Khi yêu thương chỉ còn phân nửa
Khi yêu thương chỉ còn phân nửa
Sau một năm chống chọi với bệnh tật, ba tôi đã ra đi và khi tôi mất đi chỗ dựa ấy cũng là lúc tôi chính thức mất luôn hắn.
***
Tôi còn nhớ, thời ấy, hắn cực kỳ nhắng nhít, luôn làm đủ trò, nói đủ kiểu chọc cười mọi người. Còn tôi thì suốt ngày ra vẻ khó đăm đăm chủ yếu để hăm dọa những đứa nghịch ngợm như hắn. Biết tính tôi thế nên hắn càng cố theo chọc hơn, có bữa tôi đang với tay lau bảng thì hắn chụp lấy tay tôi rồi cười: "Để tui phụ!"
Chân mày tôi cau lại và ngay lập tức hắn ăn ngay một cú đá cao chân của tôi, rồi có hôm cả lớp đang lom khom học bài, tự dưng có bàn chân ai đó gác ngon lành trên chân tôi, quay ra sau đập ngay vào mắt tôi là nụ cười đáng ghét của hắn.
Mà hồi đi học tôi ghét khuôn mặt hắn thật bụng thật dạ, da thì đen nhẻm, mái tóc lúc nào cũng xịt keo rồi vuốt ngược lên (cũng vì kiểu tóc này mà nhiều lần hắn bị mời lên phòng bảo vệ uống nước trà chờ thầy phụ trách), hai hàng lông mày thì rậm rịt đã thế đôi mắt lại đen nên nhìn phần nửa trên khuôn mặt của hắn tối hẳn, cũng may mắn cho cuộc đời hắn là nhờ vào cái miệng cực kỳ khiến người khác khó quên. Miệng hay líu lo rồi lại thêm hai cái má lúm đồng tiền đã bao lần khiến tôi "khó chịu", mà không hiểu sao hắn nói chuyện thu hút lũ con gái dữ tợn, ( có lẽ vì thế nên hắn có ngay cô người yêu hoa khôi lớp bên cạnh trong vòng một tuần tán tỉnh) đứa nào ngồi nghe hắn nói chuyện thì y như rằng lại vui vẻ,cười liền ngay sau đó, tôi biết được sự lợi hại đó nên luôn làm mặt lạnh để không bị nụ cười hắn ám ảnh.
Ngày đó, hắn thấy tôi khó gần nên suốt ngày tìm cơ hội ghẹo cho tôi tức lên rồi lao vào đánh đấm, hắn thì chạy lòng vòng rồi cười, cũng có khi hắn bị tôi bắt được, mặt hắn biến sắc, lắp bắp xin lớp trưởng tha mạng, nhìn mặt hắn như sắp khóc tôi buông tay thì hắn lách mạnh sang bên rồi nhoẻn miệng cười "e lê hấp" .
Hắn vui là vui cho mọi người, còn riêng những việc của bản thân thì hắn cực kỹ lưỡng và khó tính. Hắn rất chịu khó đầu tư về phần nhìn, quần áo, đầu tóc, đặc biệt là đôi dép. Hắn nhìn ai cũng bắt đầu từ đôi dép, mà ngày đó tôi chẳng hiểu vì sao lại như thế, tôi nhớ có một lần lớp tôi liên hoan cuối năm, cả lớp hẹn nhau ở quán karaoke gần trường, vừa đụng mặt, hắn đã nhìn xuống đôi dép "quai hậu" của tôi, lúc đó tôi hơi lúng túng vì không hiểu hắn nhìn để làm gì.
Sau ngày liên hoan cuối khóa, chúng tôi mỗi đứa đi mỗi đường, đứa thì đi học sư phạm (trong đó có tôi), đứa thì học kinh tế,...riêng hắn thì chọn nghĩa vụ công an bởi cái khao khát ngày xưa tới giờ của hắn là như thế, mặc cho cha mẹ khóc lóc ngăn cản vì họ chỉ có một thằng con quý tử nên không thể để nó chịu khổ cực, ngày quyết định đi làm lính, tôi có nghe bạn bè kể lại hắn với gia đình đã xung đột rất nhiều nhưng rồi cha mẹ nào thắng nổi con, sau mấy tháng cực khổ rèn luyện hắn được khoát trên mình bộ đồ xanh công an, đây cũng là tính cách con người hắn, đã quyết tâm thì làm cho bằng được.
Mà nghe đâu, cũng vì lí lịch gia đình nhỏ người yêu của hắn không được sạch hay gì đó nên hắn cũng quyết tâm "thanh trừ" nhỏ này ra khỏi trái tim hắn. Quả thật, hắn đâu ấm áp như vẻ ngoài hắn mang lại.
Về phần tôi, sau khi đặt chân vào đất Sài thành được hai năm cũng đã có những sự thay đổi tích cực, tôi không còn nghiêm nghị, không nhăn nhó như hồi cấp ba, cũng không khô khan từ tính cách ra tới ngoại hình nữa. Tôi biết chăm chút cho mình hơn, mái tóc loăn xoăn ngày xưa giờ được duỗi thẳng mượt mà trên đôi vai của cô gái mười chín, có lẽ do tôi hợp với kiểu thời tiết nơi đây nên da tôi mịn màng và trắng ra rất nhiều. Đôi môi đó giờ cũng có nhiều dịp để khoe cái lúm hạt gạo nhỏ xíu bên trái.
