Ring ring
Dám yêu, dám nói

Dám yêu, dám nói

Tác giả: Sưu Tầm

Dám yêu, dám nói

Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc biệt là nụ cười, sau nhiều lần nói chuyện cùng nhau và tha thiết cái cảm giác an yên khi ở bên anh Vy lại lần nữa dồn hết sức bình sinh nói ra cái điều chất chứa trong lòng. 3 năm rồi tình huống ấy lại tái diễn. Vy không hiểu sao mình lại mở lời được như thế nữa. Đáng lẽ một lần như vậy đã quá đủ, và đáng lẽ con gái thì không nên thế.


***


Hôm nay tròn 1 năm yêu nhau. Vy thay đổi đồng loạt ảnh avatar và cover lúc chiều mới chụp cùng anh dưới sắc bằng lăng tím. Một năm, không dài nhưng cũng đủ để xác nhận một điều gì đó và đảm bảo rằng Vy thoát hẳn ra khỏi cái nổi ám ảnh về một thứ mơ hồ đã hằn sâu trong tim. Dù gì, tất cả những thứ Vy đã làm không bao giờ Vy hối hận. Nhưng Vy không chắc rằng người khác ra sao!


Dám yêu, dám nói


"Mày thích tao không!"


"Mày thích tao à?"


"Tao hỏi nghiêm túc, mày thích tao không?"


"Uh.."


"Thật không?"


"Thật!!!"


Vy múa may quay cuồng trên sân thượng lúc gần 12h đêm. Cảm tưởng như vừa trèo lên được đỉnh Phan-xi-păng, vui mừng lắm. Tất cả can đảm được vét sạch ra cho cái tin nhắn ấy. Cứ sợ rằng rồi nó sẽ bóp nát hy vọng và trái tim Vy. Nhưng mà, lúc này lâng lâng quá! Cuộc đời Vy không nghĩ là có ngày sẽ màu hồng thế này.


Đến lớp Vy không dám nhìn hắn. Tuy không nhìn, nhưng vẫn thường xuyên "giả vô tình" lướt qua góc lớp! Cảm giác này thật chẳng hay ho tẹo nào! Nhưng Vy không kiểm soát được bản thân, lâu lâu lại cứ "vô tình" vậy! Đêm qua hắn đã đồng ý nên sáng nay càng hồi hộp hơn. Cũng chẳng có gì, mà sao Vy hồi hộp thế. Nó không như cả tháng trời nay cứ khắc khoải nghĩ về hắn, vui khi ở gần và nhớ khi ở xa. Cái cảm giác này, có lẽ thích thú hơn, tò mò và thú vị hơn! Chứ cái kia nó làm mình khổ não lắm.


Suốt ngày Vy cứ mơ màng, lãng đãng với mọi thứ xung quanh. Lúc nào cũng tủm tỉm và mọi thứ trong mắt Vy sao đều yêu, đều thương, đều xinh xẻo đến lạ! Không là lúc đang học, thì điện thoại Vy đều đều có thông báo tin nhắn. Hai đứa chuyện trò qua về bao nhiêu là thứ. Rồi Vy lại lâng lâng....


Không biết cái này có gọi là yêu không! Nếu là yêu, thì đây là tình yêu đầu đời của Vy. Mà người ta thường bảo, tình yêu đầu đẹp nhưng buồn. Vy không biết nữa


**********


"Em thích anh đó, giờ anh tính sao?"


"Em vui tính thật đó"


"Mà nếu em thích anh thì anh có thích em không?"


"Anh có gì mà em thích chứ!"


"Anh chỉ cần trả lời là có hay không thôi!"


"Có!!!"


"Okie anh! Xong"


.............


Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc biệt là nụ cười, sau nhiều lần nói chuyện cùng nhau và tha thiết cái cảm giác an yên khi ở bên anh Vy lại lần nữa dồn hết sức bình sinh nói ra cái điều chất chứa trong lòng. 3 năm rồi tình huống ấy lại tái diễn. Vy không hiểu sao mình lại mở lời được như thế nữa. Đáng lẽ một lần như vậy đã quá đủ, và đáng lẽ con gái thì không nên thế. Nhưng, Vy vốn là đứa thích là nói thích và luôn sống cùng với cảm xúc thật của mình. Vy vẫn cho rằng, điều ngày xưa mình làm chẳng có gì là sai. Dù rằng, một thời gian dài đã ám ảnh Vy nhiều...


