Cỏ dại
Cỏ dại
- Anh gọi điện cho em mà không được. Em vẫn ổn chứ. Việc kia giải quyết sao rồi.
Anh đã chờ Vân ở cửa nhà từ lúc nào. Cô mới chỉ kể qua loa cho anh nghe về chuyện của cô nhưng chưa nói rõ về việc nếu bị phạt hợp đồng thì sẽ phải đền bù ra sao. Nhưng có lẽ anh bình tĩnh hơn cơ. Nếu anh đưa ra được giải pháp hay thì sao. Vân gục đầu vào vai anh, khóc nức nở. Cô kể rõ hết mọi chuyện, nói hết về việc phía cô bị thiệt ra sao khi đối tác hủy hợp đồng. Anh cũng ôm cô vào lòng, xoa đầu an ủi. Anh nói:
- Mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu. Anh sẽ cùng em giải quyết. Em hãy nhớ em không chỉ có một mình, em còn có anh nữa hiểu không.
- Nhưng em sợ lắm. Em chưa bao giờ phải đối mặt với vấn đề như thế này. Nó thực sự khó, mọi người trong công ty em mấy hôm nay cũng mất ăn mất ngủ rồi.
- Khó cũng phải giải quyết. Từ bây giờ em phải cẩn thận, tích cực thu thập bằng chứng, tìm mọi cách lấp lại khoảng trống trong hợp đồng của em. Theo anh thì em nên ghi âm lại tất cả những cuộc trao đổi của em với họ và cố gắng gợi ý để họ nói vào điểm trống ấy. Có như vậy thì giả sử có ra tòa thì em cũng không phải hoàn toàn yếu thế. Và cuối cùng nếu điều xấu nhất xảy ra và công ty phải đền hợp đồng thì em hãy nhớ người chịu trách nhiệm chính là giám đốc của em, người ký hợp đồng chứ không phải em. Em phải lo cho em trước, hiểu không.
- Vâng, em hiểu. Nhưng đó là lỗi của em.
Và cô lại khóc, lại dựa vào người anh. Anh có lẽ là chỗ dựa tuyệt vời nhất cho cô lúc này.
Rồi hôm nào anh cũng qua phòng nấu cơm cho Vân, chăm sóc cô.
Hôm ấy cô từ văn phòng về, buồn rười rượi.
- Sao thế Vân? Có chuyện gì à.
- Bọn nó bắt đầu tỏ ý ép hợp đồng rùi anh ạ.
Tít tít tít. Điện thoại kêu.
- A lô. Mẹ ạ, dạ dạ... Vâng
Hu hu hu
- Em sao thế.
- Mẹ em vừa gọi điện, chị dâu em bị tai nạn xe máy, gãy tay rồi.
- Ôi trời, sao mọi chuyện cứ đổ lên người em tôi thế này. Thôi không sao đâu, nín đi. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.
Thời gian tồi tệ ấy cũng phải mất hai tháng để vượt qua. Team của Vân đã đoàn kết và cùng nhau giải quyết vấn đề thật êm đẹp, về căn bản là không bên nào thiệt hại gì. Dù đối tác của Vân rất hậm hực nhưng team của Vân đã thu được đầy đủ bằng chứng lấp lại những điểm thiếu sót trong hợp đồng khiến cho họ không thể giở trò được. Vân bắt đầu lại cảm thấy những ngày tháng tươi đẹp trước mắt. Vượt qua chuyện khó khăn này, cô không tin là cô không thể vượt qua được khó khăn nào nữa. Với cô bây giờ cuộc đời thật đẹp, cô có gia đình, có công việc, và có anh.
...
Lại một mùa Giáng sinh nữa đến. Năm nay anh và Vân phải nghĩ mãi mới ra kế hoạch đi đâu chơi. Một chuyến đi chơi xa thì sao? Hay là về thăm một trong gia đình hai bên nhỉ? Dù gì thì cô và anh cũng đã yêu nhau được hơn 1 năm rồi.
Cuối cùng thì hai người chọn một chuyến đi Ba Vì. Anh nói rằng Vân đã làm vất vả nhiều rồi giờ anh muốn cô được nghỉ ngơi, đi thăm thú thiên nhiên với anh. Thì trước đến giờ cô vẫn nghe lời anh mà. Vậy là hai anh em cùng đi Ba Vì từ chiều thứ bảy. Vòng qua Đường Lâm thăm làng cổ, thăm chùa Mía và chụp ảnh những mái đình, cổng nhà, chum tương. Tuy là người từ quê ra thật nhưng những thứ ở Đường Lâm vẫn khiến cho Vân rất thích thú. Hai người còn đi dọc bờ sông Đà để đếm xem có bao nhiêu cây gạo, ngắm bến phà nườm nượp người đi từ bờ bên này sang bên kia. Tối đó vượt qua sông sang bên Phú Thọ, hai người dắt tay nhau đi dạo trên bãi cát, cùng đuổi bắt nhu dưới ánh trăng. Đó có lẽ là những kỷ niệm đẹp không bao giờ cô quên.
