Chuyện tình hoa bồ công anh
Chuyện tình hoa bồ công anh
Hạnh phúc đơn giản chỉ là được thấy người mình yêu có một cuộc sống tốt đẹp. Anh không cần phải là người chung đôi nhưng sẽ nguyện là kẻ chung đường cùng em. Dẫu chỉ là đường thẳng song song tới vô cùng không chạm nhưng thấy em hạnh phúc anh cũng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Vì trên tất cả là anh yêu em...
***
Ở một thảo nguyên nọ ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, có một cây nấm sống hạnh phúc với một cây bồ công anh. Chúng sinh ra và lớn lên bên nhau, chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. Mỗi sáng thức dậy, bồ công anh vươn mình đón ánh mặt trời. Nó hứng lấy những giọt sương sớm long lanh, tinh khiết mang tặng cây nấm nhỏ. Cây nấm nhỏ đón nhận món quá của bồ công anh như một điều hiển nhiên. Đối với nấm nhỏ, bồ công anh giống như một người anh trai luôn che chở bảo vệ cô em gái nhỏ. Nhưng nấm nhỏ không hề biết rằng, từ lâu bồ công anh đã dành tình cảm đặc biệt cho mình. Chỉ vì lo sợ nấm nhỏ từ chối tình cảm của mình nên nó chẳng nói ra. Cứ âm thầm ở bên nấm nhỏ. Với nó, chỉ vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi.
Mùa hè đến, mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Ánh nắng vàng ngọt như mật ong, trải dài khắp thảo nguyên. Cây nấm nhỏ thích thú reo ca. Nó nhảy múa cả ngày với niềm hân hoan hạnh phúc. Nấm nhỏ nói với bồ công anh:
- Em ước gì chúng ta không có mùa xuân ướt át và mùa đông ảm đạm. Nếu chỉ có mùa hè ấm áp thì thích biết bao.
Bồ công anh im lặng. Nó biết rằng mùa hè kéo dài sẽ đem đến những điều chẳng mấy vui vẻ như nấm nhỏ nghĩ đâu. Nhưng nó không thể nói ra vì sợ làm mất đi niềm vui của nấm nhỏ.
Rồi điều gì phải đến cũng đến, mùa hè kéo dài dẫn đến khô hạn. Cây nấm nhỏ màu xanh bắt đầu thiếu nước nứt nẻ và vàng úa. Giữa lúc nấm nhỏ đối diện với cái chết bồ công anh nói thì thầm vào tai nấm nó: "Anh sẽ bảo vệ em"
Để có nước bồ công anh phải đâm rễ thật sâu xuống lòng đất. Mặc cho cát, sỏi, đá cuội cứa nát thịt da. Rồi hang ngày nó vuơn mình lên thật cao đón lấy những giọt sương sớm. Những giọt nước nó mang đến cho nấm nhỏ đều chứa tình yêu thương và sự ân cần. Đôi khi tình yêu chẳng cần phải nói ra. Chỉ là lặng lẽ ở bên, quan tâm và chở che. Vậy là đủ...
Mùa xuân tới, nấm nhỏ nhờ sự chăm sóc của bồ công anh đã nhanh chóng bình phục. Chúng lại có những ngày tháng bên nhau hạnh phúc. Mỗi sang, khi mặt trời vừa lấp lánh những tia nắng đầu tiên chúng đã nắm tay nhau nô đùa. Chúng ngắm nhìn bầu trời cao xanh mỗi sáng. Chúng cùng lắng nghe những bản nhạc du dương của gió, hợp ca của những chú chim. Những tưởng hạnh phúc sẽ mãi ở bên nấm nhỏ và bồ công anh cho đến một ngày...
Mùa đông khắc nghiệt đến, thảo nguyên không còn nắng đẹp và trái cây chín vàng nữa. Thay vào đó là vẻ u ám của bầu trời. Băng tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Những cành cây trụi lá như những bà già khó tính nhăn nhó mặt mày suốt mùa đông. Những chú chim cũng đã bay về phương nam ấm áp. Quang cảnh mùa đông thật ảm đạm.