****


Hai ngày sau khi Vy mở lời hai đứa vẫn bình thường như trước nay vẫn thế. Vẫn chỉ là tin nhắn điện thoại, inbox facebook nhưng với tần suất cao hơn.


Nhưng rồi hôm sau khi đang ở lớp, Vy nhận được một tin nhắn từ hắn:


"Sao hôm nay mày nhìn tao có vẻ lạ vậy?"


Vy không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời tếu táo vui đùa như mọi khi. Chỉ đến tối khuya, Vy mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.


"Mày thích tao thật hả?"


"Tao nói với mày hôm trước rồi mà. Sao hỏi lạ vậy!"


"Ờ"


"Mày bị sao thế?"


Hắn im lặng một lúc lâu, rồi tiếng tin nhắn đến và Vy nhận được một tin rất dài


"Tao xin lỗi mày. Lúc đầu tao tưởng mày đùa tao, nên tao đùa lại. Nhưng mấy hôm nay nhìn mày khác lắm, nên tao biết tình cảm của mày là thật lòng. Tao phải nói thật với mày tao có người yêu rồi. Tao cũng quý tính mày lắm"


Vy vỡ vụn....


Một lúc lâu sau lại có tiếng tin nhắn.


"Mày sao thế? Tao xin lỗi, thực sự tao không cố ý"


Lại có tiếng tin nhắn.


"Mày đâu rồi? Mày có làm sao không đó?"


Điện thoại đổ chuông. Vy thấy như tấn trò hề, vui quá! Điện thoại lại đổ chuông, mắt Vy cay lắm. Gì thế này, nước ở đâu ra thế này.


Rồi lại có tin nhắn


"Mày ơi! Mày sao thế, tao xin lỗi mà!"


Trước lúc tắt điện thoại, Vy gửi một tin:


"Tao không sao. Nhưng mày như tạt vô mặt tao cái gáo nước lạnh"


Đêm hôm ấy, gối Vy ướt đẫm.


****


Những ngày sau đến lớp, Vy vẫn bình thường, hay ít ra cũng tỏ ra bình thường trong mắt hắn. Nhưng cái cách hắn nhìn Vy, Vy biết, nó khắc khoải, sâu hoắm và da diết lắm! Trước đó có lần Vy nói với hắn rằng mắt hắn đẹp, nhìn buồn và có nét bãng lãng xa xăm. Mặc dù ngoài miệng hắn và Vy đều là những thể loại thơn thớt nói cười, chọc phá mọi người nhưng nhìn mắt hắn Vy biết, nhiều thứ chất chứa trong đó. Hắn là đứa sống nội tâm, và Vy cũng vậy. Thế nên Vy mới nôn nao với đôi mắt ấy bao ngày để rồi quyết định nhắn tin mở lời. Lúc hắn nói đồng ý, Vy đã vỡ òa sung sướng như thế nào, thì lúc này Vy vỡ vụn hơn cả thế. Đôi mắt ấy, lúc này, thoáng thấy thôi cũng đau nhói tim Vy!


Nhưng giá như hắn cứ thê rồi lờ đi, hay giả vờ như giữa Vy và hắn chưa có gì thì có lẽ Vy đã không nặng lòng như thế. Đằng này, Vy có cảm giác như hắn vẫn dõi theo mình. Hay chỉ là ngộ nhận?!!! Vy không biết.


Thế rồi, vượt qua hết tất cả, Vy đủ dũng cảm để nói với hắn rằng hãy làm bạn của nhau chỉ sau đó vài ngày. Vì dù sao, Vy vẫn thấy có một mối nhân duyên mơ hồ nào đó giữa hắn và Vy. Cảm giác rằng Vy và hắn có thể hiểu nhau được dù chẳng cần nói gì. Nhiều lúc Vy cũng tự hỏi không biết mình ngộ nhân không, nhưng Vy tin vào cảm giác của bản thân. Là bạn, Vy mới vô tư giữ mối quan hệ này với hắn.