Rồi Tết Nguyên Đán cũng đến. Nếu là mọi năm thì Vân rất thích những ngày Tết. Năm nay Vân cũng thích nhưng không còn thích nhiều nữa. Cô thích được về nhà thăm bố mẹ, ăn thật nhiều giò chả, bánh chưng và nghỉ ngơi. Nhưng về nhà cũng đồng nghĩa với việc cô phải xa anh. Anh cũng ngược chuyến tàu Bắc Nam về tận Phú Yên ăn Tết. Vân nghe anh kể nhiều về vùng quê miền biển của anh, nơi có thật nhiều nắng và gió, nơi có thành phố Tuy Hòa bình dị mà thật đẹp. Cô mơ một lần được đến đó. Hai người phải quyến luyến nhau mãi mới dứt được nhau ra để về quê. Vân cứ ôm anh mãi. Không hiểu sao lần này cô có cảm giác chẳng lành. Cô ôm chặt anh, giữ tay anh, rồi dặn dò:
- Anh về quê ăn Tết phải nhớ em nhé.
- Ừ. Không nhớ em thì anh nhớ ai.
- Nhớ không được leng phéng với cô nào nghe chưa?
- Ừ, anh nhớ rồi mà. Em cũng về quê ăn Tết vui vẻ nhé.
- Ơ, anh không nhắc em là phải nhớ anh à.
- Thì anh biết là lúc nào em cũng nhớ anh mà
- Á, anh đểu nhá.
- Thế anh nói có đúng không nào?
- À, thì vâng.
Mấy ngày Tết bận rộn dọn dẹp, trang trí nhà cửa nhưng không ngày nào Vân quên gọi điện hay nhắn tin cho anh. Mỗi lần điện thoại có tiếng tin nhắn là cô lại háo hức bỏ hết mọi việc để đọc ngấu nghiến từng dòng tin rồi nhắn lại cho anh. Cô chỉ mong sao Tết hết thật nhanh, thật nhanh để sớm được gặp anh thôi.
- Anh à, anh có nhớ em không?
- Sao em lại hỏi thế?
- Tại em thấy anh không nhớ em. Nếu anh nhớ em thì anh phải gọi điện, nhắn tin cho em trước chứ. Đằng này...
- Ngốc ạ. Lúc nào anh cũng nhớ em mà.
- Thật không?
- Thật.
Vân cứ hạnh phúc, cười mãn nguyện với những tin nhắn kiểu như thế. Tuy nhiên giác quan thứ sáu mách bảo cô điều gì đó không bình thường. Tết vừa rồi Vân cũng đã nói chuyện với mẹ về anh. Cô kể cho mẹ nghe anh làm gì, cô và anh yêu nhau ra sao. Mẹ cô không nói gì cho đến khi cô kể về quê quán:
- Anh ấy ở Phú Yên mẹ ạ.
- Phú Yên là ở đâu?
- Ở miền Trung í mẹ, ở sau cả Đà Nẵng mẹ ạ
- Xa thế không được đâu. Bố mẹ không gả chồng cho con gái xa thế được.
- Nhưng con yêu anh ấy mà.
- Yêu. Thế nó có nói nó cưới cô không? Hay chỉ là yêu để đấy.
- Thì là con cũng chưa muốn cưới mà mẹ.
- Thôi đừng có giải thích nữa. Khi nào hai đứa chưa nói chuyện cưới xin với nhau thì mẹ chẳng tin là hai đứa bền lâu được đâu.
- Hức, mẹ đúng là
- Ngủ đi. Mai ra Hà Nội rồi đấy.
- Vâng ạ.
Gặp lại nhau sau mười ngày Tết, Vân không nghĩ không nghĩ không khí giữa hai người lại căng thẳng thế. Anh gọi điện cho cô trước:
- Tối anh đưa em đi ăn nhé. Khi nào em ra đến nơi thì gọi cho anh.
- Vâng ạ. Mình sẽ đi ăn gì hả anh?
- Hôm nay anh mời em miến lươn Ngọc Lâm nhé.
- Hic, sao lại đi xa thế ạ?
