏi nơi này rồi. Nghê Thần à. Hợp tan ly biệt luôn do số mệnh an bài, em biết đã đến lúc rồi.
Sẽ vẫn viết thư cho anh chứ?
Sẽ không đâu,
Chúng ta có chỗ nào nảy sinh vấn đề đâu, Cận Khinh. Nghê Thần nói, anh luôn cảm thấy nhầm lẫn.
Có lẽ là do thời gian và địa điểm chúng ta quen biết nhau không đúng. Cô mỉm cười cô đơn. Có vài người rất tốt, nhưng luôn không thể ở cùng nhau. Rất lâu về trước, em đã hiểu rõ đạo lý này. Giống như em đã từng nói với anh, cuộc sống là thứ không thể nào chọn lựa được.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ ai.
7. Hãy để chúng ta dần dần lãng quên lẫn nhau.
... Nghê Thần, em ở tiệm net ở cạnh sân bay viết thư này gửi anh. Em vừa mua một hộp kem Haagen, mùi hạnh nhân Thụy Sỹ. Em cảm thấy rất vui. Nó thật sự mang hương vị thơm.
Em đến Bắc Kinh, sau đó sẽ đến Quý Châu, rồi dừng lại ở nơi đó, đến dạy học ở trong. Đây là điều duy nhất trước mắt em có thể nghĩ rằng mình sẽ làm được. Muốn dạy lũ trẻ ở đó về hội họa.
Rời xa Lâm, cảm thấy dường như đã leo ra khỏi chốn bùn lầy, cuối cùng cũng có thể bước ra ngoài, hít thở không khí để sinh tồn. Em không tin tưởng vào tình yêu, nhưng là người không thể sống nếu thiếu đi tình yêu. Nó đối với em mà nói, là một liều morphine, đối chọi với sự trống rỗng của số mệnh.
Anh không giống vậy. Anh là âm thanh khi em đi dọc bờ sông, nghe thấy được từ bờ bên kia, nhưng em không có thuyền để cập bến.
Hãy để chúng ta dần dần lãng quên nhau.
...
Nghê Thần xem thư trong bóng tối. Cảm giác choáng váng của anh đã biến mất, nhưng lại cảm thấy ngón tay của mình từng chút từng chút lạnh giá. Trong thư mục có một dãy thư dài, có quá nhiều quá nhiều thư, tiêu đề đều là JQ, là tên viết tắt của cô. Điều này khiến anh gánh chịu quá nặng nề, những từ ngữ khó có thể quên đi. Một cô gái đã từng gặp ba lần.
Anh ngắm nhìn chúng, phát hiện bản thân không có bất kỳ âm thanh nào có thể biểu đạt.
Cận Khinh sau cùng vẫn không có chút tin tức nào.
8. Sự trống rỗng trong lòng bàn tay.
Nghê Thần quyết định đến Mỹ du học. Anh đã nán lại Thượng Hải gần hai mươi sáu năm, nhưng cuộc sống giản dị uống nước lọc, mặc áo sơ mi vải bông, chen chúc trên xe buýt. Dường như đã từng là ký ức không cách nào chấp nhận được của Nghê Thần. Anh là người bình tĩnh, cuối cùng anh tin tưởng vào tình yêu, hơn nữa còn yêu cuồng nhiệt nó.
Chỉ trong một đêm đó, Nghê Thần trước khi chuẩn bị chuyển tặng máy tính cho Kình, bắt đầu xử lý những thứ trong máy. Anh nhìn thấy thư mục được đặt tên JQ đó. Anh click chuột mở nó, từng bức từng bức, gần như mù quáng, chầm chạp đọc lướt qua.
Từ bức đầu tiên cho đến bức cuối cùng, từ trước đến giờ anh chưa từng đếm xem rốt cuộc chúng có bao nhiêu bức. Anh đã từng xem đi xem lại chúng không biết bao nhiêu đêm.
Nghê Thần mỉm cười, chầm chậm nhấn vào chọn tất cả, sau đó chọn "delete" chỉ trong khoảnh khắc, tất cả những biểu tượng và chữ viết đều không cánh mà bay, trên màn hình chỉ còn lại một mảng trắng tinh như tuyết.
Thì ra tất cả thật sự là những thứ đã từng có.
Thì ra tất cả đều chỉ là trống rỗng.
An Ni Bảo Bối - Tịch dịch