Thực ra, Vy và hắn chẳng bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau quá hai câu, cũng chẳng bao giờ đi đâu cùng nhau. Nhìn ngoài, mối quan hệ này cũng chỉ là cùng lớp đơn thuần. Nhưng như Vy nghĩ, có lẽ là có mối liên hệ mơ hồ nào đó, hiểu nhau mà chẳng cần nói ra.


Dám yêu, dám nói


Có những lúc gần sáng, đang cặm cụi với bài vở, máy tính chẳng mở và Facebook chẳng online, nhưng Vy nhận được tin nhắn


"Ngủ đi mày, khuya lắm rồi đó!"


Có những lần lên lớp Vy nói cười như bình thường, nhưng bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn


"Hôm nay mày bị sao thế, có chuyện gì buồn à?"


Có những lần...


"Hôm nay nhìn mày nhợt nhạt quá"


Có những lần...


"Mày bị sao thế? Thấy mày nghe thể loại nhạc đó là tao biết"


......


......


Dần dà cũng gần một năm trôi qua, nhưng liệu tình cảm đã hết thật chưa? Vy thật không dám truy vấn bản thân đến cùng. Bởi, có một đôi lần giữa đêm đọc được tin nhắn gon lõn gửi tới "Mày còn thích tao không?" là Vy lại xốn xang. Nhưng không dám hỏi sâu. Vy sợ! Sợ những đêm không ngủ được ngồi bó gối, sợ cảm giác hụt hẫng, sợ mình ngộ nhận, và sợ do mình nặng lòng quá lại để vuột mất mối quan hệ này. Nên Vy chỉ đáp rằng: "Mày tự nhiên hỏi gì đấy?" "Haha, không ngủ được nên tao đùa mày ấy mà. Ngủ đi mày!"


Cũng có lúc Vy ướm thử hỏi thăm chuyện tình cảm của hắn, hắn bảo rằng vẫn tốt đẹp. Cảm giác gì đó, Vy không muốn nghĩ, nhưng thôi, vui cho hắn. Tuy rằng, nhiều đêm Vy vẫn không thể nào thoát khỏi trạng thái mắt lơ đãng và nghĩ về việc "Nếu mình gặp hắn sớm hơn".


********


Hai năm nữa trôi đi, Vy cất sâu những điều đó vào một góc trái tim. Nhiều lúc bật cười nghĩ lại, có lẽ đó mới chỉ là một dạng cảm nắng. Vy tự đùa mình, và nói với hắn rằng, chắc do ít tiếp xúc với trai nên ngày đó mới đi rung động với một thằng dỡ hơi cám lợn như mày


Đôi lần giữa đêm khuya hắn vẫn nhắn tin hỏi "Mày còn thích tao không?", Vy lần này chửi té tát


Cũng đôi lần Vy hỏi hắn "Mày với người yêu mày thế nào rồi?" và thấy hắn nói rằng không được êm xuôi. Vy sốt sắng tư vấn này nọ và vô tư sĩ vã nó không biết tìm hiểu tâm lý con gái.


Những lần Vy đi cafe cùng bạn bè, tranh thủ lướt facebook xem thông báo. Thấy inbox của hắn:


"Mày đang đi đâu à?"


"Ừ, tao đi chơi"


"Đi chơi vui nhỉ! Với ai?"


"Với bồ!"


Rồi Vy nhanh chóng out đề nhập hội tám với mấy đứa bạn. Lúc về nhà thấy cái tin nhắn inbox hả hê của hắn "Làm gì có thằng nào vô phúc mà đi yêu mày!"


Thế rồi bắt đầu trận khẩu chiến.


Vy vô tư đúng nghĩa hơn thời điểm mới vào trường đại học nhiều. Những tin nhắn đến lúc nữa đêm gọn lõn không làm Vy thổn thức nữa, không tò mò về cuộc sống và tình cảm của hắn nữa, không giá như nữa, không nghĩ về chuyện tại sao ngày đó lại dám nói ra nữa...Cũng không cất công suy nghĩ xem có bao giờ hắn thích mình như mình thích hắn không nữa.