- Bên đó miến lươn ngon nổi tiếng mà
- Vâng. Em biết rồi.
Tối đó cả anh và cô đều mặc giản dị. Cô không cầu kỳ váy vóc như mọi ngày. Anh cũng không trau chuốt đi giày đen, áo sơ mi trắng nữa. Mỗi anh em mặc một áo khoác xù xù vì trời Hà Nội vừa Tết ra vẫn còn lạnh.
Ăn xong bát miến lươn no căng bụng, Vân vươn vai đòi đi về.
- Sao thế, vẫn còn sớm mà em.
- Em không biết. Anh đưa em về đi
- Có chuyện gì vậy?
- Em mới là người hỏi anh có chuyện gì chứ. Tại sao anh lại không vui?
- À, anh
- Anh làm sao? Anh đưa em về đi.
Anh chở Vân về trên cầu Chương Dương, gió lạnh bắt đầu chui rúc len lỏi vào đôi bàn tay cô. Ban đầu cô định không ôm anh cả đoạn đường, nhưng lúc ấy lạnh quá nên thôi miễn cưỡng ôm vậy.
- Vân à, anh có nói chuyện với bố mẹ anh về em?
- Vâng. Sao nữa ạ.
Cô nhận thấy có gì đó thay đổi trong giọng của anh. Không còn là giọng nói dứt khoát, mạch lạc. Có vẻ như điều gì đó rất khó nói.
- Vâng. Sao nữa ạ. Anh nói tiếp đi
- Bố mẹ anh... Bố mẹ anh không đồng ý cho anh quen em.
Vân như ù tai đi. Mọi thứ xung quanh cô như đang bị đảo ngược. Hình như lúc đó cô bi đứng hình khoảng năm giây.
- Vì sao ạ?
- Bố mẹ anh nói em là người Bắc, anh là người Nam. Hai vùng miền khác nhau nên không cho cưới nhau. Sắp tới anh sẽ chuyển vào TP. Hồ Chí Minh công tác và định cư trong đó luôn.
- Vâng. Thế còn ý anh ạ?
- Anh thực sự không muốn mất em. Và anh cũng yêu em rất nhiều. Anh đã nói chuyện và thuyết phục bố mẹ suốt thời gian qua, chờ họ đồng ý anh sẽ cưới em. Nhưng suốt mấy tháng nay rồi họ không hề thay đổi ý kiến. Anh cũng đang rất sợ.
- Hì, thôi, không có gì phải sợ đâu ạ. Em cũng nghĩ TP. Hồ Chí Minh hợp với anh hơn. Trong đó có nhiều cơ hội cho anh phát triển và thăng tiến. Em ủng hộ anh mà.
- Thế còn em
- Hì, em có sao đâu. Em ủng hộ anh mà.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi xe cũng vừa dừng ở cổng nhà cô. Trên đường đi, dù nói chuyện với anh, dù tâm trí trống rỗng nhưng cô cungx kịp để ý hết những con đường hai người đi qua. Hơn một năm qua những con đường từ cầu Long Biên – Hàng Đậu – Hùng Vương – Chu Văn An – Tôn Đức Thắng – Cát Linh – Giảng Võ không biết hai người đã đi biết bao nhiêu lần. Nhưng với cô hôm ấy chúng thật đặc biệt. Chúng là những nhân chứng đầu tiên biết chuyện hai người chia tay nhau. Một kết thúc mà với Vân lúc ấy là buồn đau, sầu thảm nhất. Chia tay trong cả tiếng cười, nước mắt, sự chua xót, đau đớn nhưng cả hai chủ thể lại tỏ ra thật bình thản, không ai nhìn thấy nước mắt người kia rơi.
Đêm ấy Vân viết mail cho anh. Đó là bức thư điện tử đầu tiên cô gửi cho anh cũng là bức thư kết thúc chuyện tình của cô. Cô không có lý do gì để níu kéo anh ngoài tình yêu của mình dành cho anh. Nhưng niềm kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép cô làm thế. Người ta đã không cần cô, người ta đã gạt ra khỏi cuộc đời mình thì có lý do gì để cô cứ bám víu và chạy theo người ta. Đau đớn lắm chứ, xót xa lắm chứ. Nhưng cô làm gì được lúc này đây. Cô chỉ có thể khóc, có bao nhiêu nước mắt cứ ra hết đi, khóc cho ướt mèm gối và khóc đến khi mệt lả và thiếp đi. Bắt đầu năm mới của cô thật tồi tệ.