Một ngày nọ, có một đoàn người đến dựng trại kế bên nấm nhỏ và bồ công anh. Họ đang chuyển đến một thành phố mới bên kia cánh rừng. Họ đốt lửa trại, ca hát và cuời nói với nhau suốt đêm. Trong số đó có một cô bé tóc vàng thơ thẩn dạo chơi một mình. Cô bé đã phát hiện điều gì đó, thích thú reo lên. Rồi từ từ tiến lại gần bên nấm nhỏ và nói với mẹ mình:
- "Mẹ ơi! Cây nấm này đẹp quá. Con có thể hái nó mang về được không?"
Sau khi xem xét và biết chắc đây không phải cây nấm độc, Người mẹ đã mỉm cười đồng ý. Đêm đó chúng đã ôm chặt lấy nhau, khóc tới tận sáng. Nhưng chẳng thể thay đổi được điều gì vì con người không thể hiểu tiếng nói của chúng. Vậy là hôm sau, cây nấm nhỏ đã nằm gọn gàng trong chiếc giỏ xách của cô bé và lên đường. Nấm nhỏ sẽ đi tới một nơi nào đó mà bồ công anh chẳng thể nào biết được.
Ngày ngày trôi qua, bồ công anh tiếc thương nấm nhỏ tới héo úa, tàn tạ. Nó chẳng buồn nghe tiếng chim ca, chẳng vui đùa cùng gió. Mặc cho mọi người xung quanh vỗ về an ủi, nó vẫn giữ vẻ mặt u sầu. Chị gió thương tình nói với nó:
- Chị biết nấm nhỏ ở một thành phố cách đây rất xa. Nhưng em chẳng thể đến đó được đâu. Em không thể bay như chị được và nếu thiếu đất em sẽ chết.
Bồ công anh buồn bã trả lời:
- Với em bây giờ ngay cả cái chết cũng chẳng đáng sợ. Gía như cái chết có thể biến em thành những cơn gió, em cũng nguyện sẽ được chết để tìm đến bên nấm nhỏ.
Chị gió bàn với bồ công anh:
- Nếu em đã nói vậy chị sẽ giúp. Em hãy từ bỏ bộ cánh đẹp đẽ của mùa xuân, chị sẽ mang những cánh hoa bồ công anh bay theo gió. Chị hi vọng rằng em sẽ tìm được nấm nhỏ nhanh thôi.
Vậy là bồ công anh đã chấp nhận từ bỏ một phần cơ thể để đi theo chị gió. Từng cánh hoa rụng xuống, đau đớn như ngàn mũi dao đâm. Nó chấp nhận tất cả chỉ với mong muốn tìm thấy người mình yêu thương. Hoa bồ công anh theo gió bay đi khắp nơi. Từ ngày này qua ngày khác, từ thành phố này đến thành phố khác... Cuối nó cũng tìm thấy một căn nhà mà chị gió nói rằng nấm nhỏ ở đó. Tại đó nó thấy nấm nhỏ được trồng ngay ngắn bên cạnh một cái cây nhỏ màu xanh. Nó còn chưa kịp hạnh phúc thì bất chợt thấy cây xanh vươn cành ôm trầm lấy nấm nhỏ. Cây xanh đặt khẽ một nụ hôn lên trán nấm nhỏ. Đó là điều mà bồ công anh chưa bao giờ dám làm. Nó không đủ can đảm để thể hiện tình yêu của mình mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh che chở nấm nhỏ mà thôi. Và hơn cả là giờ này bồ công anh chỉ còn một bộ cánh tàn tạ và những cánh hoa xác xơ. Nó làm sao có thể so sánh được với bộ cánh đẹp đẽ của cây xanh. Nó im lặng, cất bước ra đi. Nó biết rằng sự ra đi của mình không phải vì hết yêu mà vì yêu quá nhiều. Đơn giản chỉ cần thấy nấm nhỏ hạnh phúc là nó sẽ hạnh phúc. Tình yêu vốn dĩ luôn có lý lẽ riêng của nó.
Bồ công anh từ chối trở về thảo nguyên như lời khuyên của chị gió. Nó sợ phải trở về nơi gắn với quá nhiều kỉ niệm của cả hai. Từng khoảng trời riêng, từng mảng kí ức quen thuộc. Nó quyết định cùng chị gió ngao du khắp nơi. Mỗi năm chỉ ghé qua thăm nấm nhỏ một lần. Nó muốn chắc chắn rằng nấm nhỏ vẫn bình yên và hạnh phúc. Chỉ như vậy là đủ.
p/s: Viết tặng cho K.Anh. Chàng trai bồ công anh si tình của nấm.