Sau hai năm, lớp tôi có một cuộc gặp gỡ, ăn uống, có thể là lần gặp định mệnh cho một ai đó trong số chúng tôi.
Đang ngồi ăn, hắn bước vào với bộ quân phục màu xanh lá cây (không biết vì gần cơ quan hay vì muốn thể hiện nên hắn cố tình mặc đồng phục), hắn mang nụ cười quen thuộc ra chào mọi người rồi quay qua tôi hắn ra vẻ chững chạc "chào lớp trưởng!",
tôi thực sự choáng vì cái nụ cười và màu xanh "đáng bực bội" ấy...tôi mỉm cười chào lại chứ không như ngày xưa mặt hầm hầm mỗi khi gặp hắn.
Hắn so với cái thời còn đi học cũng chẳng có gì thay đổi. Nước da nâu rám nắng, nụ cười má lúm, hàng lông mày rậm với kiểu nói chuyện khá dí dỏm...ngày xưa chẳng biết rõ lòng tôi như thế nào nhưng khi gặp lại, hắn thu hút tôi dữ dội.
Tối đó về, hắn điện thoại hẹn tôi đi uống cà phê. Rồi cũng có cuộc hẹn vào tối hôm sau của bốn người, tôi, hắn, bạn tôi, bạn hắn, nói chuyện tầm phào rồi về. Và hắn vẫn giữ thói quen nhìn vào đôi dép của tôi đầu tiên thay vì nhìn vào khuôn mặt đang lúng túng của tôi.
Tiếp sau đó là những chuỗi ngày điện thoại, nhắn tin liên tiếp của hắn, cũng chuyện trực ban, chuyện đồng nghiệp, chuyện bạn bè...và rồi sau một tuần có lẻ, hắn tỏ tình với tôi...qua điện thoại. Tôi nói với hắn rằng tôi chẳng tin, cho tôi thêm thời gian và rồi hắn hứa cho tôi hai tháng rưỡi để suy nghĩ. Nhưng tình cảm đến với tôi nhiều khi không phải tự nhiên mà cứ như ngày xưa âm ỉ giờ lại được vun xới để lớn lên. Tôi chạy khắp nhà như một kẻ vừa bắt được điều gì đó quý hơn vàng, tôi cười hết cỡ, tôi lâng lâng hạnh phúc đến không kiểm soát được. Ôi cái thời đại gì mà trai gái yêu nhau đến dễ dàng vậy tôi cũng chẳng thể hiểu. Cuộc tình của chúng tôi cứ chậm rãi đi theo từng ngày.
Chỉ là điện thoại thâu đêm chứ chẳng có cuộc đi chơi hay hò hẹn, ấy vậy mà tình cảm tôi dành cho hắn ngày càng nhiều.
Hắn thì kể khi vào quán ăn bánh cuốn nhìn thấy cô chủ quán cười có má lúm hắn đã vội khoe "người yêu em cũng có má lúm giống chị"...tự nhiên tôi thấy vui vì điều nhỏ nhoi đó...
***
Sau mấy mươi ngày quen nhau, gia đình tôi có tang lớn. Từ xa xôi, tôi lao về trong đêm, và hắn hứa sẽ đón tôi cho dù là hai, ba giờ sáng.
Khi xe dừng bánh, đứng như lời hứa, hắn đứng đón tôi lúc bốn giờ sáng giữa một nơi không còn bóng người. Hắn chạy xe hơn mười cây số để đi đón tôi (mà ngày xưa còn học chung tôi biết hắn là chúa sợ ma), từ lúc đó tôi biết mình thực sự cần hắn.
Hắn đến viếng Ngoại, tôi vội vàng xỏ đôi dép tông của ông anh chạy ra đón và khi tôi bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chân tôi là tôi biết hiểu ý hắn muốn nói gì nhưng tôi tin là hắn sẽ thông cảm cho tâm trạng của tôi lúc đó. Tôi cũng chẳng thể ngờ ngày sau tình yêu thực sự của tôi lại đứt đoạn vì một đôi dép lệch size.
Sau đám tang, hắn bắt đầu hỏi về gia đình tôi. Về Nội, về họ hàng, còn riêng ba tôi thì hắn đã từng có dịp làm việc chung.
Tôi bắt gặp có một sự hoảng hốt trong giọng nói của hắn khi hắn bất ngờ thấy đứa em họ tôi, chả là ngày trẻ nó bị vướng vào tù tội vì trộm dê hàng xóm. Lúc đó tôi lại vô tư nghĩ chắc không đến nỗi chuyện nhỏ nhặt này lại ảnh hưởng đến tình cảm hắn dành cho tôi và rồi chuyện thằng em họ tù tội của tôi cũng lắng lại.
Xong có lẽ vì chẳng phải của nhau nên từ ngày quen nhau, tôi luôn gặp chuyện khiến tình cảm chúng tôi bị rạn nứt.