Sáng hôm sau đi làm với đôi mắt thâm sì, Vân viết đơn xin nghỉ việc. Mọi người ai cũng ngạc nhiên. Mọi việc ở công ty đang vào guồng. Chẳng có lý do gì cô lại đột ngột nghỉ việc như thế. Vân chỉ mỉm cười giải thích là có lẽ cô về quê lấy chồng và xin việc ở quê thôi.
Về quê lấy chồng và làm việc, đấy là mong muốn của mẹ cô. Mẹ cô không muốn con gái khổ, không muốn cô cứ phải bon chen thân con gái vất vả chốn Hà thành. Mẹ nói tuy mẹ nghèo nhưng mẹ vẫn muốn con về gần bên mẹ.
Vân vẫn chưa nói với mẹ việc cô và anh chia tay. Ngày mai anh và cô còn một cái hẹn. Có lẽ mọi chuyện nên rõ ràng thêm một chút, và cả hai sẽ nhẹ nhàng hơn.
Đúng 8 giờ tối, anh lại đến cổng nhà cô. Nhìn thấy anh Vân chỉ muốn chạy lại, cô muốn ôm anh một lần nữa, muốn được dựa đầu vào vai cô. Không được nữa rồi, giờ cô không có quyền để làm thế nữa.
- Mình ra chỗ nào nói chuyện em nhé.
- Vâng.
Xe anh dừng trước công viên Gandhi. Hai đứa đi vào, lững thững trông xa nhìn tưởng cặp đôi nào đó hẹn hò đang giận dỗi nhau. Nhưng thực tế thì lại phũ phàng hơn thế.
- Mình ngồi đây anh nhé. Em thích chỗ này
- Ừ.
Công viên này là nơi anh và cô thường chạy bộ tập thể dục mùa hè. Anh thường động viên cô là phải chạy nhiều vào cho người khỏe. Em lười quá chân tay nhão hết cả rồi. Ngồi xuống rồi nghĩ lại những chuyện ấy nước mắt Vân chỉ chực là trào ra.
- Hôm nay anh đi chùa. Anh có mua cho em một tấm bùa may mắn. Em giữ lấy nhé
- Vâng. Em cám ơn.
- Anh biết là...
- Thôi. Anh không cần nói gì nữa đâu. Em hiểu hết. Anh cũng phải nghĩ gì cả. Em tôn trọng quyết định của anh. Anh cầm lấy cái này. Gọi là em cho anh cũng được, tặng anh cũng được. Đây là bùa may mắn năm ngoái anh xin cho em. Anh hãy giữ lấy nó để nhớ rằng chúng mình... đã từng yêu nhau nhé.
Giọng Vân như lạc hẳn đi và cô không thể nói hết câu. Cô giúi chiếc bùa màu đỏ vào tay anh. Nước mắt bắt đầu tuôn như mưa. Anh lóng ngóng cầm lấy tay cô thật chặt. Rồi hai người cứ ngôì cầm tay nhau như thế. Hồ Thành Công hôm đó thật đẹp long lanh trong nước mắt. Có vẻ khi người ta ngắm cái gì trong nước mắt cũng đều lung linh huyền ảo hơn.
***
Giữa Hà Nội, vào một ngày se lạnh, ở một, góc hồ, có hai người ngồi cầm tay nhau, cô gái khóc rất nhiều còn chàng trai thì cố kìm cho nước mắt khỏi rơi...
- Cô giáo ơi. Cô làm gì thế?
- Ơ A Lu à. Cô đang ngắm cảnh thôi.
- Cô ơi, có cầu vồng kia.
- Ừ nhỉ, đẹp quá. Nhưng trời có mưa đâu A Lu nhỉ.
- Hì, đây là vùng núi cô ạ, có nhiều núi cao và nhiều thung lũng nữa. Chỗ em và cô không mưa nhưng biết đâu giữa những dãy núi kia, nơi có vực sâu hun hút và những cánh rừng già lại có mưa.
- Ừ, A Lu giỏi quá. Nếu mà có máy ảnh cô muốn chụp lại khung cảnh này A Lu ạ.
Phía xa xa, cầu vồng bảy sắc nối từ hai mảnh bầu trời, vắt từ cánh núi này sang cánh núi kia. Phải qua những cơn mưa mới thấy được cầu vồng. Và đôi khi chúng ta lại không bắt gặp được những cơn mưa ấy nhưng cầu vồng lại vẫn xuất hiện.
Cỏ dại vẫn mọc xanh xanh những sườn đồi, có những đoạn bị cháy xém loang lổ nhưng xem ra chúng có sức mạnh thật mãnh liệt.