Đã từ lâu gói ghém xếp hết vào một góc.


Và trong năm ấy, vào mùa bằng lăng nở tím mướt cả một đoạn đường dài đi dạy thêm, Vy đã tình cờ gặp anh!


Anh khiến Vy ấn tượng ngay lần đầu với nụ cười ấm áp và an yên đến lạ!


Thế rồi, Vy lại một lần nữa làm theo cảm xúc mình!


****


Đã một năm anh và Vy bên nhau!


Trước đó không phải Vy không sợ cảm giác bị từ chối, hoặc tệ hơn, như những gì đã diễn ra, đồng ý nhưng rồi sau đó tạt gáo nước vào mặt nói rằng chỉ là đùa. Nhưng sợ không có nghĩa là không dám. Vy sợ thật, cũng bị ám ảnh về một kịch bản như trước thật, nhưng thích thì nói thôi. Vy ghét cảm giác khó chịu khi thích một người mà chẳng nói được, nó bí bách lắm. Vy chỉ làm những gì mình cho là đúng, ít ra sau này chẳng có gì mà tiếc cả.


Dám yêu, dám nói


Anh và Vy đã đi qua nhiều vui buồn, có nước mắt và cả những lần Vy nghĩ rằng mình không thể trụ nỗi nữa. Nhưng lúc đó anh không dễ dàng buông tay và không cho Vy dễ dàng buồn tay. Anh bảo mình phải ngắm tiếp những mùa bằng lăng. Vy biết, những điều mình đã dám làm, những thứ mình đã dám nói đã đưa Vy đến ngày hôm nay


****


"Này, mày có người yêu thật à?"


"Ừ"


"Sinh năm mấy đó?"


"Hơn mình 2 tuổi"


"Học trường nào đó?"


"Anh ra trường rồi"


"Ừ, anh đó có gì?"


"Mày nói cái gì thế?"


"Chẳng qua là đẹp trai hơn tao, lớn tuổi hơn tao, học trường ngon hơn tao..."


'Mày đang nói cái gì thế? Mày bị điên hả?"


"Ừ, tao bị điên đó!


Thế rồi hắn im lìm trên facebook! Vy không hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra.


****


"Mày, tao không nghĩ mày có người yêu nhanh thế?"


"Ơ, mày nói hay nhỉ! Làm cái gì mà nhanh?"


....


"Mấy hôm nay mày bị táo bón hả?"


"Mày còn thích tao không?"


"Mày bị cái quái gì thế?"


"Haha, thôi không có gì"


Sau tin nhắn đó, màn hình điện thoại Vy lại im lìm!


*****


Bỗng đêm khuya hôm sau, có tin nhắn đến điện thoại Vy


"Mày, từ lâu t đã không thích mày. Mà hình như...tao yêu mày rồi"


"Ừ, thật hả, mà vậy rồi sao?"


"Không sao cả, tao nói vậy thôi!"


"Mày cãi nhau với bồ rồi thần kinh chập cheng hả?"


"Tụi tao chia tay nhau mấy tháng rồi"


"hả?!!! Sao tao không biết"


"Có nói đâu mà biết!"


"Mà sao thế?"


"Tao yêu người khác từ lâu, tao thật sự cũng không nhận ra, nhưng người yêu tao nhận ra, nên chia tay! Chúc mày hạnh phúc"


Thế rồi, lại im lìm!


Vy không dám chắc điều mình đang nghĩ có đúng không. Nhưng cuộc đời đúng thật là một tấn trò vui.


****


Những ngày cuối cùng ngồi trên giảng đường này, không nhìn nhưng Vy cũng cảm nhận được sau lưng nặng một ánh mắt nhìn. Đau đáu và da diết! Cũng có lúc thoáng để tâm, nhưng Vy biết rằng ngày trước những gì nên làm mình đã làm, những gì cần nói mình đã nói.


Bây giờ, Vy hướng mắt về sắc bằng lăng nhuộm tím cả cuộc đời!


Nấm


 

2hi.us