Sau ngày Ngoại mất, Cha tôi bị ung thư giai đoạn cuối, hắn cũng động viên nhưng...chỉ với tư cách bạn bè. Hắn bảo rằng khi nào ba khỏe lại thì thông báo cho hắn biết. Những cuộc điện thoại bắt đầu lơi dần, tin nhắn thì càng không, lâu lâu hắn cũng nhắn vài tin "anh yêu em" cho vui lòng tôi rồi thôi không nói gì thêm nữa.
Sau một năm chống chọi với bệnh tật, ba tôi đã ra đi và khi tôi mất đi chỗ dựa ấy cũng là lúc tôi chính thức mất luôn hắn.
Hắn lạnh lùng gạt phăng mọi cuộc hẹn với tôi. Không còn lời hẹn đi chơi nhà chị, không còn những lời dặn dò "em để tóc dài, mặc áo sơ mi mới xinh!", "đừng ăn cay, đừng đi chơi và phải gọi bằng anh"...mọi thứ nhòe đi như chưa từng tồn tại, lẽ nào lại thêm một lần nữa trong đời hắn dứt khoát chọn con đường rộng rãi công danh, gạt bỏ hết những yêu thương phù phiếm như ngày xưa.
***
"Th ơi!"
Tôi liều mạng tới nhà gặp hắn. Từ trong nhà đi ra, khuôn mặt hắn thay đổi từ vui vẻ chuyển sang nghi ngờ cùng với ánh nhìn từ trên chạy dọc xuống chân và như một thói quen, dừng lại rất lâu ở đôi dép tôi đang đi. Tôi hoảng hốt định thu chân nhưng không kịp:
"Thôi,... em về đi", hắn buông ra bốn từ ngắn gọn, sắc lạnh. Lừng khừng một lúc lâu, tôi chưa định hình lại được thái độ và câu nói của hắn.
"Rầm"
Tiếng cửa đóng lại lạnh ngắt trước mặt, lòng tôi hoang mang, chới với.
Quay ngược trở lại đoạn đường tôi vừa đi qua, tôi vẫn chưa hiểu mình đã sai ở đâu, tại sao hắn bỗng dưng lạnh lung một cách đáng sợ với tôi như vậy? Hắn của ngày xưa dí dỏm, vui vẻ với tôi đâu mất rồi?
Thẫn thờ bước chậm chạp trên con đường lởm chởm những đá, những sỏi. Về đến nhà, vừa buông phịch người xuống giường, tin nhắn tới: "Anh tin đôi dép em mang sẽ đưa em đến những nơi phù hợp hơn với em. Tạm biệt!"
,Tôi như tím tái, nước mắt chảy dài trên má ...tôi chẳng thể tin nổi vào mắt mình... Câu trả lời cho thái độ mấy hôm liền của hắn là đây sao, tôi đâu còn là trẻ con, chẳng lẽ vì một đôi dép không vừa ý hắn thôi sao? tôi hiểu rõ con người hắn hơn ai hết. Hắn sợ gia đình tôi sẽ cản trở sự nghiệp của hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Có lẽ tôi đã nghĩ khác hắn khi không thể hiện rõ cho hắn biết rằng tình yêu tôi dành cho hắn là thật, nhưng tôi không muốn thể hiện ra quá nhiều, tôi từ chối không lên chơi nhà hắn, không gửi ít tiền cho hắn mượn, không chịu mua dép, mua dây nịt như hắn yêu cầu vì tôi muốn mọi chuyện theo đúng trình tự của nó, tôi không muốn nó diễn ra quá nhanh, tôi sợ như thế dễ khiến hắn chán và rời xa.
Nằm khóc lóc, suy nghĩ, day dứt cho tới gần sáng, tôi bấm tin trả lời: "Dù anh có mang một đôi giày tốt đi khắp thế gian cũng không tìm được người con gái nào yêu anh hơn e, tạm biệt anh!", nhấn "sent" gửi đi,...đôi mi mệt mỏi nhắm nghiền đẩy hai hàng nước mắt nặng nề lăn, tôi thả hồn trong yên tĩnh...rồi từ từ chìm sâu vào mộng mị thinh không.
Có thể sau này, hắn cũng tiếp tục dùng nụ cười ấy, kiểu nói chuyện ấy để làm vui người khác và rồi sẽ đến lúc hắn lại dùng chính sự dứt khoát đến lạnh lùng đằng sau khuôn mặt ấy để gây tổn thương cho một ai đó tiếp sau tôi...
***
Riêng tôi, bốn năm rồi, đã qua bốn năm dài tôi tự làm đau mình bởi những thứ thuộc về ký ức xa xăm. Cái màu xanh quân phục của hắn mỗi khi bắt gặp đâu đó trên đường làm tim tôi loạn nhịp mà nhiều khi bạn bè cứ nghĩ tôi sợ công an, tôi vừa yêu vừa ghét cái màu xanh ấy, nó đưa hắn vào trong những giấc mơ của tôi, không lời nói chỉ có ánh nhìn nhạt nhẽo, u uất...